← Ch.024 | Ch.026 → |
Hắn hút hết điếu thuốc trong tay, chuông điện thoại di động vang lên.
- Đại gia, cháu trai điện thoại tới.
Nghe được âm thanh kỳ dị của điện thoại, Tề Nhạc nở nụ cười, vội vàng trở lại gian phòng của mình cầm lấy điện thoại.
- Ai thế?
- Tề Nhạc, là tôi.
Âm thanh lạnh như băng vang lên trong điện thoại, làm cho Tề Nhạc rùng mình một cái. Trừ Phách Vương Long ra, không ai cho hắn cảm giác này..
- Chuyện gì? Bạo long.
Tề Nhạc lười biếng hỏi.
Hải Như Nguyệt giận dữ nói:
- Tôi nói cho anh rõ, lần sau tôi mà nghe anh gọi tôi như thế, tôi sẽ đập nát miệng của anh.
Tề Nhạc nhíu mày, sau đó lấy điện thoại cách tai xa một chút.
- Thôi đi, chớ phát tính tình bá vương đó với tôi, có chuyện gì thì nói đi.
Hải Như Nguyệt nói:
- Bọn người Minh Minh đã rời đi, tôi cũng thông tri Trát Cách Lỗ đại sư. Tôi nghe Minh Minh nói bên trong Thanh Bắc dường như có nhân tố không xác định. Bây giờ anh đi ra khỏi trường học, ở cửa trường học có người đón anh, mang anh đi gặp một người.
Tề Nhạc ngẩn người, nói:
- Gặp ai?
Âm thanh lạnh lùng của Hải Như Nguyệt vang lên:
- Minh Minh đi rồi, cũng nên có người bảo hộ anh, mà người này là lựa chọn thích hợp nhất. Chính là hổ mà anh chưa gặp qua.
- Hổ? Được rồi, tôi sẽ đi ngay.
Đối với chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần mà mình chưa gặp qua, Tề Nhạc lập tức có hứng thú. Nếu là mỹ nữ thì càng tốt. Hy vọng không phải cọp cái là được.
Tắt điện thoại, Tề Nhạc cố ý từ đi vào phòng vệ sinh sửa sang đầu tóc của mình đôi chút, nhìn thấy mình trong gương mới thỏa mãn rời đi, lúc này rời khỏi ký túc xá, đi tới cửa đại học Thanh Bắc.
Hải Như Nguyệt luôn luôn có tác phong lôi lệ phong hành, lúc Tề Nhạc đi ra khỏi trường, nàng đã ngồi trên đầu xe thể thao chờ đợi.
Tề Nhạc trực tiếp ngồi vào vị trí lái phụ, Hải Như Nguyệt cũng không lên tiếng, đạp rga rời đi, xe thể thao Lambogini Batman giật mạnh tới trước. Cảm giác lưng của mình nảy lên, làm Tề Nhạc nhớ lại cảnh đua xe vào tối ngày hôm qua.
Xe đi lại trên đường lớn, xe cộ đông lên, Hải Như Nguyệt không thể không giảm tốc độ lại.
Tề Nhạc nhịn không được hỏi:
- Này bạo... , không, Như Nguyệt, hổ là nam hay nữ? Có phải là dại mỹ nữ không! Không phải là cọp cái chứ?
Hải Như Nguyệt liếc nhìn hắn một cái, nói ngắn gọn:
- Nam.
Tề Nhạc có chút thất vọng nói:
- Thì ra là nam, không có ý nghĩa.
Hổ dùng hung mãnh mà trứ danh, chỉ sợ hổ trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần còn hung mãnh hơn Cơ Đức mầy phần. Vừa nghĩ tới đi gặp một tên nam nhân, hắn cảm thấy thất vọng vài phần.
Thời gian lái xe không dài, ước chừng hai mươi phút sau, Hải Như Nguyệt đã dừng lại trước khách sạn năm sao.
- Đến khách sạn làm gì?
Tề Nhạc vừa theo Hải Như Nguyệt xuống xe, vừa nói.
Hải Như Nguyệt nói:
- Anh ta ở chỗ này, đương nhiên tới nơi này. Hổ không phải người Kinh Thành, anh ấy là người phía nam, bởi vì ngày hôm qua nhận được thiệp mời tham gia hội giao lưu, tôi cố y gọi cho hắn, hắn ngồi máy bay tới đây ngay.
Vừa nói, hai người đã đi vào khách sạn năm sao. Đây là khách sạn cao cấp đầu tiên Tề Nhạc đi vào, cho nên đông nhìn tây xem, thực tế là chú ý tới xẻ tà trên váy của các nữ nhân viên, trong ánh mắt của hắn có tinh quang bắn ra, may mắn bên cạnh có Hải Như Nguyệt, hằn còn có chút đúng mực, không có làm ra âm thanh nuốt nước miếng.
