Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 136

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 136: Bái Hoàng Đế làm thầy
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Văn Đình vỗ vỗ tay Tuyết Nữ, nói:

- Mọi chuyện đều đã qua rồi, nếu như trở lại thời đại của mình, chúng ta xem đây là một chuyến du lịch sinh thái đi. Tôi và Tề Nhạc đều nhìn ra được trên người của cô xuất hiện biến cố gì đó. Bằng không thì khi thay đổi địa phương cô cũng không biến hóa thế này. Có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cô sinh ra biến hóa như vậy không?

Tuyết Nữ nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:

- Tôi sẽ nói cho các người biết. Nhưng đó là khi chúng ta còn có thể trở về thời đại cũ. Nếu không, cho dù tôi nói ra thì có được gì chứ? Mẹ, tuy lúc ấy hai tính cách của tôi dung hợp với nhau, hơn nữa còn bị tính cách kỳ quặc khống chế mình, kỳ thật khi đó cảm xúc của tôi rất không ổn định. Hai tính cách cưỡng ép dung hợp với nhau. Mang lại thống khổ thật kịch liệt.

- Tôi càng muốn quên đi những chuyện trước kia, nhưng trí nhớ khác không ngừng lặp đi lặp lại trí nhớ tôi muốn quên, lúc ấy tôi đã sắp sụp đổ, khi cha chiến đấu với Lục Lân Liệt Thụ Tích, sở dĩ tôi phát động công kích cũng là vì nó giúp tôi phát tiết thống khổ mà thôi, khi đó tôi chỉ muốn đồng quy vu tận, vĩnh viễn biến mất trên thế giới này mà thôi.

- Nhưng mà, tôi không cách nào nghĩ được, bởi vì hành vi ngu xuẩn của tôi lại mang chúng ta tới thế giới này. Mà cảm xúc của tôi vốn tràn ngập thống khổ, nhưng dưới tác dụng của năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên nên hoàn toàn dung hợp lại, nhưng lúc đó tôi vẫn phi thường thống khổ, thẳng đến cách đây không lâu. Tôi mới chính thức là mình, khôi phục tính cách vốn có.

Văn Đình mỉm cười, nói:

- Là thời điểm chúng ta gặp vương của hung thú sao?

Tuyết Nữ nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Tôi cũng không biết vì sao lúc ấy tôi lại gọi anh ta là cha, khi đó tôi chỉ cảm thấy, nếu như tôi không nói ra lời này chỉ sợ về sau sẽ không còn cơ hội. Mà thời điểm anh ta cưỡng ép thu tôi vào trong Kỳ Lân Châu, tôi cảm giác được sự quan tâm của anh ta với tôi là từ nội tâm chân thật, giống như người cha quan tâm tới con của mình vậy. Vào thời khắc đó tâm thần tôi tràn ngập cảm xúc.

- Ở bên trong Kỳ Lân Châu tôi có thể nhìn thấy mọi chuyện ở bên ngoài, cũng nhìn rõ toàn bộ quá trình chiến đấu của hai người. Tôi rất sợ, sợ mất đi hai người. Ông trời là công bình cho nên đã mang hy vọng tới cho tôi, cha không có chết, mẹ không có chết, tôi lại đứng trước mặt hai người lần nữa. Bắt đầu từ khi đó tinh thần tôi dần dần khôi phục bình thường, một lần nữa biến thành một người bình thường.

Văn Đình chăm chú cầm chặt tay Tuyết Nữ, nói:

- Cô thật sự đối đãi với hắn là người cha sao?

Tuyết Nữ nhìn qua Văn Đình, thản nhiên nói:

- Nếu như không phải cha, vậy còn có thể là cái gì?

Văn Đình mỉm cười nói:

- Nếu như chúng tôi suy đoán không sai, cô hẳn là thực vật tu luyện thành người. Về phần là thực vật gì chúng tôi không rõ ràng lắm. Nhưng nếu đúng là như vậy, chỉ sợ tuổi của cô còn lớn hơn tôi nhiều. Chớ đừng nói chi Tề Nhạc chỉ hai mươi tuổi.

