← Ch.0134 | Ch.0136 → |
Cũng không phải là LLão Đằng xem thường Sở Mộ, thật ra ở trong La Vực vốn không có bao nhiêu thanh niên đạt tới cấp bậc Hồn Sư lúc hai mươi tuổi. Cho dù là Hồn Sư, Dương gia Lý Nam có tới hai con cấp thống lĩnh Hồn sủng, giai đoạn cũng không thấp, nếu như không có một chút bản lãnh làm sao có thể đánh lại hắn.
Lão Đằng từ lúc bắt đầu đã nghi ngờ cái tên thanh niên này lắm rồi, nhưng nghĩ đến lai lịch Đại Sở gia tộc cho rằng hắn có mang theo gia thần hộ vệ, ai ngờ được tên này căn bản đi tay không tới, lại còn dõng dạc vỗ ngực bảo mình tự xuất thủ?
"Lão già này, khống chế cái tính tình thối của ngươi lại. Biết thiếu gia nhà ta là ai không? Nếu như chọc giận thiếu gia, Tần gia các ngươi xem như triệt để biến mất khỏi Cương La thành ngay lập tức đó." Đinh Vũ đã không nhịn được nữa, bắt đầu tức giận rồi.
Lão Đằng mấy lần vô lễ và khinh miệt đã sớm khiến cho Đinh Vũ cảm thấy bất mãn, hôm nay toàn bộ Yểm Ma cung có ai không biết danh tiếng Hằng Hải Yểm thiếu Sở Mộ chứ? Tính cả cái lãnh thổ La Vực này sợ rằng tìm không ra một thanh niên cao thủ nào đủ sức làm đối thủ Sở Mộ, về phần lão gia nô Tần gia thì tính là thứ gì đây?
"Ngươi..." Lão Đằng bị Đinh Vũ nói một câu chanh chua lập tức bị chọc giận, mặt mũi cũng bắt đầu nhăn nhó lại rồi, xem bộ dáng là sắp bộc phát.
"Đằng đại thúc, không nên vọng động, là chúng ta không đúng trước, ta thay lão Đằng xin lỗi các ngươi." Tần Mộng Nhi hơi hạ thấp người thi lễ, coi như là giải hòa cho hai người.
"Chuyện Sở gia quan trọng hơn, không cần thiết tốn thời gian ở nơi này." Sở Mộ nhẹ giọng bảo Đinh Vũ lui ra.
Đinh Vũ quả thật là bất bình dùm cho Sở Mộ, Tù đảo vương giả có thân phận tôn quý cỡ nào chứ? Sợ rằng La Vực Vực chủ cũng phải khách khách khí khí gọi Sở Mộ một tiếng Yểm thiếu. Thế mà lão già này thật không ngờ khinh thường Sở Mộ.
"Đã như vậy thì lên đường đi, hai vị nếu không có thú cưỡi có thể ngồi chung xe ngựa với chúng ta." Vẫn là Tần Mộng Nhi tính tình tốt nhất, không còn chấp nhất gì với lời nói lúc nãy của Đinh Vũ.
"Không cần, chúng ta có thú cưỡi."
Thời gian nửa nén nhang trôi qua, Sở Mộ và Đinh Vũ khống chế Tật Phong Ma Câu xuất hiện ở trước xe ngựa Tần gia.
Tật Phong Ma Câu không phải là cấp nô bộc Hồn sủng kéo xe Tần gia có thể so sánh nổi, sau khi xuất hiện lập tức làm cho bọn chúng kinh hoảng kêu gào ầm lên, suýt chút nữa kinh động lật xe rồi.
"Thống lĩnh... cấp thống lĩnh Tật Phong Ma Câu?"
"Phong thuộc tính, cấp thống lĩnh Tật Phong Ma Câu thiên phú lực lượng cao nhất, trước khi đến đây nghe người đi đường nghị luận về thú cưỡi Tật Phong Ma Câu, không ngờ chủ nhân chính là bọn họ."
Mấy gia nô Tần gia trợn trừng hai mắt nhìn tới, tròng mắt cứng đờ ra nhìn chằm chằm vào Tật Phong Ma Câu cực kỳ hùng tráng.
Lão Đằng nhìn thấy cấp thống lĩnh Hồn sủng chậm rãi đi tới cũng há to miệng thật lâu nói không nên lời.
