Vay nóng Tima

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 137

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 137: Ngân Long Tráo miễn dịch năng lượng
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


Trận tỷ thí này có thể nói là kịch liệt nhất từ khi hai người chiến đấu tới giờ, cũng có thể nói là đặc sắc nhất. Tuy không có năng lượng va chạm với nhau, nhưng mà mỗi động tác rất nhỏ của đối phương lại vô cùng cẩn thận, ai cũng không dám lộ sơ hở cho đối thủ.

Hoàng Đế cười nói:

- Tốt, quả nhiên không hổ là đồ đệ ta dạy ra, lại nghĩ ra biện pháp như vậy.

Tề Nhạc không chút chủ quan dán chặt vào tay phải của Hoàng Đế, vừa cười hắc hắc nói:

- Lực công kích của Hiên Viên kiếm tôi không thể chống cự được, nhưng mà chỉ cần có thể bám sát người, ưu điểm của Hiên Viên kiếm không thể phát huy ra được, đây là lúc khuyết điểm của nó hiện ra ngoài. Hiên Viên kiếm có khuyết điểm lớn nhất là thể tích, thân kiếm dài hai mét, cho dù ngài vận chuyển thuần thục cũng không thể trong không gian nhỏ như vậy uy hiếp được tôi, không có uy thế Hiên Viên kiếm, ngài muốn chiến thắng tôi không dễ dàng. Lão sư, ngài không nên nói tôi vô lại nha, đây là biện pháp duy nhất tôi nghĩ ra dùng khắc chế Hiên Viên kiếm a.

Hoàng Đế cười, đây là nụ cười vui sướng.

- Ta sao trách anh vô lại cơ chứ? Ta đã sớm nói qua rồi, trong chiến đấu đạt được thắng lợi mới là mục đích cuối cùng nhất, trong lúc chiến đấu sử dụng thủ đoạn gì cũng không sao cả. Hảo tiểu tử, anh nghĩ ra biện pháp này từ lâu, hơn nữa một mực ẩn nhẫn đến cuối cùng mới lấy ra khắc chế ta. Nhưng mà, anh cho rằng như vậy là đánh bại ta sao? Như vậy anh quá ngây thơ rồi. Theo ý nào đó mà nói, trừ phi năng lượng của anh phải áp đảo Hiên Viên kiếm, nếu không nó không bao giờ có sơ hở.

Vừa mới nói xong, đột nhiên Tề Nhạc cảm giác toàn thân căng cứng, sau một khắc, mũi Hiên Viên kiếm đã tới bên cạnh hắn, căn bản không cách sơ hở nào, eo của Tề Nhạc như bẽ gãy, nó chuyển hướng nhanh chóng, đồng thời chân phải nâng lên như thiểm điện, mũi chân điểm lên Hiên Viên kiếm, không cho Hiên Viên kiếm tiếp tục công kích, hắn bay lên thật cao, hạ xuống ngoài trăm mét, vẻ mặt kinh ngạc nhìn qua Hoàng Đế.

Lúc này, Hiên Viên kiếm cầm trong tay Hoàng Đế đang xoay tròn quanh người của hắn.

Hoàng Đế mỉm cười nói:

- Anh làm sao tới nơi này của ta, chẳng lẽ anh quên rồi? Những kiếm hồn này có thể công kích từ hư không, vì cái gì ta không thể dùng khí ngự kiếm a.

Tề Nhạc nhìn qua Hoàng Đế, cười khổ nói:

- Lão sư, cửa ải của ngài thật khó khăn. Hiên Viên kiếm có thể dùng như vậy, trừ phi năng lực của tôi vượt qua Hiên Viên kiếm một nửa, còn phải chống lại lực công kích biến thái của nó, nếu không thì sao có thể qua được cửa ải của ngài chứ?

Hoàng Đế lạnh nhạt nói:

- Không qua được cửa ải của ta, vậy chứng minh anh không có tư cách sử dụng Hiên Viên kiếm, trở thành chủ nhân của nó. Không sai, cửa ải của ta phi thường khó qua, nhưng có đôi khi dưới tình huống cơ duyên xảo hợp, chủ nhân trời định của Hiên Viên kiếm sẽ tới đây, bất luận là khó khăn gì cũng biến thành đơn giản. Đáng tiếc, anh không phải chủ nhân trời định của Hiên Viên kiếm. Đi thôi, anh đã thử qua lần cuối cùng. Cũng nên hết hy vọng a.

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Lão sư, tôi thừa nhận, Hiên Viên kiếm đúng là vô kiên bất tồi, cũng không phải tôi có thể chống cự. Nhưng mà, hôm nay tôi phải thắng, tôi cần vượt qua khảo nghiệm.

Nghe Tề Nhạc nói, Hoàng Đế hơi sững sờ, có chút không rõ ý của hắn, mà lúc này, thân thể Tề Nhạc lại bay lên lần nữa.

