← Ch.100 | Ch.102 → |
Tề Nhạc nói:
- Em muốn đem hai quả đống đưa cho anh làm quà sinh nhật sao?
Như Nguyệt không biết vì cái gì khuôn mặt đột nhiên trở nên rất hồng, thấp giọng nói:
- Cũng... cũng không phải.
Vừa nói, nàng đem hai cái quả đống phân biệt xé mở, nhưng lại cũng không có cho Tề Nhạc, mà là đưa vào trong miệng mình, nhẹ nhàng bắt đầu nhai nuốt.
Tề Nhạc hiện giờ có chút bó tay cuốn chiếu, hắn căn bản không biết Như Nguyệt muốn làm cái gì.
Đúng lúc này, Như Nguyệt phảng phất hạ quyết tâm nhìn thật sâu Tề Nhạc, trong đôi mắt đẹp dịu dàng tràn đầy nhu tình, chậm rãi cúi người, không đợi Tề Nhạc làm ra phản ứng gì, đã há miệng nhỏ, ngậm lấy hạ thân của hắn.
Trong nháy mắt, Tề Nhạc chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết mãnh liệt nhảy vào trong đại não, trước mắt trống rỗng, hạ thân đột nhiên truyền đến cảm giác mãnh liệt khác thường làm cho thân thể của hắn không khỏi run rẩy một chút.
Cái lưỡi linh xảo cộng thêm Quả Đống mềm mại mà tràn ngập co dãn, chỉ ma sát nhỏ một chút đã khiến Tề Nhạc nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ thật dài.
Đây là thủy tinh chi luyến ah! Trách không được lúc trước chứng kiến danh tự của Quả Đống kia lại cảm thấy quen thuộc, Tề Nhạc đột nhiên đã hiểu ra, hắn trước kia đã xem không ít phim khiêu dâm, đã từng nghe người ta nói đến thủy tinh chi luyến, lúc ấy hắn còn không biết rõ là ý gì, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới thứ này lại rơi vào người mình.
Hắn càng không rõ chính là, Như Nguyệt sao lại biết những thứ này? Trước khi quan hệ với mình, nàng quả thật thật là xử nữ ah! Bất quá, lúc này Tề Nhạc đã không còn năng lực suy nghĩ nào nữa, động tác của Như Nguyệt tuy rằng có vẻ không lưu loát, nhưng bởi vì trong miệng có Quả Đống cho nên bất luận nàng làm thế nào đều sẽ mang lại cho Tề Nhạc khoái cảm mãnh liệt, loại cảm giác này, dùng ngôn ngữ tuyệt đối không thể nào hình dung được.
Đây cũng không phải lần đầu Tề Nhạc được thổi kèn, lần trước Báo nữ cũng đã làm, nhưng khác với lần trước chính là Như Nguyệt hoàn toàn xuất phát từ tự nguyện, lại có sự phụ trợ của Quả Đống, cảm giác hoàn toàn tăng lên một bậc. Thân thể Tề Nhạc run rẩy, trong mắt không biết lúc nào đã trở nên mê ly dị thường.
Như Nguyệt dùng hai tay nhẹ nắm lấy nhục côn cương cứng kia, chậm rãi liếm trên đỉnh đầu, mị nhãn như tơ, không biết lúc nào, thân thể của nàng cũng đã có phản ứng.
Kích thích dù sao cũng quá lớn rồi, cho dù Tề Nhạc có huyết mạch phong lưu của Kỳ Lân, nhưng dù sao hắn cũng chưa trải qua mấy lần chuyện này, dưới loại kích thích mãnh liệt này đã không giống như trực tiếp phát sinh quan hệ với Như Nguyệt như lúc trước nữa, đó không chỉ là sự sung sướng về thân thể. Nhìn nữ tử hoàn mỹ ở dưới người mình, loại khoái cảm chinh phục mãnh liệt này rất nhanh đã đưa hắn lên đỉnh.
- Ah! Như Nguyệt, anh không được nữa, em mau đứng lên.
Lần này không cần giải độc, Tề Nhạc không thể để Như Nguyệt cứ như thế được, nhưng Như Nguyệt cũng rất kiên định cầm chặt, không cho Tề Nhạc giãy giụa. Trong lúc giãy dụa, Tề Nhạc rốt cũng đã không thể nhịn được phản ứng thân thể nữa, xuân ý mạnh mẽ hoàn toàn kích phát, sinh mệnh chủng tử lại lần nữa dâng lên mà ra.
Động tác Như Nguyệt đình trệ một chút, ngậm lấy phần đỉnh đang dâng trào, dùng bàn tay nhỏ bé vuốt nhẹ nó, mãi cho đến khi Tề Nhạc hoàn toàn phóng ra hết sinh mệnh tinh hoa mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Tề Nhạc lúc này sắc mặt đã trở nên ửng hồng rồi, trên người đã xuất hiện một tầng mồ hôi, cho dù là lúc trước khi phát sinh quan hệ với Như Nguyệt phản ứng của hắn cũng không mãnh liệt như vậy. Như Nguyệt nhìn Tề Nhạc, Tề Nhạc đồng thời cũng đang nhìn nàng, Tề Nhạc giật mình phát hiện, Như Nguyệt không ngờ đã nuốt hết thứ đó xuống.
