Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 102

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 102: Hóa thân thành cánh tay
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Mọi người đừng nhúc nhích.

Tề Nhạc hét lớn một tiếng, ngăn trở mọi người chuẩn bị xông lên.

Văn Đình nhắm hai mắt lại, sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, không biết là vì đau đớn lúc trước đâm rách ngón tay hay là vì đau lòng Tề Nhạc. Hào quang màu đỏ lập tức trở nên cường thịnh, thân thể Văn Đình lần nữa trở nên bắt đầu mơ hồ, hào quang màu đỏ kia trở nên càng ngày càng cường thịnh, khí tức nóng rực khiến y phục trên người Tề Nhạc dần hóa thành tro tàn.

Ngay khi mọi người ở đây không rõ bọn họ đang làm gì thì hai mắt Tề Nhạc đột nhiên phát sáng lên, mọi người kinh ngạc phát hiện, đồng tử màu bạc trước kia chỉ khi Tề Nhạc thi triển Kỳ Lân năng lực mới có lại xuất hiện, tề Nhạc hét lớn một tiếng:

- Hợp Thể.

Kỳ Lân Châu tứ sắc quang mang trước ngực đồng thời bộc phát, cơ hồ đạt đến trình độ của Tề Nhạc lúc cường thịnh, đồng thời, Kỳ Lân Ẩn ở sau lưng Tề Nhạc cũng tản mát ra một mảnh hào quang màu đỏ sậm, hoàn toàn bao phủ thân thể Tề Nhạc và Văn Đình vào trong. Hai mắt Tề Nhạc vào thời khắc này không ngừng có hắc, ngân lưỡng sắc quang mang luân chuyển lóe ra. Mà thân thể Văn Đình lúc này cũng biến hóa cực lớn.

Hồng sắc quang mang bao phủ, Văn Đình đã hoàn toàn không thấy đâu nữa, quang mang hỏa hồng sắc vậy mà lại dần dần co rút lại, rất nhanh, đã co rút lại thành một quang đoàn đường kính chừng nửa mét, kết nối với năm ngón tay Văn Đình cắm vào vai Tề Nhạc, hoàn toàn phụ thuộc vào.

Cơ bắp trên mặt Tề Nhạc không ngừng co rút lấy, hiển nhiên đang chịu đứng thống khổ mãnh liệt, đồng thời, trên người hắn cũng bắt đầu xuất hiện hào quang Vân Lực bốn màu, điện quang màu tím, sức gió màu xanh cùng với thủy thuộc tính màu xanh da trời và khí lưu nóng rực màu hỏa hồng, mỗi một loại năng lượng đều đang điên cuồng tăng lên, từ vốn suy yếu trở nên càng ngày càng mạnh.

- Ah --

Tề Nhạc ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, hồng sắc quang đoàn bám vào cánh tay phải hắn vậy mà bắt đầu trôi nổi... , đồng thời, đã bắt đầu biến hóa cuối cùng, mọi người nhìn thấy rõ ràng, trước hồng sắc quang kia hoàn toàn co rút lại chỉ lớn bằng trái bóng rổ, ngay sau đó, rất nhanh đã biến lớn, mở rộng, cơ hồ chỉ chỉ trong mấy cái nháy mắt, một cánh tay hỏa hồng sắc vậy mà xuất hiện, hoàn toàn kết nối với bả vai Tề Nhạc, không có bất kỳ khe hở nào cả.

Thân thể Tề Nhạc chấn động, quần áo trên người hóa thành tro tàn hoàn toàn bị hắn chấn bay. Bất quá, hắn lộ ra cũng không phải thân thể xích lõa mà là một thân lân giáp màu đen óng ánh, một tầng tầng năng lượng chấn động màu đen bạc không ngừng từ trên người hắn khuếch tán ra ngoài, năng lượng khổng lồ thuộc về Kỳ Lân lại một lần nữa thân thiết xuất hiện trong cảm giác một đám Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.

Tất cả mọi người cảm giác được rõ ràng năng lượng ẩn chưa trong đó thuần khiết, khổng lồ đến cỡ nào. Cho dù Tề Nhạc lúc ở trạng thái đỉnh phong, cũng tuyệt đối không đạt được trình độ như vậy. Lúc này, cánh tay phải tân sinh của Tề Nhạc tiếp tục phát sinh biến hóa, Kỳ Lân Tí trước kia là trên lân phiến màu đen vây quanh hào quang màu bạc, nhưng cánh tay phải hiện giờ lại không giống trước, lân phiến vốn màu đen trong mỗi hai mảnh đều xen lẫn một mảnh lân phiến hỏa hồng sắc, hào quang màu bạc cũng tồn tại, cùng lân phiến hỏa hồng sắc phát ra hào quang óng ánh giao ánh sinh huy.