Tuyết Nữ cúi đầu xuống, nói:

- Tuổi thật sự trọng yếu như vậy sao?

Văn Đình lắc đầu, nói:

- Không, đương nhiên tuổi không trọng yếu, trọng yếu chính là tâm tính của mình. Cho nên tôi mới hỏi cô, cô thật sự đối đãi với Tề Nhạc như người cha sao?

Trong mắt Tuyết Nữ xuất hiện một tia cảm xúc không biết nên giải quyết như thế nào.

- Thẳng thắn mà nói, tôi cũng không biết. Hiện giờ tôi cảm thấy anh ta đối xử thật tốt với tôi, mà cô cũng thế. Khi ở chung với các người tôi thật sự rất an tâm. Tôi rất yêu mến những người quan tâm mình, càng yêu mến những người mà họ yên tâm. Loại cảm giác này chính là thứ tôi mong đợi nhất. Về phần chuyện khác, tôi cũng không biết. Có lẽ cảm tình của nhân loại quá phức tạp a.

Văn Đình thở dài một tiếng, nói:

- Nếu đã không xác định, cô cũng đừng làm khó xử mình. Tất cả đều đã qua. Cô cần làm chính là nhìn thẳng vào tâm của mình, bất luận thời điểm gì, mẹ vẫn ở bên cô, Cha, mẹ chỉ là vấn đề xưng hô. Nhưng tôi thích cô gọi tôi như vậy.

Tuyết Nữ mỉm cười, tiền tới gần Văn Đình, đem đầu tựa vào bờ vai của nàng.

- Mẹ. Có thể kể chuyện của cha và mẹ cho tôi nghe được không?

Văn Đình gật gật đầu, mỉm cười nói:

- Cô muốn nghe cái gì?

Tuyết Nữ có chút nghịch ngợm cười cười, nói:

- Tôi muốn biết tất cả những chuyện xảy ra với cha và mẹ. Ví dụ như sao các người quen nhau! Tại sao cô lại yêu mến hắn ta? Còn nữa, các người đính ước khi nào, lúc nào kết hôn?

Văn Đình cười một tiếng, nói:

- Không nghĩ tới nha đầu như cô lại bát quái như vậy. Cha của cô a! Kỳ thật hắn là côn đồ, là lưu manh chân chính.

Tuyết Nữ buột miệng cười, nói:

- Thì ra mỹ nữ đều ưa thích côn đồ nha. Trách không được trước kia tôi nghe người ta nói nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu đấy.

Văn Đình đỏ mặt lên, tức giận nói:

- Ai nói tôi yêu hắn. Kỳ thật hai chúng tôi còn chưa kết hôn đâu. Tôi và hắn còn chưa có quan hệ chính thức.

Tuyết Nữ le lưỡi, nói:

- Lời này chỉ sợ ngay cả bản thân cô cũng không tin đấy, ngay cả con gái lớn như vậy cũng có rồi mà. Lúc ấy cha bảo tôi gọi cô là mẹ, cũng không thấy cô phản đối nha.

"..."

Gương mặt Văn Đình càng đỏ hơn, gương mặt mang khí chất thanh nhã của nàng lúc này còn mang theo vài phần vũ mị.

- Nha đầu kia, lúc nào trở nên quỷ quái như vậy thế. Được rồi được rồi, xem ra tôi mà không nói hết chuyện giữa tôi và hắn ra, còn không biết cô sẽ "hãm hại" tôi ra sao đấy. Lúc trước, tôi và Tề Nhạc quen nhau trong trường học...

...

Oanh --, một thân ảnh màu đen bay ngược về, thân thể biến hóa mười hai lần trên không trung, mỗi một lần đều có phương hương khác nhau, vô số đạo hào quang từ trên tay không ngừng lóe lên, đem từng đạo kim sắc quang mang truy đuổi bên người hóa giải.

Từ kim sắc quang mang tập kích có thể thấy rõ đó chính là từng đạo kiếm quang, mà thân ảnh màu đen đó đón đánh kiếm quang, các loại màu sắc hiện ra, nhưng đều là đón đánh vị trí, nhưng đó đều là vị trí của kiếm tích, không có va chạm chính diện.

