Vay nóng Tinvay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 194

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 194: Thiếu nữ màu hồng thần bí
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Trong đầu nhanh chóng suy chuyển, hắn đột nhiên cẩn thận quan sát đặc tính của lĩnh vực màu tím kia, vừa âm thầm tự hỏi toàn bộ năng lực mình cái nào nên dùng để sử dụng trước tiên.

Sau khi cân nhắc, Tề Nhạc quyết định dùng Thiên Ky Bách Biến Toàn Ki Giới Pháp Bách Biến Toàn Ki Giới pháp trước tiên. Sau đó, ngoại trừ Hiên Viên Kiếm cũng chỉ có Thiên Ky Bách Biến Toàn Ki Giới Pháp Bách Biến Toàn Kỳ Giới Pháp mới có khả năng đưa mình vào bên trong nội thành. Lĩnh vực đối với lĩnh vực, khả năng thành công mặc dù thấp hơn so với việc dùng Hiên Viên Kiếm, nhưng khả năng che dấu tự thân cũng lớn hơn rất nhiều.

Nghĩ tới đây, Tề Nhạc không do dự nữa, hắn biết rõ, mình khả năng càng ở lại thế giới hắc ám này trong thời gian càng dài thì càng bất lợi. Tuy rằng ảnh hưởng của phủ diện năng lượng với tinh thần của hắn là không lớn, nhưng lại có vài phần thẩm thấu vào bên trong năng lượng. Thời gian dài ở lại đây cũng không biết là xảy ra chuyện gì.

Tránh vào trong một góc tối ánh sáng không thể xuyên qua được, Tề Nhạc lặng lẽ giải trừ năng lực của mình, đồng thời cũng thu liễm lại khí tức. Thiên Ky Bách Biến Toàn Ky Giới Pháp lặng lẽ phát động ra, hào quang màu đỏ bao phủ lấy toàn thân. Tề Nhạc nhìn thấy bổn nguyên của mình hoàn toàn bị thu vào bên trong lĩnh vực của Thiên Ky Bách Biến Toàn Ki Giới Pháp, thở sâu, trong mắt phóng xuất ra hào quang màu bạc mãnh liệt. Hào quang màu đỏ sậm nhoáng lên một cái, sau một khắc, thân thể của hắn đã biến mất.

Di chuyển tức thời, đó là lực chọn của Tề Nhạc, hơn nữa với năng lực của di chuyển tức thời. Di chuyển tức thời, đại khái chính là phá vỡ không gian trong phút chốc. Đó là một năng lực đặc thù mà dưới sự khống chế của tinh thần lực có thể đưa đến một phạm vi bất kỳ nhất định. Chỉ là, hắn vẫn là lần đầu tiên như hôm nay đưa chính bản thân mình tới một địa phương ngay cả tinh thần lực đều không thể có tác dụng.

Tuy nhiên sau khi đi vào trạng thái di chuyển tức thì, con mắt không có tác dụng, nhưng cảm giác vẫn luôn tồn tại. Khi thông qua cái lĩnh vực màu tím kia, Tề Nhạc cảm giác được rõ ràng thân thể của mình giống như bị một chất nhầy nào đó bao bọc lấy, hết thảy đều trở nên trì trệ. Mà đúng lúc này, trên người hắn tự hành phóng xuất ra một cỗ khí lực sắc bén, cưỡng ép phá vỡ chất nhầy này, vọt vào trong.

Không có tinh thần lực mà di chuyển tức thời vẫn thật khó khăn, thời khắc mấu chốt, vẫn là khí tức của Hiên Viên Kiếm tạo ra tác dụng vô cùng quan trọng. Kết quả cuối cùng vẫn là thành công.

So với việc dùng Hiên Viên Kiếm phá vỡ linh lực, di chuyển tức thời đã bí mật hơn nhiều, ít nhất là không có kim quang hoa mắt đó. Vừa mới phát hiện mình đã tiên nhập vào nội thành, sau một khắc Tề Nhạc đã phát động kỹ năng tàng hình, lặng lẽ di chuyển tới khắp ngõ ngách trong nội thành.

Cặp đùi thon dài lại thẳng tắp, cặp mông chắc mẩy bị che phủ bởi một nửa bởi mái tóc vàng lại càng tăng thêm sự thần bí hấp dẫn. Khuôn mặt trái xoan với hai hàng lông mi dài. Từ trên người cô thiếu nữ này, Tề Nhạc cảm thấy một tia khí tức tà dị nhưng lại khá cổ quái, trong tà dị lại có vài phần thánh khiết. Hai loại khí chất trái ngược nhau này khiến nàng đầy sức hấp dẫn. Hào quang bạch nhũ phát ra từ người nàng tạo nên một tầng sương, khiến thân thể linh lung của nàng như ẩn như hiện. Cho dù là người đã gặp không ít mỹ nữ như Tề Nhạc, vừa nhìn thấy nàng ta cũng không khỏi ngơ ngẩn cả người.

