← Ch.231 | Ch.233 → |
Lập tức, Hiên Viên kiếm trong tay đã biến mất, biến thành một vầng dương trên hai tay hắn. Ánh sáng vàng kim chói mắt không thua kém so với ánh sáng bạc do Bàn Cổ phủ tỏa ra. Năng lượng khổng lồ trong cơ thể Tề Nhạc dần ngưng tụ, năng lượng tràn đầy sức mạnh, lại thêm sự phụ trợ của Nhật Nguyệt Tinh Thần Xích Kim Khải đã hoàn toàn vượt qua mọi phán đoán của Hiên Viên hồn với Tề Nhạc.
Lúc trước Hiên Viên hồn đã từng nói, cho dù Tề Nhạc đạt tới cảnh giới Chín Vân, cho dù hắn vốn dĩ thân phận là Mặc Kỳ Lân, cũng chỉ có thể sử dụng được đệ tam Kiếm đầu tiên trong Hiên Viên Bát Kiếm mà thôi. Nhưng mà dù sao Hiên Viên hồn cũng chưa từng chính thức được chứng kiến sự thần kỳ của Tứ Tường vân Mặc Kỳ lân. Với tư cách là cường giả mạnh nhất trong lịch sử Kỳ Lân tộc, Tề Nhạc thật sự mang lại cho mọi người càng nhiều nỗi kinh ngạc. Thực lực của hắn cũng không thể dùng lẽ thường mà phán đoán, năng lực của Tứ Tường vân Mặc Kỳ Lân tăng lên, không chỉ có cùng loại với Mặc Kỳ Lân, đồng thời vì mối liên hệ với Tứ Tường Vân, cho dù không thể tăng sức mạnh của Mặc Kỳ Lân lên gấp bốn lần thì ít nhất cũng có thể gấp đôi lên. Nhất là sau khi đạt tới Bảy Vân, chuyện như vậy lại càng thêm rõ ràng. Bởi vậy, cho dù hiện tại hắn chỉ mới là Thất Vân, nhưng có tác dụng của rất nhiều Kỳ Lân trân bảo, cùng năng lượng đặc thù và vô cùng thần kỳ của Tự Nhiên Chi Nguyên, đã hoàn toàn có thể thi triển được đệ nhị kiếm trong Kỳ Lân Bát Kiếm rồi. Kiếm quang của Hiên Viên kiếm càng lúc càng trở nên cường thịnh. Tề Nhạc nhắm lại hai mắt, hiện tại hắn không cần nhìn, dùng tinh thần lực cùng với mũi nhọn của Hiên Viên kiếm đã chỉ đường hết thảy cho hắn. Phong duệ chi lực cường hoành, dưới tác dụng của năng lượng khổng lồ đã không ngừng tăng lên. Năng lượng sắc bén kia đã hoàn toàn cắn nuốt lấy thân thể của hắn, lúc này, không trung đột nhiên có hai vầng mặt trời, mà vầng mặt trời thấp hơn kia lại giống như một ngôi sao băng, mang theo đuôi lửa huyễn lệ màu đỏ rực, lao về phía Xi Vưu, đúng là đệ nhị Kiếm trong Hiên Viên bát Kiếm, Lưu Tinh Cản Nguyệt.
Thiên Nhân Hợp Nhất có thể làm cho Hiên Viên kiếm biến thành một bộ phận kéo dài giúp Tề Nhạc hợp thể với thiên địa, khi tiến hành hủy diệt địch nhân thì có lực lượng thiên địa duy trì, chỉ cần không phải những vật bình thường của thiên địa thì không bị ảnh hưởng, cũng không mang lại lực phá hủy quá lớn. Nhưng mà với tư cách là Kiếm thứ hai, lúc này đã không còn giống Kiếm thứ nhất Thiên Nhân Hợp Nhất nữa, dưới tác dụng của Kiếm đầu tiên Tề Nhạc hoàn thành năng lượng chính là mượn nhờ thiên địa. Năng lượng Hiên Viên kiếm có phương pháp tác dụng lên năng lượng đặc thù, nó như biến thành ngôi sao băng, một kiếm này chứa lực lượng mang tính hủy diệt tinh cầu, mặt trời mặt trăng và ngôi sao trong trường hợp này chỉ phụ trợ điểm xuyên cho nó mà thôi, lực lượng ẩn chứa trong công kích thừa sức phá hủy tinh cầu.
Có lẽ là vì lúc trước khi sử dụng giai đoạn thứ nhất của Đấu Chuyển Tinh Di, bản thân hắn cũng đã có chút hiểu rõ hơn về Tinh Thần chi lực, lúc này thi triển thật nhanh. Hắn cũng không gặp bất kỳ khó khăn gì, toàn bộ đều thuận lợi như nước chảy thành sông. Năng lượng trong cơ thể nhờ Xích Kim Khải cùng Lục Dực sau lưng hoàn toàn ngưng kết lại thành một điểm, mà là một điểm vô cùng cường đại. Lại thông qua cánh tay phải của hắn, chính là cánh tay Kỳ Lân, nhanh chóng rót vào trong Hiên Viên kiếm, vung thân kiếm lên. Dưới tác động khổng lồ như thế, xuất chiêu Lưu Tinh Cản Nguyệt, năng lượng trong thân kiếm hòa với năng lượng trong cơ thể Tề Nhạc thành một thể. Lúc này, bất luận là vật trở ngại gì xuất hiện trước mặt hắn đều biến thành địch nhân.
