Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 013

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 013: Ký túc xá nữ sinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Nói bậy, nơi này là ký túc xá nữ sinh, một nam nhân như anh sao có thể ở chỗ này?

Thiếu nữ đưa bình thủy tinh lên cao, làm ra bộ dáng sắp liều mạng, lúc này, một thiếu nữ khác từ trong phòng đi ra, nàng cao hơn thiếu nữ kia này một chút, cao chừng một mét bảy, trên ngươi mặc cái áo sơ mi màu hồng nhạt, mái tóc dài rối tung sau lưng, công phu che dấu của nàng cao hơn một chút, vội vàng cầm lấy cái bình trong tay thiếu nữ kia, nói:

- Tình Nhi, hỏi rõ trước rồi nói sau.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Nơi này thật sự là ký túc xá của tôi a! Nếu không sau tôi có chìa khóa mở cửa, chẳng lẽ hiệu trưởng cho sai?

Thiếu nữ Tình Nhi khẩn trương lên, nói:

- Anh tới bao lâu rồi.

Tề Nhạc nói:

- Tôi vừa mới tới! Chẳng phải vừa gõ cửa sao?

Tình Nhi thở ra một hơi, đôi tay đưa lên cao đã đưa xuống, mà thiếu nữ mặc áo sơ mi màu hồng mắt đầy thâm ý nhìn qua vị trí cái bàn.

Tề Nhạc hiếu kỳ nói:

- Đây là ký túc xá nữ sinh sao? Điều này sao có thể?

Cho dù không khí trong trường học phóng khoáng, nhưng không có khả năng cho phép nam nữ ở chung a.

Tình Nhi hừ một tiếng, nói:

- Tôi cần thiết lừa anh sao? Tầng một tới tầng chín ký túc xá của nữ sinh, lên trên nữa mới là ký túc xá nam sinh, lại nói, rốt cuộc anh có chìa khóa này từ đâu. Ah, tôi biết rõ, chẳng lẽ anh là bạn trai của Minh Minh.

- Minh Minh, Minh Minh mà cô nói, chẳng lẽ là Cơ Minh Minh sao?

Trong nội tâm Tề Nhạc khẽ động.

- Đương nhiên rồi, thì ra anh là bạn trai của Minh Minh, nha đầu kia cũng quá lớn mật, Minh Minh giao chìa khóa cho anh, phải anh tới thẳng ký túc xá. Hừ, dù sao cô nàng cũng sắp tan học, chờ cô nàng về rồi chất vấn sau.

Tề Nhạc nhún nhún vai, đi vào trong phòng kéo cái ghế ngồi.

- Còn chưa biết tên hai tiểu thư xinh đẹp.

Khẩn trương của Tình Nhi đã biến mất, hừ một tiếng, nói:

- Dựa vào cái gì phải cho anh biết, nhìn không ra ah! Anh cũng không có điểm gì xuất sắc, Minh Minh vừa ý anh điểm nào chứ, cô nàng là một trong hai đại mỹ nữ trong đại học Thanh Bắc chúng ta đấy.

Tề Nhạc hiếu kỳ nói:

- Hai đại mỹ nữ? Không phải ba đại mỹ nữ sao? Tính hai cô vào mới đúng a!

Cái gọi là thiên xuyên vạn xuyên, tâng bốc thí không sai, nghe Tề Nhạc nói những lời này, thần sắc trên mặt hai mỹ nhân hòa hoãn đôi chút. Tình Nhi hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Xem như anh khôn khéo. Tôi tên là Hứa Tình, cũng như Minh Minh, là hệ ngoại ngữ, nàng là Trầm Vân, là hoa khôi hệ năng lượng cao vật lý. Trong hai đại mỹ nữ cũng không có chúng tôi. anh thì sao? Anh tên gì, đã tháng mười, anh vừa mới nhập học sao?

Tề Nhạc từ khi lớn lên tới giờ, nói dối không cần tới bản thảo.

- Các cô khỏe, tôi tên Tề Nhạc, bởi vì vài ngày trước khi nhập học sinh bệnh, cho nên nhập học muộn một ít, tôi là tân sinh triết học.

Hắn vừa nói, con mắt của hắn bắt đầu đảo qua thân thể không mặc đồ lót của hai mỹ nhân. Vừa nghĩ tới một màn phong hoa vừa rồi, tim Tề Nhạc đập nhanh hơn.

Hứa Tình nhìn thấy hào quang trong mắt Tề Nhạc lập lòe.

- Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nhân sao! Tốt cho Minh Minh, chờ nàng trở về xem tôi thu thập nàng như thế nào, Minh Minh dám bảo nam nhân tới ký túc xá của chúng ta.