Nàng là ai? Bị trói ở nơi đây thì chắc chắn là tù nhân của Hội nghị Hắc Ám rồi. Nàng ta hẳn không phải là Đế Tâm Tuyết Liên Vương, bởi vì khí tức của năng lượng tự nhiên không hề phát ra từ người nàng. Một cô gái xinh đẹp như vậy bị trói ở đây, có lẽ chỉ có người của Hội nghị Hắc Ám mới làm như vậy. Trong lòng hắn đầy thương tiếc, Tề Nhạc theo bản năng bắt lấy một sợi khóa sắt màu đỏ sậm, hắn ra sức kéo như muốn kéo đứt nó.

Tiếng rên rỉ khe khẽ truyền tới từ miệng thiếu nữ, hiển nhiên là xích sắt đã làm đau nàng. Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn thì lúc này thiếu nữ cũng mở mắt nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau. Trong khoảnh khắc đó, Tề Nhạc cảm giác như có một tiếng nổ mạnh vang lên trong đầu. Nếu như ánh mắt của Vũ Mâu thần thánh không chút tạp chất, thì ánh mắt của thiếu nữ này lại tràn đầy sự hấp dẫn vô hạn.

So với nàng, các loại mị hoặc khác đều như trẻ con nghịch ngợm. Đôi mắt của thiếu nữ này cũng màu hồng óng ánh, đúng là đôi mắt mà lần đầu tiên Tề Nhạc nhìn thấy. Nàng không phải là kiều mỵ mà là một loại óng ánh rất thuần khiết. Nhìn ánh mắt nàng khiến các loại cảm giác như thương tiếc, ái mộ, thân cận cứ thế sinh ra. Nếu nói Vũ Mâu là tiên tử không dính bụi trần, khiến người ta không dám tiếp cận, thì cô thiếu nữ trước mặt này lại giống như cục nam châm có lực hút vô hạn, khiến người ta khó có thể khắc chế được mà muốn thân cận nàng, muốn che chở nàng.

- Anh là ai?

Thiếu nữ dùng tiếng Anh hỏi, giọng nói của nàng mang theo vài phần bi thương. Giọng nói đó khiến lòng tương tiếc của Tề Nhạc lập tức tăng lên tới cực điểm.

Hít một hơi thật sâu, ngăn lại sự xúc động trong nội tâm, đôi mắt Tề Nhạc khôi phục thanh minh:

- Đây không phải nơi để nói chuyện, cô chắc là bị những tên của Hội nghị Hắc Ám kia bắt tới. Tôi cứu cô xuống trước, chúng ta chạy khỏi đây rồi nói sau.

Trải qua chuyện ở Luân Đôn, Tề Nhạc dùng năng lực Tự Nhiên Chi Nguyên của mình, thông qua đám thực vật nên cũng biết kha khá tiếng Anh. Vừa nói, hắn vừa ra sức kéo. Nhưng Tề Nhạc giật mình phát hiện ra, chiếc xích sắt không biết được làm từ vật liệu gì kia rắn chắc vô cùng, mặc cho hắn cố sức thế nào cũng không thể khiến nó biến hình dù chỉ chút xíu. Nhíu nhíu mày, Tề Nhạc buông tay.

Thiếu nữ bi thương nhìn hắn, nói:

- Vô dụng thôi! Đây là xiềng xích dùng sắt Địa ngục chế tạo ra, anh không thể kéo đứt nó được. Trừ phi có chìa khóa, không thì chẳng ai có thể chặt đứt được nó.

Ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Tề Nhạc, hắn nói:

- Thật sao? Tôi không tin.

Lui ra sau một bước, hắn giơ bàn tay phải mình lên, bên cạnh bàn tay lập tức lóe lên ánh sáng màu vàng lộng lẫy như kim loại. Đây là năng lực đặc thù kết hợp Hiên Viên kiếm với bản thân mình thông qua năng lực Tu La đao của Miyaluo sau trận chiến giữa hắn và Miyaluo. Không cần lấy ra Hiên Viên kiếm lại để năng lượng sắc bén của Hiên Viên kiếm kết hợp với bàn tay mình, lúc này bàn tay hắn chính là một thanh Hiên Viên kiếm sắc bén. Nhưng vẫn kém Hiên Viên kiếm chân chính một chút, tuy vậy cũng đã gần với trình độ vô kiên bất tồi.

Keng keng keng, bốn tiếng vang lên. Trong tiếng kinh hô của thiếu nữ, bốn chiếc xích sắt đã bị chặt đứt. Thân thể trần truồng của nàng lập tức rơi xuống từ trên không. Tề Nhạc nhoáng một cái đã bay xuống bên dưới, đón đỡ lấy nàng.

