Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 233

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 233: Ta thay ngươi làm ba chuyện
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


- Ngươi nên biết, ta cũng không phải là người thuộc về thời đại này. Trên thế giới này, bất cứ chuyện gì sâu xa thì bên trong đều có thiên ý, hoặc là nói, bất cứ chuyện gì cũng đều là quy luật tự nhiên đấy. Ta cũng không muốn phá hư cân đối của thời đại này, ta trợ giúp nhân loại, chỉ là ta là một nhân loại, đối với đồng tộc của mình trợ giúp mà thôi. Cho nên, Cửu Lê tộc nhất định sẽ bị hủy diệt. Nhưng hủy diệt bọn họ cũng không phải là ta.

Ngưu Ma Vương nhìn Tề Nhạc, không ngừng thở hổn hển, năng lượng xung quanh thân thể cũng biến thành cực kỳ không ổn định:

- Nói như vậy là ngươi không đáp ứng mang ta đi tìm Xi Vưu hả?

Tề Nhạc lạnh lùng nhìn hắn, nói:

- Tại sao ta phải đáp ứng ngươi? Nếu như ngươi chịu đối phó với Xi Vưu giống như lúc nãy, lúc ta gặp nguy hiểm lần trước, giúp ta tiêu diệt mấy tên điểu nhân giáo đình của Hy Lạp thì ta sẽ biến thành bộ dạng này sao? Văn Đình có thể bị chết sao? Ngưu Ma Vương, tuy ngươi vẫn luôn không thừa nhận, nhưng mà trừ ngươi ra, còn ai có thể đem Văn Đình và Tuyết Nữ truyền tống đến bên cạnh ta. Hơn nữa, ngươi đừng quên, ngươi bây giờ là người mà ta sai khiến, chẳng lẽ người còn muốn để ta nghe lời ngươi sao?

Nhìn thấy hào quang lạnh như băng trong mắt Tề Nhạc, cảm thụ được trên người hắn phát ra khí tức kiên định, khí tức Ngưu Ma Vương lập tức mềm xuống:

- Tề Nhạc, lần trước là ta không đúng. Ta xác thực cần phải trợ giúp ngươi. Nhưng ngươi có nghĩ tới cảm thụ của ta hay không. Phải biết rằng trước kia ta là chúa tể của thời đại này, cũng vì sự xuất hiện của ngươi, chẳng những làm ta mất đi địa vị chúa tể, thậm chí ngay cả tự do cũng không có. Ngươi đã làm ta mất đi nhiều như vậy, ta dựa vào cái gì phải giúp ngươi. Thẳng thắng mà nói, thấy bộ dáng thống khổ của ngươi, đó là khoái hoạt lớn nhất của ra. Chuyện trước kia đều đã qua, tuy hai bằng hữu của ngươi không có khả năng phục sinh, nhưng mà nữ nhân của ngươi cũng không phải chính thức tử vong. Không phải sao? Chuyện đó coi như là ta không đúng, nhưng mà ngươi nên minh bạch, ta cũng không phải tự nhiên chi nguyên, lúc ấy ngay cả ta đều không nghĩ tới ngươi một mực thích nữ nhân hung ác như vậy, ngay cả ngươi cũng hại. Đến khi ta phản ứng lại đã không còn kịp rồi. Mà lúc đó, ta giết người coi như cũng được, nhưng cứu ngươi thì không được tốt lắm. Ta có thể nghĩ ra phương pháp xử lý cũng chỉ có như vậy. Vì an toàn tính mạng của mình, kỳ thật ta đã giúp ngươi. Vì cái gì mà ngươi không thể suy nghĩ một chút đến phương diện tốt này?

Tề Nhạc nhìn Ngưu Ma Vương. Tuy trong lòng hắn không muốn thừa nhận, nhưng theo lời nói của Ngưu Ma Vương cũng không tìm được lỗi nào. Xác thực Tự Nhiên Chi Nguyên bị phá, khí tức sinh mệnh của mình không ngừng trôi đi, có thể cứ mình cũng chỉ có Thiên Địa Linh Khí cùng xá lợi dung hợp. Theo góc độ nào đó nhìn lại, tựa hồ hắn đã giúp chính mình.

Ngưu Ma Vương nhìn Tề Nhạc, nói:

- Bất kể nói thế nào, cho dù ngươi không cho rằng ta làm là vì tốt cho ngươi. Nhưng lần này ngươi nhất đinh phải giúp ta. Chỉ cần giết chết Xi Vưu, ta có thể đáp ứng giúp ngươi làm ba chuyện, như thế nào? Toàn tâm toàn ý làm ba chuyện. Tuy nhiên ta là hung thú chi vương Ngưu Ma Vương, nhưng chỉ cần là ta đã nói, sẽ không có chuyện thất hứa.

