Vay nóng Tinvay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 142

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 142: Hiên Viên khát máu
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


Bốn đầu hung thú rất nhanh lao về phía Tề Nhạc, chúng phối hợp với nhau rất kín kẽ, đi vào khoảng cách Tề Nhạc còn có trăm mét, Diệt Mông Điểu phi hành ở phía trước cùng quái điểu phân biệt hướng hai bên tách ra. Văn Lân mạnh mẽ thúc dục lên một hồi cuồng phong, thôi động thân thể khổng lồ kia của tê giác đánh tới Tề Nhạc. Tề Nhạc lúc này mới nhớ tới, lực khống chế của nó về gió, còn tê giác thì am hiểu công kích vật lý.

Tê giác thể trọng mấy ngàn cân đụng trúng thì đúng là rất thốn.

Trong nháy mắt bốn đầu hung thú đã vọt tới, Tề Nhạc cũng không khẩn trương chút nào, đồng thời cũng không chủ quan. Hắn biết rõ chính mình muốn làm là cái gì, bốn đầu hung thú không thể đặt vào mắt hắn, bởi vì những con hung thú này căn bản là không cách nào mang đến uy hiếp chính thức cho hắn. Mà mục đích của hắn ở chuyến này càng quan trọng hơn là cứu vớt những người Tộc Bạch.

Vì thế, tuy rằng mắt thấy tê giác hướng chính mình vọt tới, Diệt Mông Điểu cùng Văn Lân đồng thời bộc phát ra đại lượng phong nhận đến hạn chế không gian di động của chính mình, đồng thời Bỉ Phù (con quái điểu) tản mát ra một vòng quang mang màu đỏ nhạt hướng mình bao phủ mà đến.

Phía dưới công kích của bốn đầu hung thú Tề Nhạc cũng không có ý muốn né tránh. Nguyên bản thân thể màu tím trong nháy mắt biến thành màu đỏ rực óng ánh, trong mắt chợt lóe sáng, hắn quát khẽ một tiếng:

- Liệt Diễm Địa Ngục!

Một mảnh màu đỏ quang mang như là dây lưng lụa trùm lên bên dưới, vị trí đúng là người Tộc Cửu Lê đang lao về phía trước. Người Tộc Cửu Lê hung tàn lập tức muốn vọt tới trận doanh của các chiến sĩ Tộc Bạch, đột nhiên đám người chứng kiến một đám ánh sáng màu đỏ phiêu nhiên bay tới. Không đợi đám người kịp phản ứng, đột nhiên, một bức tường lửa cao tới 10m trống rỗng xuất hiện tại trước mặt bọn họ.

Công kích của người Tộc Cửu Lê phi thường hung mãnh, lúc này, đám người căn bản không cách nào kềm chế thế xông lên của mình, mấy đầu hung thú cùng đại lượng người Tộc Cửu Lê xông lên phía trước nhất trực tiếp nhào vào bên trong bức tường lửa.

Nếu như đây chẳng qua là lửa bình thường thì người Tộc Cửu Lê căn bản sẽ không để ý. Kháng tính của họ với lửa phi thường mạnh. Đáng tiếc, hiện tại trước mặt bọn hắn không phải là lửa bình thường. Đó là chân hỏa Kỳ Lân ngay cả nước cũng không thể dập tắt được, lại có nhiệt độ tuyệt đối cao.

Chân hỏa Kỳ Lân Liệt Diễm Địa Ngục hình thành, xét tốc độ công kích tuy rằng so ra kém Bách Lôi Thiểm, nhưng mà về uy lực thì mạnh hơn nhiều. Bức tường lửa xuất hiện, lập tức mang theo mảng lớn tiếng kêu thảm thiết. Mà tường lửa không hề giảm ngược lại giống như Liệt Hỏa Liêu Nguyên rất nhanh lan tràn trong trận doanh của người Tộc Cửu Lê.

Tề Nhạc đồng thời phát động Liệt Diễm Địa Ngục, công kích của bốn đầu hung thú cũng đã đi tới trước mặt hắn. Đối mặt với công kích của bọn họ, Tề Nhạc sớm đã có tính toán của mình, loại đẳng cấp hung thú này hắn không đặt vào mắt. Tề Nhạc đang chuẩn bị thi triển Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp lập tức cải biến phương hướng công kích, sau đó lại đưa bọn chúng vào trong lĩnh vực hủy diệt thì dị biến đột nhiên xảy ra.

Tề Nhạc chỉ cảm thấy một cỗ năng lượng mãnh liệt xẹt qua đầu khiến hắn chấn động. Ngay sau đó, một đạo kim sắc quang mang từ chỗ mi tâm của hắn điện xạ mà ra, kim quang lóe lên lập tức khuếch trương thành một bức tường vừa vặn đón nhận công kích của bốn đầu hung thú. Đừng nói bốn đầu hung thú, mà ngay cả Tề Nhạc đều không có kịp phản ứng, một cỗ lực phản chấn mãnh liệt đẩy bốn đầu hung thú bay ra ngoài.

