Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 026

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 026: Thanh Bắc du xuân
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Trong suy nghĩ của Tề Nhạc, dân hổ này tới không phải bảo vệ cho hắn, mà chuyên trách tán gái, thời gian hai tuần, cơ hồ không thấy bóng dáng của hắn đâu cả.

Thời gian ở chung không ngừng gia tăng, Tề Nhạc cùng Hứa Tình, Trầm Vân càng ngày càng quen thuộc. Tuy tính cahcs Hứa Tình hơi nôn nóng một ít, nhưng không mất đi hoạt bát. Mà Trầm Vân tuy mặt ngoài thân thiết, nhưng làm cho Tề Nhạc cảm giác được nàng luôn cất dấu thứ gì đó. Lúc bắt đầu hắn cho rằng Trầm Vân che dấu chỉ là quan hệ với Hứa Tình, nhưng sau này, hắn lại phát hiện Trầm Vân thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Điền Thử vừa mới tới Tây Tạng cũng điện thoại về cho hắn, nói cho hắn biết hết thảy bình an, Trát Cách Lỗ đại sư đã chuẩn bị tiến hành giác tỉnh cho bọn họ.

Đến trường là chuyện tẻ nhạt, nhưng tu luyện đối với Tề Nhạc mà nói lại không có tĩnh mịch như vậy, trong quá trình không ngừng tu luyện, hắn càng ngày càng cảm nhận được sự cường đại của Kỳ Lân, mỗi lần vân lực của hắn tăng lên, hắn đều có cảm giác lâng lâng. Hắn cũng không phát hiện, khi vân lực gia tăng, khí chất của hắn có biến hóa rất nhỏ.

Phanh, cửa ký túc xá dùng sức đóng lại, Hứa Tình kích động chạy vào.

Tề Nhạc vừa tắm rửa xong, chỉ mặc cái quần đùi, Hứa Tình vừa nhìn thấy hắn, đã kinh hô một tiếng.

- Ah! Anh, anh làm cái gì vậy?

Tề Nhạc cũng bị nàng làm giật mình.

- Tiểu thư, động tĩnh trở về của cô lớn như vậy, tôi có thể không đi ra nhìn sao.

Hứa Tình nhanh chóng lườm hạ thân Tề Nhạc nổi lên, khuôn mặt lập tức hồng hồng, nói:

- Ai bảo anh mặc ít như thế, không sợ chết cóng ah!

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Trong túc xá không có lạnh, trường học còn ấm hơn, trời chưa qua mùa đông mà.

Hứa Tình hừ một tiếng, tức giận nói:

- Đậu phộng.

- Trời ơi, cô nói ai là đậu phộng? Có muốn thử một chút hay không?

Nam nhân dễ dàng xúc động nhất khi tôn nghiêm bị chà đạp nha.

Hứa Tình nhìn bộ dáng tức giận của Tề Nhạc thì bật cười, nói:

- Phi, ai muốn thử với anh. Thừa dịp tâm tình bổn tiểu thư thật tốt, nhanh chong trở về phòng mặc thêm quần áo vào. Nếu không, sẽ đuổi anh ra khỏi ký túc xá.

Tề Nhạc hiếu kỳ nói:

- Bộ dáng của cô hôm nay rất vui vẻ, chẳng lẽ có anh đẹp trai nào theo đuổi sao? Ông trời sao lại không có mắt như vậy.

Hứa Tình hung dữ liếc nhìn Tề Nhạc, nói:

- Ai ưa thích những xú nam nhân kia. Người theo đuổi bổn tiểu thư mặc dù nhiều, nhưng chưa có người nào lọt vào mắt bổn tiểu thư. Ah, đúng rồi, anh không biết sao? Trường học sắp tổ chức thu du. Rốt cục không cần ngây ngốc trong trường nữa, đây là cơ hội tốt nha. Hơn nữa, nghe nói lần thu du này mấy ngày đấy. Là địa phương xa xôi.

Tề Nhạc ngẩn người, nói:

- Thu du?

Mấy từ này với hắn quá xa xôi, lần đi đầu tiên đã là sáu bảy năm trước rồi.

Nhìn thấy thần sắc ảm đạm của Tề Nhạc, Hứa Tình nghi ngờ nói:

- Anh là sao thế? Chẳng lẽ anh không muốn đi sao? Tôi thấy anh dường như không phải con mọt sach trong trường nha.

Tề Nhạc miễn cưỡng cười cười, nói:

- Lam sao không muốn đi, không biết lần này sẽ đi chỗ nào.

Hứa Tình nhún nhún vai, nói:

- Tôi cũng không biết. Nhưng Vân tỷ ở khoa vật lý có tin tức thông linh, chờ cô ấy trở về sẽ có tin tức.

Tề Nhạc thích thu du không? Đáp án dĩ nhiên là không. Tại khi còn bé, thời điểm những hài tử khác đi chơi thường được cha mẹ làm nhiều đồ ăn vặt và cho tiền tiêu xài, khi đó trong bọc của hắn, chỉ có màn thầu và dưa muối. Nhìn thấy những hài tử khác tinh thần tỏa sáng, nhìn lại mình cô đơn, mỗi một lần thu du, đều là đoạn thời gian Tề Nhạc không muốn nhớ lại. Đáng tiếc, khi đó thu du là hoạt động tập thể, không thể lựa chọn không đi.

