Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 158

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 158: Giải Trĩ sống lại
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mà vì đang nức nở nên thân thể Tuyết Nữ vẫn còn run rẩy khiến bờ mông đầy đặn của nàng không ngừng ma sát dưới người hắn, cái này khiến Tề Nhạc cảm thấy thống khổ và khoái hoạt không thôi.

Thật lâu sau, một tiếng ho nhẹ khiến hai người bừng tỉnh lại trong cơn xấu hổ. Tuyết Nữ có chút kinh hoảng ngồi ngay ngắn lại, bờ mông đầy đặn lạnh buốt của nàng không khỏi trùng trùng điệp điệp đụng vào chỗ đã trở nên cứng rắn cao ngất và nóng rực của Tề Nhạc thoáng một phát khiến hắn vô ý thức phát ra một tiếng than nhẹ.

Lúc này, khuôn mặt trắng nõn của Tuyết Nữ đã trở nên đỏ bừng, nàng như thế nào không cảm thụ được phản ứng của Tề Nhạc. Tuy bi thương trong lòng đã dứt di từ lâu nhưng nàng cũng không nguyện ý chấm dứt cái tư thế xấu hổ này. Thế nhưng lúc này có không muốn cũng không được vì tiếng ho nhẹ kia chính là do Văn Đình phát ra.

Tuyết Nữ có chút kinh hoảng rời khỏi người Tề Nhạc, thẹn thùng liếc hắn một cái rồi nói:

- Mẹ, người đã tỉnh rồi.

Văn Đình đứng lên, lấy cái áo của Tề Nhạc mặc. Bởi vì dáng người Tề Nhạc rất cao lớn nên nàng mặc áo sơ mi của hắn mà giống như mặc một cái váy ngắn, lộ ra đôi chân thon dài cùng cặp đùi trắng muốt. Nàng lườm Tề Nhạc, tiến lên cầm chặt tay Tuyết Nữ, ôn nhu nói:

- Sao vậy con gái ngoan? Có phải cha chọc con đúng không? Nhìn xem con khóc đỏ hết mắt rồi này.

Tuyết Nữ vội vàng lắc đầu nói:

- Không, không phải, cha không khi dễ con. Chỉ là con tự nhớ tới một vài chuyện không vui trước kia.

Tề Nhạc xấu hổ đứng lên, lúc này trên người hắn vẫn còn lưu lại dư hương thân thể mềm mại của Tuyết Nữ. Mùi thơm Đế Tâm Tuyết Liên cực kỳ đặc thù, vẻ thanh đạm ngọt ngào động lọng người kia vẫn mang theo vài phần lạnh như băng. Lúc này hạ thân hắn vẫn tràn đầy xúc cảm, cái này khiến hắn không thể không lặng lẽ đưa tay vào túi quần kiềm chế tên tiểu gia hỏa đang ngóc đầu kia.

- Đình Đình, thân thể của em như thế nào rồi?

Tề Nhạc đi lên hỏi.

Văn Đình nhìn hắn một cái, nói:

- Tốt hơn nhiều rồi, chỉ là năng lượng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chúng ta cần tu luyện một chỗ trong chốc lát. Tuyết Nữ, con gọi Nguyệt Dạ tỉnh dậy rồi sau đó bốn người chúng ta tu luyện cùng một chỗ. Đợi sau khi khôi phục thực lực lại rồi thì đi kìm nơi hạ lạc của Côn Lôn kính.

Từ lúc thanh tỉnh lại đến bây giờ Tề Nhạc mới có tâm tư quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Hắn phát hiện chỗ bốn người vẫn là một thế giới phỉ thủy như cũ, chỉ có điều bích lục sắc quang mang nhàn nhạt đã trở nên hư ảo hơn rất nhiều. Nơi này giống như là một gian phòng, cách đó không xa là một hành lang rộng lớn không biết thông đến nơi nào, trong hành lang có sương mù màu xanh biếc dao động rất nhỏ.

Tuyết Nữ đi hồi tỉnh Nguyệt Dạ, Tề Nhạc nhân cơ hội này đi tới bên người Văn Đình, thấp giọng giải thích:

- Đình Đình, em đừng hiểu lầm. Mới vừa rồi là...

Văn Đình giơ tay lên, ngăn không cho Tề Nhạc nói tiếp rồi hạ giọng nói:

- Kỳ thật, lúc đi được một lát thì em đã tỉnh lại và cũng đã nghe được toàn bộ lời của hai người. Xem ra đứa con gái này không chỉ có tình cha con với anh a.

- Đình Đình, anh...

- Được rồi, không cần giải thích nữa, hết thảy tùy duyên. Trải qua nhiều chuyện như vậy, em cũng nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Em đã chọn anh làm người yêu thì cũng không có gì phàn nàn, chỉ cần có thể ở cùng anh một chỗ thật vui vẻ thì em đã mãn nguyện rồi. Anh cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, hết thảy đều nhìn duyên phận a. Thân thế Tuyết Nữ thật sự rất đáng thương, lúc này, dù là nguyên nhân gì thì chúng ta cũng không thể kích thích cô ấy. Đúng không?

