← Ch.144 | Ch.146 → |
Vương của Thần Thú trầm mặc nhìn Tề Nhạc thật lâu không nói gì.
Tề Nhạc cười khổ thở dài một tiếng, nói:
- Thực xin lỗi, tôi biết rõ hiện tại tình huống của thần thú không tốt. Nhưng mà tôi dù sao không phải thuộc về thời đại này, tôi cũng muốn giúp giúp đỡ mọi người, nhưng mà thời đại kia của tôi nguyên bản cũng cần tôi. Đồng bọn của tôi bọn họ đều đang đợi tôi trở về. Chắc hẳn đám người bạn tôi cũng đã biết tin tôi mất tích, nhất định sẽ vô cùng sốt ruột. Đương nhiên trước khi rời đi tôi nguyện ý dùng lực lượng lớn nhất của mình trợ giúp thần thú.
Quang mang trong mắt Vương của Thần Thú dần dần trở nên nhu hòa:
- Không, con không sai, mà là ta muốn quá nhiều. Con nói đúng, nguyên bản con cũng không phải là thuộc về thời đại này, ta không nên yêu cầu quá nhiều. Con chịu đáp ứng mạo hiểm giúp chúng ta làm sự kiện kia, đã là tận lực rồi. Như vậy đi, Tề Nhạc, con ở chỗ này của ta một thời gian ngắn đi, ta và con đều là Hắc Kỳ Lân, ta nghĩ dưới sự chỉ dẫn của ta, con có thể càng dễ lĩnh ngộ các loại năng lực của Kỳ Lân, bất luận là đối với con đi làm sự kiện kia hay là trở lại thời đại thuộc về con đều có thể có chút chỗ tốt.
Nghe Vương của Thần Thú nói xong, trong lòng Tề Nhạc không khỏi khẽ động, nếu như có thể đạt được chỉ điểm của Vương của Thần Thú, đối với tu vi của mình tự nhiên là có lợi thật lớn. Hoàng Đế dạy bảo chính mình thực chiến chi đạo. Nhưng mình dù sao có được năng lực Kỳ Lân lại vừa mới tăng lên tới cấp bậc sáu vân không lâu, nếu như có thể được Vương của Thần Thú Hắc Kỳ Lân đến chỉ điểm ứng dụng các loại năng lực của Kỳ Lân, tất nhiên có thể khiến cho chính mình đối với ứng dụng năng lực Kỳ Lân có lợi thật lớn. Nhưng mà, nếu như mình đã tiếp nhận Mặc Hỏa chỗ tốt đó thì phần nhân tình này phải xử lý ra sao?
Đơn giản tự hỏi một hồi, Tề Nhạc nói:
- Cảm ơn ngài. Mặc Hỏa tiền bối. Có thể xin ngài đem đời sau Kỳ Lân đều đến nơi đây hoặc là thông tri đám người tới nơi này. Tốt nhất là tất cả Kỳ Lân đều có thể tới, tuy rằng tôi không thể lưu ở thời đại này giúp giúp đỡ mọi người, nhưng mà tôi nghĩ, bằng vào khí tức tự nhiên của Tự Nhiên Chi Nguyên, ít nhất cũng có thể trợ giúp Kỳ Lân thời đại này tăng trưởng chút ít tuổi thọ. Có thể có nhiều thời gian hơn đào tạo đời sau, cùng chiến đấu với hung thú.
Tề Nhạc sau khi trải qua nghĩ sâu tính kỹ mới nói như vậy. Dù sao, hắn muốn trợ giúp là phát ra từ nội tâm, là trợ giúp tộc nhân của mình, hơn nữa làm như vậy cũng có thể an tâm khi mà được Mặc Hỏa chỉ điểm năng lực của Kỳ Lân.
Quả nhiên ánh mắt của Mặc Hỏa sáng lên:
- Vậy thật sự là quá tốt! Vừa rồi ta đã thông qua khí tức cảm giác tình huống thân thể của Y Nhược hiện tại. Tuổi thọ của nàng dưới sự trợ giúp từ năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên tăng lên một ngàn năm, nếu như cho chúng ta một ngàn năm thời gian, ít nhất cũng có thể kiên trì đến đời sau Kỳ Lân lớn lên, lúc sau khi con hoàn thành sự kiện kia thì... như vậy.... hết thảy đều có tương lai!
Tề Nhạc đưa ra điều kiện thật sự là tràn đầy sức hấp dẫn, thế cho nên vị Vương của Thần Thú ngay cả khách khí chối từ đều không có, trực tiếp đáp ứng xuống.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Thực lực của tôi không mạnh, có thể vì Kỳ Lân nhất tộc làm cũng chỉ có những thứ này. Tuy rằng tôi không thể lưu ở thời đại này, bất quá cũng không phải nói sau khi rời khỏi cũng không tại trở lại. Cùng thời đại kia của chúng tôi so sánh thì thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú hoàn toàn không có bất kỳ ô nhiễm, khí tức năng lượng cùng với tự nhiên chi khí tràn đầy sinh cơ bừng bừng, thời đại kia của tôi không thể so sánh được.