- Như Nguyệt, em...
Tề Nhạc giật mình muốn ngăn cản, nhưng đã không còn kịp rồi.
Như Nguyệt nhẹ nhàng lau một chút còn sót lại bên miệng, ôn nhu nói:
- Em muốn lưu lại mùi của anh, lưu lại vĩnh viễn...
Tề Nhạc có chút cười khổ nói:
- Quà sinh nhật này của em cũng quá lớn, bất quá, anh thật không nghĩ tới, em rõ ràng ngay cả thủy tinh chi luyến cũng biết.
Như Nguyệt mắt trắng không còn chút máu, nói:
- Chẳng lẽ chỉ có đàn ông các anh mới xem phim khiêu dâm sao, em đây cũng có, hơn nữa đều là cực phẩm nha. Anh muốn xem không?
Tề Nhạc vội vàng lắc đầu liên tục, nói:
- Được rồi, nếu lại xem sex, chỉ sợ anh hôm nay sẽ không đi được nữa đâu.
Như Nguyệt khuôn mặt ửng đỏ, khẽ gắt một tiếng, nói:
- Anh thật không đứng đắn a!
Tề Nhạc cười hắc hắc nói:
- Chẳng lẽ em lại đứng đắn sao? Thủy tinh chi luyến này ngay cả anh cũng không nghĩ tới, em rõ ràng lại biết rõ.
- Đáng ghét, anh cũng đừng nghĩ nhiều, Quả Đống kia của em cũng không phải chuyên môn chuẩn bị cho anh đâu, nữ nhân đều thích ăn đồ ăn vặt, chỉ có thể nói anh vận khí tốt mà thôi.
Như Nguyệt có chút lúng túng giải thích.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Không cần giải thích, anh biết, anh biết cả mà, hắc hắc.
- Anh cười cái gì?
- Cười cũng không được ah! Như Nguyệt, quà sinh nhật này của em anh rất thích, nếu mỗi ngày đều có thể sinh nhật thì tốt rồi!
- Phi, anh nghĩ hay quá nhỉ. Tối đa một năm một lần. Có bản lĩnh, anh nói với Minh Minh đi!
Như Nguyệt gõ đầu Tề Nhạc một cái, sau đó chạy tới toilet để súc miệng.
Nhìn xem đường cong hoàn mỹ của Như Nguyệt, Tề Nhạc không khỏi có chút ngây dại.
Trải qua hai lần phát tiết, Tề Nhạc bây giờ thể xác và tinh thần đều thoải mái, toàn thân cao thấp tựa hồ tràn đầy lực lượng, hắn biết rõ, vừa rồi khi mình và Như Nguyệt kết hợp, Như Nguyệt đã truyền hơn một nửa long lực bản thân vào cho mình, nàng làm như vậy tuy rằng không đến mức làm bị thương nguyên khí, nhưng ít nhất cũng cần vài ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục lại. Kỳ thật, hắn không biết là nếu như không phải trước kia Như Nguyệt được ăn thịt Khế Dũ, chỉ sợ ngay cả luồn trùng kích điên cuồng thứ nhất cũng không ngăn cản nổi. Năng lực của Kỳ Lân cũng không phải người bình thường có thể bằng được.
- Mặc quần áo đi, đã không còn sớm, đợi buổi tối hãy quay lại, được chứ?
Như Nguyệt nói khẽ.
Tề Nhạc không đành lòng nghịch ý nàng, nhẹ gật đầu, nói:
- Vậy thì ăn cơm tối xong lại đi. Bất quá, chuyện anh phải rời đi tốt nhất em đừng nói cho mọi người, chờ sau khi anh đi em hãy thay anh giải thích. Anh sợ mọi người không yên lòng a!
Như Nguyệt tức giận mà trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
- Chẳng lẽ em có thể yên tâm sao?
Tề Nhạc ôm chầm lấy Như Nguyệt, than nhẹ:
- Anh cũng không muốn rời khỏi em, nhưng nhưng bây giờ lại không thể không rời đi, anh sẽ nhanh chóng trở về thôi. Hi vọng trong thời gian nửa năm này có thể có chút thu hoạch. Như Nguyệt, trong thời gian anh không ở đây, em và đại sư nhất định phải đốc xúc mọi người cố gắng tu luyện. Khế Dũ kia tất cả mọi người ăn một ít. Hiện giờ nhiều thêm ngày nào thì càng có lợi với chúng ta chừng đó, dù sao, chúng ta tốc độ tăng lên thực lực của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Chiến Sĩ chúng ta là nhanh nhất mà.