Hải Như Nguyệt mang theo Tề Nhạc đi vào quán cà phê trong đại sảnh khác sạn, tìm một nơi hẻo lánh và an tĩnh nhất ngồi xuống, tìm trong xách tay một chiếc điện thoại nhỏ nhắn xinh xắn, bấm dãy số.
- Chúng tôi đến rồi, anh xuống đi.
Nói xong, cũng không đợi đầu dây bên kia trả lời. Đã cúp điện thoại.
- Cho hai chén Lam Sơn.
Hải Như Nguyệt gọi phục vụ.
Tề Nhạc nói:
- Làm sao cô biết tôi sẽ uống loại này?
Hải Như Nguyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, cũng không trả lời.
Tề Nhạc nói:
- Được rồi, Lam Sơn thì Lam Sơn, dù sao tôi cũng chưa uống qua, đúng rôi, Như Nguyệt, thân phận của cầm tinh hổ là gì? Anh ta có năng lực gì?
Hải Như Nguyệt liếc hắn một cái, nói:
- Toàn bộ năng lực của chiến sĩ cầm tinh, cũng chỉ có chính họ mới biết được. Hổ tên là Từ Đông, là người thừa kế Từ gia thế hệ này ở Giang Tô. Hai mươi lăm tuổi, có hai học vị thạch sĩ tài chính và buôn bán ở nước ngoài. Sau khi học xong cũng không trở về nhà công tác, mà đi du lịch các nơi trên thế giới. Kẻ vô tích sự, hình dung anh ta chỉ có ba chữ đơn giản.
- Ba chữ gì?
Hải Như Nguyệt nhìn sau lưng Tề Nhạc một cái, nói:
- Bại gia tử!
- Ách...
Lòng hiếu kỳ của Tề Nhạc bị câu dẫn, nếu như hổ là người rất chính thống, hắn sẽ cảm thấy không được tự nhiên, mà nghe Hải Như Nguyệt giới thiệu người này, hắn lại sinh ra tâm tình gặp dược tri kỷ. Dù sao tất cả mọi người không phải đồ tốt, côn đồ cộng thêm bại gia tử, quá thích hợp nha.
- Như Nguyệt, đã lâu không gặp. Cô cũng không cần ở trước mặt lão đại nói tôi như vậy chứ. Nói như thế nào tôi cũng đẹp trai mà!
Âm thanh này từ sau lưng Tề Nhạc truyền đến. Nghe được âm thanh này, Tề Nhạc lặng đi. Không giống có to hoặc trầm thấp. Âm thanh này có chút mềm nhũn, phi thường êm tai, trong âm thanh mang theo vài phần khí tức thanh nhã, hắn vô ý thức quay đầu nhìn lại.
Một nam tử dáng người không kém gì Tề Nhạc đi tới bên cạnh hai người rồi ngồi xuống, đôi mắt của hắn sáng ngời, nhìn bộ dáng chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, lông mi đậm, nhìn hắn cực kỳ có tinh thần, làm cho Tề Nhạc chú ý nhất là mái tóc gọn gàng, nhìn hắn có thêm vài phần khí tức thanh nhã. Âu phục thẳng, trên mặt nở nụ cười cả người lẫn vật đều vô hại, bất luận ai nhìn thấy gương mặt anh tuấn này, chỉ sợ ấn tượng đầu tiên vô cùng tốt.
Nam tử này duỗi bàn tay phải về phía Tề Nhạc, nói:
- Xin chào, tôi là Từ Đông.
Tề Nhạc bắt tay Từ Đông một cái, nghi hoặc nhìn qua Hải Như Nguyệt, nói:
- Anh ta là hổ sao?
Từ Đông cười một tiếng, âm thanh vẫn mềm nhũn như trước.
- Như thế nào? Không giống sao?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Không giống trong tưởng tượng của tôi. Không phải anh đại biểu cho hổ sao? Hổ hẳn là rất bá đạo, có khí tức vương giả nha. Nhưng mà, tôi lại cảm thấy anh hơi ẻo lả.
Cơ bắp trên mặt Từ Đông hơi động một chút, nhưng vẫn bảo trì mỉm cười như trước.
- Có lẽ vậy. Nhưng mà, tôi cảm thấy khí tức vương giả của nam nhân nên đặt trên giường. Đó mới là thời cơ hiển lộ tốt nhất, lời răn của tôi là, ai nói ẻo lả không thể dâm đãng? Anh nói đúng không? Kỳ Lân lão đại.
Tề Nhạc vốn là lăng thoáng một phát, ngay sau đó, lại một lần nữa bắt lấy Từ Đông tay, dùng có chút run rẩy tiếng nói nói:
- Thật sự là anh hùng chứng kiến gần giống nhau ah!
Từ ấn tượng ban đầu, cảm giác vị chiến sĩ cầm tinh hổ này còn vượt qua Hải Như Nguyệt một phần. Cũng không có một chút khí tức kiêu ngạo nào cả, chỉ có ưu nhã mà thôi, cho nên Tề Nhạc rất có hảo cảm với người này.
