← Ch.145 | Ch.147 → |
Không trung, đám mây trắng nổi bật trên bầu trời xanh thăm thẳm, tựa như từng đoàn từng đoàn kẹo bông gòn cực lớn nhẹ nhàng phiêu đãng. Mặt trời tươi đẹp chiếu khắp nơi mang đến ôn hòa cùng sinh cơ. Từ không trung nhìn hướng mặt đất có thể thấy được từng mảng lớn màu xanh lá, rất dễ dàng làm cho tâm tình của người ta cảm thấy sảng khoái, mà tâm tình bây giờ của Tề Nhạc lại có chút khẩn trương.
Phi hành trên không trung, hắn lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Văn Đình dùng năng lượng bản thân bao vây lấy thân thể của Văn Đình. Thực lực của Văn Đình tuy rằng so trước kia tăng lên rất nhiều, nhất là đã nhận được năng lượng của Hoạt Xá Lợi cùng trước kia hoàn toàn không phải là một tầng rồi. Nhưng mà nàng dù sao chỉ có một nửa huyết mạch Kỳ Lân, bởi vậy, cũng không có năng lực phi hành của Kỳ Lân, lúc này chỉ có thể dựa vào Tề Nhạc trợ giúp mới có thể tung bay giữa không trung.
Tuyết Nữ đi theo bên kia Tề Nhạc, y phục của nàng vẫn sạch sẽ như cũ, khuôn mặt lạnh như băng trở nên nhu hòa rất nhiều so với trước kia. Một bên bay lên, ánh mắt còn bất chợt thấy Tề Nhạc cùng Văn Đình khi ánh mắt của nàng rơi vào trên người của hai người thường xuyên sẽ toát ra quang mang dịu dàng.
- Tề Nhạc, anh thật giống như có tâm sự gì, trên đường đi không thấy nói một câu nào.
Văn Đình có chút lo lắng nhìn nam nhân bên cạnh đã phát sinh quan hệ với mình.
Trong lòng Tề Nhạc cả kinh, hắn cười lớn nói:
- Không có ah! Anh chỉ là đang nghĩ, chúng ta lần này đi tìm Côn Lôn Kính, không biết sẽ gặp phải phiền toái gì. Lần trước đạt được Hiên Viên Kiếm, thật sự là nguyên nhân do vận khí tốt, lần này chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy nữa.
Văn Đình thở dài một tiếng, nói:
- Hiện tại cũng chỉ thuận theo ý trời rồi. Bất quá, Mặc Hỏa tiền bối không phải đã nói sao, những thần khí này tuy rằng rất khó tìm được, nhưng cũng sẽ không có nguy hiểm quá lớn. Đây là cơ hội duy nhất để chúng ta trở về, cũng chỉ có thể thử một lần thôi.
Tề Nhạc mỉm cười nhìn Văn Đình nói:
- Không biết vì cái gì, anh cuối cùng là cảm giác em tựa hồ không phải muốn trở về thì phải.
Ánh mắt Văn Đình u oán nhìn Tề Nhạc:
- Đúng vậy, em kỳ thật đối với chuyện có thể trở về hay không cũng không quá để ý. Dù sao, bất luận là ở chỗ này hay là thời đại kia của chúng ta, trừ anh ra cũng không có gì để cho em nhớ thương. Có trở về hay không lại có quan hệ gì đây? Nếu như có thể lưu ở thời đại này thì ít nhất em còn có thể có được anh một cách nguyên vẹn.
Tề Nhạc có chút không dám đối mặt cùng ánh mắt của Văn Đình, hắn tự nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng. Trong lòng cũng biết đây là vấn đề của mình, nhưng mà, để cho hắn bỏ Minh Minh, Như Nguyệt là chuyện không thể nào.
Nếu như hắn còn là Tề Nhạc lúc trước, có thể có một mỹ nữ làm bạn đã là thỏa mãn lớn lao.
Nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vận mệnh của hắn cải biến, có nhiều thứ đã không phải là chính hắn có khả năng hoàn toàn khống chế. Hiện tại đã đến một bước này, hắn có thể buông tha cho sao? Đáp án đương nhiên là không thể.
- Đình Đình, anh...
Văn Đình mỉm cười nói:
- Được rồi, em chỉ nói như vậy thôi mà, cũng không có ý tứ gì khác. Chẳng lẽ đối với tên du côn nhà anh, em còn bực cái gì sao?
Tề Nhạc vẻ mặt cười khổ nhìn Văn Đình, nói:
- Cái này, Đình Đình em cũng biết, có một số việc đều là vận mệnh an bài, không phải là anh có thể tự do điều khiển. Tại phương diện cảm tình, anh xác thực quá tham lam chút ít. Nhưng mà đôi khi tình cảm đến, anh xác thực không khống chế được chính mình. Từ lúc ban đầu là Minh Minh, sau đó là Như Nguyệt, lại đến em, mỗi người các em, anh không muốn bỏ một ai.
