Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 214

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 214: Thực Vật Hồn báo ân
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thiên Hồn hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra?

Thực Vật Hồn nhìn qua Tề Nhạc thần bí nói:

- Đây là bí mật. Tôi có một thỉnh cầu cần nói với đội trưởng.

Thiên Hồn lúc này mới kịp phản ứng, nói:

- Trời ạ! Thực Vật Hồn, cô thật sự nói chuyện được rồi. Tề Nhạc, anh là thần tiên sao?

Tề Nhạc chỉ nhún nhún vai nhưng không nói thêm cái gì. Thực Vật Hồn mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Đội trưởng, anh có nghe tôi nói chuyện hay không thế!

- À? Cô nói cái gì?

Thiên Hồn ngơ ngác nhìn qua Thực Vật Hồn, tuy thực lực của hắn không kém nhưng nhìn qua dung nhan tuyệt mỹ của Thực Vật Hồn vẫn có chút ngẩn người, dù sao đây là chiến hữu của hắn a! Hắn còn chưa nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Thực Vật Hồn như bây giờ.

Thực Vật Hồn nói:

- Tôi tiến vào Viêm Hoàng Hồn đã không ít năm, từ năm anh phát hiện tôi có năng lực khống chế thực vật tôi liền trở thành một phần tử của Viêm Hoàng Hồn. Tôi một mực không có nói ra chuyện này nhưng hiện tại tôi cũng có năng lực nói chuyện rồi. Tôi thật sự chán ghét sinh hoạt chỉ có chém giết thế này, đội trưởng, anh có thể giúp tôi giã từ cuộc sống này không, tôi muốn rời khỏi Viêm Hoàng Hồn để làm một người bình thường.

Thiên Hồn giật mình nói:

- Cái gì? Cô muốn thoát ly tổ chức sao? Như vậy sao được, cô cũng biết hiện giờ cô chính là vương bài của Viêm Hoàng Hồn đấy. Nếu cô đi thì tôi làm sao báo cáo với cấp trên đây.

Thực Vật Hồn quật cường nói:

- Dù sao tôi bỏ qua. Tôi đã quyết định và chuyện làm thế nào sẽ do đội trưởng giải quyết. Tôi đã lập không ít công lao cho quốc gia mà hiện giờ cái gì tôi cũng không cần, chỉ muốn tự do của mình chẳng lẽ cũng không được sao?

Nhìn qua lệ quang trong mắt của Thực Vật Hồn ngay cả tâm cứng như sắt đá của Thiên Hồn cũng phải mềm lại. Dù sao hắn là người nhìn Thực Vật Hồn lớn lên ah!

Trong lòng hắn đối đãi Thực Vật Hồn như là em gái của mình.

- Được rồi, tôi sẽ thử xem. Nhưng cô cũng biết Viêm Hoàng Hồn là một ngành vô cùng quan trọng với quốc gia của chúng ta. Tất cả thành viên của Viêm Hoàng Hồn bản thân đã không về mình nữa. Muốn rời khỏi cũng không phải chuyện đơn giản như vậy. Dù sao trước kia cô tham dự nhiều hành động và biết quá nhiều bí mật a.

Sắc mặt Thực Vật Hồn hơi đổi, nói:

- Đội trưởng, chẳng lẽ thật sự phải tẩy não mới được rời khỏi Viêm Hoàng Hồn sao?

Thiên Hồn dứt khoát nói:

- Vì lợi ích quốc gia đây là giác ngộ của mỗi thành viên trong Viêm Hoàng Hồn phải có. Thực xin lỗi Thực Vật Hồn, cho dù tôi là đội trưởng và nếu tôi thật sự rời đi cũng nhất định phải trải qua quá trình này.

Sắc mặt Thực Vật Hồn có chút tái nhợt. Thời điểm muốn nói cái gì đó Tề Nhạc mở miệng.

- Nếu tôi bảo đảm cho nàng thì sao? Các người có kiên trì như vậy không?

Sắc mặt Thiên Hồn hơi đổi, ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc nhiều hơn mấy thứ gì đó. Phải biết rằng Tề Nhạc hiện tại ở nước cộng hòa Viêm Hoàng có địa vị phi thường siêu nhiên đấy, tuy Tề Nhạc không có tiếp xúc với cơ cấu thượng tầng của quốc gia nhưng mà quyền lực Tề Nhạc nắm giữ trong tay cũng không phải Thiên Hồn có khả năng so sánh được. Ngay cả quan hệ hôn sự của Minh Minh và con trai tổng thống Hy Lạp bị hắn phá hư mà quốc gia không có ý truy cứu đã nói rõ địa vị Tề Nhạc cực kỳ trọng yếu.

