Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 172

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 172: Một trận chiến, định tương lai (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Các ông dựa vào cái gì mà bắt người, chẳng lẽ cảnh sát là có thể tùy tiện bắt người sao?

Trong màn đêm, mấy chiếc xe cảnh sát chạy trên đường đến cục Công An, trong một chiếc xe, bởi vì lần đầu ngồi xe cảnh sát nên 4 người Trang Bích Phàm, Quách Lệ Na, dt và Tằng Khả Tâm sợ tới mức khong nhẹ, Ngô Vũ Trạch thì say bất tỉnh nhân sự còn Cổ Văn Cảnh thì ngồi một bên dường như đang suy nghĩ điều gì. Hạ Y Na thì vô cùng khó chịu, ngồi chất vấn tên lái xe.

- Bạn học của mấy người là Bùi Đông Lai vào lúc 2 tiếng trước đã lẻn đến biệt thự ở Cửu Khê Mân Côi rồi sát hại cha con Phương Chấn, hơn nữa hắn còn hủy thi diệt tích.

Mắt thấy Hạ Y Na lải nhải, đầu lĩnh cảnh sát có chút không kiên nhẫn, âm thanh lạnh lùng nói:

- Trước mắt, án này đã được cục Công An đưa vào danh sách số 1, toàn bộ cảnh sát đã được xuát động, hơn nữa còn còn bộ đội Võ Cảnh nữa, tất cả mọi người được lệnh bắt hung thủ về quy án. Ta mang mọi người đến cục Công An là muốn biết tình hình, hơn nữa còn muốn mọi người hỗ trợ điều tra, bắt hung thủ quy án.

" Ực"

Lúc trước tên chỉ huy đã nói qua Bùi Đông Lai là nghi phạm, lúc ấy vô luận là Hạ Y Na hay là người khác đều không tin đều cho rằng tên chỉ huy này nói xằng nói bậy.

Hiện giờ nghe được tên chỉ huy nói Bùi Đông Lai giết chết phụ tử Phương Chấn thì tất cả mọi người đều hít một hơi.

Bởi vì vừa rồi trong quán bar BBS thì bọn hắn đều nghe được chuyện tình phụ tử Phương Chấn bị sát hại.

- Không... Không có khả năng! Phương Chấn là lão đại xhđ ở Hàng Châu, làm sao Bùi Đông Lai có thể giết chết hắn được?

Hạ Y Na lập tức phản bác.

- Ách?

Lúc này đây, nghe Hạ Y Na nói như thế thì tên chỉ huy có chút nghi ngờ, hắn không ngờ rằng Hạ Y Na lại có thể biết được thân phận thật sự của Phương Chấn.

- Đúng a, tôi nghĩ các ông đã lầm, bạn học của tôi chỉ là một người thư sinh văn nhược, làm sao có thể giết chết lão đại xhđ được?

Mắt thấy tên chỉ huy trầm mặc không nói, Trang Bích Phàm cũng mở miệng phản bác.

- Thư sinh văn nhược?

Tên chỉ huy cười lạnh một tiếng:

- Nếu hắn là thư sinh văn nhược là chúng ta đây có thể cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát này rồi đâm vào đậu hủ chết cho xong. Nói cho mọi người biết, lúc trước hắn đã làm bị thương Phương Thế Vinh, hơn nữa lại đánh bảo tiêu của Phương Thế Vinh trở thành tàn phế. Mà ở trong tình huống đó là bảo tiêu của Phương Thế Vinh có mang theo súng.

- Biết vì sao vừa rồi ta nói toàn bộ Võ Cảnh được xuất động không? Chính là sợ hắn tiếp tục gây án hoặc là chạy trốn.

Tên chỉ huy thấy đám người hny không nói lời nào thì tiếp tục:

- Trừ việc đó ra thì muốn ngăn ngừa hắn trốn thoát cho nên cấp trên đã phái cả đặc công xuống.

"Ách..."

Đám người hny liền sợ ngây người.

Tháy đám người trầm mặc thì tên chỉ huy cũng không nói gì nữa, chậm rãi châm một điếu thuốc rồi hút một hơi.

Sau đó, đám người Hạ Y Na liền lấy lại tinh thần, cả đám nhìn nhau, giống như đang hỏi: " Bùi Đông Lai có thể là tội phạm sao?"

Mang theo nghi hoặc, mang theo vẻ không tin, đám người Hạ Y Na bị dẫn tới cục Công An.

Sau tiến vào cục Công An thì vô luận là Hạ Y Na hay là những người khác đều cảm nhận được áp lực trong này.

Đợi đến khi tổ chuyên án giải thích tình hình thì bọn hắn không thể không tin một sự thật: Bùi Đông Lai quả thật đã giết chết phụ tử Phương Chấn, hơn nữa còn phóng hỏa hủy thi diệt tích!

Sau khi đám người Hạ Y Na biết được tình huống thì tổ chuyên án liền mượn điện thoại của đám người Hạ Y Na gọi cho Bùi Đông Lai, kết quả là không gọi được.

Sau đó, coi như lúc tổ chuyên án đi hỏi cấp trên nên xử lý đám người Hạ Y Na như thế nào thì có một quân nhân vào tìm đám người Hạ Y Na.

- Hạ tiểu thư.

Thấy được Hạ Y Na thì tên đại tá liền tiến lên chào hỏi:

- Chu tư lệnh có lệnh kêu chúng ta đưa cô cùng với bạn của cô ra ngoài. Căn cư vào câu trả lời của Vương cục trưởng thì mọi người đã phối hợp tốt với hắn, lúc nào cũng có thể rời đi. Ý của Chu tư lệnh là để tôi mang mị người đến nhà khách của quân khu.

- Bạn học của tôi Bùi Đông Lai ... hắn thật sự.... Thật sự giết chết phụ tử Phương Chấn sao?

Mặc dù từ trong miệng cảnh sát biết được chân tướng sự việc nhưng mà Hạ Y Na vẫn ôm một tia may mắn.

- Đúng.

Tên đại tá kia trả lời.

Nghe được câu trả lời thuyết phục này thì vô luân là Hạ Y Na hay đám người Trang Bích Phàm đều trầm mặc, không nói gì.

Sau đó, đám người Hạ Y Na ủ rũ rời đi.

