← Ch.189 | Ch.191 → |
Quần da dài màu đen, từ đùi xuống dưới hở cả. Bên trên thân mặc một bộ cái áo da màu đỏ, loại da đặc thù này rất mỏng, có tính thông khí tốt. Đôi cánh tay trắng như tuyết lộ ra ngoài, thân hình hoàn mỹ của nàng cũng lộ rõ.
Buổi sáng khi nhìn thấy Vũ Mâu đổi bộ quần áo này, hắn trọn vẹn ngốc trệ năm phút. Hắn vạn lần không ngờ, Vũ Mâu không chỉ tướng mạo mỹ lệ mà khí chất càng tuyệt hảo, mà ngay cả dáng người cũng vạn người mới có một. Thân hình của nàng không nóng bỏng như Như Nguyệt, cũng không có mị hoặc như Tác Tác, mỗi một chỗ đều là tỉ lệ hoàn mỹ tiêu chuẩn vô cùng. Hai chân thon dài rất tròn thẳng tắp, đường cong cực kỳ nhu hòa, vòng eo mảnh khảnh cơ hồ một tay có thể nắm giữ. Bờ mông rất tròn mặc dù cũng không lớn nhưng rất vừa tay làm Tề Nhạc nuốt nước miếng không ít. Mái tóc màu tím được vén lên, mũ lưỡi trai màu đen trên đỉnh đầu che lại, màu sắc của tóc cũng bị Tề Nhạc cố ý nhuộm thành màu đỏ sậm, nếu như không phải nhìn chính diện hoặc là quen thuộc trên người trên người Vũ Mâu thì tuyệt đối không nhận ra nữ lang gợi cảm xinh đẹp này là người thừa kế của Nữ Thần Athena.
Nhìn Vũ Mâu, ngay cả Minh Minh đều có chút muốn huýt gió (trêu ghẹo) chứ đừng nói là Tề Nhạc, so với Vũ Mâu tuy rằng mỹ mạo của Minh Minh cũng không tầm thường, tương đối còn trẻ trung hơn vài phần.
Vũ Mâu lấy tay kéo vành nón xuống nói:
- Đừng nói là em, ngay cả chính chị cũng không nhận ra mình nữa. Y phục này có hơi bó sát làm chị cảm giác không thoải mái.
Minh Minh hiếu kỳ hỏi:
- Vũ Mâu tỷ, vậy trước tới giờ chị ăn mặc như thế nào?
Vũ Mâu mỉm cười, dịu dàng đáp:
- Bình thường đều là váy dài, váy dài rất thoải mái và dễ chịu.
Minh Minh tán thưởng:
- Y phục gì đã mặc lên người chị đều rất đẹp.
Vũ Mâu mỉm cười nói:
- Minh Minh cũng không tệ ah! Em đừng thấy Nhất Phàm biểu hiện ra không có gì, kỳ thật không thể có được trái tim em, hắn thống khổ vô cùng đó.
Khuôn mặt của Minh Minh đỏ lên, nàng nói:
- Chị Vũ Mâu, chị không được đùa giỡn em nha. Tề Nhạc nói người của chị đang đuổi theo, chị không sợ bị họ tìm ra sao?
Tề Nhạc ngạo nghễ nói:
- Nếu để cho họ tìm được thì anh không cần phải lăn lộn nữa.
Vừa nói, hắn một tay lôi kéo Vũ Mâu, một tay lôi kéo Minh Minh, một lần nữa hướng ra đường lớn phía ngoài. Một cỗ năng lượng nhàn nhạt từ trên người Tề Nhạc phát ra bao phủ thân thể của Vũ Mâu khiến cho khí tức nhàn nhạt của nàng bị che đậy, không thể phát tán.
Trong lúc ba người Tề Nhạc trên đường cái trên đường cái Luân Đôn tìm kiếm lấy quà vặt đặc sắc nơi này thì tại thế giới dưới lòng đất Tây Phương đã tràn ngập tin tức hắc ám.
- Một trăm triệu USD treo giải thưởng lấy mạng một người. Loại tin tức này xưa nay chưa từng có, còn là lần đầu tiên đạt được ah! Bất quá, yêu cầu cũng hơi khó khăn. Mặc dù là người chết, nhưng giữ toàn thân, ngay cả huyết dịch cũng muốn giữ lại, đây là cái yêu cầu quái đản gì vậy?
Trong một quán rượu hắc ám, một nam nhân thân hình cao lớn bất mãn nhìn tờ giấy trong tay.
Battender bất đắc dĩ nhún vai, nói:
- Ta lại cảm thấy rất đáng giá, không phải là giết nữ nhân sao? Người ta đã chịu trả nhiều tiền như vậy. Thật nhiều yêu cầu cũng rất bình thường đấy. Jake, ngươi chuẩn bị tiếp nhận sao?
