Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 070

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 070: Bát mạch đều thông
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Tề Nhạc cười khổ nói:

- Cái này cũng không được, cái khác cũng không được, chúng ta nên làm thế nào mới tốt đây? Chẳng lẽ thật sự phải chờ đợi sao? Đáng tiếc ah, tuy sức chiến đấu chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta rất mạnh mẽ, nhưng không ai có được Độc Tâm Thuật, nếu không, bắt một tên phương tây tới, trực tiếp dò xét bí mật trong lòng của hắn, ồ...

Nói đến đây, đột nhiên con mắt Tề Nhạc sáng lên, tay phải thành quyền đánh về phía trước, phát ra một tiếng kinh hỉ, vui vẻ nói:

- Tôi có biện pháp.

Như Nguyệt kinh ngạc nói:

- Biện pháp gì?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Tuy chúng ta không có Độc Tâm Thuật, nhưng có người biết nha! Xem ra, Kinh Thành Trầm gia nhất định phải đi một lần rồi. Như Nguyệt, em trước đừng hỏi, dù sao em cứ chờ tin tức tốt từ anh đã, đến lúc đó anh nhất định cho em vui mừng.

Ánh mắt Như Nguyệt nhu hòa nhìn hắn một cái, nói:

- Em tin tưởng anh, anh cho em vui mừng là được rồi. Đi, chúng ta ăn điểm tâm trước đã, sau đó anh suy nghĩ vui mừng đó là gì đi. Vừa rồi em có điện thoại cho anh trai, gần đây chúng ta có quá nhiều chuyện, em đã nói với anh ấy một tiếng rồi, lúc này phải nhờ anh ấy vất vả thôi.

Tề Nhạc đỏ mặt lên, nói:

- Như Nguyệt, lần trước anh trừng mắt có dọa anh của em sợ hay không. Cái này, anh có dùng chút ít vân lực. Chỉ sợ sẽ lưu lại bóng mờ trong lòng anh ấy.

Hải Như Nguyệt tức giận nói:

- Chút thủ đoạn của anh em còn không nhìn ra sao? Em đã sớm hóa giải giúp anh ấy rồi. anh đấy...

Tề Nhạc bày ra bộ dáng thâm tình nhìn nàng, nói:

- Còn không phải vì em sao? Nhìn thấy em đứng cùng một chỗ với nam nhân khác, anh sao chịu nổi.

Tuy trên mặt Tề Nhạc mang theo vui vẻ, không có nửa điểm đứng đắn, nhưng nghe lời hắn nói, trên mặt Hải Như Nguyệt vẫn xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, đấm nhẹ lên bả vai của hắn, sau đó kéo tay hắn đi vào nhà ăn. Chu thúc cách đó không xa nhìn thấy bộ dáng thân mật của hai người cũng mỉm cười vui vẻ.

Cơm nước xong xuôi, Tề Nhạc nghe Trát Cách Lỗ đại sư đề nghị, lôi kéo Như Nguyệt trở lại phòng, thân thể hai người đã khôi phục lại, dựa theo phương pháp của mình bắt đầu tu luyện. Bản thân Thăng Long Quyết là chuyển hóa từ Thăng Lân Quyết, tâm ý hai người tương thông, hơn nữa đồng thân vừa phá, cho nên khí tức liên kết với nhau rất chặt chẽ, sau khi bắt đầu tu luyện, vân lực giao hòa với nhau, một vân chu lại tiếp một vân chu tuần hoàn trong cơ thể của hai người.

Vân lực Hải Như Nguyệt thắng ở tinh thuần, mà vân lực Tề Nhạc lại thắng ở hạo nhiên chính khí, bốn loại vân lực không cái nào không phải tinh hoa của thiên địa, vân lực của hai người tương hợp, dưới trùng kích mạnh mẽ của vân lực, tuy Hải Như Nguyệt được lợi rất nhiều, Tề Nhạc đạt được chỗ tốt hơn lớn hơn, Thăng Lân Quyết giai đoạn đầu tiên chủ yếu là đả thông kỳ kinh bát mạch, sau đó mở rộng kinh mạch, mới có thể nhanh chóng hấp thụ năng lượng trong huyết mạch Kỳ Lân, dùng tăng cường lực lượng bổn nguyên của mình.

