Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 174

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 174: Nụ hôn đầu tiên trong thang máy
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tiểu Lâu ngồi trong xe mình nhìn qua xe của Tề Nhạc dần dần biến mất trong tầm mắt, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt, tình cảnh Tề Nhạc tặng nhẫn cho Như Nguyệt vẫn khắc sâu trong lòng nàng.

Nam nhân này rốt cuộc là người thế nào? Trong xã hội thượng lưu, trước giờ chưa từng nghe qua sự tồn tại của người này! Thế nhưng mà, có thể vung tiền như rác trên đấu giá hội như vậy, mua lại chiếc nhẫn mình quyên góp tặng người yêu của mình, hiện tại còn lái xe việt dã xa hoa, hiển nhiên là nhân sĩ thành công. Như hắn còn trẻ như vậy, lại là kẻ có tiền, lẽ phải rất nổi tiếng a. Chẳng lẽ là con của cao tầng quốc gia?

Lắc lắc đầu, Tiểu Lâu có chút tự giễu, đây là chuyện của người ta, liên quan gì với mình.

Huống chi dáng người như vậy, cũng không phải loại hình mình ưa thích. Chính mình ưa thích phải là người có cảm động âm nhạc a! Nghĩ tới đây, nàng lại nhớ tới đoạn thời gian học tập ở Italy a, khí tức nghệ thuật ở đó làm nàng rất nhớ mong a.

Khi đi ra khỏi quốc lộ Tam Hoàn chừng ba cây số, Tề Nhạc rẽ qua một hướng, từ con lộ phụ đi qua cầu Tam Hoàn, chạy lòng vòng một lúc, hắn cảm giác được, mục tiêu của mình đã ở rất gần.

Dựa theo tinh thần lực chỉ dẫn, Tề Nhạc đi qua ngõ hẻm, lúc này lái xe tới một văn phòng cao ba mươi tầng, rốt cục dừng xe lại, bởi vì tinh thần lực nói cho hắn biết, mục tiêu đang ở trong tầng hai mươi sáu của tòa nhà, từ cảm giác khí tức, đây hẳn là nam nhân. Đáng tiếc, thực vật trong Kinh Thành quá yếu, nếu không, nếu bên người của người nọ có thực vật, hắn thậm chí có thể bằng vào Tự Nhiên Chi Nguyên nhìn thấy hình dạng của người này.

Văn phòng này hiển nhiên giá rất cao, tên là trung tâm hội nghị quốc tế Lan Bảo, Tề Nhạc dừng xe trước bãi đậu xe của tòa nhà, đi vào trong văn phòng.

Hắn cũng bất chấp những trang trí xa hoa trong văn phòng, trực tiếp đi thang máy lên cao ốc, đi thẳng tới tầng hai mươi sáu.

Không hổ là văn phòng cao cấp, cảm giác thời gian chừng mười giây, đinh một tiếng, thang máy đã vững vàng đưa Tề Nhạc lên tầng hai mươi sáu. Nhưng mà, làm cho Tề Nhạc phi thường phiền muộn là, thời điểm hắn đi lên tầng hai mươi sáu, hắn vừa vặn cảm giác thang máy bên cạnh khép lại. Thang máy đóng lại không có quan hệ gì tới hắn. Nhưng mà, tinh thần lực cảm giác được, người cần tìm vừa vặn đi vào trong thang máy.

Rơi vào đường cùng, Tề Nhạc đành phải đi vào thang máy, ấn vào phím lầu một.

Xuống dưới tầng một, rất nhanh, nhưng mà, thời điểm hắn tới lầu một, thang máy bên cạnh đã khép lại, mà mục tiêu của hắn đang ở trong thang máy.

- Ta kháo, có phải hắn biết mình tới không, đùa nghịch mình à!

Tề Nhạc tức giận hừ một tiếng, nhìn qua con số thang máy không ngừng thay đổi, trong nội tâm rất bất mãn. Lần này hắn không có sốt ruột, mắt thấy thang máy lên tầng hai mươi sáu liền dừng, hơn nữa còn không xuống, lúc này mới đi vào thang máy kia, chuẩn bị lại đi lên tầng hai mươi sáu.

- Chờ một chút, cám ơn.

Âm thanh này làm cho Tề Nhạc vô ý thức thấy cửa thang máy đóng một nửa liền bấm mở ra, một thân ảnh màu đen hiện ra trước mặt, tuy động tác này nhanh chóng, nhưng vẫn bảo trì khí tức ưu nhã như cũ.

- Cảm ơn.

Âm thanh ôn nhu vang lên, lúc cửa thang máy khép lại, ánh mắt Tề Nhạc nhìn qua người này, hai người đều sửng sốt. Bởi vì, người này Tề Nhạc nhận ra, chính là đại minh tinh Tiểu Lâu vừa gặp trên đường.

- Sẽ không trùng hợp như vậy a.

Tề Nhạc bật cười nói.

Ánh mắt Tiểu Lâu có chút quái dị nhìn qua hắn.

