← Ch.194 | Ch.196 → |
Một đám sương mù mày đen bay ra từ phía đám cao thủ Hắc ám hội nghị dừng lại
10m trước người Tề Nhạc, dưới ý chỉ của Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội những người khác đều lùi về phía sau để lại không gian lớn cho bọn họ.
Tề Nhạc lẳng lặng nhìn vu yêu hắc ám trước mặt, đây chính là lần đầu tiên hắn giao đấu với Vu Yêu, nhưng hắn lòng tin tưởng mãnh liệt không mang lại cho hắn cảm giác căng thẳng gì, vân lực trong người lưu chuyển đẩy lui những năng lượng hắc ám xung quanh, hai con mắt đen bắt đầu tản ra hào quang màu bạc.
- Tiểu tử, dám tới Thành Địa Ngục để khiêu chiến sự tôn nghiêm của Hội Nghị Hắc Ám, vậy hãy để cho Knowles ta tiễn ngươi tới địa ngục đi.
Khói đen tản ra hai bên lộ ra nửa người, trường bào màu đen sắc mặt trắng bệch, khô gầy, trong tay cầm một cây thủ trượng xanh đen, thanh âm vô cùng chói tai, đôi mắt hõm sâu mờ nhạt toát ra ánh hào quang tàn nhẫn.
Khoé miệng toát ra nụ cười khinh thường, Tề Nhạc từng bước hướng tới Knowles, động tác của hắn cũng không nhanh, chỉ như người thường đi bộ, nhưng toàn thân tỏa ra áp lực cực lớn làm Knowles có chút sợ hãi.
Tên Knowles này thực lực mạnh hơn dù không có sức mạnh như Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội nhưng cũng coi là mạnh trong đám hắc ám vu yêu, dưới áp lực của Tề Nhạc mang tới lòng gã có chút bất an, khói đen một lần nữa bao phủ quanh người, sương mù lập tức khuếch tán như muôn vàn cánh tay hướng về phía Tề Nhạc.
Rơi vào hang cọp, Tề Nhạc biết rất rõ rằng mình phải tiết kiệm tối đa năng lượng, một là vì khó có thể khôi phục vân lực ở nơi đây, hơn nữa những thế lực hắc ám lại luôn tác động đến mình, thêm vào nữa, tiếp sau trận chiến với Knowles này vẫn còn hai trận chiến đang đợi mình, Hắc Ám Hội Nghị nhất định sẽ không cho mình cơ hội phản đòn, huống chi là ở nơi này muốn phản đòn cũng là một điều quá khó. Vì vậy hắn quyết định chiến lược đánh nhanh thắng nhanh.
Ánh mắt màu thuần bạc của Tề Nhạc khi nhìn đám khói đen trước mặt sắc đến độ như có thể đâm toạc nó vậy, cho dù bị lớp sương mù tràn đầy năng lượng cản trở nhưng khi Knowles nhìn thấy ánh mắt trầm tĩnh đó cũng không khỏi có chút sửng sốt, chấn động tinh thần. Chính ngay lúc đó ánh hào quang màu bạc như những sợi tơ phiêu nhiên phát ra từ trên người Tề Nhạc, giống như những sợi tơ màu bạc đang phát tán nhưng lại không hề gây cản trở cho đòn tấn công của hắn mà chỉ phiêu nhiên rải rác ra xung quanh.
Không lâu sau đám khói đen đã đến trước mặt Tề Nhạc, dòng năng lượng phản diện với sức ăn mòn lớn lập tức khiến hắn vô cùng lo lắng, ánh hào quang đỏ rực bỗng chốc phát sáng, cùng lúc là bộ áo giáp màu đỏ không hề báo trước mà lập tức khoác lên trên người Tề Nhạc, ánh hào quang trong suốt như Hồng Bảo thạch đột nhiên khiến không gian xung quanh cũng sáng rực lên, trên trán còn lấp lánh một mảnh vảy hình thoi màu đỏ, dòng hỏa năng đột nhiên tăng đến đỉnh điểm, không khí quanh đó bỗng chốc nóng lên. Trong lúc tiếp xúc với dòng khí nóng rực đó lớp sương mù màu đen không ngừng kêu thảm thê lương yếu ớt, vừa mới chạm tới nó lập tức vội rút lui.
Anh chàng Tề Nhạc thân hình cao to bỗng chốc bị Kỳ Lân Xích bao phủ, thân người khoác bộ áo giáp màu đỏ lúc này giống như vị hỏa thần đứng ở đó, toàn thân hừng hực như lửa, không chỉ khiến đám cao thủ tại Hắc Ám Hội Nghị ai nấy cũng phải giật mình mà ngay cả ngài chủ tịch Hội Nghị Hắc Ám cũng khó tránh khỏi hoảng sợ.
Lãnh Nhi nhìn theo bóng lưng Tề nhạc, khi thấy bộ áo giáp màu đỏ đó ánh mắt cô đầy kỳ lạ.