Thời điểm Tề Nhạc chuẩn bị lôi kéo làm quen với hai đại mỹ nữ, ở cửa ký túc xá, Cơ Minh Minh mặc trang phục thường ngày từ bên ngoài đi tới, trong tay cầm túi sách đơn giản, bên trong có vài cuôn sách, vừa mới đẩy cửa đi vào, nàng vội vàng đổi một đôi dép lê, sau đó nói:

- Tình Tình, hôm nay cô dám trốn học, lão sư nói, lần sau cô mà không đi, thì học phần học kỳ này sẽ là số 0, ồ, Tề Nhạc, anh tới nhanh vậy.

Thay đổi dép lê, nàng đã nhìn thấy Tề Nhạc như cười như không nhìn mình.

- Cơ Minh Minh.

Hứa Tình tức giận gào lên.

- Nha đầu chết tiệt kia, dám mang bạn trai tới ký túc xá của chúng ta mà không nói trước một tiếng, cô, cô biết...

Nói đến đây, nàng không khỏi khuôn mặt đỏ lên, nhìn lén bên cạnh thẩm vân liếc.

Cơ Minh Minh mặt hồng lên.

- Tình Tình, cô đừng nói loạn, Tề Nhạc là anh họ của tôi, cũng không phải là bạn trai.

Tề Nhạc đứng dậy, cười hắc hắc, nói:

- Nếu như cô nguyện ý, khách mời như tôi tới đây cũng không thành vấn đề gì. Đúng rồi, nếu đây là ký túc xá nữ, tại sao phòng giáo vụ lại giao chìa khóa cho tôi? Không phải là bảo ta ở chung với các cô sao?

Cơ Minh Minh tức giận nói:

- Thật khó nghe, cái gì là ở chung, chỉ có thể nói là sinh hoạt cùng một mái hiên thôi.

Trầm Vân kinh ngạc nói:

- Minh Minh, cô nói là thật à, nơi của chúng ta là ký túc xá nữ sinh a, sao có thể cho nam nhân ở cùng được.

Cơ Minh Minh đi vài bước tới bên người Trầm Vân, nhỏ giọng nói cái gì đó với nàng, trong ánh mắt mang theo vài phần khẩn cầu.

Nghe nàng lời nói, sắc mặt Trầm Vân hòa hoãn một chút, sau đó ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc đầy đồng tình.

- Thì ra là như vậy, khó trách.

Hứa Tình nói:

- Vân tỷ, không thể nào, chẳng lẽ các ngươi thật sự cho nam nhân ở cùng sao?

Trầm Vân thì thầm vài lời vào tai Hứa Tình, sắc mặt Hứa Tình cũng biến đổi, ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc biến thành quái dị.

- Như vậy à! Vậy anh ta quá đáng thương, cũng không có uy hiếp với chúng ta quá lớn, nhưng mà, cho nam nhân ở cùng, tôi có cảm giác, cảm thấy có chút quái dị.

Minh Minh cầm tay Hứa Tình, khẩn cầu:

- Tình Tình tốt mà, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ quản anh ta thật tốt, sẽ không gây trở ngại sinh hoạt trong phòng chúng ta, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ! Nếu không phải bởi vì nguyên nhân này, trường học cũng không đồng ý cho anh ta tiến vào ký túc xá nữ sinh ở.

Hứa Tình và Trầm Vân nhìn nhau, nói:

- Vậy được rồi, nhưng mà, anh ta muốn tiến vào, cần phải tuân thủ vài quy củ của chúng ta mới được. Dù sao anh ta là nam nhân.

Cơ Minh Minh vui vẻ nói:

- Không có vấn đề, tôi đáp ứng thay cho anh ta.

Tề Nhạc bị thái độ của các nàng làm không rõ gì cả, vừa định hỏi, lại bị Cơ Minh Minh kéo vào một phòng ngủ khác.

Trong phòng ngủ bố trí rất đơn giản, bàn máy tính, một cái Laptop, một cái giường đơn, một tủ sách cùng một ít sách vở, cộng thêm hai tủ quần áo.

- Minh Minh, vừa rồi cô nói với các nàng cái gì? Chẳng lẽ tôi thật sự ở đây sao?

Tuy trong nội tâm Tề Nhạc cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn có đôi chút hưng phấn, có thể ở cùng với ba mỹ nữ, tuy tất cả đều có phòng ngủ, nhưng ngẩng đầu không thấy cúi đầu nhìn, nếu như bên ngoài có cái gì đó, cũng là thuận lý thành chương. Nhất là hai mỹ nữ kia rất cởi mở a...

Cơ Minh Minh thấp giọng nói:

- Anh nói nhỏ chút, cũng không nên để cho các nàng nghe được, anh biết tôi thuyết phục các nàng cũng không dễ dàng! Còn nữa, anh cần phải phối hợp một chút, tôi nói với các nàng, thân thể anh không tốt, sinh lý có chỗ thiếu hụt, cần người chiếu cố, với tư cách em họ, tôi chỉ có thể cho anh ở cùng, như vậy mới thuận tiện chiếu cố anh.