Nam nhân tên Jake mặc một cái quần bằng vải bố màu xanh sẫm, trên người mặc áo ba lỗ, phô bày cơ bắp hùng tráng như đá hoa cương. Trong mắt toát ra một tia quang mang rét lạnh:
- Tiếp, đương nhiên phải tiếp. Tại sao lại không chứ? Cuộc làm ăn này nếu thành công, ta cũng có thể xin nghỉ hưu sớm, đến Hawaii đi hưởng thụ mỹ nữ với bãi cát.
Battender cười lạnh một tiếng, nói:
- Vậy ngươi cần phải cố gắng. Thời hạn là một tháng, tổng cộng ba người. Không nên sai sót, nữ nhân kia rất đẹp, ta xem qua ảnh chụp rồi. Đó là loại hình mỹ nữ cổ điển Tây Phương. Ngươi đến lúc đó cũng không nên t*ng trùng lên não làm trễ nải nhiệm vụ.
Jake khinh thường hừ một tiếng:
- Nữ nhân tuy đẹp nhưng có thể so với một trăm triệu USD sao? Ta đi đây.
Vừa nói, hắn ném một cuộn tiền giấy rồi đi ra ngoài quán bar.
Trong mắt Battender toát ra một tia quang mang âm hàn, hắn lầu bầu nói:
- Jake, hy vọng vận khí của ngươi rốt một chút. Nhiệm vụ lần này không hạn chế nhân số đấy. Tuy rằng bài danh của ngươi trên thế giới đứng trong hàng một trăm, chỉ e cơ hội không nhiều.
Cùng lúc đó tổ chức sát thủ các nơi của thế giới dưới lòng đất nhận được nhiệm vụ một trăm triệu USD này. Luân Đôn, nhất định đêm không còn yên tĩnh nữa.
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn Vũ Mâu đem miếng cá rán thứ tư ăn xong, nhìn gương mặt của nàng lưu lại dầu mỡ như mặt mèo, hắn không khỏi có chút buồn cười:
- Vũ Mâu, em có phát hiện không, từ khi anh đến Athen, lượng cơm em ăn cũng không ngừng tăng lên đấy.
Cá rán cùng khoai tây là quà vặt rất nổi danh của Luân Đôn, hương vị xác thực rất không tồi, trước mặt Tề Nhạc đã xếp đặt một đống xương cá rồi.
Vũ Mâu nhìn Tề Nhạc nói:
- Ai quy định em không thể ăn nhiều một chút chứ?
Minh Minh tò mò hỏi:
- Chị Vũ Mâu, chẳng lẽ chị không sợ béo sao? Thực phẩm dầu mỡ dễ gây béo phì nhất đó?
Vũ Mâu mỉm cười, nói:
- Chúng ta có thể dùng hoạt động để loại bỏ mỡ thừa, cái này rất đơn giản. Em cũng có thể làm được đấy.
Đôi mắt to xinh đẹp của Minh Minh sáng ngời:
- Thật sự có thể sao? Thật tốt quá. Chị Vũ Mâu, chị nhất định phải dạy cho em nha.
Vũ Mâu mỉm cười gật đầu, cầm lấy miếng cá chiên thứ năm nói:
- Không có vấn đề, ăn xong chị sẽ dạy cho em, rất đơn giản thôi.
Lúc này, nàng mang trên mặt bình cái kính râm siêu bự như đại minh tinh hay đeo cơ hồ khuất nửa khuôn mặt, hơn nữa phối hợp với dầu mỡ làm cho bề ngoài cực kỳ đáng yêu, làm gì còn bộ dạng của Athena chứ?
Minh Minh hưng phấn cũng cầm lấy một miếng cá nói:
- Rốt cục không cần chú ý dáng người rồi, thật tốt quá. Em cũng ăn vậy.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Anh thật đáng thương a. Ví tiền của anh.
Đúng lúc này sắc mặt Tề Nhạc đột nhiên hơi đổi, kéo mạnh Vũ Mâu vào ngực mình, miếng cá chiên vừa đưa đến miệng bỗng rơi xuống đất. Phịch một tiếng địa phương Vũ Mâu vừa ngồi xuất hiện một cái hố sau chừng hai thốn.
Ánh mắt Minh Minh chợt lóe sáng, khóa chặt khí tức trên mái nhà bên cạnh một tòa cao ốc.
Tề Nhạc dùng thân thể của mình bảo vệ Vũ Mâu, đúng lúc này lại một viên đạn từ súng ngắn bay tới. Lúc này đây, Tề Nhạc không có né tránh, hừ lạnh một tiếng, gió vô hình xuất hiện xuất hiện chung quanh thân thể của hắn, viên đạn bị gió ánh hưởng chưa kịp trúng mục tiêu đã rơi xuống mặt đất.
Minh Minh vừa muốn lao ra, lại bị Tề Nhạc ngăn cản:
- Chúng ta đi, xem ra diễn xuất sắp bắt đầu.
