Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 110

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 110: Lục Lân Liệt Thụ Tích
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tuyết Nữ có chút tò mò, hỏi:

- Cha, mẹ, hai người muốn đi tìm cái gì à?

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Cha và mẹ muốn tìm một ít dã thú nguy hiểm, con có sợ không?

Tuyết Nữ ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình lên, nói:

- Không sợ, có cha ở đây, Tuyết Nữ không sợ cái gì cả.

Ở chung năm ngày khiến cảm giác thân thiết của nàng với Tề Nhạc càng lớn hơn. Tề Nhạc và Văn Đình cũng dần dần thích ứng với cảm giác có đứa con gái. Người một nhà ngồi trên xe, không khí rất là ấm áp. Bất quá, Văn Đình và Tuyết Nữ ngồi ở phía sau cho nên ý nghĩ đen tối của Tề Nhạc cũng chỉ có thể thu lại rồi.

Chiếc Audi Q7 như một con dã thú chạy vững vàng, bởi vì bản thân suối nước nóng long mạch ở kinh thành, bọn hắn đã ra khỏi kinh thành một quãng lớn. Bởi vì Tuyết Nữ sợ nóng nên Tề Nhạc cũng không mở cửa thông gió trong xe, Văn Đình tự nhiên không sợ lạnh, nhưng sau khi lái xe hai giờ thì tay chân mất đi năng lượng của Tề Nhạc đã có chút chết lặng.

- Phong cảnh phía trước tựa hồ không tệ, chúng ta xuống nghỉ ngơi một chút, hoạt động một chút a.

Tề Nhạc đề nghị nói.

Lúc này bọn họ đã tiến vào một vùng núi lớn giữa tỉnh giao giới tỉnh Hà Bắc, đường núi uốn lượn khúc chiết. Vì đang là mùa đông nên nhìn bên ngoài dãy núi vô cùng trụi lủi.

Từ lúc lên xe đến giờ, Tuyết Nữ hiếu kỳ nhìn đông nhìn tây, hiển nhiên nàng cảm thấy rất hứng thú với chiếc xe việt dã cỡ lớn này. Lúc này nghe Tề Nhạc nói muốn xuống xe hoạt động một chút, liền hô lên:

- Tốt.

Tề Nhạc ngừng xe lại bên một con đường rộng lớn, mở cửa ra ra ngoài, tuy rằng bên ngoài lạnh hơn trong xe một chút nhưng ít ra có thể hoạt động tay chân thoáng một chút. Tuy đường núi dốc nhưng nơi này thuộc về phạm vi quốc lộ, cho nên tình trạng con đường coi như không tệ. Tề Nhạc vừa hoạt động thân thể mình vừa nhìn xem chung quanh, trong nội tâm tính toán con số hung thú theo lời cha Văn Đình nói.

Tuyết Nữ và Văn Đình cũng xuống xe đi tới, Tuyết Nữ tung tăng như con chim sẻ trước người Tề Nhạc, cười nói:

- Cha, cõng con đi.

- Tốt.

Tề Nhạc ngồi xổm xuống, Tuyết Nữ nhẹ nhàng nhảy dựng lên lưng hắn. Tề Nhạc cảm giác rõ rệt Tuyết Nữ đã làm năng lượng gió khiến thân thể của nàng nhẹ đi nhiều, hiển nhiên là sợ ảnh hưởng tới hắn khiến hắn không khỏi cảm thấy một hồi ôn hòa trong nội tâm.

Văn Đình đi đến bên cạnh hai người, trong tay sáng lên một ánh lửa, nói:

- Tuyết Nữ, nhìn hỏa diễm này.

Thời điểm ban ngày, cứ qua hai giờ thì nàng sẽ cho Tuyết Nữ nhìn lửa một chút. Dù sao thì hiện tại bọn họ đã giải trừ cấm chế trên người Tuyết Nữ, nếu như hiện giờ nàng khôi phục lại tính cách băng sơn Tuyết Nữ thì Tề Nhạc và Văn Đình sẽ gặp phải phiền toái.

Lúc lúc Tuyết Nữ vẫn còn chút bài xích với hỏa diễm, nhìn hào quang do hỏa diễm phát ra, sợ hãi ôm sát Tề Nhạc.

Văn Đình cũng không duy trì lâu, tinh thần Tuyết Nữ vừa có phản ứng thì nàng lập tức dập tắt ngọn lửa, nói:

- Hai người có muốn ăn chút gì không?

Sau khi rời khỏi suối nước nóng long mạch, bọn họ đã mang theo đại lượng đồ ăn trên xe. Dù sao thì một khi xuất phát thì không biết lúc nào mới có thể gặp được cửa hàng.

Tuyết Nữ lắc đầu, nói:

- Không muốn, buổi sáng con ăn rất nhiều rồi. Cha, nhìn xem, mây trên trời thật trắng a!

Tề Nhạc mỉm cười, vỗ lên mông Tuyết Nữ một cái, nói:

- Cũng không trắng bằng Tuyết Nữ của chúng ta a!