- Lão sư, trên thế giới này không có chuyện gì là không có khả năng. Cho dù là chuyện không hợp lý cũng vậy. Cơ duyên, đúng là phải có cơ duyên mới vượt qua cửa ải của ngài được!

Hoàng Đế cũng không vì lời Tề Nhạc mà đánh mất tâm đề phòng, hắn từ trong mắt Tề Nhạc nhìn thấy tin tưởng tuyệt đối, một tia bất an từ đáy lòng hiện ra, trong nháy mắt này, đột nhiên trên người Tề Nhạc tỏa ra hào quang màu bạc chói mắt, hào quang màu bạc này trong chớp mắt hiện ra cái lồng nhỏ, nhanh chóng khép lại.

Hoàng Đế khẽ cau mày nói:

- Không phải tôi đã nói rằng Hiên Viên kiếm có thể phá hư bất cứ lĩnh vực nào sao? Anh làm như vậy có ý nghĩa gì chứ?

Tề Nhạc cười nói:

- Đúng vậy, Hiên Viên kiếm đúng là có thể phá hư các loại lĩnh vực, nhưng mà có một điểm ngài quên rồi, thứ ngài cầm trong tay cũng không phải Hiên Viên kiếm chân chính a!

Hào quang màu bạc lập tức mạnh hơn trước, hai tay của Tề Nhạc chậm rãi khoanh trước ngực, giống như một quang cầu cực lớn, hắn trầm giọng quát lên:

- Ngân Long Tráo!

Lồng giam không chút dấu hiệu hiện ra ngoài, đem Hoàng Đế bao phủ bên trong, mà Tề Nhạc lúc này lại đi lên cầu thang.

Hoàng Đế phản ứng rất nhanh, Hiên Viên kiếm trong tay hóa thành quang điểm chém lên lĩnh vực trước mặt, nhưng mà chuyện làm hắn kinh ngạc đã xảy ra, trong lòng của hắn Hiên Viên kiếm là vô kiên bất tồi, thời điểm này lại không có chút tác dụng nào, mà quang mang màu vàng vẫn như trước, lúc hắn xuất kiếm chém vào lồng giam màu bạc này thì năng lượng lập tức tan rã.

Tề Nhạc đã từng bị Ngân Long Tráo bao phủ nên biết rõ, mỉm cười nói:

- Lão sư, ngài cần thử lại không?

Hoàng Đế không cam lòng nhìn qua Tề Nhạc.

- Không, điều này không có khả năng. Hiên Viên kiếm là có thể phá hết tất cả lĩnh vực. Tại sao biến thành như vậy? Tề Nhạc, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc anh làm thế nào?

Tay phải Tề Nhạc vung lên. Hào quang màu bạc thu liễm lại, Hoàng Đế được phóng thích ra ngoài. Tuy phong bế Hoàng Đế chỉ một khắc ngắn ngủi, nhưng Hoàng Đế rất rõ ràng, hào quang màu bạc kia nhìn thì không có bao nhiêu năng lượng chấn động, nhưng không phải thứ hắn có khả năng đột phá được.

Ánh mắt bình tĩnh nhìn qua Tề Nhạc trước mặt.

- Lão sư, còn nhớ vừa rồi tôi đã nói gì sao? Không sai, Hiên Viên kiếm đúng là siêu cấp thần khí có thể phá tan tất cả lĩnh vực. Nhưng mà có điểm ngài cũng phải rõ ràng, ngài cầm trong tay chỉ là kiếm hồn của Hiên Viên kiếm, hoặc là nói nó là năng lượng từ Hiên Viên kiếm sinh ra, chứ không phải Hiên Viên kiếm chân chính. Đây cũng là sơ hở lớn nhất của cửa ải này.

- Tôi sử dụng lĩnh vực Ngân Long Tráo, tác dụng rất đơn giản, đó chính là che đậy bất cứ năng lượng nào đánh tới. Dưới loại tình huống này, bất luận là Hiên Viên kiếm hay bản thân ngài đều là năng lượng thể, làm sao có thể lao ra khỏi hạn chế của lĩnh vực chứ? Với tư cách kiếm hồn, ngài không thể tiến hành công kích vật lý a!

Hoàng Đế trải qua kinh ngạc trong ngắn ngủi. Mục quang trong mắt thu liễm lại, kim quang trong tay biến mất, Hiên Viên kiếm biến mất, tức giận đánh một quyền vào vai Tề Nhạc, hắn đánh xong liền lảo đảo.

- Xú tiểu tử, có phải anh đã sớm biết lĩnh vực Ngân Long Tráo khắc chế ta không? Theo như lời anh nói, đây chính là năng lực của Luân Hồi quả.

Tề Nhạc gật gật đầu, cười nói:

- Đúng vậy a! Đây chính là năng lực tôi lĩnh ngộ từ Luân Hồi quả. Lúc trước tôi chiến đấu với Lục Lân Liệt Thụ Tích. Nó đã từng bằng vào lĩnh vực này đối phó tôi. Dù sao. Bên trong lĩnh vực thì bất cứ công kích năng lượng nào cũng không thể sử dụng. Mà thân thể Lục Lân Liệt Thụ Tích phi thường cường hoành.

