← Ch.0135 | Ch.0137 → |
Ánh lửa hừng hực chiếu sáng rừng rậm, trong màn đêm đen nhánh lại càng phá lệ chói mắt.
Chiến hỏa đã sớm diễn ra, thương đội Sở gia tổng cộng chỉ có hai mươi Hồn sủng sư cùng lúc triệu hồi ra Hồn sủng đề phòng. Nhưng bên phía bọn họ chỉ có hai con Hồn sủng cấp thống lĩnh đối mặt với bốn con cấp thống lĩnh của địch nhân vẫn bị áp chế rất lớn.
Chiến đấu mới bắt đầu không bao lâu đã có không ít Hồn sủng bị giết chết, tình huống không hề lạc quan.
"Tam thiếu gia, là tên Dương Kiệt tiếng xấu lan xa của Dương gia, chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ, bỏ qua đi." Gia thần Sở gia triệu hồi Hồn sủng cố gắng ngăn cản Huyết Dực Tam Mâu Thú hung hãn, vội vàng nói với Sở Trữ.
Sở Trữ cắn chặc hàm răng, cặp mắt tức giận cơ hồ muốn phun ra lửa, vì có thể vận chuyển nhóm tài nguyên này đến Cương La thành. Sở Trữ đã đi đường suốt đêm chính là vì trễ nãi đại sự, nhưng ai ngờ tới Dương gia đã hèn hạ đến trình độ này, cả gan bắt đầu hành động y như đám thổ phỉ.
"Không được, những hàng hóa này cực kỳ trọng yếu đối với chúng ta, kiên quyết không thể buông tha." Sở Trữ nói, ánh mắt hung hăng nhìn vào hai tên Lý Nam và Dương Kiệt.
"Tam thiếu gia, ngài nghe ta nói một câu đi, hàng hóa mất đi còn có thể tìm lại được, nhưng người chết là hết." Gia thần Sở gia vẫn cố gắng khuyên giải.
"Nếu như lần này lại bị lỡ chuyến hàng thì gia tộc rất khó trở mình, đệ tử Sở gia còn phải chịu khuất nhục. Ngươi không cần nhiều lời, mau dẫn những người khác mang theo hàng hóa chạy vào rừng trốn. Ta ở đây ngăn cản bọn họ, được bao nhiêu hay bấy nhiêu." Sở Trữ nghiến răng nghiến lợi nói.
Sau khi nói xong Sở Trữ lại niệm chú ngữ lần nữa, triệu hồi ra Hồn sủng mạnh nhất của mình - Quang Minh Giác Thú.
Quang Minh Giác Thú:
Yêu Thú giới - Thú hệ - Giác Thú Tộc - Quang Minh Giác Thú á tộc - trung đẳng cấp thống lĩnh.
Thân thể Quang Minh Giác Thú bao trùm một tầng hoàng kim giáp sáng chói, trên người không có lớp da như phần lớn Thú hệ Hồn sủng, mà hiện đầy lớp vảy màu vàng tràn đầy khí thế.
"Sở gia tiểu nhi nổi giận nha! Thậm chí Hồn sủng bảo vệ tính mạng cũng triệu hoán ra." Lý Nam nhìn thấy Sở Trữ triệu hồi Quang Minh Giác Thú lập tức lên tiếng đùa cợt.
"Năm đoạn bốn giai Quang Minh Giác Thú, nhìn qua là một con Hồn sủng phẩm chất tốt, dưới tình huống bây giờ không nghĩ tới Sở gia vẫn còn có khả năng giao cho đệ tử Sở gia một con Hồn sủng tốt như vậy, xem ra Sở gia rất coi trọng tiểu tử này nhỉ?" Dương Kiệt thân hình gầy trơ xương chợt cười phá lên, ánh mắt híp lại đánh giá Sở Trữ.
Dương Kiệt không triệu hồi ra toàn bộ Hồn sủng của mình, mà chỉ gọi ra một con Tiên Huyết Thú liên tục chém giết Hồn sủng của đám gia thần Sở gia. Đầu Tiên Huyết Thú này đã đạt đến sáu đoạn tám giai, lực chiến đấu hơn xa Tiên Huyết Thú bình thường, chỉ qua vài lượt hô hấp đã xé nát thi thể mấy con Hồn sủng bên phía Sở gia.