Văn Đình liếc Tề Nhạc, nói:

- Anh sờ cái gì đó? Đừng quên Tuyết Nữ là một cô gái!

- Cái này... Anh quên. Trong lòng anh còn một mực xem cô ấy như một cô bé đây này. Em đừng phá hư không khí được không?

Tề Nhạc mỉm cười nhìn Văn Đình, trong mắt hắn, Văn Đình rõ ràng cảm nhận được một tia cảm tình chứ không có chút cảm giác được một chút hèn mọn bỉ ổi nào.

Đúng lúc này, một chiếc xe tải lớn chạy qua bên người bọn họ, mang theo một mảnh bụi đất. Tề Nhạc vội vàng lui về bên cạnh, dùng thân thể mình che chắn cho Tuyết Nữ và Văn Đình, tránh cho các nàng bị nhiễm bụi đất.

Tuyết Nữ đột nhiên nói:

- Cha, con cảm giác như nơi này có năng lượng chấn động. Có phải cha muốn tìm dã thú không?

Tề Nhạc sững sờ, nghi hoặc nhìn về phía Văn Đình. Văn Đình kinh ngạc nói:

- Tại sao em không cảm giác được? Tuyết Nữ, con cảm giác năng lượng ở nơi nào?

Tuyết Nữ chỉ chỉ một tòa núi cao, nói:

- Ở bên cạnh đó, khẳng định là có. Chấn động năng lượng này rất mạnh, cùng loại với năng lượng gió của Tuyết Nữ.

Tề Nhạc và Văn Đình trao đổi ánh mắt thoáng một phát, tuy ngọn núi Tuyết Nữ chỉ có thể nhìn thấy nhưng vị trí cách bọn họ phi thường xa, ít nhất hơn 10km. Nếu như Tề Nhạc còn năng lượng, tập trung tinh thần cảm giác thì có lẽ phát hiện được năng lượng biến hóa, nhưng Tuyết Nữ hiển nhiên là phát hiện ra trong lúc vô tình, loại tinh thần lực cường đại này ngay cả Tề Nhạc và Văn Đình cũng không thể so sánh.

Tề Nhạc cười nói:

- Không nghĩ cảm giác tiểu bảo bối của chúng ta lại linh mẫn như thế a! Tốt, chúng ta đi tới đó xem.

Tuyết Nữ nói:

- Tốt, con dẫn đường.

Vừa nói, song chưởng của nàng nhẹ nhàng nhấn lên vai Tề Nhạc một cái, cả người nhẹ nhàng đi, gió vì nàng mà sinh ra. Bên trong lam sắc quang mang nhàn nhạt bao quanh, Tuyết Nữ bay lên mà không tốn chút sức nào.

Tề Nhạc có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Văn Đình, nói:

- Anh muốn nhờ em.

Văn Đình mỉm cười, cô không có năng lực phi hành, nhẹ nhàng đến bên người Tề Nhạc, cúi người xuống. Tề Nhạc cười hắc hắc, cũng không khách khí, trực tiếp nằm trên lưng Văn Đình.

Mùi thơm nhàn nhạt truyền vào trong mũi, Tề Nhạc không khỏi hít sâu một cái, thấp giọng nói:

- Đình Đình lão bà tốt, em xem, có đứa con gái, cảm giác thật tốt a! Sau này chúng ta sinh thêm một đứa được không?

- Anh vô sỉ, ai là lão bà của anh!

Văn Đình yêu kiều hừ một tiếng, thả người lên, hai chân chỉa xuống đất, nhảy ra ngoài như một mũi tên, dù sao thì nàng cũng có được tu vi mấy ngàn năm. Tuy bị Cự Thú Hoạt Xá Lợi hạn chế, năng lực không còn mạnh nhưng với tư cách là hậu duệ Thượng Cổ hung thú và Thượng Cổ thần thú, con đường này vẫn không làm khó được nàng.

Hỏa ảnh nhàn nhạt xuất hiện quanh thân thể Văn Đình, khí lưu bài xích hỏa năng lượng. Lưng nàng cõng Tề Nhạc, hình thành một đạo quang ảnh màu đỏ, từ trên đường núi thả người xuống, đuổi theo Tuyết Nữ trên không trung đến mục tiêu.

Tuyết Nữ bay rất nhẹ nhàng trên không trung, thỉnh thoảng làm ra nguyên một đám động tác uyển chuyển, hiển nhiên rất vui vẻ. Chỉ có ngẫu nhiên liếc mắt nhìn Văn Đình phát ra năng lượng lửa phía dưới thì nụ cười trên mặt mới có chút biến hóa.

Hơn 10km, đối với Tuyết Nữ bay hay đối với Văn Đình mà nói thì đều không tính là gì. Một lát sau, bọn họ đã tới mục tiêu.