Đi ra khỏi cục Công An, Cổ Văn Cảnh vốn định lấy điện gọi cho cbn nhưng nghĩ lại sự việc này quá nghiêm trọng cho nên hắn đã bỏ qua ý định này.

So sánh với Cổ Văn Cảnh mà nói thì Hạ Y Na không nghĩn hiều như vậy, nàng chỉ biết bản thân mình đã thích Bùi Đông Lai, nàng không hy vọng Bùi Đông Lai gặp phải chuyện bất trắc gì.

Cho nên vừa ra khỏi thì nàng liền lấy di động ra, bấm số của Hạ Hà.

- Hạ bàn tử.

Điện thoại được chuyển thì nàng liền gọi thẳng tên Hạ Hà

- Con mặc kệ cha dùng phương pháp gì, nhất định phải cứu được Bùi Đông Lai.

- Ai za, tiểu tổ tông của tôi, đây không phải là con muốn mạng của cha sao?

Đầu bên kia điện thoại, Hạ Hà đã biết được chuyện từ miệng của tên bảo tiêu cho nên hắn dở khóc dở cười.

Hạ Y Na cũng mặc kệ nhiều như vậy, tức giận nói:

- Hạ bàn tử, cha nói đi cứu hay không cứu?

- Nữ nhi bảo bối, con hãy nghe cha nói...

- Con không nghe... không nghe.

Hạ Y Na liền nói.

Hạ Hà thở dài:

- Nha đầu ngốc, lấy tình huống hiện giờ thì ta cũng bất lực.

- Cha...

Nghe được Hạ Hà nói như vậy thì khóe mắt của nàng đỏ lên, mang theo vài phần khóc nức nở, nói:

- Con thích hắn, con không muốn hắn chết.

- Ta biết.

Giọng nói Hạ Hà phức ta:

- Nếu ở Vân Nam thì cha có thể giúp nhưng mà.. ở Chiết Giang thì cho dù là ông ngoại của con cũng không có cách nào. Dù sao thì Phương gia cũng đã cắm rễ nhiều năm ở Chiết Giang hơn nữa lại có Phó tỉnh trưởng Tào Nghiễm Giang chủ trì đại cục.

- Cha... cha nói... chắc chắn hắn phải chết ư?

-

Hạ Y Na nóng nảy.

Mặc dù Hạ Hà không muốn tổn thương Hạ Y Na nhưng mà hắn cũng biết xác suất sống sót của Bùi Đông Lai dường như là = 0.

Mắt thấy Hạ Hà không có trả lời thì Hạ Y Na liền cúp máy, sau đó nàng liền bấm số của quân khu Vân Nam.

- Ông ngoại.

Điện thoại được chuyển, Hạ Y Na liền khóc nức nở nói:

- Từ nhỏ đến lớn Y Na chưa từng cầu xin ngài việc gì, hôm nay con xin ông ngoại hãy vì con mà cứu hắn, có được không?

- Đứa nhỏ này.

Đầu bên kia điện thoại, ông ngoại của Hạ Y Na trầm mặc một lúc rồi thở dài:

- Ông ngoại cũng muốn giúp cháu nhưng mà.... Chuyện này công cũng bất lực.

- Ông ngoại, Chu gia gia không phải là làm tư lệnh ở đây sao?

Hạ Y Na không cam lòng hỏi.

- Đúng là hắn làm tư lệnh ở đây nhưng mà cháu nên biết, chuyện này là chuyện của địa phương không có liên quan gì đến bộ đội, hắn không thể tùy tiện nhúng tay vào được. Huống hồ, lui một bước mà nói cho dù Chu gia gia có ra mặt thì cũng chẳng thấm vào đâu. Theo ông được biết thì hành động lần này do chính tay Tào Nghiễm Giang làm chủ, mà Tào Nghiễm Giang lại có quan hệ chặt chẽ với Phương gia, muốn cứu người thanh niên kia là một điều không thể nào.

Bên tai vang lên lời nói của ông ngoại thì Hạ Y Na liền tuyệt vọng.

...

Lúc này trong một tiểu khu xa hoa ở Yến Kinh.

Nạp Lan Minh Châu thân mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, tay bưng một ly rượu đỏ, đứng ở sát cửa sổ nhìn Tử Cấm Thành mà Nạp Lan Hiên thì cung kính đứng ở sau Nạp Lan Minh Châu, ngẩng đầu nhìn Nạp Lan Minh Châu.

- Tỷ, mới vừa nghe nói tên ngốc Bùi Đông Lai kia ở Hàng Châu đã giết chết Phương Chấn, trước mắt của Hàng Châu đã giới nghiêm, hơn nữa một ngàn Võ Cảnh đã được xuất ra để bắt hắn.

Thấy vậy thì Nạp Lan Hiên không nhịn được hỏi:

- Tỷ nói, hắn có thể sống sót không?

- Hừ, sống sót? Có thể sao?

Nạp Lan Minh Châu cười lạnh, cảm giác kia hận không thể thấy Bùi Đông Lai chết sớm.

- Cho dù Bùi Vũ Phu có ra mặt thì cũng không cứu được hắn sao?

Vẻ mặt Nạp Lan Hiên ngạc nhiên, ở hắn xem ra, Bùi Vũ Phu đã làm Lâm Phong bị thương mà Lâm gia lại không dám làm ra hành động gì, điều đó có nghĩa là Bùi Vũ Phu có năng lực cứu Bùi Đông Lai.

Nạp Lan Minh Châu xoay người, từ trên cao nhìn xuống Nạp Lan Hiên, nói:

- Tào Nghiễm Giang là ngươi của Diệp gia, cậu cảm thấy Bùi Vũ Phu có thể ra mặt được ư?

Nạp Lan hiên hoàn toàn há hốc mồm.

- 20 năm trước, Bùi Vũ Phu như mặt trời ban trưa, dám chọc giận Diệp gia cho nên bị cắt đi một chân, huống chi là tên phế vật Bùi Đông Lai kia.

Nạp Lan Minh Châu không che vẻ hận ý của mình đối với Bùi Đông Lai, nếu có thì đó chính là vẻ khinh miệt.

Thì ra là nàng đã bám vào Diệp đại thiếu gia.

Nạp Lan Hiên cho llà đúng.

Hàng Châu.

Người thanh niên tên là Bùi Đông Lai không chạy trốn.