Knowles không ngờ rằng đòn công kích trực diện chỉ nhằm mục đích thăm dò của mình vừa rồi lại bị phản lực mạnh chỉ vì dòng khí nóng đó, y hoảng hốt nhận ra, đó tuyệt đối không phải hỏa diễm bình thường, đám sương ngưng tụ vô số năng lượng âm tà của mình lại bị thiêu hủy. Cần biết rằng, đám khói đen quanh người là loại năng lượng bản mệnh của đám Hắc Ám Vu Yêu, đám khói càng mạnh, công lực bọn chúng cũng càng lớn, ngược lại nếu đám khói bị phá hủy cũng sẽ tác động rất lớn đến chúng.
Ngay lúc Knowles hoảng hốt thu hồi năng lượng, dòng năng lượng sợi tơ màu bạc Tề Nhạc phát ra trước đó như biến thành một mạng lưới lớn chụp lên cả hai. Dưới con mắt chăm chú của tất cả mọi người trong Hắc Ám Hội Nghị, đám khói đen trên người Knowles tiêu tan như băng tuyết, để lộ thân người khô gầy bấy lâu vẫn được bọc trong hắc bào.
Hai tay Tề Nhạc nắm vào nhau, xương cốt bàn tay răng rắc kêu, ánh mắt tà ác, thân hình vừa chớp đã đến trước mặt Knowles, tên Knowles lúc này không còn vẻ hống hách như trước nữa, toàn thân như không chút sức lực, khiến vị Hắc Ám Vu Yêu này vô cùng khiếp sợ, thấy Tề Nhạc lao về phía mình thì chỉ đành vội vàng triển khai sức mạnh tinh thần hòng ngăn cản hắn, nhưng đối thủ mà gã này phải đối mặt là Mạc Kỳ Lân có sức mạnh tinh thần tự nhiên cơ!
Tề Nhạc còn chưa kịp ra tay thì Knowles đã kêu lên thảm thiết, dưới sự phản hồi tinh thần lực của Tề Nhạc, y chỉ biết hai tay ôm đầu, thân người gầy khô run lên lẩy bẩy. Ánh mắt lạnh lùng lóe lên, Tề Nhạc không hề nương tay, bàn tay phải đập xuống, rơi đúng đỉnh đầu Knowles.
Ngọn lửa đỏ sậm trong tích tắc đã thôn tính thân thể gầy khô đó, khi ngọn lửa dập tắt thân xác tên Knowles đó cũng hoàn toàn biến mất. Hắn đã hoàn toàn bị Kỳ Lân Chân Hỏa tinh hóa.
Yên tĩnh, yên tĩnh như tờ. Đừng nói là những người ở Hắc Ám Hội Nghị mà đến ngay cả bản thân Tề Nhạc cũng không hề nghĩ tới kết cục này. Dường như không hề tiêu tốn năng lượng mà vẫn có thể dễ dàng giải quyết một tên Hắc ÁmVu Yêu, đây là điều mà hắn không hề liệu đến. Thế nhưng trong trận chiến ngắn ngủi này hắn mừng rỡ phát hiện, ở một mức độ nào đó mình cũng có khả năng khắc chế những thế lực hắc ám cường mạnh, mà khả năng khắc chế này lại đến từ chính Kỳ Lân Chân Hỏa.
Qua trận đấu Tề Nhạc còn phát hiện ra một đặc tính mới của Kỳ Lân Xích, đó chính là phá tà, chỉ cần hắn cho triệu tập Kỳ Lân Xích thì đám năng lượng hắc ám xung quanh không thể làm gì được hắn, vì vậy mà hắn mới liều lĩnh để mặc cho Knowles phát động đám khói đen tấn công mình, quả không sai, đám khói đen đó hoàn toàn vô hiệu đối với Kỳ Lân Xích. Và Kỳ Lân Chân Hỏa có lẽ chính là khắc tinh của Hắc Ám Vu Yêu. Chính ngay trong trận chiến ngắn ngủi vừa rồi, dùng Ngân Long Tráo để hạn chế thực lực đối phương, tiếp đến lại công kích bằng Kỳ Lân Chân Hỏa, chỉ vậy mà có thể nhanh chóng dễ dàng kết thúc trận chiến, Tề Nhạc thoáng hiểu ra Kỳ Lân Chân Hỏa của mình ở một mức độ nào đó có điểm tinh diệu giống như Thánh Lực của Giáo Đình, Thánh Lực chỉ là ngưng tụ hỏa năng với nồng độ cao, cộng thêm khí sắc thần thánh của nó mà thôi, còn xét về sức mạnh của hỏa năng tuy Kỳ Lân Chân Hỏa của mình không mạnh hơn Thánh Lực nhưng cũng không hề yếu.
Sau khi nhận thức được sức mạnh của Kỳ Lân Chân Hỏa, Tề Nhạc thấy yên tâm hơn, thu hồi Ngân Long Tráo thản nhiên nói:
*****
- Người tiếp theo.
