← Ch.159 | Ch.161 → |
Tuy nàng vẫn là xử nữ nhưng dưới sự ảnh hưởng của huyết mạch thì năng lượng phương diện này của nàng cực kỳ mê người. Sau khi trải qua đau đớn ngắn ngủi, dưới sự kích thích mãnh liệt, không chỉ Tề Nhạc mất đi năng lực suy nghĩ mà ngay cả Văn Đình cũng như thế.
Sóng cả không ngừng vỗ bờ mãnh liệt, dung hợp mỹ diệu triệt để rốt cục đã đưa bọn họ phá tan một tầng cách trở mỏng manh, lúc hai người thống khoái lên đến đỉnh vu sơn, Văn Đình thét lên một tiếng khi Tề Nhạc đang rên rỉ khiến Côn Lôn Thần huyễn đều rung động. Cũng đúng vào lúc này, một dòng máu tươi từ nơi hai người tiếp xúc chậm rãi chảy xuống chân Tề Nhạc.
Trong chốc lát, Côn Lôn thần huyễn đã thay đổi, hết thảy chân thật chung quanh đã bắt đầu mờ đi, mà giờ khắc này, máu tươi đỏ thẫm kia cũng đã hoàn toàn sát nhập vào thế giới phỉ thúy hư ảo kia, sương mù bắt đầu chuyển hóa. Mà sau khi chính thức dung hợp, năng lượng của Tề Nhạc và Văn Đình cũng tự nhiên bắt đầu quá trình dung hợp.
Lúc Văn Đình hoàn toàn mất đi lý trí trong cơn sung sướng, chỉ biết cắn khẽ lên vai Tề Nhạc thì thân thể của nàng biến mất, toàn bộ Côn Luân Thần huyễn chỉ còn lại Tề Nhạc, thân thể Tề Nhạc bắt đầu xảy ra biến hóa về chất. Cơ bắp vốn phi thường kiên cố càng trở nên hùng tráng, tóc dài màu đen biến thành màu đỏ thẫm, Kỳ Lân xích hình thoi trên trán đột nhiên bắn ra một đạo hồng quang, trong khoảnh khắc chiếu lên từng tấc da thịt trên thân thể hắn.
Ngay sau đó, Kỳ Lân kính từ tay trái hắn từ từ bay ra, Kỳ Lân huyễn từ tay phải từ từ bay ra, ba cỗ năng lượng đồng thời ngưng tụ về hướng Kỳ Lân Châu, năng lượng khổng lồ lập tức khuếch tán. Quang mang bốn màu vàng, bạc, đỏ, đen biến thành từng đạo quang mang bao phủ thân thể Tề Nhạc, thời khắc này năng lượng đã bắt đầu dung hợp.
Tóc màu đỏ không ngừng kéo dài ra sau lưng, một mực rủ xuống chân mới dừng lại. Đột nhiên, xích kim sắc ánh địa quang mang từ Kỳ Lân châu lập tức bộc phát, dung hợp với năng lượng Tề Nhạc và Văn Đình, hình thành một đoàn quang ảnh đình trệ trước ngực Tề Nhạc.
Trải qua dung hợp thân thể hoàn toàn, lúc này năng lượng của bọn họ càng thêm hoàn mỹ, xích kim quang mang có thêm một tầng bảo quang óng ánh, hào quang không hề chướng mắt mà còn rất ôn hòa. Nhưng đó cũng không phải địa nhiệt hòa chính thức mà hoàn toàn thu liễm trong quá trình bọn họ dung hợp, khiến bọn họ có thể tăng năng lượng của mình lên trong lúc dung hợp.
Thanh âm âm vang xuất hiện, áo giáp xích kim sắc kiên cố bao trùm trước ngực Tề Nhạc. Ngay sau đó áo giáp kéo dài toàn thân, kéo lên bao phủ vai hắn, phía dưới thì che chắn eo, năng lượng khổng lồ lan tràn trong nháy mắt, xích kim sắc ánh địa quang mang lưu chuyển đến từng nơi hẻo lánh nhất trong thân thể Tề Nhạc, áo giáp xích kim sắc vô cùng hoa lệ đã hình thành rồi.