Quang mang màu vàng tại giữa không trung như là Thái Dương lóe sáng, Cự Kiếm dài đến 2m lăng không rủ xuống đứng ở trước người Tề Nhạc. Uy áp vương giả lập tức chấn nhiếp toàn trường.

Thanh âm của Hiên Viên Hồn vang lên trong đầu của Tề Nhạc:

- Rất lâu không có hoạt động một chút rồi, vừa vặn gặp người Tộc Cửu Lê cùng những tiểu hung thú này, để cho tôi cũng tới nhấm nháp hung ngoan chi huyết này đi.

Thanh âm của hắn tuy rằng vẫn trong sáng, nhưng mà lại nhiều thêm vài phần khát máu và hưng phấn.

Hiên Viên kiếm muốn phát uy, Tề Nhạc tự nhiên là không ngăn cản. Ngay tại lúc hắn cho rằng Hiên Viên kiếm đã chính thức tán thành chính mình, có thể để cho mình sử dụng kiếm thì Cự Kiếm màu vàng dài đến 2m cũng đã động.

Trong tiếng vù vù to rõ, sóng âm hướng chung quanh tán đi, quang mang màu vàng đột nhiên ảm đạm bỗng chốc. Ngay sau đó, thân kiếm dài đến 2m thoát xác ra.

Trong khoảnh khắc đó, Thiên Địa biến sắc, minh nguyệt tinh đấu không trung ảm đạm theo.

Nhạc thấy rõ ràng núi non sông ngòi điêu khắc trên thân kiếm cùng mặt trời mặt trăng và ngôi sao. Sau một khắc, Hiên Viên kiếm đã di động.

Mang theo đuôi lửa dài đến hơn mười trượng, thân kiếm thật lớn xông tới. Bốn đầu hung thú công kích đang vây quanh Tề Nhạc đã bị một màn vừa rồi sợ ngây người, hung thú thấp giai như chúng tự nhiên không nhận biết được Hiên Viên kiếm, nhưng mà trong suy nghĩ của Người Tộc Cửu Lê Hiên Viên lại có ấn tượng quá sâu.

Hiên Viên kiếm ra, lập tức chấn nhiếp toàn trường, mà ngay cả đám người Tộc Cửu Lê đang giãy dụa trong Liệt Diễm Địa Ngục đều tĩnh lặng lại. Trên khuôn mặt hung hãn của chúng tràn đầy vẻ vặn vẹo và sợ hãi. Bao nhiêu năm qua đi rồi? Khi bọn hắn cho rằng Tộc Cửu Lê có thể một lần nữa trọng chấn thì Hiên Viên Thần Kiếm đáng sợ kia lại một lần nữa xuất hiện.

Thân kiếm thật lớn hơi động một chút, đã từ bên người bốn đầu hung thú xẹt qua, hướng xuống người Tộc Cửu Lê bên dưới. Tề Nhạc lúc này vừa mới tỉnh táo lại, hắn nhìn qua là đầy trời huyết vũ, lúc trước bốn đầu hung thú còn công kích mình hiện giờ bị Hiên Viên kiếm xẹt qua, ngay cả cặn bã đều không để lại.

Mà kim sắc quang mang của Hiên Viên kiếm đã hóa thành huyết vũ, ngay cả cặn bã cũng không còn. Mà kim sắc quang mang của Hiên Viên Kiếm nhưng vẫn óng ánh quang mang, tiếp tục như là cắt lúa mạch trực tiếp tiến nhập trận doanh của Người Tộc Cửu Lê.

Giết một người phải cần bao nhiêu thời gian? Hiên Viên Kiếm cấp ra đáp án, chỉ cần trong nháy mắt, hơn nữa, cái chết cũng tuyệt không phải đơn giản là một người. Kim quang lóe lên, lập tức liền có trên trăm tên Người Tộc Cửu Lê đã mất đi sinh mệnh. Kể cả Tề Nhạc ở bên trong Liệt Diễm Địa Ngục, tất cả người Tộc Cửu Lê trước mặt Hiên Viên Kiếm đều trở nên yên tĩnh, bởi vì, đám người đều thấy rõ ràng, mình và đồng bạn đang dần dần chia lìa nhau.

Không có bất kỳ âm thanh nào phát ra, kim sắc quang mang đã biến thành cầu vồng kinh thiên, vài đạo kiếm khí tràn ngập giữa không trung, Hiên Viên Thần Kiếm bộc phát ra quang ảnh thiên vạn đạo quang mang. Hào quang bộc phát tựa như đại thanh tẩy cuốn thi thể của những người bị chém thành hai nửa vào trong đó.

Cái gì gọi là cối xay thịt, Tề Nhạc rốt cuộc đã biết rồi, trong nháy mắt phía dưới kim sắc quang mang huyễn lệ tức thì biến thành kim hồng sắc quang mang, đừng nói thi thể, mà ngay cả chân cụt tay đứt đều không có để lại. Những nơi kiếm quang màu vàng đi qua, người Tộc Cửu Lê hoàn toàn triệt để biến mất trên thế giới này.