Nhìn bộ dáng Tề Nhạc có chút đáng thương, Văn Đình nắm thật chặt tay của hắn, nói:
- Thực xin lỗi! Tề Nhạc, em cũng không muốn mang đến phiền não cho anh. Anh là Kỳ Lân, bất luận là vận mệnh Kỳ Lân hay là tình huống bản thân Kỳ Lân, em cũng không có lý do gì độc chiếm anh. Yên tâm đi, tuy rằng em rất hy vọng có thể đạt được toàn bộ trái tim của anh, nhưng em không phải một nữ nhân giỏi về ghen tỵ.
Tề Nhạc kéo Văn Đình đến bên cạnh mình, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng cười nói:
- Anh biết ngay Đình Đình ngoan nhất. Kỳ thật, anh là toàn tâm toàn ý yêu mỗi người các em. Các em có thể được anh yêu toàn bộ. Anh yêu em, cũng yêu các nàng. Đây thật ra là cũng không mâu thuẫn. Có ba người các em, anh đã phi thường thỏa mãn. Chờ chúng ta sau này trở về, có thể mỗi ngày sinh hoạt cùng nhau, anh nghĩ, Minh Minh cùng Như Nguyệt cũng hiểu lý lẽ, họ sẽ chung sống tốt với nàng.
Văn Đình buột miệng cười, nói:
- Không đúng a, không phải ba cái, hẳn là bốn. Trát Cách Lỗ đại sư đã từng nói qua, anh cần bốn nữ nhân. Mà người thứ tư chỉ sợ sẽ là vị nữ cảnh sát xinh đẹp mà nóng bỏng thực hiện Sa Mạc Phong Bạo kia.
- Ách... cái này.
Nghe xong Văn Đình nhắc tới Thương Băng, lòng của Tề Nhạc lập tức bay lên vài phần cảm giác khác thường. Kích thích mãnh liệt của Sa Mạc Phong Bạo cho dù là mấy tháng sau cũng như vậy, hắn có thể rõ ràng nhớ như in. Thân thế đáng thương của Thương Băng cùng với đủ loại chuyện phát sinh cùng hắn, Tề Nhạc hắn không thể bỏ qua.
- Được rồi, anh không phải nói nam nhân không giải thích sao? Vậy thì không cần giải thích. Nếu như chúng ta có thể trở về. Chuyện thứ nhất em muốn làm chính là kết thành mặt trận thống nhất, hừ hừ, bốn thì quá nhiều rồi, anh nếu chuẩn bị thu người thứ năm thì xem chúng ta thu thập anh như thế nào.
Trong lòng của Tề Nhạc nhẹ nhàng thở ra, vội vàng cười làm lành nói:
- Không dám không dám, có bốn người các em, anh đã phi thường thỏa mãn.
Nói tới chỗ này, trong lòng của hắn không khỏi có chút toan tính. Minh Minh dịu dàng, Như Nguyệt nóng bỏng, Thương Băng sexy lạnh như băng cùng với Văn Đình thanh nhã. Tứ đại mỹ nữ mỗi người một vẻ, đều là siêu cấp mỹ nữ ngàn dặm mới tìm được một, có thể có bốn người vợ như thế, mình còn cần cái gì nữa.
Một bên Tuyết Nữ nghe hai người đối thoại thì không khỏi cười nói:
- Cha, người đúng là lạm tình a. Nguyên lai con còn có ba người mẹ a.
Tề Nhạc trừng Tuyết Nữ liếc, bày làm ra một bộ dạng nghiêm túc nói:
- Người lớn nói chuyện, tiểu hài tử không nên xen vào. Không biết lớn nhỏ đấy, cái gì gọi là lạm tình? Cha đây là bác ái.
Nghe Tề Nhạc vừa nói như vậy, Tuyết Nữ cười càng thêm lợi hại:
- Cha, con trước kia nghe mọi người ở Viêm Hoàng Hồn nói qua một câu, rất thích hợp cha bây giờ nha.
Tề Nhạc sững sờ, hỏi:
- Nói cái gì?
Tuyết Nữ cười mỉm mà nói:
- Nước quá trong ắt không có cá, da mặt dầy thì là vô địch. Tuyệt đối là khắc họa chân thật của cha.
- Ah! Tiểu nha đầu, con lại ngứa mông phải không? Xem cha đánh con hay không.
Tề Nhạc bày ra bộ dạng hung ác lôi kéo Văn Đình nhào tới Tuyết Nữ.
*****
Thân thể mềm mại của Tuyết Nữ lượn một vòng trên không trung đi tới bên người Văn Đình, lôi kéo tay của nàng, ủy khuất mà nói:
- Mẹ, nhìn cha ah, cha muốn đánh con, mẹ nhưng phải bảo vệ con.
