Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 163

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 163: Thất Khước chi Trận cùng sự trở về của Vương giả
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Trong nội tâm Tề Nhạc đồng thời giật mình, hư ảo trước mắt đã hoàn toàn biến thành xanh biếc, từng hàng văn tự phức tạp mà hắn không thể nào hiểu nổi xuất hiện trước mắt, mỗi một chữ đều xuất hiện rất chậm. Tề Nhạc cũng không biết nên phân chia làm sao, nhưng lúc này, hắn lại có thể cảm giác được sự hưng phấn nhiệt liệt từ chỗ Hiên Viên hồn truyền tới. Hiển nhiên, đây chính là cách sử dụng Thất Khước chi Trận rồi.

Tề Nhạc cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cho tới khi văn tự màu xanh biếc cuối cùng biến mất, hết thảy cũng khôi phục lại bình thường. Hắn đồng thời mở ra hai mắt, cũng vừa thấy được Tuyết Nữ cũng mở ra hai tròng mắt màu lam xinh đẹp, hiển nhiên, trong lúc Hiên Viên hồn còn chưa tiêu hóa hết những điều đặc biệt của Thất Khước chi Trận để truyền thụ lại cho hắn, Kính Trung Tiên cũng đã truyền thụ lại trận pháp cho Tuyết Nữ.

Giọng nói của Hiên Viên hồn vang lên trong lòng Tề Nhạc:

- Anh còn chưa thích hợp học Thất Khước chi trận, đợi tới khi thực lực của anh đủ, ta tự nhiên truyền thụ cho anh. Được rồi, hiện tại Kính Trung Tiên đã thỏa hiệp, giờ liền rời đi khỏi nơi này đi. Hoàn toàn nghe theo sự chỉ dẫn của ta cùng Kính Trung Tiên. Chuẩn bị sẵn sàng.

Quang mang màu vàng nhập lại vào trong cơ thể, Hiên Viên hồn trống rỗng xuất hiện trước mặt Tề Nhạc, mà Kính Trung Tiên cũng hóa thành một đoàn hào quang màu bích lục, xuất hiện bên cạnh Hiên Viên kiếm, hai linh hồn của đại thần khí tuy không liên kết với nhau, nhưng chỉ thông qua hiểu biết về Thất Khước chi Trận đã có thể hiểu được, Hiên Viên hồn tự nhiên hiểu rõ phải làm sao để phối hợp cùng Kính Trung Tiên.

Dưới sự chỉ dẫn của Hiên Viên hồn cùng Kính Trung Tiên, Tề Nhạc cùng Tuyết Nữ đứng chung một chỗ, cùng với Văn Đình, hợp thành một hình tam giác. Ba người nắm lấy tay nhau, khí tức nhàn nhạt bắt đầu từ Tề Nhạc dần dần tuần hoàn.

Vốn là, năng lượng của Tề Nhạc, Văn Đình không giống với Tuyết Nữ, là không thể nào truyền sang cho nàng ta. Nhưng bởi Côn Lôn Kính còn có một đặc tính, chính là làm cho năng lượng trở nên thiên biến vạn hóa, bất luận năng lượng của Tề Nhạc cùng Văn Đình là năng lượng như thế nào cũng không tránh khỏi sự biến hóa của Côn Lôn Kính.

Nhờ có năng lực tinh lọc của Côn Lôn Kính, mang toàn bộ năng lượng của Tề Nhạc cùng Văn Đình truyền vào trong cơ thể Tuyết Nữ, năng lượng của Tuyết Nữ cũng không chút gợn sóng, bắt đầu cộng hưởng. Năng lượng của ba người bắt đầu ngưng tụ.

Âm thanh đạm mạc của Hiên Viên hồn vang lên:

- Các người lùi lại một chút.

Dưới sự chỉ dẫn của hắn, Thâm hải Minh Long cùng Bạch Nương tử mang theo Nguyệt Dạ nhanh chóng lùi ra xa, đúng lúc này, trong mắt Tề Nhạc kim quang đại phóng, từng câu ngôn ngữ cổ quái không ngừng lưu loát được ngâm xướng từ trong miệng hắn. Kim sắc quang mang nhàn nhạt giống như sương mù bay lên, vây quanh thân thể của ba người, bắt đầu lại khuếch tán ra ngoài. Tuy rằng hắn và Văn Đình đã mang năng lượng của bản thân cho Tuyết Nữ, nhưng Thất Khước chi Trận này lại do Hiên Viên hồn mở ra.

Ánh sáng vàng kim chói lên, tuyết trắng dưới chân ba người cũng bắt đầu thay đổi, một đám đường vân màu vàng kỳ dị trải rộng chung quanh thân thể họ, hình thành từng vòng vàng rung động. Lúc này, tinh thần lực của Hiên Viên đã hòa làm một thể với Tề Nhạc, dưới sự khống chế của hắn, năng lượng sắc bén từ chung quanh bay lên, ánh sáng màu vàng hình thành một tam giác sắc bén, càng lúc càng trở nên cường thịnh.

