Vay nóng Tinvay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 215

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 215: Tâm của Bá Vương Hoa
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Thương Băng dùng sức đánh vào lưng của Tề Nhạc một cái, gắt lên:

- Anh thật chán ghét, có thể làm bạn bình thường với anh được sao? Chẳng lẽ anh có nhìn thấy ai ôm bạn của mình như thế này không? Lưu manh, đúng chính là lưu manh và lại là lưu manh chán ghét.

Âm thanh của nàng nghẹn ngào và không ngừng đánh vào lưng Tề Nhạc, nhưng mà tâm của nàng đã mềm nhũn.

- Cùng đi với anh được chứ?

Tề Nhạc có chút cầu khẩn nói.

Trong mắt Thương Băng xuất hiện một tia hào quang giảo hoạt.

- Có thể, nhưng em có điều kiện.

- Điều kiện gì?

Thương Băng nói:

- Nhìn ra được anh bây giờ có rất nhiều chuyện cần làm. Em có thể đi theo anh nhưng em cũng có điều kiện cần nói rõ đó là: đợi đến lúc anh làm xong việc của mình phải theo đuổi em lần nữa mới được. Hơn nữa còn phải dựa vào phương pháp của em.

- A? Theo đuổi em lần nữa sao? Em bảo anh làm sao theo đuổi em đây?

Thương Băng nói những lời này làm Tề Nhạc có chút tò mò, nhưng trong giọng nói của nàng mang theo ý thỏa hiệp làm nội tâm Tề Nhạc vui sướng.

Thương Băng ngẩng đầu cắn vào lỗ tai Tề Nhạc một cái. Báo nữ lúc này mới nói:

- Rất đơn giản ah! Theo đuổi con gái là chuyện rất dễ dàng nhưng anh phải dựa theo phương pháp của em mà làm, chẳng những là em cho dù là người con gái khác cũng không thoát khỏi tay anh đâu.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Ah? Anh còn chưa biết thủ đoạn tất sát nào cả đâu, em nói cho anh nghe nào.

Khóe miệng Thương Băng lúc này nở nụ cười xấu xa, nói:

- Đầu tiên là anh vào mỗi đêm phải mang theo em trở về biệt thự xa hoa. Mà biệt thự xa hoa này phải theo phong cách cổ xưa mới được.

Tề Nhạc buột miệng cười nói:

- Em cũng quá trực tiếp rồi, nếu như gặp con gái người ta lần đầu mà đòi dẫn người ta trở về biệt thự của mình thì sợ rằng người ta sẽ nói anh lưu manh đấy.

Thương Băng tức giận cắn hắn thêm một cái, nói:

- Chán ghét, ai bảo anh suy nghĩ theo hướng bậy bạ, anh không thể thuần khiết một chút sao? Anh đúng là lưu manh mà, mang về biệt thự thì nhất định phải làm chuyện đó sao. Em nghĩ anh bị t*ng trùng thượng não rồi. Không cho phép chen ngang và phải nghe em nói.

- Được rồi, em nói đi.

Tề Nhạc có chút cúi đầu xuống dán vào đầu vai của Thương Băng, ngửi mùi hương xử nữ nhè nhẹ trên người của nàng thì khí tức bi thương trên người hắn dần dần thu liễm lại, trong các bạn gái của hắn thì Minh Minh có tính cách hoạt bát sáng sủa, Văn Đình là ôn nhu lịch sự tao nhã, Như Nguyệt là bá đạo mà tràn ngập khí tức cường giả, mà Thương Băng trước mặt giống như cây ớt cay nồng làm hắn cảm thấy ấp áp. Xuất thân từ Hắc Ám Quốc Hội nên nàng không có quá để ý những đụng chạm như con gái bình thường, nàng sẽ tùy tính mà làm nên đây là điểm Tề Nhạc thích nàng nhất.

Thương Băng nói:

- Sau khi đến biệt thự anh phải mang em vào một gian phòng có chất lượng cách âm và giữ âm thật tốt, sau đó anh cho cầm khúc du dương nổi lên và mở một chai rượu đỏ Lafite sản xuất năm 1982, làm như vậy thì trong phòng sẽ tràn ngập hương khí của rượu và tắt đèn trong phòng đi, lúc này anh thắp nến lên thì ánh sáng sẽ phản chiếu màu của rượu đỏ khắp gian phòng. Sau đó mở thêm một lọ Louie XIII trân châu đen và cùng em nhắm nháp hương vị của nó. Kế tiếp phải nhảy múa với em dưới âm điệu du dương của đàn.

Nói tới đây ánh mắt của nàng mông lung giống như tâm thần đang tràn ngập tình cảnh mộng mơ.