So với trước kia, Kỳ Lân Tí hiện giờ trở nên càng thêm cường tráng, rõ ràng so với cánh tay trái của Tề Nhạc cường tráng hơn rất nhiều, tay phải chậm rãi nắm tay, trong quá trình bàn tay chậm rãi nắm lại mở ra, mỗi người ở đây đều cảm giác được được năng lược có tính bạo tạc trong đó. Từng đạo vầng sáng hỏa hồng sắc không ngừng lóe lên trên cánh tay tân sinh của Tề Nhạc, nương theo vầng sáng màu bạc, năng lượng cường thịnh kia liền khiến lân phiến hình thoi màu đỏ trên trán Tề Nhạc cũng phát sáng lên.

Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc, ngay khi bàn tay cực lớn kia hoàn toàn nắm lại, một cổ khí thế tràn ngập bá đạo bỗng bộc phát từ trên người Tề Nhạc, đám Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cơ hồ đồng thời lùi về sau một bước, mà Cơ Đức càng không nhịn được lùi lại liền ba bước mới đứng vững thân hình. Tề Nhạc gầm nhẹ một tiếng, thân thể hơi cong về trước.

Hai đạo kim sắc quang mang từ sau lưng của hắn bắn ra, đó là một đôi cánh màu vàng cự đại. Mỗi cái dài khoảng chừng hai mét, cánh khoan hậu hoàn toàn do năng lượng màu vàng hình thành, nhưng nhìn qua lại như thực thể vậy, mỗi một mảnh lông vũ đều chân thật như vậy, cánh thu liễm, từ sau lưng hoàn toàn phủ kín thân hình Tề Nhạc, đúng năng lực của Kim Sí Đại Bằng điêu đã hấp thụ trong lúc đoạt thần.

Con mắt Tề Nhạc lúc này đã biến thành màu đỏ, quang mang nhàn nhạt lóe ra. Áp lực vô hình kia khiến trong nội tâm Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tự nhiên nổi lên cảm giác thần phục. Loại này năng lượng khí này tức thật sự quá kinh khủng, thực tế ở trong biệt thự, từng bộ phận thân thể Tề Nhạc tựa hồ cũng tràn đầy năng lượng cường hoành.

Tề Nhạc nhấc tay trái mình lên, hào quang lóe lên, một hình bóng Kỳ Lân to lớn từ trong hư không trống rỗng xuất hiện, chung quanh Kỳ Lân xuất hiện một vòng quang luân, trong ngân sắc quang mang, một tấm chắn cực lớn đường kính gần một mét trống rỗng xuất hiện. Trên tấm chắn tràn đầy Kỳ Lân hoa văn, vốn vầng sáng vô cùng, một tầng quang mang nhàn nhạt hiện lên, dán lên cánh tay trái Tề Nhạc.

- Trời ạ! Lão đại, không phải nói anh đã hoàn toàn mất đi năng lực sao? Sao giờ xem ra, anh tựa hồ còn cường đại hơn trước nhiều a!

Yến Tiểu Ất trợn mắt há hốc mồm nhìn Tề Nhạc tựa như Ma Thần trước mặt.

Tóc dài Tề Nhạc không gió mà bay. Thanh âm của hắn trở nên trầm thấp hơn trước nhiều:

- Mọi người đã thấy được, tôi ở loại trạng thái này có tự bảo vệ mình a. Bất quá, tôi cũng không gạt mọi người, loại trạng thái này năng lượng của Văn Đình mang đến cho tôi. Chúng ta mỗi ngày thời gian Hợp Thể không thể vượt qua một giờ, nếu không sẽ tạo thành tổn thương với thân thể Văn Đình. Nhưng cho dù gặp được cường địch, tôi nghĩ thời gian một giờ cũng đã đủ rồi, cho dù đánh không lại. Nương theo năng lực Phù Diêu Trực Thượng Chín Vạn Dặm của Kim Sí Đại Bằng điêu, chúng ta ít nhất cũng có thể rời đi.

Tề Nhạc vừa dứt lời, tất cả quang mang đột nhiên đồng thời thu liễm. Lân phiến rất nhanh co rút lại vào trong cơ thể Tề Nhạc, ánh sáng màu đỏ lóe lên, cánh tay phải hắn đã thoát ly, hào quang màu đỏ kia cơ hồ chỉ là thoáng một cái đã trốn đến sau lưng Như Nguyệt, mà trong toàn bộ đại sảnh chỉ lưu lại mình Tề Nhạc.

Thân thể Tề Nhạc có chút nhoáng một cái, lộ ra có chút suy yếu, sắc mặt của hắn cũng trở nên tái nhợt rất nhiều, bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Lần thứ nhất Hợp Thể, khó tránh khỏi không quá chu toàn. Bất quá, mọi người đã thấy được. A, Mạc Địch, cô chạy cái gì? Minh Minh, mặt em sao đỏ lên thế.