Lực lượng bổn nguyên càng mạnh, hắn hấp thụ bốn thuộc tính vân lực Kỳ Lân càng ngày càng nhanh hơn, từ khi bắt đầu tu luyện tới hiện giờ, Tề Nhạc đã phá tan cảnh giới sơ vân, đã thông ba đường kinh mạch. Về sau mỗi lần tăng lên một vân, cũng quán thông một đường kinh mạch, đến bây giờ bát mạch hắn đã thông sáu mạch, sau một trận chiến trên đỉnh Quỷ Kiến Sầu, những ngày này hắn tu luyện chưa bao giờ thư giãn, bởi vì đột phá cảnh giới ba vân, thực lực có tăng vọt về chất. Tuy tốc độ tăng vân lực không quá rõ ràng, nhưng đó là do kinh mạch của hắn rộng rãi hơn, hai cái kỳ kinh bát mạch cuối cùng không ngừng bị trùng kích nên có chút buông lỏng, nhất là khi hắn tu luyện thành bốn loại năng lực cường đại thích ứng với các loại vân lực như Kỳ Lân Bách Lôi Thiểm, cho nên dấu hiệu buông lỏng của hai mạch này cũng nhiều hơn.

Hải Như Nguyệt là cầm tinh long, công pháp tu luyện của hai người là đồng nguyên, sau khi trải qua âm dương điều hòa ngày hôm qua, bởi vì thân thể bị thương, cho nên tinh lực của người đặt vào trị thương, cũng không có quá chú ý vân lực bản thân biến hóa, hơn nữa bát mạch của Như Nguyệt vào lúc đột phá năm vân đã thông suốt toàn bộ.

Nhưng mà, hôm nay tĩnh tâm tu luyện vân lực, cảm giác của Tề Nhạc lập tức trở nên bất đồng. Tuy hắn không thể mượn vân lực của Như Nguyệt đột phá kinh mạch, nhưng có tác dụng từ Thăng Long Quyết của Như Nguyệt phụ trợ, hôm qua lại từ từ hấp thu tinh hoa Như Nguyệt lưu lại trong người, khiến vân lực bốn thuộc tính của hắn tinh thuần hơn trước.

Sau khi ngưng tụ năng lượng hoàn thành đại vân chu cũng đả thông hai kinh mạch cuối cùng. Vân lực Kỳ Lân bốn thuộc tính giao hòa trong kinh mạch, tuy tạm thời không có trực tiếp tăng thực lực Tề Nhạc lên, nhưng hoàn toàn đưa hắn vào cảnh giới tu luyện khác. Từ nay về sau, hắn tu luyện Thăng Lân Quyết từ giai đoạn đầu tiên tiến vào giai đoạn thứ hai, tiến vào thông đạo tăng tốc giai đoạn hai.

Những biến hóa trong người Tề Nhạc đương nhiên Hải Như Nguyệt cũng cảm nhận được tất cả, chính cô ta cũng từ tinh hoa vân lực của Tề Nhạc lấy được không ít chỗ tốt, nhưng bởi vì sau sáu vân tu luyện quá khó khăn, cho nên mới không thể đột phá lên cảnh giới rất cao. Nhưng có cố gắng là rất tốt, vui vẻ trong nội tâm Như Nguyệt cũng không ít.

Mây mù màu trắng lượn lờ chung quanh người Hải Như Nguyệt, khí lưu đen bạc thì lưu chuyển quanh người Tề Nhạc, sương mù màu trắng không ngừng tiến vào trong mũi của Tề Nhạc, mà khí lưu đen bạc trong miệng Tề Nhạc nhổ ra bị Như Nguyệt hấp thụ, mà trong miệng Như Nguyệt không ngừng nhổ ra sương mù màu trắng. Khí lưu của hai người hình thành một vòng tuần hoàn xảo diệu.

Kỳ Lân Châu trước ngực Tề Nhạc không ngừng biến đổi màu sắc, mỗi một lần biến hóa, song chưởng của Tề Nhạc tản mát ra năng lượng giống với màu sắc, mà song chưởng Như Nguyệt tuy bảo trì trạng thái sáng bóng như ngọc, nhưng từ vân lực biến hóa trên song chưởng của Tề Nhạc cũng chịu một ít biến hóa.

