Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 165

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 165: Khiêu vũ, anh là người đàn ông của em mà
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


- Xin kính chào các vị khách quý, xin mọi người yên lặng một chút, cảm ơn.

Tiếng nói đột nhiên vang lên làm cho đám người trong tiệc rượu tập trung toàn bộ ánh mắt về phía đài hội nghị đằng trước. Chỉ thấy một người phụ nữ ước chừng hơn năm mươi tuổi đang đứng trên bục, gật đầu chào hỏi khách quý bên dưới.

Tề Nhạc thấp giọng nói với Như Nguyệt:

- Không phải chỉ có người dưới ba lăm tuổi mới có thể tham gia tiệc rượu này hay sao? Bà dì này hình như vượt chỉ tiêu rồi thì phải?

Như Nguyệt buột miệng cười, khuôn mặt giống như tuyết tan trong gió xuân, Tề Nhạc nhìn không khỏi ngẩn ngơ. Tuy rằng thời gian ở chung đã rất dài, nhưng là mỗi lần chứng kiến khuôn mặt mỹ miều của Như Nguyệt lại vẫn làm cho hắn sinh ra cảm giác kinh diễm.

- Đồ ngốc, vị trên đài này chính là Chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ, cũng là người chủ trì yến hội lần này. Anh nói xem bà ấy có được tính là vượt chỉ tiêu hay không hả?

Tề Nhạc chợt nói:

- Thì ra là thế, xem ra, bà dì này còn rất là phúc hậu đó. Nhưng mà em còn không có nói cho anh biết, buổi tiệc rượu này tột cùng là có ý nghĩa gì đây? Tụ tập các nữ thương gia tinh anh các em sẽ không phải chỉ là vì để uống chút rượu thôi đấy chứ?

Như Nguyệt nói:

- Đương nhiên không phải. Mục đích của yến tiệc lần này rất đơn giản. Gần đây hội liên hiệp phụ nữ toàn quốc đề ra khởi xướng, xây dựng quỹ phụ nữ trẻ em trên phạm vi toàn quốc, để mưu cầu phúc lợi cho tập thể những phụ nữ và trẻ em nghèo khổ, nhưng như anh cũng biết đó, số lượng thành phố ở nước Cộng hòa Viêm Hoàng ta thật sự là quá nhiều, chưa tính đến những thành phố nhỏ cũng đã có đến hơn trăm nghìn thành phố lớn rồi, nếu mỗi thành phố đều phải xây dựng một quỹ phụ nữ trẻ em thì khoản tiền phải chi ra sẽ lớn đến mức nào. Mà khoản tiền này nhà nước sẽ bỏ ra một phần lớn, số còn lại vẫn phải do đám phụ nữ chúng em gánh vác rồi.

Tề Nhạc hì hì cười, nói:

- Thì ra là việc quyên góp làm từ thiện sao, vậy thì nhất định phải ủng hộ rồi. Anh vốn xuất thân từ cô nhi viện, nên nhất định sẽ ủng hộ công việc từ thiện này, nếu không phải nhà nước xây dựng cô nhi viện thì e rằng anh sớm đã...

Nghĩ đến đây Tề Nhạc bất giác nghĩ tới cảnh tượng được gặp cha mẹ trong ảo giác của Hiên Viên Hồn ngày đó, trong lòng không khỏi cảm thấy hậm hực.

Như Nguyệt là người rất nhạy cảm, đặc biệt là đối với Tề Nhạc, người chiếm vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cô, cảm nhận được sự thay đổi trong nét mặt của Tề Nhạc cô bất giác hỏi:

- Sao vậy? Dường như anh có chút không vui.

Tề Nhạc cười miễn cưỡng, lắc đầu nói:

- Không có gì, nhưng mà sau khi trở về anh có việc cần em giúp đó.