- Đình Đình, em thật sự quá tốt.

Nhìn Đình Đình, nỗi lo lắng trong lòng Tề Nhạc đã biến mất, Văn Đình cũng nhìn hắn mỉm cười. Sau khi dung hợp Nhật Nguyệt Tinh Thần Xích Kim Khải chống chọi với cường địch thì tỉnh càm giữa hai người bọn họ cũng càng thêm sâu sắc, cũng có thể biểu đạt rõ ràng tình cảm say đắm của mình dành cho người kia rồi..

- A, chủ nhân, ngài đã tỉnh.

Nguyệt Dạ tỉnh táo lại, liếc mắt nhìn thấy Tề Nhạc, giống như là quên hết mọi thứ. Nàng rất rõ ràng địch nhân Tề Nhạc đối mặt là ai, bởi vì nàng đã từng tận mắt nhìn thấy Ngưu Ma Vương xuất hiện, chính là hung thần đã dẫn theo hung thú hủy diệt lãnh địa Nguyệt tộc của nàng.

Nàng không cách nào tưởng tượng được sự cường đại của hung thú kia, lúc nàng nhìn thấy Tề Nhạc và Vương của Hung Thú đánh nhau ngươi chết ta sống, sau đó còn còn sống trở về khiến tâm tình của nàng rất là kích động. Đối với Tề Nhạc, chưa nói cảm tình, chỉ riêng ơn cứu mạng và sự sùng bái cường giả đã khiến Nguyệt Dạ quyết định đi theo hắn.

Và sự thật đã chứng minh, nàng đi theo Tề Nhạc quả thật cũng nhận được không ít chỗ tốt. Mà khi nàng tận mắt nhìn thấy Tề Nhạc chống lại địch nhân cường đại, hơn nữa còn cứu nàng khỏi tay Ngưu Ma Vương thì lúc đó nàng đã đoán chừng trong nội tâm mình ngoại trừ một tia tình cảm phức tạp ra thì còn thêm một nhận định, mình đi theo Tề Nhạc là tuyệt đối chính xác.

Mắt thấy Nguyệt Dạ nhào lên, Tề Nhạc lại càng hoảng sợ, vội vàng lui ra sau một bước, hai tay đưa ra ngăn cản thân thể nàng nhào lên, mỉm cười nói:

- Cám ơn đã quan tâm, tôi không sao cả. Nguyệt Dạ, cô cũng không nên gọi tôi là chủ nhân nữa, bằng không tôi sẽ rất tức giận đó. Nếu như cô còn muốn theo tôi nữa thì phải gọi tên của tôi, tôi sẽ đối đãi cô như bằng hữu.

Sau khi Nguyệt Dạ nhìn thấy Tề Nhạc thối lui về sau như vậy, trong mắt toát ra một tia thất lạc nhàn nhạt, tuy nàng là nhân loại của thời đại Viễn cổ cự thú nhưng nàng thông minh như vậy thì như thế nào không nhìn ra cảm giác của Tề Nhạc đối với mình căn bản không thể so với Văn Đình và Tuyết Nữ. Nàng biết rõ trong nội tâm Tề Nhạc mình chỉ là một người ngoài mà thôi.

Nàng khẽ gật đầu, nói:

- Vậy được rồi, Tề Nhạc, về sau trở đi tôi sẽ gọi tên của anh. Bất quá anh đừng đuổi tôi đi, tôi muốn một mực theo anh, có được không?

Tề Nhạc nghĩ nghĩ, nói:

- Cô luôn theo sau tôi cũng không nên lắm. Như vậy đi, chờ sau khi chúng ta rời khỏi đây thì cô nên trở về tìm tộc nhân của cô. Nếu như tôi đoán không sai thì trong thời gian nhất định, hung thú sẽ thu liễm lại. Cô nên tìm tộc nhân của cô, sau đó dạy cho bọn họ phương pháp tu luyện năng lượng thiên nhiên.

- Chỉ có như vậy thì mới có thể khôi phục lại Tộc Nguyệt, và cũng chỉ có như vậy mới có thể phục hưng lại Tộc Nguyệt của cô. Cô yên tâm đi, cuối cùng tôi cũng sẽ trở lại tìm nơi của các cô. Dù sao thì trong nội tâm của cô, tôi là Hoàng Đế dẫn đầu nhân loại, đúng không?

Nguyệt Dạ nhìn Tề Nhạc với ánh mắt phức tạp, nàng cảm thấy trong nội tâm mình đang rất loạn. Tề Nhạc nói rất đúng, nhưng lúc này nàng lại càng muốn đi theo bên người Tề Nhạc. Bất luận là đạt được chỗ tốt gì hay những thứ khác. Cô cúi đầu, không nói gì, không đáp ứng cũng không từ chối.