Thời gian hai giờ không dài, nếu là lúc bình thường, chỉ sợ bọn họ không hoàn thành đại vân chu, nhưng ở hai người tâm ý tương thông, dưới tình huống không có ngăn cách nào, hai giờ khiến bọn họ hoàn thành ba đại vân chu. Hơn nữa mỗi một vân chu đều có chất lượng cao.

Rốt cục, khi bọn họ như cá voi hút nước thu liễm khí tức vào trong cơ thể của mình, lúc này nhổ ra một ngụm trọc khí mới hoàn toàn chấm dứt qua trình tu luyện.

- Thoải mái chứ!

Tề Nhạc cười ha hả, mở hai mắt ra. Lúc này, tinh quang trong mắt của hắn bắn ra bốn phía, sáng ngời hữu thần, nhưng trong đôi mắt hai màu đen trắng phân biệt rõ ràng lại có hào quang, ngẫu nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng bạc, cũng không chói mắt, khí tức Kỳ Lân hoàn toàn nội liễm, nếu như không phải người quen thuộc hắn, tuyệt đối sẽ xem hắn là người bình thường mà đối đãi.

Tề Nhạc lúc này, trong tứ chi bách hài có bốn đạo khí lưu vận chuyển, có mát lạnh, có ấm áp, cũng có nhẹ nhàng khoan khái và kích thích của lôi điện, lỗ chân lông giống như tự hành đóng mở, hấp thu các phần tử năng lượng trong không khí. Không giống như trước kia, nhất định phải tập trung tinh thần, từ miệng mũi hấp thu tinh hoa của thiên địa.

*****

Hải Như Nguyệt mỉm cười, nói:

- Chúc mừng anh, thực lực của anh lại có tiến bộ. Trước kia Trát Cách Lỗ đại sư thường xuyên nói Kỳ Lân mới là mấu chốt của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, em còn không cho là đúng, hiện tại xem ra thật sự là em sai rồi. Từ khi anh xuất hiện, có cải biến cực lớn với chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, có khí tức Kỳ Lân của anh khiến mọi người tu luyện trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Ánh mắt Tề Nhạc nhìn qua bộ ngực đẫy đà của Như Nguyệt, nói:

- Có phải cảm giác sau khi làm vợ anh cũng khác trước đúng không?

Như Nguyệt tức giận lườm hắn, nói:

- Anh đây, không thể đứng đắn một chút sao?

Tề Nhạc cười nói:

- Nếu anh đứng đắn, chứng minh là anh có vấn đề, như vậy anh đã không phải là Tề Nhạc.

Hắn cũng không biết, tương lai không lâu, những lời này của hắn thật sự ứng nghiệm. Tề Nhạc trở nên đứng đắn quả nhiên không còn là Tề Nhạc trước kia. Khi đó sẽ mang tới sợ hãi cho bất cứ kẻ nào, cũng mang tới bi thương cho Kỳ Lân như hắn.

Như Nguyệt liếc mắt nhìn đồng hồ, nói:

- Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng chuẩn bị đi phó ước thôi, anh có muốn liên hệ với người của Thánh Hỏa Giáo trước không?

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không cần, chúng ta trực tiếp đi đi. Dù sao ngày hôm qua đã liên hệ xong rồi.

Như Nguyệt, em có thể ăn mặc tùy ý một chút không, anh thật sự không thích cảm giác mặc âu phục, quá không tự do.

Như Nguyệt bật cười, nói:

- Vậy anh mặt quần áo bình thường là được rồi, có quan hệ gì tới em đâu?

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Tự mình hiểu lấy mình, anh cũng chẳng đẹp trai gì, em ăn mặc cao quý như vậy, nếu anh không mặc âu phục, đi cùng với em người ta sẽ bảo là bảo tiêu hay tùy tùng đấy.

Như Nguyệt cười vuốt ve gương mặt của Tề Nhạc.

- Đồ ngốc, tại sao anh phải quản người khác thấy thế nào? Chỉ cần trong mắt em anh là nam nhân là đủ rồi.