Mỗi một chỗ đều bao trùm hoàn mỹ, khí tức năng lượng khổng lồ từ trên người hắn không ngừng lan tràn ra nòoài, trên khải giáp Xích kim sắc kia xuất hiện một đường vân dài hẹp như đỏ như máu. Lúc này, trong đường vân đỏ như máu kia, hào quang bắt đầu chảy xuôi, mà áo giáp Xích Kim sắc tuy rằng hào quang đã ảm đạm đi vài phần nhưng cảm giác thâm bất khả trắc lại tăng lên.
Một đôi cánh xích kim sắc giãn ra sau lưng Tề Nhạc, có thể nhìn thấy đường vân trên mỗi một cái lông xích kim sắc, khí tức năng lượng khổng lồ ngay lập tức tràn ngập. Ngay sau đó, một tầng hào quang màu đỏ sậm đột nhiên sáng lên sau lưng Tề Nhạc, hào quang màu đỏ sậm kia hóa thành một đôi cánh màu đỏ, xuất hiện phía dưới cánh kim sắc.
Hai đôi cánh phối hợp vô cùng hài hòa, lúc này cánh màu đỏ sậm so với kim sắc thì lớn hơn vài phần, tản mát ra một tầng năng lượng màu đỏ sậm nhu hòa, bao lấy thân thể Tề Nhạc, tựa hồ vì cha của Văn Đình vô cùng hưng phấn vì con gái mình rốt cục đã có chồng.
Một tầng quang ảnh xích kim sắc xuất hiện trước mặt Tề Nhạc, che chắn khuôn mặt cũng không tính là anh tuấn của hắn, Hiên Viên Kiếm từ trong mi tâm hắn tự nhiên bắn ra, thân kiếm bay ra mang theo trùng trùng điệp điệp quang ảnh sát nhập vào bên trong áo giáp xích kim sắc, lập tức, đường vân màu đỏ như máu trên khải giáp lưu chuyển càng nhanh hơn, trên mặt áo giáp đã xuất hiện đồ án nhật nguyệt tinh. Trong lúc nhất thời, một tầng quang mang màu vàng cũng bao trùm lên Hiên Viên Kiếm, phối hợp hài hòa với thân thể Tề Nhạc.
Chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt như thực chất mang lại hai đạo điện quang xích kim sắc cho không gian này, ánh mắt của hắn tựa hồ có thể nhìn thấy hết thảy. Bất quá, Tề Nhạc vừa có được lực lượng cường đại, lập tức ngây dại. Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện cửa thứ hai Côn Lôn thần huyễn lúc trước khiến hắn có chút nguy nan đã biến mất.
Hiện tại hắn đang đứng trước một cung điện cực lớn, tòa cung điện này dài ước chừng 100m, cao 50m, rộng 80m, hai bên có tất cả 16 cột đá phỉ thúy, mái vòm hình tròn bao hàm thiên địa vạn vật, mà phía trước đại điện có một giàn giáo bình đài cao chừng ba mét hình vòng cung, mà trên bình đài có một cây cổ thụ kỳ dị, mà trên cây cổ thụ này không có bất kỳ trái cây nào mà chỉ có từng tấm gương hoàn toàn giống nhau.
Những tấm gương kia đều có phong cách cực kỳ cổ xưa, chung quanh mặt kính hình tròn có một vòng ký hiệu kỳ lạ, toàn bộ thân kính cũng không có bất kỳ cái gì quái dị, nhìn bên ngoài giống như tạo thành từ Cổ Đình, mặt kính bóng loáng phản xạ ra hào quang chiếu bốn phía đại sảnh khiến cây quái thụ kia nhìn như là một cây tiền tài bảo thụ.
- Cái này là Côn Lôn Kính sao? Nhưng tại sao lại có nhiều Côn Lôn Kính như vậy? Côn Lôn Thần huyễn vừa rồi thì sao? Chẳng lẽ là nhân phẩm mình bộc phát, vừa mới dung hợp đã khiến Côn Lôn thần huyễn biến mất sao? Nhân phẩm của ta tốt đến vậy sao?
Trong đôi mắt Tề Nhạc lập lòe thần quang, miệng mỉm cười. Bất quá hiện giờ hắn cũng không nóng lòng đi lấy Côn Lôn Kính mà tìm kiếm sự tồn tại của nhị nữ còn lại.
