Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 176

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 176: Chiến sĩ cầm tinh heo, Quan Tĩnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Trong mắt Tiểu Lâu lúc này Tề Nhạc đã hoàn toàn biến hóa, từ khi nhìn thấy thực lực cường đại của Tề Nhạc nàng mới hiểu được vì cái gì Hải Như Nguyệt lại thích một nam nhân có bề ngoài bình thường thế này. Chuyện này cũng quá bình thường a! Đồ án Kỳ Lân kia thật đẹp cộng thêm hắn là dị năng giả ẩn thế.

Tề Nhạc lạnh nhạt nói:

- Mười hai Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng không phải toàn bộ, trong toàn bộ chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần có một dị loại riêng biệt, đó chính là tôi, là Kỳ Lân, vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.

Hắn lúc này lên xe, tiếng đóng cửa trầm thấp và động cơ Audi Q7 như con quái thú gầm rú vang lên. Vào thời điểm Tề Nhạc rời đi, nhìn qua kinh chắn gió thủy tinh Tiểu Lâu nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt của Tề Nhạc. Không biết vì cái gì đột nhiên nội tâm của nàng rất đau.

- Cậu, con...

Tiểu Lâu nghe tiếng động cơ chạy đi xa thì âm thanh của nàng lại khàn khàn.

Xương Kiệt an ủi:

- Chuyện này không thể trách con được, dù sao dùng thân phận của con hiện giờ khó tránh khỏi sẽ nghi ngờ cái gì đó. Cậu nghĩ Tề tiên sinh cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi đâu, sau này có cơ hội cậu sẽ giải thích với anh ta là được.

...

Hy Lạp, Athen.

Ngồi trong chủ vị của thần điện, Vũ Mâu tiếp tục thời gian tu luyện cố định mỗi ngày.

Đột nhiên nàng mở to đôi mắt màu tím ra và tràn ngập kinh ngạc nói thầm:

- Rốt cuộc khí tức của anh ta đã xuất hiện, mình biết ngay anh ta sẽ không dễ dàng biến mất mà.

Ánh mắt vui vẻ của nàng không chú che dấu.

- Rốt cuộc anh cũng trở về rồi, khí tức của anh cường đại như vậy, xem ra cũng nên thực hiện lời hứa rồi.

Nụ cười nhàn nhạt hiện ra trên bờ môi của Vũ Mâu, khí tức thần thánh lúc này hiện ra chung quanh thân thể của nàng.

...

Tề Nhạc cũng không quay về biệt thự Long Vực, nhiệm vụ của hắn ngày hôm nay còn chưa xong, hiện tại hắn lái xe về phía nam Kinh Thành, trong nội tâm vừa nghĩ tới hiểu lầm của Tiểu Lâu vừa rồi, bất đắc dĩ lắc đầu, nhân loại hiện giờ có tâm tư vô cùng kính đáo, đa nghi quá nhiều nên khiến quan hệ của con người với nhau bất hòa. Nhìn thấy Tiểu Lâu thanh thuần như thế lại không khác gì người khác hắn thầm nghĩ vẫn là nữ nhân của mình tốt hơn a!

Cảm giác ngọt ngào từ bờ môi của Tiểu Lâu vẫn còn đọng lại trong tâm Tề Nhạc, hắn nhanh chóng lái xe tới phía nam Tam Hoàn, bởi vì chậm trễ lúc sáng nên bây giờ là giữa trưa nên không xuất hiện tình huống kẹt xe. Căn cứ vào cảm giác tinh thần lực của mình Tề Nhạc nhanh chóng tìm được địa phương của mục tiêu, nhưng mà khi hắn đi tới nơi thì nội tâm sửng sốt.

Đây là một gian hộp đêm, từ quy mô của nó cũng không tính là lớn, thiết bị lắp đặt bên ngoài cũng đơn sơ, càng không cần phải nói bây giờ là buổi sáng. Cửa hộp đêm này vẫn chưa mở ra hoạt động, mà mục tiêu của Tề Nhạc lại nằm trong hộp đêm này.

Tề Nhạc ngừng xe lại và đẩy cửa vào. Tuy hiện tại không phải giờ hoạt động, nhưng cửa hộp đêm vẫn không có khóa, trong đại sảnh có một nhân viên đang quét dọn vệ sinh. Nhìn thấy Tề Nhạc đi vào hắn cũng không có lộ thần sắc kinh ngạc, tiện tay chỉ vào thang lầu nói:

- Đến phỏng vấn à, phỏng vấn lên lầu hai quẹo vào căn phòng bên trái.

Phỏng vấn? Đây là cái gì? Tề Nhạc có chút kỳ quái nhìn qua người này, nhưng Tề Nhạc cũng không có nói thêm cái gì, trực tiếp đi lên cầu thang. Bên tai còn nghe được âm thanh lầu bầu của nhân viên vệ sinh.

- Lớn lên thì bình thường, nhưng mà dáng người không tệ. Xem ra nhiều hơn một con vịt rồi.