Trên người thiếu nữ có một làn hương khí ngọt ngào, Tề Nhạc không biết được đây là mùi thơm của thứ gì. Cảm giác cũng giống như vẻ ngoài của nàng, làn hương này tuy tràn đầy cảm giác ngọt ngào nhưng lại cực kỳ thuần túy, khiến Tề Nhạc không khỏi hít vào mấy hơi thật sâu, toàn thân lập tức sảng khoái kỳ lạ, ngay cả ảnh hưởng của năng lượng Hắc Ám với thân thể hắn cũng giảm bớt đi rất nhiều.

*****

Thân thể lạnh lẽo kia rất nhẹ, Tề Nhạc cảm giác như mình đang ôm một thứ không phải thật. Thiếu nữ theo bản năng vờn tay lên cổ hắn. Dưới ánh mắt hồng của cô nàng, Tề Nhạc bất chợt nắm chặt tay mình, cảm giác no đủ lại thoải mái kia khiến hắn suýt nữa thì rên rỉ. Hắn thầm nghĩ, mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành này nếu để ở cổ đại thì đúng là báu vật có thể mê hoặc bất cứ vị quân vương nào! Không biết vì sao, lúc này hắn lại nghĩ tới mấy vị mỹ nữ nổi danh thời Viêm Hoàng cổ đại như Bao Tự, Đắt Kỷ...

Dưới thân đã có chút cảm giác căng đau, Tề Nhạc cả kinh, thầm mắng mình chẳng có chút định lực nào. Kỳ Lân châu trước ngực truyền cho hắn một luồng khí lưu mát lạnh, khiến thần trí hắn vốn mơ hồ nay lập tức thanh tỉnh. Hắn vội thả thiếu nữ xuống đất, lấy một chiếc áo T-shirt loại lớn từ trong Kỳ Lân châu ra rồi nhanh chóng khoác lên người thiếu nữ.

Nhưng là có mặc chiếc áo kia thì cũng không che dấu được bộ phận đầy hấp dẫn của nàng kia, mà sự hấp dẫn của nàng lại không hề giảm bớt, ngược lại còn càng thêm động lòng người.

Thiếu nữ để cho Tề Nhạc mặc quần áo cho mình, sâu trong đôi mắt màu hồng kia thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tề Nhạc nói:

- Nếu như có thể thì tôi nhất định sẽ dẫn cô rời khỏi nơi này.

Vừa nói, hắn vừa thúc giục năng lực của Kỳ Lân châu, định thu thiếu nữ vào trong đó. Nhưng chuyện khiến hắn phải kinh ngạc đã xuất hiện. Cho dù hắn có điều động năng lượng Kỳ Lân châu thế nào thì nó cũng không cách nào thu cô thiếu nữ trước mặt này lại. Đây đúng là lần đầu tiên Tề Nhạc gặp phải tình huống này.

Sao lại như vậy nhỉ? Tề Nhạc có phần quái dị liếc thiếu nữ, thiếu nữ cũng mờ mịt nhìn hắn. Bất đắc dĩ lắc đầu, Tề Nhạc nhìn đến một chiếc rương ở góc hẻo lánh trong phòng.

Chiếc rương này màu đen. Thông qua tinh thần lực, Tề Nhạc phát hiện chiếc rương này chỉ dùng chì tạo thành. Trách sao khí tức tự nhiên của Đế Tâm Tuyết Liên vương sung túc vậy mà hắn lại chỉ cảm thấy rất yếu ớt, thì ra là bị nhốt trong chiếc rương này.

Tay phải xẹt qua, kim quang lóe lên. Chiếc rương chì kia đã bị Hiên Viên kiếm sắc bén cắt ra. Khi nắp rương mở ra, một mùi hương thơm ngát tràn ngập căn phòng. Kỳ lạ nhất là, mùi hương này lại cho người ta cảm giác lạnh như băng. Một bông tuyết liên màu vàng cực lớn hiện ra trước mắt Tề Nhạc. Ở chính giữa tuyết liên, nhị hoa lại trắng như tuyết, như ngọc. Một dòng năng lượng màu đen bao phủ lên trên tuyết liên, áp chế năng lượng tự thân nó phát ra, nhưng không cách nào ngăn cản được mùi hương của nó.

Hiên Viên kiếm quang lại lóe lên. Không hổ là sát thủ lĩnh vực, năng lượng màu đen bị Hiên Viên kiếm quang kéo xuống, lập tức bị xoắn nát. Tề Nhạc khống chế năng lượng cực kỳ tinh diệu, cho dù là phá rương chì hay xoắn nát lĩnh vực Hắc Ám đều không tổn thương Đế Tâm Tuyết Liên vương bên trong chút nào.

Một giọt chất lỏng màu xanh biếc bắn ra từ ngón tay Tề Nhạc, rơi lên trên nhị của Đế Tâm Tuyết Liên vương. Ngay lập tức, năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên tinh khiết lập tức bị Đế Tâm Tuyết Liên vương hấp thu, khí tức lạnh như băng lập tức trở nên cường thịnh.

Một tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên, ánh sáng trắng lập tức sáng lên, sương mù ở giữa không trung lập tức ngưng tụ thành hình người.