Trong lòng Tề Nhạc nóng lên, nhịn không được ôm Như Nguyệt vào ngực mình, một tay đã đưa tới bộ ngực đẫy đà của Như Nguyệt, cảm giác bóp vú của nàng quá thoải mái, cái này gọi là ăn tủy trong xương phải liếm mới biết nó ngon, Tề Nhạc cũng không phải chính nhân quân tử gì, đương nhiên là say mê dục vọng rồi. Dưới bàn tay ma quái của hắn, Như Nguyệt bị cảm giác khác thường bao quanh, huống chi hai người đã phát sinh quan hệ trực tiếp, bởi vậy nàng cũng không phản kháng quá nhiều.

Ánh mắt dần dần mê ly, dưới sự trêu đùa của Tề Nhạc, khí tức Như Nguyệt dần dần ồ ồ, thậm chí còn vuốt ve Tề Nhạc, may mắn thời gian có hạn, nhất định phải đi phó ước, nếu không, dưới tri thức lý luận lưu manh phong phú của hắn, Như Nguyệt căn bản không có năng lực phản kháng. Thẳng đến khi hai người lên lên xe thể thao Lamboghini chạy lên đường cao tốc, gương mặt Như Nguyệt vẫn mang theo vài phần ửng đỏ như trước.

Đây là lần đầu tiên Tề Nhạc điều khiển xe thể thao mà Như Nguyệt yêu mến nhất, lần đầu tiên hắn đạp chân ga đã có cảm giác không giống bình thường, những chiếc xe trước kia hắn chạy so với chiếc này là cặn bã, vào đường cao tốc đạp chân ga một chút, Tề Nhạc chỉ cảm thấy xe thể thao lập tức tăng lên một trăm cây số giờ.

- Trời ạ! Không hổ là một trong những xe thể thao đẳng cấp thế giới nha, Như Nguyệt, xe của em có hệ thống tăng tốc. Nếu anh nhấn vào, có phải sẽ tăng tốc nhanh hơn không?

Đường cao tốc sân bay hạn chế là một trăm hai mươi cây số giờ, đối với loại xe thể thao siêu cấp này thì đó quả thật là tra tấn.

Như Nguyệt nhìn qua bộ dáng hưng phấn của Tề Nhạc thì mỉm cười ôn nhu, nói:

- Anh ấn vào nút đỏ bên trái tay lái, sau đó tùy anh chạy. Nghe Minh Minh nói, lần trước anh thích đua xe, nhưng mà, anh phải cẩn thận một chút, chạy nhanh rất dễ sinh ra hưng phấn khó ức chế, an toàn là trên hết.

Tề Nhạc ấn nút màu đỏ, cũng không có cảm giác xe có thay đổi gì, hiển nhiên Như Nguyệt nhận ra nghi hoặc trong lòng của hắn, mỉm cười nói:

- Đó là em sau này cải biến lại, kéo tay lái về sau, biển số xe ở trước và sau sẽ tự động bị che lại, cũng không sợ bị chụp ảnh. Mà xe này em mua là loại đời mới nhất, là LP640, sử dụng sáu thăng chấm năm hiệu V mười hai động cơ, xi-lanh nội càng dài càng sâu, so sánh với bản gốc sáu chấm hai hiệu V mười hai động cơ thì mạnh hơn nhiều, mà động cơ sáu chấm năm mới nhất đạt sáu ngàn vòng một giây, bộc phát sáu trăm ba mươi mốt mã lực. Đồng thời phối hợp hệ thống điều khiển tốc độ mới nhất, Lamboghini LP640 gia tốc lên một trăm cây số giờ chỉ mất ba giây, anh không nên thử chạy cực tốc, bởi vì đường cao tốc trong nước không có khả năng cho anh chạy như vậy đâu.

- Sáu ngàn vòng một giây, trời ạ, so với hãn mã còn mạnh hơn, quá tốt.

Tề Nhạc lúc này đã quên mọi thứ, hắn ấn chân ga mạnh hơn, tiếng động cơ gầm rú dễ nghe, vận tốc tăng lên cực nhanh, Tề Nhạc nắm giữ tay lái, không đến mười giây, xe thể thao đã đạt tới hai trăm cây số giờ. Toàn bộ chiều dài của cao tốc sân bay không quá hai mươi cây số, không đợi Tề Nhạc thoải mái, đã đi tới điểm cuối cùng.

