← Ch.0709 | Ch.0711 → |
Nguyên lão vốn là thành viên Hồn Điện, theo lý thuyết chỉ có thể ra lệnh cho Hồn Điện mà thôi.
Thế nhưng sự tình lần này phát sinh biến hóa quá lớn, ảnh hưởng quá mức trầm trọng, vì thế tất cả mọi người đều nguyện ý nghe lệnh của nguyên lão.
Cường giả thời nào cũng được tôn kính, nguyên lão chỉ dựa vào uy tín lâu năm và thực lực tối cường đã có thể áp đảo tất cả mọi người. Hơn nữa, Mính Tiên Điểu đế hoàng đỉnh phong còn đang ở đó, trong đám người này có ai rảnh rỗi trêu chọc nó đây?
Chỉ lát sau, trận doanh Hồn Hoàng đã phân chia thành từng nhóm nhỏ chạy đi trấn thủ Thiên Hạ thành.
"Cho người dọn dẹp nơi này, trước hừng đông không được lưu lại bất kỳ dấu vết nào. Đối ngoại không được tuyên bố Bán Ma xuất hiện, nói là một con Bạch Yểm Ma tiếp cận đế hoàng đỉnh phong đột kích."
Nguyên lão cẩn thận dặn dò tất cả Hồn Hoàng.
Đám người kia lập tức gật đầu tỏ ỷ đã hiểu, cử ra một vài người triệu tập thành vệ quân xử lý đống thi thể rải rác khắp nơi.
Sau khi nguyên lão phân phó xong mọi việc vẫn ngồi trên lưng Mính Tiên Điểu im lặng trầm tư.
Qua một lúc lâu, nguyên lão tựa hồ nghĩ ra chuyện gì đó, vẫy vẫy tay gọi Vũ điện chủ đang chờ lệnh ở gần đó.
Vốn là Vũ điện chủ đi theo phía sau đội ngũ Hồn Hoàng. Trong toàn bộ quá trình, vẻ mặt Vũ điện chủ phức tạp hơn người khác nhiều lắm. Bởi vì hắn là người duy nhất từng nhìn thấy Ly thành Bán Ma và Thiên Hạ Bán Ma.
"Lúc nãy ngươi nói mình biết chuyện gì? Bây giờ nói đi!"
Nguyên lão nhỏ giọng nói.
"Hắn là Ly thành Bán Ma."
Vũ điện chủ nói ra một câu chắc nịch.
Vũ điện chủ không biết Bán Ma có bộ dáng như thế nào, nhưng ít nhất Vũ điện chủ cảm giác Bán Ma lần này rất giống Ly thành Bán Ma, đồng thời tính cách tà dị, tàn bạo và ánh mắt tĩnh táo khẳng định là cùng một người.
Nguyên lão cũng đã suy đoán được đại khái, âm thầm nói với Diệp Đào trưởng lão chờ đến tối nay tập trung thương nghị chuyện này.
"Còn phát hiện chuyện gì không?"
Nguyên lão thấy Vũ điện chủ tựa hồ còn muốn nói gì liền hỏi tiếp.
Vũ điện chủ do dự một lúc vẫn không biết có nên nói ra hay không.
Thật ra Vũ điện chủ đang hoài nghi Ly thành Bán Ma có quan hệ đặc thù với Sở Mộ, hôm nay nhìn thấy lần nữa đã gia tăng mấy phần khẳng định suy đoán của mình. Chẳng qua là một thanh niên hai mươi tuổi có thể tự chủ hóa thân Bán Ma, nắm trong tay lực lượng cao đẳng đế hoàng quả thật là hoang đường. Ngay cả Vũ điện chủ cũng cảm thấy khó tin, không biết nói ra có bị người ta kêu điên hay không nữa.
Rốt cuộc Vũ điện chủ đành phải lắc đầu, mở miệng nói:
"Không!"
Nguyên lão không hỏi thêm điều gì, dùng hồn niệm nói:
"Đi làm một chuyện giúp ta, không được tiết lộ chuyện này cho bất luận kẻ nào."
"Nguyên lão cứ việc phân phó."
Vũ điện chủ vội vàng hành lễ.
Nguyên lão dùng hồn niệm truyền nội dung vào đầu Vũ điện chủ.
Vũ điện chủ bắt đầu lắng nghe rất chân thành, nhưng khi hắn biết nhiệm vụ này là vì ai, trong lòng hắn càng thêm kinh hãi, nhất thời càng thêm nghi ngờ quan hệ giữa Sở Mộ và Bán Ma.
Đỉnh núi cao nhất Vong Giới môn.