*****

Tử Đông đi đến bên người Tề Nhạc, đở lấy hắn cười nhẹ nói:

- Anh ở trước mặt đám nữ hài tử người ta ở trần truồng, người ta có thể không thẹn thùng sao?

- Ách...

Tề Nhạc lúc này mới phát hiện, sau khi dị biến xong, thân thể của mình dĩ nhiên đã hoàn toàn xích lõa, lúc này mới nhớ tới quần áo lúc trước đã hoàn toàn hóa thành tro tàn rồi, trách không được Văn Đình vừa vừa kết Hợp Thể với mình đã chạy đến sau lưng Như Nguyệt. Hắn da mặt dù dày, lúc này cũng đã biến thành màu như gan heo, mình vừa rồi không có Vân Lực, không cách nào từ trong Kỳ Lân Châu triệu hồi ra quần áo, chỉ đành cưỡng ép cởi quần áo trên người Từ Đông xuống, che lại bộ vị trọng yếu của mình sau đó liền chạy lên lầu.

Hồ Quang cười quái dị nói:

- Che ở phía trước phía sau lại không che, Tề Nhạc, mông anh thật trắng đấy! Oa ha ha.

Đợi Tề Nhạc thay xong quần áo quay lại đại sảnh, mọi người thấy lấy hắn lập tức buồn cười một hồi, mà ngay cả Trát Cách Lỗ đại sư cũng khó có thể may mắn thoát khỏi.

- Này, mấy người cười gì. Cái này chơi lớn rồi, tôi sao có thể quên chuyện quan trọng như vậy chứ?

Tề Nhạc xấu hổ mà tức giận nhìn mọi người đang cười.

- Ha ha, Tề Nhạc, bộ dáng vừa rồi của anh thật đáng yêu, trước mặt mọi người chạy trần truồng, không hổ là cầm tinh chi Vương của chúng ta ah!

Từ Đông vô lương cười nhạo Tề Nhạc.

Tề Nhạc hung dữ nói:

- Có tin tôi lột sạch y phục của mấy người không. Ách, đương nhiên là ngoại trừ mỹ nữ.

- Đi chết đi, anh muốn khiến chúng tôi đau mắt sao?

Mạc Địch khuôn mặt đỏ bừng quát lớn.

Vẫn là Trát Cách Lỗ đến giải quyết xấu hổ của Tề Nhạc, nhìn Tề Nhạc, trong mắt ông ta tràn ngập hưng phấn:

- Thật tốt quá, thật sự là quá tốt, Tề Nhạc, cậu chẳng những có thể hồi phục thực lực, hơn nữa còn cường đại hơn trước. Chúng ta cũng không mất đi Kỳ Lân ah! Các cậu đến cùng làm sao làm được thế?

Vết thương trên vai Tề Nhạc lúc trước bị Văn Đình chọc vào đã thu nhỏ lại, nhưng vẫn còn chút đau đớn nhỏ. Sờ lên miệng vết thương trên bờ vai, Tề Nhạc nói:

- Đây là bí mật, bất quá, đây cũng chỉ là phương pháp xử lý trị phần ngọn không trị gốc thôi. Dù sao mỗi ngày tôi chỉ có thể có được một giờ thực lực như vậy. Bình thường tôi vẫn tương đối yếu ớt. Lần này tôi sở dĩ muốn dẫn Văn Đình rời đi, một cái là vì hoàn thiện kỹ năng Hợp Thể này, hy vọng có thể trong thời gian ngắn nhất tiến hành Hợp Thể, hoàn toàn phát huy ra được hết năng lượng.

- Chỉ có như vậy, khi đối mặt với nguy cơ đột nhiên xuất hiện mới có năng lực hóa giải. Một cái khác, chính là để có thể khôi phục năng lực thuộc về mình. Dù sao, mượn lực lượng của Văn Đình cũng không thể giải quyết vấn đề căn bản, chỉ có tự mình chính thức khôi phục Vân Lực và Kỳ Lân Tí trước kia mới có thể tăng trưởng được. Nếu không, tôi cũng chỉ có thể bảo trì cảnh giới Ngũ Vân mỗi ngày một giờ.

- Hoặc có lẽ bây giờ cũng đã đủ rồi, nhưng tương lai chúng ta phải đối mặt với nguy cơ gì ai cũng không nói rõ được, cho nên. Chúng tôi nhất định phải đi. Chỉ có tiêu diệt càng nhiều hung thú hơn nữa, để tôi cắn nuốt sạch năng lượng của bọn nó để bổ sung năng lượng và tiềm lực mất đi của mình, tôi mới có thể trong thời gian ngắn nhất khôi phục lại được tiêu chuẩn trước kia.

