← Ch.158 | Ch.160 → |
Giải Trĩ tiếp lời nói:
- Lần này may mắn là có Hiên Viên tiền bối hỗ trợ. Tề Nhạc, quá trình tiến hóa của tôi kỳ thật là tiến hóa tinh thực lực vô hình thành hữu hình. Cũng có thể nói là áp súc tinh thần lực của mình thành thực thể. Đương nhiên, thực thể này cũng chỉ là tương đối. Nếu đã có tinh thần lực thực thể thì sau này lúc chiến đấu tôi cũng có thể trợ giúp anh nhất định.
- Nhưng cái này cũng không phải trọng yếu nhất, quan trọng là với tư cách bóng dáng của anh, sau khi tôi tiến hóa thì có thể bắt đầu giúp anh áp súc tinh thần lực. Bây giờ đại bộ phận tinh thần lực của anh đến từ Tự Nhiên Chi Nguyên, còn có một ít tinh thần lực là của anh trước kia.
- Nhưng những tinh thần lực dây dưa một chỗ này phi thường hỗn tạp, sau một thời gian tôi sẽ dùng Tự Nhiên Chi Nguyên loại bỏ những phần tử năng lượng như vậy giúp anh, áp súc chúng càng thêm ngưng tụ. Chỉ có thể hạ trụ cột như vậy trước tiên thì sau này anh mới có thể có được lực lượng tinh thần cường đại như của Ngưu Ma Vương.
Tề Nhạc chợt nói:
- Nguyên lai là như vậy, Giải Trĩ đại ca, đã là anh em thì tôi không nên nói cám ơn. Bất quá, trước tiên phải giải quyết vấn đề lớn cái đã. Hiên Viên Hồn, anh là thần khí nhưng lại xếp hạng thứ hai, vậy anh có thể nói cho tôi biết Côn Lôn Kính đến tột cùng là ở chỗ nào không?
Hiên Viên hồn hừ một tiếng, nói:
- Tại sao tôi phải nói cho anh biết? Tôi đi ngủ đây, tự suy nghĩ đi.
- Này, không phải chứ? Vừa rồi anh còn nói tôi còn chủ nhân của ngài cơ mà?
Tề Nhạc cả giận nói, đối với hồn phách Hiên Viên Kiếm này, hắn thật sự không có biện pháp nào.
Hiên Viên hồn không trả lời, hiển nhiên là đã thật sự đi ngủ.
Giải Trĩ cười ha ha, nói:
- So với Ngưu Ma Vương kia thì niên kỷ của Hiên Viên hồn tiền bối hơn hắn nhiều lắm. Từ sau khi Hiên Viên Kiếm xuất hiện thì ngài đã xuất hiện. Cho nên từ nay về sau anh phải khách khí với Hiên Viên tiền bối một chút.
Tề Nhạc cười khổ, nói:
- Đây cũng không phải tôi không khách khí. Lão ta vốn chướng mắt với năng lực của tôi. Khách khí thì có làm được gì? Chẳng bằng cố gắng tu luyện, trước mặt lão ta thì không có gì hữu dụng bằng thực lực cả.
Thanh âm Hiên Viên hồn lại đột nhiên vang lên:
- Tiểu tử ngươi nói đúng đấy. Nịnh nọt thì ta chẳng thèm ngó ngàng tới đâu. Cố găng tăng thực lực của ngươi lên thì mới có thể được ta tán thành. Bất quá trong thời gian ngắn như vậy mà anh có thể dụng Đệ nhất kiếm Hiên Viên bát kiếm, tuy rằng dùng ngoại lực nhưng vẫn ngoài dự liệu của tôi. Xem ra anh cũng không phải là một tên phế vật.
Giải Trĩ nói:
- Tề Nhạc, có thể được Hiên Viên tiền bối tán thưởng thì tuyệt đối là chuyện hạnh phúc nhất cả đời anh, tôi cũng thơm lây rất nhiều từ anh đó. Xem ra lúc trước lựa chọn trở thành bóng dáng của anh thật sự rất sáng suốt a. Tuy rằng Hiên Viên tiền bối không nói nhưng tôi cảm giác ấn tượng của ngài về anh là rất không tệ đấy, nếu không thì cũng không một mực âm thầm giúp đỡ rồi.
- Anh đoán đúng lắm, nơi này chính là nơi hạ lạc của Côn Lôn Kính, điểm này Hiên Viên tiền bối đã xác nhận. Nơi này đồng dạng với Hiên Viên Mộ, nơi phong ấn Hiên Viên Kiếm, tên nơi này là Côn Lôn Thần Huyễn, muốn đạt được Hiên Viên Kiếm thì phải dựa vào thực lực tuyệt đối nhưng Côn Lôn Kính lại không phải như vậy. Bởi vì nơi này tuyệt đối là một ảo cảnh, nhất định phải có năng lực đột phá ảo cảnh thì mới có thể có được nó.