"Tiểu tử này giao cho ta giải quyết là được rồi, nhân mã Sở gia quá ít, để ta xuất thủ vậy, không cần làm phiền dương Kiệt đại nhân." Lý Nam nở nụ cười nịnh bợ.
Vừa nói xong, Lý Nam cũng niệm chú ngữ triệu hồi ra con Hồn sủng thứ ba.
Hồn sủng thứ ba của Lý Nam chính là Huyết Dực Tam Mâu Thú đằng đằng sát khí, ngay khi vừa mới xuất hiện đã tỏa ra mùi máu tươi nồng đậm áp chế những Hồn sủng cấp chiến tướng và cấp nô bộc ở chung quanh, khiến cho toàn bộ chúng nó hoảng sợ liên tiếp lui về phía sau.
Năm đoạn bảy giai Huyết Dực Tam Mâu Thú.
Dựa vào đẳng cấp chủng tộc Huyết Dực Tam Mâu Thú đã không kém Sở Trữ - Quang Minh Giác Thú, còn giai đoạn lại cao hơn ba giai, song phương không có thuộc tính áp chế. Trừ phi Quang Minh Giác Thú có thiên phú chiến đấu vượt xa bình thường, nếu không xem như không thể nào thắng nổi con Huyết Dực Tam Mâu Thú này.
"A ~!"
Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên ở bên cạnh, gia thần của Sở Trữ đột nhiên bị một đạo hồ quang màu tím từ trên cao nện xuống đốt cháy nám đen toàn thân.
"Lịch đại thúc." Ánh mắt Sở Trữ lập tức đỏ bừng lên rồi, bởi vì hắn rõ ràng ý thức được con Lôi Đình Tinh Linh lúc nãy công kích về phía mình, nếu không phải nhờ gia thần xả thân ngăn cản thì người bị chết chính là hắn.
Sở Trữ nắm chặt quả đấm, tức giận đến mức hai mắt muốn phun ra lửa.
"Đừng có gấp, sẽ đến phiên ngươi nhanh thôi." Lý Nam cười cười gian trá, trực tiếp mệnh lệnh đầu Huyết Dực Tam Mâu Thú đánh về phía Sở Trữ - Quang Minh Giác Thú.
Quang Minh Giác Thú gầm lên giận dữ, quang mang màu hoàng kim trên người lập tức bộc phát nghênh đón chính diện Huyết Dực Tam Mâu Thú.
Thanh âm "đùng đùng" không ngừng quanh quẩn trên bầu trời, Sở Trữ thấy tộc nhân của mình bị sát hại tàn nhẫn như thế, cơn tức giận lại càng điên cuồng thiêu đốt, thầm hận tại sao mình không có đủ năng lực bảo vệ bọn họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn thảm cảnh phát sinh.
"Grừ ... ư..."
Quang Minh Giác Thú phát ra một tiếng rên tỉ thống khổ, thân thể to lớn nặng nề ngã xuống đè gãy mảng lớn cây cối, khải giáp màu vàng xuất hiện vết rách thật sâu.
"Kim Giác." Nhìn thấy Hồn sủng của mình bị thương nặng, Sở Trữ lại càng tức giận. Nhưng mà Quang Minh Giác Thú thương thế quá nặng, khó lòng trở mình bò dậy nổi.
"Rồi sẽ đến phiên ngươi, Sở Trữ ngươi và tộc nhân cùng nhau gặp gỡ dưới hoàng tuyền nhé!" Lý Nam cười lên tàn nhẫn, trực tiếp ra lệnh cho Huyết Dực Tam Mâu Thú lao tới Sở Trữ.
Huyết Dực Tam Mâu Thú sải rộng hai cánh bay xuyên qua mảng cây rừng, theo sau một trận cuồng phong tanh nồng là hai cái móng vuốt sắc bén chém xuống đầu Sở Trữ.
Hai hồn bị thương nên Sở Trữ không còn dư thừa hồn lực thay đổi Hồn sủng và thi triển hồn kỹ nữa rồi, đành phải cắn chặt răng nhắm mắt lại chờ đợi một kích trí mạng đánh xuống.
Nhìn thấy Sở Trữ đã bỏ đi ý định phản kháng, Lý Nam cũng nở nụ cười lạnh. Nếu có thể giết chết Tam thiếu gia của Sở gia hiển nhiên đây là công lớn đối với Dương gia.