Toàn thân Tề Nhạc cứng đờ. Ta kháo, hắn dám nói mình ứng lời hiệu triệu đi làm con vịt a.

Con mẹ nó! Nhưng vì tên nhân viên vệ sinh này làm cho Tề Nhạc càng nghi hoặc thân phận của tên chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cuối cùng này.

Căn cứ tinh thần lực chỉ dẫn hắn đi thẳng tới lầu ba của hộp đêm, đại sảnh phía dưới và lầu hai là nơi làm việc mà tầng ba này lại không có lắp đặt thiết bị gì, hành lang hai bên đều là các gian phòng vệ sinh rất kém cỏi, ngay cả mặt đất hành lang cũng có rất nhiều rác rưởi.

Tề Nhạc đi thẳng vào căn phòng tận cùng của hành lang, hắn dừng lại ở gian phòng này, đúng vậy, chính là trong chỗ này, tinh thần lực của hắn nói cho hắn biết người cần tìm đang ở trong này. Đưa tay gõ cửa vài cái, trong nội tâm Tề Nhạc tràn ngập chờ mong, chỉ cần tìm được tên chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần này thì xem như nhiệm vụ trước khi đi Hy Lạp đã hoàn thành. Tập trung toàn bộ nhân thủ lại thì thực lực của các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sẽ tăng thêm một bậc thang, hiện giờ hắn chỉ hy vọng chiến sĩ cầm tinh heo trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần này là một tiên thiên giác tỉnh giả như Xương Kiệt, nếu vậy thì đỡ lãng phí khí lực hơn nhiều.

Sau khi đợi cả buổi cửa mới mở ra, thời điểm Tề Nhạc nhìn thấy người ở trước mặt liền giật mình cả kinh, đó là một người trẻ tuổi, trẻ tuổi là do Tề Nhạc cố gắng quan sát gương mặt của người này, bởi vì người này không lớn hơn Điền Thử bao nhiêu và thân cao không kém gì Xương Kiệt, nhưng so với một Xương Kiệt cơ bắp thì hắn kém xa. Thân thể mập mạp của hắn đứng chắn cả cái cửa và làn da rất trắng, mái tóc dài năm tấc và ở giữa là hình mào gà, lọn tóc nhuộm thành màu vàng, tên mập mập này nhìn thế nào cũng giống một viên thịt, có lẽ nguyên nhân quá béo nên mặt của hắn chảy xệ xuống, đôi mắt nhỏ dưới sự chen chút của thịt mỡ nên khó mà mở to ra, trong đôi mắt xuất hiện hào quang hèn mọn bỉ ổi, dưới cái mũi là hai cái ria mép nhỏ dài khiến hắn nhìn lớn hơn so với tuổi thật của mình.

Ngẩng đầu nhìn Tề Nhạc, mập mạp buồn bã ỉu xìu nói:

- Làm gì? Mới tới à. Chó má, lão tử đã nói qua không cho người nào đi tới nơi này, chẳng lẽ anh không sợ bị lây bệnh à?

Tề Nhạc nhíu mày, tiến lên trước một bước đẩy tên mập mạp này đi vào phòng của mình, vừa vào cửa, thiếu chút nữa Tề Nhạc bị không khí không sạch sẽ này làm ngất xỉu tại chỗ, dựa vào, không hổ là cầm tinh heo a, địa phương hắn ở cũng chẳng khác gì chuồng heo cả. Trong phòng khắp nơi đều là quần áo bẩn, tàn thuốc đầy đất và khói bụi phủ khắp nơi, nếu so sánh hành lang đầy rác rưởi với căn phòng này có thể được gọi là phòng sát khuẩn của bệnh viện.

- Đây là chỗ anh ở sao?

Tuy Tề Nhạc từng ở trong tầng ngầm nhưng chỗ của hắn ở còn tốt hơn chỗ của tên mập mạp này nhiều.

Mập mạp bĩu môi quát:

- Mẹ kiếp, lão tử không có mời người tới, xéo đi.

Tề Nhạc nhìn qua tên mập mạp này một lượt từ trên xuống dưới, thằng này mặc cái quần cộc lớn và bộ dáng chắc chắn cả tháng chưa tắm rửa gì, trên áo của hắn có không ít dấu dầu mỡ vì hai tay liên tục chà vào bụng. Từ trên người của hắn Tề Nhạc cảm giác được khí tức sa đọa. Nhưng hắn cũng không vì hình tượng của tên mập này mà khinh bỉ hay khinh thường người ta. Dù sao trước khi trở thành người của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần hắn chỉ là một tên côn đồ mà thôi.

*****

- Cầm lấy.

Ném một điếu thuốc lá cho mập mạp, Tề Nhạc ngậm lấy một điếu thuốc cho mình.

- Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi, chỗ này quá kém.

Vừa nói hắn vung tay đốt thuốc cho tên mập, sau đó sau đó lại đi ra khỏi phòng hút thuốc.