Khi bọn họ nói chuyện, cửa ký túc xá mở ra, Trầm Vân từ bên ngoài đi tới, vừa nhìn thấy nàng, Hứa Tình không thể chờ đợi được hỏi:

- Vân tỷ, ngày mai đi đâu! Có tin tức chưa?

Trầm Vân mỉm cười, nói:

- Nha đầu ngươi nha, tính tình luôn vội vả như vậy, chẳng phải ngày mai trường sẽ công bố sao?

Hứa Tình lôi kéo tay Trầm Vân, làm nũng nói:

- Không nha, hiện giờ tôi muốn biết, Vân tỷ nhất định có tin tức, đúng không?

Trầm Vân mỉm cười nói:

- Chỉ sợ cô thất vọng rồi, lần này chúng ta đi Bắc Đái Hà.

Vừa nghe đến ba chữ Bắc Đái Hà, sắc mặt Hứa Tình lập tức suy sụp.

- Không thể nào, đường đường đại học Thanh Bắc, đúng là quá không có phẩm vị. Từ nhỏ đến lớn, tôi đi không biết bao nhiêu lần rồi, lại đi nữa! Thực sự không có ý nghĩa.

Bắc Đái Hà cách Kinh Thành không xa, là một khu du lịch biển, chỉ cần là người Kinh Thành, chỉ sợ không có bao nhiêu người chưa tới đó. Chỗ đó là nơi tắm biển nhộn nhịp vào mùa hè. Hứa Tình làm sao chưa đi qua nơi đó được.

Trầm Vân nói:

- Tình Nhi, đừng như vậy. Bắc Đái Hà coi trọng xanh hóa và bảo vệ đại dương, so với những nơi tôi từng đi thì tốt hơn nhiều, hiện tại tuy thời tiết lạnh không thích hợp bôi lội, nhưng ăn hải sản thì không tệ. Dù sao chỉ là đi chơi, ngắm biển cả, tán ngẫu giải sầu cũng không tệ ah!

Hứa Tình quệt mồm nói:

- Cũng chỉ có thể như vậy, trường học cũng không bởi vì mình tôi mà thay đổi quyết định. Trách không được Tề Nhạc nghe sắp thu du thì không cao hứng, nhất định anh ta cũng biết. Sắc quỷ, anh nói, có phải anh sớm biết rõ đúng không?

Bởi vì con mắt của Tề Nhạc có thói quen nhìn qua thân thể của hai nàng, cho nên danh tiếng sắc quỷ rơi vào trên người của hắn.

Tề Nhạc bất đắc dĩ nói:

- Tôi làm sao biết được. Nhưng mà đi bờ biển dường như không tệ! Tôi còn chưa đi qua.

Hứa Tình cùng Trầm Vân kinh ngạc liếc nhau, nói:

- Anh còn chưa đi biển bao giờ sao? Không thể nào.

Tề Nhạc nói:

- Chuyện này có gì lạ chứ. Chưa từng thì chưa từng đi qua. Được rồi, hai vị mỹ nữ, tôi về phòng trước, lúc ăn cơm nhớ gọi tôi. Đáng tiếc ah! Hiện tại không thể bơi lội, nếu không...

"Có thể nhìn thấy mỹ nữ tắm", mấy chữ này hắn không có nói ra. Hiện giờ hắn không phải tiểu hài tử nữa, nhưng nhớ lại những chuyện không vui khi còn bé. Biển cả đã từng là giấc mộng của hắn, lần này có cơ hội cũng không tệ.

Hai ngày sau, đại học Thanh Bắc tạo thành đoàn siêu lữ hành rời khỏi Kinh Thành, tổng cộng mấy chục chiếc xe lữ hành cỡ lớn chạy ra khỏi Kinh Thành hai trăm km. Nguyên nhân đại học Thanh Bắc lựa chọn Bắc Đái Giang rất đơn giản, bởi vì đã qua mùa du lịch sôi động nhất, hiện tại là thời điểm rẻ nhất nếu muốn Bắc Đái Giang, cho dù là ăn ở đều có ưu đãi hơn rất nhiều. Huống chi khoảng cách Bắc Đái Giang cách Kinh Thành rất gần, phương diện du lịch rất hoàn mỹ, qua lại đều rất thuận tiện.

Tề Nhạc ngồi lên xe, lập tức bị đông đảo nam sinh ghen ghét nhìn qua, đại học Thanh Bắc mướn xe lữ hành vô cùng rộng rãi, mỗi một cỗ đều có hai tầng, có thể dung nạp ba trăm người đồng thời ngồi lên, mỗi dãy ghế đều có ba người ngồi, chính giữa là đường nhỏ, Hứa Tình cùng Trầm Vân mặc dù có không ít bạn bè. Nhưng bởi vì Minh Minh rời đi đã thỉnh cầu các nàng chiếu cố Tề Nhạc, lại thấy Tề Nhạc cô đơn một mình, cho nên cùng ngồi với hắn.

