Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 152

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 152: Thăm dò Vạn Niên Hàn Băng
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- À? Như vậy cũng được?

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Nguyệt Dạ. Mà ngay cả Tuyết Nữ và Văn Đình ở một bên cũng sợ ngây người. Phương pháp tu luyện này của Tộc Nguyệt chẳng khác gì chờ bánh từ trên trời rơi xuống cả, mà bọn hắn vẫn có thể có được tự nhiên chi lực nhất định, điều này đại biểu cái gì?

Đại biểu cho bọn hắn có thiên phú tuyệt đối ah! Nhưng tư tưởng của những người Tộc Nguyệt này thực sự quá hủ hóa rồi, có thiên phú tốt như vậy lại chờ ban ân của Thượng Thiên để khiến mình tăng cường năng lực. Tề Nhạc thật không biết nên nói bọn họ lười biếng hay là ngu ngốc nữa.

Nguyệt Dạ có chút mờ mịt nhìn về phía Tề Nhạc, nói:

- Chủ nhân, cái này có cái gì không đúng sao? Chúng ta là đang cảm thụ ban ân của Nguyệt Lượng nữ thần và thiên nhiên ah!

Tề Nhạc có chút tức giận mà nói:

- Không đúng, đương nhiên không đúng. Các cô quả thực là đang... đây không phải chờ bánh từ trên trời rớt xuống sao? Chẳng lẽ, cô không cho rằng sau khi mình có được một phương pháp tu luyện thì có thể hấp thu năng lượng tự nhiên rất tốt sao? Nói cách khác, chính là đẩy nhanh tốc độ hấp thu tự nhiên chi lực. Dùng phương pháp đặc thù để khiến mình biến thành cường giả nhanh hơn.

Nguyệt Dạ cau mày nói:

- Nhưng vậy không phải là nghịch thiên mà đi sao? Tộc Nguyệt chúng tôi tôn trọng tự nhiên, tuyệt sẽ không làm như vậy được.

Nói tới chỗ này, sự kiêu ngạo của Tộc Nguyệt công chúa lại lần nữa xuất hiện.

- Đánh rắm, quả thực là quá ngu xuẩn rồi. Cái gì gọi là nghịch thiên, cái gì gọi là tôn trọng tự nhiên? Tộc Nguyệt nhân các cô cứ như vậy chịu chết trong tay hung thú chính là cách các cô tôn trọng tự nhiên sao? Chẳng lẽ các cô tôn trọng tự nhiên, chính là để thành phân bón của thiên nhiên sao?

Tề Nhạc phẫn nộ nói.

Nguyệt Dạ ngơ ngác nhìn Tề Nhạc, vành mắt đỏ lên. Tề Nhạc, lập tức khiến nàng nhớ lại tràng diện ác liệt kia.

Tề Nhạc nói xong cũng cảm giác mình đã nói hơi nặng, ngữ khí hòa hoãn một ít, nói:

- Nguyệt Dạ, cái khác tôi không nói nhiều. Tôi hiện giờ chỉ là hỏi cô, cô có nguyện ý học tập công pháp hấp thu tự nhiên chi lực nhanh chóng, khiến năng lượng tự nhiên trở nên càng cường đại hơn không.

Nguyệt Dạ không chút do dự nhẹ gật đầu, nói:

- Tôi nguyện ý. Tôi đã là tội nhân của Tộc Nguyệt, vì Tộc Nguyệt, coi như là nghịch thiên, tôi cũng sẽ không tiếc.

Tề Nhạc cả giận nói:

- Sai, cái gì là nghịch thiên? Chẳng lẽ tăng lên tốc độ hấp thu tự nhiên chi lực của mình chính là nghịch thiên sao? Tôi có thể dạy cô phương pháp tăng lên năng lực hấp thu tự nhiên chi lực. Nhưng cô cũng đừng nghĩ tốt quá, cô dù sao chỉ có một người, cho dù cô trở nên cường đại rồi, có thể chống lại nhiều hung thú như vậy sao? Muốn báo thù cho tộc nhân, cũng không phải là chuyện riêng của cô, mà nhất định là cố gắng của toàn bộ người Tộc Nguyệt.

- Cho nên tôi truyền thụ cho cô phương pháp tu luyện này chỉ có một điều kiện, chính là sau này phát dương quang đại công pháp này trong Tộc Nguyệt, tăng cường thực lực của toàn Tộc Nguyệt nhân, chỉ có như vậy, các cô mới có thể không e ngại Tộc Cửu Lê, không hề e ngại hung thú, trở thành cường giả trong nhân loại. Bảo hộ tốt nhân lọai chúng ta không bị bất cứ thương tổn nào nữa. Cô có thể làm được không?

Nghe xong lời Tề Nhạc nói... Nguyệt Dạ do dự, nàng chưa từng nghĩ tới phải xuất lĩnh toàn tộc đi nghịch thiên, tư tưởng thâm căn cố đế khiến nàng trong lúc nhất thời căn bản không cách nào tiếp nhận đề nghị của Tề Nhạc được, nàng nhìn hắn, trong lúc nhất thời nói không ra lời.