Tề Nhạc suy nghĩ rồi cười nói:

- Con gái các em đúng là biết cách hưởng thụ nhưng đúng là lãng mạn đấy. Chuyện này dường như không khó đạt được a. Giá rượu đại khái trăm ngàn là đủ và phần biệt thự thuê một cái là được. Chút tiền ấy anh vẫn có nhưng mà dù nó rất lãng mạn nhưng hình như còn chưa đủ khiến con gái người ta động tâm a.

Thương Băng tức giận nói:

- Anh đúng là lưu manh không có chút lãng mạn nào mà. Em còn chưa nói xong đâu, những thứ này chỉ là khai vị thôi.

Nghe Thương Băng tưởng tượng tâm tình Tề Nhạc trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

- Được rồi là anh không đúng, em cứ nói và anh sẽ thỏa mãn tất cả cho em.

Thương Băng nói:

- Sáng sớm hôm sau anh phải lái xe tới đón em đấy. Xe phải là loại Mansory Carbonado Roadster đặc biệt.

Tề Nhạc sững sờ, nói:

- Mansory Carbonado Roadster thì anh biết rõ, hơn nữa anh còn ngồi qua, nhưng mà em nói là bản đặc biệt thì hơi đắt đấy, anh nghĩ cần mấy trăm ngàn là mới đủ.

Thương Băng sẳng giọng:

- Anh có thôi mở miệng là sặc mùi tiền được không, em không cho anh nói tới tiền nữa. Lại nói mấy trăm ngàn còn không đủ với Mansory Carbonado Roadster đâu. Cái gọi là bản đặc biệt chính là nội thất bên trong đều là bạch kim, vàng cùng kim cương trang trí. Cũng không đắt lắm đâu, mấy chục triệu là đủ rồi. Em còn phải yêu cầu định chế (*hàng đặt theo yêu cầu), em thích màu đen và trang trí bên trong cũng vậy, chỉ có như thế mới đủ cool.

- Ách... , mấy chục triệu còn không đắt à, Thương Băng, em có bị bệnh không?

Tề Nhạc lại trêu chọc nàng một câu.

Thương Băng không quan tâm tới hắn mà nói tiếp.

- Ngồi Mansory Carbonado Roadster bản đặc biệt chúng ta trực tiếp đến sân bay, sau đó ngồi máy bay tư nhân của anh bay đi vịnh Balkan chơi, kế tiếp bay thẳng tới Athen. Sau khi tới Athen chúng ta lại đi biển Aegean và phải ngồi lên du thuyền cỡ như Stuart Hughes du lịch biển Aegean. Như vậy anh mới miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, ồ, Tề Nhạc, anh làm sao thế?

(PS: du thuyền Stuart Hughes không đắt lắm đâu, chiếc này chỉ có giá 4, 8 tỷ đô la vì nó được làm từ 100 tấn vàng)

Vừa nói đột nhiên nàng phát hiện thân thể Tề Nhạc càng ngày càng cứng ngắt, một cổ khí tức lạnh lùng từ trên người của hắn phát ra làm nàng rùng mình.

Ngồi máy bay tư nhân đi vịnh Balkan chơi, du thuyền, Athen, biển Aegean, sâu chuỗi những từ ngữ này làm cho nội tâm của Tề Nhạc tràn ngập thống khổ, đôi mắt đỏ nhạt của Tề Nhạc lúc này đỏ bừng lên, năng lượng trong cơ thể rung động kịch liệt và khí tức năng lượng khổng lồ làm cho Thương Băng hoảng sợ.

Tề Nhạc gầm lên giận dữ, hắn bỗng nhiên tay ôm ấp Thương Băng buông ra và thân thể phóng lên trời, đôi cánh đen và vàng sau lưng mở ra và năng lượng khổng lồ bộc phát mạnh mẽ và đánh ra một quyền vào hư không, lập tức một cổ hào quang màu tím nhạt và màu đỏ trộn lẫn vào nhau tạo thành đường kính đạt một mét phóng lên trời. Khí tức năng lượng khổng lồ làm thực vật dưới đất run lên, khí thế mạnh mẽ này quét ngang khu vực một ngàn mét vuông.

Thương Băng nhìn thấy cửa kính xe bằng thủy tinh vỡ nát mà Tề Nhạc đánh ra cột sáng bay lên trời thật cao lại nổ tung, một cổ năng lượng khổng lồ xoắn nát các đám mây trên bầu trời, ngay vào lúc này ánh mặt trời như ảm đạm đi rất nhiều.

Phiêu phù trên hư không và đôi cánh sau lưng Tề Nhạc vỗ nhẹ, một quyền phát tiết những cảm xúc không thoải mái trong nội tâm nhưng mà hắn cũng từ từ tỉnh táo lại.

