← Ch.188 | Ch.190 → |
Vũ Mâu bật cười nói:
- Cái gì không đáy? Em như thế nào chưa nghe nói qua người có cái bụng không đáy bao giờ.
Vừa nói, nàng tiến lên cầm lấy một cái quả táo, vừa muốn đưa vào trong miệng, lại bị Tề Nhạc đoạt mất.
- Làm gì vậy?
Vũ Mâu nhìn Tề Nhạc, trên gương mặt xinh đẹp toát ra một tia oán trách, nhưng mà, ánh mắt của nàng lại đang mỉm cười.
Tề Nhạc dùng sức cắn một cái, trọn vẹn ăn gần nửa cái quả táo:
- Em ăn đi, táo ăn ngon đấy! Không muốn anh cắn sao? Được rồi, vậy trả lại cho em.
Hắn nhét quả táo cắn dở một cái vào trong tay Vũ Mâu.
Vũ Mâu nhìn Tề Nhạc, trong mắt toát ra một tia ngượng ngùng, cúi đầu xuống, thì thào nói:
- Anh đây là đang bức em sao?
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Lần thứ nhất em tiếp xúc cùng nam nhân cũng đã cho anh, chẳng lẽ còn quan tâm này lần thứ nhất cùng anh ăn quả táo này sao?
Một lần nữa ngẩng đầu, Vũ Mâu hơi giận nhìn Tề Nhạc, nhưng vẫn đưa quả táo vào miệng.
Nàng đương nhiên sẽ không giống Tề Nhạc không có hình tượng há miệng lớn như thế, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, cho dù là tại thời điểm ăn, động tác của nàng vẫn ưu mỹ. Khí tức cổ điển của cái đẹp cùng vài phần cảm giác ngượng ngùng không khỏi làm cho Tề Nhạc lại một lần nữa thấy ngây người.
- Anh không nên hiểu lầm ah, em không nguyện ý cùng anh ăn chung một cái quả táo đâu. Em biết rõ, anh là vì sợ trong quả táo sẽ có độc, cho nên mới ăn trước một miếng.
Vũ Mâu có chút giấu đầu hở đuôi che dấu.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Em đúng là thông minh.
- Đáng ghét. Tề Nhạc, em phát hiện anh càng ngày càng xấu xa.
- Không đúng rồi. Là em chưa từng lãnh hội cái xấu xa của anh thôi, mà anh thì không ngừng bộc lộ những tinh hoa của nó ra trước mặt em mà thôi.
Vũ Mâu chán nản, đem quả táo ném cho Tề Nhạc, nói:
- Đáng ghét, anh không thể đứng đắn một chút được sao?
Tề Nhạc dùng miệng tiếp được quả táo, cắn một miếng, nói:
- Tại sao phải đứng đắn? Anh cảm thấy được hiện tại rất tốt ah! Chẳng lẽ em muốn chứng kiến một kẻ cố làm ra vẻ ta đây sao?
Vũ Mâu đi đến bên cạnh rào chắn đem ánh mắt quăng về phía biển cả vô hạn:
- Tề Nhạc, Anh thật có thể giúp em ba tháng sao?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Đương nhiên không được.
Vũ Mâu Xoay người mạnh lại, trong đôi mắt đẹp dịu dàng tràn đầy vẻ nhụt chí.
Tề Nhạc cười một tiếng với vẻ xấu xa nói:
- Hẳn là em giúp anh ba tháng mới đúng.
- Anh...
- Đúng vậy a! Anh rất là xấu a. Em như thế nào đây? Nếu không, anh cho em cắn anh một cái?
Tề Nhạc có chút hèn mọn bỉ ổi đưa mặt tới.
Vũ Mâu đẩy mặt của hắn ra nói:
- Đáng ghét, nhưng mà, em nhớ được anh đã nói, anh chỉ có thể ở Hy Lạp một tháng, còn muốn đến quốc gia phương tây khác. Em sẽ không làm chậm trễ chuyện của anh chứ?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Đương nhiên không. Anh nói, là em theo giúp anh, mà không phải anh theo em ah!
Vũ Mâu sững sờ, giật mình nhìn hắn, nói:
-Ý anh là?
Tề Nhạc cười cười thần bí nói:
- Hiểu được thì tốt rồi. Không thể sao?
Vũ Mâu đem ánh mắt nhìn về phía tầng hai của du thuyền phía dưới, do dự bất định nói:
- Nhưng mà...
Tề Nhạc nói:
- Không có gì nhưng mà. Em bây giờ đã mất đi năng lượng. Ở lại Hy Lạp có tác dụng gì? Huống chi, phát hiện loại tình huống này, những Tinh Tọa Thủ Hộ Giả mỗi ngày ở cùng em đều sợ sệt như kiểu ném chuột vỡ bình, ai dám làm cái gì? Chẳng lẽ em không muốn cho bọn hắn một cơ hội, để cho khối u ác tính chính thức xuất hiện sao? Huống chi, em không muốn đến quốc gia khác ở Tây Phương chơi sao? Ngồi mãi một chỗ thì có gì vui. Cho dù biển Aegean tuy đẹp, em mỗi ngày mà nhìn nó. Chỉ sợ cũng không cảm giác được vẻ đẹp của nó a.