- Chỉ cần có thể chính thức đạt được Côn Lôn Kính, tôi có thông đạo lui tới tại hai thời đại, đến lúc đó nói không chừng tôi còn sẽ mang theo đồng bọn của tôi một lần nữa trở về tu luyện, chỉ cần có thể giúp được việc, tôi nhất định sẽ không chối từ.
Điểm này Tề Nhạc đã sớm nghĩ kỹ, nếu quả thật có thể bằng vào Côn Lôn Kính xuyên toa hai cái thời đại lời mà nói, như vậy trước mắt thời đại Viễn Cổ Cự Thú hoàn toàn có thể trở thành hậu phương lớn của mình, một khi gặp không cách nào chống lại địch nhân thì hoàn toàn có thể bằng vào Côn Lôn Kính trở lại thời đại này tránh né.
Đồng thời, hắn cũng thắm thiết cảm nhận được, tại thời đại Viễn Cổ Cự Thú tu luyện nhanh hơn nhiều so với thời đại kia của chính mình, cũng chỉ có thời đại Viễn Cổ Cự Thú mới có đầy đủ khí tức tự nhiên khiến cho năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên của chính mình có thể phát huy ra hiệu quả lớn nhất.
Vì thế, chỉ cần có thể bình an mà trở về, hắn cơ hồ có thể khẳng định mình còn có thể quay lại đây. Đến lúc đó, hắn dẫn theo toàn bộ Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cùng đi đến thời đại này, coi như là nghỉ phép cũng tốt. Dù sao, làm gì có chỗ nào có thể cùng tài nguyên sinh thái nơi này so sánh chứ?
- Đúng vậy!
Vương của Thần Thú Mặc Hỏa đại hỉ nói:
- Dù cho con đi trở về cũng có thể quay lại cơ mà, dù sao có tồn tại của Côn Lôn Kính, điều này thật sự là quá tốt. Đáng tiếc tin tức giữa hai thời đại không thể tương thông lẫn nhau, bất quá, như vậy cũng đã đầy đủ rồi. Bất luận thời điểm nào, ta đều đại biểu thần thú hoan nghênh con trở lại.
- Ah, đúng rồi, con là Tứ Tường Vân Kỳ Lân, bằng vào năng lực một người ta chỉ sợ chỉ điểm con còn chưa đủ, vừa vặn, chúng ta còn sót lại mấy lão già phong, hỏa, lôi, điện bốn loại thuộc tính của Kỳ Lân đều có. Ta cũng gọi bọn họ trở về phân biệt tiến hành chỉ điểm bốn loại năng lực cho con, như vậy thì có thể tạo được hiệu quả tốt nhất. Hy vọng lúc này đây con xuất hiện có thể trở thành bước ngoặt lớn cho thực lực thần thú chúng ta chống lại hung thú.
Tề Nhạc gật nhẹ đầu, cười nói:
- Tôi cũng hy vọng như thế.
Cùng Vương của Thần Thú nói chuyện đến nơi đây, hai người đã có chung nhận thức, cảm giác lúc đầu của hắn đã có biến mất, Mặc Hỏa so với trong tưởng tượng của hắn còn sảng khoái hơn nhiều. Chỉ cần hắn có thể trở lại thời đại của mình, những chuyện khác, chỉ cần có thể giúp đỡ được, Tề Nhạc tự nhiên sẽ không chối từ.
Mặc Hỏa đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
- Đã có trợ giúp của con, ta hiện tại không quá lo lắng cuộc chiến của thần thú cùng hung thú nữa. Hiện tại ta lo lắng nhân loại nhiều hơn.
Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn Mặc Hỏa hỏi:
- Nhân loại? Nhân loại được thần thú trợ giúp, ngài cần gì phải lo lắng nữa.
Mặc Hỏa lắc đầu, nói:
- Không, không có đơn giản như con tưởng tượng đâu. Bất luận là thần thú chúng ta hay là hung thú đều không phải là một chủng tộc, chỉ có thể ở trình độ nhất định trợ giúp đám người. Mà khi con người cùng Tộc Cửu Lê chính thức phát sinh xung đột, chúng ta cũng chỉ sẽ phụ trợ, cũng không bởi vì bọn họ mà toàn lực ứng phó.