Mập mạp ngậm lấy điếu thuốc liền sửng sốt, xoa xoa con mắt thật nhỏ của mình, hắn thật sự hoài nghi là mình lúc này đang bị hoa mắt. Bởi vì hắn nhìn thấy lúc Tề Nhạc đốt thuốc cho hắn không có dùng bật lửa. Vô ý thức hắn đi theo Tề Nhạc ra khỏi phòng.

Sau khi phun một làn khói thuốc Tề Nhạc đứng trong hành lang hỏi:

- Anh ở nơi này làm cái gì? Tên là gì?

Mập mạp nhìn qua tay của Tề Nhạc, vô ý thức trả lời:

- Tên là Quan Tĩnh, danh hoa Tiểu Tĩnh, anh nói tôi làm cái gì đây?

Khói thuốc lúc này từ trong mũi bay ra ngoài, tuy Tề Nhạc đã có chút đoán được thân phận của tên mập mạp này rồi. Nhưng từ trong miệng của hắn nghe được vẫn phải há to mồm vì kinh ngạc.

- Anh thật sự là vịt à?

Quan Tĩnh tức giận hừ một tiếng, nói:

- Kháo, anh thật sự không có văn minh chút nào, cái gì gọi là vịt ? Tôi được gọi là nam PR đấy, dáng người của tôi thế này được rất nhiều nữ nhân ưa thích đấy. Huống chi tôi cũng không thể bắt bẽ nữ nhân, công việc của tôi nhiều hơn người khác đấy, cho dù là nam hay nữ đều ưa thích tôi. Ngày hôm qua có một anh đẹp trai nói mông tôi thật no đủ sờ rất thoải mái.

- Mẹ kiếp, đây điển hình là không biết nhục mà, đã vậy còn xem đây là vinh quang nữa chứ! Đã vậy còn cái gì danh hoa Tiểu Tĩnh, ta kháo...

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Quan Tĩnh im lặng, hắn thật sự không ngờ rằng chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cuối cùng lại sa đọa tới cái dạng này.

Quan Tĩnh khinh thường hừ một tiếng, nói:

- Anh tới nơi này thì là người tốt sao? Còn không phải cũng giống như tôi? Nhưng mà nếu muốn ở lại nơi này thì phải hiếu kính tôi trước Nói như thế nào thì tôi cũng tới trước rồi.

Vừa nói hắn dựng ngón cái và ngón trỏ với nhau, hai ngón này chà xát lại làm ra vẻ đòi tiền, trên cái mặt mập mạp của hắn nở nụ cười bỉ ổi.

- Cùng rời khỏi nơi này với tôi.

Sau khi Tề Nhạc trải qua giật mình ngắn ngủi rốt cục tỉnh táo lại. Bất luận như thế nào và làm cái gì thì tên Quan Tĩnh này cũng là chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ah! Trong người của hắn kế thừa huyết mạch cầm tinh heo.

- Rời khỏi nơi này?

Quan Tĩnh có chút kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc.

- Tại sao phải rời khỏi nơi này? Chẳng lẽ anh muốn bao tôi sao?

Thông qua tinh thần lực dò xét Tề Nhạc đã hoàn toàn phát hiện thằng này vốn không phải tiên thiên giác tỉnh giả, năng lực của hắn bây giờ còn chưa thức tỉnh chút nào, nhưng mà cũng giống như cái sừng trên đầu của Yến Tiểu Ất lúc trước, với tư cách cầm tinh heo, thân thể của hắn bây giờ đã sinh ra biến hóa.

- Nếu anh muốn bao tôi ngược lại có thể cân nhắc, nhưng mà giá của tôi rất cao đấy. Ít nhất một ngày anh phải cho tôi một ngàn đồng tôi mới xem xét, như thế nào đây? Còn phải bao ăn bao ở nữa. Nhưng anh muốn công hay thụ thì tôi đều thỏa mãn cho anh. (Công và thụ là chỗ nào thì tự hiểu)

Quan Tĩnh dùng ánh mắt dâm loạn nhìn qua Tề Nhạc cười hắc hắc bỉ ổi.

Nhìn thấy dộ dáng hèn mọn bỉ ổi của thằng này cười hắc hắc da thịt run lên, Tề Nhạc lại sinh ra cảm giác ác hàn, hừ một tiếng, nói:

- Bao cái đầu của anh. Nếu như tôi đoán không sai thì hiện giờ anh đã có bệnh.

Nghe Tề Nhạc nói Quan Tĩnh liền biến sắc, thất thanh nói:

- Sao anh lại biết?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Có phải hạ thân sưng đỏ và bờ mông mọc ra cái đuôi dài không?

Quan Tĩnh nhìn thấy ánh mắt của Tề Nhạc lập lòe liền toát ra thần sắc sợ hãi, vô ý thức lui ra phía sau vài bước, nói:

- Là lão bản bảo anh tới tìm tôi đúng không?