Vũ Mâu rõ ràng có chút động tâm, ánh mắt nhìn Tề Nhạc lập tức trở nên nhu hòa rất nhiều, nàng thấp giọng nói:
- Nhưng mà họ sẽ không cho phép em rời khỏi Hy Lạp trong tình trạng này, chúng ta đi như thế nào?
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Thiệt thòi em đường đường là Nữ Thần Athena, còn là chủ tịch của công ty vận tải đường thuỷ Athen, chẳng lẽ làm cái hộ chiếu thì khó như vậy sao? Đám người kia không cho em đi. Chúng ta cũng có thể trộm đi nha. Dùng năng lực của anh, muốn dưới sự giám thị của bọn hắn mà không mang em ra khỏi Hy Lạp thì anh cũng không phải là Kỳ Lân nữa. Lùi một bước mà nói, không có hộ chiếu thì như thế nào, cùng lắm anh dẫn em bay ra khỏi Hy Lạp, dù sao khoảng cách quốc gia phương tây khác cũng không xa, không phải sao?
Trong mắt Vũ Mâu toát ra một tia hào quang hưng phấn:
- Trộm đi? Em còn chưa bao giờ trải qua. Lúc nào chúng ta mới bỏ trốn đây?
Tề Nhạc nói:
- Một tháng sau a.
Vũ Mâu sững sờ nói:
- Mất nhiều thời gian thế cơ à?
Tề Nhạc cười nói:
- Vừa rồi không biết ai còn do dự, hiện lại lại nôn nóng. Đương nhiên là phải một tháng, em đừng quên ước định của Minh Minh cùng Lâm Nhất Phàm là một tháng ah! Chúng ta đi tự nhiên cũng phải mang Minh Minh cùng đi.
Ánh mắt Vũ Mâu nhìn Tề Nhạc ảm đạm đi vài phần, nàng có chút tự giễu cười cười:
- Em đã quên. Em không phải là ngươi duy nhất.
Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:
- Em không phải là quên mất, chỉ là không muốn suy nghĩ mà thôi, thực xin lỗi.
Vũ Mâu lắc đầu, nói:
- Không có gì, kỳ thật, anh cùng em đều rõ cả mà, dù cho đến bây giờ, quan hệ giữa chúng ta cũng chỉ là hợp tác mà thôi. Yên tâm đi, em sẽ không để cho anh khó xử. Nếu như Minh Minh tiểu thư có cái gì hiểu lầm, em cũng có thể thay anh đi giải thích.
Tề Nhạc nói:
- Không cần, anh nghĩ. Dùng sự tín nhiệm của Minh Minh đối với anh thì không cần giải thích.
Tử nhãn của Vũ Mâu rất nhanh khôi phục bình thường:
- Tốt rồi, không nói những chuyện này nữa được không. Ít nhất một tháng này anh sẽ thuộc về em. Em dẫn anh đi chơi một tháng, em nghĩ thời gian đó cũng đủ rồi. Tề Nhạc, anh có thể đáp ứng hay không, trong một tháng này tận lực đừng suy nghĩ tới những người bạn gái khác của anh, được chứ?
Nghe thanh âm Vũ Mâu có chút gần như cầu khẩn, Tề Nhạc cơ hồ là vô ý thức gật nhẹ đầu:
- Được, anh đáp ứng em.
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Mâu một lần nữa khôi phục, nàng mỉm cười nhìn Tề Nhạc, nói:
- Không cho phép hối hận nha. Em thật sự rất chờ mong một tháng này. Nhưng mà lại có chút ít sợ thời gian một tháng trôi qua quá nhanh. Từ nhỏ đến lớn, em rốt cục đã có một tháng hoàn toàn thuộc về mình. Một tháng này em là Vũ Mâu, mà không phải Athena.
Tề Nhạc kéo nàng đến trước người, nhìn thật sâu vào hai con ngươi màu tím kiên định nói:
- Đúng vậy, em là Vũ Mâu, không phải Athena.
Từ lúc Tề Nhạc cùng Minh Minh đi tới Athen, du lịch chính thức xem như đã bắt đầu. Mỗi ngày Tề Nhạc cùng Minh Minh đều chỉ có buổi tối mới có thể gặp mặt một lần tại khách sạn, ở ngoài mặt Minh Minh phải làm ra vẻ tức giận, căn bản không để ý tới hắn.