*****
Sau khi trao đổi với Như Nguyệt một chút, Tề Nhạc lặng lẽ quay trở về phòng mình. Văn Đình vẫn còn ngủ, nhưng lúc này sắc mặt của nàng đã bình phục lại, trên mặt đẹp còn lưu lại vài vệt nước mắt, nhìn qua cực kỳ khiến người động lòng.
Tề Nhạc nhìn giờ một chút bây giờ cách giờ ăn cơm còn gần hai tiếng, dứt khoát khoanh chân ngồi ở bên người Văn Đình, dựa theo phương pháp tu luyện Thăng Lân Quyết của mình, theo tinh thần lực vận chuyển, các phần tử năng lượng trong không khí bắt đầu hội tụ về phía thân thể hắn, tuy rằng cũng không nhanh, nhưng góp gió thành bão, tu luyện so với tu luyện vẫn hơn nhiều.
Huống hồ, hiện giờ Tề Nhạc lựa chọn tu luyện mục đích chủ yếu là khiến lòng của mình yên tĩnh, cẩn thận nhận thức một chút kỹ năng chuyên chúc của Hắc Kỳ Lân mà cha Văn Đình truyền thụ cho mình. Những cái này đều là bảo đảm có lợi cho mình và Văn Đình nhất trong vòng nửa năm.
Ở chỗ sâu nhất trong tinh thần Tề Nhạc, hắn rất dễ dàng đã tìm được trí nhớ khắc sâu kia. Tề Nhạc cũng không xem phương pháp tu luyện hợp thể giữa mình và Văn Đình mà trực tiếp nhìn qua tất cả về Kỳ Lân Ẩn. Từ trong lời của cha Văn Đình, Tề Nhạc hiểu được, năng lực của Kỳ Lân Ẩn nhất định mạnh phi thường, Thiên Cơ Bách Biến Toàn Cơ Giới Pháp đến tột cùng có chỗ nào thần kỳ, phải nhờ vào chính mình không ngừng nghiên cứu mới được.. Về phần hợp thể, đợi sau này tu luyện với Văn Đình sẽ có hiệu quả tốt hơn.
Không nhìn không biết, khi Tề Nhạc vùi đầu vào lý giải, hắn rất nhanh đã hoàn toàn bị sự thần kỳ của Thiên Cơ Bách Biến Toàn Cơ Giới Pháp hấp dẫn rồi. Đó cũng không phải là một năng lực đơn giản, trong đó bao hàm rộng lớn, vậy mà có thể phối hợp các loại kỹ năng của Kỳ Lân nhất tộc để đồng thời sử dụng.
Tựa như lĩnh vực của Long vậy, không, so với lĩnh vực càng thêm khổng lồ. Bởi vì, Kỳ Lân Ẩn chính thức phát huy uy lực tuy cũng cần rất nhiều năng lượng, nhưng sự thần kỳ của bản thân Kỳ Lân Ẩn có thể khiến cho hắn tiết kiệm được nhiều Vân Lực hơn Như Nguyệt thi triển Long Vực nhiều.
Khi Tề Nhạc bị Văn Đình tỉnh lại làm bừng tỉnh, hắn đổ mồ hôi phát hiện, thứ mình có thể chính thức cảm nhận được trong khoảng thời gian nghiên cứu này, vậy mà chỉ có bốn chữ Thiên Cơ Bách Biến, xác thực là Thiên Cơ Bách Biến ah! Trong năng lực Thiên Cơ Bách Biến Toàn Cơ Giới Pháp của Kỳ Lân Ẩn, các loại biến hóa rất phức tạp, khiến hắn không kịp nhìn, ngay cả đại khái cũng không thể nhớ kỹ chứ đừng nói gì khác.
- Em đã tỉnh.
Mở to mắt, Tề Nhạc nhìn thấy Văn Đình đang nhìn mình.
Văn Đình khẽ gật đầu, nói:
- Kỳ thật em một mực ngủ không sâu, lời anh nói với Như Nguyệt em đều đã nghe được Tề Nhạc, anh thật muốn dẫn em ly khai biệt thự Long Vực một thời gian ngắn sao?
Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:
- Anh muốn khôi phục thực lực, trọng yếu nhất chính là cần sự trợ giúp của em, hung thú sẽ không đưa tới cửa được, chỉ có tự chúng ta đi tìm kiếm mới được. Hơn nữa, cha em truyền thụ cho anh rất nhiều kiến thức của ông đối với năng lực Kỳ Lân, cũng cần chúng ta vừa tu luyện vừa lục lọi.
Văn Đình nói:
- Em đều nghe theo anh, chỉ cần có thể trợ giúp anh khôi phục đến tình huống trước kia, bảo em làm gì cũng được. Chúng ta khi nào đi đây?
Tề Nhạc nói:
- Dùng cơm tối xong, chuyện chúng ta phải rời đi anh chỉ nói cho Như Nguyệt, đợi tí nữa em không nên nói ra. Anh không muốn trải qua cảm giác ly biệt.