Bịch một tiếng, thân thể mập mạp của hắn quỳ sụp xuống khóc lớn lên, gương mặt đầu nước mắt nước mũi nói:

- Đại ca, anh ngàn vạn lần đừng nói lão bản đuổi tôi đi nhé! Trong nhà của tôi trên còn có mẹ già tám mươi dưới có con mọn ba tháng tuổi đang chờ tiền của tôi đấy. Đại ca, anh biết rõ tôi có bệnh còn là bệnh giang mai nữa, tôi nhất định sẽ chữa bệnh cho tốt mà, van cầu anh đại ca à, xin anh nói tốt với lão bản giúp tôi, cùng lắm tôi chữa bệnh xong sẽ hầu hạ anh thật tốt mà.

Tề Nhạc cố nén ý cười, lạnh nhạt nói:

- Biết rõ mình có bệnh còn dám ở lại đây? Anh có bệnh còn không đi bác sĩ trị liệu, tiểu tử, đời này của anh bị hủy rồi.

Hắn mới bao nhiêu? Nếu là cầm tinh heo thì còn lớn hơn Điền Thử một tuổi a, với cái tuổi này của hắn làm sao có mẹ già tám mươi con mọn ba tháng tuổi?

Quan Tĩnh sợ hãi nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Không, không, không, đại ca, tôi nhất định sẽ trị liệu tốt mà, xin anh nói tốt cho tôi với lão bản để tôi được lưu lại, cùng lắm anh nói với lão bản là tôi sẽ tiếp nhiều khách hơn, tiếp một khách tôi chỉ lấy một trăm đồng là đủ rồi.

Tề Nhạc cau mày nói:

- Chẳng lẽ anh thật sự muốn tiếp tục sống như vậy sao? Không có ý định rời khỏi đây?

Quan Tĩnh hơi sững sờ, khổ sở nói:

- Rời khỏi đây? Đại ca, anh cũng nhìn thấy bộ dáng của tôi hiện giờ rồi, đến chỗ khác làm gì có cơm ăn chứ! Tôi một là không có bằng cấp, hai là không có bổn sự, chỉ có thể dựa vào thân thể của mình hy vọng thừa dịp tuổi trẻ có thể kiếm nhiều tiền một chút, về sau mở một tiệm buôn bán nhỏ sống qua ngày là đủ rồi. Đại ca, anh nên lưu đường sống cho tôi nha.

- Đứng lên đi huynh đệ.

Tề Nhạc vịn Quan Tĩnh đứng lên, sức nặng của Quan Tĩnh với Tề Nhạc mà nói chẳng khác gì cọng cỏ.

Nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của Tề Nhạc nhìn mình, sợ hãi trong mắt Quan Tĩnh yếu đi, nói:

- Đại ca, anh không đuổi tôi đi à?

Tề Nhạc nói:

- Không phải đuổi anh đi mà là mang anh đi. Anh ở nơi này một ngày kiếm được bao nhiêu tiền?

Quan Tĩnh gãi gãi đầu, cái mái tóc mào gà của hắn run run một cái, lẩm bẩm nói:

- Thời điểm tốt thì kiếm được hai ba trăm đồng, thời điểm không tốt thì không có khách nhân nào. Dù sao thân thể và điều kiện của tôi quá kém! Không phải người có yêu thích đặc thù thì ai đi chọn tôi chứ? Đại ca, nếu không về sau mỗi ngày tôi rút thu nhập ba thành giao cho anh, anh nói tốt với lão bản giúp tôi nhé.

Nhìn thấy bộ dạng của hắn Tề Nhạc cảm giác được bi ai trong lòng, không có người nào nguyện ý sống trong cảnh này, nếu như không vì sống sót thì ai có khả năng để bức bách tới tình trạng này?

Thở dài một tiếng, nói:

- Như vậy đi, anh đi theo tôi thì không cần tiếp khách nữa đâu, tôi quản ăn ở của anh, mỗi tháng còn cho anh tiền lương ba ngàn, anh có nguyện ý làm hay không?

Quan Tĩnh sững sờ, có chút quái dị nhìn qua Tề Nhạc.

- Đại ca, anh thật sự bao tôi sao? Tuy giá tiền hơi thấp một chút nhưng chúng ta đã nói, tôi chỉ phục vụ anh và không làm việc khác, hơn nữa giá tiền này của anh hơi thấp cho nên mỗi ngày chỉ có thể làm một lần.

*****

- Kháo, anh cứ thích làm cái công việc này mãi sao?

Tề Nhạc đá vào người Quan Tĩnh làm hắn té ngã.

- Đi theo tôi thì sau này anh là huynh đệ của tôi, không cần anh đi tiếp khách cái gì, chỉ cần anh gọi tôi một tiếng lão đại là đi theo tôi lăn lộn đủ rồi.

Tuy Quan Tĩnh bị đá té ngã xuống đất nhưng không có chút cảm giác tức giận nào, con mắt sáng rõ nhìn qua thân thể to lớn của Tề Nhạc, hưng phấn nói:

- Đại ca, chẳng lẽ anh là xã hội đen? Tốt, tôi sẽ đi theo anh lăn lộn. Đại ca, anh biết không? Tôi vẫn luôn tưởng tượng phim Young and Dangerous [Phim: Người trong giang hồ] đấy! Nhưng mà tôi bị bệnh...

