Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 014

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 014: Siêu cấp
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Điền Thử cười khổ nói:

- Chị Minh Minh đừng nóng giận, em nói thật. Em họ Điền, tên Bá Quang.

Cơ Minh Minh há to mồm, ngay sau đó che miệng của mình lại, cố nén không cười thành tiếng.

Điền Thử bất đắc dĩ nói:

- Biết rõ vì cái gì em có tên này không. Em không thích học, nguyên nhân rất lớn là vì tên của mình. Tiểu học còn khá tốt, đến trung học, có mấy đứa chưa xem sách kiếm hiệp Kim Dung? Em phiền muộn a.

Tề Nhạc từ trong túi móc một xấp tiền nhỏ đưa cho Điền Thử, nói:

- Đây là một vạn năm, lần trước anh tiêu một ít rồi, còn lưu lại một chút, số này giao cho chú mày trước, sau này ca ca sẽ trả lại gấp đôi. Ah, đúng rồi, còn có điện thoại.

Điền Thử giận dữ nói:

- Lão đại, anh làm gì vậy? Huynh đệ mình, anh làm vậy là không có ý nghĩa.

Tề Nhạc nói:

- Đi, hiện tại anh không thiếu tiền dùng. Không thấy thân thích của anh rất có tiền sao?

Điền Thử nói cái gì cũng không chịu cần, nhưng nhún nhường vài lần lại bị kiên quyết của Tề Nhạc, hắn mới miễn cưỡng thu hồi số tiền đó, nhưng điện thoại vẫn lưu cho Tề Nhạc sử dụng. Vốn Tề Nhạc còn muốn đổi địa phương ăn cơm, nhưng Minh Minh lại nói không cần đổi, nàng cũng muốn nếm thử hương vị quán ven đường, ba người mua một đống thịt xiên, Tề Nhạc càng không kiên nể gì kêu vài chai bia, hắn gần đây yêu thich bia rượu rất lơn, có lẽ bởi vì câu nói lúc trước của Yên Nam đại ca: không hút thuốc lá không uống rượu sống còn không bằng con chó a.

- Ồ, tại sao lại nhìn thấy thằng kia, thực mẹ nó đi ra ngoài gặp quỷ rồi.

Tề Nhạc vừa ăn mấy miếng thịt nướng, đã tức giận âm dương quái khí nhìn qua bên đường.

Đường cái đối diện, một nam một nữ đang đi tới phương hướng của bọn họ, nam chính là Yến Tiểu Ất lúc nãy gặp được ở trường, mà nữ, là một mỹ nữ Tề Nhạc chưa bao giờ thấy qua. Nhưng mà, đột nhiên hắn phát hiện, lúc hảo huynh đệ Điền Thử của mình nhìn thấy mỹ nữ, ánh mắt cứng lại. Cũng không phải ánh mắt háo sắc, mà là tràn ngập hào quang chân tình, ngay cả chai bia đang uống cũng quên đi, ngay cả quơ quơ trước mặt vài cái cũng không quan tâm, đây là lần đầu tiên Tề Nhạc nhìn thấy biểu lộ Điền Thử như vậy.

- Điền Thử, không phải chú mày để ý nữ nhân đi cùng Yến Tiểu Ất đấy chứ.

Tề Nhạc dùng sức tát hảo huynh đệ mình một cái, Điền Thử mới thanh tỉnh lại.

- Lão đại, đây không phải là nữ nhân của Yến Tiểu Ất, nàng là lão sư trường em, tên là Mạc Địch, là chị họ của Yến Tiểu Ất. Năm nay hai mươi bốn tuổi, là đệ nhất mỹ nữ được cả trường công nhận, em, em vừa gặp đã yêu nàng ta rồi.

Hai mắt Điền Thử tỏa sáng, hắn hiện giờ, hoàn toàn biến lại bộ dáng mê gái.

Tề Nhạc bật cười, nói:

- Anh nói Điền Thử, năm nay chú mày mới bao nhiêu? Anh nhớ hiện giờ mới mười sáu thôi, hay là mười lăm? Ngươi ta lớn hơn chú mày tám, chín tuổi, chú mày cảm thấy đây là sự thật sao?

Điền Thử kháng nghị:

- Chênh lệch không phải tuổi tác, lần đầu tiên em gặp nàng, không tự giác bị nàng hấp dẫn, em cũng không biết vì cái gì, mỗi động tác của nàng đều hấp dẫn em, lão đại, anh phải giúp em! Em lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên yêu một người. Mạc Địch lão sư ưa thích nhất là ăn cánh gà nướng, cho nên mỗi ngày em mới tới đây ăn cơm, chính là có thể được nhìn nàng nhiều hơn vài lần.

Tề Nhạc nhìn qua, Điền Thử đã hãm vào quá sâu, tuy Tề Nhạc ưa thích mỹ nữ, nhưng hắn chưa bao giờ biết rõ tư vị yêu là gì, nhìn bộ dạng hảo huynh đệ của mình, hắn cười khổ, nói:

- Anh phải giúp như thế nào? Chẳng lẽ chúng ta đánh thuốc mê nàng ta sao?