Tề Nhạc hỏi:
- Vậy làm thế nào để đột phá ảo cảnh này?
Giải Trĩ nói:
- Nếu như các anh chỉ muốn đơn giản rời khỏi đây thì kỳ thật rất đơn giản. Đã có Hiên Viên tiền bối ở đây thì bất kỳ lĩnh vực gì cũng đều không thể nào ngăn cản được. Nhất là loại lĩnh vực ảo cảnh này, chỉ cần anh và Văn Đình hợp lực lại phát động uy lực Hiên Viên Kiếm một lần thì ảo cảnh này sẽ bị phá.
- Nhưng nếu anh thật sự làm như vậy thì chỉ sợ tám phần là Côn Lôn Kính sẽ bị tổn hại, nếu vậy thì cái được không bù đủ cái mất. Mà phương pháp khác chính là thoát ra khỏi ảo cảnh này, phá lĩnh vực Côn Lôn thần huyễn, như vậy thì anh có thể đạt được Côn Lôn Kính nguyên vẹn. Nhưng so với phương pháp trước thì khó hơn rất nhiều.
Tề Nhạc thở dài nói:
- Hiện giờ tôi đâu có lựa chọn nào khác. Nếu như không đạt được Côn Lôn Kính thì không thể nào trở về thời đại của tôi. Hiện giờ cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp phá ảo cảnh này mà thôi. Vừa rồi anh đã nói, muốn phá vỡ lĩnh vực này thì nhất định phải dựa vào lực lượng lĩnh vực đúng không? Điều anh nói có phải là Thiên Kỳ Bách Biến Toàn Cơ Giới Pháp?
Hiện giờ Tề Nhạc có hai lĩnh vực rất cường đại, một cái chính là năng lượng miễn dịch Ngân Long Tráo, mà cái kia chính là lĩnh vực cường đại nhất Thiên Cơ Bách Biến Tuyền Cơ Giới Pháp.
Thiên Cơ Bách Biến Tuyền Cơ Giới Pháp đã từng cứu mạng Tề Nhạc không chỉ một lần mà năng lượng lĩnh vực này càng thêm thiên biến vạn hóa. Hơn nữa, từng năng lực đều có được tính thực dụng rất mạnh. Lúc trước, sau khi được Giải Trĩ chỉ điểm, hiện tại trong lòng Tề Nhạc đã hiểu ra chút ít, biết rõ mình nên làm như thế nào rồi.
Giải Trĩ mỉm cười nói:
- Anh đã hiểu rồi thì làm đi. Nãy giờ Hiên Viên tiền bối nói cho tôi biết Côn Luân thần huyễn này có ba bộ phận, nơi anh đứng bây giờ chính là cửa thứ nhất, chỉ có thể phá vỡ cửa ải này thì mới có thể tìm được lối vào. Mà hai cửa ải sau thì càng thêm khó khăn. Phải dựa vào dũng khí, trí tuệ và lực lượng của anh thì mới có thể thông qua.
- Mà ưu thế của anh bây giờ chính là Thiên Cơ Bách Biến Tuyền Cơ Giới Pháp, đặc tính Côn Luân Thần huyễn là thiên biến vạn hóa, khiến bất kỳ người nào cũng không thể cân nhắc, cũng không có bất kỳ quy luật rồi. Mà Thiên Cơ Bách Biến Tuyền Cơ Giới Pháp lại có đặc tính đồng dạng, tuy không thể so với Côn Luân Thần Huyễn khổng lồ nhưng nếu chỉ dùng để bảo hộ thì cũng đủ rồi. Dựa vào trí tuệ của mình, anh hãy cố gắng lên.
- Mấy ngày nay, tuy rằng tôi không cách nào trợ giúp anh nhưng hết thảy điều anh làm tôi đều nhìn thấy. Tôi phát hiện dưới tình huống không có tôi giúp đỡ thì tốc độ phát triển của anh so với trước kia đã nhanh hơn nhiều. Hiện giờ anh đã càng ngày càng thành thục, đã là một Chiến Sĩ Kỳ Lân hợp cách, Chiến Sĩ Kỳ Lân cường đại. Tin tưởng với lực lượng của anh thì nhất định sẽ thành công.
Tề Nhạc cười ha ha, nói:
- Tốt rồi, Giải Trĩ đại ca, không cần nói thêm nữa đâu. Tôi biết rõ mình nên làm gì rồi, anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi tin tưởng mình sẽ làm được.
Tuy Giải Trĩ chỉ điểm rất đơn giản, ngay cả trình tự cụ thể cũng không có nhưng Tề Nhạc đã lập tức đốn ngộ, sau khi đã xác định mục tiêu thì hắn liền tiến lên.
Chậm rãi mở hai mắt ra, tam nữ Văn Đình thấy được sự tự tin trong mắt Tề Nhạc. Tuyết Nữ cười hì hì, nói:
- Cha, người nhất định đã nghĩ được biện pháp ra ngoài. Đúng không?