Cơ Đức cười khổ nói:

- Sư phụ, ngài cũng nên quan tâm tới an nguy của đội trưởng a. Không chỉ có Thực Vật Hồn muội muội mà ngay cả tôi một khi rời khỏi Viêm Hoàng Hồn cũng nhất định trải qua quá trình tẩy não này. Tẩy đi một bộ phận trí nhớ.

Tề Nhạc nhíu mày, nói:

- Nếu là như vậy thì tôi đã đi tới tổng bộ Viêm Hoàng Hồn các người cũng từng đã tham gia hành động của các người có phải tôi cũng tiếp nhận quá trình này hay không?

- Cái này...

Thiên Hồn nhìn qua Tề Nhạc tràn ngập do dự, lần trước Tề Nhạc trợ giúp bọn họ thanh trừ Hấp Huyết Quỷ cũng lập được công lao lớn cho quốc gia, đồng thời bọn họ trong Viêm Hoàng Hồn cũng sinh ra chuyển biến cực lớn trong ấn tượng về Tề Nhạc a.

Thiên Hồn rất rõ ràng so sánh với Thực Vật Hồn thì Tề Nhạc còn đáng sợ hơn rất nhiều. Hắn thật sự không dám mạo hiểm đắc tội Tề Nhạc mà phản bác lại a.

Suy đi nghĩ lại Thiên Hồn cười khổ nói:

- Tề huynh đệ, anh không nên làm tôi khó xử a. Như vậy đi, tôi sẽ xin chỉ thị lên cấp trên về chuyện này, anh yên tâm là tôi sẽ đảm bảo báo cáo chi tiết về chuyện của Thực Vật Hồn a, chỉ cần có tin tức tôi sẽ thông tri cho anh, được chứ?

Tề Nhạc nghĩ lại rồi nói:

- Vậy được rồi. Tôi cũng không muốn làm quốc gia khó xử nhưng Thiên Hồn đại ca nên chuyển cáo với thượng cấp của mình là: mỗi một thành viên Viêm Hoàng Hồn đều trả giá vì quốc gia quá nhiều và cũng lập nhiều công lao cho quốc gia rồi, nếu như kết quả cuối cùng là bị tẩy não chỉ sợ không phải là khen thưởng xứng đáng với công thần đâu. Tẩy não tôi rất rõ ràng, một khi tác dụng lên thân người cũng chỉ có thể giữ lại một số trí nhớ, khi đó cho dù quốc gia có nhiều tiền để đền bù tổn thất nhưng cũng sinh ra ảnh hưởng vĩnh cửu với bản thân. Chẳng lẽ các người không cải biến cách làm thêm một chút được sao? Cho dù Viêm Hoàng Hồn có nhiều bí mật hơn nữa cũng không thể dùng phương pháp này mà bảo hộ được. Nói đến thế thôi, tôi đi trước, nhưng có một câu tôi phải nói trước là nếu Thực Vật Hồn muội muội có chuyện gì thì đừng trách tôi.

Nói đến đây Tề Nhạc quay người đi ra ngoài, tuy hắn mất đi thị giác nhưng tinh thần lực cường đại vẫn làm hắn nhớ được đường đi a, Hắn đi ra ngoài không sai một ly nào.

Cơ Đức nhìn qua Thiên Hồn xong rồi vội vàng đuổi theo, hắn cũng không hy vọng Tề Nhạc gặp được những thành viên Viêm Hoàng Hồn chưa gặp mà xảy ra xung đột. Hiện tại khí tức lạnh như băng của Tề Nhạc đáng sợ như thế, có trời mới biết mấy gia hỏa ngăn cản đường đi của Tề Nhạc sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhìn qua Tề Nhạc rời đi, Thiên Hồn nhìn Thực Vật Hồn cười khổ nói:

- Cô đã gây phiền toái cho tôi rồi.

Thực Vật Hồn mỉm cười, nói:

- Đội trưởng, anh biết sao tôi rời đi không?

Thiên Hồn sững sờ, nói:

- Không phải cô đã nói ghét sinh hoạt chém chém giết giết rồi sao?

Thực Vật Hồn cười nói:

- Nhưng mà nhiệm vụ hàng năm của tôi không nhiều lắm a! Tôi rời khỏi nơi này kỳ thật nguyên nhân chỉ có một. Vừa rồi ở trước mặt Tề Nhạc ca ca khó nói ra mà thôi.

Thiên Hồn kinh ngạc nói:

- Là cái gì? Tôi còn không nghĩ ra vì nguyên nhân gì mà cô lại rời khỏi nơi này a. Thực Vật Hồn, cô ở trong Viêm Hoàng Hồn chúng ta là người được sủng ái nhất a. Tất cả mọi người đối đãi với cô như em gái đấy, cô cam lòng rời khỏi chúng tôi sao?