Trát Cách Lỗ nhẹ gật đầu, nói:

- Tôi hiểu được, Thượng Thiên đúng là vẫn còn cho Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cơ hội. Cậu đi đi, nhưng bất luận như thế nào, an toàn vẫn phải đặt lên hàng đầu, cậu hiểu chứ?

Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:

- Đại sư. Ngài yên tâm đi. Các huynh đệ tỷ muội, trong vòng nửa năm, tôi nhất định sẽ trở về.

Văn Đình cũng đã thay xong quần áo, trên khuôn mặt thanh nhã mang theo một tia cười mỉm thản nhiên, đứng ở một bên nhìn Tề Nhạc, trong mắt lộ vẻ ôn nhu. Sau khi thi triển kỹ năng Hợp Thể, càng phải trải qua một hồi suy yếu ngắn ngủi, phải mấy giờ mới có thể khôi phục lại, nhưng nàng không thèm để ý đến. Nghĩ đến kỹ năng Hợp Thể tất nhiên sẽ khiến mình vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Tề Nhạc, trong nội tâm nàng cũng đã phi thường thỏa mãn. Văn Đình hiểu được, kỹ năng này sở dĩ xuất hiện, chỉ sợ là do người cha chưa bao giờ gặp mặt kia an bài a.

Tề Nhạc đi đến trước người Minh Minh, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, nhìn Minh Minh vành mắt ửng đỏ, cười nhẹ nói:

- Có phải không nỡ rời xa anh không?

Minh Minh nhếch miệng, nói:

- Ai sẽ không nỡ rời xa tên du côn anh chứ. Đi đi, đi đi, mau đi đi.

Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng người của nàng đã nghẹn ngào nhào vào trong ngực Tề Nhạc rồi.

Tề Nhạc một cánh tay ôm sát thân thể mềm mại của Minh Minh, an ủi nói:

- Minh Minh nghe lời anh, hảo hảo hoàn thành xong việc học đi, trước tháng bảy anh nhất định sẽ trở lại. Khi đó, chúng ta còn phải cùng đi Hy Lạp ah! Khi đó, chúng ta có thể cùng đi xem xem biển Aegean rồi.

Minh Minh ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía Tề Nhạc:

- Thật sự không thể không đi sao?

Tề Nhạc thầm than một tiếng, cắn răng một cái, nhẹ gật đầu.

- Vậy anh nhất định phải trở về sớm một chút, còn có, mỗi ngày nhớ phải gọi về báo cho em biết bình an đấy.

Lại là điện thoại, Tề Nhạc căn bản không thể nói cự tuyệt... chỉ có thể gật đầu đáp ứng, lại an ủi vài câu, Minh Minh mới dừng khóc lóc.

- Tề Nhạc, anh phải đi rồi, chúng tôi không có gì đưa tiễn ngươi. Vậy trước khi đi sẽ giúp anh một chút vậy.

Quản Bình đi đến bên người Tề Nhạc, vỗ vỗ bả vai của hắn. Tề Nhạc kinh ngạc phát hiện, toàn bộ Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ở đây, trên người đều sáng lên hào quang năng lượng thuộc về mình, mà những khí tức năng lượng này đều hoàn toàn tập trung vào trên người mình.

Hắn lập tức liền minh bạch mọi người muốn làm gì, chặn lại nói:

- Đừng, mọi người không nên như vậy, mọi người sẽ có vài ngày không thể khôi phục đấy.

Trát Cách Lỗ mỉm cười nói:

- Nhận lấy a, đây chính là quà sinh nhật mà mọi người tặng cậu đấy.

Quang mang nhàn nhạt dần dần trở nên mãnh liệt... , các loại hào quang màu sắc bất đồng đồng thời lóe sáng, ngoại trừ Điền Thử và Yến Tiểu Ất ra, những Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác cơ hồ đồng thời hoàn thành cầm tinh dị hóa của mình, chín đạo năng lượng thăng vân bí quyết thuần hậu từ các phương vị khác nhau truyền vào cơ thể Tề Nhạc.

Phương pháp tu luyện của Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần vốn đồng nguyên, mọi người đồng thời cố gắng, Vân Lực ngưng tụ thành một cổ trong cơ thể Tề Nhạc, rất nhanh vây quanh vận hành trong kỳ kinh bát mạch hắn. Dưới tinh thần lực mọi người khống chế, những Vân Lực này ngưng mà không tiêu tan, chỉ biết chậm chạp bị thân thể Tề Nhạc hấp thu.

Mỗi lần bọn hắn tiến hành một vân chu, Tề Nhạc đều có thể cảm giác được thân thể của mình tăng lên một chút. Hắn biết rõ, đây là Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đang dùng Vân Lực đến trợ giúp mình khôi phục tiềm lực. Bọn họ làm như vậy, chẳng những phải hao hết sạch Vân Lực, thậm chí còn sẽ làm bị thương đến nguyên khí ah!