Tề Nhạc lúc này là triệt để im lặng.

- Ít nói nhảm, đi theo tôi thì tôi sẽ chữa bệnh cho anh, điều kiện vừa rồi không có thay đổi. Cũng không cần anh tiếp khách làm gì, nhưng mà chúng ta đã nói một khi đi cùng tôi thì anh không được hối hận, tôi muốn anh làm gì thì anh phải làm cái đó, nếu không thì... Hừ hừ.

Vừa nói tay phải Tề Nhạc đưa lên, hồng sắc quang mang hiện ra ngoài, cửa phòng của Quan Tĩnh lập tức hóa thành tro tàn.

Quan Tĩnh nhìn qua Tề Nhạc liền há to mồm.

- Trời ạ! Tôi không nằm mơ chứ?

Tề Nhạc đi tới bên người của hắn lạnh nhạt nói:

- Đi cùng tôi nhanh, không cần mang theo cái gì cả, từ hôm nay trở đi anh là tiểu đệ của tôi.

Quan Tĩnh thử thăm dò:

- Tôi... Hiện giờ tôi có thể hối hận không?

Tề Nhạc lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói:

- Nếu như anh có thể khá hơn cánh cửa này thì tùy anh.

Đối với gia hỏa như vậy phải uy hiếp mới dễ bảo được.

Tề Nhạc không có trực tiếp mang theo Quan Tĩnh trở về mà đưa hắn tới một trung tâm tắm rửa, phải rửa sạch sẽ mùi hôi trên người của hắn mới dám mang về được. Sau đó còn mua cho hắn bộ quần áo mới lúc này mới mang theo hắn trở lại biệt thự Long Vực. Thời điểm vừa rời khỏi hộp đêm với Tề Nhạc, Quan Tĩnh còn có chút không muốn, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe bảo bối của Tề Nhạc lập tức như biến thành người khác, lão đại dài lão đại ngắn còn thân thiêt hơn cả Điền Thử.

- Đại sư. Thằng này giao cho ngài đấy, hắn là cầm tinh heo. Tôi cảm thấy ngài nên giác tỉnh cho hắn còn tốt hơn tôi nhiều.

Tề Nhạc vừa về đến biệt thự liền đem Quan Tĩnh ném cho Trát Cách Lỗ, so kiên nhẫn thì đại sư Trát Cách Lỗ mạnh hơn hắn nhiều.

- A Di Đà Phật, Tề Nhạc. Rốt cuộc anh cũng hoàn thành tất cả rồi. Chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đã đầy đủ cả.

Trát Cách Lỗ lộ rất kích động, tuy bề ngoài của Quan Tĩnh làm cho hắn có chút khó tiếp nhận, nhất là mái tóc mào gà kia, nhưng các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tập hợp đầy đủ vẫn làm hắn cảm thấy hưng phấn và vui mừng.

Đem Quan Tĩnh ném cho đại sư, Tề Nhạc âm thầm thở ra một hơi, thẳng thắn mà nói. Trong lòng của hắn phi thường đồng tình với tao ngộ của Quan Tĩnh, trên đường trở về Quan Tĩnh nói cho hắn biết mình từ nhỏ là cô nhi sinh ra ở Dương Châu, điều kiện của Dương Châu kém xa Kinh Thành, tiền cứu tế của quốc gia kém hơn ở Kinh Thành vài lần. Từ khi mười một, mười hai tuổi đã phải đi ra ngoài lưu lạc tìm cái ăn cái mặc. Đã làm bán hàng đa cấp, đã làm trợ thủ đầu bếp, đến cuối cùng đi tới Kinh Thành trở thành một gã Nam PR , so sánh với hắn thì Tề Nhạc khá hơn rất nhiều. May mắn Quan Tĩnh tuổi còn nhỏ, sau này còn có thời gian điều chỉnh bản thân, Tề Nhạc ném hắn cho đại sư cũng có nguyên nhân cả, hy vọng có thể thông qua phật khí của đại sư hóa giải các loại cảm xúc mặt trái trong lòng hắn, hơn nữa còn điều chỉnh những biến hóa trên người.

- Tề Nhạc, vừa rồi có điện thoại tìm anh.

Minh Minh từ trên lầu đi xuống. Nhìn thấy Tề Nhạc nàng liền chạy tới nắm tay hắn.

Tề Nhạc mỉm cười, sau khi hắn trở về Minh Minh đã khôi phục nét hoạt bát của mình.

- Là ai tìm anh vậy?

Minh Minh cười thần bí, nói:

- Anh đoán đi.

Nhìn qua bộ dáng của nàng trong lòng Tề Nhạc khẽ động, nói:

- Không phải là Hy Lạp điện thoại tới chứ.

Minh Minh giật mình nhìn hắn, nói:

- Làm sao anh biết?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Bởi vì anh thông minh mà.