Lão Đằng đã có thể nhìn ra thân phận Sở thiếu gia này không hề tầm thường, nhưng mà dù thế nào đi nữa cũng không nghĩ tới thân phận của hắn "không tầm thường" đến mức dùng cấp thống lĩnh Hồn sủng làm thú cưỡi. Phải biết rằng phần vinh quang cỡ này chỉ có mấy gia chủ đại gia tộc mới đảm đương nổi.
Tần Mộng Nhi cũng kinh ngạc không dứt, ánh mắt cố ý nhìn lướt qua lão Đằng rõ ràng là âm thầm trách cứ hành vi lỗ mãng lúc nãy.
Lão Đằng cũng ý thức được mình quả thật quá khinh thường hai người kia rồi, mặt già đỏ lên lúng túng nói với Sở Mộ nói: "Sở thiếu gia xa hoa như thế, không ngờ lại có Tật Phong Ma Câu làm thú cưỡi, chẳng lẽ ngài là thiếu gia chủ Đại Sở thế gia?"
Cổ Vực Đại Sở thế gia là thế lực thống trị toàn bộ lãnh thổ Cổ Vực, so sánh với đại gia tộc trong thành thị hạng trung như Tần gia hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Bây giờ hồi tưởng lại tỳ nữ kia nói chuyện lớn lối như thế, lão Đằng cũng ý thức được lần này quả thật gặp được đại nhân vật rồi. Nếu như đắc tội hai người này, sợ rằng Tần gia đúng là phiền toái không nhỏ.
"Hừ, thiếu gia chủ Đại Sở thế gia làm sao có thể đánh đồng với thiếu gia nhà ta." Đinh Vũ hừ lạnh một tiếng.
Đinh Vũ nói câu này càng làm cho Tần Mộng Nhi và lão Đằng giật mình kinh hãi. Chẳng lẽ vị địa vị Sở thiếu gia ở trước mắt này còn cao hơn thiếu gia chủ Đại Sở thế gia? Trời đất ơi, vị Sở thiếu gia này đến tột cùng là thần thánh phương nào đây?
"Sở công tử đây là..." Lão Đằng theo bản năng dò hỏi.
"Thiếu gia là ..." Đinh Vũ đang định nói ra danh hiệu của Sở Mộ trong Yểm Ma cung, để cho lão già này biết mình đã hành động ngu xuẩn đến mức nào.
"Đinh Vũ, không cần nhiều lời, lên đường đi." Sở Mộ lập tức cắt ngang Đinh Vũ, không cho Đinh Vũ nói ra thân phận của mình.
Đinh Vũ đã há miệng những cũng biết điều dừng lại.
Yểm Ma thành cách La Vực không tính là xa xôi, La Vực hiển nhiên cũng có thế lực Yểm Ma cung trú đống. Thiên Quý thuộc nhóm thanh niên đứng đầu rất nổi danh trong lãnh thổ La Vực, còn Tù đảo vương giả đánh bại Thiên Quý lại càng lan truyền rộng rãi.
Trong toàn bộ La Vực có lẽ không bao nhiêu người biết cái tên Sở Mộ, nhưng danh hiệu Tù đảo vương giả và Hằng Hải Yểm thiếu tuyệt đối là vô số người biết.
Tần tiểu thư trừng mắt nhìn sang Đinh Vũ đang muốn nói lại thôi, rồi lại nhìn thoáng qua Sở Mộ, nàng cảm thấy người thanh niên này quá mức thần bí.
Lão Đằng đã nhận ra Sở Mộ không đơn giản, dù sao những người có thân phận chân chính sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết.
Tật Phong Ma Câu đi ở phía trước xe ngựa, nhóm gia nô Tần gia vừa đi vừa kinh ngạc không dứt. Trong lúc đi xuyên thành thị, ngay cả đội ngũ vệ binh cũng không dám xuất hiện ngăn trở bọn họ.
Mãn Ấn thành thật ra cách đó khoảng một ngày lộ trình, thương đội Sở gia từ phương hướng khác tiến vào Mãn Ấn thành. Cho nên Sở Mộ chỉ cần trước tiên chạy đến Mãn Ấn thành, sau đó đi theo sau thương đội gia tộc sẽ dễ dàng gặp được đám người Dương gia kia.
