Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 016

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 016: Kỳ Lân Tí hiện phá thương khung
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tề Nhạc bực tức nói:

- Nam nhân không thể nói không được.

Ánh mắt Cơ Đức nhìn qua hắn, hắn vội vàng làm thêm câu.

- Nhưng có thể nói không muốn.

Cơ Minh Minh cười nói:

- Anh à, anh đừng quan tâm tới anh ta, tên này là như vậy đấy, lần này anh đi bộ đội về chừng nào đi tiếp?

Tề Nhạc lúc này mới chú ý tới, Cơ Đức này khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, có lon hai gạch một tinh, rõ ràng là quân hàm thiếu tá.

Cơ Đức đối với em gái của mình thì hòa khí hơn rất nhiều.

- Lần này trở về có lẽ không đi, cha nói gần đây tổ chức một chi bộ đội đặc thù, đề bạt anh gia nhập. Em gái, biểu chiều em có khóa học không? Không có khóa thì về nhà cùng anh, người nhà chúng ta đoàn tụ với nhau. Hai ngày nữa anh phải đi báo danh rồi.

Minh Minh cười nói:

- Tốt! Anh, anh trở về thật vất vả, chúng ta cùng trở về đi. Đã nhiều năm rồi gia đình chúng ta không được đoàn tụ. Ah, đúng rồi, em còn muốn mang một người về.

Cơ Đức nhìn qua, chỉ vào Tề Nhạc nói:

- Không phải là hắn nhé. Minh Minh à! Không phải anh nói em, em cũng biết cha có tính tình gì, em cảm thấy cha sẽ ưa thích người như hắn sao?

Khuôn mặt Cơ Minh Minh đỏ lên, nói:

- Anh, không phải như anh nghĩ đâu. Em và Tề Nhạc chỉ là bạn bình thường mà thôi, vì nguyên nhân đặc thù cho nên em mới mang anh ta về nhà.

Hai anh em bọn họ trò chuyện với nhau, cũng không có chú ý tới Tề Nhạc bên cạnh, nhưng khi nghe Minh Minh nói thế thì Cơ Đức biến sắc.

Cơ Đức nói:

- Vậy được rồi, tùy em, dù sao thì em về nhà phải giải thích với cha, mẹ là được. Em gái, đây là lần đầu tiên em mang nam nhân về nhà đấy.

Nói xong, hắn mở cửa ngồi lên xe.

Tề Nhạc nhìn Minh Minh, nói:

- Cô nên về nhà với anh mình đi, mình tôi ở trường học không có nguy hiểm gì.

Hắn tận lực làm cho ngữ khí của mình bình tĩnh một chút, không cho cảm xúc lộ ra ngoài.

Minh Minh thấp giọng nói:

- Như vậy sao được, dù sao chị Như Nguyệt tỷ giao anh cho tôi đã nói rồi, anh cũng biết, Kỳ Lân vào năm đầu tiên sau thức tỉnh là nguy hiểm nhất, thời điểm này anh cũng không có năng lực tìm kiếm Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác, chờ ánh sang năm dung hợp với huyết mạch Kỳ Lân đã, tập hợp đủ mười hai Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta. Đi thôi, nhà của tôi cũng không phải đầm rồng hang hổ, chẳng lẽ anh sợ hay sao?

Tề Nhạc khí nóng bốc đầu, nói:

- Đi thì đi, bọn hèn nhát mới sợ.

Nói xong, hắn leo lên phía sau xe việt dã của Cơ Đức ngồi xuống.

Cơ Minh Minh hiểu ý cười cười, trong nội tâm thầm nghĩ, quả nhiên là thỉnh tướng không bằng kích tướng, nhìn anh làm sao không đi với tôi chứ. Vừa nghĩ, nàng ngồi ở ghế phụ, ngồi cùng chỗ với anh của mình.

Tiếng máy nổ vang, xe việt dã lập tức vọt đi, đột nhiên xuất hiện cảm giác đẩy ngược làm Tề Nhạc hoảng sợ, vội vàng bắt lấy biên giới trần xe ổn định cơ thể mình. Cơ Đức nhìn qua kính chiếu hiệu quan sát Tề Nhạc, khóe miệng có một tia khinh thường. Mà Tề Nhạc lúc này cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức nhìn ra một tia khinh thường đó.

Cơ Minh Minh cũng không có phát hiện ánh mắt "Trao đổi" của hai người, nhìn thấy anh của mình, hiển nhiên nàng rất vui vẻ, cười nói:

- Tề Nhạc, anh không biết, anh của tôi tại quân đôi là tinh anh trong tinh anh, tuy anh ấy chỉ là thiếu tá, nhưng tòng quân cũng đã mười năm, làm huấn luyện viên bộ đội đặc chủng Lam Long đấy. Thủ trưởng thường xuyên nói trong quân đội của mình không thiếu nhân tài. Hơn nữa trong danh sách tinh anh ấy, tất cả mọi người đều biết không thiếu cái tên Cơ Đức. Có phải hay không ah, thiếu tá.