Vành mắt Thực Vật Hồn đỏ lên, nói:

- Tuy tôi không bỏ được nhưng tôi có nơi cần phải đi, tôi cần phải báo ân a.

Nhìn qua bộ dáng của Thực Vật Hồn thì lúc này Thiên Hồn giật mình, hào quang trong mắt chợt lóe sáng, đắng chát lúc trước đã biến mất mà chuyển biến thành hưng phấn.

*****

- Đúng vậy a! Nhân vật trọng yếu như Tề Nhạc chính là nhân vật Viêm Hoàng Hồn chúng ta bảo vệ a. Tôi nghĩ cô rời khỏi nơi này không có vấn đề gì đâu.

Tề Nhạc đi cùng Cơ Đức ra khỏi tòa cao ốc, Cơ Đức cười khổ nói:

- Sư phụ, ngài không thể nói chuyện uyển chuyển một chút được sao? Dù sao Thiên Hồn đội trưởng là nhân vật hết sức quan trọng trong Viêm Hoàng Hồn a, ngài phải biết rằng quốc gia quyết định như vậy là phi thường bất đắc dĩ. Mỗi một thành viên tiến vào Viêm Hoàng Hồn đều phải đồng ý chuyện này, cho nên...

Tề Nhạc phất phất tay, nói:

- Tôi cũng biết quốc gia có khổ tâm của mình nhưng tôi không quen nhìn như vậy mà thôi, bất cứ chuyện gì cũng không phải có một phương pháp giải quyết, không phải sao? Được rồi, không cần nhiều lời nữa, chuyện lúc trước tôi nói với anh thì anh nên suy nghĩ kỹ càng. Sau khi nghĩ kỹ thì đi tới biệt thự Long Vực tìm tôi, tôi có việc nên đi trước đây.

Vừa nói không đợi Cơ Đức mở miệng nói chuyện thân thể Tề Nhạc đã tiêu thất vào hư không. Ngay lúc hắn biến mất tinh thần lực của hắn sinh ra chấn động ảnh hưởng tới người chung quanh nhìn thấy hắn, tất cả những người nhìn thấy cảm thấy đầu óc choáng vàng chờ bọn họ tỉnh táo lại Tề Nhạc đã sớm biến mất không thấy gì nữa.

Những hư tổn trên Kỳ Lân Ẩn đã khôi phục lại, tuy không thể thi triển Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp nhưng hiệu quả tàng hình đã khôi phục. Phiêu phù ở giữa không trung Tề Nhạc bay nhanh tới phi trường, dùng tốc độ phi hành nhanh chóng nên vài phút sau đã đi tới phương đông của Kinh Thành. Tuy con mắt không nhìn thấy nhưng Tề Nhạc đem tinh thần lực phóng thích ra ngoài, tinh thần lực khổng lồ như cái lưới lớn đem trọn phạm vi phía đông Kinh Thành bao phủ vào trong và tìm kiếm người hắn cần tìm.

Tề Nhạc phát hiện mất đi thị giác thì thời điểm hắn sử dụng tinh thần lực càng chuyên chú hơn trước. Thời điểm thao túng năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên cũng thành thục hơn trước. Hào quang nhàn nhạt hiện ra trong mắt, hào quang này không mang tới thị giá mà là tinh thần lực chấn động sinh ra. Tinh thần lực của hắn nhanh chóng bao phủ mỗi góc của phía đông Kinh Thành, hắn thông qua tinh thần lực của mình bắt đầu cẩn thận tìm kiếm. Tìm kiếm một khí tức quen thuộc, đối với hắn bây giờ mà nói là chuyện quá dễ dàng.

Thời gian không dài hắn đã tìm được phương hướng có khí tức quen thuộc kia, thu liễm tinh thần lực ngưng tụ vào một hướng, tinh thần lực chuyên chú cho hắn nhanh chóng tìm được vị trí cụ thể của khí tức cần tìm, thậm chí đã thông qua tinh thần lực nhìn rõ tướng mạo của người đó.

Vân lực vận chuyển dưới tác dụng của gió mang thân thể Tề Nhạc lao thẳng về hướng có khí tức quen thuộc kia. Khi cách mặt đất ngày càng gần thì năng lượng tự nhiên trong không khí càng ngày càng rõ ràng khiến cho hắn có thể phán đoán được mình cách mặt đất bao xa.

Khí tức của Tề Nhạc tập trung vào một chiếc xe, một chiếc xe sơn đen trắng giao nhau mà loại xe này đại biểu cho xe cảnh sát.