*****

Mặc dù mọi người đều không nói thêm gì, nhưng phần nhân tình này, Tề Nhạc lại một mực ghi nhớ trong lòng.

Ngay cả Tề Nhạc cũng không biết đã qua bao lâu, chẳng qua lúc hắn thanh tỉnh lại từ tu luyện, tất cả Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, kể cả Như Nguyệt và Minh Minh, cũng đã không thấy nữa. Trong đại sảnh, chỉ còn lại có Trát Cách Lỗ đại sư, Văn Đình và Cơ Đức.

Tề Nhạc mở to mắt, cảm giác suy yếu sau khi sử dụng Chung Cực Kỳ Lân Tí đã hoàn toàn biến mất, thân thể trở nên hữu lực như trước, tuy rằng Vân Lực vẫn không cách nào cảm giác được, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất rõ, thân thể của mình đã được khôi phục một bước dài.

- Tất cả mọi người về nghỉ ngơi. Tề Nhạc, cậu phải bảo trọng nhiều hơn đấy.

Trát Cách Lỗ nhìn Tề Nhạc, hơi gật đầu với hắn.

Tề Nhạc nói:

- Cảm ơn tôi sẽ không nói nữa, nhờ đại sư chuyển cáo các huynh đệ, tôi nhất định sẽ nhanh chóng trở về. Đại sư, tôi đi rồi, trong nhà còn phải phiền toái ngài chiếu ứng nhiều hơn, tôi xem, thời gian ngài lần này xuống núi đến xã hội lịch lãm rèn luyện chỉ sợ phải kéo dài rồi.

Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:

- Với tư cách Thiên Dẫn, đây là trách nhiệm của tôi. Trước khi rời Đại Lý, tôi và Sùng Thánh đại sư hàn huyên thời gian rất lâu, đại sư hoàn toàn nói hết kinh nghiệm cho tôi biết. Hơn nữa còn truyền thụ lý giải với phật lý cho tôi. Nhưng đáng tiếc, Sùng Thánh đại sư cách thời gian viên tịch đã không còn xa nữa. Cậu yên tâm đi, trước khi cậu chưa hoàn toàn khôi phục tôi sẽ không rời khỏi Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.

Ánh mắt Tề Nhạc nhìn thoáng qua phía nam, tuy rằng hắn và Sùng Thánh đại sư chỉ gặp vội một lần, nhưng trong lòng hắn, đối với vị Thiên Dẫn đời trước này vẫn còn tôn kính thật sâu. Hủy diệt trăm năm trước có thể trách ông ta sao? Không, có lẽ đó đều là an bài của vận mệnh. Nhưng chuyện như vậy sẽ không xảy ra trong Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đời này đâu.

- Sư phụ.

Cơ Đức nhìn Tề Nhạc.

- Đại cữu ca, anh có gì phân phó sao?

Tề Nhạc mỉm cười đi đến trước mặt Cơ Đức, đấm lên lồng ngực kiên cố của hắn một quyền.

Cơ Đức nói:

- Sư phụ, nhớ kỹ tấm lệnh bài mà lão gia tử đưa cho anh, anh hành tẩu ở bên ngoài hẳn sẽ dùng đến. Còn có, nhất định phải sống trở về, vì chính anh, cũng vì em gái tôi. Hiện giờ, tôi lấy thân phận ca ca Minh Minh để dặn dò anh đấy.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Yên tâm đi, mạng của tôi cứng lắm đấy.

Cơ Đức tức giận mà nói:

- Tôi thật không biết Minh Minh chọn anh có đúng không nữa.

Vừa nói, hắn vô ý thức nhìn thoáng qua Văn Đình bên người Tề Nhạc, thấp giọng nói:

- Anh cái tên sắc quỷ này, lần này đi ra ngoài có thể sẽ lại mang nữ nhân trở về rồi. Anh giờ còn chưa đủ sao?

- Ách... đại cữu ca, anh không cần trực tiếp thế chứ. Anh cảm thấy tôi còn tâm tư đi cua gái đẹp sao?

Cơ Đức nhếch miệng, nói:

- Vậy cũng không nhất định, anh thì ai nói được chứ? Ngay cả người có tính cách kiên cường như Như Nguyệt cũng bị anh hấp dẫn, chớ nói chi đến tiểu cô nương bình thường. Dù sao anh phải cẩn thận một chút, nếu sau này để Minh Minh bị ủy khuất, cho dù anh là sư phụ tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu.

Tề Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Được rồi, lời này tôi đã nghe không chỉ một lần rồi, anh sao còn chưa tha tôi chứ?