Mình bị làm sao thế? Không phải đã quyết định cho tất cả qua đi rồi sao?

*****

Nhưng vì sao mình vẫn còn thống khổ như vậy? Tề Nhạc thật hận, hận chính mình vẫn không cách nào quên được nữ nhân kia và không cách nào quên được đoạn thời gian ở Athen, nhưng mà càng làm hắn không quên nhất chính là thống khổ do nữ nhân kia mang lại.

Thu đôi cánh của mình lại và hạ xuống đất, mái tóc bạc trắng của Tề Nhạc lúc này bao phủ một màu vàng, tuy không có tiến hành Bản Chúc Tương Dị Hóa nhưng năng lượng hắn phát ra lúc này lại làm cho Thương Băng ngay cả bào trì tư thế đứng cũng khó khăn. Dù sao Tứ Tường Vân Kỳ Lân tiếp cận bảy vân quá mức cường đại.

- Tề Nhạc, anh điên rồi sao?

Thương Băng giật mình nhìn nhìn qua hắn, lệ quang trong mắt lưu chuyển.

- Em chỉ nói giấc mộng của mình mà thôi, cho dù anh không muốn đáp ứng cũng không cần...

Vừa nói những lời này thì Tề Nhạc đã lao tới trước mặt của nàng, một tay ôm lấy thân thể mềm mại của Thương Băng vào ngực mình và điên cuồng hôn hít gương mặt sáng bóng ấy, ánh mắt của hắn lúc này nhìn hơi điên cuồng và khí tức tràn ngập cảm giác bá đạo.

- Thực xin lỗi, anh thực xin lỗi. Thương Băng, anh...

Bỗng nhiên cánh môi mềm mại đã ngăn miệng của Tề Nhạc lại, những lời hắn định nói đã bị Thương Băng dùng đôi môi của mình ngăn cản hắn nói, nàng bây giờ điên cuồng hôn trả Tề Nhạc và hai người đứng bên cạnh xe cảnh sát ôm chặt đối phương.

Thật lâu khi hơi thở của hai người trở nên dồn dập vì hôn quá lâu mới chịu ngừng hôn nhau.

Ánh mắt Tề Nhạc nhìn qua Thương Băng cũng dịu dàng hơn nhiều.

- Tề Nhạc, rốt cuộc anh bị sao thế?

Ánh mắt Tề Nhạc lúc ngày ngây ngốc.

- Hy Lạp, Athen, những nơi này không lâu trước đây anh đã đi tới vịnh Balkan và anh cũng ngồi du thuyền du lịch qua biển Aegean. Nếu như không có nàng thì anh cũng không biến thành như vậy, Klinsmann sẽ không chết, Đế Tâm Tuyết Liên Vương sẽ không chết, Văn Đình... Văn Đình nàng cũng không chết. Con mắt của anh cũng không mù, tuy anh vẫn còn sống nhưng mắt anh bị mù không nhìn ra mục đích chân chính của nàng ta, anh là người ngu nhất thế giới này.

Tuy Tề Nhạc nói rất hàm hồ nhưng Thương Băng cũng đã từ trong lời Tề Nhạc nói mà tỉnh ngộ ra, khó trách phản ứng của hắn kịch liệt như vậy thì ra đã xảy ra quá nhiều chuyện từ những nơi nàng nói, thời điểm nàng nghe Tề Nhạc nói mình bị mù thì mới hiểu được vì cái gì hắn hắn không nhìn thẳng vào mình, một người mù thì làm sao mà nhìn ai được chứ? Tám tháng chờ đợi làm cho nàng cảm thấy thống khổ, nhưng mà những thống khổ này so với những gì nam nhân này trải qua còn kém hơn rất nhiều, mắt bị mù và mái tóc bạc hiển nhiên đã nói rõ những lời của hắn định nói. Khó trách trên người của hắn có khí tức bi thương mạnh như vậy. Dưới loại tình huống này hắn vẫn không quên mình, đi tìm mình thì đã nói lên tất cả.

Cầm chặt tay Tề Nhạc Thương Băng ôn nhu nói:

- Đừng nói, cái gì cũng đừng nói, anh và em trở về đi.

Xe cảnh sát không cần tới nữa, nàng không muốn đi làm nhiệm vụ của mình, vì Tề Nhạc nên Thương Băng buông tha cho tất cả những gì nàng đạt được mà chọn lồng ngực ấm áp của hắn, hai người trực tiếp bay trở về biệt thự Long Vực.