Vừa nói hắn ôm Vũ Mâu vào trong ngực tiến vào cửa hàng bên cạnh.
Jake thổi thuốc súng trên miệng súng ngắm một cái, trong lòng mắng một câu đồng thời âm thầm giật mình. Phản ứng bén nhạy như thế, chẳng lẽ người nam nhân kia có thể biết trước nguy hiểm hay sao?
*****
Ads Ngay tại thời điểm hắn nghi hoặc thì đột nhiên hoảng sợ phát hiện, không khí chung quanh thân thể của mình phảng phất ngưng đọng lại, muốn quay người cũng rất khó khăn.
Sau một khắc, không khí biến thành sát thủ vô hình, một vòng đỏ tươi xuất hiện ở trên cổ của hắn.
Mở to hai mắt nhìn, thân thể cao lớn của Jake không cam lòng ngã sấp xuống mặt đất, thẳng đến một khắc ý thức hoàn toàn biến mất trước. Hắn cũng không biết mình là chết như thế nào.
Tiến vào trong cửa hàng, trong mắt Tề Nhạc toát ra một tia quang mang rét lạnh, muốn động nữ nhân của ta sao? Sẽ phải trả giá thật đắt đó.
Sắc mặt Vũ Mâu rất bình tĩnh, không có chút nào bởi vì tập kích mới xuất hiện mà kinh hoảng, nàng mỉm cười, hướng Tề Nhạc nói:
- Cảm ơn!
Tề Nhạc nhíu nhíu mày, nói:
- Nhanh như vậy, xem ra thật là trong Tinh Tọa Thủ Hộ Giả của em có vấn đề. Lại có sát thủ đến đánh lén.
Vũ Mâu từ trong quần lấy ra một xấp khăn giấy lau vết dầu mỡ trên mặt:
- Xem ra, phán đoán của em rất chính xác. Chỉ sợ, đây vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi. Theo em được biết ở bên trong giới sát thủ, sử dụng súng ngắm đều là sát thủ cấp thấp, sát thủ chính thức không sử dụng vũ khí nóng bao giờ.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Em sợ rồi sao? Nếu như sợ hãi thì tiến vào bên trong Kỳ Lân Châu là tuyệt đối an toàn. Trừ phi anh chết đi, nếu không không ai có thể làm tổn thương em.
Vũ Mâu mỉm cười lắc đầu, nói:
- Không, em muốn nhìn anh bảo hộ em như thế nào.
Tề Nhạc lôi kéo tay của Vũ Mâu nói:
- Chúng ta đi thôi, vừa rồi hai phát đạn nhất định sẽ dẫn tới sự chú ý, chỉ sợ cảnh sát sắp tới rồi.
Ba người lặng lẽ đi khỏi cửa hàng này, ngồi lên một chiếc xe taxi đi về nơi khác trong thành phố Luân Đôn.
Giống như Vũ Mâu nói, tập kích ban nãy chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.
- Tài xế, ông muốn lái xe đi đâu? Chúng ta không phải muốn đi đường này, ông đi nhầm rồi.
Lái xe là một gã dáng người nhỏ gầy, tóc màu vàng kim rối bời. Hắn nghiêng đầu về phía Minh Minh mỉm cười nói:
- Không phải chạy sai, đây là con đường tiến về địa ngục.
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Ngươi đã muốn đi địa ngục, chúng ta đây cũng phụng bồi.
Ở bên trong sự kinh ngạc của tài xế, ba người Tề Nhạc tiêu thất trong hư không. Mà sau một khắc, xe taxi nổ tung lên.
Đứng ở góc đường, nhìn mọi người trên đường phố kinh hoảng, Minh Minh kinh ngạc nói:
- Sao anh phát hiện ra được?
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Điều này không dễ dàng sao? Vừa lên xe tinh thần lực của anh đã phát hiện người tài xế có biến hóa, hắn là cho là chúng ta sẽ mắc lừa, bất quá, cũng không nhìn một chút xem anh là ai.
Vừa nói, hắn xòe tay phải ra có hơn mười kim thép xanh thẫm xuất hiện.
- Đây là thứ đặt lên ghế lúc chúng ta lên xe, anh đã tịch thu chúng. Nếu anh đoán không lầm, phía trên hẳn có độc dược gây tê, tài xế kia đoán chừng cho là chúng ta đã bị gây tê cho nên mới lái xe sang hướng khác. Đáng tiếc, mới vừa lên xe anh đã phát hiện vì thế cố ý một phen. Những sát thủ này thật đáng ghét, tuy rằng không đủ để mang đến uy hiếp chính thức, nhưng tựa như con cóc rơi vào mu bàn chân, không cắn người cũng rất buồn nôn.
Vũ Mâu thở dài một tiếng, nói:
- Xem ra, chúng ta tại Luân Đôn chỉ sợ là nửa bước khó đi rồi.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Cũng không nhất định, ít nhất, có một địa phương tạm thời an toàn.
