Vay nóng Tinvay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 188

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 188: Hiên Viên Kiếm phá Tu La đao
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


Lực lượng của chòm sao Ma Yết không ngừng truyền vào trong cơ thể của hắn, một thân áo giáp màu vàng lặng yên không một tiếng động bao phủ lấy thân thể của Miyaluo. Áo giáp rất đơn giản, không phải là giáp bọc toàn thân, mà là áo giáp bảo vệ tay đặc thù bảo hộ từng bộ vị. Chỉ có cánh tay phải của hắn không có một tấm giáp trụ nào.

- Chòm sao Ma Yết không cần phòng ngự, lực lượng của ngôi sao của tôi chỉ biết tăng cường lực công kích của tôi. Tôi cũng chỉ cần công kích. Công kích chính là toàn bộ những gì tôi có.

Nhìn chăm chú Tề Nhạc, Miyaluo nói ra đặc điểm lực lượng của ngôi sao mình.

Cảm nhận được biến hóa khí tức cánh tay phải của Miyaluo, sắc mặt Tề Nhạc không khỏi thay đổi, khí tức sắc bén mạnh thật. Lúc này đây không thể dùng từ thảm liệt để hình dung, mà hoàn toàn như là khí tức tới từ địa ngục, tràn ngập khí tức hủy diệt.

Miyaluo lúc này đây không xông về phía Tề Nhạc nữa mà chậm rãi giơ cao cánh tay phải khỏi đầu:

- Nếu như anh có thể tiếp được một đao của tôi, như vậy tôi vui lòng chấp nhận kết quả thất bại.

Vừa nói, thân thể của hắn đã động. Cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, áo giáp màu vàng trên cánh tay phải rõ ràng kéo dài xuống đao, lúc này, Tu La đao đã không còn là cánh tay phải của Miyaluo, mà căn bản chính là toàn thân của hắn.

- Thân đao hợp nhất, hoàn toàn phát huy ra lực công kích của Tu La đao, không thành công tức thì xả thân, Miyaluo, anh sao phải khổ vậy chứ?

Cảm thụ được chiến ý ngập trời của Miyaluo, Tề Nhạc không khỏi toát ra một tia cười khổ nhàn nhạt.

- Nếu như tôi lại dùng những phương pháp khác đánh bại anh, đó là vũ nhục anh. Như anh mong muốn. Anh sẽ thấy năng lượng sắc bén nhất thiên hạ.

Học bộ dạng của Miyaluo, Tề Nhạc cũng đem thân thể của mình dời sang một bên.

Quang mang màu bạc bên trên Kỳ Lân Tí biến mất, quang mang Vân Lực cũng đã biến mất, năng lượng như hoàng kim xuất hiện trên cánh tay phải của hắn đồng dạng Miyaluo. Năng lượng màu hoàng kim một mực từ cánh tay phải lan tràn đến hắn đùi phải, khiến cho thân thể hắn tạo thành một cái phong nhận thật lớn. Chỉ có điều, hắn chính là mũi kiếm, hơn nữa năng lượng năng lượng mũi kiếm phóng ra tới 3 tấc.

Năng lượng cứng lại không sinh ra cảm giác phun ra nuốt vào, năng lượng sắc bén hoàn toàn nội liễm, im im lặng lặng nhìn chăm chú Miyaluo.

Mephisto đột nhiên giật mình phát hiện, đồ án Kỳ Lân trên người Tề Nhạc không thấy, thay vào đó là bộ ngực hắn xuất hiện một đồ án y hệt Thái Dương. Thái Dương quang mang trải rộng một vòng, đồ án màu vàng nhìn bề ngoài tựa hồ hoàn toàn tràn ngập ở giữa thiên địa tựa như Thái Dương chính thức. Mà ở trên lưng của hắn, một vòng trăng tròn xuất hiện phía dưới xương bả vai trái. Ánh trăng phổ chiếu xuống khiến tinh mang tràn ngập phần lưng rộng lớn.

Năng lượng cường thịnh hoàn toàn bày ra, khí tức sắc bén mặc dù không có lộ ra ngoài, nhưng lúc này Tề Nhạc đứng ở nơi đó lại làm cho Mephisto phát ra sự sợ hãi từ sâu trong nội tâm.

- Miyaluo, nhận thua đi.

Mephisto điên cuồng hét lên một tiếng.

- Không --.

Không ai có thể ngăn cản Miyaluo phát ra một đao kia, một đao kia đã ngưng tụ toàn bộ năng lượng của hắn, cũng ngưng tụ tánh mạng của hắn. Nhìn Tề Nhạc, trong mắt của hắn toát ra vẻ hưng phấn, vui mừng. Tựa hồ tại vì Tề Nhạc chịu dùng loại phương thức này chiến đấu để tán thưởng hắn. Miyaluo động, không phải thân thể của hắn động mà là đao, Tu La đao.