*****

- Đây chính là cách dùng thông thường của Ngân Long Tráo. Nhưng mà đã bị tôi dùng Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp phá. Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp không thuộc phạm trù năng lượng, hoặc nói nó đã là một bộ phận thân thể của tôi, là do Kỳ Lân Ẩn một trong Kỳ Lân Bát Trân trực tiếp phát động.

- Về sau, Lục Lân Liệt Thụ Tích chết trong tay tôi, mà nội đan của nó bị tôi thôn phệ, mà Luân Hồi quả tích súc lực lượng truyền tống tôi tới thời đại này nên đã nhiễm vào trong khỏa nội đan, dưới sự trợ giúp của Luân Hồi quả Lục Lân Liệt Thụ Tích mới có thể lĩnh ngộ Ngân Long Tráo.

- Bởi vậy, sau khi tôi hấp thu nội đan của Lục Lân Liệt Thụ Tích không chỉ đạt được năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên của Luân Hồi quả, đồng thời còn hấp thu Ngân Long Tráo ẩn vào trong người. Thời điểm ngài tiến hành đọc trí nhớ của tôi, Tự Nhiên Chi Nguyên đã bị ngoại lực quấy nhiễu, ngay cả tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, trong lúc chiến đấu với ngài cũng có được năng lực Ngân Long Tráo.

- Nhưng mà, lúc ấy tôi không nghĩ tới sẽ dùng Ngân Long Tráo khắc chế ngài, về sau tuy nghĩ như vậy, đây không phải hy vọng có thể học được nhiều thứ từ ngài sao, cho nên vẫn không dùng. Hiện tại tôi phải đi. Cho dù tôi không thể đạt được Hiên Viên kiếm chính thức, cũng hy vọng có thể đi lên nhìn xem thần kiếm có được lực công kích mạnh nhất trong thập đại thần khí rốt cuộc có bộ dạng gì, cho nên mới mạo phạm ngài.

Hoàng Đế nhìn qua Tề Nhạc, trong mắt ánh mắt có chút bất đắc dĩ.

- Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới, ta tự phụ nhất là phá tan mọi lĩnh vực, nhưng bây giờ lại thua trong lĩnh vực. Xem ra, thế gian đúng là không có gì tuyệt đối, một vật luôn luôn bị một vật khắc chế. Không sai, trong hạn chế của Ngân Long Tráo ta thừa nhận là mình không có chút biện pháp nào.

Tề Nhạc cười hắc hắc nói:

- Sư phụ, tôi có được tính là vượt qua kiểm tra hay không?

Hoàng Đế nhìn qua nụ cười xấu xa trên mặt Tề Nhạc, tức giận không chỗ phát tiết.

- Hảo tiểu tử, anh vừa ý rồi, vượt qua kiểm tra, hừ, xem như anh qua.

Vừa nói hắn nhất chân đá một cước vào mông Tề Nhạc, đá hắn bay lên cao, Tề Nhạc như đằng vân giá vũ, bay lên bình đài trên đỉnh cầu thang.

Vì cân đối tâm tình của Hoàng Đế, Tề Nhạc cố ý làm ra bộ dáng kinh hoảng, thân thể trên không trung không ngừng cuốn lấy, nhưng mà, chính thức bay lên bình đài trên đỉnh cầu thang lại hạ xuống rất vững vàng.

Quang ảnh lóe lên, Hoàng Đế đã tới bên người Tề Nhạc, hai người liếc nhau, sau đó cười ha hả.

Tề Nhạc cười rất sung sướng, cũng không phải vì mình vượt qua cửa ải này, mà là hưng phấn khi thực lực và kinh nghiệm chiến đấu tăng lên. Thực lực tăng lên là chuyện hắn hy vọng nhất, mà đồng thời cũng làm cho hắn đắc ý vì nhìn thấy bộ dáng chính thức của Hiên Viên kiếm. Tuy những kiếm hồn kia chỉ có vẻ bề ngoài của Hiên Viên kiếm, nhưng dù sao chỉ là kiếm hồn thôi, chỉ có thể nhìn ra bộ dáng đại khái, nhưng không cách nào nhìn rõ ràng.

Bình đài này không lớn, chỉ rộng chừng trăm mét vuông, ở chính giữa bình đài không có hào quang lóng lánh như tưởng tượng của Tề Nhạc. Cảnh trước mặt khác hoàn toàn những gì hắn nhìn thấy lúc trước. Lúc này hắn nhìn thấy Hiên Viên kiếm đang cắm lên một hòn đá hình vuông cao một mét ở giữa bình đài. Hòn đá kia có rất nhiều văn tự Tề Nhạc đọc không hiểu ghi khắp hòn đá, mà một ít chữ đó ngẫu nhiên có chút kim quang nhàn nhạt lưu chuyển.