Một người trung niên anh tuấn xuất hiện trước mặt Tề Nhạc, thần sắc uy nghiêm mà anh tuấn tràn đầy kinh ngạc nhìn Tề Nhạc và thiếu nữ bên cạnh hắn, trong mắt lộ ra cảm kích và hưng phấn mãnh liệt:

- Tự Nhiên Chi Nguyên, cậu là Tự Nhiên Chi Nguyên?

Đế Tâm Tuyết Liên vương cũng không có bất cứ hoài nghi gì với Tề Nhạc, bởi vì Tự Nhiên Chi Nguyên không thể làm giả được. Với tư cách là vua của thực vật, gã cảm giác được cái cảm giác đầy thân thiết từ trên người Tề Nhạc.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Chào tiền bối, tôi tới cứu ngài ra. Ngài chắc nhận ra Tuyết Nữ chứ.

Đế Tâm Tuyết Liên vương chấn động, thất thanh nói:

- Cậu, cậu nói cái gì? Tuyết Nữ còn sống sao?

Nước mắt màu trắng sữa chợt tuôn ra, khuôn mặt anh tuấn kia đã mất đi uy nghiêm vốn có, thay vào đó là bi thương vô hạn, thân thể gã bắt đầu run rẩy.

Tề Nhạc ngăn cản:

- Tiền bối, ngài đừng khổ sở. Hội nghị Hắc Ám tạo nghiệt, sớm muộn gì chúng cũng phải trả giá. Tuyết Nữ vẫn còn sống. Chúng ta rời khỏi đây rồi nói. Ngài cố chịu chút.

Kỳ Lân châu sáng lên. Cũng may Đế Tâm Tuyết Liên vương không phiền toái như thiếu nữ kia, gã được Tề Nhạc thu vào trong Kỳ Lân châu thành công.

Tìm được Đế Tâm Tuyết Liên Vương, Tề Nhạc thấy bình tĩnh hẳn. Mục đích chuyến này đã đạt được, giờ là xem nên rời khỏi đây như thế nào. Nếu như có thể, hắn càng hy vọng có thể cho Hội nghị Hắc Ám một bài học đau đớn. Nhưng giờ thứ khiến hắn thấy khó khăn nhất chính là cô thiếu nữ bên cạnh này. Không thể thu cô thiếu nữ kỳ quái này vào trong Kỳ Lân châu, như vậy phải mang cô ta ra khỏi đây bằng cách nào? Bỏ mỹ nữ rồi chạy một mình, đó chắc chắn không phải là Tề Nhạc.

- Cô gái, có thể nói cho tôi biết cô là ai không? Sao lại bị Hội nghị Hắc Ám nhốt ở đây?

Tề Nhạc hỏi.

Ánh mắt thiếu nữ vẫn luôn nhìn Tề Nhạc, thấy hắn hoàn thành quá trình cứu Đế Tâm Tuyết Liên vương, cô ta cúi đầu xuống, nói:

- Tôi là Lãnh Nhi. Tôi không còn nhớ chuyện lúc trước nữa, tôi còn không biết sao mình lại ở đây. Cầu anh cứu tôi với, dẫn tôi rời khỏi đây, được không? Cầu anh đó.

Thấy bộ dáng đáng thương đó, Tề Nhạc thầm than một tiếng, cười khổ:

- Tôi còn không biết có thể đưa cô ra khỏi đây không, tôi sẽ nỗ lực hết sức.

Thiếu nữ nhoẻn miệng cười, lập tức, nhiệt độ trong căn phòng như tăng lên theo nụ cười tinh khiết của nàng:

- Anh nhất định làm được! Ngay cả xiềng xích chế tạo từ sắt Địa ngục mà anh cũng có thể chặt đứt, tôi tin anh có thể cứu tôi ra khỏi đây.

Tề Nhạc quay đầu đi chỗ khác, hắn thật sự không dám đối diện với ánh mắt cô thiếu nữ này. Sức hấp dẫn mãnh liệt kia khiến hắn suýt nữa không chịu được.

- Vậy chúng ta đi thôi! Bất kể lúc nào cô cũng phải ở cạnh tôi, đừng cách xa. Đắc tội rồi.

Nói xong, hắn ôm lấy eo thiếu nữ, phi thân lên trên.

Tuy cách một chiếc áo sơ mi, cảm giác co dãn và mềm mịn của vòng eo thiếu nữ truyền đến kia đang không ngừng thách thức ý chí của Tề Nhạc. May là hắn phát hiện ra Kỳ Lân châu còn có một năng lực khác nữa, đó chính là ổn định tâm thần. Nhờ theo khí lưu trong trẻo nhưng lạnh lẽo truyền tới từ Kỳ Lân châu, tâm thần Tề Nhạc vẫn luôn giữ ở trạng thái thanh minh.

