← Ch.142 | Ch.144 → |
Nàng cũng không nghĩ tới, người thanh niên bị mình tát cho một cái, không ngờ là người thừa kế của Hoàng Đế. Thời điểm Tề Nhạc giữa không trung giết chóc người Tộc Cửu Lê, nàng ở dưới mặt đất quan sát cẩn thận. Lúc Tề Nhạc phát uy, bộ dạng oai hùng của hắn đã khắc thật sâu trong đầu nàng.
Ở bên trong thời kỳ Viễn Cổ này, tư tưởng nữ tử như Bạch Trữ đều phi thường đơn thuần, ở sâu trong nội tâm của các nàng đối với anh hùng có cảm giác cực kỳ đặc thù. Các chiến sĩ nhân loại sở dĩ cố gắng luyện tập kỹ xảo chiến đấu, thậm chí mạo hiểm đi thu phục chiếm được Cự Thú đồng bọn, cũng là bởi vì một khi chiếm được thành tích tốt trên đại hội Tứ Tộc Anh Hùng.
Một khi trở lại trong tộc, lập tức sẽ trở thành sủng nhi trong mắt các mỹ nữ. Mà Tề Nhạc sau khi sử dụng Hiên Viên Kiếm, thân phận của hắn đã hoàn toàn xếp vào địa vị siêu nhiên. Lúc này Bạch Trữ gặp lại hắn, lúc này tâm cảnh tự nhiên khác nhau rất lớn, tuy rằng tướng mạo của Tề Nhạc không tính là xuất chúng, nhưng mà trong mắt nàng cũng đã trở thành anh hùng vĩ đại nhất nhân loại.
- Cái này, Bạch Trữ cô nương, cô ngàn vạn lần đừng cải danh tự. Thật sự chỉ là tùy tiện nói một chút. Hơn nữa, tôi cũng không phải Hoàng Đế, tôi tên là Tề Nhạc, cô trực tiếp gọi tên của tôi thì tốt rồi.
Bạch Trữ thật sự đổi thành Bạch Nộn Trữ, đây không phải là buồn cười quá sao? Tuy rằng da thịt Bạch Trữ xác thực cực kỳ non mịn. Phảng phất có thể nặn ra nước vậy, nhưng Tề Nhạc cũng không muốn để cho một cô nương xinh đẹp sửa lại danh tự không được tự nhiên.
Bạch Trữ nhìn bộ dạng vội vàng của Tề Nhạc thì không khỏi buột miệng cười, nói:
- Không thay đổi cũng không sao, tôi nghe theo ngài.
Lúc này, Tề Nhạc cũng cảm thấy ánh mắt bất thiện của Văn Đình phía sau lưng mình. Nhưng Bạch Trữ lại phảng phất không có cảm giác được cái gì, nàng nhìn thật kỹ Tề Nhạc lúc này mới thối lui ra khỏi gian phòng.
Thanh Long cười ha ha nói:
- Sao hả Tề Nhạc, anh xem đệ nhất mỹ nữ của Tộc Bạch chúng ta thế nào?
Tề Nhạc sợ Văn Đình lại hiểu lầm, chặn lại nói:
- Rất đẹp, xác thực không hổ là đệ nhất mỹ nữ của Tộc Bạch. Nàng có lẽ đã lập gia đình a.
Thanh Long lắc đầu nói:
- Đương nhiên không có, Bạch Trữ vào tuổi này xác thực có lẽ lập gia đình, bất quá, nàng một mực hy vọng mình có thể gả cho một vị anh hùng. Tề Nhạc ah! Vừa rồi ta nghe ngươi nói ngươi là hậu nhân của Kỳ Lân cùng nhân loại lập tức sinh ra một cái ý nghĩ, ta biết rõ các ngươi nóng lòng ly khai, cũng không nên ngăn trở, không biết có một thỉnh cầu nho nhỏ ngươi có thể hay không đáp ứng.
Trong lòng Tề Nhạc vui vẻ, thầm nghĩ, chỉ cần ngươi không lưu ta lại thì không có vấn đề, lập tức gật nhẹ đầu nói:
- Thanh Long tiền bối, mời nói.
Thanh Long Kim Nghê mỉm cười nói:
- Là như vậy, vừa rồi ta nghe anh nói, Kỳ Lân chỉ cần phát sinh quan hệ cùng bốn nhân loại sẽ có khả năng cho ra đời thế hệ sau. Đã nói như vậy, trên người của anh cũng có huyết mạch Kỳ Lân, lại là Hắc Kỳ Lân xuất sắc nhất. Anh nhìn xem có thể lưu lại chủng loại cho Tộc Bạch cho chúng ta hay không? Nếu như anh đáp ứng thì ta cam đoan có thể thuyết phục Bạch Trữ, sau đó lại từ Tộc Bạch tuyển ra ba nữ hài tử xinh đẹp nhất cùng anh tiến hành, hy vọng có thể đản sinh ra hi vọng Kỳ Lân khác. Cũng lưu lại một chút hi vọng cho Tộc Bạch.