Mà Hiên Viên kiếm lúc này, nhìn nó không khác gì thanh kiếm bình thường nằm trong vỏ, không có bất kỳ hào quang lập loè nào. Ngoại hình phong cách cổ xưa, chuôi kiếm màu đen, thân kiếm to lớn trầm trọng, giống như một thanh kiếm bình thường làm bằng thiết.

- Đây là Hiên Viên kiếm sao? Hiên Viên kiếm trong thập đại thần khí?

Tề Nhạc vô ý thức hỏi.

Trong mắt Hoàng Đế lộ ra tình cảm dầy đặc.

- Đúng vậy a, nó chính là Hiên Viên kiếm. Năm đó ta đã dựa vào nó mới có thể bảo vệ nhân loại phát triển tới bây giờ. Đem Cửu Lê Tộc hung tàn đuổi tới Man Hoang. Nó trong thập đại thần khí, lực công kích cường đại nhất là Hiên Viên kiếm. Đi thôi, bất luận thành công hay thất bại, đến nơi đây anh có quyền đi lên tham gia khảo nghiệm thứ ba.

Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn qua Hoàng Đế. Từ trong đó nhìn thấy ánh mắt ôn hòa, Tề Nhạc nhìn thấy cổ vũ và chúc phúc, hắn biết rõ, sư phụ lúc này hy vọng hắn có thể đạt được Hiên Viên kiếm. Thế nhưng mà nó thật sự tán thành mình sao? Đây chính là một trong những thần khí cường đại nhất a!

Chậm rãi nhấc chân lên, từng bước một đi tới gần Hiên Viên kiếm, hắn phát hiện chân của mình rất nặng, không khí chung quanh giống như ngưng lại. Hiên Viên kiếm dường như đang hô hoán hắn, cũng đang bài xích hắn, giờ này khắc này trong mắt của Tề Nhạc, trong thiên địa chỉ tồn tại thanh kiếm này.

Âm thanh của Hoàng Đế vang lên bên tai Tề Nhạc.

- Hiên Viên kiếm cũng không phải là thanh kiếm giết chóc, trái lại, những thứ vốn có của nó không quan hệ gì tới giết chóc. Thân kiếm này một mặt khắc mặt trời mặt trăng và ngôi sao, một mặt khắc sông núi cỏ cây. Chuôi kiếm một mặt khắc thuật nông gia súc kéo cày, một mặt khắc kế sách nhất thống. Chính là đại biểu dũng khí, trí tuệ, nhân ái, Hiên Viên kiếm thể hiện chỉ dùng hai chữ hài hòa mới hình dung được, đó chính là thánh đạo.

Nhìn qua Hiên Viên kiếm phong cách cổ xưa, Tề Nhạc thì thào lập lại lời Hoàng Đế lời nói.

- Thánh đạo.

- Đúng vậy, chính là thánh đạo. Dùng tâm của anh đi cảm thụ những gì Hiên Viên kiếm có khả năng mang lại, tiếp nhận khảo nghiệm của nó với anh. Nếu như anh có thể rút nó ra khỏi vỏ, như vậy anh chính là chủ nhân của nó.

Trong ánh mắt Hoàng Đế tràn ngập cổ vũ, Tề Nhạc có thể thông qua cửa ải của hắn, hiện tại ngay cả hắn cũng không dám khẳng định tương lai của người trẻ tuổi trước mặt rốt cuộc là Thánh A La dùng Hiên Viên kiếm hay không. Cùng là nhân loại, hơn nữa suy nghĩ cho nhân loại, Hoàng Đế hy vọng Hiên Viên kiếm nên được nhân loại sử dụng, mà trước mắt chính là thời cơ tốt nhất.

Tề Nhạc chạy tới trước Hiên Viên kiếm, khoảng cách chuôi kiếm càng gần, áp lực trong nội tâm của hắn càng mạnh, đúng như lời Hoàng Đế đã nói, trên chuôi kiếm thật dài kia, điêu khắc rậm rạp kiểu chữ hắn không hiểu được, thở sâu, Tề Nhạc tán vân lực khắp tứ chi bách hài, chậm rãi nâng hai tay lên, nắm lấy chuôi kiếm vừa thô và to.

Trong khoảng khắc đó, thân thể Tề Nhạc giống như dừng lại không còn chút phản ứng, tất cả mọi thứ chung quanh ngừng lại, mà thân thể Hoàng Đế cũng biến mất khi hắn cầm chuôi kiếm.

Một cổ năng lượng tinh khiết từ hai tay của Tề Nhạc tiến vào trong cơ thể, vân lực trong người Tề Nhạc sinh ra phản ứng, nhưng mà, không đợi vân lực chặn đường, năng lượng tinh khiết này tứ tán ra trực tiếp dung nhập vào người của hắn, ngay sau đó, trong óc Tề Nhạc lâm vào trống rỗng, trước mắt không có Hiên Viên kiếm, cũng không có mộ Hiên Viên.