*****
Mắt Tề Nhạc chợt lóe sáng lên, nói:
- Nơi này là Côn Lôn Thần huyễn phong ấn Côn Lôn Kính. Ảo cảnh này thiên biến vạn hóa, như vậy chúng ta khiến ảo cảnh thiên biến vạn hóa này nghe theo sự chỉ huy của chúng ta là được rồi. Các em đều không cần làm gì cả, cứ yên lặng chờ đợi thôi.
Vừa nói xong, hắn đã đứng lên, hào quang đỏ sậm từ Kỳ Lân Châu trước ngực phát ra.
- Thiên Cơ Bách Biến Tuyền Cơ Giới Pháp.
Hắn khẽ quát một tiếng, không gian màu xanh biếc chung quanh lập tức biến sắc.
Thiên Cơ Bách Biến Tuyền Cơ Giới Pháp có thể rất nhỏ bé nhưng cũng có thể lớn vô cùng. Trong nháy mắt, dùng Vân lực làm cơ sở, Tề Nhạc đã thúc dục Thiên Cơ Bách Biến Tuyền Cơ Giới Pháp phóng đại vô hạn. Được Tinh thần lực của hắn chỉ điểm, trong khoảnh khắc tinh thần lực đã có khả năng nhìn thấy toàn bộ trong phạm vi bao phủ, lập tức, hết thảy mọi thứ chung quanh đều xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Hào quang đã biến mất, hết thảy chung quanh đã thay đổi, Hàn ngọc vạn năm xuất hiện trước mặt bốn người. Ngay sau đó, bọn hắn có thể nhìn thấy mảnh sân rộng rãi trước mắt đã hiện lên ba hồ nước lăn tăn, chỉ là chung quanh không hề có hào quang nào xuất hiện nên suối Hàn Băng Đống tối đen như mực.
Tuy chung quanh đều tối đen nhưng tam nữ Văn Đình lại đồng thời hoan hô. Bởi vì từ ánh sáng màu đỏ của Thiên Cơ Bách Biến Tuyền Cơ Giới Pháp phát ra, bọn họ đã thấy được môn hộ màu xanh lá như lời Tề Nhạc nói.
Duy trì Thiên Cơ Bách Biến Tuyền Cơ Giới Pháp, Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Xem ra chúng ta đã vượt qua cửa ải thứ nhất rồi.
Dùng Thiên Cơ Bách Biến Tuyền Cơ Giới Pháp, tuy hắn không cách nào bài trừ được Côn Luân Thần huyễn trước mắt nhưng có thể chế tạo ra một mảnh thế giới chân thật trong Côn Lôn Thần huyễn này, mà dưới tác dụng tinh thần lực của hắn, Thiên Cơ Bách Biến Tuyền Cơ Giới Pháp đã mở rộng thế giới chân thật ra.
Nói cách khác, chỉ cần Vân Lực của Tề Nhạc có thể duy trì Thiên Cơ Bách Biến Tuyền Cơ Giới Pháp thì tràng cảnh chân thật trước mặt bọn họ sẽ được duy trì. Mà lúc này bọn họ căn bản không cần bài trừ Côn Lôn Thần huyễn, chỉ cần tìm được môn hộ Côn Lôn ảo cảnh thì đã đạt được mục đích rồi.
Tề Nhạc cúi người làm ra một thế mời, mỉm cười nói:
- Chào mừng đến Côn Lôn Thần Huyễn, mời ba vị tiểu thư xinh đẹp vào.
Vừa nói, hắn tự tay đẩy môn hộ màu xanh lá.
Có lẽ cánh cửa cũng cảm nhận được nên khi Tề Nhạc vừa mới vươn tay vào thì lập tức phát hiện không đúng. Một cỗ hấp lực cường đại từ trong cánh cửa lập tức truyền ra, trong chốc lát đã hút bốn người vào, đồng thời tinh thần lực khuếch trương ra đã biến mất, không gian do Thiên Cơ Bách Biến Tuyền Cơ Giới Pháp biến ảo ra đã co rút lại chung quanh thân thể Tề Nhạc, chỉ có thể bao phủ thân thể hắn. Lúc Tề Nhạc thúc dục năng lượng phóng xuất Thiên Cơ Bách Biến Tuyền Cơ Giới Pháp ra lần nữa thì cảnh vật chung quanh đã xuất hiện biến hóa lần nữa.
Hết thảy lại phát sáng lên, vẫn là hào quang màu xanh biếc như cũ. Chỉ có điều lúc này không phải hành lang xuất hiện trước mặt Tề Nhạc. Mà càng khiến Tề Nhạc có chút kinh hoảng trong lòng chính là đã không thấy tam nữ Văn Đình nữa rồi.