Khi ánh mắt của hắn đảo qua đại điện lập tức phát hiện Nguyệt Dạ và Tuyết Nữ. Nguyệt Dạ nằm trên mặt đất, hiển nhiên đã hôn mê rồi, mà cách 20m bên trái trước mặt hắn thì Tuyết Nữ đang ngồi, ánh mắt mê ly nhìn hắn, nhìn ánh mắt của nàng, Tề Nhạc rõ ràng như thấy được hình dáng lóng lánh hào quang của mình.
Thân hình lóe lên, cơ hồ đồng thời di chuyển tức thời, Tề Nhạc đến bên người Tuyết Nữ.
- Tuyết Nữ, con không sao chứ?
Dù sao thì thân sơ vẫn khác nhau, trong lòng Tề Nhạc thì địa vị Tuyết Nữ vẫn hơn Nguyệt Dạ, vừa nói hắn đã đỡ Tuyết Nữ lên, dưới tác dụng của năng lượng bành trướng, hắn lập tức cảm nhận được trạng thái hiện giờ của Tuyết Nữ, ngoại trừ tinh thần có chút suy yếu ra thì cũng không bị bất cứ tổn thương nào.
Tuyết Nữ si ngốc nhìn quang mang xích kim sắc đang bảo hộ Tề Nhạc, nói:
- Cha, người rất đẹp trai a. Quả thật là vô cùng đẹp trai, không gì có thể tả được.
*****
Quả thực khi mặc Nhật Nguyệt Tinh Thần Xích Kim Khải thì tướng mạo Tề Nhạc đã hoàn toàn bị che lấp, mà bộ áo giáp độc nhất vô nhị này cũng tăng khí thế của hắn lên đến đỉnh điểm. Từ bên ngoài nhìn vào thì tuyệt đối là tình nhân lý tưởng trong nội tâm thiếu nữ.
Đối với Tuyết Nữ ra đời không lâu mà nói thì tuyệt đối kích thích rất lớn. Đây còn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Nhật Nguyệt Tinh Thần Xích Kim Khải, làm sao có thể không kinh hãi cho được.
Tuyết Nữ phản ứng rất nhanh, vừa phát hiện có điều không đúng thì linh giác linh mẫn của nàng cho nàng biết nhất định phải dụng tinh thần lực mới có thể chống cự lại năng lượng quái dị kia. Cho nên nàng một mực duy trì thân thể của mình không bị công kích năng lượng kia gây tổn thương.
Lúc nàng lo lắng tìm kiếm bọn người Tề Nhạc thì ảo giác chung quanh giống như nước gợn sóng, mà một màn điện xa xích kim sắc quang mang đã lọt vào trong mắt nàng.
Nàng phi thường quen thuộc khí tức trên người Tề Nhạc nên lập tức nhận ra nam tử giống như thiên thần hạ phạm này chính là cha mình.
- Ách, nha đầu, con nói cái này làm gì... Con không sao là tốt rồi, xem ra chúng ta đã vượt qua cửa ải thứ ai.
Tề Nhạc có chút lúng túng nói. Vừa nói, hắn đã buông Tuyết Nữ ra đi đến bên cạnh Nguyệt Dạ, tay trái cầm Hiên Viên kiếm, tay phải ấn lên trán Nguyệt Dạ, tinh thần lực ôn hòa tiến vào thân thể của nàng, dò xét trạng thái của nàng.
Lúc này Nguyệt Dạ nhất định đã bị tổn thương, nếu như không phải Tề Nhạc dùng năng lượng Tự nhiên chi nguyên cải thiện thân thể thì chỉ sợ nàng đã bị năng lượng kỳ lạ này phá hủy rồi. May mắn là Côn Lôn Thần huyễn kịp thời bị phá giải nên nàng mới thoát khỏi tử vong.
Tề Nhạc dò xét đến khi Nguyệt Dạ ổn lại thì lúc này mới yên lòng, cẩn thận đưa năng lượng của mình vào trong cơ thể nàng. Sau khi dung hợp Nhật Nguyệt Tinh Thần Xích Kim Khải, có được năng lượng khổng lồ, hắn dễ dàng giúp Nguyệt Dạ đả thông kinh mạch, không chỉ chữa tốt thương thế của nàng mà đồng thời còn khiến năng lực của nàng tăng lên.