*****

Văn Đình kéo tay Tề Nhạc, nói:

- Tốt rồi, chúng ta cũng bắt đầu tu luyện a. Hiện giờ nơi này cũng không an toàn, chúng ta cũng không còn đường ra nữa rồi. Vừa rồi em đi quan sát một chút, từ phía trên đi xuống giống như đã chết hết rồi, cũng không còn đường trở ra. Bất luận về sau như thế nào thì trước tiên chúng ta cũng phải ra khỏi chỗ thần bí này mới được.

Tề Nhạc đồng dạng cảm giác được lối ra ở phía trước đã chết rồi, cái kia tựa hồ là thông đạo một chiều, chỉ có thể từ trên đi xuống dưới nhưng không cách nào đi ngược lại. Nhưng lúc này hắn lại tràn đầy tin tưởng, ngay cả Ngưu Ma Vương cường đại như vậy hắn cũng có thể đối phó được thì chẳng lẽ còn sợ những cái trước mắt sao?

Bốn người cơ hồ đồng thời tiến nhập vào trạng thái tu luyện. Công pháp tu luyện của từng người không giống nhau, lần này đặc biệt tu luyện dài, lúc Tề Nhạc thanh tỉnh lại từ trong tu luyện thì tam nữ đã chờ đợi lâu rồi. Trong thế giới phỉ thúy này, Viễn cổ cự thú thời đại nhân loại tự nhiên không cách nào tính toán thời gian nhưng bọn người Tề Nhạc thì có thể. Trước khi tu luyện, Văn Đình đã cố ý nhìn thời đại Tề Nhạc một chút, từ lúc tu luyện đến khi Tề Nhạc thanh tỉnh lại thì đã trải qua bảy ngày.

Trong quá trình tu luyện, bọn họ đều phát hiện thế giới phỉ thúy này phi thường kỳ quái, nơi này chủ yếu là những phần tử năng lượng. Mà trong thế giới tràn ngập màu xanh biếc này, không chỉ có không khí trong lành mà các phần tử năng lượng cũng phi thường sung túc, kể cả năng lượng tự nhiên, so với rừng rậm bên ngoài thì hơn hẳn. Cái này khiến quá trình tu luyện của bọn họ phi thường thuận lợi, cũng không gặp phải phiền toái gì.

Tu luyện bảy ngày, từ lúc thanh tỉnh lại thì Tề Nhạc đã có cảm giác thoát thai hoán cốt, hắn rõ ràng phát hiện được năng lượng trong cơ thể tựa hồ đã có chút biến hóa. Với tư cách là người thừa kế huyết mạch Kỳ Lân, sau khi chiến đấu với một địch nhân cường đại thì thực lực của hắn cũng sẽ tăng lên.

Cái này không chỉ là phương diện kinh nghiệm thực chiến mà trước mặt sự áp bách của địch nhân, Vân Lực trong cơ thể hắn sẽ tăng lên. Đột phá bình cảnh khi đối mặt với địch nhân cường đại, chuyện này Tề Nhạc đã trải qua không chỉ một lần. Kỳ Lân lục vân đến bẩy vân là một bình cảnh rất lớn.

Lần này, sau khi đối mặt với Ngưu Ma Vương, tuy rằng không thể đột phá bình cảnh nhưng Tề Nhạc cảm giác được thực lực của mình đã hoàn toàn không giống lúc trước. Riêng tinh thần lực đã có tiến bộ nhảy vọt vì trong lúc đối kháng với Ngưu Ma Vương thì tinh thần lực của hắn cũng bị áp bức. Sau khi thanh tỉnh, thậm chí còn có chút cảm giác cứng lại, trước kia không có khả năng này.

Đồng thời, sau lần chiến đấu này, kỳ thật thu hoạch lớn nhất của Tề Nhạc vẫn là phương diện năng lượng tự nhiên. Tuy rằng hiện giờ không có thời gian nghiên cứu nhưng liên tưởng đến Thực vật hồn Nguyệt Dạ lúc trước, hiện giờ hắn đã nắm chắc bảy tám phần có thể sử dụng năng lượng thực vật rồi.

- Cha, người tỉnh rồi.

Tuyết Nữ mở to mắt nhìn Tề Nhạc, lập tức kéo tay hắn.

Tề Nhạc gật đầu mỉm cười, nói:

- Lần này tu luyện, cảm giác thực không tệ. Xem ra khi chiến đấu với cường giả, thực lực tăng lên cực lớn không ngờ. Trong những địch nhân từng đối mặt, Ngưu Ma Vương tuyệt đối xếp ở vị trí thứ nhất.