*****

Thần sắc trên mặt Tề Nhạc trở nên mờ mịt, mà thể xác và tinh thần của hắn vào lúc này đã lâm vào thế giới khác. Hắn kinh ngạc phát hiện thân thể của mình lại nằm trong bệnh viện, chung quanh là không gian màu trắng, thậm chí còn ngửi được hương vị của mùi thuốc sát trùng trong không khí. Chung quanh rất bình tĩnh, ở giữa một gian phòng đang có một mỹ phụ đang nằm.

Thần sắc của nàng tái nhợt, tóc tán loạn khoác lên gối đầu, nhưng mà, đôi mắt của nàng mở to vô thần, lại tỏa ra thần sắc ôn hòa, nhìn qua đứa con trên xe. Mà đứa con trong xe kia đang lăn lộn thân thể xích lõa của mình, ngẫu nhiên còn có thể phát ra vài tiếng nói mớ.

Đây là nơi nào? Tề Nhạc nghi hoặc hỏi bản thân, hiện tại hắn đứng chính giữa mỹ phụ trên giường và đứa trẻ trong xe, nhưng mà, mỹ phụ kia như không nhìn thấy hắn, ánh mắt tập trung vào đứa trẻ trong xe, trong mắt lộ ra hào quang ẩn chứa tình thương của mẹ.

Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, một nam nhân từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy nam nhân này, thể xác và tinh thần của Tề Nhạc rung mạnh, hắn giật mình phát hiện, tướng mạo của nam nhân này có sáu, bảy phần giống nhau, nhưng còn anh tuấn hơn mình.

Nam nhân đi vào phòng bệnh, bước nhanh tới giường, lại đi xuyên qua người Tề Nhạc, ngồi trên giường, trong mắt lộ vẻ ân cần.

- Em yêu, em thấy thế nào rồi, thân thể có chỗ nào không tốt không?

Vừa nói, hắn cầm tay mỹ phụ, trong mắt lộ ra hào quang ôn hòa.

Mỹ phụ mỉm cười, nói:

- Đồ ngốc, làm gì nhanh hồi phục như vậy được. Em không sao. Anh xem kìa, con của chúng ta rất có sức sống a.

Ánh mắt nam tử từ mỹ phụ nhìn qua đứa trẻ bên cạnh, ánh mắt trở nên nhu hòa, thậm chí có chút hưng phấn, nói:

- Cảm ơn em, em yêu, rốt cuộc anh cũng làm cha rồi. Đây là con của chúng ta, là kết tinh tình yêu đôi ta.

Mỹ phụ nhẹ nhàng gật gật đầu, mỉm cười nói:

- Anh đã làm cha, đặt cho con chúng ta một cái tên được chứ?

Nam tử cười hắc hắc, nói:

- Tên thì anh đã sớm nghĩ qua rồi, anh hy vọng nó có thể như núi cao, vĩnh viễn cao cao tại thượng. Kế thừa sự nghiệp nhà chúng ta. Anh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dốc sức liều mạng làm việc, tất cả mọi thứ của anh sau này, đều là của con chúng ta. Cho nên, tên của con anh đã chọn rồi, gọi là Tề Nhạc a. Tề gia vĩnh viễn nguy nga như núi cao.

Oanh --, nghe nam tử nói câu sau cùng, Tề Nhạc cảm giác đầu của mình như nổ tung lên, hắn tuyệt đối không ngờ, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của mình lại chính là ngày mình chờ mong nhất, không biết hận bao nhiêu lần, chờ mong bao nhiêu lần, cha mẹ trong ấn tượng của hắn suốt hai mươi năm qua.

Tề Nhạc muốn hò hét, nhưng mà không có phát ra âm thanh nào, đúng vào lúc này, cảnh vật trước mặt đột nhiên biến mất, ngay sau đó, chung quanh lại lâm vào bóng tối.

- Cha, mẹ, các người ở nơi nào?

Tề Nhạc đau khổ hét lên, bởi vì linh hồn của hắn run rẩy, cha mẹ và những người thân chính là điểm là đau khổ của hắn.

Hào quang biến đổi, trước mặt lại sáng lên, vẫn là căn phòng bệnh này, nhưng mà trong phòng bệnh lúc này đã mất đi tung tích của cha mẹ hắn, chỉ còn lại đứa trẻ sơ sinh nằm trên giường, giống như đang ngủ say.

Đây là chính mình sao? Tâm tình của Tề Nhạc lại kích động lần nữa, đây là mình khi còn bé sao? Thì ra mình cũng có cha mẹ, hơn nữa còn là cha mẹ yêu con, nhưng tại sao bọn họ lại bỏ rơi mình? Tại sao?