Cơ Đức cười nói:

- Đó là các thủ trưởng bảo vệ cho anh, em gái, nói những chuyện này với người ngoài làm gì?

Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng, cái gì thiếu không được, rõ ràng là thiếu đạo đức.

Cơ Đức lái xe rất nhanh, kỹ thuật cực kỳ thành thạo, tốc độ mặc dù nhanh, nhưng phi thường ổn, cũng không gây cảm giác sợ hãi cho người ta, thời điểm này, nếu so với Phách Vương Long Hải Như Nguyệt lái xe thì tốt hơn nhiều.

Xe việt dã chạy vững vàng, trên đường đi Minh Minh cùng Cơ Đức cười cười nói nói, Tề Nhạc ngồi ở ghế sau không nói một lời, hắn càng ngày càng phát hiện, nếu như một người không có bản lĩnh, xác thực sẽ bị người ta xem thường. Nếu như muốn người ta nhìn thẳng vào mình, nhất định phải trả giá bằng cố gắng mới được.

Lái xe ước chừng bốn mươi phút, Cơ Đức tại dừng lại ở khu dân cư, cửa tiểu khu có hai quân nhân đang đứng gác, liếc mắt nhìn biển số xe của Cơ Đức, lại cho đi. Đến lúc này, cho dù Tề Nhạc có ngốc, hắn cũng biết Minh Minh sinh hoạt trong gia đình quân nhân.

Cư xá nhìn rất đơn giản, tổng cộng chỉ có bốn, năm tòa lầu, mỗi một nhà đều là mười tám tầng, kiến trúc rất tiêu chuẩn, tuy cư xá không tính xa hoa, nhưng xanh hoá lại phi thường không tệ, diện tích xanh hoá cơ hồ chiếm bảy mươi phần trăm. Cơ Đức tìm một chỗ đậu xe dừng lại, ba người bước xuống xe, Minh Minh vẫn bảo trì hưng phấn, lôi kéo Tề Nhạc nói:

- Nhìn kìa, đây là nhà tôi.

Cơ Đức nhìn em gái mình kéo ống tay áo Tề Nhạc, nhíu mày, nói:

- Đi thôi, chúng ta đi nhanh lên.

Vừa nói, hắn đi tới trước một cánh cửa và bấm hơn mười con số, cửa có âm thanh mở ra, tiến vào cao ốc, Tề Nhạc cũng cảm giác được nơi này có chút ít quái dị, nhưng nhìn kỹ, lại không rõ cảm giác quái dị nằm ở đâu.

Ba người ngồi thang máy đi thẳng tới tầng mười một, đi ra khỏi thang máy, Tề Nhạc phát hiện, tầng lầu này chỉ có một hộ, trước cửa có ba chữ thiếp vàng. Ở bên phải cánh cửa là khu mật khẩu, Cơ Đức nhấn vài cái, cửa mở ra, Minh Minh cười nói:

- Xin mời, Tề Nhạc, anh là khách hiếm trong nhà của tôi đấy.

Đi vào cửa lớn, Tề Nhạc lập tức giật mình, đây là một đại sảnh lớn, dưới mặt đất bao phủ đá cẩm thạch xanh đen, trên tường có một TV năm mươi inch, ghế sô pha làm thành hai nửa tròn, nhìn nó mang theo khí tức âm trầm. Căn phòng lớn như thế! xem ra cả tầng lầu này là nhà của Minh Minh.

- Ah, ai trở về?

Một âm thanh như có từ tính vang lên, từ trong lối nhỏ của đại sảnh có một lão nhân cao thước tám đi ra, lão nhân nhìn bộ dáng đã sáu mươi, ánh sáng đỏ đầy mặt, mang một bộ kính đen, cầm một tờ báo trên tay, hiển nhiên là đang xem báo. Mặc một bộ quần áo ở nhà, lão nhân nhìn rất bình thường, tướng mạo cũng không địa phương gì thần kỳ. Nhưng mà, từ trên người của hắn Tề Nhạc lại cảm nhận được khí chất đặc thù, đó là khí chất thống soái vạn quân.

- Cha.

Minh Minh cùng Cơ Đức cơ hồ đồng thời kêu một tiếng, lão nhân cười ha hả, nói:

- Thì ra là con gái bảo bối về nhà, ah, còn có khách nhân.

Lão nhân ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn nhìn lên mặt Tề Nhạc, đó là một đôi mắt tràn đầy cơ trí, thâm thúy như như hàn đàm vạn trượng, trong nháy mắt, Tề Nhạc đã cảm nhận ánh mắt lão nhân nhìn ra vài thứ đặc thù trên người mình.