*****
Hải Như Nguyệt khinh thường hừ một tiếng, nói:
- Hai người các ngươi ở cùng một chỗ đúng là quá phù hợp rồi. Bại gia tử và côn đồ. Hổ, người tôi đã mang tới. Từ giờ trở đi, nhiệm vụ bảo hộ anh ta sẽ do anh đảm nhiệm, sau khi hội giao lưu chấm dứt. Ngày hôm qua tôi có điện thoại cho Minh Minh rồi. Hội giao lưu lần này sẽ do anh, tôi cùng Minh Minh đảm nhiệm. Tôi nghĩ, anh biết nên làm thế nào.
Từ Đông mỉm cười, nói:
- Có bạch long như cô chủ trì còn không đủ sao? Đừng quên, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta vốn có lịch sử dày hơn bất cứ gia tộc nào đấy. Ân, thân phận của tôi cô đã chuẩn bị chưa?
Hải Như Nguyệt không có trả lời, tìm trong túi xách một sắp tài liệu.
- Tư liệu đều ở đây, với học vấn của anh, làm trợ lý giáo sư không có vấn đề gì. Sẽ dạy tài chính. Anh phải nhớ kỹ, bảo hộ Tề Nhạc mới là trách nhiệm quan trọng nhất. Không nên đem tâm tư đặt ở những nơi không cần thiết.
Từ Đông giống như không có nghe lời nói của Hải Như Nguyệt, trên mặt nở nụ cười thật tươi nhìn Tề Nhạc, nói:
- Đúng vậy, bản thân làm lão sư có ưu thế tiên thiên đấy.
Dường như Hải Như Nguyệt nghe hiểu ý từ trong lời của hắn, giận dữ nói:
- Tôi nói chuyện anh có nghe hay không. Bại gia tử như anh đây sớm muộn gì cũng chết trên bụng của nữ nhân.
Từ Đông vẫn bảo trì dáng tươi cười như trước.
- Nếu nói như âậy, không biết...
Vừa nói, ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn qua bụng dưới bằng phẳng của Hải Như Nguyệt.
Trong ánh mắt Hải Như Nguyệt có tinh quang lóe lên, cổ tay khẽ đảo, một chiếc muỗng quấy cà phê nhỏ bay lên, bởi vì tốc độ quá nhanh, cho nên xuất hiện một loạt tàn ảnh trong không khí.
Từ Đông không chút hoang mang, tiếp nhận muỗng nhỏ, mỉm cười nói:
- Nếu không thì thế này, Như Nguyệt, nếu cô chịu gả cho tôi, cho dù giảm thọ mười năm tôi cũng nguyện ý.
Hải Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đừng đem tôi trở thành tiểu đội năm mươi bạn gái của anh. Coi chừng ngày nào đó tôi thiến anh đấy. Các anh tự trở về đi. Tôi đi trước.
Nói xong, cầm lấy túi xách lên, ngay cả cà phê Lam Sơn cũng không uống một ngụm.
Nhìn qua bóng lưng Hải Như Nguyệt rời đi, Từ Đông cùng Tề Nhạc làm ra động tác giống nhau, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào bờ mông hoàn mỹ của Hải Như Nguyệt.
- Được rồi, nàng đi rồi, ở đây thoải mái hơn nhiều. Phách Vương Long ah! Tính tình không thể sửa đổi. Nếu ai thực sự lấy nàng, chỉ sợ thật sự giảm thọ mười năm. Không, là xong đời ngay lập tức.
Dùng âm thanh ưu nhã nói lời độc ác, Từ Đông không có một chút thất thố nào, làm cho Tề Nhạc rất là bội phục.
- Từ ca, sau này tôi sẽ gọi anh như thế. Vừa rồi Như Nguyệt nói anh có tiểu đội năm mươi bạn gái, là thật hay giả?
Từ Đông mỉm cười, nói:
- Kỳ Lân, chuyện này đương nhiên là giả. Làm gì khoa trương như cô ta nói chứ.
Tề Nhạc thở dài một hơi, nói:
- Tôi nghĩ cũng phải, làm gì có ai có tới năm mươi bạn gái được.
Trong ánh mắt Từ Đông có hào quang trêu tức.
- Hiện tại chỉ có bốn mươi chín, tôi đang chuẩn bị làm tròn số năm mươi. Nhưng gần đây bận quá, thật sự không có thời gian làm chuyện này.
Phốc, Tề Nhạc vừa uống một ngụm cà phê lập tức phun ra.
- Ta kháo!
Từ Đông liếc mắt nhìn chung quanh không có người chú ý, thấp giọng nói:
- Kỳ Lân ah, anh không nên quên, tôi là Dần Hổ. Chiến sĩ cầm tinh hổ, đều có danh xưng phong lưu, chẳng lẽ anh không biết sao?