Đúng vào lúc này, Tuyết Nữ từ bên cạnh đi tới, đến cạnh Nguyệt Dạ, kéo tay của nàng, nói:

- Tỷ tỷ, đừng có do dự nữa. Cái này chẳng những là cơ hội tốt nhất với chị, đồng thời, đối với toàn bộ Tộc Nguyệt bọn chị cũng làm một cơ hội tốt nhất ah! Phải một lần nữa chấn hưng Tộc Nguyệt, đầu tiên phải có thực lực cường đại mới được. Cứ coi như đây là hành vi nghịch thiên, vì hậu thế, cũng là vì để cho Tộc Nguyệt nhân thời đại này trở nên cường đại, coi như là nghịch thiên thì như thế nào. Cùng lắm thì sau khi mọi chuyện đã tốt rồi thì không cho hậu đại tu luyện là được. Quan hệ lợi hại trong đó chẳng lẽ chị vẫn không rõ sao?

Nguyệt Dạ nhìn Tuyết Nữ, nhìn nhìn lại Tề Nhạc trong mắt đã lóe ra nộ quang, gật đầu nói:

- Chủ nhân, tôi nguyện ý cùng ngài học tập nghịch thiên chi thuật này, cũng nguyện ý đi khuyên bảo các tộc nhân của tôi. Nhưng tôi không cách nào cam đoan khiến bọn hộ đều có thể đáp ứng. Dù sao, tôi cũng không phải tộc trưởng Tộc Nguyệt, dù là tôi nói thì chỉ sợ cũng không cách nào khiến cho tất cả tộc nhân đều nghe theo đề nghị được. Dù sao, cái này đối với dân tộc thuộc về thiên nhiên như chúng tôi mà nói, thật sự là...

Thở dài một tiếng, Tề Nhạc nói:

- Tùy cô a. Có lẽ, chờ cô chính thức cảm nhận được hiệu quả sau khi hấp thu năng lượng tự nhiên thì chủ ý sẽ có cải biến.

- Tề Nhạc, anh không nên ép cô ấy, kỳ thật, cách làm của Tộc Nguyệt cũng không sai.

Thanh âm của Văn Đình truyền đến, khiến ánh mắt bọn người Tề Nhạc đã rơi vào trên người nàng.

Nghe xong nàng nói, Tề Nhạc không khỏi nói:

- Tộc Nguyệt còn không sai sao? Chẳng lẽ em không biết bọn hắn buông tha cho thiên phú của mình như thế là một hành vi cực kỳ ngu xuẩn sao?

Văn Đình lắc đầu, nói:

- Không, em cũng không cho là như vậy. Tề Nhạc, em biết rõ anh thấy Tộc Nguyệt có được thiên phú mà không hảo hảo sử dụng, trong nội tâm cảm thấy bất mãn, cũng vì bọn họ mà bất bình. Nhưng anh có nghĩ tới không, vì sao Tộc Nguyệt phải làm như vậy chứ?

- Từ lúc nhân loại sinh ra đời cho tới hôm nay, tuy rằng đây đang là thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú, nhưng cũng đã có rất nhiều năm. Người Tộc Nguyệt trí tuệ cũng không thấp hơn các dân tộc khác, anh có thể nghĩ đến những điều này, đám tiền bối Tộc Nguyệt không thể không chút nghĩ đến được. Nhưng Tộc Nguyệt sở dĩ giờ vẫn thế này, chính là vì bọn họ quyến luyến với thiên nhiên ah!

- Không sai, tự nhiên chi lực là một loại năng lượng phi thường cường đại, hơn nữa, cổ lực lượng này cũng là loại mà thiên phú Tộc Nguyệt rất dễ hấp thu. Nhưng tự nhiên chi lực cũng không phải vô cùng, nó chính là đám thực vật ở thế giới này.

- Nếu như, tất cả Tộc Nguyệt nhân đều tu luyện công pháp như lời anh nói, thế tất phải cần hấp thu đại lượng tự nhiên chi lực, có lẽ, khi số lượng Tộc Nguyệt nhân còn không nhiều thì loại hấp thu này cũng không có gì, nhưng một khi tu luyện như vậy, tuổi thọ của Tộc Nguyệt nhân tất nhiên sẽ theo hấp thu năng lượng tự nhiên mà tăng lên.

- Hơn nữa hậu đại của bọn họ không ngừng sinh ra, nhu cầu đối với năng lượng tự nhiên sẽ ngày càng khổng lồ, có một ngày, khi năng lượng tự nhiên của thế giới này cũng không cách nào thỏa mãn bọn họ, như vậy, bọn họ chính là đang hủy diệt thiên nhiên ah! Mà tới lúc kia, xác thực chính nghịch thiên ah! Cho nên, em cảm thấy Tộc Nguyệt nhân cũng không làm sai điều gì, bọn họ là vì bảo hộ thiên nhiên, mới buông tha cho thiên phú của mình.