Văn Đình mỉm cười nói:
- Tề Nhạc, có lẽ ngay cả chính anh cũng không phát hiện, kỳ thật anh là một người phi thường trọng tình cảm.
Tề Nhạc sờ lên cái mũi của mình, nói:
- Có lẽ là a. Hiện giờ thời gian cũng không sớm nữa, chúng ta chuẩn bị ra ăn cơm thôi.
Buổi tối mùa đông luôn luôn tối rất sớm, tuy rằng chỉ mới hơn sáu giờ tối nhưng ngoài trời đã đen kịt, Tề Nhạc mang theo Văn Đình ra khỏi phòng, hắn kinh ngạc phát hiện, không biết vì sao mà đèn trong hành lang cũng không được bật, chung quanh tối như mực, tuy rằng cái này cũng không thể ảnh hưởng đến thị giác của hắn, nhưng vẫn khiến hắn có chút kỳ quái.
Văn Đình dán chặt Tề Nhạc, vô ý thức tăng lên năng lượng của mình, thấp giọng nói:
- Tề Nhạc, sao biệt thự lại tối như vậy, không phải bị cúp điện chứ?
- Làm sao có thể, vừa rồi đèn trong phòng chúng ta vẫn sáng mà! Đi, chúng ta đi xuống xem một chút.
Tuy rằng Tề Nhạc đã mất đi năng lực, nhưng lá gan của hắn lại không nhỏ đi chút nào, lôi kéo tay Văn Đình đi tới cầu thang.
Cầu thang so với trong hành lang càng tối hơn, bởi vì nơi này căn bản cũng không có cửa sổ, chút ánh sáng yếu ớt bên ngoài cũng không thể truyền đến được. Văn Đình trên người tản mát ra một tầng ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt khiến hai người có thể nhìn thấy cầu thang.
Tề Nhạc vừa đi vừa hô:
- Như Nguyệt, đại sư, các ngươi ở nơi nào?
Khi hai người đi lên lầu một, phát hiện đại sảnh lầu một cũng đen kịt, chỉ có hai mắt hồng bảo thạch của điêu khắc Bạch Long trong đại sảnh tản ra hào quang yếu ớt thôi.
Văn Đình nói:
- Tề Nhạc, em sao lại cảm giác có chút không đúng, nhưng lại không giống như đã xảy ra chuyện. Lấy thực lực của Như Nguyệt, cho dù có địch nhân tập kích kích, cũng không thể không có chút thanh âm được! Đây là có chuyện gì.
Ngay khi Văn Đình hỏi ra nghi hoặc trong lòng, đột nhiên, một đoàn hỏa quang phát sáng lên, trong ngọn lửa mang theo một tia quang mang vàng rực rỡ, Văn Đình vô ý thức nhoáng người ngăn trước mặt Tề Nhạc.
Ánh lửa bắn thẳng về phía Tề Nhạc, nhưng ngay khi Văn Đình chuẩn bị nghênh đón công kích, ánh lửa bay đến kia đột nhiên ngừng lại, hào quang lóe lên, ánh lửa hoàn toàn bắn ra, từng chút ánh lửa thật nhỏ cùng sáng lên, dưới sự chiếu rọi của anh lửa, Tề Nhạc và Văn Đình kinh ngạc nhìn thấy, đó dĩ nhiên là một ổ bánh ngọt ba tầng đặt trên xe đẩy, mà số lượng ánh lửa kia lại đúng là 20.
- Chúc mừng sinh nhật vui vẻ, chúc mừng sinh nhật vui vẻ...
Tiếng ca xướng du dương mang theo các thanh âm khác nhau vang lên chung quanh đại sảnh, từng người sáng lên từng đoàn từng đoàn ánh sáng, nguyên một đám người cầm ngọn nến trong tay từ bốn phương tám hướng hướng Tề Nhạc và Văn Đình đi tới, đi ở đằng trước đúng là Như Nguyệt và Minh Minh.
Tề Nhạc con mắt ẩm ướt, hắn rốt cuộc hiểu rõ tất cả, trong thời gian thật ngắn này, Như Nguyệt vậy mà vì mình an bài những thứ này. Bởi vì kích động, thân thể của hắn có chút phát run, nhìn Như Nguyệt đi ở đằng trước, hắn nghẹn ngào nói không ra lời, nhưng trong ánh mắt của hắn đã nhiều thêm rất nhiều.
Văn Đình kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tề Nhạc:
- Hôm nay là sinh nhật của anh sao?
Bài hát sinh nhật vẫn đang được hát vang, Tề Nhạc khẽ gật đầu, thấp giọng nói:
- Sao trong biệt thự cũng có cát chứ, ta bị bay vào mắt rồi.
Bài hát sinh nhật rốt cục cũng xong, Như Nguyệt chạy tới trước mặt Tề Nhạc, nàng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng nhìn Tề Nhạc, khuôn mặt xinh đẹp mĩm cười, nói khẽ:
- Sinh nhật vui vẻ, Tề Nhạc.