- Cha, mẹ đâu rồi?
Lúc Tề Nhạc thở dài một hơi, thu hồi bàn tay đặt trên trán Nguyệt Dạ về thì Tuyết Nữ vội vàng chạy tới hỏi.
Tề Nhạc mỉm cười, vỗ vỗ lồng ngực mình, nói:
- Mẹ con ở chỗ này, đợi tí nữa con sẽ biết, hiện giờ Nguyệt Dạ cần nghỉ ngơi một chút, như vậy thân thể của cô ấy mới có thể khôi phục lại trạng thái tốt nhất.
Vừa nói, hắn thu Nguyệt Dạ vào trong Kỳ Lân châu của mình.
Ánh mắt lại nhìn về phía gốc quái thụ trong đại điện, tâm tình Tề Nhạc lại khẩn trương lên, chỉ còn một cửa ải cuối cùng, chẳng lẽ quái thụ trước mắt này là cửa ải cuối cùng sao? Đã đến đây rồi thì hắn tự nhiên không có lý do do dự, sau khi dặn dò Tuyết Nữ chờ thì hắn lập tức đi về phía cuối cùng đại điện.
Ngay tại lúc Tề Nhạc đi đến còn cách phía cuối đại điện khoảng 30m thì tất cả gương đồng trên gốc quái thụ kia đều phát sáng lên, Tề Nhạc rùng mình trong nội tâm, lập tức từng cước bộ của mình, tay trái ngăn cản ở trước ngực, một tấm chắn xích kim sắc lập tức xuất hiện, chính là một khiên tròn có đường kính 1, 5m cơ hồ che chắn toàn bộ thân thể Tề Nhạc vào trong, mặt thuẫn bóng loáng phát ra quang mang óng ánh, vô số đường vân Kỳ Lân sáng lên, phảng phất như sống lại.
Sau khi dung hợp ra Nhật Nguyệt Tinh Thần Xích Kim Khải, không chỉ có năng lượng Văn Đình và Tề Nhạc dung hợp mà đồng thời tất cả dung hợp Kỳ Lân bát trân của hắn cũng có thể thông qua Nhật Nguyệt Tinh Thần Xích Kim Khải mà triệu hoán Kỳ Lân bát trân, cường độ năng lượng tăng lên một bậc, giống như Tề Nhạc vốn thuộc tương dị hóa.
Tuy hào quang trên gương đồng kia bắt đầu cường thịnh lên nhưng cũng không phát động công kích về phía Tề Nhạc, hào quang lóe lên, cột sáng do tất cả gương đồng bắn ra đều ngưng tụ lại cùng một chỗ, đồng thời chiếu xạ lên một vị trí trước người Tề Nhạc 5m.
Lập tức, ánh sáng mãnh liệt bắt đầu phát sinh biến hóa, màu xanh nhạt ban đầu dần chuyển thành màu hổ phách, sau đó màu hổ phách biến thành màu xanh biếc óng ánh, so với phỉ thúy còn long lanh hơn, hào quang lập lòe, một cột sáng lập tức phóng lên trời.
- Thiên ý, có lẽ là thiên ý a. Người trẻ tuổi, hoan nghênh cậu đến với Côn Lôn ảo cảnh.
Một thanh âm già nua vang lên, một thân ảnh từ trong cột sáng màu xanh lá phóng lên trời kia chậm rãi xuất hiện.
Đó là một lão giả dáng người bình thường, râu tóc bạc trắng, từng nếp nhăn trên mặt biểu hiện tuế nguyệt hắn trải qua. Khí tức năng lượng nhàn nhạt từ trên người hắn phát tán ra, giống như lúc trước bọn người Tề Nhạc gặp phải, khí tức thiên biến vạn hóa, cảm giác phi thường đặc thù.
Trường bào màu xanh đơn giản hoàn toàn bao trùm thân thể của hắn vào bên trong, tuy rằng nhìn bên ngoài hắn già nua nhưng trong đôi mắt bích lục đặc thù của ông ta, Tề Nhạc thấy được vẻ thâm thúy trước nay chưa từng có, chỉ hơi liếc nhau liền như phảng phất thấy được vô số hình ảnh hiện lên trước mắt.
