← Ch.102 | Ch.104 → |
Văn Đình phát tiết hai câu, tức giận trong lòng cũng đã dần tiêu tan, dù sao Tề Nhạc cũng là vì cứu người, chỉ có điều nàng hiện giờ sắc mặt phi thường tái nhợt, nhìn qua cực kỳ mỏi mệt. Trước kia, vì để có thể Hợp Thể với Tề Nhạc trong thời gian ngắn nhất, nàng cơ hồ đã hoàn toàn kích phát ra hết năng lượng, tuy rằng kịp thời cứu Tề Nhạc, nhưng lại tiêu hao rất nhiều năng lượng. Trước khi hai người chưa đạt thành mô hình chính thức, gặp phải loại tình huống này sẽ phi thường nguy hiểm.
Tề Nhạc cũng nhìn ra tình huống thân thể Văn Đình không tốt, nhưng hắn hiện giờ không có Vân Lực, trong lúc nhất thời không có biện pháp, chỉ đành lôi kéo tay Văn Đình ngồi xuống ven đường, để Văn Đình trước tiên nghỉ ngơi một chút.
Văn Đình một bên thở hổn hển rất nhỏ, một bên điều chỉnh trạng thái thân thể của mình, hai mắt nhắm lại, sắc mặt tái nhợt lúc này đã nhiều hơn một phần đỏ ửng.
Tề Nhạc ngồi ở bên người Văn Đình không dám có chút chủ quan, Văn Đình lúc này tình huống phi thường suy yếu, từ đêm qua đến bây giờ, liên tiếp hai lần tiến hành Hợp Thể, bọn hắn lại chưa chính thức tu luyện qua công pháp Hợp Thể, Tề Nhạc thì không có gì, nhưng đối với thân thể Văn Đình lại sinh ra phụ tải rất lớn, cần một đoạn thời gian không ngắn mới có thể khôi phục lại được.
- Hai người kia, uy, nói hai người đấy.
Một thanh âm đột nhiên truyền đến, Tề Nhạc nhìn qua, chỉ thấy một cỗ xe cảnh sát tuần tra đứng ở phía sau cách hai người không xa, một gã cảnh sát đang từ trên xe đi xuống, gậy cảnh sát trong tay chỉ vào hai người mình quát hỏi.
Tề Nhạc nhìn thấy cảnh sát, vội vàng đứng người lên:
- Cảnh sát tiên sinh, có việc gì thế?
Cảnh sát đi đến bên người Tề Nhạc, lúc này, từ trên xe lại đi ra ba cảnh sát, cảnh sát lúc trước quát hỏi Tề Nhạc nhìn qua chỉ hơn hai mươi tuổi, hắn nhìn nhìn Tề Nhạc, lại nhìn nhìn Văn Đình ngồi dưới mặt đất sắc mặt không tốt, hừ lạnh một tiếng:
- Sáng sớm, trời lạnh như vậy, các anh đang làm gì đó?
Tề Nhạc sửng sốt một chút, nói:
- Cái này... tôi cùng bằng hữu đang đi đường, thân thể của nàng có chút không thoải mái, cho nên ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát.
Cảnh sát nghi hoặc nhìn Tề Nhạc, khi ánh mắt của hắn một lần nữa trở lại trên người Văn Đình, rốt cục không cách nào dời đi nữa. Sau khi hoàn thành Cự Thú Hoạt Xá Lợi lột xác lần cuối, Văn Đình đã trở nên xinh đẹp hơn trước nhiều, tuy rằng hiện giờ thân thể có chút suy yếu, nhưng vẫn không cách nào che dấu khí chất thoát tục trên người được.
Đừng nói cảnh sát trược mặt này, cho dù đổi lại bất cứ người bình thường nào, chỉ sợ đều bị mỹ mạo của nàng hấp dẫn a.
- Nàng bạn gái của ngươi?
Cảnh sát tiếp tục hỏi.
Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
- CMND, còn có, nghề nghiệp của anh.
Cảnh sát hiển nhiên không định dễ dàng buông tha Tề Nhạc, ba gã cảnh sát tuổi tác không khác với tên kia đứng ở một bên không lên tiếng, ẩn ẩn hình thành xu thế vây quanh Tề Nhạc và Văn Đình vào chính giữa.
Tề Nhạc bất đắc dĩ đưa CMND tới, nói:
- Tôi không có chức nghiệp, bây giờ không có nghề nghiệp.
Cảnh dò xét nhìn Tề Nhạc CMND, lại nhìn nhìn Văn Đình:
- Đi, theo chúng tôi về cục kiểm tra.
Tề Nhạc giận dữ nói:
- Đi cục cảnh sát làm cái gì, tôi cũng không phạm pháp.
Cảnh sát hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hiện giờ tôi hoài nghi anh bắt cóc phụ nữ đàng hoàng. Đi, lên xe. Chẳng lẽ còn muốn tôi dùng còng tay còng tay anh lại sao?