Sở Mộ ẩn núp trong một góc tối phân tích tin tức lấy được từ ký ức Thiên Thính. Trước khi giết chết cái tên kia, hắn đã dùng năng lực đặc thù của Bán Ma đoạt lấy không ít tin tức hữu dụng, quan trọng nhất là phải xử lý sạch tất cả những người biết được bí mật của mình. Có như vậy cuộc sống sau này của hắn mới an ổn được.
Thời gian Bán Ma hóa là có giới hạn, Sở Mộ tuyệt đối không dám lỗ mãng tiến vào Thiên Hạ thành. Một khi phạm phải sai lầm, hậu hoạn chưa diệt trừ đã mất mạng trong tay người khác rồi. Vì thế hắn phải tính toán thật kỹ phương án trước khi hành động.
"Minh chủ trực tiếp trao quyền cho Thiên Thính, hơn nữa không có nói rõ đồ vật mục tiêu nhiệm vụ là cái gì ..."
"Chỉ có bốn người Trần Bằng, Cổ Đinh, Lý Đằng và Mã Nghĩa Lộ biết tối nay mình giao dịch với Thiên Thính."
Trần Bằng đã bị Thiên Thính diệt khẩu, ba người Cổ Đinh, Lý Đằng, Mã Nghĩa Lộ đã chết dưới kỹ năng Toái Thiên Ấn, thi thể bọn chúng trộn lẫn vào trong quân đoàn Hồn Minh, căn bản không thể tìm ra một chút vết tích để xác định thân phận.
Thiên Thính đến chết cũng không nghĩ tới mình làm việc cẩn thận ngược lại trợ giúp Sở Mộ một cái ân tình lớn lao. Tất cả hậu hoạn đã dược dọn dẹp sạch sẽ, cho nên Sở Mộ thoát khỏi tình huống nguy hiểm phải lao vào phủ Thiên Thính giết người diệt khẩu.
Lúc trước Sở Mộ thương lượng với nguyên lão nói là mình đi tới phủ Thiên Thính giao trả đồ vật, cho nên nguyên lão luôn cho rằng Sở Mộ đang ở nơi đó.
Về phần Giai Tĩnh đi truyền tin tức cũng không phải vấn đề gì lớn. Trước khi hành động, Sở Mộ đã cho Mạc Tà thi triển Yêu Mâu Tà Nhiếp xóa đi một phần trí nhớ của nàng rồi.
Bản thân Giai Tĩnh chỉ là Hồn Đồ nhu nhược, hiển nhiên không thể nào ngăn cản nổi lực lượng tinh thần của Mạc Tà. Tác dụng phụ duy nhất chính là không tránh khỏi một trận bệnh nặng.
Sở Mộ đưa tay vuốt ve Hồn sủng giới chỉ và không gian giới chỉ của Thiên Thính, cũng không có vội vã mở ra, mà lẳng lặng đứng yên như đang suy tư chuyện gì đó.
Một gã Hồn Hoàng có Hồn sủng cao đẳng đế hoàng đương nhiên là giàu có hơn người. Cho dù hắn tiểu tâm cẩn thận, cất giấu bảo vật ở địa phương bí mật thì đồ vật tùy thân cũng phải có không ít thứ tốt.
Nếu như Sở Mộ là Bán Ma chân chính khẳng định không hề lưu ý mấy thứ này, nhưng mà một khi hiệu quả Bán Ma biến mất thì hắn đành phải đàng hoàng khổ tu, không có một chút đường ngang ngõ tắt nào cả. Không gian giới chỉ của Thiên Thính chắc chắn sẽ cung cấp rất nhiều thuận lợi trên con đường lịch lãm sau này.
Ngày hôm sau, đám thành vệ phát hiện lối đi thông từ Vong Giới môn tới Bất Hủ thành đã bị lực lượng Dị hệ xé rách.
Con đường bí mật này vốn chỉ lan truyền trong nhóm cao tầng Hồn Hoàng, bên trong đó phong ấn vô số sinh vật cường đại có thể gây tai họa cho nhân loại.
Mà dấu hiệu cưỡng chế xé mở phong ấn cho thấy Bán Ma cố ý tiến vào Bất Hủ thành, nhưng bởi vì Thiên Thính thủ tịch vô tình phát hiện mới dẫn đến một trận đại chiến kia.
Sau khi cho ra kết luận cuối cùng, rất nhiều người đều nhận đồng với ý kiến này. Cho rằng Thiên Thính, ba gã Hồn Hoàng và quân đoàn Hồn Minh toàn diệt là vì nhiệm vụ trấn thủ tòa thành.