Văn Đình đập vào tay Tề Nhạc, tức giận nói:
- Làm gì, Tuyết Nữ chẳng lẽ nói sai sao? Anh gần đây không phải đều rất vô sỉ sao? Lần kia anh sử dụng Kỳ Lân Tí hôn mê, em còn nghe cái người tên là Yến Tiểu Ất nói anh trước kia thường xuyên luôn miệng nói một câu, nói cái gì pretty girl chỉ có thể đạt được thân thể của anh, lại vĩnh viễn cũng không chiếm được linh hồn thuần khiết của anh. Đúng hay không? Như vậy mà anh cũng nói ra miệng, chẳng lẽ còn không phải vô sỉ sao?
- Không thể nào, cái này em cũng biết.
Tề Nhạc giật mình há to miệng.
Văn Đình đắc ý nói:
- Những gì có quan hệ với anh, em đương nhiên biết hết. Hừ, anh cẩn thận một chút, nếu lại có chuyện gì như lần trước gặp được Bạch Nộn Trữ thì mẹ con chúng em cùng một chỗ thu thập anh.
Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:
- Tiểu tử thúi Yến Tiểu Ất này, thậm chí ngay cả bí mật của ta cũng nói ra, xem ta trở về như thế nào thu thập hắn. Ta không xiên hắn như xiên thịt dê thì không xong.
Nhớ tới Yến Tiểu Ất, hắn ngoài miệng nói hung hăng, nhưng trong lòng nhiều hơn một phần tình cảm ấm áp. Nếu như không phải Yến Tiểu Ất xuất hiện, có lẽ cũng sẽ không có hắn hôm nay rồi. Lúc trước chính là vì đối với Yến Tiểu Ất rồi Bản Chuyên Phá Vũ Thuật (cục gạch phá võ thuật), mới có hành trình Tây Tạng mới gặp được đại sư Trát Cách Lỗ cùng Minh Minh. Tiếp đó trở thành Sinh Tiếu Vương cũng chính là từ đó về sau, vận mệnh của mình mới hoàn toàn cải biến, lại nói tiếp, chính mình thực có lẽ phải cám ơn hắn mới đúng.
Văn Đình nói:
- Tề Nhạc, những ngày này em xem anh mỗi ngày đều cùng Mặc Hỏa và những Kỳ Lân khác cùng một chỗ tu luyện, đến cùng đã luyện thành cái gì? Anh đã đạt tới cảnh giới bảy vân chưa?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Còn không có! Thăng vân bí quyết mỗi khi tăng lên một tầng đều là phi thường khó khăn, nhất là đến ba vân, sáu vân cùng chín vân. Ba cái cửa khẩu đều là phi thường khó khăn. Anh hiện tại đã đến cảnh giới sáu vân, Nhưng mà còn chưa tới sáu vân đỉnh phong. Cho dù đến sáu vân đỉnh phong muốn có chỗ đột phá, đạt tới cảnh giới bảy vân cũng phi thường khó khăn.
- Đến sáu vân có thể tiến hành Kỳ Lân biến thành giai đoạn thứ hai, nhưng đã đến cảnh giới bảy vân liền đem năng lực Kỳ Lân tiến vào đại thành, toàn bộ thực lực tăng lên. Anh có thể nhanh tăng lên tới cảnh giới sáu vân như vậy, Tự Nhiên Chi Nguyên cố nhiên làm ra tác dụng trọng yếu.
- Đồng thời, quan trọng hơn vẫn là Lam Hải Lôi Châu của Minh Xà đại ca lúc trước và nội đan của Kim Sí Đại Bằng Điêu phát huy tác dụng. Dưới tác dụng của năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên, anh đã hoàn toàn hấp thu năng lượng trong chúng. Hơn nữa anh có chút nội tình, cho nên mới có thể khôi phục nhanh như vậy. Bất quá, cũng chính bởi vì tăng lên cảnh giới sáu vân quá nhanh mà khi tới quan khẩu từ sáu lên bảy càng thêm khó.
- Anh cùng Mặc Hỏa tiền bối cẩn thận thảo luận qua vấn đề này. Hắn đề nghị anh không nên tiếp tục đột phá sáu vân, bởi vì vân lực của anh hiện tại còn chưa đủ ổn định, tuy rằng áp súc tốt vô cùng, vân lực phi thường tinh khiết, nhưng còn không đủ thâm hậu, tốt nhất là có thể ở giai đoạn sáu vân tiếp tục tăng trụ cột. Nói như vậy tăng lên tới cảnh giới bảy vân mới có thể tăng cường thực lực, hơn nữa đối với những cảnh giới sau còn dễ dàng hơn.