*****
Tề Nhạc nhìn Như Nguyệt, lại nhìn những người khác chung quanh, hắn phát hiện, tất cả Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Chiến Sĩ vậy mà không thiếu một người, tất cả đều đã đến, mà ngay cả Quản Bình vốn ở vào trạng thái hôn mê cũng xuất hiện trong mọi người, hỏa diễm mang theo kim quang lúc trước chính là kiệt tác của hắn. Quản Bình nhìn qua khí sắc rất không tồi, thân thể tản ra năng lượng bành trướng, không cần hỏi, dưới tác dụng của nội đan Khế Dũ, thực lực của hắn lại có được tăng trưởng nhất định.
- Lão đại, anh dấu chúng em thật kỹ a! Ngay cả em cũng không biết hôm nay là sinh nhật anh.
Điền Thử có chút bất mãn chạy tới.
Tề Nhạc nhìn Điền Thử, cười khổ nói không ra lời, thử hỏi, sinh nhật hàng năm đều là lúc nội tâm của hắn thống khổ nhất, hắn sao lại nói sinh nhật của mình cho người khác biết chứ. Nếu như không phải hôm nay lúc hợp thể với Như Nguyệt cảm thấy hạnh phúc thắm thiết thì hắn cũng đã không nói rồi.
Minh Minh đi đến trước, kiễng mũi chân, hôn thoáng trên mặt Tề Nhạc một phát:
- Sinh nhật vui vẻ.
Động tác của nàng lập tức khiến đám người lấy Từ Đông cầm đầu, Yến Tiểu Ất, Hồ Quang, Dịch An làm phụ huýt sáo một trận.
Khuôn mặt Minh Minh ửng đỏ, dưới ánh nến chiếu rọi khuôn mặt không gì sánh được, Tề Nhạc nhìn mà không khỏi ngẩn cả người.
Văn Đình nhẹ nhàng lôi kéo vạt áo Tề Nhạc, thấp giọng nói:
- Anh đó ah! Sinh nhật vui vẻ.
Tuy rằng nàng không hôn Tề Nhạc như Minh Minh, nhưng trên mặt đẹp lại lộ ra vẻ mỉm cười chúc phúc.
Như Nguyệt nhắc nhở Tề Nhạc nói:
- Đến đây đi, nên cầu nguyện rồi, sau đó cắt bánh ngọt cho mọi người ăn.
Tề Nhạc nhẹ gật đầu, hắn không đi về phía trước một bước, lộ ra có chút do dự, vào lúc này hắn thậm chí có chút ít hoài nghi tất cả trước mắt có phải là sự thật không, hắn thực sợ những cái này chỉ là giấc mộng của mình, dù cho thật là mộng, hắn cũng tuyệt không muốn tỉnh lại.
Giờ này khắc này, Tề Nhạc đột nhiên cảm giác được mình đã có nhà rồi, biệt thự Long Vực chính là nhà của mình, trong đại gia đình này, có người yêu của mình, cũng có bằng hữu của mình. Thân tình và tình bạn, đồng dạng bao quanh mình, nhân sinh đến tận đây, nước mắt rốt cục đã không nhịn được chảy xuống, hai mắt nhắm lại, trong lòng Tề Nhạc yên lặng cầu nguyện nguyện vọng lớn nhất từ khi sinh ra đến này.
- Để cho tất cả bằng hữu, tất cả người yêu của mình đều có thể khỏe mạnh bình an vui vẻ trôi qua mỗi một ngày a. Và để cho sinh nhật hàng năm của mình đều có nhiều bạn bè tốt, lão bà tốt ở bên người như vậy.
Khi Tề Nhạc mở to mắt ra, mọi người đã đều xúm lại, Minh Minh cười hỏi:
- Tâm nguyện của anh là gì thế?
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Cái này không thể nói, anh chỉ có thể nói cho em biết, tâm nguyện này của anh thật sự rất tham lam nha.
- Thổi nến đi.
Văn Đình nhắc nhở Tề Nhạc, không biết lúc nào trên mặt nàng cũng đã đầy nước mắt.
Có một điểm nàng và Tề Nhạc giống nhau, đó là với tư cách cô nhi, nàng cũng chưa từng có qua sinh nhật của mình. Cảm thụ được lời chúc phúc của mọi người với Tề Nhạc, trong lòng của nàng cũng tràn đầy ôn hòa. Những tình bạn thiện ý kia tựa như năng lượng ôn hòa nhất thế gian tràn ngập khắp mỗi ngõ ngách trong Long Vực biệt viện.
- Nào, mọi người cùng nhau thổi.
Một hồi gió thổi qua, trong đại sảnh lu mờ, Tề Nhạc rất nhanh hôn lên mặt Như Nguyệt, Minh Minh và Văn Đình mỗi người một cái.