Chỉ có trong giao đấu mới thể nghiệm được tốt hơn thực lực của mình, mỗi lần chiến đấu Tề Nhạc đều có được thể nghiệm sâu sắc, khi công lực gia tăng, hiệu quả hoạt động của Ngân Long Tráo sẽ càng mạnh, trừ phi là công lực đối phương vượt qua phạm vi khống chế của Ngân Long Tráo, bằng không khi đã bị Ngân Long Tráo bao phủ, mọi đòn tấn công sẽ đề vô hiệu hóa, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao đám khói đen quanh người Knowles bị tiêu tán.
Ánh mắt ngài chủ tịch Hội Nghị Hắc Ám đầy ngưng trọng, rõ ràng gã cũng không ngờ Tề Nhạc lại khó đối phó đến vậy, nhất là ngọn lửa đỏ sậm đó cơ hồ như không hề để cho Knowles cơ hội phản kháng, mà đối phương cũng đâu có sử dụng toàn lực, gã biết trận chiến hôm nay sẽ không còn nhẹ nhàng như mình nghĩ. Điều mà gã lo lắng không phải là Kỳ Lân Chân Hỏa mà là Ngân Long Tráo. Gã tận mắt chứng kiến Ngân Long Tráo này hủy diệt năng lượng của Knowles, phải biết rằng Hắc Ám Vu Yêu vốn là một loại năng lượng, nên không thể dùng thực thể để minh chứng. Đặc biệt là đối với Hắc Ám Vu Yêu thực lực thâm hậu, trong đó có cả chính gã, cơ hồ đã vứt bỏ bản thể nên mới có được tuổi thọ lâu dài. Chính vì vậy khi nhìn thấy hiệu quả của Ngân Long Tráo gã mới ngầm hạ quyết tâm, thứ có thể làm nguy hại đến mình thì tuyệt đối không thể tồn tại.
Ánh mắt sáng lên, lướt nhìn thân hình cao to bên cạnh, hoàng đế Hắc Võ Sĩ từng bước chân rền vang tiến đến chỗ Tề Nhạc, thân hình cao đến năm mét, toàn thân trọng giáp, lại dắt thêm siêu cấp trọng kiếm dài ngang người, sức áp đảo mạnh hơn tên Knowles ban nãy rất nhiều. Nếu như Hắc Ám Vu Yêu mang đến áp lực vô hình thì vị hoàng đế Hắc Võ Sĩ lại mang đến một áp lực thực thể có thật, với thân hình to lớn của nó cộng với siêu cấp trọng kiếm trên người, chỉ cần tấn công phạm vi bị bao trùm cũng đủ thấy sự khủng bố của nó.
Lúc này Tề Nhạc cuối cùng cũng hiểu tại sao chủ lực của Hắc Ám Hội Nghị lại là Hắc Võ Sĩ và Hắc Ám Vu Yêu, hai loại sinh vật hắc ám này một loại tấn công vật thể mạnh nhất, một loại tấn công năng lượng mạnh nhất, kết hợp cả hai mới phát huy sức chiến đấu lớn mạnh.
Đối mặt với tên Hắc Võ Sĩ mạnh nhất này hắn không hề dám chủ quan, hai mắt chăm chú nhìn hoàng đế Hắc Võ Sĩ đồng thời sức mạnh cơ thể cũng được nâng cao đến tối đa, sau đó tiến thẳng vào bản tướng dị hóa đầu tiên.
Dưới tác dụng của Kỳ Lân Giáp thì Kỳ Lân Xích đột nhiên trướng phình lên, nhưng do Tề Nhạc sử dụng Kỳ Lân Xích nên nhìn bề ngoài sẽ không thấy có sự biến đổi cơ thể, đây chính là tác dụng che dấu năng lượng được thôi động. Kỳ Long Chân Hỏa hoàn toàn được bao hàm bên trong. Một người kinh nghiệm chiến đấu đầy mình như Tề Nhạc nhất định sẽ không lãng phí dù chỉ một tia năng lượng chỉ để khoe khoang sức mạnh của mình.
Kỳ Lân Xích không chỉ có năng lực phòng hộ mạnh mà đồng thời còn có thể tác động làm tăng hiệu quả của Hỏa Vân Lực đến trên ba mươi phần trăm, cộng thêm công hiệu phá tà của nó nhất định là lựa chọn hàng đầu của Tề Nhạc trong trận chiến này. Dưới tác động không ngừng của nguồn năng lượng tự nhiên bốn loại vân lực bao gồm cả năng lượng của bản nguyên Kỳ Lân từ từ chuyển hóa thành Hỏa Vân Lực, Tề Nhạc lúc này giống như một con Hỏa Kỳ Lân, vào thời Viễn Cổ Cự Thú Tề Nhạc đã từng được Mạc Hỏa chỉ dẫn rằng, nếu dùng đến Hỏa Vân Lực hắn nhất định sẽ không thua kém Hỏa Kỳ Lân.
Hoàng đế Hắc Võ Sĩ dùng trọng kiếm trên tay phải gạch một đường sâu trên đất, mỗi bước đi của nó đều khiến mặt đất rung chuyển. Từ phía sau nón trụ phát ra hai ánh mắt màu nâu, thấy Tề Nhạc không có biểu cảm gì nó cũng không nói một lời, nhưng từ dòng khí năng lượng tản phát khắp người nó Tề nhạc biết rằng nó đã sắp ra đòn rồi.