Tề Nhạc lăng thoáng một phát,
- Dâm hổ? Trách không được. Chuyện này, Từ ca, anh có thể chỉ giáo cho tiểu đệ mấy chiêu được không, hiện tại tôi còn chưa có bạn gái đấy.
Từ Đông mỉm cười, nói:
- Loại chuyện này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, nhưng mà, gặp được cơ hội nhất định phải nắm chắc. Nhất là thời điểm gặp mỹ nữ cực phẩm, càng không thể buông tha. Ồ, nói cơ hội, cơ hội đã tới. Anh xem.
Tề Nhạc nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy bên ngoài khách sạn có người con gái đi vào, nàng đi tới chỗ quán cà phê, nhìn bộ dáng là đi tới bên chỗ họ. Nhìn thấy cô gái này, Tề Nhạc có chút ngốc trệ, một cảm giác thân thiết dâng trào trong nội tâm.
Đúng lúc này, Từ Đông đã đứng lên, nháy mắt với Tề Nhạc, đi qua nữ tử kia. Lúc này, cô bé kia ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài khách sạn.
Tề Nhạc nhìn thấy Từ Đông ngồi xuống đối diên với cô gái này, trong nội tâm có chút buồn cười, bởi vì còn cách một đoạn, hắn không nghe được hai người đang nói gì, Từ Đông phát huy khí tức ưu nhã của mình, giống như rất vui vẻ bắt chuyện với cô gái kia. Thời gian chừng năm phút sau, mới đứng dậy, từ trong túi quần âu phục lấy một tấm danh thiếp ra ngoài, đưa cho cô gái kia, sau đó quay về bên cạnh Tề Nhạc.
- Anh quen nàng sao?
Tề Nhạc không đợi Từ Đông ngồi xuống, hiếu kỳ hỏi.
Từ Đông mỉm cười nói:
- Đương nhiên không biết. Đây là trình độ. Anh xem làn da cô gái kia thật tốt, tướng mạo, dáng người, không điểm nào không phải nhất lưu, tuyệt đối là cực phẩm mỹ nữ. Tôi đưa danh thiếp cho nàng. Nhưng mà, cô bé này dường như rất tinh khiết, tôi nói chuyện với nàng cả buổi, lại không nói quá hai chữ, thật sự là kỳ quái.
Tề Nhạc hiếu kỳ nói:
- Vậy anh nói chuyện với cô ta như thế nào?
Từ Đông mỉm cười nói:
- Phương pháp thì có rất nhiều, nhưng rất đơn giản ah! Thí dụ như làm bộ nhận lầm người, hoặc là hỏi thời gian, hoặc là làm bộ va chạm. Những cách tiếp cận này rất đơn giản, về phần phát huy như thế nào, phải xem trình độ. Khá tốt, có lẽ tôi đã gây cho nàng ấn tượng không tệ, nếu thời gian đầy đủ, tôi có năm phần nắm chắc. Đáng tiếc tôi phải theo anh tới Thanh Bắc, hy vọng ở đại học Thanh Bắc cũng có cực phẩm như vậy.
Lúc này đây, trên mặt Tề Nhạc lộ ra nụ cười.
- Từ ca, xem ra trình độ của anh vẫn chưa đủ nha! Loại cực phẩm này cũng rất đơn giản, tôi có thể hỏi số điện thoại của nàng, còn kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, anh có tin hay không?
Từ Đông nhìn qua gương mặt Kỳ Lân không thấy có điểm gì xuất chúng cả.
- Ah? Không có nhìn ra, thì ra huynh đệ cúng là cao thủ? Vậy tôi muốn nhìn, nếu như anh làm được, tôi sẽ mời anh bữa tiệc lớn, như thế nào?
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Tốt, cứ quyết định như vậy. Nhưng mà, nếu ăn bữa tiệc lớn thì tôi còn muốn mang theo hai người.
Từ Đông gật gật đầu, nói:
- Chuyện này dễ dàng. Huynh đệ, anh mau đi đi. Vừa rồi tôi có hỏi nàng, nàng nói người nàng đợi đang tới. Thời gian của anh không nhiều lắm.
Tề Nhạc tự tin đứng lên, mỉm cười, đi tới bên cạnh cô gái kia.
Từ Đông nhìn qua Tề Nhạc, hắn thật sự khó mà tin được, bất luận là bề ngoài, cử chỉ thì Kỳ Lân đều không bằng mình, làm sao có thể làm được chuyện mình không thể làm cơ chứ? Chẳng lẽ hắn muốn bá vương ngạnh thượng cung sao? Vậy thì quá vi phạm nguyên tắc quý tộc rồi. Cua gái cũng không phải chuyện sai, nhưng mấu chốt là phải làm cho nhân gia cam tâm tình nguyện mới được.