- Tề Nhạc, anh chừa chút khẩu đức, bọn họ qua tới rồi đấy.

Minh Minh có chút bất mãn nói ra.

Quả nhiên, Yến Tiểu Ất và Mạc Địch đi tới quán nhỏ này, rốt cuộc bọn họ cũng nhận ra sự tồn tại của đám người Tề Nhạc, sắc mặc của Yến Tiểu Ất dưới cái mũ trượt tuyết đại biến.

- Tốt! Thì ra mày ở chỗ này.

Tuy hắn nói với Tề Nhạc, nhưng ánh mắt lập lòe nhìn qua Minh Minh, Minh Minh ngày đó, để lại ấn tượng thật sâu với hắn.

Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng, nói:

- Chẳng lẽ nơi này là nhà của mày mở? Vì cái gì tao không thể ở đây? Yến Tiểu Ất, có phải ngươi muốn biết hoa kia vì sao lại hồng như vậy nữa không, tao có thể thỏa mãn yêu cầu này với mày.

Vừa nói, hắn còn xoa tay mình, phát ra tiếng vang leng keng.

Càng gần, Tề Nhạc cũng đánh giá đối tượng mà Điền Thử thầm mến, nữ tử tên Mạc Địch này tuổi tác không kém Phách Vương Long Hải Như Nguyệt bao nhiêu, giống như Minh Minh, cũng một mái tóc ngắn, từ dung mạo mà nhìn, nàng so ra còn kém Minh Minh, tối đa cũng cùng cấp bậc với hai mỹ nữ trong ký túc xá mà thôi, nhưng nàng cũng có điểm kỳ dị thuộc về mình, chính là chân của nàng.

Tề Nhạc luôn luôn ưa thích quan sát nữ nhân từ trên xuống dưới, vừa nhìn thấy đôi chân của Mạc Địch, hắn có chút lâng lâng. Nói như vậy, đôi chân của nàng vô cùng xinh đẹp, nhưng mà, trước mắt nhìn qua nữ tử tên là Mạc Địch này, chân dài của nàng còn đẹp hơn cả những đôi chân người mẫu chuyên nghiệp. Bao bên ngoài đôi chân thon dài này là một cái quần bó sát đôi chân, nhưng nhìn thế nào cũng có cảm giác kinh tâm động phách, làm cho Tề Nhạc kỳ quái là, chân của nàng dài như thế, nhưng không có cảm giác mất cân đối nào, nàng cao không kém Minh Minh bao nhiêu, nhưng đôi chân thon dài lại dài hơn. Càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ, khó trách Điền Thử lại vừa ý nàng.

- Chính anh đánh bị thương em của tôi?

Ánh mắt vốn nhu hòa của Mạc Địch nhìn qua Tề Nhạc biến thành lạnh như băng.

Tề Nhạc ngẩng lên đầu nói:

- Đúng vậy, chính là tôi.

Mạc Địch không để ý tới Tề Nhạc, nhìn qua Điền Thử bên canh, nói:

- Điền Bá Quang, tại sao em lại ở chỗ này, trường học không cho phép học sinh rời trường vào buổi trưa, chẳng lẽ em không biết? Hiện tại em lập tức trở về trường đi.

Hiện tại Điền Thử hiện giờ không giống thằng đệ cùng đi ra ngoài lăn lộn với Tề Nhạc, hắn đã biến thành một học sinh tốt, cúi đầu không nói một lời.

Tề Nhạc bĩu môi, nói:

- Ở đây không phải trường học, không nên đại phát uy phong của lão sư.

Hắn vừa nói đến đây, Điền Thử lại thấp giọng nói bên tai của hắn.

- Lão đại, Mạc Địch lão sư dạy thể dục cho chung ta, nghe nói nàng là quán quân Taekwondo cả nước.

Tề Nhạc ngây ngốc một chút.

- Không thể nào, vì cái gì gặp phải nữ nhân lợi hại như vậy, nói thế, Mạc Địch lão sư muốn báo thù cho em mình?

Vừa nói, ánh mắt của hắn nhìn qua cặp chân dài của Mạc Địch cái.

Mạc Địch không để ý đến Tề Nhạc, vẫn nhìn Điền Thử nói:

- Điền Bá Quang đồng học, mời em nên quay về trường học, nếu không, tôi sẽ mang em lên phòng giáo vụ.

Điền Thử ngẩng đầu, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn qua Mạc Địch, nhưng hắn vẫn lắc đầu, nói:

- Thực xin lỗi, Mạc Địch lão sư, hiện giờ em không thể quay về. Tề Nhạc là đại ca của em, lúc trước ẩu đả Yến Tiểu Ất cũng có phần của em, nếu như cô muốn báo thù, vậy cũng tính em vào đi.