Tề Nhạc hướng Tuyết Nữ trên không trung vẫy vẫy tay, Tuyết Nữ nhẹ nhàng hạ xuống, trực tiếp nhào vào trong ngực Tề Nhạc. Tề Nhạc hướng Văn Đình hỏi:

- Như thế nào? Bây giờ em cảm thấy ra sao?

*****

Văn Đình lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói:

- Không có, nếu như tại đây thật sự có hung thú hoặc thần thú qua lại mà nói thì tinh thần lực của Tuyết Nữ so với tưởng tượng của chúng ta còn cường đại hơn nhiều lắm.

Tề Nhạc nói:

- Mặc kệ, Tuyết Nữ dẫn đường, chúng ta đi nhìn xem. Bất quá hai người các em nhất định không được rời xa anh. Có chuyện gì cũng có thể chiếu cố nhau.

Đã có kinh nghiệm với Kim Sí Đại Bằng lúc trước, hiện giờ Tề Nhạc đặc biệt cẩn thận.

Ba người chậm rãi leo lên, Tuyết Nữ đi tuốt ở đằng trước, Tề Nhạc ở giữa, Văn Đình đi theo sau Tề Nhạc. Tuy đã mất đi năng lượng nhưng lúc trước Tề Nhạc đã trải qua rèn luyện tại sa mạc Tháp Khắc Lạp Mã Can, thân thể rất tốt. Đối với hắn mà nói thì leo núi cũng không có gì khó khăn. Tuyết Nữ vừa đi, trong đôi mắt màu xanh đậm toát ra hào quang nghiêm túc, bước chân nàng tiến lên cơ hồ không chút do dự, đi thẳng về hướng ngọn núi kia.

Tề Nhạc mấy lần hướng Văn Đình hỏi thăm nhưng Văn Đình vẫn như cũ không phát hiện bất kỳ khí tức năng lượng nào.

Lúc ba người đang đi đường vòng trong rừng núi rậm rạp, Tuyết nữ đột nhiên ngừng lại, chỉ về hướng đỉnh núi, nói:

- Cha, mẹ, ở đó đó. Hình như có hai cỗ năng lượng, có một cỗ trước kia con cảm nhận được, cỗ kia thì phi thường tương tự. Vừa rồi ở chân núi con mới phân biệt được đó là hai cỗ năng lượng bất đồng.

Tề Nhạc và Văn Đình nhìn theo phương hướng kia, vách núi phía trên hoàn toàn đứng thẳng, căn bản không có bất luận con đường nào. Mà bên bờ vực đỉnh núi bên cạnh thì có một gốc gây đại thụ tráng kiện từ vách núi hướng ra ngoài, mà cái cây đó chính là vật Tuyết Nữ chỉ.

Tề Nhạc nói:

- Con gái bảo bối, con xác định chưa?

Tuyết Nữ nói:

- Đương nhiên xác định rồi, cha, nếu không con tiến lên phía trước xem một chút.

Tề Nhạc nghĩ nghĩ, nói:

- Hay là chúng ta cùng tiến lên, một mình con cha rất lo lắng.

Vừa nói, hắn vừa nhẹ gật đầu với Văn Đình ở bên người.

Văn Đình mỉm cười với Tuyết Nữ, nói:

- Không phải sợ, mẹ muốn dùng một chút hỏa năng.

Ngay chính Tuyết Nữ cũng không nhớ rõ từ lúc nào mình đã hoàn toàn tiếp nhận người mẹ này.

Tề Nhạc ra ý bảo Tuyết Nữ thối lui lại một chút, hỏa hồng sắc quang mang trên người Văn Đình dần dần bắt đầu trở nên cường thịnh. Khí lưu nóng rực khiến gương mặt đẹp của Tuyết Nữ toát ra một tia hào quang thống khổ, dẫn đầu mọi người nhẹ nhàng mà lên, chờ đợi trên không trung.

Tề Nhạc thu liễm tâm thần, dựa vào cảm giác quen thuộc kinh mạch của mình và Văn Đình điều chỉnh đến tình huống tốt nhất, tinh thần lực hoàn toàn cảm thụ được năng lượng thuộc tính hỏa Văn Đình phát ra. Quang ảnh lóe lên, Văn Đình đã phiêu nhiên áp vào bên cạnh hắn, trong khoảnh khắc Văn Đình biến ảo quang đoàn hỏa diễm, Tề Nhạc tiếp thu năng lượng khởi động Kỳ Lân Châu, thu thập quần áo mình và Văn Đình vào trong.

Năng lượng bành trướng bỗng nhiên bắn ra, cánh tay hỏa hồng sắc lại đột nhiên xuất hiện. Hai màu đen và bạc vây quanh thân thể của Tề Nhạc. Trong lúc quang mang lóe lên, Kỳ lân giáp thản nhiên hiện ra. Bởi vì sau lưng có cặp cánh màu vàng, xuyên thẳng vào Kỳ Lân ẩn nên lần này Tề Nhạc cũng không triệu hoán Kỳ Lân Ẩn từ trong Kỳ Lân Châu ra.