Mắt thấy lưu tinh màu vàng kia đang không ngừng lao về phía mình, Xi Vưu thở sâu, kiếm này hắn biết, tên Hoàng Đế lúc trước mặc dù không có cách nào chính thức phát huy ra uy lực thật sự của Lưu Tinh Cản Nguyệt. Nhưng lúc đó Hoàng Đế được Hiên Viên hồn hỗ trợ, lão nhất định đã dùng tính mạng của mình để đánh đổi, phát huy ra uy lực của Tinh Lưu Cản Nguyệt kia. Một lần đó, Xi Vưu nhanh chóng bị trọng thương, mà đám thuộc hạ của hắn cũng có hơn một ngàn tên binh sĩ Tộc Cửu Lê bị quang mang của Lưu Tinh Cản Nguyệt kia cắn nuốt. Bởi vậy, Xi Vưu nhớ rất rõ đệ nhị Kiếm này.
Giơ Bàn Cổ phủ lên, năng lượng tràn ngập khí phách, lưỡi búa to lớn cũng làm cho lòng tin của Xi Vưu tăng thêm nhiều. Tề Nhạc thi triển đệ nhị Kiếm của Hiên Viên bát Kiếm, vì trong trận chiến, hắn cũng thi triển thức thứ hai của Bàn cổ thất thức. Ánh sáng màu bạc hiện lên từ bốn phương tám hướng thành hình dạng xoắn ốc ngưng tụ về lưới búa.
Lúc này, không chỉ có khí phách xuất hiện, hào quang vặn vẹo hội tụ thành một hàng dài không ngừng vặn vẹo, uốn lượn xung quanh lưới búa.
Xi Vưu hét lớn một tiếng:
- Khai thiên Thất thức đệ nhị thức, Bàn Cổ Khai Long Trảm.
Hắn giơ Bàn cổ phủ cự đại lên cao, rồi hạ thân búa xuống, hàng dài vặn vẹo đó ngang nhiên xuất ra. Trong đúng thời khắc đó, Tề Nhạc dường như đang bị quang mang của Hiên Viên cắn nuốt lấy, thân thể của Xi Vưu cũng biến mất trong ngân quang. Hai chùm sáng thật lớn, một màu vàng, một màu bạc bỗng nhiên va chạm giữa không trung, một hồi tiếng sấm kịch liệt, thiên địa cũng như run rẩy.
Trên không trung, không hề có mây đen, nhưng ánh sáng mặt trời dường như cũng đạm xuống.
Còn mặt đất thì sao? Trận quyết đấu giống như Nhật Nguyệt va chạm kia đã để lại tai họa thật lớn cho mặt đất. Tề Nhạc cố tình đánh xuống, mặt đất bị tổn thương nặng nhất chính là sơn cốc, nơi đóng quân của Cửu lê tộc.
Hai ánh sáng chói màu vàng, bạc hỗn hợp lại cùng nhau, mà đó không chỉ là cuộc quyết đấu giữa Thượng cổ Ma Thần Xi Vưu với Tề Nhạc - đệ tử của Hoàng Đế, mà cũng là quyết đấu giữa Hiên Viên kiếm cùng Bàn Cổ phủ.
Hai đạo quang mang dần dần tản ra làm lộ rõ ra một vòng tròn sóng năng lượng. Năng lượng khổng lồ đó chấn động, giống như sóng địa chấn, lan ra khắp ngõ ngách.
Một thung lũng bị Bàn Cổ phủ đánh xuống tạo thành một khe thật sâu. Mà giờ khắc này, từ cái khe sâu làm trung tâm, năng lượng hủy diệt tàn khốc lập tức bạo phát. Năng lượng khổng lồ lại khủng bổ liền cắn nuốt hết toàn bộ cả tòa núi. Đá sỏi bị nghiền thành bột mịn bay tung tóe lên trời.
Hai bóng người màu vàng cùng màu bạc đồng thời biến mất trong màn bụi đất đó. Vụ va chạm kịch liệt có sự dẫn dắt của bọn họ đã gây ảnh hưởng kịch liệt cho không chỉ sơn cốc trước mặt mà còn ảnh hưởng tới cả mấy ngọn núi xung quanh. Nhất thời, mặt đất trong khoảng một trăm dặm liền giăng đầy khe nứt, cảnh tượng này nhìn thật là khủng bố.
Có lẽ cũng là vì do năng lực quá mạnh mẽ, cũng có khả năng là do di chứng khi thần khí va chạm và nhau, đám bụi đất bay lên đúng điểm cao nhất, một trận cuồng phong thổi tới, lập tức cuốn bay đi toàn bộ đủ loại tro bụi.
