Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 162

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 162: Hắc Bạch song long
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Một vòng hào quang màu tím thẫm tản ra từ trong thân thể của Thâm Hải Minh Long, xua tan đi hết hàn khí từ Hàn Băng Đông Tuyền bên người Tề Nhạc:

- Đúng, chúng ta thật sự không có chết. Tề Nhạc, có phải các người cũng đã thành công rồi hay không?

Ngẩng đầu, Tề Nhạc nhìn Thâm Hải Minh Long, nói:

- Đúng, chúng ta đã thành công rồi, minh xà đại ca, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Lúc ấy, ta tận mắt trông thấy các ngươi... ngươi thật sự là ngu ngốc mà! Tại sao lại làm như vậy chứ?

Thâm Hải Minh Xà cười khổ một tiếng, nói:

- Ngươi cho rằng ta muốn thế hay sao! Ta không phải vì ngươi, ta là vì Bạch Nương Tử nhà ta. Nhưng ai mà biết, nàng lại cũng ngốc nghếch y như ta vậy, cũng vọt tới. Chúng ta từng chịu sự sai khiến của ngươi, cũng là điều Tuyết Dật ca ca nên làm mà. Có lẽ là vì hành động cứu chủ của ta cảm động thượng thiên, nhờ hủy diệt như vậy lại mang tới cho chúng ta cơ duyên trước nay chưa từng có.

Hóa ra, sau khi Thâm Hải Minh Xà cùng Bạch Nương Tử chịu sự hủy diệt có ma lực ngập trời kia, cũng bởi vì Ngưu Ma Vương ngay lúc đó tức giận sôi sục, không thèm để ý tới nội đan của bọn họ đã trực tiếp đánh tan cả nội đan cùng thân thể của họ thành những mảnh vụn, nội đan bị nghiền nát, Thâm Hải Minh Xà cùng Bạch Nương Tử hoàn toàn tiêu tán.

Đúng lúc linh hồn của bọn họ cũng sắp tiêu tan, cũng chính thức tử vong thật sự, một cỗ hấp lực vô cùng cường đại đã hút lấy bọn chúng. Mà cỗ hấp lực này đúng là do khối Hàn Ngọc vạn năm bên dưới Hàn Băng Đông Tuyền sinh ra.

Vốn dĩ linh hồn lẽ ra phải tiêu tán lại nhờ tác dụng của cỗ hấp lực từ Hàn Ngọc mới có thể dung hợp lại một lần nữa. Lúc này, linh hồn của bọn hắn được bảo vệ, có thể tiếp tục tồn tại, Thâm Hải Minh Xà cùng Bạch Nương Tử vốn dĩ đều là thuộc tính thủy, mà nước ở cái thế giới này, Hàn Băng Đông Tuyền không nghi ngờ gì chính là một trong những môi trường có năng lượng nhiều nhất, đầy đủ nhất.

Trong hàn khí lạnh như băng, linh hồn của bọn hắn lại nhận được sự gột rửa trước nay chưa từng có. Mà nội đan tan trong năng lượng của dòng nước, cũng được linh hồn của bọn hắn triệu hoán, một lần nữa trở lại bên người. Nhờ vào Hàn Ngọc vạn năm, có được nội đan, linh hồn lại không bị tiêu tán, thời khắc đó, cơ duyên dành cho Thâm Hải Minh Xà cùng Bạch Nương Tử cũng đã đến, nương theo kinh nghiệm tu luyện nhiều năm, nhờ sự trợ giúp của năng lượng của Hàn Băng Đông Tuyền cùng hàn ngọc vạn năm, bọn hắn có thể thêm một lần gom lại huyết nhục vốn đã bị chấn nát hoàn trong Hàn Băng Đông Tuyền. Trải qua tu luyện bốn mươi chín ngày, nội đan cùng bản thể hoàn toàn dung hợp.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, bọn hắn giờ đã không giống với trước kia, bởi vì sau khi trải qua lễ rửa tội của Hàn Ngọc, bọn hắn tuy rằng có thay đổi hơn về thân thể, nhưng nội tạng hoàn toàn biến mất, mặc dù có thân thể, nhưng nói theo một ý nghĩa nào đó, hiện tại bọn hắn đã là năng lượng thể, hoàn toàn dựa vào nội đan của bản thân mà chống đỡ thân thể.

Bên trong Hàn Băng Đông Tuyền ẩn chứa vô số năng lượng, nháy mắt đã hoàn toàn tu bổ thân thể cho bọn hắn, năng lượng điên cuồng dũng mãnh xông vào, Thâm Hải Minh Xà cùng Bạch Nương Tử thân thể dần dần tiến hóa, cuối cùng trong nháy mắt xuất hiện tại trước mặt bọn Tề Nhạc, thoát thai thành rồng, biến thành Bạch Long cùng Thâm Hải Minh Long.