- Tề tiên sinh đến Lan Bảo làm gì?

- Tìm người.

Tề Nhạc vừa nói, ấn nút lên tầng hai mươi sáu.

Tiểu Lâu nhìn thấy một màn này, khuôn mặt hơi đỏ lên.

- Anh không phải tới tìm tôi đấy chứ.

- À?

Tề Nhạc sững sờ một chút.

- Vì cái gì nói như vậy? Đương nhiên tôi không phải rồi! Chúng ta vừa khéo đi cùng cầu thang máy thôi mà.

Trong ánh mắt Tề Nhạc hiện ra một tia khác thường.

- Bởi vì tôi đi lên tầng hai mươi sáu! Nếu như anh không phải tới tìm tôi, vậy thì quá xảo ngộ rồi.

- Không thể nào?

Tề Nhạc kinh ngạc há to mồm, chẳng lẽ nói, Tiểu Lâu và người mình cần tìm có quan hệ gì sao? Nghĩ tới đây, nhìn qua ánh mắt quái dị của Tiểu Lâu, thầm nghĩ trong lòng, trời ạ, con gái người ta nhất định nhận định mình là sắc lang hoặc là thiếu gia ăn chơi, cái này phải giải thích như thế nào đây?

Do dự một lúc, Tề Nhạc quyết định không nên giải thích mới tốt, dù sao. Hắn gần đây cho rằng, giải thích chính là che dấu.

- Đợi tôi tìm được người rồi thì Tiểu Lâu tiểu thư sẽ tin tưởng tôi.

Mỉm cười, Tề Nhạc đi vào một góc của thang máy, tận lực bảo trì khoảng cách với Tiểu Lâu, để tránh bị người ta hiểu lầm mình.

Tiểu Lâu mỉm cười, nói:

- Cho dù Tề tiên sinh tìm tôi cũng không có gì. Nhưng mà, tôi không nghĩ Tề tiên sinh tìm tôi có chuyện gì. Nếu như Tề tiên sinh còn có một chiếc Viễn Cổ Chi Tâm. Tôi ngược lại cảm thấy hứng thú đấy.

Viễn Cổ Chi Tâm tự nhiên vẫn có, có một khối lớn vạn năm hàn ngọc a, cho dù là tinh luyện tinh phách, cũng có được không ít, chỉ có điều Hiên Viên hồn chỉ mới tinh luyện ra một chiếc mà thôi, đã bị Tề Nhạc cầm đi lấy niềm vui của Như Nguyệt rồi.

Tề Nhạc vừa muốn mở miệng, đột nhiên. Thang máy dừng mạnh lại, Tiểu Lâu đứng không vững, vội vàng vịn lấy vách tường thang máy, đột nhiên ngọn đèn trong thang máy tối lại, chung quanh lập tức lâm vào trong bóng tối.

- Ah, chuyện gì xảy ra?

Tề Nhạc có chút kinh ngạc. Thang máy xảy ra vấn đề Tề Nhạc mới gặp lần đầu.

Tiểu Lâu sau nửa ngày không có lên tiếng, nghe được nghi vấn của Tề Nhạc, âm thanh của nàng lạnh hơn vài phần.

- Cái này phải hỏi Tề tiên sinh rồi, Tề tiên sinh thật sự là hảo thủ đoạn ah! Ngay cả thang máy của Lan Bảo cũng có thể khống chế. Nhưng mà, Tề tiên sinh không biết chiêu này quá cũ sao.

- Ách... , Tiểu Lâu cô nương, cô đừng hiểu lầm. Đây không phải tôi làm.

Cho dù Tề Nhạc có thế lực này, hắn chưa từng nghĩ tới làm cái gì trong thang máy. Nhưng đột nhiên thang máy tối lại, hơn nữa đủ loại trùng hợp như vậy, Tề Nhạc tự hỏi, đổi lại là mình chỉ sợ cũng nghi vấn.

Đúng vào lúc này, đột nhiên tòa cao ốc vang lên tiếng còi cảnh sát, tiếng còi cảnh sát làm sắc mặt Tề Nhạc tối lại.

Trong bóng đêm, Tề Nhạc vẫn nhìn rõ bộ dáng của nàng, tuy âm thanh của nàng lạnh như băng, nhưng trong mắt lại có thần sắc sợ hãi. Hiển nhiên là làm ra vẻ trấn định thôi. Một tay của nàng đặt lên ngực của mình. Một tay còn lại cầm một cái ống đồng, không phải là đèn pin. Bởi vì không có đèn pin sáng lên.

- Tiểu Lâu cô nương, cô hiểu lầm tôi rồi. Đó không phải tôi làm! Cô cũng biết, quan hệ giữa tôi và Như Nguyệt là tình lữ, cần gì làm ra chuyện này? Hôm nay tôi tới thật sự là tìm người.

Tề Nhạc thử thăm dò nói ra.

Ống đồng trong tay Tiểu Lâu đưa về phương hướng của Tề Nhạc, âm thanh lạnh lùng nói:

- Bất luận như thế nào, ra ngoài rồi nói sau. Anh ở đó nói, không được qua đây.