- Ở đâu?
Vũ Mâu cùng Minh Minh đồng thanh hỏi.
Tề Nhạc chỉ chỉ một tòa kiến trúc cao lớn phía trước, mỉm cười nói:
- Chính là chỗ đó.
Theo phương hướng tay hắn chỉ thì Vũ Mâu cùng Minh Minh thấy được tiêu chí của Thập Tự Giá.
- Giáo đường? Anh tin giáo sao?
Vũ Mâu tò mò hỏi.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Em tin không?
Minh Minh buột miệng cười, nói:
- Hay lắm, hai người một là Kỳ Lân, một là Nữ Thần Athena, lại muốn nhờ giáo đường bao che, nếu tin tức này truyền đi chỉ sợ sẽ buồn cười chết người ta mất.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Chỉ là mượn nơi này nghi ngơi một chút thôi, đến buổi tối chúng ta phải đi tìm Klinsmann. Ta cũng không tin, còn có sát thủ dám đến lâu đài cổ của gia tộc Dracula để giết người. Nếu chúng dám làm như vậy thì càng thú vị rồi.
Vừa nói tay phải của Tề Nhạc vung lên, cương châm trong tay lặng yên biến mất, phạm vi chung quanh chừng ba trăm mét, hơn mười người đã lặng yên ngã xuống.
Nghe tiếng còi cảnh sát chói tai của xe cảnh sát Luân Đôn, Tề Nhạc một tay lôi kéo Minh Minh, tay kia lôi kéo Vũ Mâu, nghênh ngang đi vào trong giáo đường.
Luân Đôn tại Tây Phương là thành thị có địa vị rất cao, quy mô giáo đường tại đây cũng lớn hơn những thành thị khác. Vừa đi vào giáo đường, ba người đã chứng kiến rất nhiều người dáng vóc tiều tụy làm lễ hoặc là thấp giọng đọc thánh kinh.
Tề Nhạc lôi kéo hai nàng tới một góc nhỏ ngồi xuống, hắn có chút kinh ngạc phát hiện, chỗ tốt nhất phía trên giáo đường giắt Thập Tự Giá thậm chí có sóng năng lượng yếu ớt.
Vũ Mâu nói:
- Giáo đường này không phải là giáo đường lớn nhất Luân Đôn, một trong địa phương nổi danh nhất Luân Đôn chính là thánh đường St. Paul, chỗ đó mới là trung tâm thánh đường của Luân Đôn do một tên Hồng y đại giáo chủ chấp chưởng. Nơi đó là một trong những địa phương nổi danh nhất giáo đình. Dùng St. Paul thánh đường làm trung tâm, Luân Đôn còn có bốn tòa giáo đường nhỏ một chút, có lẽ đây là một trong số đó. Hẳn là do hồng y giáo chủ chưởng quản đấy. Anh không nên xem thường hồng y giáo chủ cùng Hồng y đại giáo chủ chỉ khác nhau một chữ mà địa vị bên trong theo giáo đình lại chênh lệch rất lớn. Hồng y đại giáo chủ có quyền lực gần với Giáo hoàng, mà ngay cả sở tài phán đối với bọn họ cũng phi thường cung kính.
Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lần trước tại Viêm Hoàng cùng giáo đình đụng độ còn chưa có thanh toán, nếu như không phải bọn hắn thì anh làm sao sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí. Lần này đã đến Tây Phương, có cơ hội nhất định phải gặp vị Giáo hoàng bệ hạ kia mới được. Vũ Mâu, Hy Lạp em cũng ở Tây Phương, em có biết chút thông tin gì về Giáo hoàng không? Thực lực của hắn như thế nào?
Vũ Mâu nói:
- Nếu như luận năng lực cá nhân, Giáo hoàng là căn bản không cách nào so sánh với Hy Lạp, nhưng mà luận chỉnh thể thực lực thì Hy Lạp em không thể bằng hắn.
Trong lòng của Tề Nhạc cả kinh, Vũ Mâu nói như vậy tức là thực lực Giáo hoàng còn mạnh hơn mình, điều này làm cho hắn có chút khó mà tin được.
Vũ Mâu nói:
- Em đã từng thấy Giáo hoàng, Giáo hoàng hiện tại niên kỷ đã rất lớn. Thực lực của hắn có thể hình dung bằng từ thâm bất khả trắc. Năng lực cường đại nhất của Giáo hoàng hoặc là nói là giáo đình chính là lợi dụng sóng năng lượng làm trung tâm thỉnh cầu thượng đế trợ giúp đạt được thực lực cường đại. Nói như vậy tức là Giáo hoàng có thể triệu hồi ra Đại thiên sứ đến trợ giúp hắn chiến đấu. Đại thiên sứ theo Tín Ngưỡng giáo đình tương đương với tồn tại thần minh. Tuy rằng không giống trong thần thoại Hy Lạp nhưng mà thực lực cũng phi thường cường đại. Em nghĩ dùng thực lực của anh bây giờ một mình đối mặt một vị Đại thiên sứ còn có cơ hội, nếu như là hai vị, sẽ rất khó.