Hai đạo thân ảnh đen vàng tách ra, âm thanh cười to truyền tới.

- Tốt, xem ra anh đã lĩnh ngộ chân lý chiến đấu. Hiện tại muốn chiến thắng anh không dễ dàng như vậy rồi.

Tề Nhạc hạ xuống đất, hắn đã không sử dụng Kỳ Lân biến, lúc này, toàn thân có hai đạo hào quang đen bạc hiện ra. Kỳ Lân biến chỉ có thể tăng cường công kích và phòng ngự trên phạm vi lớn. Nhưng đồng thời cũng tiêu hao vân lực rất nhiều. Trong chiến đầu liên tục với Hoàng Đế hắn đã hiểu được, sử dụng Kỳ Lân biến cần thời gian nhất định.

Tuy thời gian này phi thường ngắn ngủi, nhưng nếu như địch nhân đủ mạnh cũng đủ nắm lấy tiên cơ trong thời gian đó. Chỉ có thực lực bản thân đủ cường đại mới có thể đối phó với những chuyện xảy ra. Cũng cần tiết kiệm năng lượng trong chiến đấu thật tốt. Bởi vậy, ngày thứ ba chiến đấu với Hoàng Đế hắn đã không sử dụng Kỳ Lân biến.

*****

Dù sao lực phòng ngự của Kỳ Lân biến không đủ nhìn trước Hiên Viên kiếm. Chẳng bằng tiết kiệm năng lượng tăng cường công kích của bản thân, cùng với đủ loại biến hóa trong chiến đấu.

- Đây còn không phải do ngài dạy bảo sao? Có ngài là sư phụ tốt như vậy, tiến bộ của tôi rất nhanh. Nhưng mà, cho dù kỹ năng chiến đấu của tôi tăng lên thì thế nào, thời điểm ngày phát huy uy lực chân chính của Hiên Viên kiếm cũng chẳn thể thắng ngài được.

Tề Nhạc có chút bất đắc dĩ nói.

Hoàng Đế cười nhạt một tiếng, nói:

- Nhân tâm chưa đủ rắn nuốt voi ah! Tiểu tử này, tiến bộ trong chiến đấu thời gian dài như vậy còn chưa cảm thấy đủ hay sao? Anh đã có một trăm ba mươi bốn lần công kích vào thân thể của ta. Cho dù ta có Hiên Viên kiếm đủ để hủy diệt anh. Nhưng ta cũng không dám cam đoan khi sắp chết ăn cắn trả của anh làm ta bị thương nặng hoặc đồng quy vu tận không đấy. Dù sao, anh là Kỳ Lân, năng lực Kỳ Lân Tí ta vẫn biết rõ.

Tề Nhạc nói:

- Hoàng Đế bệ hạ, tôi có một vấn đề, nếu như ngài vẫn tồn tại, nương tựa vào uy lực chính thức của Hiên Viên kiếm có thể chiến thắng vương của hung thú là Ngưu Ma Vương không?

Hoàng Đế nhíu mày, nhìn qua Tề Nhạc, hào quang trong mắt trở nên ảm đạm.

- Đứa nhỏ ngốc, nếu như có thể, nhân loại còn có thể như bây giờ hay sao? Không sai, ta có được Hiên Viên kiếm đúng là rất mạnh, nhưng mà, lúc trước ta cũng chỉ là nhân loại thôi. Nếu như không có thần thú trợ giúp, kéo dài thời gian kiềm chế hung thú ủng hộ Tộc Cửu Lê, ta cũng không thể nào tiêu diệt Xi Vưu.

- Hiên Viên kiếm là thần binh có lực công kích mạnh nhất trong thập đại thần khí. Nhưng mà, ta có thể phát huy bao nhiêu uy lực của nó đây? Cho dù ta có thể phát huy tòan bộ uy lực, tối đa có thể kiên trì bao nhiêu công kích? Tuy ta không biết Ngưu Ma Vương trong lời anh nói là ai, nhưng mà, vương của hung thú trong thời đại của ta, cho dù ta muốn liều đồng quy vu tận cũng là chuyện không thể nào.