*****
Mỗi ngày vào ban ngày, Tề Nhạc cùng Vũ Mâu, Minh Minh cùng Lâm Nhất Phàm đều sẽ ra ngoài du ngoạn, còn ăn ý hơn là địa phương mỗi ngày của họ đều khác nhau từ ngày đầu tiên tới ngày ba mươi đều không có chạm mặt. Chỉ có điều, tổ hợp hai đôi du Hy Lạp lại có hiệu quả bất đồng.
Thẳng đến ngày thứ ba mươi, Lâm Nhất Phàm thậm chí không thể nắm tay của Minh Minh.
Hắn cố gắng tạo ra những khung cảnh lãng mạng trước mặt Minh Minh. Nhưng mà, Minh Minh cũng làm cho hắn hiểu được tình yêu chân chánh không phải có thể dựa vào lực lượng vật chất để thay đổi.
Mà Tề Nhạc cùng Vũ Mâu thì hoàn toàn là bất đồng, một tháng này hai người bắt đầu từ biển Aegean, cơ hồ đi khắp di tích cổ danh thắng của Hy Lạp, tất cả địa phương có phong cảnh mỹ lệ. Mặc dù phía sau bọn họ sẽ có mười một người đi theo, nhưng mà cả hai phảng phất không thấy, hoàn toàn vùi đầu vào hoan lạc.
Từ lúc chào đời tới nay, Vũ Mâu lần thứ nhất có thể hoàn toàn nắm giữ một tháng thuộc về mình? Còn Tề Nhạc thì sao? Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên hắn vui vẻ như vậy, chơi suốt một tháng. Trước khi trở thành Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, sinh hoạt của Tề Nhạc có thể nói là hắc ám. Khi hắn trở thành Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Chiến Sĩ thì lại mang trên vai rất nhiều trách nhiệm. Tu luyện, chiến đấu, hoàn toàn tràn ngập cuộc sống của hắn, thời gian đâu mà đi chơi bời vui vẻ. Một tháng này, hắn thật sự rất vui vẻ, thậm chí quên mất sự cảnh giác, mỗi ngày đều ở cùng Vũ Mâu. Hắn thậm chí rất ít trở về khách sạn, cầu thang lối vào thần miếu Pathenon là nơi ở hắn vượt qua ban đêm.
Ban ngày du ngoạn, ban đêm tu luyện, Tề Nhạc cùng Vũ Mâu cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều cùng một chỗ, cho dù người không cùng một chỗ, nhưng trong lòng họ lại luôn có hình dáng của nhau.
Mephisto đã từng vụng trộm thảo luận cùng Miyaluo, từ lúc đám người nhận thức Vũ Mâu trở thành Tinh Tọa Thủ Hộ Giả đến bây giờ, từng ấy năm tới nay cộng lại cũng không nhiều bằng số nụ cười trong một tháng này. Về sau ngay cả đám người Tinh Tọa Thủ Hộ Giả đều không đành lòng đi quấy rầy hai người, họ tận lực tránh đi. Dù sao đối với thực lực của Tề Nhạc, họ đều có nhận thức rõ ràng. Có Tề Nhạc bên người Vũ Mâu, chỉ sợ dù là Giáo hoàng muốn thương tổn đến Vũ Mâu cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt. Một tháng cuối cùng đã qua.
Màn đêm buông xuống, ngày cuối cùng du ngoạn tại Hy Lạp làm cho Tề Nhạc có chút cao hứng không nổi, rốt cục phải rời đi rồi. Ngồi ở trước cầu thang thần miếu Pathenon, một tháng nay đủ loại kinh nghiệm không ngừng thoáng hiện trước mắt hắn. Thời gian một tháng này đối với hắn mà nói phảng phất như thoát ly khỏi đời thật, hết thảy không muốn gì nữa, hoàn toàn phóng thích chính mình. Mà Tề Nhạc cũng kinh ngạc phát hiện, tu vi của mình chẳng những không có giảm xuống, ngược lại trong lòng rộng mở mà nhờ tu luyện buổi tối đem thực lực của chính mình chính thức tăng lên tới cảnh giới sáu vân đỉnh phong. Hơn nữa bình cảnh sáu vân đến bảy vân xuất hiện tình huống buông lỏng tựa hồ tùy thời cũng có thể đột phá.
Mỗi ngày gọi điện thoại cho Như Nguyệt cùng Văn Đình hắn cũng không có quên, mà thời gian đều ở buổi tối. Buổi tối ngoại trừ tu luyện, hắn chính là cùng âu yếm ba nữ nhân, cùng Minh Minh trao đổi tâm linh, Minh Minh nói cho hắn biết về Lâm Nhất Phàm. Tuy rằng hắn vẫn như trước nhưng mà trong mắt hắn dường như hiện thêm một bóng dáng nữa... đó chính là hình bóng của Vũ Mâu.
Đã xong, một tháng mà phóng túng đã kết thúc, mình nên trở lại thời điểm thực rồi.