Quân đoàn Hồn Minh tử vong quá mức thê thảm, rất nhiều người tận mắt nhìn thấy cảnh tượng máu thịt tuôn rơi như mưa đáng sợ kia. Mặc dù trận doanh Hồn Hoàng đã lên tiếng bảo đảm Bán Ma tuyệt đối không xuất hiện tại Thiên Hạ thành lần nữa, nhưng vẫn có vô số người tinh thần hoảng loạn, đủ loại tin đồn lan truyền ra ngoài với tốc độ chóng mặt. Cho dù các thế lực lớn ra sức phong tỏa cũng chỉ vô dụng.
Trận phong ba này kéo dài một đoạn thời gian ngắn, cả Thiên Hạ thành thời thời khắc khắc ở vào trạng thái đề phòng, những người xuất nhập thành đều bị kiểm tra cực kỳ nghiêm khắc.
Bản thân Sở Mộ người là trong cuộc đã âm thầm trở lại Hồn Điện vô cùng thuận lợi.
Đúng lúc đó nguyên lão đã phái người đảo quanh tìm kiếm Sở Mộ.
Trước đó hắn đã nghĩ ra lý do chính đáng, nói là đêm hôm đó đi tới phó ước nhưng Thiên Thính không có trong phủ. Cho nên hắn dạo quanh một vòng rồi trở về Hồn Điện.
Nguyên lão chỉ muốn xác nhận Sở Mộ an nguy mà thôi, nếu hắn đã không có chuyện gì thì mọi chuyện coi như xong, cũng không cần hỏi han quá nhiều.
Sở Mộ trở về gian phòng của mình liền tranh thủ nghỉ ngơi một chút, dùng Tiên Băng điều hòa tình trạng linh hồn nóng rực của mình.
Mấy ngày sau, vốn là Sở Mộ dự định thông qua lực lượng Hồn Điện xử lý chuyện này chặt chẽ đến mức nước chảy không lọt. Nhất là không thể để cho đám người Hồn Minh nhìn ra một ít đầu mối, những người trước kia cấm hắn ra khỏi thành cũng phải diệt trừ triệt để.
Nhưng mà Sở Mộ cảm thấy ngoài dự liệu chính là đám người kia đột nhiên mất tích vô cùng bí ẩn.
Những người đó không thể nào yên lặng rời khỏi Thiên Hạ thành trong điều kiện kiểm soát gắt gao như thế này, cũng không thể nào đoán ra nguyên nhân thực sự trong cái chết của Thiên Thính. Bọn họ bỗng nhiên mất tích chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó là đã bị người khác hạ thủ từ sớm.
Người có khả năng giải quyết việc này một cách bí mật như thế, tại Thiên Hạ thành sợ rằng chỉ mỗi nguyên lão.
Sau đó Sở Mộ đi tìm Vũ điện chủ liền nhận được câu trả lời xác nhận, quả thật là nguyên lão thừa dịp Thiên Thính mới chết đã vận dụng lực lượng thân tín của mình lau chùi sạch sẽ mọi dấu vết, nhằm bảo vệ Sở Mộ không bị đám người Hồn Minh phát hiện.
Lần này nguyên lão hành động khiến cho Sở Mộ âm thầm kinh hãi, chẳng lẽ ngoại tôn đã biết mình là Bán Ma rồi? Hay là ông ấy chỉ muốn bảo vệ mình chu toàn?
Bất kể nguyên lão có biết mình là Bán Ma hay không, Sở Mộ cuối cùng đã có thể trút bỏ gánh nặng.
Bởi vì tâm tình lo âu đủ thứ chuyện, cho nên Sở Mộ không có thời gian quan tâm đến ấu sủng cấp đế hoàng và không gian giới chỉ của Thiên Thính.
Bây giờ hết thảy sự tình đã giải quyết ổn thỏa, Sở Mộ bắt đầu kiểm kê thu hoạch của đợt hành động này.
Ấu sủng cấp đế hoàng đồng dạng là tiểu tử vừa mới ra đời không lâu, còn chưa có đạt tới một đoạn một giai tương tự tiểu Chập Long.
Lúc này tiểu tử đế hoàng đang nằm trong Hồn sủng giới chỉ ngủ rất ngon, không biết mình đã trải qua bàn tay mấy người.
Sở Mộ cẩn thận quan sát tiểu tử này hồi lâu, mơ hồ cảm thấy tiểu tử này có mấy điểm quen thuộc, trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra là chủng tộc Hồn sủng gì. Chẳng qua là khí tức Phong hệ tương đối dày đặc.
"Thiếu chủ, đây là một đầu Nanh Phong Yêu đế hoàng. Ngươi xem trên đầu của nó đã có Hoàng Linh hình thức ban đầu."
Ly lão nhi vừa liếc một cái liền nhận ra lai lịch tiểu tử này.
Nghe thấy Ly lão nhi nói như thế, Sở Mộ mới bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra là Nanh Phong Yêu đế hoàng, trước kia hắn từng thấy qua không ít Nanh Phong Yêu tộc trong Phược Phong thánh vực.