*****

Bất luận là ai, bên người có hai mỹ nữ ngồi cạnh, đương nhiên sẽ khiến nhiều nam sinh ghen ghét.

Nhìn cảnh vật ngoài xe, tâm tình Tề Nhạc hiện giờ vô cùng vui sướng, trong tay cầm lấy túi xách, giống như sợ nó chạy vậy. Trong túi xách cũng không có đồ vật quá nặng, nhưng mà ngày hôm qua Trầm Vân cố ý chuẩn bị cho hắn, đều là đồ ăn hắn thích nhất. Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên Tề Nhạc thu du mang theo đồ ăn ngon, làm sao hắn mất hứng được chứ?

- Còn hai giờ nữa, Tề Nhạc, chúng ta chơi cái gì đi.

Trong mắt Hứa Tình có hào quang xấu xa nhìn qua Tề Nhạc.

Tề Nhạc cười nói:

- Tốt! Cô muốn chơi cái gì?

Hứa Tình ngẫm lại, nói:

- Trong xe địa phương nhỏ, nếu không, chúng ta chơi đoán số đi. Chúng ta chơi đoán số. Ai thua nhất định phải trả lời vấn đề của người thắng, không cho nói dối. Như thế nào đây?

Tề Nhạc vốn ngẩn người, cố nén cười, giả bộ nói:

- Vậy được rồi.

Với tư cách một kẻ từng là côn đồ, chơi đoán số đối với hắn mà nói tuyệt đối là chuyện thường ngày. Hứa Tình chơi đoán số với hắn, đây không phải là chấp tay dâng bí mật của mình lên sao?

- Vậy tôi và anh trước.

Hứa Tình có chút không thể chờ đợi được nói. Nàng lựa chọn cái kéo đơn giản nhất, tảng đá, bao.

Tuy đơn giản, nhưng đây cũng là khảo nghiệm tâm lý. Đáng tiếc, nàng nhìn qua Tề Nhạc, cơ hồ không có bất kỳ lo lắng nào, Tề Nhạc thắng ván đầu tiên.

- Tôi thắng, Tình Nhi, có phải tôi hỏi vấn đề không?

Tề Nhạc cười xấu xa, sau đó nhìn Hứa Tình từ trên xuống dưới. Bởi vì hôm nay thu du, Hứa Tình mặc quần áo đơn giản, ống tay áo ngắn tới thương cảm, áo trắng bao quanh dáng người lung linh, mặc váy ngắn màu xanh da trời, lộ ra cặp đùi hấp dẫn vô số hào quang sắc lang.

- Nhìn cái gì vậy, ba thắng hai không được sao. Anh chỉ thắng một lần thôi.

Hứa Tình cũng không phải là người dễ dàng nhận thua.

- Chóng mặt, vừa rồi cô không nói.

- Bây giờ tôi nói cũng không muộn.

Tề Nhạc phát hiện, tính toán những chuyện này hắn không phải đối thủ của con gái, đành phải nói:

- Được rồi, lại đến.

Sau một lát, Hứa Tình bất mãn nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Anh ra sau.

- Tôi, tôi... , tốt, tiếp tục.

...

- Hiện tại cô còn cái gì để nói?

Tề Nhạc cười tủm tỉm nhìn qua Hứa Tình.

Hứa Tình trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Được rồi, nguyện đánh bạc chịu thua, anh hỏi đi.

Tề Nhạc mắt trợn trắng, Hứa Tình từ ván đầu tiên tới giờ đã mười lần rồi thua, tổng cộng tìm ra chín lý do qua loa tắc trách, cái này gọi là nguyện đánh bạc chịu thua sao?

- Vấn đề của tôi là, cô thích nhất là ai?

Tề Nhạc vừa hỏi, vừa nhìn lén Trầm Vân bên cạnh.

- Mẹ!

Hứa Tình không chút do dự trả lời.

Thiếu chút nữa Tề Nhạc sặc khí, thầm mắng mình hỏi không có trình độ. Người ta lúc này trả lời như thế hiển nhiên không có sơ hở nào.

- Tới Vân tỷ, báo thù thay tôi. Nhất định phải diệt anh ta.

Hứa Tình nhìn Tề Nhạc, giống như có mối thù bất cộng đáy thiên với hắn vậy.

Trầm Vân mỉm cười, đồng dạng là kéo, tẩng đá, bao. Nhưng mà, lần này Tề Nhạc đã gặp phải đối thủ. So với Hứa Tình, bất luận Trầm Vân ra cái gì, thần sắc trên mặt không có biến hóa. Ba ván qua đi, tuy Tề Nhạc thắng, nhưng cũng thua một ván..

- Không có tính, anh ra sau.

Hứa Tình ở bên cạnh nói ra.

Trầm Vân mỉm cười nói:

- Tình Nhi, không nên như vậy. Tề Nhạc, anh hỏi đi.