Lại nói đám quân đội của tộc Cửu Lê vẫn là vô cùng may mắn, vì hiệu quả mạnh mẽ của chiêu Khai Thiên tích địa do Xi Vưu chém ra làm cho đám quân tộc Cửu Lê cực kỳ kinh hãi.
*****
Xi Vưu là Ma thần, chính là một lão thần không tốt lành gì, lão nhất định sẽ không vì đám thuộc hạ của mình mà thu liễm chiêu thức. Đám quân tộc Cửu Lê vô cùng hiểu rõ phong cách này của Xi Vưu, cho nên, sau khi thấy được hiệu quả to lớn của Khai Thiên Tích Địa, chúng nhanh chóng rút quân về những hẻm núi, thung lũng khác. Tề Nhạc cùng Xi Vưu vừa ngưng chiến trong chốc lát, nhưng vì đại bộ phận quân đều đã điều động chiến đấu với quân đội sinh tiếu cho nên có thể nhanh chóng lui lại, chỉ còn một số ít chậm chân bị ảnh hưởng của trận nổ khủng bổ vừa rồi nuốt chửng.
Quang minh lại tái hiện giữa nhân gian, mặt trời dường như cũng một lần nữa tỏa ra sức sống, bóng người màu bạc xuất hiện trước tiên. Bộ dạng Xi Vưu hiện tại có chút chật vật, áo giáp trên người hắn xuất hiện một vết rách, tuy rằng những vết rách này chưa phá hỏng hẳn chiếc áo nhưng cũng đủ để chứng minh cuộc va chạm vừa rồi kịch liệt tới cỡ nào. Gã thở dốc từng ngụm, bàn tay phải nắm Bàn Cổ phủ thậm chí còn hơi run run. Khuôn mặt vốn anh tuần lại càng trở nên dữ tợn hơn, trong mắt hung quang liên tục chớp lên. Mái tóc trắng vốn dựng đứng trên đầu một lần nữa lại rối tung đằng sau lưng, khí tức trở nên vô cùng bất ổn, dường như lúc nào cũng có khả năng bộc phát ra vậy.
Theo sát cái bóng màu bạc đó là một bóng người màu đen, so với Xi Vưu, nhìn Tề Nhạc thê thảm hơn nhiều. sau khi dùng toàn lực đánh vào nhất kích, Nhật Nguyệt Tinh Thần Xích Kim Khải trên người hắn cũng vì không đủ năng lượng ủng hộ mà biến mất, mà lúc này áo giáp đen trên người hắn cũng chỉ miễn cưỡng chống cự được thân thể hắn mà thôi. Lục Dực sau lưng giờ đã biến thành chỉ một đôi cánh màu vàng, đó là năng lượng đến từ Kim Sí Đại Bằng Điêu, khóe miệng có tơ máu chảy ra. Tuy rằng Tề Nhạc đã cố nén lại thương thế của mình nhưng lúc lại một lần nữa trông thấy Xi Vưu, không khỏi phun ra một búng máu tươi. Xi Vưu nói không sai, nếu như dùng bảy Kiếm đầu tiên của Hiên Viên bát Kiếm thì cũng không thể so với thất thức của Bàn Cổ phủ được, vẫn là kém hơn một bậc! Hơn nữa năng lượng của mình lại kém năng lượng của Xi Vưu, rõ ràng là bị đánh bại.
Tóc của Tề Nhạc đã hơi tán loạn, thậm chí cả thân thể đang trôi nổi trên không trung cũng hơi lắc lư, tuy rằng không bị thương trí mạng, nhưng khí huyết cùng năng lượng trong cơ thể hắn cũng bị chấn động thật lớn, không phải chỉ một lát là có thể khôi phục lại như cũ. Nhưng mà, Tự Nhiên Chi Nguyên quả đúng là Tự Nhiên Chi Nguyên mà!
Năng lượng khổng lồ trong tự nhiên sớm đã làm cho thân thể của hắn trở nên vô cùng cứng cỏi, trước năng lượng mạnh mẽ đầy tính phá hủy của Bàn cổ phủ, Tề Nhạc dùng Hiên Viên kiếm chặn chính diện, mà những dư âm còn lại cũng không đủ tạo thành tổn thương nặng cho Tề Nhạc.
Mặc dù thua, nhưng Tề Nhạc cũng không có chút nhụt chí. Dù sao, Xi Vưu là ai chứ?
Đây chính là Thượng cổ Ma Thần, mình có thể chiến đấu với hắn trong thời gian dài như thế đã đủ để tự hào rồi, cho dù hiện tại đổi lại thành Hoàng Đế - thầy của mình ở chỗ này cũng không đánh lại được Xi Vưu với Bàn Cổ phủ đi.