*****

Yên tĩnh, tuyệt đối yên tĩnh! Bên trong yên tĩnh trước hết phản ứng là hung thú đang vây quanh Thanh Long Kim Nghê cùng Y Nhược liên thủ có vẻ rơi vào hạ phương. Bọn chúng căn bản không cần suy nghĩ nửa giây đã lập tức dùng tốc độ nhanh nhất từ lúc mình chào đời tới nay bỏ trốn. Mà lúc này Y Nhược cùng Thanh Long Kim Nghê hoàn toàn sợ ngây người, cơ hội truy kích tốt như vậy cũng bỏ qua.

Kim sắc quang mang thu liễm, Hiên Viên Kiếm phóng lên trời, ngay tại lúc Tề Nhạc cho rằng nó muốn đi truy mấy đầu hung thú chạy trốn thì mũi kiếm Hiên Viên Kiếm rơi xuống, trong tiếng âm vang, thân kiếm cùng vỏ kiếm hoàn toàn phù hợp cùng một chỗ, một lần nữa về trước mặt Tề Nhạc.

Trước sau bất quá cũng chỉ mười giây, từ lúc Hiên Viên Kiếm xuất hiện, đến lúc nó vào vỏ thì chỉ có mười giây. Ở trong 10 giây ngắn ngủn này, nó đã lấy đi mấy ngàn tính mạng. Mặc dù là người Tộc Cửu Lê, nhưng cũng đều là sinh mạng cơ mà.

Tề Nhạc có chút mờ mịt nhìn Cự Kiếm trước mắt, uy lực của Thần khí cường đại như thế.

Đồng thời đây là Hiên Viên Thần Kiếm đại biểu cho dũng khí, trí tuệ cùng nhân ái trong miệng Hoàng Đế sao? Như thế nào theo mình thấy thì nó giống một thanh kiếm giết chóc vậy?

Thanh âm của Hiên Viên Hồn trong đầu Tề Nhạc vang lên:

- Thu tôi trở về đi, chủ nhân của tôi. Anh không cần phải suy nghĩ gì nhiều, đối với sinh vật có được hung tà chi khí, tôi là tuyệt đối sẽ không lưu thủ. Trừ ác chính là làm việc thiện, đạo lý này anh chẳng lẽ không hiểu sao? Giết chết một người Tộc Cửu Lê thì tương đương với cứu vớt mười mấy tên nhân loại bình thường.

Tay phải của Tề Nhạc vung lên, được vân lực dẫn dắt đem Hiên Viên Kiếm từ thu vào mi tâm rồi tiến vào trong thân thể mình. Lúc này hắn có chút mờ mịt, đã bất chấp chung quanh biến hóa vội vàng hỏi Hiên Viên Hồn:

- Anh vừa rồi tự chủ phát động công kích, có phải là sau này tôi cũng có thể sử dụng uy lực lớn như vậy.

Hiên Viên Hồn hừ một tiếng, nói:

- Đương nhiên không được, tôi vừa mới một lần nữa xuất thế, cần dùng máu tươi hung đến tẩy lễ mới có thể tự hành phát động công kích, anh phải nhớ muốn sử dụng năng lực của tôi, nhất định phải dựa vào năng lượng của bản thân mình thì mới có thể làm được. Bất quá, anh bây giờ, còn kém quá xa, chính mình phải cố gắng lên.

- Nhưng mà, tôi xem anh vừa rồi giết rất hăng hái, địch nhân sau này của tôi cũng rất hung tàn, không bằng chúng ta thương lượng một chút, sau này thời điểm chiến đấu, tôi mời anh ra, anh phát huy uy lực. Chẳng những tôi không có tốn vân lực mà đồng thời có thể tạo được hiệu quả giết chóc hung tàn thật tốt ah!

Tề Nhạc chưa từ bỏ ý định lên tiếng.

Hiên Viên Hồn hừ một tiếng, nói:

- Với tư cách là hồn phách của Hiên Viên Kiếm, không sai, bản thân tôi là năng lượng, nhưng mà, năng lượng của tôi không phải do trời sinh, cũng không phải Hậu Thiên tu luyện mà thành. Đó là do chủ nhân Hiên Viên Kiếm rót vào cho tôi mới có thể có được đấy. Mỗi lần tiêu hao một ít, năng lượng của tôi sẽ yếu bớt. Tôi tuyệt đối không thể tùy tiện trợ giúp anh, anh muốn không làm mà hưởng sao? Hiện tại tôi thực hoài nghi lựa chọn anh trở thành chủ nhân Hiên Viên Kiếm có phải chính xác không.

Tề Nhạc tức giận nói:

- Anh cho rằng tôi nguyện ý cho anh tuyển tôi à! Đây cũng quá hai ngày thôi, náo loạn cả buổi, chỉ có thời điểm lão nhân gia ngài cao hứng mới sẽ ra tay, bình thường coi như là tôi chết đi, anh cũng không quản, đúng hay không.