Tinh thần tập trung vào chiếc xe cảnh sát Tề Nhạc phát hiện trong xe trừ người mình cần tìm ra còn có một khí tức khác. Nếu như hắn muốn bằng vào lực lượng của mình hạ xuống bên cạnh chiếc xe mà để mọi người nhìn thấy thì đó là chuyện dễ dàng. Nhưng vì không muốn kinh thế hãi tục hắn cũng không có làm như vậy mà đem tốc độ hạ xuống của mình bằng với chiếc xe sau đó lặng lẽ rơi xuống mui xe không phát ra âm thanh nào. Phong vân lực của hắn bao phủ tứ chi hình thành vòng xoáy khiến người hắn dính vào mui xe, bất luận xe cảnh sát làm ra động tác gì cũng không sinh ra ảnh hưởng cho hắn.

Tinh thần lực xuyên thấu qua trần xe Tề Nhạc nghe được hai người trong xe nói chuyện. Lần này hắn đến tìm chính là Lục Thương Băng. Từ khi bị Luân Hồi quả mang trở về thời kỳ viễn cổ cự thú hắn chưa từng liên hệ qua với Lục Thương Băng. Nhớ tới tao ngộ của Văn Đình và những nữ nhân từng quan hệ thân mật với Tề Nhạc hắn đều có cảm giác tràn ngập áy náy. Cho nên sau khi Tề Nhạc chôn vùi bi thương vào sâu trong đáy lòng cũng đã quyết định phải bảo hộ nữ nhân có quan hệ với mình không được có tổn thương nào. Đầu tiên hắn nghĩ đến chính là hai nữ nhân không có liên hệ với mình đã lâu. Một người chính là Thực Vật Hồn vừa có được năng lực nói chuyện, một người còn lại chính là Lục Thương Băng.

Lại nói tiếp bất luận là Thực Vật Hồn hay là Lục Thương Băng bọn họ đều có thân thế cực kỳ đáng thương, thậm chí Lục Thương Băng là cô nhi không cha không mẹ, sau khi đi vào nước cộng hòa Viêm Hoàng nàng đã có một cuộc sống mới, nhưng mà Tề Nhạc lại rất rõ ràng sâu trong nội tâm Lục Thương Băng có một cảm giác tịch mịch như băng tuyết, nàng cần một sinh hoạt bình thường đồng thời cũng cần có người mang lại ôn hòa xoa diệu băng giá trong tim.

Vừa nghĩ tới Lục Thương Băng Tề Nhạc khó tránh khỏi nhớ lại hai lần tiếp xúc thân mật với Lục Thương Băng, trong nội tâm có cảm giác nóng rực và nhất là lần nhìn thấy Thương Băng hóa thân thành Bá Vương Hoa, cảm xúc trong nội tâm Thương Băng hắn vẫn khắc sâu trong trí nhớ, trong lòng hắn kỳ thật đã sớm đem Lục Thương Băng trở thành nữ nhân của mình, chỉ có điều sợ Như Nguyệt các nàng không cách nào tiếp nhận cho nên mới không có thổ lộ. Nhưng hiện tại không giống, sau khi xảy ra chuyện của Văn Đình thì Tề Nhạc tuyệt đối không muốn phải nhìn nữ nhân của mình rời xa, cho nên lần này hắn cố ý đi tìm Lục Thương Băng. Từ góc độ nội tâm mà nhìn tuy hắn và Lục Thương Băng không có phát sinh quan hệ chính thức, nhưng khi gặp báo nữ dục vọng của Tề Nhạc thật lại tràn ngập cảm tình. Hoặc là nói dục vọng của hắn và thương tiếc dung hợp với nhau.

- Thương Băng, em không cần liều mạng và sau này không cần phải như vậy, em bây giờ đã tăng lên cấp bậc phó cục trưởng rồi đấy, nói như thế nào cũng có cán bộ cấp phó phòng. Nếu mỗi nhiệm vụ em đều cầm súng lao lên trước làm gương cho thủ hạ là không được, đây không phải là hổ thẹn của nam nhân chúng tôi sao?

Trong xe một âm thanh nam nhân vang lên, trong âm thanh của hắn mang theo vài phần sủng ái và trách móc.

- Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, tôi đã sớm nói tôi là tôi và anh là anh, giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ nào khác. Chẳng lẽ thời điểm chấp hành nhiệm vụ tôi không thể xông về phía trước làm gương cho cấp dưới sao? Lãnh đạo chính là như vậy đấy.

Nói tới chỗ này đột nhiên xe cảnh sát dừng gấp lại ở ven đường.

- Được rồi, anh xuống xe đi, tôi có nhiệm vụ cần chấp hành, anh nên bắt taxi quay về đi.

Nam nhân cười khổ nói:

- Thương Băng, chúng ta quen nhau một đoạn thời gian rồi chẳng lẽ cô không biết tâm ý của tôi sao? Vì sao cô không cho tôi một cơ hội chứ? Bất luận từ mọi phương diện nào mà nói chúng ta rất xứng đôi a.