Lúc này, thần trí của bọn họ tuy rằng còn chưa ổn định, còn cần thông qua tu luyện không ngừng để tăng cường sự ổn định trong cơ thể. Nhưng là, bọn họ dù sao cũng ở trong tình hình đặc biệt, liền biến điều không thể thành có thể, thật sự sống lại.

Nghe lời kể lại của Thâm Hải Minh Long, Tề Nhạc lần đầu tiên cảm nhận được thượng thiên cũng đáng yêu như vậy. Nhưng mà, rất nhanh sau đó hắn lại nghĩ tới một vấn đề:

- Minh xà đại ca, các ngươi đã không chết, vậy tại sao lại không cảm nhận được tinh thần lạc ấn của các người chứ?

Sống lại lần này, Thâm Hải Minh Long trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, mỉm cười nói:

- Đó là bởi vì, chúng ta thật ra coi như đã chết rồi, khế ước sai khiến cùng với anh cũng coi như vì tử vong mà được giải trừ. Đã không còn sự tồn tại của khế ước sai khiến, bản thân anh sẽ không thể cảm giác được tinh thần lạc ấn của chúng tôi nữa mà!

Tề Nhạc chợt nói:

- Hóa ra là như vậy, Minh Xà đại ca, hiện tại cuối cùng anh cũng được tự do. Bạch Nương Tử cũng không cần trở thành kẻ Sai Khiến của tôi nữa. Chúng ta đã có được Côn Lôn Kính. Đi, chúng ta liền trở về đi.

Thâm Hải Minh Long cùng Bạch Nương Tử liếc nhau, sau khi do dự một lúc, hắn vẫn lắc đầu:

- Tề Nhạc, ta nghĩ, chúng tôi trước hết vẫn là không đi về cùng bọn anh.

Tề Nhạc sững sờ nói:

- Vì sao chứ? Chẳng lẽ anh lại thích thời kỳ cự thú viễn cổ hay sao?

Ánh mắt Thâm Hải Minh Long càng trở nên nhu hòa, tình thâm ý đậm nhìn Bạch Nương Tử, nói:

- Ngược lại, tôi không hề thích thời đại này, mà là vì ở trong thời đại này, có Bạch Nương Tử mà tôi thích! Nàng không muốn rời xa quê hương của mình, cho nên, tôi muốn ở lại nơi đây bầu bạn cùng nàng. Huống hồ, Hàn Băng Đông Tuyền này quả thực là thiên đường đối với cự thú thuộc tính thủy như chúng tôi. Ở lại đây, tốc độ tu luyện của chúng tôi nhanh hơn so với địa phương khác không biết bao nhiêu lần. Những ngày qua, trong lúc tu luyện tôi đã suy tính rất rõ ràng rồi. Thật xin lỗi. Tề Nhạc, tôi không thể trở về cùng anh.

Sóng tính dạt dào, Tề Nhạc có thể nhìn thấy tình cảm sâu đậm trong ánh mắt Thâm Hải Minh Long, đó hoàn toàn là tình cảm yêu thương dành cho Bạch Nương Tử mà! Bạch Nương Tử cũng đang nhìn hắn trải qua quá trình cộng tử đồng sinh lần này, giữa bọn họ hoàn toàn không còn khoảng cách. Tề Nhạc biết rõ, trên thế giới này, sẽ không lực lượng nào có thể ngăn cẩn bọn họ ở lại cùng một chỗ.

Trong mắt lộ ra nụ cười chân thành:

- Đại ca, chúc mừng anh!

Chỉ năm chữ đơn giản, căn bản là không có cách nào biểu đạt được tình cảm trong lòng Tề Nhạc lúc này. Nếu như không phải vì Thâm Hải Minh Long cùng Bạch Nương Tử quên thân, hắn chưa chắc có cơ hội có thể kéo dài thời gian để hợp thể cùng Văn Đình.

Tuy rằng lúc vừa mới đầu, ấn tượng của Tề Nhạc với những hành vi chống đối lúc Thâm Hải Minh Long bị bắt khế ước sai khiến. Trong lòng luôn luôn phòng bị, nhưng là sau khi tất cả mọi chuyện xảy ra, cùng với tình cảnh sắp chia lìa trước mắt, trong mắt hắn cũng tràn đầy lệ quang.

- Khóc cái gì? Tề Nhạc, thế này thật chẳng giống anh chút nào.

Thâm Hải Minh Long mỉm cười nói:

- Chẳng lẽ anh còn không có ý định buông tha cho tôi hay sao? Ở cùng với anh, tôi quả thật là quá đáng thương.

Gạt bỏ lệ quang trong mắt, Tề Nhạc cười ha ha một tiếng, nói:

- Được, tôi liền bỏ qua anh, nhưng mà cũng chỉ coi là tạm thời thôi. Dù chúng ta trở về, cũng không phải là không quay lại đâu nha.