"Thực lực Lý Nam là bốn niệm Hồn Sư, hắn có một con sáu đoạn bốn giai Tiên Huyết Thú và một con năm đoạn bảy giai Huyết Dực Tam Mâu Thú. Nghe nói hắn còn có một con cấp thống lĩnh Hồn sủng, nhưng chưa có ai tận mắt nhìn thấy hắn triệu hoán." Lão Đằng trong lúc đi đường thuận tiện giảng giải tin tức cụ thể về Dương gia cho Sở Mộ biết, để cho hắn có thể chuẩn bị tốt tâm lý.
Sở Mộ gật đầu, nhớ kỹ tin tức về hai con chủ sủng của Lý Nam. Sau đó thuận tiện dò hỏi, tìm hiểu tình trạng Sở gia những năm gần đây.
Thời gian bốn năm trôi đi, Sở gia bị hai đại gia tộc áp chế có thể nói là suy bại nhanh chóng, từ lúc ban đầu là thế lực to lớn chiếm cứ ba mươi thành thị, nhưng đến bây giờ đã thu nhỏ lại chỉ còn mười tòa thành. Hơn nữa trong mười tòa thành này chỉ có một thành cấp bảy.
Lãnh địa bị thu hẹp sẽ khiến cho buôn bán tài chính chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, nhất là Dương gia và Chu gia không ngừng chèn ép nên Sở gia bây giờ buôn bán càng thêm khó khăn, chán nản. Thậm chí đã đến mức phải đi thuê người khác trợ giúp chuyển vận hàng hóa của thương đội.
Rồi lại nói thế lực Sở gia trước kia chiếm cứ là một khu lãnh thổ cấp bảy, thỉnh thoảng vẫn có thể bắt sống một ít cấp thống lĩnh Hồn sủng trong phạm vi mình cai quản. Nhưng bây giờ cấp bậc lãnh thổ cao nhất chỉ gần bằng cấp sáu, tài nguyên hạn chế nên không thể nào thu hút được Hồn sủng cấp thống lĩnh sinh sống, tình trạng gia tộc khó khăn càng lúc càng nghiêm trọng.
Đối với một gia tộc thì tài nguyên tối trọng yếu chính là Hồn sủng, nếu bị hạn chế sẽ rất khó phát triển.
Khi đám người Sở Mộ tiến vào Mãn Ấn thành đã là gần giữa đêm, mọi người dừng ở Mãn Ấn thành không lâu đã có một nam tử khống chế Khủng Lang vội vàng xuất hiện ở cạnh xe ngựa Tần Mộng Nhi.
"Tần tiểu thư, thương đội Sở gia dự định ra khỏi thành vào ban đêm. Trước đó không lâu ta đã thấy Dương gia Lý Nam xuất hiện ở trong Mãn Ấn thành, ngoại trừ hắn còn có Dương Kiệt dẫn theo đông đảo hộ vệ Dương gia." Nam tử cưỡi Khủng Lang lập tức bẩm báo tin tức cụ thể.
"Dương Kiệt, tại sao hắn xuất hiện ở nơi này?" Nghe thấy cái tên Dương Kiệt này, sắc mặt lão Đằng lập tức biến hóa.
"Đằng đại thúc, tên Dương Kiệt kia là ai?" Tần Mộng Nhi khó hiểu nên hỏi lại.
"Dương Kiệt là một cao thủ được Dương gia phái ra ngoài làm việc, thực lực của hắn mạnh hơn Lý Nam rất nhiều. Hình như là có một con sáu đoạn Hồn sủng cấp thống lĩnh. Nếu như hắn cũng tham dự vào chuyện này có lẽ chúng ta phải bỏ qua thôi, bởi vì có hắn ở đó cho dù cộng thêm tất cả chúng ta cũng không phải là đối thủ của hắn." Gia nô lão Đằng nói.
"Bọn họ bây giờ đang ở đâu?" Sở Mộ không để ý đến lão Đằng khuyến cáo, trực tiếp quay đầu sang nam tử khống chế Khủng Lang, mở miệng hỏi.
"Ra khỏi Mãn Ấn thành theo hướng đông, đi theo đại lộ là được, đám người Sở gia đã lên đường hai canh giờ trước. Bây giờ cũng tối khuya rồi, có lẽ những thành viên Dương gia cũng chuẩn bị động thủ." Nam tử kia hồi đáp, sau khi nói xong cố ý đánh giá Tật Phong Ma Câu của Sở Mộ, trong mắt lộ ra mấy phần hâm mộ.
"Chúng ta đi." Sở Mộ không có một chút do dự, trực tiếp quay đầu ngựa chạy thẳng ra khỏi Mãn Ấn thành, theo đường lớn phía đông mà đi.