Hắn phát hiện mình đang ở trong một mê cung, chung quanh đều là phỉ thúy màu xanh lá, những phỉ thúy này lớn đến mức dọa người. Nếu như tùy tiện lấy một khối thì chỉ sợ cũng có thể biến thành siêu cấp phú ông rồi. Những phỉ thủy cực lớn kia đều cao ba mét, xếp đặt lộn xộn xung quanh thân thể hắn, mặt ngoài bóng loáng như một tấm gương, từ trên những mặt cắt bất đồng đó, Tề Nhạc có thể nhìn thấy thân ảnh của mình.
Mà phía trên những khối phỉ thúy này chính là một mảnh sương mù màu xanh biếc bao phủ, mang đến sắc thái rất mê huyễn.
- Đây là cửa thứ hai Côn Lôn Thần huyễn, cũng là nơi hạ lạc chân chính của Côn Lôn Thần Huyễn.
Tề Nhạc lầm bầm nói, đồng thời ổn định lại tinh thần của mình, cẩn thận quan sát hết thảy chung quanh. Hắn không lo lắng ảo cảnh trước mắt nhưng hắn không biết tam nữ Văn Đình hạ lạc nơi nào, cùng tiến vào nhưng lúc này lại không thấy ba người họ đâu, cái này khiến hắn làm sao có thể không nóng nảy cho được?
Sau khi quan sát đơn giản thoáng một phát, Tề Nhạc cũng không nóng lòng thúc dục Thiên Cơ Bách Biến Tuyền Cơ Giới Pháp. Hắn đi vào mê cung kia, mỗi khi đi một bước thì những quanh ảnh phản xạ từ những khối phỉ thúy chung quanh sẽ phát sinh biến hóa, sắc thái hoa lệ cùng với quanh ảnh hoa mắt kia cực kỳ bất ổn. Tuy là mê cung nhưng lại hoa mỹ như thế này.
- Nếu như mở một gian triển lãm như thế này thì nhất định sẽ thu hút rất nhiều du khách.
Tề Nhạc nhìn hào quang động lòng người của những khối phỉ thúy kia, có chút cảm thán trong nội tâm. Chỗ này, áp chế tinh thần lực của hắn so với lúc trước thì càng tăng hơn nhiều. Cho dù là được Vân Lực bảo vệ nhưng phạm vi khuếch trương của tinh thần lực cũng chỉ được 10m.
Vừa đi về phía trước, đại não Tề Nhạc bắt đầu vận khởi, sau khi thăm dò một chút, hắn đã có thể xác định đây chính là một mê cung thuần túy. Hơn nữa lại không có bất kỳ quy luật nào. Lúc hắn tiến vào thì liền bị những những khối phỉ thủy khổng lồ chung quanh ảnh hưởng, những mặt phản xạ khắp nơi của phỉ thúy sẽ ảnh hưởng đến thị giác rất lớn, khiến người dễ dàng bị choáng váng và thấy mờ mịt.
Tuy rằng nhiệt độ trong mê cung rất bình thường nhưng càng đi về phía trước, thân thể Tề Nhạc có chút cảm giác đặc thù, tựa hồ như có một cỗ năng lượng vô hình đang đè ép thân thể hắn, mà khi hắn dùng Vân Lực bản thân để ngăn cản thì lại không có chút hiệu quả nào, ngược lại khi phóng thích tinh thần lực thì có thể triệt tiêu cỗ áp lực này.
Sau khi dò xét một chút, Tề Nhạc ngừng lại, nhắm hai mắt lại, ngồi xuống tại chỗ.
Đi trong mê cung, Tề Nhạc không am hiểu. Hắn rất rõ ràng những khối phỉ thúy này giống như trong đường hầm xoay tròn kia, nếu quả thật không tập trung tinh thần tìm kiếm thì nhất định không có kết quả gì. Muốn thông qua khảo nghiệm Côn Lôn thần huyễn thì càng phải dựa vào trí tuệ và thực lực bản thân.
Và đã là Côn Lôn Thần huyễn thì nơi này nhất định có rất nhiều ảo cảnh, hết thảy những điều đã thấy trước mắt đều có khả năng không chân thật, nếu như muốn phá được ảo cảnh này thì trước tiên phải tìm được Văn Đình các nàng, bằng không mà nói thì khi phá hư nơi này thì chỉ có trời mới biết toàn bộ mê cung có bị ảnh hưởng gì không.
Thu tinh thần lực về hoàn toàn, nương theo thân thể không ngừng chống cự áp lực xuất hiện chung quanh, mà tinh thần lực và lực lượng huyết mạch tắc thì dung hợp lại cùng một chỗ. Một tia sóng tinh thần yếu ớt đang dần dần tăng cường trong nội tâm Tề Nhạc, đó cũng không phải tinh thần lực thuần túy mà là một cỗ lực lượng đặc thù tương liên với tinh thần lực.
Thời khắc này, tác dụng tâm linh tương thông phát huy ra vô cùng tinh tế. Thông qua sự liên hệ giữa tinh thần lực và lực lượng huyết mạch, Tề Nhạc tản mát ra một cỗ chấn động năng lượng đặc thù mà không chịu sự ảnh hưởng của mọi cỗ năng lượng khác.