Tuy rằng thời gian một tháng này Tề Nhạc không có nắm giữ quá nhiều bí mật về Tinh Tọa Thủ Hộ Giả, nhưng mà hắn không chút nào hối hận. Một tháng này phóng túng, làm hắn một lần nữa lãnh hội niềm vui thú của nhân sinh.
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên không trung, Tề Nhạc thở dài một hơi, trong mắt toát ra một tia mỉm cười thản nhiên, ngày mai sẽ phải đi nha. Tuy rằng vẫn ở cùng Vũ Mâu, nhưng mình cũng muốn một lần nữa trở lại trong hiện thực, chuyện nên làm vẫn phải đi làm, còn có rất nhiều sự tình đang đợi mình xử lý.
- Tề Nhạc!
Thanh âm ôn nhu của Vũ Mâu vang lên.
Xoay người Tề Nhạc rất tự nhiên kéo tay Vũ Mâu, mà Mephisto ở cửa chính thần miếu Pathenon có chút xấu hổ xoay người sang chỗ khác, phảng phất như không chứng kiến điều gì. Ngày đó Tề Nhạc hạ thủ lưu tình đối với Miyaluo đã chiếm được sự tôn kính của hắn. Đối với cử chỉ thân mật của Tề Nhạc cùng Vũ Mâu, hắn cũng mở một con mắt, nhắm một con mắt.
- Sao em lại đi ra, lúc này em đã bắt đầu tu luyện mới đúng. Ah, đúng rồi, mãi không hỏi, quá trình dung hợp thần khí của em như thế nào rồi.
Vũ Mâu thẹn thùng liếc Tề Nhạc nói:
- Anh trước đi theo em rồi hãy nói.
Nói xong, nàng lại lôi kéo tay của Tề Nhạc vào trong thần miếu Pathenon. Một tháng qua, đây là lần đầu tiên, Tề Nhạc không khỏi có chút kinh ngạc mà nhìn Vũ Mâu, trêu đùa:
- Nữ thần của anh, sẽ không là bởi vì anh muốn đi, vì thế em quyết định lấy thân báo đáp a.
Vũ Mâu khẽ gắt một tiếng:
- Đừng có nằm mộng, đi thôi, em có lời muốn nói với anh.
Xoay người, Mephisto nhìn hai người tiến vào thần miếu Pathenon. Hắn muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra lời. Trong lòng thầm nghĩ, được rồi, Tề Nhạc cũng sắp đi, để cho họ nói chuyện cũng không sao, tiểu thư luôn có chừng mực mà.
Mỉm cười, trong mắt Tề Nhạc toát ra một tia quang mang nhàn nhạt, khi hắn cùng Vũ Mâu một lần nữa đi vào thần miếu Pathenon thì có chút kinh ngạc phát hiện một tháng không có tới đây, khí tức thần thánh so sánh với lần trước mình tới càng thêm mạnh mẽ. Chẳng lẽ là bởi vì kết quả Vũ Mâu đem năng lượng rót vào bên trong thần khí Athena sao?
- Tề Nhạc, em nghĩ không nên đi cùng anh.
Hạ giọng, Vũ Mâu ra hiệu Tề Nhạc dùng vân lực chế tạo ra một không gian chỉ thuộc về hai người.
Được năng lượng ngăn cách, Tề Nhạc hỏi:
- Vì cái gì? Chúng ta không phải đã nói rồi sao?
Vũ Mâu lắc đầu, nói:
- Thực xin lỗi, em cẩn thận nghĩ kỹ rồi. Nếu như em và anh cùng đi gần hai tháng, em sợ Tinh Tọa Thủ Hộ Giả sẽ sinh oán niệm. Dù sao...
Tề Nhạc khoát khoát tay, ngăn cản Vũ Mâu nói thêm gì nữa:
- Không được, em nhất định phải theo anh đi. Em đã đáp ứng anh, em là nữ thần không thể đổi ý được.
Vũ Mâu nói bằng giọng có chút cầu khẩn:
- Tề Nhạc, em thật sự không thể đi, em...
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Có cái gì không thể đi hay sao? Chẳng lẽ Hy Lạp các em gặp phải tai nạn cần em lưu lại sao? Nhưng mà, em không được quên, hiện tại em đã mất đi năng lượng, cho dù em lưu lại cũng là không có bất kỳ tác dụng gì. Cùng anh rời đi hai tháng không hề dài, huống chi, em còn có thể thông qua điện thoại cùng bọn họ liên hệ ah! Đem số điện thoại của anh lưu lại thì được rồi.
Vũ Mâu nhìn Tề Nhạc, trong mắt toát ra quang mang chần chừ không quyết:
- Tề Nhạc, có một số việc em không biết có nên nói cho anh biết hay không.