Trải qua mấy ngày nay tu luyện, hắn và Văn Đình tâm ý tương thông, đã không cần Kỳ Lân Ẩn chỉ dẫn năng lượng rồi.

Đôi cánh màu vàng nhẹ nhàng vỗ, năng lực phi hành mạnh mẽ trong nháy mắt đã mang Tề Nhạc đến bên cạnh Tuyết Nữ.

Cảm thụ được chấn động năng lượng cường hãn trên người Tề Nhạc, Tuyết Nữ vốn toát ra một tia sợ hãi, nhưng lúc nàng nhìn rõ tướng mạo Tề Nhạc thì chút sợ hãi đó đã biến mất, thò tay chỉ về cây đại thụ kia, nói:

- Cha, chính là chỗ đó.

Sau khi hợp thể với Văn Đình, Tề Nhạc đã có năng lượng Kỳ Lân cấp bậc năm vân, tinh thần lực nhanh chóng lan tràn, hình thành một cái lưới lớn bao phủ theo hướng Tuyết Nữ chỉ. Lúc tinh thần chấn động của hắn vừa lan tràn đến, lập tức cảm nhận được năng lượng như lời Tuyết Nữ nói.

Xác thực là có hai cỗ năng lượng, bất đồng chính là hai cỗ năng lượng này tựa hồ không phải tới từ hung thú hay ma thú mà là năng lượng rất tinh khiết, hơn nữa còn dao động rất nhỏ. Trong đó có một cỗ năng lượng tương đối tinh khiết hơn một chút, mà cỗ năng lượng còn lại thì sinh ra chấn động rất nhanh khi tinh thần lực của Tề Nhạc dò xét.

- Đi, chúng ta qua xem.

Đã có năng lượng Kỳ Lân khổng lồ làm hậu thuẫn, Tề Nhạc căn bản không lo lắng gặp phải cái gì. Thân hình lóe lên, thu liễm cánh màu vàng sau lưng, đi tới cây đại thụ bên vách núi.

Tề Nhạc kinh ngạc phát hiện cây đại thụ này hắn chưa từng nhìn thấy qua, thân cây phi thường tráng kiện, mà tất cả nhánh cây đều như đinh ốc, nhìn bên ngoài thập phần quái dị. Theo tinh thần lực chỉ dẫn, hắn lập tức tìm được một trong hai cỗ năng lượng.

Trong một nhánh cây hình dáng đinh ốc, một trái cây màu xanh lớn chừng ngón cái bị vây quanh trong đó. Nếu như không phải ở gần thì thật đúng là vô cùng khó phát hiện sự hiện hữu của nó. Tề Nhạc kinh ngạc cảm giác năng lượng vững vàng tinh khiết phát ra từ trái cây này. Lúc này hắn không khỏi đoán chừng tinh thần lực của Tuyết Nữ còn cao hơn.

Phải biết rằng, vì chấn động năng lượng do thực vật phát ra phi thường gần với tự nhiên nên phi thường khó có thể phát hiện. Mà Tuyết Nữ có thể cảm giác được ở bên ngoài hơn 10km khiến Tề Nhạc không khỏi âm thầm khâm phục tinh thần lực cường đại của nàng trong nội tâm. Đồng thời hắn cũng dần dần xác định lời Văn Đình nói lúc trước rất có thể Tuyết Nữ là thực vật tu luyện thành. Chính vì như thế nên cảm giác của nàng đối với năng lượng thực vật lại nhạy cảm như vậy.

- Cha, trái cây thật là đáng yêu. Mẹ nói thân thể người không tốt, con có thể cảm giác được năng lượng trong trái cây này rất tinh khiết, cha ăn đi, nhất định có lợi với thân thể đấy.

Tề Nhạc không vội vã động thủ, hắn tự nhiên biết được năng lượng bao hàm trong trái cây kia rất có lợi với mình nhưng chỗ này còn một cỗ năng lượng khác. Hắn đã từng nghe Trát Cách Lỗ đại sư nói qua, bất luận thực vật nào mà có thể dùng từ thiên tài địa bảo để hình dung thì bên cạnh nó tất nhiên có thứ gì đó thủ hộ.

Đang lúc Tề Nhạc phóng đại tinh thần lực của mình, tìm kiếm phương vị cỗ năng lượng khác thì một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên, một đạo hào quang màu xanh sẫm đâm về hướng Tề Nhạc như thiểm điện.

Sau lưng Tề Nhạc là Tuyết Nữ nên hắn không thể tránh né. Tuy thực lực Tuyết Nữ không kém nhưng mình đã nhập vai vào nhân vật cha thì Tề Nhạc sao có thể khiến suy nghĩ để con gái bị tổn thương xuất hiện trong nội tâm?

Hàn mang lóe lên trong mắt, tay trái đặt ngang ngực, nhanh chóng vận chuyển Kỳ lân vân lực trong cơ thể, một khỏa quang cầu trống rỗng màu xanh da trời xuất hiện trong lòng bàn tay Tề Nhạc, trực tiếp ngăn cản hào quang đang tập kích đến kia.

