Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 122

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 122: Sai khiến thứ hai
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nếu như thần thú không có một con Thủy Kỳ Lân xuất hiện, như vậy, Thâm Hải Minh Xà nhất tộc trong biển cả chính là bá chủ chân chính.

Bạch nương tử với tư cách là Mãng Giao Long, thời điểm nàng vừa ra đời, kỳ thật chỉ là trung vị thần thú mà thôi, chỉ có tu luyện tới cảnh giới hóa thành Mãng Long, mới có thể tiến nhập vào phạm trù thượng vị thần thú. Từ phẩm giai còn thấp hơn Thâm Hải Minh Xà.

Bạch nương tử rất rõ ràng, sai khiến của Kỳ Lân chỉ có thể là ba, nói như vậy, Kỳ Lân đều tuyển chọn thần thú thượng vị mạnh nhất mà thôi, hoặc là thực lực đầy đủ cường đại.

Tìm kiếm thượng vị hung thú, sau đó thu phục làm sai khiến. Từ góc độ nàng chỉ là trung vị thần thú, vốn không có tư cách làm sai khiến của Kỳ Lân.

Thâm Hải Minh Xà cổ động nói:

- Bạch nương tử, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp đấy! Tề Nhạc hắn chẳng những là Hắc Kỳ Lân, hơn nữa còn là Tứ Tường Vân Hắc Kỳ Lân trước nay chưa từng có, tương lai sẽ biến thành người mạnh nhất trong thần thú. Đồng thời, hắn còn nếm qua Luân Hồi quả. Hấp thu năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên trong đó.

- Chỉ cần em trở thành sai khiến của anh ta, được năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên cải tạo. Nói không chừng em không cần tu luyện tới cảnh giới vạn năm, phẩm giai bản thân đã tăng lên thượng vị, thực lực không còn bị nước ước thúc. Cơ hội này không thể buông tha! Huống chi, em trở thành sai khiến của Tề Nhạc, chẳng phải chúng ta không chia lìa sao?

Nói Bạch nương tử không động tâm thì đó là chuyện không thể nào. Chỉ cần trở thành sai khiến của Kỳ Lân, bất luận bản thân thực lực như thế nào. Trong giới thần thú, địa vị trực tiếp tăng lên thượng vị. Hơn nữa có Kỳ Lân che chở, có điều kiện tu luyện thật tốt, tuy khoảng cách tu vi vạn năm không xa, nhưng mà, có thể sớm một ngày đạt tới, không phải rất tốt sao?

Ít nhất, trở thành sai khiến của Kỳ Lân. Vậy không cần dựa vào nước mới phát huy được hết sức mạnh nữa. Thâm Hải Minh Xà nói, đã đả động Bạch nương tử. Đồng thời, Bạch nương tử còn có tình cảm với Thâm Hải Minh Xà vừa quen, cảm giác rất không tồi. Nàng có thể cảm nhận được tình cảm thắm thiết của Thâm Hải Minh Xà đối với nàng.

Suy đi nghĩ lại, nàng đã buông lỏng, nói:

- Tôi thật sự có thể trở thành sai khiến của Kỳ Lân sao? Vương vĩ đại. Ngài có ghét bỏ thực lực bản thân của tôi không đủ chăng?

Tề Nhạc mỉm cười, lắc đầu, nói:

- Đương nhiên sẽ không, tôi cho tới bây giờ chưa từng lợi dụng năng lực của sai khiến. Lúc trước thu Minh Xà đại ca biến thành sai khiến, cũng là do trùng hợp thôi. Hiện tại đây là phương pháp duy nhất khiến cô an tâm rời đi, chỉ cần cô nguyện ý, tôi nhất định sẽ đối đãi cô như với Minh Xà đại ca. Tôi sẽ xem cô là bạn của mình.

Thâm Hải Minh Xà vội la lên:

- Bạch nương tử, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp! Em còn do dự gì chứ?

Cái đầu to lớn của Bạch nương tử đưa lên, thân thể du động đến bên người Tề Nhạc, nhìn qua Thâm Hải Minh Xà, trịnh trọng nói:

- Với tư cách một thành viên trong thần thú. Có thể trở thành sai khiến của Kỳ Lân vương giả, đây là vinh hạnh lớn nhất của tôi. Thỉnh Vương ban cho tôi lực lượng.

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Trở thành sai khiến của tôi, chúng ta vĩnh viễn là bạn, sau này Bạch tỷ tỷ nên gọi thẳng tên của tôi, tôi tên là Tề Nhạc.

Vừa nói, con mắt Tề Nhạc đã sáng lên, vân lực trong cơ thể chậm rãi tăng lên, hai mắt của hắn tản mát ra quang mang của Kỳ Lân, một bạc một tối, nhưng trong buổi tối lại tràn ngập khí tức thánh khiết.

Bạch nương tử cúi đầu xuống, buông lỏng thân thể của mình, năng lượng trong cơ thể thu liễm hoàn toàn, lẳng lặng chờ thời khắc biến thành sai khiến.

- Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành! Thần sắc minh sắc, thiên thanh địa thanh, thần quân thanh quân, bất ô bất trọc, quỷ mị hàng phục, âm dương hòa hợp, hàng.

Âm thanh của Tề Nhạc như có mị lực vang lên trong đêm tối, hư ảnh Kỳ Lân hiện ra sau lưng, phiêu nhiên hiện ra giữa không trung.

Tề Nhạc nhìn qua Bạch nương tử, lúc này đây, hắn có cảm giác khác biệt với Thâm Hải Minh Xà lúc trước, Thâm Hải Minh Xà là bị động, mà Tề Nhạc lúc này vì cứu vớt tính mạng của mình, không thể không miễn cưỡng phát động Kỳ Lân thần hàng, từ nguyên lý mà nói, loại tình huống này phi thường nguy hiểm, cực kỳ dễ dàng bị cắn trả, nhưng tình huống bây giờ không giống, Bạch nương tử là cam tâm tình nguyện trở thành sai khiến của hắn, mà hắn cần làm, chính là kết nối với khí tức của Bạch nương tử, bằng vào lực lượng của mình, thu Bạch nương tử thành bạn chân thành nhất của mình, là đồng bọn.

Mái tóc đen dựng đứng. Một khí tức khủng bố từ trên người của hắn hiện ra. Đồ án Kỳ Lân không ngừng khuếch trương, chỉ trong nháy mắt, cũng đã biến ảo thành quang ảnh Kỳ Lân cực lớn chừng ba mươi mét. Kỳ Lân cúi đầu, cái sừng hai màu đen bạc sáng lên. Mà Tề Nhạc lúc này, giơ cánh tay phải của mình lên.

Một phù hiệu màu bạc từ trên đầu ngón tay phải của Tề Nhạc bắn ra ngoài, mà khí hiệu đồng dạng cũng từ sừng của quang ảnh Hắc Kỳ Lân bắn ra. Phù triện này giao hòa trên không trung, hình thành một vòng tròn khuếch tán ra chung quanh.

- Bạch nương tử, cô có nguyện ý trở thành sai khiến của tôi không, bất luận là xuất hiện tình huống nguy hiểm thế nào, đều vĩnh viễn không phản bội?

Âm thanh của Tề Nhạc trở nên trầm thấp, lời nói tràn ngập từ tính hấp dẫn người khác.

Thân thể cực lớn của Bạch nương tử rung động lắc lư một chút, khẩn thiết trả lời:

- Tôi nguyện ý.

Trong mắt Tề Nhạc có vui vẻ nhàn nhạt.

- Tôi dùng thân phận truyền thừa huyết mạch Kỳ Lân tuyên bố, vĩnh viễn trở thành động bọn chân thành nhất với Bạch nương tử, bất ly bất khí, thẳng tới khi tính mạng kết thúc.

Đột nhiên hào quang màu bạc trong mắt bắn ra, một phù triện màu bạc hình tròn từ trên cao hạ xuống, đem thân thể Bạch nương tử bao phủ vào bên trong, quang mang lóe lên, thân thể cực lớn của Bạch nương tử có chút run rẩy cực nhỏ, nhưng mà. Hào quang trong mắt của nàng sáng ngời, cũng không có ý định kháng cự.

Đúng lúc này, tình huống không giống như lần trước sử dụng Kỳ Lân thần hàng xuất hiện. Trong quang mang màu bạc này, từng quang điểm màu xanh như phỉ thúy xuất hiện, xếp đặt thẳng tắp trên không trung, ngưng tụ vào cái sừng cực lớn của Bạch nương tử, mà hào quang màu xanh phỉ thúy này bao phủ. Sừng của Bạch nương tử biến thành màu xanh lá, ngay sau đó, hào quang màu xanh lá này càng mạnh, thân thể của nàng bị hào quang phỉ thúy này bao phủ.

Hai tay trước người Tề Nhạc hợp lại, tay phải thò ra, hư trảo chụp về Bạch nương tử, lúc này, Bạch nương tử đã nhắm mắt lại. Hào quang lóe lên, thân thể của nàng tiêu thất vào hư không.

Tất cả mọi thứ chung quanh đã bình tĩnh lại, Thâm Hải Minh Xà có chút bất an hỏi:

- Xong rồi?

Tề Nhạc gật gật đầu, mỉm cười nói:

- Chẳng phải lúc trước anh cũng vậy sao?

Thâm Hải Minh Xà cười khổ nói:

- Thế nhưng mà, lúc đầu tôi đâu có phát hiện quang mang màu xanh kia! Không có việc gì a.