*****
- Đình Đình, em ở đâu? Có nghe anh gọi không?
Tề Nhạc phát ra tiếng kêu gọi từ sâu trong đáy lòng.
Không có phản ứng, thế nhưng hắn vẫn không nhụt chí, không ngừng tăng cường tinh thần lực lên, thanh âm kêu gọi cũng càng lúc càng trở nên mãnh liệt. Thông qua năng lượng huyết mạch, hắn không ngừng lặp lại tiếng gọi người yêu của mình.
- Tề Nhạc, em nghe rồi.
Rốt cục trời cũng không phụ lòng người, đang lúc hắn không ngừng kêu gọi thì Văn Đình cũng đã trả lời từ sâu trong đáy lòng.
Thanh âm Văn Đình nghe có chút quái dị, cảm giác rất hư ảo, hơn nữa thanh âm còn không ngừng biến hóa, hiển nhiên là bị chấn động năng lượng trong mê cung ảnh hưởng.
- Đình Đình, em vẫn ổn chứ?
Tề Nhạc vội vàng hỏi.
Văn Đình nói:
- Không, các cô ấy cũng không ở cùng một chỗ với em. Vừa bị hút vào đây thì đã lạc nhau rồi. Tề Nhạc, hiện giờ em cảm giác rất khó chịu, giống như có một cỗ lực lượng vô hình không ngừng áp bách thân thể em, em không đi được nữa, anh mau tới tìm em a.
Tề Nhạc cả kinh trong nội tâm, chặn lại nói:
- Đình Đình, hãy nghe anh nói, hiện giờ đừng dùng năng lượng của em để chống lại áp lực mà phải dùng tinh thần lực mới có thể triệt tiêu. Em cứ ở nguyên một chỗ đừng nhúc nhích, anh sẽ lập tức tìm em.
Hắn biết rõ tinh thần lực của Văn Đình xa xa không cường đại mình, nếu như áp lực quá lớn thì chỉ sợ thân thể sẽ xảy ra vấn đề. Đồng thời hắn lo lắng nhất chính là Nguyệt Dạ, trong tam nữ thì tinh thần lực Tuyết Nữ là cường đại nhất mà Nguyệt Dạ là yếu nhất. Trước mặt áp lực vô hình này nàng có thể chịu đựng được bao lâu đây?
Hào quang màu đỏ sậm trực tiếp bao phủ thân thể Tề Nhạc, hắn lại dùng Thiên Cơ Bách Biến Tuyền Cơ Giới Pháp. Trước kia được Hiên Viên Hồn chỉ điểm, hắn đã minh bạch muốn thông qua khảo nghiệm Côn Lôn Thần huyễn này thù phải dựa vào Thiên Cơ Bách Biến Tuyền Cơ Giới Pháp.
Quả nhiên, vừa thi triển Thiên Cơ Bách Biến Tuyền Cơ Giới Pháp thì áp lực chung quanh lập tức trở nên nhẹ đi. Bản thân lĩnh vực đặc thù này có tác dụng chống lại áp lực kỳ lạ kia. Tề Nhạc cũng không nóng lòng di động mà thông qua tinh thần lực, toàn lực liên hệ với Văn Đình.
Thông qua tâm linh tương thông, hắn buông bỏ cảm thụ của thị giác mà là trực tiếp nương tựa theo huyết mạch và tinh thần lực của mình và Văn Đình, trong phạm vi Thiên Cơ Bách Biến Tuyền Cơ Giới Pháp thì không bị bất kỳ thứ gì ở bên ngoài ảnh hưởng đến việc xác định vị trí Văn Đình.
Khiến Tề Nhạc không biết nên khóc hay nên cười chính là sau khi xác định vị trí Văn Đình thì hắn phát hiện Văn Đình chỉ cách một khối phỉ thúy khổng lồ không đến 10m. Đồng thời khiến hắn kinh ngạc chính là lúc hắn đi tới khối phỉ thúy kia thì cũng không nhìn thấy Văn Đình, mà dù đưa tay ra sờ cũng không thể chạm đến thân ảnh nàng, thế nhưng tâm linh tương thông nói cho hắn biết Văn Đình đang ở ngay trước mắt.
Tề Nhạc dùng Vân lực mở rộng hào quang màu đỏ sậm ra phạm vi ba mét, dùng tâm linh tương thông bao phủ vị trí cảm nhận lại. Lúc này, biến hóa lập tức xuất hiện, một chùm sương mù xanh biếc bốc lên, thân hình Văn Đình phiêu nhiên xuất hiện trước mặt Tề Nhạc. Được Thiên Cơ Bách Biến Toàn Cơ Giới Pháp bao phủ, Văn Đình giống như lập tức trút được gánh nặng, cả người nhẹ nhàng bay lên, nhào vào ngực Tề Nhạc.
Ôm thân thể mềm mại tràn ngập co dãn của nàng vào lòng, cảm thụ được mùi thơm nhàn nhạt kia, Tề Nhạc không khỏi thỏa mãn ép chặt tay lại.