- Tề Nhạc, coi chừng.

Văn Đình kịp thời lên tiếng cảnh báo hắn.

*****

Đang lúc quang mang màu xanh sẫm sắp đi tới trước người Tề Nhạc, đạo hào quang bén nhọn kia đột nhiên nổ tung lên, vô số quang điện màu xanh sẫm mang theo năng lượng cường đại hơn trước gấp 10 lần điên cuồng bao phủ hoàn toàn Tề Nhạc và Tuyết Nữ vào bên trong.

Đột nhiên cảm nhận được năng lượng cường đại như vậy, Tề Nhạc không khỏi kinh hãi trong lòng, kinh nghiệm chiến đấu của hắn thập phần phong phú, đột nhiên gặp phải tình hình nguy hiểm như vậy, hắn cơ hồ không có bất kỳ cân nhắc gì, lập tức lui về phía sau, dùng thân thể dán lên Tuyết Nữ ở sau lưng mình, mang theo nàng cùng thối lui về một chỗ, mà quang cầu màu xanh da trời trong lòng bàn tay đã hình thành một màn nước nghênh đón lấy.

Đương nhiên, Tề Nhạc cũng không trông cậy vào màn nước này có hể ngăn cản được công kích của đối phương, điều hắn muốn làm chỉ là tranh thủ thời gian mà thôi.

Màn nước bị nghiền nát ngay lập tức, quang mang đen bạc lập tức dây dưa ra, Kỳ Lân kính bóng loáng lập tức xuất hiện trên tay trái Tề Nhạc. Cầm Kỳ Lân Kính trong tay, tâm thần Tề Nhạc lập tức ổn định lại, mắt thấy những quang điểm màu xanh sẫm kia gào thét đến, cánh tay hắn chuyển động như thiểm điện, một vòng tròn đơn giản khuếch trương phạm vi phòng ngự của Kỳ Lân Kính lên đến đường kính 2m, hoàn toàn bảo hộ hắn và Tuyết Nữ ở sau lưng.

Trong một hồi tiếng nổ mạnh dày đặc, thân thể Tề Nhạc không ngừng thối lui về phía sau, hắn hoảng sợ phát hiện công kích của đối phương cực kỳ cường hãn, hơn nữa lực công kích lại phi thường bá đạo. Thế nhưng trong công kích của đối phương, hắn cũng không cảm giác bất luận thuộc tính năng lượng gì tồn tại. Đây là chuyện gì? Đến cùng là cái gì?

Đáp án xuất hiện rất nhanh, đại thụ có nhánh cây hình đinh ốc kia đột nhiên bắt đầu chuyển động, thân cây tráng kiện nâng lên trên, ở trong thân cây, một con thằn lằn màu xanh sẫm chui ra.

Chiều cao con thằn lằn ước chừng 1, 5m, thuộc về Cự Tích. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, lân phiến màu xanh sẫm sáng lòe lên, hình thành nên tia sáng đối lập rõ nét, đôi mắt màu đỏ của nó tràn đầy khí tức tử vong, cái lưỡi trong miệng không ngừng phun ra nuốt vào, bám trên đại thụ hung dữ nhìn Tề Nhạc chăm chú. Lân phiến trên người bỗng nhiên mở ra rồi bỗng nhiên khép lại.

Một tầng hào quang màu xanh sẫm từ trên người nó không ngừng phát ra, kỳ lạ nhất là cái đuôi của nó, vốn đuôi thằn lằn thì rủ xuống sau lưng hoặc là song song với thân thể nhưng con thằn lằn này lại không giống bình thường, cái đuôi nó hướng lên trên, chỗ mũi ngọn cái đuôi còn có một hình tam giác nhô lên, lớn cỡ nắm tay, trên thân không ngừng lóe lên hào quang màu xanh lá.

- Đình Đình, đây là con gì?

Tề Nhạc hướng Văn Đình hỏi trong nội tâm.

Văn Đình nói:

- Là hung thú, em cũng chỉ nghe nói qua mà thôi, không nghĩ tới loại hung thú này thật sự tồn tại. Anh phải cẩn thận đấy, đây là một loại hung thú phi thường đặc thù, tên nó là Lục Lân Liệt Thụ Tích, thủ đoạn công kích của nó chỉ có một. Anh nhìn cái đuôi cái nó kìa, khi nhô lên chính là công kích toàn lực. Từ lực công kích của con Lục Lân Liệt Thụ Tích này vừa rồi thì ít nhất nó đã có ba ngàn năm tu vi, không nghĩ tới chúng ta có thể tìm thấy mục tiêu nhanh như vậy.

- Từ lúc Lục Lân Liệt Thụ Tích sinh ra đã thích nghi với một ít thực vật kỳ lạ chung quanh, hấp thu năng lượng thực vật để tăng cường thực lực bản thân. Lúc còn nhỏ thì Lục Lân Liệt Thụ Tích phi thường nhỏ yếu, nhưng khi bọn chúng đã phát triển hơn ba ngàn năm thì lực công kích có thể so với hung thú có lực công kích cường đại rồi.