"Nanh Phong Yêu đế hoàng?"
Sở Mộ cảm thán một tiếng, từ vẻ mặt hắn rõ ràng là không hề để ý đầu ấu sủng đế hoàng này.
Sở Mộ đã có Phong hệ Hồn sủng là Phược Phong Linh, mặc dù ưu thế chủng tộc Nanh Phong Yêu đế hoàng nhất định tốt hơn Phược Phong Linh rất nhiều, nhưng Sở Mộ vốn không có thói quen thay đổi Hồn sủng.
Hơn nữa, bản thân Sở Mộ rất thích phong cách chiến đấu linh tính và xảo diệu của Phược Phong Linh, Nanh Phong Yêu đế hoàng mạnh thuộc về mạnh nhưng không phải là Phong hệ Hồn sủng lý tưởng của hắn.
"Thiếu chủ không hứng thú đối với Nanh Phong Yêu đế hoàng a... aa..."
Ly lão nhi mỉm cười mị mị, bộ mặt vô cùng gian manh.
Sở Mộ gật đầu xác nhận.
"Chuyện này đơn giản, trực tiếp bán đi, thiếu chủ không thích Nanh Phong Yêu đế hoàng nhưng trên đời có vô số người ham mê không dứt. Giá trị ấu sủng Nanh Phong Yêu đế hoàng có thể đổi lấy linh vật Phong hệ đế hoàng hi hữu không thành vấn đề."
Ly lão nhi nói.
"Nanh Phong Yêu nhất tộc sinh tồn trong Phược Phong thánh vực, nhưng mà Nanh Phong Yêu quân chủ không được liệt vào hàng ngũ Thất Đồ Thánh Sủng là có nguyên nhân. Thật ra chỉ cần cường hóa Phược Phong Linh đến cùng một cấp bậc với Nanh Phong Yêu, năng lực chiến đấu của Phược Phong Linh còn lợi hại hơn Nanh Phong Yêu mấy phần. Cho nên thiếu chủ cứ dứt khoát bán đầu ấu sủng Nanh Phong Yêu đế hoàng này đi, sau đó tìm mua linh vật cường hóa Phược Phong Linh đến cấp đế hoàng, đó là lựa chọn sáng suốt nhất."
Ly lão nhi tiếp tục.
Bất Hủ tuyền thủy chỉ có một phần đủ để tiểu Chập Long phục dụng, nếu như huấn luyện Nanh Phong Yêu lại phải bắt đầu từ một đoạn một giai làm hao tốn thời gian vài năm.
Phược Phong Linh đã đạt tới chín đoạn trung giai, chỉ cần trải qua linh vật cường hóa thì không bao lâu sau Sở Mộ đã có mười đoạn Phong hệ Hồn sủng đế hoàng, chuyện này có ý nghĩa vô cùng trọng yếu đối với hắn.
"Thiếu chủ, nhiệm vụ kế tiếp là tăng cường Phược Phong Linh lên tới mười đoạn, sau đó lại dùng linh vật tiến hành cường hóa đề thăng lên tới đế hoàng. Đến lúc đó thiếu chủ đã có hai đầu mười đoạn Hồn sủng lực chiến đấu đế hoàng rồi, giới chủ bình thường gặp phải thiếu chủ cũng phải nhượng bộ lui binh."
Ly lão nhi hưng phấn nói.
Ban đầu Ly lão giới chủ chỉ có một con chuẩn đế hoàng đã có quyền lực cực cao tại Ly thành. Thế mà không bao lâu nữa, Sở Mộ đã có hai con Hồn sủng đế hoàng, thực lực như thế đúng là đứng trên các nhân vật giới chủ, cung chủ, điện chủ rồi.
Sau khi quyết định xong phương pháp xử lý ấu sủng đế hoàng, Sở Mộ lấy không gian giới chỉ của Thiên Thính ra.
Ly lão nhi vốn có kinh nghiệm trong việc này, Sở Mộ vô cùng thức thời ném nó cho Ly lão nhi.
Ly lão nhi vốn đã nóng lòng lắm rồi, vừa nhìn thấy không gian giới chỉ liền chộp lấy tiến hành tìm kiếm, chỉ một lát sau Sở Mộ đã nghe thấy tiếng cười 'sởn tóc gáy' của Ly lão nhi truyền tới.
"Thiếu chủ, thiếu chủ, ha ha ha, trong không gian giới chỉ của Thiên Thính còn giàu hơn thiếu nữ phản bội gấp mấy lần."
Ly lão nhi nói gấp.
Ly lão nhi hưng phấn như vậy làm cho hai mắt Sở Mộ sáng rực lên, dù sao Thiên Thính cũng là đứng đầu Tứ Tịch quyền cao chức trọng, đồ vật của hắn dự trữ khẳng định không thể tầm thường rồi.