*****

- Bởi vậy, em đồng ý thuyết pháp của Tuyết Nữ, Tộc Nguyệt vì một lần nữa cường đại lên, có thể để một thế hệ khắc khổ tu luyện, tăng lên thực lực của mình, nhưng hậu thế của bọn họ phải bảo trì truyền thống vốn có.

Nghe lời Văn Đình nói... sắc mặt Tề Nhạc dần dần biến hóa, từ không vui lúc đầu dần dần biến thành đồng ý. Khi nghe được vài câu cuối cùng, hắn vô ý thức nhẹ gật đầu. Theo Văn Đình phân tích hợp lý, hắn không khỏi đối với Tộc Nguyệt lần nữa có nhận thức mới, đây cũng không chỉ là một dân tộc cao ngạo, đồng thời, bọn hắn cũng là một dân tộc có tình yêu tha thiết với thiên nhiên ah!

- Nguyệt Dạ, thực xin lỗi, tôi xin lỗi vì lời nói lúc trước. Xin lỗi Tộc Nguyệt, tôi thu hồi lời nói trước kia.

Tề Nhạc nhìn Nguyệt Dạ, phẫn nộ trong mắt đã dần biến mất, thử hỏi, hắn làm sao có thể đi trách cứ một dân tộc như vậy chứ? Nếu như người hiện đại cũng đều có được ý thức bảo vệ môi trường như người Tộc Nguyệt, vậy thì địa cầu cũng không biến thành thế này rồi.

Nguyệt Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Tôi biết rõ chủ nhân cũng là vì muốn tốt cho Tộc Nguyệt nên mới nói vậy. Bất luận như thế nào, tôi đều nguyện ý cùng ngài học tập phương pháp hấp thu năng lượng tự nhiên, đồng thời, tôi cũng sẽ tận lực thuyết phục các tộc nhân của tôi. Nghe Văn Đình tỷ tỷ nói rất đúng, tổ tiên Tộc Nguyệt chúng tôi quả thực có cân nhắc như vậy, nhưng cân nhắc của bọn họ dù sao còn có chút chỗ sơ suất. Nếu như chúng tôi bảo hộ thiên nhiên mà hoàn toàn buông tha cho thiên phú của mình... như vậy, kết quả cuối cùng nhất chỉ có thể là như ngày đó, cuối cùng bị hủy diệt.

- Muốn phải bảo vệ thiên nhiên, chúng tôi đầu tiên phải có một bộ phận người có thể có được lực lượng bảo hộ thiên nhiên, mà lực lượng này, cần phải thu hoạch từ trong thiên nhiên rộng lớn, tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, bất luận sau này vào lúc nào, Tộc Nguyệt chúng ta đều nhất định sẽ có được số lượng Tộc Nguyệt Thủ Hộ Giả nhất định, nương tựa theo lực lượng thiên nhiên để bảo vệ tôn nghiêm của Tộc Nguyệt, bảo hộ tốt hoàn cảnh thiên nhiên.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Vậy là được rồi. Xem ra, chúng ta vẫn có thể đạt thành thỏa hiệp với nhau. Tốt rồi. Cái khác tôi cũng không nhiều lời nữa, nếu cô đã chịu học, vậy giờ chúng ta bắt đầu thôi. Phương pháp tu luyện cụ thể kỳ thật tôi không có, nhưng tôi có thể căn cứ theo phương pháp tu luyện bất đồng của tôi, Văn Đình cùng Tuyết Nữ, kết hợp với năng lượng tự nhiên để sáng tạo cho Tộc Nguyệt nhân một bộ công pháp thích hợp nhất.

Vừa nói, hắn đã khoanh chân trên mặt băng, trong ánh nhìn giật mình của Nguyệt Dạ, lục sắc quang mang nồng đậm đã tràn ngập trong toàn bộ băng động.

Nhìn Tề Nhạc nhắm hai mắt lại, Nguyệt Dạ nghẹn ngào hoảng sợ nói:

- Cái này, điều này sao có thể. Vì sao hắn lại có tự nhiên chi lực khổng lồ như vậy, cho dù toàn tộc chúng tôi cộng lại, chỉ sợ cũng không có lực lượng khổng lồ như vậy ah!

Văn Đình đi đến bên người Nguyệt Dạ, mỉm cười nói:

- Anh ấy có thể có tự nhiên chi lực khổng lồ như vậy, là vì bản thân chính là tự nhiên chi nguyên. Cũng là kẻ có được năng lượng tự nhiên tinh khiết nhất trong thiên nhiên rộng lớn. Cho nên, lúc anh ấy thấy được thiên phú của cô, mới có thể vì Tộc Nguyệt nhân lãng phí thiên phú mà cảm thấy phẫn nộ.