*****
Thời điểm Từ Đông lo lắng Tề Nhạc có bá vương ngạnh thượng cung hay không, Tề Nhạc đi tới vị trí trước đó của hắn ngồi xuống. Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn qua Tề Nhạc, sau đó ngây người một luc, ngay sau đó, trên mặt có nụ cười ngọt ngào. Đó là bộ dáng tươi cười ôn nhu chân thật mà những thủ đoạn của Từ Đông không thể đạt được. Hoàn toàn là nụ cười phát ra từ nội tâm. Ngay sau đó, làm cho Từ Đông trợn mắt há hốc mồm là, lúc Tề Nhạc bắt chuyện với cô gái kia, bộ dáng hai người nói chuyện, thậm chí có vài phần thân mật, dường như đã quen nhau. Lúc này, Tề Nhạc có mấy lần làm như vô tình ý đụng vào tay củ thiếu nữ đó. Gương mặt thiếu nữ ửng đỏ, không có cự tuyệt.
Không thể nào, trên mặt Từ Đông lộ ra nụ cười khổ, chẳng lẽ mình thực sự gặp được siêu cấp cao thủ trong truyền thuyết? Đã đạt tới cảnh giới không cần dùng tướng mạo hay khí chất làm cơ sở? Chuyện này phải nghiên cứu thật tốt mới được.
Kỳ thật, dùng tiêu chuẩn tán gái của Tề Nhạc, so với dâm hổ Từ Đông không biết chênh lệch mấy cấp bậc, đáng tiếc, lần này vận khí Từ Đông thật sự không tốt chút nào, cực phẩm mỹ nữ từ bên ngoài tiến vào, Tề Nhạc đúng là có quen. Mặc dù chỉ gặp qua một lần, cũng đã đủ. Thiếu nữ này, chính là mỹ nữ học y Thủy Nguyệt Tề Nhạc dudocj trong chuyến đi tới Tây Tạng lần trước. Khi đó, Thủy Nguyệt là người đầu tiên nhìn thấy đồ án Kỳ Lân trên người của Tề Nhạc.
- Thật không nghĩ tới lại gặp anh ở đây, Tề Nhạc, anh vẫn khỏe chứ?
Thủy Nguyệt mỉm cười nhìn qua Tề Nhạc. Đột nhiên Tề Nhạc xuất hiện ở trước mặt của nàng, quả thực dọa nàng nhảy dựng lên, hiện tại Tề Nhạc đã khác với lần trước nhiều. So với khi đó, hắn có tinh thần nhiều hơn, y phục trên người cũng không có dơ bẩn, thậm chí có thể ngửi được hương vị tươi mát.
Tề Nhạc cười ha hả, nói:
- Không nghĩ tới tôi lại gặp cô ở nơi này. Thủy Nguyệt, cô từ Tây Tạng trở về khi nào thế?
Thủy Nguyệt mỉm cười nói:
- Vốn trước khi vào học đã trở về nhưng mà ai biết Tây Tạng đột nhiên xuất hiện ôn dịch nhỏ, tôi lưu lại một thời gian ngắn. Mấy ngày hôm trước mới trở về, không nghĩ tới lại gặp anh ở đây.
Tề Nhạc nói:
- Lúc này mới chứng minh chúng ta có duyên phận nha! Cô không hổ là thiên sứ áo trắng. Tôi nhớ rõ lần trước cô đánh tôi một chưởng, tôi trực tiếp bị chóng mặt, không biết có phải thái hư tôi yếu, hay là đôi tay của cô rất có lực.
Vừa nói, Tề Nhạc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thủy Nguyệt lên, làm ra bộ dáng quan sát cẩn thận.
Gương mặt Thủy Nguyệt ửng đỏ, nhẹ nhàng rút tay lại, nói:
- Đừng như vậy. Lần trước là thái hư của anh yếu. Hiện tại không có sao chứ. Anh đang làm gì? Còn sáng tác nghệ thuật nhân thể hay không?
Tề Nhạc lườm qua Từ Đông đang trợn mắt há hốc mồm, biết rõ mục đích của mình đã đạt được, vội vàng thấy tốt thì lấy, buông bàn tay mềm mại không xương của Thủy Nguyệt ra, nói:
- Đúng vậy a! Tôi vẫn còn sáng tác. Như thế nào đây? Có hứng thú làm người mẫu cho tôi không.
Thủy Nguyệt nghe xong lời này, lại nghĩ tới Tề Nhạc sáng tác chính là nghệ thuật trần truồng, khuôn mặt càng đỏ hơn, le đầu lưỡi đáng yêu ra, nói:
- Không, nếu để ba ba của tôi biết được, chỉ sợ sẽ đánh chết tôi mất.
Tề Nhạc nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng mà si ngốc một lát.
- Làm sao có thể chứ, ai cam lòng đánh một cô gái đáng yêu như thiên sứ này được.
- Nguyệt nhi, không giới thiệu cho ba ba biết sao?
