← Ch.112 | Ch.114 → |
Cảm xúc của Thâm Hải Minh Xà có chút kích động.
- Không, đây tuyệt đối là đúng vậy, hiện tại vị trí của chúng ta tuyệt đối là thời kỳ viễn cổ hung thú, lại nói tới khỏa Luân Hồi quả kia. Chuyện này, chỉ sợ ngay cả Giải Trĩ cũng không biết. Cũng chỉ có những lão gia hỏa vạn năm mới có ấn tượng.
Một tầng hồng sắc quang ảnh từ cánh tay phải của Tề Nhạc phóng ra ngoài, Văn Đình ở trạng thái hư ảnh trống rỗng xuất hiện, dưới tình huống hợp thể với Tề Nhạc, năng lượng Cự Thú Hoạt Xá Lợi của nàng hoàn toàn thuộc về thân thể Tề Nhạc, và năng lượng của nàng thu liễm lại.
Lúc này Văn Đình cũng muốn biết rõ tình huống, nhất là nghe Thâm Hải Minh Xà nói bọn họ đi tới thời kỳ viễn cổ cự thú, lập tức lợi dụng thể lực của mình, không thể chờ đợi được hiện ra, như vậy, nàng có thể bằng vào năng lượng biến ảo hư ảnh trực tiếp nói chuyện với ngoại giới, cũng không ảnh hưởng tới năng lượng khi hợp thể với Tề Nhạc.
Đương nhiên, lúc Tề Nhạc chiến đấu tình huống này không xuất hiện, bởi vì khi đó Văn Đình cần toàn lực dung nhập vào khống chế năng lượng dung hợp với trạng thái của Tề Nhạc, tuyệt đối không được phân tâm.
Văn Đình hỏi:
- Rốt cuộc Luân Hồi quả này là cái gì? Tại sao trước giờ tôi chưa từng nghe qua.
Đột nhiên nhìn thấy bộ dáng quái dị của Thâm Hải Minh Xà, sau khi trải qua kinh ngạc ngắn ngủi. Nàng rất nhanh khôi phục bình thường, dù sao, trong cơ thể nàng cũng có huyết mạch của hung thú.
Ánh mắt âm u dày đặc của Thâm Hải Minh Xà mang theo một tia hào quang lạnh nhạt, nói:
- Nói tới thời kỳ viễn cổ hung thú thì nó còn sớm hơn cả chúng thần, thật lâu trước kia, thế giới này của chúng ta xuất hiện. Trong truyền thuyết, là Bàn Cổ đại thần Khai Thiên Ích Địa mà thành. Tuy chưa chắc là sự thật. Nhưng mà, thời kỳ chúng thần. Xác thực có một đám gia hỏa vô cùng cường đại. Bọn họ được gọi là thần. Dưới sự nổ lực của những chúng thần này, thế giới của chúng ta mới hoàn thiện, mà thời kỳ đó, được gọi là thời kỳ chúng thần.
- Thời điểm thời kỳ chúng thần, bất luận tổ tiên nhân loại các người hay hung thú viễn cổ, đều do chúng thần sinh sôi nảy nở hay sáng tạo ra, thời kỳ chúng thần xuất hiện nhiều thứ đồ vật thiên kỳ bách quái, trong đó có được năng lượng cường đại kinh người. Chúng ta xưng là thần khí. Mặc dù tôi có tính mạng vạn năm, nhưng khoảng cách thời kỳ chúng thần quá xa xôi, hiện tại tôi nói những lời này với các người, cũng chỉ nghe lại những lời truyền thừa của tiền bối mà thôi.
- Trong đông đảo thần khí đó, có một phần nhỏ gọi là thần quả, như trong viễn cổ cự thú, bất luận là thần thú hay hung thú, chỉ cần có huyết thống mạnh nhất. Đại bộ phận đều được đám tiền bối cho phục dụng thần quả thời kỳ chúng thần. Mà những thần quả này sau thời kỳ chúng thần chấm dứt, không biết vì cái gì chúng cũng biến mất theo.
- Có lẽ, là vì lúc trước Cộng Công cùng Chúc Dung suýt nữa hủy diệt thế giới này, thượng đế trừng phạt toàn bộ sinh linh, cho nên mới ra lệnh cho chúng thần rời đi, hoặc bọn họ bị phong ấn ở nơi nào đó. Cũng có khả năng vĩnh viễn rời bỏ thế giới của chúng ta, tôi không rõ ràng lắm. Sau thời kỳ chúng thần, tiến vào thời kỳ viễn cổ cự thú, cũng được gọi là thời kỳ man hoang, sau thời kỳ này, các người cũng biết.
Tề Nhạc kinh ngạc mà nói:
- Minh Xà đại ca, trên thế giới này thật sự có thần linh tồn tại sao?