- Đánh rắm, mày con mẹ nó mới lừa phụ nữ đàng hoàng, mày có chứng cớ gì?
Tề Nhạc giận dữ. Đừng nói hắn hiện giờ đã là cầm tinh chi Vương Kỳ Lân, coi như là một tên du côn trước kia, cũng không cách nào dễ dàng tha tha thứ vu hãm như vậy được.
Cảnh sát khinh thường nói:
- Nhìn anh tướng mạo bình thường, quần áo bình thường, mà vị tiểu thư này rõ ràng không phải một loại người với anh. Anh ngay cả chức nghiệp cũng không có, người ta sao có thể là bạn gái anh được. Trước khi nghi ngờ chưa được cởi bỏ, anh nhất định phải đi cùng tôi đến cục cảnh sát một chuyến. Đương nhiên, nếu như hiện giờ vị tiểu thư này có thể tỉnh lại giúp anh làm chứng cũng có thể.
Văn Đình hiện giờ đã ở vào trạng thái tu luyện, nào dễ tỉnh táo lại như vậy, Tề Nhạc nói:
- Bọn mày rõ ràng là vu hãm, quả thực là mắt chó nhìn người thấp mà.
Cảnh sát trong mắt lửa giận đại thịnh:
- Anh nói ai là chó?
Tề Nhạc khinh thường trừng mắt nói:
- Nói mày đấy, làm sao vậy?
Hắn hiện giờ tuyệt đối không thể để cảnh sát mang mình và Văn Đình đi, Văn Đình đang tu luyện sợ nhất là quấy rầy. Khiến Tề Nhạc rất phiền muộn chính là mình đã đã mất đi năng lực Kỳ Lân, mà mấy tên cảnh sát này nhìn qua có vẻ là cảnh sát hình sự, trên người đều mang theo súng. Mà kim cương huy chương lúc trước Cơ thượng tướng cho mình giờ vẫn trong Kỳ Lân Châu, không có Văn Đình trợ giúp, căn bản không lấy ra được. Trong lúc nhất thời, hắn không khỏi bắt đầu khó xử, tình huống trước mắt phải xử lý sao đây.
Cảnh sát nghe xong Tề Nhạc vũ nhục mình, lập tức lấy còng tay ra, nắm lấy cổ tay Tề Nhạc, nhưng đáng tiếc hắn lại chỉ bắt được một cái tay áo không, lúc này hắn mới phát hiện Tề Nhạc lại không có tay phải.
Tề Nhạc tuy rằng đã mất đi Vân Lực, nhưng dù sao có chút bản lĩnh, thân thể đảo một cái, vai phải có chút trầm xuống, vừa vặn đánh lên lồng ngực cảnh sát, tên cảnh sát trẻ tuổi kinh nghiệm chưa đủ, lập tức bị hắn húc lùi vài bước, suýt nữa té ngã trên đất.
Tề Nhạc lạnh lùng nói:
- Tôi giờ gọi điện thoại, mời người đến làm chứng được chứ?
Tuổi trẻ cảnh sát bị Tề Nhạc húc trúng, lập tức giận dữ:
- Điện thoại cái gì, anh rõ ràng dám đánh lén cảnh sát, trước tiên về đồn đã rồi nói.
Mấy tên cảnh sát khác thấy đồng bạn chịu thiệt, lập tức không chút khách khí vọt lên, bọn hắn tuy không rút súng, nhưng lại mang theo gậy điện xông tới, mà tên cảnh sát trẻ tuổi bị Tề Nhạc húc lui lại đi tới chỗ Văn Đình, hiển nhiên là muốn mang Văn Đình đi.
Cục diện lúc này khiến nội tâm Tề Nhạc rất khẩn trương, đã không có Vân Lực, đối mặt với ba cây gậy điện cao thế, hắn còn cách nào chứ? Hắn cảm thụ được rõ ràng mất đi năng lực đáng buồn thế nào. Chỉ vài tên cảnh sát bình thường đã dồn hắn đến tình trạng như thế, hỏa diễm phẫn nộ thiêu đốt trước ngực, hắn không để ý đến ba gã cảnh sát vây lấy mình, phóng thẳng đến chỗ tên cảnh sát lúc trước.
- Còn dám chống cự.
Ba cây gậy điện không phân trước sau đánh lên sau lưng Tề Nhạc, nhưng chuyện khiến cho bọn cảnh sát kinh ngạc đã xảy ra, Tề Nhạc nguyên thế không thay đổi, không chút ảnh hưởng, chỉ thoáng một cái thân thể đã chắn trước mặt tên cảnh sát trẻ tuổi, tuy rằng hắn chỉ có một cánh tay trái, nhưng kỹ năng Kỳ Lân há lại đơn giản.