*****

Tề Nhạc bất đắc dĩ nhún nhún vai, dù sao trong bóng tối cũng nhìn không thấy, hắn không hề hình tượng ngồi trên gạch thang máy, nói:

- Vậy thì chờ thang máy hoạt động rồi nói sau.

Lập tức, vì ngăn ngừa hiểu lầm gì đó, hắn cũng không lên tiếng nữa, cứ ngồi ở đó, chậm chạp vận chuyển vân lực của mình điều tức.

Tiếng còi cảnh sát bên ngoài vang lên, nhưng thang máy lại không có động tĩnh gì, Tiểu Lâu thử thăm dò nhấn hệ thống gọi, nhưng không có chút âm thanh truyền tới, trong nội tâm nàng sợ hãi càng tăng thêm vài phần.

Yên tĩnh cũng không kéo dài quá lâu, Tiểu Lâu thử thăm dò nói:

- Tề tiên sinh?

Tề Nhạc không có trả lời, Tiểu Lâu hiểu lầm tuy hắn hiểu rõ, nhưng mà người ta nhìn mình thấp hắn vẫn khó chịu trong lòng.

- Tề tiên sinh, anh ở chỗ nào? Anh không nên tới gần tôi, trong tay của tôi có roi điện, nếu ngộ thương đến anh thì không tốt.

Tuy âm thanh của Tiểu Lâu vẫn lạnh lùng như trước, hơn nữa mang theo vài phần uy hiếp, nhưng lọt vào trong tay Tề Nhạc có chút buồn cười, roi điện? Vật kia có tác dụng gì với mình sao?

- Tề tiên sinh, tại sao ngài không nói chuyện?

Âm thanh của Tiểu Lâu lại vang lên, cho dù thời điểm sợ hãi, âm thanh của nàng vẫn động lòng người.

Đúng lúc này, đột nhiên con mắt của Tề Nhạc mở ra, trong bóng đêm, Tiểu Lâu mơ hồ cảm giác hai đạo thiểm điện xoẹt qua, vô ý thức nàng kêu một tiếng.

Sự thật chứng minh, một ca sĩ ưu tú, một cô gái thời điểm thét lên tuyệt đối là cao giọng tới khủng khiếp, Tề Nhạc nghe tiếng thét của nàng mà giật mình, ngay cả màng tai cũng đau lên.

- Tiểu thư, cô không cần thét lên đâu, tôi vẫn ở một chỗ không nhúc nhích này.

Tề Nhạc tức giận nói.

- Cái kia, cái kia vừa rồi là ánh sáng gì vậy?

Âm thanh Tiểu Lâu hoảng sợ.

Tề Nhạc nhẹ kêu một tiếng, nói:

- Tiểu Lâu cô nương, có phải cô có cừu oán với người nào không?

Tiểu Lâu sững sờ, nói:

- Vì sao anh hỏi vậy.

Tề Nhạc lãnh đạm nói:

- Bởi vì đột nhiên tôi cảm giác được, đột nhiên thang máy dừng lại. Hình như có người nhắm vào cô.

Cũng không phải cảm giác, mà là dò xét chân thật, tuy bị nhốt trong thang máy, nhưng tinh thần lực của Tề Nhạc không có nhàn rỗi, hắn rõ ràng cảm giác được, có năm người đang ở trong khu vực điều khiển thang máy, mà trên người của năm người này Tề Nhạc cảm nhận sát khí.

Tiểu Lâu kinh ngạc nói:

- Không có ah! Tôi chưa từng đắc tội người nào, vì sao lại có người muốn đẩy tôi vào chỗ chết chứ?

Tề Nhạc nói:

- Vậy thì phải xem chính cô rồi.

Đúng lúc này, đột nhiên sáng lên, ngọn đèn trong thang máy đã sáng, từ bóng tối có ánh sáng làm cho Tiểu Lâu thở ra một hơi, một tay vỗ ngực, thần sắc bình thản hơn rất nhiều. Lúc này nàng đã nhìn thấy Tề Nhạc ngồi trong một góc hẻo lánh, nàng có cảm giác buồn cười. Trong nội tâm thầm nghĩ, mình thật sự hiểu lầm anh ta sao?

- Rốt cục tốt, Tề tiên sinh, nếu như là hiểu lầm anh, sau này tôi sẽ xin lỗi anh.

Đột nhiên con mắt của Tề Nhạc sáng lên.

- Xin lỗi thì không cần, nhưng mà chúng ta vượt qua nguy cơ trước mắt thì nói sau.

Tiểu Lâu sững sờ. Nói:

- Nguy cơ? Không phải ra khỏi thang máy sao?

Giọng nói của nàng vừa vang lên, giống như muốn nghiệm chứng lời của Tề Nhạc, đột nhiên thang máy hoạt động, nhưng không phải đi lên, mà là lập tức hạ thấp. Lúc Tề Nhạc cùng Tiểu Lâu vừa bắt đầu tiến vào thang máy đi một lúc, thang máy đã lên tới tầng hai mươi. Lúc này đột nhiên hạ xuống, cảm giác mất trọng lượng rất mạnh, làm cho Tiểu Lâu kinh hô lần nữa.