Tề Nhạc phát hiện, chính mình chẳng những không phát ra được âm thanh nào, ngay cả thân thể của hắn chỉ đứng nguyên tại chỗ chứ không di động được. Cửa phòng mở ra, một người mặc âu phục đen im lặng đi vào. Hắn nhìn ra khắp bốn phía, bộ dáng dường như rất cảnh giác, ngay sau đó, tên này bước lên giường của đứa trẻ, trên mặt xuất hiện một tia bất đắc dĩ nhàn nhạt.

- Hôm nay là cơ hội cuối cùng, bọn họ sắp xuất viện rồi. Thực xin lỗi.

Người này tiến lên trước, ôm lấy đứa trẻ mới sinh trên giường lên, lấy ra một cái chăn bông nhỏ bọc lên tay, gói kỹ đứa trẻ lại, sau đó lại rời khỏi phòng.

Nhìn thấy một màn trước mặt này, Tề Nhạc đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, người áo đen kia ôm đứa trẻ chính là mình a, hắn muốn làm gì? Tại sao hắn lại ôm mình? Tề Nhạc không suy nghĩ nhiều mà đuổi theo. Nhưng mà, thân thể của hắn lại không thể nhúc nhích được.

Cảnh trước mặt lại biến mất, tất cả mọi thứ chung quanh lâm vào bóng tối, trong bóng tối vô biên vô hạn kia, đột nhiên hắn nghe được tiếng hét thê lương.

- Con trai, con trai của tôi đâu! Rốt cuộc nó ở nơi nào?

Âm thanh kích động này hét lên như người bệnh tâm thần, nhưng mà Tề Nhạc lại phân biệt được rõ ràng, âm thanh này chính là của mỹ phụ kia, chính là mẹ của hắn.

- Con ở đây, con ở chỗ này, mẹ, mẹ ơi...

Tề Nhạc khóc, tuy hắn hiện tại không có thân thể, nhưng mà tâm của hắn đã rơi lệ.

Đột nhiên trói buộc hắn vào lúc này lại buông lỏng, hắn hiểu được, bản thân mình không có bị cha mẹ vứt bỏ. Mà là bị người khác bắt đi. Tại sao phải bắt mình đi, nhưng lại ném mình vào cô nhi viện? Vì cái gì lại làm mình chia lìa với cha mẹ chứ, ăn khổ sở nhiều năm như vậy?

Cảm xúc Tề Nhạc lâm vào trong kích động, mà đúng lúc này, cảnh vật chung quanh lại sáng lên, chỉ có điều, lúc này không còn ở trong bệnh viện nữa.

Tề Nhạc vô cùng quen thuộc cảnh vật chung quanh, chính là nơi hắn sinh hoạt từ nhỏ, là trước cửa cô nhi viện, một tiểu nam hài ba bốn tuổi đứng ở cửa, ánh mắt nhìn người qua đường tới lui. Âm thanh chung quanh rất ồn ào, người đi qua lại không dứt, nhưng mà. Ánh mắt của tiểu nam hài chỉ có cô đơn và bất lực, ánh mắt của nó bình tĩnh, bình tĩnh tới dọa người. Mà bé trai này chính là Tề Nhạc ba tuổi.

Ánh mắt của đứa trẻ nhìn xa xăm, hóa thành một hình ảnh phóng lớn, mà trong ánh mắt của Tề Nhạc, từng hình ảnh lập đi lập lại, Tề Nhạc nhìn và phân biệt ra được, những nhân vật xuất hiện chính là mình, bắt đầu từ khi ba tuổi, về sau là năm tuổi, tám tuổi, mười tuổi, mãi cho đến khi mình mười chín tuổi, hình ảnh định dạng ở một màn dùng chiêu Bản Chuyên Phá Vũ Thuật đánh Yến Tử Ất.

Tất cả lại lâm vào bóng tối, tâm thần của Tề Nhạc luôn lâm vào trong kích động, âm thanh la lên thê lương không ngừng xuất hiện trong nội tâm, tất cả những cảnh này đều là mình, tất cả những gì trải qua chính là một phần của sinh mạng. Đã thật lâu không nghĩ tới chuyện của cha mẹ mình, khi tuổi của hắn tăng lên, hắn đã sớm nhận định mình là một cô nhi chân chính, bất luận là bị cha mẹ vứt bỏ cũng tốt, cha mẹ mất đi cũng được, tất cả đã không còn quan hệ gì với mình. Còn sống với mình mà nói là chuyện xa xỉ, còn sống mới là chuyện thống khổ. Mà tất cả những chuyện này, thẳng đến ngày gặp được Trát Cách Lỗ đại sư mới phát sinh cải biến.

Bóng tối, bóng tối vô tận, Tề Nhạc phát giác mình rất vô lực, tất cả mọi thứ chung quanh dường như không thuộc về mình. Từ góc độ người quan sát cuộc đời, đột nhiên tâm của hắn có cảm giác bị nghiền nát. Giống như bóng tối trước mặt là nơi đẹp nhất trên đời này.