Cũng giống như Tề nhạc, trước khi ra đòn trên người không hề phát ra bất kỳ dòng khí năng lượng nào, điều này khiến Tề nhạc khó mà phân biệt thật giả.
Một tiếng gầm rú trầm thấp rõ ràng không phải từ một con người vang lên, ngay sau đó hoàng đế Hắc Võ Sĩ trước đó còn ở trước mặt Tề Nhạc đã biến mất, Trọng Trảm có khả năng hủy diệt trong tích tắc đã vọt đến đỉnh đầu Tề Nhạc. Sự kết hợp hoàn hảo giữa tốc độ và sức mạnh lúc đó nếu không phải đối mặt trực diện thì không ai có thể tưởng tượng hoàng đế Hắc Võ Sĩ cao năm mét này lại có được tốc độ nhanh đến vậy.
Không có cơ hội né tránh, hoàn toàn không, khi trọng kiếm của hoàng đế Hắc Võ Sĩ giáng xuống đầu việc duy nhất Tề Nhạc có thể làm là giơ cánh tay trái của mình lên để đỡ đòn.
Ánh sáng màu đen và bạc trong phút chốc ngưng kết bên ngoài Kỳ Lân Xích, cùng lúc đó Vân Hỏa Lực bao phủ trên người Kỳ Lân Xích đè chắc trên đầu Tề Nhạc, con Kỳ Lân đường kính nửa mét này kêu thảm một tiếng chói tai, trong khi bị ma sát thì nó bạo phát một lớp hỏa hoa.
Dưới chân Tề Nhạc ầm ầm nổ vang, toàn bộ mặt đất bỗng chốc sụp đổ, trong phạm vi bán kính mười mét quanh người hắn đều nổ tung, cơ thể Tề Nhạc bị một kiếm của hoàng đế Hắc Võ Sĩ cuồng bạo này đập mạnh xuống dưới lòng đất. Dòng năng lượng mênh mông khiến đám cao thủ hội nghị Hắc Ám đều phải lùi ra xa.
Thân hình khổng lồ của hoàng đế Hắc Võ Sĩ đứng cạnh chiếc hố sâu, hai tay nắm trọng kiếm, lưỡi kiếm nằm trong hố. Lúc này đại thể đám cao thủ Hắc Ám Hội Nghị đều cho rằng trận đấu đã kết thúc, bọn họ đều biết được sức tấn công mạnh của hoàng đế Hắc Võ Sĩ, trọng kiếm nặng đến một tấn, được đúc từ loại nguyên liệu đặc biệt này chứa một loại năng lượng hắc ám vô cùng lớn, là một trong số ít pháp bảo mạnh nhất của Hắc Ám Hội Nghị. Bị ma kiếm địa ngục của hoàng đế Hắc Võ Sĩ chém thì e là không ai có thể chịu đựng được, ít nhất là theo những gì họ biết được là như vậy.
Ánh mắt trong chiếc nón trụ của hoàng đế Hắc Võ Sĩ càng trở nên sắc nhọn, tia mắt màu nâu nhìn chằm chằm vào trong hố, trong lòng nó không hề nhẹ nhàng dễ chịu như đám cao thủ Hắc Ám Hội Nghị vì nó biết rõ trận chiến vẫn chưa tới hồi kết.
Đúng vậy, mọi thứ vẫn chưa kết thúc, ngay trong giây khắc đám cao thủ Hắc Ám Hội Nghị được thả lỏng người thì có ngọn lửa bồng bềnh phóng lên khỏi lòng hố sâu đó, một hư ảnh xuất hiện, đó chính là Kỳ Lân, một con Kỳ Lân màu đỏ thẫm, tuy người trong Hắc Ám Hội Nghị không ai biết con thần thú từ thời thượng cổ Viêm Hoàng này nhưng thân hình của con Hỏa Kỳ Lân này cũng khiến bọn họ không khỏi sợ hãi, khi hư ảnh Hỏa Kỳ Lân xuất hiện trọng kiếm của hoàng đế Hắc Võ Sĩ cũng từ từ nâng lên, đồng thời Tề Nhạc cũng từ từ xuất thân.
Kỳ Lân Xích tản phát ánh sáng nóng rực, hai tay nâng lấy Kỳ Lân Kính, từ từ dùng sức đội lấy Địa Ngục Ma Kiếm của hoàng đế Hắc Võ Sĩ. Đôi mắt Tề Nhạc lóe lên ánh sáng bạc chói lọi, thân người hắn vẻ như cũng phình to ra cao đến gần ba mét, thân hình khôi vĩ xét về độ cao lớn không sánh bằng hoàng đế Hắc Võ Sĩ nhưng lúc này cũng khiến người ta có cảm giác hắn có khả năng đấu lại hoàng đế Hắc Võ Sĩ.
*****
Ánh mắt hoàng đế Hắc Võ Sĩ trở nên hung ác, thân thể sung lực của nó vẫn không thể ngăn cản Tề Nhạc hiên ngang ưỡn ngực bước ra khỏi hố.