- Chòm sao Ma Yết Tinh Tọa Thủ Hộ Giả tối chung Áo Nghĩa, tu -- la -- địa -- ngục -- trảm --.

Miyaluo báo ra tên chiêu thức của mình, thân thể của hắn tại thời khắc này hoàn toàn biến mất, trong đêm tối chỉ có chuôi trường đao màu vàng cực lớn.

Mephisto nhắm hai mắt của mình lại, hai nắm đấm không biết lúc nào đã siết chặt. Năng lượng của Tề Nhạc mạnh như thế nào, hắn đã nghĩ tới kết quả.

Thanh Tu La đao màu vàng trong sát na đi tới trước người của Tề Nhạc, nhưng Tề Nhạc vẫn không nhúc nhích, cũng không có phát động công kích, mặc kệ cho lưỡi đao màu vàng Khai Thiên Ích Địa đánh tới, không nghiêng người tránh né. Cũng có thể nói, hắn tùy ý Miyaluo dùng tánh mạng đánh lên thân thể của mình.

Không âm thanh âm phát ra, thậm chí ngay cả tiếng xé gió đều không có, hết thảy đã xong. Khi khi tức sắc bén đạt tới đỉnh điểm thì hiểu quả của phủ cực thái lai (đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng) đã tới.

Yên tĩnh, tuyệt đối yên tĩnh. Mephisto cũng không cách nào tưởng tượng kết cục cuối cùng.

Hắn thật lâu không muốn mở ra ánh mắt của mình, bởi vì hắn không muốn nhìn hai nửa thi thể của Miyaluo.

Nhưng mà, cuối cùng hắn vẫn phải mở mắt ra, điều mà hắn thấy không giống như trong tưởng tượng của mình.

Tề Nhạc như trước đứng ở nơi đó, hai tay vẫn chắp sau lưng, ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, đồ án trên người đã hoàn toàn biến mất. Miyaluo cũng cũng không bị chém thành hai nửa, hắn đứng ở trước mặt Tề Nhạc bảo trì tư thái công kích trước đó. Cả người hắn xuất hiện một đạo tơ máu, từng giọt máu tươi chậm rãi chảy xuôi xuống. Quang mang màu vàng hoàn toàn biến mất, hắn ngơ ngác đứng ở nơi đó nhìn Tề Nhạc, thậm chí không có chút cảm xúc chấn động nào.

- Mi -- ya -- luo --.

Thân thể mập mạp của Mephisto bằng tốc độ kinh người lao đến.

- Đứng lại!

Thanh âm trầm thấp vang lên, một mặt khí tường màu nâu xanh của gió ngưng tụ thành chặn thân thể của Mephisto lại.

- Anh muốn làm gì? Chẳng lẽ tôi ngay cả quyền nhặt xác cho hắ́n cũng không có sao?

Mephisto phẫn nộ nhìn cường giả đến từ đông phương này.

Tề Nhạc thản nhiên nói:

- Nếu như anh không muốn cho hắn chết, vậy đứng ở nơi đó không nên cử động, cũng không cần quấy rầy tôi.

- Hả?

Mephisto sửng sốt một chút.

- Anh, anh nói cái gì? Chẳng lẽ, chẳng lẽ Miyaluo còn chưa chết sao? Điều này làm sao có thể?

Dưới tác dụng của Tu La Địa Ngục trảm, kết quả chỉ có hai cái, một cái là địch nhân chết, một cái là chính mình chết. Mephisto rất rõ ràng kết quả này, kết cục trước kia đều là địch nhân chết. Mà bây giờ hiển nhiên là Tề Nhạc đã lấy được thắng lợi cuối cùng, như vậy kết quả chỉ có thể là Miyaluo chết ah! Nhưng mà, người nam nhân trước mắt này lại nói...

- Anh rất muốn hắn chết sao? Tôi nói hắn không chết được. Hắn sẽ không chết được.

Tề Nhạc động, thân ảnh hắn lóe lên đã tới trước người Miyaluo. Quang mang màu xanh da trời phiêu nhiên mà ra ôm ấp lấy thân thể của Miyaluo, ngay sau đó, tay phải của hắn giơ lên. Thân hình của Miyaluo tương đương Tề Nhạc, hắn nâng lên tay phải để dễ dàng đụng vào đầu ngón tay út của Miyaluo. Lục sắc quang mang nhàn nhạt xuất hiện trên ngón trỏ tay phải của Tề Nhạc, hắn từ đạo tơ máu của Miyaluo chậm rãi trượt qua, những nơi đi qua, tơ máu lại lặng yên không một tiếng động biến mất.

Quang mang màu xanh lá tiếp tục lan tràn, khi ngón trỏ tay phải của Tề Nhạc thu hồi từ chân phải của thì từng đạo tơ máu đã biến mất như chưa từng xuất hiện. Da thịt Miyaluo vẫn bóng loáng như cũ, chỉ có điều, bộ dáng bây giờ của hắn không quá lịch sự mà thôi. Quần trên đùi phải bị cắt nát, giày cũng bị rách rưới lộ ra cái đùi trắng. Đương nhiên không thể giống nữ nhân vì cơ bắp trên đùi của hắn.