Văn Đình gật nhẹ đầu, nói:
- Vậy thời gian một tháng này anh học được những gì? Mặc Hỏa tiền bối là Hắc Kỳ Lân, cũng là Kỳ Lân Vương, có lẽ trợ giúp đối với anh không nhỏ.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Đó là tự nhiên rồi! Trợ giúp đối với anh không dừng lại ở một người Mặc Hỏa tiền bối, những Kỳ Lân tiền bối khác cũng đều có trợ giúp rất lớn. Có lẽ là bởi vì anh dùng năng lượng của Tự Nhiên Chi Nguyên cải biến thân thể họ, khiến tính mạng họ được đề thăng. Đám người trợ giúp anh hoàn toàn là tận hết sức lực. Hiện giờ ứng dụng bốn loại Vân Lực của anh mạnh hơn nhiều so với trước kia, tiểu kỹ xảo ứng dụng Vân Lực cũng học xong, dưới tình huống có thể sử dụng càng ít Vân Lực vẫn sinh ra hiệu quả lớn.
- Một tháng này, chẳng những Vân Lực bản thân anh trở nên thuần hậu, mà năng lực Kỳ Lân mới cũng khiến cho anh sau này trong chiến đấu có thể áp đảo địch nhân, anh đoán chừng, hiện tại thực lực của anh toàn lực phát động xuống, cho dù không có Hiên Viên Kiếm trợ giúp, cũng có thể chiến đấu cùng một đầu hung thú vạn năm. Huống chi anh còn có Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp thần kỳ mà nhạc phụ lưu cho.
Khuôn mặt Văn Đình đỏ lên nói:
- Cái gì nhạc phụ anh, em đáp ứng muốn gả cho anh rồi sao?
Tề Nhạc cười xấu xa nói:
- Em cũng đã cho ta hai tay đánh vật với anh, không gả cho anh còn có thể gả cho ai?
Nghe hắn vừa nói như vậy, khuôn mặt Văn Đình lập tức đỏ thẫm, khẽ gắt một tiếng, nói:
- Có Tuyết Nữ ở đây, anh nói linh tinh cái gì đó.
Tuyết Nữ tò mò hỏi:
- Cha, cái gì gọi là hai tay vật nhau ah! Là một loại năng lực rất mạnh sao?
Tề Nhạc cười ha ha, nói:
- Đúng vậy, cái này ah! Chờ sau này trở về cha tìm tiểu thuyết Bản Kim Dong Đại Hiệp cho con xem con sẽ hiểu. Hiện tại thì không thể giải thích nhiều.
Văn Đình hung hăng trợn mắt nhìn Tề Nhạc nói:
- Thật không biết ở bên trong đầu óc anh chứa cái khỉ gì, tư tưởng xấu xa quả thực là tầng tầng lớp lớp.
Tề Nhạc nhìn Văn Đình thật sâu, phản ứng cực nhanh mà nói:
- Trong đầu anh nghĩ đương nhiên là yêu em rồi. Đình Đình, chẳng lẽ em cảm thụ không được sao?
Văn Đình sửng sốt một chút, khuôn mặt càng thêm đỏ lên:
- Không có đứng đắn, đáng ghét.
Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng mà khóe miệng nàng đã xuất hiện một tia mỉm cười ngọt ngào.
Tề Nhạc nói:
- Ah, đúng rồi. Đình Đình, có chuyện anh muốn nói cho em. Những ngày này anh một bên học tập những năng lực của Kỳ Lân cùng với ứng dụng năng lực Kỳ Lân, một bên cùng Mặc Hỏa tiền bối nghiên cứu thảo luận một chút về Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp. Theo như bọn anh đoán chừng, Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp này kỳ thật là bổn mạng lĩnh vực của nhạc phụ đại nhân lão nhân gia cải tạo mà thành, cường hành rót vào làn da bản thân mà luyện chế ra Kỳ Lân Ẩn đấy. Nhạc phụ đại nhân không hổ là cường giả Kỳ Lân cường đại nhất Kỳ Lân nhất tộc từ trước tới nay. Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp chẳng những là lĩnh vực siêu cường vực, hắn càng có thể đem lĩnh vực bảo lưu lại ra, đây quả thực thật là chuyện bất khả tư nghị.
Văn Đình thở dài một tiếng, nói:
- Nếu như không phải bởi vì phụ thân vô cùng cường đại, mẫu thân cũng sẽ không bị sai sử đi tiếp cận người. Có lẽ, không có lời của mẫu thân, phụ thân dẫn theo thần thú nhất tộc, còn không biết áp chế đám hung thú thành cái dạng gì. Bất quá, cũng chính là từ lần đại biến đó mà chẳng những Kỳ Lân nhất tộc rất nhanh bị tuyệt diệt, đám hung thú vì phụ thân sắp chết cắn trả hạ phần lớn cao thủ. Điềm báo trước thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú chấm dứt, nhân loại phát triển nắm giữ ở quyền khống chế của Viêm Hoàng đại địa trong tay mình.