*****

Tề Nhạc cười dâm nói:

- Không có vấn đề, cô nên nói cụ thể chỗ thiếu hụt một chút, nếu đã ở cùng với các nàng, cái giường này dường như hơi nhỏ.

Cơ Minh Minh dùng sức gõ đầu Tề Nhạc một cái, tức giận nói:

- Anh đang suy nghĩ cái gì, anh là đại sắc lang, tôi phải cảnh cáo anh, anh nên cẩn thận cho tôi. Cho anh ở chỗ này, bởi vì anh là Kỳ Lân, bây giờ tôi thuận lý thành chương trở thành người bảo hộ cho anh, đây là trách nhiệm của mỗi một Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, anh không nên hiểu sai.

Tề Nhạc bị đau nói:

- Hiểu rồi, hiểu rồi, yên tâm đi, tôi đã sớm nói rồi, chúng ta là bạn tốt, tôi làm sao nghĩ lệch được? Nhưng mà, cô không nên nghĩ rằng tôi đánh chủ ý lên người các nàng chứ. Ah, đúng rồi, cô nói với hai nàng tôi thiếu hụt sinh lý cái gì?

Cơ Minh Minh cười khúc khích, nói:

- Tôi nói với các nàng, anh có bệnh tim bẩm sinh, hơn nữa có khuynh hướng đồng tính luyến ái, vì phải chú ý thân thể của anh, không tiếp xúc với nam nhân bên ngoài, mới cố ý cho anh ở đây, cảm thụ không khí khác phái.

- Cái gì? Cô, cô còn nói tôi bị đồng tính luyến ái?

Tề Nhạc bi phẫn nói.

Cơ Minh Minh cười hắc hắc, nói:

- Đương nhiên, không nói như vậy, anh cho rằng có thể dễ dàng cho anh tiến vào đây lắm à? Nếu Tình Tình cùng Vân tỷ báo cáo cho trường học, cho dù thế lực của chị Như Nguyệt có lớn hơn nữa, cũng không có khả năng cho anh ở cùng với nữ sinh chúng tôi đâu! Anh không biết, kỳ thật Vân tỷ cùng Tình Tình là bạn học từ tiểu học, trường cấp hai, trường cấp ba, mãi cho đến thi đậu Thanh Bắc, các nàng vẫn ở cùng một chỗ, tôi thấy hai nàng dường như có tình cảm với nhau, cho nên mới nói anh là đồng tính luyến ái, như vậy đoán chừng có thể tranh thủ một ít tâm đồng tình.

Tề Nhạc chánh nghĩa lẫm nhiên nói:

- Với tư cách một nam nhân, bị một đại mỹ nữ như cô nói thành đồng tính luyến ái, chuyện này tuyệt đối là nhục nhã lớn nhất của tôi, chuyện này tuyệt đối không thể nhẫn nhục được.

Cơ Minh Minh hừ một tiếng, nói:

- Rốt cuộc là anh không thể nhẫn hay không đành lòng?

Tề Nhạc liếc mắt nhìn qua phòng ngủ hai người kia, cười cười hèn mọn bỉ ổi, nói:

- Vậy tôi sẽ nhẫn nạy, vì xúc tiếng sinh trưởng ở môi trường khác phái, vì xúc tiền đoàn kết các học sinh tại đại học Thanh Bắc, tôi nhẫn.

Cơ Minh Minh làm ra biểu lộ nôn mửa.

- Anh thật buồn nôn, anh là sắc lang, ông trời thật là mù mắt, tại sao cho anh kế thừa huyết mạch Kỳ Lân chứ?

Tề Nhạc ân cần nói:

- Minh Minh, mấy tháng? Có cần tôi dẫn cô đi bệnh viện khám hay không. Nói như thế nào cũng là một tiểu sinh mệnh nhỏ bé a! Cô ngàn vạn lần không được sinh non đấy, thật sự không được, tôi sẽ nhậm trách nhiệm này, làm ba ba tốt tiện nghi vậy.

Cơ Minh Minh nghe xong lời này, ngay sau đó lập tức hiểu được, chân mày lá liễu dựng đứng.

- Lăn.

Tề Nhạc ủy khuất nói:

- Tôi chỉ quan tâm cô thôi, làm gì hung hăng như vậy? Tôi chỉ muốn tốt cho cô! Không phải tôi nguyện ý phụ trách.

- Anh...

Cơ Minh Minh bật cười một tiếng.

- Tôi thật sự không có chút biện pháp nào với công phu da mặt dày của anh cả.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Truy đuổi nữ nhân nha, cần can đảm và da mặt dày, đây là bí quyết truyền thống. Cái gọi là nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu, nam nhân không lưu manh, nữ nhân không lên giường.

- Đi, anh cút ra ngoài cho ta, phòng ngủ của anh ở đối diện với tôi.