*****
Tề Nhạc phất phất tay, nói:
- Nếu như là bí mật của Tinh Tọa Thủ Hộ Giả Tinh Tọa Thủ Hộ Giả cũng không cần nói. Tuy rằng chúng ta đã là phu thê trên danh nghĩa nhưng mà anh hy vọng chúng ta đều lưu lại một cho đối phương chút ít không gian riêng tư. Chúng ta dù sao từng người thuộc về phương đông và phương tây. Có nhiều thứ không nên nói ra thì tốt hơn. Anh có thể hiểu được nổi khổ tâm riêng của em, nhưng mà lúc này đây em nhất định phải theo anh đi. Anh đáp ứng muốn bảo vệ em, chỉ có mọi thời khắc em bên cạnh anh, anh mới có thể làm tốt nhiệm vụ bảo vệ em được, chẳng lẽ em vẫn không rõ sao? Không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, hộ chiếu em cũng đã làm rồi, vì cái gì còn muốn do dự? Chúng ta đã ở chung một tháng, anh cảm thấy rất vui vẻ, anh tin tưởng em cũng vậy. Vì sao không để cho chúng ta vui vẻ nhiều hơn?? Được rồi, em không nên suy nghĩ nhiều quá, ly khai cùng không ly khai đều có tốt có xấu, đã như vầy coi như em đi vì anh, được chứ?
Nhìn Tề Nhạc, hai giọt nước mắt óng ánh chậm rãi chảy xuống nơi khóe mắt của Vũ Mâu. Nàng than nhẹ một tiếng im im lặng lặng gật nhẹ đầu, cúi đầu nhìn xuống chân lầm bầm:
- Vì anh, vì anh...
Tề Nhạc đem Vũ Mâu ôm vào ngực, dùng hai tay nâng kiều nhan mịn màng của nàng lên, hắn nhẹ nhàng hôn một cái vào trán nàng:
- Nghỉ ngơi thật tốt a, cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày cùng thần khí dung hợp, chỉ khi em một lần nữa có thực lực tự bảo vệ mình thì anh mới có thể yên tâm ly khai.
Hắn không nói thêm gì nữa bởi vì không hy vọng Tinh Tọa Thủ Hộ Giả bọn họ hoài nghi, Tề Nhạc quay người đi ra ngoài thần miếu Pathenon.
Vũ Mâu giơ tay lên, muốn gọi Tề Nhạc trở về, nhưng lời nói đến bên miệng lại nói không nên lời, nước mắt chảy xuôi theo, nhìn bóng lưng khôi vĩ cao lớn của Tề Nhạc, lòng của nàng run rẩy nhè nhẹ.
Sáng sớm, Tề Nhạc được Mephisto cùng Miyaluo hộ tống đi tới sân bay Athen, khi hắn đi vào sân bay, Minh Minh cùng Lâm Nhất Phàm cũng đã đến.
Làm cho Tề Nhạc có chút kinh ngạc là Lâm Nhất Phàm cũng không có bất kỳ cảm xúc bất mãn, trên mặt thậm chí còn mang theo vẻ mỉm cười.
Trong lòng không khỏi có chút bất an, hướng Minh Minh đưa ra một ánh mắt hỏi thăm.
Minh Minh hé miệng cười khẽ, lại không nói gì thêm. Mà ánh mắt nàng nhìn Tề Nhạc lại có thêm vài phần đùa giỡn.
Lâm Nhất Phàm chủ động đi đến trước mặt Tề Nhạc, giơ tay phải của mình ra, Tề Nhạc vô ý thức giơ tay lên bắt tay với hắn:
- Lâm tiên sinh đến tiễn chúng ta sao?
Lâm Nhất Phàm cười khổ một tiếng, nói:
- Thẳng thắn nói, tôi thật sự không phục lắm, không phục vì sao Minh Minh đối với anh tốt như vậy. Thậm chí đã biết tin tức tiểu thư cùng đính hôn, nàng đối với anh đều không có cải biến.
Tề Nhạc có chút đắc ý nói:
- Vậy anh bây giờ chuẩn bị bỏ cuộc sao?
Lâm Nhất Phàm bật cười nói:
- Bỏ cuộc ư? Tại sao tôi phải bỏ cuộc, chỉ có điều hình thức không giống nhau mà thôi. Tề tiên sinh, Hy Lạp chúng tôi cùng nước cộng hòa Viêm Hoàng các người vĩnh viễn trở thành quốc gia hữu hảo. Hơn nữa, anh nhất định phải chiếu cố Minh Minh cho tốt, nếu không kẻ làm ca ca này sẽ không đáp ứng. Tôi biết rõ tôi đánh không lại anh, bất quá, nếu anh khi dễ Minh Minh, tôi sẽ cầm AK47 giết tới nước cộng hòa Viêm Hoàng các người.
- Hả?
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Nhất Phàm:
- Lúc nào anh...
Minh Minh buột miệng cười nói:
- Nhất Phàm xuất sắc như vậy, nhưng so với anh còn mạnh hơn nhiều. Em nhận anh ấy làm ca ca có cái gì không thể sao?