- Không có chuyện gì đâu. Đình Đình, anh phát hiện tuy Thiên Cơ Bách Biến Tuyền Cơ Giới Pháp bố em truyền thừa cho anh không cách nào khắc chế được Côn Lôn Thần Huyễn này nhưng có được năng lực tự do tiến lên. Chúng ta đi mau, anh sợ Nguyệt Dạ và Tuyết Nữ không chịu được áp lực này..
Văn Đình ngẩng đầu, lòng còn sợ hãi mà nhìn Tề Nhạc, nói:
- Vừa rồi đột nhiên mất đi bóng dáng bọn anh, tâm tư em rất luống cuống, mê cung này tựa hồ như không có điểm cuối cùng, dù em đi như thế nào cũng không có chút dấu hiệu nào.
Vuốt ve mái tóc dài đỏ sậm của nàng, Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Vợ ngốc, không sao rồi. Nếu anh đoán không sai thì tuy chúng ta ở trong mê cung không nhìn thấy lẫn nhau, cũng không nghe được tiếng lẫn nhau nhưng chúng ta bị hút vào đồng thời, kỳ thật muốn gặp nhau cũng không xa. Mà lần thứ nhất phá ảo thuật trước mắt phải cần Thiên Cơ Bách Biến Tuyền Cơ Giới Pháp, chỉ cần ở trong phạm vi bao phủ của nó thì sẽ phá được ảo giác, sau đó chúng ta có thể tìm được Tuyết Nữ và Nguyệt Dạ.
Văn Đình nhẹ gật đầu, kéo tay Tề Nhạc nói:
- Vậy chúng ta bắt đầu a. Năng lượng của anh có thể mở rộng phạm vi Thiên Cơ Bách Biến Tuyền Cơ Giới Pháp lớn bao nhiêu?
Tề Nhạc nghĩ nghĩ, nói:
- Ở bên ngoài thì có thể mở rộng ra 1000m2 nhưng trong này chỉ có thể mở được chừng 5m, mà phạm vi này hiển nhiên là không đủ. Loại áp lực vô hình này phi thường kỳ lạ, tựa hồ như không ngừng biến ảo, trong quá trình đó sinh ra một loại chấn động kỳ lạ công kích chúng ta. Hơn nữa hiện giờ Tuyết Nữ và Nguyệt Dạ có lẽ cũng ở trong mê cung này, mà Thiên Cơ Bách Biến Tuyền Cơ Giới Pháp của anh chỉ bao phủ được một phạm vi nhất định, muốn tìm được các cô ấy thì chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Văn Đình mỉm cười, nói:
- Còn không đơn giản sao? Chỉ cần có phương pháp thì dù tiêu hao năng lượng chúng ta vẫn có thể làm được.
Tề Nhạc có chút lo lắng nhìn nàng, nói:
- Nhưng anh sợ thân thể em không chịu nổi.
Văn Đình dựa đầu vào bờ vai Tề Nhạc, mỉm cười nói:
- Không sao đâu, năng lượng của em đã sớm khôi phục lại rồi. Huống hồ chỉ có không ngừng rèn luyện thì thực lực mới có thể tăng lên a!
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Chúng ta bắt đầu a.
Văn Đình có chút không nỡ rời khỏi bờ vai Tề Nhạc, hai người mặt đối mặt đứng đấy, có thể đơn giản cảm nhận được thanh âm hô hấp của đối phương, nhiệt khí nhàn nhạt quét trên khuôn mặt đối phương, mang theo vài phần cảm giác ngứa ngày cùng vài phần khác thường.
Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt Văn Đình hiện ra vài phần đỏ ửng, thấp giọng nỉ non nói:
- Bắt đầu đi.
Cũng khó trách nàng ngượng ngùng như thế, lúc bọn họ dung hợp thì không thể có bất kỳ cái gì cách trở, nói cách khác không thể có bất kỳ mảnh quần áo nào, trong tình huống này, thân thể hoàn toàn tiếp xúc, tuy rằng không phải là làm chuyện ấy nhưng đối với tấm thân xử nữ của Văn Đình mà nói thì làm sao có thể không thẹn thùng cho được?
Lần trước dung hợp thì là trong lúc nguy cấp, ai cũng không có thời gian quan tâm bản thân nhưng lúc này lại hoàn toàn khác, bọn họ đứng đối mặt nhau rõ ràng thì làm sao có thể không sinh ra tâm tư?
Văn Đình nghĩ đến đấy, tự nhiên Tề Nhạc cũng nghĩ đến rồi. Với độ dày da mặt đạt chuẩn như vậy thì hắn tự nhiên sẽ không ngượng ngùng như Văn Đình, nói như thế nào thì tên du côn này cũng đã là người từng trải. Bất quá, nghĩ đến thân thể mềm mại gần như hoàn mỹ kia của Văn Đình, hắn cũng có phản ứng, hơn nữa phi thường trực tiếp, chỉ cần nhìn xuống dưới là biết.