Một âm thanh trầm thấp vang lên, Tề Nhạc cùng Thủy Nguyệt đồng thời nhìn qua, chỉ thấy một nam tử mặc âu phục đang đi qua bàn của bọn họ. Bộ dáng nam tử này hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo cương nghị, nhất là ánh mắt của hắn, thậm chí có vài phần uy nghiêm. Khi đối mặt với ánh mắt của hắn, Tề Nhạc lập tức cảm giác được vân lực trong cơ thể của mình chấn động, ánh mắt của Tề Nhạc hơi thất thần, nhưng rất nhanh đã khô phục lại bình thường.
Thủy Nguyệt đứng lên, thân mật khoác tay của trung niên, nói:
- Ba ba, ngài đến rồi. Ngài vừa từ nước ngoài trở về sao không trở về nhà, lại chạy vào trong quán rượu.
Trung niên vuốt ve bàn tay con gái, mỉm cười nói:
- Không phải ba ba không muốn trở về. Không có biện pháp nha! Lần này cùng ba ba trở về có mấy vị chuyên gia nước ngoài, ba ba phải an bài chỗ ở cho họ trước, sau đó mới trở về nhà được. Chỉ sợ mẹ của con sẽ lải nhải bên tai của ba ba thật lâu đấy.
Âm thanh của hắn không có lạnh lùng cứng rắn như bề ngoài, mà phi thường hiền hoà, làm cho người ta cảm thây vài phần thân thiết.
- Bá phụ ngài khỏe, con là Tề Nhạc.
Tề Nhạc nghe ra đây là cha của Thủy Nguyệt, vội vàng đứng dậy. Cha của Thủy Nguyệt tuy thấp hơn hắn một chút, nhưng không biết vì cái gì, Tề Nhạc lại cảm giác thân hình của hắn rất cao lớn. Đó là một loại khí thế vô hình.
Trung niên nhân gật đầu với Tề Nhạc, có chút nghi hoặc nhìn về phía con gái.
Thủy Nguyệt vội vàng giải thích:
- Ba ba, vị Tề Nhạc tiên sinh này làm công tác nghệ thuật. Lần trước con và anh ta đi cùng chuyến xe tới Tây Tạng, không nghĩ tới hôm nay lại trùng hợp gặp nhau ở đây.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Đúng vậy! Con và Thủy Nguyệt tiểu thư thật sự có duyên. Nhưng mà, hiện giờ con không phải sáng tác đơn thuần nữa. Vì muốn có thể nội tình sáng tác, con đã vào trường để học thêm.
Trước mặt cha của Thủy Nguyệt, Tề Nhạc cố ý thu liễm bộ dáng lưu manh của mình lại. Y phục trên người của hắn là hàng hiệu Hải Như Nguyệt mua, tuy dung mạo không tính xuất chúng, nhưng dáng người cao lớn cao ngất, dáng tươi cười sáng sủa, cộng thêm thu liễm ánh mắt sắc bén, dễ dàng khiến người ta sinh ra hảo cảm.
Quả nhiên, trung niên nhân mỉm cười nói:
- Người trẻ tuổi học nhiều thứ là chuyện tốt, không biết anh đang học trong trường nào? Không phải là cùng trường với con gái tôi chứ.
Thời điểm trung niên nhân nói ra câu này, đột nhiên Tề Nhạc phát hiện, trên gương mặt hiền hòa đó, trong ánh mắt mang theo tinh mang, lập loè lướt qua mặt của hắn.
Trong nội tâm Tề Nhạc kỳ quái, hắn cũng không có phát hiện, bởi vì tu luyện Thăng Lân Quyết, cho nên giác quan của hắn nhạy cảm hơn rất nhiều.
- Không phải, con không có học y, bây giờ con đang học tập triết học ở đại học Thanh Bắc.
- Ah, thì ra là như vậy.
Lãnh ý trong mắt trung niên nhân lập tức biến mất.
- Tôi là Thủy Duẫn, về sau có cơ hội hoan nghênh anh tới nhà của chúng tôi làm khách. Nguyệt nhi, chúng ta đi thôi. Nếu không về nhà, chỉ sợ mẹ của con sẽ giận thật đấy.
Thủy Nguyệt mỉm cười, hướng Tề Nhạc nói:
- Chúng ta đi trước, nếu quả thật chúng ta có duyên phận như anh nói, có lẽ chúng ta còn gặp lại.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Nhất định sẽ. Bá phụ, Thủy Nguyệt tiểu thư, đi thong thả.
Đưa mắt nhìn qua cha con Thủy Nguyệt rời đi, thời điểm Tề Nhạc thu hồi ánh mắt, Thủy Nguyệt hấp dẫn hắn nhất chính là cảm giác thánh khiết, là một cô gái lương thiện, không phải côn đồ như hắn có thể nghĩ loạn.
- Đi, đừng nhìn, không nghĩ tới trình độ huynh đệ cao như vậy. Xem ra tôi đúng là quá khoe khoang rồi.