*****
Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nói:
- Em nói không sai, bất cứ chuyện gì cũng có nhân duyên đấy, thì giống chúng ta dưới tác dụng của Luân Hồi quả trở lại thời đại này cũng là như thế. Có lẽ chính là vì hiện tại thần thú cùng hung thú đối lập thực lực chênh lệch quá lớn, chúng ta mới có thể theo lão thiên sắp đặt mà lần tới thời đại này. Trước kia ta chưa bao giờ tin tưởng những điều này, nhưng hiện tại sự thật bày ở trước mắt, vẫn làm anh không thể không tin.
Văn Đình mỉm cười, nói:
- Chúng ta cũng chỉ có dựa theo vận mệnh an bài đi tiếp thôi. Bất luận như thế nào, em vĩnh viễn cũng sẽ ở bên cạnh anh ủng hộ anh, cho dù chúng ta không cách nào trở về, em cũng lại ở chỗ này thủy chung làm bạn với anh. Được chứ?
Nghe Văn Đình nói xong, Tề Nhạc nhớ tới Y Nhược cùng đám người Mặc Hỏa thỉnh cầu đối với chính mình thì trong lòng thở dài một tiếng, Đình Đình ah Đình Đình, em cũng đã biết, bất luận có thể trở về hay không, lão công của em cũng chịu mạo hiểm cực lớn.
Nhưng mà, bất luận này mạo hiểm như thế nào, anh tuyệt sẽ không cho em bị bất cứ thương tổn gì. Không biết đám người Mặc Hỏa an bài thế nào rồi. Chờ lần này từ Côn Lôn Sơn mạch trở về, có lẽ, là thời điểm mình thực hiện lời hứa rồi.
Mỉm cười, quang mang trong mắt Tề Nhạc trở nên ôn hòa rất nhiều, mà nhìn bầu trời bao la xanh thẳm, hào khí trong lồng ngực hào khí. Mặc kệ nó, bất luận kết quả như thế nào thì mình đã đáp ứng, nhất định phải đi đối mặt. Hiện tại nghĩ nhiều như thế có tác dụng gì đâu, không bằng thật vui vẻ cùng Đình Đình, Tuyết Nữ sống thật tốt. Nghĩ tới đây, Tề Nhạc gào to một tiếng:
- Chúng ta nhanh tăng tốc, hi vọng sớm có thể đạt được mục đích.
Tin tức Mặc Hỏa cho Tề Nhạc phi thường kỹ càng, Côn Lôn Kính với tư cách là thần khí xếp hạng thứ chín trong thập đại thần khí, nó bị thiên thần lưu tại dãy núi Côn Lôn.
Từ thời xa xưa, thời điểm Côn Lôn Kính xuất hiện kỳ thật không biết vị đại thần nào luyện chế ra, nó cũng không có uy lực công kích cũng không có năng lực phòng ngự.
Nhưng mà, nó có thể xem thấu hết thảy ngụy trang, thậm chí là xem thấu thời không, cũng chỉ có nó mới là một kiện bảo vật duy nhất trong thập đại thần khí có thể xuyên việt thời không. Ý nghĩa của nó kỳ thật cũng không chênh lệch bao nhiêu với thần khí khác, tính đặc thù của nó xét ở mặt khác còn hữu dụng hơn các thần khí khác nhiều.
Đối với Tề Nhạc mà nói, không thể nghi ngờ đúng là như thế, hắn tuy rằng đã nhận được Hiên Viên Kiếm, nhưng mà nếu để cho hắn lựa chọn hắn lại thà rằng lựa chọn Côn Lôn Kính. Cho dù là đã có năng lực sử dụng Hiên Viên Kiếm, hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy. Coi như là đổi thành Đông Hoàng Chung đứng đầu thập đại thần khí, lựa chọn của Tề Nhạc cũng tuyệt đối sẽ không thay đổi. Dù sao, đối với hắn mà nói, không có gì trọng yếu hơn so với trở lại thời đại kia của mình.
Côn Lôn Sơn mạch thời đại này không giống Côn Lôn Sơn mạch thời đại kia của Tề Nhạc, không chỉ có là bộ dáng không giống nhau, hoàn cảnh không giống nhau, mà ngay cả vị trí địa lý cũng khác nhau.
Tề Nhạc từ Mặc Hỏa đã nhận được một tấm địa đồ giản dị dùng da động vật chế tác, địa đồ tuy rằng rất đơn giản, nhưng ở thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú mà nói có thể tính toán là bảo vật vô giá rồi. Dù sao, ở thời đại này vẽ ra một tấm bản đồ trong ký ức, nhất định phải đi tới các địa phương đó xem một lần. Đây là chuyện khó khăn là bực nào?