Hiên Viên Hồn không chút khách khí mà nói:

- Đúng! Dù sao anh chết tôi sẽ cùng Hiên Viên Kiếm tự hành trở lại bên trong Hiên Viên mộ, chờ đợi vị chủ nhân vị kế tiếp. Dùng thực lực anh bây giờ, cho dù đem hết toàn lực, tối đa cũng chỉ có thể sử dụng ra một nửa đệ nhất kiếm của Hiên Viên Bát Kiếm. Anh còn kém quá xa.

Tề Nhạc cả giận nói:

- Đến cùng tôi là chủ nhân của anh, hay anh là chủ nhân của tôi?

Hiên Viên Hồn hừ một tiếng, nói:

- Tuy rằng anh là chủ nhân, nhưng mà, thực lực anh bây giờ còn quá kém, căn bản không được tôi tôn kính. Huống chi, anh không được quên đối với Hiên Viên Kiếm mà nói, bản thân anh chính là dị số, nguyên bản anh thì không nên trở thành chủ nhân của Hiên Viên Kiếm. Hiện tại, muốn cho tôi tự nguyện giúp anh là không thể nào.

- Chỉ có dựa vào năng lực của mình thúc dục Hiên Viên Kiếm, mới có thể sử dụng một chút lực lượng của tôi. Chính anh tự xử lý đi, muốn điều khiển tôi thì anh cũng chỉ có cố gắng tu luyện mới được. Bất quá, theo tôi đoán chừng. Tuy rằng anh có được huyết mạch Kỳ Lân, còn là một Hắc Kỳ Lân, chỉ sợ anh đạt tới cấp bậc chín vân thì tối đa cũng chỉ có thể dùng thức thứ ba của Hiên Viên Bát Kiếm mà thôi.

Nghe xong Hiên Viên Hồn nói những lời này, Tề Nhạc ngược lại tỉnh táo lại, hỏi:

- Vậy nếu như tôi muốn phát huy ra uy lực của Hiên Viên Kiếm có đường tắt nào không? Thí dụ như, tôi bình thường rót vào nhiều năng lượng cho anh, đợi đến lúc phải cần thì anh phóng thích năng lượng trợ giúp tôi?

Hiên Viên Kiếm khinh thường mà nói:

- Anh cho tôi là cái gì? Dụng cụ lưu trữ năng lượng của anh sao? Tôi là linh hồn của Hiên Viên Kiếm. Muốn đem năng lượng rót vào cho tôi, cũng chỉ có lúc anh chính thức sử dụng Hiên Viên Kiếm mới có thể làm được, bình thường là không thể nào. Đường tắt đến cũng có một, bằng thực lực anh bây giờ, muốn sử dụng Hiên Viên Kiếm thì rất đơn giản.

Ánh mắt của Tề Nhạc sáng lên:

- Đơn giản? Vậy đường tắt là cái gì?

Hiên Viên Hồn cười hắc hắc, nói:

- Còn phải hỏi tôi sao? Kỳ Lân Các anh có năng lực uy hiếp đối thủ lớn nhất là cái gì? Chỉ cần anh dùng chung cực Kỳ Lân Tí thôi động, tôi đoán chừng dùng thực lực anh bây giờ, ít nhất cũng có thể dùng liền nhau ba kiếm, tương đương với là đem uy lực của chung cực Kỳ Lân Tí khuếch trương lớn hơn rất nhiều.

- Nếu như anh có thể đạt tới Hắc Kỳ Lân đỉnh phong, tái sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí, nói không chừng có thể sử dụng đến kiếm thứ sáu của Hiên Viên Kiếm. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, đến cùng có thể dùng được hay không còn phải xem mức độ năng lượng của anh như thế nào.

Tề Nhạc thế mới biết chính mình bị chơi xỏ, sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí, vậy cùng tự sát còn có cái gì khác nhau, lập tức hắn cả giận nói:

- Nói như thế nào, tôi hiện tại cũng là chủ nhân của anh. Chẳng lẽ lúc trước anh cũng làm khó Hoàng Đế như vậy sao?

Hiên Viên Kiếm cười hắc hắc, nói:

- Không, đương nhiên không phải rồi. Bất quá, anh phải biết, Hoàng Đế hướng Hiên Viên Kiếm kính dâng linh hồn của mình, sau khi chết linh hồn cũng vĩnh viễn là kiếm hồn, có chút cùng loại với tôi. Nhưng mà, hắn lại chỉ có thể vĩnh viễn thủ hộ lấy Hiên Viên mộ.

- Chính là hình thức trả một cái giá lớn hắn mới có được năng lực sử dụng Hiên Viên Bát Kiếm đệ nhất kiếm. Đương nhiên, toàn bộ năng lượng của hắn trong vòng một ngày cũng chỉ có thể sử dụng ba lượt mà thôi, mà toàn bộ năng lượng thúc động, cũng có thể sử dụng một lần kiếm thứ hai.