Minh Minh làm ra bộ dáng nôn mửa.

- Còn thông minh kìa? Cũng không biết ai bị đuổi học. Nhưng anh đoán rất đúng, chính là từ Hy Lạp gọi điện tới đây, là cô nàng Athena. Nàng nói hy vọng chúng ta có thể mau chóng đến Hy Lạp để thực hiện lời hứa của mình.

Hào quang trong mắt Tề Nhạc lập lòe, nói:

- Nàng đã biết được anh trở về rồi. Từ Hy Lạp đến Viêm Hoàng, khoảng cách xa như vậy nàng vẫn cảm nhận được khí tức của anh, xem ra anh vẫn đánh giá thấp nàng rồi.

Minh Minh vẻ mặt chờ mong nhìn qua Tề Nhạc nói:

- Chúng ta đi lúc nào đây?

Chuyện Lâm Nhất Phàm nàng không phải cần suy nghĩ tới, có thể đi cùng với Tề Nhạc tới Hy Lạp chơi một lần chính là hy vọng lớn nhất của nàng, hai người tách ra nửa năm Tề Nhạc mới quay trở về nhà, Minh Minh trong lúc bất tri bất giác phát hiện mình ỷ lại vào Tề Nhạc rất nhiều.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Vũ Mâu còn nói cái gì không?

Minh Minh nói:

- Nàng nói nếu như chúng ta quyết định thời gian xong thì sớm điện thoại thông báo cho nàng biết, nàng sẽ phái người tới đón chúng ta. Anh cảm thấy thế nào?

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Có cái gì không tốt, chúng ta cũng không quen thuộc Athen kia, vậy thì bảo nàng đón đi. Em điện thoại cho nàng bảo năm ngày ngày sau sẽ tới. Thời gian năm ngày đủ cho anh giải quyết xong chuyện bên này rồi. Lần này chúng ta không chỉ đi Hy Lạp mà thuận tiện đi vòng quanh Châu Âu mới tốt.

Minh Minh gật gật đầu, nàng kích động rời đi, có nữ nhân nào không muốn ở chung với nam nhân mình yêu thương chứ? Lần này được đi chơi với Tề Nhạc thật lâu sao không vui vẻ?

- Tề Nhạc, có một vị tiên sinh và một vị tiểu thư tới tìm anh.

Chu thúc lặng yên không một tiếng động đi tới bên người Tề Nhạc thông báo.

- Tìm tôi?

Tề Nhạc quay người lại có chút kinh ngạc nhìn qua Chu thúc. Trong nội tâm khẽ động, hắn đã đoán được người tới là ai rồi, chỉ có điều không nghĩ tới bọn họ lại tới đây nhanh như vậy.

Chu thúc gật gật đầu, nói:

- Anh bây giờ càng ngày càng thuần thục nhiều, lúc trước tôi quả thật không nhìn lầm anh.

Tề Nhạc phi thường tôn kính với Chu thúc này, sau khi hắn gật đầu rồi mới đi vào đại sảnh.

Đúng như Tề Nhạc đã suy đoán, người tới là Xương Kiệt cùng Tiểu Lâu. Tiểu Lâu lúc này thay một bộ trang phục khác rồi, vốn là chiếc váy dài màu đen đổi thành màu lam nhạt nhưng kiểu dáng vẫn giống nhau, tóc dài màu đen chỉnh tề rủ xuống sau lưng nàng. Mái tóc dài màu đen rủ xuống gần đất kia dù không phải mới nhìn thấy cũng khiến Tề Nhạc nhìn thêm vài lần.

Nhìn thấy Tề Nhạc tới Tiểu Lâu vội vàng đứng lên, lộ ra thần sắc áy náy nhìn Tề Nhạc nói:

- Tề tiên sinh, lúc nãy thật xin lỗi anh, tôi theo cậu tới đây để xin lỗi anh. Phi thường cảm tạ anh cứu mạng tôi vào hôm nay. Sau này có gì cần trợ giúp Tiểu Lâu chắc chắn không từ chối.

*****

Tề Nhạc đi tới bên cạnh hai người. Chỉ vào ghế nói:

- Không có gì, chuyện xảy ra vào buổi sáng tôi sớm quên rồi. Việc nhỏ mà thôi, nhưng nếu Tiểu Lâu tiểu thư nguyện ý giúp thì tôi có chuyện nhỏ muốn nhờ.

Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc, lần này nàng tới một là biểu lộ áy náy với Tề Nhạc. Hai là đến đây lấy lòng Tề Nhạc, sau khi nàng nghe Xương Kiệt phân tích cảm thấy Tề Nhạc nhất định không phải người bình thường, huống hồ còn là người cứu mạng nàng nên đến đây xin lỗi. Nhưng nàng không nghĩ tới Tề Nhạc không chút khách khí nhờ nàng ngay.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Kỳ thật cũng không có gì, tôi chỉ mời Tiểu Lâu tiểu thư làm người phát ngôn cho công ty của tôi thôi. Về phần vấn đề trả thù lao chúng ta bàn sau.