*****
Không biết lúc nào, Từ Đông đã đi tới bên cạnh Tề Nhạc, sắc mặt ảm đạm hơn trước không ít.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Từ ca, nhớ rõ anh thiếu nợ tôi bữa cơm. Cô gái này tên là Thủy Nguyệt, vừa rồi là cha của nàng, tên là Thủy Duẫn. Thế nào, tôi hỏi tên rồi đấy.
- Thủy Duẫn? Tên rất quen thuộc nha.
Từ Đông lộ ra ánh mắt suy tư.
Tề Nhạc nói:
- Cha con bọn họ học y. Thủy Nguyệt tiểu thư đúng là thiên sứ áo trắng tinh khiết.
- Học y? Thủy Duẫn. Ah, tôi nhớ rồi. Thì ra là Thủy Duẫn tiến sĩ. Thật sự là đi ra ngoài gặp quý nhân nha! Tề Nhạc, vị Thủy Duẫn tiến sĩ cũng không phải người bình thường. Ông ấy ở đất nước chúng ta, là nhà nghiên cứu di truyền học quan trọng, có cống hiến thật lớn cho y học quốc gia. Mà danh nhân y học của đất nước đấy. Khó trách nghe tên của ông ta lại quen thuộc như vậy. Không nghĩ tới lại gặp được ở nơi này.
Tề Nhạc kinh ngạc nói:
- Lợi hại như vậy? Di truyền học sao? Tôi nhớ rõ Thủy Nguyệt nói nàng học trung y mà.
Từ Đông nói:
- Vậy thì đúng rồi. Thủy Duẫn tiến sĩ có chủ trương trung, tây y kết hợp, tổ truyền của ông ấy là trung y, con gái học trung y là chuyện bình thường! Hơn nữa, anh có cảm giác được không, Thủy Duẫn tiến sĩ thâm tàng bất lộ, là một vị cao thủ.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Tôi không có phát hiện. Tôi không có thực lực mạnh như anh.
Tuy hắn cảm nhận được khí thế không tầm thường trên người Thủy Duẫn tiến sĩ, nhưng đây chẳng qua chỉ là khí thế thôi.
Từ Đông nói:
- Trên người vị Thủy Duẫn tiến sĩ này có năng lượng chấn động rất mạnh, nhất là thời điểm anh nói chuyện với ông ta, năng lượng chấn động trên người của ông ta càng thêm rõ ràng, nếu không tôi cũng không thể xác định. Xem ra, vị y học gia này không phải người bình thường. Nhưng mà, chuyện này không có quan hệ gì tới chúng ta, nếu anh có thể đánh tốt quan hệ với con gái ông ấy thì tốt, đây là chuyện không tệ, y thuật của Thủy Duẫn tiến sĩ là phi thường nổi danh, về sau chiến sĩ cầm tinh chúng ta có bị thương, tìm ông ấy là đúng chỗ rồi. Xem ra tôi đã già rồi, cua gái còn kém hơn người trẻ tuổi như anh.
Tề Nhạc tức giận nói:
- Thôi đi, anh có gần năm mươi bạn gái rồi, lại còn tiếp tục tăng lên, còn để những lưu manh như tôi sống hay không. Đi thôi, chúng ta quay về Thanh Bắc đi. Tôi nghĩ, anh còn phải tới trường học đưa tin mới được. Chỉ sợ trong đại học Thanh Bắc này nhiều hơn một giáo sư dâm đãng rồi.
Mỉm cười trên mặt Từ Đông không giảm, cũng không cho rằng đây là nhục, mà chính là quang vinh.
- Hẳn là giáo sư dâm hổ mới đúng. Nhưng anh yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo hộ anh thật tốt.
Tề Nhạc nghe âm thanh đặc thù của Từ Đông, cười hắc hắc, nói:
- Tôi không cần anh bảo hộ, nhưng mà, sau khi đến Thanh Bắc, không được đoạt nữ nhân với tôi, được chứ?
Vừa rồi cùng Thủy Nguyệt nói chuyện với nhau chỉ là trùng hợp, chính thức bàn về thực lực tán gái, Tề Nhạc tự nhiên biết rõ mình chênh lệch rất xa với dâm hổ này. Chỉ riêng diện mạo đã không cùng cấp bậc rồi.
Hai người rời khỏi khách sạn, ngồi trên xe taxi trực tiếp trở lại đại học Thanh Bắc. Tề Nhạc quay về ký túc xá, mà Từ Đông tắc thì đi phòng giáo vụ đưa tin. Không thể không thừa nhận Hải Như Nguyệt thần thông quảng đại, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã tìm được vị trí giáo sư cho Từ Đông trong đại học Thanh Bắc này, đây tuyệt đối là chuyện người bình thường không làm được.
Khi Tề Nhạc trở lại ký túc xá đã là giữa trưa, vừa đẩy cửa ra, lập tức ngửi được hương thơm của thức ăn, trong đại sảnh, Hứa Tình đang xếp đồ ăn lên bàn, vừa nhìn thấy Tề Nhạc, lại hỏi:
- Tại sao Minh Minh đột nhiên xin nghỉ phép. Có phải đêm qua anh làm gì với cô nàng rồi đúng không?