Tề Nhạc gãi gãi đầu, có chút lúng túng nói:
- Có thể, đương nhiên có thể.
Lâm Nhất Phàm vỗ vỗ bả vai Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Bất quá sau khi quen biết Minh Minh, tôi càng thêm say mê nữ nhân Đông Phương, nếu có cơ hội lại đến nước cộng hòa Viêm Hoàng thì Tề tiên sinh, còn muốn làm phiền anh giúp tôi giới thiệu một người bạn gái ah! Không làm chậm trễ các người nữa, đi đường cẩn thận.
Tề Nhạc kéo tay Minh Minh đi vào trong máy bay, trong lòng không khỏi có chút tán thưởng, Lâm Nhất Phàm quả nhiên không phải người tầm thường. Biết rõ là không thể làm được liền dùng đại cục làm trọng, không có bởi vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng quan hệ của hai nước. Phẩm tính như vậy đủ để được mình tôn trọng.
- Nghĩ tới em không vậy?
Minh Minh cùng Tề Nhạc ngồi ở khoang hạng nhất, nàng tựa đầu vào vai của Tề Nhạc. Một bên Minh Minh nhẹ nhàng đập chân của hắn bá đạo hỏi.
- Dĩ nhiên có rồi, em không biết anh quả thực muốn ghen tới nổi điên luôn sao?
Minh Minh nhếch miệng, nói:
- Em đúng là nhìn không ra a. Em xem anh là vui đến quên cả trời đất mới đúng, Vũ Mâu tiểu thư người ta xinh đẹp như vậy, đi chung với nàng mà còn biết nghĩ tới em sao?
Tề Nhạc kéo bàn tay nhỏ bé của Minh Minh đến trước mặt mình, khẽ hôn lên đó một cái rồi nói:
- Không giống nhau, em cũng biết mà.
Phi cơ bay về nước Anh cất cánh hướng về Luân Đôn, một giờ sau khi máy bay rời khỏi sân bay Athen thì ở thần miếu Pathenon xuất hiện bạo động giống như long trời lỡ đất.
- Không thấy Tiểu thư? Tại sao có thể như vậy?
Mephisto đứng ở trung ương thần miếu Pathenon trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng.
Tinh Tọa Thủ Hộ Giả đều tập trung ở trong thần miếu, nguyên một đám sắc mặt ngưng trọng nhìn Mephisto, mỗi người đều có biểu lộ bất đồng, nhưng mà đám người cũng đồng thời ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình.
- Liumeitesi, cảm giác của anh nhạy bén nhất trong là chúng ta. Chẳng lẽ anh không có phát hiện khí tức của tiểu thư ở đâu sao?
Mephisto dời ánh mắt tới xử nữ Tinh Tọa Thủ Hộ Giả tuấn tú như là nữ hài tử.
Liumeitesi cười khổ lắc đầu, nói:
- Tiểu thư lúc rời đi không một chút báo hiệu. Anh cùng Miyaluo tiễn Tề Nhạc đến sân bay. Chúng tôi một mực đều ở nơi này thủ hộ. Trước đó còn có thể cảm giác được rõ ràng khí tức của tiểu thư trong thần miếu. Nhưng ngay vừa rồi, khí tức của Tiểu thư đột nhiên biến mất không hề báo hiệu. Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Khí tức của Mephisto rõ ràng có chút không ổn định, mà ánh mắt của Liumeitesi trở nên dị thường lăng lệ ác liệt.
- Nhất định là hắn, nhất định là hắn mang tiểu thư đi. Nếu không còn có ai có thể ở dưới tình huống chúng ta giám sát không hề báo hiệu đem tiểu thư đi.
Il Elias phẫn nộ lên tiếng.
MiG Rees gật nhẹ đầu, nói:
- Tôi đồng ý giả thuyết của Il Elias, nhất định là Tề Nhạc mang tiểu thư đi.
Mephisto nghi ngờ nói:
- Nhưng mà tôi nhìn tận mắt Tề Nhạc cùng Cơ Minh Minh tiểu thư cùng nhau lên máy bay ah!
Tác Tác nói:
- Vậy cũng không chứng minh tiểu thư không đi cùng họ. Tề Nhạc rất cổ quái, nói không chừng hắn có biện pháp nào có thể đem tiểu thư vụng trộm mang đi. Dù sao, tiểu thư không phải đã cùng hắn đính hôn sao? Chẳng lẽ tiểu thư muốn vứt bỏ chúng ta sao?
Il Elias vừa nghe Tác Tác nói thì tức xì khói, hắn quát lên:
*****
- Cô câm miệng cho tôi. Tiểu thư làm sao có thể thật sự gả đưa cho người kia. Nhưng mà tiểu thư hiện tại căn bản không có năng lực bảo hộ mình, một khi rời khỏi Athen sẽ gặp nguy hiểm. Mephisto, mau quyết định đi.