Một bước Kỳ Lân Du đơn giản đã quấn đến một phương vị tên cảnh sát trẻ tuổi kia không tưởng tượng được, trong cơn phẫn nộ, quyền trái Tề Nhạc trong cự ly ngắn bộc phát ra toàn bộ thực lực toàn thân, trùng trùng điệp điệp đánh ra một quyền lên xương sườn dưới tên cảnh sát. Dưới xương sườn chính là nơi yếu hại, nếu đủ lực thì có thể khiến người mất mạng như chơi.
*****
Nương theo một tiếng hét thảm, tên cảnh sát kia lập tức bị Tề Nhạc đánh một quyền ngã xuống đất, hai tay ôm lấy xương sườn không đứng dậy nổi nữa.
Tề Nhạc ưỡn ngực, đối mặt với ba gã cảnh sát khác, lúc này ba gã cảnh sát mới giật mình phát hiện, gậy điện trong tay mình vậy mà đã mất hết điện..
Thử nghĩ, ngay cả Vân Lực khổng lồ đều bị Chung Cực Kỳ Lân Tí rút sạch, thân thể Tề Nhạc tựa như một máy hút năng lượng cự đại, dòng điện trong gậy điện tuy rằng rất mạnh, nhưng khi tiếp xúc với thân thể hắn lập tức liền bị thân thể Tề Nhạc cắn nuốt. Nhưng tiếc, dòng điện bình thường này không có chút tác dụng bổ sung năng lượng gì cho Tề Nhạc cả, theo thôn phệ lập tức liền tiêu tán trong không khí.
- Tiểu tử này có chút quái. Mọi người cẩn thận.
Một gã cảnh sát niên kỷ hơi lớn một chút cẩn thận móc súng ra, hai gã cảnh sát khác phân biệt tách ra bên cạnh, trong lúc nhất thời, ba họng súng tối om liền chỉ về phía Tề Nhạc.
Tề Nhạc cũng không chút e ngại, thản nhiên nói:
- Nếu như các anh dám nổ súng, vậy thì các anh nhất định sẽ vì hành vi hôm nay mà hối hận. Nếu như các anh thông minh thì giờ để tôi gọi điện thoại, ta nghĩ hiểu lầm sẽ được giải trừ.
Cảnh sát lớn tuổi một chút đi đến bên người cảnh sát bị Tề Nhạc đánh ngã, hắn phát hiện người đồng bạn này đã ngất, liếc nhìn Tề Nhạc nói:
- Mặc kệ chuyện trước kia có phải hiểu lầm không, tội danh đánh lén cảnh sát của anh giờ đã thành lập. Nếu anh không muốn ăn mấy viên đạn thì hãy ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi, còng tay mình lại đi.
Vừa nói, hắn ném một cái còng sáng loáng đến trước mặt Tề Nhạc.
Nhìn còng tay, ánh mắt Tề Nhạc trở nên có chút khủng bố:
- Anh muốn tôi còng tay chỗ nào, tôi chỉ có một tay.
Tên cảnh sát này hiển nhiên rất có kinh nghiệm, chỉ chỉ một cây tiểu thụ bên cạnh, nói:
- Vậy thì còng tay ngươi vào cái cây kia đi, chúng ta sẽ cho ngươi cơ hội giải thích, bất quá, nhất định phải về cục cảnh sát đã.
Phẫn nộ trong lòng Tề Nhạc lúc này đã không thể nào diễn tả bằng ngôn từ, bị những cảnh sát này dây dưa lấy, hắn thật muốn điên lên rồi. Trước kia có lẽ có thể chống cự được đạn, nhưng hắn hiện giờ cũng không khác gì người thường cả, nhiều nhất là thân thể cường tráng một chút. Đã mất đi sự bảo hộ của Vân Lực, làm sao có thể chống cự đạn đây.
Ngay khi Tề Nhạc do dự mà không biết nên làm sao cho phải thì tiếng còi cảnh sát chói tai chói tai vang lên, lại một xe cảnh sát tới. Xe cảnh sát rất nhanh đã dừng lại phía sau xe cảnh sát lúc trước. Đây là một xe cảnh sát do xe nước Đức đổi thành, rõ ràng thấp hơn chiếc trước kha khá. Cửa xe mở ra, một người từ trên xe đi xuống.
- Đã xảy ra chuyện gì.
Thanh âm dễ nghe vang lên, khi Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn người trước mặt thì hắn không khỏi hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
- Đội trưởng, chúng ta nhận được một gã lái xe vận tải báo án, nói gần đây có yêu quái mọc cánh gì đó xuất hiện, đi ngang qua nơi này, trông thấy người này và vị tiểu thư kia có chút kỳ quái liền đi tới đưa ra nghi vấn, ai biết hắn lại đánh lén cảnh sát. Dương Lực đã bị hắn đánh ngất xỉu rồi. Ngài đến chỗ này vừa vặn, chúng ta đang chuẩn bị bắt hắn về thẩm vấn đây.