"Nơi này tổng cộng có 1000 linh, 1 viên Nham châu cấp hai đế hoàng, 1 viên hồn tinh Mộc hệ đế hoàng cấp một, 100 bình dược tề chữa thương cao cấp. Chỉ riêng dược tề chữa thương bán ra cũng trên100 tỷ kim tệ rồi, không cần phải nói đến Nham châu và hồn tinh Mộc hệ, ha ha ha!"
Thanh âm Ly lão nhi vô cùng kích động.
"Nham châu dùng để làm gì? Còn nữa, đế hoàng cấp hai? đế hoàng cấp một là sao?"
Sở Mộ khó hiểu dò hỏi.
"Lúc trước không phải đã nói với thiếu chủ rồi sao, vật phẩm bình thường chỉ phân chia từ cấp nô bộc cho đến quân chủ. Ở lĩnh vực đế hoàng lại tiến hành phân chia mười cấp tương tự như thế, theo thứ tự là chuẩn đế hoàng, sơ đẳng đế hoàng, trung đẳng đế hoàng, cao đẳng đế hoàng và đế hoàng đỉnh phong. Vật phẩm, hồn tinh, dược tề cấp một, cấp hai có tác dụng đối với chuẩn đế hoàng."
"Cấp ba, cấp bốn tác dụng với sơ đẳng đế hoàng, sau đó tiếp tục tính lên."
Sở Mộ nghe thế liền bừng tỉnh đại ngộ, xem ra cấp đế hoàng đã hoàn toàn tách ra khỏi bốn cấp bậc trước. Đoán chừng sau này đụng phải cường giả Hồn Hoàng, bọn họ nhắc tới "cấp một, cấp hai" khẳng định không phải là đồ vật mua bằng kim tệ.
"Thiếu chủ, đống dược tề này phẩm cấp quá cao, ngươi lưu lại một ít phòng ngừa vạn nhất. Toàn bộ những thứ khác đi ra chợ đen bán sạch, đổi lấy trăm tỷ kim tệ. Sau đó thiếu chủ rèn luyện đám Hồn sủng kia lên tới mười đoạn - quân chủ đỉnh phong, tiếp theo nghĩ biện pháp mua linh vật cấp đế hoàng cho chúng nó là xong."
"Nham châu đế hoàng cấp hai là đồ tốt, đợi Quỷ Khung Quân Vương đạt tới chuẩn đế hoàng cấp trực tiếp phục dụng, trong hàng ngũ chuẩn đế hoàng đừng mơ tưởng phá vỡ Quỷ Khung Quân Vương phòng ngự."
"Về phần hồn tinh Mộc hệ đế hoàng cấp một, không cần ta nhiều lời chứ?"
Sở Mộ gật đầu, hồn tinh là thứ không bao giờ mất giá, một viên hồn tinh cấp đế hoàng giá trị cực cao, hơn nữa còn phải dùng vật trao đổi, không thể nào mua bằng kim tệ.
"Ly lão nhi, ngươi mới vừa nói Thiên Thính có Hồn sủng cao đẳng và trung đẳng đế hoàng, như vậy hắn cần phải thu thập vật phẩm từ cấp bốn đến cấp tám mới đúng chứ? Tại sao trong không gian giới chỉ của hắn không có một món nào là đế hoàng cấp ba?"
Sở Mộ chợt hỏi một câu.
Ly lão nhi vừa nghe liền giận dữ đến mức run run chòm râu bạc, cao giọn nói:
"Thiếu chủ, ngươi cũng quá tham lam đi, cho rằng linh vật đế hoàng giống như mấy thứ tầm thường khắp nơi đều có hay sao? Ta chịu trách nhiệm nhắc nhở ngươi một tiếng, cho dù là linh vật cấp một, cấp hai đế hoàng cũng hiếm thấy tới tận cùng, Thiên Thính bị mất bất kỳ cái nào cũng tuyệt đối đau đớn tâm can. Vật phẩm cấp đế hoàng không phải hễ tìm là có, nếu không ngươi cho rằng tại sao Nữ Tôn điện hạ hao phí thời gian dài như vậy mới tìm được một gốc Tiên Băng cấp bốn cho ngươi? Linh vật cấp đế hoàng là tồn tại hi hữu, coi như là bảo khố bí mật của Thiên Thính cũng chưa chắc có bảo vật cấp ba trở lên. Bởi vì hai con Hồn sủng cao đẳng đế hoàng đã tiêu hao cực kỳ khổng lồ."