Thâm Hải Minh Long sững sờ, nói:

- Anh đây là ý làm sao? Chẳng lẽ, các người về sau còn phải quay lại thời kỳ cự thú viễn cổ hay sao?

*****

Tề Nhạc nhún vai, nói:

- Cái này thì có gì là không thể chứ? Đã có được tọa độ của thời đại này, có Côn Lôn Kính, lúc nào muốn quay trở lại thăm các người quả thực là vô cùng dễ dàng. Huống chí trong thời đại cự thú viễn cổ, tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm. Nhưng mà không phải là hiện tại, mà là sau khi chúng tôi trở lại thời đại của bọn tôi, toàn bộ mọi chuyện mới có thể tiến hành.

Nhìn lại ánh mắt vẫn tràn đầy nghi hoặc của Thâm Hải Minh Long, Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này rồi lại nói, chúng tôi cũng không có năng lực chống lạnh như của anh. Ở đây thật sự là quá lạnh, luôn luôn làm tiêu hao vân lực của tôi.

Thâm Hải Minh Long nhẹ gật đầu, nói:

- Được, tôi liền hộ tống người một lần cuối cùng đi.

Vừa nói xong, hào quang màu tím xung quanh thân thể của hắn dần dần khuếch trương ra bên cạnh, kết nối cùng với không gian bên dưới. Tề Nhạc dùng ý niệm khống chế Thiên Ky Bách Biến Toàn Ki Giới Pháp mang theo Văn Đình cùng Tuyết nữ tới.

- Minh Xà đại ca, lần này cũng chưa hẳn là lần cuối cùng đâu nha!

Tề Nhạc khẽ cười nói.

Thâm Hải Minh Long cùng Bạch Nương Tử đồng thời thúc giục nặng lực của bọn họ, gạt sóng trong dòng suối còn lạnh hơn cả băng, lao về phía trước. Có bọn họ chỉ dẫn, căn bản là không phải tìm, rất nhanh sau đó, mặt nước chảy mạnh, dạt tới lối vào lúc đầu bọn Tề Nhạc thăm dò.

Ngay tại một khắc xuyên qua mặt nước, Tề Nhạc không khỏi âm thầm cảm khái, cuối cùng cũng còn sống mà đi ra, vấn đề nên giải quyết cũng đã giải quyết hoàn toàn, hết thảy mọi chuyện trở nên tốt đẹp như vậy, Như Nguyệt, Minh Minh, còn có các anh em chị em, tên du côn tôi sắp trở về rồi đây!

Thân thể của Thâm Hải Minh Long cùng Bạch Long vô cùng khổng lồ, không thể chui ra khỏi cái huyệt động kia, mỗi người bọn chúng thi triển năng lượng của mình, thu nhỏ thân thể lại tới chỉ còn đường kính khoảng một thước, lúc này mới một trước một sau đi ra ngoài theo hướng ba người của Tề Nhạc.

Rét lạnh trong hành lang dần dần rời xa, tuy nhiên bên ngoài cũng là băng thiên địa tuyết, nhưng còn thua xa so với chỗ Hàn Băng Đông Tuyền. Tuyết trắng mênh mang cuối cùng lại một lần nữa hiện lên trước mặt ba người họ. Tâm tình của họ lúc này căn bản là không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả hết được.

Ánh mắt của Văn Đình cùng Tuyết Nữ cũng đã trở nên ẩm ướt, nhìn toàn bộ xung quanh, nhìn xuống hầm băng bên dưới, lại nhớ tới mọi chuyện đã xảy ra, trong lòng hai nàng đều đang khẽ run rẩy.

Tay phải Tề Nhạc ấn lên Kỳ Lân châu trước ngực, bốn sắc ánh sáng trong lóe ra.

Nguyệt Dạ bị bắn ra khỏi kỳ lân châu. Đã được Tề Nhạc trị liệu, nàng ta sớm khôi phục rồi, chỉ là sợ nàng ta không có cách nào thích ứng với hoàn cảnh bên dưới, lại phải cần nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian nên vẫn để nàng trong Kỳ Lân Châu tự tu luyện một mình.

- Tề Nhạc, chúng ta... chúng ta đây là đi ra rồi sao?

Nàng có chút mờ mịt nhìn sang bốn phía, Nguyệt Dạ hỏi.

Tề Nhạc mỉm cười gật đầu, thở dài nói:

- Đúng thế, chúng ta cuối cùng cũng đi ra ngoài. Yên tâm đi, chúng ta cũng đã thành công có được Côn Lôn Kính. Nguyệt Dạ, thân thể của cô không còn vấn đề gì nữa chứ?

Nguyệt Dạ nhẹ gật đầu, đã có sự trợ giúp của vân lực Tề Nhạc, lại giúp nàng đả thông kỳ kinh bát mạch, tình trạng cơ thể của nàng lúc này đã tới trình độ trước nay chưa từng có, năng lượng ấm áp tự nhiên kia đang chảy trong kinh mạch thông suốt, tứ chi bách hài đều tràn đầy lực lượng.