*****

Tề Nhạc tức giận nói:

- Thì thế nào? Anh đấy, quan tâm sẽ bị loạn. Anh nghĩ lại đi, nếu Bạch nương tử là sai khiến của tôi, như vậy, thân thể của tôi không có tinh thần lực chỉ dẫn, cũng không mang bất cứ thương tổn nào cho nàng. Tôi nghĩ, những hào quang màu xanh kia chính là hiệu quả do Tự Nhiên Chi Nguyên mang đến, anh khác với nàng ta, đây là chuyện tốt. Hiện tại Bạch nương thu liễm tinh thần lực hoàn toàn, tiến vào trong ngủ say, tôi nghĩ. Nàng hiện giờ chắc được Tự Nhiên Chi Nguyên cải tạo. Sau khi cải tạo sẽ có hiệu quả gì. Chỉ sợ chỉ có nàng tỉnh táo lại mới biết được thôi.

Thâm Hải Minh Xà nói:

- Vậy anh nên thu tôi trở về đi, tôi muốn thủ hộ nàng. Chỉ cần có thể nhìn thấy nàng. Tôi đã thỏa mãn.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Minh Xà đại ca, đừng quên trước kia anh đáp ứng gì với tôi đấy?

Thâm Hải Minh Xà nói:

- Không quên, hiện tại tôi cũng hy vọng thực lực của anh mạnh hơn một chút, sau này gặp được hung thú và thần thú gì cũng cẩn thận, anh là Kỳ Lân hạng hai, nếu như không có chút ít thực lực, sao có thể bảo hộ chúng tôi?

Tề Nhạc cả giận nói:

- Wow, vậy tôi giúp anh là tổn hại của tôi rồi, điển hình là qua sông đoạn cầu, sao tôi lại là Kỳ Lân hạng hai?

Thâm Hải Minh Xà cười hắc hắc, nói:

- Anh kế thừa huyết mạch Kỳ Lân, nhưng dù sao anh cũng là nhân loại. Bất luận là Hỗn Độn Vương hay là Bạch nương tử đáng yêu, đều nghĩ anh chính là Kỳ Lân hình người đấy, nếu không, anh cho rằng sẽ thuận lợi như vậy sao? Tôi cũng không hy vọng anh bại lộ trước mặt Bạch nương tử yêu dấu, cho nên, nhất định phải trợ giúp anh. Anh trước thu tôi vào cơ thể đi, tôi dùng tinh thần lực truyền tin tức cho anh, anh lập tức bắt đầu tu luyện, sau đó, có thể bất tri bất giác hấp thu năng lượng Lam Hải Lôi Châu cùng nội đan Kim Sí Đại Bằng Điêu.

Thời điểm buổi chiều hôm nay, Đồ Tiết đã bắt đầu dẫn đầu tộc nhân mình thu thập hành lý xong rồi.

- Cha, Tề Nhạc đại ca không thấy, đâu không biết đi chỗ nào.

Đồ Tang có chút thở dốc chạy đến bên cạnh Đồ Tiết nói ra.

Đồ Tiết sững sờ một chút, nói:

- Không thấy? Chẳng lẽ đêm qua bọn họ tắm rửa không quay về sao?

Đồ Tang nhìn cha của mình, trong mắt lộ ra hào quang tha thiết.

- Ba ba, nếu không thì con đi tìm bọn họ. Tốc độ của con rất nhanh, lập tức quay về đây.

Đồ Tiết do dự một chút, vẫn ngăn cản con mình.

- Có lẽ bọn họ rời đi rồi cũng lên, Hỏa Tiết là không thể tới trễ, chúng ta nên xuất phát thôi, không thể chờ đợi được.

Đồ Tang bất mãn nói:

- Thế nhưng mà, núi lớn như vậy, vạn nhất bọn họ lạc đường thì sao? Nếu tìm không thấy chúng ta, bọn họ nhất định sẽ sốt ruột.

Đồ Tiết tức giận nói:

- Con cho rằng Tề đại ca giống như con hay sao? Bổn sự của bọn họ rất lớn, lạc đường chắc chắn sẽ không, đến bây giờ đều chưa có trở về, hoặc là gặp chuyện gì, hoặc là, bọn họ lặng lẽ rời đi.

Đồ Tang cố chấp nói:

- Không, cha, con tin tưởng Tề đại ca chưa có đi, nếu không, bọn họ nhất định nói với chúng ta một tiếng rồi! Nếu không như vậy đi, ba ba lên đường trước, con đi tìm bọn người Tề Nhạc đại ca, nếu như tìm không thấy, con đuổi theo cũng không muộn.

Đồ Tiết rất sủng ái đứa con này của mình, bất đắc dĩ gật gật đầu, nói:

- Vậy được rồi, con lên đường nhất định phải cẩn thận, nếu như gặp được cự thú, nhất định phải né tránh, ngàn vạn lần không được vọng động, hiểu chưa?

Đồ Tang tung tăng như chim sẻ nói:

- Vâng, cha, con rất cơ linh mà, bây giờ con đi tìm bọn họ.

Âm thanh truyền tới.

- Không cần tìm, chúng tôi đã trở về.