Nói như vậy, thang máy đều có cầu chì, cho dù đột ngột không khống chế được, cầu chì cũng có thể làm thang máy đang rơi xuống dừng lại, nhưng mà, hiện tại cầu chì không nhạy, chẳng qua trong mấy cái nháy mắt, con số thang máy đã hạ xuống năm. Mà con số và tốc độ hạ xuống quá khủng bố.

Giờ này khắc này, rốt cuộc Tề Nhạc đã bất chấp hiềm nghi, phóng về trước. Hắn đã tới bên người Tiểu Lâu, một tay ôm nàng vào ngực. Có lẽ là phản ứng bản năng, lúc vừa tiếp xúc với thân thể Tiểu Lâu, một cảm giác tê dại truyền tới, chính là roi điện của Tiểu Lâu.

Mẹ kiếp, trong nội tâm Tề Nhạc thầm mắng một tiếng, nhưng hắn cũng không thèm trách cứ Tiểu Lâu. Phong vân lực trong khoảnh khắc này vận chuyển lại, đem thân thể hắn và Tiểu Lâu bao phủ bên trong. Phiêu phù cách mặt sàn thang máy ba thốn, hào quang nhàn nhạt lưu chuyển, cảm giác mất trọng lượng yếu bớt.

Cũng đúng lúc này, trong tiếng nổ ầm ầm, rốt cuộc thang máy cũng rơi xuống, chấn động kịch liệt, thang máy lay động điên cuồng, tất cả ngọn đèn lúc sáng lúc tối, toàn bộ dập tắt, hoa lửa bắn khắp nơi trong thang máy. Cảm giác sợ hãi lúc này bao phủ toàn thân của Tiểu Lâu.

Vì ngăn ngừa phiền toái không cần thiết, Tề Nhạc nương tựa theo vào phong vân lực hạ xuống, hắn lập tức thu hồi vân lực của mình, hiện tại hắn hắn chỉ hy vọng đèn trong thang máy sáng lên, Tiểu Lâu không có chú ý tới hào quang màu xanh mình phóng xuất là tốt rồi, dù sao phong vân lực có ánh sáng màu xanh, hắn khống chế không được tốt lắm.

Lúc này thang máy đã dừng lại, thân thể vừa tiếp xúc còn cảm giác rõ ràng trong nội tâm của hắn, thân thể mềm mại co giãn khác với Như Nguyệt, cảm giác thân thể Tiểu Lâu phi thường mềm mại, vòng eo hết sức nhỏ, nhu nhược không có xương, ôm trong ngực cảm giác như gối ôm, tiếp xúc thân mật như thế khiến Tề Nhạc có cảm giác sảng khoái, cảm giác mềm mại này quá mỹ diệu.

Dáng người của Tiểu Lâu không có nóng bỏng như Như Nguyệt, nhưng lại phi thường cân xứng, nhất là vòng eo nhỏ nhắn khiến người ta giật mình, lúc này ôm vào trong ngực quá tốt, cho dù Tề Nhạc nhìn thấy nhiều mỹ nữ cũng phải nhớ mong.

- Anh, anh...

Bờ môi của Tiểu Lâu biến thành xanh trắng, lần này hiển nhiên là sợ không nhẹ.

- Anh thả tôi ra.

Âm thanh tức giận vang lên, Tề Nhạc lúc này mới vô ý thức buông cánh tay ôm Tiểu Lâu ra, nhíu mày nhìn qua nàng, thầm nghĩ trong lòng, còn phản ứng lớn như vậy?

Không cám ơn ân nhân cứu mạng còn không tính, tại sao nhìn mình như cừu nhân vậy?

Tiểu Lâu nhìn qua Tề Nhạc, vành mắt dần dần hồng lên.

- Anh, anh là lưu manh, anh dùng loại phương pháp ti tiện này, tôi hận chết anh!

- A? Tiểu Lâu cô nương, cô có lầm không?

Tề Nhạc không hiểu nhìn nàng.

- Tôi vừa cứu mạng cô đấy!

Tiểu Lâu tràn ngập hận ý nhìn qua hắn, nói:

- Cứu mạng tôi? Đây không phải là anh sớm an bài tốt sao? Những con nhà giàu các người am hiểu nhất không phải là lừa gạt thể xác và tinh thần của con gái sao? Ngày hôm qua anh còn dùng chiếc nhẫn quý đánh động Hải Như Nguyệt, hôm nay anh lại dùng cách anh hùng cứu mỹ nhân lừa gạt tôi, loại người hèn hạ như anh tôi thấy quá nhiều. Tôi tuyệt đối không cho anh thực hiện được, nếu anh cường bạo thì tôi sẽ tự sát.

Vừa nói, nàng giống như làm ảo thuật, một cây dao gọt trái cây không biết lúc nào đã nằm trong tay nàng, nàng đưa lên cổ.