*****
Minh Minh giật mình nói:
- Không thể nào, giáo đình cư nhiên như thế cường đại như thế sao? Nhưng mà lần trước những tên gia hỏa đi vào nước cộng hòa Viêm Hoàng chúng ta không được mạnh lắm a.
Vũ Mâu mỉm cười, nói:
- Lần trước đến nước cộng hòa Viêm Hoàng cường đại nhất cũng chỉ là một gã Hồng Y Giáo Chủ mà thôi, mà Hồng Y Đại Giáo Chủ có thực lực mạnh hơn Hồng Y Giáo Chủ thì không thấy đến. Nếu là năm vị Hồng Y Đại Giáo Chủ thì con quái thú kia không có tư cách nói chuyện. Thực lực cường đại chính thức của Giáo Đình chính là Giáo hoàng cùng Hồng Y Đại Giáo Chủ. Bốn gã Hồng Y Đại Giáo Chủ, phân biệt có năng lực triệu hoán một vị Đại thiên sứ. Mà Giáo hoàng có thể triệu hoán hai vị Đại thiên sứ.
Tề Nhạc nghi ngờ nói:
- Vậy lần trước đến Viêm Hoàng chúng ta chỉ là Hồng Y Giáo Chủ, mà không phải Hồng Y Đại Giáo Chủ sao? Cũng không phải nói Hồng Y Giáo Chủ chỉ có hai người mà? Nếu như từ số lượng thì tựa hồ Hồng Y Giáo Chủ còn mạnh hơn nữa a.
Vũ Mâu lắc đầu, nói:
- Không, không phải, Hồng Y Giáo Chủ là người bên cạnh Giáo hoàng cũng có thể nói là dòng chính của Giáo hoàng, vì thế địa vị mới cao hơn Hồng Y Đại Giáo Chủ. Nhưng mà nói như lời Viêm Hoàng của các anh thì lời Đại tướng nơi biên cương Hồng Y Đại Giáo Chủ so sánh với Hồng Y Giáo Chủ thì bất kể là thực lực hay địa vị đều mạnh hơn. Nguyên bản em cũng cảm thấy rất kỳ quái, cho rằng lần đó Giáo Đình ít nhất sẽ điều động một gã Hồng Y Đại Giáo Chủ đi qua. Nhưng về sau mới biết được, đoạn thời gian đó Hắc Ám Quốc Hội cùng Giáo Đình đang âm thầm kịch chiến khiến cho Giáo Đình không cách nào rút ra thực lực cường đại. Tề Nhạc, thực lực của chúng ta tuy rằng không kém. Nhưng mà anh cũng không nên xem thường Giáo Đình cùng Hắc Ám Quốc Hội. Hai tổ chức này trong mấy ngàn năm qua thủy chung không ngừng tranh đấu. Vì thế, phương diện thực lực lúc chiến đấu đều vô cùng đáng sợ. Nếu như không phải bởi vì chế ước lẫn nhau thì xúc giác của Giáo Đình chỉ sợ sớm đã kéo dài đến nước cộng hòa Viêm Hoàng các anh.
Trong lòng của Tề Nhạc thất kinh, nếu như theo lời của Vũ Mâu nói thì thực lực Giáo Đình thậm chí cùng mình và Vũ Mâu không hơn kém lắm, nếu là như vậy, thực lực của Giáo Đình quá kinh khủng.
Vũ Mâu nói:
- Anh không cần quá mức khẩn trương. Thực lực của Giáo Đình tuy rằng cường đại, nhưng mà Tối Cường Giả của họ dù sao cũng phân bố ở những quốc gia khác nhau, thực lực rất khó ngưng tụ cùng một chỗ. Đại thiên sứ xác thực rất mạnh, nhưng mà em chỉ đánh giá với thực lực khi chúng ta không sử dụng thần khí. Dùng Hiên Viên Kiếm của anh có lẽ có thể chống lại Giáo hoàng, chỉ là Giáo hoàng còn có thủ đoạn rất cường đại, vì thế phương diện thực lực có lẽ vẫn mạnh hơn anh. Về phần em thì chỉ khi đem ba thần khí hoàn toàn dung hợp mới có thể chống lại hắn. Em nghĩ thực lực của anh còn có không gian tăng lên rất lớn.
Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nói:
- Vậy Hắc Ám Quốc Hội thì sao? Đám người họ tuy rằng một mực bị Giáo Đình áp chế. Nhưng chắc họ cũng sẽ không kém quá nhiều a.