*****

Có lẽ là khí cơ dẫn dắt, hắn cảm giác ngực nóng lên, phát nhiệt, trên người toát ra khí thế vô hình. Cảm giác ấm áp này Tề Nhạc rất quen thuộc, đó là tiêu chí đồ án Kỳ Lân xuất hiện. Trong nội tâm hoảng sợ, lão nhân trước mặt chỉ nhìn mình một cái, lại kích phát khí chất Kỳ Lân trên người mình chống cự lại?

Tề Nhạc kinh ngạc, lão nhân cũng kinh ngạc, thời điểm hắn nhìn qua Tề Nhạc, hắn liền phát hiện tuổi tác của thanh niên này không khác gì con gái mình, nhưng trên người có khí chất không nói nên lời, lão nhân duyệt người vô số, nhưng khí chất này mới thấy lần đầu. Trong lòng của hắn hơi suy nghĩ, lập tức giật mình, đây là khí chất vương giả đứng đầu a, mà khí chất này chỉ có trên người đám lão hữu của hắn mới có. Tốt cho một người trẻ tuổi đặc thù.

- Bá phụ ngài khỏe.

Tề Nhạc không có toát cái khí chất lưu manh của mình ra ngoài, cung kính vấn an lão nhân.

Lão nhân mỉm cười, nói:

- Mời ngồi đi. Anh là bạn của Cơ Đức, hay là bạn của Minh Minh?

- Hắn là bạn của em gái.

Cơ Đức lúc trước còn có một phần khí phách, sau khi nhìn thấy lão nhân đã thu liễm rất nhiều, dùng tiêu chuẩn quân nhân đứng nghiêm, cung kính nói ra.

Hào quang trong mắt lão nhân khẽ động, liếc mắt nhìn qua con gái bên cạnh, Minh Minh kéo tay lão nhân, sau đó nói:

- Cha, chúng ta chỉ là bạn bình thường. Ngài còn nhớ rõ Trát Cách Lỗ đại sư không? Tề Nhạc là người Trát Cách Lỗ đại sư nhìn trúng đấy.

Lão nhân có một tia kinh ngạc, nói:

- Ah? Thì ra là người đại sư nhìn trúng, cũng không xem là người ngoài. Hai anh em các ngươi đã lâu mới quay về, đều ngồi đi, trò chuyện với ta chuyện mấy ngày nay đi.

Sau khi lão nhân ngồi xuống, Tề Nhạc mới đi theo anh em Cơ Đức ngồi xuống, lão nhân tháo kính mắt của mình ra, đặt tờ báo qua một bên, hướng Cơ Đức nói:

- Chuyện bên Lam Long anh đã rõ rồi chứ?

Tư thế ngồi của Cơ Đức cũng tiêu chuẩn như đứng, cung kính nói:

- Cha, con đã bàn giao rồi, tùy thời chờ lệnh của thủ trưởng.

Lão nhân gật gật đầu, nói:

- Vậy thì tốt, ngày mai anh có thể đi báo danh, tôi đã gọi điện trước rồi.

- Cha, anh thật lâu mới về nhà, ngài cũng nên cho anh ở nhà vài ngày, chúng con cũng muốn tận hiếu.

Minh Minh có chút oán hận nói ra.

Lão nhân cười nhạt một tiếng, nói:

- Anh con và con không giống nhau, anh con là quân nhân. Với tư cách quân nhân, phải tùy thời nghe theo lệnh, dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện trên cương vị của mình. Bất luận có thân phận gì, điểm này phải làm được. Nếu không, quân uy của quân nhân dùng để làm gì? Hảo hảo làm tốt công tác của mình, đây chính là hiếu thuận tốt nhất với cha.

Cơ Đức chợt đứng lên, làm theo nghi thức quân đội.

- Vâng, thủ trưởng, ngày mai tôi sẽ tới báo danh. Quân đội mới là địa phương thích hợp nhất của tôi.

Lão nhân mỉm cười, nói:

- Đi, ở nhà không cần giống như trong quân đội. Hôm nay anh nên nghỉ ngơi thật tốt. Ah, đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo vị Tề Nhạc này đang làm ở đâu?

Lão nhân nói rất khách khí, nhưng lại thủy chung mang theo áp lực vô hình cho Tề Nhạc, lão nhân vừa nói chuyện với Cơ Đức làm cho hắn rất khâm phục, đuổi vội trả lời:

- Con cùng Minh Minh đều là sinh viên năm nhất ở đại học Thanh Bắc.

Lão nhân gật gật đầu, mỉm cười nói:

- Thanh Bắc không tệ, là địa phương đào tạo không ít nhân tài cho đất nước. Nghe khẩu âm của anh, có lẽ cũng là người kinh thành a.

Tề Nhạc gật đầu nói:

- Vâng, từ nhỏ con sống ở gần núi. Bá phụ, ngài cứ gọi trực tiếp tên của con.

Cơ Minh Minh cười trêu nói:

- Ah, không nhận ra! Tề Nhạc cũng có khi lễ phép như vậy.