Nghe nàng nói, Tề Nhạc đành phải lui ra sau.

*****

- Ta kháo, tiểu thư cô có lầm không. Tôi là người vô tội a, nếu không phải vì cô, sao tôi lại bị vây ở chỗ này. Chuyện này cho thấy là nhằm vào cô. Cô có nghĩ tới không, đột nhiên từ tầng hai mươi rơi xuống, xung lượng này có khả năng giết người đấy. Cho dù tôi muốn theo đuổi cô, cũng không cần phải cầm tánh mạng của mình ra đùa nha. Huống chi, trong lòng tôi, cô còn kém xa Như Nguyệt đấy, tôi cần gì vẽ vời cho thêm chuyện. Chúng ta vận khí tốt, không có chết, cô không cảm ơn tôi cứu cô còn không tính, còn vu hãm người tốt, thật sự là chưa thấy nữ nhân nào như cô. Tùy cô nghĩ thế nào, dù sao bản thân lão tử cây ngay không sợ chết đứng.

Nếu như không phải Tiểu Lâu là đại mỹ nữ, chỉ sợ Tề Nhạc đã sớm đá cửa chạy ra ngoài rồi, từ nhỏ đến lớn, hắn ghét nhất là cảm giác bị người ta vu hãm. Năm đó, thời điểm hắn mười hai tuổi, cũng bởi vì đồng học vu hãm hắn trộm cây bút máy nên đánh đập người ta tàn nhẫn, suýt nữa đánh đồng học kia sinh hoạt không gánh vác được.

Nhưng lúc này thang máy tối lại, Tiểu Lâu không nhìn ra bộ dáng tức giận của Tề Nhạc, nghe Tề Nhạc nói, nàng cũng dần dần tỉnh táo lại, nhưng vẫn tràn ngập hoài nghi Tề Nhạc, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Anh gạt người à! Anh cho rằng mình là thần tiên sao? Nếu như không phải anh cố ý tạo ra, từ tầng hai mươi rơi xuống dưới cùng, chỉ sợ hiện tại chúng ta đã chết rồi, nhất định là anh có dự mưu tốt. Tôi tin anh mới là lạ.

Vừa nói, nàng một tay cầm dao trái cây, tay kia bối rối tìm trong túi sách của mình, nhấn lên phím của di động, không gian tối đen sáng lên.

- Không cần gọi điện thoại, nơi này ít nhất ở dưới đất khoảng tầng ba, có tín hiệu mới gặp quỷ.

Tề Nhạc tức giận hừ một tiếng.

Tiểu Lâu dùng ánh sáng di động chiếu qua hướng của hắn, thấy hắn lại ngồi vào góc hẻo lánh, trong nội tâm âm thầm thở ra một hơi.

- Ai cần anh lo, anh cho rằng nói thế tôi không phòng bị anh sao?

Tề Nhạc không có nói chuyện, trong nội tâm suy nghĩ, chính mình có nên bằng vào thực lực xông ra ngoài không? Tuy bảo vệ thang máy làm bằng vật liệu cao cấp, nhưng với thực lực của hắn phá tan cũng dễ dàng, nhưng nếu như làm vậy, thực lực của mình cũng bại lộ trước mặt của Tiểu Lâu. Nêu một người bình thường thấy mình không bình thường, hiển nhiên là chuyện hắn không muốn nhìn thấy.

Ánh sáng trên điện thoại vẫn sáng, Tiểu Lâu đang dò số, chỉ cần ánh sáng của điện thoại vãn còn, nàng mới có thể có vài phần cảm giác an toàn.

Tề Nhạc nhìn qua bộ dáng của nàng, trong nội tâm thầm nghĩ, nếu là mình thì chẳng có chuyện gì, chờ chuyện này xong rồi, làm ra động tĩnh lớn như vậy, người trong văn phòng sẽ đi cứu viện, cần gì phải mạo hiểm bạo lộ thực lực của mình chứ? Huống chi, tuy Tiểu Lâu nói độc ác, nhưng ở trong bóng tối với nữ nhân tuyệt sắc, cảm giác này phi thường không tệ. Hiện tại trên người của hắn vẫn còn hương thơm lúc ôm lấy Tiểu Lâu.

Đây không phải hương thơm của son phấn, mà là mùi hương vô cùng tự nhiên, mang theo vài phần vị ngọt như bò sữa, dường như mùi thơm trên cơ thể của Tiểu Lâu là vậy, ngửi hương khí này, Tề Nhạc thầm đắc ý, đây là ca sĩ nổi tiếng nha, ở cùng một chỗ với nàng! Trách không được nàng xem nặng trinh tiết của mình như vậy.

Tề Nhạc đang thưởng thức bộ dáng hoang mang của Tiểu Lâu, nhưng sợ hãi trong nội tâm Tiểu Lâu càng ngày càng mạnh, cho tới bây giờ, bên ngoài không có chút tiếng động cứu viện truyền tới, mà Tề Nhạc cũng không có mở miệng, trong thang máy yên tĩnh đáng sợ, làm cho thân thể nàng run nhẹ.