Thâm hải Minh Long ở một sườn núi phía xa nhìn đám hào quang vàng óng kia, trong mắt không khỏi toát ra vẻ kinh ngạc:

- Không hổ là thần khí công kích đệ nhất thiên hạ. Sự sắc bén của Hiên Viên Kiếm đối với đẳng cấp cự thú như chúng ta mà nói, tuyệt đối là không thể ngăn cản mà!

Đúng lúc này, một dòng ánh sáng màu xanh biếc xuất hiện ở giữa ba người dần dần bay lên.

Ánh mắt Tuyết Nữ biến thành vô cùng nhu hòa, quang ảnh dần dần rõ ràng hơn, một mặt kính hình tròn bằng đồng xuất hiện giữa ba người. Mặt đồng kính này hiện lên, từng đạo hoa văn phức tạp không ngừng chảy ra, mà mặt lưng của nó, hào quang màu xnah biếc đã biến thành càng lúc càng cường thịnh. Một đám phù hiệu màu xanh biếc không ngừng trào ra ngoài khỏi mặt lưng tấm kính, cùng dung hợp lại với kim sắc quang mang trên không trung. Năng lượng khí thức hoàn toàn thu liễm lại trong vòng khoảng mười mét vuông. Khi hai màu vàng kim cùng bích lục hòa hợp lại với nhau, một tầng khí dung hợp từ đất trời cũng bắt đầu lan ra xung quanh, làm cho thân thể ba người Tề Nhạc, Văn Đình cùng Tuyết Nữ dần trở nên mơ hồ.

Đó là một loại cảm giác huyền diệu, phảng phất như hết thảy chỉ là hư vô vậy. Trên mặt kính của Côn Lôn Kính, hào quang màu xanh biếc đã dần dần biến mất mà nơi đó đã hoàn toàn biến thành màu đen, một màu đen tựa hồ như có thể nuốt chừng toàn bộ.

Ánh sáng lóe ra, năng lượng của đám màu đen kia phóng lên trời, bầu trời cũng theo đó mà tối xuống, khắp dãy núi lúc này được bao phủ bởi một màu tăm tối.

Ánh sáng màu vàng đột nhiên sáng lên giống như ánh mặt trời bình minh mang tới cho đêm đen hắc ám, chỉ có điều, hào quang màu vàng óng này lại như hình kiếm. Không biết từ lúc nào, Hiên Viên Kiếm đã ngang nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu ba người Tề Nhạc, mũi kiếm chỉ thiên.

Thanh âm của Kính Trung Tiên cũng phát ra từ trong miệng của Tuyết Nữ:

- Dùng Côn Lôn Kính làm trung tâm, Hiên Viên Kiếm là dẫn, phá vỡ đi, thời không xiềng xích. Nhờ sự chỉ dẫn của hắc ám, tiến lên.

Nếu như chỉ là Côn Lôn Kính, cho dù có được sự chỉ dẫn của Thất Khước chi Trận cũng phải có năng lượng khổng lồ mới có thể đi xuyên qua thời không. Nhưng là bây giờ còn có Hiên Viên kiếm. Sự sắc bén của Hiên Viên Kiếm không những có thể đối mặt với hết thảy cường địch, đồng thời dưới sự phụ trợ của hơi thở Côn Lôn Kính, nó cũng có thể dễ dàng phá vỡ thời không, tạo thành một khe hở kinh khủng trong không gian.

Biệt thự ở Long vực.

- Chị Như Nguyệt, lại để cho em đi với chị đi. Chị xem người ta anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, tuyết đối là sự lựa chọn tốt nhất của chị nha!

Yến Tiểu Ất mang vẻ mặt ninh nọt có chút không kiên nhẫn nói với Hải Như Nguyệt.

Từ Đông đứng một bên hừ một cái:

- Anh á? Tiểu Ất à, không phải tôi nói, Âm Dương như anh vẫn còn hơi bị non đi. Trong số Sinh tiếu thủ hộ thần chúng ta, Như Nguyệt cho dù là có lựa chọn thì cũng nhất định là chọn tôi. Bất luận về tuổi tác, tướng mạo, phẩm tính, tôi càng thích hợp đi với Như Nguyệt cùng tham gia lần gặp mặt này hơn anh, đúng không?

Yến Tiểu Ất bĩu môi khinh thường nói:

- Phi, cũng chỉ dựa vào anh mà cũng muốn đi cùng Như Nguyệt hay sao? Bất luận là nhìn về mặt nào, tôi đều hơn hẳn anh. Anh không phải là có một đôi mắt dâm tà hay sao? Nhưng mà rất đáng tiếc, anh già rồi.