Thâm Hải Minh Xà cười khổ nói:
- Vấn đề này anh không nên hỏi tôi, tôi chỉ nói lại những truyền thuyết kia thôi. Nhưng mà, các người gặp được Luân Hồi quả mà nhìn, sự tồn tại của chúng thần tồn tại chỉ sợ là thật. Sở dĩ tôi nói nhảm nhiều như vậy. Chính là muốn nói cho các người biết. Các ngươi gặp được Luân Hồi quả kia, chính là thuộc thời kỳ chúng thần. Hơn nữa là một trong ba đại vương quả, cũng là thứ trái cấm duy nhất trong ba đại vương quả.
Tề Nhạc cùng Văn Đình liếc nhau, đều nhìn ra hoảng sợ trong mắt đối phương, Thâm Hải Minh Xà nói ra những lời này, đối với bọn họ mà nói xác thực là thần kỳ, sự tồn tại của thời kỳ viễn cổ hung thú Tề Nhạc còn hiểu rõ, nhưng bây giờ lại có thời kỳ chúng thần, khiến cho bọn họ có chút không tỉn nổi.
Tề Nhạc nói:
- Minh Xà đại ca, anh nói tiếp, công hiệu của trái cấm này là gì?
Thâm Hải Minh Xà nói:
- Tên như ý nghĩa, Luân Hồi quả, Luân Hồi quả, đương nhiên có năng lực Luân Hồi rồi. Trong truyền thuyết, Luân Hồi quả là trái cấm đứng đầu thiên hạ, công hiệu lớn nhất của nó, chính là lập tức sinh ra năng lượng huyền bí, bằng vào cổ năng lượng này, có thể đưa bắt cứ vật gì tiến vào luân hồi, cũng không phải bánh xe sinh tử quay trở lại, mà là bánh xe thời không quay ngược lại.
- Luân Hồi quả năm đó chỉ có Thiên Đế mới có thể khống chế, Thiên Đế trong truyền thuyết đã từng dùng Luân Hồi quả đã từng giải trừ năng lực của thuộc hạ, sau đó hoạch tội và đưa về thời kỳ viễn cổ cự thu. Bởi vậy, từ Luân Hồi quả này, có một loại lạc ấn định vị thời không kỳ lạ, một khi phát động, có thể đem những sinh vật bị bao phủ tùy cơ đưa về thời kỳ viễn cổ hung thú.
- Nó là thứ mà Thượng Đế lưu đày thiên thần. Những thứ các người nhìn thấy trước mắt, địa phương của chúng ta chính là nơi sau này các người chiến đấu với con thằn lằn kia, cho nên, giải thích chỉ có một, chính là Luân Hồi quả tồn tại chân chính, mà địa phương của chúng ta, cũng chính là thời kỳ viễn cổ cự thú!
Văn Đình nói:
- Nếu như là vậy, thời điểm Thiên Đế mang theo chúng thần và thần quỷ rời đi, vì sao chúng ta lại gặp được Luân Hồi quả. Hơn nữa, sao anh lại nhận ra được?
Thâm Hải Minh Xà thở dài một tiếng, nói:
- Bất cứ chuyện gì cũng không phải tuyệt đối, tuy lúc trước Thiên Đế mang theo chúng thần và thần quả, nhưng khó tránh còn sót lại, tổ tiên chúng tôi còn lưu lại chút ít hình dáng của thần quả. Lúc bắt đầu tôi còn không phát hiện. Nhưng kích sau cùng con thằn lằn kia đánh vỡ Luân Hồi quả, năng lượng kỳ dị hiện ra ngoài, cái cảm giác này hoàn toàn giống hệt miêu tả của tổ tiên tôi.
- Hơn nữa hình dạng gốc cây Luân Hồi kia quá đặc biệt, tôi mới có thể xác định các người đã gặp được Luân Hồi quả. Tề Nhạc ah Tề Nhạc, anh nói anh là Kỳ Lân mang theo điềm lành, tại sao lại không may như thế? Anh không may thì thôi. Vì cái gì còn kéo tôi vào đệm lưng vậy.
Tề Nhạc nhìn qua Thâm Hải Minh Xà, lạnh nhạt nói:
- Trở lại thời kỳ viễn cổ với anh mà nói không có gì là không tốt a. Thâm Hải Minh Xà nhất tộc các người, lúc đó chẳng phải là chủng tộc cường đại nhất trong hung thú sao? Vì cái gì anh còn cằn nhằn?
Thâm Hải Minh Xà tức giận nói:
- Vấn đề hiện giờ tôi chính là sai khiến, có thể nói, tính mạng của tôi tương liên với anh. Nếu như ở trong biển sâu tôi không thấy sợ gì cả. Nhưng mà, anh phải biết rằng, số lượng hung thú thời kỳ viễn cổ cự thú. Cũng không phải thời đại của anh bằng được. Hiện tại cả thế giới đều thuộc về viễn cổ cự thú. Nhân loại các người hiện giờ còn ở thời kỳ nguyên thủy nhất đấy.