Tề Nhạc nhìn sang Thâm Hải Minh Long, nói:

- Đại ca, tuy rằng anh đã không phải chịu sự sai khiến của tôi nữa, nhưng tôi vẫn coi anh cùng Bạch Nương Tử thành bạn bè, từ nay trở đi tôi gọi anh là đại ca đi. Chúng tôi lập tức liền phải quay về, dù sao thời gian rời đi cũng quá dài rồi. Bọn Như Nguyệt hắn là phát hiện bọn tôi mất tích, không biết lo lắng thành bộ dạng gì nữa. Trước lúc rời đi, tôi có chuyện muốn nhờ huynh.

Thâm Hải Minh Long cố ý làm ra vẻ đáng thương:

- Khá khen cho anh, tên Tề Nhạc này, đã sắp rời đi rồi còn không chịu buông tha cho tôi.

Tề Nhạc cười ha ha một tiếng:

- Từ ngày anh gặp được tôi, chỉ sợ cũng đã xác định rõ ràng rồi, anh cả đời này đều phải dính dáng tới tôi nha! Muốn tôi bỏ qua cho anh, làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ. Nguyệt Dạ cô nương này là công chúa Tộc Nguyệt của nhân loại, anh cũng biết rồi.

Trên đường chúng tôi tới đây, những con đường đi qua hẳn là anh cũng nhớ rõ.

- Chúng tôi lập tức sẽ phải rời đi, mà nàng cũng không thích hợp trở về cùng chúng tôi, tôi muốn nhờ anh cùng Bạch Nương Tử đưa nàng tới chỗ dân tộc Thổ. Chỉ cần tới đó gặp mẹ của tôi, mẹ tôi nhất định sẽ sắp xếp cho nàng trở lại bên cạnh người thân. Sau đó, các anh có thể trở lại Hàn Băng Đông Tuyền này tiếp tục trải qua cuộc sống thần tiên mỹ quyến. Thấy sao?

Thâm Hải Minh Long bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Tôi có thể không đồng ý hay sao?

Tề Nhạc nghiêm nghị nói:

- Đương nhiên là không được.

Một người một thú, bốn mắt nhìn nhau, đồng thời cười lên ha ha, tình cảm tốt đẹp giữa bọn họ là do trải qua bao khó khăn trắc trở mới có, căn bản là không cần nói thêm gì, bọn họ đã từng tâm ý tương thông nên trực tiếp có thể hiểu rõ được hàm ý trong lời nói của đối phương.

- Chủ nhân...

Nguyệt Dạ vội gọi Tề Nhạc một tiếng, muốn nói gì, nhưng nàng vẫn nhịn xuống không nói.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Cô phạm quy rồi nha, đã nói là gọi tên của tôi cơ mà.

Nguyệt Dạ cúi đầu xuống, nói:

- Tề Nhạc, các người hiện tại đã phải rời đi rồi hay sao?

Tề Nhạc kiên định nói:

- Chúng tôi nhất định phải rời đi mà. Đã có được Côn Lôn Kính rồi, chúng tôi không còn lý do gì lưu lại nữa. Nguyệt Dạ, những ngày ở cùng nhau, tình cảm sâu đậm hơn không nói, ít nhất chúng ta cũng là bạn bè rồi, đúng không?

Nguyệt Dạ nhẹ gật đầu, thì thào nói:

- Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không quên những gì trải qua trong những ngày ở cùng mọi người. Tôi đã học được rất nhiều thứ ở anh, Nguyệt Dạ bây giờ không bao giờ còn là công chúa của Tộc Nguyệt trước kia nữa.

Tề Nhạc nói:

- Cô còn có rất nhiều chuyện phải làm, các tộc nhân của cô còn đang chờ đợi cô. Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ lại quay lại, có lẽ là trong thời gian rất ngắn, cũng có lẽ là trong khoảng thời gian rất dài, nhưng cuối cùng tôi vẫn sẽ trở lại. Chờ cô gặp lại mẹ của tôi, làm phiền cô nói cho bà biết, nói rằng chuyện tôi đồng ý làm cho bà với Mặc tiền bối, tôi đã làm xong hết rồi. Đồng thời, cũng nói cho bà biết, tôi nhất định sẽ quay lại, nói bà bảo trọng.

Nguyệt Dạ chậm rãi gật đầu, sâu sắc nhìn Tề Nhạc một cái:

- Đợi lầu sau anh trở về, Nguyệt Dạ muốn xin anh một chuyện, được không?

Tề Nhạc tò mò hỏi:

- Chuyện gì? Bây giờ nói không được sao?

Nguyệt Dạ lắc đầu, nói:

- Hiện tại không thể nói, nếu như lần sau anh trở về, nhất định phải gặp tôi một lần, đến lúc đó tôi sẽ nói cho anh biết. Xin anh đấy, đồng ý với tôi được chứ?