Vũ Mâu nói:
- Hắc Ám Quốc Hội rất thần bí. Em cũng chỉ là biết rất ít, bên trong Hắc Ám Quốc Hội là do rất nhiều đại gia tộc tạo thành. Anh đã thấy Klinsmann chính là một trong mười ba nghị viên trong Hắc Ám Quốc Hội. Địa vị của hắn bên trong Hắc Ám Quốc Hội rất cao. Nhưng kỳ thật thực lực của hắn cũng chỉ là bình thường mà thôi. Là bởi vì hắn có khả năng trở thành Huyết tộc đỉnh phong Huyết Hoàng nhất, mới có thể ngồi đến vị trí bây giờ. Mà cường đại nhất trong Hắc Ám Quốc Hội là cường giả chủ tịch quốc hội cùng bổn tộc hắc ám của hắn, thực lực hắc ám cực kỳ cường đại. Còn nhớ rõ em đã nói với anh tai nạn không? Nếu như tai nạn hàng lâm dễ dàng đạt được lợi ích chỉ sợ sẽ là Hắc Ám Quốc Hội, khi đó thực lực Hắc Ám Quốc Hội chắc chắn đại tăng, Giáo Đình chỉ sợ rất khó chống lại bọn họ. Vì thế em mới muốn cùng Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần hợp tác. Lần này nếu như có thể, tốt nhất anh nên duy trì mối quan hệ với Giáo Đình.
Tề Nhạc lạnh nhạt nói:
- Điều này không có khả năng. Lúc trước Giáo Đình lưu lại cho anh quá nhiều ấn tượng không tốt, chuyện này để sau hãy nói.
Đúng lúc này một cha sứ hướng ba người đi tới, trong tay ôm một quyển thánh kinh. Nhìn bề ngoài có vài phần khí tức thần thánh.
Ánh mắt của hắn đầu tiên rơi vào trên người Minh Minh, khi con mắt đục ngầu nhìn Minh Minh, tinh thần lực Tề Nhạc lập tức cảm giác được thân thể người này rõ ràng nổi lên phản ứng.
- Vị tiên sinh cùng hai vị tiểu thư này, xin hỏi các người là tín đồ sao?
Hắn tuy rằng đồng thời hướng ba người nói chuyện, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn vào trên gương mặt xinh đẹp của Minh Minh.
Tề Nhạc nhíu mày, tên cha sứ này thoạt nhìn quả thực chính là sói đội lốt cừu ah! Nếu như không phải tinh thần lực của mình đối với khí tức con người cực kỳ linh mẫn thì thật đúng là bị hắn đã lừa gạt rồi.
- Chúng tôi không phải tín đồ. Chỉ là đến giáo đường tham quan chốc lát xem có khả năng trở thành tín đồ hay không.
Tề Nhạc nói.
Trong mắt Cha sứ toát ra một tia quang mang thương cảm:
- Hài tử đáng thương. Giáo chủ sẽ chỉ dẫn các con theo con đường chính xác nhất. Đã như vậy, mời ba vị đi theo cha, vị tiểu thư này không bằng cô đi trước, cha nghĩ giáo chủ đại nhân sẽ rất vinh hạnh tẩy lễ cho một người phương Đông.
Nhìn ánh mắt của cha sứ, ngay cả Minh Minh cũng cảm giác ra một ít điều khác thường, nàng lạnh nhạt nói:
- Không cần, cám ơn hảo ý của ngài. Chúng tôi chỉ tới tham quan thôi.
Cha sứ vừa định nói thêm gì nữa, đột nhiên thủy tinh giáo đường nổ tung, ngay sau đó một quả lựu đạn khói ném vào bên trong giáo đường. Sương mù lập tức tràn ngập, dẫn tới người chung quanh ho khan một hồi. Sương mù xuất hiện cũng làm cho các tín đồ trong giáo đường cả kinh hoảng lên, trong lúc nhất thời tràng diện lập tức trở nên ầm ĩ rất nhiều.
Cha sứ có chút phẫn nộ hét lớn:
- Đây là khinh nhờn thượng đế, đến tột cùng là ai?
Vừa nói, hắn cũng chẳng quan tâm ba người Tề Nhạc nói cái gì, trực tiếp hướng bên ngoài giáo đường đi đến.
Tề Nhạc có chút kinh ngạc liếc hai nàng, không thể nào thật sự có người dám đến giáo đường tập kích ba người sao? Lá gan cũng quá lớn đó, phải biết rằng, ở bên trong thế giới phương Tây địa vị của Giáo Đình tuyệt đối là hết sức quan trọng.
Hai mắt Tề Nhạc hiện lên một đạo quang mang màu bạc, tinh thần lực chấn động rất nhanh hướng ra phía ngoài lan tràn ra. Bất quá làm hắn kinh ngạc là tinh thần lực cũng không phát hiện bất luận khí tức sát khí nào, bên ngoài bên ngoài vẫn còn xử lý xe taxi bạo tạc nổ tung.