*****
- Ở chỗ này, tùy thời có thể gặp được hung thú và thần thú. Đừng tưởng rằng anh là Kỳ Lân là ngon, thực lực của anh bây giờ, chỉ cần gặp được một con hung thú hơi mạnh một chút, chỉ sợ lập tức mất mạng. Trong thời kỳ viễn cổ cự thú, cường giả sinh tồn, kẻ yếu tiêu vong, là quy luật tự nhiên. Chuyện này không cần tôi dạy anh a.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Đến cũng đã đến rồi, anh nói những chuyện này làm gì. Nhưng mà, tôi rất kỳ quái, chắc hẳn con Lục Lân Liệt Thụ Tích biết rõ đặc tính của Luân Hồi quả a, vì sao nó không sợ truyền tống tới đây? Vì cái gì còn sinh tồn chung quanh Luân Hồi quả, hình như nó bảo hộ Luân Hồi quả a.
Thâm Hải Minh Xà nói:
- Chuyện gì cũng không phải tuyệt đối, Luân Hồi quả tuy là trái cấm, nhưng chỉ cần không ăn tươi hoặc phá hư nó, như vậy. Chung quanh nó có thể sinh ra một loại năng lượng tinh khiết. Cho nên tất cả hung thú và thần thú đều tu luyện chung quanh các thần thụ. Nếu như tôi gặp được Luân Hồi quả, chỉ sợ đã sớm tiến vào cảnh giới vạn năm rồi.
- Các người nhìn thấy con Lục Lân Liệt Thụ Tích kia, kỳ thật tu vi chính thức của nó là chín ngàn năm, nhưng mà, Lục Lân Liệt Thụ Tích chỉ là chủng tộc hung thú bình thường nhất, công kích tuy không kém. Nhưng cũng chỉ có một điểm này. Mà các người gặp được, loại hung thú bình thường nhất đó lại biết được một trong ba đại cấm pháp là Ngân Long Tráo. Chuyện này đương nhiên là công hiệu của Luân Hồi quả. Cho nên, các người không trông coi bảo bối này sao?
Văn Đình nói:
- Hiện tại tôi muốn biết hơn, chúng ta làm thế nào mới quay về thế giới ban đầu đây?
Tề Nhạc gật gật đầu, vội vàng nói:
- Đây cũng là chuyện tôi muốn biết.
Thâm Hải Minh Xà phủ phục trên mặt đất, tràn ngập bi ai nói:
- Từ góc độ của tôi mà nói, đây là chuyện không thể nào. Cho dù các người tìm được một khỏa Luân Hồi quả nữa cũng vô dụng. Nhiều lắm chỉ đi tới một thời đại khác trong thời kỳ viễn cổ cự thú mà thôi.
Tề Nhạc nhíu mày, hắn cũng không muốn ở lâu trong thời kỳ tràn ngập hung thú, phải biết rằng, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cần hắn. Có thời đại thuộc về mình. Còn có nữ nhân yêu mến và bạn hắn. Huống chi, có thể hưởng thụ sinh hoạt hiện đại. Ai nguyện ý trở lại thế giới nguyên thủy chứ? Hắn cũng không nhận ra việc mình có thể cải biến thế giới a.
- Minh Xà tiền bối, vừa rồi ngài nói, không có chuyện gì là tuyệt đối, hiện tại sao khẳng định như vậy?
Quang ảnh lóe lên, năng lượng hình thái Giải Trĩ trống rỗng xuất hiện, hạ xuống bên cạnh Thâm Hải Minh Xà.
Trong mắt Tề Nhạc sáng ngời, nói:
- Giải Trĩ đại ca, nói vậy anh có biện pháp ao?
Giải Trĩ xấu hổ ho khan một tiếng, nói:
- Theo trên lý luận mà nói, có phương pháp quay về, chỉ có điều tương đối khó khăn mà thôi.
Tề Nhạc vội vàng truy vấn:
- Đó là phương pháp gì? Có còn hơn không.
Giải Trĩ nói:
- Tuy tôi không giống Minh Xà tiền bối, ngay cả thần quả trong truyền thuyết có hình dạng gì cũng không rõ, nhưng mà, tôi cũng có hiểu biết về thời kỳ chúng thần. Vào thời kỳ chúng thần, có mười thần khí mạnh mẽ nhất. Mà trong thập đại thần khí này, có một kiện có thể xuyên việt thời không.
- Thập đại thần khí? Giải Trĩ đại ca, sao tôi càng nghe càng mơ hồ?
Tề Nhạc gãi gãi đầu, nhìn qua quang ảnh Giải Trĩ.
Giải Trĩ nói:
- Đã thần quả tồn tại, như vậy, thập đại thần khí cũng có khả năng tồn tại. Đã như vầy, chúng ta có khả năng trở về.