Lục Thương Băng thản nhiên nói:

- Xứng hay không cũng không phải anh nói là được, tôi đã sớm có bạn trai và lần trước anh cũng gặp rồi đấy.

*****

Nam nhân cố chấp nói:

- Chỉ cần cô còn chưa kết hôn thì tôi còn có cơ hội. Huống chi một thời gian dài như vậy cô mỗi ngày đều bận rộn chấp hành nhiệm vụ nhưng tôi cho tới bây giờ không có gặp người nọ tới tìm cô, thậm chí ngay cả điện thoại cũng chưa từng gọi qua, Thương Băng, nếu cô qua loa với tôi, nếu như cô có chuyện gì khó xử cứ nói cho tôi biết đi. Cô nói cô đã có bạn trai nhưng mà anh ta hiện giờ ở đâu? Anh ta ở nơi nào? Có lẽ anh ta đã bỏ mặc cô hoặc tìm được niềm vui mới rồi. Chẳng lẽ cô không cho tôi một cơ hội hay sao? Cửa ải Takla Makan tôi cũng đã xông qua, mặc dù không có đạt được hương huân kim cương thủ hộ như anh ta nhưng tôi tin tưởng thực lực của tôi không kém gì anh ta cả.

Liên tục nghe được hai câu của nam nhân này Tề Nhạc lập tức nhận ra được đây chính là Lý Dương cạnh tranh Lục Thương Băng với mình lúc trước, thời điểm gặp mặt lần trước Tề Nhạc cũng cảm giác được thực lực của hắn không tầm thường, lúc này đây hắn đã thông qua ba trọng khảo nghiệm ở sa mạc Takla Makan, xem ra thực lực chắc không kém gì Cơ Đức. Hắn cũng thật là si tình, không ngờ quấn lấy Thương Băng thời gian dài như vậy còn không buông tha. Mình có thể tặng Thương Băng cho hắn sao? Không, tuyệt đối không.

Nghĩ tới đây thân thể Tề Nhạc từ mui xe nhảy xuống, thu hồi hiệu quả tàng hình của Kỳ Lân Ẩn lẳng lặng đứng bên cạnh xe, âm thanh của hắn thông qua tinh thần lực truyền vào trong xe giống nói cho hai người có người ở đây.

- Nói bậy sau lưng người khác hình như không phải việc đàn ông nên làm.

Đột nhiên nghe được âm thanh này Lục Thương Băng cùng Lý Dương có phản ứng khác nhau, toàn thân Lục Thương Băng run lên, đôi mắt lúc trước còn lạnh như băng thì lúc này trở nên ngây ngốc hai tay cầm chặt tay lái. Thân thể tràn ngập co giãn lúc này cứng ngắc lại.

Trong mắt Lý Dương vốn có kinh ngạc sau một khắc hắn đã kịp phản ứng, hắn mở cửa và bước từ trong xe ra ngoài.

Tề Nhạc lẳng lặng đứng ở nơi đó, tuy hắn không thấy đường nhưng thông qua đặc tính của Tự Nhiên Chi Nguyên có thể cảm nhận được cảm xúc của Lý Dương đang chấn động mạnh, hào quang nhàn nhạt lưu chuyển trên người Lý Dương và phóng xuất khí tức bá đạo của mình bao phủ người Tề Nhạc.

Tề Nhạc cũng không có phản kích, đối mặt với uy áp của Lý Dương hắn căn bản không cảm thấy có nửa điểm uy hiếp. Hắn đứng nguyên tại chỗ chờ Thương Băng đi ra khỏi xe.

Lý Dương nhìn thấy Tề Nhạc lúc này thì cả kinh trong lòng, tuy Tề Nhạc không có phát ra chút năng lượng chấn động nào nhưng bộ quần áo màu đen và mái tóc bạc kinh người khiến cho hắn trong lúc vô hình phát ra khí tức kinh người. Kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc nghi hoặc hỏi thăm:

- Tại sao anh ở nơi này!

Phải biết rằng xe cảnh sát của bọn họ không có đi tuyến đường cố định khi bắt đầu chạy đã chạy vòng vèo không dừng lại a. Mà Tề Nhạc cũng không cần sử dụng phương tiện giao thông nào để tới nơi này, dưới loại tình huống như vậy hắn còn trống rỗng xuất hiện bên cạnh xe cuối cùng vẫn khó làm Lý Dương hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Rốt cuộc ghế lái xe cảnh sát cũng mở ra, Lục Thương Băng chậm rãi từ trong xe đi xuống đem ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc, thân thể của nàng lúc này cứng lại và nước mắt bắt đầu chảy xuống. Gương mặt lạnh như băng của nàng lúc này đã tràn ngập cảm xúc phức tạp. Đã đợi được người cần tới nhưng nàng không thể nói được lời nào.