*****
- Dù sao, chúng ta cùng hung thú cũng phòng bị lẫn nhau, lợi dụng nhân loại các tộc hoặc là Tộc Cửu Lê chế tạo bẫy rập đánh đối phương. Vì thế, thời đại này chúng ta có hai tầng diện, một cái là chúng ta cùng hung thú, cái khác thì là nhân loại các tộc cùng Tộc Cửu Lê.
- Kỳ thật, ta nghĩ cho con lưu lại, nguyên nhân chủ yếu là muốn cho con đi lãnh đạo nhân loại. Tuy rằng hiện tại nhân loại các tộc cộng lại không ít hơn Tộc Cửu Lê, nhưng mà con cũng đã thấy thân thể của Tộc Cửu Lê Nhân cường hãn đến cỡ nào. Một Tộc Cửu Lê nhân bình thường thậm chí có thể giết chết mười hoặc mười mấy nhân loại bình thường.
- Nếu như chiến tranh thật sự bạo phát, ta thấy tương lai nhân tộc rất u ám. Dù sao cũng không có người có bản lĩnh như Hoàng Đế. Con có trí tuệ hơn xa thời đại này, nếu có con lãnh đạo, không chỉ có thể bằng vào Hiên Viên Kiếm làm cho nhân loại quy tâm.. Đồng thời cũng có thể chống lại Tộc Cửu Lê.
Bởi vì vui sướng trước đó nói chuyện là trong đầu Tề Nhạc bắt đầu lung lay, trong đầu hắn linh quang đột nhiên lóe lên, trong lòng bay lên một cách nghĩ vô cùng lớn mật:
- Mặc Hỏa tiền bối. Lãnh đạo cố nhiên trọng yếu, nhưng mà, nếu như nhân loại có thể có được một ít vũ khí vượt xa quá thời đại này. Như vậy, ưu thế tại thân thể của Cửu Lê Tộc Nhân có lẽ có thể bị triệt tiêu đi.
Mặc Hỏa kinh ngạc nói:
- Ngươi là nói, chuẩn bị đem vũ khí thời đại kia của ngươi tới thời đại này sao?
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Ta đúng là có ý nghĩ này, bất quá, điều này cũng phải chờ điều kiện tiên quyết là ta có thể có được Côn Lôn Kính phản hồi thời đại kia của chúng ta.
Con mắt cực lớn của Mặc Hỏa chớp chớp, không cho là đúng mà nói:
- Chỉ có vũ khí chỉ sợ không được a. Hiện tại nhân loại cùng thân thể Cửu Lê Tộc Nhân kém thật sự quá xa, chỉ sợ không phải vũ khí có khả năng đền bù đấy.
Trong mắt Tề Nhạc lóe ra quang mang tự tin nói:
- Vậy cũng phải nhìn xem đó là vũ khí cấp bậc nào. Nói mà không có bằng chứng cũng không được, như vậy đi, Mặc Hỏa tiền bối, chúng ta đi ra bên ngoài. Ta để cho ngài xem vũ khí thời đại kia của chúng ta có uy lực ra sao để ngài hiểu rõ ý của ta.
Hắn biết rõ, thân ở tại thời đại này các thần thú bọn họ đối với khái niệm vũ khí vẫn chỉ là cực hạn tại vũ khí lạnh mà thôi. Có lẽ, vũ khí lạnh trừ phi là thần binh lợi khí, nếu không xác thực không cách nào cải biến tuyệt đối hoàn cảnh xấu trên phương diện thân thể.
Nhưng mà chính mình muốn biểu hiện ra trước mặt Mặc Hỏa chỉ là vũ khí lạnh đơn giản như vậy sao?
Đương nhiên không. Lúc trước, chiến một trận trong nhà kho. Hắc Ám Quốc Hội bị chính mình tiêu diệt. Mà súng ống đạn được của đám người hồ ly Thánh Hỏa Giáo vẫn nằm trong Kỳ Lân Châu của chính mình. Mặc dù trong nội tâm, hắn vẫn còn có chút lo lắng việc mình có quá sớm đem vũ khí nóng vào thời đại này có ảnh hưởng gì hay không.
Nhưng mà trải qua cẩn thận suy nghĩ thì Tề Nhạc nghĩ đến, tuy rằng vũ khí nóng uy lực mạnh hơn vũ khí lạnh không biết bao nhiêu, nhưng mà, chính mình cung cấp chỉ là phương pháp sử dụng vũ khí mà không có phương pháp chế tạo. Ở bên trong thời đại này, muốn tạo ra vũ khí nóng mà nói dễ dàng sao? Chỉ cần có thể làm cho nhân loại đối với Cửu Lê Tộc sinh ra áp chế nhất định được, như vậy đủ rồi, có lẽ cũng không ảnh hưởng tới sự cân đối của thời đại này.
Nhìn tự tin trong mắt của Tề Nhạc, Mặc Hỏa hứng thú lên tiếng:
- Tốt, ta đây với con đi ra ngoài xem.