Hào quang trong mắt Mephisto chớp liên tục, hắn thoáng do dự một chút, quyết định thật nhanh nói:
- Tốt, đã như vậy thì tôi, Miyaluo, Il Elias, Garcia, Salem cùng MiG Rees sáu người lập tức đáp máy bay chuyến sau tới Luân Đôn đi tìm tiểu thư. Các người những người còn lại lưu tại chỗ này chờ đợi tin tức. Một khi có phát hiện gì, lập tức liên hệ với chúng tôi.
Il Elias nói:
- Chúng ta ngồi chuyên cơ của tiểu thư đi Luân Đôn. Nói không chừng còn có thể sớm đám người đó một bước, như vậy thì có thể ngăn cản bọn họ.
Ánh mắt của Mephisto sáng lên, nói:
- Ý kiến hay, Chúng ta đây lập tức đi thôi.
...
Luân Đôn, thủ đô nước Anh. Bởi vì là thành thị công nghiệp nặng, vì thế còn có mệnh danh là thành phố sương mù, hoàn cảnh xác thực tệ hơn Athen.
Khi Tề Nhạc cùng Minh Minh từ sân bay Luân Đôn đi ra, lập tức cảm giác được không sạch sẽ trong không khí, hai người không hẹn mà cùng cau lông mày.
Minh Minh nhìn Tề Nhạc nói:
- Chúng ta bây giờ nên đi nơi nào? Vì sao nhất định phải tới Luân Đôn? Cái thành phố này cảm giác không thoải mái bằng Athen chút nào.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Tới nơi này đương nhiên là có nguyên nhân đấy. Chẳng lẽ, em không muốn gặp lại Tình Nhi sao?
Ánh mắt của Minh Minh sáng lên:
- Anh là nói Tình Nhi đang ở Luân Đôn sao?
Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nói:
- Lần trước chúng ta ở Đại Lý, Klinsmann trước khi đi đã từng lặng lẽ nói cho anh biết, tổng bộ gia tộc đám người Dracula ở bên trong một tòa lâu đài cổ vùng ngoại thành Luân Đôn. Không biết Tình Nhi hiện tại ra thế nào rồi. Đã có hồng kim nguyên huyết Klinsmann lần trước, nàng hiện tại có lẽ đã là một cường giả.
Minh Minh thở dài một tiếng nói:
- Đáng tiếc, Tình Nhi đã trở thành Hấp Huyết Quỷ. Cái tên Klinsmann này... hừ!!!
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Hấp Huyết Quỷ thì thế nào? Ồ, đám người rõ ràng nhanh như vậy đã đuổi tới. Minh Minh, chúng ta đi mau thôi.
Vừa nói, Tề Nhạc lập tức lôi kéo Minh Minh còn đang nghi hoặc rời khỏi sân bay, đón một cái taxi rồi đi vào nội thành Luân Đôn.
- Cái gì đuổi kịp? Tề Nhạc, anh đang nói cái gì ah!
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Đợi tí nữa em sẽ biết, bất quá, em cũng không nên quá giật mình ah!
Khoảng cách giữa Athen và Luân Đôn không xa bằng nước cộng hòa Viêm Hoàng, tuy rằng đi chuyên cơ rất nhanh nhưng khi sáu người Mephisto tới Luân Đôn vẫn chậm chân hơn Tề Nhạc một bước. Dù sao cất cánh muộn một giờ cũng không thể làm họ đuổi kịp.
Đến Luân Đôn, Tề Nhạc cùng Minh Minh có thể nói là hai mắt trợn lên, cũng may Minh Minh là sinh viên ngoại ngữ, trình độ tiếng Anh khá tốt, lúc này mới khiến cho hai người không có xấu mặt. Hai người một mực ngồi trên xe taxi tới trung tâm chợ Luân Đôn mới xuống xe.
- Anh không phải nói tổng bộ gia tộc Dracula ở vùng ngoại thành Luân Đôn sao? Vậy chúng ta bây giờ đến nội thành làm gì?
Minh Minh nghi ngờ nói.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Em không hiểu sao, tuy rằng Klinsmann nói cho anh biết lâu đài cổ tại vùng ngoại thành thành. Bất quá lại không cho anh cụ thể địa chỉ. Em cũng nên để cho anh tìm một cái mới được ah! Mà phương pháp xử lý tìm kiếm tự nhiên là tìm một người Hấp Huyết Quỷ tới hỏi. Hấp Huyết Quỷ đều là ban ngày ẩn nấp, ban đêm mới ra. Hiện tại hiển nhiên còn sớm, chúng ta trước tìm một địa phương đi ăn một chút gì, chờ đến tối lại đi tìm Klinsmann.
Minh Minh nói:
- Chúng ta kiếm một khách sạn đi, em muốn tắm rửa.