Lúc này, sương mù trong giáo đường trở nên càng ngày càng mạnh, đây không phải la sương mù mà là khói của lựu hơi cay, ở bên trong một hồi tiếng ho khan mãnh liệt, các tín đồ rất nhanh hướng ra phía ngoài.
Trong lòng của Tề Nhạc khẽ động, nói:
- Xem ra, đây là muốn bức chúng ta đi ra ngoài. Tốt, chúng ta đi xem náo nhiệt thôi.
*****
Quang mang màu đỏ sậm của Kỳ Lân Ẩn sáng lên một cái, đã bị khí tức năng lượng của Kỳ Lân Ẩn ảnh hưởng, Thập Tự Giá cực lớn trong giáo đường cũng đồng thời phóng xuất ra một tia bạch sắc quang mang. Mà lúc này, thân ảnh ba người Tề Nhạc đã lặng lẽ biến mất, đúng ra là tàng hình.
Ba người chen chúc trong đám người ra giáo đường, Tề Nhạc liếc mắt liền thấy tên cha sứ đang cùng cảnh sát Luân Đôn trao đổi cái gì. Tinh thần lực khuếch tán, thanh âm song phương trao đổi lập tức rơi vào trong tai hắn.
Nghe được đám người chuyện với nhau. Sắc mặt Tề Nhạc không khỏi biến đổi, cũng đã biết được lựu đạn hơi cay là do đâu?
Không ngờ lựu đạn hơi cay lại là do những cảnh sát kia bắn lầm vào giáo đường. Nhưng mà thật là bắn lầm sao? Có trùng hợp như vậy? Sát thủ quả nhiên là thần thông quảng đại ah! Ngay cả cảnh sát đều có thể lợi dụng.
Lúc này đây trong lòng của Tề Nhạc có chút hưng phấn, hắn biết rõ, trước mắt một sát thủ chưa lộ diện này tuyệt đối là một gã cường giả. Từ chuyện hắn có thể hoàn toàn thu liễm khí tức của mình không bị tinh thần lực phát giác, còn có thể lợi dụng cảnh sát phóng lựu hơi cay đến xem có thể biết thực lực của hắn không tồi.
Kỳ thật đám người Tề Nhạc cũng không biết. Bởi vì nhiệm vụ này là do nhiều người nhận lấy, vì thế, bọn sát thủ vô cùng thống khổ. Vì có thể vượt lên trước hoàn thành nhiệm vụ, đám người không thể không mạo hiểm dùng tốc độ nhanh nhất tìm kiếm được ba người Tề Nhạc để xuất thủ tránh bị đồng nghiệp vượt lên trước. Vì thế, Tề Nhạc mới có thể trong thời gian ngắn gặp nhiều sát thủ như vậy.
Làm thế nào mới có thể đem tên sát thủ kia lộ mặt đây nhỉ? Có người như vậy từ một nơi bí mật gần đó, thủy chung là một loại uy hiếp. Thân thể Vũ Mâu hiện tại rất yếu ớt, một khi bị đối phương nắm lấy cơ hội. Vạn nhất thành công thì làm sao bây giờ. Nghĩ tới đây, Tề Nhạc đột nhiên nhớ tới một biện pháp tốt đến giải quyết vấn đề trước mắt. Cùng Vũ Mâu, Minh Minh thương lượng một chút, lặng lẽ đem hai thiếu nữ thu nhập vào trong Kỳ Lân Châu, ngay sau đó hắn lại lặng lẽ quay trở về trong giáo đường.
Khi Tề Nhạc lại từ trong giáo đường đi ra, bên người đồng dạng mang theo Minh Minh cùng Vũ Mâu. Động tác của hắn rất thản nhiên, tựa hồ cũng không ý thức được nguy hiểm ở chung quanh.
Rất nhanh Tề Nhạc chạy tới bên ngoài, đúng lúc này, người chung quanh đột nhiên trở nên chen chúc, xe cứu hỏa từ đường đi chen lấn qua. Bởi vì đám người chen chúc, khó tránh khỏi sẽ có tiếp xúc có thân thể. Đột nhiên Tề Nhạc cảm giác được một cỗ năng lượng lợi hại đâm vào cổ mình.
Thông minh, sát thủ này thật thông minh. Xem ra, người này rất rõ ràng, muốn giết Vũ Mâu. Nhất định phải giải quyết mình mới được. Đối thủ thông minh như vậy quả thật không tệ, đáng tiếc, hắn gặp phải Tề Nhạc.
Đầu nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, Tề Nhạc nhìn phương hướng công kích lại chỉ có thấy được đám người rối loạn, chung quanh vẫn chen chúc không ngừng gạt Vũ Mâu cùng Minh Minh đi ra xa. Rất nhanh đã bị bao phủ trong dòng người. Mà lúc này bởi vì xe cứu hỏa xuất hiện khiến cho tràng diện trở nên càng thêm hỗn loạn.