"Trảm cái đầu lâu của hắn xuống cho ta." Lý Nam dùng tâm niệm nói với Huyết Dực Tam Mâu Thú.
Huyết Dực Tam Mâu Thú biểu hiện ra đầy đủ bản tính hung tàn, hai móng vuốt vỗ xuống đỉnh đầu Sở Trữ không chút lưu tình.
"Rống!"
Bỗng nhiên một tiếng gầm cao vút tràn đầy lực chấn nhiếp từ trong rừng rậm vang lên. Chỉ thấy một thân ảnh đen nhánh phát ra hồ quang phóng tới nhanh như chớp, trong giây lát đã xuất hiện gần vị trí Huyết Dực Tam Mâu Thú.
Huyết Dực Tam Mâu Thú thuộc về loại hình thể khoẻ mạnh, lực lượng lao xuống lại càng to lớn, nhưng mà sinh vật kia vẫn tông thẳng chính diện đánh văng nó ra ngoài, nhất thời Huyết Dực Tam Mâu Thú quay cuồng trên không trung rồi rớt xuống đè ngã một mảng lớn cây cối.
"Cái gì?" Lý Nam kinh hoảng sợ nhìn tới sinh vật cường đại đột ngột xuất hiện kia.
Vào lúc này Sở Trữ cũng ngẩng đầu lên liền thấy một người thanh niên anh tuấn đang khống chế một con Mộng Thú xẹt qua không trung, tư thái cuồng dã, bá đạo đánh bay Huyết Dực Tam Mâu Thú. Sau đó trực tiếp đạp không quay trở lại trước mặt mình, ngay cả Dương Kiệt vốn thờ ơ lạnh nhạt cũng phải nhíu mày, ánh mắt nhìn tới Dạ Lôi Mộng Thú tràn đầy cảnh giác.
"Đáng giận, là người nào dám can thiệp vào chuyện của Dương gia?" Lý Nam tức giận quát lớn một tiếng, trợn mắt nhìn chằm chằm Dạ Lôi Mộng Thú đang hạ xuống.
Sở Trữ mới đầu còn cho rằng là trưởng bối gia tộc cứu viện, nhưng ngay khi phát hiện thân ảnh Dạ Lôi Mộng Thú rơi xuống trước mặt mình thì Sở Trữ liền kinh ngạc. Vì hắn biết trưởng bối và gia thần không có bất kỳ một ai có Hồn sủng cường đại như vậy.
"Ngươi là..." Sở Trữ ngẩng đầu nhìn người thanh niên khống chế Dạ Lôi Mộng Thú. Phát hiện vị Hồn sủng sư này nhìn thoáng qua hình như không tới hai mươi tuổi, lại càng kinh ngạc không dứt.
Sở Mộ nhìn thoáng Tam ca Sở Trữ thường xuyên che chở mình lúc còn bé, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác mừng như điên.
Bốn năm rồi, cuối cùng đã được nhìn thấy thân nhân nhiều năm xa cách, tâm tình kích động quả thực khó thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, nhất là Tam ca Sở Trữ lại càng thân thiết với Sở Mộ.
Sở Trữ lớn hơn Sở Mộ bốn tuổi, sau khi Sở Mộ mất một hồn thường xuyên bị người khác nhục nhã. Sở Trữ một thân chính khí là vì Sở Mộ nên thường xuyên đánh nhau với người ta bể đầu chảy máu. Hơn nữa Sở Mộ còn nhớ rõ Sở Trữ là bởi vì chính mình mới bị đám người Dương gia giết chết một con Hồn sủng bồi dưỡng cẩn thận.
Chuyện này Sở Mộ vẫn nhớ rõ trong lòng, hơn nữa tới bây giờ còn cảm thấy vô cùng áy náy. Trong nháy mắt gặp lại làm cho hắn khó thể khống chế tâm tình của mình.
Sở Trữ mờ mịt khó hiểu nhìn tới người thanh niên này, không rõ tại sao người này dùng vẻ mặt kích động nhìn mình như thế. Đúng lúc này, Sở Trữ chợt phát hiện Lý Nam - Huyết Dực Tam Mâu Thú từ trong bóng tối lao ra, đang đánh về phía người thanh niên này.