Tề Nhạc lắc đầu nói:
- Không được, những người kia đuổi tới, nếu như chúng ta ở khách sạn khẳng định phải đăng ký, chỉ sợ rất nhanh cũng sẽ bị đám người đó tìm tới tận cửa.
Lúc này, hai người vừa nói, hắn đã lôi kéo Minh Minh đi vào một con đường trống trải, dùng từ ngữ của Viêm Hoàng thì đây là một con hẻm nhỏ, không có ai đi lại.
- Đến cùng là người nào đang đuổi theo chúng ta? Chẳng lẽ chúng ta sợ họ sao?
Tề Nhạc nói:
- Sợ cũng không phải sợ, bất quá nếu để cho những người này đuổi theo thì rất phiền toái đấy. Nữ thần của anh, em cũng nên đi ra được rồi.
Vừa nói, Tề Nhạc tận lực dùng Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp bố trí lĩnh vực tàng hình đem mình và Minh Minh bao phủ ở bên trong, dưới loại tình huống này, cho dù là vệ tinh cũng không cách nào chụp được thân ảnh họ.
Minh Minh giật mình nhìn soi mói, Kỳ Lân Châu sáng lên, hào quang lóe lên, một đạo thân ảnh uyển chuyển trống rỗng xuất hiện trước mặt nàng cùng Tề Nhạc.
Chứng kiến người này xuất hiện, Minh Minh không khỏi giật mình bưng kín miệng nhỏ của mình:
- Ah, trời ạ! Tề Nhạc, anh, anh dám bắt cóc nữ thần của người ta theo.
Vũ Mâu mỉm cười, nói:
- Xin chào, Minh Minh tiểu thư. Tôi gọi cô là Minh Minh được không?
Minh Minh vô ý thức gật nhẹ đầu, nhìn Vũ Mâu, nàng thật sự không thể tin được Tề Nhạc lại có thể lớn mật như thế. Vũ Mâu xuất hiện giải trừ nghi vấn trước đó của nàng, những người đuổi theo không cần hỏi nhất định là Tinh Tọa Thủ Hộ Giả rồi.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Minh Minh, không nghĩ tới đúng không?
Minh Minh nhìn hắn một cái quái dị có chút dấm chua ghen tuông nói:
- Ở cùng nhau một tháng còn chưa đủ sao? Làm sao anh còn dẫn nàng theo, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nguyên lai, Tề Nhạc cùng Vũ Mâu sau khi thương lượng, sáng sớm trước khi đi, nương tựa theo khí tức quen thuộc của hắn đối với Vũ Mâu dùng năng lực của mình chế tạo ra khí tức đó, rồi thu Vũ Mâu bên trong Kỳ Lân Châu của mình, vô thanh vô tức mang Nữ Thần Athena đi. Bởi vì Vũ Mâu đã mất đi năng lượng của mình, vì thế Tề Nhạc biến hóa nàng thành sóng năng lượng động cũng không rõ ràng, còn có Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp che dấu mới khiến những người Tinh Tọa Thủ Hộ Giả không cách nào phát giác.
Tề Nhạc nói:
- Vũ Mâu vì cùng thần khí Athena dung hợp tạm thời đem năng lượng của mình đưa vào thần khí thần khí của nàng, vì thế, hiện tại nàng giống như một người bình thường. Mà ở trong Tinh Tọa Thủ Hộ Giả chỉ sợ có người bụng dạ khó lường, vì sự an toàn của nàng, thế nên anh liền đem nàng mang đi. Chờ thực lực của nàng khôi phục, hết thảy thì cũng không có vấn đề gì. Đây cũng là nguyên nhân hợp tác của anh cùng Vũ Mâu.
Minh Minh dùng sức nhéo tay của Tề Nhạc, tự nhiên hào phóng hướng Vũ Mâu gật nhẹ đầu, nói:
- Vũ Mâu tỷ tỷ khỏe chứ, thật khó tin tưởng, Tề Nhạc rõ ràng có thể đem cô mang đi, bất quá, bộ dáng bây giờ của cô không giống như là Nữ Thần nha.
Vũ Mâu nghe xong Minh Minh nói cũng không khỏi cười khổ, bộ dáng bây giờ của nàng xác thực không giống Nữ Thần. Nguyên bản nàng rất thánh khiết, nhưng mà hiện tại cách ăn mặc này đúng là chưa từng mặc. Từ lần trước Tề Nhạc thấy Tác Tác có bộ y phục thiếu vải cực kỳ ấn tượng nên đã tìm cơ hội mua cho Vũ Mâu một bộ. Vũ Mâu đương nhiên là không chịu mặc, nhưng Tề Nhạc nói cho nàng biết, vì che dấu thân phận, nhất định phải che khuất khí chất thánh khiết của nàng, rơi vào đường cùng, Vũ Mâu tranh thủ sửa nó nhưng không ngờ lại biến thành cái dạng này.
← Ch. 188 | Ch. 190 → |