Hồng sắc quang mang nhàn nhạt lập tức từ trên người Mặc Hỏa hướng ra phía ngoài khuếch trương, Tề Nhạc chỉ cảm thấy toàn thân xiết chặt. Mới hoa mắt một cái, không gian chung quanh đã sáng lên, hắn giật mình phát hiện, mình đã bị Mặc Hỏa mang ra khỏi huyệt động đi vào bên trên bình nguyên trống trải dưới chân núi Thương Sơn.
Thân thể cự đại của Mặc Hỏa bên người Tề Nhạc không thấy đâu nữa mà chỉ còn một trung niên nhân tầm năm mươi tuổi. Một thân trường bào màu đen tràn đầy khí tức năng lượng bành trướng, hiển nhiên là dùng năng lượng hình thành. Khuôn mặt cương nghị mà anh tuấn, mái tóc hơi dài rối tung trên bờ vai, khí tức năng lượng hỏa thuộc tính bản thân tự nhiên thu liễm, tuy rằng huyễn hóa thành hình người, nhưng vô luận như thế nào bản thân vẫn thấy Mặc Hỏa là một cao thủ thâm bất khả trắc, hắn giơ tay nhấc chân cũng tự nhiên phát ra khí tức đủ để người ta chú ý.
Mặc Hỏa nhìn ra kinh ngạc trong mắt Tề Nhạc thì mỉm cười, nói:
- Đây là ta lĩnh vực sau khi ta đạt tới cửu vân sinh ra. Thuấn gian di động lĩnh vực. Với tư cách Hắc Kỳ Lân, lĩnh vực của ta tương đối đặc thù. Cũng không cần sử dụng vân lực để duy trì, lĩnh vực từ khi xuất hiện cũng không biến mất. Dùng thân thể của ta làm trung tâm, trong phạm vi đường kính 1000m ta có thể tùy ý di động đến mỗi một cái góc nhỏ, cũng có thể mang theo vật thể vào trong phạm vi ta cho phép.. Ước chừng một ngọn núi nhỏ cũng có thể.
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Mặc Hỏa, theo hắn nói như vậy, chẳng phải là đã có năng lực di sơn đảo hải sao?
Mặc Hỏa nhìn bộ dáng giật mình của Tề Nhạc không khỏi cười một tiếng, nói:
- Đợi con đến cảnh giới cửu vân đồng dạng cũng sẽ có được bổn mạng lĩnh vực của mình, con là Tứ Tường Vân Hắc Kỳ Lân, ta nghĩ bổn mạng lĩnh vực của con cường đại hơn của ta rất nhiều a. Tốt rồi, để cho ta biết một chút về vũ khí như lời con nói đi. Bất quá, có một chút việc ta muốn nhắc nhở con trước. Cho dù vũ khí như lời con nói thật sự rất cường đại, nhưng là phải là có thể rộng khắp ở nhân loại ứng dụng đấy, bằng không mà nói chút ít vũ khí cũng không có ý nghĩa gì.
Tề Nhạc phục hồi tinh thần lại, mỉm cười, tay phải ở trước ngực Kỳ Lân Châu khua một vòng, trong quang mang lóe ra, một cái rương lớn dài ba thước, rộng ba mét, cao 1m5 xuất hiện tại trước mặt hắn. Từ khi đem những súng ống đạn được này thu nhập bên trong Kỳ Lân Châu, đây là lần đầu tiên hắn lấy ra. Lúc trước vốn muốn trả lại cho Hồ Quang cùng Dịch An, nhưng về sau liên tục có chuyện phát sinh, hắn quên mất đi chuyện này, hiện tại vừa vặn lấy ra mượn hoa hiến phật.
Một cước đá văng ra nắp hòm ra, lập tức lộ ra đồ vật bên trong. Một rương súng ống đạn được người của Hắc Ám Quốc Hội đặt hàng đều là vũ khí uy lực rất lớn, Tề Nhạc đã từng xem qua, bên trong có mười khẩu súng ngắn, còn lại đều là súng máy hạng nặng.
Hắn đối với quân giới cũng không hiểu rõ lắm, cũng không biết là loại gì. Số còn lại đều là đạn dược, thậm chí còn có lựu đạn to bằng nắm tay. Những vũ khí này Thánh Hỏa Giáo bảo dưỡng tốt vô cùng, bên trên bôi dầu khiến bề mặt đen nhánh của nó lộ ra vài phần lành lạnh.
Mà nhìn một cái rương súng ống đạn dược, Mặc Hỏa hiếu kỳ hướng Tề Nhạc nói:
- Cái này là vũ khí như lời ngươi nói sao? Những vật này dùng như thế nào?
*****
- Ách...