Vừa nói, hắn kéo tay Văn Đình ấn lên Kỳ Lân Châu trước ngực mình, Văn Đình hiểu ý phát ra một đạo năng lượng, hào quang lóe lên, một quyển sách nhỏ trống rỗng xuất hiện trước mặt Tề Nhạc, Tề Nhạc thò tay một nắm sách nhỏ vào tay.

Tề Nhạc trong mắt toát ra một tia quang mang nhàn nhạt, cúi đầu xuống, nhìn vào sách nhỏ trong tay mình, nói:

- Cơ Đức, anh cũng gọi tôi là Sư phụ nhiều ngày như vậy rồi, tôi không có gì có thể đưa anh. Vài ngày trước lúc tôi không có chuyện gì làm liền từ kỹ năng Kỳ Lân trong tổng kết ra một ít thứ hữu dụng với anh. Đối với anh có lẽ sẽ có chút ít tác dụng. Cầm đi, hảo hảo luyện, trong Viêm Hoàng hồn các anh cũng đừng làm mất mặt lão giả tử, Đình Đình, chúng ta đi thôi.

Vừa nói, hắn kéo tay Văn Đình đi ra bên ngoài biệt thự.

Cơ Đức cúi đầu xuống, chỉ thấy sách nhỏ trong tay ước chừng có hai mươi mấy trang, chỉ dùng giấy đóng dấu cắt thành một nửa sau đóng thành sách, không có bìa mặt, trên đó vẽ một ít hình vẽ đơn giản, cùng với danh tự kinh mạch và một ít lý giải khác. Hình vẽ bên trên còn có chút thô ráp, hiển nhiên là Tề Nhạc tự tay mình sẽ. Nhớ lại những ngày này sinh tiếu thủ hộ thần bận rộn, trong lòng Cơ Đức không khỏi nóng lên, trước tình thế phức tạp như thế, Tề Nhạc vẫn không quên viết cho mình những tâm đắc tu luyện này, phần tâm này thôi đã không hổ với hai chữ Sư phụ mà mình gọi rồi.

- Sư phụ, các anh bảo trọng.

Bước chân Tề Nhạc dừng lại một chút, trên mặt toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt, hắn rõ ràng cảm giác được, câu Sư phụ lúc này của Cơ Đức gọi rõ ràng hơn bất cứ lần trước nào.

Tề Nhạc nắm lấy tay Văn Đình trực tiếp ra khỏi Long Vực, ra đại môn, cước bộ của hắn ngừng lại.

Văn Đình nói:

- Chúng ta bây giờ đi nơi nào?

Tề Nhạc nghĩ nghĩ, nói:

- Mua xe.

- Mua xe?

Văn Đình có chút kinh ngạc nhìn hắn:

- Không cần ah! Lần trước xe em không phải đưa anh sao? Chúng ta lấy chiếc kia là được rồi.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không, xe em là xe con, chúng ta phải đi khắp cả nước, xe con thì không cách nào thích ứng các loại tình hình giao thông được. Cho nên, anh quyết định đi mua một cỗ xe việt dã. Sau đó chúng ta có thể lên đường. Về phần chiếc trước kia của em, trước hết để lại biệt thự Long Vực đi, có lẽ về sau sẽ có chỗ dùng đến.

Văn Đình có chút khó xử nói:

- Tiền gởi của em đã không còn nhiều lắm, xe việt dã hơi tốt một chút đều rất quý, chúng ta...

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Vấn đề tiền em không cần lo lắng, chẳng lẽ chồng em lại để cho lão bà dùng tiền của mình mua xe sao?

Văn Đình buột miệng cười. Nói:

- Anh có tiền? Chẳng lẽ tiền thưởng thiết kế nội y có được sao?

- Cái này, đương nhiên không phải rồi.

Tề Nhạc nghĩ tình cảnh lúc ở công ty nội y Phượng Nhã, tuy rằng da mặt rất dầy cũng không khỏi đỏ hồng. Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:

- Hiện giờ thời gian còn sớm, chúng ta đi một lát đi.

Văn Đình nhẹ gật đầu, nói:

- Được!

Hai người cũng không mang hành lý gì cả, cứ như vậy tay nắm tay, từ phụ lộ sân bay cao tốc chậm rãi đi vào thị khu.

Ban đêm mùa đông luôn rất dài dòng buồn chán, đồng thời cũng rất lạnh, gió bấc tối nay tuy rằng cũng không được liệt, nhưng thổi lên người vẫn không ngừng mang đến hàn ý nhàn nhạt. Văn Đình là hỏa thuộc tính, tự nhiên sẽ không sợ hãi chút gió lạnh này, Tề Nhạc cũng vừa khôi phục lại thể chất dưới sự trợ giúp của các Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, gió lạnh thổi vào người chỉ có thể mang đến cho hắn cảm giác thoải mái.