Lão nhân nói:

- Minh Minh, không được vô lễ. Tề Nhạc, anh là nam nhân duy nhất Minh Minh dẫn về nhà, ân, chàng trai rất không tồi, tại Thanh Bắc nên học cho tốt, sau này chỉ cần có cương vị thích hợp cho mình, xem như cống hiến cho quốc gia.

Minh Minh cười nói:

- Cha, ngài vừa nói với anh là ở nhà không bàn chuyện quân nhân, vậy tại sao lại nói tới những chuyện này.

Lão nhân có chút bất đắc dĩ nói:

- Nha đầu này! Tốt rồi, không đề cập tới chuyện quốc gia, nói chuyện của các ngươi. Việc học ở Thanh Bắc như thế nào?

Minh Minh nói:

- Là con gái của ngài, còn có thể kém sao? Con là tài nữ hệ ngoại ngữ đấy.

Lão nhân nhìn về phía Tề Nhạc, nói:

- Vậy anh học hệ gì?

Tề Nhạc có chút lúng túng nói:

- Con học là hệ triết học.

Lão nhân nhíu mày, nói:

- Hệ triết học? Vậy sau này anh chuẩn bị làm lão sư?

Cơ Đức bên cạnh nghe Tề Nhạc học là hệ triết học thiếu chút nữa cười ra tiếng, tuy hắn cũng không có học đại học, nhưng cũng biết hệ triết học là thứ không có đường ra nhất.

Tề Nhạc gãi gãi đầu, nói:

- Con cũng không biết sau này làm cái gì. Hiện tại chỉ có thể nói đi một bước tính một bước.

Lão nhân trong mắt toát ra vẻ thất vọng, suy nghĩ một chút, vừa muốn nói cái gì đó, trong lối nhỏ trước mặt của hắn có một người đi ra, người này thân mặc quân trang, từ trong lối nhỏ đi ra đứng lại, nói:

- Thủ trưởng, ngài có điện thoại.

Lão nhân đứng lên, nói:

- Mấy hài tử các ngươi cứ trò chuyện, tôi đi nghe điện thoại đây. Lý bí thư, anh nên lấy quả ướp lạnh cho lũ trẻ ăn đi.

- Vâng, thủ trưởng.

Lý bí thư không tình cảm trả lời.

Thư ký? Quân nhân này là thư ký của lão nhân. Tề Nhạc mắt thấy thân ảnh người trước mặt cao lớn, vẻ mặt chính khí, trong nội tâm tràn ngập hoảng sợ, quân nhân Lý bí thư của lão nhân trên vai mang quân hàm hai gạch bốn tinh, rõ ràng chỉ là một thư ký. Dựa theo suy tính bình thường, thư ký phải thấp hơn thủ trưởng ba cấp, nói như vậy, chẳng phải lão nhân này là thượng tướng sao? Phải biết rằng, thượng tướng chính là cấp bậc cao nhất của quốc gia đấy, phó chủ tịch quân ủy cùng lắm cũng chỉ cấp bậc này. Lão nhân họ Cơ, họ Cơ, trời ạ! Chẳng lẽ hắn chính là người hai mươi năm trước, dùng một chi bộ đội đặc chủng trang bị đặc thù, dẫn theo thủ hạ sáng tạo một thần thoại quân giới hay sao, có danh xưng là quân thần, Tổng tư lệnh Cơ Trường Minh thượng tướng sao?

Quân đội đặc chủng, là quân đội ưu tú nhất của đất nước, cũng có thể nói là vương bài của quốc gia, toàn là những chiến sĩ xuất sắc nhất của các đại quân khu tuyển chọn ra, chuyện bọn họ phải làm, chính là nhiệm vụ ít khả năng hoàn thành nhất, giữ gìn thế cục của đất nước, hơn nữa còn là chi quân đội duy nhất đất nước tham gia lực lượng gìn giữ hòa bình của liên hiệp quốc, là siêu cấp tinh nhuệ đối kháng với lực lượng khủng bố.

Minh Minh hiển nhiên nhìn ra kinh ngạc trong mắt Tề Nhạc, bật cười, nói:

- Anh nhất định đã đoán ra thân phận của cha tôi, đi ra ngoài cũng không thể nói lung tung ah, tôi không muốn bị người ta nói là con gái của tướng quân.

Tâm tình của Tề Nhạc kích động như trước, hắn làm sao không nghĩ tới, mình lại là khách của thượng tướng cơ chứ, hơn nữa còn là thượng tướng mang màu sắc thần kỳ, nguyên soái Cơ Trường Minh chính là nguyên soái đầu tiên của đất nước, đồng thời, uy vọng của hắn trên quốc tế cực cao, hơn nữa còn giữ chức phó chủ tịch quân ủy. Đây là khái niệm gì? Khó trách Cơ Đức lại xem thường mình.

*****

Đột nhiên Cơ Đức ở bên cạnh nói:

- Tiểu huynh đệ, tôi dẫn anh đi xem ít đồ.