Bước xuống xe cũng là một gã cảnh sát, từ sao trên cầu vai là có thể thấy được người này cao hơn những cảnh sát bình thường này rất nhiều, đồng phục cảnh sát thẳng, mũ cảnh sát đoan chính. Khiến cho nàng lộ ra tư thế hiên ngang, nhìn qua tựa như Bá Vương Hoa trong TV vậy.
Nữ cảnh sát này dáng người rất cao, tuy rằng nhan sắc đồng phục cảnh sát rất đâm, nhưng vẫn không cách nào che dấu được dáng người ngạo nhân của nàng. Tề Nhạc khi thấy rõ nàng thì cả người liền hoàn toàn ngây dại. Mà nữ cảnh sát này khi nhìn thấy hắn, phản ứng lại càng thêm mãnh liệt, cơ hồ bước một bước đã vọt tới trước mặt Tề Nhạc, thất thanh nói:
- Anh, anh không chết?
Nữ cảnh sát được xưng là đội trưởng này không phải ai khác mà là Lục Thương Băng (Báo nữ) đến từ Hắc Ám Quốc Hội đã nhiều ngày không thấy.
Tề Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Cô rất muốn tôi chết sao, Lục tiểu thư.
Trong mắt Lục Thương Băng đã bớt đi vài phần cuồng dã trước kia, lại nhiều thêm vài phần chính khí, nhìn Tề Nhạc. Thân thể của nàng không cách nào khống chế run rẩy kịch liệt, trong mắt toát ra tình cảm cực kỳ phức tạp, trong lúc nhất thời vậy mà không biết nên nói gì mới tốt.
Đột nhiên, ánh mắt của nàng đã rơi vào ống tay áo phải trống rỗng của Tề Nhạc, giật mình nói:
- Cánh tay của anh đâu rồi? Cánh tay phải của anh sao lại không có?
Tề Nhạc lạnh nhạt nói:
- Lục tiểu thư, cô có phải nên giải quyết vấn đề trước mắt đã rồi mới hỏi tôi không?
Lục Thương Băng lúc này mới ý thức được bên cạnh còn người khác, phất phất tay, nói:
- Các anh đi trước, chuyện nơi đây do tôi xử lý.
Tên cảnh sát tuổi hơi lớn kia do dự một chút, nói:
- Thế nhưng đội trưởng, người này rất nguy hiểm, hơn nữa Dương Lực đã bị anh ta đánh ngất xỉu rồi. Ngài cũng không thể nhân tư phế công ah!
Lục Thương Băng hừ lạnh một tiếng.
- Các anh đang nói chuyện cười sao? Nếu như hắn muốn động tới các anh, các anh đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi. Lập tức rời đi, chuyện này do tôi phụ trách. Có hậu quả gì thì một mình tôi gánh chịu.
Ba gã cảnh sát hoàn toàn thanh tỉnh dù gì cũng là cấp dưới, không dám nói thêm gì nữa, mang theo tên cảnh sát đã hôn mê kia đi lên xe của mình.
Nghe tiếng xe cảnh sát gào thét mà đi, Tề Nhạc thầm thở nhẹ ra, thầm nghĩ trong lòng: may mắn Thương Băng tới kịp thời, nếu không tình huống hôm nay thật đúng là không hay rồi.
Lục Thương Băng nhìn thoáng qua Văn Đình vẫn tĩnh tu bên cạnh như trước nói:
- Anh bị làm sao vậy? Cánh tay phải của anh đâu rồi?
Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:
- Nào, chúng ta ngồi xuống nói đi.
Vừa nói, hắn cũng ngồi xuống bên người Văn Đình, Lục Thương Băng cũng ngồi xuống theo, trong mắt lộ vẻ vẻ nghi hoặc.
Tề Nhạc nói:
- Còn nhớ rõ mục đích Hắc Ám Quốc Hội các người đến Viêm Hoàng không?
Lục Thương Băng đột nhiên nghe được bốn chữ Hắc Ám Quốc Hội, thân thể không nhịn được run rẩy một chút, nhẹ gật đầu, nói:
- Nhớ rõ, chẳng lẽ là bọn hắn?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Hắc Ám Quốc Hội tuy rằng cường đại, nhưng vẫn không đến mức có thể khiến tôi mất đi cánh tay phải. Sở dĩ biến thành như vậy, chỉ là vì có quan hệ đến nhiệm vụ của bọn hắn thôi. Vì đối kháng địch nhân cường đại, tôi mới biến thành như hiện giờ. Vị này là bằng hữu của tôi, bởi vì năng lượng tiêu hao nên nghỉ ngơi ở đây, may mắn cô kịp thời xuất hiện, nếu không tôi thực sự không biết nên làm sao đấy.
Lục Thương Băng nghi ngờ nói:
- Lấy thực lực của anh sẽ sợ cảnh sát sao?