Sở Mộ cái hiểu cái không gật đầu như gà mổ thóc, tóm lại Ly lão nhi đã bảo đảm lần này mình phát tài lớn. Về phần lớn đến mức nào thì chính hắn cũng không thể xác định rõ ràng, dù sao hắn cũng chỉ là người mới trong lĩnh vực đế hoàng, tạm thời không có khái niệm về mấy thứ này.
"Phược Phong Linh sẽ đạt tới đế hoàng nhanh thôi, tiểu Chập Long cũng đặt trước một cửa đế hoàng rồi. Nhiệm vụ kế tiếp chính là rèn luyện tất cả Hồn sủng lên tới quân chủ đỉnh phong, sau đó dùng linh vật cường hóa đến cấp đế hoàng. Hắc hắc, vài ba tháng nữa đoán chừng cả Thiên Hạ Cảnh cũng không có mấy người dám tìm ngươi gây phiền toái."
Ly lão nhi xoa xoa hai bàn tay vào nhau, bộ dạng gian manh không thể tả nổi.
Sau khi tràng phong ba Bán Ma kết thúc mười ngày, nguyên lão rốt cuộc xuất hiện ở trước mặt Sở Mộ.
Nguyên lão nói câu đầu tiên là hỏi Sở Mộ vì sao gấp gáp rời khỏi Thiên Hạ thành như thế.
"Ta muốn đi ra ngoài lịch lãm."
Sở Mộ bây giờ rất là khẩn cấp muốn tăng cường thực lực cho đám Hồn sủng, bình cảnh quân chủ đỉnh phong là ám ảnh đối với phần lớn Hồn sủng sư, nhưng không thể gây ra bao nhiêu trở ngại đối với hắn.
Nguyên lão đã nghe nói Sở Mộ là một tên luyện công cuồng, lập tức dùng ngữ khí nghiêm túc nói:
"Sau khi Thiên Thính chết, ta đã âm thầm xử lý một số thành viên Hồn Minh. Nhưng ta nghĩ một đoạn thời gian nữa, Hồn Minh sẽ phái người khác tới thay vị trí Thiên Thính, người đó cũng sẽ phụng mệnh đoạt lấy Thất Tội Hồ của ngươi."
Sở Mộ gật đầu, nhỏ giọng nói:
"Ta biết, cho nên ta muốn lập tức rời khỏi, tạm thời không xuất hiện trong những tòa thành lớn."
Nguyên lão chậm rãi lắc đầu, mở miệng nói:
"Thân phận ngươi hẳn là không bị bại lộ, ngươi vẫn có thể sử dụng thân phận Sở Thần. Mấy ngày hôm trước ta nhận được một tin tức, Minh chủ đã tự mình băng qua Cấm Vực, tạm thời rời khỏi thế giới nhân loại."
"Đi ngang Cấm Vực?"
Trong lòng Sở Mộ nhất thời hoảng sợ vạn phần.
Trước kia Sở Mộ đi tới Tây Lăng vực chính là và vùng giáp giới Cấm Vực, khi đó Sở Mộ chỉ mới bước ra khỏi phạm vi lãnh thổ nhân loại một đoạn ngắn đã xuất hiện giới chủ Mê giới cấp đế hoàng.
Nếu so sánh Cấm Vực với đại dương mênh mông, vậy thì Sở Mộ bước vào Mê giới của Lam Vũ Yêu Linh Hoàng chỉ là một cái hồ nho nhỏ. Từ đó cho thấy khái niệm đi ngang Cấm Vực là một hình ảnh rung động tới mức nào đây?
"Ừ, trên thế giới này chỉ có mỗi Minh chủ Hồn Minh có năng lực một mình đi ngang qua Cấm Vực."
Nguyên lão thở dài một hơi cảm thán.
"Hắn... tại sao hắn muốn vượt qua Cấm Vực, bờ bên kia có Hồn sủng đặc thù hay sao?"
Sở Mộ lập tức hỏi tới.
Nguyên lão lắc đầu nói:
"Chuyện này ta cũng không biết, ta chưa từng tới bờ bên kia Cấm Vực. Mặc dù Minh chủ có thực lực đi ngang Cấm Vực, nhưng sẽ hao phí thời gian rất dài. Trong vòng vài năm khẳng định không thể nào trở về."
Nguyên lão vừa nói như thế, Sở Mộ ngược lại an tâm không ít, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Minh chủ Hồn Minh đụng phải sinh vật vượt xa đế hoàng, sau đó bị trực tiếp miểu sát luôn càng tốt.
Nếu như Minh chủ sẽ không xuất hiện trong vài năm tới, vậy thì Sở Mộ có thể an tâm tu luyện tăng cường thực lực. Nói không chừng sau khi Minh chủ trở về, phái ra cao thủ tương tự Thiên Thính sợ rằng không đủ mạng để cống nộp cho đám Hồn sủng của Sở Mộ rồi.