Hoàn cảnh giao thông ở Kinh Thành thật sự không ai dám khen, tiến vào nội thành, dù cho xe nào cũng không có khả năng chạy nhanh được, nhưng cảm giác kích thích lúc trước làm Tề Nhạc cảm thấy thoải mái, hai mắt có hào quang hưng phấn hiện ra.

Lúc Tề Nhạc đem xe bảo bối của Như Nguyệt vững vàng đỗ vào bãi đỗ xe của Thiên Mộng, thì lúc này đã là mười một giờ năm mươi, còn cách thời gian ước định chừng mười phút. Hắn không có vội vã xuống xe, mà trực tiếp bấm số điện thoại của Mạnh Bắc. Mạnh Bắc lần trước gặp Tề Nhạc cũng không có nhận ra chân diện mục Tề Nhạc, cho nên Tề Nhạc cảm thấy nên điện thoại trước thì tốt hơn.

- Tề tiên sinh, bây giờ ngài đang ở đâu?

Điện thoại Mạnh Bắc vừa thông suốt, đã có âm thanh trầm thấp truyền ra.

Tề Nhạc nói:

- Tôi đã đến, ngay ở cửa tiệm, các người đâu?

- Tốt, vậy ngài chờ một chút, tôi đi ra đón ngài.

Cúp điện thoại, Tề Nhạc nhìn Hải Như Nguyệt gật gật đầu, tuy trước kia Hải Như Nguyệt nói Tề Nhạc không mặc sang trọng cũng chẳng sao, nhưng trước khi đi ra, nàng vẫn đổi một thân trang phục nhẹ nhàng, quần jean màu xanh da trời bao bọc bờ mông căng tròn của nàng, áo sơ mi trắng rộng rãi cũng không che dấu được bộ ngực đầy đặn của nàng. Tuy trang phục đơn giản, nhưng mặc lên người mỹ nữ tuyệt sắc như Hải Như Nguyệt lại mang theo vài phần bộ dáng thùy mị.

Hai người vừa mới xuống xe, Tề Nhạc đã nhìn thấy Mạnh Bắc từ trên khách sạn Thiên Mộng đi xuống, Mạnh Bắc mặc bộ âu phục, sẹo trên mặt càng làm hắn tăng thêm vài phần khí phách, một đôi mắt thâm thúy lập lòe, nhìn chung quanh tìm kiếm thân ảnh Tề Nhạc.

- Mạnh lão huynh, tôi ở chỗ này.

Tề Nhạc nắm tay Hải Như Nguyệt đi lên cửa khách sạn, sau đó gọi Mạnh Bắc.

Lúc này, gương mặt Hải Như Nguyệt khôi phục bộ dáng lạnh lùng như trước kia, nàng ôn nhu chỉ hiện ra trước mặt nam nhân mình yêu mến, còn người ngoài thì không cần.

*****

Mạnh Bắc nghe được âm thanh của Tề Nhạc, ánh mắt lập tức quay sang, thời điểm hắn nhìn thấy Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt, ánh mắt ngây ngốc một chút, rất hiển nhiên, hắn không nghĩ tới Tề Nhạc lại còn trẻ như vậy, ánh mắt nhìn sang Hải Như Nguyệt một thân quần jean áo sơ mi trắng càng giống một đôi tình lữ sinh viên hơn là cường giả, hoàn toàn khác biệt với hình tượng dị năng giả cường đại.

Nhưng hắn nhanh chóng khôi phục tinh thần lại. Tuy lần đầu tiên hắn nhìn thấy chân diện mục của Tề Nhạc, nhưng dáng người cao lớn của Tề Nhạc thì không lầm đi đâu được. Đương nhiên, khí trời lạnh như thế mà bọn họ ăn mặc đơn bạc, cũng đủ để thấy bọn họ không tầm thường, đồng thời làm cho Mạnh Bắc chú ý chính là chiếc xe của bọn họ.

- Tề tiên sinh, ngài khỏe.