Cha con Đồ Tiết nhìn qua hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy Tề Nhạc, Văn Đình cùng Tuyết Nữ đang từ từ đi tới nơi này. Từ biểu hiện mà nhìn, ba người sau khi tắm rửa sảng khoái hơn rất nhiều, dung quang của Tuyết Nữ cùng Văn Đình càng khiến người ta chú ý.

Đồ Tang nhanh chóng chạy đến bên người Tề Nhạc, hỏi:

- Tề Nhạc đại ca, các người đi đâu vậy, chúng ta lập tức xuất phát rồi đấy.

Tề Nhạc mỉm cười, vỗ vỗ đầu Đồ Tang, nói:

- Chúng tôi đi ra ngoài dạo. Khá tốt là còn kịp. Thật sự xấu hổ, làm các vị lo lắng rồi.

Đồ Tiết mắt đầy thâm ý nhìn qua Tề Nhạc, Đồ Tang chẳng có phát hiện điểm nào không đúng, nhưng mà, hắn lại cảm giác được, khí tức trên người Tề Nhạc biến hóa rất lớn.

Ngày hôm qua hắn chấm dứt tu luyện từ trong động đi ra ngoài, giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, nhưng bây giờ nhìn lại, khí tức trên người của hắn bình thản, căn bản không nhìn ra chút sâu cạn nào.

Đồ Tiết nói:

- Các vị đã trở về, nên thay quần áo trước đi. Tôi đã sớm chuẩn bị cho các vị rồi.

Tề Nhạc gật gật đầu, Đồ Tiết ngày hôm qua đã nói với hắn rồi, vì ngăn ngừa phiền toái không cần thiết, nên che dấu dung mạo của hai người bọn họ thì tốt hơn. Ba người đi vào huyệt động do Đồ Tiết an bài lần trước, bọn người Đồ Tiết cho rằng bọn họ là vợ chồng, cho nên chỉ an bài một động. Đơn giản nói cho bọn họ biết biện pháp mặc những quần áo lá cây này, Đồ Tiết liền mang theo Đồ Tang đi ra ngoài chuẩn bị công việc xuất phát, với tư cách tù trưởng, hắn lúc này vô cùng bận rộn.

Tề Nhạc cầm lấy quần áo Đồ Tiết chuẩn bị cho mình lên nhìn, chỉ có một món đồ như váy ngắn, do lá cây bện mà thành, không biết là lá cây gì, sờ tới sờ lui cảm giác khá là cứng cỏi.

Văn Đình buột miệng cười, nói:

- Mặc vào đi, anh sẽ là dã nhân.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Trước đừng cười anh, xem xem quần áo của em rồi nói.

Văn Đình lúc này mới phát hiện, sắc mặt của Tuyết Nữ có chút không dễ nhìn, cầm lấy quần áo lá cây trước mặt khoa tay múa chân, lại không có động thủ. Lúc nhìn kỹ, phát hiện Đồ Tiết chuẩn bị quần áo cho các nàng hoàn toàn không có gì khác so với những nữ nhân Tộc Thổ bên ngoài. Có thể nói, đây là áo tắm hai mảnh. Chỉ che lại các bộ vị trọng yếu nhất.

- Cái này, làm sao mặc đây!

Văn Đình bất mãn nhìn qua Tề Nhạc.

Tề Nhạc cười nói:

- Nhập gia tùy tục, chắc chỉ quàng vào thôi. Dù sao cũng không cần mặc thời gian quá dài. Thời gian chúng ta tời khỏi Tộc Thổ không lâu đâu.

Tuyết Nữ trực tiếp ném những quần áo này lên mặt đất, giống như không nghe được lời của Tề Nhạc nói. Văn Đình không có trực tiếp như nàng, chậm rãi dựa sát vào người của Tề Nhạc, trong mắt toát ra hào quang ôn nhu.

- Tề Nhạc, chẳng lẽ anh hy vọng thân thể lão bà của mình bị nam nhân khác nhìn sao? Nếu như anh không ăn giấm, em không có ý kiến gì.

- A?

Tề Nhạc lúc này mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng, cười khổ nói:

- Vậy làm sao bây giờ, anh đã đáp ứng người ta.

Văn Đình hừ một tiếng, nói:

- Em mặc kệ, là anh đáp ứng. Chúng ta cũng không đáp ứng, anh nghĩ biện pháp đi. Dù sao y phục này em không mặc đâu.

Linh quang trong đầu Tề Nhạc lóe lên, nói:

- Được rồi, các người ở đây chờ anh đi, anh đi rồi trở về.

*****

Vừa nói, hắn quay người đi ra ngoài. Thời điểm tới cửa, hắn lại dừng lại. Quay người nhìn Văn Đình cùng Tuyết Nữ nói:

- Như vậy đi, các em mặc mấy món đồ này lên người đi. Đương nhiên, nên giữ lại nội y bên trong. Vấn đề khác anh nghĩ biện pháp, chắc chắn sẽ không bị người ta nhìn ra gì đâu.

Nói xong, hắn lóe thân lên, đã rời khỏi huyệt động.