Côn Lôn Sơn mạch nằm ở hướng Tây Bắc của Viêm Hoàng đại địa, chỉnh thể vị trí cùng thời đại kia của Tề Nhạc có chút gần, nhưng thiên về hướng tây hơn. Cảm giác của Tề Nhạc lúc này là phạm vi của Viêm Hoàng đại địa dường như lớn hơn thời đại kia của Tề Nhạc rất nhiều. Thông qua trao đổi cùng Văn Đình, Tề Nhạc phát hiện, thế giới lúc này cùng thời đại kia của mình khác nhau rất lớn, mà ngay cả tình huống các khối đại lục cũng không giống nhau.
Thậm chí có khả năng, lúc này Á Châu cùng các lục địa khác vẫn còn kết nối với nhau. Đương nhiên, Tề Nhạc đối với mấy cái này cũng không có hứng thú quá lớn, hắn chỉ muốn mau sớm dựa theo vị trí đánh dấu trên bản đồ tìm kiếm được Côn Lôn Sơn, hơn nữa dựa theo địa đồ tìm ra địa phương bảo tồn Côn Lôn Kính.
Mặc Hỏa cho Tề Nhạc tin tức đã rất kỹ càng, nhưng mà, hắn cũng không biết Côn Lôn Kính đến tột cùng nằm ở vị trí nào trong Côn Lôn Sơn mạch, đối với trong thập đại thần khí, bất luận một kiện nào, các thần thú bọn họ đều đã từng cẩn thận tìm kiếm dò xét qua, thông qua đủ loại dấu hiệu năm đó tìm kiếm, Mặc Hỏa đem phạm vi có Côn Lôn Kính thu hẹp đi rất nhiều. Đại khái ngay ở khu vực cao hơn mặt nước biển tầm hai tòa núi tuyết. Muốn tìm được Côn Lôn Kính, vận khí vẫn như cũ là nhân tố phi thường trọng yếu.
Suốt ba ngày phi hành, thông qua biểu hiện của địa đồ, Tề Nhạc biết rõ, khoảng cách Côn Lôn Sơn chỉ sợ còn có một đoạn không ngắn. Có lẽ phải gấp ba khoảng cách quãng đường chính mình đã bay qua. Dọc theo con đường này coi như là bình tĩnh. Dưới tình huống thúc dục Vân Lực dùng năng lực Phù Diêu Trực Thượng Cửu Vạn Lý, Tề Nhạc đôi khi dùng lực lượng một người mang theo Văn Đình, Tuyết Nữ hai người đồng thời phi hành. Vì thế tốc độ phi hành thật nhanh. Cho dù còn xa mới sánh được với máy bay thời đại của hắn, nhưng vẫn còn nhanh hơn xe lửa rất nhiều.
Đang bay đi, Tuyết Nữ đột nhiên thò tay chỉ hướng phía dưới, nói:
- Cha, mẹ, hai người mau nhìn, phía dưới có rừng cây thật rậm rạp ah!
Tề Nhạc chính thúc dục Vân Lực một bên phi hành một bên hấp thu lấy phần tử năng lượng trong không khí, đột nhiên nghe xong Tuyết Nữ nói thì vô ý thức hướng xuống xem xét. Đúng như Tuyết Nữ nói như vậy, phía dưới là một mảnh rừng rậm rậm rạp mênh mông, cho dù là trên không trung cũng không cách nào chứng kiến giới hạn của nó, phóng nhãn nhìn lại rậm rạp rậm rạp tựa như một mảnh hải dương màu xanh lá. Ánh mặt trời chiếu xuống không cách nào xuyên qua tán cây để thấy đất đai bên dưới.
Nguyên một đám tán cây cực lớn hoàn toàn che chắn tầm mắt của mọi người, cho dù ở giữa không trung cũng có thể cảm giác được khí tức tự nhiên bành trướng.
Với tư cách Tự Nhiên Chi Nguyên, đột nhiên cảm giác được tự nhiên mãnh liệt như vậy, thể xác và tinh thần của Tề Nhạc lập tức sảng khoái vô cùng:
- Cái chỗ này thật đẹp, ai, ta càng ngày càng thích thời đại này rồi. Chỉ cần có thể trở về, sau này nhất định phải mang theo tất cả mọi người đến bên này nhìn xem, coi như là du lịch một chuyến.
Tuyết Nữ năn nỉ nói:
- Cha, chúng ta hạ xuống nghỉ ngơi một chút được không? Chúng ta đã bay hơn nửa ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút a.
Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái hỏi:
- Tuyết Nữ, con mệt mỏi rồi hả?
Khuôn mặt Tuyết Nữ đỏ lên có chút xấu hổ mà nói:
- Mệt thì không phải rất mệt a, nhưng con muốn đi xuống xem một chút, được không?