Đèn sáng, bật đèn chính là Chu thúc, hắn mỉm cười nhẹ gật đầu với Tề Nhạc, Tề Nhạc vẫn đang mỉm cười thân thiện.
Trong khi đang tràn ngập ấm áp, đột nhiên, một tiếng đập cửa kịch liệt vang lên, mọi người không khỏi nhíu mày.
Như Nguyệt sắc mặt lạnh lẽo, liếc mắt với Chu thúc một cái, Chu thúc vừa muốn đi mở cửa, lại nghe ngoài cửa đã hô lên:
- Sư phụ, sư phụ, mở cửa nhanh, con tới trễ.
Nghe xong thanh âm này, trên mặt mọi người không khỏi lộ ra dáng cười, thanh âm gọi to kia ngoại trừ Cơ Đức ra, còn ai vào đây chứ?
Cửa mở, Cơ Đức từ bên ngoài chạy nhanh đến, không kịp thở chạy đến trước mặt Tề Nhạc:
- Sư phụ, sinh nhật vui vẻ. Cũng may, cũng may mọi người còn chưa cắt bánh ngọt, xem ra còn không quá muộn.
Tề Nhạc cười nói:
- Đại cữu ca, đa tạ anh rồi.
Mà Như Nguyệt ở một bên không khỏi buột miệng cười, nói:
- Các anh xưng hô gì thế! Anh ta gọi anh sư phụ, anh lại gọi anh ta là đại cữu ca.
Cơ Đức cười hắc hắc nói:
- Cái này gọi là tất cả luận tất cả, dù sao chúng ta đều không gọi sai. Minh Minh, có phải không?
Minh Minh gắt giọng:
- Ca, anh xấu lắm. Tề Nhạc, anh em hắn khi dễ em.
Tề Nhạc nhún vai, bất đắc dĩ nói:
- Vậy làm sao bây giờ, anh ta là đại cữu ca của anh, anh cũng không thể đánh cho anh ta một trận được.
Như Nguyệt mỉm cười nói:
- Được rồi, trước cắt bánh ngọt đi. Tề Nhạc, này...
Nàng đưa một chiếc dao cắt bánh thon dài cho Tề Nhạc.
Tiếp nhận dao, Tề Nhạc nhìn mọi người chung quanh một vùng. Hắn rõ vẻ mỉm cười chúc phúc trên mặt mọi người, thở sâu, bình phục lấy nội tâm kích động của mình:
- Cảm ơn, cám ơn mọi người. Tôi thật không nghĩ tới, đời mình còn có thể có một sinh nhật thế này, cái khác không nói nhiều, tôi chỉ muốn nói cho mọi người biết, Tề Nhạc sinh thời, có thể có được những người bạn thế này là may mắn lớn nhất của tôi. Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta nhất định có thể trở thành thế hệ cường đại nhất, nào, mọi người ăn bánh ngọt.
Rất nhanh, bánh ngọt được chia đến tay mọi người, Tề Nhạc ăn rất chậm, bởi vì hắn muốn tinh tế thưởng thức hương vị cái bánh ngọt này, ánh mắt của hắn phần lớn rơi vào trên người Như Nguyệt, thời gian hai tiếng ngắn ngủi, Như Nguyệt đã gọi tất cả mọi người về, còn chuẩn bị xong bánh ngọt cho mình, phần tình ý này, Tề Nhạc tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng tràn đầy cảm kích.
Trát Cách Lỗ mỉm cười nói:
- Tốt rồi, bánh ngọt đã đã ăn xong, chúng ta ăn cơm đi.
- Chờ một chút.
Tề Nhạc do dự một chút, nói:
- Có chuyện tôi muốn nói cho mọi người. Vốn tôi không muốn nói, sợ mọi người lo lắng, nhưng giờ tôi thấy vẫn nên nói thì tốt hơn. Tôi và Văn Đình phải rời đi một thời gian ngắn, có thể phải chừng nửa năm.
Vốn mọi người đang định đi ăn cơm nghe Tề Nhạc vừa nói như vậy lập tức đều dừng bước, bọn họ cũng đều biết trên người Tề Nhạc xảy ra chuyện gì, lúc này không khỏi đều toát ra ánh mắt kinh ngạc.
Phản ứng kịch liệt nhất chính là Minh Minh:
- Tề Nhạc, anh nói không sai chứ. Anh phải rởi khỏi đây? Rời khỏi chúng ta sao?
Tề Nhạc chặn lại nói:
- Không, đương nhiên không phải rời khỏi mọi người. Nhưng hiện giờ anh có một cơ hội, rất có thể sẽ khôi phục thực lực trong thời gian ngắn. Cái này có lẽ cũng là cơ hội duy nhất rồi, nếu như ta không thể nắm chặt, nhất định sẽ hối hận suốt đời.
Trát Cách Lỗ chấn động toàn thân:
- Anh nói cái gì? Anh có thể khôi phục thực lực của mình?