Tuy hắn năm nay chỉ mười sáu tuổi, nhưng Điền Thử càng quý trọng tình cảm huynh đệ của mình.

*****

Hào quang lạnh lẽo hiện ra trong mắt Mạc Địch, chuyển hướng nhìn Tề Nhạc, nói:

- Chuyện của các người với Tiểu Ất tôi vốn không muôn xen vào, nhưng mà, các anh biết rõ đã đánh nó tổn thương bao nhiêu không? Hôm nay tôi phải lấy lại công đạo cho Tiểu Ất. Điền Bá Quang đồng học, nếu như em không muốn đi, vậy thì các người cùng đi.

Nói xong, mang theo Yến Tiểu Ất quay người đi ra ngoài.

Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng, lập tức đứng lên, trở tay cầm một chai bia đi ra ngoài. Hắn cho tới bây giờ không biết cái gì là sợ, lúc trước đối mặt Hải Như Nguyệt, hắn không cách nào chống cự cũng không phục nhuyễn, huống chi bây giờ là chị em Yến Tiểu Ất.

Minh Minh có chút bất đắc dĩ đi theo sau lưng Tề Nhạc và Điền Thử, nàng không đặt những chuyện này vào mắt, bảo hộ Tề Nhạc là trách nhiệm của nàng, huống chi hiện tại Tề Nhạc đã xem nàng là bạn bè.

Hai bên đường là cây cối mọc san sát như rừng, cành lá tươi tốt, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, mang tới bóng cây râm mát, con đường bên trái, chính là trường học của Điền Thử, tường viện cao lớn ngăn cản ánh mắt của mọi người, không cách nào nhìn thấy tình cảnh trong đó, mà con đường phía bên phải, chính là sườn dốc, cao khoảng ba mét, là rừng cây thưa thớt.

Mạc Địch cùng Yến Tiểu Ất dừng lại ở con đường bên phải, thấy bọn người Tề Nhạc đuổi kịp, lúc này mới đi xuống đường mòn, Yến Tiểu Ất quay đầu lại oán độc nhìn qua Tề Nhạc, thấp giọng với vài câu với Mạc Địch, nhưng Mạc Địch lại không tỏ vẻ gì, dường như không nghe nói.

Năm người đi xuống sườn núi, Tề Nhạc mang theo Điền Thử cùng Minh Minh đừng cách chị em Mạc Địch năm mét, phải tay cầm chai bia gõ gõ vào tay.

- Nói đi, Mạc Địch lão sư, cô muốn giải quyết như thế nào? Tề Nhạc tôi sẽ phụng bồi tới cùng.

Đột nhiên trên người Mạc Địch có khí chất nghiêm túc hiện ra, ngay cả Minh Minh cũng có chút kinh ngạc, tiến lên một bước, nghiêng người ngăn cản trước người Tề Nhạc.

- Tề Nhạc, nếu như anh và Điền Bá Quang đồng học có ân oán cá nhân ẩu đả Tiểu Ất, loại chuyện này tôi sẽ không tham dự, nhưng mà, hôm nay tôi phải lấy công đạo cho Tiểu Ất. Vị tiểu thư này có lẽ là người đã đánh bại hơn hai mươi người trong lời Tiểu Ất nói, từ đánh giá của Tiểu Ất, tôi cảm giác được cô rất mạnh, vậy cũng tốt, chúng ta nên tranh tài một hồi, cô thắng, chuyện trước kia xóa bỏ, nếu như tôi thắng, Tề Nhạc theo tôi đi, mặc tôi xử lý.

Minh Minh mỉm cười, nói:

- Vị này, có chuyện quan trọng tôi cần nói rõ, động thủ không sao cả, nhưng mà, tôi chỉ đại biểu cho bản thân, nhưng không đại biểu cho anh ta, tôi là bạn của Tề Nhạc, tôi không thể làm chủ cho anh ta được. Xin mời.

Tuy Tề Nhạc là côn đồ, nhưng hắn đồng thời là Kỳ Lân, cho dù là Hải Như Nguyệt, cũng không có khả năng không để ý tới an nguy của Tề Nhạc.

Mạc Địch lạnh nhạt nói:

- Vậy thì mời, đánh bại cô, tôi nghĩ, cũng không ai có khả năng ngăn cản tôi mang anh ta rời đi.

Hai mỹ nữ phong cách khác nhau nhìn nhau, Tề Nhạc, Điền Thử, Yến Tiểu Ất phân biệt hướng phân ra hai hướng lui ra phía sau, hai tay Minh Minh chậm rãi nâng lên ngang người, mà Mạc Địch thì bày ra tư thế quỷ dị, song chưởng đặt trước người, lòng bàn tay hướng ra phía ngoài, làm ra động tác đẩy tới. Ánh mắt của hai người giao nhau, động trước chính là Minh Minh.