*****

Nhìn dáng vẻ chực khóc của nàng, trong lòng Tề Nhạc không khỏi mềm nhũn, nói:

- Tuy tôi không thể đảm bảo nhất định sẽ đáp ứng, nhưng là chờ lần sau tôi trở về, nhất định sẽ tới gặp cô một lần, được chưa?

Nguyệt Dạ nín khóc mỉm cười, nói:

- Được, nhớ giữ lời nha, chủ nhân của tôi.

Tề Nhạc nói:

- Chúng ta bây giờ phải đi rồi, đại ca, các người cũng lên đường đi. Từ đây tới chỗ dân Tộc Thổ đường xá xa xôi, các người nhất định phải cẩn thận một chút. Tuy rằng chuyện Vương của Hung Thú đã không còn là vấn đề, nhưng là hung thú trong thế giới này vẫn có vô số cường giả đấy.

Thâm Hải Minh Long mỉm cười nói:

- Tôi biết rồi, cái khác thì không nói, chứ bản lĩnh trốn chạy, tôi đi theo anh cũng học được không ít, huống chi, bằng vào thực lực bây giờ của tôi với Bạch Nương Tử, trừ phi là gặp được những kẻ cường đại như Thâm Hải Minh Long Vương, nếu không, những hung thú bình thường còn không đáng để chúng tôi để vào mắt. Các người bắt đầu đi, tôi cũng muốn nhìn xem thần khí lúc được sử dụng sẽ như thế nào.

Nhìn Thâm Hải Minh Long cùng Bạch Nương Tử, Tề Nhạc nhẹ gật đầu, hắn đương nhiên biết rõ, Thâm Hải Minh Long muốn ở lại là vì muốn bảo hộ cho ba người bọn họ mà!

Tuyết nữ cùng Văn Đình đi tới bên người Tề Nhạc, hai người liếc nhau, vẻ vui mừng đã sớm không thể kiềm chế, nở rộ trên khuôn mặt. Cuối cùng cũng được quay trở về, về lại thời đại thuộc về bọn họ. Cho tới khi bắt đầu tới thời đại viễn cổ cự thú, bọn họ cơ hồ không có một ngày nào an tâm, mà hết thảy những điều đó, lập tức sắp chấm dứt.

Ánh mắt Tề Nhạc chuyển sang Tuyết Nữ, nhẹ gật đầu nói:

- Chúng ta chuẩn bị bắt đầu đi, mời Kính Trung Tiên đi ra. Tôi nghĩ, nàng ta nhất định biết rõ làm thế nào để đưa chúng ta trở về.

Khuôn mặt Tuyết Nữ hơi đỏ lên, phụ thể của Kính Trung Tiên lại trực tiếp ở trên ngực của nàng, tay phải nàng nhẹ nhàng mơn trớn trước bộ ngực đẫy đà của mình, lập tức một tầng hào quang màu bích lục phát sáng lên. Đã đi ra khỏi Côn Lôn ảo cảnh, khí tức của Côn Lôn Kính trở nên bình hòa rất nhiều, vô số ánh quang như phỉ thúy ngưng tụ lại một chỗ, thân thể trống rỗng của Kính Trung Tiên xuất hiện.

Sắc mặt Kính Trung Tiên nhìn càng có vẻ lạnh lùng như băng, dường như Băng Sơn Tuyết Nữ trước kia, nhàn nhạt nhìn Tề Nhạc, nói:

- Bảo ta ra ngoài làm gì? Về sau không cho phép ngươi tùy tiện bảo chủ nhân của ta ra lệnh cho ta.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Tại sao lại là ra lệnh chứ? Tuyết Nữ là con gái của tôi mà! Kính Trung Tiên tiền bối, tôi nghe Hoàng Đế nói, trên mặt lưng của Côn Lôn Kính, có điêu khắc Thất Khước chi trận. Ngài nếu là Côn Luân Kính, nhất định là biết rõ phương pháp sử dụng trận pháp này chứ?

Kính Trung Tiên nhìn Tề Nhạc, cau mày nói:

- Ngươi muốn phá vỡ thời không sao? Chỉ bằng mấy người các ngươi?

Tề Nhạc nói:

- Hết cách rồi, theo trí nhớ của Tuyết Nữ, tôi nghĩ rằng ngài cũng biết một chút về tình hình của chúng tôi, chúng tôi không thuộc về thế giới này, nhất định phải trở lại thế giới thuộc về chúng tôi. Sau này, còn rất nhiều chuyện phải dựa vào thần lực của Côn Lôn Kính. Không biết phát động Thất Khước chi Trận thì phải có điều kiện gì không?