Mạnh Bắc đi nhanh ra chào đón, duỗi tay phải ra với Tề Nhạc.

Tề Nhạc thò tay nắm tay đối phương, mỉm cười, nói:

- Chúng ta không có muộn a.

Trên tay Mạnh Bắc đều có vết chai cứng rắn, cảm giác tràn ngập lực lượng, tay hai người vừa nắm một chỗ, Tề Nhạc cũng cảm giác được tay của đối phương bóp lại cứng rắn như sắt thép, hắn cũng không biết đây có phải là phương thức gặp mặt của hắc đạo hay không, đối với Mạnh Bắc hắn rất có hảo cảm, cho nên cũng không có đánh trả, tay phải Tề Nhạc dù không sử dụng lực lượng hay vân lực Kỳ Lân đi nữa, bởi vì nó là Kỳ Lân Tí, cho nên trình độ cứng rắn còn hơn cả kim cương, bởi vậy, hắn vẫn tươi cười tùy ý với Mạnh Bắc, giống như không có cảm nhận được cái gì.

Mạnh Bắc liên tục thúc lực, đau đớn ngược lại là bản thân của hắn phải chịu, tay của Tề Nhạc rất lớn, so với hắn còn lớn hơn một chút, bất luận hắn dùng sức thế nào, tay Tề Nhạc ổn như bàn thạch, vẫn bảo trì tư thế với mình.

Hải Như Nguyệt lườm tay của Mạnh Bắc, từ gân xanh trên mu bàn tay của hắn có thể nhìn ra được, trong nội tâm có chút bất mãn, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Mạnh Bắc tiên sinh, ngài khỏe chứ, tôi là Hải Như Nguyệt.

Vừa nói, nàng vươn tay về phía Mạnh Bắc.

Mạnh Bắc vừa vặn mượn cơ hội này xuống đài, vội vàng buông tay Tề Nhạc nắm chặt tay Hải Như Nguyệt, nhưng cái bắt tay này làm hắn phát khổ, lần đầu tiên Hải Như Nguyệt gặp mặt Mạnh Bắc, mắt thấy hắn dùng lực nắm tay Tề Nhạc thì với tình tình của nàng sao có khả năng nhìn nam nhân của mình bị khi nhục được, tay phải lập tức xiết chặt, Mạnh Bắc lại không biết bàn tay nhỏ nhắn như búp măng này lại như cây kiềm thép xiết lại, sắc mặt Mạnh Bắc lập tức đại biến, hắn xuất toàn lực ra, xương ngón tay vẫn phát ra âm thanh răng rắc như sắp nổ tung, sắp bị Như Nguyệt bóp nát bấy.

- Được rồi, Như Nguyệt, anh bắt tay với anh ta em cũng không cần ghen như vậy.

Tề Nhạc mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tay Như Nguyệt.

Mạnh Bắc lúc này mới thở ra một hơi, sắc mặt có chút lúng túng nói:

- Mời hai vị vào trong, lão bản của tôi đã chờ lâu rồi.

Vừa nói, hắn không dám lãnh đạm, vội vàng đi vào bên trong, vừa đi, giấu tay phải vào người, dùng tay trái dùng sức xoa nắn, hắn biết rõ, tay phải của mình ít nhất mất một tuần mới sử dụng được, cô gái kia nhìn thì nũng nịu xinh đẹp, nhưng thật sự đáng sợ a.

Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt theo sau Mạnh Bắc đi thẳng lên tầng ba khách sạn Thiên Mộng, từ bên ngoài nhìn thấy khách sạn không xa hoa, thậm chí không có sao nào, nhưng thiết bị bên trong rất trang nhã, hơn nữa phi thường sạch sẽ. Mạnh Bắc mang hai người đi lên tầng ba dừng lại trước cửa lớn, đưa tay gõ cửa hai cái, thấp giọng nói:

- Giáo chủ, khách nhân đến.

Một âm thanh khàn khàn vang lên, lại có chút quái dị.

- Mời khách nhân vào đi.

Mạnh Bắc đẩy cửa ra, hắn lại đi qua một bên, làm thủ thế mời Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt vào trong, Tề Nhạc lôi kéo Hải Như Nguyệt đi vào phòng, hai người từ bên trong đi ra. Nhìn thấy hai người này, đồng tử Tề Nhạc co rút lại.