Minh Minh cười nói:

- Anh, sao anh lại đi, mỗi lần có khách nhân tới nhà của chúng ta, anh đều dẫn người ta đi xem bảo bối của mình, cũng không hỏi xem người ta có thích không đấy.

Cơ Đức hừ một tiếng, nói:

- Là nam nhân, có ai không thích đao? Tề Nhạc, anh tên Tề Nhạc đúng không, có muốn đi xem không?

Tề Nhạc thở sâu, bình phục kích động tâm tình trong mắt của hắn, liếc mắt nhìn Cơ Đức, thấy có ánh mắt khiêu khích, lạnh nhạt nói:

- Đi, vì cái gì không đi, tôi cũng ưa thích đao đấy.

Cơ Minh Minh nói:

- Vậy thì các anh đi đi, tôi đi nói chuyện phiếm với cha đây.

Dưới sự dẫn dắt của Cơ Đức, Tề Nhạc đi theo hắn vào lối nhỏ, lối đi nhỏ cũng không tính dài, xuyên qua hai cánh cửa, hai người đã đi tới một phòng lớn.

Đây là gian phòng cực lớn, hơn trăm mét vuông, trong phòng rất rộng rãi, trừ có một máy tính nằm ở bên giường ra, không còn vật gì khác. Mặt đất gian phòng Tề Nhạc rất quen thuộc, cùng như căn phòng luyện công của Hải Như Nguyệt vậy.

- Anh có muốn nhìn đao của tôi không?

Tề Nhạc bình tĩnh nhìn qua Cơ Đức, có lẽ Cơ Minh Minh không có nhìn ra, nhưng hắn làm sao không nhìn ra chứ? Cơ Đức một mình gọi hắn đi ra, cũng không phải đơn giản xem đao như vậy.

Cơ Đức tiện tay đóng cửa lại, Tề Nhạc nhìn thấy rõ ràng, cửa này dày gấp ba lần cửa gỗ bình thường. Cơ Đức lạnh nhạt nói:

- Tiểu tử, nhớ rõ tôi ở trước cửa đại học Thanh Bắc nói cái gì không? Muốn theo đuổi em gái của tôi, đầu tiên phải đánh bại tôi trước. Tuy tôi không biết vì sao Minh Minh đi theo anh, còn mang theo anh về nhà chúng tôi, nhưng mà, ta về sau tôi không hy vọng nhìn thấy anh ở bên cạnh Minh Minh. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, từ trong ánh mắt lập lòe của anh thì tôi đã biết anh không phải đồ tốt gì. Cái khác tôi mặc kệ, nhưng mà, anh không được tiếp cận em tôi. Bảo anh tới, chủ yếu là cảnh cáo anh, về sau, tôi cũng không hy vọng nhìn thấy anh ở bên cạnh em tôi.

Tề Nhạc lạnh lùng nhìn qua Cơ Đức, côn đồ cũng có tôn nghiêm của côn đồ, hắn biết rõ Cơ Đức xem thường chính mình, căn bản không muốn giải thích cái gì, nam nhân không giải thích, hắn không chút do dự nói:

- Nếu như tôi nói không?

Tinh quang trong mắt Cơ Đức đại phóng.

- Không? Anh cảm thấy mình có khả năng nói chữ này trước mặt của tôi sao?

Tề Nhạc lạnh lùng cười cười, nói:

- Nếu như tôi chỉ muốn nói không thì sao? Anh sẽ như thế nào? Đánh chết tôi? Hay đánh gãy chân tôi?

Cơ Đức xoa bóp nắm đấm của mình.

- Gian phòng này cách âm rất tốt, đả bại tôi, anh không nên nói chữ không. Nếu không, cút ra xa một chút.

Tuy Tề Nhạc biết rõ mình không phải đối thủ Cơ Đức, nhưng mà, với tư cách một nam nhân, trong nội tâm của hắn vẫn có nhiệt huyết, lạnh giọng nói:

- Thiếu đạo đức, tôi nhịn anh lâu rồi. Muốn động thủ thì tới đi.

Cơ Đức lặng đi một lúc, nói:

- Anh gọi tôi là gì? Mẹ kiếp, trong quân đội người ta gọi ta thiếu cái gì cũng được, nhưng không thể là thiếu đạo đức.

Mắt Tề Nhạc mang theo khiêu kích nhìn qua Cơ Đức.

- Ta gọi anh là thiếu đạo đức, như thế nào? Anh muốn thè liễm liếm chân tôi à?

Tuy hắn xúc động, nhưng cũng đã cẩn thận cân nhắc qua rồi, xác thực, hắn biết rõ mình còn xa mới là đối thủ của thanh niên trước mặt, hắn rất rõ, đây là nhà của thượng tướng, cho dù Cơ Đức có tức giận cũng không giết mình, đã như vầy, đánh nhau một trận thì như thế nào? Lớn thì chỉ là bị đánh bại, bị hắn đánh một trận tơi bời, với năng lực khôi phục siêu cường của Hắc Kỳ Lân, không qua bao lâu là khôi phục lại rồi. Dưới tình huống không nguy hiểm tính mạng, Tề Nhạc sợ hãi làm cái gì?