Cơ Minh Minh thật sự có chút không chịu nổi, nhưng không biết vì cái gì, Tề Nhạc nói chuyện tuy hèn mọn bỉ ổi, nhưng mang tới cảm giác nhẹ nhõm cho nàng, mà cũng không phải buồn nôn.

Tề Nhạc bị Cơ Minh Minh đẩy ra cửa, trước khi đóng cửa lại, hướng hắn nói:

- Chị Như Nguyệt giao cho tôi, thân phận của anh đặc thù, nếu như anh muốn đi ra ngoài nhất định phải gọi tôi theo, tôi còn phải bảo vệ anh. Còn nữa, nếu tôi nói anh là đồng tính luyến ái với các nàng, anh không nên dùng ánh mắt dâm dục nhìn các nàng, phải khiêm tốn đôi chút, nếu không sớm muộn gì cũng bị đá ra ngoài.

- Vâng, em họ đáng yêu, "anh" rõ rồi.

Tuy bị nói thành đồng tính luyến ái, nhưng tâm tình Tề Nhạc lại rất tốt có thể ở cùng với ba vị mỹ nữ, ngẫm lại đã cảm thấy hưng phấn.

Sau khi đi tới phòng ngủ thuộc về Tề Nhạc, không có ánh mặt trời chiếu vào, dù sao, hắn cũng không thể chém giết với nữ hài tử. Nhưng gian phòng vẫn rất rộng rãi, bên trong bố trí như gian phòng của Cơ Minh Minh, ngay cả chăn đệm cũng mới tinh, Tề Nhạc tưởng tượng đã biết rõ, nhất định là Minh Minh biết rõ hắn sẽ tới, cố ý chuẩn bị cho hắn, nghĩ đến những thứ này, trong lòng của hắn xuất hiện cảm giác ấm áp.

Mở hành lý của mình ra, đem quần áo mới treo lên tủ, những quần áo này không phải của hắn, nhưng Hải Như Nguyệt căn cứ hình thể thân hình hắn, cố ý mua cho hắn, Tề Nhạc vốn không muốn, nhưng Hải Như Nguyệt nói, chờ hắn tốt nghiệp phỉa kiếm tiền trả nàng, Tề Nhạc cũng đành phải nhận lấy. Đối với Hải Như Nguyệt dù hắn có cảm giác thiếu nợ, nhưng cũng nên cho sư phụ Chu thúc vài phần mặt mũi.

Hắn vừa thu thập xong, cửa phòng ngủ đã có tiếng gõ vang.

- Minh Minh a, không cần gõ, vào đi.

Tề Nhạc tùy tiện nói.

Cửa mở, nhưng người tiến vào không phải Cơ Minh Minh như dự đoán, chỉ thấy Hứa Tình cầm một trang giấy tiến vào trong phòng, liếc nhìn Tề Nhạc, ngẩng lên đầu nói:

- Đây là quy tắc ký túc xá tôi vừa ghi, về sau anh không tuân thủ, chúng tôi sẽ đuổi anh ra ngoài.

Tề Nhạc tiếp nhận tờ giấy, chỉ thấy phía trên có mười nội quy và chế độ. Một, không cho phép gây ra tiếng động lớn trong ký túc xá, không cho phép mang nam nhân tới ký túc xá. Hai, trở lại ký túc xá phải rửa chân, không cho phép nhìn lén phòng giật quần áo của nữ sinh, ba, nếu như muốn tắm rửa phải xin trước một ngày, bốn, đi WC không được tranh đoạt với người khác phái, dưới tình huống tất cả mọi người đều cần, nhất định phải xếp hạng ở vị trí cuối cùng. Năm, nghiêm cấm tùy tiện vào gian phòng của người khác, trừ phi được mời. Sáu, không được hút thuốc lá uống rượu trong ký túc xá, bảy, chưa qua cho phép, không được cả đêm không về, ...

Nhìn xem một đống quy định, đến cả giặt quần áo lớn và WC thời gian cũng đưa ra quy ước nghiêm cẩn, Tề Nhạc bi phẫn nói:

- Đã giải phóng nhiều năm như vậy rồi, tại sao còn có người ép tôi ký điều ước Nam Kinh? Có thể ít đi mấy cái không, cái này, cái này...

- Ít cái gì mà ít? Có phải anh muốn thống khoái hay không, chỉ một câu. Không làm, anh lập tức chuyển đi, muốn thế nào thì muốn.

Hứa Tình tính tình rất thẳng, một chút chỗ trống thương lượng cũng không chừa.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Tôi ký còn không được sao! Tôi nhẫn!

- Cái gì mà nhẫn, ở cùng với ba mỹ nữ như chúng tôi, không biết bao nhiêu nam nhân ước gì được ở đây đấy. Không có bảo anh giặt quần áo và nấu cơm thay chúng tôi là không tệ rồi. Trường học có căn tin, anh có thể tới đó ăn. Chúng tôi đều tự nấu lấy. Đương nhiên, anh muốn ăn cùng cũng được, phải giao phí nấu ăn, còn phải rửa chén.