*****

Hừ nhẹ một tiếng, Miyaluo há mồm phun ra một ngụm máu tươi, Tề Nhạc giơ tay phải lên nâng vai phải của hắn khiến cho hắn không đến mức uể oải ngã sấp xuống.

Miyaluo một lần nữa lại có hô hấp, hắn thở hào hển từng ngụm từng ngụm nhìn Tề Nhạc, trong mắt toát ra quang mang khó có thể lý giải:

- Vì sao? Nói cho tôi biết vì sao?

Tề Nhạc nhìn hắn, trên mặt toát ra một tia mỉm cười thản nhiên:

- Cái gì vì sao? Vì sao không giết anh sao? Giết anh đối với tôi có chỗ tốt gì. Anh là Tinh Tọa Thủ Hộ Giả, tôi là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Nhiệm vụ của chúng tôi đều là thủ hộ, tuy rằng đối tượng thủ hộ tất cả không giống nhau, nhưng mà chúng ta không phải là địch nhân. Vũ Mâu hy vọng chúng ta có thể trở thành bằng hữu, tôi cũng hy vọng như vậy. Huống chi, chúng ta chỉ là luận bàn mà thôi, mỗi lần luận bàn đều muốn giết người, vậy phải giết bao nhiêu người?

- Nhưng mà, nhưng mà vừa rồi tôi muốn giết anh.

Miyaluo suy yếu nói.

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Nếu như năng lực của anh uy hiếp được tánh mạng của tôi thì anh bây giờ đã chết. Kỳ thật, anh không cần nhụt chí. Anh thua cũng không oan uổng.

Ánh mắt Miyaluo nhìn Tề Nhạc biến đổi:

- Có thể nói cho tôi biết hay không, đó là cái gì? Là cái gì đánh bại Tu La đao của tôi?

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Dùng thực lực của anh chứng minh anh có tư cách biết rõ nó.

Nói tới chỗ này, mục quang của Tề Nhạc trở nên thâm trầm rất nhiều:

- Tại nước cộng hòa Viêm Hoàng chúng tôi, thượng cổ đã từng truyền lưu thập đại thần khí, trong thập đại thần khí có một thần khí có lực công kích cường đại nhất. Nó đại biểu cho phong phạm vương giả đại biểu cho sự sắc bén cứng rắn vô đối. Tên của nó là Hiên Viên Kiếm!

- Hiên Viên Kiếm? Thần khí?

- Đúng vậy, anh không phải thua bởi tôi, mà là đã thua bởi Hiên Viên Kiếm. Đừng nói là Tu La đao. Coi như là Quyền Trượng Chiến Thắng cũng không cách nào so sánh sự sắc bén với nó. Kỳ thật, các người cũng không biết, tôi cùng Vũ Mâu đã từng so chiêu.

Bức từng gió ngăn cản Mephisto lúc này đã biến mất, hắn nhịn không được tiến lên vài bước, hỏi:

- Kết quả đó như thế nào? Ai thắng ai thua?

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Giống như Miyaluo ở trước mặt tôi đã chứng minh thực lực của chính mình. Tôi cũng đã chứng minh thực lực của mình trước mặt Vũ Mâu. Vì thế, chúng tôi mới có thể đạt thành quan hệ hợp tác, vì thế, nàng mới có thể trở thành vị hôn thê của tôi, không phải sao? Về phần kết quả, thật sự có trọng yếu như vậy sao?

Sắc mặt Mephisto đột nhiên đại biến:

- Tôi hiểu được, tiểu thư. Tiểu thư đã thua.

Tề Nhạc ngạc nhiên nói:

- Anh vì sao nói như vậy.

Mephisto cười khổ nói:

- Chẳng lẽ tôi không biết dung hợp Athena Tam đại thần khí của Athena nguy hiểm đến cỡ nào sao? Nếu như không phải tiểu thư đã thua bởi anh, nàng làm sao sẽ lựa chọn tiến hành dung hợp nguy hiểm như thế? Tiểu thư ah! Người quá hiếu thắng rồi.

Tề Nhạc có chút ngốc trệ nhìn Mephisto, thì thào nói:

- Tình huống lúc đó tựa hồ nói là ngang tay mới đúng.

Mephisto cười khổ lắc đầu, nói:

- Không, không phải. Nếu như chỉ là ngang tay. Dùng cá tính ổn trọng của tiểu thư tuyệt đối sẽ không làm ra quyết định qua loa như thế, thậm chí đều không có thương lượng cùng chúng tôi. Tôi rốt cuộc hiểu rõ vì sao tiểu thư tuyên bố cùng anh đính hôn. Đây hết thảy, đều là bởi vì trận chiến của anh cùng tiểu thư mà thành.