Tề Nhạc nhìn qua Trầm Vân, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên hỏi cái gì, ngẫm lại, nói:

- Người khác phái mà cô thích là ai?

Trầm Vân bật cười, lúc này, đám người chung quanh, chỉ cần là nam, đều vãnh tai lên, đang đợi câu trả lời của Trầm Vân.

- Tề Nhạc, tôi cảm thấy vấn đề của anh thật ngu. Người khác phái tôi thích, đương nhiên là ba ba của tôi rồi.

Mọi người đều ngẩn ra. Không ít người đã bắt đầu mắng Tề Nhạc.

Tề Nhạc nhìn qua Trầm Vân, Trầm Vân cũng đang nhìn hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, Tề Nhạc nói:

- Không chơi, hỏi tiếp nữa, tôi sẽ tức mà chết.

- Không được, thắng rồi muốn chạy sao?

Hứa Tình hầm hừ nói.

Tề Nhạc liếc nàng một cái, nói:

- Thật muốn chơi?

Hứa Tình kiên định nói:

- Muốn chơi.

Tề Nhạc nói:

- Vậy cô đừng có hối hận đấy.

Hứa Tình hừ một tiếng, nói:

- Ai mới hối hận chứ!

- Vậy thì đến đây.

Mấy phút đồng hồ sau...

- Tại sao anh lại ra cái búa, không tính.

Hứa Tình tức giận nện lên vai của Tề Nhạc.

Tề Nhạc bất đắc dĩ nói:

- Là cô muốn chơi. Vậy thì tốt, tôi không hỏi cô được, trò chơi của chúng ta chấm dứt thôi.

- Không được, nói không chừng lần này là anh vận khí tốt thì sao. Anh hỏi đi, bổn tiểu thư trả lời anh là được.

Hứa Tình hiển nhiên là không phục lắm.

Trong mắt Tề Nhạc có một tia hào quang xấu xa hiện ra, tiến gần sát vành tai của Hứa Tình, thấp giọng nói cái gì đó.

Sắc mặt Hứa Tình lập tức đỏ thẫm, nói:

- Anh lưu manh!

Bộ dáng nàng thẹn thùng, giống như muốn tìm kẽ đất chui xuống vậy

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Đây là do cô chưa nói không được phép hỏi. Mau trả lời đi. Ta đã cho cô mặt mũi rồi đấy, không có hỏi lớn tiếng, tôi nghĩ, vấn đề này không chỉ có mình tôi muốn biết đâu.

Hứa Tình xin giúp đỡ nhìn Trầm Vân, Trầm Vân hiếu kỳ nói:

- Anh ta hỏi cái gì thế?

Hứa Tình thấp giọng thì thầm bên tai của Trầm Vân một câu, lần này, sắc mặt Trầm Vân cũng hồng lên, nói khẽ:

- Bại hoại.

Tề Nhạc cười nhẹ nói:

- Không có biện pháp, đầu óc của tôi không tốt, cũng chỉ có thể nghĩ ra vấn đề mang tính sát thương này.

Hứa Tình dùng sức véo đùi của Tề Nhạc một cái, sau đó ghé đầu thấp giọng nói bên tai của hắn. Tề Nhạc nghe nàng nói, ánh mắt lúc này như có lửa bắn ra ngoài, dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi nhổ ra hai chữ:

- Cô mạnh!

Hứa Tình nhìn qua Trầm Vân, toát ra ánh mắt hỏi thăm, dường như đang nói có tiếp tục chơi tiếp không.

Khuôn mặt Trầm Vân đỏ lên, cúi đầu xuống, nói:

- Nghỉ ngơi một lát đi.

Tề Nhạc dương dương đắc ý dựa vào ghế của mình, trong đầu miên man bất định. Cũng khó trách hắn như thế, kỳ thật, vấn đề hắn hỏi rất đơn giản. Hắn hỏi Hứa Tình là, quần lót của cô hôm nay cụ thể là cái gì.

Hứa Tình trả lời là, quần chữ T bằng tơ, hồng nhạt.

Hai giờ đi xe chấm dứt, sau khi Hứa Tình cùng Trầm Vân xuống xe, lập tức đi tập hợp, không thèm quan tâm tới Tề Nhạc.

Bởi vì rất nhiều người, lúc này đại học Thanh Bắc trực tiếp bao ba cái khách sạn liền kề nhau mới đủ sức chứa toàn bộ học sinh. Tuy bây giờ là đầu tháng mười, nhưng thời tiết mấy ngày nay đặc biệt oi bức, thật sự ứng với câu cách ngôn: cuối thu trời rất nóng.

Tề Nhạc đến đại học Thanh Bắc thời gian không dài, khi đi học đại đa số là ngủ, căn bản không có bạn. Lúc trường học phân phối nơi dừng chân, cũng không có người nào nguyện ý ở chung với hắn, hắn đạt được đãi ngộ đặc thù, một mình một người một gian. Tề Nhạc cũng vui vẻ vì được thanh nhàn, cho nên tự hành tu luyện.

Tuy Bắc Đái Hà cũng không phải rất đẹp, nhưng mà, đứng trong khách sạn, lúc Tề Nhạc vén màn lên, lập tức bị cảnh vật trước mặt làm rung động.