- Nơi này là mộ Hiên Viên, nếu như không có năng lượng bản thân Hiên Viên kiếm, chỉ sợ anh và hai người bạn thần thú của anh đã có được nó rồi. Dù sao ta vẫn là nhân loại a! Cho dù năng lượng của ta mạnh hơn anh một chút, dưới tình huống có Hiên Viên kiếm ủng hộ mạnh nhất, tối đa cũng chỉ có thể chống lại hung thú đỉnh cấp mà thôi.

- Huống hồ, ta không giống như anh, anh có huyết mạch Kỳ Lân ủng hộ, mà ta chỉ là nhân loại. Ta đưa lực lượng vào trong Hiên Viên kiếm, nhưng mà lực lượng đó không đủ khả năng biến đổi cái gì! Nếu thật sự giao thủ với hung thú cường đại chân chính, nó chỉ cần lực lượng to lớn và không gian áp chế tiêu hao lực lượng của ta là đủ rồi, thời điểm ta không thể giơ Hiên Viên kiếm lên nổi chính là lúc ta bị hủy diệt.

- Hoặc là, bọn chúng chỉ cần hi sinh một con hung thú vạn năm, mạnh bạo chịu công kích của ta, hoặc là đánh lén từ chung quanh, ta cũng phải chết thôi. Ta là người chứ không phải thần. Cho dù ta là Hoàng Đế thì thế nào. Ta vẫn không thể cải biến việc mình là một nhân loại. Có thể cải biến nhân loại, chỉ có bản thân nhân loại, chuyện này không phải sức một người cố gắng là làm được, anh hiểu chứ?

Từ trong mắt của Hoàng Đế Tề Nhạc nhìn thấy một tia bi ai thắm thiết, đó là cảm giác bất đắc dĩ, đồng thời cũng là cảm giác bất lực. Ở chung với Hoàng Đế thời gian càng lâu dài, thông qua không ngừng trao đổi, Tề Nhạc cũng hiểu được nội tâm của hắn trong chừng mực.

Đúng thế! Với tư cách một vị cường giả, cũng chỉ có thể đứng xa xa nhìn thấy tộc nhân của mình không bằng với đám cự thú, hắn thống khổ như thế nào đây? Cũng bởi vì nguyên nhân này hắn mới có thể đứng dưới góc độ một nhân loại tiếp nhận mình, không chút giữ lại truyền thụ kỹ xảo cho mình.

Mỉm cười, trong mắt của Tề Nhạc có một tia hàn quang nhàn nhạt lóe lên, hắn cũng không biết hiện tại nên nói thế nào để khuyên bảo Hoàng Đế, nhưng mà, dù sao hắn không thuộc về thời đại này, ý niệm nhân loại chính là trung tâm của vạn vật đã ăn sâu vào nội tâm rồi, thở dài một tiếng, nói:

- Hoàng Đế bệ hạ, ngài cũng không cần vô cùng khổ sở. Bất luận phát triển gì cũng cần một quá trình. Nhân loại ưu tú không phải một điểm, có lẽ mấy ngàn năm, có lẽ mấy vạn năm về sau, chúa tể trên thế giới này chắc chắn là nhân loại chúng ta.

Hoàng Đế nhìn qua Tề Nhạc, trong mắt xuất hiện thần quang nhàn nhạt.

- Đáng tiếc, ta là kiếm linh thủ hộ Hiên Viên kiếm, nếu không, thật sự muốn đi cùng anh tìm Côn Lôn kính, trở lại thời đại của anh nhìn xem. Nhìn trình độ phát triển của hậu thế ra sao. Tề Nhạc, anh cũng ở nơi này một thời gian ngắn rồi, tuy kinh nghiệm chiến đấu còn hơi kém một chút, nhưng mà, ta cũng truyền thụ cho anh rất nhiều thứ, ta tin tưởng, chỉ cần sau này anh cố gắng tu luyện, thành tựu nhất định còn trên ta. Trở lại thời đại của anh, thay thế ta thủ hộ nhân loại thật tốt. Đây là hy vọng duy nhất của ta.