- Ngài là Côn Lôn Kính Kính hồn sao?
Tề Nhạc dò hỏi.
Lão nhân cười nhạt một tiếng, khe rãnh của những nếp nhăn trên mặt ông ta càng sâu thêm.
- Có thể nói như vậy, bất quá ta thích cậu gọi ta là Kính Trung Tiên.
Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:
- Ngài khỏe chứ? Kính Trung Tiên tiền bối, không biết chúng tôi có phải đã thông qua khỏa nghiệm của Côn Lôn thần huyễn chưa?
Lão nhân nhìn thoáng qua Hiên Viên Kiếm trong tay Tề Nhạc, nói:
- Các anh đã thông qua khảo nghiệm gian nan nhất, có thể trở thành chủ nhân Hiên Viên Kiếm thì nhất định là cường đại nhất nhân loại. Trong tuế nguyệt vô tận, anh là người đầu tiên tìm tới được chỗ này, hơn nữa còn thông qua hai khảo nghiệm trước. Tuy ta không kiểm nghiệm trí tuệ và dũng khí của anh đến tột cùng cao thâm cỡ nào nhưng anh khiến ta cảm nhận được hai chữ vận khí rất sâu. Từ trên người anh, ta không chỉ cảm nhận được khí tức nhân loại mà còn khí tức khác nữa. Có thể giải thích cho ta thoáng một chút được không?
Tề Nhạc gật đầu nói:
- Đương nhiên có thể, đơn giản mà nói thì tôi chính là nhân loại thừa kế huyết mạch Kỳ Lân. Tôi vốn không thuộc về thời đại này nhưng cơ duyên xảo hợp mà đến đây. Tôi cần lực lượng của Côn Lôn Kính để trở lại thế giới của mình nên tôi đến nơi này.
Lão nhân liếc nhìn Tề Nhạc thật sâu, nói:
- Chàng trai, có lẽ anh không biết mình may mắn như thế nào đâu. Tại cửa thứ hai Côn Lôn thần huyễn, ảo cảnh không chỉ tiêu hao thực lực các anh mà đồng thời còn có ba con thần thú thủ hộ Côn Lôn sẽ ngăn cản bước tiến của các anh. Nhưng anh lại dùng một loại phương pháp đặc thù trực tiếp phá tan toàn bộ Côn Lôn thần huyễn, vượt qua khảo nghiệm gian nan nên ta mới nói anh cho ta biết được hàm nghĩa hai chữ vận khí.
Tề Nhạc gãi gãi đầu, cười khổ nói:
- Kỳ thật tôi cũng không biết thông qua khảo nghiệm như thế nào. Tôi vốn định tăng thực lực của mình lên trước rồi sau đó dùng lĩnh vực đặc thù để tìm bằng hữu của mình, sau đó lợi dụng tính không bị ảo cảnh ảnh hưởng của lĩnh vực này tìm kiếm đường ra khỏi mê cung. Nhưng lực lượng tôi vừa tăng lên thì ảo cảnh cũng bị giải trừ rồi.
*****
Kính Trung Tiên mỉm cười nói:
- Từ phương diện khác mà nói thì Côn Lôn thần huyễn là ảo cảnh thần kỳ nhất thế giới này. Muốn đi tới ảo cảnh thì chỉ có thể dựa vào thực lực và trí tuệ cực cao mới có thể. Nhưng nếu như cân nhắc Hiên Viên Kiếm mà nói thì ít nhất cũng phải có được đệ ngũ kiếm Hiên viên kiếm mới có thể nhưng lực lượng của ngươi còn xa mới đạt tới.
- Mà Côn Lôn Kính chỉ có thể do nhân loại sử dụng. Cho nên muốn đạt được Côn Lôn kính tựa hồ không có khả năng thành công, bởi vậy vận khí rất trọng yếu. Bất quá chuyện gì cũng đều tương đối, giống như Hiên Viên Kiếm cường đại nhưng Bàn Cổ Phủ có thể chống lại.
- Tuy Côn Lôn thần huyễn đặc thù nhưng cũng có sơ hở, cảnh thế thiên thần lưu lại biểu hiện chủ nhân của Côn Lôn Kính là một thiếu nữ nhân loại, mà máu xử nữ nhân loại có thể giải trừ ảo cảnh này. Các anh làm chuyện bậy bạ như vậy mà lại đạt được điều kiện, cho nên Côn Lôn thần huyễn biến mất, do đó anh mới vào được thần diện Côn Lôn này.