Từ Đông trừng lớn đôi mắt đào hoa, hờn giận nói:

- Nói láo! Thối quá đi, ai nói ẻo lả không thể tán gái? Yến Tiểu Ất, tôi muốn quyết đấu với anh.

*****

Yến Tiểu Ất dương dương đắc ý nói:

- Thấy chưa, nói không lại người ta, lại muốn đánh nhau, anh quả thật không có thưởng thức rồi, anh định cắn tôi hay sao?

Từ Đông tiến lên một bước, giơ nắm đấm của mình lên trước mặt Yến Tiểu Ất:

- Tôi cắn anh thì sao chứ?

Một tiếng cười hắc hắc bỉ ổi vang lên:

- Tôi nói chú em Tử Đông, chú có biết "cắn" còn mang một hàm nghĩa khác hay sao?

Người vừa lên tiếng chính là tổ đội hai người Hồ Quang, ánh mắt quái dị nhìn Yến Tiểu Ất cùng Tử Đông càng trở nên bỉ ổi.

- Có ý gì chứ?

Yến Tiểu Ất cũng Tử Đông gần như cùng mở miệng hỏi một lúc.

Hồ Quang cùng Dịch An đứng cạnh liếc nhau, đồng thời cười ha hả, Điền Thử cách đó không xa thì thào nói:

- Tôi nhớ lão đại từng nói, chữ "cắn" này phải nhìn tách ra, chia làm hai phần mà xem.

- Ậy...

Ánh mắt Tử Đông cùng Yến Tiểu Ất đồng thời ngơ ngác, hai mặt nhìn nhau một cái, gần như cùng lúc nhảy bật ra phía sau. Yến Tiểu Ất che lại phía dưới của mình, mà Tử Đông thì bưng kín lại miệng của mình, từng tiếng phỉ nhổ vang lên. Bọn họ đều là người thông minh, ý của Điền Thử, sao bọn họ lại không hiểu được cơ chứ?

- Đủ rồi đủ rồi.

Giọng nói lạnh như băng của Như Nguyệt vang lên. Khí tức của Phách Vương Long như ẩn như hiện, ánh mắt đảo qua trên người các Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, lạnh nhạt nói:

- Không cần các anh đi cùng, tôi có thể tự đi một mình được.

Vốn dĩ, hôm nay Như Nguyệt phải đi tham gia một cuộc gặp mặt đặc biệt, tất cả đều là những tinh anh thương nghiệp, càng đặc biệt hơn, nhưng tinh anh về thương nghiệp này lại có hai điểm giống nhau, đó là đều trẻ tuổi. Mà một điểm giống nhau khác chính là đều là nữ.

Một buổi tiệc rượu do hội liên hiệp phụ nữ cả nước tổ chức cho những nữ danh nhân tinh anh, có thể nói là cuộc họp đẳng cấp cao nhất cho tinh anh thương nghiệp nữ giới.

Yến Tiểu Ất cùng Tử Đông đều đòi đi theo chính là vì toàn bộ đều là nữ, muốn tìm một mục tiêu phù hợp với mình, đúng là tính háo sắc không thể đổi được.

Ánh mắt Như Nguyệt nhìn có vài phần mê ly, giải thích của Điền Thử với từ "cắn" này không khỏi làm cho cô nhở tới đoạn tình cảm trong suốt như thủy tinh, đồng thời nhớ tới kẻ trong lòng cô. Đã trôi qua hơn nửa năm rồi. Đông đi, xuân tới, hạ lại về nhưng vẫn không hề có được một chút tin tức nào của kẻ đó.

- Chị Như Nguyệt, bằng không thì đừng đi nữa, bộ dạng này của chị thật là khiến cho người ta lo lắng.

Người vừa lên tiếng là Minh Minh, hôm nay là thứ bảy, tất cả chiến sĩ sinh tiếu thủ hộ thân đều tụ tập ở biệt thự Long Vực, ngoại trừ đại sư Trát Cách Lỗ còn đang tu luyện ở trong không gian của mình, những người khác đều đang tập trung ở đại sảnh.

Nhìn sang Minh Minh, ánh mắt Như Nguyệt mới trở nên nhu hòa hơn một chút. Quãng thời gian nửa năm trời, cô rõ ràng là gầy đi trông thấy so với trước kia. Cặp mắt vốn là sáng ngời hữu thần tràn ngập sức sống cũng đã biến thành ảm đạm phai mờ. Từ khi người đó biến mất, rõ ràng liền chưa từng có chút vui vẻ nào. Mà bản thân nàng thì sao? Không phải là cũng giống như thế hay sao?

- Lần họp này nhất định phải đi, nhất định là phải nể mặt Hội liên hiệp phụ nữ cả nước rồi, chỉ là thật ghét yêu cầu phải mang bạn trai đi theo thôi, nếu không, chị đã đi từ lâu rồi.