Kính Trung Tiên hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi cho rằng Thất Khước chi Trận là cái gì? Thất Khước chi Trận chính là thượng cổ đệ nhất thần trận, cũng là trụ cột của cao đẳng thần trận, dùng thần khí khác nhau để thúc dục là có thể sinh ra hiệu quả khác nhau. Muốn học được Thất Khước chi Trận là chuyện dễ dàng như vậy sao? Cho dù ngươi có được Hiên Viên kiếm, với năng lực của ngươi hiện giờ, hoàn toàn không thể đủ để học được.

Trong mắt Tề Nhạc lộ ra một tia giảo hoạt, nói:

- Tôi đương nhiên biết rõ rằng dùng thực lực của tôi là hoàn toàn chưa đủ. Nhưng mà, dường như trước kia tôi đã nghe người nói qua, với tư cách là chủ nhân của Côn Lôn Kính, Tuyết Nữ có thể sử dụng năng lượng của chúng tôi truyền cho nàng. Có lẽ, lực lượng của một mình tôi quả thật là chưa đủ, nhưng nếu là thực lực của ba người chúng tôi thì sao? Có thể thúc dục Thất Khước chi Trận không chứ? Chắc là có thể chứ? Mục đích của chúng tôi rất là đơn giản, chỉ là đưa chúng tôi trở lại thời đại kia của chúng tôi là được rồi. Kính Trung Tiên tiền bối, còn phải xin ngài nhất định hỗ trợ.

Có việc cầu người, hắn không thể không khách khí một chút. Hắn cũng biết, Kính Trung Tiên hiện giờ còn đang thức giận mình dùng Ngân Long tráo xảo diệu để qua cửa thứ ba.

Kính Trung Tiên hừ một tiếng, nói:

- Côn Lôn Kính là Côn Lôn Kính, Thất Khước chi Trận là Thất Khước chi Trận, tuy nhiên Côn Lôn Kính đã nhận Tuyết Nữ làm chủ nhân, nhưng là Thất Khước chi Trận cũng không ở trong đó, ta không có nghĩa vụ mang cách sử dụng Thất Khước chi Trận nói cho các người biết. Các người hãy mời cao minh khác đi.

Vừa nói xong, nàng liền quay trở về bên trong thân thể Tuyết Nữ.

Trong lòng Tề Nhạc khẩn trương, thật vất vả mới tìm được Côn Lôn Kính, bây giờ Côn Lôn Kính lại đột nhiên không chịu phối hợp, đây không phải là đẻ cho hắn tràn ngập hy vọng xong lại hóa thành hư không hay sao?

- Tiền bối, chuyện gì cũng từ từ, nếu ngài có điều kiện gì, nói ra để chúng ta thương lượng một chút đi! Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định đồng ý.

Hết cách rồi, chỉ có Kính Trung Tiên mới biết được huyền bí của Thất Khước chi Trận, Tề Nhạc cũng chỉ có thể mở miệng khẩn cầu.

Vẻ đắc ý chợt lóe lên trong ánh mắt của Kính Trung Tiên, dừng bước lại, nàng đưa lưng về phía Tề Nhạc nói:

- Không phải là không thể thúc dục Thất Khước chi Trận, năng lực thúc dục trận pháp khác nhau sẽ có hiệu quả khác nhau. Dùng thần khí càng cường đại làm hạch tâm để thúc dục, năng lượng nó phát động ra cũng càng khổng lồ. Mà Côn Lôn Kính chỉ lợi dụng Thất Khước chi Trận để xuyên qua thời không.

- Ta có thể tìm được tọa độ chuẩn xác của thời đại kia trong trí nhớ của Tuyết Nữ, lại nói chuyện tiễn các ngươi trở về cũng là một chuyện khó khăn, nhưng mà ta có điều kiện, các ngươi nhất định phải đáp ứng, ta mới có thể truyền thụ lại Thất Khước chi Trận cho ngươi.

Tề Nhạc do dự một chút, trong lòng thầm nghĩ, điều kiện của tên Kính Trung Tiên này không biết có bao nhiêu phần biến thái, nàng hiển nhiên cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì với mình và Hiên Viên kiếm. Vạn nhất điều kiện của nàng ta vô cùng hà khác thì phải làm sao bây giờ?

Đúng lúc hắn đang suy tính, tiếng nói của Hiên Viên hồn vang lên trong lòng hắn:

- Tề Nhạc, đồng ý với nàng ta, bất luận điều kiện gì cũng đáp ứng hết, anh phải biết giá trị của bản thân Thất Khước chi Trận cũng đã tương đương với một thần khí. Đã có sự trợ giúp của Thất Khước chi Trận, ta thậm chí có thể ở trong thân kiếm lâm trận.

- Sau này anh lại sử dụng Hiên Viên kiếm cũng không cần phải hao tốn năng lượng khổng lồ như vậy, thậm chí có thể tạo thành một kiếm ngang tám kiếm. Đối với viễn cổ thập đại thần khí như chúng ta mà nói, Thất Khước chi Trận có thể tính là thứ duy nhất có thể được dùng làm phụ trợ. Sau này anh sẽ hiểu rõ được nó quan trọng tới mức nào.