Cho đến lúc này, Tề Nhạc mới đột nhiên nhớ tới, vũ khí mình là có, nhưng mà cách sử dụng thì... Lúc trước, hắn tại sa mạc Takla Makan tuy rằng đã từng khắc khổ huấn luyện một tháng, nhưng bởi vì năng lực bản thân xa không phải vũ khí bình thường có thể so sánh. Vì thế, Tề Nhạc huấn luyện tại đó hoàn toàn tập trung ảnh hưởng đối với thân thể. Mà cũng không có liên quan đến đến bất kỳ vũ khí nào, từ nhỏ đến lớn, hắn thật đúng là không có sờ qua, đối với phương pháp sử dụng hiện tại cũng chỉ có thể tự mò mẫm.
Không ăn qua thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy cơ mà. Đầu óc của Tề Nhạc chuyển vô cùng nhanh, lập tức đã nghĩ ra biện pháp. Hắn một bên dùng tinh thần lực thông tri Văn Đình cùng Tuyết Nữ chạy đến cùng mình tụ hợp, một bên từ trong rương lấy ra một trái lựu đạn to bằng nắm tay. Súng ống có lẽ tương đối phiền toái, nhưng thứ này khá đơn giản hơn rồi, nếu vẫn không biết dùng nữa, thì chính mình dùng sức mạnh ném đi ra ngoài, cũng có thể dẫn động thuốc nổ bên trong bạo tạc a.
Mặc Hỏa đối với Tề Nhạc lấy ra những vũ khí này cũng cảm thấy hết sức tò mò, tiến đến bên cạnh Tề Nhạc nhìn lựu đạn trong tay hắn với vẻ kỳ lạ. Trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, dùng thực lực của hắn, tự nhiên có thể cảm giác được rõ ràng, đây chẳng qua là một khối kim loại, cũng không có khí tức năng lượng gì phát ra, hiển nhiên không phải là thần binh lợi khí gì.
Tề Nhạc cầm lựu đạn loay hoay một chút, hồi tưởng đến trước kia trên người ta sử dụng trên TV thì nhổ chốt gài ra rồi vung tay đem lựu đạn ném đi ra ngoài, vì sợ không thể dẫn bạo, hắn cố ý rót vào một ít vân lực vào trong đó, lựu đạn màu đen lập tức phá không dựng lên, ném đi ra ngoài rất xa.
Ánh mắt hai người theo lựu đạn hướng phương xa mà đi, trong lòng Mặc Hỏa tràn đầy chờ mong, mắt nhìn theo phương hướng lựu đạn rơi xuống.
Trong ầm ầm nổ vang, một tiếng nổ kịch liệt từ xa phương truyền đến, mây khói màu đen kèm theo ánh lửa bay lên không, đại địa có chút chấn động run lên một cái. Mặc Hỏa bị nổ mạnh đột nhiên truyền đến lại càng hoảng sợ, tay phải bắt lấy bả vai Tề Nhạc, cảnh vật chung quanh hơi đổi, hai người đã đi tới chỗ nổ tung của lựu đạn.
Mùi thuốc lưu huỳnh nồng đậm đặc đập vào mặt, làm cho Mặc Hỏa không khỏi nhíu nhíu mày, bất quá, cảnh tượng trước mắt vẫn làm cho hắn phải chấn động. Trên mặt đất xuất hiện một cái hố có đường kính năm mét, bề sâu chừng nửa mét, thực vật chung quanh đều biến thành một mảnh cháy đen. Một cây đại thụ bị lựu đạn rơi trúng lập tức bị lực xung kích đánh bay, chỉ còn lại một mảnh đất khô cằn.
Hiệu quả như vậy, Mặc Hỏa tự hỏi có thể đơn giản làm được, nhưng mà hắn cảm giác vũ khí trước đó của Tề Nhạc không có phóng thích bất kỳ khí tức năng lượng nào. Một cái quả cầu nho nhỏ như vậy có thể sinh ra lực nổ tung. Loại vũ khí này quả nhiên có chỗ kỳ lạ của nó.
Tề Nhạc cũng không nghĩ tới này trái lựu đạn có uy lực lớn như vậy, hắn cười hắc hắc, nói:
- Trình độ này có lẽ có thể uy hiếp được thân thể cường hãn của đám người Tộc Cửu Lê. Tại thời điểm bạo tạc nổ tung đồng thời còn có thể sinh ra sóng xung kích cường thế chỉ cần trong phạm vi bạo tạc nổ tung tất nhiên có thể cho đối phương tạo thành thương tổn không nhỏ. Cho dù thân thể cường hãn của đám người Tộc Cửu Lê cũng bị đánh cho đứt gân gãy xương cũng không thành vấn đề.