Hắn cũng không nhờ qua tử giúp đỡ.

Trong màn đêm.

Hắn mang theo vẻ kiêu ngạo của nam nhân Bùi gia bước vào một tòa biệt viện ở Chiết Giang.

Một trận chiến định tương lai!

Một trận chiến này, hắn không cho phép bại!

Tuyệt không cho phép!

*****

Chủ nhân của khu biệt thự này tên là Bạch Quốc Du, 41 tuổi, cũng giống như Tào Nghiễm Giang, đều là Phó Tỉnh Trưởng.

Luận về cấp bậc thì có thể Bạch Quốc Du không bằng Tào Nghiễm Giang.

Nhưng mà tính riêng về tài sản thì cả Chiết Giang này không ai bằng hắn.

Tất cả chuyện này, đơn giản là hắn đến từ Bạch gia ở Yến Kinh.

Bạch gia, Yến Kinh.

Là một nhà giàu có tiếng ở Tung của.

Mà Bạch Quốc Du cũng giống như Tần Tranh của Tần gia, 20 năm trước cũng được xưng là tứ đại thiếu gia của kinh thành.

20 năm sau, tứ đại thiếu gia của kinh thành, trừ đi Tiêu Quân của Tiêu gia đang phát triển ở nước ngoài, trong 3 người còn lại thì hắn lại chưa bước qua cánh cửa cấp Tỉnh.

Ở mặt ngoài mà xem thì hắn là bại tướng nhưng mà hắn chỉ mới 41 tuổi.

41 tuổi đã thành Phó Tỉnh.

Điều này đủ để 99% số người phải ngước lên nhìn.

Bởi vì ưu thế chính là tuổi.

Không có người nào dám hoài nghi hắn không thể bước lên đỉnh quyền lực của Tung của.

Cũng không ai dám nói hắn sẽ không trở thành người cầm quyền của Bạch gia.

Cũng vì vậy mà nơi này chính là nơi khó bước vào nhất của Chiết Giang.

Nhưng mà.

Lúc này đây, dưới sự dẫn dắt của thư ký Bạch Quốc Du thì Bùi Đông Lai đang bước vào đại viện này.

Tiến vào biệt thự thì Bùi Đông Lai phát hiện được nơi này cũng giống với biệt thự Đàn Cung của Liễu Nguyệt, nơi này không có bể bơi ngoài trời, cũng không có những ngọn giả sơn.

Thư ký của Bạch Quốc Du dựa vào chỉ thị của Bạch Quốc Du mà mang Bùi Đông Lai đến đây. Hắn thấy Bùi Đông Lai bước vào đây mà còn có tâm tư quan sát khắp nơi thì trong lòng cảm thấy ngạc nhiên.

Hắn lại hiếu kỳ vì sao tại thời điểm mấu chốt này Bạch Quốc Du lại gọi Bùi Đông Lai đến đây, hơn nữa tại sao Bùi Đông Lai lại có thể tỏ ra bình tĩnh như thế.

Mặc dù hiếu kỳ nhưng mà hắn cũng không có lên tiếng, một đường dẫn Bùi Đông Lai đi vào.

" Cốc.. Cốc..."

Thư ký Bạch Quốc Du bước lên vài bước rồi gõ cửa phòng.

- Vào đi.

Bên trong liền truyền ra một giọng nói uy nghiêm.

" Két"

Cánh cửa được mở ra, thư ký Bạch Quốc Du cung kính nói:

- Bạch tỉnh trưởng, người đã tới.

Không lên tiếng, Bạch Quốc Du không lên trước, trước mắt hắn đem ánh mắt đánh giá Bùi Đông Lai.

Ánh mắt hắn không giống như Tào Nghiễm Giang, không làm cho người ta cảm thấy một cảm giác uy nghiêm, cũng không giống như pc. Mà ánh mắt của Bạch Quốc Du vô cùng ôn hòa, khiến cho người ta không đề phòng.

Cảm nhận được Bạch Quốc Du đang đánh giá mình, Bùi Đông Lai cũng không biểu hiện ra một bộ dạng hèn mòn, cũng không có biểu hiện ra một chút cuồng ngạo, hắn chỉ đứng thẳng lưng, cung kính đứng ở cửa phòng, cũng giống như Bạch Quốc Du hắn cũng đang đánh giá Bạch Quốc Du.

Bạch Quốc Du cũng giống như Bùi Đông Lai, hắn có khuôn mặt trái xoan, làn da hơi trắng, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, vô cùng xuất chúng, toàn thân toát ra hơi thở của một nam nhân thành thục.

20 năm trước, hắn cũng có thể được xưng là hoa hoa công tử, 20 năm sau hắn cũng có thể khiến bao nhiêu thiếu phụ phải say đắm vì hắn.

Năm tháng không mang đi vẻ anh tuấn của hắn, lại mang cho hắn vẻ phong quang.

Hắn không hề giống như 20 năm trước, không hề bộc lộ tài năng, mà hắn thu lại nội liễm. Giống như là một thanh bảo kiếm bị mài đi một góc.

Trọng kiếm vô phong.

Nói nói chung là như thế.

- Ấy?

Đột nhiên, Bùi Đông Lai thấy được Bạch Quốc Du có chút thất thần.

- Lý bí thư, ông đi ra ngoài trước đi.

Sau khi khôi phục lại thì Bạch Quốc Du mỉm cười ý bảo thư ký ra ngoài.

- Vâng, Bạch tỉnh trưởng.

Lý bí thư cung kính lui ra.

- Vào đây mà ngồi.

Thấy thư ký rời đi, Bạch Quốc Du ý bảo Bùi Đông Lai tiến vào thư phòng.

- Cảm ơn Bạch tỉnh trưởng.

Bùi Đông Lai hơi hơi cúi đầu, sau đó bước chân vững vàng đi vào phòng.

Nhìn thấy Bùi Đông Lai đóng cửa phòng, đã biết được chính Bùi Đông Lai là người huyết tẩy Phương gia nhưng Bạch Quốc Du cũng không cảm thấy sợ hãi. Hắn chỉ là mỉm cười nhìn Bùi Đông Lai, lộ ra bộ dạng hứng thú.

Sau khi đóng cửa thì Bùi Đông Lai bước đến một chiếc ghế sô-pha rồi ngồi xuống.