Lão Đằng ngẩn người ngạc nhiên, trợn mắt nhìn Sở Mộ khống chế Tật Phong Ma Câu phóng đi nhanh như điện chớp xuyên qua đường phố, không ngờ rằng người thanh niên này gan dạ như thế. Dưới tình huống đã biết thực lực đối phương vẫn kiên quyết chạy đi cứu viện.
Nhìn thấy Sở Mộ vội vàng phóng ngựa chạy đi, Tần Mộng Nhi hơi thất thần một lát, sau đó cũng lập tức niệm chú ngữ triệu hoán.
Quang mang màu đỏ lượn lờ quanh thân Mộng nhi, sau đó men theo bàn tay trắng nõn hạ xuống đất, đồ án triệu hoán chợt lóe ở dưới chân Tần Mộng Nhi, thoáng chốc có một ngọn lửa nóng rực dâng trào ra bốn phía.
Bên trong đồ án là một con Dực hệ Hồn sủng đang bốc cháy hỏa diễm, hai cánh mở ra liền thổi bùng lên ngọn lửa nóng bỏng khiến cho đám ngựa cưỡi kinh hồn bạt vía, không ngừng kêu loạn.
"Tiểu thư, ngài đây là ...?" Lão Đằng lại kinh hãi lần nữa, nhìn Tần Mộng Nhi triệu hoán Viêm Điểu mà trong lòng nghi ngờ không rõ.
"Các ngươi ở lại, ta đi xem thế nào." Tần Mộng Nhi cũng không nhiều lời, nhanh nhẹn nhảy lên trên lưng Viêm Điểu, khống chế sơ đẳng cấp thống lĩnh Hồn sủng bay lên trời cao đuổi theo Sở Mộ.
Lão Đằng chính là cận thân hộ vệ bảo đảm tiểu thư an nguy, làm sao có thể để nàng đi một mình được? Hắn cũng vội vàng niệm chú ngữ triệu hồi ra Thôn Tinh Lang hình thể cao lớn gần bốn thước, cuống cuồng chạy theo phía sau Tần Mộng Nhi, sợ nàng có chuyện gì sơ xuất thì lão đền mạng cũng không đủ bù đắp.
Những gia nô khác nhìn thấy tiểu thư khống chế Viêm Điểu rời khỏi đều trợn mắt nhìn nhau. Hồi lâu sau mới hiểu ra vấn đề, hốt hoảng thúc xe ngựa đuổi theo, nhưng mà vừa chạy qua khỏi vài đường phố đã hoàn toàn mất dấu Tần Mộng Nhi và lão Đằng.
Trong ngày thường, Sở Mộ khống chế Tật Phong Ma Câu vẫn duy trì tốc độ nhất định, làm như thế sẽ có thể duy trì thể lực Tật Phong Ma Câu nhất định, không bị hao tổn quá lớn.
Nhưng bây giờ Sở Mộ trực tiếp ra lệnh cho Tật Phong Ma Câu thể hiện ra toàn lực, cấp thống lĩnh Tật Phong Ma Câu có Phong thuộc tính không phải là thú cưỡi bình thường có thể so sánh nổi. Vừa được Sở Mộ cho phép lập tức buông thả toàn bộ lực lượng, trong lúc chạy băng qua Mãn Ấn thành y như một cơn cuồng phong thổi quét, tất cả mọi người trên đường và Hồn sủng cấp thấp đều bị tạt sang hai bên, không có một chút sức chống cự.
"Này ... tốc độ Tật Phong Ma Câu thật là khủng khiếp." Tần Mộng Nhi Khống chế Viêm Điểu bay lên bầu trời Mãn Ấn thành nhìn xuống cơn cuồng phong phía dưới, âm thầm kinh ngạc không dứt. Truyện Tiên Hiệp -
"Tiểu thư, tiểu thư, ngài mau xuống đây đi, lỡ may ngài có chuyện gì lão Đằng ta đảm đương không nổi." Lão Đằng nhìn lên Tần Mộng Nhi hô to.
"Ta chỉ đi xem một chút, sẽ không tham dự chiến đấu." Tần Mộng Nhi nói.
"Tiểu thư, ngài mà xuất hiện ở chỗ đó sẽ bị lẫn vào làn nước đục. Lý Nam đã rất khó đối phó rồi, cái tên Dương Kiệt kia lại càng lòng dạ độc ác. Sở công tử tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, chúng ta nên sớm rời khỏi đi thôi." Lão Đằng hô.