Lời nói của Ngưu Ma Vương đối với Tề Nhạc cũng không có ảnh hưởng quá lớn, đề phòng cùng cảnh giác đối với hắn căn bản sẽ không giảm bớt chút nào, lại càng không có bất kỳ hảo cảm gì. Nhưng mà Ngưu Ma Vương nói ra những lời này, không khỏi làm cho tim Tề Nhạc đập thình thịch. Hắn nguyện ý vì mình làm ba chuyện? Phải biết, thực lực Ngưu Ma Vương cường đại dường nào nha! Nếu có hắn trợ giúp, coi như hiện tại mình giết đến Hy Lạp hoặc là tổng bộ Giáo Đình, chỉ sợ cũng có thể đem những người kia giết chết. Cường giả như vậy nếu thật tâm trợ giúp mình, đó là trợ giúp thật sự quá lớn.

Nghĩ đến đây, hào quang trong mắt Tề Nhạc lóe lên một cái, nói:

- Ta cũng rất hy vọng tiêu diệt hắn. Ngươi cùng nói như vậy, ta cũng không có lý do gì để không đáp ứng. Bất quá, lúc ngươi đáp ứng thay ta làm ba chuyện, ta có mấy yêu cầu phụ trợ, nếu như ngươi có thể đáp ứng thì thành giao. Nếu không thì ngươi liền đàng hoàng ở lại trong cơ thể ta làm kẻ bị sai khiến đi.

Ngưu Ma Vương nhìn Tề Nhạc thật sâu, trong nội tâm không khỏi âm thầm cười khổ, mới trước đây, chính mình vẫn là một hô trăm dạ, nhưng bây giờ lại bị tên nhân loại nho nhỏ kiềm chế. Nhưng tiêu diệt Xi Vưu đạt được Bàn Cổ phủ đối với mình thật sự mà nói là quá trọng yếu. Nhận loại không phải có câu nói là quân tử báo thù mười năm không muộn sao? Tề Nhạc, ngươi tên tiểu tử khốn kiếp này chờ đó cho ta. Một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta.

Nghĩ tới đây, Ngưu Ma Vương bày ta một bộ dáng bất đắc dĩ, nói:

- Được rồi được rồi, ngươi nói đi. Bất quá không nên quá phận đó.

Tề Nhạc cười hắc hắc không biết vì cái gì, lúc đàm phán với Ngưu Ma Vương, trong lòng của hắn ngược lại trở nên dễ dàng hơn. Dù sao, lĩnh vực đồng sinh cộng tử đối với siêu cấp cường giả hạn chế thật sự quá lớn. Hắn lại không dám trở mặt với mình. Chính mình là ai? Là một tên du côn, cùng lắm thì liền đồng quy vu tận. Ngưu Ma Vương cũng không biết mình thật ra cũng không cần phải chết.

- Yêu cầu của ta rất đơn giản. Nếu như ta đoán không sai, sở dĩ ngươi muốn tiêu diệt Xi Vưu, cũng không phải là có cừu hận gì với hắn, mà là vì trong tay hắn có Bàn Cổ phủ. Đối với nhân vật mạnh mẽ như ngươi, nếu như có thể đạt được Bàn Cổ phủ, e là cho dù thần chân chính cũng không làm được gì ngươi cả. Nhưng ta cũng không thể lập tức cho ngươi bắt Xi Vưu, như vậy, đối với cân đối của thời đại này bị phá hư cực kỳ nghiêm trọng. Mà bây giờ ngươi là người mà ta sai khiến, đạt được Bàn Cổ phủ cũng không có chỗ để phát huy. Ngươi với tư cách là vua hung thú, tuy nhiên ta vẫn tin tưởng danh dự của ngươi. Nhưng mà có cái gọi là nên có tâm phòng bị người, ta vẫn muốn cẩn thận một chút. Cho nên, ngươi muốn ta đáp ứng đi tìm Xi Vưu với ngươi cũng có thể. Nhưng mà phải làm xong ba chuyện mà ta cần cái đã, sau đó ta sẽ dẫn ngươi đi tìm hắn. Khi chưa hoàn thành ba chuyện này thì ngươi không nên đưa ra yêu cầu này.

- Cái gì? Ngươi muốn ta làm việc trước cho ngươi? Nào có chuyện trả thù lao trước.

Ngưu Ma Vương cố nén nội tâm phẫn nộ, mục quang nhìn Tề Nhạc phảng phất như muốn phun ra lửa.

Tề Nhạc đương nhiên mà nói:

- Cái này có gì mà không thể? Ngươi chớ quên, theo góc độ nào đó mà xét, bây giờ ta là chủ nhân của ngươi. Cần phải do ta quyết định mới đúng. Ngươi nguyện ý đáp ứng liền đáp ứng, không đáp ứng coi như xong. Dù sao, với ta cách của ta sai khiến, ngươi cũng không thể ly khai ta quá xa. Vừa rồi nếu như không phải trước đó ta tiêu hao phần lớn năng lượng của Xi Vưu, ngươi muốn chiến thắng hắn chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy đi.