Không biết vì sao khi đối mặt với Lục Thương Băng, Tề Nhạc cũng không định dấu diếm, lạnh nhạt nói:
- Nếu tôi còn là Tề Nhạc, cô cảm thấy với tính cách của tôi sẽ đợi đến khi cô chạy đến sao? Mấy tên thủ hạ của cô chỉ sợ đã sớm nằm trên mặt đất rồi. Chẳng lẽ cô không cảm giác ra, trên người tôi hiện giờ đã không còn năng lượng chấn động nữa sao.
*****
Lục Thương Băng trong nội tâm cả kinh, nàng xác thực cảm giác được trên người Tề Nhạc không có năng lượng chấn động cường đại tồn tại, nhưng trước kia nàng chỉ cho rằng năng lực Tề Nhạc đã đạt đến cảnh giới Phản Phác Quy Chân, cho nên mới che dấu được khí tức năng lượng của mình, lúc này vừa nghe hắn nói thế, trong lòng không khỏi kinh hãi, ánh mắt nhìn Tề Nhạc liền biến đổi.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Yên tâm, tôi mất đi năng lực là vì đã mất đi cánh tay phải, không quan hệ với cô. Vừa rồi mấy tên cảnh sát nói lái xe vận tải báo án, là vị bằng hữu kia của tôi làm. Tài xế kia ngủ gật, thiếu chút nữa vọt xuống dưới cầu, chúng tôi mới cứu hắn, không nghĩ tới hắn lại đi báo án. Bất quá, tôi cũng rất kỳ quái, cô sao lại đột nhiên biến thành cảnh sát thế?
Lục Thương Băng không hỏi nhiều về năng lượng của Tề Nhạc, cúi đầu nói:
- Anh có thể nói cho tôi biết trước, anh vì sao lại không chết không? Tôi sau đó đã tới lại mái nhà kia tìm, nhưng lại chỉ có vết máu.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Như thế nào, cô còn định giết tôi lần nữa sao?
Lục Thương Băng mãnh liệt ngẩng đầu nhìn Tề Nhạc, muốn nói điều gì đó, cuối cùng lại không nói ra khỏi miệng, ánh mắt của nàng lại trở nên càng thêm phức tạp.
Tề Nhạc nói:
- Khi đó, ngay cả tôi cũng cho là mình xong rồi. Trung khu thần kinh bị phá hư, thân thể bị thương tổn nghiêm trọng. Bất quá, tôi quả thật may mắn. Trước khi chúng ta gặp, thực lực của ta đã có đột phá nhất định, mới học xong một loại năng lực có thể tự trị liệu, ở trên mái nhà chờ đợi cả đêm, cuối cùng cũng giãy dụa khỏi cái chết.
Lục Thương Băng nhịn không được hỏi:
- Nếu anh đã có năng lực trị liệu mạnh như vậy, vì sao giờ lại mất đi tất cả năng lực của mình thế?
Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:
- Việc này không giống, giải thích tương đối phiền toái, dù sao mất cũng đã mất rồi. Cô thì sao, sao lại trở thành cảnh sát thế?
Lục Thương Băng nói:
- Có lẽ là an bài của Thượng Thiên a. Ngày đó, sau khi rời khỏi mái nhà, lòng tôi đã tuyệt vọng. Khi đó, tôi thực không biết mình nên làm gì mới tốt. Trong thân thể của tôi có huyết mạch Viêm Hoàng, khi đó tôi cho là mình chết chắc rồi, nhưng dù chết tôi cũng không muốn quay lại Hắc Ám Quốc Hội, nơi mang đến cho tôi ác mộng kia.
- Chỉ có thể một người đi lang thang trên đường. Khi tôi đi đến nơi mà giờ cũng không thể gọi tên, tôi đột nhiên thấy được một thông báo tuyển dụng. Nói là cảnh lực kinh thành khuyết thiếu, tuyển dụng người am hiểu quyền thuật, có thể không hỏi bằng cấp. Tôi ôm một tia hi vọng liền đi vào. Nói tiếp cũng buồn cười, khi phỏng vấn bọn họ ai cũng không tin tôi có thể trở thành một gã cảnh sát.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Về sau thực lực của cô đã chứng minh tất cả, đúng không?
Lấy năng lực của Lục Thương Băng, cho dù bộ đội đặc chủng ưu tú nhất thì chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của nàng, nàng có tốc độ của báo, hơn nữa năng lực có được từ huấn luyện nghiêm khắc, cảnh sát bình thường sao có thể so sánh được?
Lục Thương Băng nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, trong khi khảo thí quyền cước, tôi đánh bại tất cả mọi người, kể cả giám khảo, cho nên cuối cùng tôi trúng tuyển.
Tề Nhạc có chút nghi ngờ nói:
- Thế nhưng cô cũng không có CMND đại lục mà, bọn họ làm sao dám dùng cô chứ?