- Tốt.

Cơ Đức giận quá thành cười, thân thể hơi động một chút, một đá quét ngang về phía Tề Nhạc. Đá ngang dường như không mạnh bằng đá xoáy, nhưng Chu thúc lại giải thích cho Tề Nhạc nghe, cao thủ chân chánh thật sự rất ít khi sử dụng đá xoay, bởi vì đá xoay tuy uy lực lớn, nhưng đồng thời cũng bạo lộ các khớp xương của mình cho đối thủ thấy, trong đối kháng với cao thủ cùng cấp, rất dễ dàng bị đối phương bắt lấy sơ hở. Mà uy lực đá ngang nhỏ một chút, nhưng lại đưa các đốt xương cứng rắn nhất đánh về phía đối phương. Cơ Đức đá rất tùy ý, cũng không phải Yến Tiểu Ất có thể so sánh, chân chưa đến, đã mang theo kình phong sắc bén tới trước, cước phong mang theo nội lực, có thể thấy được một cước này mạnh như thế nào.

Với tốc độ của Tề Nhạc, căn bản chớp liên không có cơ hội né tránh, hắn thấy cước sắp tới, lập tức hét lớn một tiếng.

- Lâm.

Hai tay hợp lại thành chưởng ngăn cản công kích của Cơ Đức.

Thời điểm giữa trưa, Tề Nhạc đã sử dụng lôi lực, dùng lôi phát điện lực, lập tức khiến Yến Tiểu Ất tê liệt rồi chiến thắng, mà lúc này đối mặt với Cơ Đức, hắn không thể không toàn lực phát ra vân lực Kỳ Lân không nhiều. Hơn nữa là song phát.

Chân của Cơ Đức đến trước mặt Tề Nhạc, song chưởng của hắn đã dựng lên, lòng bàn tay trái có màu đỏ, mà tay phải có màu tím, Cơ Đức chỉ cảm thấy đùi của mình có cảm giác nóng bỏng và tê liệt, thế đi giảm rất nhiều, lúc này mới đánh lên song chưởng của Tề Nhạc.

Cơ Đức cường hãn, vẫn vượt qua tưởng tượng của Tề Nhạc rất nhiều, hắn cảm thấy lực lượng cực lớn từ song chưởng truyền tới, hai tay lập tức bị chấn khai, chân của Cơ Đức trực tiếp đánh vào ngực của hắn, thân thể bay lên, đụng mạnh vào vách tường cách đó không xa. May mắn Tề Nhạc đã phát động "Cửu Tự Chân Ngôn", đồng thời dùng phong thủy hai năng lực phòng thủ trước ngực, tuy ngực hơi khó chịu, nhưng xương cốt không bị gãy.

Chỉ một cước, vân lực của Tề Nhạc bị hao hết, tuy miễn cưỡng tính toán đỡ được, nhưng hắn hoảng sợ trong lòng, hôm nay trúng một cước của Mạc Địch, nhưng mà, lực chân của Mạc Địch tuyệt đối không có cương mãnh bá đạo như Cơ Đức trước mặt, lực lượng lớn gần như không đỡ được.

Cơ Đức cũng không truy kích, trong mắt có một tia kinh ngạc, nói:

- Thì ra anh là dị năng giả, trách không được dám kêu gào với tôi. Nhưng mà, dị năng giả tôi thấy nhiều, nhưng chút hỏa hầu này của anh, còn chưa đủ khả năng nói chữ không với tôi. Một cước vừa rồi tôi chỉ dùng ba thành lực lượng, kế tiếp sẽ là năm thành, nếu như anh có thể đỡ được, cũng xem như đàn ông, không phải bọn hèn nhát.

Đau đớn kịch liệt ở ngực làm cho thần chí Tề Nhạc thanh tỉnh lại, Cơ Đức cường đại tới mức hắn chưa gặp qua, cái loại áp lực vô hình này hắn chỉ thấy ở Hải Như Nguyệt sau khi sử dụng Bản Chúc Tương Dị Hóa. Ba thành lực đã đáng sợ như thế, hiện tại mất đi vân lực, mình có thể ngăn cản năm thành lực lượng của người ta không?

Cơ Đức cũng không cho Tề Nhạc quá nhiều thời gian suy nghĩ, hừ lạnh một tiếng, chân trái tiến lên một bước, đùi phải như thiểm điện nâng lên, động tác giống trước như đúc, lại đá ngang về phía Tề Nhạc.