"Cẩn thận!" Sở Trữ lập tức hô lớn nhắc nhở.
Sở Mộ quay đầu lại, nhìn thấy Huyết Dực Tam Mâu Thú đang hung hăng lao tới chỗ mình, khí thế bộc phát không ngừng tăng mạnh.
"Sủng Mị - Tà Mâu Ngưng Thị."
Ánh mắt Sở Mộ bỗng nhiên lưu chuyển tia sáng màu bạc bóng loáng, chốc lát sau luồng ngân quang yêu dị đột ngột nở rộ bắn thẳng vào trong mắt Huyết Dực Tam Mâu Thú.
Sở Mộ phục chế kỹ năng của Mạc Tà, cho dù là sáu đoạn Hồn sủng cấp thống lĩnh bị trúng chiêu Tà Mâu Ngưng Thị cũng sẽ lâm vào khủng hoảng, không cần phải nói tới năm đoạn bảy giai Huyết Dực Tam Mâu Thú rồi.
Tâm trí Huyết Dực Tam Mâu Thú rõ ràng là quá thấp, vừa mới bị Sở Mộ tập trung tinh thần là thân thể Huyết Dực Tam Mâu hoàn toàn cứng ngắc ở giữa không trung, bộ dạng kinh hoảng không dám tiếp cận Sở Mộ nửa bước.
"Hồn kỹ Sủng Mị."
Hồn kỹ Sủng Mị là bảo bối độc hữu của Sở gia.
Sở Trữ lập tức kinh hãi trợn trắng mắt, kinh ngạc vô cùng nhìn chằm chằm vào người thanh niên vừa thi triển Sủng Mị. Làm cho Sở Trữ khiếp sợ nhất chính là người thanh niên này dựa vào Tà Mâu Ngưng Thị trực tiếp hủy đi ý chí chiến đấu của Huyết Dực Tam Mâu Thú.
Một luồng sát khí nồng đậm từ trên người Sở Mộ chậm rãi buông thả, Tà Mâu Ngưng Thị do Sở Mộ thi triển không có đơn giản như vậy, trên người hắn còn có sát khí dày đặc được rèn luyện từ vô số tính mạng dần dần lan tràn ra chung quanh. Những Hồn sủng cấp nô bộc, cấp chiến tướng bị khí thế đáng sợ này hù dọa vội vàng co chân chạy trốn.
"Dạ, Tử Quang!" Sở Mộ dùng tâm niệm nói với Dạ Lôi Mộng Thú.
Tà khí màu đen trên người Dạ Lôi Mộng Thú biến thành một luồng gió xoáy cường liệt nhanh chóng bốc lên cao.
Dạ Lôi Mộng Thú ngẩng cao đầu chỉa thẳng hai sừng nhọn lên trời, một luồng quang mang tím đen thâm thúy bắn thẳng lên bầu trời đêm, chỉ một kích đơn giản nhưng đánh trúng Huyết Dực Tam Mâu Thú vô cùng chính xác.
"Gào!" Lúc trước Huyết Dực Tam Mâu Thú chiến đấu đã tiêu hao khá nhiều thể lực, Tà Mâu Ngưng Thị và Tử Quang hợp lực tạo thành đả kích trí mệnh đối với nó, thân thể cao lớn đột nhiên từ trên không trung ngã xuống mặt đất, không ngừng kêu rên thống khổ, lăn lộn điên cuồng
Sắc mặt Lý Nam đã đen thui rồi, tức giận run run nhìn vào Dạ Lôi Mộng Thú quá mức cường đại, vội vã thu hồi Huyết Dực Tam Mâu Thú trở về.
"Đến hoàng tuyền gặp gỡ đám người Dương gia các ngươi đi." Sở Mộ từ trên lưng Dạ Lôi Mộng Thú nhảy xuống, đi tới trước mặt Sở Trữ. Ánh mắt hắn nhìn vào Lý Nam y như nhìn người chết.
Sắc mặt Lý Nam và Dương Kiệt đã cực kỳ khó coi rồi, bọn họ không nghĩ tới vốn chuẩn bị giải quyết xong đám người Sở gia bỗng nhiên ở đâu chui ra một cao thủ như vậy chứ? Hơn nữa còn là một người thanh niên không tới hai mươi tuổi.