Chạy, trong lòng Tề Nhạc đột nhiên toát ra ý nghĩ đó, đôi cánh sau lưng đại diện cho năng lực của Kim Sí Đại Bằng Điểu, hơn nữa, trong cơ thể hắn còn có một con Kim Sí Đại Bằng Điểu mạnh hơn nữa, chỉ cần rời khỏi được nơi này trước khi đối phương tập trung được năng lượng vào trong Bàn Cổ phủ thì cho dù là Xi Vưu cũng không có cách nào đối phó với mình. Dù sao, năng lượng va chạm vừa rồi thật kịch liệt, Tề Nhạc cũng không tin Xi Vưu không hề bị thương chút nào. Cho dù hắn có năng lượng lớn hơn những khí thế sắc bén của Hiên Viên kiếm lẽ nào lại dễ dàng bị ngăn cản như thế chứ?
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau giữa không trung, một tên đang không ngừng tích tụ năng lượng chuẩn bị công kích thêm một lần nữa, mà một tên còn lại đang chuẩn bị chớp thời cơ chạy trốn. Trải qua một kích vừa rồi, Tề Nhạc có thể lĩnh ngộ được rất nhiều ảo diệu trong đó. Mà Xi Vưu cũng là hoàn toàn yên tâm, tên đối thủ trước mặt này dù sao cũng khá non, cái gọi là đệ thất Kiếm lúc trước hiển nhiên là có vấn đề, nếu không, hắn cũng sẽ không bị thương nặng bởi công kích của mình như thế. Nhìn sang Tề Nhạc, khóe miệng Xi Vưu khẽ nhếch lên cười. Hủy diệt hắn, như vậy, mình cũng không phải sợ hãi Hiên Viên kiếm nữa! Đối với Xi Vưu mà nói đây tuyệt đối là một chuyện đáng giá để hưng phấn.
Tề Nhạc biết mình không thể đợi thêm nữa, bằng không một khi Xi Vưu lại thi triển Bàn Cổ phủ, chỉ cần thần khí cấp bậc như vậy tập trung đánh vào mình thì cho dù là Thiên Ky Bách Biến Toàn Ki Giới Pháp cũng không có cách nào chống đỡ nổi. Nghĩ tới đây, Tề Nhạc bắt đầu kêu gọi Tiểu Bằng trong lòng. Nhưng Tề Nhạc chợt kinh hãi, hắn triệu hoán tiểu Bằng lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Tuy rằng bề ngoài cố tỏ ra vẻ bình tĩnh, Tề Nhạc cố chấn áp nỗi kinh hãi tràn ngập trong lòng, Kim Sí Đại Bằng Điêu hỗn đản, sẽ không phải là phản bội chính mình trong hoàn cảnh như thế chứ. Tốc độ của Xi Vưu thế nào hắn không biết, nhưng Ma Thần đã có thể bay được thì lẽ nào lại chậm hay sao? Với tốc độ của mình có thể sống mà rời khỏi nơi đây sao? Đủ loại ý niệm không ngừng dâng lên trong đầu Tề Nhạc, hắn vừa cố gắng kêu gọi Tiểu Bằng, vừa nỗ lực dùng năng lực của tự nhiên chi nguyên trị liệu thương thế trong cơ thể cùng hấp thu phần tử năng lượng trong không khí.
Xi Vưu lại giơ Bàn Cổ phủ lên một lần nữa, gã dường như đã thấy được cảnh tượng Tề Nhạc đẫm máu trước mặt mình, mà Hiên Viên kiếm cũng bị nghiền nát. Ánh sáng màu bạc lại một lần nữa cường thịnh lên, cho dù đối với gã mà nói thi triển Bàn Cổ phủ cũng tiêu hao rất nhiều năng lượng, nhưng so với việc có thể hủy diệt được đối thủ trước mặt mà nói thì chuyện đó cũng chẳng đáng là gì cả.
Đôi cánh vàng sau lưng Tề Nhạc triển khai ra, nhưng hắn lại phát hiện, phạm vi bao phủ của Bàn Cổ phủ lại lớn tới như thế. Dùng tinh thần lực của hắn để dò xét, xung quanh hắn giống như đã bị một mảnh biển bạc bao phủ lấy. Khi tức mang năng lượng khổng lồ như thế, khổng hổ là thần khí đứng thứ ba trong thượng cổ thần khí mà!
Tề Nhạc đột nhiên nở nụ cười, hắn buông tha cho việc ngưng tụ năng lượng của bản thân, cũng lại không có ý định chạy trốn nữa, cứ phiêu phủ như vậy ở đó dường như đã chấp nhận cái chết vậy.
Nhưng mà, đúng lúc đó, xung quanh thân thể Tề Nhạc đột nhiên có sự thay đổi, một đạo ánh sáng màu đen bỗng nhiên bắn ra từ giữa mi tâm của hắn. Quang mang màu đen lập tức phóng đại trên không trung, cơ hồ chỉ là trong khoảng thời gian nháy mắt cũng đã cao hơn mười mét. Mà cái bóng đen to lớn đó cũng dường như không cảm nhận được sự uy áp của Bàn Cổ phủ, lao thẳng tới chỗ Xi Vưu.