Tề Nhạc ít khi tới trường, hắn không hiểu hàm nghĩa chính thức của mấy chữ hèn mọn bỉ ổi, hiện tại thì hắn rõ ràng, bởi vì Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt đi trước hai người, quả thực đúng là hèn mọn bỉ ổi.

Tề Nhạc thân cao vượt qua một mét chín, mà Như Nguyệt thân cao hơn một mét bảy, hai người đều tính toán là cao gầy. Hai nam nhân đứng trước mặt bọn họ, thân cao hơn mét sáu, chỉ tới ngực Tề Nhạc, so với Như Nguyệt còn thấp hơn cái đầu. Hai người đều rất gầy, có lẽ, đây là đặc điểm chung của hai người, mà người đứng bên trái, có mái tóc ngắn rối bời, nhìn tóc hơi dính vào nhau, ít nhất cũng hơn một tháng không tắm rửa, làn da có chút thô ráp, không tính quá đen.

Nhưng không thể nói là trắng, trên mặt mang mắt kính dày như đít chai, mặc áo bông trên người, lại là áo chống lạnh của cảnh sát, chỉ có điều phía trên có không ít dầu mở, quần là màu đen, phía trên có dấu vết hơi trắng chẳng biết là gì, trên khóe miệng ngậm một điếu thuốc, cổ hơi rụt lại, ánh mắt giấu đằng sau mắt kính đen, trừ dâm đãng thì chính là hào quang tục tĩu. Làm cho Tề Nhạc mở rộng tầm mắt nhất là thằng này chân không mang giày, chân mang một đôi dép lê, dép lê rộng hơn chân, lúc đi đường phát ra âm thanh không văn minh.

Người bên phải không tốt hơn chút nào, đồng dạng cũng hơn ba mươi tuổi, hắn đầu trọc, đồng dạng là mắt nhỏ, đồng dạng mang theo mắt kính, so với người bên trái còn gầy hơn một ít, tai nhọn, miệng cóc mũi ưng, một đôi đôi mắt nhỏ mang kính không có tục tĩu, chỉ có dâm đãng. Hắn thiếu một cây răng cửa, một điếu thuốc vừa khe hở cây răng thiếu đó, cho dù há miệng nói chuyện cũng không ảnh hưởng, quần áo trên người hơi tổn hại, mặc phía dưới là quần cộc lớn, cũng không biết vị nhân huynh này có lạnh hay không, chân cũng mang dép lê, nhưng mà, phối hợp với quần cộc, dép lê này còn tốt hơn cảnh hắn mang giày da không mang vớ vậy. Vừa nhìn thấy Hải Như Nguyệt, hào quang dâm đãng trong mắt hiện ra, nước miếng cũng chảy xuống.

Hai vị nhân huynh này đứng chung một chỗ, tuyệt đối là dâm đảng bỉ ổi nha! Bọn họ chính là lão đại của Thánh Hỏa Giáo a, cũng quá...

Thời điểm Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt đang giật mình thì một tên đứng bên trái nói, nói:

- Xin chào, tôi là Hồ Quang, đây là phụ tá Dịch An, không nghĩ tới huynh đệ còn trẻ như vậy, vị mỹ nữ này thật xinh đẹp, tôi gặp vô số mỹ nữ, nhưng mỹ nữ hoàn mỹ thế này tôi mới gặp đầu tiên, Tề huynh đệ thật là có phúc khí ah!

Vừa nói, đôi mắt nhỏ ẩn sau mắt kính mở to, Hải Như Nguyệt nhíu mày, khuôn mặt bao phủ một tầng hàn ý lạnh nhạt.

- Nói láo, nói láo, quả thật là thối không ngửi được, anh mới là phụ tá, Tề huynh đệ, anh đừng nghe hắn ta nói, tôi mới là giáo chủ Thánh Hỏa Giáo.

- Anh mới nói láo, Dịch An, có phải hôm qua anh song phi nên chóng mặt không, tôi mới là giáo chủ.

- Là tôi.

- Là tôi mới đúng.

- Kháo, muốn đánh nhau có phải không?

- Không phục thì tới đây.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-360)