Văn Đình cũng đi tới bên người Tề Nhạc, nói:

- Chúng ta tới nơi này cũng đã lâu, hoa quả trong Kỳ Lân Châu của anh cũng không còn bao nhiêu, chúng ta phải nhất định nắm chặt thời gian rời khỏi đây.

Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:

- Đi thôi, anh nghĩ nơi này có cấm chế môn hộ. Anh cơ hồ có thể khẳng định nơi này chính là thần cấm địa Côn Lôn Kính, nếu không thì không có lý do gì mà lại có nhiều cấm chế như vậy. Có lẽ phía trên suối Hàn Băng Đống là lối vào nơi chôn dấu Côn Lôn Kính.

Văn Đình nói:

- Hi vọng là như vậy. Bất quá, Tề Nhạc, anh ngàn vạn lần không thể khinh thường. Tuy bài danh Côn Lôn Kính không bằng Hiên Viên Kiếm nhưng anh đạt được Hiên Viên Kiếm chủ yếu là nhờ vào vận khí, nếu không có Hoàng Đế thì anh cũng không thể nào thành công. Đã là thần khí thì sẽ có cấm chế đồng dạng, chúng ta nhất định phải cẩn thận, không biết vì cái gì mà em ẩn ẩn cảm giác muốn đạt được Côn Lôn Kính chỉ sợ không đơn giản như đối mặt với Ngưu Ma Vương.

Tề Nhạc cười ha ha, nói:

- Bây giờ không phải lúc lo lắng, chúng ta vào trong xem có cái gì.

Vừa nói, hắn thả bàn tay cầm tay Văn Đình ra, dẫn đầu đi về hướng hành lang màu xanh lá kia.

Tuyết Nữ đi ở vị trí thứ hai, Nguyệt Dạ thứ ba, mà Văn Đình thì ở cuối cùng. Trong bốn người thì Tề Nhạc và Văn Đình có thực lực mạnh nhất nên phân bố như vậy có thể chiếu cố cho Tuyết Nữ và Nguyệt Dạ ở giữa.

Tề Nhạc tiến vào bên trong hành lang, vừa đi vài bước liền phát hiện chỗ này không giống với chỗ tiến vào hành lang, phảng phất như lúc trước hắn vụng trộm chạy đến sân chơi đi qua đường hầm thời không, chung quanh là những lục sắc quang mang nông sâu không đồng nhất đang xoay tròn.

Mỗi khi tiến thêm một bước thì đều có thể thấy những đường vân xoay tròn chung quanh phát sinh biến hóa, phảng phất như bước nhảy vượt qua không gian. Đồng thời, sau khi tiến vào hành lang này, tinh thần lực hắn phóng ra phảng phất như bị đè ép trở về.

Những vòng xoáy lục sắc quang mang chung quanh có tác dụng quấy nhiễu rất lớn đối với tinh thần lực của hắn. Mỗi một lần xoay tròn thì đều mang lại vài phần cảm giác choáng vàng. Cái này cũng không chỉ thị giác mà còn ảnh hưởng đến bên trong, thông qua kích thích năng lượng và kích thích tinh thần lực khiến cảm giác choáng váng của hắn không ngừng tăng lên..

Tương đối mà nói, so với tam nữ thì Tề Nhạc tốt hơn rất hiều. Tinh thần lực các nàng cũng không cường đại Tề Nhạc, tuy rằng cũng có chút không khỏe nhưng cảm giác không rõ ràng như Tề Nhạc.

Hành lang màu xanh biếc phảng phất như không có điểm cuối cùng, từ lúc Tề Nhạc bắt đầu chậm rãi tiến lên, sau đó phi hành rồi tất cả phương pháp di chuyển khác nhưng hắn vẫn kinh ngạc phát hiện, bất luận là tăng tốc độ như thế nào thì vẫn không nhìn được điểm cuối ở phía trước. Càng khiến hắn cảm giác kỳ dị chính là lúc hắn tăng tốc như nào thì tam nữ Văn Đình sau lưng vẫn bảo trì khoảng cách như cũ với hắn.

- Chuyện quái gì xảy ra thế ày? Chỗ này tựa hồ như một vòng tuần hoàn.

Tề Nhạc dừng lại, nói với tam nữ. Lúc này, cảm giác mê muội cũng khiến đầu hắn có chút hôn mê, bích lục sắc quang mang xoay tròn chung quanh cũng càng thêm đáng ghét.

Văn Đình nói:

- Em cũng phát hiện sau khi tiến vào hành lang thì bất luận là trước hay sau thì tựa hồ cũng mất đi điểm cuối. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ chúng ta đều xong đời, không thể tìm được điểm ra, nếu vậy thì cuối cùng sẽ chết dần chết mòn ở nơi này.

Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng, nói:

- Đã không đi được thì chúng ta dứt khoát tiến vào một điểm xoáy xem sao. Đình Đình, em bảo vệ các cô ấy, anh thử vào xem.