Ngay khi bọn họ xông đến lối vào hành lang, Tề Nhạc phát hiện hành lang đó đã bị đóng lại. Hắn ra sức định mở pho tượng bên trên ra. Nhưng tình huống giống nhau lại xuất hiện, năng lượng Hắc Ám tinh thuần lại cực kỳ to lớn chấn bay tay Tề Nhạc ra một lần nữa. Hắn giận dữ, đang định dùng Hiên Viên kiếm hoặc cánh tay Kỳ Lân phá vỡ chướng ngại thì ngôi sao sáu cánh màu tím sáng lên, pho tượng đã chuyển đi. Hắn cũng không phát hiện ra, ngay lúc hắn ra sức đẩy pho tượng kia, từ đầu ngón tay Lãnh Nhi bắn ra một tia sáng tím nhàn nhạt.

*****

Hai người đến đại sảnh bên trên. Tề Nhạc nhận ra năng lực tàng hình của mình vẫn không thể thi triển được. Xem ra chỉ còn có chờ rời khỏi nơi đây rồi tính. Hiện giờ hắn chỉ chờ đợi ra đến ngoài rồi năng lực tàng hình khôi phục, nếu không thì muốn dẫn Lãnh Nhi bình an rời khỏi nơi đây là chuyện không thể. Dù sao, hắn cũng phải bận tâm đến sự an toàn của Lãnh Nhi.

Nắm chặt lấy hai tay Lãnh Nhi, Tề Nhạc mỉm cười hỏi:

- Cô có sợ không?

Lãnh Nhi vốn đang nhìn pho tượng con chim màu đen có bốn đôi cánh kia, nghe thấy hắn hỏi thì quay đầu lại, nhu mì cười nói:

- Tôi không sợ, ở cạnh anh khiến tôi cảm thấy rất an toàn.

Đối mặt với mỹ nữ như thế, dục vọng muốn bảo vệ nàng tràn ngập toàn thân hắn:

- Chỉ cần tôi sống, tôi nhất định sẽ không để cô bị thương tổn.

Lãnh Nhi thật quá đẹp, nếu không thì Tề Nhạc chưa chắc đã nói ra lời như vậy. Nhất là lực hấp dẫn mạnh mẽ kỳ quái của nàng ta, cho dù tâm chí không bị ảnh hưởng, Tề Nhạc vẫn tràn đầy hảo cảm với cô ta.

Lướt tới trước, Tề Nhạc mang theo Lãnh Nhi đi tới trước cổng vòm. Hắn không nóng lòng đi ra ngoài, mà dán tai lên cổng vòm, dùng tinh thần lực của mình dò xét bên ngoài.

Nhưng hắn nhanh chóng thất vọng, không hiểu bản thân tòa kiến trúc này có năng lượng cách âm hay là tòa thành Địa ngục này quá đặc thù, hắn chỉ cảm thấy yên tĩnh hoàn toàn, yên tĩnh như cái chết.

Phải liều mạng, không thể chờ đợi thêm nữa, nếu không thì sẽ càng bất lợi. Sớm hay muộn gì thì sẽ có người của Hội nghị Hắc Ám đến đây xem Lãnh Nhi và Đế Tâm Tuyết Liên vương, khi đó lại càng khó đào tẩu. Huống chi ở một nơi tràn đầy năng lượng hắc ám này, năng lực của hắn bị áp chế rất mạnh. Càng chậm trễ lâu, năng lượng bản thân càng suy yếu.

Nghĩ tới đây Tề Nhạc hít thở sâu để tinh thần hoàn toàn bình tĩnh, giác quan tăng lên tới đỉnh, năng lượng Kỳ Lân và Hiên Viên Kiếm cùng Kỳ Lân Ẩn hoàn toàn hòa vào làm một, Thiên Cơ Bách Biến Toàn Cơ Giới Pháp lặng yên mở ra bao phủ thân thể hắn cùng Lãnh Nhi, mặc dù không có cách nào thi triển năng lực tàng hình nhưng bây giờ nhìn lại hai người họ chỉ là một quả cầu ánh sáng màu đỏ mà không có cách nào nhìn thấy tướng mạo thực.

Cửa mở, Tề Nhạc dùng tốc độ nhanh nhất đi ra ngoài, hắn còn nhớ rõ ràng trước kia trong thành chính mình đã tìm được một nơi âm u hẻo lánh, vì vậy, vừa mới lách người qua lập tức đã hướng chỗ đó nhào tới, đồng thời cũng triển khai hiệu quả phép ẩn thân của Thiên Cơ Bách Biến Toàn Cơ Giới Pháp Toàn Cơ Giới Pháp.

Nhưng chính vào thời điểm Tề Nhạc bay tới chỗ đỉnh nhọn đó liền dừng ngay những động tác tiếp sau lại bởi vì tất cả đều đã không cần thiết nữa rồi.

Có đến trăm tên Hắc Võ Sĩ vây quanh đỉnh nhọn, hai tay vác trọng kiếm, trong đó có hồng tinh Hắc Võ Sĩ, lục tinh Hắc Võ Sĩ còn có cả hoàng tinh Hắc Võ Sĩ thực lực còn mạnh hơn bọn họ. Dù chỉ có hai tên hoàng tinh Hắc Võ Sĩ nhưng lại làm cho Tề Nhạc có cảm giác áp lực dị thường.