- Nếu ta đoán không sai thì lần này cậu đến đây là không phải ý tứ của Vũ Phu, là do chính cậu quyết định phải không?

Bạch Quốc Du thấy Bùi Đông Lai nhập tọa, mỉm cười mở miệng, ngữ khí không nóng không vội, tựa hồ đang nói chuyện việc nhà.

Mặc dù tò mò vì sao Bạch Quốc Du lại đoán được điều này, bất uá Bùi Đông Lai gật đầu:

- Đúng vậy, Bạch tỉnh trưởng.

- Ta rất lấy làm ra, vì sao cậu biết ta sẽ gặp cậu?

Bạch Quốc Du nói thẳng, hắn không muốn diễn công phu trước mặt Bùi Đông Lai.

- Có 2 nguyên nhân, bởi vì tôi là con của Diệp Vãn Tình, thứ 2 là ngài đã đoán được chuyện đêm nay là do tôi làm, nhưng mà ngài muốn biết tôi có cái gì để có thể dựa vào khiến ngài ra mặt giùm tôi.

Bùi Đông Lai nói đúng mức.

- Lý do thứ nhất thì ok, lý do thứ 2 thì miễn cưỡng là được.

Bạch Quốc Du cười cười:

- Trừ 2 cái đó ra thì kỳ thật ta càng muốn biết, vì sao cậu lại không tới tìm gặp cha cậu. Cậu đã biết ta sẽ vì Vãn Tình mà gặp cậu thì chắc hẳn cậu cũng đã biết ít nhiều sự tích năm đó của cha cậu. Đồng dạng, nếu cha của cậu ra mặt giùm cậu thì chắc chắn cậu sẽ bình an vô sự.

- Tôi đã nghĩ qua việc này... nhưng mà tôi không muốn làm phiền...

Bùi Đông Lai cười khổ:

- Đương nhiên, quan trọng hơn chính là tôi nghĩ chuyện này tôi có thể giải quyết được.

- Ôh?

Nghe được Bùi Đông Lai nói tự tin như thế thì Bạch Quốc Du nở nụ cười:

- Để ta giúp cậu đòi lại công bằng sao?

- Đúng.

Bùi Đông Lai nói ra một câu trả lời thuyết phục.

- Ha ha... cậu cũng giống như cha cậu, cả 2 đều vô cùng tự tin, nhưng mà so với cha cậu thì cậu lại thiếu vài phần hào khí.

Nụ cười trên mặt Bạch Quốc Du không giảm:

- Nếu cậu cho rằng năm đó ta thích mẹ của cậu, nhớ đến tình cũ mà ra mặt giúp cậu thì cậu đã sai rồi. Đồng dạng ta cũng không bởi vì thua cha cậu vào năm đó mà làm ra chuyện tình bỏ đá xuống giếng.

- Còn nữa, ta không biết rằng cậu đã điều tra tư liệu của Tào Nghiễm Giang chưa. Nhưng mà ta cần phải nhắc nhở cậu một câu, hắn chính là con cờ của Diệp gia, đối phó với hắn thì tương dưới trở mặt với Diệp gia.

Bạch Quốc Du nói xong, lại hiếu kỳ liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái.

- Tôi biết.

Bùi Đông Lai cũng cười:

- Đồng dạng, tôi cũng biết rằng ngài rất muốn làm thịt con cờ này.

- Ha ha... Trí tưởng tượng của cậu rất phong phú.

Bạch Quốc Du cười nói.

- Đây không phải tưởng tượng, mà là phân tích.

Bùi Đông Lai tiếp tục nói:

- Tần Tranh của Tần gia, Diệp Cấm của Diệp gia, Tiêu Quân của Tiêu gia, Bạch Quốc Du của Bạch gia. 20 năm trước, 4 người này được xưng là tứ đại thiếu gia ở kinh thành, đồng dạng cũng là những người trẻ tuổi xuất sắc xuất thân từ cái đại hào của Tung của.

- Căn cứ vào tư liệu tôi tìm được thì năm đó 4 người này đều theo đuổi mẫu thân của tôi, coi đó là một loại cạnh tranh. Mà qua 10 năm rồi, 4 người này từ tình trường nhảy sang quan trường. Mà 3 người bọn họ, Tần Tranh cùng Diệp Cấm đã bước qua cánh cửa cấp Tỉnh, còn Tiêu Quân thì đã lên chức tướng, là nhân vật có thực quyền ở Yến Kinh, luận về thân phận, luận địa vị hoặc tiền đồ trong tương lại thì cũng không thua gì Tần Tranh và Diệp Cấm.

Nghe được những câu nói này của Bùi Đông Lai thì trong mắt của Bạch Quốc Du hiện lên một tia ngạc nhiên. Dường như hắn không ngờ rằng Bùi Đông Lai lại điều tra kỹ đến thế.

- Kinh thành tứ đại thiếu gia chỉ có một mình ngài rớt lại phía sau. Mà căn cứ vào tư liệu ta tìm được thì 20 năm trước ngài chính là một con dao nhọn nhất trong 4 người.

Bùi Đông Lai nhận thấy vẻ ngạc nhiên của Bạch Quốc Du, hắn vẫn tình bơ, nói tiếp:

- 20 năm sau, đến hôm nay thì ngài đã thay đổi rất nhiều. nhưng mà...Ta nghĩ là ngài không cam lòng bị tụt lại ở phía sau so với 3 người bọn họ.

- Nói tiếp.

Bạch Quốc Du hứng thú.

- 10 năm trước, trong trường phong ba kia, gia tộc của ngài đã bị ảnh hướng, mặc dù không tổn thương nguyên khí tuy nhiên nó lại làm ngài mất đi một cơ hội tiến lên bước nữa.

Bùi Đông Lai tiếp tục nói:

- Mà trong trận chiến đó, Diệp gia lấy được một khối bánh ngọt, mà khối bánh ngọt kia vốn là của Bạch gia ngài.

Trong lòng Bạch Quốc Du nổi lên gợn sóng nhưng vẫn lộ vẻ tươi cười như cũ.

- Thông qua 10 năm phát triển thì Bạch gia và Diệp gia cũng không chênh lệch đáng kể. Trừ cái đó ra thì trước mắt, quan hệ của tứ đại gia tộc vô cùng vi diệp. Bởi vì sự xuất hiện của tôi mà đám hỏi của Diệp gia và Tần gia mắc cạn. Ta nghĩ, vô luận là ngài hay Bạch gia, tất cả đều muốn lấy lại phần công bằng của năm đó.