*****

Trước mặt thực lực tuyệt đối, Tề Nhạc là đồ gà mờ trong việc giảm bớt lực lượng này, giờ này khắc này, trong lòng của hắn tràn ngập bi phẫn, đã thấy đối phương xem thường nhìn qua, đồng thời cũng bi ai vì mình nhỏ yếu. Mắt thấy một cước của Cơ Đức đá tới, thân thể của hắn hơi nghiêng một chut, lần nữa dùng hai tay ngăn cản chân của Cơ Đức.

Chuyện kỳ dị phát sinh, Tề Nhạc hoảng sợ phát hiện, một cước của Cơ Đức mang theo kình phong không phải đánh về phía hắn, ngược lại sinh ra một cổ hấp xả chi lực, hút thân thể của hắn về phía đùi của đối phương, giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Mục đích của Cơ Đức rất đơn giản, đúng như Tề Nhạc tưởng tượng, đương nhiên hắn không giết Tề Nhạc, nhưng vì em gái của mình, hắn sẽ giáo huấn Tề Nhạc một bài học nhớ đời. Lúc này, biểu tình khinh thường trên mặt của hắn hiện rõ, từ trên người Tề Nhạc không thấy hào quang sáng rọi nữa, hắn biết Tề Nhạc không còn khả năng ngăn cản một cước này.

Chân đến, thời điểm này một cước như sắt thép của hắn đá vào chân của Tề Nhạc, đột nhiên, Tề Nhạc nhìn thấy một cước này chậm lại, ngay sau đó, trong khoảng khắc đó, Tề Nhạc cảm giác thân thể của mình sinh ra nhiệt lưu mãnh liệt, quán thâu vào cánh tay của mình. Tay trái của hắn vô thức duỗi ra, tay phải quét ngang trực tiếp vỗ vào chân củ Cơ Đức.

Phanh một tiếng trầm đục, Tề Nhạc kinh ngạc phát hiện, cũng không có lực lượng lớn như trong tưởng tượng, một cước của Cơ Đức bị cản lại, không ngờ bị tay phải của mình ngăn cản được.

Trong nội tâm Cơ Đức tràn ngập khiếp sợ, trong khoảnh khắc đó, tay phải của Tề Nhạc vỗ lên bắp chân hắn, hắn rõ ràng cảm giác được mình như đá vào cục sắt, lực phản chấn làm hắn thu chân lại thật nhanh, dưới tác dụng của lực phản chấn, hắn thậm chí lui ra phía sau một bước.

Năm thành lực lượng, trong quân đội người có thể ngăn cản năm thành lực lượng của mình không đến năm ngón tay, nhưng tên du côn trước mặt này chỉ dùng một chưởng là có thể ngăn cản rồi, điều này chứng minh cái gì?

Thời điểm Cơ Đức có chút sững sờ, đột nhiên Tề Nhạc trước mặt biến đổi, đôi mắt màu đen của hắn biến thành màu bạc, tay phải nắm lại, tiến lên làm động tác xuất quyền, một quyền đánh thật mạnh về phía Cơ Đức.

Đó cũng không phải Tề Nhạc khống chế, đột nhiên hắn phát hiện, thân thể của mình hình như hơi khác, sâu trong nội tâm có một tiếng quát mạnh mẽ.

- Tôn nghiêm của Kỳ Lân không cho phép ai xúc phạm, Kỳ Lân Tí Hiện Phá Thương Khung.

Trong khoảnh khắc đó, mái tóc hơi tán loạn của Tề Nhạc bỗng dưng dựng đứng lên, toàn thân có khí tức màu đen hiện ra ngoài, trong hai mắt có hào quang yêu dị lóe lên, hai đạo quang mang đen bạc quán thấu vào quyên, cả hai dung hợp biến thành cột sáng trên quyền, đánh thẳng vào ngực của Cơ Đức.

Gương mặt bình tĩnh như nước giếng của Cơ Đức đột nhiên có một tia hoảng sợ, bởi vì đột nhiên hắn phát hiện, không khí chung quanh cơ thể như cứng lại, thân thể bị áp lực cực lớn bao phủ, khí thế vô hình bức bách hắn phải cầu sinh, cố gắng né tránh.

- Tránh ra.

Tề Nhạc hét lên một tiếng, hai đạo hư ảnh đen bạc hiện ra sau lưng của hắn, mặc dù chỉ là lóe lên rồi biến mất, nhưng cũng đem khí thế của hắn phát huy tới cực hạn.

Oanh --

Bất luận là Tề Nhạc hay là Cơ Đức, nếu cổ quang mang đen bạc này bộc phát, ai cũng không có khả năng tưởng tượng sẽ xuất hiện kết quả thế nào. Cả tòa cao ốc đều bị một quyền này làm chấn động mạnh, tiếng động cực lớn vang vọng khắp cư xá.

Cơ Đức ngã nhào trên đất, trợn mắt há hốc mồm nhìn qua một cái động có đường kính một mét, sắc mặt trắng bệch như giấy. Trong nháy mắt vừa rồi, khí thế đang tập trung vào hắn bị chấn động, làm hắn ngã qua bên cạnh, ngay sau đó, hai đạo hào quang đen bạc hiện ra bên cạnh hắn, oanh kích vào vách tường phía sau hắn.