Thâm Hải Minh Xà khinh thường nói:
- Anh đang nói chuyện hoang đường sao. Thập đại thần khí dễ tìm như vậy? Anh còn không biết, vào thời kỳ viễn cổ cự thú, không biết bao nhiêu thần thú cùng hung thú đang tìm kiếm những thần khí này. Tôi đoán chừng, thần khí đã sớm bị Thiên Đế thu hồi, mang đi. Còn đi nơi nào tìm?
Giải Trĩ biện nói:
- Vậy cũng không nhất định, anh là hung thú, tôi là thần thú. Kinh nghiệm truyền thừa của chúng ta không giống nhau. Lúc trước Thiên Đế tuy mang chúng thần rời khỏi thế giới này, nhưng vẫn lưu thập đại thần khí lại. Đều nằm ở nơi bí ẩn, có kết giới đặc thù hoặc thần thú trấn giữ. Giống như Định Hải Thần Châm. Một khi thế giới chúng ta xuất hiện nguy hiểm gì, rất có thể Thiên Đế trong tối tăm sẽ chỉ dẫn một anh hùng tìm được những thần khí này.
Thâm Hải Minh Xà khinh thường nói:
- Anh đang biên truyện đấy à? Nếu là như vậy, sao tôi không biết?
Giải Trĩ cười hắc hắc, nói:
- Không phải tôi vừa mới nói, bởi vì anh là hung thú ah! Hung thú đại bộ phận đều phi thường tham lam. Nếu như Thiên Đế truyền tin tức này cho các người biết, như vậy, thời kỳ viễn cổ cự thú có thể yên tĩnh sao? Bởi vậy, chuyện này chỉ có vương tộc trong thần thú mới biết mà thôi, chính là Kỳ Lân nhất tộc. Tổ tiên Giải Trĩ chúng tôi là người hầu trung thành nhất của Kỳ Lân Vương, ít nhiều gì cũng hiểu một chút. Nhưng tình huống cụ thể, cũng chỉ có tộc trưởng Kỳ Lân nhất tộc mới biết được vị trí chuẩn xác thôi.
Nghe đến đó, Tề Nhạc ngẫm lại, nói:
- Giải Trĩ đại ca, ý của anh là, chúng ta muốn trở lại thế giới của mình, nhất định phải tìm được tộc trưởng Kỳ Lân nhất tộc đương nhiệm, hơn nữa còn phải được tín nhiệm của hắn, từ chỗ của hắn biết được vị trí cụ thể mà thôi, từ đó tìm ra kiện có thể xuyên việt hư không, chỉ vậy mới được sao?
Giải Trĩ gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, tôi có ý này. Thập đại thần khí, không cái nào không phải thứ quý giá nhất thiên địa. Chỉ cần đạt được một kiện, cơ hồ có thể có được lực lượng của thần minh thời kỳ chúng thần.
Tề Nhạc nói:
- Thập đại thần khí rốt cuộc là cái gì?
Giải Trĩ mỉm cười, nói:
- Anh phải xem người hỏi là ai. Đổi người khác, chỉ sợ còn không hoàn toàn biết rõ đâu.
Vừa nói, hắn có chút đắc ý nhìn qua Thâm Hải Minh Xà.
Minh Xà bất mãn nói:
- Có cái rắm thí gì chứ, còn không phải thời kỳ thần minh chấm dứt, Thiên Đế có chút thiên vị cho đám thần thú các ngươi sao? Nếu như không phải số lượng hung thú nhiều hơn thần thú, chỉ sợ đã sớm đã bị đám thần thú các ngươi hủy diệt rồi.
Giải Trĩ cũng không quan tâm tới Thâm Hải Minh Xà, nhìn qua ánh mắt bức thiết của Tề Nhạc cùng Văn Đình, trong mắt toát ra vẻ sùng kính, chậm rãi nói ra:
- Thượng cổ thập đại thần khí bao gồm: chung, kiếm, búa, hũ, tháp, cầm, đỉnh, ấn, kính, thạch, chính là mười kiện. Trong đó, chung chính là Đông Hoàng Chung, được xưng thiên giới chi môn, cụ thể lực lượng không rõ. Nghe đồn nó chính là cửa thiên giới, nhưng từ văn tự ghi trong hang đá ở Thiên Sơn về thời kỳ chúng thần thế này: Đông Hoàng Chung chính là thần khí có lực lượng đứng đầu trong thập đại thần binh, đủ để hủy thiên diệt địa, thôn phệ Chư Thiên.
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nói:
- Hủy thiên diệt địa, thôn phệ Chư Thiên. Ta kháo, thật là đáng sợ a. Nếu ai có đồ vật này, không phải tương đương với thống trị thiên địa sao?
Giải Trĩ bất đắc dĩ nói:
- Uy lực cụ thể mạnh như thế nào tôi không rõ ràng, tôi chỉ nói rõ những chuyện mà mình biết thôi. Những chuyện này chỉ là truyền thuyết mà thôi. Theo tôi đoán chừng, tuy thập đại thần khí nhất định có được năng lượng phi thường khổng lồ. Nhưng khẳng định không có uy lực khủng bố như vậy đâu.