Không đợi Tiểu Lâu mở miệng, Xương Kiệt đã cướp lời.

- Người phát ngôn? Có lẽ Tề tiên sinh còn không biết Tiểu Lâu là chưa bao giờ làm bất cứ chuyện quảng cáo nào, nàng chỉ ca hát mà thôi, nàng chỉ thích hát và không làm chuyện gì khác.

Tề Nhạc nhìn qua Xương Kiệt, mỉm cười nói:

- Xương Kiệt đại ca, không nên gọi tôi là tiên sinh hay không tiên sinh. Trực tiếp gọi tên của tôi là được rồi, tôi đã cân nhắc chuyện làm người phát ngôn này Tiểu Lâu tiểu thư là người thích hợp nhất, quảng cáo cũng không làm mất quá nhiều thời gian của nàng đâu. Hơn nữa tôi muốn Tiểu Lâu tiểu thư làm người phát ngôn cho sản phẩm này nàng nhất định phi thường hứng thú.

Tiểu Lâu có chút tò mò nói:

- Tề tiên sinh đã cứu mạng Tiểu Lâu, nếu như chỉ mời quảng cáo thì Tiểu Lâu nhất định không chối từ, chỉ cần không phải những quảng cáo... ăn mặc hở hanglà được rồi.

Bởi vì Tiểu Lâu là cháu gái của Xương Kiệt nên Tề Nhạc đã biểu hiện thực lực trước mặt của bọn họ, lúc này hắn không cần che dấu cái gì. Đem Kỳ Lân Châu lấy ra ngoài.

Hào quang lóe lên, một quả trái cây màu xanh da trời hiện ra ngoài.

Kỳ Lân Châu huyễn lệ làm ánh mắt Tiểu Lâu dừng lại một lúc. Lúc nàng nhìn thấy trong tay của Tề Nhạc cầm một quả trái cây kỳ dị thì cái miệng nhỏ hơi nhếch lên.

Nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Lâu Tề Nhạc nhớ lại một màn xảy ra trong thang máy, mỉm cười nói:

- Tôi chỉ mời Tiểu Lâu tiểu thư làm đại diện quảng cáo thôi, kỳ thật sản phẩm là hoa quả, đến lúc đó chỉ cần quay chụp một ít bộ dáng Tiểu Lâu tiểu thư ăn trái cây là được, đây có tính là hở hang gì không?

Vừa nói, hắn cầm trái cây đưa vào trong tay của Tiểu Lâu, tiếp tục nói:

- Loại hoa quả này là một giống do công ty của tôi trồng, tất cả hoàn toàn tự nhiên và tinh khiết, không có bất kỳ ô nhiễm nào, chẳng những hương vị tốt còn có lợi cho sức khỏe. Sự tinh khiết của nó giống như khí chất của Tiểu Lâu tiểu thư, cho nên tôi hy vọng cô có thể giúp tôi chuyện này, tôi nghĩ quảng cáo như vậy cũng không có gì khó khăn.

Rốt cuộc đáp án cũng công bố, Tề Nhạc bảo Như Nguyệt đi đăng ký chính là công ty kinh doanh hoa quả. Đây là chỗ tốt khi hắn quay về thời kỳ viễn cổ cự thú, vi trợ giúp nhân loại thời kỳ viễn cổ cự thú đối kháng Cửu Lê Tộc, Tề Nhạc quyết định đem vũ khí lạnh chuyển qua vũ khí nóng. Mà vũ khí nóng có nguồn phát ra từ Hồ Quang cùng Dịch An Thánh Hỏa Giáo. Nhưng dù mọi người là huynh đệ nhưng Tề Nhạc cũng không cưỡng bức lấy đồ của người ta, dù sao Thánh Hỏa Giáo là đầu cơ trục lợi, trực tiếp mua là được rồi. Nhưng mà tiền mua vũ khí lại không nhỏ chút nào. Cho nên thời điểm ở lại thời kỳ viễn cổ cự thú hắn đã suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng lấy một ít đồ vật thời kỹ viễn cổ cự thú đi về hiện tại bán lấy tiền, sau đó dùng tiền này mua vũ khí đưa về thời kỳ viễn cổ cự thú.

Thứ gì của thời kỳ viễn cổ cự thú mà thời hiện đại không có? Tề Nhạc cẩn thận suy nghĩ một lúc liền phát hiện dễ dàng kinh doanh và sinh ra hiệu quả nhanh nhất chính là hoa quả, đây tuyệt đối là hoa quả sinh thái hoàn toàn tự nhiên và tinh khiết nhất!