Đúng lúc này, Y Nhược đã cùng Tuyết Nữ, Văn Đình bay tới, ánh mắt hai người đã rơi vào bên người Tề Nhạc cùng Mặc Hỏa, Y Nhược không rõ xảy ra chuyện gì, nhìn Mặc Hỏa nói:
- Vương, nơi này là lãnh địa hung thú ngài đây là...
Mặc Hỏa đem những lời của Tề Nhạc vừa rồi nói đơn giản một lần. Nghe xong giải thích, Y Nhược cũng không khỏi rất là kinh hỉ, vũ khí như vậy nếu như trang bị cho người Tộc Thổ thì đối kháng Tộc Cửu Lê có thể nhẹ nhõm khá hơn rồi.
Ánh mắt của Tuyết Nữ có chút quái dị nhìn Tề Nhạc, ở bên cạnh hắn thấp giọng hỏi:
- Cha. Loại lựu đạn này người lấy được từ nơi nào? Ở quốc gia chúng ta tuyệt đối là hàng cấm, nếu bị bắt sẽ bị xử bắn đó.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Cha tự nhiên có biện pháp, con biết thứ này? Vậy con có biết dùng súng hay không?
Tuyết Nữ gật nhẹ đầu, nói:
- Đương nhiên là biết, tôi vốn là thành viên của Viêm Hoàng Hồn, tuy rằng tôi cùng thành viên Viêm Hoàng Hồn khác kết giao cũng không nhiều, nhưng không có việc gì thì tôi thường đi tới sân tập bắn chuyên dụng của Viêm Hoàng Hồn. Vũ khí hạng nặng hay nhẹ của các quốc gia trên cơ bản tôi đều có thể dùng được.
Tề Nhạc mừng rỡ trong lòng nói:
- Vậy thì tốt quá, con dùng thử những vũ khí của thời đại kia chúng ta cho Mặc Hỏa tiền bối cùng mẹ xem uy lực như thế nào.. Đi. Chúng ta đi qua đó.
Không cần mọi người phi hành, Mặc Hỏa vung tay lên, nương tựa theo thuấn gian di động lĩnh vực của hắn thoải mái kéo dài qua vài trăm mét, về tới địa phương Tề Nhạc lấy ra súng ống đạn dược. Khi Tuyết Nữ chứng kiến súng ống dài ngắn cùng lựu đạn bên trong hòm gỗ thì không khỏi giật mình không ngậm miệng được, nàng biết rõ, những vũ khí này đều có lực sát thương rất lớn, riêng đạn dược trong kho vũ khí này có thể võ trang một chi phân đội nhỏ của ba mươi người rồi.
Tiện tay từ trong rương xuất ra một khẩu súng, động tác nhanh chóng lựa ra một băng đạn và súng. Ken két vài tiếng, viên đạn đã lên đạn, mở chốt bảo hiểm ra, động tác Tuyết Nữ phi thường tiêu chuẩn hướng phương xa nhắm:
- Cha, loại súng ngắn đường kính lớn này là Đạn Xuyên Giáp tâm, trong phạm vi nhất định, có thể bắn xuyên qua tấm thép năm li, cũng phát ra tác dụng sát thương rất mạnh. Trừ phi là áo chống đạn Nano, nếu không áo chống đạn bình thường đối với nó căn bản không có bất cứ tác dụng gì. Cho dù là quân đội, cũng chỉ có một chút bộ đội đặc chủng cao cấp mới có thể phân phối.
Tề Nhạc nói:
- May là con biết dùng, nếu không cha sẽ thì mất mặt rồi, vậy thì con trình diễn một chút uy lực cho Mặc Hỏa tiền bối cùng Y Nhược tiền bối xem một chút đi.
Tuyết Nữ gật nhẹ đầu, tinh chuẩn (*đầu ruồi súng) chỉ hướng một cây đại thụ ngoài ngàn mét, đúng lúc này Mặc Hỏa đột nhiên nói:
- Chờ một chút, ta nghĩ tự mình nếm thử một chút uy lực của loại vũ khí này. Cô nổ súng về phía ta đi.
Vừa nói, thân hình hắn lóe lên liền phiêu nhiên xuất hiện ngoài trăm thước.
Tuyết Nữ chần chờ nhìn hướng Tề Nhạc, Tề Nhạc hướng nàng gật nhẹ đầu nói:
- Yên tâm, không có việc gì đâu. Vũ khí thời đại kia của chúng ta tuy rằng tiên tiến, nhưng chỉ cần không phải bom nguyên tử, chỉ sợ đều không thể xúc phạm tới Mặc Hỏa tiền bối một chút nào đâu. Nổ súng đi!
Mặc Hỏa với tư cách Vương của Thần Thú, gần đây phi thường cẩn thận, tuy rằng hắn không biết cái thứ ngăm đen này có uy lực mạnh bao nhiêu, nhưng đã có uy hiếp lựu đạn trước đó. Hắn phi thường cẩn thận thúc dục vân lực trong cơ thể, trước người sáng lên một đạo tấm chắn hồng sắc quang mang.