*****

Tề Nhạc do dự thoáng một phát, nói:

- Phí nấu ăn bao nhiêu tiền?

Hứa Tình ngẫm lại, nói:

- Chi tiêu nấu ăn của chúng tôi một tháng cũng hơn một ngàn, đều là Vân tỷ làm, cho nên, phí nấu ăn của Vân tỷ gánh vác hơi nhiều một chút, mà tôi cùng Minh Minh đều là nữ hài tử, ăn cũng ít, cho nên nha, anh nên giao mỗi tháng năm trăm. Rất công bình a, đương nhiên, rửa chén không nên quên.

Tề Nhạc gãi gãi đầu, rất kiên định lắc đầu, nói:

- Tôi đi căn tin ăn vậy. Không cần xen lẫn vào các cô.

Trời ạ! Phí nấu ăn một tháng năm trăm, đây chỉ là phí thôi đấy, dù tiền cứu tế xã hội của mình không đủ dùng. Mặc dù nói học phí Hải Như Nguyệt đã giao giúp, nhưng mình cũng không thể đi vòi tiền của nàng. Với tư cách một nam nhân, Tề Nhạc vẫn có cốt khí, cố nén cảm giác muốn nhấm nháp tay nghề của mỹ nữ, cự tuyệt đề nghị của Hứa Tình.

Hứa Tình có chút kinh ngạc nói:

- Vân tỷ nấu cơm là ăn rất ngon, chẳng lẽ anh không muốn nếm thử sao?

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Tôi từ nhỏ đã sợ rửa chén nhất, không làm được. Hơn nữa tôi ăn đúng là nhiều, cho nên đi căn tin là phù hợp, trước kia tới đây tôi nghe nói cơm và màn thầu ở căn tin đại học Thanh Bắc số lượng không hạn chế, chỉ cần không lãng phí là được.

Hứa Tình có chút khó hiểu nhìn qua Tề Nhạc, bởi vì nàng rất rõ ràng gia đinh Cơ Minh Minh có thế lực cỡ nào, đã tiếp nhận Tề Nhạc tiến vào, cũng nên nghiền ép của hắn đôi chút, nếu không, những mỹ nữ như các nàng sẽ bị thiệt thòi. Nàng ghi nội quy này mặc dù cứng ngắt, nhưng trong đó có thành phần đùa giỡn Tề Nhạc trong đó, đối với vị nam sinh mới cùng phòng này, bởi vì Hứa Tình lúc trước còn xấu hổ, mới oai phủ đầu với hắn, nhưng nàng không nghĩ tới Tề Nhạc lại cự tuyệt quả quyết như thế, nhưng lại nói không ra lý do thích rửa chén. Lúc này, nàng từ trong mắt Tề Nhạc nhìn ra vài phần bất đắc dĩ, có lẽ bởi vì vừa rồi Cơ Minh Minh nói anh họ của nàng bị bệnh tim bẩm sinh, nàng cũng không tiếp tục chơi nữa.

- Được rồi, vậy tùy anh. Tiền thuê nhà bốn người chúng ta gánh vách, mỗi tháng mỗi người bốn trăm. Đến lúc đó anh đưa cho Vân tỷ là được.

Hứa Tình đi, Tề Nhạc có chút chán chường ngồi trên giường mình, dùng sức nện một quyền vào giường, trong nội tâm thầm mắng, thật sự là một phân tiền làm khó anh hùng hán ah! Xem ra, mình nên tìm cách kiếm tiền mới được. Vừa nghĩ tới tiền, hắn lại vỗ đầu một cái, nói:

- Đúng rồi, xế chiều hôm nay còn có ước hẹn gặp mặt Điền Thử, tại sao quên chuyện này chứ, nên đi nhanh mới được.

Sau khi Tề Nhạc từ trong ngủ say tỉnh lại, hắn lập tức liên hệ với Điền Thử, tự nhiên không thể nói cho Điền Thử rõ chân tướng, chỉ nói với Điền Thử mình gặp được một thân thích, chuẩn bị giúp đỡ hắn lên đại học. Hiện tại Điền Thử đang học ở trường tư nhân, trùng hợp cách đại học Thanh Bắc của hắn lộ trình hai mươi phút, có thể đi trực tiếp. Hôm nay Tề Nhạc báo lại, hắn sẽ không đi học ngay lập tức, cho nên cố ý gọi điện thoại hẹn gặp mặt Điền Thử. Hai huynh đệ đã mấy tháng không gặp nhau, nếu không phải Điền Thử trợ giúp, trên người mình cũng không có khả năng phát sinh nhiều chuyện như vậy, đối với hảo huynh đệ này, Tề Nhạc vẫn cảm kích trong lòng.

- Minh Minh, tôi muốn đi ra ngoài một lúc.