Thân thể Minh Minh nhoáng một cái, lập tức tới gần Mạc Địch, tay trái che ngực, tay phải quét ngang vào bả vai Mạc Địch. Mạc Địch không tiến mà lùi, tốc độ lui về phía sau cũng không chậm hơn tốc độ lao tới của Minh Minh, hai chân của nàng động đậy, đùi phải giống như biến thành dài ra, đá lên trời, nàng đang mang giày da, mủi giày, chính là các đốt ngón tay ở cổ tay phải của Minh Minh, khả năng phán đoán thời gian vô cùng chuẩn xác, giống như tay của Minh Minh đưa ra cho nàng đá vậy.

Hiển nhiên Cơ Minh Minh không phỉa dễ đối phó như vậy, cánh tay đánh ra dừng lại, vai phải thu ra sau, thê đi của chưởng dừng lại, cùng liều mạng đánh vào mủi giày của Mạc Địch.

Phanh một tiếng trầm đục, thân thể Minh Minh cùng Mạc Địch đồng thời nhoáng một cái, trong đôi mắt hai nữ nhân có hào quang kinh ngạc lóe lên, sau một khắc Mạc Địch đá lên trời, hai chân như hư ảo, giao thoa đá về phía Minh Minh, động tác của nàng cực nhanh, thế cho nên Tề Nhạc trong nháy mắt căn bản không rõ nàng đá bao nhiêu cái.

Động tác tay của Minh Minh cũng không có chậm hơn Mạc Địch, hai chân đứng nguyên không lùi, hai tay thu về, lấy chỗ cứng nhất của tay ngăn cản công kích của Mạc Địch, trong lúc nhất thời tiếng va chạm trầm thấp vang lên, Tề Nhạc có thể cảm giác có một cổ khí lưu đập vào mặt, trong nội tâm giật mình, hiển nhiên công kích của các nàng không phải là quyền cước bình thường nữa. Không nghĩ tới Yến Tiểu Ất lại có chị họ cường đại như vậy, quả nhiên không hổ là quán quân Taekwondo cả nước.

Động tác giao thủ của hai nữ nhân càng nhanh, dần dần, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng hai người tung bay, đột nhiên, Mạc Địch một cước đá không trúng, vừa vặn quét quang một thân cây to bằng chén ăn cơm, làm cho Tề Nhạc cùng Điền Thử trợn mắt há hốc mồm là, trong tiếng vang thanh thúy, nửa đoạn trên của cây bị đá bay, chỉnh thể đứt gãy kỳ dị, nhìn giông như bị đao bén chém ngang. Trời ạ! Nếu như đá lên thân người, bộ dáng sẽ biến thành cái gì? Trong nội tâm Tề Nhạc hoảng sợ, thì ra công phu luyện tới mức này lại mạnh như vậy. Minh Minh có thể dùng tay ngăn cản công kích của nàng ta, chẳng lẽ tay của nàng làm bằng sắt sao?

Phanh một tiếng trầm đục, thân ảnh hai nữ như thiểm điện tách ra hai bên, gương mặt Minh Minh hồng lên, hai tay vẫn đặt trước người, nhìn qua Mạc Địch chân, trong mắt có một tia hào quang kính nể. Mạc Địch cũng sợ hãi thán phục nhìn qua Minh Minh, lúc bắt đầu công kích của nàng chỉ mang tính thăm dò, chỉ dùng ba thành lực lượng, nhưng khi chiến đấu của hai người càng ngày càng kịch liệt, đến cuối cùng nàng đã xuất toàn lực, nhưng chân của nàng nhanh ra sao cũng chẳng phá vỡ được phòng thủ vững chắc của Minh Minh, loại tình huống này Mạc Địch mới gặp lần đầu tiên. Có câu cách ngôn đã nói, cánh tay thô chẳng bằng đùi, nhưng hiện tại ở loại tình huống này, rõ ràng cho thấy cánh tay của Minh Minh ngăn cản được thối pháp siêu cấp của nàng.

- Cô rất mạnh, nhưng kế tiếp cô nên cẩn thận.

Mạc Địch vừa nói xong, đùi phải của nàng đã giơ lên, đầu gối uốn lượn, mũi chân không còn thẳng băng như lúc trước, mặt giày hướng ra ngoài, làm ra xu thế đạp, hai mắt nàng sáng lên, chân chính là vũ khí sắc bén nhất của nàng.

Đột nhiên Minh Minh ngây ngốc, ánh mắt nhìn qua Mạc Địch có hào quang kỳ dị hiện ra.

- Đây là Khôi Tinh Thích Đấu Cước, tục xưng thỏ đạp ưng, so sánh cước pháp như dao cạo của cô lúc nãy, phải yếu hơn mới đúng.

Mạc Địch cười nhạt một tiếng, nói:

- Thỏ có thể đấu với ưng, quen dùng yếu thắng mạnh, mà đạp cũng không phải đạp, tiểu thư cẩn thận là được.