Tề Nhạc lầm bầm cũng có chút đắc ý nói:
- Cuối cùng thì ngươi cũng xuất hiện. Ngươi không để cho Tiểu Bằng mang ta chạy trốn, không phải là vì thời khắc này hay sao?
*****
Đúng, thân ảnh khổng lồ kia đúng là Vương của Hung Thú Ngưu Ma Vương, kẻ đã lấy được vô tận ma lực, kẻ ngủ say trong cơ thể Tề Nhạc.
Trong suy nghĩ của Tề Nhạc, trên thế giới này, không còn có ai có thể hơn được Ngưu Ma Vương. Ít nhất là trong những kẻ mà Tề Nhạc biết thì không có ai. Lúc trước, hắn phải dùng một phần cố gắng, còn lại là phải tới chín phần cơ may mới đưa được Ngưu Ma Vương giam vào trong cơ thể của mình. Lý do mà hắn chịu ở lại chiến đấu cùng Xi Vưu mà không chút nào lo lắng hay băn khoăn có tình huống gì đột biến xảy ra, cũng là vì có Ngưu Ma Vương.
Tận sâu trong lòng Tề Nhạc, hiện tại hắn hận nhất chính là đám người Vũ Mâu cùng giáo hoàng kia, nhưng kẻ hắn hận tiếp theo chính là Ngưu Ma Vương. Lần trước mặc dù Văn Đình cùng Tuyết Nữ kịp thời đuổi tới, chính là do Ngưu Ma Vương giở trò quỷ. Hắn cũng chẳng tự nguyện giúp đỡ mình, lại không thể đứng nhìn mình chết đi, cho nên mới lừa Văn Đình cùng Tuyết Nữ tới, mà chính bản thân hắn lại không có cách nào. Văn Đình chết đi vô cùng kích thích trái tim Tề Nhạc, trước đó, trong khi tu luyện, hắn đã từng cảnh cáo Ngưu Ma Vương, chỉ cần bất cứ người bạn nào bên cạnh hắn chết đi, hơn nữa lại có chút dính líu nào tới Ngưu Ma Vương thì hắn sẽ không chút do dự mà tự sát.
Ngưu Ma Vương thấy rõ ràng cái chết của Văn Đình đả kích tới Tề Nhạc lớn đến thế nào. Cho nên khi Tề Nhạc chất vấn, hắn liền bảo trì trầm mặc. Giống như chính mình cũng không có làm gì cả. Hiện tại Tề Nhạc gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, rốt cục Ngưu Ma Vương cùng vì Tề Nhạc và vì mình mà lần thứ nhất xuất thủ. Đương nhiên giống như trước kia, hắn không phải là muốn trợ giúp Tề Nhạc, nhưng Bàn Cổ phủ đối với hắn mà nói có sức hấp dẫn thật sự là quá to lớn. Cảm thụ được năng lượng khổng lồ khai thiên tích địa của nó, Ngưu Ma Vương đã sớm không kềm nén được. Bởi vậy, hắn biết rõ Tề Nhạc có thể có được sự giúp đỡ của Tiểu Bằng chạy khỏi nơi này, nhưng mà trong cơ thể của Tề Nhạc cũng hạ cấm chế lại Tiểu Bằng. Tu vi Tiểu Bằng tuy nhiên không yếu, nhưng so sánh với lão gia hỏa này vẫn còn kém quá xa. Xi Vưu đang có chút đắc ý cho rằng Tề Nhạc muốn tan thành mây khói dưới tay mình. Nhưng mà đột nhiên một bóng đen xuất hiện làm cho trong lòng hắn có báo động tăng lên. Tề Nhạc ở phía sau, không cảm giác được cái áp lực cực lớn kia. Nhưng mà cảm giác của Xi Vưu với hắn hoàn toàn khác nhau. Ngưu Ma Vương là ai? Hắn là Vương của Hung Thú cường đại nhất từ trước đến nay!
Chỉ vừa mới xuất hiện, khí tức hung lệ vô cùng khổng lồ đã làm cho Xi Vưu lâm vào khủng hoảng cực độ. Theo bản năng liền đem Bàn Cổ phủ chắn ngang trước ngực, khí phách khổng lồ đột nhiên tuôn ra cùng đối kháng với Ngưu Ma Vương.
Ngưu Ma Vương lẳng lặng phiêu phù ở giữa không trung, cũng không lập tức phát động công kích về phía Xi Vưu, nhìn về viễn cổ Ma Thần trước mặt, Ngưu Ma Vương nở nụ cười. Mặc dù trên tay hắn không có bất kỳ vũ khí gì, nhưng mà thân hình cực lớn cao tới mười mét không phải là Xi Vưu có thể so sánh được. Riêng khí tức phát tán trên người cũng đủ để làm cho bất luận kẻ nào lâm vào sợ hãi mãnh liệt. Năng lượng khổng lồ chấn động đã làm cho phần lớn không gian xung quanh sinh ra cảm giác sắp sụp đổ. Cho dù là Xi Vưu đối diện với Ngưu Ma Vương cũng có cảm giác hít thở không thông.