Như Nguyệt hôm nay mặc một bộ lễ phục truyền thống màu đen, cũng không để lộ quá nhiều da thịt, quần áo cũng lại không phải quá kém cỏi, nhưng là vẻ mặt tuyệt mỹ lạnh như băng của cô lại làm cho bộ trang phục vô cùng bình thường này trở thành lãnh diễm.

Đúng lúc này, một thân ảnh cao lớn bước vào từ bên ngoài biệt thự, đúng là Cơ Đức.

Hiện tại anh ta đã được cho phép có thể tùy ý ra vào biệt thự Long Vực. Mọi người vừa thấy anh vào cửa, không hẹn mà cùng đứng lên, mọi ánh mắt đều tập trung vào dáng người cao lớn đó.

Minh Minh bước vài bước tới bên cạnh anh trai mình, vội vàng hỏi:

- Anh, có tin gì không?

Cơ Đức cảm thấy ánh mắt tha thiết của mọi người không khỏi thầm than một tiếng, lắc đầu nói:

- Vẫn chưa có, thật không biết anh ta đi đâu nữa, chúng tôi đã vận dụng lực lượng quân đội khắp nơi, cũng không có được bất kỳ thu hoạch nào. Chiếc xe anh ta bỏ lại trên đường quốc lộ bị phủ đầy bụi bặm. Chúng tôi cử người mỗi ngày đều trông coi tại đó cũng đã đổi tới mấy lượt người lần rồi.

Ánh mắt tràn ngập hy vọng cũng ảm đạm xuống, vành mắt Minh Minh đỏ lên, cắn cắn môi dưới:

- Anh ta rốt cuộc là đi đâu cơ chứ, vì sao một chút tin tức cũng không có, dường như biến mất khỏi trái đất luôn vậy?

Cơ Đức cười khổ nói:

- Từ sau khi phát hiện anh ta mất tích, chúng tôi liền không ngừng tìm kiếm, các người cũng không phải như thế sao? Với tư cách cũng là Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, khí tức của anh ta chưa từng xuất hiện, muốn tìm được quả là một điều quá xa vời. Hiện tại, chúng ta chỉ có thể đợi tự anh ta trở về.

Điền Thử đột nhiên oa một tiếng khóc lên:

- Lão đại, cuối cùng là anh đi đâu rồi chứ! Nửa năm rồi, suốt thời gian nửa năm, anh có biết chúng tôi nhớ anh tới cỡ nào không cho dù là gọi một cuộc điện thoại cũng được mà! Xin anh đấy, mau chóng trở về đi. Anh có biết không, từ sau khi anh đi, mọi người chưa bao giờ thật sự vui vẻ.

- Từ khi anh đi, chị Như Nguyệt ngay cả một lần cười cũng chưa từng thấy, chị Minh Minh mỗi ngày đều rơi lệ vì anh. Đại sư Trát Cách Lỗ mỗi ngày đều ngồi trong phòng. Vì cái gì chứ? Chính là vì để cảm nhận được khí tức của anh mà! Lão đại, rốt cuộc là anh ở đâu chứ? Ở đâu hả?

Mạc Địch vỗ vỗ bả vai Điền Thử, nhưng cô cũng không biết làm thế nào mới có thể an ủi cậu. Kể cả Hồ An cùng Dịch An bình thường hay đùa giỡn nhất, cùng những chiến sĩ sinh tiếu khác đều buồn bã cúi đầu. Trong lòng bọn họ, đều tràn ngập hình ảnh của tên du côn kia cùng nụ cười xấu xa của hắn.

- Đủ rồi!

Như Nguyệt lạnh lẽo quát, đám đông đang u sầu cũng bình tĩnh lại.

Ánh mắt lạnh lùng của Như Nguyệt quét một vòng khắp lượt:

- Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, đừng có đắm chìm trong thương cảm, anh ta đi cũng không có nghĩa là hết hẳn. Chúng ta là Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, trên người chúng ta có rất nhiều trách nhiệm ai ai cũng rõ ràng. Nửa năm này, các người làm gì thế? Tốc độ đề thăng thực lực giảm xuống rất nhiều so với trước kia, tuy rằng nửa năm này trôi qua rất bình tĩnh, nhưng các người có biết lúc nào sẽ có nguy hiểm hay sao?

- Chúng ta là Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, bảo hộ Viêm Hoàng đại địa phương đông là trách nhiệm của chúng ta. Tuy rằng tôi không biết vì sao Tề Nhạc lại đột nhiên biến mất, nhưng là tôi biết anh ấy nhất định cũng không hy vọng thấy chúng ta chán chường. Từ giờ trở đi, đình chỉ toàn bộ hoạt động tìm kiếm, toàn bộ Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều trở lại biệt thự tu luyện, sau này, không ai được phép nhắc lại tên của anh ta nữa.