Tề Nhạc chút nghiêm túc gật đầu, trịnh trọng nói:

- Với tư cách vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, thủ hộ nhân loại là trách nhiệm của tôi, tôi nhất định sẽ làm thật tốt, bảo hộ nhân loại chúng ta không bị bất cứ thế lực nào quấy nhiễu. Với tư cách hậu đại của ngài, trong người tôi chảy huyết nhục của ngài, cho nên tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.

Hoàng Đế vui mừng cười lên, đây là lần đầu tiên khi gặp Tề Nhạc hắn mới tươi cười như vậy.

- Tốt, cũng không uổng chúng ta quen biết một hồi, tuy ta biết hy vọng này không có khả năng, nhưng mà sâu trong nội tâm của ta cũng hy vọng tử tôn của mình cường đại, nếu thật sự là như vậy, tương lai nhân loại sẽ là kẻ thống trị, cực hạn cũng không phải ở thế giới này.

Trong nội tâm Tề Nhạc hơi động, Hoàng Đế không hổ là người nhìn xa trông rộng, thời đại của Tề Nhạc cách thời đại viễn cổ cự thú không biết bao nhiêu năm, hắn lại có thể nhìn ra tương lai sẽ như vậy, đúng a, vào thời đại của hắn, nhân loại trên địa cầu đã bão hòa, mà vũ trụ cần phát triển lên không gian xa xôi.

Hoàng Đế nói tiếp:

- Tốt! Bây giờ anh có thể đi được rồi, dù sao hiện tại ta là kiếm linh của Hiên Viên kiếm, anh lưu lại lâu hơn cũng không có ý nghĩa gì. Mau chóng đi tìm Côn Lôn kính a, với năng lực của anh ta nghĩ anh có khả năng tìm được Côn Lôn kính và quay về nhà. Nếu như tìm được Côn Lôn kính, hơn nữa sau khi đạt được tán thành của nó mà anh xảy ra vấn đề gì. Anh cứ việc trở về tìm ta, ta hết sức giúp đỡ anh.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Hoàng Đế bệ hạ, đa tạ ngài dạy bảo mấy ngày qua. Tuy tôi biết rõ ngài là tổ tiên của mình, tôi không nên nói như vậy, nhưng mà tôi cũng nên gọi ngài một tiếng sư phụ.

Vừa nói hắn quỳ xuống đất, sau đó hành lễ sư đồ với Hoàng Đế.

Hoàng Đế cũng không có ngăn cản động tác của Tề Nhạc. Chỉ mỉm cười nhìn hắn, nói:

- Tốt, đi thôi. Hy vọng chúng ta còn có ngày gặp lại.

*****

Chậm rãi đứng lên, hào quang trong mắt Tề Nhạc lóe lên.

- Hoàng Đế bệ hạ, lão sư của tôi, trước khi tôi rời đi, hy vọng có thể đọ sức với ngài một hồi.

Hoàng Đế có chút kinh ngạc nhìn Tề Nhạc, nói:

- Chẳng lẽ anh còn chưa chết tâm với Hiên Viên kiếm sao? Hài tử, mặc dù mục tiêu cao là tốt, nhưng anh nhất định phải lượng sức mình. Tuy năng lực của anh vượt xa nhân loại bình thường, nhưng mà, muốn thông qua khảo nghiệm của ta vẫn còn kém một chút, trở về đi, làm chuyện anh nên làm.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Lão sư, chẳng lẽ ngài không có lòng tin với đệ tử của mình sao? Không thử một lần cuối cùng, tôi không cam tâm, đệ tử mong ngài chỉ giáo.

Hoàng Đế cũng cười, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Tiểu tử như anh thật khó chơi. Hiện tại đối kháng với anh, ta nhất định phải chuẩn bị tinh thần mới được, nhưng mà, anh phải cẩn thận, vì thủ hộ Hiên Viên kiếm. Ta không thể dễ dãi với anh. Dưới tình huống thực lực của anh tiếp cận ta. Ta sẽ chính thức phát huy năm thành uy lực Hiên Viên kiếm, đến lúc đó. Chỉ sợ sẽ tổn thương tới anh, anh nên cân nhắc trước rồi hãy hành động.