- Tuy Lục Lân Liệt Thụ Tích này chỉ ưa thích sống một mình và chỉ có cái đuôi với có lực công kích nhưng lân phiến trên người lại có lực phòng ngự rất mạnh, hơn nữa tốc độ bay rất nhanh, may mắn là nó không biết bay, anh phải cẩn thận một chút, tốc chiến tốc thắng a.

- Cha, nó xấu quá à! Cha có cần Tuyết Nữ hỗ trợ không?

Tuyết Nữ nhìn Lục Lân Liệt Thụ Tích, ngay cả một chút sợ hãi cũng không có.

Tề Nhạc nói:

- Tuyết Nữ, con lui ra xa một chút, nhìn cha thu thập nó.

Vừa nói, hào quang năng lượng trên người Tề Nhạc dần dần trở nên cường đại, đồng thời thân thể bay lên không trung, cách khoảng 100m, nhìn chăm chú Lục Lân Liệt Thụ Tích phía dưới.

- Không phải mày không biết bay sao? Ta chính là khi dễ mày không thể bay.

Tuyết Nữ nghe theo Tề Nhạc đứng lui ra xa một chút, hiếu kỳ trợn to hai mắt nhìn Tề Nhạc đối phó như thế ào.

Hào quang màu tím chậm rãi ngưng kết trên hai tay Tề Nhạc, hai lòng bàn tay hắn tương đối nhau, dòng điện mãnh liệt bắt đầu xoay tròn vây quanh thân thể, trong mắt bắn ra hàn quang nhàn nhạt theo dòng điện ngưng tụ. Trong lòng bàn tay hắn, một quang cầu màu tím dần dần xuất hiện.

Sau khi Tề Nhạc mất đi Vân Lực của bản thân, lại giao thủ với Tuyết Nữ. Hắn cảm giác sau khi hợp thể cần phát tiết một cách mãnh liệt. Chiến ý mãnh liệt từ trong cơ thể không ngừng phát ra, Kỳ Lân cảnh giới Năm vân sinh ra uy áp khổng lồ khiến không khí chung quanh bắt đầu phát sinh hiện tượng vặn vẹo.

Lục Lân Liệt Thụ Tích ngẩng đầu nhìn Tề Nhạc trên không trung, Kỳ Lân mang đến áp lực thật lướn khiến nó vô thức lui về phía sau hai bước nhưng hung quang trong mắt nó lại càng tăng cường, không có chút ý tứ lui bước nào. Con mắt màu đỏ và thân thể màu xanh lá hình thành sự đối lập rõ nét. Hung quang lộ ra, lân phiến màu xanh sẫm toàn thân đều dựng đứng lên, phần đuôi nhô lên, tản mát ra hào quang màu xanh sẫm.

Tề Nhạc phiêu phù giữa không trung, lợi dụng khuyết điểm không thể bay của Lục Lân Liệt Thụ Tích chiếm cứ thượng phong, hắn thập phần tin tưởng bản thân, quang màu màu tím trong tay càng ngày càng trở nên mạnh hơn.

Lúc trước Vân Lực của Tề Nhạc chưa biến mất, kỳ thật Lôi Vân Lực của hắn cũng đạt tới cấp bậc năm vân rồi, đối với Lôi Vân lực hắn rất có tâm đắc.

Hiện giờ chỉ đối mặt với một hung thú, hắn tự nhiên không biết hao phí sử dụng năng lượng diện tích lớn công kích thành trăm đạo thiểm điện, lôi vân lực trong tay ngưng tụ càng lúc càng cao, hào quang trong mắt Tề Nhạc cũng càng ngày càng trở nên cường thịnh.

Thế nhưng bất luận là Tề Nhạc hay là Lục Lân Liệt Thụ Tích ở phía dưới cũng đều không phát hiện ra Tuyết Nữ đang lơ lửng cách đó không xa, tựa hồ như bị tiếng nổ Lôi vân lực của Tề Nhạc ảnh hưởng mà đôi mắt đẹp dần dần trở nên mờ mịt, ngơ ngác nhìn Tề Nhạc, phiêu phù ở chỗ đó.

Tề Nhạc chợt quát một tiếng, dưới sự khống chế của hắn, Lôi vân lực cường lực áp súc rốt cục đã bộc phát. Dưới sự dẫn dắt của khí cơ, Lục Lân Liệt Thụ Tích căn bản không có chút cơ hội chạy trốn. Một đạo điện quang màu tím thô như thùng nước từ trên trời giáng xuống, trùm lên thân thể Lục Lân Liệt Thụ Tích.

Trong lúc ra tay, Tề Nhạc đã khống chế thoáng một chút, cũng không sử xuất toàn lực, bởi vì Lôi Vân lực trong bốn loại Vân lực của hắn là công kích mạnh nhất nhưng đồng thời cũng không ổn định và khó khống chế nhất.