Hắn biết rõ rằng, mọi thứ trong ảo giác của Hiên Viên Hồn ngày đó đều là những chuyện mình từng chứng kiến khi còn thơ ấu, chỉ là những ký ức trong đầu đã bị Hiên Viên Hồn dùng thứ lực lượng đặc biệt gì đó khơi gợi dậy mà thôi. Tuy rằng điều đó cũng không có ý nghĩa thực tế gì nhưng cũng giúp hắn biết rằng, không phải hắn bị cha mẹ vứt bỏ, và hắn cũng biết cha mình còn là một nhà doanh nghiệp. Một nhà doanh nghiệp, còn mang họ Tề, phạm vi này có thể nói là nhỏ hơn nhiều rồi, nếu đã có được manh mối rồi thì hắn còn chờ gì mà không đi tìm kiếm chứ?

- Tề Nhạc, sau trận đấu giá còn thể còn phải khiêu vũ nữa đó, anh làm được chứ?

Như Nguyệt mỉm cười hỏi.

Tề Nhạc gượng cười đáp:

- Em thấy anh có thể sao?

Hai hàng mi Như Nguyệt dựng đứng:

- Vậy rốt cuộc là anh muốn hay là không?

Tề Nhạc nghiêm mặt nói:

- Muốn, đương nhiên là muốn rồi, anh chỉ khiêu vũ với mình em mà thôi, khiêu vũ thì khiêu vũ, anh là người đàn ông của em mà.

Lúc này chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ đứng trên khán đài đã có lời phát biểu rồi:

- Đầu tiên tôi xin cảm ơn mọi người đã đến tham gia yến tiệc ngày hôm nay, tôi không phải đại diện cho cá nhân mình, cũng không phải đại diện cho hội liên hiệp phụ nữ mà là đại diện cho tập thể chị em phụ nữ và các cháu nhi đồng lầm than. Mọi người đều biết rằng....

Vị chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ này nói với giọng chứa chan cảm xúc, dưới khán đài lúc này vô cùng yên tĩnh, mọi ánh mắt đều chăm chú vào bà, đến cốc rượu trong tay cũng đều được đặt xuống.

- ..... , những điều khác tôi không muốn nói nhiều nữa. Hôm nay có thể đến được đây đều là những người phụ nữ kiệt xuất của nước Cộng hòa Viêm Hoàng ta, hy vọng các vị có thể giơ những cánh tay nhân nghĩa ra để giúp để những chị em và các cháu bé bất hạnh đó, tôi xin đứng tại đây, thay mặt họ gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến tất cả mọi người.

Những tràng pháo tay như sấm vang vọng toàn buổi yến tiệc, tuy cũng có số ít người tỏ vẻ thờ ơ vô tâm, nhưng phần lớn những chị em phụ nữ có mặt ở đó đều hiện lên những ánh mắt đầy chân thành và nhiệt huyết.

Vừa nói, bà chủ tịch hội lại xê dịch mấy bước chân. Người dẫn chương trình bước tới, tướng mạo tuy bình thường nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

- Cảm ơn bài phát biểu của Lý chủ tịch, để tổ chức buổi yến tiệc ngày hôm nay chủ tịch đã phải hao tâm tổn sức rồi, nhân đây tôi xin gửi lời chân thành cảm ơn đến Lý chủ tịch và tất cả các vị khách có mặt tại đây.

Người dẫn chương trình lùi sau một bước, trịnh trọng cúi người về phía dưới khán đài.

Khuôn mặt khẽ mỉm cười, tia sáng nhàn nhạt hiện lên trên khóe mắt Tề Nhạc, anh thấp giọng hỏi Như Nguyệt:

- Em định quyên bao nhiêu tiền vậy?

Như Nguyệt nói:

- Có lẽ khoảng mười triệu gì đó, điều này còn rất khó nói. Việc quyên góp trong bữa tiệc rượu này không phải chỉ đơn thuần là quyên tiền mà là với hình thức đấu giá. Đến lúc đó chúng ta cứ chọn mấy món tặng phẩm giá cao là được rồi.

- Đấu giá sao?

Nghe thấy hai chữ này trong lòng Tề Nhạc không khỏi dấy lên lòng hiếu kỳ, đây dù sao cũng là lần đầu tiên anh tham gia sàn đấu giá mà, tuy không phải sàn đấu giá chính thức gì nhưng chí ít cũng được coi là một sàn đấu giá với hình thức đơn giản.