Tề Nhạc nói:

- Lão sư, tôi đã học được nhiều thứ trên người của ngài, nhưng mà tôi cũng phải nói cho ngài biết nhân loại đời sau thường xuyên nói thế này: Trên đời không có chuyện gì là không thể. Không sai, tôi thừa nhận mình không phải đối thủ của ngài. Càng không khả năng là đối thủ năm thành uy lực của Hiên Viên kiếm, nhưng mà, chuyện này không có nghĩa tôi không thể thông qua khảo nghiệm của ngài, thông qua khảo nghiệm của Hiên Viên thần kiếm.

Hoàng Đế sững sờ, hắn có chút không rõ ý của Tề Nhạc, trong mắt chợt lóe sáng, nói:

- Ah, nói như vậy, anh vẫn còn đòn sát thủ không có sử dụng đúng không?

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Đòn sát thủ không thể nói. Nhưng mà, lần đầu tiên tôi gặp được ngài, ngài còn nhớ rõ không, ngài đã từng đọc trí nhớ của tôi. Mà sau đó, trong cơ thể tôi dưới tình huống bị ngoại lực quấy nhiễu nên Tự Nhiên Chi Nguyên đã phóng thích hoàn toàn, triệt để dung nhập vào thân thể của tôi, cũng vào lúc đó tôi cũng nhận được một lực năng lực của Tự Nhiên Chi Nguyên.

Hoàng Đế cười, tuy hắn cười, nhưng mà nụ cười này là nụ cười của vương giả bao quát thiên hạ.

- Tốt, xem ra anh không thử một lần thì không chết tâm, vậy thì tới đi, cho ta xem xem rốt cuộc là năng lực gì lại trợ giúp anh qua khảo nghiệm của ta. Nếu như là năng lực như lĩnh vực Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp đó thì đừng có mang ra bêu xấu, ta có thể nói cho anh biết, Hiên Viên kiếm là vũ khí mạnh nhất có thể phá hết mọi thứ trên đời, đây cũng là một trong những đặc tính của nó.

Thân thể Tề Nhạc từ từ bay lên, không có bất kỳ năng lượng nào hiện ra trong cơ thể của hắn, đây cũng là một loại năng lực Hoàng Đế truyền thụ cho hắn, phóng thích năng lượng ra ngoài tuy đẹp mắt, nhưng mà nói như thế nào cũng làm tiêu hao năng lượng của bản thân, bất luận công kích đẹp thế nào cần nhất chính là thực tế, chỉ có đem năng lực cực hạn công kích trúng vào địch nhân đó mới là lựa chọn tốt nhất.

Cho nên, thời điểm Tề Nhạc phiêu phù trên không trung, từ biểu hiện mà nhìn hắn là người bình thường, chẳng những không có khí tức năng lượng phát ra, thậm chí còn không xuất hiện uy áp, đột nhiên ánh mắt của hắn vô cùng bình tĩnh, chậm rãi duỗi tay phải đưa về phía Hoàng Đế.

Hoàng Đế nhìn thấy Tề Nhạc sắp động thủ cũng không dám có chút chủ quan, hắn dạy dỗ tên đồ đệ này nên rất rõ ràng, lực lĩnh ngộ của Tề Nhạc còn mạnh hơn tưởng tượng của hắn nhiều, tuy chỉ trong thời gian ngắn ngủi, năng lượng bản thân Tề Nhạc không có đề cao quá lớn, nhưng mà năng lượng thực chiến vô cùng mạnh, đã tăng lên một cấp độ mới, kỹ xảo cũng tăng vọt rất nhanh, sắp đối mặt với công kích toàn lực của hắn, càng không dám chủ quan. Kim sắc quang mang từ tay phải lóe lên, Hiên Viên kiếm hiện ra trong lòng bàn tay, lập tức, một cổ khí tức sắc bén ập về phía Tề Nhạc, tinh thần lực phóng ra ngoài, cảm thụ được khí cơ của Tề Nhạc tùy thời đều có biến hóa.

Tề Nhạc vẫn bình thản nhìn qua Hoàng Đế trước mặt, hắn chẳng những không có phóng thích năng lượng. Thậm chí ngay cả tinh thần lực cũng phóng ra ngoài.

