Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 151

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 151: Côn Luân Sơn Mạch
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


- Đừng nói là tôi, coi như là Vương của Thần Thú cũng không phải là đối thủ của hắn, trên thế giới này, hắn có thể nói là người mạnh nhất. Cho dù cô học xong toàn bộ năng lực của tôi, cũng tuyệt đối không thể nào là đối thủ của hắn. Đừng nên mơ tưởng hão huyền nữa, hảo hảo sống sót mới được mới là chuyện quan trọng nhất với cô bây giờ. Được rồi, không nên quấy rầy tôi nữa, tôi phải bắt đầu tu luyện đây.

Nói xong, hắn không hề để ý tới Nguyệt Dạ, nhắm chặt hai mắt lại bắt đầu khôi phục Vân Lực bản thân.

Nguyệt Dạ ngơ ngác nhìn Tề Nhạc trước mắt, hào quang trong mắt lập tức trở nên có chút mê ly, cừu nhân của mình dĩ nhiên là cường giả cường đại nhất thế giới này, thù này báo thế nào đây? Ngay cả người trước mắt được mình cho là mạnh nhất cũng nói xa không phải là đối thủ, vậy còn hy vọng báo thù sao?

Tề Nhạc dùng thời gian một ngày lần nữa khôi phục thân thể mình đến tình trạng tốt nhất, trước khi rời khỏi huyệt động, hắn một mình ra ngoài dò xét hoàn cảnh chung quanh một chút, sau khi xác nhận không có khí tức Vương của Hung Thú, lúc này mới gọi tam nữ ra.

Hắn hiện giờ cũng chưa biết phải làm sao để giải quyết vấn đề của Nguyệt Dạ nữa.

Văn Đình nói không sai, lúc này Viễn Cổ Cự Thú nguy hiểm như thế, để nàng lưu lại một mình chẳng khác nào để nàng tự sinh tự diệt. Đã cứu được nàng, sao có thể nhìn nàng chết chứ? Cho nên, hắn hiện giờ cũng chỉ có thể trước tiên mang đệ nhất mỹ nữ nhân loại này bên người thôi.

Về phần Bạch Hổ, Tề Nhạc trực tiếp thu nó vào trong Kỳ Lân Châu của mình, để nó tự tu luyện. Có thể mượn một ít khí tức Kỳ Lân của Kỳ Lân Châu, đối với việc tu luyện của Bạch Hổ rất có lợi, vậy nên nó mới vui vẻ như thế.

Bốn người lần nữa ra ngoài, Tề Nhạc lấy ra địa đồ phân biệt phương hướng lần nữa rồi bay về phía Côn Lôn Sơn. Trong lòng của hắn đã có ý định, cho dù thuận lợi đạt được Côn Luân Kính, mình cũng phải giúp các thần thú đi làm chuyện kia, đến lúc đó lại đưa Nguyệt Dạ đến Tộc Nguyệt là được. Về phần lúc tìm kiếm Côn Luân Kính gặp phải toái gì, hiện giờ có nghĩ nhiều cũng không ích gì.

Đồng thời khi bốn người Tề Nhạc đi ra ngoài, bên kia, đám hung thú đã hoàn toàn hủy diệt lãnh địa Tộc Nguyệt cũng xảy ra biến hóa.

- Hỗn Độn, giao cho ngươi một nhiệm vụ, ngươi dẫn đầu mười tên hung thú sáu ngàn tuổi đến Tộc Cửu Lê phụ trợ bọn hắn, chỉ cần không phải gặp được đại lượng thần thú thì ngươi cứ tận lực giết những người kia cho ta.

Ngưu Ma Vương lạnh lùng hạ mệnh lệnh cho Hỗn Độn Vương.

- Vâng, Vương vĩ đại. Vương, những người kia thực sự đáng cho chúng ta chú ý như vậy sao? Ngài cũng thấy đấy, trước mấy vạn người trước kia cũng chỉ bị chúng ta hủy diệt trong phút chốc. Cho dù năng lực sinh sản của bọn chúng có cường thịnh trở lại thì chỉ cần chúng ta muốn hủy diệt cũng hoàn toàn có thể đơn giản làm được, thuộc hạ cảm thấy cần phải đối phó với những người kia trước mới được.

Vương của Hung Thú Ngưu Ma Vương lạnh lùng nhìn Hỗn Độn Vương:

- Ta làm việc gì cần ngươi tới đánh giá sao? Nhân loại tuy rằng nhỏ yếu, nhưng cũng không thể xem thường. Năm đó tên Hoàng Đế có được Hiên Viên kiếm kia ngay cả ta cũng phải kiêng kị vài phần. Vĩnh viễn không nên xem thường nhân loại, bọn hắn chẳng những sinh sôi nảy nở cực nhanh, hơn nữa phát triển cũng rất nhanh.