Người dẫn chương trình nói:

- Các nhân viên công tác của chúng tôi sẽ gửi đến các vị khách nữ mỗi người một mã số, sàn đấu giá từ thiện tổ chức vì quỹ phụ nữ và trẻ em của chúng tôi hôm nay lập tức bắt đầu.

Khi người dẫn chương trình nói thì công việc phát mã số đến các vị khách nữ đã được tiến hành, cùng lúc đó từ phía sau đài chủ tịch có một cỗ xe được đẩy lùi đến, trên cỗ xe có phủ mảnh vải nhung màu đỏ, rõ ràng bày đặt trên đó là sản phẩm đấu giá ngày hôm nay, ít nhất là một món sản phẩm.

Mã số mà Như Nguyệt nhận được mang số sáu mươi hai, cô kéo Tề Nhạc đến một bên ít người chú ý, cô cầm lấy một ly nước đưa cho Tề Nhạc nói:

- Tề Nhạc, có vẻ anh rất có hứng thú với trận đấu giá này.

Tề Nhạc gật đầu nói:

- Như Nguyệt, anh có thể xin em một việc được không.

*****

Như Nguyệt mỉm cười đáp:

- Giữa chúng ta còn phải nói đến chữ xin này sao? Người cũng là của anh rồi, nói đi, chỉ cần là việc em có thể làm được.

Tề Nhạc cúi đầu, nghĩ một lúc mới nói:

- Anh muốn em quyên nhiều tiền một chút, được chứ? Cứ coi như là cho anh mượn đi, anh nghĩ nhiều nhất là trong vòng một năm anh nhất định trả hết cho em.

Như Nguyệt cứ như là mới quen Tề Nhạc vậy, cô kinh ngạc nhìn anh nói:

- Không ngờ anh cũng là người có thiện tâm như vậy.

Tề Nhạc lãnh đạm nói:

- Lẽ nào em đã quên xuất thân của anh rồi sao? Anh vốn cũng là một cô nhi, nếu như không có những tổ chức quyên giúp đó e là anh đã chẳng có được ngày hôm nay rồi. Hôm nay vừa đúng có được cơ hội này, anh muốn nhân cơ hội này tỏ lòng cảm ơn đến đất nước, và cũng là vì muốn góp một phần sức giúp đỡ những người còn đang phải chịu khổ.

Như Nguyệt mỉm cười nói:

- Làm việc thiện thì em đương nhiên là ủng hộ anh rồi. Việc này đơn giản thôi, tập đoàn Long Vực của chúng ta ít nhiều cũng được coi là giàu có, không vấn đề gì, em sẽ lấy danh nghĩa của anh để quyên góp.

Tề Vực lắc đầu nói:

- Không, hãy dùng danh nghĩa tập đoàn Long Vực đi. Tuy anh cũng có tấm thẻ cha Minh Minh đưa cho, hàng ngày đều có thể rút tiền mặt, nhưng việc này anh không muốn dùng tiền của nhà nước. Anh nhất định sẽ trả em tiền, không phải nói đùa đâu.

Như Nguyệt thấy bộ dạng ngiêm túc của anh thì không khỏi có chút kinh ngạc:

- Không cần. Em đã nói rồi, em đến người cũng là của anh rồi, chẳng lẽ lại còn để tâm đến số tiền này sao?

Tề Nhạc nói:

- Không, đây không phải là vấn đề tiền bạc. Anh là đàn ông mà! Không thể cứ mãi dùng tiền của em được. Em yên tâm đi, anh đã có một kế hoạch rất tốt, nếu như có thể tiến hành thuận lợi, nói không chừng không lâu sau anh còn có thể trở thành một phú ông nữa. Đợi sau khi trở về anh sẽ nói cho em biết.

Như Nguyệt nhìn Tề Nhạc nói:

- Lần này trở về anh như đã thay đổi rồi, vẻ côn đồ cũng không còn như trước nữa, cứ như trưởng thành hơn rất nhiều vậy.