Thanh Long Kim Nghê nói rất tự nhiên, một bên Y Nhược cũng không có kinh ngạc quá nhiều, nhưng hắn những lời này lại làm cho Tề Nhạc, Văn Đình cùng Tuyết Nữ đồng thời chấn động:
- Cái gì? Thanh Long tiền bối. Tôi không nghe lầm chứ. Ngài, ngài là nói muốn mượn chủng loại?
Nghe Kim Nghê nói để cho mình đồng thời cùng bốn mỹ nữ Tộc Bạch phát sinh quan hệ. Nếu như nói cảm giác động tâm thì tuyệt đối không có khả năng, huống chi trong đó còn có Bạch Trữ để lại cho hắn ấn tượng rất sâu. Nhưng mà, Tề Nhạc càng quan tâm tới cảm giác của Văn Đình, không đợi Văn Đình đang có cảm xúc bất ổn phía sau, hắn quả quyết nói:
- Không, đây tuyệt đối không được. Tôi sao có thể hại cả đời của bốn vị cô nương chứ?
Kim Nghê sững sờ nói:
- Chuyện này làm sao lại là làm hại? Anh thân là thành viên của Kỳ Lân nhất tộc, đồng thời lại có được Hiên Viên Kiếm, là người thừa kế của Hoàng Đế. Có thể cùng anh phát sinh quan hệ, đó là vinh hạnh lớn nhất của các nàng. Bất luận là thần thú chúng ta hay là trong nhân loại đều là chuyện bình thường. Có cái gì không được chứ? Chẳng lẽ là anh chướng mắt thiếu nữ Tộc Bạch chúng ta sao?
- Tộc Bạch cùng Tộc Thổ không giống nhau, trong tứ tộc của nhân loại thì mỹ nữ của Tộc Bạch cùng Tộc Nguyệt chúng ta rất nhiều. Hơn nữa nữ hài tử của Tộc Bạch có đặc điểm lớn nhất là làn da rất đẹp, non mịn như sữa tươi, điều này thì nữ hài tử nhân loại của các tộc khác kém rất xa, vì thế cũng không tính là làm nhục anh đâu.
Nhìn nộ khí trên mặt Kim Nghê dần dần lên cao, Tề Nhạc cũng không biết nên giải thích thế nào cho tốt. Xác thực tại thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú, ngay cả một nữ nhân đều có thể đồng thời có hai cái trượng phu, nam nhân cường đại có nhiều thê tử hiển nhiên cũng rất bình thường. Nhưng mà, chính mình cũng không phải thuộc về thời đại này!
Huống chi, Thanh Long đang nói trước mặt Văn Đình, đây không phải làm cho mình mâu thuẫn nội bộ sao?
Văn Đình chậm rãi đi đến bên người Tề Nhạc, sắc mặt của nàng nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại dị thường thâm trầm, nhìn về phía Tề Nhạc, nói:
- Nếu như anh nguyện ý, em không sao cả, dù sao đây là chuyện của anh.
Không sao cả? Nữ nhân nói không sao cả ý tứ chỉ có một, đó chính là tuyệt đối không được.
Mà nhìn Văn Đình trước mặt thâm trầm như nước, Tề Nhạc chặn lại nói:
- Đình Đình, em đừng hiểu lầm ah! Anh không phải là đã cự tuyệt sao?
Văn Đình nhếch miệng, nói:
- Em còn không biết trong lòng anh nghĩ như thế nào hay sao? Vừa chứng kiến cô nương Tộc Bạch người ta, anh cũng đã động tâm. Hiện tại cơ hội tốt như vậy, anh ngàn vạn đừng buông tha ah! Nếu không rất đáng tiếc. Đây chính là cả một rừng hoa đó.
- Cái này...
Tề Nhạc nhìn Văn Đình, trong lòng thầm oán. Đây không phải thịt đưa tới miệng còn từ chối sao.
Thanh Long Kim Nghê nhìn Văn Đình nhíu nhíu mày, nói:
- Khí tức trên thân vị cô nương này có vẻ kỳ quái, giống như là hung thú.
Văn Đình vốn đối với thần thú cũng không có gì ác cảm, nhưng duy chỉ có Kim Nghê trước mắt là tràn đầy nộ khí. Nàng xoay người lại không chút khách khí mà nói:
- Con mắt nào của ngươi nói ta là hung thú hả?
Kim Nghê cũng không nghĩ tới nàng đột nhiên sẽ trở nên như vậy, bị nàng trách cứ liền sửng sốt một chút. Phải biết, Thanh Long Kim Nghê cũng là một trong Tứ đại thủ hộ thần thú, địa vị trong thần thú phi thường cao, bị một nữ hài tử quát lớn, sắc mặt của hắn lập tức trở nên có chút khó coi:
- Trên người của cô có khí tức hung thú không cách nào che dấu, còn cần dùng mắt để xem sao?