Lục Thương Băng lạnh nhạt nói:
- Tôi có giấy chứng nhận mà, trước khi đi vào Viêm Hoàng thay Hắc Ám Quốc Hội làm việc, tôi vì có huyết mạch Viêm Hoàng nên Hắc Ám Quốc Hội đã thông qua con đường đặc thù để ngụy tạo giúp tôi một thân phận không chê vào đâu được, dựa vào CMND, cộng thêm thực lực của tôi.
- Tôi đã trở thành một gã cảnh sát của Viêm Hoàng, về sau, theo hoàn thành mấy nhiệm vụ, tôi đã trở thành đội trưởng phân cục trinh thám đại đội. Tư lịch của tôi tuy rằng không đủ, nhưng thực lực lại khiến cấp trên phải lau mắt mà nhìn cho nên mới được đặc biệt thăng cấp.
Tề Nhạc nở nụ cười:
- Thật biết điều, trước kia, cho dù cô có đánh chết tôi, tôi cũng không nghĩ ra cô lại trở thành một cảnh sát.
Lục Thương Băng lại lần nữa cúi đầu:
- Tề Nhạc, anh hận tôi không?
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Nếu như tôi hận cô, cô cảm thấy tôi sẽ nói tình huống mất năng lực của mình cho cô biết sao? Hiện giờ, chắc có lẽ cô vẫn cho rằng tôi lừa gạt cô. Tôi nghĩ, lâu như vậy rồi, có lẽ cô đã hiểu ra tất cả.
Lục Thương Băng có chút thống khổ nhẹ gật đầu:
- Tôi biết rõ nói xin lỗi cũng không có tác dụng gì, nhưng, Tề Nhạc, lúc ấy tôi...
Tề Nhạc than nhẹ một tiếng, nói:
- Tôi không trách cô, lúc ấy là tôi sơ suất quá, không để ý đến đến cảm thụ của cô. Chỉ sợ đổi thành người khác cũng cho rằng tôi là sắc quỷ thôi, dù sao, phương pháp giải độc như vậy cũng thật là nghe rợn người. Tôi cho đến giờ cũng không trách cô, cô là người đáng thương.
- Thương Băng, quý trọng cuộc sống bây giờ a. Nếu cô đã thoát ly Hắc Ám Quốc Hội, sau này cũng đừng nghĩ đến những gì xảy ra trước kia nữa. Coi như một cuộc sống mới, hảo hảo nắm chắc lấy cơ hội lần này, tôi nghĩ cô nhất định sẽ đạt được hạnh phúc xứng đáng.
Đầu vai Lục Thương Băng có chút run run nói:
- Vì sao, vì sao anh lại tốt với tôi như vậy. Tôi thiếu chút nữa đã lấy mạng anh, anh lại không hận tôi chút nào, vì sao vậy, Tề Nhạc, anh nói tôi biết vì sao đi.
Mặt đất trước mặt nàng đã có chút ẩm ướt, con mắt đã ướt nhẹp.
Tề Nhạc cười một tiếng, nói:
- Ngay cả tôi cũng không biết nữa, nhưng cô đừng nghĩ tôi là người tốt lành gì, nếu cô là nam, có lẽ, tôi đã sớm giết cô rồi. Tôi trước kia là lưu manh, là tên du côn, sức miễn dịch đối với mỹ nữ luôn rất kém, đương nhiên phải khoan dung hơn rồi.
Lục Thương Băng ngẩng đầu, nhìn Tề Nhạc nói:
- Không, anh không phải người như vậy, tuyệt đối không phải.
Tề Nhạc nhún vai, nói:
- Cô xem, tôi nói thật nhưng hết lần này tới lần khác lại không tin. Tôi vốn không phải là người tốt lành gì nha, cái này không có gì phải dấu diếm cả. Đương nhiên, kinh nghiệm của cô quả thật đã đả động đến tôi, tôi nói rồi, giống như cô, tôi cũng là một đứa cô nhi, đồng mệnh tương liên, chúng ta đều có chuyện thương tâm của mình, có gì để trách cứ chứ?
- Quá khứ đều đã qua, cô cũng không cần nghĩ nhiều làm gì. Kỳ thật, tôi cũng có đi tìm cô, nhưng vẫn không có tin tức. Giờ thấy cô đã thành một cảnh sát, tôi thật sự cao hứng thay cô, sống cho thật tốt a. Viêm Hoàng là nơi thích hợp với cô.
Lục Thương Băng hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tề Nhạc, thì thào:
- Là anh cho tôi một cuộc sống mới này, nhưng tôi thật sự có thể thoát ly Hắc Ám Quốc Hội sao? Chỉ cần bọn họ muốn thì nhất định sẽ tìm được tôi. Ngay cả tôi cũng rất kỳ quái, vì sao qua thời gian dài như vậy rồi mà bọn họ vẫn không tìm kiếm tin tức của tôi.