"Mỗi một lần Minh chủ quay trở về từ Cấm Vực, thực lực sẽ gia tăng không ít. Hắn là Hồn sủng sư tối cường chân chính của nhân loại chúng ta, bao nhiêu năm rồi vẫn không có người nào dám đối địch với hắn. Sở Mộ, ngươi kế thừa thiên phú từ Sở Thiên Mang và Băng Lam, có thể nói là trụ cột rất tốt. Chính ngươi cũng thật sự cố gắng trên con đường Hồn sủng sư, chẳng qua là Minh chủ không phải hạng người tầm thường, không cẩn thận sẽ rơi vào hoàn cảnh giống phụ thân ngươi, tiền đồ trong tương lai bị phá huỷ triệt để."
Giọng nói nguyên lão tương đối trầm thấp, cố ý nhắc nhở Sở Mộ lưu tâm chuyện này.
Nguyên lão quả thật không hi vọng Sở Mộ chỉ vì một con Hồn sủng mà đắc tội Minh chủ. Bản thân Sở Mộ là một Hồn sủng sư ưu tú, lại có đầy đủ tín niệm để bước lên vị trí đỉnh phong trong lĩnh vực Hồn sủng sư.
"Ngoại công, yên tâm đi! Ta sẽ cẩn thận."
Sở Mộ nói rất chân thành.
Sở Mộ hiểu rõ ý của nguyên lão, chẳng qua là hắn không thể nào bỏ qua Mạc Tà, nó không chỉ đơn giản là một con Hồn sủng, mà còn quan hệ trực tiếp đến tín niệm của hắn. Có thể ví Sở Mộ giống như một lữ khách trên hành trình gian khổ, nếu không có Mạc Tà bên cạnh, hắn sẽ cảm thấy cô đơn và mệt mỏi. Hơn nữa, cho dù có đi đến đích cũng không có cảm giác thành tựu.
Bởi vì như thế, cho dù địch nhân là người mạnh nhất thế giới nhân loại, Sở Mộ cũng không bị dao động ý chí.
"Ài, xem ra hiện tại ngươi còn không hiểu cái tên kia đến tột cùng mạnh bao nhiêu, vì sao Hồn Điện chúng ta trải rộng thiên hạ cũng phải tránh né phong mang. Quên đi, mấy năm này hẳn là không có chuyện gì, nếu như Minh chủ không điều tra được đầu mối, có lẽ bí mật này cũng dần dần chìm xuống. Ngươi đã muốn đi trên con đường của riêng mình thì hãy cố gắng phấn đấu!"
Nguyên lão biết không có cách nào khuyên nhủ Sở Mộ, đành phải thở dài một tiếng rồi chúc phúc cho hắn.
Nguyên lão vỗ vỗ bả vai Sở Mộ, sau đó chắp tay sau lưng rời đi.
Sở Mộ đưa mắt tiễn ngoại công đi xa, rồi quay trở về gian phòng của mình.
Sở Mộ hành sự luôn luôn dứt khoát mạnh mẽ, nếu đã muốn bắt đầu hành trình mới thì rời đi càng nhanh càng tốt. Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Mộ trực tiếp lên đường lịch lãm.
Trước khi đi, Sở Mộ giao ấu sủng Nanh Phong yêu đế hoàng cho Đức Lão linh sư, nhờ lão nhân gia giúp đỡ giao dịch và đổi lấy linh vật Phong hệ.
Đức lão linh nhận lấy ấu sủng đế hoàng liền oán trách tại sao mình cứ phải đi làm mấy chuyện linh tinh cho Sở Mộ, thân là trưởng lão mà còn thua nô bộc trong nhà người ta nữa.
Thế nhưng, Đức Lão linh sư oán trách thì oán trách, cuối cùng vẫn không đành lòng cự tuyệt. Hơn nữa, lão nhân gia còn xác nhận cường hóa Phược Phong Linh đến cấp đế hoàng sáng suốt hơn điều huấn một con ấu sủng Nanh Phong Yêu.
Đêm hôm trước, Sở Mộ cố ý cáo biệt Cẩn Nhu công chúa nhưng không gặp. Không biết là nàng đang bận rộn chuyện gì, mấy ngày gần đây không thấy xuất hiện một lần nào.
Sở Mộ cũng không phải là người tò mò, trực tiếp lưu lại tin nhắn rồi rời khỏi Thiên Hạ thành.
Thời điểm bước ra khỏi cửa Thiên Hạ thành, Sở Mộ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh bao la, tâm tình ngược lại vô cùng sung sướng, thúc giục Hồn sủng tăng tốc chạy về hướng tây Thiên Hạ thành.
Vùng đất hoang dã rộng lớn vô biên, một dòng sông xanh dài quanh co, men theo vách đá lởm chởm chảy về nơi xa.