Ngơ ngác nhìn khuôn mặt bình thường của Tề Nhạc, Nguyệt Dạ lúc này trong nội tâm ngũ vị pha tạp, nam tử bề ngoài không có gì bắt mắt này, lại có được năng lượng mà Tộc Nguyệt sùng kính nhất, khí chất của hắn vào thời khắc này đã hoàn toàn cải biến, tuy rằng hắn cũng không anh tuấn, nhưng vào giờ này khắc này, đối với Nguyệt Dạ lại sinh ra lực hấp dẫn lớn lao.

Khí tức tươi mát tràn ngập năng lượng tự nhiên kia tựa như nam châm hấp dẫn ánh mắt nàng, cũng hấp dẫn lấy lòng của nàng. Từ sau khi nhìn thấy Tề Nhạc, thẳng đến lúc này, Nguyệt Dạ mới lần đầu phát hiện, trên người Tề Nhạc lại có nhiều chỗ hấp dẫn mình như vậy. Người thừa kế Hoàng Đế thần bí này lại đặc thù như thế, cường đại như thế.

Tề Nhạc không trực tiếp làm gì Nguyệt Dạ, cũng không dạy nàng cái gì, chỉ im im lặng lặng ngồi ở chỗ kia tu luyện, hắn lần này tu luyện không phải là Kỳ Lân Vân Lực của mình, mà là năng lượng do tự nhiên chi nguyên sinh ra. Thông qua sự dẫn dắt của Nguyệt Dạ, hắn đột nhiên phát hiện, năng lượng của tự nhiên chi nguyên xa xa không chỉ là chữa thương và cải biến cấu tạo thân thể đơn giản như vậy.

Từ lực công kích của thực vật hồn lúc trước là có thể rất dễ dàng hiểu được điểm này.

Mà Nguyệt Dạ trước kia phụ trợ trái cây sinh trưởng, phương thức vận hành năng lượng tự nhiên khiến nó lại lần nữa tỏa sáng sinh cơ cũng dẫn dắt hắn rất nhiều. Lúc này, hắn đang tìm kiếm phương pháp làm sao để tu luyện tốt năng lượng tự nhiên, và chuyển hóa nó thành năng lực mới của mình.

Cái này không chỉ vì Tộc Nguyệt, đồng thời cũng là vì khiến mình trở nên càng cường đại hơn. Thời gian qua vô cùng nhanh, từ lúc tiến vào Côn Luân Sơn Mạch tìm kiếm đã qua ba ngày rồi. Ba ngày đến nay, lúc ban ngày, Tề Nhạc liền mang theo tam nữ phi hành trên không trung, thông qua tinh thần lực của mình tới tìm kiếm nơi hạ lạc Côn Luân Kính.

Đợi đến buổi tối hắn sẽ mở ra một huyệt động lớn trên Côn Lôn Sơn, bốn người đi vào tránh rét nghỉ ngơi. Mỗi khi ban đêm đến chính là thời khắc Tề Nhạc tu luyện tự nhiên chi lực, thời gian ba ngày này, dưới sự trợ giúp của Tuyết Nữ và Nguyệt Dạ, hắn đã dần dần thăm dò con đường, tuy rằng hắn hấp thu tự nhiên chi lực không cần công pháp, nhưng dựa vào cách mình sử dụng năng lượng, hắn đã đã tìm được phương pháp rất tốt có thể vận hành cổ năng lượng đặc thù này.

Càng làm hắn kinh hỉ chính là, vận chuyện năng lượng tự nhiên hoàn toàn không xung đột với Kỳ Lân Vân Lực của bản thân hắn, thật giống như hai loại năng lượng này không ở cùng không gian vậy.

Mà thời gian ba ngày này, tuy rằng Tề Nhạc cũng không truyền thụ cho Nguyệt Dạ cái gì, nhưng chỗ tốt mà Nguyệt Dạ lấy được lại cực lớn. Tề Nhạc suy nghĩ phương pháp tu luyện, sau khi nghĩ thông suốt nàng cũng suy nghĩ, mà bên người lại là tự nhiên chi nguyên, tuy rằng trong phiến băng thiên tuyết địa này cũng không có nhiều thực vật, nhưng năng lượng mà bản thân Tề Nhạc sinh ra lại bị nàng không ngừng hấp thu lấy, cải tạo thân thể của nàng.

Khiến cho tự nhiên chi lực vốn không cường đại của nàng trở nên càng ngày càng hùng hậu, cũng càng ngày càng tinh thuần. Ba ngày trôi qua, hiện giờ một tia ngăn cách của Nguyệt Dạ đối với Tề Nhạc đã sớm biến mất không còn nữa, mỗi ngày khi màn đêm buông xuống chính là lúc mà nàng mong đợi nhất, không để ý đến ánh mắt giễu cợt của Văn Đình và Tuyết Nữ, mỗi lần đều sẽ chủ động ngồi vào bên cạnh Tề Nhạc.

Trong mắt nàng, vốn Tề Nhạc toàn khiến nàng chán ghét, lúc này lại hấp dẫn nàng.