- Tề tiên sinh.

Tiểu Lâu thử thăm dò gọi Tề Nhạc một tiếng.

- Làm gì? Cẩn thận tôi cưỡng gian cô đấy!

Tề Nhạc tức giận ứng một câu.

Lúc này cơ thể của Tiểu Lâu vô ý thức dựa vào vách tường.

- Không. Tôi tin tưởng anh sẽ không như vậy. Vừa rồi là tôi không tốt, anh, anh đừng giận.

Khi nàng tĩnh táo lại đã suy nghĩ, nếu như Tề Nhạc thật sự có ý đồ gì với mình, cũng không có biểu hiện cả buổi không hành động như vậy, hiện tại hiển nhiên là thời cơ tốt nhất! Xem ra mình đã trách oan cho hắn rồi.

- Không, tôi không phải là người tốt. Tôi là một côn đồ, là lưu manh. Người xinh đẹp như cô phải cẩn thận.

Tề Nhạc cười hắc hắc, uy hiếp nói.

Tiểu Lâu trệ trì, nói:

- Tề Nhạc, anh còn giận tôi sao? Chờ chúng ta đi ra ngoài, tôi sẽ trịnh trọng xin lỗi anh nhé?

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không cần, sau khi rời khỏi đây. Cô đừng nói tôi phi lễ cô là được, A Di Đà Phật.

Tiểu Lâu đỏ mặt lên.

- Anh là nam nhân ah, sao lại hẹp hòi như vậy.

Tề Nhạc đứng lên, nói:

- Tôi là nam nhân, nhưng tôi vừa nói rồi, đồng thời tôi cũng là lưu manh. Mà lưu manh ở chung với một mỹ nữ xinh đẹp thế này, cô cảm thấy tôi sẽ làm cái gì?

Tiểu Lâu có chút cầu khẩn:

- Được rồi. Van cầu anh đừng nói. Tôi có chút sợ. Anh có thể trò chuyện với tôi không?

Tề Nhạc cười thầm, xem ra con gái đều sợ tối a! Điểm này thật sự là không tệ.

- Vậy cô muốn trò chuyện cái gì?

Tề Nhạc lạnh nhạt nói.

Tiểu Lâu suy nghĩ, nói:

- Nói chuyện của anh đi. Tôi rất ngạc nhiên về anh đấy. Anh và Hải tổng quen nhau bao lâu rồi? Trước kia tôi chưa từng nghe nói về anh! Vòng tròn luẩn quẩn trong xã hội thượng lưu rất nhỏ, dùng trình độ rộng rãi của anh hôm qua, có lẽ phải nổi danh mới đúng. Tại sao không có tiếng tăm gì?

Tề Nhạc nói:

- Tôi không thuộc xã hội thượng lưu, không có tiếng tăm gì là đương nhiên thôi.

Tiểu Lâu nhăn mày, nói:

- Anh thật keo kiệt. Còn giận một cô gái như tôi sao?

Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:

- Tôi nói thật thì cô không tin, tôi cũng không có biện pháp. Bây giờ nên chờ đám người sửa chữa tới đây cứu hộ thôi, cũng nên trả trong sạch cho tôi a. Nếu không, cô cần phải phụ trách tôi đấy.

Tiểu Lâu lườm hắn một cái, bộ dáng ủy khuất của hắn nàng nhìn rõ qua ánh sáng điện thoại. Không khỏi bật cười.

Tóc dài màu đen. Nụ cười giống như băng tuyết tan phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ của nàng như một thiên thần. Không khỏi làm cho Tề Nhạc nhìn mà ngây ngốc. Nhưng mà, cũng đúng vào lúc này, sắc mặt của hắn hơi đổi, thì thào tự nhủ:

- Xem ra, những người này không có ý định buông tha cho cô.

Tiểu Lâu kinh ngạc nói:

- Anh đang nói gì? Tôi không hiểu gì cả?

Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:

- Cô còn chưa tin sao? Chuyện này là có người muốn đưa cô vào chỗ chết. Nếu không, tại sao cầu chì thang máy không nhạy như vậy? Những kẻ này thật sự cẩn thận, e sợ không làm cô rớt chết, bất luận là từ động cơ nào thì chúng cũng ép cô phải chết.

Ánh mắt Tiểu Lâu nhìn qua Tề Nhạc trở nên quái dị.

- Sao anh biết những chuyện này? Chẳng lẽ ánh mắt của anh có thể thấu thị sao?

Tề Nhạc tà ác nhìn qua bộ ngực đầy đặn của nàng, cười hắc hắc, nói:

- Nếu như có thể thấu thị, tôi sẽ tự nhận mình là nam nhân hạnh phúc nhất trên đời rồi.

Gương mặt Tiểu Lâu đỏ thẫm, vô ý thức hai tay che ở ngực, ngồi xổm xuống trong góc hẻo lánh của thang máy, hơi sẳn giọng:

*****

- Vừa nghĩ anh là người tốt, thì anh là...