Một tầng khí lưu nhàn nhạt xoay tròn trên thân thể Mạc Địch, bùn đất trên mặt đất nhấp nhô, khí tức khắc nghiệt tràn ra, Mạc Địch giống như một thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ, tìm kiếm sơ hở trên người Minh Minh.

*****

Sắc mặt Minh Minh nghiêm nghị, hai tay kéo lê một hình vòng cung, hào quang trong mắt vô cùng lợi hại, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay vốn chấn động nhu hòa, ngay sau đó, lập tức kéo căng thẳng tắp.

- Cô cũng phải cẩn thận, là Thiết Sí Đao Linh Công. Cánh như đao phong, chuyên phá phòng thủ.

Nhìn thấy hai nữ nhân sắp xuất toàn lực, đột nhiên trong nội tâm Tề Nhạc xuất hiện cảm giác huyết mạch sôi trào, trừng mắt nhìn Yến Tiểu Ất cách đó không xa, nói:

- Binh đối với binh, tướng đối tướng, không phải mày luôn nghĩ tìm tao báo thù sao? Vậy thì tới đi, hôm nay lão tử không có cục gạch, nhưng tao sẽ cho mày biết chai bia làm việc ra sao.

Vừa nói, Tề Nhạc vung chai bia trong tay nện vào thân cây đại thụ, trong tiếng vỡ nát thanh thúy, đáy bình vỡ tan, lập tức lộ ra mảnh vỡ bén nhọn. Đánh nhua bình thường, chai bia chính là một trong các loại vũ khí sắc bén nhất.

Yến Tiểu Ất không sợ hãi, hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng vọt về phía Tề Nhạc, Điền Thử vừa muốn tới, lại bị Tề Nhạc dùng ánh mắt ngăn cản.

- Đây là việc giữa anh và nó.

Thời điểm Yến Tiểu Ất cùng Tề Nhạc phóng về phía đối phương, công kích của Minh Minh cùng Mạc Địch đồng thời đánh tới, Mạc Địch nhảy lên tại chỗ, thân thể ở giữa không trung làm ra đường cong hoàn mỹ, chân phải cong lên lúc trước đá ra, khi lưu vô hình từ chân hiện ra ngoài, cách không đạp về phía Minh Minh. May mắn nàng đạp ra công kích là vô hình, nếu không cũng đủ để kinh thế hãi tục. Phải biết rằng, trong niên đại hiện tại, phần lớn võ thuật nội gia đã thất truyền, có thể đem khí lưu biến thành công kích đánh địch nhân, cũng không phải khổ luyện là được, bản thân nhất định phải có thiên phú thật cao, cộng thêm cố gắng cùng danh sư chỉ điểm mới có thể thành công. Loại phương pháp công kích bằng nội khí đánh ra ngoài còn hung hiểm hơn đối chiến bình thường nhiều.

Minh Minh cũng không có né tránh, hai tay duỗi ra hai bên giơ về phía trước, ngay sau đó, lập tức chém tới, đồng dạng là khí lưu vô hình cũng bành trướn ra, không khí xuất hiện âm thanh xé rách chói tai, sắc mặt Mạc Địch trắng nhợt, lui ra phía sau một bước, mà toàn thân Minh Minh càng sáng ngời lên, liền lùi lại hai bước mới đứng vững thân hình.

Lúc này, lực chú ý của Yến Tiểu Ất cùng Tề Nhạc đều đặt lên người của nhau, lúc hai nữ nhân giao thủ với nhau, bọn họ cũng đối mặt nhau, lần này Yến Tiểu Ất có trí nhớ lần trước, thời điểm còn cách Tề Nhạc ba mét liền nhảy dựng lên, một cú đá giò lái vào đầu của Tề Nhạc, dù sao hắn cũng luyện võ qua, kiến thức cơ bản là không tôi. Lần thứ nhất bị Tề Nhạc đánh, bởi vì vấn đề kinh nghiệm mà thôi.

Nhưng mà, lúc này Tề Nhạc đã không còn là Tề Nhạc trước kia, trong mắt hắn, công kích của Yến Tiểu Ất không tính là nhanh, bảo trì khí thế lao về phía trước của bản thân, thời điểm cú đá gió lái của Yến Tiểu Ất sắp đánh người của hắn, trong cú đá giò lái, chân hiển nhiên là địa phương có lực nhất, mà thời điểm Yến Tiểu Ất đá vào Tề Nhạc, chính là bắp chân, lực đạo nhỏ hơn rất nhiều. Tề Nhạc tính toán cũng có chút sai lầm, lực chân của Yến Tiểu Ất còn lớn hơn sức tưởng tượng của hắn, thân thể chấn động, bị đá qua một bên vài bước, còn Yến Tiểu Ất thì bay ngược lên không trung.

Mạc Địch cùng Minh Minh đều không có nhìn hai người tranh đấu, đối mắt nhìn nhau, đến tầng thứ của các nàng, thực lực kém cực nhỏ, dù là sơ sẩy nhất thời, cũng có thể bị đối phương bắt lấy sơ hở.