Nghe Mephisto nói xong, trong lòng của Tề Nhạc không khỏi sinh ra cảm giác quái dị.. Đúng a! Vũ Mâu đáp ứng thành vợ mình, muốn cùng hợp tác với mình để cho mình bảo hộ nàng, đều là sau trận tỷ thí mới xuất hiện. Chẳng lẽ, nàng quả thực là bị kích thích của mình mới quyết định như vậy sao? Nếu quả thật là như vậy cũng đủ để chứng minh nàng đối với chính mình căn bản không có chút tình cảm nào...

Nghĩ tới đây trong lòng Tề Nhạc cảm thấy có chút khó chịu. Đó là một loại cảm giác nói không nên lời, ánh mắt của hắn trở nên ảm đạm rất nhiều. Bỏ tay đang đỡ bả vai của Miyaluo ra, hắn thản nhiên nói:

- Thương thế của anh không nghiêm trọng lắm, chỉ là bị Hiên Viên Kiếm sắc bén đâm bị thương kinh mạch, tôi đã giúp anh trị liệu tốt rồi, hơn nữa nhờ năng lực trị liệu của thủy vân lực, chỉ cần cần nghỉ ngơi vài ngày có thể khôi phục bình thường.

Vừa rồi Miyaluo hướng hắn phát động chung cực công kích, Tề Nhạc bằng vào Vân Lực cường đại của chính mình cường hành khống chế phạm vi của Hiên Viên Kiếm, sau khi phá vỡ công kích của Miyaluo thì thời thu tay lại mới không có giết hắn.

Mephisto tiến lên đỡ lấy thân thể của Miyaluo, hắn nhìn thật sâu Tề Nhạc nói:

- Bất luận nói như thế nào, cám ơn anh.

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Không cần cám ơn. Vừa rồi tôi không phải đã nói sao? Tôi cũng không muốn trở thành địch nhân của các người. Muộn rồi, các người cũng nên nghỉ ngơi. Tôi cũng thế.

Vừa nói, thân ảnh hắn đã xuất hiện ở lối vào thần miếu Pathenon, khoanh chân tại bậc thang ngồi xuống. Hai mắt nhắm lại, tựa hồ hết thảy đối với hắn đều không trọng yếu.

Miyaluo thở dài một hơi, cùng Mephisto liếc nhau:

- Hiện tại tôi mới hiểu được vì sao tiểu thư chọn hắn, tôi lần đầu tiên cảm giác được, người nam nhân này thật sự có tư cách trở thành trượng phu của tiểu thư.

Mephisto cười khổ một tiếng, nói:

- Sự cơ trí của Tiểu thư không phải chúng ta có khả năng tưởng tượng, nàng là Nữ Thần chiến tranh cùng trí tuệ ah! Hết thảy đều do tiểu thư làm chủ a. Không được, anh trước ở chỗ này nghỉ ngơi, tôi muốn đi cảnh cáo những người khác, không cho phép đám người có bất kỳ hành vi khiêu khích đối với Tề tiên sinh. Ai có thể cam đoan, tại thời điểm tiếp theo hắn còn có thể hạ thủ lưu tình như vừa rồi? Miyaluo, cậu nói đi, nếu như chúng ta liên thủ, có cơ hội thắng hắn hay không?

Miyaluo nhìn thật sâu Mephisto nói:

- Vậy anh nói mười một người chúng tôi liên thủ có thể mạnh hơn tiểu thư sao? Kết quả cuối cùng không cần phải nhắc tới.

Mephisto chấn động toàn thân:

- Kết quả, kết quả là trong chúng tôi sẽ có người tử vong, mà hắn thì vẫn có thể viễn độn.

Hai người đối mặt nhìn nhau, đều cảm thấy được sự kinh hãi trong mắt của đối phương.

Đúng a! Thực lực của Tề Nhạc cùng Vũ Mâu cho dù là bọn hắn liên thủ cũng tuyệt đối có thể giết chết mấy người sau đó ly khai, đám người căn bản không có khả năng ngăn cản cường giả như họ rời đi.

Sáng sớm, khi ánh dương quang soi sáng thành thị cổ xưa Athen thì Tề Nhạc chậm rãi mở hai mắt ra. Cảm thụ được ánh mặt trời ấm áp vuốt ve thân thể mình, hắn dùng lực duỗi thân thể mình đứng lên trên bậc thang của thần miếu Pathenon.

Nhìn ánh mặt trời sáng rực, Tề Nhạc toát ra một dáng tươi cười sáng sủa, trải qua tu luyện cả đêm, trạng thái tinh thần của hắn lúc này tốt vô cùng. Lấy áo ngoài của mình bên trong Kỳ Lân Châu ra mặc, hắn bỗng cảm giác huyết dịch lưu động trong kinh mạch, không khỏi có loại cảm giác muốn thét dài.