*****

Vừa nói xong, hào quang vân lực nhàn nhạt bốn màu đã bắt đầu sáng lên chung quanh thân thể Tề Nhạc. Lúc này, vân lực cường đại nhất trong bốn loại vân lực của hắn vì một mực trợ hỏa nên đã biến thành Hỏa vân lực. Cho nên đầu tiên Tề Nhạc lựa chọn Kỳ Lân chân hỏa màu đỏ, cảm giác nóng rực dùng hắn làm trung tâm tản ra chung quanh, trong quang mang nhàn nhạt kia, một màn hào quang hỏa hồng sắc tỏa ra chung quanh.

Hai mắt Tề Nhạc giống như có hai luồng hỏa diễm bốc cháy lên, trong khoảnh khắc, hào quang Kỳ Lân chân hỏa đã khuếch trương ra phạm vi mấy chục dặm, tiến nhập vào bên trong hào quang xoay tròn màu xanh biếc kia. Khiến Tề Nhạc kinh ngạc chính là sau khi năng lượng Kỳ Lân chân hỏa tiến vào đạo quang mang màu xanh biếc kia thì cũng không gặp bất luận cách trở nào, thậm chí ngay cả một tia chống cự cũng không có, vòng xoáy bích lục kia vẫn không ngừng xoay tròn như trước.

Mà đã trải qua nhiều chuyện nên Tề Nhạc đã sớm không còn lỗ mãng như trước, dù miệng hắn nói cứng thử xem nhưng sau khi tản Kỳ Lân hỏa vân lực ra thì hắn cẩn thận từng li từng tí khuếch tán tinh thần lực của mình vào trong Hỏa vân lực, theo hỏa vân lực lan tràn ra xung quanh.

Rất nhanh, cách làm của hắn đã có hiệu quả, dưới sự bảo vệ của Hỏa vân lực, tinh thần lực của hắn không hề bị áp bách, cũng tiến nhập vào bên trong đạo quang mang xanh biếc kia. Lần này, Tề Nhạc lập tức phát hiện có điều không đúng, thông qua tinh thần lực, hắn thấy được một màn khác truyền lại từ tinh thần lực, đó chính là một hình ảnh hoàn toàn khác, trong đó là một khoảng sân trống trải, mà ở phía cuối cùng có một cửa lớn, mà chỗ bọn họ cách cửa lớn chỉ có hơn 10 thước mà thôi.

Tề Nhạc nhắm hai mắt lại, tiến về hướng đại môn theo chỉ dẫn của tinh thần lực nhưng chuyện lại không đơn giản như hắn tưởng tượng. Quan sát theo tinh thần lực, hắn phát hiện bước chân tiến lên của mình lại là dậm chân tại chỗ, căn bản không cách nào lại gần cửa lớn màu xanh lá kia một bước nào.

Chuyện này rốt cục là thế nào? Trong nội tâm Tề Nhạc tràn đầy cảm giác quái dị, hắn ngừng cước bộ lại, tiếp tục mở rộng phạm vi hỏa vân lực của mình ra để khiến tinh thần lực nhìn được xa hơn. Không lâu sau, tinh thần lực của hắn đã khuếch trương bán kính ra hơn 100m, hắn thấy rõ ràng sau lưng mình là con suối Hàn Băng Đống, mà chỗ con suối bị một đoàn ánh địa quang mang màu xanh lá bao phủ toàn bộ. Mà trên đỉnh đầu nhóm người bọn hắn cũng không có thế giới phỉ thúy nào mà chỉ có cửa lớn màu xanh lá thoạt nhìn vô cùng quái dị kia.

Đây mới thực sự là thế giới bên dưới nước sao? Trước kia rõ ràng đã đến thế giới phỉ thúy, và hành lang kia là ảo giác sao? Sâu trong nội tâm, Tề Nhạc cảm giác được quan sát tinh thần lực của mình mới thật sự là thế giới dưới nước. Nhưng hiện giờ phải làm như thế nào mới có thể thoát khỏi ảo cảnh này, tiến vào thế giới nước chính thức phía dưới và tiến vào cánh cửa màu xanh lá kia?

Sau khi suy nghĩ một chút, trước tiên Tề Nhạc thu hồi lại tinh thần lực và hỏa vân lực, cũng nói hết thảy những gì nhìn thấy cho tam nữ.

Nghe xong lời Tề Nhạc nói, tam nữ đều lâm vào suy tư, các nàng tự nhiên không hoài nghi lời Tề Nhạc nói nhưng các nàng thật sự không có kinh nghiệm thoát khỏi ảo cảnh, giờ khắc này, cũng như Tề Nhạc, các nàng cũng không nên làm như thế nào để thoát ra khỏi nơi này.

- Tề Nhạc, anh có nghĩ ra phương pháp nào không?