Tề Nhạc nói lời trêu chọc nàng:

- Là cái gì vậy?

Tiểu Lâu lườm hắn một cái, không có lên tiếng, nhưng tâm thần của nàng không còn khẩn trương, không biết vì cái gì, từ trên lý trí, nàng hoàn toàn lựa chọn tin tưởng Tề Nhạc nói, bởi vì nguy cơ vô hình đang bao phủ thân thể của nàng.

Tề Nhạc đứng lên, đi tới cửa thang máy, tinh thần lực trở nên ngưng tụ hơn, mặc dù không có thực vật hắn không thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng nương tựa vào cảm ứng tinh thần của hắn, hắn phát hiện có vài phần sát khí đang tới gần.

Động tĩnh rất nhỏ từ bên ngoài truyền tới, làm cho Tiểu Lâu càng thêm khẩn trương, chủ động đi đến bên người Tề Nhạc, thấp giọng hỏi:

- Bọn họ đang làm cái gì?

Tề Nhạc bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói:

- Tôi làm sao biết, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy. Nhưng mà, tôi thật sự khinh bỉ những tên cứu hộ của tòa nhà này. Rơi cả buổi rồi, chẳng lẽ bọn họ không phát hiện thang máy biến hóa? Chuyện này là không thể nào.

Tiểu Lâu phát hiện. Nam nhân chưa quen thuộc ở bên cạnh người mình, cảm giác an toàn vô ý thức sinh ra trong lòng nàng, ngay cả khẩn trương trong nội tâm cũng biến mất.

Đúng lúc này, đột nhiên hương vị nhàn nhạt khát thường sinh ra, cảm giác cay nồng truyền vào lỗ mũi. Không biết vì cái gì, Tiểu Lâu vào lúc này tỉnh táo lại, nàng hiện tại tin tưởng phán đoán của Tề Nhạc. Buột miệng cười, nói:

- Anh nói binh tới tướng đỡ. Nước tới lấy đất ngăn, vậy khói độc này ngăn cản thế nào?

Tề Nhạc nhìn qua bộ dáng cười nhạo của nàng, cười hắc hắc, nói:

- Hiện tại có hai phương pháp, cô có thể lựa chọn một trong số đó, tôi nói rồi cô lựa chọn.

Tiểu Lâu có chút kinh ngạc nhìn hắn, nói:

- Hai phương pháp? Nói nghe một chút.

Tề Nhạc nói:

- Phương pháp đầu tiên. Cũng không có biện pháp hữu hiệu, nhưng cũng có thể giải quyết biện pháp như vậy, rất đơn giản, đầu tiên, quần áo xé mở, sau đó cho chút nước, che miệng mũi lại để loại bỏ độc. Tuy loại phương pháp này không hoàn toàn loại bỏ khói độc, nhưng lại có thể kiên trì thời gian rất lâu.

Tiểu Lâu nghi ngờ nói:

- Thế nhưng mà, ở đâu có nước?

Nhìn qua bộ dáng nhẹ nhàng của Tề Nhạc hiện tại, hiển nhiên là không có chỗ giấu nước.

Tề Nhạc cười xấu một tiếng, vỗ vỗ bụng của mình. Nói:

- Chuyện này không đơn giản, nước ở trong này, không biết cô muốn hay không?

- Anh...

Tuy Tiểu Lâu rất đơn thuần, nhưng Tề Nhạc tỏ vẻ rõ ràng như vậy sao nàng không hiểu chứ?

- Cho dù chết cũng không muốn.

Nói đùa, nếu vì tính mạng mà dùng nước tiểu của nam nhân này, đối với nàng mà nói thật sự không bằng chết cho thống khoái còn hơn.

Nhìn qua sắc mặt Tiểu Lâu dần dần chuyển sang trắng, Tề Nhạc cũng không có ý tứ đi đùa nàng, lúc này, sương mù trong không khí dày đặc.

- Tốt. Tốt, đừng khóc nha. Tôi sợ nhất là nữ nhân khóc. Bây giờ còn có biện pháp thứ hai.

Tiểu Lâu hung hăng liếc nhìn Tề Nhạc.

- Nếu như là như vậy, anh không cần nói. Chính là bảo vệ tính mạng cho tốt.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Đương nhiên không phải, biện pháp này đơn giản rất nhiều, hơn nữa tôi tuyệt đối cam đoan sẽ sống được.

Không có người nào muốn chết, Tiểu Lâu cũng không ngoại lệ, nhìn qua Tề Nhạc cũng biến hóa.

- Vậy anh còn nói, khục khục...

Độc khí càng ngày càng khiến nàng không chịu được.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Hôn tôi.

- Anh nói cái gì?

Tiểu Lâu biến sắc.

Tề Nhạc nói:

- Tôi nói hôn tôi.

- Anh là cầm thú, thời điểm này còn muốn chiếm tiện nghi của tôi, có phải khói độc này do anh an bài hay không?

Nhìn qua Tề Nhạc, gương mặt vốn thanh thuần của nàng cũng trở nên đỏ lên.