Tuyết Nữ đối với Nguyệt Dạ cực kỳ đồng tình, mà Văn Đình cũng rất thương tiếc Tộc Nguyệt thiếu nữ mất đi đông đảo tộc nhân này, cho nên, các nàng cũng tùy ý để Nguyệt Dạ dừng ở bên người Tề Nhạc.

*****

- Còn không có bất kỳ phát hiện nào, chẳng lẽ, Côn Luân Kính lại có năng lực che dấu khí tức sao?

Tề Nhạc có chút nôn nóng ngồi trong huyệt động, đã trọn vẹn qua ba ngày, khắp Côn Luân Sơn Mạch bọn hắn đã tìm đến ba phần năm rồi, nhưng ngay cả một tia khí tức đặc thù cũng không cảm nhận được. Theo diện tích chưa tìm kiếm trở nên càng ngày càng ít, lo lắng trong lòng Tề Nhạc cũng ngày càng sâu.

Càng tìm kiếm xuống, hắn lại càng muốn sớm trở về thời đại của mình. Mấy ngày nay, trong đầu hắn thường xuyên xuất hiện thân ảnh các Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cũng thường xuyên sẽ xuất hiện Như Nguyệt, Minh Minh và Thương Băng.

Văn Đình an ủi:

- Tề Nhạc, anh cũng không cần quá nóng vội, chờ chúng ta tìm kiếm hết tất cả phạm vi Côn Luân Sơn Mạch, nếu như còn không phát hiện thì chúng ta sẽ dùng biện pháp khác.

Tề Nhạc nhìn Văn Đình, nói:

- Biện pháp gì?

Trong mắt Văn Đình lóe lên ánh sáng lạnh, nói:

- Rất đơn giản, chúng ta mang đến chút tai nạn cho Côn Luân Sơn Mạch, em hai ngày này một mực suy nghĩ, anh không cảm thụ được khí tức Côn Luân Kính có lẽ cũng là vì băng tuyết ở đây quá dày, nếu chúng ta gây ra mấy trận tuyết lở, có lẽ sẽ không giống trước nữa. Côn Lôn Sơn ít ai lui tới, cũng không có sinh vật gì, chúng ta cứ khiến nó nghiêng trời lệch đất đi.

Tề Nhạc con mắt sáng ngời:

- Ý kiến hay, em nói đúng, có lẽ đúng là băng tuyết che dấu khí tức của Côn Luân Kính cũng không chừng. Mấy ngày nay anh cũng phát giác, những nơi cao của Côn Luân Sơn Mạch đều ngoài 6000m so với mặt nước biển, trong đó độ dày của băng tuyết xưa chỉ sợ phải vượt qua ngàn mét, dưới loại tình huống này, rất có thể che dấu khí tức của Côn Luân Kính cũng nên.

- Cha, cha có cảm giác được băng ở chỗ này có chỗ gì bất đồng không?

Tuyết Nữ đột nhiên nói ra.

Tề Nhạc sững sờ, ánh mắt chuyển hướng Tuyết Nữ:

- Bất đồng? Con nói là?

Tuyết Nữ một tay vuốt ve vách băng đá bên người, nói:

- Lúc ờ bên ngoài con còn không cảm giác được gì, nhưng vừa tiến vào trong hầm băng này, con liền phát hiện mật độ băng ở đây khác với các nơi trước. Đồng dạng là băng, nhưng mật độ ở đây tựa hồ nhỏ hơn nhiều, vừa rồi cha hòa tan ra hầm băng này cũng nhanh hơn vài giây so với trước. Không biết có phải do con quá nhạy cảm không, dù sao thì con cảm thấy băng thể ở nơi này có chút quái dị.

Lúc này, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn đen lại, ở trong hầm băng, tuy rằng thị lực mọi người đều rất tốt, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy dung mạo của nhau thôi, nghe Tuyết Nữ vừa nói như vậy, trong nội tâm Tề Nhạc lập tức nổi lên hi vọng, tay phải lóe lên hào quang, một ngọn lửa phát sáng lên.

Dưới ánh lửa chiếu rọi, trong hầm băng bỗng sáng trưng lên, Văn Đình, Tuyết Nữ và Nguyệt Dạ đều rơi ánh mắt vào trên người Tề Nhạc, Tề Nhạc đưa hỏa đoàn vào sát băng thể bên người, cẩn thận quan sát.

Băng, vẫn là màu lam nhạt, tuy rằng cũng đục, nhưng nhìn qua óng ánh không tỳ vết, dưới sự chiếu rọi của ánh lửa, băng thể hiện ra vài phần ẩm ướt, nhiệt độ Kỳ Lân chân hỏa tự nhiên lửa bình thường xa xa không thể sánh bằng được, lúc này, băng ở trước mặt Tề Nhạc đã bắt đầu dần dần hòa tan.

Sau khi quan sát ngắn ngủi, Tề Nhạc cũng không phát hiện nơi này có gì bất đồng.

Tinh thần lực của hắn cũng muốn tiến vào băng thể, nhưng những Vạn Niên Hàn Băng này xa không phải không khí có khả năng bằng được, tinh thần lực chỉ có thể thẩm thấu chừng trăm mét đã không cách nào xâm nhập được nữa.