*****

Nghe xong lời nói của Hiên Viên hồn, Tề Nhạc không còn do dự nữa, nhẹ gật đầu, nói với Kính Trung Tiên:

- Được rồi, mời tiền bối, chỉ cần tôi có thể làm được được, tôi nhất định đáp ứng ngài.

Kính Trung Tiên cười nhạt một tiếng, nói:

- Lời nói của Kỳ Lân ta đương nhiên tin tưởng, ta cũng không sợ ngươi đổi ý. Muốn trở lại thời đại của ngươi, ngươi như trước phải dựa vào lực lượng của ta, ta có tất cả ba điều kiện, ngươi nhất định phải đáp ứng. Ta biết, Tuyết nhi vẫn nghe lời ngươi. Đầu tiên, điều kiện thứ nhất, chính là sau này bất luận xảy ra tình huống gì, không cho phép lại sai Tuyết nhi hạn chế tự do của ta.

Cho dù là thần khí, sau khi nhận chủ rồi, chủ nhân vẫn có thể thông qua liên hệ của tinh thần lực để khống chế nó. Bất luận là Côn Lôn Kính hay Hiên Viên kiếm đều là như thế, Tề Nhạc chưa từng khống chế Hiên Viên Kiếm, là bởi vì hắn cho rằng không cần thiết. Hắn đã từng chứng kiếm Hiên Viên mạnh mẽ tới chừng nào, trong tiềm thức, hắn vẫn luôn luôn coi Hiên Viên kiếm là pháp bảo hộ thân của mình, sao có thể cam lòng hạn chế tự do của nó cơ chứ?

Nhẹ gật đầu, nói:

- Điều này không thành vấn đề, tuy nhiên ngài cũng không phải là nhân loại, cũng không phải là sinh vật thật sự nào, nhưng là, ngài đã có linh hồn, ta tuyệt đối sẽ luôn đối với ngài như một sinh mệnh. Ở trong thời đại của chúng ta kia, tất cả chúng sinh đều ngang hàng, chúng ta tuyệt đối sẽ không hạn chế tự do của ngài.

Tề Nhạc lập tức đáp ứng điều kiện đầu tiên của Kính Trung Tiên.

Nghe Tề Nhạc coi như thật lòng trả lời, sắc mặt Kính Trung Tiên mới trở nên nhu hòa một chút, dựng hai ngón tay lên nói:

- Điều kiện thứ hai mà nói tương đối khó, ta biết thời đại của các ngươi không biết phát đạt hơn thời đại này gấp bao nhiêu lần, sau khi tới được thời đại của các ngươi, ta cũng cần rất nhiều thứ, bất luận là ta muốn có cái gì, các ngươi điều không được phép cự tuyệt, nhất định phải đưa cho ta.

- À?

Tề Nhạc sửng sốt một chút, nói:

- Tiền bối, điều kiện này chỉ sợ khó một chút, phải biết rằng thời đại của chúng ta bất cứ vật gì cũng phải dùng tiền để mua bán, tôi cũng không có nhiều tiền lắm! Huống chi, chẳng lẽ ngài muốn sao trên trời ở thời đại của chúng ta, tôi liền phải bay lên trời hái xuống cho ngài hay sao?

Kính Trung Tiên hừ một tiếng, nói:

- Đó là chuyện của ngươi, không có quan hệ gì tới ta, nhưng mà ngươi cũng có thể yên tâm, ta cũng không vô sỉ giống như tên Hiên Viên hồn kia, không có yêu cầu gì quá đáng đâu.

Tề Nhạc trước tiên xem nhẹ tiếng chửi mắng của Hiên Viên hồn trong cơ thể mình, rồi mới miễn cưỡng gật đầu, nói:

- Vậy được rồi, chỉ cần tôi có thể làm được, liền nhất định lấy được thứ ngài cần về cho tiền bối.

Kính Trung Tiên hài lòng gật đầi, đưa ra ba ngón tay:

- Điều kiện cuối cùng, cũng là điều kiện quan trọng nhất, ngươi nhất định phải đáp ứng. Nếu không được sự đồng ý của ta, từ giờ trở đi, không được tùy ý lại gần thân thể của Tuyết nhi trong phạm vi ba mét.

Không đợi Tề Nhạc trả lời, Tuyết Nữ đã sẵng giọng:

- Đủ rồi, cuối cùng thì cô là chủ nhân hay tôi là chủ nhân. Chỉ là vì chúng tôi muốn trở lại thế giới của chúng tôi, cô liền áp chế cha tôi như vậy sao? Tôi biết, cô cho rằng cha tôi thông qua cửa thứ ba được là do cô không chú ý chút tiểu xảo của cha tôi. Nhưng mà, cô cũng đã từng nói, muốn thông qua khảo nghiệm của Côn Lôn thần huyễn, nhất định phải có được dũng khí, trí tuệ.