- Tuy rằng hiện giờ còn xa không phải là đối thủ của chúng ta, nhưng cũng không có nghĩa là vĩnh viễn bọn hắn không thể cường đại. Từ sự coi trọng của thần thú đối với nhân loại cũng đủ để nhìn ra điểm này rồi. Các ngươi về sau phải học thông minh một chút cho ta, dù chỉ có một chút khả năng, chúng ta cũng không thể để bất luận chủng tộc nào uy hiếp được địa vị thống trị của chúng ta được.

Hỗn Độn Vương thấy Ngưu Ma Vương có dấu hiệu tức giận liền vội vàng sợ hãi nói:

- Vâng, Vương vĩ đại, cơ trí của ngài thuộc hạ xa xa không cách nào bằng được, nhờ ngài nhìn xa trông rộng mới có thể dẫn đầu chúng ta vĩnh viễn là chúa tể của thế giới này, thuộc hạ lập tức đi ngay.

Nói xong, nó lập tức phi thân mà xuống, tùy tiện chọn lựa mười tên hung thú rời đi.

Thấy Hỗn Độn Vương đi rồi, Ngưu Ma Vương nói với Đại Bằng Minh Vương và Thâm Hải Minh Long Vương:

- Hai người các ngươi chú ý nó nhiều hơn đi. Đừng thấy nó bình thường tôn kính ta, nhưng Hỗn Độn nhất tộc và hung thú chúng ta không giống nhau, bọn hắn trời sinh chính là vì thôn phệ mà tồn tại, nếu có một ngày nó đầy đủ cường đại rồi, khó bảo toàn sẽ không thôn phệ toàn bộ chúng ta, cho nên, đối với Hỗn Độn Vương, các ngươi nhất định phải cẩn thận một chút mới được.

- Vâng, Vương vĩ đại.

- Tốt rồi, hiện giờ các ngươi mang theo tộc nhân khác rời khỏi nơi này, trở lại lãnh địa của chúng ta đi, tùy thời giám thị động tĩnh phía thần thú, ta có chuyện phải đi làm. Trước khi ta trở lại, cho dù thần thú một phương tiến công quy mô, các ngươi cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Đồng thời, các ngươi phải nghe ngóng tên nhân loại nắm giữ Hiên Viên kiếm kia cho ta.

- Tùy thời chú ý hướng đi của hắn. Theo người của chúng ta hồi báo, ta thấy, Hiên Viên kiếm rất có thể rơi vào trong tay con Hắc Kỳ Lân lần trước, nếu quả thật như vậy, đó là uy hiếp cực lớn với chúng ta. Thần thú đã bị chúng ta áp chế mấy ngàn năm, tuyệt không thể để bọn nó có cơ hội lật bàn nào được.

Đã có kinh nghiệm Hỗn Độn Vương thất bại lần trước, Đại Bằng Minh Vương và Thâm Hải Minh Long Vương cũng không dám hỏi nhiều, sau khi cung kính đáp lại liền dẫn theo đám hung thú còn lại rời đi. Nhìn bóng lưng bọn hắn rời đi, thân hình Ngưu Ma Vương nhoáng một cái, biến thân thể mình chỉ lớn chừng như nhân loại, lúc này mới phá không bay lên, bay về phía phương tây.

...

Tề Nhạc cúi đầu nhìn chú giải và vị trí của bản đồ, thì thào tự nhủ:

- Xích thủy chi hậu, hắc thủy chi tiền, hữu đại sơn, danh viết côn luân chi khâu. Quảng vạn lý, cao nhất thiên lý, thần vật chi sở sinh, thánh nhân tiên nhân chi sở tập dã. Trong truyền thuyền này, Côn Lôn Sơn tựa hồ là chỗ thần nhân tụ tập, có lẽ chính là chỗ này a.

Trải qua phi hành năm ngày, trước mặt một con sông lớn màu vàng nâu ra hiện ra trước mặt bọn hắn, Tề Nhạc biết rõ, nếu như địa đồ là đúng thì... nơi này chính là chỗ được gọi là trì thủy rồi. Bất quá, hình dung trên bản đồ tựa hồ có chút khoa trương, rộng vạn dặm còn có thế, nhưng mà cao một nghìn dặm thì không thể nào được.

Đáng tiếc, hiện giờ đã không còn thánh nhân, tiên nhân gì nữa rồi, đến gần Côn Lôn Sơn, khát vọng đạt được Côn Luân Kính trong lòng Tề Nhạc trở nên ngày càng bức thiết. Ánh mắt quét về phía Xích Thủy, Tuyết Sơn kéo dài vạn dặm bắt ngày sau Xích Thủy, nhìn qua nguy nga hùng vĩ, phía dưới Tuyết Sơn thì không khác gì núi bình thường cả, nhưng sau khi vượt qua giữa sườn núi lại hoàn toàn bị tuyết trắng xóa bao phủ lấy, Tề Nhạc lúc đi Vân Nam cũng đã gặp tuyết sơn, nhưng tuyết sơn ở Đại Lý nếu so với Côn Lôn Sơn nguy nga trước mặt này thì lại như gặp phải dân chơi thứ thiệt rồi.