*****
Hai chữ dung hợp trực tiếp bị Tề Nhạc biến thành cởi quần áo. Giống như cái tính lưu manh háo sắc của hắn, trực tiếp bành trướng Hỏa vân lực ra, trong nháy mắt đã trở nên trần trụi bóng bẩy, cũng may là Văn Đình đứng rất gần hắn nên không nhìn thấy thằng em đang ưỡn ngực ngẩng cao đầu của hắn.
Thân thể mềm mại run nhè nhẹ, Văn Đình gỡ bỏ quần áo trên người cực nhanh, thân thể nghiêng về phía trước, nhào vào ngực Tề Nhạc.
Mỹ nhân trong ngực, hơn nữa còn là một mỹ nhân lõa thể, cây thần thương của Tề Nhạc lập tức bành trướng đến cực điểm, biến thành một khẩu pháo cỡ nhỏ dán lên cái bụng dưới trắng nõn nà của Văn Đình.
- A...
Văn Đình thở nhẹ một tiếng, thể xác và tinh thần cùng run rẩy nhưng lúc này nàng cũng không thể rời khỏi Tề Nhạc mà chỉ có thể chăm chú ôm thân thể hắn, tập trung tinh thần thúc dục năng lượng trong cơ thể mình.
Thế nhưng trong không khí kỳ dị này, bọn họ có thể dung hợp được sao?
- Không được.
Thân thể Tề Nhạc đột nhiên trở nên nóng dị thường. Mà Văn Đình vất vả lắm mới ổn định cảm xúc và năng lượng của mình nên cũng không phát hiện phản ứng Tề Nhạc đã dẫn động năng lượng của mình. Tinh mâu hơi mờ, nàng lập tức hoảng sợ, làn da Tề Nhạc đã xuất hiện một tầng hào quang màu đỏ, nhất là cặp mắt của hắn tràn đầy khí tức khát vọng.
- Đình Đình, anh, anh không kiềm chế được...
Thanh âm Tề Nhạc đã có chút khàn khàn, trong nội tâm hắn đang kiệt lực cưỡng chế dục vọng chưa từng có từ trước đến nay trong lòng hắn. Sâu trong nội tâm, hắn biết rõ giờ không phải là lúc chiếm đoạt mỹ nữ trước mặt nhưng đối mặt với Văn Đình toàn thân không một mảnh vải che thân, hắn có thể chịu được sao?
Mái tóc hỏa hồng sắc, hai con ngươi tinh khiết màu đen, da thịt trắng nõn nà như sữa, còn có đôi gò bồng đảo cao ngất trước ngực mình cùng với đường cong hoàn mỹ sau lưng nàng và cặp đùi thon dài mượt mà đã kích thích Tề Nhạc thật sâu. Cho dù tinh thần lực của hắn phi thường khổng lồ nhưng lúc này hắn căn bản không thể khống chế được, tâm tình dẫn động năng lượng hoàn thành dung hợp nhưng lúc này trong lòng hắn chỉ có dục vọng, dục vọng đến từ nguyên thủy, bản năng.
Trên khuôn mặt thanh nhã của Văn Đình xuất hiện vài phần kinh ngạc, năng lượng của nàng đã chuẩn bị xong hoàn toàn, cảm thụ được khối thịt căng cứng nóng rực đang kề sát bụng mình, thân thể mềm mại của nàng cũng bắt đầu nóng lên, phát nhiệt, chỉ là vẫn không đến mức không thể khống chế được như Tề Nhạc. Dù sao thì bình thường dục vọng của nam nhân cũng hơn nữ nhân gấp 10 lần, nhất là đã yêu nhau, lúc này lại đang trần truồng thì Tề Nhạc sao có thể không có cảm giác được?
- Tề Nhạc...
- Ừ?
Hiện giờ Tề Nhạc muốn tự cho mình vài bạt tai, muốn nhắm mắt lại để không nhìn gương mặt thanh nhã vô song của Văn Đình nhưng hắn không làm được, ngay cả mí mắt cũng đều không hề nghe theo sự chỉ huy của hắn.
- Có phải anh và Như Nguyệt các cô ấy sớm đã...
Khuôn mặt Văn Đình càng thêm hồng nhuận, giống như là cắn lên một quả táo tươi ngon mọng nước, khiến Tề Nhạc sinh ra dục vọng cắn một cái mãnh liệt.
- Cái này, Như Nguyệt có... Không có...
Tề Nhạc gian nan nói ra những lời này. Vốn với cá tính hắn thì sẽ giở trò ba xạo nhưng lúc hạ thân một nam nhân cứng rắn lên thì lòng của hắn tuyệt đối mễm nhuyễn, chỉ số thông minh cũng tụt xuống mức thấp nhất cho nên ngay cả lời nói dối hắn cũng không nói được.
- Tề Nhạc, anh rất khổ sở sao?