Tề Nhạc xử lý toàn bộ hành lý, lập tức một thân nhẹ nhõm, đi ra khỏi phòng của mình tới gian phòng Cơ Minh Minh gọi cửa.

Cửa mở, Cơ Minh Minh từ trong nhô đầu ra.

- Anh muốn làm gì? Quen thuộc hoàn cảnh sân trường à? Tôi sẽ mang anh đi.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không phải, tôi muốn đi ra ngoài gặp người bạn, cô đi với tôi chứ?

Cơ Minh Minh nói:

- Tôi có thể đi sao? Nếu như anh phát bệnh một mình trên đường, cũng nên có người đưa tới bệnh viện nha.

Tề Nhạc mắt trợn trắng, nói:

- Vậy tùy cô, dù sao có mỹ nữ đi cùng cũng là chuyện khoái hoạt. Bây giờ chúng ta đi, đến giữa trưa, tôi sẽ mời cô ăn cơm. Cám ơn chăn đệm của cô.

Hắn cũng không phải người hào phóng, nhưng đạo lý tri ân đồ báo (*có ơn tất báo) hắn cũng hiểu, từ lần trước Cơ Minh Minh đánh Yến Tiểu Ất giúp hắn, hắn đã muốn tìm cơ hội báo ân rồi.

Cơ Minh Minh cười nói:

- Tốt! Chúng ta đi thôi.

Nói xong, nàng cũng không có thay quần áo, một thân trang phục bình thường như trước, đi ra khỏi phòng ngủ.

Hứa Tình đang xem tivi với Trầm Vân trong phòng khách, thấy hai người bọn họ muôn đi ra ngoài, Trầm Vân mỉm cười nói:

- Minh Minh, các ngươi sớm trở về, hôm nay chúng ta có thành viên mới, buổi tối tôi sẽ làm món ăn ngon cho các ngươi.

Minh Minh cười nói:

- Vậy thì thật là quá tốt, tôi yêu nhất là Vân tỷ nấu ăn đấy. Lúc này mới ở cung một tháng, tôi có cảm giác mình béo lên đấy.

Hứa Tình có chút ghen ghét nhìn qua Minh Minh, nói:

- Coi chừng ta cắn cô đấy, có phải cô cố tình chọc tức chúng ta phải không, nhìn eo nhỏ mảnh khảng của cô, còn béo được à, đi nhanh đi, chúng ta cũng không muốn làm bóng đèn.

Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng, là không muốn chúng ta làm bóng đèn mới đúng. Nhưng mà, tuy hăn dâm đãng, nhưng không tính là bỉ ổi, nhìn thấy thì nhìn thấy, hắn cũng không có lắm mồm tới mức nói sau lưng nữ nhân.

Hai người rời khỏi ký túc xá, thời điểm đi trên con đường xuyên qua khu rừng để ra ngoài, Cơ Minh Minh đi trong trường học, giống như minh tinh chói mắt, tuy nàng ăn mặc đơn giản, nhưng mà, không thể che dấu nét thiên sinh lệ chất của nàng, hấp dẫn vô số ánh mắt của nam sinh. Phần lớn ánh mắt của bọn họ là si mê, đương nhiên, ánh mắt si mê đó khi nhìn qua Tề Nhạc lập tức biến thành ghen ghét. Cơ Minh Minh với tư cách là một trong hai mỹ nữ của trường học, đây là lần đầu tiên công khai đi cùng với một nam nhân như thế.

- Minh Minh, cô xem, không ngờ trường học của chúng ta lại có một bầy sói a, bọn họ đang nhìn chằm chằm vào cô đấy.

Vừa đi, Tề Nhạc nhịn không được cười nói hai câu với Minh Minh.

Cơ Minh Minh khinh thường hừ một tiếng, nói:

- Ít nói, ánh mắt của người ta là thưởng thức, anh thì sao? Anh là trần trụi, may mắn ánh mắt của anh không có năng lực, nếu không, tôi thực sự hoài nghi anh có dùng ánh mắt cởi đồ của con gái không đấy.

Tề Nhạc nói:

- Đó là năng lực tôi chờ mong nhất đấy.

Cơ Minh Minh tức giận nói:

- Được rồi, nhanh đi thôi. Không phải anh nói thời gian ước hẹn sắp tới rồi à. Tôi cũng muốn nhìn xem anh em tốt của anh là như thế nào đấy.

Đúng lúc này, đột nhiên nội tâm Tề Nhạc chấn động, ánh mắt cứng lại nhìn về phia trước.

- Sao thằng này lại ở đây?

Cơ Minh Minh nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một gã thanh niên đang đứng ở lối rẽ con đường lớn, bên cạnh có mấy nữ tử xinh đẹp, một đường cười cười nói nói, thanh niên anh tuấn đó không phải ai khác, chính là kẻ thù xưa nay của Tề Nhạc, Yến Tiểu Ất.