*****

Biển cả mênh mông rất rõ ràng, mà ở gần bờ, nước biển có màu lam nhạt, mặc dù nói không có yên tĩnh, nhưng sóng cả mạnh mẽ, âm thanh sóng biển vỗ vào bờ cát làm nội tâm của Tề Nhạc rung động thật lớn, lòng dạ khoáng đạt theo. Nước biển xô bờ, cach bờ biển càng xa, màu sắc nước biển trở nên thâm thúy hơn, biển cả xa xôi này, sóng cả vô biên vô hạn, làm cho hắn có chút si ngốc.

Gió biển từ cửa sổ thôi vào, xua tan oi bức, lưu lại vài phần mát lạnh, tuy mùi thanh của muối rất khó ngửi, nhưng đây lại là hương vị đặc thù của biển. Tề Nhạc rất may mắn lựa chọn đi Bắc Đái Hà lần này, bởi vì nơi này có biển, hoàn thành giấc mộng ngày trước của mình. Trong lòng của hắn sinh ra một cổ xúc động, không thể chờ đợi được muốn tiến ra biển.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên.

- Ai thế?

- Là tôi.

Âm thanh mang theo tức giận của Hứa Tiên từ trong điện thoại vang lên.

Nhớ tới câu trả lời của Hứa Tình, Tề Nhạc cố nén không cười ra tiếng.

- Như thế nào, Hứa đại tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?

Hứa Tình nói:

- Không phải tôi muốn tìm anh, là Vân tỷ bảo tôi điện thoại cho anh. Giờ cơm trưa trường học không có an bài, anh phải ăn đồ mình mang theo, sau đó tự do hoạt động. Vân tỷ bảo tôi cơm trưa anh đã chuẩn bị chưa?

Tề Nhạc ngẫm lại, nói:

- Ta cũng không biết nữa, các cô thì sao?

Hứa Tình nói:

- Tôi cùng Vân tỷ sẽ tới bờ biển đi một chút. Cho anh cơ hội chuộc tội, đi ra đây là hộ hoa sứ giả đi.

- Được!

Tề Nhạc không chút do dự đáp ứng. Loại cơ hội thân cận với mỹ nữ này hắn làm sao buông tha được.

Trầm Vân có mang theo cơm trưa cho hứn, Tề Nhạc dùng điện thoại bảo hai nữ nhân rời phòng.

Biển cả rất đẹp, bãi cát có điểm đặc biệt của riêng nó, nhưng mà, thời điểm nhiều người đưng trên cát, loại mỹ cảm này mất đi rất nhiều. Lúc này đại học Thanh Bắc có tới hơn mười ngàn học sinh, cơ hồ tất cả mọi người lựa chọn ăn trên bờ cát, có người tản bộ. Mặc dù âm thanh song xô bờ vẫn lớn, nhưng âm thanh này lại bị nhiều tạp âm xua tan.

- Phiền muộn, tại sao nhiều người như thế này!

Hứa Tình bất mãn nhìn chung quanh.

Trầm Vân mỉm cười nói:

- Đây không phải rất bình thường sao? Chúng ta đi xa, có lẽ người sẽ ít hơn.

Hứa Tình cùng Trầm Vân cầm tay đi ở phía trước, Tề Nhạc theo ở phía sau, hắn không bởi vì nhiều người mà mất hứng, trong mười ngàn học sinh, luôn luôn có mỹ nữ, ở phía trước, ánh mắt của hắn không ngừng lui tới trong đám người.

Đúng lúc này, một thân ảnh tươi mát thu hút sự chú ý của hắn, ở chung quanh nàng, có chí ít hai ba mươi người vây quanh, không biết đang nói cái gì. Nhưng thân ảnh tươi mát đó, chính là lão sư Văn Vi của khoa ngôn ngữ.

Tề Nhạc nhìn thấy nàng, nàng cũng nhìn thấy Tề Nhạc, mỉm cười, gật đầu với hắn.

Tề Nhạc vội vàng gật đầu đáp lễ, mặc dù trong lòng muốn đi chào hỏi, nhưng thây bên cạnh Văn Vi có nhiều con ruồi như thế, hắn đã từ bỏ suy nghĩ này trong đầu.

Khi đi cách khách sạn thật xa, người trên bãi cát cũng ít đi, Hứa Tình hưng phấn chạy lên một tảng đá ngầm lớn. Sóng biển thôn phệ âm thanh của nàng, gió lộng thổi qua, nàng lúc này như biến thành tinh linh của biển cả.

Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng thật đáng tiếc, nếu vái của Tình Nhi ngắn hơn vài phần thì tốt rồi. Nhất định sẽ bị gió thổi tung.

- Tề Nhạc, hôm nay tôi thua không phục, anh có dám đánh cược với tôi không

Hứa Tình đứng trên đá ngầm, cao cao tại thượng nhìn qua Tề Nhạc ở phí dưới.

Tề Nhạc nói:

- Cô muốn đánh cược cái gì với tôi?