Tề Nhạc không trả lời thẳng Lý Dương mà nói ra:

- Tôi có lời cần nói với Thương Băng nên thỉnh anh nên tránh đi một chút, cảm ơn nhiều.

Hắn nói mặc dù khách khí nhưng lại dùng ngữ khí không được phép cự tuyệt.

Hàn quang trong mắt Lý Dương lóe lên.

- Còn nhớ rõ lúc đầu tôi đã nói cái gì sao? Tôi đã nói chờ sau khi tôi vượt qua Takla Makan và đạt được huy chương kim cương thủ hộ thì nhất định sẽ cạnh tranh công bằng với anh. Hiện tại tuy tôi không đạt được tán thành của quốc gia chính thức đạt được huy chương kim cương thủ hộ. Nhưng mà tôi đã thông qua ba cửa ải khó khăn của sa mạc Takla Makan rồi. Tôi nhìn ra được anh là cường giả, mỗi một lần nhìn thấy anh thì anh lại mang cho tôi cảm giác khác biệt. Bất luận như thế nào tôi hy vọng anh cho tôi cơ hội được khiêu chiến anh.

Tề Nhạc bình tĩnh nói:

- Anh khiêu chiến tôi? Đó cũng không phải việc khó gì nhưng với anh mà nói nó thật sự có ý nghĩa sao? Cho dù anh thắng tôi thì thế nào? Chẳng lẽ Thương Băng sẽ yêu anh hay sao? Kỳ thật hiện tại anh nhìn thấy cũng đã hiểu rồi, anh và Thương Băng đã không có bất kỳ khả năng nào cho nên hiện giờ anh khiêu chiến với tôi chỉ vì muốn chứng minh trước mặt Thương Băng là anh không kém hơn tôi thôi.

Lý Dương cũng không có phủ nhận lời của Tề Nhạc, quang mang trong mắt sáng rực.

- Đúng vậy, tôi chỉ muốn chứng minh mình mạnh hơn anh. Anh hỏi tôi vì cái gì khiêu chiến anh sao, tốt, tôi sẽ cho anh biết là vì tôn nghiêm của nam nhân mà thôi.

Tề Nhạc gật đầu nói ra một chữ.

- Tốt.

Lý Dương nhìn qua Tề Nhạc thật sâu rồi thân hình lóe lên chạy qua ven đường, tốc độ của hắn thật nhanh và cực kỳ kinh người, chỉ mấy lần phát lực thì thân thể của hắn nhanh chóng nhảy vào trong rừng cây ven đường.

Tề Nhạc nhìn qua hướng của Thương Băng nở nụ cười áy này, nói:

- Đợi anh một phút.

Vừa mới nói không hắn đã biến mất trước mặt của Thương Băng.

Nhìn qua vị trí Tề Nhạc vừa đi trong nội tâm Thương Băng có cảm giác không chân thật.

Hắn thực đến sao? Nhưng mà hắn lại đi rồi. Thời gian một phút với Thương Băng mà nói thậm chí còn dài hơn một năm nhiều.

Tề Nhạc dưới tình huống không thi triển Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp nên không thể dùng thuấn di, sở dĩ hắn có thể biến mất như tàng hình là vì tốc độ của hắn quá nhanh. Sau khi Lý Dương vừa xuất hiện trong rừng cây và chuẩn bị chờ đợi Tề Nhạc đến thì thấy hoa mắt, Tề Nhạc không chút báo hiệu xuất hiện trước mặt của hắn, một bàn tay có hào quang óng ánh hồng nhuận đặt lên ngực của hắn, năng lượng khổng lồ giống như núi cao áp xuống thân thể của Lý Dương. Chung quanh biến hóa giống như Tề Nhạc chỉ huy cả rừng rậm công kích. Lá cây, nhánh cây dùng tốc độ kinh người sinh trưởng dài và lớn hơn, chỉ trong mấy cái nháy mắt, Lý Dương bị những nhánh cây của Tề Nhạc điều khiển khóa chặt thân thể lại.

Thu hồi tay mình cảm thụ năng lượng tự nhiên dồi dào trong rừng cây, Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Muốn vượt qua tôi có lẽ đối với anh là chuyện cả đời này cũng không có khả năng. Kỳ thật một nam nhân chính thức lấy đối tượng mạnh hơn làm đối tượng vượt qua mà nói là chuyện rất đúng. Những cành lá dây leo này không có nhiều năng lượng, dùng thực lực và cường độ thân thể của anh chắc dùng thời gian một giờ là thoát ra được rồi, cáo từ.