Trong lòng Tề Nhạc lúc này thầm nghĩ, nếu như một người trải qua nhiều lần lơ lửng trên bờ vực sinh tử thì nhất định sẽ trưởng thành hơn, tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng vẫn nói:

- Vậy em thích anh của hiện tại hay anh của ngày trước?

Như Nguyệt khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn anh nói:

- Theo anh thì sao?

Tề Nhạc nhếch nhếch lông mày, hì hì cười nói:

- Đương nhiên là đều thích rồi.

Như Nguyệt nói:

- Sắp bắt đầu đấu giá rồi đó, anh muốn em dùng bao nhiêu tiền đây? Tiên sinh phú ông tương lai của chúng ta.

Ánh mắt Tề Nhạc sáng lên, anh nói:

- Anh muốn em mua tất cả số sản phẩm đấu giá ngày hôm nay. Em tính phải mất bao nhiêu tiền?

Như Nguyệt giật mình, rõ ràng cô không ngờ tới Tề Nhạc lại quyết tâm đến vậy, tuy trong lòng cảm thấy anh có chút bồng bột nhưng khó khăn lắm mới đợi được người yêu trở về, sao cô có thể từ chối lời thỉnh cầu này của anh chứ, cô gật đầu nói:

- Bất luận thế nào thì em cũng ủng hộ anh. Trước đây em cũng tìm hiểu rồi, em tính tổng giá trị sản phẩm đấu giá ngày hôm nay khoảng chừng hai mươi triệu nhân dân tệ. Nhưng anh cũng biết đó, đây là một trận đấu giá từ thiện, em đoán số sản phẩm trị giá hai mươi triệu này ít nhất phải trả cái giá một trăm triệu mới có được.

- Một trăm triệu, nhiều vậy sao?

Tề Nhạc kinh ngạc nhìn Như Nguyệt.

Như Nguyệt gật đầu nói:

- Đúng là phải cần nhiều như vậy. Đây cũng chỉ là dự đoán thấp nhất của em thôi.

Tề Nhạc nghĩ ngợi rồi nói:

- Được, vậy em có thể cho anh mượn hai trăm triệu không?

Như Nguyệt ngỡ ngàng, tính thầm xem hiện tại tập đoàn Long Vực còn bao nhiêu tiền, do dự một lát mới nói:

- Được, vậy em cho anh mượn hai trăm triệu.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Bà xã ngoan, em yên tâm đi, anh sẽ không lãng phí tiền của em đâu. Anh nói rồi, nhất định trong vòng một năm anh sẽ trả lại cho em. Anh nghe nói mượn tiền cũng phải thế chấp, anh thấy, chi bằng anh dùng thân này thế chấp cho em. Bất kể là ban ngày hay ban đêm, hai mươi bốn giờ đều do em tùy ý sử dụng, đồ tốt giá rẻ đấy chứ.

- Phi.

Khuôn mặt Như Nguyệt đỏ ửng lên nói:

- Anh đúng là tên côn đồ! Đến thân cũng bán sao?

Tuy trên miệng nói vậy nhưng trong lòng Như Nguyệt thầm nghĩ, "Tề Nhạc, anh đúng là ngốc, trong lòng em, giá trị của anh chẳng lẽ có thể dùng số tiền hai trăm triệu để so sánh sao?"

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Có tiền thì phải khác chứ! Anh cảm thấy bây giờ mình đã có thêm nhiều lực lượng rồi.

Đúng lúc này trận đấu giá cũng chuẩn bị bắt đầu, người dẫn chương trình chào hỏi các vị khách xong thì mỉm cười nói:

- Trận đấu giá hôm nay chính thức bắt đầu, hy vọng các vị thương nhân tinh anh có mặt ở đây có thể đóng góp những phần sức của mình vì sự nghiệp từ thiện của chúng tôi.

- Chờ một chút.

Đang lúc người dẫn chương trình chuẩn bị giới thiệu bộ sản phẩm đấu giá đầu tiên thì một giọng nói đột nhiên ngắt lời cô.