*****

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm mà nói:

- Anh là nói, lúc trước Hoàng Đế từ đầu đến cuối cũng chỉ sử dụng qua hai kiếm của Hiên Viên Kiếm đã hoàn thành sự thống trị vĩ đại chém giết Xi Vưu như vậy sao?

Hiên Viên Hồn ngạo nghễ nói:

- Anh cho rằng Hiên Viên Kiếm là cái gì? Hiên Viên Kiếm, chính là thần khí thiên thần lưu ở nhân gian, đừng nói là ở cái thế giới này cho dù trước mặt thiên thần, Hiên Viên Kiếm cũng là thần khí cường đại nhất. Muốn chính thức phát huy ra toàn bộ uy lực Hiên Viên Kiếm cũng chỉ có thiên thần mới có thể làm được. Kiếm thứ tám của Hiên Viên Kiếm thậm chí là có thể hủy diệt cái thế giới này. Anh cho rằng dễ dàng làm được điều này sao?

Thanh âm của Hiên Viên Hồn biến mất, Tề Nhạc cũng từ trong trao đổi tỉnh táo lại, khi hắn vừa mới hoàn hồn chợt nghe liên tiếp tiếng hoan hô như là sóng biển vang lên:

- Tham kiến Hoàng Đế bệ hạ...

Tề Nhạc trong lòng cả kinh lúc này mới phát hiện, không biết từ lúc nào Y Nhược, Văn Đình, Tuyết Nữ cùng với một người trung niên đều vây bên cạnh mình, mà tiếng hoan hô truyền từ từ bên dưới lên. Tất cả người Tộc Bạch đều quỳ bên trong lãnh địa của mình, hưng phấn hoan hô chính mình, thanh âm kia nghe rất rõ ràng.

Trong bộ lạc, lửa lớn đã bị Tuyết Nữ cải biến hiện tượng thiên văn thành mưa dập tắt.

Lúc này, trong bộ lạc mặc dù là một mảnh bừa bãi, nhưng mà trên mặt mỗi một người Tộc Bạch cũng tràn đầy hưng phấn tươi cười, cung kính quỳ trên mặt đất, rất nhiều người đều lệ rơi đầy mặt hướng chính mình cúng bái.

- Tề Nhạc!

Thanh âm Y Nhược đem Tề Nhạc từ trong lúc kinh ngạc tỉnh lại.

- Mẹ. Thế này là thế nào?

Tề Nhạc vô ý thức hỏi thăm.

Y Nhược mỉm cười, nói:

- Con đã trở thành anh hùng trong lòng họ, bọn họ đang cảm tạ con.

Tề Nhạc nói:

- Nhưng mà bọn họ đang hoan hô hai chữ Hoàng Đế.

Y Nhược bất đắc dĩ lắc đầu:

- Đứa nhỏ ngốc, con bây giờ là chủ nhân của Hiên Viên Kiếm, nương tựa theo Hiên Viên Kiếm hóa giải nguy cơ của bọn hắn. Lúc này, trong mắt Người Tộc Bạch, con chính là tân Hoàng Đế của bọn họ. Con chính là Hoàng Đế trong mắt của người Tộc Bạch.

Ánh mắt Tề Nhạc có chút ngốc trệ nhìn hết thảy những gì đang diễn ra trước mắt, Hiên Viên Kiếm phát uy, chính mình lại biến thành tân Hoàng Đế. Hết thảy giống như có lẽ đã vượt ra khỏi tưởng tượng cùng khống chế của mình, nên làm cái gì bây giờ.

Ánh mắt của trung niên nhân bên cạnh Y Nhược nóng bỏng nhìn Tề Nhạc:

- Thật tốt quá, cố gắng của bọn hắn không có uổng phí, Hiên Viên Kiếm rốt cục đã xuất thế. Chào vị anh hùng của chúng ta. Ta là Thanh Long Kim Nghê.

Tề Nhạc vội vàng hướng Thanh Long Kim Nghê hành lễ nói:

- Bộ lạc Tộc Bạch đã bị đả kích lớn như vậy, ngài là đại tế tự tại đây, nên dẫn đầu các tộc nhân thu thập tàn cuộc trước đã. Chúng ta cũng nên đi.

Thanh Long Kim Nghê kéo tay của Tề Nhạc lại vội la lên:

- Không, anh không thể đi ah! Ít nhất hiện tại không thể đi.

- Vì cái gì?

Thanh Long Kim Nghê nói:

- Trong mắt người Tộc Bạch, anh đã đã trở thành anh hùng của bọn hắn, nếu như anh bây giờ đi, hy vọng vừa mới dấy lên trong lòng đám người sẽ tan vỡ. Ta biết rõ các anh nhất định có việc phải đi làm, nhưng mà hãy dừng chân ở đây hai ngày rồi hãy đi. Hiện tại, anh đã là ủng hộ trên tinh thần duy nhất của người Tộc Bạch. Chỉ cần có anh ở đây thì người Tộc Bạch cũng không sợ hãi Tộc Cửu Lê nữa. Ở lại đi, dù là chỉ là hai ngày cũng được.