*****

Năng lượng bá đạo của Bàn Cổ phủ cũng không phải là dễ đối phó như vậy. Cho dù ngươi có thể chiến thắng hắn thì như thế nào? Tình huống vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, ddaacho dù Xi Vưu không đánh lại ngươi, nhưng người ta có Bàn Cổ phủ, ngươi không có khả năng dùng lĩnh vực khóa chặt hắn lại. Dưới tình huống như thế, ngươi không thể nào bắt được hắn, hơn nữa đạt được Bàn Cổ phủ. Nhưng mà có sự trợ giúp của ta thì không giống như lúc trước. Hiên Viên Kiếm của ta có thể mang đến uy hiếp rất lớn cho hắn, hơn nữa, có Hiên Viên kiếm phụ trợ, ta có thể dùng lĩnh vực của mình giúp ngươi hạn chế hắn. Đến lúc đó, Bàn Cổ phủ của hắn không có bất kỳ ưu thế gì nữa, hơn nữa cũng không có cơ hội chạy thoát, ngươi lại toàn lực ra tay, tất nhiên có thể nhất chiến công thành, cơ sao mà không làm như vậy?

Ngưu Ma Vương nhìn Tề Nhạc, hung quang trong mát không ngừng lóe ra, Tề Nhạc nói đúng, tuy hắn rất mạnh, nhưng muốn bắt được Xi Vưu lại phi thường khó khan. Giống như Tề Nhạc nói, hiện tại mình bị hắn sai khiến, mà Xi Vưu ở thời đại này cũng chạy không được. Cơ hội về sau vẫn sẽ còn, mình tựa hồ vẫn còn nóng lòng một chút. Đúng, nhất định phải đáp ứng hắn, nhưng ngàn vạn không thể để cho hắn nhìn ra bất kỳ sơ hở gì. Nếu không, chính mình vừa mới vất vả nghĩ được biện pháp giải trừ lĩnh vực đồng sinh cộng từ sẽ không thể thực hiện được.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Ngưu Ma Vương hòa hoãn rất nhiều, thở dài một tiếng, nói:

- Được rồi, dù sao ta cũng là người bị sai khiến của ngươi. Những ngày này tu luyện bên trong thân thể ngươi xác thực so với bên ngoài tốt hơn không ít, xem như là thù lao của ngươi đi. Ta đáp ứng trước giúp ngươi làm ba chuyện. Ngươi muốn làm cái gì? Có phải hay không muốn đem những người ám toán ngươi toàn bộ giết sạch? Kể cả những người chim kia. Cái khác không nói, thế nhưng giết chóc là cái mà ta thích nhất.

Tề Nhạc lạnh nhạt nói:

- Để ngươi làm gì chỉ có ta mới có thể quyết định. Ngươi không cần phải gấp, nếu ta không nói ra yêu cầu trước khi ngươi làm hết thảy cũng không được tính đó. Không tệ, ta rất muốn giết những người kia, nhưng đó là cừu hận của ta, là một nam nhân, ta nhất định phải dựa vào lực lượng của mình để báo thù. Chuyện của bọn họ không cần ngươi phải quan tâm. Ba chuyện này tạm thời chưa cần thiết, đợi đến lúc ta cần, tự nhiên ta sẽ triệu hoán ngươi. Tốt rồi, bây giờ ngươi có thể về.

Tề Nhạc cũng là do phân tích lợi và hại mới quyết định như vậy. Không tệ, nếu để Ngưu Ma Vương báo thù cho mình, hoặc là phụ trợ chính mình báo thù, nhất định sẽ phi thường thuận lợi. Nhưng mà nếu như vậy, tựa hồ hết thảy liền trở nên không còn ý nghĩa. Như cừu hận với Vũ Mâu và Giáo Hoàng, nếu như không thể tự thân động thủ, tất nhiên sẽ thương tiếc cả đời. Dùng thực lực của mình để báo thù mà không có khả năng sao? Chỉ cần lực lượng của mình tăng lên đủ mạnh, nhất định có thể thành công, cần gì phải nhờ Ngưu Ma Vương làm. Đã có ba chuyện hứa hẹn của hắn, chính mình có tương đương với ba mạng. SO với để hắn trợ giúp mình báo thù thì tốt hơn rất nhiều. Huống chi, ở dĩ Tề Nhạc để cho Ngưu Ma Vương làm việc giúp mình, sau đó mới giúp hắn tìm kiếm Xi Vưu cướp lấy Bàn Cổ phủ tự nhiên là có mục đích. Xi Vưu đạt được Bàn Cổ phủ đối với Tề Nhạc mà nói đúng là có uy hiếp rất lớn, đối với thần thú thời đại này cũng thế, nhưng so với Ngưu Ma Vương thì vẫn còn kém rất nhiều, chỉ cần nhân loại đủ thông minh, để cho những tiểu kỳ lân kia lớn lên, cho dù là có Bàn Cổ phủ, Xi Vưu cũng chưa chắc có thể tạo được bao nhiêu thương tổn. Sự xuất hiện của hắn, hiển nhiên là ông trời đã an bài tốt, đã như vậy, chính mình cần gì phá hư cân đối của thời đại này.