- Anh đã tỉnh lại rồi.

Thanh âm dịu dàng vang lên sau lưng Tề Nhạc.

*****

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Đúng vậy a! Em từ bên trong đi ra, anh còn có thể không tỉnh sao?

Vũ Mâu đi đến bên người Tề Nhạc nói:

- Cảm ơn anh, đêm qua không có giết Miyaluo.

Tề Nhạc nói:

- Em tựa hồ đã sớm nghĩ đến anh sẽ không giết hắn đúng không? Vì sao không em ngăn cản trận chiến giữ anh với hắn? Em nên biết kết quả cuối cùng là cái gì?

Vũ Mâu mỉm cười, nói:

- Anh chỉ muốn hỏi em điều này thôi sao?

Vũ Mâu vẫn mặc cái váy dài màu trắng thanh lịch đêm qua:

- Vậy em muốn anh hỏi cái gì?

Vũ Mâu nhìn chăm chú hắn nói:

- Em chỉ là muốn để cho anh biết, nếu như lời nói không phải phát ra từ nội tâm, bất luận cái gì nguyên nhân, em cũng sẽ không ủy khuất chính mình. Anh có thể hiểu chứ?

Ánh mắt thâm thúy của Tề Nhạc toát ra mỉm cười:

- Cứ để cho hai chúng ta một chút thời gian đi, con đường của chúng ta còn rất dài, không phải sao?

Vũ Mâu than nhẹ một tiếng, nói:

- Đúng vậy a! Con đường của chúng ta còn rất dài, Muốn đi biển Aegean (*) ngắm cảnh không? Nơi đó là một trong những cảnh sắc xinh đẹp nhất Hy Lạp đấy, cách Athen chỉ có tám km mà thôi.

(*) Biển Aegean:

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Có thể cùng mỹ nữ ra biển, đó là vinh hạnh của anh.

Vũ Mâu mỉm cười nói:

- Anh nhất định sẽ thích biển Aegean đấy, bởi vì, nơi đó là địa phương em thích nhất.

Tề Nhạc nói:

- Chúng ta đi xem thôi.

Tinh Tọa Thủ Hộ Giả im im lặng lặng đi tới, kể cả Il Elias ngày hôm qua bị thương tới cùng Salem. Mười một gã Tinh Tọa Thủ Hộ Giả nhìn Tề Nhạc ánh mắt đều bình tĩnh hơn hôm qua rất nhiều, giống như có lẽ đã đã tiếp nhận sự thật Tề Nhạc đính hôn cùng Vũ Mâu.

Vũ Mâu nói:

- Il Elias, các người đi gọi xe tới. Chúng ta đến biển Aegean ngắm cảnh.

Il Elias do dự một chút, đem ánh mắt rơi vào trên người Mephisto, Mephisto nói:

- Tiểu thư, tình huống hiện tại có lẽ tĩnh tu mới tốt, đi ra bên ngoài tôi sợ sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa đối với thân thể của cô cũng không nên.

Vũ Mâu lạnh nhạt nói:

- Nguy hiểm sao? Chẳng lẽ anh cho rằng dưới sự bảo vệ của nhiều người như vậy, tôi còn sẽ có nguy hiểm sao? Về phần thân thể, tôi cảm thấy được hiện tại tản tản bộ mới là lựa chọn tốt nhất của tôi. Tề Nhạc từ nước cộng hòa Viêm Hoàng đường xa mà đến, tôi đã đáp ứng làm người hướng dẫn viên cho anh ấy. Sao có thể bởi vì nguyên nhân của mình mà thất hứa? Không cần nhiều lời nữa, đi gọi xe đi.

Từ Athen đến biển Aegean xác thực rất gần, chưa tới nửa giờ ngồi xe, cả đám người đã tới nơi. Đây còn tính cả kẹt xe trong nội thành Athen tốn không ít thời gian.

Tề Nhạc cùng Vũ Mâu trước sau xuống xe, các Tinh Tọa Thủ Hộ Giả thương lượng một chút, vẫn cảm thấy quyết định ngồi thuyền du lịch, như vậy ít nhất có thể tận lực ít tiếp xúc ngoại nhân. Dù sao tình huống thân thể hiện tại của Vũ Mâu cùng một nữ hài tử bình thường cũng không có gì khác nhau.

Từ đêm qua đến bây giờ, Tề Nhạc cũng không phát hiện mười một gã Tinh Tọa Thủ Hộ Giả bọn họ có ai bất ổn.

Phải biết, Vũ Mâu trên danh nghĩa là chủ tịch của công ty vận tải đường thủy Athen, bản thân chính là công ty vận tải đường thuỷ lớn nhất Hy Lạp. Một lát sau, một du thuyền xa hoa loại nhỏ ba tầng đã xuất hiện trong tầm mắt họ.

