Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 166

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 166: Hàn Ngọc Tinh Phách Giới
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong ánh mắt của Tề Nhạc hiện ra thần sắc chuyên chú, từ trong miệng của anh trai nàng nghe được những nhận xét về Như Nguyệt vẫn làm nội tâm của hắn thấy có chút khác thường. Tuy hắn và Như Nguyệt đã phát sinh quan hệ nam nữ thân mật, nhưng dù sao thời gian của bọn họ quen nhau còn ngắn, thêm nữa ở trước mặt chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, hắn không biết quá nhiều về sinh hoạt của Như Nguyệt.

Trương Thông Khiếu ngừng lại một lúc, tiếp tục nói:

- Thế nhưng mà, từ mấy tháng trước tôi mới phát hiện, tôi phát hiện rằng em gái của mình đã thay đổi. Trước kia nàng vĩnh viễn dồi dào tinh lực, lại có thể biến thành tình huống thất thần, hơn nữa còn không chỉ một lần. Có đôi khi, thậm chí đang họp nàng cũng thất thần, công việc của nàng vẫn giải quyết rất tốt, nhưng mà từ ánh mắt của nàng tôi lại nhìn thấy những điểm không giống như trước kia. Từ khi này mới là một nữ nhân chân chính, cũng biết chú ý tới ăn mặc của mình, cũng bắt đầu nở nụ cười ôn nhu. Nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy tôi thực sự cao hứng, Tề Nhạc, từ điểm này tôi phải cảm ơn anh nhiều.

Đột nhiên thần sắc của Tề Nhạc biến đổi, từ trong lời nói của Trương Thông Khiếu hắn nghe được cái gì đó.

- Trương đại ca, anh trực tiếp vào chủ đề đi, tôi nghĩ đấu giá sắp bắt đầu rồi.

Tinh quang trong mắt Trương Thông Khiếu lóe lên, nói:

- Còn nhớ lần trước anh uy hiếp tôi không? Khi đó tôi rất giật mình. Cũng bắt đầu từ khi đó tôi mới phát hiện anh không tầm thường. Nhưng mà, Tề Nhạc, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tôi chỉ có một em gái như vậy. Tôi không hy vọng nàng gặp bất cứ tổn thương gì.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Đây là chuyện thường tình của con người, nếu như tôi có một em gái như vậy, tôi cũng suy nghĩ như thế.

Trương Thông Khiếu mỉm cười, nói:

- Đã như vầy, tôi muốn biết, rốt cuộc Tề tiên sinh đang làm việc ở đâu? Từ thủ bút anh đấu giá lúc nãy. Tôi nghĩ tài sản của anh không ít hơn tập đoàn Long Vực chút nào. Nếu như anh sau này biến thành em rể của tôi, tôi cũng muốn biết đôi chút về chuyện của anh, không biết anh có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi hay không.

Nhìn qua Trương Thông Khiếu, đột nhiên trong nội tâm Tề Nhạc sinh ra cảm giác khó chịu.

Cũng không phải bởi vì nguyên nhân Trương Thông Khiếu, mà là vì hắn. Đúng a! Với tư cách lão đại ca, đột nhiên nhìn thấy em gái của mình đi cùng với một người không quen, cũng không biết chi tiết như vậy, chỉ sợ sẽ hoài nghi a.

Xác thực, vứt bỏ thân phận chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần mình có thân phận nào xứng với Như Nguyệt chứ! Mà tiền vừa rồi mình đấu giá. Cũng do mình mượn của Như Nguyệt. Có lẽ Như Nguyệt không cảm thấy gì, nhưng mà với tư cách nam nhân, hoặc là cổ đông của tập đoàn Long Vực sẽ nghĩ như thế nào, mình quả thật quá xúc động a.

Trong nội tâm của Tề Nhạc nghĩ vậy, nhưng mà Tề Nhạc không hối hận vì những chuyện hôm nay.