*****

Ánh mắt mọi người đều trở nên sững sờ, giọng nói lạnh như băng của Như Nguyệt có chút bất cận nhân tình. Nhưng là ai cũng không chú ý tới, hai tay nàng nắm chặt tới mức biến thành màu xanh trắng, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay.

- Chị Như Nguyệt.

Minh minh bi thiết kêu lên một tiếng, chợt lao vào trong lòng Như Nguyệt, cũng không có cách nào kìm nén bi thương trong lòng, khóc rống lên.

Như Nguyệt thở dài một tiếng, vỗ nhẹ lưng Minh Minh rồi nói với Cơ Đức:

- Đã không có tin tức gì của anh ấy, anh nhất định là có tin gì khác rồi? Nói đi.

Cơ Đức nhẹ gật đầu, nói:

- Vệ tinh của chúng ta ước chừng một giờ trước phát hiện ở Kinh thành Tây Giao xuất hiện một mũi nhọn ánh sáng mãnh liệt, hào quang hỗn hợp bảy màu, đúng vào lúc vệ tinh chuẩn bị chụp cận cảnh liền biến mất. Trước khi biến mất, nó đột nhiên sinh ra một khí tức với năng lượng vô cùng khổng lồ. Bởi vì xuất hiện quá kỳ lạ, người của Viêm Hoàng hồn chúng tôi đã đi trước xử lý, tôi sợ sẽ có chuyện gì đặc biệt xảy ra, cho nên mới tới thông báo cho các vị.

Như Nguyệt nhẹ gật đầu, nói:

- Nếu như cần giúp đỡ, lúc nào cũng có thể thông báo cho tôi, thời gian của tôi cùng không còn nhiều. Tiểu Ất, cậu đi cùng tôi đi. Tử Đông, cậu ở lại tu luyện cùng mọi người, nếu như Cơ Đức có chuyện gì liền do cậu quyết định xử lý. Một khi có chuyện không thể xử lý được, lúc nào cũng có thể gọi báo cho tôi biết.

Tử Đông nhẹ gật đầu, nói:

- Chị yên tâm đi, trong nhà còn có tôi.

Yến Tiểu Ất hoan hô một tiếng:

- Tôi biết ngay mà, chị Như Nguyệt nhất định sẽ chọn người anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong như tôi đây. Đồng chí Âm Hổ, chỉ sợ là vì già rồi mà phải về hưu thôi.

Tử Đông tức giận:

- Tôi có định về hưu cũng còn khỏe hơn con dê bệnh nhà cậu, thôi đi đi, chờ các người đi, tôi liền mang mọi người đi ăn thịt dê nướng đây.

Hai người đấu võ mồm, bầu không khí ngột ngạt cuối cùng cũng đã có thể hòa hoãn một chút.

Yến Tiểu Ất đã quen chuyện mọi người coi thường cầm tinh của cậu ta, khịt mũi nói:

- Hừ hừ, anh đây đúng là ganh tỵ, trong số những Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta, đương nhiên là tôi hợp đi với chị Như Nguyệt nhất mà.

- Thì sao chứ? Cậu thật sự cho là như thế sao? Xem ra, tôi không để cho cậu nếm một chút hậu quả của việc khoác lác, cậu cũng không biết hoa vì sao màu hồng mà.

Yên tĩnh, tuyệt đối yên tĩnh, Yến Tiểu Ất giật mình há to miệng, tiếng khóc của Minh Minh cũng dừng lại. Ánh mắt mọi người giờ phút này đều bị thu hút bởi thanh âm tà tà đột nhiên xuất hiện kia. Ánh mắt toàn bộ đều nhìn ra phía cửa, ngơ ngác, kỳ vọng, đủ loại tình cảm tràn đầy trong đáy mắt họ, trông ngóng, trông ngóng cánh cửa kia mở ra.

Cửa mở, nụ cười xấu xa, thân hình cao lớn, cùng với một thân khí tức bình hoàn, anh ta... anh ta đã trở về.

- Các anh chị em thân yêu, sao thế? Biểu hiện chẳng có chút nào là hoan nghênh cả?

Tề Nhạc giang hai cánh tay, từ ngoài cửa đi vào. Đúng, anh ta đã trở về, Côn Lôn Kính không hổ là một trong thập đại thần khí, ba người cùng đồng tâm hợp lực, cùng sự giúp đỡ của Hiên Viên hồn, Kính Trung Tiên, bọn họ cuối cùng cũng thành công xuyên qua thời không, trở về với thế giới thuộc về chính họ.

Chỉ là đơn giản khôi phục một chút năng lượng bên trong, Tề Nhạc không kịp chờ đợi đã trở về. Khi ở ngoài cửa Tề Nhạc đã nghe được tiếng nói của mọi người, hắn không thể kiềm chế được nỗi kích động trong lòng, huyết dịch đã hoàn toàn sôi trào.