Trong ánh mắt Mạc Địch có dị sắc bắn ra liên tục.

- Buông tha đi, dù sao cô còn trẻ tuổi hơn tôi, hỏa hầu còn kém một chút. Có thể đem võ thuật luyện tới tình trạng này, cũng phi thường khó được, tôi không muốn tổn thương cô.

Minh Minh lại cười nói:

- Tôi càng không muốn tổn thương cô. Có thể đem Khôi Tinh Thích Đấu Cước phát ra công kích bằng khí, trên thế giới này chỉ sợ không có bao nhiêu người làm được. Kỳ thật, thời điểm tôi nhìn thấy đôi chân của cô đã rất nghi hoặc rồi, ông trời chú định, chúng ta vốn không phải địch nhân.

Mạc Địch có chút kinh ngạc nhìn qua Minh Minh, nàng cũng không có hiểu ý trong lời Minh Minh nói là cái gì, đột nhiên, sắc mặt của nàng hơi đổi, mũi chân khơi mào, lập tức đá ra bên cạnh một cước, tiếng gió phá không xuất hiện, chân nhận là vô hình, mà mục tiêu chính là Tề Nhạc.

Thì ra, Mạc Địch nói hai câu đơn giản với Minh Minh, Tề Nhạc đang chiến đấu với Yến Tiểu Ất và chiếm cứ thượng phong. Luận thực lực mà nói, tuy Tề Nhạc kinh nghiệm đánh nhau phong phú, nhưng cuối vẫn còn kém Yến Tiểu Ất có luyện võ, nhưng mà, hắn hiện tại đã không còn là côn đồ đơn thuần, đồng thời còn là người thừa kế huyết mạch Kỳ Lân. Thời điểm Yến Tiểu Ất phát động công kích lần hai về phía Tề Nhạc, Tề Nhạc đã dùng hai tay của mình ngăn cản công kích của Yến Tiểu Ất, lúc này đây, đột nhiên Yến Tiểu Ất cảm giác chân của mình đau đớn kịch liệt, đồng thời, một cổ khí nóng từ đầu gối dâng lên, hắn bị phỏng kêu lên một tiếng. Đúng vào lúc này, một cước của Tề Nhạc đá lên đùi của hắn, lập tức làm hắn ngã trên mặt đất, giơ chai bia đã vỡ nát lên, giống như muốn đâm vào người Yến Tiểu Ất. Đáng tiếc, hiện tại Yến Tiểu Ất cũng không phải một người, bên cạnh còn có chị họ Mạc Địch.

Phanh một tiếng, Tề Nhạc chỉ cảm thấy một cổ lực lượng lớn truyền tới, chai rượu trong tay hóa thành bột mịn, mà cổ lực đạo này không có suy giảm, nhắm thẳng vào ngực của hắn, trước mắt gặp nguy cơ, Tề Nhạc hít vào hóp bụng, hét lớn một tiếng.

- Lâm.

Trước ngực có bốn đạo quang mang lóe lên, trước ngực ngưng kết thành một bình chướng vô hình, ngăn trở công kích bằng khí lưu. Mặc dù như thế, dưới trùng kích của lực lượng cực lớn, thân thể Tề Nhạc liên tiếp lui bảy tám bước, đặt mông ngồi xuống đất. Lực chân thật đáng sợ a! Phải biết rằng, Mạc Địch lúc này còn cách hắn bảy, tám mét đấy. May mắn Tề Nhạc sau khi thanh tỉnh đã học một ít hóa lực chi pháp từ Chu thúc, hơn nữa đối mặt với Giải Trĩ còn lĩnh ngộ cách dung hợp bốn loại thuộc tính, cho nên có chút năng lượng nhất định, lúc này mới không bị đá trọng thương.

Minh Minh biến sắc, nghiêng người ngăn cản trước người Mạc Địch.

- Dừng tay a, tôi nói rồi, chúng ta cũng không phải địch nhân.

Âm thanh Mạc Địch lạnh lùng nói:

- Tôi với cô vốn cũng không phải là địch nhân, nhưng mà, anh này thì không giống với. Tiểu Ất là con duy nhất của cậu tôi, nhưng mà, em tôi lần trước bị Tề Nhạc đánh một trận nên bị bệnh nan y. Thù này, cho dù cậu tôi dựa theo pháp luật không thể báo, nhưng tôi cũng phải lấy lại công đạo cho Tiểu Ất.

Nghe Mạc Địch nói, Minh Minh thất thần, ngay cả Tề Nhạc cùng Điền Thử đồng thời nhìn nhau, Tề Nhạc cùng Yến Tiểu Ất có mâu thuẫn với nhau kỳ thật chỉ là tranh chấp nữ nhân, tuy cực kỳ chán ghét Yến Tiểu Ất, nhưng Tề Nhạc cũng không có muốn mạng hắn.