*****

Tề Nhạc nói với Văn Đình nói:

- Bọn em tìm nơi an toàn chờ anh, anh đi vào trong Côn Lôn Sơn tìm kiếm.

Văn Đình cau mày nói:

- Như vậy sao được, một mình anh đi em lo lắm. Em muốn đi với anh, em là hỏa thuộc tính, cho dù trong núi có rét lạnh thì đối với em cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.

Tuyết Nữ nói:

- Bản thân con lại có băng tuyết thuộc tính, tự nhiên càng không sợ rét lạnh. Cha, bất luận có nguy hiểm gì, người một nhà chúng ta cùng đối mặt vẫn hơn một mình cha đối mặt a! Hơn nữa, ở trong núi tuyết, cảm giác của con sẽ trở nên càng thêm nhạy cảm, nói không chừng, còn có thể giúp ba tìm được Côn Luân Kính cũng nên.

Nghe Tuyết Nữ nói vậy, Tề Nhạc không khỏi động tâm. Lần trước phát hiện ra Lục Lân Liệt Thụ đúng là Tuyết Nữ, cảm thụ của nàng đối với khí tức năng lượng quả thật không kém mình, nhất là trong thế giới băng tuyết hoặc là thực vật, Linh Giác tinh thần lực của nàng sẽ trở nên càng thêm mẫn cảm. Sau khi mình được tự nhiên chi nguyên ôn nhuận, năng lực của nàng tất nhiên mạnh hơn trước nhiều, cũng là một giúp đỡ không tệ. Mà thực lực của Văn Đình đã có tiến bộ nhảy vọt, tuy rằng không nhiều pháp bảo như mình, nhưng năng lượng chỉnh thể của nàng cũng không chênh lệch gì mình a.

Ánh mắt Tề Nhạc rơi vào trên người Nguyệt Dạ, nói:

- Nguyệt Dạ, cô cũng đừng theo bọn tôi, khí hậu Tuyết sơn ác liệt, cô không thể chịu được đâu.

Nguyệt Dạ sững sờ, nói:

- Không, tôi muốn đi theo ngài. Chủ nhân, có ngài bảo hộ, tôi sợ gì khí trời chứ? Tôi đã không phải là công chúa của Tộc Nguyệt gì nữa rồi, hiện giờ tôi là đầy tớ của ngài, bất luận ngài tới đâu, tôi đều ở đấy cả.

Vài ngày nay, tuy rằng Tề Nhạc không đáp ứng thu nàng làm nô lệ, nhưng Nguyệt Dạ lại thủy chung kiên trì xưng hô của mình với Tề Nhạc, đương nhiên, cũng chỉ giới hạn ở trên người Tề Nhạc thôi. Ngạo khí trên người nàng dường như đã biến mất. Chẳng những lúc nghỉ ngơi chủ động đi ra ngoài tìm nước về cho ba người Tề Nhạc uống. Còn có thể đi hái trái cây, tận khả năng hầu hạ Tề Nhạc. Khiến cho cảm nhận của Tề Nhạc đối với nàng đã có chút ít cải biến.

Tề Nhạc cau mày nói:

- Như vậy sao được, chúng tôi cũng không phải đi chơi, nguy hiểm to lớn, cũng không hề kém những hung thú gặp phải ở Tộc Nguyệt, cô có hiểu không?

Nguyệt Dạ cắn cắn bờ môi, nói:

- Bất luận như thế nào, tôi nhất định phải đi theo ngài. Nếu như ngài không đáp ứng, chờ sau khi mấy người đi, tôi cũng sẽ nghĩ cách đi qua sông.

Nhìn hào quang kiên định trong mắt nàng, Tề Nhạc không khỏi một hồi đau đầu, mặc dù đối với Nguyệt Dạ đã không có ác cảm như lúc đầu, nhưng thực lực của nàng thật sự quá nhỏ bé, trước mắt phải bắt đầu tìm kiếm Côn Luân Kính rồi, sao có thể mang theo nàng được?

Văn Đình nói:

- Được rồi, thì mang theo nàng a. Để Nguyệt Dạ cô nương ở tại chỗ này em cũng lo lắng, tuy rằng đây đã là nơi cực tây Viêm Hoàng đại địa rồi, nhưng cũng khó đảm bảo là không có hung thú qua lại. Huống chi, không có chúng ta ở bên người, cho dù chỉ sinh hoạt ở chỗ này thôi đối với nàng cũng đã rất khó khăn rồi. Một khi gặp phải nguy hiểm, anh có thể trước tiên thu nàng vào trong Kỳ Lân Châu, vấn đề chẳng phải được giải quyết sao?

Nguyệt Dạ cảm kích nhìn Văn Đình nói:

- Chủ nhân, tôi nhất định sẽ không gây cho ngài thêm phiền toái đâu.

Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng, bản thân cô đã là một phiền toái cực lớn rồi. Bất đắc dĩ gật gật đầu, nói:

- Vậy được rồi, nhưng sau khi lên núi, bất luận chuyện gì, cô cũng phải nghe bọn tôi, không cho phép tự tiện hành động.

Nguyệt Dạ dịu dàng ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, đi đến bên người Văn Đình, nói:

- Tôi sẽ làm vậy.

Tề Nhạc thúc dục Vân Lực bản thân, bao phủ tam nữ vào, người nhẹ nhàng mà lên, bay về phía Côn Luân Sơn Mạch phía sau Xích Thủy.

Xích Thủy tuy rằng rộng lớn, nhưng bằng vào phi hành vượt qua nó cũng rất nhanh.

Chính thức vào trong Côn Luân Sơn Mạch, tuy rằng đang phi hành nhưng Tề Nhạc vẫn cảm thấy phiến sơn mạch này to lớn như thế. Theo độ cao kéo ra với mặt nước biển, không khí ở đây đã mỏng manh hơn rất nhiều, cảm giác rét lạnh không ngừng đánh úp lại, khiến Văn Đình không thể không thúc dục năng lượng hỏa thuộc tính của bản thân để bảo vệ mình và Nguyệt Dạ.

Trong loại hoàn cảnh này, Tuyết Nữ ngược lại như cá gặp nước, vui sướng phi hành bên người Tề Nhạc bên người, cảm thụ được năng lượng băng tuyết, trong mắt tràn đầy hào quang sảng khoái.

Tiến vào Côn Luân Sơn Mạch, Tề Nhạc liền bay về phía nam, theo biểu hiện trên địa đồ thì vị trí Côn Luân Kính ở trong phiến Côn Luân Sơn Mạch này, nhưng cụ thể ở nơi nào thì lại cần bọn hắn phải đi tìm. Tề Nhạc biết rõ, hiện giờ có khả năng dựa vào cũng chỉ có tinh thần lực của mình thôi.

Cho nên, hắn quyết định trước tìm kiếm ở một bên Côn Luân Sơn Mạch, tuy rằng phiền toái một chút, nhưng đó không thể nghi ngờ là sự lựa chọn tốt nhất. Ít nhất tinh thần lực của hắn có tính bao trùm, cứ tìm như vậy, sau khi xác định được phạm vi nhất định lại tìm kiếm cụ thể sẽ dễ hơn nhiều.

Vì có thể khiến phán đoán tinh thần lực càng thêm chính xác, Tề Nhạc không chế phạm vi tinh thần lực bao trùm khoảng trăm dặm, như vậy là hắn có thể càng cảm giác được rõ ràng bất luận biến hóa năng lượng nào trong phạm vi bao trùm rồi.

Trong hoàn cảnh thiếu không khí lại rét lạnh này, tốc độ tiêu hao Vân Lực rất nhanh, khiến suốt một ngày tiến vào Côn Luân Sơn Mạch Tề Nhạc chỉ tìm được khắp chừng một phần mười Côn Luân Sơn Mạch mà thôi. Đã đến đây, Tề Nhạc ngược lại không nóng nảy gì, khi gió lạnh dần dần trở nên lạnh thấu xương, mặt trời chậm rãi từ phương tây xuống núi thì hắn quyết định đình chỉ việc tìm kiếm, tạm thời tìm chỗ tránh gió một chút đã.

Côn Lôn Sơn thật sự quá lớn, khi bọn hắn từ trên không trung đáp xuống tuyết sơn, có lẽ đã không cách nào phân biệt rõ phương vị của mình nữa, sắc trời đã trở nên càng ngày càng đen, Tề Nhạc cẩn thận từng li từng tí khống chế bốn người đáp xuống mặt phía nam của tuyết sơn, ở đây đều là gió Tây Bắc, mặt phía nam vẫn tương đối cản gió.

Bất quá, lần này hắn cũng không có dùng Kỳ Lân năng lượng đánh ra một huyệt động. Nơi này là tuyết sơn, hắn cũng không muốn xảy ra tuyết lở, tuy rằng không thể oanh kích, nhưng Tề Nhạc vẫn có biện pháp của mình. Đối phó băng tuyết, hỏa hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Hỏa Vân Lực nhàn nhạt hòa tan lấy băng cứng không biết đã ngưng kết bao nhiêu năm, một lát sau, một huyệt động chỉ có thể cho một người chui vào đã xuất hiện trước mặt. Tầng băng trên tuyết sơn rất dầy, Tề Nhạc một mực hòa tan vào sâu chừng 3m vẫn không có dấu hiệu tiếp xúc đến vách núi.

Hắn trước tiên chui vào trong, sau đó trong huyệt động bằng vào Hỏa Vân Lực khuếch trương không gian bên trong, như vậy, cửa động nhỏ một chút, bên trong cũng giữ ấm được tốt hơn. Khi hắn khuếch trương huyệt động đến chừng 3m vuông, lúc này mới mời tam nữ xuống.