Sau khi bọn họ hạ xuống bãi cỏ trong biệt thự Long Vực thì Yến Tiểu Ất đang đi ra ngoài tản bộ, nhìn thấy Tè Nhạc mang nữ nhân trở về thì hắn giật mình trừng to mắt, nhưng mà trong nội tâm của hắn tràn ngập cảm giác vui sướng a. Ở phương diện nữ nhân này hắn tương tự như Tề Nhạc. Nhìn qua Tề Nhạc mang nữ nhân về thì Yến Tiểu Ất cũng cao hứng thay cho hắn bởi vì chỉ có như vậy Tề Nhạc mới là côn đồ trước kia! Cũng chứng minh những đả kích kia từ từ được phóng thích.

- Oa, lão đại, anh quá mạnh mẽ nha ngay cả nữ cảnh sát đều cũng cua được, nàng quá xinh đẹp a.

Yến Tiểu Ất cười xấu xa nhìn qua Tề Nhạc cùng Thương Băng.

Tề Nhạc nhíu mày, nói:

- Anh đã chuẩn bị xong chưa, ngày mai chúng ta xuất phát rồi đấy.

Yến Tiểu Ất nhìn qua Thương Băng lập tức cảm thấy trong mắt sáng ngời, tuy từ tướng mạo thì Thương Băng so với Như Nguyệt cùng Minh Minh còn kém nửa phần nhưng mà nàng có dáng người cùng khí tức nỏng bỏng hoàn mỹ kiểu Châu Âu, hơn nữa còn mặc đồng phục cảnh sát nên tràn ngập sức hấp dẫn mạnh mẽ, cực phẩm, tuyệt đối là cực phẩm ah! Lão đại đúng là lão đại, con mắt tuy không thấy đường nhưng mà trình độ lựa chọn mỹ nữ không có hạ thấp nửa phần a. Nhưng mà làm cho hắn bất an là Tề Nhạc mang nữ nhân về nhưng khí tức trên người không có nhẹ nhàng hơn chút nào, chẳng những sắc mặt lạnh như băng mà ngay cả bi thương trên người cũng không bớt đi.

- Lão đại nên chuẩn bị chúng ta đã sớm chuẩn bị xong rồi, anh yên tâm vì lần này sẽ không có ai lười biếng đâu.

Sắc mặt Tề Nhạc trở nên bình thản hơn một ít, kéo tay Thương Băng đi qua bên cạnh Tiểu Ất bên vỗ vỗ bả vai hắn, nói:

- Hảo huynh đệ, từ nay về sau chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta nhất định không bị kẻ nào khi nhục cả.

Minh Minh đã từ trong tu luyện tỉnh táo lại, tuy thực lực chỉ khôi phục năm thành nhưng mà lúc trước Tề Nhạc trị liệu năm ngày đã điều chỉnh thân thể nàng bình thường lại. Vượt quá dự đoán của Tề Nhạc là hắn mang theo Thương Băng trở về, bất luận là Như Nguyệt, Minh Minh hay Tuyết Nữ vừa mới thổ lộ với mình không có bất kỳ bất mãn nào, các nàng vui vẻ tiếp nhận sự tồn tại của Thương Băng. Như Nguyệt nhìn thấy Thương Băng liền thân mật trực tiếp kéo Thương Băng đi cùng an bài một phòng trong biệt thự.

Tuy các nàng ngoài miệng không nói nhưng Tề Nhạc cũng hiểu các nàng làm như vậy đều không hy vọng chính mình có chút kích thích nào, phần nhân tình này làm cho nội tâm của hắn tràn ngập cảm động. Đây mới là nhà của mình a! Thương Băng đã mang về thì tâm của mình cũng nên phong tỏa lại. Hắn muốn in dấu ấn của các nàng vào sâu thẳm con tim của mình. Tề Nhạc cũng không nói thêm gì nhưng mà trong lòng của hắn lại thề từ giờ trở đi, bất luận là nữ nhân xinh đẹp cỡ nào hắn tuyệt đối không nhúng chàm nửa phần. Cũng tuyệt đối không để nữ nhân của mình bị tổn thương nửa phần.

Sáng sớm khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu sáng khắp nơi tỏa ánh sáng ấm áp nuôi dưỡng vạn vật, thời điểm thực vật bắt đầu hô hấp thì ba chiếc xe buýt lặng yên đi vào biệt thự Long Vực.

Biệt thự Long Vực có diện tích cực lớn và so sánh với biệt thự bình thường có diện tích hoa viên rộng gấp mười lần, tổng diện tích đủ để xây dựng một khu nhà cao cấp. Cho nên ba chiếc xe buýt hào hoa tiến vào cũng không có chen chúc trong hoa viên.

Cửa xe mở ra các thanh niên trẻ tuổi mặc quần áo xanh, vàng, đỏ, lam đi xuống, tuy tốc độ của bọn họ cực nhanh nhưng động tác phi thường nhẹ nhàng linh hoạt, ba chiếc xe này chở theo một trăm hai mươi người, không phát ra chút âm thanh nào và bọn họ dựa theo các màu quần áo khác nhau của mình đứng thành bốn hàng, quay mắt nhìn vào biệt thự và lẳng lặng chờ đợi.