- Trương đại ca, tôi nghĩ với thực lực của tập đoàn Long Vực muốn điều tra tiểu nhân vật như tôi thật sự quá dễ dàng a. Thân thế của tôi rất đơn giản, không có gì giấu diếm. Tôi là một cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, vào năm mười bốn tuổi đã bỏ đi, ngay cả cấp hai cũng không tốt nghiệp được, cũng bởi vì đủ loại nguyên nhân đi vào xã hội, anh có thể cho rằng tôi là một lưu manh, thời gian như vậy thẳng tới mùa đông năm trước.

- Về sau, tôi quen Như Nguyệt, dưới sự trợ giúp của Như Nguyệt tiến vào đại học Thanh Bắc học tập, nhưng mà vì một ít nguyên nhân nên bị đuổi học. Tôi không có tiền. Cũng không có bất kỳ công việc nào, tôi hiện giờ không có việc làm. Tôi biết rõ trong lòng của anh suy đoán thế nào, không sai, anh đoán đúng, tiền tiêu dùng trong đấu giá đều là Như Nguyệt cho tôi mượn.

Nghe Tề Nhạc thổ lộ không hề giữ lại, Trương Thông Khiếu ngược lại ngây người, tuy hắn cũng suy đoán qua Tề Nhạc không có bổn sự quá lớn, nhưng lại không nghĩ tệ hại như vậy. Cô nhi, trường cấp hai còn chưa tốt nghiệp thì chính là người mù chữ một nửa. Lại còn là côn đồ, không việc làm. Đủ loại tình cảnh đều thể hiện thân phận tầng dưới chót của Tề Nhạc, bất luận là điểm nào thì hắn cũng kém xa Như Nguyệt, chênh lệch quá lớn.

- Tề tiên sinh, tôi hy vọng anh phải hiểu rõ, tôi cũng không phải đang cùng đang nói chuyện giỡn. Anh có thể nghiêm túc một chút được hay không?

Trong tiềm thức của Trương Thông Khiếu vẫn cảm thấy Tề Nhạc không tầm thường, bởi vậy, hắn rất khó tin tưởng lời của Tề Nhạc nói.

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Trương đại ca, tôi nói rồi, thân phận của tôi không cần giấu diếm, anh có thể dễ dàng điều tra thân phận của tôi. Tôi chỉ nói cho anh biết một chuyện, những lời tôi nói đều là sự thật, về phần anh có tin hay không chẳng phải vấn đề.

- Như lời anh nói, tiền vừa rồi anh đấu giá đều là tài chính của tập đoàn Long Vực. Anh còn nói là mượn của Như Nguyệt, tôi không biết anh dựa vào cái gì?

Trương Thông Khiếu cảm giác có chút không đúng, Tề Nhạc cũng không ý nói đùa, biểu tình của hắn rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn qua mình rất thanh tịnh.

Tề Nhạc than nhẹ một tiếng, nói:

- Tôi là cô nhi. Nếu như không có tiền cứu trợ của quốc gia, có lẽ tôi đã sớm không còn trên thế giới này. Bởi vậy tôi rất hy vọng xuất một phần lực cho quốc gia, chỉ đơn thuần muốn ủng hộ sự nghiệp từ thiện mà thôi. Về phần tôi dựa vào cái gì? Tôi không thể nói rõ ràng cho anh biết.

Âm thanh Trương Thông Khiếu đề cao vài phần, sắc mặt của hắn lạnh hơn rất nhiều.

- Nói như vậy, những gì anh làm trước đó đều là mượn hoa hiến Phật?

Tề Nhạc thản nhiên nói:

- Nếu anh lý giải là như vậy cũng không có gì sai.

Trương Thông Khiếu giận dữ nói:

- Thế nhưng mà, anh có biết hay không, những chuyện anh vừa làm đã gây tổn hại lớn cho tập đoàn Long Vực. Không chỉ anh tiêu hết số tiền kia, đấu giá hội này còn lấy được danh tiếng lớn, anh đã làm cho tập đoàn Long Vực trở mặt với một ít xí nghiệp sản xuất hướng về nữ nhân.

- Anh không hề cố kỵ cướp đoạt vật phẩm trong tay của bọn họ, còn đưa ra cái giá không hợp lý, chuyện này người khác sẽ nghĩ như thế nào? Huống chi, anh tiêu là hai trăm triệu, mà không phải hai ngàn. Anh biết kiếm được hai trăm triệu là khó khăn cỡ nào không? Anh có biết Như Nguyệt bận rộn làm việc bao nhiêu đêm không?