*****

Tuy rằng lấy thực lực của Nguyệt Dạ rất khó sinh tồn trong khí hậu thế này, nhưng dưới trợ giúp của Văn Đình nên rét lạnh cũng không thể ảnh hưởng đến nàng, nhưng phản ứng cao nguyên vẫn khiến nàng không thích ứng được, vừa tiến vào trong băng huyệt đã bắt đầu thở hổn hển từng ngụm, khuôn mặt nhìn qua đã có chút phát xanh. Nếu như không thân thể nhân loại thời đại nàng hơn xa Tề Nhạc thì chỉ sợ nàng đã sớm không kiên trì nổi rồi.

Sau khi trải qua bi thương mãnh liệt, Nguyệt Dạ hiện giờ đã trở nên có chút ngốc trệ, đôi mắt to vốn xinh đẹp đã mất đi thần thái vốn có, thân thể không khỏe cũng không thể khiến nàng thoát khỏi sự tra tấn của bi thương, tình cảnh cái chết của các tộc nhân và lãnh địa bị hủy đang không ngừng giày vò nàng.

Mượn ánh sáng ngoài trời, có thể thấy rõ ràng tầng băng óng ánh trong huyệt, tuy rằng đang ở trong băng nhưng độ ấm rõ ràng lại cao hơn bên ngoài một ít, Văn Đình và Tuyết Nữ phân biệt ngồi ở hai bên Nguyệt Dạ, Văn Đình dùng năng lượng của mình cung cấp nhiệt lượng cho mọi người, mà Tuyết Nữ thì lôi kéo cánh tay Nguyệt Dạ, ân cần nhìn nàng, trong mắt tràn đầy hào quang đồng tình.

Tâm tư Tề Nhạc lúc này đều đặt vào tìm kiếm Côn Luân Kính, sau khi trải qua một ngày dùng tinh thần lực tìm kiếm, bọn hắn đã bay qua một phần phạm vi Côn Luân Sơn Mạch, nhưng vẫn không cảm nhận được bất cứ khí tức đặc thù nào cả, điều này khiến trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng.

Tuy rằng hắn dựa vào tin tức Mặc Hỏa Vương của Thần Thú cung cấp, nhưng nếu như tìm kiếm khắp Côn Luân Sơn Mạch vẫn không cách nào tìm được nơi hạ lạc Côn Luân Kính... vậy thì phiền phức lớn.

Dù sao, hiện giờ dùng tinh thần lực để tìm kiếm là biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ ra. Phiến sơn mạch này rộng lớn như thế, nếu như tinh thần lực không cách nào tìm được, hắn cũng không thể đào ba thước đất a.

Lúc này, hắn thà rằng đối mặt với khốn cảnh trong Hiên Viên mộ như trước cũng không hi vọng thủy chung không cách nào tìm được vị trí chính xác của Côn Luân Kính, cảm giác có lực không chỗ dùng mới là thống khổ nhất.

- Tề Nhạc, lấy chút gì cho nàng ăn đi, thân thể của nàng càng ngày càng hư nhược rồi.

Văn Đình khiến Tề Nhạc bừng tỉnh khỏi trầm tư, ánh mắt đã rơi vào trên người Nguyệt Dạ.

Bộ dạng ngốc trệ của nàng kia, trong lòng Tề Nhạc cũng không khỏi nỏi lên vài phần thương tiếc. Trước khi lên đường, hắn đã chuẩn bị xong đại lượng hoa quả, để ăn lúc tìm kiếm Côn Luân Kính, Kỳ Lân Châu trước ngực hào quang lóng lánh, hơn mười miếng hoa quả tươi ngon xuất hiện trước mặt, Tề Nhạc trước tiên đưa cho Văn Đình và Tuyết Nữ, sau đó lấy thêm quả đưa đến trước mặt Nguyệt Dạ, nói:

- Ăn chút đi.

Nguyệt Dạ ngơ ngác nhìn Tề Nhạc liếc, nhẹ nhàng lắc đầu.

Tề Nhạc cau mày nói:

- Không ăn gì thì có thể báo thù sao? Người chết sao có thể sống lại được, nhưng mà, nếu người sống như cô còn như vậy, chỉ sợ người bị chết cũng sẽ không an tâm. Cô là công chúa của Tộc Nguyệt, coi như là vì tộc nhân chết đi, cũng phải bảo trọng tốt thân thể của mình, tôi vẫn thường nói trên thế giới này, không có gì là không thể cả. Những hung thú kia xác thực cường đại, nhưng mà, cô chỉ khi còn sống mới có cơ hội báo thù, nếu không, tất cả chỉ là nói suông thôi.

Nghe xong lời Tề Nhạc nói, trong mắt Nguyệt Dạ như bưng lên những tia sáng rồi chợt tắt. Nàng buồn bả nói:

- Tôi hiện giờ đã không phải là công chúa Tộc Nguyệt rồi, tôi không xứng. Nếu như mẫu thân có ở lãnh địa thì nói không chừng nàng có thể sớm phát hiện đám hung thú đến rồi, các tộc nhân cũng sẽ không chết thê thảm như thế.