Cơ Đức tiến công cũng không phải mạnh nhất, hắn mạnh nhất chính là phòng thủ, nhưng khi nhìn thấy hiệu quả khi công kích của Tề Nhạc, hắn biết rõ, cho dù bản thân mình có xuất mười hai thành công lực, cũng chưa chắc có thể ngăn cản được. Huống chi Tề Nhạc trước đó còn bị hắn khinh thường, căn bản không có ngưng tụ toàn bộ lực lượng chiến đấu với hắn.

Tề Nhạc cũng ngẩn người, bởi vì hắn căn bản không biết cuối cùng có chuyện gì xảy ra, âm thanh quen thuộc đó trước khi biến mất dã nói:

- Kỳ Lân mạnh nhất vĩnh viễn là cánh tay phải.

Phanh một tiếng, cửa bị mở ra, viên thư ký lúc trước lao nhanh vào trong phòng, tuy hắn mang quân hàm đại tá, nhưng động tác vẫn phi thường nhanh nhẹn, gian phòng này cho dù cách âm tốt, nhưng âm thanh to như thế bên ngoài không có khả năng không nghe được.

Thư ký liếc nhìn đại động trên tường, ánh mắt lập tức co rút lại, trong tay cầm một khẩu súng ngắn không chút do dự chỉ vào Tề Nhạc. Minh Minh từ ngoài cửa chạy vào, nhìn thấy một màn trước mắt cũng ngẩn ngơ.

Lúc này Cơ Đức mới đứng lên, nói:

- Lý thúc thúc, không cón việc gì, không có việc gì.

Trong ánh mắt Lý bí thư xuất hiện một tia hỏi thăm, Cơ Đức đi vài bước tiến tới bên cạnh Tề Nhạc, ôm bả vai hắn nói:

- Tôi đang luận bàn với vị anh em này thôi.

Trong mắt Lý bí thư xuất hiện hào quang giật mình không chút che dấu.

- Tiểu Đức, chẳng lẽ anh bại?

Cơ Đức có chút lúng túng nói:

- Đúng vậy a! Không nghĩ tới Tề Nhạc lại mạnh như thế, không có việc gì.

Lý bí thư cười khổ nói:

- Chỉ sợ không qua hai phút nữa, trong căn nhà này sẽ có hơn trăm người xuất hiện.

Hắn nói không sai một chút nào, vừa dứt lời, bên ngoài đã có tiếng đập cửa dồn dập, làm cho Tề Nhạc giật mình là, hắn nhìn thấy một chiếc máy bay vũ trang đầy đủ đang bay bên ngoài cửa sổ.

Mười phút sau, lão nhân ánh mắt đầy thâm ý xử lý xong mọi chuyện, căn nhà lúc này mới khôi phục bình tĩnh, Tề Nhạc còn có chút ngốc trệ. Hắn không có kinh ngạc vì sự xuất hiện của đám bộ đội đặc chủng, dù sao, bảo hộ thủ trưởng đều là tinh anh trong tinh anh, hắn ngốc trệ là bởi vì chính mình, Kỳ Lân Tí Hiện Phá Thương Khung, bảy chữ đơn giản này mang tới chấn động cực mạnh cho hắn.

- Ngồi đi, Tề Nhạc.

Lão nhân mỉm cười quay trở lại đại sảnh, ngồi trên chủ vị của ghế sa lon, giống như lúc trước không có chuyện gì xảy ra cả. Trong đại sảnh chỉ còn lại có Tề Nhạc, Minh Minh, Cơ Đức cùng lão nhân. Ánh mắt người nhà Minh Minh đều tập trung lên người của Tề Nhạc, làm hắn cảm thấy không được tự nhiên. Nghe lão nhân mời ngồi, lúc này mới ngồi bên cạnh Minh Minh.

- Không hổ là vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, anh lại một lần nữa cho chúng tôi thấy sự thần kỳ của thủ hộ giả phương đông.

Trong ánh mắt lão nhân xuất hiện hào quang thưởng thức.

Tề Nhạc cả kinh, nói:

- Ngài biết rõ?

Vừa nói, hắn liếc nhìn qua Minh Minh.

Lão nhân gật gật đầu, nói:

- Lúc trước khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy Trát Cách Lỗ đại sư, ngài đã nói cho tôi biết. Hơn nữa, trong quân đội của quốc gia, có một chi bộ đội đặc thù, rất nhiều thành viên trong đó chính là thủ hộ giả phương đông. Theo ý nào đó mà nói, thủ hộ giả phương đông các anh và quân đội hơi giống nhau, chúng ta đều bảo vệ quốc gia. Tương trợ lẫn nhau mới có thể phát huy lực lượng lớn nhất, cũng có thể làm cho quốc gia chúng ta ổn định.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)