Lão Đằng đã sống trong La Vực mấy chục năm, hoặc nhiều hoặc ít đều có thể nghe được không ít tin đồn về Dương Kiệt. Người này là cao thủ được Dương gia phái ra ngoài hành sự, bởi vì bản tính tàn ác nên phạm tội tày trời nhưng không có ai dám đụng tới, hiện tại hắn quay trở lại thì Sở gia xem như phiền toái càng lớn rồi. Lão Đằng cũng không muốn va chạm với cái tên tàn ác này.
Tần Mộng Nhi không có nghe lời lão Đằng khuyến cáo, tiếp tục đuổi theo sau lưng Sở Mộ và Tật Phong Ma Câu.
"Thiếu gia, hình như thương đội đang ở phía trước." Đinh Vũ chỉ tới điểm đen nho nhỏ ở phía xa xa, nói với Sở Mộ.
"Ừ, ngươi ở lại trông nom Tật Phong Ma Câu."
Sở Mộ đứng lên trên người Tật Phong Ma Câu, thẳng lưng nghênh đón gió lớn tạt vào mặt, lẩm bẩm niệm chú ngữ.
Luồng hồ quang tím đen bỗng nhiên xuất hiện giữa hai bàn tay Sở Mộ, sau đó hợp lại hóa thành một đồ án triệu hoán, nhưng nó không hạ xuống đất, mà là trôi nổi ở giữa không trung.
Đồ án bất chợt rung động mãnh liệt, nhất thời một luồng hồ quang màu tím than bắn thẳng lên trời, một con Mộng Thú hình thể uy phong, tà mị lập tức xuất hiện.
Trong khi Tật Phong Ma Câu đang di chuyển tới trước thì Dạ Lôi Mộng Thú xuất hiện vẫn duy trì tư thế phóng chạy, y như từ trong thế giới khác đâm thẳng vào bức tường không gian để tới nơi này vậy.
Sở Mộ tung người nhảy lên trên lưng Dạ Lôi Mộng Thú vô cùng chính xác, trực tiếp khống chế Dạ Lôi Mộng Thú lao tới chỗ thương đội có ánh lửa lượn lờ.
Tần Mộng Nhi đang bay trên không trung, lúc trước Viêm Điểu của nàng còn có thể miễn cưỡng đi theo phía sau Tật Phong Ma Câu. Nhưng ngay khi Sở Mộ triệu hồi ra Dạ Lôi Mộng Thú thì cả hai đã biến thành một tia chớp đen nhánh biến mất ở cuối con đường, tốc độ nhanh đến mức kinh khủng.
"Tiểu... tiểu thư..." Lão Đằng thật vất vả mới đuổi theo tới nơi, lúc này đầu Khủng Lang đã mệt mỏi muốn chết rồi.
Nhưng khi lão Đằng đang định nói chuyện lại đột nhiên phát hiện một con Dạ Lôi Mộng Thú vô cùng uy phong hiện ra ở trước mặt, không ngờ còn thể hiện ra tốc độ gấp hai lần Tật Phong Ma Câu điên cuồng phóng đi. Nhất thời làm cho lão kinh hãi nhìn vào bóng lưng người thanh niên thần bí, miệng lắp bắp mãi không nói nên lời.
Dạ Lôi Mộng Thú.
Chủng tộc Mộng Thú trong hàng ngũ cấp thống lĩnh đã tương đối hiếm thấy, Mộng Thú có hai thuộc tính Lôi, Ám lại càng cực phẩm trong cực phẩm. Một con Hồn sủng như thế lại nằm trong tay người thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi?
"Thanh niên này đến tột cùng là thiếu chủ của đại thế lực nào đây?" Tật Phong Ma Câu đã khiến cho lão Đằng kinh ngạc không dứt rồi, kết quả Tật Phong Ma Câu chỉ là thú cưỡi di chuyển trong lúc bình thường, căn bản không phải là Hồn sủng của hắn.
Trời đất ơi, trung đẳng cấp thống lĩnh Tật Phong Ma Câu vẫn nhìn không thuận mắt? Chuyện này làm cho lão Đằng và hai con Hồn sủng cấp thống lĩnh tư chất bình thường làm sao chịu nổi.
← Ch. 0134 | Ch. 0136 → |