Tề Nhạc nói:

- Không có nếu như, cô trước giờ vẫn đắm chìm trong chuyện đã xảy ra, có ý nghĩa gì sao? Nguyệt Dạ, tôi hỏi cô, cô biết giờ việc mình phải làm đầu tiên là gì không?

Nguyệt Dạ mờ mịt lắc đầu.

Tề Nhạc trong mắt bắn ra mục quang lăng lệ, áp lực trong vô hình khoảnh khắc bao phủ thân thể Nguyệt Dạ vào trong:

- Cô bây giờ phải làm là bảo vệ mình. Dùng hết mọi biện pháp để đề thăng thực lực của mình, chỉ có như vậy. Khả năng báo thù của cô mới tăng được.

Nguyệt Dạ khóe miệng đắng chát bỗng nhúc nhích:

- Cố gắng tu luyện sao? Vậy có ích lợi sao? Tôi chẳng qua là một nhân loại, cho dù tôi chịu cố gắng thì sao? Cuối cùng cũng không phải là đối thủ của đám hung thú kia.

Tề Nhạc lạnh lùng nói:

- Vậy Hoàng Đế thì sao? Chẳng lẽ ông ấy không phải nhân loại? Lúc trước ông ta có thể bằng vào lực lượng của mình lãnh đạo nhân loại đánh bại Tộc Cửu Lê, khiến cho nhân loại có cục diện hôm nay, chẳng lẽ ông ấy là thần sao? Cũng là người, vì cái gì ông ta có thể làm được mà cô thì không, vì cái gì ông ta có thể có được thực lực mà cô không được?

- Lui một bước mà nói, không đề cập tới Hoàng Đế, chỉ lấy bản thân tôi mà nói, cô cho rằng tôi có thể có được thực lực như hôm nay, được Hiên Viên kiếm tán thành, bằng vào chỉ là vận khí sao? Bất luận cơ duyên gì luôn lưu cho người có chuẩn bị, nếu buồn bã tự oán như cô, vĩnh viễn cũng không cách nào trở thành một cường giả, càng không phải nói đến báo thù nữa.

Ánh mắt Nguyệt Dạ nhìn Tề Nhạc hiện lên có chút kỳ quái, phảng phất như lúc này mới được biết hắn vậy, thì thào tự nhủ:

- Cơ hội luôn lưu lại cho người có chuẩn bị, những lời này thật cao thâm. Chủ nhân, tôi hiểu được.

Vừa nói, nàng lấy hoa quả trong tay Tề Nhạc, dùng sức cắn một cái.

Tề Nhạc nở nụ cười, nhẹ gật đầu với Nguyệt Dạ, nói:

- Thế này mới đúng, trước tiên bảo vệ tính mạng mình đã, thứ khác nói sau.

Nguyệt Dạ vừa ăn lấy hoa quả, ánh mắt dần dần trở nên kiên định:

- Chủ nhân, anh có thể dạy tôi năng lực của anh không? Tôi muốn trở nên mạnh mẽ, tôi muốn thành cường giả như anh để báo thù cho các tộc nhân.

Trong mắt Tề Nhạc lóe ra chút hào quang do dự, nói:

- Không phải tôi không muốn dạy cô, nhưng cô không thích hợp học tập năng lực của tôi. Đồng thời, chúng ta rất có thể sẽ phải rời khỏi nơi này đến một nơi xa xôi, đó là nơi cô không thể đi theo được. Bất quá, nếu như cô nguyện ý học thì tôi có thể đề cử một vị thần thú cường đại đến truyền thụ cho cô tu luyện.

Ánh mắt Nguyệt Dạ vừa có chút hy vọng đã ảm đạm xuống, cúi đầu nói:

- Chủ nhân, anh vẫn còn giận tôi sao? Khi đó là tôi không đúng, tôi không nên đối xử với các anh như vậy. Chính vì kiêu ngạo của tôi mới khiến các anh rời đi, bằng không thì các anh có lẽ đã cứu được thêm mấy tộc nhân rồi.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Đúng vậy, tôi thừa nhận tôi chán ghét sự kiêu ngạo của cô. Nhưng có một điểm cô nhất định phải rõ ràng, khi đó, dù cho chúng tôi ở đó cũng không có khả năng trợ giúp các tộc nhân của cô đào thoát, bởi vì, tôi cũng xa xa không phải đối thú của Vương của Hung Thú kia. Những lời tôi mới nói với cô, cũng không phải muốn qua loa tắc trách cô. Tôi nói đều là lời nói thật, chỉ là không cách nào giải thích rõ ràng thôi.

- Với tư cách công chúa Tộc Nguyệt, cô có lẽ cũng có một ít năng lực a, tuy rằng năng lực của tôi không cách nào truyền thụ cho cô, nhưng là tôi nguyện ý giúp giúp cô chỉ điểm năng lực bản thân một chút, có lẽ sẽ có chút ít hiệu quả.