Nhìn qua Trương Thông Khiếu thật sâu, ánh mắt Tề Nhạc có chút khác thường trở nên kiên định hơn.

- Tôi nói rồi, những số tiền kia là tôi mượn Như Nguyệt. Nếu là mượn tôi nhất định trả lại, hơn nữa tôi còn trả đủ tiền lãi cho tập đoàn Long Vực. Có lẽ từ góc độ buôn bán mà nói, đây không phải là hợp lý. Nhưng mà, tôi hy vọng Trương đại ca có thể như Như Nguyệt vậy, cho tôi một cơ hội này.

Trương Thông Khiếu cau mày nói:

- Cho anh cơ hội sao? Như vậy, anh nói cho tôi biết, anh dùng cái gì hoàn lại số tiền này?

Tề Nhạc nói:

- Hiện tại tôi không thể nói, nhưng mà tôi có thể cam đoan, trong vòng một năm tôi sẽ trả số tiền hai trăm triệu này cho Như Nguyệt, có một phần không nhỏ trong đó trả lãi cho tập đoàn Long Vực.

*****

Trương Thông Khiếu giật mình nói:

- Cái gì? Anh trả số tiền hai trăm triệu cho Như Nguyệt?

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Vâng, hai trăm triệu. Đối với một côn đồ như tôi mà nói, tuyệt đối hai trăm triệu là con số thiên văn.

Tâm tình Trương Thông Khiếu lúc này hoàn toàn không bình tĩnh được, kiềm chế lửa giận trong lòng bắn ra ngoài, nhưng mà thời điểm hắn định nổi giận, đột nhiên Tề Nhạc tiến lên một bước, đi tới bên cạnh hắn, không đợi hắn kịp phản ứng, tay phải của Tề Nhạc đặt lên vai hắn.

Trương Thông Khiếu chỉ cảm giác thân thể của mình tê liệt, ngay cả âm thanh cũng không thể nói được một lời. Nhìn qua Tề Nhạc, ánh mắt tức giận của hắn biến thành hoảng sợ, chỉ đơn giản là chạm vào ah, hơn nữa còn cách một lớp quần áo, trong nhận thức của hắn, hoàn toàn không cách nào hiểu được đây là chuyện gì.

- Thực xin lỗi, Trương đại ca, tôi biết rõ hôm nay anh không cách nào tiếp nhận sự thật này. Tôi cũng hiểu với tư cách một nam nhân, muốn đạt được tán thành của người khác phải có được thành công. Tôi chỉ hy vọng anh cho tôi một cơ hội, hãy chờ xem, trong vòng một năm tôi nhất định cho anh câu trả lời thuyết phục. Vừa rồi anh hỏi tôi, tôi dựa vào cái gì trả hai trăm triệu. Hiện tại tôi đã biết rõ, nếu như trong vòng một năm tôi không thể hoàn thành lời hứa của mình, như vậy, tôi chỉ dùng cái mạng này bồi thường mà thôi.

Ngữ khí của Tề Nhạc vô cùng kiên định, ánh mắt của hắn rất chân thật, đột nhiên Trương Thông Khiếu cảm giác được đầu óc của mình như lâm vào hôn mê, ánh mắt như hóa thành thực chất kia giống như đâm sâu vào não của hắn vậy, thần quang nhàn nhạt lóe lên, từ trong mắt Tề Nhạc hắn nhìn thấy rất nhiều thứ trước nay chưa từng thấy qua.

Trong khoảnh khắc đó, Tề Nhạc đã thông qua tinh thần chấn động của mình, đem một ít trí nhớ khắc sâu vào não của hắn. Mà những trí nhớ này cũng từ từ làm Trương Thông Khiếu lâm vào ngủ say. Dù sao cũng là anh của Như Nguyệt, Tề Nhạc hiểu được có một số việc cần phải cho Trương Thông Khiếu biết rõ.