Văn Đình cúi đầu xuống, dán trên cổ Tề Nhạc, càng ôm hắn chặt hơn.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Em thử nói xem?
Văn Đình làm ra một động tác Tề Nhạc không hề lường trước được, nàng nâng một bắp đầu thon dài lên, quay quanh hông Tề Nhạc, không đợi Tề Nhạc kịp phản ứng, chân kia của nàng cũng đã nâng lên. Tề Nhạc vô ý thức dùng hai tay nâng cặp mông đầy đặn đang vểnh lên của nàng, đại não hoàn toàn bành trướng, càng tiến vào sâu khiến hắn càng đạt đến điểm giới hạn.
- Vậy thì chúng ta hãy dung hợp đúng nghĩa với nó a.
Thanh âm Văn Đình rất nhỏ, nếu tính theo đơn vị deciben thì đoán chừng không lớn hơn tiếng một con muỗi bay phát ra là bao. Nhưng Tề Nhạc như thế nào có thể không nghe được, coi như là tiếng hát của Cửu Thiên huyền nữ cũng tuyệt đối không thể so với câu nói nhỏ nhẹ này. Cố nén cơn hưng phấn đang bành trướng, theo tiếng rên rỉ của Văn Đình, hắn gầm lên một tiếng, Tề Nhạc nâng thân thể của nàng hướng lên trên, hôn lên cặp môi thơm của nàng.
Lúc này, Văn Đình đã hoàn toàn thả lỏng toàn thân và nội tâm của mình, cũng quên đi hết thảy, lúc này chỉ còn lại những cảm xúc thăng hoa của hai người. Tay Tề Nhạc vân vê nhào nặn cặp mông tròn trịa thập phần co dãn của nàng, mà Văn Đình thì ôm chặt cổ hắn, hai chân dùng sức kẹp lấy eo của hắn.
Cảm giác phảng phất như muốn bạo tạc nổ tung từ thân dưới truyền đến, đồng thời hào quang hỏa hồng sắc từ trên người bọn họ bay lên, giống như kiếm ra khỏi vỏ tiến tới mục tiêu, nhẹ nhàng phóng ra, ngọc lộ óng ánh chậm rãi chảy xuôi, sát nhập vào hộp ngọc kia.
Cho dù lúc đó Tề Nhạc bảo trì được vài phần thanh tĩnh như trước, đây lại là lần đầu tiên của Văn Đình nên hắn không hi vọng xúc phạm tới người mình yêu.
Lần đầu tiên thì con gái luôn có chút sợ hãi, Văn Đình cũng thế, cho dù cường đại như thế nào đi nữa thì nàng cũng là một cô gái. Cảm thụ được chỗ khó xử của khúc thịt nóng rực trong cơ thể mình, nàng vô ý thức nâng eo lên cao, nhưng lúc này Tề Nhạc lại buông lỏng mông nàng ra, kéo thể trọng xuống, thân eo của nàng đã bắt đầu trượt xuống.
- A!
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, trong tiếng rên rĩ mãnh liệt, Tề Nhạc cảm giác được mũi nhọn của mình đã tiến vào hộp ngọc nhẵn mịn kia. Dưới cơn kích thích mãnh liệt, Văn Đình ngẩng đầu lên, thân thể mềm mại càng run rẩy kịch liệt. Lúc này nàng nâng người lên, bầu ngực của nàng vừa vặn đẩy lên trước mặt Tề Nhạc.
Trong cơn dục vọng, Tề Nhạc vô ý thức cúi đầu xuống ngậm một đầu bồ đào màu hống phấn vào miệng.
Cảm giác như điện giật lập tức truyền khắp toàn thân, rốt cục Văn Đình cũng không duy trì được nữa, thân thể mềm mại rơi xuống, nàng hét lên một tiếng, thân thể hai người trong khoảnh khắc đó đã phá tan tầng tầng cách trở, triệt để dung hợp làm một thể.
Tư thế như vậy, trước kia Tề Nhạc chưa từng thử qua. Dù sao thì kinh nghiệm của hắn tại phương diện này cũng không nhiều, kích thích mãnh liệt khiến thần kinh cảm giác của hắn càng thêm nhạy cảm, chăm chú ôm cặp mông đầy đặn kia, miệt mài thúc đẩy trong Côn Lôn Thần huyễn này.
Thời gian giống như có lẽ không còn trọng yếu nữa, ngay cả Tề Nhạc cũng không biết đã trải qua bao lâu, hoàn toàn phù hợp với bọn họ, đã không hề có ước thức Kỳ Lân cần tứ nữ kia. Văn Đình thân là Hỏa Lân hồ, tuy cường độ thân thể của nàng kém hơn Như Nguyệt nhưng sau khi được Tự nhiên chi nguyên cải tạo thì thân thể của nàng đã không kém Như Nguyệt nữa. Huống chi huyết mạch nàng thừa kế từ mẹ chính là hung thú quyến rũ nhất.
← Ch. 158 | Ch. 160 → |