Xi Vưu dù sao cũng không phải là cự thú viễn cổ, tuy hắn tu luyện nhiều năm, cũng bỏ ra vô số cố gắng, nhưng hiện tại, thực lực của hắn so với cấp 3 tên hung thú vương, thủ hạ của Ngưu Ma Vương cũng không khác là mấy. Nếu không phải còn có Bàn Cổ phủ trong tay, chỉ sợ rằng áp lực của Ngưu Ma Vương mang đến cho hắn cũng làm hắn sớm hỏng mất.
Ngưu Ma Vương lẳng lặng đứng trước mặt Xi Vưu. Chậm rãi vươn tay phải của mình ra:
- Giao cho ta, ta lưu lại cho ngươi cái mạng nhỏ.
Nhìn Ngưu Ma Vương đứng trước mặt, trong mắt Xi Vưu càng ngày càng kinh hãi:
- Ngươi, ngươi là...
Ngưu Ma Vương hừ lạnh một tiếng:
- Nếu biết ta là ai. Chẳng lẽ ngươi còn có gì phải do dự sao? Hoặc là hủy diệt, hoặc là giao Bàn Cổ phủ trên tay của ngươi ra.
Xi Vưu hoảng sợ nhìn Ngưu Ma Vương:
- Không phải là ngươi đã mất tích sao? Làm sao lại, làm sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này. Ngươi chớ quên, nếu như lúc trước không có ta, ngươi làm sao có thể trở nên cường đại như bây giờ. Chẳng lẽ ngươi muốn lấy oán trả ơn sao?
Ngưu Ma Vương cười lạnh một tiếng:
- Lấy oán trả ơn? Đến bây giờ ta cũng không biết đây là ý gì. Tại trong suy nghĩ của ta, chỉ có càng trở nên mạnh mẽ hơn mới là trọng yếu nhất. Đem Bàn Cổ phủ giao cho ta, ngươi có thể đi được rồi. Nếu không mà nói, ngươi có thể thử một chút, cho dù là một kiện thần khí, ngươi có thể chống đỡ được ba chiêu trước mặt ta hay không.
Tề Nhạc đang lơ lửng giữa không trung đang trị liệu thương thế trên người, vừa cảm thụ biến hóa của năng lượng mà Ngưu Ma Vương tản ra. Quá cường hãn, đúng là quá cường hãn. Hiệu quả của không gian sụp đổ kia khiến cho lĩnh vực Đồng Sinh Cộng Tử của hắn và Ngưu Ma Vương cũng bị áp chế rất mạnh. Đây mới thực sự là trạng thái hoàn hảo của Ngưu Ma Vương! Hắn bây giờ tựa hồ không giống như tên Ngưu Ma Vương mà lúc trước mình chiến đấu. Ở thời điểm đó, Ngưu Ma Vương còn phi thường dễ bị kích động, nhưng bây giờ trên người hắn không có bất kỳ tâm tình chập chờn sinh ra. Chẳng lẽ ngủ say ở trong cơ thể mình lại khiến cho thực lực của cái tên đáng sợ này tăng lên một bậc sao? Trời ạ! Hắn vốn đã quá cường đại rồi. Nếu quả thật giống như mình nghĩ, lĩnh vực Đồng Sanh Cộng Tử đến tột cùng có thể hạn chế được hắn trong thời gian bao lâu đây? Nghĩ tới những thứ này, trái tim Tề Nhạc không khỏi bị run rẩy mấy lần.
- Không, không có khả năng.
Xi Vưu nổi giận gầm lên một tiếng, khí thế của Ma Thần cho dù ở trước mặt Ngưu Ma Vương cũng được bày ra, cường hoành đem Bàn Cổ phủ nâng lên trước ngực mình, hung hăng nhìn Ngưu Ma Vương ở trước mặt:
- Dù sao lúc trước ta cũng đã từng giúp ngươi. Ngưu Ma Vương, ngươi nên biết ta có được cái Bàn Cổ phủ này khó khăn đến dường nào, ta quyết không thể nào giao nó cho ngươi. Nếu làm vậy, ta liền xong rồi.
Ngưu Ma Vương khinh thường nói:
- Nhưng mà như vậy, ít nhất ngươi còn có thể tiếp tục sống sót. Không phải ngươi rất sợ chết sao? Như thế nào? Chẳng lẽ hiện tại ngươi đổi tính rồi chăng. Kiên nhẫn của ta có hạn. Giao ra đây.
Nhìn về Ngưu Ma Vương, thân thể Xi Vưu chậm rãi hướng về phía sau phiêu động, đột nhiên hắn nở nụ cười:
- Ta ngu quá rồi, thật sự là quá ngu rồi. Bây giờ ta còn có gì phải e sợ ngươi nữa. Ta có Bàn Cổ phủ mà! Tuy rằng chênh lệch thực lực của ta và ngươi rất lớn, nhưng mà có Bàn Cổ phủ trên tay, cho dù ngươi muốn giết ta mà nói, cũng không phải là một chuyện dễ dàng như vậy. Ít nhất, nếu đánh không lại thì ta không thể chạy trốn sao?