Tề Nhạc lúc này đã quay vào trong yến hội, mà Trương Thông Khiếu vẫn đứng ở ban công như trước, chỉ có điều, hắn bây giờ đưa mặt nhìn vào trong yến hội, dựa vào cạnh cửa sân thượng, ánh mắt vừa vặn nhìn qua đài chủ tịch. Thân thể của hắn vẫn hoàn toàn bị tê liệt, căn bản không cách nào di động, nhưng tư thế của hắn Tề Nhạc điều chỉnh ở trạng thái tự nhiên nhất, nhìn từ ngoài, không có bất cứ sơ hở nào.

Đấu giá hội lại bắt đầu lần nữa, bởi vì vừa rồi nói chuyện với Trương Thông Khiếu, đã có một kiện vật phẩm được bán đi, Tề Nhạc trở lại bên người Như Nguyệt, Như Nguyệt nhìn hắn, sau đó nhìn thấy Trương Thông Khiếu ở trước cửa, toát ra ánh mắt hỏi thăm.

Tề Nhạc mỉm cười, thấp giọng nói:

- Yên tâm đi, anh của em chỉ dặn dò anh phải chăm sóc em thật tốt. Anh ta nói không khí ở cửa thoải mái hơn, còn thoải mái hơn nơi này, cho nên đứng nhìn đấu giá này.

Như Nguyệt nhìn thấy lời nói tự tin của Tề Nhạc không chút nghi ngờ, ánh mắt nhìn vào hội nghị.

Trương Thông Khiếu nói với Tề Nhạc không phải không có tác dụng. Lúc này đã từ cảm xúc chấn động tỉnh táo lại, nhìn qua đài đấu giá, Tề Nhạc vẫn không có ra giá, đúng thế, đây là một đấu giá hội, nếu như tập đoàn Long Vực tiếp tục tranh dành trả giá cao nữa, sau này sẽ bất lợi cho tập đoàn, vì suy nghĩ cho Như Nguyệt, Tề Nhạc quyết định hành quân lặng lẽ, lẳng lặng nhìn vật phẩm đấu giá từng món từng món qua đi, không ra giá nữa.

Khi Tề Nhạc bỏ dở nửa chừng , đấu giá hiện ra tình huống trăm hoa đua nở, một phần ba vật phẩm đấu giá đằng sau đúng là trân quý hơn lúc trước nhiều, mặc dù không có Tề Nhạc gia nhập.

Nhưng bởi vì hào khí lúc trước vẫn nóng bỏng hơn, mỗi kiện vật phẩm đấu giá đều có giá cao hơn giá quy định rất nhiều.

Người phụ nữ họ Vương liên tiếp đấu giá được vài món không tệ, giống như lần trước Tề Nhạc khiêu khích nàng, mỗi khi thành công một lần, nàng lại đưa ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc.

Vật phẩm đấu giá từng kiện từng kiện giảm bớt, đã tiến vào khâu đấu giá cuối cùng. Kế tiếp chính là vật phẩm đấu giá sau cùng, phụ nữ họ Vương nhìn qua hướng Tề Nhạc cùng Như Nguyệt đi tới.

Sắc mặt Như Nguyệt không thay đổi. Giống như không nhìn thấy người phụ nữ này, sắc mặt Tề Nhạc càng thêm bình tĩnh, trong mắt hắn tính cách đối phương hơi xấu mà thôi.

- Như thế nào? Bỏ dở nửa chừng sao? Hay cử động không kéo dài sao?

Phụ nữ họ Vương đứng bên người Tề Nhạc cùng Như Nguyệt, tuy ánh mắt của nàng nhìn qua đài chủ tịch, nhưng hạ giọng ác độc khiêu khích Tề Nhạc.

Tề Nhạc cười hắc hắc, hắn sẽ sợ sao?

- Cử động không kéo dài sao? Chẳng lẽ bà từng thấy qua? Không. Đương nhiên bà không có, chỉ sợ cả đời này của bà không gặp được như vậy. Bởi vậy dì không hợp khẩu vị của tôi a! Không bằng, tôi giới thiệu cho bà một cái tên người nước Thái Dương nha, tên gì tốt nhỉ? Gọi là Hạ Thủy Nãi Đại Tử a, bà thấy thế nào? (Túi Sữa Rủ Xuống - ae thanh niên mình thường gọi là mướp chạm rốn =)

Phụ nữ họ Vương bất động thanh sắc, đồng dạng hạ giọng, nhưng mà lời hắn nói độc ác hơn nhiều.