Hứa Tình nói:

- Nếu như anh thua, buổi tối hôm nay anh phải khỏa thân lặn xuống biển. Nếu tôi thua, cũng đáp ứng một điều kiện của anh, đánh cược không?

Còn chưa nói đánh cuộc cái gì, nàng không chờ đợi được mà nói yêu cầu bản thân.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Tuy trình độ bơi lội của tôi không tệ, nhưng mà, khỏa thân lặn có phải không tốt không? Cô nói đánh cược cái gì trước đã.

Tuy thời tiết hai ngày nay rất oi bức, lựa chọn bơi lội cũng không tệ lắm, nhưng nếu là lặn khỏa thân vào ban đêm, một khi bị người nào nhìn thấy, chỉ sợ mình phải tìm kẽ đất mà chui vào rồi.

Hứa Tình nói:

- Rất đơn giản, chúng ta bắt đầu chạy từ nơi này, ai tới bờ biển trước thì thắng.

Tề Nhạc vừa ngây người một lúc, Hứa Tình đã chạy đi. Địa hình chỗ bọn họ vô cùng kỳ lạ, đá ngầm chắn ngang bãi cát và biển, muốn đến bờ biển, phải vượt qua đá ngầm, chạy tới biển cả. Nếu không, cũng chỉ có thể đi đường vòng.

- Này, tôi còn chưa đáp ứng đấy, cô chạy làm gì.

Hứa Tình vừa mới chạy, Tề Nhạc đã biết rõ mình bị âm. Nhưng mà, phản ứng của hắn cũng rất nhanh. Hai tay nhấn xuống đá ngầm, nhanh nhẹn bay lên. Sau đó đuổi theo Hứa Tình ở trước mặt.

Hứa Tình ngoái đầu nhìn lại cười cười, nói:

- Anh đã đuổi theo, vậy đại biểu anh đáp ứng. Đến đây, đến đây.

Tôc độ của nàng không có kém gì tốc độ của nam nhân bình thường, thời điểm Tề Nhạc đi lên đá ngầm, nàng đã nhảy xuống đá ngầm rồi, đang chạy về phía bờ biển. Cách cách bờ biển chỉ còn chừng mười mét.

Tề Nhạc nhìn qua sau lưng của mình, Trầm Vân cũng không có cùng tới, trong mắt hắn lóe sáng, hắn chạy vài bước lấy đà, lúc tới biên giới đá ngầm, khẽ quát một tiếng.

- Lâm.

Thân thể nhảy lên cao, hai tay mở rộng ra hai bên. Gió biển nhanh chóng ngưng kết chung quanh hắn, nương theo đó là hào quang màu xanh nhạt, thân thể của hắn trượt về phía trước.

Hứa Tình hưng phấn chạy phía trước, thời điểm thấy bờ biển ở trước mặt, tuy rất có thể Tề Nhạc sẽ chơi xấu, nhưng mà, chỉ cần có thể nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của hắn là đủ rồi. Nàng đang tưởng tượng bộ dáng khó coi của Tề Nhạc khi đó, đột nhiên, bên người có gió nhẹ thổi qua, một thân ảnh cao ngất vượt qua, không đợi nàng kịp phản ứng, thân ảnh này nhảy vào biển cả, hai chân dẫm nát mặt biển rồi quay người lại, mười cười nhìn mình.

- Không, không có khả năng.

Hứa Tình dừng bước lại, nàng suy nghĩ thế nào cũng không ngờ tốc độ của Tề Nhạc lại nhanh như vậy.

Tề Nhạc mỉm cười nhìn nàng, nói:

- Trên thế giới vốn không có chuyện gì là không có khả năng. Chẳng lẽ cô cho rằng tôi không có thiên phú làm vận động viên sao?

Hứa Tình nói:

- Thế nhưng mà, chẳng phải anh mắc bệnh tim bẩm sinh sao? Hơn nữa tôi còn đứng trên đá ngầm trước anh, anh làm sao đuổi theo kịp, không có khả năng.

Tề Nhạc vỗ vỗ ngực của mình, nói:

- Thật xấu hổ, tim của tôi hôm nay rất bình thường Tình Nhi, cô thua rồi Đáp ứng một điều kiện của tôi đây.

Hứa Tình chu cái miệng nhỏ nhắn, suýt khóc lên, nghĩ tới vấn đề của Tề Nhạc lúc trên xe, nàng biết tên sắc quỷ này sẽ không làm cái gì tốt. Không đợi Tề Nhạc nói điều kiện, nàng nói:

- Điều kiện nhất định phải hợp lý, không cho phép có thành phẩn vũ nhục trong đó. Cũng không được phép bảo tôi có quan hệ bất chính với anh.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Tôi là loại người này sao? Tôi rất phúc hậu đấy.

Hứa Tình bĩu môi, nói:

- Anh phúc hậu? Hừ, hiện giờ nghĩ lại mới nhớ tới lúc tôi noi anh trung thực thì Minh Minh lại có biểu lộ như vậy, anh đúng là lưu manh, côn đồ.