Nhìn ánh mắt tha thiết của Thanh Long Kim Nghê, Tề Nhạc không khỏi có chút do dự, đối mặt phía dưới nhiều người Tộc Bạch nhiều như vậy quỳ bái, hắn thật sự có chút không thích ứng, chỉ muốn rời đi. Nhưng mà Thanh Long Kim Nghê khẩn thiết cầu xin như thế, cùng với những người Tộc Bạch tha thiết phía dưới với ánh mắt khát vọng. Mình rốt cuộc có nên đi hay không đây?

Y Nhược tới sát bên cạnh Tề Nhạc thấp giọng nói:

- Lưu lại hai ngày đi, không ngờ con biết sử dụng uy lực của Hiên Viên Kiếm. Người Tộc Bạch hiện tại vừa mới chuyển sợ hãi thành đại hỉ. Ở thời điểm này đừng cho tâm tình của bọn họ thêm kích thích. Hai ngày sau, chờ tâm tình của bọn họ bình tĩnh trở lại, chúng ta lập tức liền rời đi, được chứ?

Ánh mắt của Y Nhược có chút khẩn cầu, Tề Nhạc còn có thể nói cái gì nữa, chỉ đành gật nhẹ đầu hướng Thanh Long Kim Nghê nói:

- Tiền bối, tôi không hy vọng bị quấy rầy, hãy cho tôi một gian phòng thanh tịnh, được chứ?

Thanh Long Kim Nghê đại hỉ, cao giọng nói:

- Người của Tộc Bạch nghe đây. Hoàng Đế vĩ đại của chúng ta đã đáp ứng tạm thời ở tại chỗ này, Thủ Hộ Giả con dân của người, hãy hoan hô người đi....

Nhìn người Tộc Bạch phía dưới hoan hô tung tăng như chim sẻ, trong lòng Tề Nhạc không khỏi thầm mắng Hiên Viên Hồn, nếu như không phải nó không có việc gì rỗi rãnh mà đi ra khoe khoang, cũng sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy. Dùng thực lực của mình, mấy đầu hung thú cùng những người Tộc Cửu Lê cũng hoàn toàn có thể đối phó được. Bất đắc dĩ lắc đầu, dưới sự dẫn dắt của Thanh Long Kim Nghê hướng lãnh địa Tộc Bạch hạ xuống.

Bên trong thanh âm hoan hô của người Tộc Bạch, bốn người Tề Nhạc được Thanh Long Kim Nghê dẫn tới một tòa mộc phòng hoàn hảo trong bộ lạc. Sau đó hắn lại phân phó các chiến sĩ Tộc Bạch vây nhà gỗ lại tránh có người tới quấy rầy.

Chờ Thanh Long Kim Nghê mới vừa vào gian phòng, Y Nhược không thể chờ đợi được mà hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì, người của Tộc Cửu Lê lại đột nhiên hướng Tộc Bạch phát động công kích? Hơn nữa thế tới còn hung mãnh vô cùng, còn cho hung thú đến cuốn lấy anh, hiển nhiên là sớm có dự mưu.

Sắc mặt Kim Nghê trầm xuống, hắn nói:

- Tôi cũng không rõ ràng lắm, khi bọn hắn công kích không có chút dấu hiệu nào. Bên trên bình nguyên có đại lượng người Tộc Bạch sinh hoạt, lẽ ra động tĩnh của Tộc Cửu Lê lớn như vậy tôi đã sớm nên nhận được tin tức rồi, nhưng trước đó lại không hề có. Có lẽ Tộc Cửu Lê đã xâm lấn với số lượng lớn.

Nghe xong Kim Nghê nói, Y Nhược lập tức nghĩ tới một cái khả năng, sắc mặt hắn hơi đổi nói:

- Chẳng lẽ là đại thanh tẩy của đám người năm đó, vì thế mà anh không nhận được tin tức nào.

Thanh Long cười khổ nói:

- Hiện tại xem ra, loại khả năng này phi thường cao. Tôi vừa rồi đã phái người đi ra các bộ lạc khác điều tra. Không bao lâu nữa sẽ có tin tức truyền tới. Y Nhược, tôi hiện tại sợ nhất chính là sau lưng Tộc Cửu Lê có hung thú làm chỗ dựa. Nếu là như vậy, chỉ sợ sẽ phi thường khó đối phó. May mắn Hiên Viên Kiếm một lần nữa xuất thế, bằng không thì hậu quả không thể lường được ah!

Y Nhược liếc Tề Nhạc, chỉ thấy lông mày Tề Nhạc có chút nhăn một chút, nhưng sắc mặt lại cũng không có thay đổi gì.

- Như vậy đi, Kim Nghê. Xuất hiện loại tình huống này, đối với các tộc nhân loại đều có được uy hiếp cực lớn. Anh lập tức phái người đi thông báo cho đám người Tộc Thổ, Tộc Nguyệt cùng Tộc Hỏa. Nhất định phải cẩn thận quan sát tình thế, nếu như Tộc Cửu Lê thật sự muốn hướng nhân loại phát động công kích thì không thể nói trước, chúng ta lại phải liên thủ rồi. Chúng ta lần này đi gặp Vương Thần Thú ta sẽ đem sự tình báo cáo cho hắn.