Bùi Đông Lai nói tới đây thì đột nhiên đề cao giọng nói:

- Dưới tình hình như thế thì nếu ngài có thể giẫm vào thi thể quân cờ của Bạch gia bước lên thượng vị thì đó là phương thức tốt nhất.

- Như vậy, cậu mới nhờ ta ra mặt giúp cậu ư?

Nụ cười trên mặt Bạch Quốc Du càng đậm, hỏi.

- Cái này.

Bùi Đông Lai từ trong áo lấy ra một xấp tài liệu:

- Đây chính là tài liệu tham ô của Tào Nghiễm Giang và tài liệu có liên quan đến Phương Hiểu Hồng.

- Việc phân tích lúc nãy vô cùng chính xác, nhưng mà trong phân tích của ta thì nguyên nhân Bạch gia động thủ với Diệp gia vẫn còn thiếu đi một điều quan trong.

Bạch Quốc Du cười nói.

Bùi Đông Lai hỏi:

- Là điều gì?

- Cha của cậu đã rời núi.

Nhất thạch kích khởi thiên tằng lãng.

(Một viên đá làm nổi hàng ngàn đợt sóng. )

*****

Sáng sớm khi ánh mặt trời vừa lên cao. Thanh Long sơn trang, trong phòng ngủ, Phương Hiểu Hồng mặc đồ ngủ đứng sát cửa sổ. Nàng ta đang cau mày không biết là suy nghĩ về cái gì nữa

Có lẽ là do một đêm không ngủ nên mắt của nàng hiện lên những tơ máu.

- Hiểu Hồng, tại sao đêm qua em không ngủ?

Không biết bao lâu, đột nhiên vang lên giọng nói của Tào Nghiễm Giang, hắn đi đến phía sau của Phương Hiểu Hồng rồi ôm bả vai của nàng, ôn nhu hỏi.

- Em ngủ không được.

Phương Hiểu Hồng gật gật đầu.

- Em đã gọi điện rồi sao?

Nghe được Phương Hiểu Hồng nói như thế thì Tào Nghiễm Giang ý thức được điểm gì.

Phương Hiểu Hồng lại gật đầu:

- Vừa rồi em đã gọi điện cho Lưu cục trưởng, hắn nói còn chưa bắt được hung thủ, thậm chí ngay cả tung tích của hung thủ cũng chưa phát hiện được.

- Đúng là một đám tích sự, quốc gia nuôi bọn chúng để làm gì không biết. Ngay vả cường đạo cũng không bắt được.

Tào Nghiễm Giang có chút tức giận mắng.

- Nghiễm Giang, nếu hắn chạy thoát khỏi Hàng Châu thậm chí là Chiết Giang thì phải làm sao bây giờ?

Phương Hiểu Hồng hỏi ra lo lắng ở trong lòng:

- Hắn chẳng những có quan hệ không bình thường với Liễu Nguyệt ở Đông Hải, hơn nữa hắn còn là đệ tử thân truyền của Cổ Bồi Nguyên, nếu hắn chạy trốn tới Đông Hải thì chúng ta muốn đối phó với hắn cũng vô cùng khó khăn. Dù sao thì chúng ta cũng không có chứng cứ xác thực hắn là người đã giết anh của em cùng với Thế Vinh.

- Trước mắt thì toàn bộ mọi nơi đã bị phong tỏa, căn bản là hắn không có cơ hội thoát ra khỏi Hàng Châu.

Tào Nghiễm Giang trầm giọng nói:

- Huống hồ, cho dù hắn có thoát khỏi Hàng Châu thì cũng không sao, không có chứng cớ thì chúng ta giả tạo chứng cớ. Kể từ đó thì không chỉ là Liễu Nguyệt mà ngay cả Cổ Bồi Nguyên cũng không có cơ hội nhúng tay vào.

- Lui một bước mà nói, nếu Cổ Bồi Nguyên muốn ra mặt giùm hắn thì ta sẽ cho Cổ Bồi Nguyên đẹp mặt.

Nói xong câu cuối thì giọng nói của Tào Nghiễm Giang trở nên âm trầm cùng với vài phần cuồng ngạo.

Phần cuồng ngạo kia là bởi vì hắn là thành viên của Diệp gia.

" Phù"

Nghe được Tào Nghiễm Giang nói như thế thì Phương Hiểu Hồng thở nhẹ ra nhưng mà nàng vẫn nhíu mày.

Bởi vì nếu Bùi Đông Lai không chết thì nàng sẽ không yên tâm.

- Tốt lắm, hiện tại anh sẽ tới cục công an, em ở đây chờ tin tức của anh.

Thấy Phương Hiểu Hồng không nói lời nào, Tào Nghiễm Giang vỗ nhẹ nhẹ tay của Phương Hiểu Hồng.

Sau đó, Tào Nghiễm Giang đi rửa mặt, mặc quần áo tử tế rồi cùng với thư ký bước vào ô-tô, đi đến cục công an.

30' sau.

Tào Nghiễm Giang cùng với thư ký đã có mặt trong phòng họp của cục công an.

Trong phòng họp, tất cả mọi người phụ trách vụ án đều có mặt ở đó.

Thấy sắc mặt âm trầm của Tào Nghiễm Giang thì mọi người cũng có chút khó chịu, không khí trong phòng họp cũng trở nên áp lực.

- Lưu cục trưởng, tình hình hiện tại như thế nào rồi?

Tào Nghiễm Giang đi đến phía trước bàn hội nghị rồi ngồi xuống, thấy Lưu cục trưởng ngồi ở phía dưới thì vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

- Tào tỉnh trưởng, đêm qua chúng ta đã phong tỏa sân bay, đường cao tốc, tất cả mọi đường thông ra bên ngoài. Hơn nữa cũng đã lục soát toàn bộ khách sạn, khu vực mát-xa.

Lưu cục trưởng nói xong thì trong mắt hiện lên vẻ tự trách, tiếp tục nói:

- Tính cho đến trước mắt thì chúng ta vẫn chưa phát hiện được tung tích của hung thủ.

Nói xong, Lưu cục trưởng liền xấu hổ không dám nhìn vào Tào Nghiễm Giang, những người khác cũng tỏ ra xấu hổ.