*****
Văn Đình hừ một tiếng nói:
- Đương nhiên phải xem, trừng lớn ánh mắt của ngươi nhìn cho rõ đi.
Nàng tiến lên trước một bước, hồng sắc quang mang nhàn nhạt xoay tròn quanh thân thể, hào quang dần dần lóe sáng. Một cái hư ảnh cái cự đại bỗng nhiên xuất hiện sau lưng nàng, hư ảnh đó có bộ dáng Hỏa Kỳ Lân. Văn Đình nguyên thân là hỏa lân hồ, dưới sự khống chế tận lực của nàng, hỏa lân hồ kéo rủ xuống ở sau lưng nàng. Từ vị trí của Thanh Long Kim Nghê, vừa vặn chỉ có thể nhìn ra bộ dáng của Hỏa Kỳ Lân.
Kim Nghê chấn độ:
- Cô, cô là Hỏa Kỳ Lân. Ah, thực xin lỗi, vừa rồi ta nói lỡ lời.
Ngay cả Y Nhược cũng bị biểu hiện của Văn Đình càng hoảng sợ, Hỏa Kỳ Lân? Nhưng mà khí tức trên thân nàng rõ ràng không phải khí tức Kỳ Lân thuần khiết a!
Văn Đình lãnh đạm nói:
- Tề Nhạc là trượng phu của tôi. Không có sự cho phép của tôi, hắn không có khả năng cùng bất kỳ nữ nhân nào phát sinh quan hệ. Tôi muốn giữ gìn trượng phu của tôi, cũng giữ gìn tôn nghiêm của mình. Xin lỗi Thanh Long tiền bối, hắn không có khả năng làm sự tình cẩu thả như vậy.
Thanh Long Kim Nghê tuy rằng chứng kiến Văn Đình có được khí tức Kỳ Lân nhưng không chịu buông tha nói:
- Nhưng mà, loại chuyện này là do bản thân Tề Nhạc đến quyết định. Hỏa Kỳ Lân, cô không có quyền ngăn cản lựa chọn của Tề Nhạc. Cô phải hiểu được, đây đối với nhân loại cùng thần thú cùng chúng ta có một ý nghĩa trọng đại. Một khi Tề Nhạc cùng người Tộc Bạch sinh ra hậu đại, cho dù không thể trở thành Kỳ Lân chính thức cũng trở thành cường giả của nhân loại.
- Đối với phát triển của Tộc Bạch tất nhiên có rất nhiều chỗ tốt. Thần thú chúng ta hiện tại cùng hung thú đối kháng một mực vẫn rơi vào yếu, phát triển nhân loại là một trong mục tiêu trọng yếu của là của chúng ta. Tề Nhạc, hy vọng anh có thể đáp ứng đề nghị của ta. Đối với anh mà nói cũng không có gì tổn thất ah! Bốn thân thể xử nữ Tộc Bạch chẳng lẽ còn không thể để cho anh thoả mãn sao?
- Ngươi...
Trong mắt Văn Đình lóe lên tia sáng, một lần nữa trở lại nhìn Tề Nhạc, không nói gì cả. Tề Nhạc là lần đầu tiên chứng kiến Văn Đình có vẻ mặt như thế. Âm thầm thè lưỡi, hắn vừa cùng Văn Đình xác lập quan hệ. Nàng đối với chính mình cùng những nữ nhân khác tựa hồ không thế nào can thiệp, nhưng theo thời gian càng ngày càng dài cùng một chỗ với nàng, nàng tựa hồ cải biến một chút. Dục vọng độc chiếm đối với chính mình càng ngày càng mạnh hơn. Nhất là sau khi đi vào thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú thì càng thêm ghen tuông hơn.
Lắc đầu, Tề Nhạc nói:
- Thanh Long tiền bối, ngài cũng đừng để cho tôi phải khó xử. Tôi hiện tại còn chưa đạt tới trạng thái đỉnh phong Kỳ Lân, rất khó cho nữ hài tử thụ thai. Đã như vầy, tôi cần gì phải hủy hoại thân thể thuần khiết của các cô nương Tộc Bạch.
Nghe Tề Nhạc vừa nói như vậy, Thanh Long cũng dễ dàng tiếp nhận một chút. Xác thực năng lực thụ thai của Kỳ Lân rất kém cỏi, nếu không số lượng của Kỳ Lân nhất tộc cũng sẽ không càng ngày càng ít. Thấy Tề Nhạc kiên trì không đáp ứng, mà vẻ mặt của Văn Đình có bộ dáng tràn đầy nộ khí, hắn cũng đành phải bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói:
- Đã như vầy, quên đi a. Ta đi an bài thông tri các tộc nhân loại khác về chuyện của Tộc Cửu Lê.