Xét về góc độ nội tâm, Tề Nhạc căn bản không có nghĩ tới phải trợ giúp Ngưu Ma Vương lấy được Bàn Cổ phủ, hắn biết rõ, tuy lĩnh vực đồng sinh cộng tử đủ để uy hiếp Ngưu Ma Vương. Nhưng mà bây giờ Ngưu Ma Vương quá cường đại, hắn lại ở trong thân thể mình, mặc dù là bị sai khiến, nhưng mà giống như một cái u ác tính lúc nào cũng có thể bộc phát. Bởi vậy, chính mình sớm muộn gì cũng phải giải quyết vấn đề này. Nếu để cho hắn lấy được Bàn Cổ phủ, chỉ sợ chính mình liền thật sự vĩnh viễn không có khả năng chiến thắng hắn. Ba chuyện sao? Hắc hắc, tối đa ta liền cho ngươi làm hai chuyện, một chuyện cuối cùng không cần ngươi làm, như vậy không phải là ngươi không có cách nào bắt ta dẫn ngươi đi tìm Xi Vưu rồi hả? Tề Nhạc xấu xa nghĩ.

Hai người Ngưu Ma Vương và Tề Nhạc mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, ai cũng không biết đối phương đang tính toán gì.

Ngưu Ma Vương không tiếp tục nói chuyện cùng Tề Nhạc, trực tiếp về trong cơ thể hắn tiếp tục tu luyện. Mà Tề Nhạc cũng liên lạc với Tiểu Bằng ở phía sau. Bất quá, gần đây trong lòng hắn một mực có chỗ nghi hoặc, kể từ khi Giải Trữ nói chuyện cùng mình, vẫn ở trong trạng thái mê man, tuy Tề Nhạc cũng từng có mấy lần thức tỉnh hắn nhưng từ đầu đến cuối lại không thể thành công.

Cưỡi trên lưng Tiểu Bằng, Tề Nhạc rất nhanh liền trở về tổng bộ của Thổ tộc, tại thời điểm hắn trở về không có chú ý, vừa vặn gặp được bốn người Y Nhược, Thanh Long, Bạch Hổ cùng Như Nguyệt đang dùng thần long biến, tuy tiêu hao không nhỏ nhưng nàng là một trong những thủ hộ thần mạnh nhất, lại lo lắng Tề Nhạc cùng Xi Vưu chiến đấu, cho nên với tư cách người dẫn đường mang theo ba người đến trợ giúp Tề Nhạc.

Nhìn thấy Tề Nhạc bình yên vô sự, đám người Y Nhược vui mừng quá đỗi, một chuyến năm người một lần nữa trở về Thổ tộc. Trên đường, Tề Nhạc đem chuyện trước khi chiến đấu cùng Xi Vưu cặn kẽ giảng thuật một lần. Còn chuyện của Ngưu Ma Vương hắn lại không nói đến. Xi Vưu phục sinh khiến cho đám người Y Nhược không khỏi khẩn trương. Tuy nhiên lúc này đây đám người Tề Nhạc bọn hắn đã lấy được thắng lợn cực lớn, dưới tình huống không tổn thất một người đã làm cho Cửu Lê tộc mất đi mấy ngàn sức chiến đấu, còn làm cho Xi Vưu tạm thời ly khai, cho nhân loại nhiều thời gian chuẩn bị hơn. Nhưng Xi Vưu dù sao cũng là viễn cổ Ma Thần! Hắn lại chiếm được Bàn Cổ phủ, đối với nhân loại mà nói, cái uy hiếp này là cực kỳ to lớn.

Sau khi trở lại Thổ tộc Tề Nhạc trước tiên đi kiểm tra tình hình các thành viên Sinh Tiếu quân đoàn của mình. Tất cả đều rất tốt, đại đa số tinh thần còn rất hưng phấn. Bất kể là chiến sĩ Thủ Hộ Thần Sinh Tiếu hay đám thanh niên đến từ Tứ Đại Gia Tộc đều không sợ trời không sợ đất. Trong thời đại của bọn họ giết người là hành vi phạm pháp, lần đại chiến với Cửu Lê tộc này ban đầu họ còn gặp chút khó khăn, nhưng trong quá trình trận đấu tiếp diễn các thành viên càng phối hợp ăn ý, trải qua rèn luyện khí chất bọn họ có sự nâng cao rõ rệt. Lần tập huấn một tháng trước đó đã giúp họ nhận ra rằng, bất kể thời điểm nào chỉ cần rảnh rỗi đều phải lấy lại sức khỏe tinh thần thì mới có thể ứng biến với mọi tình huống sẽ ra.