*****
Sắc mặt Ngưu Ma Vương rốt cục thay đổi, trong lúc đang nói chuyện với Xi Vưu, hắn vẫn luôn ngưng tụ một loại lực lượng đặc thù, chỉ cần có thể thành công đánh ra, cho dù là Xi Vưu có Bàn Cổ phủ, cũng không có cơ hội để chạy trốn nữa. Nhưng mà cuối cùng vẫn bị Xi Vưu nhìn ra. Xác thực, uy lực của thần khí cực kỳ to lớn, nếu không thì lúc trước Tề Nhạc cũng không thể thừa cơ thu hắn làm Sử Lệnh rồi. Cấp bậc của Bàn Cổ phủ chỉ kém Hiên Viên kiếm một đường mà thôi. Mà so với Tề Nhạc thì Xi Vưu mạnh hơn không ít. Nếu như vẫn là Ngưu Ma Vương trước đây, chí ít có tám phần nắm chắc đem đối phương giết chết. Nhưng mà bây giờ hắn đang bị Tề Nhạc thu làm Sai Khiến, có hạn chế cực kỳ lớn, không có khả năng rời Tề Nhạc quá xa. Nhất là hiện tại Tề Nhạc đang bị trọng thương, hắn cũng không hy vọng bởi vì Tề Nhạc chết đi mà liên lụy đến chính mình, bởi vậy, hắn lại càng không thể rời xa Tề Nhạc..
Hai cánh tay to lớn chợt mở ra, lấy Xi Vưu làm trung tâm, không gian phương viên trong trăm thước đột nhiên hoàn toàn sụp đổ. Năng lượng khổng lồ làm cho không gian bên trong hoàn toàn vặn vẹo, tại lúc không gian sụp đổ, tựa hồ muốn xé nát thân thể của Xi Vưu.
Sắc mặt Xi Vưu thay đổi, nhưng mà hắn cũng cho thấy một mặt cường hoành của mình, vảy giáp màu đen trên người bỗng nhiên bạo liệt, hóa thành vô số đạo ánh sáng màu đen hướng về chung quanh tản ra. Đồng thời, hắn cố nén sự thống khổ khi thân thể bị xé nứt, hai tay nắm chặt Bàn Cổ phủ lập tức huy động, một đạo ánh sáng màu bạc mang theo năng lượng vô cùng bá đạo đánh tới Ngưu Ma Vương.
Thanh âm vang lên giống như tiếng thủy tinh bị nghiền nát, không gian sụp đổ do Ngưu Ma Vương thi triển ra lại đang bị Xi Vưu dùng thức thứ nhất Khai Thiên Tích Địa oanh kích rách nát rồi, năng lượng còn lại của Bàn Cổ phủ đánh lên người của Ngưu Ma Vương.
Ngưu Ma Vương nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức năng lượng khổng lồ lại một lần nữa bao phủ Xi Vưu, lĩnh vực trọng lực xuất hiện, thân thể Xi Vưu giống như một quả bom, trọng lượng không biết tăng lên bao nhiều lần, đột nhiên đập thẳng xuống mặt đất. Ngưu Ma Vương đuổi sát Xi Vưu chụp xuống một cái. Mà nghênh đón hắn chính là một đạo hào quang màu bạc.
Vì không muốn bị liên lụy, Tề Nhạc bay ra rất xa, mắt thấy Ngưu Ma Vương cùng Xi Vưu chiến đấu, đối với hắn mà nói, có thể xem như là chỗ tốt cực lớn nha! Bất luận là Xi Vưu hay là Ngưu Ma Vương, cũng không phải là kẻ mà Tề Nhạc có thể đối phó được. Được nhìn xem chiến đấu giữa hai cường giả, đối với tự thân năng lượng của Tề Nhạc xác thực là có hữu ích cực lớn. Ngưu Ma Vương xác thực cường hãn, cho dù Xi Vưu có được Bàn Cổ phủ cũng như trước không phải là đối thủ của hắn. Nếu không phải Ngưu Ma Vương lo lắng bị thương, chỉ sợ hiện tại Xi Vưu đã thua. Ở nguy cơ cực lớn trước mắt, Xi Vưu đem vạn năm tu luyện của bản thân hoàn toàn thi triển ra, không tiếp tục dùng Bàn Cổ phủ công kích nữa, cự phủ trong tay hắn cao thấp tung bay, múa một vòng thành cái quang đoàn màu bạc đem chính mình bảo hộ bên trong. Giống như Hiên Viên kiếm, bất luận lĩnh vực công kích nào ở trước mặt thần khí công kích này đều phát ra hiệu quả cực kỳ nhỏ bé.