- À, là như vậy sao?
Nghe xong lời Kính Trung Tiên nói, Tề Nhạc không khỏi có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười. Côn Lôn thần huyễn cường đại vậy mà lại bị mình và Văn Đình giao hợp xuất hiện máu xử nữ mà phá giải, chẳng lẽ không nói lần phá cửa thứ nhất sao? Hay gã Kính Trung Tiên này nói thiếu?
Kính Trung Tiên nói:
- Sự thật là như thế, ta cũng không nghĩ tới người đầu tiên tiến vào trong Côn Lôn thần huyễn lại là người có vận khí tốt đến như vậy.
Tề Nhạc nói:
- Tốt rồi, không nói những cái khác nữa. Tiền bối, tôi biết muốn làm thế nào để đạt được Côn Lôn kính, nó thật sự rất trọng yếu với tôi.
Kính Trung Tiên cười nhạt một tiếng, nói:
- Trọng yếu với câu thì chả lẽ không có bất cứ quan hệ nào với tôi? Anh đã đến nơi này thì nhất định phải thông qua cửa khảo nghiệm thứ ba. Mà khảo nghiệm thứ ba này chính là vận khí, các người theo ta.
Vừa nói xong, đạo bích lục sắc quang mang phủ xuống, hắn chậm rãi đi về phía cuối cùng đại điện.
Tề Nhạc nghe Kính Trung Tiên nói là các người, vội vàng gọi Tuyết Nữ lại. Nếu như đã gặp Côn Lôn kính hồn mà hắn muốn gây thương tổn cho mình thì cũng không cần bày ra âm mưu gì nữa rồi.
Dưới sự dẫn dắt của Kính Trung Tiên, Tề Nhạc và Tuyết Nữ đi đến cuối cùng đại điện. Càng tới gần bọn họ càng nhìn rõ cây cổ thụ quái dị tên là Ly Chu kia. Trên cây không có bất kỳ cành lá gì nhưng trên cành cây có rất nhiều vật giống như là con mắt.
Kính Trung Tiên nói:
- Ly Chu là thần thụ thủ hộ Côn Lôn, nó có con mắt sáng ngời, thông qua nó ta có thể nhìn thấy hết thảy sự vật phát sinh trong Côn Lôn sơn mạch. Chàng trai, biểu hiện của anh phi thường không tệ, ngay cả Ngưu Ma Vương cường đại cũng bị anh dùng phương pháp đặc thù thu phục, khi đó ta có chỗ tán thành với dũng khí và trí tuệ của anh.
- Chỉ là dù sao năng lực của anh vẫn còn kém một chút. Có lẽ anh đã đoán được trên cây Ly Chu chính là Côn Lôn Kính, xuất hiện trước mặt anh chính là chín chín tám mươi mốt mặt kính Côn Lôn. Nhưng bên trong 81 cái này chỉ có một cái là thật. Đã thông qua hai cửa trước thì các anh được quyền chọn lựa một cái, có thể đạt được côn lôn kính hay không thì phải dựa vào vận khí rồi..
- A, tại sao lại như vậy?
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Kính Trung Tiên, hắn thà rằng đối mặt với khảo nghiệm như lúc đạt được Hiên Viên Kiếm chứ tuyệt không hi vọng dựa vào vận khí như thế này. Phải biết rằng chỗ này chỉ có 1/81 cơ hội a. Cho dù có thêm tam nữ thì cũng chỉ có 4/81 cơ hội, chưa đến 5%. Nếu như thế này thì làm sao mà đạt được Côn Lôn Kính?
- Tiền bối, nhất định phải lựa chọn tại cửa ải cuối cùng này sao?
Tề Nhạc cau mày nói.
Kính Trung Tiên thản nhiên nói:
- Bất luận một kiện thần khí nào cũng không phải đơn giản lấy được. Anh nhất định phải chọn một, đương nhiên cũng có thể chọn buông bỏ, sau đó ta có thể đưa anh ra ngoài. Nhưng nếu như thế thì anh sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội đạt được Côn Lôn Kính.