Không có người nào rõ ràng tình huống thân thể Tề Nhạc hơn hắn, sau khi Tề Nhạc thi triển qua Chung Cực Kỳ Lân Tí, hắn không chỉ một lần cẩn thận kiểm tra thân thể Tề Nhạc, thân thể giống như lỗ đen kia đủ để thấy được năng lượng và tiềm lực của Tề Nhạc tiêu hao lớn cỡ nào, cơ hồ là con số năng lượng tính bằng thiên văn ah!
*****
Huống hồ tiêu hao tiềm lực cũng khiến Tề Nhạc phải hao tốn thời gian cực lớn để tiến hành khôi phục, trăm năm cũng không phải nói ngoa. Lúc này Tề Nhạc đột nhiên nói có khả năng trong thời gian ngắn khôi phục năng lực, hắn sao có thể không kinh ngạc chứ?
Không có người nào càng hi vọng Tề Nhạc khôi phục thực lực vốn có hơn Trát Cách Lỗ, dù sao, trong Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần nếu như thiếu khuyết Kỳ Lân, như vậy sẽ vĩnh viễn không có khả năng đạt tới đỉnh phong. Thực lực chẳng những không cách nào sau này đối phó hung thú cường đại, đồng thời, cũng không cách nào chống lại Tinh Tọa Thủ Hộ Giả do Vũ Mâu kế thừa huyết mạch Athena.
Trong mắt Tề Nhạc lóe ra hào quang kiên định:
- Không sai, rất có thể khôi phục. Cho nên, tôi mới phải rời đi, ở lại trong biệt thự Long Vực thì không được. Năng lượng của tôi bởi vì đối phó hung thú mà mất đi, muốn một lần nữa khôi phục, cũng nhất định phải từ trên người hung thú mới được.
Trát Cách Lỗ lo lắng nói:
- Nhưng an toàn của cậu phải làm sao bây giờ?
Minh Minh tiếp lời nói:
- Đúng vậy a! An toàn của anh phải làm sao bây giờ? Bản thân anh đã mất đi năng lực, mà chị Văn Đình lại là Cự Thú Hoạt Xá Lợi. Một khi bị người khác phát hiện tình huống của nàng, rất dễ dàng khiến cho hung thú vây lại, khi đó, các anh phải làm sao đây? Nếu không, mọi người chúng em cùng đi với anh.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Không, chúng ta chẳng những là Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, đồng thời, các ngươi mỗi người đều có thân phận của mình, Thủ hộ Viêm Hoàng tuy trọng yếu, nhưng tôi cũng không hi vọng mọi người buông tha cho tất cả vốn thuộc về mình. Huống chi, ở chỗ này mới thích hợp nhất cho mọi người tu luyện, có Trát Cách Lỗ đại sư trợ giúp, đối với mọi người mới có lợi nhất. Về phần an toàn của tôi, mọi người không cần lo lắng, thực lực Văn Đình tuy rằng không được, nhưng chúng ta đã tìm được một phương pháp bảo hộ mình.
Minh Minh kiên trì nói:
- Không, em không tin. Tề Nhạc, nếu như anh không có lý do thích hợp. Em nhất định sẽ không để cho anh đi đâu.
Tề Nhạc cùng Văn Đình liếc nhau, Văn Đình hướng hắn nhẹ gật đầu, Tề Nhạc nói:
- Được rồi, tôi biết rõ mọi người cũng không quá tin tưởng. Tôi sẽ biểu hiện ra cho mọi người xem. Nhưng bởi vì tôi và Văn Đình còn chưa tu luyện qua loại kỹ năng này, chỉ sợ sẽ xuất hiện một ít sai lầm. Mọi người chỉ cần biết rõ chúng ta có năng lực tự bảo vệ mình là đủ rồi. Mọi người tản ra chung quanh một chút.
Nghe xong lời Tề Nhạc, chúng Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần và Cơ Đức, Trát Cách Lỗ đại sư phân biệt tản ra chung quanh, chừa ra một mảnh đất trống trong đại sảnh cho Tề Nhạc và Văn Đình, trong mắt Tề Nhạc chợt lóe sáng, có chút không lưu loát dựa theo tinh thần lạc ấn cha Văn Đình lưu cho hắn thúc dục tinh thần lực của mình, tuy rằng trên người hắn không có năng lượng chấn động, nhưng bắt đầu điều động tinh thần lực cả người vẫn lộ ra tinh thần rất nhiều.
Văn Đình thở sâu, trong mắt lóe lên ánh sáng màu đỏ, thân thể xoay tròn tại chỗ, một cổ khí lưu nóng rực đã tán phát ra, năng lượng khổng lồ thốt nhiên mà ra. May mắn nhiệt lượng chỉ là duy trì trong một phạm vi không lớn, nếu không, cho dù một đám Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần không có vấn đề gì thì chỉ sợ đồ vật trong đại sảnh cũng sẽ không còn lại gì.