Văn Đình cùng Tuyết Nữ liếc nhau, không khỏi bật cười.

- Tuyết Nữ ah! Nếu như sau khi chúng ta tìm được Côn Lôn kính. Có nên khai phá thánh địa du lịch như nơi này không. Đây mới thực sự là sinh thái nguyên thủy a.

Tuyết Nữ cũng hiếm khi mỉm cười, nói:

- Bây giờ chúng ta có mặc mấy món này không?

Khi đi tới thời đại này, nàng không có địch ý mạnh với Tề Nhạc cùng Văn Đình như trước kia. Dù sao, bây giờ không chỉ vấn đề quay về, nếu như không đoàn kết lại, chỉ sợ càng không có cơ hội sống sót.

Văn Đình gật gật đầu, nói:

- Nếu Tề Nhạc nói hắn có biện pháp, chúng ta nên mặc đi. Nếu động tác của cô chậm, đợi tí nữa hắn trở về, chẳng lẽ cô muốn hắn cởi quần áo giúp cô sao?

Sắc mặt Tuyết Nữ cứng đờ, không nói thêm gì, lập tức bắt đầu động tác.

Trong chốc lát, Tề Nhạc đã từ bên ngoài đi vào. Đồng thời, hắn còn ôm một đống lá cây lớn. Vừa mới đi vào huyệt động, Tề Nhạc đã ngây người, thậm chí ngay cả lá cây trong ngực cũng rơi xuống.

Tuyết Nữ có chút ngượng ngùng trốn sau lưng Văn Đình, tuy Văn Đình có phóng khoáng một chút, nhưng trên mặt đẹp cũng ửng đỏ. Các nàng hiện giờ, cũng đã mặc quần áo của người Tộc Thổ. Nội y bên trong chưa cởi nên Tề Nhạc không có nhìn thấy gì nhưng mà, chỉ có lá cây che chắn những bộ vị trọng yếu, đùi thon dài mượt mà.

Vòng eo nhỏ nhắn cộng thêm da thịt trắng bóng hiện ra ngoài, tóc dài Văn Đình không biết lúc nào đã biên thành đỏ sậm. Mà không phải màu đen vốn có. Nàng lúc này cũng không sử dụng năng lực, nhưng mà, Tề Nhạc đã bất chấp những chi tiết này. Hai nữ nhân mặc mát mẻ như thế, dẫn phát phản ứng nguyên thủy nhất của hắn, lập tức miệng khô lưỡi đắng.

- Trời ạ! Hai người đúng là thiên thần của nhân gian a.

Tề Nhạc mở to con mắt của mình, thân thể mềm mại của hai người như khắc sâu vào óc của hắn.

Văn Đình có mái tóc dài màu đỏ sậm cùng mái tóc dài màu xanh lá của Tuyết Nữ, ăn mặc trang phục lá cây như người Tộc Thổ, loại cảm giác này, tuyệt đối không thể diễn tả bằng ngôn từ, trong nội tâm Tề Nhạc thầm nghĩ, nếu như trở về thời đại của hắn, nhất định phải mang thêm vài món quần áo, đưa cho Minh Minh, Như Nguyệt và Hạ Thương Băng. Đây quả là kích thích. Nếu như bảo các nàng mặc quần áo như thế này...

Nghĩ tới đây, Tề Nhạc cảm giác mũi của mình nóng lên, vội vàng chuyển ánh mắt đi chỗ khác, thở sâu, bình phục kích động của mình.

Văn Đình gắt giọng:

- Còn nhìn nữa! Anh đã nghĩ biện pháp chưa?

Tề Nhạc chỉa chỉa vào đống lá trên cây, nói:

- Các em xem cái gì đây nào, đây chính là biện pháp của tôi. Dù sao cũng là lá cây, tôi cảm thấy không muốn cho ai nhìn thấy thân thể hai người, cho nên, tìm một ít lá cây, tôi cẩn thận lựa chọn qua, những lá cây này rất cứng, biến thành quần áo tuyệt đối không có vấn đề, chẳng phải mặc quần áo che lại sao? Đến đây đi, có muốn tôi mặc quần áo cho hai tiểu thư không? Hắc hắc. Các cô yên tâm đi, tôi cố ý đi qua thác nước bên kia rồi, lá cây cũng đã rửa sạch sẽ.

Trong mắt Văn Đình có hào quang khen ngợi, nói:

- Anh chạy nhanh nhỉ, còn anh làm sao bây giờ?

Tề Nhạc nói:

- Anh không sao cả, dù sao anh là nam nhân, cũng mặc quần áo như bọn họ. Hiện tại anh muốn cho hai người nhìn thấy thân thể cường tráng của mình, anh chẳng có ý kiến gì.

Vừa nói, hắn đã cởi quần áo của mình ra.

- Ah!