*****

Những người trẻ tuổi này tinh hoa nội liễm và biểu lộ bình tĩnh mang theo vài phần kích động cùng hưng phấn, tuy bọn họ cao thấp mập ốm không giống nhau nhưng bọn họ có đặc điểm chúng chính là tuổi trẻ, cho dù là người lớn tuổi nhất cũng chỉ mới hai mươi mà thôi. Những người này tỉ lệ nam nữ là bảy ba. Một trăm hai mươi người cùng hai trăm bốn mươi ánh mắt hưng phấn nhìn vào trong biệt thự.

Các xe buýt xa hoa này sau khi cho những người trẻ tuổi này đi xuống cũng lặng lẽ chạy vòng quanh và rời khỏi biệt thự Long Vực.

Tề Nhạc khoanh chân ngồi trên giường mình, sau khi mang Thương Băng trở về đã đi theo Như Nguyệt các nàng, trước tiên giới thiệu tình huống trong biệt thự và tạo thời gian riêng tư cho Tề Nhạc. Mà thủ hạ của Hồ Quang cùng Dịch An đưa vũ khí tới đều nằm trong Kỳ Lân Châu của hắn, hắn tu luyện tới khi hoa viên bên ngoài có khí tức của nhiều người mới từ trạng thái nhập định tỉnh táo lại cùng thu liễm vân lực của bản thân. Bốn loại vân lực trong cơ thể tự chủ vận chuyển qua thập nhị chính kinh, lại thông qua hai mạch Nhâm Đốc làm cầu nói tiên vào bát mạch và cuối cùng tập trung trong đan điền, mấy ngày nay Tề Nhạc tu luyện cho nên bốn loại vân lực đã cân đối lại rồi, tuy cảm giác không nhanh nhưng Tề Nhạc lại phát hiện mình tu luyện mỗi chủng vân lực rất đều, hơn nữa vào lúc tu luyện cuối cùng sẽ phát hiện bốn loại vân lực luôn bảo trì cân đối và cảm giác vân lực của mình càng ngày càng ngưng thực. Bởi vì vân lực cân đối cho nên chỉ có hiện tượng tương sinh mà không có tương khắc với nhau.

Chính vì chuyện này nên khi tu luyện Tề Nhạc không lo lắng chuyện tẩu hỏa nhập ma.

Cửa mở, Như Nguyệt từ bên ngoài đi vào vừa hay nhìn thấy Tề Nhạc đang mở to đôi mắt không thần thái, nàng đi đến bên người Tề Nhạc ngồi xổm xuống, cầm chặt tay Tề Nhạc nói:

- Bọn họ tới rồi.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Tất cả mọi người chuẩn bị xong chưa?

Như Nguyệt gật đầu nói:

- Tất cả mọi người chuẩn bị xong rồi và hiện tại đang chờ anh, em đã gọi mọi người tập trung trong đại sảnh. Anh có nghĩ lần này chúng ta đi tới chỗ đó thì tập đoàn Kỳ Lân làm sao bây giờ? Không có người chủ trì chỉ sợ không được.

Tề Nhạc ngẫm lại, nói:

- Hiện tại cũng không có biện pháp, tăng thực lực lên chính là chuyện trọng yếu nhất của chúng ta bây giờ, mang hoa quả trở về là chuyện phụ thôi. Đáng tiếc Côn Lôn kính chỉ có thể do Tuyết Nữ điều khiển, nếu không có nàng ở đây xử lý công việc thì an càng yên tâm hơn. Thương Băng thế nào rồi? Nàng có thích ứng ở cùng mọi người không?

Như Nguyệt nhìn qua hắn thật sâu, nói:

- Tính cách Thương Băng có chút lãnh đạm nhưng em nghĩ có lẽ quan hệ tới thân thế của nàng. Nhưng mà em thấy nàng ở chung với mọi người rất hòa hợp.

Tề Nhạc đứng lên và kéo tay Như Nguyệt.

- Em có trách anh mang nàng ta về không?

Như Nguyệt mỉm cười, nói:

- Nếu như anh nói không có đương nhiên là giả. Nhưng mà anh hiện giờ không phải là người xúc động như trước kia. Em biết rõ anh làm như vậy là có mục đích của mình nên anh yên tâm đi, bất luận anh làm cái gì em cũng ủng hộ anh.

Tề Nhạc kéo tay Như Nguyệt và hôn lên mu bàn tay.

- Hại em lo lắng rồi, chúng ta nên đi ra ngoài thôi.