*****
Văn Đình kéo Tề Nhạc lại, nói:
- Không nên chen ngang lời của Giải Trĩ đại ca, Giải Trĩ đại ca, anh nói tiếp, những thần khí này có công hiệu gì?
Giải Trĩ nói:
- Sau chung chính là kiếm, thiên địa đệ nhất kiếm tên là Hiên Viên kiếm, lực công kích của nó mạnh nhất, là thanh cổ kiếm màu vàng ngàn năm không đổi màu, truyền thuyết là chư thần thiên giới ban cho Hiên Viên Hoàng Đế đánh bại Xi Vưu. Trong đó chất chứa lực lượng vô cùng, là thần kiếm trảm yêu trừ ma.
- Trong thập đại thần khí, Đông Hoàng Chung có lực lượng mạnh nhất, nhưng mà, nhưng thứ được hung thú công nhận là mạnh nhất, chính là chuôi Hiên Viên kiếm này. Bởi vì Đông Hoàng Chung tồn tại trong truyền thuyết, chưa ai nhìn thấy lực lượng của nó, mà Hiên Viên kiếm cường đại lại được công nhận.
Tề Nhạc nghe được chuyện này, hắn và Văn Đình đều không có chen lời vào, lẳng lặng nghe Giải Trĩ nói tiếp.
- Thập đại thần khí đứng hàng thứ ba là búa, Bàn Cổ Phủ, xuyên thẳng qua thái hư. Truyền thuyết thiên địa hỗn độn mới bắt đầu, Bàn Cổ ngủ mơ tỉnh lại. Mỗi ngày hôn ám, thích thú cầm một cây búa mở trời mở đất, từ đó hình thành thế giới này của chúng ta. Búa này có thể khai thiên, lực lượng xuyên thấu qua thái hư, uy lực không dưới Hiên Viên kiếm.
Nghe đến đó, Tề Nhạc nhịn không được chen miệng nói:
- Nói như vậy, Bàn Cổ Phủ chính là thần khí chúng ta tìm?
Giải Trĩ lắc đầu, nói:
- Anh đừng có gấp. Bàn Cổ Phủ là lợi khí công kích mạnh nhất, tuy nó có thể phá vỡ thái hư, nhưng mà, nhưng không cách nào tiến hành xuyên thẳng qua thời không, bởi vậy, thần khí các người tìm không phải nó. Đương nhiên, nếu như các người có thể tìm được Hiên Viên kiếm hoặc là Bàn Cổ Phủ, chỉ sợ có thể đi ngang thời kỳ viễn cổ cự thú này. Nhưng loại khả năng này là phi thường nhỏ.
- Bởi vì thần khí đứng hàng top ba, phong ấn và thủ hộ là mạnh nhất. Đừng nói là anh, cho dù tập hợp toàn bộ Kỳ Lân cũng chưa chắc có thể phá vỡ phong ấn. Chỉ có người hữu duyên mới có thể đạt được chúng, hơn nữa điều kiện tiên quyết là thế giới chúng ta xuất hiện tai nạn cực lớn.
Văn Đình nói:
- Giải Trĩ đại ca, anh tiếp tục nói đi, phía dưới chính là hũ. Hũ là cái gì?
Giải Trĩ mỉm cười nói:
- Tuy ba đại thần khí cường đại, nhưng muốn nói thượng cổ hung thú sợ hãi nhất, còn phải nói tới Luyện Yêu Hũ. Luyện Yêu Hũ có được năng lực luyện hóa vạn vật, cổ xưng là Cửu Lê Hồ, chính là dị bảo trong thiên địa. Có được lực lượng không thể tưởng tượng nổi, nghe nói có thể tạo nên tất cả vạn vật, cũng có lực hủy diệt kinh người.
- Bên trong có không gian kỳ dị, không gian to lớn giống như có thể thu nạp thiên địa. Thôn phệ hung thú, có hiệu quả vô cùng tốt. Đồng thời. Nó còn có thể thôn phệ đại lượng năng lượng cũng chứa đựng tất cả. Nếu như nói ba kiện thần khí trước tiên có được năng lực hủy diệt mạnh, như vậy. Luyện Yêu hũ này là nhốt và luyện hóa. Theo ý nào đó mà nói, công kích đơn thuần của nó còn có uy lực cực mạnh.
Vừa nói, hắn vô ý thức lườm Thâm Hải Minh Xà.
Thâm Hải Minh Xà tức giận nói:
- Nhìn cái gì vậy? Nếu như anh có thể tìm được Luyện Yêu Hũ, tôi cho anh luyện hóa cũng đáng, nhưng mà, Luyện Yêu Hũ là gần với Đông Hoàng Chung nhất, trên thế gian xuất hiện ít nhất trong các đại thần khí. Hơn nữa, Luyện Yêu Hũ cũng không do bất cứ kẻ nào cũng sử dụng được.