*****

Thanh Long gật nhẹ đầu, ánh mắt chuyển hướng Tề Nhạc, nói:

- Y Nhược, Kỳ Lân nhất tộc lúc nào xuất hiện một một vị thiếu niên anh hùng, cô không giới thiệu cho tôi làm quen sao?

Y Nhược nhìn xem Thanh Long Kim Nghê, nhìn Tề Nhạc, không khỏi có chút do dự, Tề Nhạc chưa đồng ý nói ra hay không. Tuy rằng nàng cùng Tề Nhạc âm thầm đã có ước định, nhưng mà muốn cho thần thú khác biết rõ Tề Nhạc đã nhận được Hiên Viên Kiếm sau này lại phải ly khai thời đại này. Sợ rằng sẽ làm các thần thú sẽ không dễ dàng tiếp nhận.

Tề Nhạc tự nhiên nhìn ra ý tứ trong ánh mắt của Y Nhược, hắn cũng xác thực không muốn người khác biết lai lịch của mình. Chỉ mỉm cười nói:

- Thanh Long tiền bối, kỳ thật, ta cũng không phải chân chánh Kỳ Lân. Có lẽ, là vận khí của ta khá tốt, phụ thân của ta là Kỳ Lân, mà mẫu thân là nhân loại. Mà ta lại kế thừa huyết mạch Kỳ Lân. Vì thế, ngài ngàn vạn đừng tưởng ta là Kỳ Lân tu thành hình người mà đối đãi, cùng với các vị thần thú cường đại mà so sánh thì thực lực của ta còn kém xa.

Thanh Long giật mình nhìn Tề Nhạc, nói:

- Cái gì? Kỳ Lân cũng có thể cùng nhân loại kết hợp sao? Nhưng mà năng lực phương diện kia của Kỳ Lân, là nhân loại có khả năng thừa nhận hay sao?

Khuôn mặt Y Nhược đỏ lên, hung hăng trợn mắt nhìn Thanh Long, Tề Nhạc tiếp lời nói:

- Một người đương nhiên không được. Nhưng nếu như là bốn thì không thành vấn đề. Ta chính là hậu nhân của người may mắn Kỳ Lân cùng nhân loại kết hợp.

- Trách không được, trách không được.

Thanh Long thì thào nói:

- Trách không được ngươi có thể có được Hiên Viên Kiếm tán thành. Trong trí nhớ của ta, Hiên Viên Kiếm tựa hồ chỉ có thể được nhân loại sử dụng, đây cũng là nơi mấu chốt Thượng Thiên cân đối lực lượng thần khí. Nguyên lai ngươi thậm chí có huyết mạch của nhân loại, như vậy giải thích ta sẽ hiểu. Bất quá, ngươi đã có huyết mạch nhân loại, nhưng vừa rồi ngươi ở đây sử dụng năng lực bản thân, ta rõ ràng chứng kiến, ngươi tựa hồ là Hắc Kỳ Lân, hơn nữa còn là lôi, hỏa song thuộc tính Hắc Kỳ Lân ah! Phải biết, cho dù là Vương Thần Thú của chúng ta cũng không có năng lực song thuộc tính.

Y Nhược buột miệng cười, nói:

- Song thuộc tính? Vậy ngươi đã xem thường hắn rồi, hắn là tứ thuộc tính Hắc Kỳ Lân, cũng có thể nói là toàn bộ thuộc tính của Hắc Kỳ Lân.

Thanh Long mở to hai mắt nhìn, long mục của hắn bình thường đã không nhỏ, lúc này mở ra còn to hơn cả chuông đồng:

- Nhân loại cùng Kỳ Lân kết hợp rõ ràng có thể đản sinh ra tứ thuộc tính Hắc Kỳ Lân, trời ạ! Đây chẳng lẽ là lão thiên giúp thần thú chúng ta hay sao? Thật tốt quá, đúng là quá tốt. Bất quá, ngươi có mấy thành Kỳ Lân huyết mạch?

- Cái này...

Nghe hắn như vậy vừa hỏi, Tề Nhạc cũng không biết nên trả lời như thế nào nữa.

Một bên Y Nhược nói:

- Có thể nói là trăm phần trăm huyết mạch Kỳ Lân a, thực lực Kỳ Lân của hắn đã đạt đến cấp bậc sáu vân, đoán chừng một trăm năm thời gian mà có thể đạt tới thực lực Kỳ Lân đỉnh phong. Tứ tường vân, tất nhiên có thể khiến cho hắn thành cường giả Kỳ Lân cho chúng ta xưa nay chưa từng có.

Thanh Long thở sâu, trong mắt mà vui sướng khó có thể che dấu:

- Những năm này Vương Thần Thú chúng ta một mực đều không có động tĩnh gì, thì ra là đã đản sinh ra thiên tài Kỳ Lân như ngươi vậy. Xem ra, chúng ta rốt cục có thể cùng Vương Hung Thú chống cự lại. Đây quả thực là quá mỹ diệu, có được Hiên Viên Kiếm và tứ tường vân Hắc Kỳ Lân, anh nhất định sẽ trở thành ác mộng của hung thú.