*****

Cơ Minh Minh thấp giọng nói:

- Tôi sớm phát hiện hắn ở Thanh Bắc, thằng này là hệ máy tính, tại sao anh đắc tội người này chứ. Cha của hắn rất có quyền thế ở Kinh Thành đấy, hơn nữa, chính hắn cũng có luyện võ thuật, theo như đồng học cùng hệ của tôi nói, hắn còn là thiên tài máy tính đấy. Hiện ở trường học có không ít nữ đồng học đều xem hắn là bạch mã hoàn tử. Nhưng mà, nghe nói hắn xin chuyển hệ.

Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:

- Thằng này không phải chỉ có gương mặt đẹp trai thôi sao, cô chưa từng nghe nói bạch mã hoàng tử thường không có kết cục tốt sao?

Cơ Minh Minh cười cười, nói:

- Dường như có người đang ghen ghét. Ah, đúng rồi, anh nhìn hắn kìa, từ khi tôi nhìn thấy hắn ở Thanh Bắc này, vẫn luôn có bộ dạng này, trước kia hắn cũng mang theo mũ, nhưng đó là cái mũ trượt tuyết, hiện tại hắn không sợ nóng sao?

Tề Nhạc nghi ngờ nói:

- Lần đầu tiên tôi thấy thằng này, nó cũng không có đội mũ! Chẳng qua cục gạch lần trước của tôi làm hắn quá hốc hác, không thể nào, có lẽ không nghiêm trọng như vậy.

Cơ Minh Minh nói:

- Đi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn không muốn chọc anh, anh cũng ít chọc hắn, hiện tại nhiệm vụ của anh là cố gắng tu luyện.

Tề Nhạc nhún nhún vai, cười nói:

- Không sợ, hiện tại có siêu cấp bảo tiêu đang ở bên cạnh tôi, tôi có gì để sợ chứ. Huống chi, nếu như nó chỉ một mình, thì chưa chắc nó đánh thắng tôi đâu. Bản Chuyên Phá Vũ Thuật cô nghe qua chưa?

Cơ Minh Minh che miệng cười khẽ, nói:

- Vậy thì hôm nào chúng ta phải xem mới biết được. Tôi cũng muốn biết tuyệt học của anh là như thế nào đấy.

- Ách... , vậy để sau đi, tôi cũng không có khuynh hướng tự ngược đãi.

Tề Nhạc đã nhận ra thực lực của Cơ Minh Minh, tuy nàng không có bá đạo như Hải Như Nguyệt, nhưng lần trước nàng một mình đánh bại hai mươi mấy tên thanh niên, không phải hắn có thể so sánh được. Huống chi, Hải Như Nguyệt nói Minh Minh đã ba vân, nếu dùng Bản Chúc Tương Dị Hóa, thì mình càng không bằng được.

Hai người và Yến Tiểu Ất một trước một sau ra khỏi trường học, Yến Tiểu Ất ngồi một chiếc xe, Minh Minh vốn cũng muốn gọi xe taxi, nhưng Tề Nhạc lại nói muốn đi bộ cho thân thể khỏe mạnh, cuối cùng hai người cùng đi bộ đến trường học của Điền Thử.

- Tề Nhạc, tôi nghe chị Như Nguyệt nói các người gặp được Giải Trĩ, hơn nữa, Giải Trĩ còn chạy vào trong thân thể của anh, anh co cảm giác đặc thù gì không.

Cơ Minh Minh hiếu kỳ hỏi.

Tề Nhạc bất đắc dĩ nói:

- Cảm giác gì cũng không có, lúc ấy tôi công kích Giải Trĩ, đột nhiên cảm giác được toàn thân nóng lên, mất đi tri giác, chờ tôi tỉnh táo lại, Phách Vương Long nói cho tôi biết đã qua một trăm ngày, tôi phát hiện mình ngủ càng giỏi Chẳng lẽ Kỳ Lân giỏi ngủ như thế? Trên tàu ngồi hơn ba mươi tiếng, đến chỗ Trát Cách Lỗ thì ngủ hơn ba mươi ngày, thật vất vả trở về, lại ngủ say trăm ngày.

Minh Minh như có điều suy nghĩ nói:

- Đây là cải tạo thân thể sau giác tỉnh đấy, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sau khi giác tỉnh sẽ ngủ say bốn mươi chín ngày, nhưng không có kỳ quái như anh.

Tề Nhạc nói:

- Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sau khi thức tỉnh cần bao lâu mới tu luyện tới một vân!

Minh Minh nói:

- Chúng ta tu luyện tới một vân thật là nhanh, dù sao, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sau khi thức tỉnh nhanh chóng vùi đầu vào trọng trách của bản thân, đại khái ba tháng, có thể đạt tới một vân, khi đó sức chiến đấu không phải người thường có thể so sánh. Tôi đã thức tỉnh được ba năm, đã là ba vân, phải nói là cực nhanh. Nhưng mà chị Như Nguyệt càng khoa trương, nàng thức tỉnh tới bây giờ mới sáu năm, cũng đã có thực lực năm vân. Anh phải biết rằng, mỗi tăng lên một vân, độ khó khi tu luyện sẽ gia tăng đấy.