*****
Tề Nhạc nói:
- Chuyện này cũng không có gì kỳ quái cả, lần này Hắc Ám Quốc Hội các cô quả thật tới không ít cao thủ, nhưng lại bị giết sạch mà về. Có lẽ cô còn không biết, vì cái gọi là Thánh Nguyên kia, cao thủ Giáo Đình đến còn nhiều hơn cả các cô.... Một gã hồng y giáo chủ dẫn theo năm tên Hồng y đại giáo chủ, hơn nữa còn có Thánh Kỵ Sĩ và Quang Minh kỵ sĩ ah! Chuyện của Hắc Ám Quốc Hội cô không cần lo lắng, tôi sẽ giúp cô giải quyết.
- Anh? Anh làm sao giúp tôi giải quyết? Ý của anh là muốn nói với tôi lần này Hắc Ám Quốc Hội đến Viêm Hoàng tổn thất thảm trọng, hiện giờ còn chẳng quản được đến chuyện của tôi sao?
Trong giọng nói của Lục Thương Băng nhiều thêm vài phần kinh hỉ. Nàng rất thích cuộc sống hiện giờ, nhất là đã qua lâu như vậy, nàng cũng thích ứng với mọi chuyện hiện giờ rồi. Nàng một mực vẫn rất sợ, rất sợ Hắc Ám Quốc Hội sẽ lại lần nữa tìm được nàng, đối với người phản bội, Hắc Ám Quốc Hội xử lý sao nàng rất rõ.
Tề Nhạc nói:
- Cô có thể hiểu thế này, Klinsmann - người này cô biết không?
Lục Thương Băng chấn động toàn thân, nói:
- Đương nhiên biết rõ, hắn là một trong mười ba Hắc Ám nghị viên, cũng là Hấp Huyết Quỷ mạnh nhất. Khống chế gia tộc cường đại nhất trong Hấp Huyết Quỷ, được xưng là Huyết tộc đệ nhất cao thủ.
Tề Nhạc nói:
- Người này giờ có lẽ đã quay về Hắc Ám Quốc Hội rồi, tôi và ông ta còn có mấy phần quan hệ, về sau tôi sẽ nhờ ông ta hỗ trợ một chút để Hắc Ám Quốc Hội không truy cứu chuyện của cô nữa là được.
- Anh quen với Klinsmann thân vương? Nhưng là, anh rõ ràng đối nghịch với Hắc Ám Quốc Hội chúng tôi mà?
Trong mắt Lục Thương Băng tràn đầy hào quang không tưởng nổi.
Tề Nhạc nhíu mày, nói:
- Cô bây giờ đã thoát ly Hắc Ám Quốc Hội, cũng không cần dùng từ chúng tôi này nữa. Tôi chỉ có thể nói, trên thế giới này không có địch nhân vĩnh viễn. Trong Hắc Ám Quốc Hội cũng chưa chắc toàn là bại hoại, cô không phải là một ngoại lệ sao?
Lục Thương Băng cười khổ nói:
- Nếu anh biết trên tay tôi đã dính bao nhiêu máu tanh thì không biết còn nói vậy không.
Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:
- Quá khứ đều đã qua, cô là sát thủ bị Hắc Ám Quốc Hội tạo ra, chẳng lẽ cô còn sự lựa chọn sao? Cô có thể đi đến một bức này đã chứng minh một mặt lương thiện của mình rồi. Đã như vậy thì sao không thể cho mình một cơ hội chứ? Yên tâm đi, chuyện này tôi nhất định sẽ giúp cô. Sử dụng ngạn ngữ của Viêm Hoàng chính là giúp người giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên.
Lục Thương Băng đã trầm mặc, hai tay nắm lấy đồng phục cảnh sát của mình, khí tức trên người rõ ràng có chút không ổn định:
- Tề Nhạc, tôi thiếu nợ anh. Không phải vì giờ anh giúp tôi giải quyết phiền toái, tôi thiếu anh hai cái mạng. Một cái là của anh, một cái là của bản thân. Lúc trước, anh đã cứu tôi, giải trừ độc tố trên người tôi, nhưng tôi lại lấy oán trả ơn suýt nữa giết chết anh, hai cái mạng này tôi vĩnh viễn thiếu nợ anh rồi. Bất luận anh muốn tôi làm gì, sau này chỉ cần nói một câu, tôi nhất định sẽ làm, cho dù phải vi phạm ý nguyện của mình.
Tề Nhạc nở nụ cười:
- Giờ tôi còn thiếu lão bà, cô làm vợ tôi được không?
- Anh chịu cưới tôi sao? Cưới một người từng là người của Hắc Ám?
Ánh mắt Lục Thương Băng nhìn chằm chằm vào Tề Nhạc.