Mọi ánh mắt đều tập trung đến hướng phát ra giọng nói đó, họ thấy một nam nhân tướng mạo bình thường nhưng dáng người cao to từ từ bước gần đến đài chủ tịch, tuy nhìn anh không đủ để coi là tuấn tú nhưng từ những bước chân chậm rãi bước tới trước, khí chất cao quý vô hình trong đó lại khiến mọi người không thể coi thường người nam nhân đột nhiên xuất hiện này, phải biết rằng, chủ nhân của trận đấu giá ngày hôm nay là chị em phụ nữ, vậy mà đột nhiên lại xuất hiện một nam nhân làm gián đoạn trận đấu giá, nên nhất thời khiến các vị khách có mặt ở đó khó tránh khỏi có chút bất mãn trong ánh mắt kinh ngạc.

Người dẫn chương trình khẽ cau mày, nhưng đạo đức nghề nghiệp giúp cô lập tức lấy lại trạng thái bình thường, cô mỉm cười nói:

- Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài có việc gì sao?

Người đột nhiên xuất ngôn làm gián đoạn trận đấu giá chính là Tề Nhạc, lúc này anh đã bước lên trước đài chỉ tịch, khuôn mặt mỉm cười nói:

- Đúng, tôi đương nhiên là có việc, cho tôi hỏi một chút, trước khi trận đấu giá bắt đầu tôi có thể quyên góp một bộ sản phẩm đấu giá không?

Nghe anh nói như vậy, khuôn mặt người dẫn chương trình đột nhiên mỉm nụ cười nói:

- Đương nhiên có thể rồi, vô cùng cảm ơn sự hào phóng của tiên sinh, không biết ngài muốn quyên góp gì cho ủy hội?

Tề Nhạc từ trong người lấy ra một thứ đồ, chậm rãi đưa lên trước mặt người dẫn chương trình, người dẫn chương trình đưa tay nhận lấy thì chỉ thấy đó là một chiếc hộp được đẽo khắc bằng gỗ, nhìn thì giống như một chiếc hộp đựng châu báu, điêu khắc vô cùng tinh xảo.

Tuy làm bằng gỗ nhưng trên chiếc hộp nhỏ bé này có khắc hình nhật nguyệt tinh thần, hơn nữa chính giữa mặt phải của chiếc hộp còn có kỳ lân chân đạp tường vân, nhìn vô cùng đẹp đẽ tinh xảo. Điều làm người dẫn chương trình kỳ lạ là chiếc hộp này cho cô một cảm giác vô cùng lạ lẫm, cô không thể nào nhận ra chiếc hộp này rốt cuộc được điêu khắc bằng loại gỗ gì.

*****

Tuy cô chỉ là một người dẫn chương trình nhưng trận đấu giá từ thiện của hội liên hiệp phụ nữ lần này vì muốn tăng thêm tính chuyên nghiệp, nên người dẫn chương trình được mời đến cũng là một nhà đấu giá có tiếng tăm trong giới đấu giá, con mắt nhìn của cô cũng vô cùng độc đáo nhưng vẫn không thể nhận ra đây rốt cuộc là vật liệu gỗ gì.

Tề Nhạc khẽ mỉm cười, anh nói:

- Tôi muốn quyên góp một chiếc nhẫn ngọc, không biết tôi có thể cho nó ra một cái giá không? Sau đó thì chiếc nhẫn ngọc này sẽ thuộc về quyền sở hữu của trận đấu giá ngày hôm nay.

Người dẫn chương trình nhìn vị chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ với ánh mắt như muốn trưng hỏi ý kiến, bà chủ tịch khẽ xoa cằm nói:

- Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của vị tiên sinh này đối với bữa tiệc từ thiện của chúng tôi, xin ngài hãy đưa ra giá đi. Nếu như cuối cùng chiếc nhẫn này không bán đi được chúng tôi sẽ trả lại cho ngài.

Tề nhạc cười nhạt nói:

- Tôi có thể bảo đảm, chiếc nhẫn này sẽ bán được. Còn về giá, tôi sẽ đưa ra giá năm mươi triệu nhân dân tệ.