Bất quá phương thức công kích của Ngưu Ma Vương cũng làm cho Tề Nhạc được mở rộng tầm mắt, chẳng qua là một lát sau, Ngưu Ma Vương cũng đã thi triển ra gần mười loại năng lực lĩnh vực, mỗi loại năng lực đều hoàn toàn không giống nhau. Tuy hắn không phá được Bàn Cổ phủ của đối thủ. Nhưng mà trong khi Xi Vưu vừa đánh nhau, lại vừa rút lui, lại không ngừng phun ra từng ngụm huyết vụ. Bàn Cổ phủ cũng không thể ngăn cản toàn bộ khí thế của Ngưu Ma Vương. Hắn đúng là vẫn còn nhận lấy thương tổn không nhẹ.
Hào quang trong mắt Tề Nhạc càng ngày càng trở nên cường thịnh, nhìn xem hai người chiến đấu, hắn vậy mà không có phát hiện, thị lực của mình đang sử dụng là Hiên Viên Bát Kiếm, tại năng lượng kích thích cùng Tự Nhiên Chi Nguyên song trọng trị liệu đã khôi phục trở lại. Tuy nhiên đôi mắt của hắn vẫn như cũ là màu đỏ nhạt, nhưng đã có thể thấy rõ ràng hết thảy ở trước mắt rồi.
Ngưu Ma Vương cùng Xi Vưu chiến đấu ngày càng kịch liệt, Bàn Cổ phủ không ngừng huy động giống như là hoa tuyết mang công kích dày đặc, hắn một bên chiến đấu, một bên phi tốc hướng ra xa chạy tới, Tề Nhạc phát hiện, thân thể Xi Vưu đang không ngừng chuyến hóa thành hư ảo.
Ngưu Ma Vương đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, hai nắm đấm đồng thời tung ra, năng lượng khổng lồ chấn động, khiến cho hai tay của nhìn lên rất hữu lực. Thân thể Xi Vưu trước lực lượng khổng lồ không còn cách nào ngăn cản, tựa như một quả dưa hấu bị ép nát, bộc phát ra một mảnh hào quang năng lượng.
Quang mang trong mắt Tề Nhạc sáng rực, Xi Vưu bị Ngưu Ma Vương giết chết? Hai người này bất luận là ai giết chết ai, Tề Nhạc đều vô cùng hưng phấn, dù sao bọn họ đều là đại biểu của tà ác. Ma Thần cùng Hung Vương, mỗi người đều có thể đem đến tai nạn cho cái thế giới này. Đó không phải là điều mà Tề Nhạc muốn xem.
Bất quá, rất nhanh Tề Nhạc liền thất vọng rồi. Không tệ, hai tay Ngưu Ma Vương xác thực đã đem thân thể Xi Vưu giết chết, nhưng mà cái đó cũng không phải là thân thể chân chính của hắn. Dòng máu màu xanh lục vẩy ra tứ tán. Cái thân thể kia dĩ nhiên là giống như một cái khô lâu bị Ngưu Ma Vương đánh thành bột mịn.
Ve sầu thoát xác?
Khá cho một tên Xi Vưu nha! Không biết tột cùng hắn dùng phương pháp gì, lại có thể dưới sự truy kích của Ngưu Ma Vương đem thân thể của mình đổi thành cái phân thân. Bất quá, lúc này Tề Nhạc cũng dần minh bạch vì cái gì mà trước kia hắn lại quý trọng cái phân thân như vậy. Xem ra, cái phân thân kia hẳn là do Xi Vưu tu luyện ra được từ một loại công pháp tà ác, cái phân thân chết thay chính là như vậy. Bất quá, mặc dù Ngưu Ma Vương không giết chết được hắn nhưng tuyệt đối đả thương nặng hắn.
Thần khí tuy tốt, nhưng mà tại lực lượng tuyệt đối trước mặt, thần khí cũng không thể phát huy ra bao nhiêu tác dụng chân chính.
Ngưu Ma Vương ngửa mặt lên trời gào thét, năng lượng khổng lồ chấn động khiến cho mặt đất bị sụp xuống ba thước, đây chính là phương viên mấy chục ki lô mét vuông nha! Trong âm thanh của hắn tràn đầy phẫn nộ cùng không cam lòng.
Xoay mạnh người lại, Ngưu Ma Vương nhìn về phía Tề Nhạc đang phiêu phù ở đó:
- Theo ta đi, ta có biện pháp tìm được hắn. Đi cùng ta hủy diệt hắn. Chẳng lẽ ngươi không hy vọng Xi Vưu chết sao? Ngươi chỉ cần ở một chỗ cùng ta, để cho ta giết hắn. Ta có thể giúp ngươi thuận tiện đem Cửu Lê tộc nhổ tận gốc, nói như vậy, ngươi cùng những bằng hữu của ngươi không còn địch nhân nữa rồi.
Tề Nhạc bình tĩnh nhìn Ngưu Ma Vương, hắn vẫn là lần đầu tiên chứng kiến quang mang vội vàng như thế trong mắt của Ngưu Ma Vương, lạnh nhạt nói:
← Ch. 231 | Ch. 233 → |