"Vị huynh đệ kia, vô cùng cảm tạ xuất thủ tương trợ, hi vọng báo lại tên họ để ngày sau chúng ta có thể tri ân. Hơn nữa, ngươi như thế nào lại biết hồn kỹ Sở gia?" Trong lòng Sở Trữ rung động lên đến tột đỉnh. Bởi vì Sở Trữ chưa bao giờ chứng kiến người thanh niên chưa tới hai mươi tuổi lại có khả năng thi triển hồn kỹ Sủng Mị đến cảnh giới này.
Sở Mộ quay đầu nhìn Sở Trữ, thật ra dung mạo vị Tam ca này biến hóa không lớn so với bốn năm trước. Chẳng qua cả người thoạt nhìn thành thục hơn một chút, cứng cáp hơn một chút mà thôi. Sở Mộ thậm chí có thể cảm giác được ẩn trong xương Sở Trữ vẫn còn tồn tại vọng động và kiên cường giống y như trước kia.
"Tam ca, ngươi không nhận ra ta hả?" Rốt cuộc nhìn thấy thân nhân, trong lòng Sở Mộ cực kỳ rung động, tinh thần dậy sóng cuồn cuộn như nước thủy triều.
"Ngươi là?" Sở Trữ nghi hoặc quan sát người thanh niên vừa thần bí vừa kỳ quái này, chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì nữa.
Trong Sở gia gọi hắn là Tam ca cũng không có bao nhiêu người, Sở Trữ cũng nhớ rất rõ những người đó, nhưng mà hắn nghĩ không ra Sở gia từ lúc nào xuất hiện một thanh niên cao thủ như vậy? Cho dù là cấp thống lĩnh Dạ Lôi Mộng Thú hay là trình độ thi triển hồn kỹ Sủng Mị lúc nãy, thực lực cỡ đó dù có cho toàn bộ thanh niên Sở gia thúc ngựa chạy như điên cũng đuổi không kịp rồi.
"Ta là Tứ đệ Sở Mộ của ngươi." Sở Mộ đã rất khó kìm chế tâm tình của mình rồi.
"Tứ đệ Sở Mộ?" Sở Trữ bắt đầu còn lộ vẻ nghi hoặc, nhưng chốc lát sau cặp mắt của hắn bất giác trừng lớn, bộ dạng vô cùng khiếp sợ nhìn vào khuôn mặt Sở Mộ, đột nhiên tìm thấy mấy phần cảm giác quen thuộc trên mặt người thanh niên thần bí này.
"Tứ đệ Sở Mộ? Tứ đệ không phải là đã..." Thanh âm Sở Trữ đã bắt đầu run rẩy. Hắn sớm chiều chung đụng với Sở Mộ mười mấy năm đã in sâu hình dáng vào trong lòng rồi. Mặc dù dung mạo và hình thể người thanh niên này biến hóa không nhỏ, nhưng mà vẫn có thể tìm thấy bóng dáng quen thuộc của Sở Mộ ngày trước. -
Nhưng mà... nhưng mà Sở Mộ không phải là đã mất tích bốn năm trước hay sao? Tất cả thành viên Sở gia vốn cho rằng Sở Mộ đã chết.
"Tam ca, ta thật sự là Sở Mộ, ta không có chết, ta không có chết, ha ha, ta đã trở về, ta trở lại thật mà."
Hạ Nghiễm Hàn đã từng hỏi Sở Mộ vì sao không muốn buông tha tính mạng hèn mọn.
Mất đi một hồn, suýt chút nữa không có cách nào trở thành Hồn sủng sư, lại bị vứt ra hoang đảo đau khổ sinh tồn. Thật ra Sở Mộ nên buông tha tính mạng từ lâu rồi mới đúng.
Nhưng mà Sở Mộ không làm thế, tâm chí hắn kiên định, tinh thần vững chắc chịu được thống khổ, không ngừng bồi hồi bên bờ sinh tử, trải qua các loại đau khổ vẫn không bao giờ có ý định buông bỏ tính mạng của mình. Bởi vì sâu trong linh hồn hắn tồn tại một tín niệm.
Chính là vì một ngày có thể trở thành cường giả chân chính đứng ở trước mặt thân nhân mình, sau đó tự mình nói cho bọn họ biết, Sở Mộ ta không có chết, Sở Mộ ta đã quay trở lại.
← Ch. 0135 | Ch. 0137 → |