Thanks
*****
Nhìn ánh mắt của nàng có chút lập loè, trong lòng Tề Nhạc không khỏi nghi hoặc nói:
- Chỉ là rừng rậm mà thôi, có cái gì đẹp mắt đâu, chúng ta vẫn nhanh đi thôi. Sớm đạt được Côn Lôn Kính, chúng ta cũng có thể sớm một chút trở lại thế giới của mình.
Tuyết Nữ vội la lên:
- Nhưng mà, cha, phía dưới có nước.
- Có nước?
Tề Nhạc lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, Tuyết Nữ là phi thường ưa thích sạch sẽ. Ở lại Thương Sơn một tháng, nàng cũng sẽ thường xuyên để cho Y Nhược mang theo nàng đi ra ngoài tìm địa phương tắm rửa, đã đi ba ngày xem ra nàng lại là muốn tắm rửa đây.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Được rồi. Chúng ta đi xuống xem một chút a, bất quá, ta như thế nào không thấy được sự tồn tại của nước nhỉ?
Tuyết Nữ nói:
- Con có năng lực thủy thuộc tính, hơn nữa cũng có năng lực Phong thuộc tính. Cha, người tuy rằng cũng có, nhưng tinh lực đều tập trung ở phi hành tự nhiên không có phát hiện. Con thông qua đó cảm thấy nước tồn tại, hơn nữa là thủy nguyên tố phi thường tinh khiết, nhất định có rất nước chảy thanh tịnh bên trong cánh rừng rậm này.
Văn Đình cười nói:
- Em cũng muốn tắm nữa nha, chúng ta cùng một chỗ đi xuống đi.
Tinh thần lực của Tề Nhạc lặng yên bao trùm, bao phủ hướng khu rừng rậm rạp bên dưới. Hắn thông qua khí tức sinh mệnh trong rừng rậm, phát hiện nguồn nước cách nơi này một đoạn đường không xa, bởi vì khoảng cách không gần, hơn nữa chung quanh cũng đều là rừng rậm vì thế trên không trung đám người mới không cách nào thấy được.
Có thể tạo nên một cánh rừng rộng lớn như thế này, xem ra nguồn nước không nhỏ. Đi tới xem một chút cũng là chọn lựa không tồi. Nghĩ tới đây, Tề Nhạc một tay ôm Văn Đình mảnh khảnh vòng eo, tay kia lôi kéo Tuyết Nữ đem tốc độ phi hành lại đề thăng vài phần, hướng xuống vị trí nguồn nước bay đi.
Khí tức thủy năng lượng ba động càng ngày càng rõ ràng, theo độ cao giảm xuống dần, Tề Nhạc giật mình phát hiện, cánh rừng rậm này xác thực phi thường kỳ lạ, khỏi cần phải nói, riêng cây cối cao lớn cũng đủ để làm hắn giật mình. Lúc trước, vừa đi vào cái thế giới này, ở bên trong khu rừng rậm rạp tại địa bàn của Hỗn Độn Vương, Tề Nhạc đã kinh ngạc không ít, nhưng chiều cao của cây cối đó cũng chỉ chừng mười thước.
Mà cây cối trong cánh rừng rậm trước mắt này cao hơn ba mươi mét. Đây ít nhất cũng phải là cổ thụ đã ngoài ngàn năm rồi a. ! Đều có thể nói là hóa thạch sống rồi. Cây cối cao lớn mà mà rậm rạp khiến cho không khí trên rừng rậm mỹ diệu nói không nên lời, hít mấy ngụm không khí thật sâu, lập tức Tề Nhạc cảm giác trong cơ thể tràn đầy sức sống.
Năng lượng Thiên nhiên như là Hải Nạp Bách Xuyên hướng thân thể Tề Nhạc mãnh liệt xông tới, dưới tác dụng không ngừng của Vân Lực chuyển đổi thành năng lượng cho Tề Nhạc. Những năng lượng tự nhiên này cũng không thể tăng Vân Lực của Tề Nhạc lên, nhưng lại bổ sung thể lực cùng Vân Lực hắn đã mất đi.
Mặc dù chỉ có tác dụng bổ sung, nhưng đối với Tề Nhạc mà nói cũng phi thường thư thái. Huống chi thân thể của hắn tuy rằng đã bị triệt để cải tạo, nhưng chịu khí tức tự nhiên ảnh hưởng vẫn cảm thấy sẽ sinh ra một ít biến hóa nhỏ bé khiến cho thân thể của hắn trở nên càng thêm kiên cường dẻo dai, cũng càng tràn ngập sức sống.