*****
Tuyết Nữ nói:
- Tôi chuẩn bị nổ súng.
Nàng không hề tận lực nhắm trúng, với tư cách vũ khí bí mật của Viêm Hoàng Hồn, loại khoảng cách này và mục tiêu lớn như thế nếu như còn cần nhắm trúng thì nàng cũng không xứng được xưng là Tuyết Hồn. Tay phải vừa nhấc, ngón tay liên tiếp bóp năm lần, bên trong năm âm thanh nổ vang, năm vỏ đạn đã nhảy ra. Súng ngắn đường kính lớn có sức giật không tạo nên ảnh hưởng với nàng nhiều.
Lực chú ý của Tề Nhạc đều tập trung ở trên người Mặc Hỏa, tiếng súng vừa vang lên, chỉ thấy năng lượng thuẫn trước người Mặc Hỏa lập tức rung động năm đoàn quang mang, phân biệt là hai mắt Mặc Hỏa, hai vai cùng vị trí ở ngực. Viên đạn đã xông vào bên trong cái lồng năng lượng, đầu đạn dĩ nhiên là đỏ bừng nhìn có chút quỷ dị.
Tuyết Nữ thổi thổi họng súng. Đem súng lục đưa tới trong tay Tề Nhạc, lúc này, Mặc Hỏa đã trở lại, mở bàn tay ra. Năm đầu đạn xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, lúc này, sắc mặt của hắn đã trở nên ngưng trọng rất nhiều, Mặc Hỏa thì thào một mình:
- Lực xuyên thấu thật mạnh, cường độ xuyên thấu loại này chỉ sợ có thể phá vỡ một ít lực phòng ngự lân giáp của hung thú rồi. Tề Nhạc, cái này làm sao làm được, cuối cùng nó là loại vũ khí gì?
Tề Nhạc cười nói:
- Ngài cũng đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết là làm sao mà có. Bất quá, chỉ cần ngài thừa nhận uy lực của nó đầy đủ là được rồi. Hiện tại ngài chỉ cần trả lời tôi, nếu như phân phối những vũ khí này cho nhân loại thì khi bọn hắn lại đối mặt Cửu Lê Tộc có tác dụng ngăn cản đối phương tiến công hay không?
Mặc Hỏa gật nhẹ đầu, nói:
- Đương nhiên có thể, ta vừa rồi dùng ba thành vân lực bố trí phòng ngự thuẫn lại bị xuyên thấu một nửa, ở bên trong Tộc Cửu Lê cũng không thể hoàn toàn không bị thương trước lực công kích như thế này.
Tề Nhạc nói:
- Vậy là tốt rồi! Cái này gọi là súng ngắn, bên trong những vũ khí này uy lực xem như bình thường đấy. Tôi nghĩ không cần nhiều, chỉ cần tất cả dân tộc nhân loại đều có thể có một đội ngũ ngàn người dùng loại vũ khí này tạo thành một chi quân đội. Như vậy, Tộc Cửu Lê chỉ sợ cũng rất khó làm nên cơm cháo gì.
- Cha, cha không phải nói đùa sao. Võ trang vũ khí cho ngàn người cần bao nhiêu súng ống chứ? Chẳng lẽ người khai mở kho súng ống hay sao? Cho dù người cùng Viêm Hoàng Hồn có quan hệ đặc thù, quốc gia cũng sẽ không cho phép cho ngươi nhiều vũ khí như vậy.
Tuyết Nữ giật mình nhìn Tề Nhạc nói.
Tề Nhạc mỉm cười đáp:
- Cái này thì con không cần lo lắng. Cha chưa từng nghĩ tới muốn lấy đi vũ khí từ quốc gia. Hơn nữa, chuyện chúng ta tới đến Viễn Cổ Cự Thú thời kỳ sau này trở lại cũng không thể cho bất luận ngoại nhân biết rõ. Về phần vũ khí, cha sẽ nghĩ biện pháp, chờ chúng ta sau khi trở về, con sẽ biết.
Nói giỡn sao? Ai bảo vũ khí nhất định phải từ quốc gia mới lấy được? Phải biết, Thánh Hỏa Giáo dùng đầu cơ trục lợi súng ống đạn được mà sống. Dùng quy mô của đám người đó, làm ra vũ khí mấy ngàn người sử dụng có lẽ sẽ có chút ít khó khăn, nhưng chỉ cần có tiền thì khẳng định có thể làm được.