*****

Thật sự là như vậy sao? Đột nhiên chung quanh lại sáng lên, lúc này đây, địa phương hắn xuất hiện là đại thảo nguyên bao la, mà Tề Nhạc đột nhiên phát hiện thân thể của mình cũng có thể di động.

Từ khi thảo nguyên xuất hiện, một cổ uy áp vô cùng khổng lồ đánh tới thân thể của mình, từ đường chân trời hơi nghiêng, một thân thể to lớn khó hình dung được đang di chuyển làm mặt đất rung động lắc lư, hắn đang đi về hướng của mình. Đầu có hai sừng, tay cầm xiên ba chỉa, thân thể khổng lồ xuất hiện khí thể cường đại, chính là Ngưu Ma Vương.

Đột nhiên nhìn thấy Ngưu Ma Vương xuất hiện, Tề Nhạc lập tức co rút tâm thần, hắn cúi đầu nhìn hai tay của mình, lúc này đây cũng không phải là cảm giác hư ảo, tất cả trở nên chân thật.

- Tề Nhạc, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, Tề Nhạc quay đầu lại nhìn qua, lập tức kinh ngạc đến ngây người. Sau lưng của hắn có năm người, đó là năm nữ nhân, theo thứ tự là Hải Như Nguyệt, Minh Minh, Văn Đình, Thương Băng cùng Tuyết Nữ.

Năm nữ nhân, năm tánh mạng hắn trân trọng nhất trên đời, lúc này trong mắt đều lộ ra hào quang sợ hãi, thẳng tắp nhìn qua Ngưu Ma Vương từng bước tiếp cận.

Tuyết Nữ buồn bả nói:

- Cha, cứu con, cứu con đi.

Văn Đình không có nói cái gì, chỉ dán chặt vào người Tề Nhạc, thấp giọng nói:

- Để em biến thành lực lượng của anh, hấp thu năng lượng Cự Thú Hoạt Xá Lợi của em đi, chỉ cần có thể ở cùng chỗ với anh. Cho dù mất đi thân thể em cũng nguyện ý.

Hàn quang trong mắt Hải Như Nguyệt đại phóng, hừ lạnh một tiếng, toàn thân tỏa ra khí phách mạnh mẽ của chiến sĩ cầm tinh long.

- Chúng ta liều với hắn, cùng lắm là chết chung thôi.

Minh Minh cúi đầu, tuy không nói cái gì. Nhưng mà thân thể của nàng run lên vì sợ hãi, đột nhiên Tề Nhạc nhìn thấy trong ngực của nàng cầm một cây gai nhọn, là cây gai màu tím, khiến hắn liên tưởng tới một màn ở trên đỉnh Quỷ Kiến Sầu.

Thân thể Thương Băng run rẩy, nhìn qua Ngưu Ma Vương xa xa.

- Là Hắc Ám Quốc Hội tới bắt em, Tề Nhạc, là Hắc Ám Quốc Hội tới bắt em. Em bây giờ nên làm gì? Anh đi đi, anh chạy đi thật xa, không cần lo cho em.

Ánh mắt của năm nữ nhân nhìn qua Tề Nhạc, Hải Như Nguyệt thở sâu, quyết định thật nhanh nói:

- Tề Nhạc, anh nên mang theo Văn Đình lập tức rời đi, nếu như thật sự không tránh được, anh nên hấp thu năng lượng của Văn Đình. Dù sao chúng ta cuối cùng cũng chết. Để cho Văn Đình chết trong tay Ngưu Ma Vương, không bằng nàng đem năng lượng cho anh. Như vậy, bằng vào năng lực Kim Sí Đại Bằng Điêu rời đi, nói không chừng anh sẽ chạy thoát được đấy.

Minh Minh có chút suy yếu tựa vào người Hải Như Nguyệt, ngẩng đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn qua Tề Nhạc.

- Đi thôi, anh nên chạy nhanh đi. Em sắp không chịu được nữa rồi, chúng em sẽ ngăn cản hắn. Anh nhanh đi đi, đây là cơ hội cuối cùng.

Đột nhiên hào quang sợ hãi trong mắt Tuyết Nữ biến mất, nàng dùng sức lắc đầu.

- Không, con không muốn cha chết, cha đi mau, Tuyết Nữ không ngăn cản hắn được, nhanh đi đi, nếu không sẽ không kịp.

Khoảng cách thân thể Ngưu Ma Vương càng ngày càng gần mọi người. Áp lực khổng lồ của Ngưu Ma Vương ép tới mức không thở được, năm nữ nhân chung quanh. Ánh mắt lộ ra vẻ kiên quyết, đồng thời tiến lên một bước, ngăn ở trước người Tề Nhạc, các loại hào quang khác nhau từ người các nàng hiện ra, năng lượng khổng lồ chấn động, các nàng lúc này cao lớn hơn rất nhiều.

Nhìn qua bộ dáng các nàng, nhìn Ngưu Ma Vương đang tươi cười tiếp cận, máu trong người Tề Nhạc như sôi trào lên.