- Anh...

Dưới sự kích thích của Tề Nhạc. Âm thanh của phụ nữ họ Vương cao giọng lên. Lập tức khiến cho người chung quanh chú ý.

Trong mắt xuất hiện quang mang nhàn nhạt, Tề Nhạc đem ngón trỏ tay phải đặt lên môi.

- Suỵt, tố chất, Vương tổng, bà phải chú ý tố chất!

Sắc mặt phụ nữ họ Vương vô cùng khó coi. Nếu như không phải ở đây đều che mặt, không biết sắc mặt của bà ta là gì.

Âm thanh của người điều khiển chương trình lại vang lên.

- Tốt, hôm nay đến nơi đây, đấu giá hội của chúng ta sắp chấm dứt, kế tiếp chúng ta bắt đầu đấu giá kiện vật phẩm cuối cùng, đây là một chiếc nhẫn do Tề tiên sinh của tập đoàn Long Vực quyên tặng.

Vừa nói, cô gái lễ nghi bưng vật phẩm ra, cái khay dưới tấm nhung đỏ bao phủ, Tề Nhạc đưa cho người dẫn chương trình vật phẩm. Đặt lên bàn.

- Giá khởi điểm năm trăm triệu.

Nói mấy chữ này, người dẫn chương trình cũng cảm thấy chột dạ. Dù sao giá bán của những vật phẩm hôm nay cũng không đủ mấy con số này!

Người phụ nữ họ Vương như bắt được cơ hội, khinh thường nói:

- Tùy tiện cầm một cái hộp nhỏ ra nói bán giá năm trăm triệu sao? Coi chúng tôi là cái gì? Cho dù đây là tiệc tối từ thiện, cũng không cần phải lừa gạt như vậy.

Lời nàng nói cũng có hiệu quả nhất định, đủ loại ánh mắt hoài nghi nhìn qua Tề Nhạc.

Tề Nhạc vẫn nhàn nhã như dạo chơi trong sân vườn nhà mình, chậm rãi đi lên đài chủ tịch, mỉm cười, nói:

- Tôi cũng hiểu các vị khách quý rất khó tin tưởng chiếc nhẫn nhỏ bé này có giá cao như vậy, nhưng mà, tôi có thể nói cho các vị biết, giá trị của chiếc nhẫn thật ra còn vượt xa giá quy định đấy. Bởi vì, nó là độc nhất vô nhị.

Vừa nói, Tề Nhạc đã đi lên đài chủ tịch, khoảng cách chủ tịch đài không còn đủ một mét, đúng là hắn đi lên, động tác phi thường ưu nhã mà tự nhiên, cũng không có người nào cảm thấy đột ngột, thời điểm có người sinh ra cảm giác với động tác của hắn, hắn đã đi tới bên người của người dẫn chương trình, đem cái hộp gỗ nhỏ tinh xảo đặt lên tay của mình.

*****

Ánh mắt quét nhìn qua toàn trường, Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Nếu tất cả mọi người đã hoài nghi, như vậy, tôi sẽ mở nó ra cho mọi người xem. Tôi nghĩ chỉ cần dùng mắt nhìn các vị cũng có thể hiểu được lời tôi nói.

Vừa nói hắn mở hộp gỗ trong tay ra, cái tay còn lại giữ chặt hộp gỗ.

Động tác của Tề Nhạc rất chậm, ánh mắt tất cả mọi người tập trung qua hắn, dù sao, mỗi người đều muốn biết chiếc nhẫn gì mà trị giá năm trăm triệu, rốt cuộc là bảo vật gì, đây là năm trăm triệu nha! Con số này vô cùng lớn đấy.

Biên giới hộp gỗ mở ra một chút, dưới tình huống tất cả mọi người chờ mong, đột nhiên thân thể người dẫn chương trình run lên khe khẽ, trong ánh mắt ngây ngốc, bởi vì nàng cảm giác được một cổ khí lạnh từ trong giới chỉ truyền tới, cảm giác lạnh lẽo này làm thân thể của nàng run lên vì lạnh.