Cảm thụ được cảm xúc của Tề Nhạc toát ra và ánh mắt Như Nguyệt như có nụ cười hiểu ý, nàng biết rõ nam nhân của mình đang từ từ trong bi thương thoát ra ngoài. Tuy vẫn không thể chính thức khôi phục bộ dáng như trước kia nhưng mà nàng lại có chút ưa thích hắn như bây giờ, hắn hiện giờ chính là nam nhân thành thục.

Hai người nắm tay ra khỏi phòng và đi thẳng tới đại sảnh của biệt thự, tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đang lắng lặng chờ hắn ở đây, mỗi người đều mang theo một bao hành lý, bên trong đều là quần áo của bọn họ a.

Điền Thử nhìn qua Tề Nhạc vội vàng nghênh đón:

- Lão đại, tất cả mọi người đã chuẩn bị tốt rồi, chúng ta xuất phát chưa?

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài trước đã, Tuyết Nữ, Thương Băng các người tới đây.

Hắn vẫy tay về hướng có khí tức của hai nàng.

Tuyết Nữ cùng Thương Băng đi tới bên cạnh Tề Nhạc, Tuyết Nữ nhìn bây giờ đã khôi phục bộ dáng Băng Sơn Tuyết Nữ trước kia, chỉ khi đứng bên cạnh nhìn Tề Nhạc trên gương mặt của nàng mới hòa tan một chút.

- Cha!

Tuyết Nữ khẽ gọi một tiếng.

Tề Nhạc nói:

- Lần này chúng ta cùng đi tới thời kỳ viễn cổ cự thú, mà chuyện tập đoàn Kỳ Lân hiện giờ tạm thời buông tha. Chờ chúng ta trù bị đủ hoa quả sẽ mang trở về. Các vị tham gia đặc huấn lần này sẽ có chỗ tốt thật lớn trong việc tăng thực lực lên mạnh hơn, nhưng mà tôi phải nhắc nhở mọi người chỉ cần bắt đầu tập huấn tôi sẽ đối xử mọi người như nhau. Các vị nên chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.

Thương Băng có chút kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc.

- Anh thật sự có thể xuyên việt không gian sao?

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Hình như những gì anh nói lần trước em không tin à? Kỳ thật cho tới bây giờ anh không có lừa gạt em. Đợi lát nữa em sẽ hiểu thôi. Người của bốn đại gia tộc đã tới thì chúng ta nên đi ra ngoài thôi.

Vừa nói hắn dẫn đầu đi ra bên ngoài.

Cánh cửa lớn mở ra, một trăm hai mươi người trẻ tuổi của bốn đại gia tộc vô ý thức ưỡng ngực ra phía trước, trong ánh mắt của bọn họ toát ra vài phần hiếu kỳ, nhìn thấy người bên trong đi ra thì bọn họ còn hiếu kỳ hơn trước. Bọn họ biết đại khái tình huống hiện giờ nhưng lại không rõ chi tiết.

Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy là một thân ảnh cao lớn, áo sơ mi đen và quần dài đen, từ khí tức trên người mang theo vẻ nặng nề càng làm bọn họ kinh ngạc là nam nhân thân hình cao lớn này có mái tóc bạc trắng. Hai màu đen trắng trái ngược nhau càng làm nổi bật thân ảnh cao lớn, người trẻ tuổi này gây ra trùng kích thị giác mạnh trong mắt bọn họ. Càng làm bọn họ kỳ quái là nam nhân này nhìn tuổi không lớn và chỉ như bọn họ thôi, nhưng mà nam nhân này lại cho bọn họ cảm giác hắn như một lão nhân tuổi xế chiều.

Theo sát sau lưng Tề Nhạc là hơn mười người, nhìn thấy những người này những người trẻ tuổi của bốn đại gia tộc mắt sáng lên. Như Nguyệt cao quý, Tuyết Nữ lãnh diễm, Minh Minh đạm mạc cùng với Thương Băng nóng bỏng càng hấp dẫn ánh mắt của bọn họ, đừng nói là nam nhân, cho dù là những nữ nhân trẻ tuổi khi nhìn thấy bốn người cũng phải nhìn qua thật cẩn thận. Bốn mỹ nữ có đặc điểm riêng nhưng không có người nào không phải là siêu cấp mỹ nữ.

Có người từng nói qua nữ nhân chính là trang sức tốt nhất cho nam nhân. Lúc này bốn nữ nhân đồng thời từ sau lưng đi tới bên cạnh Tề Nhạc, mọi người ở đây có cảm giác tướng mạo, khí chất của các nàng đang phụ trợ cho khí chất đặc thù của Tề Nhạc, không thể nghi ngờ là hấp dẫn ánh mắt của người khác. Cho dù Tề Nhạc không tính là anh tuấn nhưng mà khi tức trên người hắn lại đền bù thiếu hụt của bản thân. Khí tức lạnh lùng vô hình này chính là vũ khí sát thương lớn nhất với nữ nhân.