- Mạc Địch lão sư, nói chuyện phải có chứng cớ, lần trước tôi dùng cục gạch nên lên người hắn hai cái, nhiều lắm não chỉ bị chấn động, hiện giờ hắn hoàn hảo ở đây, sao có thể nói là bệnh nan y? Cô không nên vu hãm tôi, coi chừng tôi tố cáo cô phỉ báng.

*****

Mạc Địch lạnh lùng nhìn Tề Nhạc, nói:

- Làm gương sáng cho người khác, tôi sẽ không nói dối, nếu như không là vì như vậy, anh cho rằng tôi nguyện ý quản chuyện đánh nhau của các người sao? Tiểu Ất, cho hắn hiểu đi.

Trong mắt Yến Tiểu Ất tràn ngập thần sắc bi phẫn, khẽ cắn môi, sau đó giật mạnh cái mũ xuống.

- Bà mẹ nó.

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Yến Tiểu Ất, quả thực không thể tin được vào mắt mình. Tuy hắn không muốn thừa nhận, nhưng Yến Tiểu Ất xác thực đẹp trai hơn hắn nhiều, thế nhưng mà, hiện tại Yến Tiểu Ất lại tràn ngập quái dị, mái tóc đen pha tạp màu trắng, tuy đã cắt ngắn đi, nhưng màu trắng hết sức rõ ràng, càng thêm quái dị là, trên đâu của hắn có mọc hai cái nhọt chừng một tấc, thoạt nhìn giống như cái sừng, hai sừng và tóc trắng, hoàn toàn phá hư nét đẹp trai của hắn. Lúc này Tề Nhạc mới hiểu được vì cái gì Yến Tiểu Ất nhìn mình lại tràn đầy oán hận như thế.

- Không phải tôi chỉ dùng cục gạch đập sao? Tôi có năng lực mạnh như vậy sao?

Tề Nhạc nhìn qua bộ dạng của Yến Tiểu Ất, thật sự có chút không biết nên nói cái gì cho tốt.

Yến Tiểu Ất bực tức nói:

- Không phải mày đánh thì sao tao bị như vậy? Lần trước sau khi mày đánh tao, tao phải nằm trong bệnh viện tu dưỡng một tháng, mà trong một tháng đó, đầu của tao biến trắng nhanh chóng, lại mọc lên hai cái sừng, không phải do mày thì do ai? Hiện giờ tao giống người sao? Cha tao nắm vô số quan hệ, tìm bác sĩ giỏi nhất Kinh Thành này kiểm tra giúp tao, lại kiểm tra không ra cái gì, cũng không có khả năng thứ hai nào cả, chúng hai cái sừng tương liên với não của tao, nếu như cắt đi, tao lập tức mất mạng. Mày cho rằng tao nguyện ý mỗi ngày đội mũ mỗi ngày à? Hình dáng này sao tao dám gặp người?

Mạc Địch lạnh lùng nói:

- Các người thấy chưa? Tề Nhạc, Tôi mặc kệ các anh làm như thế nào, hôm nay nếu không cho tôi câu trả lời hợp ly, cũng đừng nghĩ rời khỏi đây.

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nói:

- Làm sao tôi biết được? Giải thích cái rắm!

Mạc Địch giận dữ, vừa muốn động thủ, đột nhiên nàng nghe được tiếng cười như chuông bạc của Minh Minh, lập tức trợn mắt nhìn.

- Cô cười cái gì? Bộ dáng em tôi biến thành như vậy, cô còn giễu cợt hắn sao?

Minh Minh cười rất đẹp, nàng vốn là mỹ nữ tuyệt sắc, nụ cười này, làm cho ba nam nhân ở đây ngây ngốc.

- Chị Mạc Địch, đừng có nóng giận, tôi cười là có nguyên nhân. Kỳ thật, có lẽ tôi nên chúc mừng hai người mới đúng, một nhà có hai người, chuyện này trong lịch sử rất ít xuất hiện đấy.

Mạc Địch cùng Yến Tiểu Ất không hiểu ý của nàng, Tề Nhạc sao không rõ được chứ, hắn há to mồm nói:

- Không thể nào, Minh Minh, cô có nhìn lầm hay không?

Minh Minh mỉm cười lắc đầu nói:

- Làm sao mà sai được? Bộ dáng của Yến Tiểu Ất hiện tại, rõ ràng chính là huyết mạch cầm tinh vừa mới thức tỉnh, chuyện này trước kia tôi cũng có xảy ra. Chị Mạc Địch, cô yên tâm đi, chuyện của Yến Tiểu Ất chúng ta sẽ giải quyết, hơn nữa là lập tức.

Mạc Địch có chút không hiểu thấu nói:

- Cô có ý gì, sao tôi nghe không rõ?