Đột nhiên, áp lực khổng lồ đè lên người Tề Nhạc biến mất, tiếp theo đó hoàng đế Hắc Võ Sĩ cũng không biết biến đâu mất, Kỳ Lân Kính trong tay Tề Nhạc do dùng sức quá mạnh nên đã giơ lên, và cũng ngay trong lúc này một tia chớp trên bầu trời dưới sự điều động của thân hình to lớn che khuất bầu trời của hoàng đế Hắc Võ Sĩ đã lại chém xuống trước mặt hắn.
Thì ra là do hoàng đế Hắc Võ Sĩ thấy tình hình khó mà áp chế Tề Nhạc nên đột nhiên bật người lên giáng cho Tề Nhạc một nhát Địa Ngục Ma Kiếm nữa. Tình hình lần này của Tề Nhạc có vẻ càng nguy cấp, đòn tấn công của hoàng đế Hắc Võ Sĩ quá mạnh, sức mạnh kết hợp của trọng lực cơ thể và của bản thân ma kiếm, cộng thêm cả sức mạnh khổng lồ của nó khiến uy lực nhát kiếm này mạnh hơn rất nhiều.
Các cao thủ của Hắc Ám Hội Nghị bao gồm cả ngài chủ tịch ai nấy đều lóe lên ánh mắt khát máu, tất cả đều đang chờ đợi giây khắc cơ thể Tề Nhạc tan nát dưới đòn đánh của hoàng đế Hắc Võ Sĩ. Kết quả như đã được định sẵn rồi.
Chỉ có Lãnh Nhi lúc này đang đứng nấp ở một góc nhìn Tề Nhạc lẩm bẩm một mình "Thực lực của ngươi chẳng lẽ chỉ có vậy thôi sao?"
Tề Nhạc mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng, hắn thật sự dễ dàng bị đánh bại vậy sao? Nếu quả vậy thì hắn cũng chẳng phải Sinh Tiếu chi Vương gì. Do đột nhiên mất đi áp lực, Kỳ Lân Kính trong tay đột nhiên giơ nên, dùng sức mạnh nhưng cũng lại đánh hụt, nếu là người bình thường thì thương tích chắc chắn không nhỏ, nhưng tình hình này không hề xuất hiện trên một người kinh nghiệm chiến đấu đầy mình như Tề Nhạc, hắn dùng sức của Kỳ Lân Kính nhanh chóng bật lên, lật người ra sau, hóa giải hoàn toàn sức mạnh vừa nâng lên.
Nếu như nhát kiếm đầu của hoàng đế Hắc Võ Sĩ khiến Tề Nhạc vô cùng kinh ngạc thì nhát thứ hai này không còn tác dụng như vậy nữa rồi, biết nó tốc độ nhanh, lại còn dùng tinh thần lực khóa chặt cơ thể mình Tề Nhạc sao có thể để sự việc tương tự xảy ra?
Vì thế cùng lúc hoàng đế Hắc Võ Sĩ giáng nhát kiếm thứ hai đến Tề Nhạc đã dùng thế lật mình, nhanh chóng vọt đi, do tốc độ quá nhanh nên hắn còn để lại trên không trung một hư ảnh.
"Ầm" một tiếng, ở chính giữa hoàng đế Hắc Võ Sĩ để lại một đường rãnh sâu trên mặt đất, hắn không hổ là vua Hắc Võ Sĩ, khi Địa Ngục Ma Kiếm giáng xuống nó phát hiện Tề Nhạc đã biến mất nên đã thu hồi lại phần lớn năng lượng.
Tề Nhạc động thủ rồi, Kỳ Lân Kính trên tay đã biến mất, nhát kiếm vừa rồi nhìn như không có gì đáng nói nhưng Kỳ Lân Kính đã bị tổn hại không nhỏ, dù gì thì cũng là bị Địa Ngục Ma kiếm chém trực diện mà! Lúc này cánh tay trái của Tề Nhạc đã hoàn hoàn tê dại. Nếu không phải cánh tay Kỳ Lân của hắn vô cùng mạnh thì trong tình hình này Kỳ Lân Kính khó mà tiếp tục chống đỡ cú đánh của Địa Ngục Ma kiếm.
Cánh tay trái tê dại không hề ảnh hưởng đến sức tấn công của Tề Nhạc, thân hình hắn bay lên, chân đạp Kỳ Lân, cảnh tượng giống như trong mộng ảo, hắn đã đến cạnh người hoàng đế Hắc Võ Sĩ ngang nhiên trọng trảm. Kỳ Lân biến ảo thành một cây giáo dài năm mét, hóa thành từng điểm quang ảnh, điểm đến mọi bộ phận cơ thể hoàng đế Hắc Võ Sĩ, dưới tác dụng của Hỏa Vân Lực mỗi mũi giáo đâm ra đều khiến không khí vặn vẹo, hỏa ảnh bắn ra bao phủ toàn thân hoàng đế Hắc Võ Sĩ.