- Ách... sao lại không, không có người nào trời sinh đã thuộc về Hắc Ám cả, tôi nói, đó cũng không phải là cô tự nguyện mà! Bất quá, lời vừa rồi của tôi quả thật chỉ là nói giỡn thôi, cô xinh đẹp như vậy, tôi giờ đã là một phế nhân, dựa vào gì đòi cưới cô chứ. Huống chi, cô không biết đâu, lão bà của tôi cũng không chỉ có một.
- Tôi không quan tâm, tôi cái gì cũng không để ý. Tôi thiếu nợ anh, tôi nguyện ý dùng cuộc đời của mình để hoàn lại. Điều kiện tiên quyết là, chỉ cần anh chịu cưới tôi.
Lục Thương Băng nhìn Tề Nhạc không chớp mắt.
- Cái này... Thương Băng, xem ra cô vẫn không hiểu được tình yêu ah! Tình yêu chính thức làm sao mà hoàn lại chứ? Cô xem hiện giờ là xã hội xưa sao! Cái này đối với cô không công bằng. Huống chi, tôi căn bản cũng không làm gì cho cô cả, lúc trước tôi tuy rằng thay cô giải độc, nhưng cô cũng đã cho tôi nếm thử lần hưởng thụ tuyệt vời nhất của nam nhân. Chúng ta không ai nợ ai cả.
Lục Thương Băng nghe Tề Nhạc nói đến mấy chữ hưởng thụ tuyệt vời nhất của nam nhân, mặt không khỏi đỏ lên nói:
- Tôi đã cho rằng chuyện không thay đổi được, anh giờ chỉ cần nói cho tôi biết anh nguyện ý cưới tôi không thôi. Mới vừa rồi là chính anh đã nói muốn tôi làm lão bà anh, lời nói ra cũng giống như nước hắt ra vậy, không thể hối được.
- Tôi... thẳng thắn nói, Thương băng, một đại mỹ nữ như cô chịu làm vợ tôi, tôi có gì không chịu chứ? Chỉ là, tôi hiện giờ ngay cả mình cũng không bảo hộ được, càng không cần phải nói đến những thứ khác. Mấy ngày này tôi đã phải rời khỏi kinh thành để đi khắp cả nước, tìm kiếm phương pháp khôi phục năng lực bản thân rồi. Như vậy đi, đợi sau khi năng lực của tôi khôi phục lại, chúng ta lại nói vấn đề này được chứ? Hiện giờ, tôi thực sự không có tâm tình nói chuyện này, tôi nghĩ, cô cũng có thể hiểu được nỗi thống khổ của người mất đi toàn bộ năng lực a?
Ánh mắt Thương Băng liền dịu xuống:
- Vậy được rồi, tôi tin anh nhất định có thể khôi phục, dù thực sự không thể, nhất định cũng phải trở lại kinh thành, tôi chờ anh. Anh một ngày không trở lại tôi sẽ chờ anh một ngày, một năm không trở lại sẽ chờ một năm, nếu anh cả đời không trở lại, tôi sẽ chờ cả đời.
Ách... thật sự là mua dây buộc mình ah, xem ra nàng quả thật không dễ gạt. Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng. Hắn quả thật rất có hảo cảm với Lục Thương Băng, nhưng hắn hiện giờ đã có ba lão bà, lúc vừa ra khỏi cửa Cơ Đức đã có dặn qua hắn, hơn nữa, hiện giờ tình huống thân thể hắn thế này sao có thể cam đoan gì với Lục Thương Băng được.
Bất đắc dĩ nhẹ gật đầu, nói:
- Thương Băng, tôi nhất định sẽ trở lại. Nhưng cô không cần chờ tôi, tình cảm phải xem duyên phận. Ít nhất, chúng ta là bạn bè.
Lục Thương Băng nhìn Tề Nhạc, hào quang phức tạp trong mắt dần biến mất, như có chút u mê nói:
- Tề Nhạc, anh biết không? Sau khi phát hiện độc ở trên người đã được giải trừ lòng tôi thống khổ đến cỡ nào. Anh là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời này mà tôi nhìn trúng, trải qua thù hận mãnh liệt với anh, lại đến khi phát hiện mình đã sai, lòng tôi cũng thống khổ đến cực điểm.
- Khi đó, tôi đã nghĩ đi theo anh xuống dưới, nhưng mỗi khi tôi nghĩ tới lời anh ở trên mái nhà đã nói với tôi, tôi liền tự nói với mình phải sống kiên cường. Trong nội tâm vẫn một mực ôm một tia may mắn, bởi vì không tìm được thi thể anh nên tôi hy vọng anh có thể còn sống. Nhưng tình huống trung khu thần kinh bị phá hư là thế nào tôi rất rõ, cho nên, trong tiềm thức của tôi vẫn nghĩ là anh đã chết rồi.
← Ch. 102 | Ch. 104 → |