*****

Tề Nhạc cười một tiếng, nói:

- Hai danh xưng này thật thân thiết. Được rồi, tôi sẽ noi điều kiện. Cô yên tâm, điều kiện của tôi không co vũ nhục cô, cũng không có bảo cô có quan hệ bất chính với tôi. Nhưng tôi là người thành thật trừ phi cô nguyện ý, nếu không tôi sẽ không làm cái gì không an phận.

Hứa Tình hừ một tiếng, nói:

- Nghĩ thật đẹp, nói đi, điều kiện gì.

Tề Nhạc liếc nhìn nàng một cái, nói:

- Không phải cô vừa mới nói tôi thua phải khỏa thân lặn biển vào buổi tối sao? Vậy thì tốt, yêu cầu của tôi với cô cũng không quá mức, yêu cầu của tôi chỉ là tối nay cô theo tôi lặn biển là được. Thật vất vả mới tới biển cả một lần, không bơi lội thì tôi cảm thấy rất uổng phí.

- Không, không được.

Hứa Tình hổn hển trừng mắt nhìn Tề Nhạc. Không ngờ tên này lại bảo mình lặn biển với hắn, còn là lặn đêm, tim Hứa Tình đập nhanh một chút.

Trong ánh mắt Tề Nhạc co một tia khinh miệt hiện ra.

- Thì ra cô sợ tối nha! Vậy thì thôi.

- Nói bậy, anh mới sợ tối. Lặn đêm thì lặn đêm, sợ anh tôi không phải Hứa Tình.

Xúc động nói ra những lời này, Hứa Tình lập tức hối hận che miệng mình lại.

Tề Nhạc đi ra khỏi nước biển, cởi giày ướt của mình cầm trong tay.

- Tốt, vậy tối nay tôi điện thoại cho cô.

Vừa nói, hắn dùng tư thái hăng hái đi trở về.

Hứa Tình tức giận đá lên mặt cát vài cái, lầm bầm lầu bầu gắt giọng:

- Lại bị hỗn đản này làm tức chết.

Thời điểm Tề Nhạc cùng Hứa Tình lần nữa trở lại đá ngầm, Trầm Vân vui vẻ ngồi đợi bọn họ, nhưng mà, khi nàng nhìn thấy bộ dáng tức giận của Hứa Tình, không khỏi kinh ngạc hỏi:

- Tình Nhi, chẳng lẽ cô lại thua sao?

Hứa Tình hung hăng xem Tề Nhạc liếc nói:

- Có trời mới biết làm sao anh ta nhanh như vậy, tôi đang hoài nghi có phải anh ta biết bay không.

Nàng nào biết rằng, tuy Tề Nhạc không có bay, nhưng xác thực lợi dụng gió để lướt qua một đoạn. Tuy kỹ thuật này tác dụng không lớn, nhưng trong hoàn cảnh đầy đá ngầm này, hắn lướt đi cũng chẳng khác gì bay, có thể gia tăng tốc độ lên rất nhiều.

Tề Nhạc mỉm cười thắng lợi, cũng không lên tiếng, trong nội tâm của hắn đang đầy ý dâm, tôi này phải lặn thế nào với mỹ nữ đây.

Trầm Vân giật mình nhìn qua Tề Nhạc, nàng cũng khó mà tin được đây là sự thật, dù sao, nàng tận mắt nhìn thấy Tề Nhạc khởi bước chậm hơn Hứa Tình rất nhiều, không ngờ lại vượt lên trước, trong nội tâm càng ngày càng hoài nghi bệnh tim của Tề Nhạc có thật hay không.

Tề Nhạc vươn vai, đi tới bên cạnh Trầm Vân.

- Vân tỷ, kế tiếp chúng ta đi đâu?

Trầm Vân nhìn qua Hứa Tình, lộ ra ánh mắt hỏi thăm Hứa Tình trừng mắt nhìn Tề Nhạc, nói:

- Ở đâu cũng không đi, tức muốn chết mà.

Nói xong, quay người hầm hư đi trở về, Trầm Vân vội vàng đuổi theo, kéo bàn tay nhỏ nhắn cửa Hứa Tình hỏi thăm tình huông lúc đó, ném Tề Nhạc lại phía sau.

Tề Nhạc cũng vui vẻ vì được thanh nhàn, trong miệng hát láo liên vài câu rồi mỉm cười, trong nội tâm đang nghĩ tới chuyện tối nay! Hắn lớn như vậy rồi nhưng chưa từng lặn biển với mỹ nữ nha, chớ nói chỉ là lặn đêm. Nếu đến lúc đó xảy ra chuyện gì, cũng là rất bình thường. Hắc hắc.

Vừa đi, trong miệng Tề Nhạc ngậm một điếu thuốc, bởi vì lần trước thắng đua xe được rất nhiều tiền, cho nên nước lên thuyền lên, từ gói thuốc thường hai đồng một gói biến thành gói Hồng Hà sáu đồng, hương vị cũng tốt hơn lúc trước. Thời điểm hắn đang hút thuốc đi theo mỹ nữ về khách sạn, đã gặp ba người đi tới.