Tuyết Nữ kinh hô một tiếng, vội vàng quay lưng đi, ngay cả Văn Đình cũng đỏ mặt, đồng dạng xoay người, tức giận nói:

- Chán ghét, ai muốn nhìn anh. Anh mặc đồ nhanh vào đi!

Vừa nói, cuốn lá cây dưới đất lên, thời điểm Tuyết Nữ quay lưng lại, Tề Nhạc đang nghiên cứu làm sao mặc quần áo này đây.

- Tốt, anh mặc!

Tề Nhạc mỉm cười nói.

Tuyết Nữ cùng Văn Đình đồng thời quay người trở lại, lúc này, quần áo trên người các nàng biến hóa, nữ nhân đều yêu đẹp, huống chi các nàng là nữ nhân tuyệt sắc. Tuy lá cây là tài liệu đơn giản nhất, nhưng trong bàn tay tinh xảo của các nàng, đã biến thành trang phục mới, không nên quên, Văn Đình lúc trước chính là chuyên gia thiết kế thời trang a. Tuy nàng khi đó thiết kế nội y, nhưng mà, đối với chỉnh thể thiết kế thời trang, nàng hiểu rất sâu.

Nhìn thấy bộ dạng hai người. Đôi mắt Tề Nhạc tỏa sáng. Các nàng cũng không phải dùng lá cây bao trùm toàn thân, nếu là như vậy. Tề Nhạc nhất định sẽ cười nhạo các nàng là bánh trưng, phía dưới vốn là váy lá, đã có mấy miếng lá bện thành cái quần, chỉ để lộ bắp chân trắng nõn, hạ thân cũng có lá đơn giản bện thành, mà phía trên, lá cây kết nối với váy rậm rạp. Giống như bộ áo liền quần vậy, lá cây xanh biếc phụ trợ thân thể mềm mại của các nàng, có phong tình khác biệt.

- Thật đẹp.

Tề Nhạc tán thưởng lấy. Hắn hiện giờ chỉ có thể dùng hai chữ này hình dung các nàng.

Lúc Tề Nhạc nhìn thấy hai người, Văn Đình cùng Tuyết Nữ cũng đồng dạng nhìn hắn, Tề Nhạc mặc chiếc khố lá cây giống váy ngắn, thân thể xích lõa, hai nữ nhân vốn cho rằng hắn mặc như vậy rất khôi hài, nhưng bây giờ nhìn lại, hoàn toàn không giống.

Làn da màu cổ đồng của Tề Nhạc vô cùng khỏe mạnh, cơ bắp cân xứng rõ ràng, bả vai rộng, lưng ngực đầy đặn, từng khối cơ bắp tràn ngập cảm giác lực lượng, hoàn toàn thể hiện nét phương cương của nam nhân. Mà Bá Ca ngày đó, so dáng người thì không uy mãnh bằng, rồi lại không mất cân đối. Mái tóc đen xõa lên vai, gương mặt của hắn nở nụ cười xấu xa như ngày thường, có thể nói Tề Nhạc như hiện giờ, mang cho người ta cảm giác như tắm trong gió xuân, ánh mắt hắn sáng rõ, gương mặt bình thường, nhưng lại có cảm giác thâm thúy.

- Hai vị mỹ nữ, hai em chưa thấy qua người đẹp trai sao?

Tề Nhạc nhanh chóng nhận ra ánh mắt khác thường của hai nữ nhân, hắn làm ra bộ dáng cân đối như vận động viên thể hình. Cơ bắp nổi lên đá hoa cương điêu khắc thành.

Tuyết Nữ khẽ gắt một tiếng quay đầu đi chỗ khác. Văn Đình thì đỏ mặt lên, liếc qua Tề Nhạc.

Đúng lúc này, âm thanh Đồ Tang từ bên ngoài truyền vào.

- Tề Nhạc đại ca, các vị xong chưa, tới lúc lên đường rồi đấy.

- Xong rồi, xong rồi, chúng ta lập tức ra đây.

Vừa nói, Tề Nhạc nhanh chóng lựa ra những phiến lá cứng rắn nhất, phân biệt đặt lên đầu của Văn Đình cùng Tuyết Nữ, bởi vì lá cây lớn, cho nên rủ xuống hai bên, trên cơ bản che đi gương mặt của các nàng, tuy các nàng hiện giờ có rất nhiều điểm khác người Tộc Thổ, nhưng nếu đặt trong đám người, đã không còn khiến người ta chú ý tới.

Mỉm cười, hào quang trong mắt Tề Nhạc sáng lên.

- Lão bà bảo bối, Tuyết Nữ, chúng ta đi thôi.

Những chuyện sắp đối mặt Tề Nhạc không biết, nhưng mà, tâm tình của hắn khi đi vào thời kỳ viễn cổ cự thú đã ổn định lại. Sắp đối mặt với bất cứ chuyện gì, hắn cũng bảo trì bình tĩnh.