Đôi mi thanh tú của Văn Đình hơi nhíu lại, hướng Tề Nhạc nói.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không có phương pháp gì có thể thực hiện, ảo cảnh này tựa hồ là một lĩnh vực phi thường kỳ lạ. Nếu như nó thật sự là một ảo cảnh mà nói thì chỉ sợ cũng chỉ có Thiên Thần mới có thể có năng lượng khổng lồ như thế này. Cái này cũng chính là năng lượng bảo hộ Côn Lôn Kính. Đã như vậy, nếu muốn thoát ra khỏi ảo cảnh này thì chỉ sợ phi thường khó khăn rồi.

Tuyết Nữ nhẹ gật đầu, nói:

- Cha nói không sai, đây chính là một lĩnh vực, là một ảo cảnh hoàn toàn do lĩnh vực tạo nên. Bất luận chúng ta đi như thế nào thì cũng dậm chân tại chỗ. Lĩnh vực kỳ lạ này ngay cả con cũng đều chưa từng nghe nói qua.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Hiện giờ anh đã tin tưởng lời Đình Đình nói trước kia rồi. Tuy nhìn bên ngoài thì ảo cảnh này có vẻ yên bình nhưng uy hiếp của nó đối với chúng ta không kém Ngưu Ma Vương a!

Hắn cũng không nói ra kết quả chiến đấu cuối cùng với Ngưu Ma Vương cho tam nữ.

Cũng không phải hắn muốn dấu diếm điều gì, chỉ là hi vọng Nguyệt Dạ không hiểu lầm mà thôi. Dù hiện giờ Ngưu Ma Vương đã bị mình thu phục nhưng trước kia hắn vẫn là địch nhân.

- Nếu là lĩnh vực thì cũng chỉ có thể dựa vào lực lượng lĩnh vực để bài trừ hoặc là lợi dụng lực lượng lĩnh vực mang lại thị giác chính thức!

Lúc này, một thanh âm ôn hòa vang lên trong tâm Tề Nhạc.

Nghe được thanh âm này, Tề Nhạc lập tức sinh ra cảm giác nhiệt huyết sôi trào, thanh âm này vô cùng quen thuộc, vô cùng động lòng người, thậm chí Tề Nhạc đã quên bao lâu rồi chưa nghe được thanh âm này. Lúc này thanh âm lại vang lên, cái này không khác gì than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, bởi vì thanh âm này chính là phát ra từ Giải Trĩ.

Từ sau lần sử dụng Chung Cực Kỳ Lân Tí để cứu Văn Đình, Thâm Hải Minh Xà không biến mất nhưng Giải Trĩ lại hoàn toàn mất đi tung tích. Tề Nhạc không biết đã thăm dò, tìm kiếm bao nhiêu lần trong tinh thần lực của hắn rồi nhưng vẫn thủy chung không có kết quả. Cho dù sau này nhận được lực lượng chi nguyên tự nhiên thì vẫn không tìm được Giải Trĩ. Thế nhưng giờ khắc này thanh âm Giải Trĩ đột nhiên xuất hiện, cái này khiến hắn giống như thấy được ánh sáng hi vọng cuối đường hầm vậy.

- Giải Trĩ đại ca, là anh phải không?

Dù là kêu gọi bên trong tinh thần lực nhưng thanh âm Tề Nhạc vẫn có chút run rẩy như cũ.

- Đương nhiên là tôi rồi, chủ nhân của tôi. Tề Nhạc, hiện giờ anh đã chính thức có được thực lực làm chủ nhân của tôi. Chúc mừng anh.

Giải Trĩ mỉm cười nói với Tề Nhạc. So với trước kia thì thanh âm của hắn tựa hồ đã trở nên ổn định hơn rất nhiều.

Tề Nhạc hướng về phía tam nữ khoa tay múa chân, ý bảo đừng lên tiếng. Sau đó ngồi xuống đất và phóng Hỏa Vân Lực ra. Vì phòng ngừa những biến hóa có thể đột nhiên xuất hiện, hắn dùng Hỏa vân lực phối hợp với tinh thần lực bao phủ thân thể mình và tam nữ vào bên trong, lúc này mới trực tiếp trao đổi với Giải Trĩ.

- Giải Trĩ đại ca, những ngày này anh đi đâu? Anh biết tôi nhớ anh như thế nào không?

Trong thanh âm run rẩy của Tề Nhạc mang theo chút nghẹn ngào. Nếu như nói đại sư Trát Cách Lỗ là người dẫn dắt hắn vào lĩnh vực dị năng giả thì Giải Trĩ là người giúp hắn phát triển, mang lại hết thảy năng lực lão sư Kỳ Lân cho hắn. Nếu như không có Giải Trĩ thì lúc trước Tề Nhạc không có khả năng cường đại lên trong một thời gian ngắn như vậy, cũng không đạt được phương pháp tu luyện Kỳ Lân chính thức, chỉ có thể là người kế thừa chút ít huyết mạch Kỳ Lân, trở thành một trong những Chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tầm thường nhất mà thôi.