Do kịp thời thu hồi phần lớn năng lượng phát ra nên hoàng đế Hắc Võ Sĩ phản ứng không hề chậm, Tề Nhạc vừa ra đòn nó đã dùng lực phản chấn nhát kiếm đó đánh trên mặt đất mà nghiêng người, Tề Nhạc khóa chặt hơi thở của nó thì gã cũng không buông tha cho Tề Nhạc, trận chiến này chủ định hai bên phải dựa vào tốc độ và sức mạnh để quyết chiến.
Hoàng đế Hắc Võ Sĩ không chỉ tốc độ nhanh mà đòn tấn công của nó cũng không thô tục như nhìn thấy bên ngoài, lưỡi kiếm sắc nhọn cộng thêm thân kiếm khổng lồ trong phút chốc đã khóa chặt các góc gách tấn công của Tề Nhạc, đột nhiên tiếng leng keng đinh tai nhức óc vang rền, hai bên không biết là mình đã giao đấu với đối thủ bao lần rồi.
Tề Nhạc lật người trong không trung, bước chân xê dịch vọt đi, hoàn toàn không cho hoàng đế Hắc Võ Sĩ có cơ hội phát huy sức mạnh và ưu thế của mình, Kỳ Lân Du phiêu bồng khiến động tác của hắn càng thêm uyển chuyển mềm mại. Hoàng đế Hắc Võ Sĩ tuy tốc độ nhanh nhưng với thân hình khổng lồ như vậy nó sao thể linh hoạt bằng Tề Nhạc, những cú tấn công liên tiếp lúc này đã không còn giữ được ưu thế ban đầu nữa.
Tề Nhạc vừa không ngừng tấn công, dùng Hỏa Vân Lực thăm dò thực lực hoàng đế Hắc Võ Sĩ, đồng thời cố tìm sơ hở của đối phương, theo tiến trình trận đấu hắn càng phát hiện đối thủ của mình không phải là sinh vật mà là một tòa pháo đài! Không biết bộ áo giáp trên người hoàng đế Hắc Võ Sĩ không lồ này được làm bằng chất liệu gì mà ngay cả Kỳ Lân Huyễn cũng không thể phá giải, với tốc độ nhanh chóng và thân hình linh hoạt, Tề Nhạc nhiều lần đánh trúng hoàng đế Hắc Võ Sĩ, nhưng Kỳ Lân Huyễn chỉ có thể để lại một dấu vết mờ nhạt trên bộ áo giáp đó. Mà tốc độ phản ứng của hoàng đế Hăc Võ Sĩ vô cùng nhanh hoàn toàn không cho Tề Nhạc có cơ hội phản lực. Hai người thi thoảng lại liều vài phen, sức mạnh tiềm tàng của hoàng đế Hắc Võ Sĩ đó tràn đầy sức bạo phát, mỗi lần va chạm đều khiến Tề Nhạc phải chấn động. Rất rõ ràng, đến lúc này hắn vẫn chưa dùng đến toàn bộ công lực.
Lâu rồi không gặp phải đối thủ mạnh đến vậy rồi, trong trận giao đấu với Vũ Mâu là cả hai đọ sức sức mạnh tổng hợp, còn hoàng đế Hắc Võ Sĩ trước mặt này lại hoàn toàn khác, hắn không có sức mạnh tổng hợp gì đáng nói, sức mạnh phòng ngự hoàn toàn có thể ngăn cản mọi đòn công kích, hơn nữa tấn công vật lý là thủ đoạn mạnh nhất của nó, muốn giành được thắng lợi trước một đối thủ tốc độ nhanh và sức mạnh lớn như vậy đâu phải việc dễ?
Đồng thời điều khiến Tề Nhạc phải đau đầu nữa là điểm khác biệt giữa hoàng đế Hắc Võ Sĩ này với các Hắc Võ Sĩ bình thường khác ở chỗ hắn còn có thể bay, vì thế ưu thế phi hành của mình lúc này không thể phát huy được nữa. Kỹ xảo chiến đấu của hoàng đế Hắc Võ Sĩ này không hề thua kém mình, mấy loại chiêu thức tinh diệu suýt chút nữa đã giáng thanh Địa Ngục Ma Kiếm lên người mình. Hắn ra tay rất nhanh gọn nhưng cũng rất hiệu quả.
Sau giây phút quan sát Tề Nhạc biết rằng cứ tiếp tục tiêu hao năng lượng như vậy không có lợi gì cho mình hết, đây mới là trận thứ hai mà! Nếu như có thể đánh thắng hoàng đế Hắc Võ Sĩ thì không biết đối thủ tiếp theo sẽ là ai?
Không thể đợi thêm được nữa, nếu hoàng đế Hắc Võ Sĩ không dùng toàn lực thì mình cũng phải tìm cách ép hắn dốc hết sức mới được.