*****

Nguyệt Dạ một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Tề Nhạc, từ trong mắt Tề Nhạc nàng thấy được chân thành. Ảm đạm trong lòng biến mất một ít, nói:

- Năng lực của tôi kỳ thật rất yếu, so với mẹ tôi thì còn kém xa lắm. Sở dĩ người Tộc Nguyệt cường đại hơn những nhân loại khác, nguyên nhân chủ yếu là vì chúng tôi là hài tử của thiên nhiên, dưới sự chiếu cố của Nguyệt Lượng nữ thần nên chúng tôi có được lực lượng tự nhiên. Nó chẳng những có thể khiến chúng tôi có được năng lực chiến đấu, cũng đồng thời khiến tuổi thọ chúng tôi dài hơn người thường khoảng hai mươi năm.

Tề Nhạc trong nội tâm khẽ động, nói:

- Năng lực tự nhiên? Cô giờ có thể thi triển cho tôi xem chút không, nếu Tộc Nguyệt nhân các cô có được năng lực tự nhiên thì đối kháng với Tộc Cửu Lê quả thật có chút ưu thế.

Nguyệt Dạ buồn bả nói:

- Ưu thế sao? Chúng tôi vốn vì mình có được năng lực tự nhiên mà kiêu ngạo. Nhưng từ sau ngày đó thấy được công kích mang tính hủy diệt của đám hung thú, tôi không bao giờ cho rằng năng lực tự nhiên cường đại thế nào nữa. Ở trước mặt đám hung thú kia, các tộc nhân của tôi thậm chí ngay cả cơ hội sử dụng ra năng lực bản thân cũng không có ah!

Tề Nhạc nói:

- Cô cũng không cần nhụt chí như vậy, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, bất luận năng lực gì cũng rất khó chống lại, nhưng nếu tự nhiên chi lực của cô cường đại đến cấp độ như hung thú thì không nhất định rồi. Nào, thi triển năng lực tự nhiên của cô cho tôi xem chút, có lẽ tôi sẽ giúp được.

Nếu trước kia Nguyệt Dạ tu luyện năng lực gì khác, có lẽ Tề Nhạc cũng không giúp được gì nhiều, nhưng nếu như là năng lực tự nhiên, vậy thì hoàn toàn không như thế rồi. Phải biết rằng, từ khi hấp thu năng lượng Luân Hồi quả, Tề Nhạc đã biến thành tự nhiên chi nguyên chính thức.

Tuy rằng hắn một mực không có cơ hội tu luyện đầy đủ tự nhiên chi thể của mình, nhưng với tư cách là tự nhiên chi nguyên có được năng lượng tự nhiên năng lượng tinh khiết nhất mà nói, hắn tuyệt đối nắm chắc sẽ trợ giúp được cho Nguyệt Dạ rất lớn.

Dưới sự cổ vũ của Tề Nhạc, Nguyệt Dạ khẽ gật đầu một cái, cầm một quả trái cây còn chưa ăn đặt trong lòng bàn tay mình, hào quang trong mắt trở nên đọng lại, theo nàng thở sâu, da thịt vốn phát xanh lại lần nữa khôi phục hồng nhuận phơn phớt, một cổ khí tức năng lượng nhàn nhạt từ thân thể mềm mại lộ ra, giữa song chưởng, lục sắc quang mang nhu hòa xuất hiện.

Hào quang tuy rằng rất yếu, nhưng đó quả thật chính là tự nhiên năng lượng chân chính, cũng giống như của Tề Nhạc. Cổ quang mang nhàn nhạt này vây quanh xoay tròn quanh trái cây, hào quang nhìn qua phi thường nhu hòa, nhưng phương thức vận hành thực sự phi thường kỳ lạ.

Thông qua tinh thần lực, Tề Nhạc cẩn thận cảm thụ được phương pháp vận hành của năng lượng tự nhiên từ Nguyệt Dạ, trong nội tâm không khỏi thầm giật mình, đó là một loại phương pháp vận hành cực kỳ đặc thù, trong quá trình vận hành, năng lượng tự nhiên sinh ra dị biến nhất định, phần tử năng lượng không ngừng tiến hành quá trình tổn hại và dung hợp, đồng thời, năng lượng tự nhiên kia không hề giống vòng xoáy như mặt ngoài mà là do vô số vòng xoáy thật nhỏ tạo thành, trong đó, từng cái vòng xoáy đều có được tốc độ bất đồng, không ngừng dung nhập vào quả trái cây kia, Tề Nhạc phát hiện, những năng lượng tự nhiên đang xoay tròn lấy kia tựa hồ đang bắt chước cái gì đó trong trái cây vậy, một lát sau, miếng trái cây kia đã bắt đầu xuất hiện biến hóa.