*****

Vì trái cây kia, Tề Nhạc áp chế công kích đến cực hạn, điều này khiến năng lượng tự nhiên có thể thu liễm, dù sao thì Lục Lân Liệt Thụ Tích cũng đang ở trên trái cây kia.

Tề Nhạc mỉm cười, trong mắt toát ra một tia hàn quang nhàn nhạt, lôi điện màu tím trong không trung đồng dạng với tưởng tượng của hắn, chỉ trong khoảnh khắc đã thôn phệ thân thể Lục Lân Liệt Thụ Tích. Đồng thời, dưới sự khống chế của Tề Nhạc, Lôi Vân lực mang theo vài phần năng lực hút và xả, tận lực hút Lục LÂn Liệt Thụ Tích khỏi cành cây mà không gây tổn thương cho quái thụ kia. Năng lượng được khống chế thập phần xảo diệu, ngay cả Tề Nhạc cũng cảm thấy hết sức hài lòng.

Một âm thanh chói tai theo lôi điện lập tức phát ra, Tề Nhạc vốn cho rằng thân thể Lục Lân Liệt Thụ Tích đã hoàn toàn tê liệt không khỏi lắp bắp kinh hãi, hắn cảm giác rõ ràng, bên trong điện quang màu tím ngưng kết thành một màn hào quang đường kính 3m, thân thể Lục Lân Liệt Thụ Tích vẫn có thể di động.

Đúng lúc này, năng lượng trên người Lục Lân Liệt Thụ Tích bạo phát, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, hào quang màu xanh sẫm đã xuyên thấu hào quang lôi điện của Tề Nhạc, phóng tới trước mặt hắn. Kinh nghiệm thực chiến của Tề Nhạc cực kỳ phong phú, đột nhiên gặp phải tập kích, vô ý thức làm ra phản ứng. Tay trái lập tức đặt ngang ngực, Kỳ lân kính bỗng nhiên xuất hiện, hai màu đen bạc lập tức ánh lên trên mặt kính khiến công kích của Lục Lân Liệt Thụ Tích không có chút tác dụng nào.

Bất quá, Tề Nhạc phát hiện cường độ công kích của Lục Lân Liệt Thụ Tích này so với trước thì rõ ràng đã tăng lên. Cũng chính vì một kích này mà Tề Nhạc đã mất đi khống chế với Lôi Vân Lực, vô số lôi điện màu tím tràn ngập trên không trung, thân thể Lục Lân Liệt Thụ Tích lại trở về vị trí cũ mà thân thể của Tề Nhạc thì lại hướng lên không trung thêm 3m.

Vì cái gì? Vì cái gì mà Lôi vân lực của mình bá đạo như thế vẫn không gây được tổn thương cho đối phương? Đại não Tề Nhạc vận chuyển rất nhanh, hắn có thể cảm giác được cường độ năng lượng của Lục Lân Liệt Thụ Tích rõ ràng kém mình rất nhiều, hơn nữa trước kia bị uy áp của mình tản ra tác động, nó đã hoàn toàn lâm vào hoàn cảnh xấu, nhưng dưới tình huống mình bộc phá ra lôi vân lực có lực phá hoại cường đại thì đối phương có thể toàn thân trở ra, cái quả thực có chút khó tin. Coi như mình không dùng toàn lực thì ít nhất cũng bộc phát tám phần năng lượng a!

Trải qua suy nghĩ ngắn ngủi, Tề Nhạc rất nhanh tìm được mấu chốt vấn đề. Trước kia Văn Đình giới thiệu qua Lục Lân Liệt Thụ Tích, hắn nghĩ đến cũng không phải công kích của đối phương cường đại mà là vấn đề thuộc tính của đối phương. Lục Lân Liệt Thụ Tích này ưa thích ở cùng một chỗ với thực vật, năng lượng của nó tràn đầy khí tức tự nhiên, từ góc độ năng lượng mà cảm thụ thì năng lượng của nó có thể nói là đặc thù nhất mình từng thấy.

Chẳng những rất tinh khiết, hơn nữa lúc bộc phát còn có thể toát ra một loại cảm giác trước nay chưa từng có, cái này tất nhiên có quan hệ với thực vật. Đối với lôi điện thì có lẽ thực vật cũng bị phá hư nhưng nếu tầng lân phiến bên ngoài kia của Lục Lân Liệt Thụ Tích không có đặc tính dẫn điện, ví dụ như cao su thì tác dụng Lôi Vân lực của mình cũng rất bình thường rồi.

Hiểu rõ ràng nguyên nhân, Tề Nhạc lập tức quyết định trong nội tâm, đối phương là thực vật, có khả năng không dẫn điện nhưng thực vật lại sợ một loại năng lượng, đó chính là lửa. Nghĩ đến đây, Tề Nhạc chậm rãi giơ tay phải lên, nhìn Lục Lân Liệt Thụ Tích phía dưới, Vân lực trong cơ thể lập tức chuyển đổi, Kỳ Lân Châu màu tím trước ngực đã chuyển hóa thành màu đỏ.