*****
Nghĩ đến đây Tề Nhạc không tấn công nữa mà chuyển sang khống chế cơ thể nhanh chóng lóe lên, vân lực trong cơ thể mình cũng được gia tăng, cuối cùng cũng bắt đầu giai đoạn thứ hai bản thuộc tương dị hóa của Kỳ Lân, đôi cánh màu đen phá lưng cất đi, Kỳ Lân Xích không hổ là một trong số Kỳ Lân Bát Trân, có thể bao phủ một vầng sáng màu đỏ trên đôi cánh. Đột nhiên hơi thở Tề Nhạc xuất hiện sự tăng vọt về chất. Bất luận là tốc độ hay sức mạnh ở giây khắc này đều đạt đến đỉnh điểm, trong tiếng ầm vang liều một phen với hoàng đế Hắc Võ Sĩ, hai người cùng lúc lùi sau, cả hai phiêu bồng trong khoảng không cách mặt đất hai mươi mét mắt vẫn chằm chằm nhìn đối phương.
Lãnh Nhi nhìn thấy đôi cánh sau lưng Tề Nhạc thì vô cùng sửng sốt kêu lên, ánh mắt kỳ dị càng thêm lóe sáng. Còn ngài chủ tịch thì tỏ ánh mắt ngưng trọng, hắn ngấm ngấm cảm giác được rằng con người phương đông xâm nhập vào Hắc Ám Hội Nghị này tuyệt đối không phải đơn giản.
Hư ảnh Mặc Kỳ Lân màu đen đạp trên không trung xuất hiện trước mặt Tề Nhạc, chiếc sừng Kỳ Lân nhô cao, cánh tay phải sắp phình to của Tề Nhạc lúc này bị những vòng đường văn màu bạc bao phủ, cảnh tượng vô cùng đáng sợ, Kỳ Lân Huyễn trên tay hắn lúc này đã biến thành một ngọn trường đao, là trường đao mà Tề Nhạc phỏng theo Thanh Long Yểm Nguyệt Đao mà võ thánh Quan Vũ sử dụng hắn thấy trên tivi.
Hoành đao trước mặt, sau khi song trọng dị hóa, sức mạnh của hắn đã không hề thua kém hoàng đế Hắc Võ Sĩ. Dòng năng lượng khổng lồ không ngừng ngưng tụ trên thân đao, những vòng sáng màu bạc càng làm lộ rõ cánh tay phải Tề Nhạc.
Năng lượng khổng lồ vây quanh người không ngừng xoay tròn, dòng khí trong người lại càng thêm mạnh, ánh mắt chằm chằm nhìn hoàng đế Hắc Võ Sĩ, hắn chuyển sang dùng hai tay nắm lấy chuôi dao, hết tầng hỏa diệm này đến tầng hỏa diệm khác không ngừng tản phát hồng quang.
Hoàng đế Hắc Võ Sĩ lúc này không còn dùng tốc độ để tấn công Tề Nhạc nữa, bởi tốc độ của nó đã bị Tề Nhạc nhìn thấu, nếu tiếp tục ra đòn như vậy thì hiệu quả sẽ không được như lần đầu. Hai tay nắm chắc Địa Ngục Ma Kiếm, ánh mắt hoàng đế Hắc Võ Sĩ chuyển từ màu nâu sang màu đỏ sẫm, tiếng gầm nhẹ như tiếng sấm nổ vang lên, bộ áo giáp trên người không ngừng phát ra âm thanh vù vù, năng lượng trong người đang nhanh chóng gia tăng.
Năng lượng khổng lồ, khí tức mạnh mẽ, hoàng đế Hắc Võ Sĩ bắt đầu ra đòn rồi.
Hỏa Vân Lực, toàn bộ Hỏa Vân Lực được chuyển hóa thành, dưới tác dụng của bản thuộc tương dị hóa thứ hai đã chuyển từ mày đỏ sậm sang màu hồng kim, Tề Nhạc từ từ giương Thanh Long Yểm Nguyệt Đao trong tay lên, hắn quyết định không né tránh nữa mà trực diện quyết trận thắng bại với hoàng đế Hắc Võ Sĩ. Cũng có thể Thiên Cơ Vạn Bách Tuyền Ki Giới Pháp có thể giúp hắn dễ dàng chạy thoát nhưng đó là pháp bảo cuối cùng, chưa đến đường cùng Tề Nhạc sẽ không dùng đến nó, vì dù sao hoàng đế Hắc Võ Sĩ không phải là kẻ địch cuối cùng mà hắn phải đối phó.
Hoàng đế Hắc Võ Sĩ từ từ nâng trọng kiếm trong tay. Tử nhật chiếu rọi thành Địa Ngục trong không trung bắn ra một đường hào quang tử sắc, trong phút chốc đã bao phủ lên người hoàng đế Hắc Võ Sĩ, tản phát ra dòng khí vô cùng đáng sợ, năng lượng màu đen dần dần có sự biến đổi, giọng nói trầm thấp nhưng vô cùng đáng sợ của hoàng đế Hắc Võ Sĩ vang lên:
- Nhân loại nhỏ bé, là ngươi ép ta đấy nhé. Ta muốn thấy người chết một cách thê thảm trước mặt ta. Ngươi cũng là con người đầu tiên thấy ta đến nhân gian này.