*****

Giải Trĩ không chỉ dạy bảo Tề Nhạc rất nhiều cái mà về mặt nào đó còn là ký thác tâm thần của Tề Nhạc. Chính vì có Giải Trĩ tồn tại nên lúc đối mặt với nhiều địch nhân cường đại, Tề Nhạc mới từ Giải Trĩ mà đưa ra phương pháp ứng phó, cũng có thể tăng thực lực của mình lên nhanh như vậy.

Giải Trĩ mỉm cười nói:

- Tôi một mực ngủ say, hoặc là nói đang trong quá trình tiến hóa.

Tề Nhạc sững sờ, nói:

- Tiến hóa? Tôi còn tưởng rằng sau khi sử dụng Chung Cực Kỳ Lân Tí thì sẽ ảnh hưởng đến năng lượng của anh chứ?

Giải Trĩ thở dài một tiếng, nói:

- Tổn thương thì nhất định là có rồi. Nhưng lúc đó, ngoại trừ sử dụng Chung Cực Kỳ Lân Tí ra thì anh không còn cách nào khác. Với tư cách là vương giả Kỳ Lân, bất luận là giữ gìn tôn nghiêm bản thân hay bảo vệ tánh mạng bằng hữu thì anh cũng chỉ có thể lựa chọn như vậy. Sau khi anh phóng ra năng lượng Chung Cực Kỳ Lân Tí, với tư cách ở trong huyết mạch Kỳ Lân của anh, tôi bị ảnh hưởng rất lớn, tinh thần lạc ấn suýt nữa bị nghiền nát.

- Khá tốt vì anh là Hắc Kỳ Lân nên cuối cùng có thể bảo trụ được bản thân anh và tôi. Nhưng lần ấy chẳng những khiến anh bị thương nặng mà tôi cũng tổn thương nghiêm trọng cho nên tôi chỉ có thể ngủ say đến khi năng lượng dần dần khôi phục lại. Về sau, theo thực lực anh khôi phục thì tôi ở trong thân thể anh cũng nhận được nhiều chỗ tốt, so với trước kia thì tốc độ hồi phục tinh thần lực nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng.

- Nhưng ngay lúc tôi sắp thanh tỉnh lại thì một cỗ lực lượng phi thường cường đại đột nhiên tiến cơ thể anh, không, không phải là lực lượng mà nói là tinh thần lực thì đúng hơn. Nó sinh ra tiếng nổ rất lớn, lúc đó mới khiến tôi một mực không thể tỉnh táo lại cho đến bây giờ.

- Lực lượng tinh thần rất cường đại? Chẳng lẽ anh chính là Tự Nhiên Chi Nguyên sao?

Tề Nhạc nghi ngờ hỏi.

Giải Trĩ nói:

- Không, không phải Tự Nhiên Chi Nguyên. Tự Nhiên Chi Nguyên cũng không phải năng lượng tinh thần mà nó là một loại năng lượng trung tính, hoặc là nói tổng hợp từ năng lượng tinh thần và năng lượng vật lý, đó cũng là một trong những năng lượng quý giá nhất trên thế giới này, có thể trợ giúp tôi và anh rất lớn. Và cũng chính vì có nó hỗ trợ nên tôi mới có thể lực lượng tinh thần bổn nguyên nhanh như vậy. Anh còn nhớ không?

- Lúc trước tôi lựa chọn trở thành bóng dáng của anh thì đã mất đi thân thể của mình. Mà đó cũng không phải hi sinh không công, trước kia tôi cũng chưa nói với anh, tuy lựa chọn trở thành bóng dáng anh khiến tôi mất thân thể nhưng vị Kỳ Lân tiền bối kia đã hoàn toàn chuyển hóa năng lượng của tôi thành lực lượng tinh thần, khiến tinh thần lực của tôi tăng lên rất nhiều lần. Cũng chính vì thế mà tôi mới có thể phụ trợ anh, chỉ là khi đó lực lượng của tôi còn chưa đủ nên chỉ có thể chỉ điểm chứ không thể giúp anh chiến đấu chính thức.

Tề Nhạc nói:

- Vậy lực lượng tinh thần cường đại anh nói là cái gì? Ngoại trừ Tự Nhiên Chi Nguyên ra thì tôi tựa hồ cũng không hấp thu tinh thần lực cường đại nào a! Chẳng lẽ anh nói là nội đan Kim Sí Đại Bằng điêu và Lam hải lôi châu Minh Xà đại ca?

- Đồ đầu đất, chẳng lẽ anh không nghĩ tới tôi? Còn có năng lượng gì có thể so sánh với tôi?

Một thanh âm khác bất mãn vang lên dọa Tề Nhạc nhảy dựng, bất quá cũng lập tức khiến hắn hiểu được năng lượng tinh thần khổng lồ Giải Trĩ nói là gì. Bởi vì chủ nhân thanh âm này chính là Hiên Viên Hồn trong Hiên Viên Kiếm.