Ngay khi thân thể Văn Đình xoay tròn một cái, thân thể nàng đột nhiên bị hào quang màu đỏ hoàn toàn bao trùm, mọi người trước mặt lúc nhìn thấy bộ dáng nàng, Văn Đình toàn thân đã hoàn toàn bao phủ trong lân giáp màu đỏ, mà ngay cả trên mặt cũng bao phủ lên một tầng hào quang chỉ khi các Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần dị hóa mới có.
Nàng lúc này hoàn toàn giống như một gã Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, chỉ là năng lượng trên người so với Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần lại cường đại hơn rất nhiều rồi. Đương nhiên, tất cả mọi người biết tình huống của Cự Thú Hoạt Xá Lợi đều biết rõ ràng, năng lượng phát ra trên người Văn Đình tuy rằng cường đại, nhưng nàng lại không thể sử dụng được.
Ánh sáng màu đỏ do vốn tươi đẹp dần dần biến thành màu đỏ nhạt, Văn Đình nâng tay phải mình lên điểm nhẹ về phía Tề Nhạc, hào quang lóe lên, một đạo hồng quang kích xạ mà ra, thẳng đến ngực Tề Nhạc mà đến, Tề Nhạc cũng không né tránh, tùy ý để ánh sáng màu đỏ bắn lên trong Kỳ Lân Châu trước ngực mình.
Lập tức, năng lượng Kỳ Lân Châu bị ánh sáng đỏ Văn Đình bắn ra kích phát, trong quang mang lóe ra, bốn đạo quang mang tím lam hồng thanh thuộc về Tề Nhạc cùng lúc phát sáng lên, khí tức Kỳ Lân của Tề Nhạc liền xuất hiện, tuy rằng rất yếu ớt, nhưng lại tồn tại chân thật.
Nhưng mục đích Văn Đình điểm ngón tay này cũng không phải muốn dẫn động Kỳ Lân khí tức trên người Tề Nhạc, hào quang màu đỏ sậm từ chỗ ngực Tề Nhạc phát sáng lên, hào quang phổ chiếu, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, trên người Tề Nhạc đã xuất hiện một kiện áo choàng.
Tất cả mọi người trông thấy đúng là Kỳ Lân Ẩn trong Kỳ Lân bát trân. Chỉ có điều, Kỳ Lân Ẩn hiện giờ khác trước kia, một tầng tầng vầng sáng màu đỏ sậm không ngừng lưu chuyển trên đó, năng lượng khí tức phóng ra ngoài, tràn đầy bá đạo.
Tề Nhạc gật đầu với Văn Đình, Văn Đình khẽ quát một tiếng, hai tay giao nhau ôm ở trước ngực mình, lúc này, cặp mắt của nàng lộ ra hào quang, ánh mắt của nàng vậy mà hoàn toàn biến thành hỏa hồng sắc, ngay sau đó, năng lượng tràn ngập khí tức nóng rực toàn thần vậy mà lại mãnh liệt tăng lên.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, đại sảnh tầng một Long Vực biệt viện đã hoàn toàn bị phủ thành hải dương màu đỏ. Trong hào quang như máu kia xen lẫn quang điểm màu bạc óng ánh, Văn Đình cũng có được bộ phận huyết mạch Kỳ Lân, vào thời khắc này, khí tức trên thân nàng hoàn toàn bị phóng xuất ra.
Thân hình lóe lên, Văn Đình đã đi tới trước người Tề Nhạc, nhiệt độ trên người nàng thực sự quá cao, thế nên Tề Nhạc khi nàng vừa đến gần, quần áo trên người đã tản mát ra một cổ hương vị khét lẹt.
Nhưng Tề Nhạc cũng không động, hắn đưa cho Văn Đình một hào quang kiên định.
Văn Đình thở sâu, nàng trước tiên giơ tay phải mình lên, ngay sau đó, tay trái nhanh chóng phân biệt điểm lên năm ngón tay phải, lập tức, máu tươi đỏ thẫm chảy xuôi mà ra, sắc mặt Văn Đình hơi đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường. Ngay khi mọi người đang không biết vì sao nàng làm thế, tay phải Văn Đình đột nhiên động, làm ra động tác mọi người chẳng ai ngờ.
Đồng thời khi máu tươi chảy xuôi, năm ngón tay phải Văn Đình đột nhiên dài ra nắm cái móng tay bén nhón dài chừng một thước, ánh sáng màu đỏ lóe lên, tay phải của nàng vậy mà trực tiếp bấm lên vai phải Tề Nhạc, Tề Nhạc kêu rên một tiếng, thân thể khẽ run lên, trên mặt toát ra vẻ thống khổ mãnh liệt, thân thể theo đó co chút rút lấy. Lúc này, năm ngón tay phải Văn Đình vậy mà mang theo móng tay hoàn toàn đâm vào vai phải Tề Nhạc, ngón tay hoàn toàn chìm ngập vào.
- Ah, cô làm gì?
Chúng Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cơ hồ đồng thời phát ra kinh hô.
← Ch. 100 | Ch. 102 → |