Những giống cây đặc thù này không thể trồng ở hiện tại, mặc dù chỉ bán hoa quả nhưng tuyệt đối là ngành sản xuất lũng đoạn. Thử hỏi trừ hắn có thể bằng vào Côn Lôn kính trở lại thời kỳ viễn cổ cự thú ra còn có ai có khả năng có được hoa quả đặc thù như vậy? Cho nên, kinh doanh của tập đoàn Kỳ Lân chủ yếu là hoa quả, Tề Nhạc lại bảo Như Nguyệt chuẩn bị nhà kho cũng dùng vào việc cất giữ hoa quả. Chỉ cần đi vào thời đại viễn cổ cự thú dùng lực lượng của hắn bây giờ, Kỳ Lân Châu có thể chứa động số lượng cực kỳ khủng bố, thừa sức đem ra kinh doanh.

Tiểu Lâu tiếp nhận hoa quả trong tay Tề Nhạc, vỏ của quả trái cây màu xanh này tuyệt đối không có khuyết điểm nhỏ nhặt nào, vỏ trái cây óng ánh như có thể nhìn thấy chất lỏng bên trong nó, đây chính là hoa quả đấy, nhưng nó lại giống một khối bảo thạch hơn.

- Đây là hoa quả sao? Tại sao trước kia tôi chưa từng nhìn thấy qua?

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Nếu như cô đã từng gặp qua thì tôi cũng không cần kinh doanh nữa. Tiểu Lâu tiểu thư, nếu như cô tin tưởng tôi vậy thì mời cô nếm thử. Tôi nghĩ cô vĩnh viễn không bao giờ quên hương vị của nó đâu.

Phải biết rằng, đây là hoa quả tốt nhất trong thời kỳ viễn cổ cự thú đấy, Tề Nhạc đã tên cho nó là Lam Bảo Thạch.

Tiểu Lâu lần này không do dự bởi vì nàng không hy vọng Tề Nhạc lại sinh ra hoài nghi với nàng, đặt trái cây lên môi của mình dùng răng cắn một cái, một dòng nước ngọt ngào mát lạnh truyền vào trong miệng nàng, cảm giác tươi mát mà tràn ngập hương khí trong nháy mắt tràn ngập toàn thân của nàng. Ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông như mở rộng ra, thịt quả mềm không biết nàng đã ăn hết từ khi nào.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Nó tên là Lam Bảo Thạch, chẳng những có hiệu quả thông mạch đồng thời nó còn có đặc điểm lớn nhất là thay thế nước hoa, thích hợp cho nữ nhân dùng, đem kết hợp hoàn mỹ hơn với hương thơm tự nhiên của nữ nhân. Mỗi một nữ nhân sau khi ăn nó sẽ có hương khí khác nhau, cho nên nó tuyệt đối là độc nhất vô nhị và không có hoa quả nào thay thế được.

Xương Kiệt khẽ nhíu mày, gương mặt cương nghị của hắn có chút quái dị.

- Huynh đệ, anh không phải đang nói đùa chứ. Tại sao tôi cảm thấy anh giống như thần côn vậy, tôi còn chưa từng nghe hoa quả nào có hiệu quả thần kỳ như vậy.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Có phải thần côn hay không thì phải xem Tiểu Lâu tiểu thư thể nghiệm hiệu quả chính thức của nó rồi mới nói được. Qua vài ngày tập đoàn của tôi sẽ đưa hoa quả này cho các cơ quan quốc gia tiến hành nghiên cứu thành phần của nó, sau khi có kết quả không độc hại thì nó sẽ chính thức bày ra trước mặt của công chúng, như vậy sẽ khiến dân chúng an tâm khi dùng những loại hoa quả này.

Xương Kiệt từ chối cho ý kiến nhìn qua Tề Nhạc, trong lòng hắn còn rất khó tiếp nhận một loại hoa quả đã có hiệu quả thông gân mạch còn có thể sinh ra hương khí tự nhiên, điều này thật sự khiến người ta khó tin được.

Nhưng mà Xương Kiệt không tin cũng không có nghĩa là Tiểu Lâu cũng không tin, nhìn qua Tề Nhạc Tiểu Lâu nói:

- Tề tiên sinh, hiệu quả duy trì của hương khí khi ăn Lam Bảo Thạch là bao lâu?

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Tiểu Lâu tiểu thư, chuyện hiểu lầm hôm nay bỏ đi, nếu như có thể chúng ta nên xem nhau là bạn, cô cứ trực tiếp gọi tên của tôi. Về phần hiệu quả của Lam Bảo Thạch cụ thể còn rất khó nói, nhất định phải thông qua đủ loại thí nghiệm mới có thể xác định cuối cùng, dù sao tình huống thân thể mỗi người không giống nhau, đơn giản mà nói nam nhân và nữ nhân có sự khác biệt rất lớn. Nhưng mà sau khi bạn của tôi nếm thử hương khí có thể duy trì được hai giờ. Hơn nữa hương khí do Lam Bảo Thạch kích phát là hương thơm tự nhiên của bản thân, không nói lấy lòng người khác, ít nhất có thể hoàn toàn lấy lòng chính mình nên làm cho người ta cảm thấy hiệu quả rất thỏa mãn. Bất luận là nội tâm hay sinh lý đều có được hiệu quả thỏa mãn này.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)