- Đi, các người muốn anh đi nơi nào? Cho dù chết, chúng ta cùng chết đi.

Tất cả chung quanh trở nên chân thật, trong đầu Tề Nhạc không còn suy nghĩ nào khác, chỉ còn lại một cảnh trước mặt, hắn căn bản không biết tại sao ở chỗ này bị Ngưu Ma Vương tập kích, cũng không biết vì sao năm nữ nhân xuất hiện, nhưng mà, trong tinh thần lực của hắn, tất cả mọi thứ chung quanh là tự nhiên, không có bất cứ cảm giác hư ảo nào.

Năm nữ nhân đồng thời xoay người lại, các loại biểu tình xuất hiện trên năm gương mặt tuyệt mỹ của các nàng, Như Nguyệt phẫn nộ nói:

- Đầu đất, tại sao anh còn không đi?

Văn Đình buồn bả nói:

- Tề Nhạc, anh mau đi đi, em giúp các nàng ngăn cản một lúc rồi đuổi theo anh..

Minh Minh thở hổn hển từng ngụm, nhìn qua Tề Nhạc lo lắng nói:

- Van cầu anh, mau chóng rời khỏi nơi này đi. Chỉ cần anh còn sống, cho dù em chết cũng đáng.

Thương Băng lạnh lùng nói:

- Tề Nhạc, anh là đầu đất, nếu anh không đi thì không kịp.

Tuyết Nữ nhìn qua Tề Nhạc thật sâu, ôn nhu nói:

- Cha, cha có biết không, tuy cha không phải cha ruột của con, nhưng mà, cha lại mang cho con cảm giác ôn hòa ấm áp, trong nội tâm Tuyết Nữ, cha vĩnh viễn là người trọng yếu nhất, cha đi đi, chết vì cha, Tuyết Nữ cho rằng đáng giá.

Nhìn qua các nữ nhân trước mặt, đột nhiên Tề Nhạc cảm giác tâm tình rất bình tĩnh, thân hình lóe lên, hắn đi tới bên cạnh năm người, vân lực trong người tăng lên tới cực hạn, gật gật đầu, nói:

- Tốt, anh đi, vậy ở nơi này nhờ các nàng vậy.

Trong mắt năm người tỏa ra hào quang thoải mái, giống như vì mình có thể bảo vệ nam nhân yêu thương mà hưng phấn.

Thời điểm ánh mắt của nàng toát ra hào quang ôn nhu, đột nhiên thân thể Tề Nhạc chấn động, cơ hồ không chút dừng lại, thân thể của hắn đã hiện ra bên người Hải Như Nguyệt, ngay sau đó giống như lưu thủy hành vân đảo qua năm người. Trừ Thương Băng ra, trong mắt bốn nữ nhân khác tràn ngập hào quang khó hiểu, chậm rãi ngã xuống đất.

Động tác của Tề Nhạc rất nhanh, không cho bất cứ nàng nào ngã xuống đất, ánh mắt lập loè, Kỳ Lân Châu phát ra hào quang óng ánh, đem Hải Như Nguyệt, Văn Đình, Tuyết Nữ cùng Minh Minh thu vào bên trong.

Thương Băng trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, nói:

- Vì cái gì? Anh đang làm gì?

Tề Nhạc bình tĩnh nhìn nàng, mỉm cười nói:

- Nha đầu ngốc, em cảm thấy, với tư cách một nam nhân anh sẽ chạy trốn khỏi chết để nữ nhân mình yêu thương chết đi sao? Cho dù là bạn bè bình thường anh cũng không muốn các người chết thay anh.

Thương Băng có chút ảm đạm, nói:

- Vậy sao anh lưu em lại?

Tề Nhạc ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thương Băng, kéo nàng vào ngực của mình.

- Bởi vì trong các nàng em là người tỉnh táo nhất. Từ tình huống trước mắt, tỉnh táo mới có thể nhìn thấy hy vọng. Thương Băng, đáp ứng anh, thay anh mang các nàng rời đi, đến nơi an toàn nhất, bảo vệ tính mạng của các nàng, cũng bảo vệ tốt chính mình. Anh dùng vân lực phong bế Kỳ Lân Châu, một ngày sau, Kỳ Lân Châu sẽ tự hành phóng các nàng ra ngoài. Đây là yêu cầu cuối cùng của anh, em đáp ứng không?

Thương Băng ngơ ngác nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Em đi rồi, vậy còn anh thì sao?

Tề Nhạc không có trả lời, ánh mắt của hắn chậm rãi nhìn lại, chỗ đó, Ngưu Ma Vương đã tiến tới gần.

- Chết không phải chuyện đáng sợ, anh hy vọng không lo lắng mà chết đi, cho dù chết, anh cũng muốn lưu lại trí nhớ không phai mờ cho các nàng. Đi thôi, anh tin tưởng mình không nhìn lầm em, hiện tại, em gánh vác tính mạng của năm người, không nên làm anh thất vọng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-360)