Thời gian một phút đồng hồ nhưng khi Tề Nhạc động thủ cũng không vượt quá ba giây, đây đây là dưới tình huống không sát thương nên còn thừa thời gian để nói chuyện.

*****

Tề Nhạc đi rồi nhưng trong nháy mắt Lý Dương cảm thụ những thực vật đang quấn quanh cơ thể của mình hào quang trong mắt của hắn hoàn toàn ảm đạm xuống. Tề Nhạc nói đúng, hắn căn bản không có bất cứ cơ hội nào bởi vì những lời Tề Nhạc vừa nói vẫn quanh quẩn trong lỗ tai của hắn, một nam nhân muốn trở nên cường đại kỳ thật chính là quá trình không ngừng khiêu chiến bản thân mình.

Thời điểm quay về bên cạnh xe Thương Băng vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ. Ngây ngốc trên mặt của nàng đã biến mất và nhìn qua Tề Nhạc trở về, trong đôi mắt đẹp dịu dàng lại xuất hiện hào quang lạnh giá.

- Anh còn biết tìm em sao? Em nghĩ anh đã sớm quên mất em rồi đấy.

Trên mặt Tề Nhạc nở nụ cười khổ.

- Là anh không đúng vì trở về muộn, tuy nhiên với anh mà nói trở về được đã là may mắn rồi.

Thương Băng sững sờ, trên mặt của nàng xuất hiện hào quang kinh ngạc, nàng phát hiện ánh mắt Tề Nhạc rất khô khan hơn nữa cũng không có nhìn nàng, cau mày nói:

- Vì sao anh không nhìn em? Anh ta đâu rồi? Anh đã làm gì Lý Dương?

Cơ bắp trên mặt Tề Nhạc hơi co rút lại, nói:

- Yêu một người cũng không sai, cho nên anh không có làm gì anh ta cả, anh chỉ làm anh ta yên tĩnh trong chốc lát mà thôi nên không có việc gì cả.

Thương Băng truy vấn:

- Vậy tại sao anh không nhìn em?

Tề Nhạc từng bước một hướng đi qua bên cạnh Thương Băng và vận chuyển tinh thần lực, hắn đem tinh thần lực của mình bao phủ thân thể Thương Băng.

- Anh đang nhìn em đấy, chỉ có điều anh dùng tâm mà không dùng mắt của mình.

Vừa nói hắn đi tới trước mặt Thương Băng và cơ mặt căng cứng của hắn lúc này xuất hiện đường cong nhu hòa.

Mùi hương trên người của Thương Băng truyền vào mũi của Tề Nhạc làm hắn cảm giác rất thoải mái. Đây là hương vị quen thuộc đồng thời cũng là hương vị làm hắn khó quên trong đời.

Thương Băng hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ít nói nhảm đi, ánh mắt của anh không nhìn em lại còn nói cái gì dụng tâm nhìn em chứ. Anh đang lừa gạt người ta, em biết rõ mình trong lòng anh đã sớm phai nhạt rồi, huống chi em xuất thân từ nơi đó. Xem ra em thật sự không nên hy vọng xa vời cái gì, là do em trèo cao, anh đi đi, sau này em không muốn gặp lại anh nữa.

Tề Nhạc sững sờ một chút, động tác rất tự nhiên kéo tay Thương Băng, bàn tay Thương Băng thật lạnh nhưng da thịt vẫn mềm mại và co giãn như trước. Nắm ở trong tay làm cho Tề Nhạc có cảm giác rất thoải mái.

- Thương Băng, nếu như anh không quan tâm em thì anh xuất hiện ở chỗ này làm gì? Có thể cho anh cơ hội giải thích hay không.

Thời điểm Tề Nhạc mới vừa xuất hiện Thương Băng đã nhìn ra áp lực trong nội tâm của hắn, loại cảm giác này hoàn toàn là do Tề Nhạc mang tới cho nàng, nàng không biết tại sao lại xuất hiện tình thế này, bây giờ đột nhiên Tề Nhạc kéo tay nàng và nàng rõ ràng cảm giác được trên người Tề Nhạc ẩn chứa khí tức bi thương, khí tức bi thương này nhàn nhạt nhưng lại vô biên vô hạn và tràn ngập mỗi tế bào trong thân thể Tề Nhạc, trong nội tâm mềm nhũn tùy ý nắm tay hắn cũng không có giãy dụa, ngữ khí cũng vô ý thức mềm nhũn một chút.

- Tốt, em cho anh cơ hội nhưng mà em thật sự không nghĩ tới vì cái gì anh lại biến mất suốt tám tháng cơ chứ, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không có gọi qua.