Trong lúc nhất thời thì cả phòng họp liền yên lặng như tờ.

- Các đồng chí, vụ án này không giống với những vụ án trước đây, thủ đoạn của hung thủ vô cùng tàn bạo khiến cho người khác tức giận không thôi.

Ánh mắt Tào Nghiễm Giang quét một vòng, trầm giọng nói:

- Trước mắt, vụ án này chẳng những được cấp trên coi trọng, hơn nữa nhân dân cả nước cũng đã chú ý đến việc này. Áp lực của chúng ta vô cùng lớn, tôi hi vọng chư vị có thể hiểu được điểm này.

Tào Nghiễm Giang vừa nói xong thì áp lực trong phòng liền tăng lên, không ít người hút thuốc, muốn dùng cái này để giảm sức ép.

- 2 ngày.

Mắt thấy không ai mở miệng thì Tào Nghiễm Giang gõ bàn, giọng một giọng nó không thể nghi ngờ:

- Trong vòng 2 ngày, nhất định chúng ta phải trả lời cho cấp trên, cho nhân dân cả nước một câu trả lời thích hợp.

" Cốc .... Cốc"

Đối mặt với kỳ hạn của Tào Nghiễm Giang đưa ra thì mọi người cũng chưa tỏ thái độ, đột nhiên có người gõ cửa.

- Vào đi.

Tào Nghiễm Giang nhíu mày, trầm giọng quát.

" Két"

Cửa phòng mở ra, đội trưởng của đội Thiên Võng (*) xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

(*): Phục trách bên In tờ nét.

- Chư... Chư vị lãnh đạo..

- Thân thể đứng thẳng, nói rõ ràng.

Có lẽ là khá bất mãn với hành động của vị đội trưởng này nên Tào Nghiễm Giang khẽ quát một tiếng.

" Bịch"

Đội trưởng Thiên Võng liền biến sắc, sau đó, hắn đứng thẳng người, lớn tiếng nói:

- Báo cáo chư vị lãnh đạo, tôi có một chuyện quan trọng muốn báo.

- Ách?

Nghe được như thế thì mọi người đều cho rằng có tin tức của Bùi Đông Lai, vì thế mắt của ai cũng tỏa sáng, bộ dạng chờ mong.

- Nói.

Tào Nghiễm Giang mở miệng lần nữa, giọng nói mang theo vài phần chờ mong.

Thấy được ánh mắt mong chờ của mọi người thì tên đội trưởng có chút chua sót, hắn kiên trì nhìn Tào Nghiễm Giang, giọng nói có vẻ run rẩy:

- Trên mạng có xuất hiện tin đồn liên quan đến Tào tỉnh trưởng...

"Bá!"

Nghe được đội trưởng Thiên Võng nói như thế thì mọi người liền biến sắc.

Bọn họ là lão hồ ly trà trộn trong quan trường đã lâu, tự nhiên sẽ rõ nếu người đưa tin là đội trưởng Thiên Võng thì đó không phải là chuyện tình tốt đẹp gì.

30s sau, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào màn hình lớn đặt trong phòng họp.

Số tiền giao dịch lớn nhất.

Đây là tiêu đề của bài báo.

Tháy được tiêu đề này thì vẻ mặt Tào Nghiễm Giang liền biến đổi, những người còn lại thì mở to 2 mắt nhìn.

Là nguyên nhân gì mà một nữ nhân tên là Phương Hiểu Hồng trong thời gian ngắn có thể vơ vét hàng trăm triệu, trở thành một nhân vật cho vay có tiếng ở Chiết Giang?

Là nguyên nhân gì mà một nam nhân tên là Phương Chấn cùng con của hắn là Phương Thế Vinh gây biết bao tội ác mà vẫn không bị pháp luật ngăn cấm?

Là nguyên nhân gì mà một quan chức có thể ở trong một ngôi nhà có giá trị vài tỷ đồng?

Tất cả chuyện này, rốt cuộc là sau lưng còn dấu tin tức gì mà làm cho người ta không biết?

Thương nhân, đầu lĩnh xhđ, quan chức, 3 người có 3 thân phận khác nhau nhưng trong vòng 20 năm bọn chúng đã thu vét một số tiền khổng lồ.

Phương Hiểu Hồng, chủ tịch tập đoàn Vận Đạt, là người cho vay có tiếng ở Chiết Giang, được mọi người gọi là Phương đại tỷ.

Phương Chấn, mặt ngoài là chủ tịch tập đoàn Bảo Hồ nhưng thật ra là đầu lãnh xhđ ở Chiết Giang.

Bọn họ là huynh muội uy chấn của vùng tam giác Trường Giang.

Hôm nay, bọn hắn cần phải cảm ơn một người.

Tào Nghiễm Giang.

Phó tỉnh trưởng của Nam Phương.

Đây là văn vẻ giới thiệu vắn tắt.

Mà bài văn này có nêu ra một ít quan hệ giữa Tào Nghiễm Giang cùng Phương Chấn và Phương Hiểu Hồng.

Thấy trên màn hình hiện ra những dòng, những biểu đồ thì tất cả mọi người bị dọa đến không nhẹ.

Trong đó, Tào Nghiễm Giang là người sợ nhất.

Lúc hắn xem hết tiêu đề thì trên mặt hắn đã tràn đầy vẻ khiếp sợ cùng khủng hoảng.

Nhưng mà.

Rất nhanh hắn đã che dấu phần khiếp sợ kia đi.

- Phát hiện khi nào?

Tào Nghiễm Giang mở miệng, giọng nói vô cùng trầm thấp:

- Như thế nào lại chưa tháo bỏ xuống?

- Báo... báo cáo Tào tỉnh trưởng, bài văn này đột nhiên xuất hiện, trước mắt đã có mặt ở trên nhiều diễn đàn.

Tên đội trưởng Thiên Võng kinh hồn táng đảm nói:

- Tôi đã để mọi người tháo xuống nhưng mà tốc độ tháo xuống không nhanh bằng tốc độ lan truyền, hình như đây là phong cách của hacker...

- Ta mặc kệ các ông dùng phương pháp gì, trong vòng một giờ nên bài văn này còn xuất hiện trên mạng thì tất cả các ông hãy mau cởi bộ đồng phục trên người rồi cút đi.