- Cha, có cảm giác gì khác lạ không?

Tuyết Nữ hỏi.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Cha không phát hiện gì không bình thường cả. Bất quá, cha tin tưởng trực giác của con. Dù sao những ngày này chúng ta một mực đều không có tiển triển gì. Không bằng đánh bạc một phen, cho dù thất bại cũng không sao.

Văn Đình nói:

- Anh chuẩn bị làm thế nào? Em giúp anh.

Tề Nhạc nghĩ nghĩ, nói:

- Anh muốn tìm kiếm xuống, thử tiến vào sâu trong lớp băng xem có thể có phát hiện gì mới không.

Văn Đình nhẹ gật đầu, nói:

- Vậy được rồi, nơi này sẽ tạm thời là căn cứ của chúng ta, hai chúng ta thay phiên đào móc xuống, sau đó để Tuyết Nữ cảm thụ thử bên dưới có biến hóa gì không, nếu như có thì cũng chứng minh chúng ta tìm kiếm chính xác.

Nghĩ đến liền làm, Tề Nhạc đầu tiên mở rộng huyệt động ra đường kính chừng 5m, như vậy thì sẽ có không gian sung túc để nghỉ ngơi, để Nguyệt Dạ ở chỗ này thủ hộ, Tề Nhạc bắt đầu tìm kiếm xuống dưới. Nơi này là băng sơn, phía dưới có thay đổi gì không không ai biết. Cho nên, biện pháp tốt nhất vẫn là dùng lửa để hòa tan, mà không phải bằng vào năng lượng oanh kích.

Hỏa Vân Lực vận chuyển, Tề Nhạc toàn thân tản mát ra ánh sáng màu đỏ nóng bỏng.

Tay phải khẽ run lên, một vũ khí hình mũi nhọn cực lớn đã trống rỗng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, đây là do Kỳ Lân huyễn hóa ra, từ chỗ Mặc Hỏa, Tề Nhạc đã học được rất nhiều uy lực mà Kỳ Lân huyễn có thể phát huy ra.

Kỳ Lân trân bảo này không chỉ có thể tùy ý biến hóa thành bất kỳ vũ khí nào, đồng thời, cũng có tác dụng tăng phúc rất mạnh, đối với tiêu hao Vân Lực sẽ giảm xuống rất nhiều, Tề Nhạc lần này biến Kỳ Lân huyễn thành hình tựa như một con quay cực lớn, chung quanh là đường vân xoay tròn, mà mũi nhọn thì hoàn toàn tản ra Kỳ Lân chân hỏa.

Dưới sự khống chế của ý niệm, con quay cực lớn đường kính gần 1m này bắt đầu xoay tròn, dưới sự phụ trợ của Kỳ Lân chân hỏa, nơi mũi nhọn của con quay, mặt băng dưới chân đã bắt đầu hãm xuống dưới.

Dưới tác dụng của Kỳ Lân huyễn, thân thể Tề Nhạc theo sau Kỳ Lân chân hỏa chậm rãi đi xuống, trong chốc lát đã hoàn toàn chui vào trong huyệt động mới mở ra này.

Tu luyện những ngày này, Kỳ Lân Vân Lực của Tề Nhạc tuy rằng tăng lên không tính là nhiều, nhưng trụ cột so với trước kia càng thêm vững chắc, Vân Lực cũng trở nên càng thêm hùng hậu. Từ chỗ Mặc Hỏa, hắn đã học được rất nhiều phương pháp sử dụng Kỳ Lân Vân Lực hỏa thuộc tính. Quan trọng hơn là hắn từ chỗ Mặc Hỏa cũng đã học được năng lực đặc thù chuyển hóa Vân Lực.

Đồng dạng là Hắc Kỳ Lân, Hắc Kỳ Lân song thuộc tính cường đại hơn đơn thuộc tính nhiều, tuy rằng tu luyện càng thêm khó khăn, nhưng lúc cần thì Kỳ Lân song thuộc tính có thể chuyển hóa Vân Lực của mình thành một loại thuộc tính, tuy rằng không cách nào sinh ra hiệu quả điệp gia, nhưng năng lực chiến đấu cường đại hơn so với Kỳ Lân đơn thuộc tính rất nhiều.

Mà Tề Nhạc là Kỳ Lân bốn thuộc tính, loại tình huống này sẽ thể hiện càng thêm rõ ràng. Có được loại năng lực chuyển hóa này rồi, hắn hoàn toàn có thể chuyển hóa bốn loại thuộc tính Vân Lực của mình thành Hỏa Vân Lực, tiếp tục khoan xuống dưới.

Văn Đình và Tuyết Nữ nằm ở trong hầm băng nhìn ánh lửa Tề Nhạc phát ra chạy càng xa, trong nội tâm không khỏi âm thầm sợ hãi thán phục, phải biết rằng, Hàn Băng nơi này cũng không phải băng bình thường có thể sánh được, trình độ cứng rắn của nó tuyệt đối không hề kém đá, thậm chí có thể so với sắt thép.