Tề Nhạc đem cái hòm thu lại vào trong Kỳ Lân Châu của mình rồi hướng Mặc Hỏa nói:
- Tiền bối, những vũ khí này tuy rằng tốt. Nhưng quan trọng nhất là làm ra càng nhiều vũ khí làm cho người ta sử dụng, đại tiền đề chính là chúng ta nhất định phải đạt được Côn Lôn Kính. Có được năng lực thông hành qua hai thời đại. Như vậy mới có thể đem vũ khí thời đại kia của chúng tôi đưa đến thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú.. Đến lúc đó, tôi sẽ mời chuyên gia giáo sư nhân loại các tộc tới để giảng giải như thế nào sử dụng những vũ khí này.
Mặc Hỏa thở dài một tiếng thật sâu nhìn Tề Nhạc nói:
- Ta hiện tại càng ngày càng tin tưởng, con đi vào thời đại này không phải là trùng hợp, mà là Thượng Thiên an bài đấy. Chỉ mới tới đã khiến thần thú chúng ta cùng nhân loại có thể quật khởi. Ngay cả Hiên Viên Kiếm - vật không có khả năng chiếm được cũng bị con chiếm lấy, như vậy Côn Lôn Kính vì cái gì lại không được đây? Ta bây giờ đối với lòng tin của con đã trở nên càng ngày càng nhiều.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Mượn cát ngôn của ngài, tôi cũng hy vọng có thể như vậy. Bất quá, tôi cũng không biết sự xuất hiện của tôi phải chăng đã cải biến lịch sử, khiến cho nhân loại phát triển sinh ra biến hóa. Có một chút tôi phải nói trước, những vũ khí này dù sao không phải thuộc về thời đại này, sau khi người Tộc Cửu Lê bị loài người hoàn toàn áp chế thì tôi sẽ thu hồi toàn bộ.
- Đồng thời, thời điểm những vũ khí này phân phát cho các tộc, tôi hy vọng nhân loại các tộc có thể cầm một ít gì đó trao đổi. Đương nhiên, chỉ là một chút ít đồ vật bình thường của thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú mà thôi, đến lúc đó lại nói.
Đồ vật này nọ bình thường tại thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú nếu mang tới hiện đại thì sẽ biến thành cái gì? Súng ống đạn được là rất cần tiền đấy, cho dù Hồ Quang cùng Dịch An là giáo chủ của Thánh Hỏa Giáo cũng không thể có thể không công mà đưa tới nhiều vũ khí như vậy. Mà lông dê tự nhiên là sinh ra trên người con dê, trong lòng của hắn đã sớm có ý định.
Ba người Tề Nhạc đi theo Y Nhược cùng Mặc Hỏa một lần nữa về tới Thương Sơn, bởi vì bên trong Thương Sơn nội ẩn tính đặc thù của Luyện Yêu hũ, vì thế trước khi tuy rằng tiếng nổ mạnh không nhỏ, nhưng cũng không có đưa tới hung thú, Mặc Hỏa cũng lựa chọn địa phương vô cùng thích hợp bởi nơi đó là lãnh địa không có hung thú làm chủ.
Sau khi trở lại Thương Sơn, Mặc Hỏa lập tức dùng phương thức đặc thù của Vương của Thần Thú hắn hướng các tộc nhân của mình truyền lại tin tức, mệnh lệnh tất cả Kỳ Lân đến Thương Sơn tập hợp. Đồng thời đối với Tề Nhạc chỉ điểm cũng lập tức đã bắt đầu.
Dù sao, đám người bên này mặc dù có kế hoạch, nhưng lại cũng không biết hung thú bên kia đang làm gì.
Từ ngày đó Y Nhược dùng Hiên Viên Kiếm dọa lùi Ngưu Ma Vương cùng đám cường giả hung thú thì chúng thủy chung không có bất cứ động tĩnh gì. Mà ngay cả lần trước Tộc Cửu Lê đột nhiên hướng Tộc Bạch Tộc tiến công, cũng chỉ có một chút hung thú bình thường bình thường tham dự mà thôi.
Hung thú đối với hủy diệt thần thú từ xưa đến nay với xuất hiện của Tề Nhạc phá hủy ngắn ngủi rồi trở nên bình tĩnh. Hung thú một phương tự nhiên sẽ không ngồi nhìn, song phương hiện tại ai cũng không biết tình huống đối phương đến tột cùng như thế nào. Mà Hiên Viên Kiếm xuất thế, không thể nghi ngờ đối với một phương hung thú sinh ra tác dụng rung động cực lớn.
Một tháng qua rất nhanh đi, một tháng này đến nay, Tề Nhạc hoàn toàn là trong huyệt động của Mặc Hỏa, thức ăn nước uống đều do Y Nhược phụ trách, mà Tuyết Nữ cùng Văn Đình đã được Y Nhược chỉ điểm, thực lực gia tăng lên rất nhiều.
← Ch. 144 | Ch. 146 → |