Không đợi đội trưởng Thiên Võng nói hết, Tào Nghiễm Giang đã nổi giận rống lớn.

- Vân thưa Tào tỉnh trưởng.

Tên đội trưởng kia liền run rẩy, nói ra câu trả lời thuyết phục. Ở hắn xem ra lấy thời gian ngắn như vậy để tháo bỏ những bài văn kia xuống là một điều không thể.

- Chư vị, ta dám khẳng định đây là thủ đoạn dơ bẩn của hung thủ, cố gắng che tầm mắt của mọi người để hắn có cơ hội chạy trốn.

Tào Nghiễm Giang trầm giọng nói:

- Lưu cục trưởng, lập tức cho người lấy danh nghĩa là công an nói đó là điều bịa đặt, ngoài ra nghĩ biện pháp tuyên bố bài văn này là của hung thủ hoặc là đồng bọn của hắn. Hơn nữa, chúng ta cũng đã tìm được manh mối của hung thủ.

- Vâng.

Mặc dù Lưu cục trưởng biết đó là sự thật nhưng mà hắn cũng không dám làm trái mệnh lệnh của Tào Nghiễm Giang.

Không riêng gì Lưu cục trưởng mà tất cả mọi người đều biết rõ.

Đồng thời, bọn hắn xem ra, lấy thân phận cùng với chỗ dựa sau lưng của Tào Nghiễm Giang thì Bùi Đông Lai muốn thông qua phương thức này để vặn ngã Tào Nghiễm Giang, quả thực là một chuyện cười.

Chuyện cười?

Vở kịch hay bắt đầu!

*****

So sánh với những người khác trong phòng hội nghị mà nói thì thân là đương sự nên Tào Nghiễm Giang lại rõ ràng, chuyện này là có thật, thậm chí ngay cả những chứng cớ kia cũng đều là có thật.

Đây cũng là nguyên nhân hắn hoang mang.

Nhưng mà.

Hắn liền bình tĩnh trở lại.

Những người khác hiểu điều đó, cho dù Bùi Đông Lai có nắm giữ phương thức này để làm hắn rớt đài nhưng mà tại sao bản thân hắn lại không biết những thứ này ở đâu ra?

Hắn bình tĩnh trở lại, trong lòng hắn ngập tràn lửa giận, mặc dù hắn không tin, người mà mình ân ái suốt 20 năm lại có thể cùng hợp tác với pc để tính kế với hắn, nhưng mà.. Sự thật đã bày ra trước mắt.

Tào Nghiễm Giang cũng không có đem phẫn nộ biểu hiện ở trên mặt, hắn liền đi vào một gian phòng, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện cho Phương Hiểu Hồng.

5' trước.

Thanh Long sơn trang, Phương Thế Kiệt mang theo vài phần sợ hãi, vài phần oán độc hướng Phương Hiểu Hồng hỏi:

- Mẹ, rốt cuộc là khi nào mới có thể bắt được tên hung thủ kia?

- Chắc là nhanh thôi.

Thấy được Phương Thế Kiệt hoảng sợ, Phương Hiểu Hồng liền an ùi:

- Thế Kiệt, con yên tâm, có nhiều người như thế bảo vệ chúng ta, nếu tên hung thủ kia dám xuất hiện thì chắc chắn hắn phải chết.

Nghe được Phương Hiểu Hồng nói như thế thì Phương Thế Kiệt bớt hoảng sợ, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tên vương bát đản kia chết một trăm ngàn lần cũng quá nhẹ.

Lúc này đây, Phương Hiểu Hồng không nói gì.

- Đúng rồi, mẹ, tên tiểu tạp chủng kia là bạn học với tên phế vật Ngô Vũ Trạch, mẹ xem có thể nói Tào thúc thúc lợi dụng điểm này để bức hắn hiện thân không?

Phương Hiểu Hồng cũng không nói gì.

" Reng...Reng..."

Đột nhiên tiếng điện thoại di động vang lên.

Không.... không lẽ bắt được rồi?

Nghe được tiếng chuống điện thoại thì Phương Hiểu Hồng cảm thấy thế giới toàn là ánh sáng, liền nắm điện thoại lên nghe.

Thấy người gọi là Tào Nghiễm Giang thì nàng liền hỏi gấp:

- Nghiễm Giang, bắt được tên kia chưa?

- Phương Hiểu Hồng, con tiện nhân này.

Đầu bên kia điện thoại, Tào Nghiễm Giang không có trả lời, hắn liền rống lớn lên.

" Ách?"

Nghe được Tào Nghiễm Giang mắng như vậy thì Phương Hiểu Hồng liền sững sờ tại chỗ.

Sau đó, dường như nàng hiểu được cái gì, nàng há hốc miệng, cũng không nói một chữ, cả người run lên.

- Nghiễm Giang.

- Con tiện nhân này, cô nói đi, ta có chỗ nào không tốt đối với mẹ con cô không? Tại sao cô lại làm ra những chuyện hạ lưu này?

Lửa giận Tào Nghiễm Giang ngút trời, hắn không sợ Bùi Đông Lai có thủ đoan phản kích, nhưng mà hắn có cảm giác mình bị lừa.

Bị người mình tín nhiệm nhất phản bội.

Loại cảm giác này khiến cho Tào Nghiễm Giang cảm thấy được bản thân mình bị một thanh chủy thủ sắc bén đâm vào tim.

Phương Hiểu Hồng không phản bác được.

" Bịch"

Mắt thấy Phương Hiểu Hồng vô lực xụi lơ nằm xuống ghê salon thì Phương Thế Kiệt liền nuốt nước miếng, sau đó liền tới đỡ Phương Hiểu Hồng dậy, vẻ mặt nghi hoặc hỏi:

- Mẹ, mẹ... và Tào thúc thúc xảy ra chuyện gì thế?

- Nghiễm Giang, thật xin lỗi, là do em hồ đồ, sợ anh sẽ vứt bỏ mẹ con em, cho nên trải qua sự khuyên bảo của anh trai em, cho nên em mới...

Phương Hiểu Hồng khóc tang lên giải thích nói.

- Tạm thời cô không cần giải thích.

Không đợi Phương Hiểu Hồng mở miệng nói hết, Tào Nghiễm Giang đã giận dữ rống:

- Kêu Thế Kiệt cút lên lầu, ta có chuyện muốn nói với cô.