*****

Mà dưới tác dụng Kỳ Lân chân hỏa của Tề Nhạc, dĩ nhiên cũng dần dần bị hòa tan, có thể thấy Vân Lực của Tề Nhạc cường thịnh đến cỡ nào, nhiệt độ Kỳ Lân chân hỏa kinh khủng ra sao rồi.

Tề Nhạc mãi cho đến khi Vân Lực của mình còn thừa lại chừng ba thành mới đình chỉ khoan thăm dò, lúc này, hắn đã chui vào sâu trong tầng băng chừng 300m. Hắn phát hiện, càng khoan xuống dưới, mật độ băng lại càng lớn, hòa tan cũng càng thêm khó khăn. Đồng thời, theo tiến vào sâu trong băng sơn, nhiệt độ chung quanh cũng trở nên càng ngày càng thấp, sinh ra ảnh hưởng không nhỏ với thân thể hắn.

Nhưng Kỳ Lân huyễn xác thực không hổ là đứng đầu Kỳ Lân bát trân trước khi Kỳ Lân Ẩn xuất hiện. Dưới sự trợ giúp của nó, Tề Nhạc tiết kiệm được rất nhiều thời gian khoan thăm dò và Vân Lực sử dụng. Chỉ có hơn một giờ mà đã hoàn thành hòa tan tất cả trước mắt. Căn cứ theo bản thân Tề Nhạc tính thì từ nơi này lại xuống chừng không đến 1000m nữa, có lẽ có thể tiếp xúc với vách núi rồi.

Một lần nữa trở lại trong hầm băng, Tề Nhạc sắc mặt có chút tái nhợt, Văn Đình vội vàng đến cạnh hắn, dùng năng lượng của mình ôn hòa thân thể Tề Nhạc, giúp hắn khôi phục Vân Lực.

Nguyệt Dạ ngồi ở một bên im im lặng lặng tu luyện. Tề Nhạc mỗi ngày đều nói những hiểu biết của mình đối với năng lượng cho nàng, sau đó chính cô ta đi cảm thụ, bởi vì Tề Nhạc biết rõ, thay vì hắn truyền thụ cho nàng công pháp, xa xa không bằng chính cô ta dần dần suy nghĩ, vậy có thể càng thích hợp hơn cho Tộc Nguyệt nhân.

Nguyệt Dạ nóng lòng tăng thực lực nên cực kỳ khắc khổ. Chỉ cần không phải lúc tìm kiếm trên không trung, nàng đều sẽ lập tức bắt đầu tu luyện, tất cả xảy ra trước mắt tựa hồ không có quan hệ gì với nàng vậy.

Tuyết Nữ nói:

- Cha, cha có phát hiện gì sao?

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Còn chưa, bất quá, càng đến phía dưới, khoan thăm dò càng khó khăn, mật độ băng phía dưới rất lớn, trình độ cứng rắn của nó đã vượt xa sắt thép rồi. Đoán chừng có quan hệ với trọng áp băng tuyết ở trên. Tuyết Nữ, con trước đi xuống xem một chút, nếu như không phát hiện gì thì... chúng ta cứ tiếp tục khoan thăm dò. Văn Đình, phải vất vả em rồi.

Văn Đình lườm hắn một cái, nói:

- Anh nói gì thế! Mau chóng khôi phục Vân Lực của anh đi, anh tiêu hao không nhỏ đâu.

Tuyết Nữ thả người nhảy lên, chui vào trong băng động, đến phía dưới tìm kiếm, Tề Nhạc dưới sự trợ giúp của Văn Đình bắt đầu tu luyện. Đối với chui qua tầng băng, nàng cũng không có gì lo lắng, dùng tốc độ bây giờ, cho dù sau này khoan có lâu một chút, nhiều nhất một ngày là đã có thể tiếp xúc đến vách núi rồi, vấn đề là, đến lúc đó có thể có phát hiện gì không?

Một lát sau, Tuyết Nữ liền từ băng trong động bay lên. Lắc đầu. Nói:

- Còn chưa phát hiện gì. Linh Giác ở dưới bị hạn chế rất lớn, phía dưới mật độ băng quá lớn, chỉ sợ bất luận khí tức gì cũng đều bị ngăn cách cả.

Nghe nàng vừa nói như vậy, Tề Nhạc con mắt không khỏi sáng ngời, nói:

- Vậy được rồi, nếu là vậy thì chứng minh phương pháp chúng ta tìm kiếm Côn Luân Kính rất có vấn đề. Mật độ tầng băng lớn như thế, khí tức Côn Luân Kính hoàn toàn bị che dấu. Tầng băng này chúng ta nhất định phải khoan xuống, chỉ cần có thể có một tia manh mối, cũng không tính là phí sức không.