*****

Vậy nên vừa mới trở lại tất cả đã bắt đầu tập luyện, chỉ duy nhất có các chiến sĩ Thủ Hộ Thần Sinh Tiếu đợi Tề Nhạc quay lại.

Tự nhiên đúng là năng lực tạo hóa siêu phàm của Đoạt Thiên, Tề Nhạc tuy tiêu hao không ít năng lượng, kinh mạch cũng chịu không ít tổn hại, nhưng chỉ sau một ngày hắn đã hoàn toàn hồi phục, lúc này tuy hắn rất thoải mãi nhẹ nhõm nhưng vẫn có chút lo lắng. Hắn lo Cửu Lí tộc sau khi bị tổn hại nặng nề như vậy, nhất là Xi Vưu bị Ngưu Ma Vương uy hiếp liệu có còn dám ở lại trốn nhân gian giằng co tranh đấu với nhân loại không? Nếu như Cửu Lí tộc đi rồi Sinh Tiếu quân đoàn của mình biết dựa vào đâu để tiếp tục tập luyện? Hung thú rõ ràng là không được rồi, tuy có được Kim Sí Đại Bằng Điêu nhưng lúc này so với Thần thú thì Hung thú vẫn chiếm thế thượng phong, ngộ nhỡ bọn chúng thật sự muốn đối phó Sinh Tiếu quân đoàn của ta thì chắc chắn khó tránh khỏi tổn hại lớn. Vì thế bọn chúng không thích hợp. Lúc này chỉ có thể ngồi đợi động tĩnh của Cửu Lí tộc thôi.

- Tề Nhạc còn vẫn còn tu luyện sao?

Có giọng nói của Y Nhược truyền đến.

Tề Nhạc vội đứng dậy chạy ra mở cửa,

- Mẹ, con không sao rồi.

Y Nhạc mỉm cười bước vào phòng, nói:

- Thông báo cho con một tin tốt.

Tề Nhạc máy động trong lòng:

- Cửu Lê tộc rút lui rồi sao mẹ?

Y Nhược gật đầu nói:

- Cũng phải mà cũng không phải. Quân đội Cửu Lê tộc tuy đã rút lui nhưng bọn chúng lui không xa. Hôn nay ta và Huyền Vũ đã đích thân đi thăm dò nơi đóng quân của bọn chúng. Tiếng thần khí va chạm quả là đáng sợ! Toàn bộ thung lũng ở đó đã bj hủy diệt hoàn toàn. Sau đó bọn ta có đi tra tìn cẩn thận tung tích quân đội Cửu Lê tộc đó. Hiện tại bọn chúng đóng quân ở một khu đất bằng cách thung lũng đó khoảng trăm dặm. Không biết có phải do quân đội của con hủy diệt thung lũng làm chúng khiếp sợ hay không nhưng như chúng ta thấy thì quân đội Cửu Lê tộc có khoảng bốn vạn năm nghìn quân thì đã suy yếu mất một phần mười. Lúc này bọn chúng đang hồi phục nên tạm thời không thể tấn công quân ta được. Đây quả là tin tốt.

Thật ra số quân Cửu Lê tộc bị thương trong tay Sinh Tiếu quân đoàn nhiều nhất cũng chỉ có ba nghìn, mà chủ yếu là do hai lần tấn công của Xi Vưu, và cả lần hủy diệt thung lũng mới có thể khiến Cửu Lê tộc tổn hại nặng nề như vậy.

Nghe Y Nhược nói vậy Tề Nhạc trở nên hưng phấn, chỉ cần Cửu Lê tộc không rút quân hoàn toàn là được rồi. Như vậy Sinh Tiếu quân đoàn có thể tiếp tục tập luyện dưới sự uy hiếp của bọn chúng. Xi Vưu bị thương nặng, lúc này nhất định đang lo Ngưu Ma Vương truy đuổi mình, hơn nữa hắn ta cũng phải trị thương, nên không thê giúp đám thuộc hạ của mình được. Số mệnh Cửu Lê tộc đó sao quan trọng bằng tính mạng của mình. Chỉ cần Xi Vưu không có ở đó mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rồi.

Nghĩ đến đây Tề Nhạc đã tự có dự định, hắn quay sang nói với Y Nhược:

- Mẹ, mẹ không thấy lúc này là thời cơ tốt sao?

Y Nhược sững người:

- Thời cơ tốt gì?

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Bấy lâu nay đều là Cửu Lê tộc áp đảo nhân loại. Lần này có phải đã đến lượt chúng ta chủ động xuất kích không?