- Thế Kiệt, con lên lầu đi.

- Mẹ, 2 người bị làm sao vậy?

Phương Thế Kiệt không có rời đi, mà là tiếp tục hỏi.

- Lên lầu.

Phương Hiểu Hồng khàn giọng hô to.

Mắt thấy Phương Hiểu Hồng giống như một người đàn bà chanh chua thì Phương Thế Kiệt hoảng sợ.

- Nghiễm Giang, những chứng cớ kia bị người khác lấy được rồi sao?

Đợi Phương Thế Kiệt lên lầu rồi thì vẻ mặt Phương Hiểu Hồng kinh hoảng hỏi.

" Rầm"

Đầu bên kia điện thoại, Tào Nghiễm Giang một cước đá bay chiếc ghế dựa, quát um lêm:

- Tiện nhân, nói cho ta biết, rốt cuộc là các ngươi còn lưu lại bao nhiêu chứng cớ của ta?

- Rất... Rất nhiều, có chuyện anh dùng tiền công quỹ đưa cho em, ta lợi dụng tiền này để cho ay, cũng có chuyện anh chia tiền hoa hồng ở sòng bạc, còn có....

"Ba!"

Không đợi Phương Hiểu Hồng nói cho hết lời, Tào Nghiễm Giang trực tiếp cúp điện thoại, hắn tức giận đến thiếu chút nữa đập bể điện thoại di động.

"Hô! Hô!"

Liên tục thở sâu 2 hơi, Tào Nghiễm Giang như là đem tất cả phẫn nổ trong lòng phun ra ngoài, cả người dần dần bình tĩnh trở lại.

Trải qua sóng to gió lớn hắn biết rõ, trước mắt không phải là lúc tức giaqajn, việc khẩn cấp trước mắt là phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này.

- Bùi Đông Lai, nếu mày rơi vào trong tay tao, tao tuyệt đối cho mày sống không bằng chết!

Lẳng lặng hút một điếu thuốc, Tào Nghiễm Giang âm trầm mắng một tiếng. Sau đó, cầm điện thoại gọi đến cho một lão đại để nhờ giải quyết việc này.

- Số điện thoại này hiện không liên lạc được....

Điện thoại được gọi thì giọng nói của tiểu thư vang lên.

Từ chối không nghe.

Bên tai nghe được giọng nói này thì sắc mặt của Tào Nghiễm Giang liền thay đổi.

Hắn và vị lão đại này có quan hệ cá nhân không tệ, hơn nữa lại là người của phe phái Diệp gia, dưới tình hình như thế mà đối phương lại không nghe điện thoại, điều này làm cho Tào Nghiễm Giang có chút không tốt.

Tào Nghiễm Giang lấy lại tinh thần, sau đó lại bấm thêm một lần nữa nhưng kết quả vẫn như cũ.

Chẳng.... Chẳng lẽ là đang mở hội nghị?

Sắc mặt Tào Nghiễm Giang liên tục biến đổi, trầm mặc vài giây, hắn lại bấm số điện thoại của một vị đảm nhận chức trong Kỷ Ủy.

- Số điện thoại ngài vừa gọi....

Vẫn như cũ, vẫn cự tuyệt.

Vị lão đại này vẫn cự tuyệt không nghe máy, làm cho Tào Nghiễm Giang cảm thấy càng ngày càng bất an.

" Reng ... Reng.."

Lúc này đột nhiên điện thoại của hắn rung lên, là người ở Yến Kinh gọi đến.

Nếu là lúc bình thường thì chắc chắn Tào Nghiễm Giang sẽ không nhận, nhưng mà lúc này thấy được số điện thoại này thì Tào Nghiễm Giang liền lập tức bắt máy:

- Aloo, vị nào?

- Tào Nghiễm Giang, lãnh đạo thật thất vọng đối với anh.

Trong lúc Tào Nghiễm Giang đang lo lắng chờ đợi thì trong điện thoại lại truyền ra một giọng nói quen thuộc, đồng thời vô cùng uy nghiêm:

- Kế tiếp, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ông nhất định phải quản tốt cái miệng của mình lại.

- Lăng thư ký..

"Đô... Đô..."

Không đợi Tào Nghiễm Giang nói cái gì, đầu bên kia điện thoại, người được gọi là Lăng thư ký liền cúp điện thoại.

Nghe được tiếng cúp điện thoại thì sắc mặt Tào Nghiễm Giang liền xanh mét.

Khuôn mặt hắn hiện lên vẻ sợ hãi.

Sợ hãi từ tận trong xương tủy.

"Bịch!"

Ngay sau đó, tay phải của hắn buông xuống, điện thoại di động liền rớt xuống sàn nhà.

Hắn cũng không cúi người nhặt lên, mà là xụi lơ trên mặt đất, 2 mắt vô thần nhìn trần nhà, thì thào tự nói:

- Làm sao có thể? Điều này sao có thể??

Mặc dù là đã trà trộn vào trong quan trường nhiều năm nhưng mà hắn vẫn không tin.... Không tin tất cả những điều này là sự thật.

" Két"

Không biết qua bao lâu, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Theo bản năng thì qng ngẩng mặt lên.

Hắn thấy rõ, bdq cùng với nhân vật phụ trách an toàn của Chiết Giang mang theo 4 gã đặc công xuất hiện ở cửa.

- Tào Nghiễm Giang đồng chí, dựa vào chỉ thị của cấp trên, bởi vì ông đã vi phạm kỷ luật cho nên tạm thời đình chỉ công tác của ông.

Nhân vật kia liền mở miệng nói:

- Công tác của ông sẽ để đồng chí Bạch Quốc Du tiếp nhận.

Bạch Quốc Du?

Không trả lời, Tào Nghiễm Giang dường như là đã hiểu được điều gì, chỉ cảm thấy thiên địa thay đổi, sau đó liền hôn mê.

- Mang đi.

Thấy Tào Nghiễm Giang hôn mê thì người phụ trách an toàn liền âm thầm kinh hãi thủ đoạn của Bạch Quốc Du vô cùng nhanh chóng, đồng thời hắn liền hạ lệnh.

Quân cờ của Diệp gia rơi xuống, chiến cuộc đại định.

Trận chiến trên bàn cờ bắt đầu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-529)