Một làn sương trắng nhàn nhạt từ trong hộp gỗ bay lên, người điều khiển chương trình cảm nhận được khí lạnh thì những người còn lại trong phòng đấu giá cũng cảm nhận được. Khí tức lạnh giá xua tan cái nóng của mùa hè, mang lại cảm giác khoan khoái dễ chịu cho mọi người. Khi hộp gỗ mở dần ra, cổ khí lạnh giá này từ từ tăng lên.

Cả sảnh yến hội mấy ngàn mét vuông, nhiệt độ dưới sương khói trắng này từ từ lạng giá hơn trước, nhiệt kế trên vách tường từ hai mươi lăm giảm xuống còn hai mươi độ. Nhưng không ngừng giảm xuống.

Ánh mắt Tề Nhạc cũng cứng lại, nhìn qua hộp gỗ trong tay. Khóe miệng xuất hiện nụ cười ôn nhu.

Cải biến nhiệt độ, cộng thêm sương mù trắng nhàn nhạt càng khiến lực chú ý của khách nhân nơi này tập trung lại, lúc này, rốt cuộc hộp gỗ cũng bị tay của Tề Nhạc mở ra hoàn toàn, lập tức, một chùm sương trắng tán phát ra ngoài. Con số trên nhiệt kế giảm xuống còn mười lăm độ. Tất cả còn không tới một phút đồng hồ a! Không ngờ chiếc nhẫn làm cho nhiệt độ giảm xuống mười độ, đây cuối cùng là vật gì?

Sương trắng dần dần tán ra chung quanh, khi nhiệt độ giảm xuống nó đã dần biến mất. Sau làn sương trắng, trong chiếc nhẫn trong hộp gỗ nằm trong những sợi bông thần bí hiện ra trước mặt mọi người.

Màu xanh da trời, đầu tiên mỗi người đều nhìn thấy màu xanh da trời. Trong sát na đó trước mắt của mọi người hiện ra màu xanh da trời, màu xanh da trời khắc sâu vào trong óc của bọn họ. Khi đó không còn ngôn ngữ nào diễn tả nét đẹp của nó, màu xanh da trời thuần khiết, hào quang xanh thẫm đó bao phủ trong màu lam nhạt, nương theo nhiệt độ giảm xuống, cảm giác của mọi người về nó càng mạnh hơn.

Màu xanh da trời là chiếc nhẫn chủ thể, nhìn nó phi thường nhỏ nhắn, đây là chiếc nhẫn dành cho phụ nữ a, cho dù là thủy tinh thuần khiết nhất cũng không cách nào óng ánh được như nó, đơn giản là một chiếc nhẫn màu xanh da trời, cũng không có hoa văn hoa lệ, cũng không có nữ nhân không yêu thích kim cương, cũng không có nữ nhân không ưa thích cái đẹp. Nhưng nó hiện giờ lưu lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người.

Tề Nhạc cầm chiếc nhẫn trong hộp gỗ ra ngoài. Mọi người giật mình nhìn thấy bản thân chiếc nhẫn tản mát ra lam sắc quang mang nhàn nhạt, tuy không có mạnh, nhưng mà hào quang này lại là chân thật nhất, khí chất lạnh lùng trong trẻo từ chiếc nhẫn hiện ra, trở nên rõ ràng hơn trước, chiếc nhẫn màu xanh da trời, chỉnh thể của nó như trong suốt, nhưng mà trong chủ thể chiếc nhẫn dường như có khí lưu màu trắng nhàn nhạt.

Hào quang trong mắt Tề Nhạc lóe sáng, ngọn đèn toàn trường lóe sáng, nhưng mà, ngọn đèn dập tắt cũng không có khiến cho các tân khách bối rối, bởi vì đột nhiên trong đại sảnh đen kịt, hào quang chiếc nhẫn trong tay Tề Nhạc còn rõ ràng hơn trước. Nó cao cao tại thượng như ánh trăng trên trời, lam sắc quang mang làm cho mỗi người nhìn thấy rõ ràng.