Biển Aegean thật sự rất đẹp, nước biển màu xanh lam trong suốt phảng phất không có bất kỳ khuyết điểm gì. Gió biển thổi phần phật mang tới cảm giác mát mẻ xua đi khí trờ nóng bức mùa hè. Làn da của Vũ Mâu rất trắng, dưới ánh mặt trời thậm chí có chút ít cảm giác chói mắt. Thanh thiên, bích thủy, tuyệt sắc Athena. Tề Nhạc lâm vào trong một loại mỹ cảm dung hợp thiên địa.

Mọi người phân biệt đi lên thuyền, đám Tinh Tọa Thủ Hộ Giả túm tụm với nhau, Tề Nhạc cùng Vũ Mâu một mình đi tới tầng ba của du thuyền. Du thuyền vững vàng chạy ra khỏi vịnh biển hướng tới vùng nước xanh lam sâu thẳm.

Vũ Mâu vuốt lại mớ tóc dài màu tím bị gió biển thổi bay, nàng nhìn Tề Nhạc, có chút nghịch ngợm nói:

- Anh biết được bao nhiêu về biển Aegean của chúng em?

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Em đừng có đánh đố anh. Anh là người mù chữ a. Tôi chỉ là nghe nói qua biển Aegean tựa hồ là địa phương rất lãng mạn, những thứ khác thì không biết. Nếu như em hối hận sau khi gả cho tên mù chữ như anh thì hiện tại vẫn còn kịp, dù sao chúng ta cũng mới chỉ là đính hôn mà thôi.

Vừa nói hắn còn đùa giỡn mở trừng hai mắt nhìn Vũ Mâu.

Không biết vì sao, Tề Nhạc luôn cảm giác Vũ Mâu đã mất đi năng lượng so với người thừa kế Athena có được thực lực cường đại kia đáng yêu hơn rất nhiều. Ít nhất, hôm nay hắn thấy được thần thái tương xứng với một thiếu nữ, so với khí tức thần thánh của Vũ Mâu thì hiện giờ nàng càng thêm hấp dẫn tâm tư của Tề Nhạc.

Vũ Mâu tức giận trắng mắt nhìn Tề Nhạc nói:

- Viêm Hoàng các anh không phải có câu nói lấy chồng theo chồng, gả cho chó thì theo chó sao? Danh phận đều đã có, còn có thể để cho em đổi ý ah! Cho dù anh là một con heo em cũng phải theo.

Tề Nhạc cả giận quát:

- Em dám nói anh là heo.

Vũ Mâu buột miệng cười nói:

- Anh còn không phải sao? Vừa rồi trên xe anh đã ăn không biết bao nhiêu đồ ăn. Đây là buổi sáng a, anh đã ăn hết nửa tháng lương thực rồi. May mà em đã chuẩn bị tốt nếu không thật bị anh ăn hết làm mình chết đói.

Tề Nhạc cười ha ha, nói:

- Đường đường là Nữ Thần Athena, nữ nhân giàu có nhất Hy Lạp mà dám nói lão công mình ăn hết làm mình chết đói. Anh ăn rất nhiều sao? Anh tại sao không biết nhỉ? Mà cho dù ăn mà nhiều một ít cũng là bình thường. Chẳng lẽ em không có phát hiện, anh vẫn còn ở thời kỳ phát dục sao?

Vũ Mâu hướng Tề Nhạc thè lưỡi, nói:

- Cái gì mà thời kỳ phát dục, xem anh cao lớn thô kệch có mà dấu hiệu tái phát dục thì có.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Nói cho anh biết một chút về biển Aegean đi, anh muốn nghe em nói.

Vừa nói, hắn ghé vào rào chắn du thuyền tầng ba nghiêng đầu nhìn Vũ Mâu.

Vũ Mâu mỉm cười, nói:

- Em bổ sung cho anh một số tri thức nhé, biển Aegean là một vùng vịnh nối dài của Địa Trung Hải. Nơi đây là cái nôi của văn minh thời kỳ đầu của Crete cùng Hy Lạp, nó nằm giữa nam Balkan và bán đảo Anatolia, giữa Hy Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ. Biển Aegean nối liền với biển Marmara và biển Đen về phía bắc thông qua eo Dardanelles và Bosphore. Những hòn đảo nhỏ ở giữa chi chít chít như sao trời. Đường ven biển biển Aegean quanh co khúc khuỷu, có vô số vịnh, bến cảng cùng cảng nhỏ tránh gió.

- Ngừng, ngừng.

Vũ Mâu nói tới chỗ này đã bị Tề Nhạc cắt đứt:

- Tiểu thư, em đang nói về địa lý, nhưng mà em cảm thấy anh có thể nhớ rõ không? Anh đối với mấy cái không có hứng thú. Anh muốn nghe em nói về những câu chuyện ở nơi này mà không phải giới thiệu địa lý của biển Aegean.

Vũ Mâu tức giận nói:

- Chẳng lẽ anh không thể học tập nhiều một chút sao?