Không chỉ có đội hình cường đại của Hắc Võ Sĩ, mà đám Hắc Võ Sĩ lặng lặng phiêu phù ở đó, trong hắc sắc có hồng quang, lục quang ẩn hiện như tạo nên một màn đen che phủ hoàn toàn bầu trời.

Hít một hơi khí lạnh, tề Nhạc trong lòng không chỉ trầm mặc xuống. Lúc trước cứu Đế Tâm Tuyết Liên Vương rất dễ dàng, cạnh Đế Tâm Tuyết Liên Vương cũng không có cao thủ nào canh giữ, bản thân cũng cảm thấy may mắn dị thường, thế nhưng cảnh tượng trước mắt hôm nay làm cho cảm giác may mắn của hắn hoàn toàn biến mất. Khả năng tàng hình vẫn không có cách nào triển khai, đến cả dịch chuyển tức thời cũng chỉ có khả năng sử dụng trong Thiên Cơ Bách Biến Toàn Cơ Giới Pháp tuyền kỹ giới pháp mà thôi.

Âm thân âm trầm nổi lên:

- Chào mừng đến với thành Địa Ngục.

Thân ảnh hai người dần hiện hình, một người Hắc Võ Sĩ cao tới năm mét, người kia là một màn sương mù màu xanh nhạt.

Màn khí màu xanh kia dần xuất hiện, tuy chỉ có nửa người trên nhưng vẫn nhìn rõ tướng mạo tên này. Không giống với âm thanh già cỗi trước đó, tên này nhìn bề ngoài chỉ khoảng hơn 30 tuổi, ánh mắt âm lãnh lộ ra một màn khí lạnh, trên trán có đôi ấn khí ác ma, tóc dài màu lam rối tung sau lưng, tay cầm một cây cốt trượng, không biết là từ xương loài vật nào. Cốt trượng như trong suốt có màu đỏ, quanh đó như có sáu đám ma trơi đỏ vây quanh. Trên đỉnh cốt trượng là một pho tượng kỳ dị như dùng xương cốt điêu khắc thành. Tề Nhạc phát hiện, pho tượng kia nhìn rất quen, hắn nhanh chóng nhớ ra đây chính là pho tượng đồng mình vừa nhìn thấy trong đại sảnh, chỉ có điều, pho tượng trên cốt trượng này chỉ có ba đôi cánh, còn pho tượng hắn nhìn thấy kia có đến bốn đôi cánh.

Hắc Võ Sĩ lam sắc kia trông rất bình tĩnh, thân hình cao lớn, trên tay cầm thanh kiếm lớn dài gần bằng chiều cao của gã, trước ngực có một khối tinh thạch lớn màu đen, sau đầu gã bắn ra hai đạo hào quang lạnh như băng chiếu vào Tề Nhạc, Tề Nhạc cảm nhận được rõ ràng khí cơ của mình hoàn toàn bị khoá chặt. Áp lực khổng lồ cùng sát khí ngập trời kia đã sớm ngăn trở mình không còn đường lui. Hắn ngầm cảm giác được khả năng tàng hình và di chuyển tức thời của mình đều không có cách nào thi triển, rất có khả năng là vị bị luồng sát khí khổng lồ này áp chế. Đối diện với trận dung lớn như vậy, Tề Nhạc lại không căng thẳng mà mỉm cười nói:

- Ngài khoẻ chứ? Nếu tôi đoán không lầm ngài chính là Trường Cách Hội Nghị Hắc Ám tôn kính. Không ngờ tôi tình cờ tới đây lại được đích thân ngài tiếp đón, đúng là thật vinh hạnh.

Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội lạnh nhạt nhìn Tề Nhạc, thản nhiên nói:

- Bỏ cô gái trong tay ngươi ra, giao Đế Tâm Tuyết Liên Vương ra, ta có thể cân nhắc cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng.

Tề Nhạc bĩu môi:

- Dọa ta sợ chết đi à? Nếu muốn thì hãy dựa vào bản lĩnh đi, chỉ cần ngươi thắng ta thì muốn sao cũng được, chỉ sợ các người không có bản lĩnh này. Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội các hạ, chúng ta đánh cuộc được không?

Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi dựa vào cái gì mà dám ra điều kiện với ta?

Vừa nói vừa giơ quyền trượng trong tay, những Hắc Võ Sĩ xung quanh cùng chậm rãi hướng đến phía Tề Nhạc. Tề Nhạc bị hắc khí vô cùng lớn chèn ép áp chế vẫn không hề biến sắc.

Ngay lúc Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội chuẩn bị hạ lệnh công kích ánh mắt của gã đột nhiên ngừng lại, cốt trượng trong tay hạ xuống, nói với Tề Nhạc:

- Bỗng nhiên ta rất có hứng thú với trò cá cược của ngươi. Hy vọng ngươi có thể thuyết phục ta.