Đang phi hành, đột nhiên, Tề Nhạc chứng kiến phía dưới có một đạo hắc ảnh như thiểm điện từ tán cây chui ra, hướng không trung bay lên. Phía sau nó là lại chui ra hơn mười đạo thân ảnh màu trắng đuổi đi theo. Bóng đen phía trước bị ánh mặt trời làm lóa mắt, tốc độ đột nhiên hạ thấp rất nhiều, nguyên vốn đã bỏ qua một khoảng cách khá xa hiện giờ bị những bóng trắng kéo lại gần.
Tề Nhạc giảm tốc độ phi hành của chính mình xuống nhìn chăm chú nhìn lại, chỉ thấy bay đầu tiên là một gã nam tử phi thường anh tuấn. Toàn thân tản ra một tầng khí tức màu đen, tướng mạo tuy rằng anh tuấn nhưng hai cái răng nanh xông ra khỏi môi. Tề Nhạc cảm giác khí tức năng lượng của hắn hoàn toàn là hắc ám, có chút quen thuộc, nhưng Tề Nhạc cũng không chắc chắn cuối cùng là cái dạng năng lượng gì.
Sau lưng thanh niên anh tuấn có một cặp cánh mỏng như cánh ve màu đen. Nhưng là vì rất mỏng, nên bị ánh sáng xuyên qua, mà cánh của hắn rất đặc thù, bên trên không có lông vũ nhưng lại có một tầng lông màu đen rậm rạp. Lúc này, thanh niên mặc dù đang dốc sức liều mạng phi hành, nhưng nhìn ra được bộ dáng của hắn tựa hồ rất thống khổ.
Thân ảnh màu trắng đuổi theo đằng sau, nữ có nam có, tổng cộng hơn mười người.
Mỗi người sắc mặt đều phi thường ngưng trọng. Nam tướng mạo anh tuấn, nữ tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần. Dĩ nhiên là một đám tuấn nam mỹ nữ. Trong lòng của Tề Nhạc thầm nghĩ, những thanh niên nam nữ như vậy mà đưa tới thời đại mình thì có thể trực tiếp đi thi hoa hậu, hoa khôi rồi.
Đám người không phải là theo dựa vào thân thể của mình phi hành, dưới thân mỗi người đều cưỡi một con chim lớn, thân chim dài chừng hai mét, sải cánh đạt tới bốn mét, toàn thân đều có được lông vũ trắng như tuyết. Thân thể cự đại mà cùng cánh cũng không ảnh hưởng trình độ linh hoạt của chúng, chỉ một cái vỗ cánh đã tới gần nam tử anh tuấn phía trước.
Không đợi Tề Nhạc tự hỏi quá nhiều, thanh niên anh tuấn khí tức màu đen phía trước đã hướng phương hướng của bọn hắn bay tới, mà phía sau những người áo trắng chỉ còn cách hắn chưa tới hai mươi mét. Trong tay bọn họ đều cầm vũ khí làm bằng đá, nếu như không phải bởi vì phi hành rất khó ném chuẩn thì chỉ sợ đã bắt đầu ném rồi.
Tề Nhạc cho tới bây giờ cũng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác. Hắn hướng Văn Đình cùng Tuyết Nữ nháy mắt, liền chuẩn bị tăng độ cao phi hành để cho người phía dưới đi qua. Bất quá chuyện tình làm hắn không tưởng được đột nhiên xảy ra. Hắc y nhân phi hành ở phía trước đột nhiên dừng lại một chút, ngay sau đó, thân thể của hắn hướng thẳng tắp bay tới không trung. Đồng thời thân thể ở giữa không trung hoạch xuất một cái đường cong lập tức né nhanh qua truy binh phía sau, mà lúc này hắn phi hành tới trước mặt ba người Tề Nhạc.
Tề Nhạc vô ý thức tăng lên Vân Lực trong cơ thể, nếu như đối phương muốn tạo ra sự bất lợi gì đối với chính mình thì hắn tuyệt sẽ không khách khí.
Lúc này nam tử áo đen đã cách đám người rất gần, đột nhiên chứng kiến ba người Tề Nhạc lăng không phi hành giữa không trung, hắn rõ ràng sững sờ, lập tức đến phụ cận, phản ứng của hắn phi thường nhanh chóng, thân thể trên không trung xảo diệu chuyển hướng, lại hoạch xuất một đường vòng cung cách ba người Tề Nhạc chừng hai mét bay vút tới.
Mỉm cười, trong mắt Tề Nhạc không khỏi toát ra một tia thưởng thức, phi hành đường vòng cung trùng hợp như vậy đúng là phương pháp tốt nhất tránh né chướng ngại. Bất quá, nụ cười của hắn không có bảo trì bao lâu, truy binh phía dưới cũng đã vọt lên, lúc này, thanh niên mặc áo đen phía trước đã lách qua ba người Tề Nhạc, mà những người truy binh đang cưỡi những con chim lớn này hiển nhiên không có thân thủ linh xảo như vậy.
← Ch. 145 | Ch. 147 → |