- Cách làm của cha tôi tuy rằng có chút mưu lợi, nhưng cũng là sự thể hiện của trí tuệ mà! Bây giờ cô áp chế chúng tôi, còn tự xưng rằng nhận tôi là chủ nhân? Thần khí giống như cô, tôi thấy, không bằng gọi là hung khí cho rồi. Cô làm gì có chút phong phạm thần thánh nào chứ!

Lúc này Kính Trung Tiên đứng đối diện với Tuyết Nữ, lại đột nhiên nghe thấy Tuyết Nữ trách cứ, nhìn khuôn mặt nàng ta vì tức giận mà có vài phần ửng đỏ, lập tức có chút thất thần:

- Tuyết Nữ, cô hãy nghe tôi nói, tôi là vì tốt cho cô mà! Cô không biết đâu, cái tên cô gọi là cha này, trên người đang có huyết mạch của Kỳ Lân. Cô có biết được năng lực của Kỳ Lân ra sao? Ngoại trừ mạnh mẽ cường đại, điều đặc sắc nhất của Kỳ Lân chính là phong lưu đó! Tôi bắt hắn đáp ứng ba điều kiện, một là vì sau này có thể bảo hộ cho cô tốt hơn, đồng thời cũng không hy vọng hắn xúc phạm tới cô mà! Cô là đứa nhỏ ngốc nghếch!

Tuyết Nữ nhìn rõ vẻ quan tâm trong mắt Kính Trung Tiên, nàng biết rõ, Kính Trung Tiên trước mặt nàng này nhìn về bên ngoài có vẻ cũng chỉ ngang tuổi nàng. Nhưng tuổi thật ra có khi đã hơn mấy ngàn vạn năm rồi, là thần hồn của Côn Lôn Kính đang cân nhắc vì mình, nhưng điều này có phải là điều nàng mong muốn không? Trong lúc nhất thời, trong lòng Tuyết Nữ có chút cảm giác khó nói nên lời.

Văn Đình nhìn Tuyết Nữ, trong lòng thầm than một tiếng, nàng là người từng trải, sao có thể không hiểu rõ điều này? Huống chi, những lời Tuyết Nữ nói với Tề Nhạc trước khi vào trong Côn Lôn thần huyễn nàng cũng nghe thấy hết toàn bộ.

Sau nửa ngày, Tuyết Nữ mới bớt mê mang, lắc đầu nói:

- Bất luận là như thế nào, ngươi cũng không được uy hiếp cha tôi. Cha tôi là người rất tốt, Kính Trung Tiên tiền bối, nếu như ngài là vì nghĩ tốt cho tôi, xin để cho tôi tự làm chủ đi, được không? Hai điều kiện trước đó, cha tôi cũng đã đồng ý với ngài, còn điều kiện cuối cùng thì không cần. Tôi là con gái của cha tôi, thiên hạ này có người cha nào không thể thân thiết với con gái chứ? Nếu đã là như thế thì thân tình ở đâu nữa đây?

Kính Trung Tiên nhìn Tuyết Nữ thật sâu, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Nha đầu ngốc à, cô đã dính vào rồi. Cô là chủ nhân của tôi, toàn bộ đều tùy vào cô vậy. Ít nhất sau này có tôi thủ hộ lại bên cạnh cô.

Nói một câu mạc danh kỳ diệu như vậy, nàng lại một lần nữa xoay người quay trở lại trước mặt Tề Nhạc.

Tề Nhạc nhìn sang Kính Trung Tiên, nói:

- Tiền bối, ngài đang hoài nghi tôi sao?

Kính Trung Tiên lãnh đạm mà nói:

- Đúng thế thì thế nào? Khuyết điểm lớn nhất của Kỳ Lân nhất tộc các ngươi chính là phong lưu, điều này chẳng lẽ còn cần ta phải hỏi sao? Ngươi nên càng rõ ràng hơn ta chứ. Nhưng mà, bất luận sau này thế nào, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi xúc phạm tới Tuyết Nữ. Hiên Viên hồn, mục đích của ngươi đã đạt được rồi, nể mặt Tuyết Nữ, từ giờ trở đi ta với ngươi cùng hưởng Thất Khước chi Trận.

Vừa nói, Kính Trung Tiên chấp tay hành lễ, thu lại trước ngực nàng, hào quang màu bích lục phát sáng lên, một viên tinh thể hình thoi màu xanh biếc chẫm rãi xuất hiện trước mặt nàng. Tinh thể hơi rung động một cái, ngay sau đó đã rời khỏi hai tay của Kính Trung Tiên, bay tới trước mặt Tề Nhạc, không đợi Tề Nhạc phản ứng kịp, hào quang màu bích lục chợt lóe lên, đã bay tới trán của hắn rồi biến mất.

Hết thảy trước mặt đột nhiên xuất hiện biến hóa, tựa hồ như toàn bộ thế giới chỉ còn lại có một mình một người.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)