Đầu tiên là bản thân trái cây to lên, trái cây vốn chỉ chừng trứng gà đã bắt đầu dần dần bành trướng, khi nó lớn đến chừng nắm tay thì biến hóa đã xảy ra, từ gốc trái cây, cành cây nhỏ màu xanh lá rõ ràng xuất hiện, cành cây nhỏ non nớt mà xanh biếc kia dưới khí tức tự nhiên ôn nhuận chậm chạp dài ra.

Trong nháy mắt này, Tề Nhạc đã hiểu năng lực của Tộc Nguyệt. Nguyệt Dạ trước mắt, rõ ràng chính là một Thực Vật Hồn khác ah! Chỉ có điều năng lượng khí tức trên người nàng biến hóa rõ ràng không trực tiếp như Thực Vật Hồn, cũng không chuyển đổi nhanh chóng như Thực Vật Hồn.

Nghĩ đến Thực Vật Hồn, Tề Nhạc tự nhiên nghĩ tới vấn đề của nàng, trong nội tâm âm thầm quyết định, chỉ cần có thể trở về, việc đầu tiên phải làm chính là trợ giúp thực vật hồn trị liệu. Vốn là chuyện không thể nhưng sau khi mình có được năng lượng của tự nhiên chi nguyên đã biến thành cực kỳ có khả năng. Dù sao, năng lượng đồng nguyên phối hợp với Kỳ Lân Tẩy Tùy Dịch Cân Công, hi vọng thành công ít nhất cũng ngoài sáu thành.

Lúc này, trái cây trong tay Nguyệt Dạ, cành cây nhỏ kia đã ngày càng dài, lá non màu xanh biếc dần dần từ trong cành cây nhỏ tách ra, mà Nguyệt Dạ sau khi thích ứng ngắn ngủi, năng lượng tự nhiên phát ra trong tay cũng trở nên càng ngày càng cường thịnh, không ngừng xúc tiên tốc độ sinh trưởng của cành cây nhỏ.

- Được rồi, đến đây thôi.

Tề Nhạc ngăn trở Nguyệt Dạ tiếp tục tiêu hao năng lượng.

Nguyệt Dạ ngẩng đầu nhìn về phía Tề Nhạc, trong mắt toát ra hào quang chờ mong:

- Chủ nhân, năng lực của tôi có thể mạnh lên không?

Tề Nhạc mỉm cười gật đầu, nói:

- Đương nhiên là có thể. Chẳng lẽ cô không biết là trên thế giới này, lực lượng cường đại chính thức hoàn toàn chính là lực lượng của tự nhiên sao? Nếu như cô có thể sử dụng tốt lực lượng tự nhiên của mình, dùng thiên nhiên đề cao thực lực chính mình, như vậy, cô nhất định có thể trở thành một vị cường giả chân chính, chống lại được những hung thú kia.

Nguyệt Dạ cười khổ nói:

- Chủ nhân, nhưng việc đó cơ hồ không thể nào. Người Tộc Nguyệt chúng tôi đều có năng lực như thế, chỉ có điều mạnh yếu khác nhau lại rất lớn, năng lực như tôi đã là tương đối mạnh rồi, nhưng cũng chỉ có thể xúc tiến thực vật sinh trưởng, khi Tộc Nguyệt chúng ta vẫn sinh tồn ở lãnh địa, trong một ít thực vật đặc thù, có thể mệnh lệnh chúng phòng ngự hoặc là công kích địch nhân cho tôi thôi.

- Nhưng đây đã là cực hạn của tôi rồi. Lực lượng thiên nhiên chúng tôi hàng năm chỉ có thể bằng vào thân thể hấp thu một ít thôi, coi như là trưởng lão trong tộc niên kỷ đạt tới ngoài tám mươi tuổi, tự nhiên chi lực cũng phi thường có hạn.

Nghe xong nàng nói, Tề Nhạc không khỏi sững sờ:

- Các cô làm sao hấp thu tự nhiên chi lực?

Nghe hắn hỏi như vậy, khuôn mặt Nguyệt Dạ đột nhiên đỏ lên, dời ánh mắt sang một bên, không dám đối mặt với Tề Nhạc. Thấy nàng như thế, cảm giác hiếu kỳ trong lòng Tề Nhạc lập tức trở nên mạnh mẽ, truy vấn:

- Nói đi, cái này đối việc cô có thể trở thành cường giả khống chế thiên nhiên không rất quan trọng đấy.

Nguyệt Dạ cúi đầu xuống, gần như nỉ non nói:

- Hấp thu lực lượng thiên nhiên nhất định phải đem thân thể mình dấn thân vào trong thiên nhiên rộng lớn mới được. Người Tộc Nguyệt chúng ta mỗi khi đến buổi tối, sẽ cởi sạch quần áo, ở trong nhà trên cây của mình tắm rửa trong ánh trăng, cảm thụ khí tức thiên nhiên, thân thể của chúng tôi, sẽ thông qua lỗ chân lông, khiến lực lượng thiên nhiên tự hành tiến vào trong thân thể của chúng tôi. Thiên nhiên càng tán thành ai, tự nhiên chi lực trong cơ thể người đó sẽ tích súc càng nhiều.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)