Nói xong, hắn quay người đi ra khỏi gian phòng.
Thanh Long đi rồi, ánh mắt của Văn Đình dần dần trở nên nhu hòa, nhìn vẻ mặt vẻ bất đắc dĩ Tề Nhạc, nàng tiến lên giữ chặt tay của hắn, thấp giọng nói:
- Tề Nhạc, có phải em quá bá đạo hay không?
Tề Nhạc ôm vòng eo mảnh khảnh của Văn Đình ôn nhu nói:
- Không, đương nhiên không phải, dù em không ở đây anh cũng không thể làm vậy.
Y Nhược đi tới, cười khổ nói:
- Tề Nhạc, có lẽ bởi vì các con cũng không phải là người thuộc về thời đại này, vì thế không hiểu rõ lắm phong tục nơi này. Kỳ thật, không chỉ là con, chỉ cần là cường giả, hơn nữa tại điều kiện tiên quyết không tổn thương người khác phái. Đến bất kỳ một địa phương nào đều rất có thể đưa ra loại thỉnh cầu này.
- Nhất là nam giới, các ngươi cũng không cần trách Thanh Long, Tộc Bạch những năm này thực lực thật vất vả mới tăng cường một ít, hôm nay chiến một trận lại tổn thất thảm trọng, cũng khó trách hắn bức thiết hy vọng có thể trợ giúp Tộc Bạch trở nên cường đại hơn.
Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nói:
- Con có thể hiểu được mà. Nhưng mà, mẹ, loại chuyện này sao con có thể đáp ứng chứ? Dù sao, nhân sinh thời đại của chúng con hoàn toàn bất đồng cùng thế giới quan của thời đại các người.
Ban đêm đã tới rất lâu, Thanh Long Kim Nghê an bài, mấy người ở trong căn nhà gỗ này. Vốn là chỗ ở của Kim Nghê, trong bộ lạc Tộc Bạch xem như phòng ốc tốt nhất, có ba gian phòng, Tề Nhạc một gian, Y Nhược một gian, Văn Đình cùng Tuyết Nữ một gian.
Trải qua trước khi nói chuyện với nhau, Thanh Long hiển nhiên có chút oán hận trong lòng, cũng không có chiếu cố đám người cái gì. Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng ồn ào quét dọn chiến trường mà bốn người Tề Nhạc cũng từng người trở về phòng nghỉ ngơi.
Trên giường phủ kín cỏ tranh, Tề Nhạc không khỏi toát ra một tia nụ cười thản nhiên, hắn tự hỏi mình. Nếu như không có mang theo Văn Đình đi vào thời đại này, nếu như cũng gặp phải thỉnh cầu như Thanh Long, chính mình có thể đáp ứng hay không đây?? Đáp án dĩ nhiên là có. Dù sao, mình là một nam nhân bình thường.
Mà Bạch Trữ lại là mỹ nữ, những mỹ nữ Tộc Bạch khác chắc hẳn cũng sẽ không chênh lệch. Loại chuyện tốt này chỉ sợ bất luận nam nhân nào cũng không cự tuyệt.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nghĩ tới lời nói của Văn Đình. Một rừng hoa a! Đúng vậy, tại đây mỹ nữ đúng là một rừng, hơn nữa còn có vẻ rất đơn thuần. Nếu mình còn là một tên du côn không có bằng hữu và người thân thì nói không chừng sẽ lưu lại ở thời đại này.
Tề Nhạc ban ngày phi hành cùng buổi tối chiến một trận nhưng không có tiêu hao bao nhiêu vân lực, lúc này trong lòng không ngừng hiện lên một màn hương diễm khi gặp được Bạch Trữ. Muốn tu luyện, nhưng không cách nào ổn định lại tâm thần, hắn chỉ đành tựa ở trên tường, xuyên thấu qua cửa sổ thô ráp mà nhìn bên ngoài.
Người Tộc Bạch lúc này đều đang bận rộn, nhất là những người Chiến Sĩ, tiếng khóc không ngừng truyền đến, hiển nhiên là người Tộc Bạch còn sống bởi vì thân nhân chết đi mà thống khổ. Tộc Cửu Lê xuất hiện có chút làm rối loạn kế hoạch của hắn, nếu như Vương Hung Thú thật sự trở thành hậu thuẫn của Tộc Cửu Lê hướng nhân loại phát động đại thanh tẩy, như vậy chính mình còn có thể an tâm rời khỏi thời đại này sao?
Từ khi đã trở thành Kỳ Lân vương, Tề Nhạc trong lòng ý thức trách nhiệm đã càng ngày càng mạnh rồi. Nếu quả thật chính là như vậy, chỉ sợ hắn rất khó hạ quyết tâm để rời đi. Bất quá, hắn lại nghĩ tới chính mình đáp ứng Y Nhược chuyện kia, trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại.