Tề Nhạc vẫn còn có chút chưa từ bỏ ý định, nói:
- Nếu như tôi chọn sai, sau khi trở lại đây có còn phải thông qua hai cửa trước kia không?
Kính Trung Tiên nói:
- Không thể, nếu như anh trở lại lần nữa thì cấm chế sẽ khó hơn gấp 10 lần, tùy thời có thể giết chết năng lượng của anh. Đương nhiên, đây vốn là cấm chế chuẩn bị cho cự thú, vì để tránh cự thú tiến vào đây chiếm đoạt Côn Lôn kính nên lúc Thiên Thần lưu lại di tích này đã thiết lập năng lượng cấm chế Thần cấp. Cái kia như thế nào có thể đơn giản thông qua?
- Trừ phi anh tự nhận là có được lực lượng của thiên thần. Nói cách khác, nếu anh cho mình có lực lượng có thể sử dụng Hiên Viên Kiếm lục kiếm trở lên thì mới có thể thử. Bất quá, ảo cảnh cấp độ đó thì không phải thực lực thuần túy có thể giải quyết được rồi.
Tề Nhạc nhìn Kính Trung Tiên rồi nhìn về phía 81 mặt Côn Lôn Kính, trong lúc nhất thời không khỏi do dự. Cơ hội thật sự rất nhỏ bé a, nghe Kính Trung Tiên nói thì đây cũng là cơ hội duy nhất của mình. Nếu bỏ lỡ thì vĩnh viễn không cách nào quay trở lại thế giới của mình. Đối mặt với tình huống như thế này thử hỏi làm sao hắn không khẩn trương cho được?
- Cha, con tới trước xem thử a.
Tuyết Nữ nói rồi tiến tới, nhẹ nhàng nhảy lên giàn giáo bình đài kia.
Tề Nhạc cũng không cử động gì, chỉ khẽ gật đầu. Để Tuyết Nữ xem thử cũng tốt, ít nhất có thể thăm dò thoáng một chút. Mình có bốn người thì như thế nào cũng có một phần cơ hội.
Tuyết Nữ nhìn cây Chu Ly trước mắt, ánh mắt đảo qua 81 mặt kính trên cây, nàng vốn muốn dùng Linh giác của mình để dò xét năng lượng chấn động trên gương thoáng một chút nhưng lúc nàng vừa phát tán linh giác ra ngoài thì lập tức thất vọng, bởi vì 81 mặt kính côn lôn trước mặt nàng căn bản không có bất luận điểm khác biệt nào, và cũng không phải tinh thần lực có khả năng dò xét.
Tuyết Nữ có chút do dự liếc nhìn Tề Nhạc, Tề Nhạc đánh cho nàng một ánh mắt kiên định.
- Cứ chọn một cái, dù đúng hay sai thì cha cũng không trách con.
Tuyết Nữ nhẹ gật đầu, đang lúc nàng muốn tùy tiện chọn một cái thì Kính Trung Tiên đột nhiên lên tiếng:
- Chờ một chút.
Tuyết Nữ vội vàng thu tay trở về, nghi hoặc nhìn về phía Kính Trung Tiên, Kính Trung Tiên nói:
- Như vậy đi, ta cho các anh một cơ hội. Chàng trai, nếu như anh có thể lợi dụng cơ hội này thì ta có thể giảm bớt khó khăn cho anh, hủy bỏ đi 30 mặt kính, lúc đó tỷ lệ chọn trúng sẽ tăng lên.
Tề Nhạc vui vẻ trong nội tâm nhưng mặt ngoài lại bất động thanh sắc, nói:
- Đây là khảo nghiệm ngài tăng thêm? Giảm bớt 30 cái có ít quá không? Sao không giảm bớt 70, 80 cái?
Kính Trung Tiên cả giận nói:
- Ta cũng nhìn dũng khí và trí tuệ của anh nên mới quyết định giúp một lần. Nếu như anh không muốn thì bây giờ bắt đầu chọn đi.
Tề Nhạc chặn lại nói:
- Khoan, tiền bối ngài đừng nóng giận a! Là tôi không tốt, tôi quá tham lam rồi, 30 cái thì 30 cái a.
← Ch. 159 | Ch. 161 → |