Giải Trĩ nói:
- Minh Xà tiền bối, lời này của anh có vấn đề, không chỉ có Luyện Yêu Hũ, cho dù là kiện nào trong thập đại thần khí, cũng không phải tùy tiện sử dụng. Chỉ có dưới tình huống nhận chủ, hoặc là cơ duyên xảo hợp có nó mới sử dụng được. Còn kiện thứ năm, bài danh thứ năm trong thập đại thần khí, là Hạo Thiên tháp, có năng lực hấp tinh đổi nguyệt, là trọng bảo thiên địa, có được lực lượng vô cùng to lớn, nghe nói đánh bại tất cả yêu ma tà đạo, khi tất yếu thần tiên cũng bị hàng phục.
- Nhưng sau này không rõ vì nguyên nhân nào mà không tìm được nó, không người nào biết được. Bởi vì nguyên nhân Hạo Thiên tháp mất tích, theo tôi được biết, lúc trước Thiên Đế dù lưu thập đại thần khí tại nhân gian, kỳ thật, cũng không hoàn chỉnh, có một phần là không tồn tại. Đoán chừng Hạo Thiên tháp cũng trong số đó.
Thâm Hải Minh Xà nói:
- Chỉ sợ không có kiện nào tồn tại cả. Anh và tôi biết rõ đó chỉ là truyền thuyết.
Giải Trĩ nói:
- Chúng ta chỉ có thể cầu nguyện, chỉ cần truyền thuyết là thật, chúng ta mới có thể trở lại thế giới vốn có.
Tề Nhạc nóng lòng biết rõ rốt cuộc là thần khí gì có thể giúp mình trở về thế giới trước, nhịn không được nói:
- Minh Xà đại ca, anh trước tiên cho Giải Trĩ đại ca nói hết lời đi.
Giải Trĩ tiếp tục nói:
- Kiện thứ sáu là cầm, tên đầy đủ là Phục Hy cầm, có được năng lực thao túng, trong truyền thuyết, Phục Hy dùng ngọc thạch và thiên ti chế cầm, có màu sắc trắng noãn, tiếng đàn có thể khiến người nhân tâm tường hòa, nghe nói có được năng lực thao túng nhân tâm thần bí. Nghe nói, Phục Hy cầm có năng lực điều khiển tâm linh không chống cự được.
- Kiện thứ bảy là đỉnh, Thần Nông đỉnh, có công hiệu luyện dược, cổ xưng tạo thế đỉnh, thời đại thượng cổ Thần Nông thị vì muôn dân trăm họ nếm bách thảo, cũng vì đời sau đặt trụ cột y học. Thần Nông ngày xưa luyện chế bách dược từ cổ đỉnh này, nguyên nhân này nên no ẩn chứa vô số dược lực, nghe nói có thể luyện ra thần dược khiến chư thần không thể không quan tâm, cũng che dấu một lực lượng thần bí khác.
- Kiện thứ tám là ấn, Không Động Ấn, có nguồn nước vô tận, thần khí do Không Động ấn Bất Tử Long tộc canh giữ, năm mặt trên đó có khắc tướng mạo của Thiên Đế, cũng có Ngọc Long quay quanh. Từ xưa tương truyền đạt người đạt được, có thể có được thiên hạ. Cũng có người nói đạt được nó sẽ bất lão bất tử. Từ xưa bị rất nhiều phương sĩ tìm kiếm, nhưng cuối cùng cũng chỉ bước lên con đường không lối về. Đời sau xưng là ngọc tỷ, cũng là lấy Không Động Ấn làm khuôn mẫu tạo thành. Mà kiện thứ chín, chính là thần khí chúng ta tìm kiếm.
- Kiện thứ chín hẳn là kính.
Tề Nhạc nói.
Giải Trĩ gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, kiện thứ chín là Côn Lôn kính, nó có được năng lực xuyên thấu thời gian. Tiên nhân có cố hương trên Côn Lôn Sơn, Côn Lôn thiên cung nằm trên đó, truyền thuyết có một mặt kính khác. Có được năng lực tự do vượt qua thời gian. Nhưng trong một lần thịnh hội tiên nhân lớn, thần kính bị người ta trộm, về sau không rõ ở đâu, bởi vậy, tôi cũng biết Côn Lôn kính có thể giống như Hạo Thiên tháp, sớm đã mất đi tung tích.
- Nhưng mà, Côn Lôn kính chính là hy vọng duy nhất của chúng ta. Chỉ có nó năng lực vượt qua thời không. Kiện cuối cùng chúng ta đều biết, Nữ Oa Thạch, có thể phục sinh tái sinh, Nữ Oa là mẹ của nhân loại, niết đất tạo người, luyện thạch bổ thiên, hàng phục nhiều yêu ma cứu người, từ xưa được nhân dân Thần Châu kính ngưỡng. Tương truyền Nữ Oa từng cứu con gái mình ốm chết. Đem tu vi vạn năm của mình đưa vào trong một viên đá, từ đó viên đá này có được năng lực đặc biệt.