- Nó không phải kim cương, nhưng mà nó là băng kết tinh. Trên thế giới này, tôi có thể cảm đoan trừ tôi ra, không người nào có thể xuất ra chiếc nhẫn này. Đơn giản mà nói, nó là ngọc thạch tạo hình thành. Chính là Hàn Ngọc Tinh Phách vạn năm. Có lẽ mọi người sẽ hoài nghi lời của tôi nói, nhưng mà từ những gì nó biểu hiện ra đã đủ để chứng minh tất cả.

Đúng, chiếc nhẫn trong tay Tề Nhạc đúng là tài liệu trong hàn ngọc vạn năm, trải qua Hiên Viên hồn tạo hình, trước mắt cũng chỉ chiết xuất ra được một phần nhỏ của Hàn Ngọc Tinh Phách mà thôi. Theo đề nghị của Tề Nhạc, Hiên Viên hồn dựa vào mũi Hiên Viên kiếm tạo thành hình dạng chiếc nhẫn như Tề Nhạc nói, không có bất kỳ đường vân, bởi vì căn bản không cần, màu xanh da trời óng ánh tinh khiết nhất trên đời đã là phụ trợ tốt nhất cho nó, căn bản không cần vẽ rắn thêm chân.

Ngọn đèn lại sáng lên lần nữa, bóng tối giống như chuyên chuẩn bị cho Hàn Ngọc Tinh Phách Giới vậy.

- Tốt, tôi nghĩ bây giờ có thể bắt đầu đấu giá rồi.

Tề Nhạc đem Hàn Ngọc Tinh Phách Giới đặt vào trong hộp lần nữa. Trước mắt mà nói, trừ thần khí và Kỳ Lân bát trân trên người ra, đây có thể xem là bảo bối trân quý nhất trên người của hắn, cũng chính vì lẽ đó hắn mới lấy nó ra, làm thành vật phẩm áp trục của lần đấu giá này. Đương nhiên, hắn làm thế là có mục đích của mình.

Người điều khiển chương trình thậm chí không biết Tề Nhạc rời khỏi đài chủ tịch lúc nào, ánh mắt của nàng hoàn toàn cứng lại trên Hàn Ngọc Tinh Phách Giới, không có nữ nhân nào không thích trang sức, nhất là loại độc nhất vô nhị này, đây là đồ trang sức có ý nghĩa đặc thù. Chỉ hàn khí nhàn nhạt kia, nàng đứng gần như vậy hoàn toàn có thể cảm giác rõ ràng.

Dòng nước lạnh bắt đầu khởi động, bây giờ là mùa hè, nó hoàn toàn là điều hòa di động a!

Chỉ cần điểm này giá trị của nó rất đáng rồi, nhất là khí lạnh hoàn toàn tự nhiên. Vạn năm hàn ngọc, đây là thứ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết mà thôi, nhưng trải qua Tề Nhạc nói, khách nhân tận mắt nhìn thấy hào quang màu xanh da trời thuần khiết kia, cũng không còn hoài nghi chút nào.

- Quá không thể tưởng tượng nổi.

Người điều khiển chương trình nỉ non.

- Tôi làm bán đấu giá nghiệp cũng được thời gian mười năm rồi, nhưng mà cho dù ở nước ngoài, tôi chưa bao giờ thấy qua thứ này, ah, không, đúng là chí bảo độc nhất vô nhị. Tuy kim cương trân quý, nhưng mà so sánh với hàn ngọc này cũng đã ảm đạm thất sắc. Với tư cách một nữ nhân, tôi thật sự rất muốn lấy nó làm của riêng, hiện tại tôi cảm thấy giá khởi điểm là năm trăm triệu rất đáng giá, tuy nó chỉ là chiếc nhẫn. Các vị khách nhân tôn quý, tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu buổi đấu giá cuối cùng hôm nay, mời mọi người ra giá.

Yên tĩnh, toàn trường hoàn toàn lâm vào trong yên tĩnh, nhưng mà ở đây mỗi một phu nhân, cho dù là Hải Như Nguyệt, trong mắt cũng tỏa ra hào quang sáng như sao trời, bảo kiếm xứng hiệp sĩ, trang sức phối giai nhân, đương nhiên là thứ nữ nhân yêu nhất rồi. Trong nháy mắt Hàn Ngọc Tinh Phách Giới xuất hiện, nó đã hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)