Tề Nhạc khẽ thở phào nhẹ nhõm, dù hắn rất tự tin vào thực lực của mình, nhưng trong sự bao bây công kích của nhiều Hắc Võ Sĩ như vậy, lại ở một nơi hạn chế khả năng của mình, hắn thực sự không có bao nhiêu phần chắc chắn có thể đưa Lãnh Nhi thoát khỏi chỗ này. Thời khắc quan trọng chỉ có thể triển khai Thiên Cơ Bách Biến Toàn Cơ Giới Pháp để tìm đường thoát thân.

*****

Nhìn thấy Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội đột nhiên dừng quyết định lại mà đi nghe theo trò cá cược của mình, hắn biết rằng bản thân mình đã đoán đúng, rõ ràng không chỉ Lãnh Nhi hay là Đế Tâm Tuyết Liên Vương đều có tác dụng rất lớn đối với Hội Nghị Hắc Ám, điều này làm cho bản thân mình có nhiều thứ để đàm phán hơn.

- Rất đơn giản, Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội các hạ, ta chắc rằng ngươi không muốn thấy Đế Tâm Tuyết Liên Vương bị hủy hoại trong tay ta, ta đã có bản lĩnh mang tới đây thì ngươi cũng nên nghĩ tới việc trước khi các ngươi tiêu diệt ta ta hoàn toàn có thể giết chết Đế Tâm Tuyết Liên Vương và Lãnh Nhi. Lúc đó, cho dù các ngươi có giết được ta thì cũng coi như các ngươi đã gây ra tổn thất lớn.

Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội lạnh lùng nhìn Tề Nhạc xong chậm rãi gật đầu nói:

- Không tệ, ta tin ngươi có năng lực đó.

Thực ra trong lòng gã đã tức điên, chỉ đến lúc Tề Nhạc tiến tới đỉnh nhọn đó gã mới phát hiện Thành Địa Ngục của mình xưa nay chưa từng có người xâm nhập, mà thủ hộ Thành Địa Ngục hắc ám Vu Yêu cùng bao nhiêu Hắc Võ Sĩ như vậy mà không có người nào phát hiện sự hiện diện của hắn, mà chỉ có khu vực đỉnh nhọn được thiết kế có năng lượng đặc thù thông qua tinh tinh thần lực của mình phát giác. Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội thật đúng là mất mặt, gã quyết không thể cho phép Tề Nhạc thong dong rời đi, nếu không thì mặt mũi Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội còn có thể giấu đi đâu. Nếu như vừa nãy không phải vì một đạo nhãn thần hồng phấn thì bây giờ gã đã ra tay rồi, mà giờ phút này gã lại phải cố nén sát cơ trong lòng lại để đàm phán cùng Tề Nhạc.

Tề Nhạc nói:

- Nếu đã như vậy thì hai bên hãy cùng cho nhau một cơ hội, Lãnh Nhi và Đế Tâm Tuyết Liên Vương chính là vật cá cược của ta. Để chúng ta cược một ván, ta thắng thì ngươi thả ta đi, nếu ngươi thắng thì tùy ngươi xử trí cũng sẽ bảo đảm giao cho người Lãnh Nhi và Đế Tâm Tuyết Liên Vương. Ngươi thấy thế nào?

Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội nói:

- Vậy ngươi muốn cược thế nào?

Đối diện người thanh niên trẻ tuổi này gã không chỉ có chút hiếu kỳ mà còn có phần thưởng thức. Dù sao khi biết thân phận Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội của gã lại dám cùng gã đàm phán ngay tại Thành Địa Ngục thì đúng là người gã gặp lần đầu. Tình huống trước mắt này coi như là Giáo hoàng đích thân đến gã cũng sẽ tiêu diệt.

Tề Nhạc chậm rãi mỉm cười.

- Rất đơn giản, chúng ta cược thực lực, ba hiệp phân thắng bại. Bên ngươi trước hết cử ba người từng người một đấu với ta, chỉ cần ta có thể thắng hai hiệp coi như là thắng, nếu không là ta thua. Nhưng ngươi phải thề với tư cách Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội, trong quá trình giao ước không được làm hại Lãnh Nhi. Ngươi dám cược không?

Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội tưởng tai mình có vấn đề, người trẻ tuổi này có lá gan quả thực không nhỏ, trong tình huống này còn dám ra điều kiện với mình như vậy, ngoại trừ là muốn sống ra thì gã thực sự không nghĩ ra cách giải thích nào khác.

- Ngươi nói ba hiệp phân thắng bại? Vậy ngươi có yêu cầu gì khác không?

Tề Nhạc lắc đầu nói:

- Không có yêu cầu gì khác, giữa mỗi hiệp đấu ta chỉ cần nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ là được, thậm chí ngươi có phái ai xuất trận cũng không quan trọng. Ta rất mong đợi được chiến đấu một trận với Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội ngươi.

Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội cười lớn, tiếng cười lạnh lẽo của gã đập vào tai Tề Nhạc một cảm giác vô cùng khó chịu.

- Được, được. Lâu lắm rồi chưa gặp phải loại thử thách như này rồi, nể mặt ngươi có thể mang tới cho ta niềm vui thú ta có thể cân nhắc để ngươi chết được toàn thây, cứ làm như ngươi nói đi. Tuy nhiên, ba hiệp phân thắng bại ngươi phải toàn thắng ba hiệp ta mới có thể để ngươi đi, trong thời gian nửa năm quyết không truy sát nhà ngươi.

Như là đã chắc thắng nên gã cũng có chút hào phóng, nhưng lại tăng thêm mức độ khó đối với Tề Nhạc.

Tề Nhạc thản nhiên cười nói:

- Được, quyết như vậy đi.

Hắn hiện nay sợ nhất đối phương cùng công kích liệu bản thân mình có thể hủy hoại Lãnh Nhi và Đế Tâm Tuyết Liên Vương không? Chắc chắn là không thể rồi, hắn suy xét từ phương diện của Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội, tất cả đều vì lợi ích của bản thân mình nên mới có thể đưa ra điều kiện như vậy, để cho đối phương không có lý do để từ chối.

Tề Nhạc thả tay đang ôm quanh eo Lãnh Nhi, hai người ánh mắt nhìn nhau Lãnh Nhi cười dịu dàng:

- Tất cả đều dựa vào anh. Tôi tin là anh có thể, để cho họ xem sức mạnh của anh đi.

Tề Nhạc gật đầu truyền âm cho Lãnh Nhi nghe:

- Nếu như tôi thua rồi cô nhất định không được phản kháng, cũng đừng cố cứu tôi, tính mạng của bản thân mình là quan trọng nhất, sau này lại tìm cơ hội bỏ trốn.

Tiếng Lãnh Nhi vang lên trong lòng Tề Nhạc.

- Nếu anh thua thì vẫn có thể lấy tính mạng của tôi ra để uy hiếp, tôi nghĩ bọn họ cũng không dễ dàng ra tay.

Điều này làm Tề Nhạc trong lòng thất kinh, lúc này hắn mới âm thầm cảm thấy Lãnh Nhi tuyệt đối không phải một cô gái bình thường, năng lượng trong người cô rất thần bí không có cách nào tìm hiểu sức mạnh năng lượng của cô, nhưng có thể khẳng định thực lực của cô không hề yếu, chỉ là hiện tại lúc này hắn không thể nghĩ quá nhiều.

Nhẹ than một tiếng Tề Nhạc nói:

- Đồ ngốc, cô thật sự nghĩ tôi sẽ dùng tính mạng của cô để đổi lấy tự do sao? Nếu vậy thì tôi đã không phải Tề Nhạc rồi. Yên tâm đi, tôi sẽ tận lực, tất cả đều do ông trời định đoạt.

Nói xong những lời này, Tề Nhạc bay vào giữa trận. Lãnh Nhi đứng nguyên tại chỗ nhìn thân thể cao lớn ngạo nghễ của hắn ánh mắt hiện vẻ si mê, trong mắt đỏ hồng càng thêm óng ánh.

- Ngươi không sợ sau đó ta không giữ lời sao?

Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội lạnh lùng nhìn Tề Nhạc.

Tề Nhạc cười nhạt:

- Thế nên ta đã nói qua lần cá cược này không chỉ cược thực lực của ta mà còn đánh cược cả mức độ coi trọng lời hứa của ngươi. Nếu như đường đường Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội cũng trở mặt chỉ sợ ngươi chẳng sống được bao nhiêu năm, bất kể là có sức mạnh lớn thế nào, thế nào là hắc ám, thế nào là quang minh, trong mắt ta chỉ là cách biểu hiện năng lực khác nhau mà thôi. Hắc ám nhất định là tà ác sao? Quang minh nhất định là chính nghĩa sao? Ta thấy cũng không chỉ có vậy, cho nên ta chọn cách tin lời ngươi.

Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội ánh mắt lộ ra một kia kinh ngạc và hoang mang.

- Bất kể ngươi tới từ đâu, người trẻ tuổi, ta bắt đầu thích ngươi rồi đấy.

Tề Nhạc nở ra một nụ cười:

- Đừng, ta không phải đến từ Bối Bối Sơn, bớt sàm ngôn đi, tới đi.

Chắp tay đứng thẳng Tề Nhạc chậm rãi nhắm mắt, tại thời khắc này khí chất của hắn cũng đã khác trước.

Đứng ở đó, thân thể Tề Nhạc như một ngọn núi nguy nga, bất luận áp lực trước mặt lớn đến cỡ nào hắn đều sừng sững hiên ngang, hai con mắt đen loé ra ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội vẫy nhẹ cốt trượng trong tay:

- Knowles, xuất trận.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-360)