*****
- Nói đến đây, tôi đã giới thiệu thập đại thần khí xong rồi, tôi chỉ biết rõ như vậy, có thể nói, chúng ta phát hiện bất cứ kiện thượng cổ thần khí nào. Cũng có chỗ tốt cực lớn, nhưng mà, Côn Lôn kính mới là mục tiêu chính thức của chúng ta. Tôi cho rằng, việc cấp bách, chúng ta phải thích ứng trong bất cứ hoàn cảnh nào, lấy bảo đảm an toàn làm điều kiện tiên quyết, tận khả năng đi tìm kiếm.
- Tề Nhạc, nơi này không giống thế giới vốn có của chúng ta, chỉ sợ không cần anh đi tìm hung thú, hung thú sẽ tự động đi tới thăm chúng ta. Anh hiện giờ chỉ có năng lực chiến đấu một giờ. Trước thích ứng nơi này. Tranh thủ sớm ngày khôi phục thực lực, liên hệ với thần thú. Tốt nhất là liên hệ với Kỳ Lân nhất tộc, đây mới là con đường chúng ta nên đi. Không có thần thú trợ giúp, đừng nói là tìm được Côn Lôn kính trở về, cho dù là tính mạng cũng không bảo đảm.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Tôi hiểu, hiện tại hoàn cảnh này quá lạ lẫm với chúng ta, chỉ có đồng tâm hiệp lực, mới có thể nắm chặt một tia hy vọng yếu ớt này. Tốt, Giải Trĩ đại ca, Minh Xà đại ca, các người nên trở về đi. Khi có chuyện tôi sẽ tìm hai vị.
Giải Trĩ nói:
- Tôi khẳng định phải trở về, về phần Minh Xà tiền bối, không bằng lưu lại nơi này mới tốt. Có lẽ thực lực của Minh Xà tiền bối có trợ giúp, tuy thực lực bây giờ không cao lắm. Nhưng mà, dù sao thì tiền bối cũng có trụ cột cường đại. Đi vào thời kỳ viễn cổ cự thú với chúng ta mà nói là chuyện vô cùng đáng buồn, nhưng đồng dạng cũng là nơi tốt, chẳng lẽ anh không cảm giác được, vào thời đại này, năng lượng trong không khí còn nồng đậm hơn xa thời đại chúng ta sao? Tu luyện ở đây có hiệu quả làm chơi ăn thật. Hơn nữa, Minh Xà tiền bối chỉ cần tìm nơi có nước là được, có lẽ đây là phương pháp khôi phục tốt nhất của hắn.
Thâm Hải Minh Xà nói:
- Được rồi, tôi lưu lại bên ngoài, nhưng mà, Tề Nhạc ah! Hiện tại tôi và anh là nhất thể. Nếu như chúng ta giết hung thú, anh phải phân một phần cho tôi.
Tề Nhạc sững sờ, nói:
- Có ý gì?
Thâm Hải Minh Xà cười hắc hắc, nói:
- Tuy tôi không cách nào học được năng lực của Kỳ Lân. Nhưng kỹ năng thôn phệ anh vừa học không tồi, tuy tôi chưa hoàn toàn nắm giữ được, nhưng cũng học được chút ít da lông.
Tề Nhạc kinh ngạc nói:
- Nói như vậy, anh cũng có thể hấp thu năng lượng?
Thâm Hải Minh Xà lắc đầu, nói:
- Không phải có thể hấp thu toàn bộ. Nhưng mà, chỉ cần là hung thú thủy thuộc tính, tôi có thể thôn phệ như anh.
Tề Nhạc cho tới bây giờ cũng không có tức giận, mỉm cười, nói:
- Chuyện này không thành vấn đề, chỉ cần chúng ta giết hung thú thủy thuộc tính sẽ cho anh thôn phệ.
Đôi mắt Thâm Hải Minh Xà lóe sáng lên, cười hắc hắc, nói:
- Nếu là như vậy, chỉ cần vận khí không quá kém, nói không chừng, không qua bao lâu nữa, tôi có thể đạt được trình độ trước kia. Hiện tại đột nhiên tôi cảm thấy, trở lại thời đại này cũng không tệ.
Quang ảnh lóe lên, Giải Trĩ đã quay về cơ thể Tề Nhạc, lúc này Tề Nhạc mới cảm giác được thân thể của mình tiêu hao không ít năng lượng, vội vàng giải trừ hợp thể với Văn Đình. Ánh sáng màu đỏ sáng lên, hư ảnh Văn Đình huyễn hóa ra khi dung hợp với Tề Nhạc cũng biến thành thật thể, mà cánh tay phải của Tề Nhạc lại biến mất lần nữa.