Khoan thăm dò tiếp tục tiến hành, lần này đến phiên Văn Đình, bất quá, nàng cũng không có pháp bảo như Kỳ Lân huyễn, hỏa năng lượng tuy rằng cũng không yếu hơn Tề Nhạc bao nhiêu, nhưng chỉnh thể năng lượng lại không bằng Tề Nhạc, hơn nữa mật độ tầng băng càng lúc càng lớn, Văn Đình cơ hồ dốc hết toàn lực, cũng chỉ khoan xuống dưới được chừng năm mươi mét đã không thể kiên trì thêm nữa.

Tề Nhạc biết rõ, bây giờ không phải là lúc nóng vội, hắn cũng không nóng lòng tiếp tục, mà là trước tiên khôi phục Vân Lực của mình đến trạng thái tốt nhất, sau đó ăn một chút hoa quả mới lại một lần nữa chui vào trong hầm băng, bắt đầu tiếp tục quá trình khoan thăm dò.

Thời gian dần dần trôi qua, suốt một ngày, Tề Nhạc đào càng về sau càng khó khăn vượt ngoài tính toán của hắn. Lần thứ hai tiến vào băng động, hắn cũng chỉ có thể khoan xuống 100m, mà lần thứ ba thì chỉ được chừng 80m. Trình độ cứng rắn của băng càng lúc càng lớn, khí tức rét lạnh kia càng khiến người khó có thể chịu được. Mà ngay cả Tuyết Nữ bản thân là băng thuộc tính xuống cảm thụ cũng không cảm thấy chút gì.

Mật độ băng thật sự quá lớn, Tề Nhạc dứt khoát không cho Tuyết Nữ và Văn Đình xuống, tự mình một người tiếp tục khoan xuống. Một ngày đi qua, hai ngày trôi qua, băng động càng ngày càng sâu, ngay cả bản thân Tề Nhạc cũng không thể tính toán mình đã khoan xuống bao sâu. Bởi vì theo khoan thăm dò càng ngày càng gian nan, băng động đã không phải là thẳng đứng xuống dưới nữa, mà dựa sát vào vách núi, như vậy sẽ khó tránh khỏi sẽ biến thành nghiêng.

Lại là ba ngày, khoan suốt ba ngày, thân thể Tề Nhạc tuy rằng không có vấn đề gì, nhưng trong nội tâm đã phi thường mệt mỏi, mỗi ngày đều làm cùng một công việc, không ngừng khôi phục Vân Lực, khoan thăm dò, lại khôi phục Vân Lực, lại khoan thăm dò, nhưng lại không có bất cứ thứ gì hữu dụng, hắn thật sự có chút không nhịn được. Bất quá, đã tiến hành lâu như vậy, nếu như hiện giờ bỏ dở nửa chừng, hắn cũng không cam lòng, cho nên cũng chỉ có thể tiếp tục.

Bất luận cố gắng thế nào, Tề Nhạc, hay là tam nữ, đều không có phát hiện, nhưng có một bóng đen âm trầm cách hầm băng không xa vẫn thủy chung yên lặng nhìn chăm chú lên bọn hắn.

- Cha, đã được chừng ngàn mét rồi nha!

Tuyết Nữ một bên đưa hoa quả lên, vừa nói.

Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:

- Ba đoán chừng cũng không xê xích gì nhiều. Bất quá, hiện giờ muốn tiến lên một phần cũng vô cùng khó khăn, mật độ của băng đã vượt xa phạm trù nhận thức của ba rồi. Mỗi lần xuống dưới, ba cũng chỉ có thể tiến lên không đến 20m thôi.

Văn Đình nhìn khuôn mặt Tề Nhạc đã trở nên tái nhợt, đau lòng mà nói:

- Tề Nhạc, nếu không anh nghỉ ngơi tạm hai ngày rồi hẵn tiếp tục. Nhiệt độ bên dưới thực sự quá thấp, tiếp tục như vậy, chúng ta còn chưa phát hiện ra gì thì thân thể của anh đã chịu không nổi rồi.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Không có chuyện gì đâu. Tuy rằng rất gian nan, nhưng ở hoàn cảnh này anh không ngừng tiến hành tu luyện, cũng có trợ giúp rất lớn với việc tăng lên Vân Lực. Yên tâm, thân thể của anh không có gì đâu. Hơn nữa, hiện giờ đã càng ngày càng tiếp cận vách núi rồi, anh nghĩ, không bao lâu nữa chúng ta sẽ khổ tẫn cam lai, hiện giờ anh chỉ là hi vọng cố gắng mấy ngày này không uổng phí thôi.

Lúc này, Nguyệt Dạ tỉnh lại từ trong tu luyện, vừa mở mắt đã thấy được Tề Nhạc, có chút kinh hỉ mà nói:

- Chủ nhân, tôi, tôi tựa hồ đã tìm được phương pháp tu luyện năng lượng tự nhiên rồi, tuy rằng năng lượng tự nhiên ở đây vô cùng mỏng manh thưa thớt, nhưng tôi đã có thể tự chủ hấp thu chúng rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)