Nói đến đây trong mắt nàng có nước mắt xuất hiện, nhìn qua Tề Nhạc cảm xúc chấn động còn mạnh hơn trước.

- Em không kỳ quái cánh tay của anh đã khôi phục sao? Anh hiện tại và tám tháng trước hoàn toàn khác nhau bởi vì nửa năm qua anh đã ở thế giới khác, ở nơi đó sao anh có thể liên lạc với em được chứ?

Tề Nhạc cầm chặt tay Thương Băng.

Tề Nhạc xuất hiện làm nội tâm của Thương Băng rung động quá lớn, bây giờ nàng mới cẩn thận đánh giá nam nhân mà mình nhớ thương trước mặt này, đúng là hắn đã biến hóa, chẳng những cánh tay phải khôi phục cũng làm Thương Băng kinh ngạc, con mắt của Tề Nhạc bây giờ là màu đỏ nhạt còn có mái tóc sáng bóng nhưng mất đi sức sống cũng khiến tâm của nàng rung động, âm thanh Thương Băng trở nên ôn nhu hơn và cầm tay của Tề Nhạc hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tề Nhạc nói:

- Ngày đó anh rời đi anh xuyên việt tới một thế giới khác, ở nơi đó anh gặp được những chuyện không cách nào tưởng tượng được cũng chính ở đó anh lại khôi phục Kỳ Lân Tí một lần nữa, lúc đó anh cũng có được lực lượng của mình.

Đôi mi thanh tú của Thương Băng dựng lên, lạnh giọng nói:

- Cho dù biện lý do cũng không cần nói chuyện khó tin như vậy chứ, anh cảm thấy em sẽ tin sao? Xuyên việt? Anh cho rằng bây giờ đang viết tiểu thuyết sao?

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Anh biết ngay em sẽ không tin tưởng nhưng tất cả đều là sự thật. Trước tiên đi với anh rồi anh giải thích cho em nghe.

Thương Băng tức giận nói:

- Đi theo anh? Em là gì của anh? Tại sao phải đi theo anh? Tuy chúng ta quen nhau thời gian không ngắn nhưng dường như anh chưa từng cho em thấy cái gì cả, Tề Nhạc, cho dù em là cô nhi không cha không mẹ nhưng em cũng là một nữ nhân, chỉ bằng một lý do hư vô mờ mịt mà anh bảo em tha thứ cho anh sao? Chỉ bằng một câu thế này em sẽ đi theo anh sao?

Tề Nhạc sững sờ một chút, đúng vậy a, tuy hắn đã phát sinh quan hệ thân mật với Thương Băng nhưng từ đầu đến cuối giữa hai người không có chính thức phát sinh cái gì, thậm chí hắn căn bản không có xác lập quan hệ trách nhiệm với Thương Băng.

- Thực xin lỗi, Thương Băng, là anh không tốt. Vậy em bây giờ có thể làm bạn gái của anh không?

- Tề Nhạc, kỹ xảo theo đuổi con gái của anh rất kém. Làm bạn gái của anh? Tại sao em phải đáp ứng anh chứ? Anh cho rằng chỉ vài câu như thế thì con gái người ta sẽ thích anh sao? Đúng là anh có được lực lượng cường đại nhưng em và anh ở cùng một chỗ thì thế nào? Đừng nói cho em biết anh không có bạn gái đấy.

Âm thanh của Thương Băng đề cao vài phần, trên người Tề Nhạc phát ra khí tức bi thương làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu, nhất là giọng điệu bình thản giống như nhìn thấu tất cả kia càng làm cho nàng tức giận không có chỗ phát tiết.

Đột nhiên Tề Nhạc tiến lên một bước ôm thân thể tràn ngập sức sống của Thương Băng vào trong ngực của mình, thân thể của hai người dính sát vào nhau làm toàn thân Thương Băng cứng đờ, khí tức ôn hòa trên người Tề Nhạc làm nội tâm của nàng lúc này được thoải mái không ít.

- Lưu manh.

Thương Băng oán trách hô lên một tiếng nhưng nàng không có ý định giãy dụa ra khỏi ngực của Tề Nhạc.

Tề Nhạc một tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng và tay kia bao phủ lấy phần lưng như hình giọt nước ấy.

- Thương Băng, anh biết rõ chỉ mới thế này mà nói em là bạn gái thì quá miễn cưỡng hơn nữa anh đúng là có bạn gái rồi, lại không phải một người. Nhưng mà anh rất muốn ở cùng một chỗ với em nếu như em thật sự không muốn thì chúng ta làm bạn bình thường có được không? Anh sắp rời khỏi nơi này một thời gian ngắn và nếu như em nguyện ý cũng có thể đi cùng anh, nếu không thì anh cũng không biết lần sau chúng ta gặp lại là bao giờ a.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)