- A, là anh ư?

Tề Nhạc giật mình nói.

Hiên Viên Hồn ngạo nghễ nói:

- Đương nhiên là tôi rồi. Xem anh có thể chính thức phát huy ra được một phần thực lực của thanh kiếm nên tôi khách khí một chút. Cái Giải Trĩ nói chính là năng lượng của tôi. Với tư cách là Kiếm hồn chính thức của Hiên Viên Kiếm, tôi hoàn toàn là năng lượng tinh thần. Điểm này cần phải giải thích sao hả đồ đầu đất?

Giải Trĩ nói:

- Đúng vậy, năng lượng tinh thần khổng lồ này chính là Hiên Viên tiền bối, chính vì sự xuất hiện của ngài nên tôi mới ngừng thanh tỉnh lại. Năng lượng tinh thần của Hiên Viên tiền bối vừa tiến vào thế giới tinh thần của anh thì lập tức sinh ra kích thích cực lớn. Dưới sự trợ giúp của Hiên Viên tiền bối, rốt cục tinh thần của tôi đã có thể tiến vào quá trình tiến hóa, đây tuyệt đối là cơ hội ngàn năm có một a!

- Dựa theo tình huống thông thường, chỉ khi thực lực của anh đạt đến cấp bậc Bát vân thì mới có thể xuất hiện nhưng nhờ Hiên Viên tiền bối thúc đẩy nên đã sớm xuất hiện. Tôi như thế nào có thể buông tha cơ hội này cho nên lập tức ngủ say trở lại, tiến hành quá trình tiến hóa.

- Giải Trĩ đại ca, cái tiến hóa anh vừa mới nói đến tột cùng là cái gì? Theo như lời anh vừa nói thì tựa hồ sau khi tiến hóa anh có thể giúp tôi chiến đấu sao?

Tề Nhạc hỏi:

Giải Trĩ nói:

- Theo ý nào đó mà nói thì chính là như vậy, nhưng cũng không đơn giản như vậy. Sau khi tinh thần lực của anh có được Tự Nhiên Chi Nguyên thì trở nên phi thường khổng lồ, nhưng cho dù không đủ ngưng tụ thì đây cũng là nguyên nhân lúc anh đối mặt với Ngưu Ma Vương, tinh thần lực bị áp bức mà không có chút phương pháp xử lý nào. Nếu như không phải Hiên Viên tiền bối có thể phá vỡ tinh thần lực của Ngưu Ma Vương thì chỉ sợ riêng phần tinh thần bị tàn phá đã hủy diệt anh rồi.

Tề Nhạc cười hắc hắc, hướng Hiên Viên hồn nó:

- Nguyên lai là anh một mực theo sau bảo hộ tôi à? Không phải anh xem thường tôi chứ?

Hiên Viên hồn hừ một tiếng, nói:

- Muốn tôi để mắt đến thì cũng phải có chút thực lực mới được. Không tệ, tôi đúng là xem thường lực lượng của anh nhưng nếu đã nhận anh làm chủ nhân thì tôi có nghĩa vụ bảo hộ cho anh. Đương nhiên đừng tưởng như vậy thì tôi sẽ hoàn toàn bảo hộ anh. Lúc anh gặp phải địch nhân cường đại mà không có năng lượng bản thân anh dẫn động thì tôi cũng bất lực.

- Ví dụ như lúc trước anh đối phó với người kia, lực lượng của hắn phi thường cường đại, cường đại đến mức ngay cả tôi cũng cảm thấy sợ hãi. Đó chính là sức mạnh tiếp cận thần thánh. Nếu như hắn không phải ở trong tình huống bị anh áp chế, hơn nữa lại tính toán cũng thành công thì chỉ sợ anh đã sớm xong đời, cho dù là tôi cũng không có khả năng cải biến kết cục này. Người kia thật sự quá cường đại, nhất là lúc ở trên mặt đất thì so với lúc ở trong núi thì hắn càng cường đại hơn nhiều.

Nghe Hiên Viên hồn nhắc tới Ngưu Ma Vương, Tề Nhạc cũng không khỏi có chút sợ hãi trong lòng. Quả thực khi hắn dùng Kỳ Lân thần hàng thu phục Ngưu Ma Vương thì tuyệt đối có bảy phần vận khí. Năng lượng Ngưu Ma Vương phi thường đặc thù, là thuộc tính Thiên hỏa cùng với một ít thuộc tính đặc thù khác.

Mà ở phụ cận suối Hàn Băng Đống thì năng lượng của hắn đã bị hạn chế, hơn nữa mình phản ứng nhanh cùng với sự trợ giúp của Hiên Viên Kiếm nên cuối cùng mới có thể đào thoát a!

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)