*****

Hai người im im lặng lặng đi tới, ai cũng không nói gì, tối nay khó được có vài phần ánh trăng, mượn ánh trăng, Tề Nhạc ngẫu nhiên nhìn về phía Văn Đình, khí chất vốn thanh nhã của nàng lúc này càng lộ ra thanh lệ thoát tục. Có mỹ nữ làm bạn, cho dù con đường có xa xôi cũng rất khó cảm thấy mệt mỏi, không biết vì cái gì, trong lòng Tề Nhạc có chút không hi vọng đi đến cuối cùng, tựa hồ con đường này càng ngày càng dài vậy.

Hai người đi lần này, chính là hơn hai giờ, đoạn thời gian tu luyện ở Long Vực biệt viện quả thực đã qua thật lâu, sau hai giờ đi bộ, bọn hắn đã đi tới đường vòng bao quanh vòng thành phố kinh thành, sắc trời cũng sáng lên.

Sáng sớm không khí rất sạch sẽ, Tề Nhạc hoạt động thân thể của mình, mỉm cười nói:

- Đình Đình, em có mệt không?

Văn Đình mỉm cười nói:

- Anh cứ nói đi? Ngay cả người bình thường như anh cũng không thấy mệt mỏi, em sao lại cảm thấy mệt mỏi được. Bất quá, chúng ta đến tột cùng phải đi đến nơi nào đây?

Tề Nhạc nghĩ nghĩ, nói:

- Bây giờ cách lúc tiệm ô tô mở cửa còn một thời gian ngắn, không bằng chúng ta đi ăn chút gì đi, được không. Đêm qua ăn bánh ngọt đã sớm tiêu hóa mất rồi.

Văn Đình nghe xong đi ăn, con mắt liền phát sáng lên:

- Nếu anh đã có tiền như vậy, không bằng chúng ta đi ăn hải sản sớm chút đi. Ta biết rõ phụ cận có một nơi rất không tệ.

- Ách...

Tề Nhạc lúc này mới nhớ tới sức ăn của Văn Đình tựa hồ cũng không kém mình, cười khổ nói:

- Đổi lại người bình thường, chỉ sợ thật sự không nuôi nổi em đấy.

Văn Đình tức giận nói:

- Chán ghét, em có tham ăn như vậy sao?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Đình Đình, em biết không? Sau khi chúng ta đi Quỹ Nhai về, anh đã từng một lần cho rằng em cũng là một người trong Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đấy.

Văn Đình sững sờ, nói:

- Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần? Anh có ý gì?

Tề Nhạc buông tay Văn Đình ra, đột nhiên chạy tới phía trước:

- Cái này vẫn không rõ ah! Thật là đần. Anh lúc ấy cho rằng em là cầm tinh heo nha. Ngoại trừ heo, nào có người nào tham ăn vậy chứ?

- Anh.... Đừng chạy, anh đứng lại đó cho em.

Văn Đình khuôn mặt đỏ bừng đuổi theo Tề Nhạc đang cười to, hai người một đuổi một chạy, tiếp tục chạy tới trước.

Đúng vào lúc này, Tề Nhạc đột nhiên nhìn thấy phía trước có một chiếc xe vận tải đang đi về phía bọn hắn, trên đường cái có xe vận tải đương nhiên rất bình thường, nhưng khiến cho Tề Nhạc kỳ quái chính là chiếc xe vận tải này rõ ràng lại đi ngược chiều tới, hơn nữa tốc độ thật nhanh, thân xe có chút có chút lay động.

Phảng phất như uống rượu say vậy, Hơn nữa phương hướng nó chạy cũng không phải tiện đường mà là mãnh liệt đâm tới trước, trên ven đường phía trước cách xe vận tải không xa là một cái cầu, dưới cầu là đường sông khô cạn, chênh lệch chí ít ngoài 20m, mắt thấy xe vận tải muốn từ trên cầu xông xuống dưới.

Tề Nhạc cơ hồ không có chút do dự, lập tức thay đổi hướng chạy, chạy đến trước xe tải ở thời điểm này, hắn đã quên đi mình đã mất năng lực.

- Tề Nhạc, cẩn thận.

Văn Đình kinh hô một tiếng, năng lực của nàng tuy rằng không được, nhưng ngăn một cái xe vận tải đang chạy băng băng vẫn không có vấn đề gì. Nhưng hiện giờ vấn đề là Tề Nhạc đã vọt tới trước, lập tức sẽ bị tông trúng rồi.

Nguy hiểm trước mắt, Văn Đình không chút do dự quát to:

- Tề Nhạc, Hợp Thể.

Đã có kinh nghiệm lần thứ nhất, lúc này động tác của Văn Đình đã thuần thục hơn nhiều rồi, thân thể mềm mại uyển chuyển vẽ ra một quang mang màu đỏ trên không trung, trong nháy mắt đã vọt tới bên người Tề Nhạc, trực tiếp dung nhập vào trong cánh tay phải hắn.