Trong mắt Tề Nhạc toát ra một tia quang mang kỳ dị cũng không có đi tìm kiếm Vũ Mâu cùng Minh Minh, mà lặng lẽ biến mất trong đám người.
Một chiếc Mercesdes-Benz vận tải không chút thu hút chạy trên đường cao tốc vùng ngoại thành Luân Đôn, trên ghế lái, một gã trung niên nhân hơn 40 tuổi nhìn bề ngoài rất bình thường đang lái xe. Nhưng mà cặp mắt hắn không ngừng đảo loạn, quang hoa không ngừng lóe ra trong mắt tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này một thanh âm lười biếng đột nhiên không hề báo hiệu vang lên bên trong khoang lái:
- Có phải cảm thấy hoàn thành nhiệm vụ quá dễ dàng hay không?
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, sắc mặt của tài xế lập tức đại biến, bởi vì, hắn đột nhiên chứng kiến trên ghế lái phụ rõ ràng có thêm một người.
Vô ý thức, tay của hắn ấn lên chỗ ngồi ghế lái của mình, lập tức ánh lửa lóe lên, thanh âm bang bang điếc tai xuất hiện, chí ít có mười viên đạn đồng thời hướng người kia bắn tới.
Quang mang quang mang lặng yên sáng lên, mười viên đạn ngừng lại cách thân thể Tề Nhạc một tấc. Tề Nhạc đùa giỡn nói tiếp:
- Như thế nào, anh muốn hủy hoại y phục của tôi sao? Vậy anh không thể làm được rồi, loại quần áo này của tôi không mua được ở Luân Đôn đâu.
Xe vận tải đứng lại trên đường cao tốc, ánh mắt lái xe lạnh như băng toát ra một tia quang mang tàn nhẫn. Sau một khắc một đạo hắc sắc trảo ảnh đã đến mặt Tề Nhạc.
Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng, nói:
- Muốn động thủ rồi hả? Vậy thì tới đi.
Nắm tay phải oanh ra chộp tới trảo ảnh của đối phương. Trảo ảnh màu đen đột nhiên biến đổi, công kích với sức bật cực kỳ kinh người tại trong khoảnh khắc cải biến phương hướng, trong hàn quang xuất hiện trảo ảnh, lưỡi dao sắc bén đã vượt qua nắm đấm của Tề Nhạc trực tiếp hướng cổ của hắn. Hàn quang trên không trung chớp liên tục, lại lập tức cải biến năm lần phương hướng, động tác hư ảo đủ để khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Đinh... Ngón tay Tề Nhạc phảng phất đã chờ sẵn nơi đó, nương tựa theo phán đoán của tinh thần lực, hắn làm sao có thể cho đối phương cơ hội? Tay phải vung tới một quyền, lúc này đây tốc độ của hắn không phải là mắt thường có khả năng nhìn thấy.
Thanh âm xương cốt bể nát vang lên, cánh tay phải của lái xe đã hoàn toàn biến thành bột mịn, một quyền này của Tề Nhạc oanh kích bờ vai của hắn. Bất quá, người này lái xe hiển nhiên không phải người bình thường, trọng thương như thế hắn thậm chí ngay cả hừ một tiếng đều không có, thân thể nhanh lùi lại từ cửa sổ xe trực tiếp nhảy ra ngoài, thân thể vô cùng linh xảo lên nóc cabin.
Ngay sau đó, hắn không dừng lại, đối mặt với Tề Nhạc trong lòng hắn không xuất hiện một tia may mắn, hắn phóng như thiểm điện vào rừng cây bên trong.
Thì ra lúc Tề Nhạc trở lại giáo đường, bên cạnh hắn không phải là Minh Minh cùng Vũ Mâu mà là ảo giác thật thể từ năng lực màu sắc tự vệ của Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp. Năng lực này là hắn học được sau khi đi qua Côn Lôn ảo cảnh. Từ khi đó bắt đầu, đối với Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp, hắn không chỉ có lĩnh ngộ huyền bí của phụ thân Văn Đình lưu lại, mà ở trong đó rót vào những tri thức thuộc về mình. Như vậy khiến cho lĩnh vực đặc thù này phát triển phương hướng càng ngày càng thành thục.
- Chạy? Anh muốn chạy đi đâu?
Thanh âm lười biếng như là ác mộng lần nữa vang lên, thân thể của Tề Nhạc một lần nữa xuất hiện, chỉ có điều, lần này vị trí xuất hiện là phía trước đường chạy trốn của tên tài xế kia.
Thân thủ tài xế xác thực rất mẫn tiệp, tại trong rừng cây như là viên hầu nhưng mà thân thủ kiệt xuất đến mấy liệu có thể so sánh với thuấn di sao?
Thở hào hển, tài xế lái xe đã biến thành màu đỏ như máu:
- Tránh ra!
Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng, nói:
← Ch. 189 | Ch. 191 → |