*****

Bộ lạc của Đồ Tiết, tất cả bao gồm hơn ba ngàn người lên đường tham gia Hỏa Tiết, bởi vì Hỏa Tiết là ngày lễ lớn nhất của Tộc Thổ, cũng là thời gian trọng yếu nhất trong năm của người Tộc Thổ, cho nên bọn họ không lưu lại bất cứ người nào thủ vệ ở nhà, toàn bộ xuất động tới tham gia ngày lễ long trọng này. Mỗi một người Tộc Thổ trên mặt đều nở nụ cười hạnh phúc. Hiển nhiên, bọn họ phi thường chờ mong ngày hôm nay.

Có lẽ nguyên nhân là do trời mưa ngày hôm trước, không khí trong núi tươi mát, trong không khí có hương thơm ngát của bùn đất và thực vật, ngửi vào mũi, làm cho Tề Nhạc có chút say mê. Tề Nhạc phát hiện, sau khi mình có được Tự Nhiên Chi Nguyên, đối với thiên nhiên mỹ hảo, hình như càng ngày càng lưu luyến.

Cũng không phải rất hoài niệm thời đại của mình, nếu như không phải còn có người yêu và bạn thân đang chờ mong, hắn thật sự không muốn rời khỏi thời đại này. Cho dù ở lâu với người Tộc Thổ, hắn cũng rất nguyện ý.

Diện tích phiến sơn mạch này rất lớn, mà bộ lạc Đồ Tiết bộ lạc lại ở ngoài sơn mạch, cho nên, vừa xuất phát, tộc nhân Đồ Tiết bắt đầu đi nhanh hơn. Hỏa Tiết tiến hành vào hai ngày sau, bọn họ nhất định phải trong vòng hai ngày này, đuổi tới bộ tộc cường đại nhất Tộc Thổ ở trung ương sơn mạch. Cũng chính là nơi của tộc trưởng bộ tộc.

Trong khi đi, hưng phấn nhất là Đồ Tang cùng đệ đệ muội muội của hắn, những đứa trẻ Tộc Thổ này, dường như từ khi ra đời đã có thiên phú leo núi, luồn lên nhảy xuống, chợt trước chợt sau, nhìn mà mệt chết đi được. Nhưng cước bộ chỉnh thể của người Tộc Thổ rất nhanh, chẳng qua chỉ đi tới trưa, bọn họ đã vượt qua bốn năm ngọn núi không lớn.

Tề Nhạc, Văn Đình cùng Tuyết Nữ đi trong đội ngũ, ba người tiến lên theo cước trình của người Tộc Thổ, đối với bọn họ mà nói, tốc độ như vậy không coi vào đâu. Vừa đi, Tề Nhạc lôi kéo tay Văn Đình, vừa thưởng thức phong cảnh. Ngẫu nhiên hái mấy đóa hoa đặt lên đầu của Văn Đình cùng Tuyết Nữ, trong nội tâm tràn ngập cảm giác nhẹ nhõm.

Lúc bắt đầu, Tuyết Nữ còn không muốn hoa của Tề Nhạc, về sau, Tề Nhạc nghĩ biện pháp, lại chuyển giao cho Văn Đình, Tuyết Nữ cũng cam chịu. Tề Nhạc ẩn ẩn phát hiện, nét lạnh lẽo trên gương mặt Tuyết Nữ dần dần hòa tan không ít, càng lúc càng giống con gái bình thường. Có lẽ nguyên nhân là do thời đại này còn nguyên thủy nên cũng làm thay đổi tâm trạng của nàng.

Một chuyến hơn ba nghìn người, tốc độ đi còn nhanh hơn dự liệu của Tề Nhạc, bởi vì những người dân này đều sinh hoạt trên núi cao, bất luận người trưởng thành, người già hay trẻ nhỏ, thân thể đều phi thường thoăn thoắt, chỉ có một ít người tuổi tác quá lớn hoặc quá nhỏ, mới có trai tráng hiệp trợ mà thôi.

Bọn người Tề Nhạc vẫn đi theo người một nhà của Đồ Tiết, từ khi đi tới đây, hắn cũng từ từ quen thuộc người trong nhà của Đồ Tiết, trong lúc nói chuyện phiếm với Đồ Tang, nói lên tình huống của Đồ Tiết, thì ra, bản thân Đồ Tiết cũng là một người có được cự thú làm đồng bọn, hơn nữa còn là một trong những chiến sĩ ưu tú nhất, trong một lần thi đấu các tộc, từng đại biểu Tộc Thổ xuất chiến, lấy được thành tích trước top mười.

Cũng sau cuộc tranh tài này, hắn mới trở thành tù trưởng một bộ lạc Tộc Thổ. Mà chiến sĩ ưu tú nhất của Tộc Thổ hay là tộc trưởng trong thời đại này, vũ lực là yếu tố trọng yếu nhất, mà tộc trưởng kia từ nhỏ lớn lên cùng với Đồ Tiết, cũng trong lần đại hội này, lấy được thành tích trước top ba. Mang lại vinh dự cực lớn cho Tộc Thổ, được các tộc nhân kính yêu.