Anh vừa dứt lời thì các vị khách bên dưới đều phát ra những âm thanh kinh ngạc, nhẫn gì mà lại có cái giá năm mươi triệu cơ chứ? Nếu như là loại nhẫn mỹ kim cao cấp, chiếc hộp gỗ này tuy cũng tinh xảo nhưng cũng quá đắt rồi.

Người dẫn chương trình kinh ngạc nhìn Tề Nhạc nói:

- Tiên sinh, ngài chắc chắn mình không nói nhầm chứ?

Tề Nhạc nghiêm túc gật đầu, nói:

- Tôi đương nhiên không có nói nhầm, năm mươi triệu, không phải năm ngàn, hơn nữa đơn vị là nhân dân tệ.

Người dẫn chương trình nghi hoặc nói:

- Tiên sinh, tôi vẫn chưa nghe thấy có chiếc nhẫn nào có cái giá cao đến vậy, nhìn chiếc hộp của ngài cho dù là nhẫn kim cương, cũng không thể to lắm, nếu như là loại kim cương màu hồng quý hiếm nhất cũng không đáng cái giá cao như vậy! Tôi có thể mở ra xem một chút được không?

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không cần xem đâu. Đợi sau khi đấu giá kết thúc hẵng mở chiếc hộp ra. Tôi chỉ có thể bảo đảm chiếc nhẫn này nhất định sẽ bán được.

Tề Nhạc đang thấp giọng hỏi Như Nguyệt về những sản phẩm mà mình đã đấu giá được trước đó thì Trương Thông Khiếu đột nhiên truyền giọng đến:

- Tề tiên sinh, không biết tôi có thể nói chuyện riêng với anh được không.

Tề Nhạc quay mắt nhìn người đàn ông cao to tuấn tú này.

- Đương nhiên là được rồi.

Như Nguyệt cau mày nói:

- Anh....

Trương Thông Khiếu ngắt lời cô nói:

- Yên tâm, anh không cướp mất người trong lòng em đâu, chỉ là trò chuyện lát thôi, Tề tiên sinh, chi bằng chúng ta đến ban công hóng gió đi, không khí ở đó có lẽ tốt hơn ở đây.

Thời điểm nghe anh trai nói ba chữ người trong lòng, gương mặt Như Nguyệt đỏ hồng lên, lườm Tề Nhạc, lúc này không bỏ được buông tay của hắn ra. Kỳ thật, trước khi đấu giá Như Nguyệt căn bản không có cẩn thận nghe ngóng qua, lực chú ý của nàng hoàn toàn đặt vào trên người tên côn đồ này, trong quá trình đấu giá thần sắc Tề Nhạc vẫn bình tĩnh, khí tức cao quý như ẩn như hiện, không phải trước kia có thể so sánh.

Nếu như nói trước kia Như Nguyệt còn có tự tin biết được toàn bộ tình huống của Tề Nhạc, như vậy, Tề Nhạc hiện tại trong lòng nàng nhiều hơn vài phần thần bí. Nhưng mà, vàn phần thần bí này lại làm tăng thêm lực hấp dẫn của tên côn đồ này với nàng.

Tề Nhạc đi theo Trương Thông Khiếu vào trong đại sảnh yến hội, đi ra ngoài ban công. Tuy bây giờ là mùa hè, nhưng thời tiết hôm nay không tính là nóng, bây giờ lại là buổi chiều, gió đem nhàn nhạt thổi qua, so với cảnh yến hội lạnh như băng kia còn tốt hơn rất nhiều.

Hít thở bầu không khí ô nhiễm đục ngầu khác xa thời kỳ viễn cổ cự thú, Tề Nhạc vịn lan can nhìn ra bên ngoài, từ vị trí sân thượng vừa vặn có thể nhìn rõ những con đường lớn ngoài kia, những ngọn đèn hoa lệ tràn ngập thành thị bao phủ không gian ban đêm yên tĩnh này.