Minh Minh nghiêm mặt nói:

- Tại nước của chúng ta, có một ít tồn tại đặc thù, bọn họ là chiến sĩ thủ hộ phương đông, mà trong những người đặc thù ấy, người cầm đầu được gọi là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, bọn họ phân biệt đại biểu năng lực cầm tinh, đây là bí mật trong vòng tròn luẩn quẩn của Thủ Hộ Giả, nhưng nơi này không có người ngoài, tôi không sợ nói cho các người biết. Điền Thử là anh em tốt của Tề Nhạc, tôi tin tưởng em ấy sẽ không nói ra. Tôi biết rõ tôi nói sẽ làm cho các vị khó tin tưởng, tôi sẽ dùng sự thật chứng minh cho các vị thấy. Bộ dáng của Yến Tiểu Ất tính là cái gì chứ, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, gà, Bản Chúc Tương Dị Hóa.

Từ tiếng nói của Cơ Minh Minh, thân thể của nàng bay lên không trung, ngay sau đó, một tầng ngũ thải quang mang hiện ra ngoài, lập tức bao phủ thân thể nàng, giống như lần trước Tề Nhạc nhìn thấy Bản Chúc Tương Dị Hóa của Hải Như Nguyệt, y phục trên người Minh Minh bay ra, chỉnh tề rơi xuống mặt đất, ngũ thải quang mang lập tức khuếch trương, một cổ khí tức cường đại hiện ra trong rừng cây, thân thể mới của Cơ Minh Minh xuất hiện, chị em Mạc Địch lập tức ngạc nhiên tới ngây người.

Mái tóc ngắn màu đen trước kia, lúc này đã biến thành mái tóc dài năm màu, phủ xuống tận bờ mông đầy đặn của Minh Minh kiều, lông vũ năm màu từ trên thân thể của nàng lóe sáng, ở giữa mái tóc là màu đỏ, trên trán của nàng có ba sợi tóc đỏ xoắn xuýt với nhau, mà hai tay của nàng biến mất, hai cánh dài một thước năm xuất hiện thay thế, lông vũ năm màu mở ra chỉnh tề, một bộ áo giáp xinh đẹp, hào quang năm màu trên mặt của Minh Minh lúc này biến mất, lông vũ năm màu từ phần eo của nàng kéo dài ra sau lưng chừng năm thước, bao phủ mặt đất sau lưng, một tiếng gà gáy to vang lên, một người ở đây cảm giác tinh thần của mình bị chấn động.

- Tôi chính là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, đại biểu chiến sĩ cầm tinh gà. Nếu như tôi đoán không sai, chị Mạc Địch chính là cầm tinh thỏ, mà Yến Tiểu Ất chính là dê, tôi nói đúng vậy a.

Hào quang năm màu không ngừng lưu chuyển khắp thân thể Minh Minh, nàng bây giờ xinh đẹp giống như phượng hoàng, vỗ nhè nhẹ đôi cánh của mình, ở vị trí biên giới cái cánh, có hào quang kim loại sáng bóng hiện ra.

- Chị Mạc Địch, trước khi sử dụng Bản Chúc Tương Dị Hóa, thực lực của em kém hơn chị vài phần, nhưng mà, đã dùng dị hoá, chị đã không còn là đối thủ của em nữa.

Vừa nói, nàng vung cánh lên, một đạo hào quang năm màu phiêu nhiên bay đi, vượt qua khoảng cách năm mươi mét, đánh lên một cây đại thụ, thân cây hơi lay động một chút, sau đó nửa thân trên bị cắt ngã xuống đất. Công kích hư không khoảng cách năm mươi mét, đây cũng không nội khí có thể làm được.

Yến Tiểu Ất sợ hãi nói:

- Ý của cô là, tôi và chị họ cũng giống như cô, chính là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cái gì đó sao?

Quang ảnh năm màu lập lòe, thân thể Minh Minh bị hào quang bao phủ lần nữa, một cơn gió xoáy cuốn quần áo của nàng lên, sau khi hào quang năm màu biến mất, gương mặt thanh tú động lòng người của Minh Minh xuất hiện trước mặt mọi người, khôi phục bộ dáng thiếu nữ thanh xuân.

- Đúng vậy, anh và chị Mạc Địch có lẽ là thành viên trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, sừng và mái tóc trắng trên đầu anh, là biểu tượng của dê, mà chị Mạc Địch có lực chân vượt xa người thường, cộng thêm năng lực đạp cực mạnh, không phải người thường có thể so sánh, chỉ có thỏ trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, mới có được dị năng này. Đương nhiên, đây là suy đoán của tôi thôi, cần phải kiểm nghiệm, mới có thể biết được các vị có đúng là thành viên Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần hay không. Nếu như các vị là đúng, như vậy, các vị trách Tề Nhạc không sai, anh ta dùng cục gạch đập Yến Tiểu Ất, khí tức của bản thân tiến vào người Yến Tiểu Ất, lúc này mới thúc đẩy huyết mạch cầm tinh dê của anh ta thức tỉnh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)