*****

Đương nhiên khi những người trẻ tuổi này nhìn qua thân ảnh khác nhau của các Siêu Tiếu Thủ Hộ Thần sau lưng Tề Nhạc thì càng mở rộng tầm mắt. Chí ít có một nửa không giống người bình thường, thân hình Điền Thử cùng Mạc Đạm Đạm như quả địa cầu, hai người đi dép lê và y phục trên người không ra cái gì mang theo kính mắt dày như đít chai của Hồ Quang, mà Dịch An ở bên cạnh hèn mọn bỉ ổi không kém gì Hồ Quang. Hơn nữa vẻ mặt âm trầm khí tức cường hãn của Hãn Mã Xương Kiệt cùng với Quan Tĩnh trắng trẻo và hèn mọn rất đối lập nhau. Mấy người kia nhìn thế nào cũng không giống người tốt.

Tề Nhạc đi với tốc độ không nhanh nhưng người quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện mỗi một bước của hắn đi với khoảng cách đều nhau, hơn nữa chân đạp mặt đất không phát ra tiếng động nào. Hắn đi thẳng tới người của bốn đại gia tộc chừng hai mươi mét liền dừng lại, bốn vị mỹ nữ và các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác xếp thành hình quạt đứng sau lưng Tề Nhạc và trong tay cầm lấy hành lý của mình.

Dừng bước lại tinh thần lực trợ giúp Tề Nhạc phân biệt được một trăm hai mươi người này là của gia tộc nào, dù sao trên người bọn họ có năng lượng đặc thù phi thường rõ ràng.

- Mọi người khỏe, hoan nghênh các vị đi vào biệt thự Long Vực.

Trên mặt Tề Nhạc nở nụ cười nhàn nhạt.

Những người trẻ tuổi kia đều không có lên tiếng, nhìn qua nam nhân tuổi tác không khác gì mình kia, tuy khí chất của Tề Nhạc làm bọn họ giật mình nhưng liên tưởng đến những lời kể của trưởng bối gia tộc thì bọn họ vẫn khó mà tin tưởng được những người trước mặt của bọn họ lúc này chính là cao thủ mạnh nhất phương đông. Trận chiến đấu trên núi Thiên Hương lúc trước người của bốn đại gia tộc mang theo các thành viên mạnh nhất nên tuổi tác phổ biến ngoài ba mươi, những người trẻ tuổi ở đây không có tham gia cho nên bọn họ đều không có nhìn thấy thực lực của Tề Nhạc và các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.

- Thật cao hứng khi bốn đại gia tộc đưa ra quyết định anh minh thế này. Trước khi tới đây chắc hẳn các vị đã nghe trưởng bối trong nhà giới thiệu qua rồi. Sau khi thương nghị với các tộc trưởng và quyết định cho các vị đi cùng, từ hôm nay trở đi trong vòng ba năm sau các vị không còn thuộc về bốn đại gia tộc nữa mà chính là thuộc hạ của tôi. Sau thời gian này thì các vị đi hay ở hoàn toàn là tự nguyện của các vị cả. Bởi vì qua thời gian đó các người sẽ không hối hận đâu, bây giờ ai có vấn đề gì cứ việc nói ra đi, đây là cơ hội cuối cùng và ai muốn rời đi tôi sẽ không ngăn cản.

Một người trẻ tuổi đứng trước nhất của Kinh Thành Trầm gia tiến lên một bước, ánh mắt của hắn không chút thu liễm nhìn qua Tề Nhạc cất cao giọng nói:

- Với tư cách thành viên gia tộc chúng tôi sẽ không vi phạm lệnh của gia tộc với mình. Đúng như lời anh nói thì các trưởng bối trong nhà đã miêu tả thực lực của các vị rồi. Nhưng mà chúng tôi rất muốn biết người chúng tôi tôn kính trong năm năm là như thế nào. Đây là vấn đề đầu tiên của tôi đồng thời tôi cũng muốn biết trong thời gian năm năm chúng tôi học được cái gì.