*****

Tề Nhạc cười hắc hắc nói:

- Anh học nhiều như vậy làm gì, vợ của anh chính là Nữ Thần Athena của Hy Lạp, có em biết như vậy đủ rồi. Anh chỉ muốn nghe câu chuyện, câu chuyện động lòng người một chút.

Vũ Mâu nhìn hắn, ánh mắt đột nhiên trở nên càng thêm ôn nhu, đi đến bên cạnh Tề Nhạc. Nàng duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ra giúp hắn vuốt gọn những sợi tóc bị thổi loại:

- Đôi khi, anh thâm trầm giống như một lão gia hỏa, nhưng đôi khi anh giống như đứa bé. Em thích anh như bây giờ. Mà không phải là một đầu Kỳ Lân phảng phất cất dấu vô số bí mật.

Bàn tay nhỏ bé của Vũ Mâu có chút lạnh buốt, nàng dùng tay vuốt tóc hắn, Tề Nhạc nhịn không được thoải mái rên rỉ một tiếng. Cảm giác nội tâm khác thường lập tức trở nên mãnh liệt, nhịn không được có xúc động muốn nàng ôm vào trong ngực. Bất quá cảm giác của Vũ Mâu rất nhạy cảm, vừa nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Tề Nhạc, vội vàng quay người lại chạy tới bên kia du thuyền cười nói:

- Không nên động ý xấu nha.

Tề Nhạc thấy Vũ Mâu chạy, cũng không có đuổi theo mà cười nói:

- Lão công đối với lão bà còn có thể có cái ý xấu gì? Anh có tâm tư xấu xa với em chứng minh trong lòng anh có em. Nếu đưa một ngoại nhân không quen biết ra đây mà để cho anh có hứng thú với nàng thì còn lâu mới có khả năng. Vì thế, em nên cao hứng mới đúng.

Cái mũi nhỏ đáng yêu của Vũ Mâu nhăn lại:

- Đáng ghét, đừng có ngụy biện nữa. Được rồi, anh ngoan ngoãn đứng tại đó, em kể chuyện xưa cho anh nghe a. Nói cái gì bây giờ? Em kể cho anh một câu chuyện về lai lịch biển Aegean được không?

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Chỉ cần là em kể chuyện, chuyện gì anh cũng thích nghe, mau kể đi.

Vũ Mâu vuốt mái tóc ra sau lưng, nàng dựa vào rào chắn, trong mắt toát ra một tia quang mang suy tư, chậm rãi nói:

- Tại thời đại Viễn Cổ có vị quốc vương tên là Minos, hắn thống trị một hòn đảo Crete ở biển Aegean. Nhi tử của Minos bị Attic của Athen âm mưu sát hại. Vì thay nhi tử báo thù, Minos đã khiêu chiến nhân dân Athen, sau đó bị thần trừng phạt. Athen tràn ngập thiên tai cùng ôn dịch. Người Athen bị Minos khiêu chiến thì hướng Minos cầu hòa. Minos yêu cầu đám người mỗi cách 9 năm đưa bảy đồng nam đồng nữ tới đảo Crete.

Minos kiến tạo có vô số cung điện và mê cung trên đảo Crete. Trong mê cung con đường quanh co, ai đi vào đều đừng nghĩ ra được. Trong sâu mê cung, Minos nuôi một dã thú thân người đầu bò là Minotaiur. Athen mỗi lần đưa tới bảy đồng nam đồng nữ đều cung phụng cho dã thú này ăn thịt.

Một năm đó, lại cung phụng đồng nam đồng nữ, gia trưởng của đồng nam đồng nữ đều thấp thỏm lo âu. Nhi tử của quốc vương Athen Theseus chứng kiến mọi người gặp bất hạnh như vậy. Hắn quyết tâm cùng đồng nam đồng nữ cùng lúc xuất phát thề phải giết chết Minotaiur.

Dân chúng Athen trong tiếng khóc bi ai nỉ non tống biệt bảy trẻ nhỏ cùng Theseus. Theseus cùng phụ thân ước định, nếu như giết chết Minotaiur. Hắn sẽ trở về địa điểm xuất phát trên con thuyền màu trắng thay vì màu đen như lúc đi. Chỉ cần thấy thuyền buồm trắng là Aegeus quốc vương có thể gặp lại nhi tử Theseus của mình.

Theseus dẫn đồng nam đồng nữ lên bờ Crete, vẻ tiêu sái anh tuấn của hắn khiến cho con gái của quốc vương là Ariadne xinh đẹp thông minh chú ý. Công chúa hướng Theseus biểu thị tình cảm của mình, cũng vụng trộm gặp gỡ cùng hắn. Khi nàng biết rõ sứ mạng của Theseus đã đưa cho hắn một thanh ma kiếm cùng một cuộn chỉ, để tránh cho Theseus bị Minotaiur làm hại.