Y Nhược kinh hoàng, bởi vì Cửu Lê tộc thế mạnh, trước giờ bà chưa từng nghĩ đến vấn đề này, thấy Tề Nhạc đề xuất như vậy, tim bà không khỏi đập thình thịch. Phải rồi! Hôm qua Sinh Tiếu quân đoàn của Tề Nhạc giành được chiến tích lớn như vậy, đã minh chứng họ có thể đánh bại Cửu Lê tộc. Có Tề Nhạc và đám bằng hữu của nó làm chủ lực, mọi thứ đều là có thể.

Tề Nhạc thấy Y Nhược có chút do dự thì nói tiếp:

- Con có thể khẳng định, trong vòng một tháng, thậm chí lâu hơn Xi Vưu sẽ không xuất hiện. Chỉ cần không có hắn, con tin rằng Sinh Tiếu quân đoàn của con có thể giúp nhân loại tứ tộc tiêu diệt thế lực của Cửu Lê tộc. Cửu Lê tộc đó tuy lớn mạnh, nhưng số lượng có hạn. Nếu như con đoán không sai thì trận đánh này bọn chúng không dốc toàn quân toàn lực thì ít nhất cũng phải đến quá nữa số quân trong tộc. Mà thời gian cần để đào tạo một chiến sĩ không phải là ít. Chỉ cần làm suy yếu đối phương trước khi Xi Vưu xuất hiện thì nhân loại có thể lại nắm giữ vị trí làm chủ rồi, sẽ có một ngày tiêu diệt hoàn toàn Cửu Lê tộc. Chủ đông tấn công là cách tốt nhất. Chứ nếu cứ như rùa rụt cổ thế này thì e chỉ đợi đến khi Thần thú tiêu diệt được Hung thú nhân loại mới có thể đứng dậy. Chỉ là không biết liệu con người có thể đợi đến lúc đó được không.

Y Nhược gật đầu nói:

- Được, nghe theo con. Cũng nên thử uy lực của đám vũ khí mà con mang về. Không biết tại sao nhưng mẹ cảm nhận được sức sống dồi dào từ con. Xét về thực lực, tuy con có tiến bộ rất nhanh nhưng so với mẹ vẫn có khoảng cách nhất định, cho dù con sử dụng Hiên Viên Kiếm thì cũng phải cật lực mới đánh thắng được mẹ hoặc là hai bên bất phân thắng bại. Nhưng mẹ lại không có được quyết tâm chiến đấu mạnh mẽ như con, có thể là do thời gian mẹ ở trốn nhân gian này quá lâu rồi. Chỉ cần có con mẹ sẽ trở nên càng thêm tự tin.

Tề Nhạc nhìn Y Nhược, ánh mắt trở nên dịu dàng, tâm trạng hắn hôm nay quả thực rất tốt, không những nhận được tin Cửu Lê tộc không rút quân hoàn toàn mà hơn nữa cuối cùng mình cũng khôi phục thị lực. Đây có thể nói là song hỷ lâm môn. Lúc này hắn đã có rất nhiều dự tính, đầu óc cũng minh mẫn hơn nhiều so với lúc ở thời Viễn Cổ Cự Thú.

- Mẹ, con nghĩ con không thể tham gia trận đấu lần này rồi.

Tề Nhạc nói.

Y Nhạc sững người:

- Tại sao? Lẽ nào con....

Tề Nhạc vội kéo tay Y Nhược nói:

- Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, con không tham gia trận đấu lần này là có nguyên do. Bởi vì thời đại đó của bọn con vẫn còn có chút việc phải xử lỹ. Vì thế con phải đi một chuyến. Nhưng mẹ yên tâm, chỉ mình con đi thôi, còn Sinh Tiếu quân đoàn, bao gồm cả mười hai chiến sĩ Thủ Hộ Thần Sinh Tiếu vẫn ở lại. Có bọn họ là đủ rồi. Lần này con đi có lẽ phải mất một thời gian, nhưng mẹ yên tâm, con sẽ nhanh chóng trở lại.

Y Nhược nhìn Tề Nhạc cau mày nói:

- Con à, mẹ càng ngày càng thấy con khó hiểu. Rốt cuộc trong đầu con đang nghĩ gì vậy? Lẽ nào con không thấy, có con và Hiên Viên Kiếm của con chúng ta càng dễ dàng tiêu diệt kẻ địch sao?

Tề Nhạc thở dài nói:

- Mẹ, có lẽ con có được Hiên Viên Kiếm là do ông trời sắp đặt. Nhưng mẹ đã từng nghĩ, dù thế nào thì con cũng không phải thuộc về thời đại này, nếu như con tham gia quá nhiều vào thời đại này thì sẽ ảnh hưởng đến thế giới này, thậm chí cũng gây bất lợi cho thời đại của con. Đó không phải điều con muốn chứng kiến. Con chỉ có thể giúp sức cho chiến thắng của nhân loại, mẹ hiểu con chứ? Lần này con nhất định phải đi.