Trở về, rốt cục trở về, khi Tề Nhạc nhìn thấy Như Nguyệt, Minh Minh và đám bạn bè của mình, trong lòng của hắn tràn ngập kích động. Nhưng mà, sau khi chính thức trở về hắn mới phát hiện, mình thậm chí còn có lưu luyến thật sâu vào thời kỳ viễn cổ hung thú, hồi tưởng lại những kinh nghiệm mình đã trải qua, ánh mắt của hắn lại ôn hòa hơn nhiều.

Hắn biết rõ, mình hiện tại mới được xem là vương chân chính của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cũng mới tính toán có được lực lượng thủ hộ phương đông!

- Tề tiên sinh, mạo muội gọi ngài ra đây thật sự có lỗi.

So sánh với Tề Nhạc, bất cứ phương diện nào của Trương Thông Khiếu này còn xuất sắc hơn Tề Nhạc nhiều. Khí chất ưu nhã, tướng mạo anh tuấn. Rõ ràng cho thấy đây là loại hình của nhiều nữ nhân. Ít nhất có thể xem là bạch mã hoàng tử.

- Trương tổng không cần khách khí. Anh là anh trai của Như Nguyệt, cứ trực tiếp gọi tên của tôi đi.

Tề Nhạc mỉm cười trả lời.

Trương Thông Khiếu cười nhạt một tiếng, nói:

- Tôi cũng không khách khí. Tề Nhạc, chúng ta gặp nhau chỉ vài lần mà thôi, nhưng mà ấn tượng anh lưu lại cho tôi rất sâu đậm, đương nhiên ấn tượng không phải vì bản thân của anh, mà là vì biến hóa anh mang lại cho Như Nguyệt. Thẳng thắn mà nói, tôi thật sự khó tin tưởng Như Nguyệt trong một năm ngắn ngủi sinh ra biến hóa to lớn như vậy. Nhưng mà tôi có thể khẳng định, những biến hóa xuất hiện trên người nàng tuyệt đối có quan hệ tới anh.

- Ah? Trương tổng có thể nói rõ ràng hơn một chút được không? Tôi cũng không cảm thấy Như Nguyệt có biến hóa gì lớn a! Chỉ có tính tình của nàng dịu dàng hơn trước kia thôi.

Trương Thông Khiếu thở dài một tiếng, nói:

- Tôi chỉ có một cô em gái này. Từ nhỏ nàng rất quật cường, thậm chí còn quật cường hơn con trai nhiều. Bất luận học tập khi còn bé hay sau khi tiến vào tập đoàn Long Vực, biểu hiện của nàng đều là nổi bật nhất. Nếu không, cha mẹ chúng tôi cũng không giao tập đoàn Long Vực lại cho nàng quản lý. Như Nguyệt là một nữ cường nhân điển hình, khí chất lạnh như băng của nàng, phương pháp xử sự lôi lệ phong hành, ngay cả người anh như tôi cũng phải khâm phục.

- Nhưng mà khoảng năm sáu năm trước đây, tôi lại có chút bận tâm về nàng. Không vì cái gì khác, chỉ riêng chung thân đại sự của nàng cũng làm tôi và cha mẹ đau đầu. Ánh mắt Như Nguyệt thật sự rất cao, hơn nữa nàng rất cao ngạo và quá xuất sắc. Tôi thật sự khó tìm được đối tượng xứng đáng với nàng. Chỉ cần thời điểm ở công ty, nàng thậm chí quên thân phận của người anh này.

- Mỗi ngày đều dốc sức liều mạng làm việc. Dưới nỗ lực không ngừng của nàng, trong thời gian vài năm ngắn ngủi tập đoàn Long Vực phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, quy mô tập đoàn mở rộng gần gấp hai. Tuy công việc của tôi phi thường bận rộn, nhưng mà so với Như Nguyệt trước kia thì còn kém quá nhiều.

- Có một thời gian ngắn, thời điểm công ty vận hành vào điểm mấu chốt nhất, nàng thậm chí đã từng làm việc bảy ngày bảy đêm không chợp mắt. Một mực kiên trì vượt qua bình cảnh này, đưa tập đoàn Long Vực vượt qua một cấp độ mới.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-360)