Tề Nhạc có chút hâm mộ nói:

- Nếu tôi cũng có thể đạt tới cảnh giới ba vân thì tốt quá, cũng không liên lụy các cô.

Minh Minh mỉm cười nói:

- Nói cái gì liên lụy, anh có trợ giúp rất lớn với chúng tôi. Không nên gấp gáp, từ từ sẽ đến thôi.

Đi cùng một chỗ với Tề Nhạc, tuy hai người không co tiếp xúc, nhưng nàng lại cảm giác năng lượng kỳ dị đang không ngừng kích thích vân lực trong người của nàng tăng trưởng, loại cảm giác này phi thường mỹ diệu. Biết rất rõ ràng, nếu như chính mình mỗi thời mỗi khắc ở cùng một chỗ với Tề Nhạc, như vậy tốc độ tu luyện sẽ tăng lên gấp đôi, nhưng dù sao nàng là nữ tử, chuyện này là không thể nào.

Hai người vừa đi vừa nói, con đường hai mươi phút đã tới, xa xa, Tề Nhạc nhìn thấy bôn chữ trung học Quang Minh màu vàng to lớn, với tư cách trường học quý tộc, trung học Quang Minh nhìn từ bên ngoài tuy không kém Thanh Bắc, nhưng lại hơn mấy phần xa hoa.

- Lão đại.

Âm thanh Điền Thử từ ven đường truyền tới, Tề Nhạc nhìn theo âm thanh, chỉ thấy Điền Thử đang ngồi ăn ở ven đường. Mùi thịt dê nướng kích thích vị giác của Tề Nhạc, trước kia hắn thích nhất là ăn thịt dê nướng ở ven đường, uống bia ướp lạnh vào, rít vài điếu thuốc, đây tuyệt đối là Thần Tiên sống.

Điền Thử lau lau mỡ trên tay, trong mắt tràn ngập kích động. Tề Nhạc đi vài bước tới trước mặt Điền Thử, dùng sức vỗ bờ vai của Điền Thử.

- Hảo huynh đệ.

Huynh đệ với nhau không cần nói thêm cái gì nhiều, chỉ cần dùng ánh mắt trao đổi đơn giản, cũng đã đầy đủ. Tề Nhạc đặt mông ngồi bên cạnh Điền Thử, cầm lấy bia của Điền Thử, một hơi uống hết nửa bình.

- Thống khoái, thật sự là thống khoái ah!

Tề Nhạc buông chai bia ra, đã thật lâu không có cảm giác thoải mái như vậy, lúc này hắn nhìn lại Điền Thử, lại phát hiện ánh mắt Điền Thử nhìn thẳng, mà Cơ Minh Minh ngồi đối diện Điền Thử.

Tề Nhạc có chút đắc ý, dù sao, mỹ nữ đi cùng mình tới.

- Huynh đệ, anh giới thiệu cho chú mày rõ. Đây chính là thân thích mà anh nói, Minh Minh là em họ của anh, sau này chú mày nên gọi là chị Minh Minh.

Điền Thử nuốt nước bọt, có chút gian nan nói:

- Lão đại, anh khẳng định cô ấy là em họ của anh chứ? Hai người các ngươi hình như một chút cũng không giống.

Nghe Điền Thử nói những lời này, Minh Minh nhịn không được cười thành tiếng.

- Đúng vậy a! Đương nhiên tôi giống anh ta rồi. Nếu như bộ dáng của tôi là thế, chỉ sợ sau này tôi không gả ra ngoài được. Anh khỏe, Điền Thử, tôi nghe Tề Nhạc nhắc tới anh nhiều lần rồi đấy.

Điền Thử chặn lại nói:

- Xin chào, chị Minh Minh. Em lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người xinh đẹp như chị đấy.

Cơ Minh Minh mỉm cười nói:

- Điền Thử thực rất biết nói chuyện. Đúng rồi, đây hẳn không phải tên của em nhỉ?

Điền Thử có chút lúng túng nói:

- Ách... , chị cứ gọi em là Điền Thử a, tên của em vốn không dễ nghe.

Đột nhiên Tề Nhạc cười lên ha hả, Minh Minh kinh ngạc nói:

- Anh cười cái gì? Rốt cuộc tên của Điền Thử là gì?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Cô nên hối lộ tôi đi, tôi sẽ nói cho cô biết.

- Thôi đi pa ơi, tùy tiện, không nói thì thôi.

Tuy nàng rất muốn biết, nhưng nhìn xem bộ dáng đắc chí của Tề Nhạc thì tức giận, không khỏi mân mê cái miệng nhỏ nhắn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)