Dưới ánh mặt kinh ngạc của Tề Nhạc, trọng giáp của hoàng đế Hắc Võ Sĩ đó nhanh chóng biến mất dưới ánh sáng chiếu rọi của tử nhật, cùng lúc đó một dòng năng lượng khủng khiếp bọc lấy cơ thể nó, sự khủng khiếp này ngay đến Tề Nhạc cũng chỉ cảm nhận được trong lúc thi triển cánh tay Kỳ Lân cuối cùng và từ mấy vương giả hung thú ở thời Viễn Cổ Cự Thú. Năng lượng hắc ám khổng lồ này làm dịu cơ thể hoàng đế Hắc Võ Sĩ.
Cơ thể hoàng đế Hắc Võ Sĩ đang có sự biến đổi. Cơ thể vốn đã khổng lồ của hắn nay lại cao thêm một mét. Bắp thịt toàn thân không ngừng dãn nở, điều khiến Tề Nhạc hoảng sợ nhất là hoàng đế Hắc Võ Sĩ xấu xí này đột nhiên lại xuất hiện một đôi chân trên đỉnh đầu, chiếc sừng đen, ở khóe miệng trên khuôn mặt giữ tợn mọc ra một cặp răng nanh, ba đôi cánh màu tím sẫm mọc sau lưng đầu tiên mở ra, sau đó lại thu lại rồi dựng đứng lên, dòng năng lượng khổng lồ khiến Tề Nhạc có cảm giác ngạt thở. Ánh mắt màu đỏ lúc này đã hoàn thành chuyển thành mày tím sậm, đến cả lớp da trên người hắn cũng biến thành mày tím sậm, lớp áo giáp màu đen chỉ che kín chỗ lồng ngực và những vị trí quan trọng phần thân dưới, nhìn có vẻ như sức mạnh của nó đã đạt đến một tầng bậc mới, đủ để khiến Tề Nhạc phải hoảng sợ.
Mục đích ban đầu của Tề Nhạc vốn chỉ là muốn thăm dò thực lực của hoàng đế Hắc Võ Sĩ, nhưng hắn không thể ngờ tới sau khi được tử nhật bao phủ hoàng đế Hắc Võ Sĩ lại trở nên mạnh mẽ đáng sợ như vậy, cảm giác như có thể che lấp bầu trời vậy, thậm chí còn mạnh hơn cả Hỗn Độn Vương của thời Viễn Cổ Cự Thú. Năng lượng khổng lồ vẫn đang không ngừng phát tán ra, cơ thể hắn như một khối bọt biển khổng lồ, đang hấp thụ năng lượng to lớn đến từ Tử Nhật, ánh mắt hung giữ nhìn Tề Nhạc như muốn nuốt sống hắn vậy.
Khủng khiếp, quả là khủng khiếp. Khí thế Tề Nhạc vừa được nâng lên nhờ giai đoạn thứ hai của bản trúc tương dị hóa thì lập tức bị áp chế hoàn toàn.
Đây, đây không phải là hoàng đế Hắc Võ Sĩ sao? Không, tuyệt đối không thể. Hoàng đế Hắc Võ Sĩ sao có được sức mạnh lớn thế này? Không thể nào. Tề Nhạc bắt đầu thấy run sợ, một sinh vật mạnh mẽ đến vậy, hắn biết hôm nay mình khó có thể sống sót rời khỏi đây.
Ngay lúc này, giọng nói yếu ớt của Vũ Mâu vang lên trong đầu Tề Nhạc, "cẩn thận đấy, hãy dùng Hiên Viên Kiếm của anh đi. Đây là Khủng Bố Đại Ma Vương, là hóa thân của một trong ba Khủng Bố Đại Ma Vương dưới trướng Địa Ngục Ma Vương Sa-Tăng. Anh phải cẩn thận. Còn nhớ hạo kiếp mà em đã từng nói với anh không? Có liên quan đến bọn chúng đó, nếu như hạo kiếp thật sự xuất hiện, Khủng Bố Ma Vương thật sự sẽ theo sự dẫn dắt của Sa-Tăng đến nhân gian, đến lúc đó thì thật sự sẽ..." Giọng nói của Vũ Mâu biến mất, Khủng Bố Đại Ma Vương là gì Tề Nhạc thật sự không biết, nhưng hắn biết đối thủ của mình vô cùng mạnh. Đối mặt với hoàng đế Hắc Võ Sĩ sau khi biến đổi này hắn đã không còn chút bảo đảm nữa rồi.
Khủng Bố Đại Ma Vương nhìn Tề Nhạc nhưng lại thu lại Địa Ngục Ma Kiếm trong tay, đôi mắt màu tím đó của nó phát ra hào quang đầy ma lực, đầu óc Tề Nhạc bỗng chốc trở nên hôn mê, vừa khẽ lắc người mà chút nữa thì té ngã. Với tinh thần lực của hắn thì đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện thế này, ngay cả Vũ Mâu ngày đó cũng không thể gây ra áp lực tinh thần lớn như vậy cho hắn.
← Ch. 194 | Ch. 196 → |