*****
Lúc Tề Nhạc chuẩn bị bắt đầu lúc tu luyện, tinh thần lực hơi động một chút, cửa phòng của hắn mở ra, một đạo thân ảnh uyển chuyển lặng lẽ từ bên ngoài đi vào. Không cần dùng mắt nhìn, Tề Nhạc cũng biết tới là ai, dù sao, khí tức đó thật quá quen thuộc đối với hắn.
- Đình Đình, đã trễ như vậy, làm sao em còn không ngủ, chạy đến phòng anh làm gì?
Văn Đình vốn tưởng rằng Tề Nhạc đang tu luyện rồi, đột nhiên nghe được thanh âm của hắn lại càng hoảng sợ, nàng làm một cái thủ thế nói hắn đừng lên tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Tề Nhạc.
- Tề Nhạc, anh có giận em không?
Văn Đình thấp giọng nói.
Tề Nhạc sững sờ, nói:
- Sao anh lại phải giận em?
Văn Đình cúi đầu xuống, nói:
- Kỳ thật, anh cũng nên biết, em không phải là một người hay ghen. Nếu không, cũng sẽ không nguyện ý ở cùng với anh mặc dù biết anh đã có Như Nguyệt cùng Minh Minh. Nhưng mà không biết vì cái gì, từ khi đi vào thời đại này, em rất sợ, sợ anh sẽ bỏ em, cũng sợ chúng ta không cách nào quay trở về thời đại của mình. Anh biết không, hiện tại anh là chỗ dựa duy nhất của em. Em thật sự không hi vọng phải phân chia tình yêu của anh với người khác nữa.
Mượn ánh trăng bên ngoài, Tề Nhạc chứng kiến vành mắt của Văn Đình đã có chút ít đỏ lên. Hắn thương tiếc ôm nàng vào ngực mình, mỉm cười nói:
- Nha đầu ngốc, làm sao lại như vậy chứ? Anh vĩnh viễn yêu em không thay đổi. Đừng có nghĩ lung tung nữa, anh căn bản cũng không có tức giận.
Văn Đình hừ một tiếng, nói:
- Đàn ông các anh ngay cả cha của em cũng đều có tính đó, có một số hi vọng mình có ba vợ bốn nàng hầu. Chẳng lẽ em còn không biết sao? Trước kia em liền nghe người ta nói qua, nam nhân là động vật dùng nửa người dưới suy nghĩ. Khi anh dùng nửa người dưới cứng nhất thì trong lòng mềm nhất, nửa người dưới mềm nhất thì trong lòng cứng rắn nhất. Vì thế, ở thời đại triều Minh, hoạn quan mới có thể được Hoàng Đế sử dụng để thành lập tổ chức giám sát quan viên Đông Xưởng, Tây Xưởng. Bởi vì phía dưới bọn hắn không cứng rắn, nên tâm rất ngoan độc.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Đình Đình, em nghe từ đâu vậy, anh mà là người như thế sao?
Văn Đình trắng mắt liếc Tề Nhạc nói:
- Anh? Đương nhiên không phải.
Trên mặt Tề Nhạc vừa lộ ra vẻ tươi cười, chợt nghe Văn Đình thở mạnh tiếp lời nói:
-... mới là lạ. Anh mà em còn không biết sao? Lần kia em chữa thương ở bên cạnh đường cái, anh còn có thể đi thực hiện cái Sa Mạc Phong Bạo gì gì đó. Tiếng rên rỉ của anh em cũng nghe thấy. Anh đừng quên, chúng ta là tâm ý tương thông đấy, lúc ấy anh có cảm giác gì, em tối thiểu cũng biết đại khái. Hừ, nói đàn ông các anh chỉ dùng phía dưới suy nghĩ đấy tuyệt đối là đúng.
- Cái này, Đình Đình. Có lẽ em nói là đúng, bất quá, theo khoa học nghiên cứu, so sánh cùng độ tuổi hai mươi của nam nhân và nữ nhân, nam nhân đối với phương diện kia gấp mười lần nữ nhân. Vì thế phương diện kia yêu cầu tự nhiên mạnh một ít. Hơn nữa, tình huống đó ngươi cũng biết. Lúc đó anh là bị ép mà, năng lực Thương Băng không kém, nàng phong bế kinh mạch của anh, anh liền không thể động đậy được. Vì thế, cũng chỉ có thể...
- Chỉ có thể hưởng thụ đúng hay không?
Văn Đình tức giận thè lưỡi nhìn Tề Nhạc:
- Kỳ thật, em căn bản là không muốn anh cả đời này chỉ có một mình em. Dù sao anh là Kỳ Lân, không phải là người bình thường. Nhưng mà em cũng rất sợ anh sẽ bởi vì những nữ nhân khác có thể cho anh niềm vui mà không thích em. Như Nguyệt cùng Minh Minh em không lo lắng, các nàng cũng không phải loại mỹ nhân sẽ mị hoặc anh. Nhưng mà chúng ta đang ở thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú, em lại không thể không suy nghĩ nhiều một chút. Vạn nhất anh bị hồ ly tinh mê hoặc không theo chúng ta trở về thời đại kia thì ta phải làm như thế nào bây giờ.