Lòng sông sâu và rộng, trên mặt sông có không ít đội tàu chầm chậm trôi đi.
Phần lớn trong đó là thương thuyền chịu trách nhiệm chuyển giao hàng hóa, lộ trình chủ yếu từ Tây giới đến Trạm Ly giới.
Tây giới có rất nhiều tài nguyên mà Trạm Ly giới thiếu thốn, những kiến trúc cao cấp như điện phủ hoặc cung điện cần phải sử dụng các loại tài liệu đặc biệt. Vì thế thương lộ đường sông giữa hai địa giới này vô cùng phát đạt, thương thuyền chạy ngày chạy đêm không dứt.
Dĩ nhiên, bởi vì con sông này vượt qua hai địa giới, trở thành mạch nước chính của mười mấy đại thành. Điều này làm cho con sông trở thành đầu mối then chốt được đội ngũ thành vệ và thương đội tiến hành bảo vệ chặt chẽ, các thương nhân buôn bán trên tuyến đường này thường phải bỏ trọng kim ra thuê hộ vệ.
Hơn nữa, phong cảnh ven sông đẹp đẽ phi thường, là địa phương được các tài tử, giai nhân lui tới rất nhiệt tình.
Đi lại trên sông đông đảo nhất chính là thuyền khách, mà động lực tàu thuyền hay dùng là các loại Hồn sủng chuyên về chịu tải.
Tàu thuyền bình thường sẽ dùng Thủy hệ Hồn sủng làm động lực.
Cấp bậc cao hơn thì dùng Lôi hệ Hồn sủng đi lại trên sông nhanh như điện chớp, tốc độ di chuyển không hề thua kém phi cầm tẩu thú (chim bay thú chạy).
"À, thì ra thuyền khách là sinh ý Sở gia, có ý tứ, có ý tứ!"
Trên một con thuyền khá lớn, một gã thanh niên mặc y phục màu trắng cười nói.
Tốc độ con thuyền này rất nhanh, sóng nước không ngừng văng lên tung tóe thổi qua hai bên, đứng trên thuyền khẳng định cực kỳ mát mẻ và thoải mái.
"Ha ha, cách đây không lâu ta vừa nhận một tin tức mới, Sở gia vận dụng mấy cao thủ đè nén Lục gia xuống một đầu."
Một gã thủy thủ mặt mày vui vẻ, cũng nói chen vào một câu.
Nhóm thủy thủ trên thuyền hiển nhiên là vui vẻ, bởi vì người thanh niên ở trước mắt đã trực tiếp bao trọn thuyền khách cấp thống lĩnh.
Thuyền khách cấp thống lĩnh thông thường có thể chở một trăm người, hơn nữa giá tiền không rẻ. Gã thủy thủ này trước giờ chưa từng thấy ai tiêu tiền như rác kiểu này.
Người thanh niên đứng cạnh mạn thuyền, ánh mắt nhìn xuống sóng nước nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Nếu thuận đường thì trở về gia tộc xem một chút, không biết ông nội (gia gia) bây giờ thế nào, còn có đại bá..."
Người thanh niên bao trọn thuyền khách dĩ nhiên là Sở Mộ.
Sau khi rời khỏi Thiên Hạ thành, Sở Mộ một đường hướng tây, băng qua mấy địa vực từ từ chạy tới Trạm Ly giới.
Chuyến này Sở Mộ không đi theo lộ tuyến trước kia, hắn quyết định dọc theo đường sông tạo cảm giác mới mẻ.
Ngoài ra, Sở Mộ cũng muốn để cho Dạ nghỉ ngơi thật tốt, tiêu phí chút ít kim tệ thuê bao thuyền khách xem như giảm bớt công sức di chuyển. Hắn âm thầm suy nghĩ, cho đến hiện tại hẳn là Sở gia đã đóng đại bản doanh vững chắc tại Tây vực rồi.
Khiến cho cho Sở Mộ cảm thấy bất ngờ chính là Sở gia mấy năm gần đây đã quật khởi nhanh chóng, không ngờ lại có thể làm ăn xuyên giới. Mặc dù đi bằng con đường thương lộ, nhưng con sông này rất lớn, chỉ riêng vận chuyển thuyền khách đã là một khoản rất lớn.
Sở Mộ nhớ thời điểm Sở gia tại Cương La thành, sản nghiệp chỉ nằm trong khoảng tòa thành cấp tám, cấp chín, hoàn toàn không có tư cách chen chân vào Vực thành cấp mười. Thế mà bây giờ đã bắt đầu đụng chạm tới Giới thành, đúng là mấy năm này Sở gia phát triển vô cùng thuận lợi.
← Ch. 0709 | Ch. 0711 → |