Thấy Tề Nhạc kiên quyết như vậy Y Nhược cũng không nói được gì nữa, dù thế nào thì có Sinh Tiếu quân đoàn, sức chiến đấu của hơn trăm quân đó cũng vượt qua số anh hùng của các tộc khác.

*****

Nếu như bà biết các thành viên của tiểu đội Sinh Tiếu này ai nấy đều có cự thú Kim Sí Đại Bằng Điêu thì sẽ nghĩ gì. Tề Nhạc đương nhiên là không nói cho bà biết, phải cố giữ không phá vỡ thế cân bằng của thời đại này mà vẫn có thể hỗ trợ cho việc luyện binh mới là điều mà Tề Nhạc mong muốn.

Y Nhược đi rồi. Tề Nhạc mới dùng tinh thần lực gọi mười hai chiến sĩ Thủ Hộ Thần cùng với Thương Băng, Thực Vật Hồn, Tuyết Nữ và Cơ Đức đến phòng của mình.

Tuy căn phòng Y Nhược sắp xếp cho hắn không nhỏ, nhưng bỗng nhiên thêm mười sáu người đến làm cho căn phòng trở nên chật kín.

Nhìn bộ dạng ai nấy đều tinh thần sáng lạng Tề Nhạc không khỏi có chút bất ngờ, hắn mỉm cười nói:

- Nhìn các người có vẻ rất phấn chấn nhỉ!

Quản Bình mỉm cười nói:

- Trận chiến hôm qua quả là sảng khoái, hôm nay thần vẫn còn muốn xông trận nữa. Cuộc tập huấn trước đó quả thực gian khổ, nhưng đến nay bọn thần mới nhận thấy, sự gian khổ lúc đó quả là không uổng. Người đã dùng cạn năng lượng tự nhiên của mình để bồi dưỡng thân thể bọn thần, gia tăng sức mạnh cho bọn thần. Sức mạnh mà bọn thần sử dụng trong trận đấu ngày hôm qua giống như có được sự dung hòa vậy. Thực lực mọi người đều ngang nhau. Mỗi người đều cảm nhận được thực lực của mình có sự gia tăng. Hơn nữa, sau khi được cải thiện từ nguồn năng lượng tự nhiên của người, bọn thần càng nhanh chóng hồi phục. Trận chiến ngày hôm qua đến phút cuối quả thật là quá kịch liệt, mọi người còn bị thương nhỏ, nhưng sáng nay sau khi tu luyện năng lượng toàn thân đã được phục hồi, thậm chí những vết thương trên người cũng biến mất, năng lượng tự nhiên này, quá thần kỳ rồi.

Đến một người luôn yên tĩnh như Quản Bình mà cũng nói như vậy, những người khác phấn chấn thế nào thì không cần phải nói nữa. Những ánh mắt lãnh đạm nhìn Tề Nhạc trước đó nay cũng thêm mấy phần tôn kính.

Tề Nhạc khẽ mỉm cười nói:

- Chỉ cần mọi người thấy chuyến đi đến thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú này không uổng công thì ta đã mãn nguyện rồi. Chiến đấu nhất định vẫn còn nữa. Vừa rồi mẹ ta có nói với ta, Cửu Lê tộc không phải hoàn toàn rút lui, mà chỉ đóng quân ở một nơi xa hơn, với lời kiến nghị của ta quân đội nhân loại ở đây sẽ nhanh chóng chủ động tấn công. Các người sẽ lại tiếp tục chiến đấu với Cửu Lê tộc. Có cái cho các ngươi đánh đó. Ta nghĩ chắc các người biết tại sao ta lại muốn các người ở lại tiếp tục chiến đấu. Mục đích là để các người có thể nâng cao thực lực dưới áp lực trận đấu lần này. Các chiến sĩ Thủ Hộ Thần Sinh Tiếu chúng ta thực lực vốn đã rất mạnh rồi, muốn thông qua trận đấu gia tăng hiệu quả e là không nhiều khả năng. Nhưng quá trình chiến đấu sẽ ở một mức độ nào đó giúp nâng cao kĩ thuật và khí thế chiến đấu. Hơn nữa tiểu đội Sinh Tiếu của chúng ta sẽ có được rất nhiều thu hoạch trong quá trình chiến đấu này. Các người phải nhớ rằng chúng ta đến đây chiến đấu không phải thực sự để hủy diệt Cửu Lê tộc, đó không phải sứ mệnh của chúng ta. Vì thế trong các trận đấu tiếp theo nhiệm vụ của các đội trưởng trong các tiểu đội chiến đấu sẽ càng thêm nặng nề. Bởi vì những người đó phải chịu trách nhiệm bảo vệ các thành viên trong tiểu đội. Giữ chức đội trưởng này chủ yếu là các thanh niên của tứ đại gia tộc. Lần tập huấn này đã có nhiều thay đổi. Vì dù sao Thủ Hộ Thần của Sinh Tiếu chúng ta thực lực vẫn còn yếu mỏng, vì thế phải không ngừng gia tăng. Muốn những người thanh niên này trở thành người của chúng ta thì trước tiên chúng ta phải bỏ công sức. Ta hy vọng các người có thể coi những thành viên trong tiểu đội như người thân của mình. Chỉ có dùng tâm đối đãi người thì mới có thể giành được sự chân thành của họ. Nhiều người ở đây tuổi còn lớn hơn ta, nên ta nghĩ đạo lý này ta không cần nói nhiều nữa. Còn nữa, trong quá trình chiến đấu, các người đừng mong giết được nhiều kẻ địch mà phải cố gắng không gây thương vong cho ai. Bị thương thì không nói, nhưng nhất định không được gây thương nặng và đặc biệt là không được lấy tính mạng họ. Những người thanh niên này khó khăn lắm mới trở nên mạnh mẽ đến vậy, mỗi người họ đều là bảo bối của chúng ta. Sau này khi trở lại thời đại của chúng ta, vẫn còn phải dựa vào họ để nâng cao sức mạnh của chúng ta.