Tề Nhạc buột miệng cười, nói:
- Hồ ly tinh? Vậy mà em cũng nghĩ ra, nếu nói hồ ly tinh thì em mới là tiểu hồ ly tinh ah! Đừng quên, trong cơ thể em còn có huyết mạch hồ ly đó.
Khuôn mặt Văn Đình đỏ lên nói:
- Em mặc kệ, như vậy đi, chỉ cần anh đáp ứng với em không hề động chân tình với bất kỳ nữ nhân nào ở thời đại này thì anh có thể lưu lại chủng loại cho người ta. Em cũng biết, đàn ông các anh ở phương diện này cần rất mạnh. Vì thế...
Tề Nhạc che miệng, không để cho mình cười ra tiếng. Hắn thật sự không thể tưởng được Văn Đình sẽ nói lời như vậy với mình.
- Cười cái gì cười. Rất buồn cười sao?
Văn Đình thẹn quá hóa giận dùng sức bấm một cái bên hông Tề Nhạc.
Tề Nhạc bị đau, vội vàng cố nén vui vẻ nói:
- Được được. Bất quá, em để cho anh đáp ứng yêu cầu em như thế nào đây? Em nhìn xem như thế này được không, lão bà đại nhân tôn kính, anh cam đoan với em, nữ nhân ở thời đại Viễn Cổ Cự Thú này chỉ có thể đạt được thân thể của anh, vĩnh viễn cũng không chiếm được linh hồn thuần khiết của anh. Như vậy có thể không?
- Phi. Anh đi chết đi, buồn nôn chết rồi, còn linh hồn thuần khiết nữa chứ.
Văn Đình cười đùa đánh Tề Nhạc:
- Anh không thể đứng đắn một chút được sao? Em nói thật cho anh biết, em không hi vọng vì quan hệ của em mà anh làm khổ chính mình.
Trong mắt Tề Nhạc toát ra một quang mang giảo hoạt, truyền âm nói:
- Kỳ thật, em có cái biện pháp tốt, đã có thể không làm khổ mình, lại có thể cho anh phi thường hài lòng, chẳng những tinh thần vui sướng mà thân thể cũng... Sao hả?
Văn Đình sững sờ, nói:
- Anh có biện pháp như vậy sao? Nói nghe một chút.
Tề Nhạc không có hảo ý ôm sát thân thể mềm mại của Văn Đình, tiếp tục truyền âm nói:
- Nha đầu ngốc, này còn không đơn giản sao? Chỉ cần em tới thỏa mãn dục vọng của anh, vậy không thì không có bất cứ vấn đề gì rồi.
Khuôn mặt Văn Đình đỏ thẫm, nàng cười ha ha.
- Nhưng mà, nhưng mà Trát Cách Lỗ đại sư không phải đã nói, anh nhất định phải đồng thời cùng tứ nữ nhân mới có thể phát sinh loại quan hệ này sao? Em, em...
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Đây chẳng qua là đại sư phỏng đoán mà thôi, cũng không phải là tuyệt đối. Chẳng lẽ em nhìn không ra, anh cùng Như Nguyệt đã sớm phát sinh qua quan hệ rồi, chúng ta cũng chẳng qua là 1 vs 1 mà thôi. Chuyện đó và thân thể nữ nhân có quan hệ trực tiếp. Em cùng Như Nguyệt cũng không phải nhân loại bình thường, anh nghĩ, có lẽ không có vấn đề gì đấy, thế nào, lão bà, hôm nay chúng ta động phòng thôi.
Văn Đình có chút bối rối nói:
- Không, không muốn, Tề Nhạc, em còn không có chuẩn bị cho tốt, em có chút sợ.
Cảm thụ được bàn tay lớn nóng rực của Tề Nhạc đã hướng chính mình tìm kiếm. Văn Đình lập tức có chút luống cuống, nàng muốn cự tuyệt, nhưng ở sâu trong nội tâm, lại có vài phần chờ mong, chặt chẽ giữ tay của Tề Nhạc, khuôn mặt hồng như muốn nhỏ máu.
Tay của Tề Nhạc bị Văn Đình giữ chặt, miệng của hắn lại nhẹ hôn lên vành tai mềm mại của Văn Đình, nhẹ nhàng nói bên tai nàng:
- Đừng sợ, lão bà ngoan nghe lời, anh sẽ không làm hại em.
*****
Văn Đình nói:
- Nhưng mà, nhưng mà Tuyết Nữ cùng Y Nhược tiền bối ở bên cạnh, các nàng sẽ nghe được.