- Lão sư. Tôi sắp bắt đầu đây.

Hoàng Đế lạnh nhạt nói:

- Quên ta dạy bảo anh rồi sao? Trong lúc đối địch công tâm là thượng sách, dùng tinh thần lực làm công kích đầu tiên, đạt tới khả năng không chiến mà khuất phục người.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Lão sư, tôi mới vừa nói qua, trên thế giới này không có gì là không thể. Đồng thời, trên thế giới này, cũng không có chuyện gì là tuyệt đối. Lão sư, ngài phải cẩn thận.

Thân thể lập tức hạ xuống, chỉ trong nháy mắt đó, hắn đã ở trước mặt Hoàng Đế. Tay phải đã bày ra thủ trảo, chộp cỗ tay Hoàng Đế.

Hoàng Đế nhíu mày, nhưng động tác không có chậm chạp. Cổ tay phải hạ xuống, các đốt ngón tay điểm lên chuôi Hiên Viên kiếm, đồng thời, quyền trái của hắn đánh ra, công vào sườn của Tề Nhạc.

Động tác của Tề Nhạc thật nhanh, thậm chí còn nhanh hơn Hoàng Đế. Bước chân hơi đảo, thân thể đã tránh đi một thước, quyền trái của Hoàng Đế đánh hụt. Đồng thời, tay phải hóa thành hình trảo, chỉ có điều hơi nhoáng một chút đã vượt qua chuôi kiếm, hướng Hoàng Đế tay phải chộp tới. Lúc này, thân thể của Tề Nhạc ở trước người Hoàng Đế một thước.

Trong nội tâm Hoàng Đế hơi kinh hãi, những ngày này hắn đã chiến đấu với Tề Nhạc không biết bao nhiêu lần. Nhưng đây là lần đầu tiên gặp tình huống này. Đột nhiên Tề Nhạc cải biến chiến thuật làm cho hắn không thích ứng. Nhưng mà, trong cả đời của Hoàng Đế có vô số lần chiến đấu. Tuy nội tâm kinh ngạc, nhưng rất nhanh làm ra phản ứng, thân thể lui ra phía sau, đồng thời Hiên Viên kiếm hoành trước ngực, nghênh tiếp Tề Nhạc.

Bộ pháp dưới chân Tề Nhạc thật nhanh, tuy động tác của Hoàng Đế không chậm, nhưng hắn giống như đã sớm đoán được động tác tiếp theo của Hoàng Đế rồi, tay phải thu hồi lại, thân thể chuyển hướng đã tới sau lưng Hoàng Đế, vẫn chộp vào tay phải Hoàng Đế như trước.

Dùng cách nói xương mắc vào cổ họng mới có thể hình dung được tình cảnh của Hoàng Đế hiện tại, cho dù tu vi Tề Nhạc cao hơn hắn, nhưng tốc độ tuyệt đối không chậm hơn Tề Nhạc, trong tay còn có Hiên Viên kiếm a.

Nhưng mà, lúc này Tề Nhạc giống như giòi trong xương dán vào cơ thể của hắn, căn bản không có cơ hội phát huy uy lực của Hiên Viên kiếm. Hơn nữa, Tề Nhạc thậm chí cũng không dùng thân thể tấn công hắn, chỉ nương theo Kỳ Lân Tí tụ tập năng lượng vào tay phải, thời khắc uy hiếp tay phải của hắn. Loại tình huống này làm cho Hoàng Đế không thể phát huy thực lực xứng đáng, chỉ có thể không ngừng đảo thân hình, ý đồ dứt bỏ Tề Nhạc.

Phương thức chiến đấu của Tề Nhạc căn cứ vào không cầu có công, nhưng cầu không thông, chỉ quấn quít lấy Hoàng Đế, tìm kiếm sơ hở trong động tác của Hoàng Đế, trong lúc nhất thời, hai đạo thân ảnh không ngừng dây dưa trên cầu thang, Tề Nhạc không cách nào làm Hoàng Đế bị thương, nhưng Hoàng Đế muốn bỏ qua hắn để phát huy công kích là chuyện không thể nào.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)