Trong lòng Tề Nhạc ngầm cười khổ, từ khi đi vào thời đại này, tựa hồ bất luận là ai, đều vô cùng coi trọng mình. Nhưng mà, đám người lại làm sao biết trên người mình vấn đề đâu này? Đừng nói một trăm năm rồi, nếu như có thể nói ở thời đại này hắn 100% cũng không muốn dừng lại. Nhưng khi nhìn ánh mắt chờ mong của Thanh Long, hắn cũng không nên lại nói thêm cái gì, chỉ là bình tĩnh mà đáp:

- Đa tạ tiền bối đã coi trọng tôi, kỳ thật, Hiên Viên Kiếm tôi còn chưa có thực lực để khống chế, trước đó là kiếm hồn của nó phát giác khí tức Tộc Cửu Lê tự hành phát động công kích mà thôi.

Thanh Long Kim Nghê tựa hồ không nghe thấy Tề Nhạc nói gì, hướng Y Nhược một bên nói:

- Các ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi hai ngày đi. Y Nhược, cô nên biết, nếu để cho người có được Hiên Viên Kiếm hiệu triệu, tất nhiên có thể khiến cho các tộc khiến cho nhân loại tề tâm hợp lực, sức chiến đấu trên phạm vi lớn gia tăng, Hiên Viên Kiếm đại biểu là một tín niệm ah, tất thắng tất thắng!

Y Nhược còn chưa trả lời, Tề Nhạc đã cướp lời nói:

- Thực xin lỗi, Thanh Long tiền bối, chúng ta còn có chuyện rất trọng yếu muốn đi làm, ở chỗ này dừng lại hai ngày là quá rồi. Thật sự không có ý tứ!

Đúng lúc này, tiếng đập cửa truyền đến, Kim Nghê vừa định nói gì lập tức dừng lại:

- Vào đi!

Cửa mở, một thiếu nữ áo trắng nâng chén đĩa đi đến, trong mâm bày đầy đủ loại hoa quả, vừa nhìn đã khiến cho người ta có cảm giác thèm nhỏ dãi. Bên trên còn có một ít sương sớm, hiển nhiên là mới hái xuống không lâu. Thiếu nữ áo trắng dâng quả không phải ai khác, đúng là Bạch Trữ mà mấy người Tề Nhạc đã cứu.

Bạch Trữ đem hoa quả đặt ở trên bàn gỗ đơn sơ, từ lúc vừa vào cửa đôi mắt to tròn của nàng không hề ly khai thân ảnh của Tề Nhạc. Trong mắt ánh mắt mê ly, có chứa phức tạp tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống Tề Nhạc. Mà ngay cả Tề Nhạc được mỹ nữ yêu thích cũng thấp thỏm không yên trong lòng, mỹ nữ đương nhiên là hắn thích nhưng hiện tại Văn Đình đang ở nơi này, hắn không hy vọng nghe tiếng rống của sư tử Hà Đông.

Thanh Long mỉm cười, nói:

- Bạch Trữ, tại sao ngươi tự mình đem hoa quả tới? Lại đây, ta giới thiệu một chút cho các ngươi biết, đây là con gái của tộc trưởng Tộc Bạch Bạch Trữ cô nương, cũng là đệ nhất mỹ nữ của Tộc Bạch chúng ta.

Vừa nói, ánh mắt của hắn hữu ý vô ý nhìn Tề Nhạc, khóe miệng toát ra một tia mỉm cười thản nhiên.

Tề Nhạc vô ý thức mà nói:

- Bạch cô nương không hổ là Tộc Bạch đệ nhất mỹ nữ ah! Da của ngươi thật mịn màng, ta thấy cô nên đổi thành Bạch Nộn Trữ (trắng nõn nà) mới đúng.

Bạch Trữ vốn là sửng sốt một chút, mà trong ánh mắt nhìn Tề Nhạc nguyên bản rất hiếu kỳ biến thành nhàn nhạt ngượng ngùng:

- Đa tạ Hoàng Đế bệ hạ ban tên cho, từ nay về sau tôi tên là Bạch Nộn Trữ.

- Ách... Ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi. Cô đừng cho là thật.

Tề Nhạc lập tức có chút xấu hổ, vừa nhìn thấy Bạch Trữ, cảnh tượng thân mật lúc trước lại hiện lên trong não hải. Hắn lại không phải là chính nhân quân tử, hình ảnh mỹ nữ trần truồng chỉ sợ dễ nhớ hơn so với với việc nhớ pháp quyết tu luyện của hắn lúc trước còn dễ dàng hơn một chút.

Bạch Trữ mỉm cười, nói:

- Hoàng Đế bệ hạ là miệng vàng lời ngọc, được ngài ban tên cho, là vinh hạnh của Bạch Trữ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)