Thời đại hoàn toàn thuộc về mình này, không có không khí tinh khiết tươi mát, không có ánh mặt trời rực rỡ không tạp chất, cũng không có bầu trời trong xanh giống như thủy tinh lam trong suốt, nhưng là, đây mới chính là thời đại thuộc về mình, đây mới là nhà của mình.

Điền Thử vuốt vuốt lấy hai con mắt sưng đỏ của mình, lầm bầm tự nhủ:

- Tôi... tôi không phải là đang nằm mơ chứ?

Hồ Quang tiện tay dùng sức nhéo một cái trên đùi Dịch An, dẫn tới một tiếng hét của Dịch An, hắn mới dùng sức nhẹ gật đầu:

- Ừ, xem ra không phải là nằm mơ đâu, còn biết đau.

Lúc này đây, Dịch An cũng lạ lùng không hề phản kháng:

- Thật sự, con mẹ nó, là đau thật, Tề Nhạc, thằng ranh nhà anh còn biết đường trở về sao!

Từng bước một đi vào trong đại sảnh, không có ôm ấp mong chờ, nhưng ánh mắt của mọi người đã làm cho hắn thỏa mãn, trong mắt ánh lên lệ quang nhàn nhạt:

- Đúng thế, tôi thật sự đã trở về rồi.

- Tề Nhạc.

Âm thanh run rẩy của Minh Minh đang gọi tên hắn.

Tề Nhạc mỉm cười:

- Minh Minh, anh đã trở về rồi.

Nhanh như cắt, thân thể mềm mại của Minh Minh chợt nhào vào trong lòng Tề Nhạc, hai tay ôm chặt, không đợi Tề Nhạc kịp phản ứng, Minh Minh đã cắn thật mạnh trên hai vai của Tề Nhạc. Rõ ràng là không thể cắn nhẹ được, nửa năm, một trăm tám mươi ngày mong nhớ! Minh Minh căn bản là không hề có ý nương tay, cắn mạnh một cái đã làm bờ vai Tề Nhạc hằn lên vết máu.

Tề Nhạc không tránh, chỉ là cẩn thận thu liễm năng lượng trong cơ thể mình, chỉ sợ tạo thành chút thương tổn cho Minh Minh. Sự đau đớn trên vai càng làm hắn có thể cảm nhận được sâu sắc hơn nỗi nhớ mong thắm thiết, nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài của Minh Minh, nhẹ nhàng nói:

- Minh Minh ngoan, anh trở về rồi, toàn bộ đều là anh không đúng, em có thể tha thứ cho anh không?

Hồ Quang hú lên quái dị:

- A! Minh Minh cắn Tề Nhạc rồi, cái này có tính là "chia đôi chữ cắn" không đây? Hắc hắc.

Ánh mắt Tề Nhạc rơi trên người Hồ Quang, miệng mỉm cười, nhìn tên bỉ ổi hèn mọn kia không khỏi cảm thấy vô cùng thân thiết:

- Có tính hay không tôi không biết, nhưng mà, vừa rồi tôi hình như nghe thấy Như Nguyệt nói người nào đó suốt nửa năm qua vô cùng lười biếng, sau này tôi còn phải kiểm tra xem trình độ lười biếng của các anh tới mức độ nào rồi.

Hồ Quang đưa ra một ánh mắt khiêu khích đối với Tề Nhạc:

- Anh định thè lưỡi ra liếm tôi hay sao! Có bản lĩnh, anh cùng lúc kiểm tra tôi cùng Tiểu An tử, đừng tưởng cánh tay anh hồi phục rồi là có thể dễ dàng bắt nạt chúng tôi, hừ hừ.

Tuy rằng ngoài miệng là nói như thế, nhưng trong đáy mắt lại không có cách nào che dấu sự kích động. Sau khi ăn thịt con Khế Dũ kia, tuy rằng vì tìm kiếm Tề Nhạc mà làm cho đám chiến sĩ Sinh tiếu thủ hộ tu luyện không hẳn hoi, nhưng thực lực của bọn họ vẫn là tăng lên không ít.

- Tôi thèm vào... con rắn ti tiện, thằng ranh tiểu Quang tử này, còn gọi tôi là tiểu An tử, tôi làm cho anh kiếp sau không thể làm đàn ông.

Dịch An hừ hừ một tiếng, làm thủ thế ngay chỗ phần bên dưới của Hồ Quang.

Tề Nhạc ôm Minh Minh đi tới bên người Như Nguyệt, Như Nguyệt vẫn giữ ánh mắt lạnh như băng. Nhưng Tề Nhạc lại có thể cảm nhận được thân thể mềm mại của cô đang không ngừng run rẩy.

- Như Nguyệt, anh trở về rồi, em gầy đi nhiều quá.