Trong ba người có một người là dâm hổ, một thân quần áo trắng đơn giản phụ trợ nét anh tuấn của Tề Đông, trên mặt hắn vẫn treo nụ cười ưu nhã như trước, mà hai bên hắn, có hai mỹ nữ, mực dù hai mỹ nữ này không tới mức tuyệt sắc, nhưng rất thanh tú, cũng được tính là mỹ nữ cấp đẹp mắt. Làm cho Tề Nhạc rất hâm mộ là, dung mạo hai mỹ nữ này giông nhau như đúc, chính là mỹ nữ song sinh. Cho nên các nàng từ cấp đẹp mắt tăng lên cấp khát vọng. Dâm hổ quả nhiên rất có nghề, không ngờ tìm được mỹ nữ đặc thù như thế.

Từ khi Từ Đông đi theo Tề Nhạc vào đại học Thanh Bắc, thì hai tuần qua không thấy bóng dáng của hắn, xem ra, hắn trừ làm lão sư ra, phần lớn thời gian đều đặt vào việc tán gai, còn nói cái gì bảo vệ mình.

Từ Đông cũng nhìn thấy Tề Nhạc, đương nhiên, hắn trước tiên chú ý tới Trầm Vân cùng Hứa Tình, sau đó từ khe hở giữa hai nàng nhìn thấy Tề Nhạc ở phía sau.

- Hai vị đồng học, ra ngoài hoạt động không nên đi quá xa, dù sao đây không phải Thanh Bắc, phát sinh nguy hiểm thì không tốt.

Âm thanh mềm nhũn nghe rất thoải mái, Từ Đông chủ động tiến lên chào hỏi Trầm Vân cùng Hứa Tình.

Hứa Tình có chút tò mò nhìn qua nam tử anh tuấn trước mặt.

- Ah, anh chính là lão sư hệ tài chính?

Từ Đông mỉm cười gật đầu, đi tới bên cạnh Tề Nhạc, không thể không thừa nhận, cho dù là khí chất hay khí độ nho nhã, Từ Đông không có điểm nào để bắt bẻ.

Trầm Vân mỉm cười nói:

- Cảm ơn lão sư quan tâm, chúng ta chuẩn bị đi về.

Vừa nói, ánh mắt của nàng đảo qua hai mỹ nữ song sinh kia. Hiển nhiên hai mỹ nữ song sinh này rất ỷ lại vào Từ Đông, cũng không có đi chú ý các nàng, ánh mắt thâm tình chân thành nhìn qua Từ Đông.

Tề Nhạc tức giận nói:

- Này, Từ lão sư, hình như chúng ta hai tuần rồi chưa gặp nhau đấy.

Từ Đông lúc này mới đem ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Đúng vậy a! Đúng là hai tuần không gặp. Đi, chúng ta trò chuyện vài câu.

Vừa nói, hắn lại nói vài câu với cặp song sinh bên cạnh, lôi kéo Tề Nhạc đi qua một bên

- Có thể! Kỳ Lân lão đại, xem ra, tôi thật sự phải học tập anh rồi đấy. Tôi nghe noi, anh ở trong ký túc xá của nữ sinh, bội phục.

Tề Nhạc tức giận nói:

- Đầu óc của anh toàn những suy nghĩ hạ cấp. Hứa Tình cùng Trầm Vân chỉ là bạn cùng phòng của tôi mà thôi.

Từ Đông mỉm cười, nói:

- Nam nhân chân chính, không giải thích.

- Ta kháo. Vậy còn anh? Làm lão sư cầm thú, vừa vào Thanh Bắc đã tàn phá hoa tươi rồi.

Tề Nhạc oán hận nói.

Từ Đông vẫn mỉm cười như trước, nói:

- Sao lại gọi là tàn phá? Tôi đang xúc tiến cho hoa đẹp nở rộ, xúc tiến các nàng phát dục nhanh hơn, trợ giúp các nàng thành lập con đường nhân sinh mới. Lão sư ưu tú như tôi quan tâm tới học sinh, có lẽ Thanh Bắc nên thăng tôi lên thành giáo sư mới đúng.

Tề Nhạc im lặng nhìn qua Từ Đông, gia hỏa này nhìn bề ngoài thì nho nhã, da mặt thì dày không hợp thói thường, trình độ mặt dày cao hơn mình rất nhiều lần.

Từ Đông vỗ vỗ vai Tề Nhạc, hạ giọng nói:

- Anh cũng đừng có nghĩ rằng tôi chỉ đi tán gái thôi, tôi đã cẩn thận điều tra đại học Thanh Bắc này rồi. Tôi phát hiện bên trong đại học Thanh Bắc có một loại khí tức cường đại, nhưng cổ khí tức này phiêu hốt bất định, không cách nào tìm được vị trí cụ thể của nó, càng không biết vì cái gì. Cho nên, khi anh làm gì thì phải cẩn thận một chút, một khi gặp nguy hiểm, lập tức ấn vào bảo thạch màu đỏ trên vòng tay, tôi sẽ dùng thời gian ngắn nhất chạy tới chỗ của anh.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)