Tề Nhạc dùng sức hôn một cái lên trên mặt đẹp của Văn Đình nói:
- Y Nhược tiền bối là người từng trải sẽ lý giải chúng ta. Tuyết Nữ hôm nay đã bay một ngày, đã sớm mệt mỏi, buổi tối lại cải biến hiện tượng thiên văn, lúc này chỉ sợ đã sớm tiến vào trạng thái nhập định rồi. Em thì sợ gì cơ chứ?
Văn Đình nói:
- Nhưng mà em thật sự còn không có chuẩn bị cho tốt, Tề Nhạc, cho em chút thời gian được không?
Tề Nhạc buông bàn tay lớn ôm Văn Đình ra, tìm môi thơm của nàng khẽ hôn một cái rồi cười nói:
- Nha đầu ngốc, anh đang trêu chọc em thôi. Anh làm sao chỉ qua loa như thế mà ăn hết em. Lần thứ nhất của em, anh nhất định sẽ cho em một hồi ức tốt nhất. Bất quá, sau khi anh muốn cùng em thân mật em cũng không thể phản đối ah, như vậy em mới có thể dần dần thích ứng cảm giác của em.
- Anh!!!
Văn Đình nhìn Tề Nhạc, trong lòng xấu hổ mà nói không ra lời.
Thật lâu, Văn Đình vẫn nằm trong ngực Tề Nhạc, cúi đầu mà nhìn hạ thân của hắn dựng lên cái lều nhỏ làm hắn buồn cười, nàng nói:
- Anh có phải rất khó chịu hay không?
Tề Nhạc bất đắc dĩ nói:
- Em nói xem?
Văn Đình cắn răng, nói:
- Nếu không em dùng biện pháp khác giúp anh giải quyết một chút?
Trong lòng Tề Nhạc vui vẻ, chặn lại nói:
- Đó là Thủy Tinh Chi Luyến hay là Sa Mạc Phong Bạo đây? Ah, không đúng, tại đây không có quả đông lạnh, cũng không có đường kẹo nhảy nhót a.
Khuôn mặt Văn Đình đỏ thẫm:
- Anh nghĩ gì thế, em không làm như vậy đâu. Anh xấu lắm.
Tề Nhạc buồn cười nói:
- Vậy em chuẩn bị giải quyết giúp anh như thế nào?
Lúc này Lúc này trên mặt đẹp của Văn Đình toát ra một tia cười xấu xa, nói:
- Đơn giản, đàn ông các anh ở chuyện này còn rõ hơn em mà. Được rồi, em liền giúp anh một người trái phải hỗ trợ.
- Trái phải hỗ trợ là cái gì?
Tề Nhạc tò mò hỏi.
Văn Đình cười đem hai tay của mình lộ ra trước mặt Tề Nhạc, khoa tay múa chân một chút, nói:
- Đương nhiên là lực lượng hai tay anh rồi. Trước kia em lên mạng hay xem nam nhân các anh nói cái gì năm đánh một hay ngũ cô nương gì gì đó. Em ưu đãi anh, mười đánh một nhé.
- À!
Tề Nhạc giờ mới hiểu được, hắn không nghĩ tới, Văn Đình rõ ràng lại nói những lời này. Trong lúc Tề Nhạc còn đang kinh ngạc thì bàn tay nhỏ bé của Văn Đình đã chạm vào cái lều nhỏ dưới hạ thân hắn. Vật liệu may mặc mềm mại lập tức từng đợt khoái cảm không ngừng từ dưới thân truyền đến, khiến cho Tề Nhạc không khỏi hừ nhẹ một tiếng.
Văn Đình lúc này cũng rất khẩn trương, vật kia trong tay nàng đúng là lớn hơn rất nhiều, nàng nhắm mắt lại, khuôn mặt đỏ bừng.
Nhìn bộ dạng của Văn Đình, Tề Nhạc không khỏi có chút dở khóc dở cười:
- Bảo bối. Chẳng lẽ em định làm như thế mà không cởi quần áo sao?
Văn Đình thấp giọng nói:
- Anh... Anh còn chưa tắm rửa mà. Cứ như vậy đi, cố một chút là được.
- Nhưng mà nói như vậy, ngày mai anh phải đổi quần áo sao?
...
Màn đêm im im lặng lặng trôi qua, đau khổ của Tộc Bạch cũng trôi đi. Kết quả mà Tộc Cửu Lê lần này hướng Tộc Bạch phát động tiến công bị thê thảm đau đớn, mặc dù đối với bộ lạc Tộc Bạch sinh ra thương tổn cực lớn, nhưng đồng thời đám người Tộc Cửu Lê cũng đã toàn quân bị diệt. Phải biết, ở thời đại này bất luận là tứ tộc nhân loại hay là Tộc Cửu Lê, nhân khẩu có số lượng rất hạn chế, nhất là số lượng Chiến Sĩ.