Văn Đình nói:
- Chúng ta nghỉ ngơi trong một lát, lúc trước tôi đã đi ra ngoài quan sát đơn giản một chút. Ở gần đây không có nguy hiểm tồn tại. Tề Nhạc, bây giờ anh nên hấp thu viên nội đan kia trước. Sau đó chúng ta nên suy nghĩ nên hành động thế nào.
Tề Nhạc gật gật đầu, cùng Văn Đình ở chung một chỗ tới bây giờ, Thâm Hải Minh Xà hiển nhiên tâm tình không tệ, chủ động đảm nhiệm công việc hộ pháp.
Tề Nhạc cùng Văn Đình đi vào trong động nhìn qua Tuyết Nữ, lúc này hắn nhớ lại, lần này tới đây không chỉ của hắn và Văn Đình hai người. Nhìn qua Tuyết Nữ, hắn lại đau đầu, giết nàng sao? Mình không hạ thủ được. Dù sao, Tuyết Nữ có một linh hồn gọi mình là cha.
Thế nhưng mà, nếu như không phải nguyên nhân Tuyết Nữ, mình và Văn Đình cũng không vì một kích cuối cùng của Lục Lân Liệt Thụ Tích đánh vào Luân Hồi quả đưa đến thời đại này, lại nói tiếp, nàng là đầu sỏ gây nên.
Thời điểm Tề Nhạc rời đi thì con mắt Tuyết Nữ nhắm lại, lúc này lại mở ra, hàn quang trong mắt nàng hiện giờ yếu đi, hơn nữa chính là mờ mịt. Nhìn qua Tề Nhạc, thậm chí trong đáy mắt xuất hiện sợ hãi thật sâu.
Tề Nhạc tức giận nói:
- Mỹ nữ, lần này thỏa mãn cô rồi. Vừa rồi chúng ta ở ngoài nói chuyện chắc cô cũng nghe được. Hiện tại chúng ta đang ở thời kỳ viễn cổ cự thú mấy vạn năm trước. Không phải cô muốn giết tôi sao? Đừng nói là cô, chúng ta cũng không thể quay về. Nếu như không phải vì cô đánh lén tôi, nói không chừng chúng ta bây giờ đã bắt đầu du lịch cả nước, cô hận tôi đúng không? Tôi bây giờ thật sự cũng rất giận cô đấy.
Nghĩ tới Tuyết Nữ hai lần đánh lén, trong nội tâm Tề Nhạc tức giận không chỗ phát tiết.
Văn Đình nhẹ nhàng đụng Tề Nhạc một cái, đi đến bên cạnh Tuyết Nữ, ôn nhu nói:
- Cô đừng trách anh ta. Hiện giờ, tâm tình mọi người không được tốt. Nhưng chuyện này đã phát sinh, chúng ta lại trách cô cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào. Tôi nghĩ, cô cũng không nguyện ý ở thời đại này vĩnh viễn đâu. Cho nên, hiện tại chúng ta nên nắm chắc cơ hội duy nhất quay về, nhất định phải đồng tâm hiệp lực mới được. Tề Nhạc nói đúng, từ khi bắt đầu tới giờ, chúng ta căn bản không có địch ý với cô. Có lẽ, trước kia cô từng bị kích thích mạnh gì đó, mới có suy nghĩ bất cận nhân tình như vậy, nhưng trong tình huống hiện giờ, chúng ta không có lựa chọn khác.
Tuyết Nữ nhìn Văn Đình, trong mắt toát ra hào quang do dự, sau một lúc lâu, nàng chậm rãi mở miệng nói:
- Tốt, tôi hợp tác với các người.
Tề Nhạc cũng đi đến bên người Tuyết Nữ, ngồi xổm người xuống, nói:
- Thế nhưng mà, hiện tại chúng tôi sao tin cô được?
Tuyết Nữ hừ lạnh một tiếng:
- Mạng này do các người nhặt được, nếu như các người không tin tôi, vậy giết tôi đi.
Tề Nhạc bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói:
- Tôi không có lựa chọn. Đình Đình.
Hắn nháy mắt với Đình Đình.
Văn Đình mỉm cười, phách vài cái lên người của Tuyết Nữ, năng lượng hỏa diễm nóng rực tiếp vào thân thể Tuyết Nữ, làm cho nàng nhíu mày, nhưng mà, cấm chế Văn Đình lưu lại trên người của nàng biến mất.
Văn Đình vươn tay về phía Tuyết Nữ, mỉm cười nói:
- Từ giờ trở đi, quan hệ của chúng ta là hợp tác. Chúng ta làm quen chút ít, tôi là Văn Đình, hắn là Tề Nhạc. Cô có thể hiểu chúng tôi là bạn của Viêm Hoàng Hồn.
Tuyết Nữ thò tay sờ nhẹ lên tay Văn Đình một cái, chậm rãi đứng người lên, cũng không nhìn Tề Nhạc, nói:
- Từ giờ trở đi, tôi đi theo các người.
Nói xong, nàng lại ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.
← Ch. 112 | Ch. 114 → |