Tề Nhạc chỉ cảm thấy vai phải đau xót, năng lượng bành trướng lập tức dũng mãnh vào trong cơ thể. Khi Hợp Thể với Văn Đình, hắn chẳng những có thể đạt tới Ngũ Vân, đồng thời thân cũng trực tiếp ở trong quá trình bổn tướng dị hoá.

Tốc độ xe vận tải rất nhanh, nhưng Văn Đình lại nhanh hơn, khi xe vận tải đâm tới trước mặt Tề Nhạc, dị hoá của hắn đã hoàn thành, gầm nhẹ một tiếng, năng lượng bành trướng tạo thành một vách tường trước mặt Tề Nhạc, cứ thế chặn xe vận tải lại. Vì để không ảnh hưởng đến người trên xe, Tề Nhạc khống chế năng lượng cực kỳ xảo diệu.

Dùng hai loại Vân Lực phong và thủy làm chủ. Nhanh chóng giảm bớt lực trùng kích của xe vận tải, xe vận tải đâm về trước, Tề Nhạc thuận thế nâng đầu xe lên khiến cho xe vận tải đã mất đi năng lực tiếp tục vọt tới trước.

- Ah --

Một tiếng hét thảm từ trong xe vận tải truyền đến, một lái xe nhìn qua chừng 40 tuổi trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả. Hắn cũng không phải cố ý làm trái với quy tắc giao thông, mà là vì đã đi đường dài vô cùng mệt mỏi nên mới ngủ quên trong quá trình lái xe. Bởi vậy mới có một màn đi ngược chiều như lúc trước.

Tề Nhạc quát to:

- Tắt máy.

Tay lái xe có chút run rẩy, nhưng vẫn vô ý thức làm theo. Xe vận tải một lần nữa rơi xuống đất, Tề Nhạc cảm giác được rõ ràng năng lượng của mình và Văn Đình vẫn chưa liên kết mật thiết, nhất là trong lúc cấp thiết, lúc này vai phải đã xuất hiện cảm giác đau đớn kịt liệt, năng lượng cũng đang dần rời xa mình, thân hình lóe lên, đã đi tới bên cạnh xe, mãnh liệt kéo cửa ra, đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm lái xe, trầm giọng nói:

- Ngươi điên rồi sao? Muốn tự sát thì về nhà mà làm.

- Không, không, không nên giết tôi, tôi vừa rồi chỉ ngủ quên thôi, yêu quái ah!

- Yêu quái?

Tề Nhạc trong nội tâm không khỏi cười khổ, đường đường Kỳ Lân lại bị người nói thành yêu quái, hơn nữa, nguyên nhân xe vận tải đi ngược chiều lại là do ngủ gật, khiến hắn không biết phải nên khóc hay cười. Bất đắc dĩ nói:

- Tốt rồi, nếu đã không có gì thì lái xe cẩn thận đi. Quên đi tất cả chuyện anh vừa thấy.

Vứt bỏ những lời này, thân hình hắn lóe lên đã phiêu nhiên biến mất trước mặt lái xe.

Quần lái xe giờ đã ướt rồi, bộ dáng Tề Nhạc tuy rằng rất uy vũ, nhưng bộ dáng toàn thân lân phiến, sau lưng mọc lên hai cánh kia vẫn để lại cho người lái xe này một ấn tượng không thể xóa nhòa, đột nhiên bừng tỉnh trong lúc mơ ngủ, nghĩ lại một màn lúc trước, lái xe đã sợ đến đại tiểu tiện không thể khống chế, trong lúc nhất thời xe cũng không mở được nữa.

Ngoài ngàn mét, thân thể Tề Nhạc và Văn Đình tách ra, Văn Đình vừa mới thoát ly, lập tức liền cả giận nói:

- Anh điên rồi sao? Em thấy là anh muốn tự sát mới đúng. Nếu không phải em phản ứng nhanh, vừa rồi anh đã bị đụng rồi.

Tề Nhạc có chút lúng túng nói:

- Cái này, anh không phải cố ý đâu, chỉ là đã quên mình đã mất đi năng lực trước kia rồi. Đình Đình, em đừng nóng giận, về sau, về sau anh cam đoan sẽ không làm thế nữa.

- Về sau, còn có về sau?

Văn Đình tức giận, nhìn qua cũng có vài phần khí thế như Như Nguyệt.

Tề Nhạc vội vàng cười làm lành nói:

- Không có, đương nhiên là không có rồi. Lúc ấy anh chỉ là nóng vội cứu người, cũng không nghĩ nhiều như vậy. Người tài xế kia thực không bình thường a! Lái xe lại có thể ngủ quên, lão bản của hắn nhất định phi thường lòng dạ hiểm độc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)