Như Nguyệt nhìn Tề Nhạc nói:

- Tề Nhạc, có chàng thống lãnh điều phối, có lẽ không có gì để chúng ta cần phải chú ý nhiều đâu.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Cũng chính vì ta sắp phải đi rồi nên mới nhắc nhở để các người chú ý hơn thôi.

Như Nguyệt kinh ngạc trong lòng:

- Gì chứ? Chàng sắp đi sao? Chúng ta đã cảm nhận được nguy hiểm của thời đại này, một mình chàng rời đi chúng ta sao yên tâm được? Chàng muốn đi đâu?

Tề Nhạc cười ha ha nói:

- Đi một nơi nhất đinh các người không phải lo lắng. Ta phải trở lại thời đại của chúng ta một chuyến, hơn nữa còn phải đi một thời gian.

Vừa nói, ánh mắt Tề Nhạc lại chuyển sang Xương Kiệt nói:

- Lúc đầu ta đã đồng ý với ngươi sẽ đưa Tiểu Lâu cô nương đến thời đại này ngắm cảnh. Ngươi có lẽ cũng được chiêm ngắm phong cảnh ở thời đại Viễn Cổ Cự Thú đẹp đến thế nào rồi nào rồi. Ta nghĩ, nơi này rất thích hợp với những người thích cảm giác tự nhiên như cô ấy. Hiện giờ nơi này của ta đã ổn định rồi, tập huấn thời kỳ đầu cũng đã kết thúc, đã đến lúc nên đón cô ấy đến rồi. Mấy ngày trước đây quả là ta có chút bị thù hận làm lu mờ, có thể là do có được lượng lớn năng lượng tự nhiên ở thời đại này nên tâm trạng của ta giờ đã trở bình ổn trở lại rồi. Đương nhiên, trước khi thù hận được giải quyết thì nó vẫn tồn tại. Nhưng ta bảo đảm với các người ta tuyệt đối không tiếp tục chìm đắm trong thù hận. Tập đoàn kỳ lân đã gần như đi vào hoạt động rồi. Lần này ta đi cũng là để mang số hoa quả lấy được ở đây về đó. Chuẩn bị chính thức tiêu thụ. Số hoa quả nguyên sinh độc nhất vô nhị này nhất định sẽ có được thành công ở thời đại của chúng ta. Muốn thật sự đánh bại kẻ thù thì không chỉ là những chiến tích ở trên chiến trường mà còn phải ở các phương diện khác nữa. Tập đoàn kỳ lân này ta nhất định sẽ làm tốt. Như Nguyệt, ta vẫn còn nợ nàng hai tỷ nữa. Không vận hành được đám kỳ lân này, cho dù nàng không để ý, nhưng ca ca nàng nhất định sẽ không tha cho ta.

Nghe Tề Nhạc nói như vậy, Như Nguyệt lập tức nhẹ nhõm trở lại. Nhưng, từ ánh mắt của cô có thể thấy rất rõ ràng, cô không nỡ rời xa Tề Nhạc!

Tề Nhạc nghiêm mặt nói:

-Sau khi tôi đi, chuyện ở đây do mọi người thương lượng quyết định. Anh Quản Bình có trình độ học vấn cao nhất, Như Nguyệt kinh nghiệm ở mọi phương diện tương đối phong phú, chủ yếu dựa vào mọi người. Một khi mọi người chia nhau ra, quyết định sau cùng cũng do hai người. Chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta là một thể, bất kể lúc nào, nhất định phải chú ý tới sự an toàn của mọi người trước nhất.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-360)