Tề Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Đều nói nữ nhân ngực lớn là ngu ngốc, thật sự là không tệ.

Hắn nói như vậy, không đợi Tiểu Lâu kịp phản ứng, đột nhiên một tay đặt lên người của nàng, mặc cho Tiểu Lâu ngây ngốc kinh ngạc, hôn lên cánh môi mềm của nàng.

- Ân...

Tiểu Lâu dùng sức giãy dụa, lực lượng của nàng làm sao giãy dụa ra khỏi ngực của Tề Nhạc chứ? Lúc hôn Tiểu Lâu, Tề Nhạc dùng một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, tay kia nâng mũi Tiểu Lâu.

Tiểu Lâu dùng tay đẩy Tề Nhạc, nhưng mà thân thể Tề Nhạc giống như bằng thép đúc bằng, căn bản không cần làm gì, thân thể mềm mại hoàn toàn bị hắn đặt lên cửa thang máy, ngay cả cúi đầu trốn tránh cũng không được, cảm giác tê dại không ngừng từ bờ môi truyền tới, bởi vì cái mũi bị nắm, Tiểu Lâu không cách nào hô hấp, vô ý thức mở miệng nhỏ nhắn của mình ra.

Cảm giác ngọt ngào tinh khiết truyền tới, Tề Nhạc nhớ lại lúc ở thời kỳ viễn cổ cự thú, cánh môi ngọt ngào của Tiểu Lâu có hương thơm kinh người, hắn nhớ cảm giác hít th không khí tươi mát trong lành của thời kỳ viễn cổ cự thú. Cảm giác ngọt ngào truyền tới, cảm giác thơm thuần khiết! Nếu như không thân thể của Tiểu Lâu nóng hổi, giãy dụa càng ngày càng kịch liệt, hắn quên mình phải đối phó cái gì.

Cái lưỡi trơn trượt tiến vào miệng của mình, làm cho Tiểu Lâu lập tức hoảng loạn lên, hơn nữa cảm giác hít thở không thông khiến cho nội tâm của nàng tràn ngập cảm giác tuyệt vọng. Đúng lúc này, một cổ lương khí từ trong miệng Tề Nhạc truyền vào miệng nàng, lúc trước cảm giác thiếu dưỡng khí biến mất, đại não khôi phục thanh tỉnh. Miệng của Tề Nhạc đưa khí lưu tươi mát vào miệng làm cho Tiểu Lâu từ trong giãy dụa kịch liệt tỉnh táo lại.

Chuyện này, đây là chuyện gì? Trong nhận thức của Tiểu Lâu, đây tuyệt đối là hiện tượng không cách nào lý giải được. Trợn to con mắt không tạp chất nhìn hắn, ánh mắt Tiểu Lâu giật mình.

Tề Nhạc có chút đùa giỡn nháy mắt với nàng mấy cái, một tin tức truyền vào trong đầu của nàng: nếu như không muốn trở thành mù lòa, cô tốt nhất nên nhắm mắt lại, tôi không lừa cô, đây là cứu cô.

Tuy trong nội tâm tràn ngập không cam lòng, nhưng thời điểm này Tiểu Lâu không có chút chần chờ, thân thể nàng bị Tề Nhạc đặt lên cửa thang máy, mà trong miệng Tề Nhạc không ngừng truyền thanh khí cứu mạng của nàng, giờ này khắc này, Tiểu Lâu có chút mê mang, giãy dụa hoàn toàn biến mất, ngay cả đôi mắt to cũng nhắm lại, hai hàng nước mắt chảy xuống, thân thể mềm mại hơi có chút run rẩy, nhưng hai tay của nàng vô ý thức ôm eo Tề Nhạc.

Bởi vì đè ép, khiến cho thân thể Tề Nhạc cùng Tiểu Lâu tiếp xúc toàn bộ với nhau, cảm nhận cảm giác mềm mại từ người của nàng, một cảm giác không có trên người của Minh Minh, Như Nguyệt cùng Văn Đình, tuy đều là thân thể mềm mại co giãn động lòng người, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với thân thể mềm mại như vậy, cũng mang lại kích thích cho Tề Nhạc.

Tề Nhạc thầm chửi mình hèn hạ, dùng thực lực của hắn, hoàn toàn có thể bằng vào vân lực bảo hộ hai người không bị khói độc ảnh hưởng, nhưng Tề Nhạc đối với vu hãm trước đó của Tiểu Lâu, làm hắn nghĩ ra trò đùa dai, cho nên mới sử dụng phương pháp mỹ diệu này truyền không khí vào trong miệng nàng.

Tề Nhạc vô ý thức nhẹ nhàng mút cánh môi của Tiểu Lâu, đầu lưỡi cũng linh xảo trêu chọc vào. Thân thể Tiểu Lâu càng trở nên nóng bỏng, loại kích thích này chưa bao giờ trải qua, dù sao, đây không phải là mộng đẹp hay ác mộng, đây là nụ hôn đầu tiên của nàng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)