Tề Nhạc nói:
- Oan uổng quá! Tối hôm qua chúng ta mới trở về, nhưng tôi cái gì cũng không làm. Minh Minh có ít chuyện cần làm nên xin nghỉ thôi.
Thời điểm này Trầm Vân từ trong phòng bếp đi ra ngoài, nghe được Tề Nhạc nói thì bật cười, nói:
- Tề Nhạc, tại sao tôi cảm giac được trong lòi của anh có chút giấu đầu lòi đuôi vậy?
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Vân tỷ, cô không nên giễu cợt tôi, ăn cơm, ăn cơm.
Trầm Vân nấu cơm đúng là ngon hơn căn tin rất nhiều lần, Tề Nhạc vừa ăn vừa khen không dứt miệng, vẻ mặt hưởng thụ.
Hứa Tình nhìn thấy Tề Nhạc ăn không dứt miệng, cười trêu nói:
- Ăn, anh chỉ biết ăn thôi, thật không biết kiếp trước của anh có phải là heo không.
Tề Nhạc vừa nghe được chữ heo này, trong nội tâm xuất hiện một tia khác thường, nhớ tới tình cảnh đêm qua ở cùng chỗ với Minh Minh.
Trầm Vân nói:
- Tề Nhạc, buổi chiều anh có lớp không?
Tề Nhạc nuốt xuống một ngụm đồ ăn, nói:
- Có, nhưng tôi quên là khóa gì, chút nữa tôi đi nhìn. Các cô thì sao?
Hứa Tình liếc nhìn Trầm Vân, nói:
- Chúng tôi không có lớp. Ăn xong thì đi học đi, hôm nay buổi sáng anh dậy muộn đấy.
Tề Nhạc thầm nghĩ, đâu chỉ là muộn, tôi căn bản không đi. Ồ, xế chiều hôm nay Trầm Vân cùng Hứa Tình đều không có lớp, các nàng không phải muốn kích tình đấy chứ. Nghĩ đến đây, Tề Nhạc dùng ánh mắt sâu sắc đảo qua người của hai nàng.
- Nhìn cái gì vậy?
Hứa Tình tức giận dùng chiếc đũa gõ đầu Tề Nhạc một cái. Gương mặt Trầm Vân ửng đỏ, ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc có mấy phần kỳ dị.
- Tốt, tốt, không nhìn, tôi ăn là được.
Tuy hắn rất muốn nhìn cảnh lần trước một lần nữa, nhưng nghĩ tới tương lai mình ở lại nơi đây thời gian rất dài, không thể không bỏ đi ý niệm hấp dẫn này.
Sau khi ăn cơm xong, Tề Nhạc cầm sách rời khỏi ký túc xá, hắn vừa mới đi, Hứa Tình hoan hô một tiếng.
- Quá tốt, rốt cục không có ngươi quấy rầy chúng ta rồi.
Trầm Vân nói:
- Tình Nhi, có thể ngày đó anh ấy nhìn thấy chúng ta...
Hứa Tình ngẩn người, nói:
- Không thể nào, tôi nghe được tiếng động thì lập tức đi ra, hừ hừ, nếu anh ta nhìn thấy, tôi sẽ cho anh ta một kéo.
Nói xong, đưa hai ngón tay lên làm thành cây kéo.
Đột nhiên người nào đó đang đi trên đường lại rùng mình, hắt xì một tiếng.
- Trời ơi, ai đang mắng mình vậy!
Khóa biểu chiều với Tề Nhạc mà nói quả thật là thiên thư, bởi vì hiệu quả tu luyện đêm qua rất tốt, tinh thần của hắn hôm nay rất phấn chấn, trong đầu trừ phương pháp tu luyện Kỳ Lân và các loại kỹ năng ra, thường xuyên có hình ảnh trên giường của hai mỹ nữ Trầm Vân cùng Hứa Tình, trong lúc nhất thời tâm thần hơi loạn.
Thời gian hai tuần trôi qua rất nhanh, sinh hoạt mỗi ngày của Tề Nhạc đều tuần hoàn như nhau, ban ngày đi học, ban đêm tu luyện, không có lớp thì tĩnh tu vượt qua, tuy hắn không biết thực lực của mình như thế nào, nhưng mỗi một lần tu luyện xong, đều có thể cảm giác vân lực trong người của mình tăng lên rất rõ ràng. Thời gian hai tuần này, một tin tức từ đại học Thanh Bắc truyền ra làm hắn khó chịu, đại đa số trong miệng học sinh nữ đều là vị lão sư đẹp trai của khoa tài chính, mà lão sư này không phải ai khác, chính là dâm hổ Từ Đông.
← Ch. 024 | Ch. 026 → |