Sau khi biết rõ tình huống này, Tề Nhạc đối với vị tộc trưởng Tộc Thổ này, càng có thêm hưng thú. Dù sao, Tộc Thổ là hậu nhân của Hoàng Đế trong truyền thuyết. Có thể trở thành tộc trưởng Tộc Thổ lớn này, tất nhiên có chỗ hơn người của hắn. Thời gian hai ngày qua đi, bộ lạc của Đồ Tiết đi rất nhanh, hơn ba nghìn người đi trên đường nhưng không xuất hiện tình huống rối loạn nào, nhưng mà đi thì phải có nghỉ ngơi, những chuyện này an bài rất rõ ràng.

Khi bọn họ sắp tới trung ương của sơn mạch, trên đường đi gặp được người của hai bộ lạc Tộc Thổ Cao Sơn khác. Hai bộ lạc này nhỏ hơn bộ lạc Đồ Tiết một chút, cũng có quy mô hai ngàn người. Ba bộ lạc hội tụ cùng một chỗ, người trẻ tuổi bắt đầu lung lay, một ít nam nhân trẻ tuổi gấp gáp, thậm chí đã bắt đầu hấp dẫn nữ nhân bộ lạc khác.

Hành động của bọn họ phi thường trực tiếp, hoàn toàn không che đấu tình cảm của mình, chỉ cần gặp được người mình ưa thích, lập tức đi lên bày tỏ hảo cảm, nếu như đạt được cho phép, sẽ từ từ bồi dưỡng tình cảm, về phần dọc đường xảy ra chuyện gì, chỉ sợ sẽ rất khó ai biết. Thời điểm cắm trại nghỉ ngơi nghe Đồ Tiết trò chuyện, rất nhiều hài tử Tộc Thổ Cao Sơn, sau khi Hỏa Tiết kết thúc và trở về bộ lạc đều mang bụng bầu và sắp làm mẹ.

Khá tốt, Tề Nhạc sau một đêm đó, cũng không có gặp phiền toái gì. Cũng không có nữ nhân Tộc Thổ này tỏ vẻ hảo cảm với hắn. Tuy khiến Tề Nhạc thở ra một hơi, nhưng mà, trong lòng của hắn cũng cân nhắc, chẳng lẽ mình không có mị lực hay sao? Hay là vì người Tộc Thổ chê màu da của mình không đủ đen, không được người Tộc Thổ tán thành?

Nhưng mà, Tề Nhạc nghĩ ngợi lung tung cũng không qua thời gian bao lâu, sau hai ngày bôn ba, rốt cuộc trưa ngày thứ ba cũng tới bộ lạc đệ nhất của Tộc Thổ Cao Sơn.

Mỗi một bộ lạc của Tộc Thổ Cao Sơn, đều dùng tên của tù trưởng làm tên gọi của bộ lạc. Chỉ cần bộ lạc thay đổi, thay thế tộc trưởng, như vậy, tên của bộ lạc cũng thay đổi, năm thứ hai của Hỏa Tiết, tộc trưởng sẽ tuyên bố tên mới của bộ lạc, chiêu cáo cho toàn bộ Tộc Thổ Cao Sơn biết.

Xa xa, ngọn núi hai bên càng lớn hơn trước. Nhưng mà, khoảng cách núi rừng cũng thật xa có âm thanh từ trong khe núi truyền ra, bọn người Tề Nhạc nhìn thấy một vùng đất bằng phẳng. Đó là một địa phương do bốn ngọn núi cao và thung lũng vây quanh. Theo Đồ Tiết nói, tại đây chính là hoàn cảnh tốt nhất của Tộc Thổ Cao Sơn, hoàn cảnh tốt nhất, thích hợp sinh tồn nhất. Mà đại bộ lạc Tộc Thổ Cao Sơn chính là bộ lạc Hi Thụy ở ngay trong này. Tù trưởng của bọn họ là tộc trưởng Hi Thụy của Sơn Tộc Thổ. Ở nơi này khống chế toàn bộ Tộc Thổ Cao Sơn.

Tuy quy mô lớn hơn Đồ Tiết rất nhiều, nhưng tình thế chỉnh thể lại không có gì khác bộ lạc Đồ Tiết, các dãy núi chung quanh thung lũng là các huyệt động, đều là người của bộ lạc Hi Thụy cư trú, có chút là tự nhiên, có chút do người mở, cảm giác, hào khí chỉnh thể phi thường hài hòa. Tề Nhạc dễ nhìn một chút. Số lượng đại khái là hai ngàn, nếu như từ một nhà năm người mà nói, vậy số lượng của bộ lạc Hi Thụy cũng vượt qua vạn người, khó trách là bộ lạc lớn nhất của Tộc Thổ Cao Sơn.

Diện tích thung lũng phi thường uyên bác, bốn phía do núi vây quanh, chỉ có chỗ trũng xuống là có hàng rào ngăn cách. Địa phương khác đều là núi cao làm bình chướng thiên nhiên.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)