Theseus thông minh mà dũng cảm vừa tiến vào mê cung, liền đem sợi chỉ cột vào lối vào của mê cung rồi thả dây ra. Dọc theo thông đạo quanh co phức tạp, hắn đi vào sâu bên trong mê cung. Cuối cùng hắn rốt cuộc tìm được quái vật Minotaiur. Hắn nắm lấy sừng của Minotaiur, dùng thanh kiếm của công chúa Ariadne đưa cho giết chết nó. Sau đó, hắn mang theo đồng nam đồng nữ theo tuyến đường đã đánh dấu ra khỏi mê cung. Vì dự phòng Minos quốc vương truy kích, đám người đục thủng đáy thuyền của Crete trên bờ biển. Được công chúa Ariadne trợ giúp, họ rốt cục cũng trốn khỏi đảo Crete lên đường về nước. Trải qua mấy ngày đi thuyền, rốt cục đã thấy được tổ quốc Athen.

Theseus cùng đồng bọn hưng phấn dị thường, vừa ca vừa nhảy múa, nhưng hắn đã quên ước định cùng phụ thân, không có đem buồm màu đen đổi thành màu trắng. Quốc vương Aegeus đứng ở bờ biển trông mong nhi tử trở về thấy buồm đen, cho rằng nhi tử đã bị Minotaiur ăn thịt.

Ông cực kỳ bi thương và nhảy xuống biển tự sát. Vì kỷ niệm quốc vương Aegeus, vùng biển ông nhảy xuống từ đó về sau có tên là biển Aegean.

Tề Nhạc im im lặng lặng lắng nghe, thanh âm của Vũ Mâu không nhanh, nhưng rất động lòng người. Huống chi còn có câu chuyện thê mỹ về biển Aegean, lòng của hắn lúc này đã trở nên dịu dàng như nước. Chậm rãi đi đến bên người Vũ Mâu, nhẹ nhàng kéo tay của nàng, nói:

- Vì sao câu chuyện tình yêu luôn nhiều bi kịch như thế?

Vũ Mâu thở dài một tiếng, nói:

- Có lẽ là vì bi kịch lại càng dễ làm cho người ta nhớ rõ.

Tề Nhạc bá đạo ôm Vũ Mâu vào trong lòng:

- Anh không thích bi kịch. Anh chỉ thích hài kịch. Em nói đi, chuyện của chúng ta sau này sẽ là bi kịch hay hài kịch?

Nghe Tề Nhạc nói, thân thể mềm mại của Vũ Mâu run nhè nhẹ một chút, ánh mắt có chút mê loạn:

- Em không biết. Tề Nhạc, em thật sự không biết.

Nhìn trong ánh mắt của nàng lộ vẻ dãy dụa, Tề Nhạc chậm rãi buông lỏng cánh tay của nàng ra:

- Thực xin lỗi, anh không phải cố ý muốn mạo phạm em.

Vũ Mâu lắc đầu, dịu dàng dựa lưng vào ngực Tề Nhạc nói:

- Đừng nói chuyện nữa được chứ, để cho chúng ta yên lặng nhìn biển cả trước mặt đi, lắng nghe thanh âm của quốc vương đã chết. Có lẽ, biển Aegean sẽ chúc phúc chúng ta đấy.

Tề Nhạc gật nhẹ đầu, hai tay trung thực ôm hông của Vũ Mâu. Bàn tay to đặt lên vùng bụng trơn nhẵn của nàng im lặng nhìn biển cả xanh thẳm trước mắt cùng Vũ Mâu.

Đúng lúc này, một tiếng ho khan đột nhiên vang lên, để cho Vũ Mâu cùng Tề Nhạc đồng thời hoảng sợ, ngay tại vừa rồi trong nháy mắt đó, Tề Nhạc thậm chí quên mất dùng tinh thần lực đi rà soát chung quanh. Ngay cả có người lên tầng ba của du thuyền của không biết.

Quay đầu lại ánh mắt lăng lệ ác liệt của Tề Nhạc quét về phía lối vào tầng ba, chỉ thấy Tác Tác bưng một cái khay lớn đứng yên nhìn Tề Nhạc cùng Vũ Mâu, sắc mặt của nàng rất quái dị, tựa hồ có chút không dám đối mặt với ánh mắt lăng lệ ác liệt của Tề Nhạc, nàng lên tiếng:

- Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý quấy rầy các người đâu. Chỉ là đưa đến một ít hoa quả và đồ uống thôi.

Nói xong, nàng vội vàng đem khay đem trong tay đặt lên trên mặt bàn, rồi lập tức chạy xuống.

Tề Nhạc có chút ảo não nói:

- Hào khí toàn bộ đã bị nàng ta phá hủy.

Vũ Mâu kéo tay Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Được rồi, nàng ta cũng không phải cố ý. Không biết người nào đó còn có thể uống nước quả nữa không?

Tề Nhạc cười nói:

- Bụng của anh là không đáy, em không biết sao?


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)