Bốn người Tề Nhạc dừng lại tại Tộc Bạch hai ngày sau, một lần nữa ra đi, tiếp tục tiến về địa phương ẩn cư của Vương Thần Thú. Hai ngày này không ngừng truyền đến tin tức của Tộc Cửu Lê đột nhiên xuất hiện khiến cho cho toàn bộ nhân loại thế giới cảm thấy hoảng sợ cực lớn. Bất quá, cũng không có như Y Nhược cùng Thanh Long Kim Nghê nghĩ, mặc Tộc Cửu Lê xuất hiện rất nhiều ở bên Tộc Bạch nhưng cũng không giống đám người tưởng tượng là phát động phạm vi lớn.
Tộc Bạch có thể nói là rất không may, từ các tộc khác truyền đến tin tức, Tộc Bạch là tộc thứ nhất đã bị công kích. Mà những bộ lạc chung quanh Tộc Bạch cũng không có bị tẩy trừ, những người Tộc Cửu Lê phảng phất là xuất hiện bất ngờ. Hiện tại đã bị hoàn toàn hủy diệt, ngay cả một người sống cũng không có, ai cũng không thể biết rõ mục đích của đám người Tộc Cửu Lê.
Khi mà họ đột nhiên công kích. Nhưng mà lòng cảnh giác cũng không có giảm thấp, Tứ đại dân tộc liên hệ tin tức lẫn nhau thì quyết định lập tức phái ra Chiến Sĩ tinh nhuệ tụ hợp, tuy rằng không sẽ chủ động hướng Tộc Cửu Lê phát động công kích, nhưng phải kết hợp thành mặt trận thống nhất, để ngừa Tộc Cửu Lê một lần nữa tập kích.
Ngày đó bị Văn Đình tả hữu hỗ trợ quan hệ của hai người trở nên tiến thêm một bước mật thiết, bất quá Văn Đình nhưng bây giờ dưỡng thành thói quen vung tay, có thể là bởi vì đêm hôm đó trọn vẹn vội vàng hơn phân nửa đêm, là nguyên nhân làm tay nàng vô cùng mỏi. Bất quá, Tề Nhạc cũng không thể để chuyện này xảy ra mãi được.
Dù sao, ai nơi đó bị ma sát nửa đêm, chỉ sợ cũng không nhịn được, sau khi dụng vọng qua đi thì hiển nhiên ma sát đau đớn sẽ xuất hiện. Dù cho có thủy vân lực tự hành trị liệu, vẫn cảm thấy đối với thủ pháp của Văn Đình có hoài nghi. Lại phi hành ba ngày, nương tựa theo qua tốc độ hơn người, bọn họ rốt cục đi tới đích của chuyến đi này.
Rất xa, một tòa đại sơn nguy nga đã xuất hiện trong tầm mắt của bốn người. Bất đồng với sơn mạch của Tộc Thổ, tại đây núi chỉ có một tòa, chuẩn xác mà nói chỉ có một đỉnh núi, chung quanh còn có một chút sườn núi thấp bé, hoàn toàn có thể không đáng kể.
Từ biểu hiện bên ngoài, ngọn sơn phong này cũng không có địa phương gì kỳ lạ, đồng dạng các loại thực vật sinh trưởng xanh um tươi tốt, phóng mắt nhìn đi, trong mắt lộ ra một màu xanh.
- Mẹ. Vương Thần Thú Vương chỗ này hay sao?
Y Nhược gật nhẹ đầu, nói:
- Đúng vậy, hắn định cư ở chỗ này.
Trong mắt Tề Nhạc chợt lóe sáng, tinh thần lực đã hướng xuống dưới bao trùm, làm cho hắn có chút kinh ngạc là trong phạm vi tòa núi cao này cũng không có cảm giác được quá nhiều khí tức cường đại tồn tại, tựa hồ chính là một ngọn núi bình thường mà thôi.
Y Nhược mỉm cười, nàng hiển nhiên là nhìn ra nghi hoặc trong lòng Tề Nhạc liền nói:
- Không cần dò xét, tại đây cũng chỉ có một thần thú là hắn mà thôi, không có thần thú khác tồn tại, cho nên mới bình tĩnh như thế.
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn Y Nhược, nói:
- Chỉ có một mình Vương của Thần Thú ở đây sao? Vậy nếu như Vương của Hung Thú đột nhiên dẫn người đến công kích, tựa như lần vây công con, Vương của Thần Thú làm sao có thể ngăn cản được đây?
Y Nhược mỉm cười nói:
- Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Con biết không? Tại đây thật ra là thuộc về lãnh địa hung thú, chỉ có điều bởi vì tòa Thương Sơn này có tính đặc thù, cho nên mới không có hung thú tu luyện ở chỗ này.
← Ch. 142 | Ch. 144 → |