*****

Như Nguyệt lạnh lùng nhìn Tề Nhạc, cố nén kích động trong lòng:

- Tôi gầy hay không thì có liên quan gì tới anh chứ? Tề tiên sinh, thực xin lỗi anh, tôi phải đi tham gia gặp mặt, tiểu Ất, chúng ta đi.

Nói xong, cô liền đi ra ngoài, theo sau đó ánh mắt xẹt qua Tuyết Nữ cùng Văn Đình, nhưng cũng không hề dừng lại.

Yến Tiểu Ất nhìn Tề Nhạc:

- Ầy, lão đại... anh xem...

Tề Nhạc tức giận trừng mắt Yến Tiểu Ất một cái:

- Nhìn cái gì chứ? Cậu đàng hoàng ở lại chỗ này cho tôi.

Ánh mắt đảo qua hết thảy mọi người xung quanh:

- Thực xin lỗi mọi người, tôi biết nửa năm qua tôi làm mọi người lo lắng, toàn bộ đều là lỗi của tôi. Chờ tôi trở lại nhất định sẽ giải thích cho mọi người hiểu. Tất cả mọi người đừng đi, chờ tôi.

Minh Minh chậm rãi gật đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tề Nhạc, dùng sức đập một cái lên bả vai hắn:

- Mau đi đi, những ngày này chị Như Nguyệt kìm nén hơn bọn em rất nhiều, nếu anh không động viên được chị ấy, cũng đừng có về nữa.

Tề Nhạc nâng khuôn mặt Minh Minh lên, nhanh chóng hôn một cái trên môi cô, lập tức nghe thấy tiếng huýt sáo bén nhọn của Hồ Quang cùng Dịch An.

- Ở đây chờ anh trở về.

Vừa nói xong, Tề Nhạc đã lách mình ra, trong nháy mắt đã biến mất ngoài cửa trong bóng đêm mờ mịt.

Văn Đình kéo Tuyết Nữ đi vào trong đại sảnh, bước tới trước người Minh Minh, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, nói:

- Đừng giận anh ấy, nửa năm này trôi qua, anh ấy đã trải qua vô số kiếp nạn, mới có thể còn sống trở về, nếu như các người biết hết mọi chuyện chúng tôi đã trải qua, nhất định là sẽ tha thứ cho anh ấy.

Minh Minh gật đầu, bắt đầu từ thời khắc nhìn thấy Tề Nhạc đó, trong lòng cô toàn bộ ai oán đã hoàn toàn biến mất, không biết là vì cái gì, cô căn bản lại không thể nảy sinh bất kỳ cảm giác oán giận gì với tên du côn vô lại đó.

Âm thanh mềm nhũn của Tử Đông vang lên:

- Vậy còn chờ gì nữa, tiểu thư Văn Đình, mau mang toàn bộ mọi chuyện sau khi các người mất tích nói cho chúng tôi biết đi. Chờ đợi thật sự là một chuyện quá đau khổ rồi. Nhưng mà, trước đó, tôi rất muốn biết cô gái tao nhã như tiên, không dính bụi trần này là ai.

Phản ứng của Yến Tiểu Ất không hề chậm hơn Tử Đông, nhìn thấy Tuyết Nữ bên người Văn Đình, ánh mắt cũng sáng lên:

- Đúng thế, chị dâu Văn Đình, trước hết hãy giới thiệu cho chúng tôi biết vị mỹ nữ kia là ai đi, còn có kẻ nào đó thì không cần để ý tới đâu.

- Anh nói ai là kẻ nào đó?

Tử Đông giận nói.

Yến Tiểu Ất cười hắc hắc nói:

- Ai giật mình thì chính là nói kẻ đó.

Tuyết Nữ nhìn Tử Đông, lại nhìn sang Yến Tiểu Ất, tò mò hỏi Văn Đình:

- Mẹ, sao họ lại nói thế ạ?

Tuyết Nữ vừa gọi tiếng mẹ, nhất thời mọi người liền cười không thôi, trợn mắt nhìn hai người, Văn Đình liền cố nén ý cười:

- Ý là giả vờ còn nai tơ đó.

Yến Tiểu Ất hơi cà lăm nói:

- Chị dâu, không thể nào, cái này.... Vừa mới trải qua có nửa năm thôi, chị với lão đại lại có được con gái lớn như thế sao? Điều này, có phải là quá nhanh hay không? Hoặc là nói, chẳng lẽ vốn dĩ chị có chồng rồi hay sao?

Tuyết Nữ nghi hoặc nhìn Yến Tiểu Ất, nói:

- Người... người là bạn của cha sao? Thế con có phải gọi người là chú hay không?

- Ầy...

Như Nguyệt mở cánh cửa xe thể thao Lamborghini, cô liền nhanh chóng nhảy lên chiếc xe thể thao của mình, vừa ra khỏi cánh cửa biệt thự, lái xe khỏi Long Vực nhanh như gió bay chớp giật, chạy như bay trên đường cao tốc.