Tuyết Nữ cách đó không xa quan sát bọn hắn, lúc này trong ánh mắt đã trở nên lạnh như băng rồi. Nhìn bộ dạng Tề Nhạc và Lục Lân Liệt Thụ Tích đang giằng co với nhau, hai tay của nàng lặng yên không một tiếng động tản mát ra hào quang màu xanh da trời pha lẫn màu xanh lá cây, hơn nữa thân thể đang cẩn thận từng li từng tí tiến về phía Tề Nhạc từng chút một, mà hết thảy những cái này, Tề Nhạc đều không phát hiện ra.

Oanh một tiếng, Kỳ lân giáp trên người Tề Nhạc bỗng nhiên toát ra một đoàn hỏa diễm cực lớn, thân thể của hắn giống như bị thiêu đốt trong ngọn lẳ. Nhìn Lục Lân Liệt Thụ Tích phía dưới, trong mắt Tề Nhạc toát ra một tia hào quang khinh thường, nguyên một đám hỏa cầu lớn khoảng trái bóng bàn bay hàng loạt về phía Lục Lân Liệt Thụ Tích.

Lúc hỏa diễm đột nhiên xuất hiện, khoảng cách Tuyết Nữ và Tề Nhạc không đến 20m, nàng đột nhiên nhìn thấy hỏa diễm, thân thể lập tức dừng lại, trong mắt xuất hiện giãy dụa mãnh liệt, thâm thể mềm mại run rẩy, đồng thời hào quang trên hai tay cũng trở về trạng thái bình thường, Tề Nhạc tự nhiên không biết, dưới tác dụng của vận khí hắn đã trốn thoát khỏi một nguy cơ.

Mặc dù thể tích của hỏa cầu nhỏ nhưng không có nghĩa uy lực của nó cũng nhỏ, lúc Tề Nhạc thúc dục hỏa vân lực, đồng thời tựa theo phong vân lực tăng tốc độ hỏa cầu lên cực hạn, trên không trung phát ra từng tiếng rít chói tai, từng quả hỏa cầu giống như đạn pháo nhỏ oanh kích về phía Lục Lân Liệt Thụ Tích.

Lục Lân Liệt Thụ Tích đột nhiên nhìn thấy ánh lửa, ánh sáng màu đỏ trong mắt đột nhiên co rút lại một chút, Tề Nhạc đoán không sai, hung thú thuộc tính tự nhiên như nó sợ nhất chính là lửa. Cơ hồ không chút do dự, cái đuôi Lục Lân Liệt Thụ Tích giống như một khẩu súng máy hạng nặng, không ngừng bắn ra đạo đạo hào quang màu xanh sẫm, chuẩn xác chặn những tiểu hỏa cầu bắn đến. Cái này kỳ thật là tình huống Tề Nhạc muốn nhìn thấy nhất, sở dĩ hắn ngưng kết Hỏa vân lực thành nguyên một đám hỏa cầu nhỏ mà không phải công kích mãnh liệt một lần là vì sợ hủy hoại cây quái thụ kia, nhất là trên cây kia còn có trái cây năng lượng thần bí.

Tề Nhạc hiển nhiên không muốn giằng co, theo từng quả hỏa cầu nhỏ bị Lục Lân Liệt Thụ Tích ngăn trở, thân thể đang trôi nổi giữa không trung của Tề Nhạc dần dần ép xuống phía dưới. Hắn rất rõ ràng, vì tính tương khắc thuộc tính nên Lục Lân Liệt Thụ Tích muốn ngăn cản công kích của mình thì năng lượng tiêu hao sẽ vô cùng lớn.

Từ góc độ năng lượng chỉnh thể mà nói thì bản thân nó không bằng mình. Nhưng từ kinh ngiệm chiến đấu phong phú, Tề Nhạc biết rõ những hung thú tu luyện hơn 3000 năm này tuyệt đối có được tuyệt kỹ bảo vệ tính mạng, hắn tuyệt không hi vọng vì nhất thời chủ quan mà lâm vào nguy cơ. Cho nên sau khi suy nghĩ một chút hắn mới quyết định dùng loại phương thức tiêu hao năng lượng của đối phương trước, sau đó khiến Lục Lân Liệt Thụ Tích suy yếu rồi mới hành động.

Tề Nhạc dần dần tiến lại gần, không chỉ thân thể mà uy áp khổng lồ kia cũng bao phủ Lục Lân Liệt Thụ Tích hơn. Dưới tác dụng của áp lực, năng lượng hộ thân của Lục Lân Liệt Thụ Tích đã có chút giảm bớt, và vì khoảng cách lại gần hơn mà công kích hỏa cầu cũng càng lúc càng trở nên dày đặc. Kỳ thật, hiện tại Vân lực mạnh nhất của Tề Nhạc là hỏa vân lực, năng lượng của hắn do thân phận Cự Thú Hoạt Xá Lợi của Văn Đình ủng hộ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)