Tinh thần lực của Tề Nhạc bao phủ người trẻ tuổi này, hắn phát hiện người trẻ tuổi này trong một trăm hai mươi người này tuyệt đối là một trong những người nổi bật, năng lượng bản thân hùng hậu và căn cơ vững chắc, càng khó được là tạp chất trong năng lượng vô cùng ít. Tuy không biết hắn có năng lực gì nhưng Tề Nhạc có thể cảm giác được người trẻ tuổi kia rất có tiềm lực. Mà từ lời nói không kiêu ngạo không siểm nịnh của hắn thì người trẻ tuổi này có tính cách không tệ.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Hai vấn đề của anh không khó trả lời. Đầu tiên tôi có thể nói thẳng cho các vị biết tại là người cầm quyền trong bốn đại gia tộc chí ít có hơn phân nửa mang địch ý với chúng tôi, nhưng mà bọn họ không dám là địch với chúng tôi, dưới tình huống như vậy mà bọn họ lựa chọn mang các anh đưa tới chỗ của chúng tôi cũng vì nguyên nhân có lợi lớn. Sau này các vị tôn kính chính là những người chúng tôi đây, mười mấy người chúng tôi chắc được người cầm quyền trong gia tộc các vị nói rõ rồi, tổ chức của chúng tôi tên là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.

Thanh niên giận dữ nói:

- Tiên sinh, hình như anh hình dung gia tộc của chúng tôi có chút quá khích. Bốn đại gia tộc chúng tôi bắt nguồn sâu xa và tôi hy vọng anh có đầy đủ tôn kính.

Khóe miệng của Tè Nhạc hơi nhếch lên và toát ra thần sắc khinh thường.

- Tôn kính sao? Tôi chỉ nói cho anh biết kính người thì người kính. Về phần tại sao tôi nói như vậy sau này các vị nên trở về nhà mình mà hỏi trưởng bối sẽ rõ. Có lẽ người cầm quyền gia tộc các vị không nói rõ đi theo tôi sẽ được lợi ích như thế nào, bây giờ tôi có thể nói thẳng cho các vị biết lợi ích của bốn đại gia tộc đạt được chính là thực lực, thực lực chân chánh. Vấn đề thứ hai của anh tôi cũng trả lời anh. Rất đơn giản vào thời khắc đầu tiên tiếp nhận lệnh tới đây thì trong vòng ba năm sau, sứ mệnh của các vị chính là bảo vệ tôn nghiêm của phương đông này.

- Thôi đi, lợi cao điệu này có thể không nói hay không. Lời lẽ qua loa thế này chúng tôi không muốn nghe.

Trong đội ngũ Từ gia một người trẻ tuổi đứng cuối cùng nghiêng đầu có chút khinh thường nói ra. Tóc của hắn nhuộm đỏ và dáng người trung bình, ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc mang theo khinh miệt.

Tề Nhạc nói:

- Anh cảm thấy tôi đang qua loa với mọi người sao?

Thanh niên tóc đỏ nói:

- Chẳng lẽ không phải sao? Loại giọng điệu này tôi nghe quá nhiều rồi, trong gia tộc đã là như vậy nên thật vất vả đi ra không nghĩ tới lại nghe được, anh có thể nói câu nào mới hơn được không?

Tổng cộng một trăm hai mươi người trẻ tuổi của bốn đại gia tộc, tuy những người khác không nói gì nhưng thần sắc nhìn qua bọn người Tề Nhạc rõ ràng là nghe theo lệnh của gia tộc tới đây nhưng Tề Nhạc với bọn họ hiển nhiên là không nằm trong mắt. Thế lực của bốn đại gia tộc đã thâm căn cố đế tại Viêm Hoàng này, những người tuổi trẻ này lại là người nổi bật trong bốn đại gia tộc nên ai không có chút ngạo khí chứ? Nhất là thời điểm bọn họ nhìn thấy Tề Nhạc trẻ tuổi như vậy thì ngạo khí trong nội tâm càng không tự chủ bốc lên cao.

Tề Nhạc trầm mặc năm giây mới mở miệng nói:

- Vấn đề thì tôi đã trả lời xong và, tin hay không là chuyện của các vị. Tôi biết rõ các vị nghe tôi chỉ huy có chút không phục. Nhưng mà tôi nói cho các vị biết tập huấn bắt đầu từ hôm nay trở đi chỉ cần người nào kiên trì vượt qua được thì thực lực ít nhất tăng gấp đôi, nghe rõ ràng đấy, tôi nói là ít nhất.

Thanh niên tóc đỏ này hiển nhiên là người bất tuân nhất trong đội ngũ Từ gia, hắn đi ra ngoài nói:

- Anh nói tăng là tăng lên sao! Chẳng lẽ cho chúng tôi ăn thuốc kích thích sao?

Từ Đông lạnh quát một tiếng:

- Từ Tranh, anh không nói gì thì người khác không bảo anh bị câm đâu.

Từ Tranh hừ một tiếng, nói:

- Là vị nhân huynh này đang trả lời vấn đề của chúng tôi thôi, chẳng lẽ còn không cho chúng tôi nói lời trong nội tâm sao? Chuyện này không cần làm bộ làm tịch.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)