Nước mắt làm cho cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, nhưng cô cũng không cần lau đi, suýt nữa đâm vào hòm thư, tốc độ xe không ngừng tăng lên, bay vọt đi trên đường cao tốc.

Anh ấy đã trở về, đúng, anh ấy đã về! Tề Nhạc, thằng khốn nhà anh, anh còn biết trở về hay sao?

Tay đang run rẩy, nước mắt chảy thành một đường vòng cung trên khuôn mặt, cho tới nay, Như Nguyệt luôn là cô gái kiên cường, nhưng mà, đằng sau sự kiên cường của cô chính là sự đau khổ và tịch mịch. Cho tới khi Tề Nhạc xuất hiện, người đàn ông đầu tiên đi vào trong lòng cô!

Nửa năm mất tích, mỗi một ngày, một tối, cô luôn phải một mình chịu đựng sự bất an, cõi lòng tan nát đau buồn. Một trăm tám mươi ngày đêm chờ đợi, cuối cùng đã chờ tới khi anh ấy trở về, nhưng giờ này khắc này, trong lòng Như Nguyệt càng thêm đau đớn, ngay chính cô cũng không biết là vì sao.

Phía trước, ngọn đèn càng ngày càng sáng, cho tới khi Như Nguyệt phát hiện ra ngọn đèn này, cô mới phát hiện mình đã lái ra khỏi đường cao tốc, ngọn đèn kia chính là trạm thu phí.

Mà cho tới khi cô phản ứng ra, mới giật mình phát hiện, xe Lamborghini đang chạy với tốc độ ba trăm km một giờ.

Không biết vì sao, Hải Như Nguyệt không muốn nhấc chân khỏi chân ga, nhưng lý trí vẫn chiến thắng, khống chế được tình cảm của cô. Tiếng phanh xe chói tai vang lên, xe thể thao Lamborghini đồng thời dừng lại cả bốn bánh, bởi vì dừng lại quá đột ngột, khói bốc lên theo vết phanh trên mặt đường.

Đột nhiên, trước mắt cô chìm vào một mảnh đen tối, toàn bộ đều không thể nhìn thấy, không thấy trạm thu phí, cũng hoàn toàn không thấy những ngọn đèn trên đường cao tốc, mà ngay cả đèn xe của chính xe cô cũng không thấy, giống như bị cắn nuốt toàn bộ ánh sáng.

Cô ngồi ở vị trí lái xe, miễn cưỡng bình tĩnh lại, dùng vân lực vận chuyển để dò xét tình hình xung quanh. Với tư cách là người chỉ đứng sau Tề Nhạc trong số Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, đối mặt tình huống đột nhiên phát sinh, phản ứng của cô vẫn nhanh lắm. Cô kinh ngạc phát hiện, dùng vân lực dò xét mà cũng giống như ném đá xuống biển, không hề có một tiếng động nào. Trong lòng cô không ngừng hồi hộp đề phòng.

Đúng vào lúc này, màn đen tối trước mắt đột nhiên sáng lên, xuyên qua cửa kính xe, Như Nguyệt thấy rõ ràng một hình lửa đỏ đột nhiên phiêu du ở giữa không trung, hình vẽ bằng đám lửa đó cao tới ba tầng lầu, ngọn lửa nóng bỏng không ngừng thiêu đốt, mỗi một lần chấn động đều tỏa ra năng lượng khí tức. Mà đó dĩ nhiên lại tràn ngập ý nghĩ - tin tức yêu thương làm cho sự cảnh giác trong lòng Như Nguyệt dần dần tiêu tan, ánh mắt cô trở nên mông lung hơn.

Một bóng người màu đen chậm rãi bước ra khỏi ngọn lửa, giữ vững tốc độ ổn định, trên mặt không còn có nụ cười xấu xa, trong miệng ngậm một bông hoa hồng, từng bước trấn định đi ra khỏi ngọn lửa. Nhưng là ánh mắt của hắn lại xuyên thấu mọi tầng cách trở, xuyên thẳng vào trong đáy lòng Như Nguyệt.

Cánh cửa xe Lamborghini chậm rãi mở ra, Tề Nhạc không biết đã đổi một bộ quần áo chính thống từ khi nào, bước khỏi đám lửa hình trái tim đi tới:

- Honey, anh có thể lên xe không?

Tiếng nói trầm thấp làm cho ánh mắt Như Nguyệt bắt đầu mất phương hướng, cánh tay của anh ấy đã hồi phục, trên người cũng không lộ ra bất kỳ khí tức năng lượng nào, nhưng là đôi mắt thâm thúy kia lại giống như tràn đầy ma lực, làm cho bản thân nàng không thể nói ra dù chỉ là nửa câu cự tuyệt.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)