← Ch.236 | Ch.238 → |
Người quản lý bảo an nói:
- Chính là anh ta, nói tiếp thật mất mặt, vừa rồi chúng tôi cho mười anh em xông lên đều không thể bắt anh ta lại được. Cho nên mới mời các anh tới.
Lý Dương đưa mắt nhìn qua Tề Nhạc nhắm mắt lại lần nữa, nói:
- Tôi hy vọng được biết rõ nguyên nhân.
Quản lý bảo an đem chuyện xảy ra kể đơn giản lại, sau khi nghe hắn nói thì sắc mặt Lý Dương biến hóa, vỗ vỗ vai quản lý bảo an, nói:
- Huynh đệ, thực xin lỗi. Chuyện này cảnh sát không quản được.
- À? Lý đội trưởng, chuyện này anh thật không quản?
Quản lý bảo an có chút phát mộng, đây là lần đầu tiên hắn nghe Lý Dương dùng ngữ khí này nói chuyện. Bọn họ quen nhau không phải mới một hai ngày a.
Lý Dương nói lời thấm thía:
- Tôi chỉ có thể nói cho anh biết hai chuyện, thứ nhất, người này ngay cả bộ trưởng cảnh sát cũng không dám bắt. Thứ hai, trong những gì tôi biết về anh ta thì anh ta tuyệt đối không có người thân thích. Nhưng cho dù có đặt một tòa núi vàng trước mặt thì anh tuyệt đối không động tâm. Cách anh tốt nhất nên làm chính là dựa vào lời của anh ta nói mời chủ tịch ra đây, tôi biết rõ chủ tịch của anh là người bận rộn. Nhưng mà thân phận anh ta không phải chuyện đùa. Cho dù anh ta thật sự làm cái gì ở đây cũng không ai dám nói cái gì cả.
Người có được huy chương kim cương thủ hộ là nghĩa gì Lý Dương rất hiểu. Có thể xử phạt Tề Nhạc hoặc là nói quyền thẩm phán Tề Nhạc thì chỉ có bộ ngoại giao mà thôi. Tình hình chung mà nói những người giữ huy chương kim cương thủ hộ như Tề Nhạc có rất nhiều đặc quyền, mà mỗi một vị có được huy chương kim cương thủ hộ đều phải thông qua vô số lần xét duyệt, dùng đặc quyền mà nói thì người giữ huy chương kim cương thủ hộ sẽ cần tiền tài sao?
Người quản lý bảo an thấy Lý Dương rời đi thì trong nội tâm lập tức bối rối, xem ra thân phận người tóc bạc dưới đất kia có thân phận không đơn giản. Lý Dương nói vậy làm hắn hiểu được rất nhiều thứ. Lập tức vội vàng cho các nhân viên bảo an canh chừng Tề Nhạc, mà chính hắn thì đi báo cáo cấp trên.
Các nhân viên tập đoàn Kim Cốc có tố chất rất cao, tuy Tề Nhạc ngồi trong đại sảnh nhìn có vẻ khác thường nhưng đại đa số người cũng chỉ nhìn vài cái rồi đi làm việc của mình.
Thời gian không dài, dưới sự dẫn dắt của nhân viên quản lý bảo an dẫn theo một trung niên nhân từ thang máy đi tới chỗ của Tề Nhạc.
- Tề tiên sinh ngài khỏe chứ, không biết chúng ta có thể bàn vài câu không?
Trung niên nhân nhìn qua Tề Nhạc cũng âm thầm kinh ngạc, trong nội tâm thầm nghĩ người trẻ tuổi này bất luận là diện mạo hay khí chất đúng là có vài phần giống với tổng giám đốc, chỉ có điều tướng mạo hơi bình thường. Nếu như nói hắn là đứa bé mà vợ chồng giám đốc mất tích bấy nhiêu nay thì vẫn cảm thấy khó tin tưởng nổi. Dù sao tướng mạo vợ chồng tổng giám đốc phi thường xuất chúng a, mà người trẻ tuổi này còn kém rất nhiều.
Tề Nhạc lạnh nhạt nói:
- Anh có thể làm chủ sao?
Trung niên nhân nói:
- Tôi là tổng giám đốc văn phòng Trần Tân, sự vụ của tổng giám đốc do tôi an bài. Tôi cũng xin lỗi ngài trước vì việc làm của các nhân viên. Bây giờ có thể mời Tề Nhạc tiên sinh tới phòng hợp của tôi được hay không? Tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với tổng giám đốc. Ít nhất có thể thông qua điện thoại cho ngài trò chuyện với tổng giám đốc trước nhé, được không?
Tề Nhạc chậm rãi mở hai mắt ra nhìn qua Trần Tân rồi gật đầu, nói:
- Được rồi.
Rồi hắn đứng lên đi theo Trần Tân đi vào trong cao ốc.
Trần Tân vừa dẫn theo Tề Nhạc vào trong thang máy, trong nội tâm vừa suy nghĩ thân phận của người trẻ tuổi này. Vốn tập đoàn trừ những chuyện quan trọng thì không cần hắn ra mặt. Nhưng mà hắn vô cùng quen thuộc Lý Dương vừa rời đi kia, biết rõ Lý Dương trong giới cảnh sát có bao nhiêu thực lực và chỗ dựa. Nhưng hắn cũng không dám bắt người trẻ tuổi này thì xem ra bối cảnh sau lưng người này rất cứng. Phải biết rằng nơi này là Kinh Thành. Cái khác không nói dùng tài lực tập đoàn Kim Cốc có thể giải quyết rất nhiều chuyện, nhưng nếu chuyện liên quan tới quan trường thì cho dù là tập đoàn lớn cũng không thể không cẩn thận. Vạn nhất người trẻ tuổi là thái tử đảng đã có thể không dễ làm. Tuy nghe hắn nói mình là Tề Nhạc nhưng mà người ta cũng không có tới nhận thân thích, tuy tổng giám đốc một ngày kiếm cả tỷ nhưng cũng chỉ thông qua điện thoại truyền hình mà giải quyết công việc thôi, hiển nhiên đây là cách tốt nhất. Ít nhất tổng giám đốc sẽ không vì thanh niên này mà xảy ra vấn đề.
Tề Nhạc hiện tại cũng không có tâm tình gì chú ý tới cảnh chung quanh, dưới sự dẫn dắt của Trần Tân đi thẳng tới một phòng hợp ở tầng mười một. Phòng hợp này không lớn nhìn chỉ có thể dung nạp được mười người mà thôi. Nhưng phương tiện bên trong phi thường hoàn mỹ. Trần Tân nhìn Tề Nhạc làm ra thủ thế mời, thỉnh hắn ngồi xuống, nói:
- Tề tiên sinh, xin ngài ở chỗ này chút chờ một chút, tôi sẽ đi liên hệ với tổng giám đốc đã, sau khi liên lạc được với tổng giám đốc sẽ thông báo cho ngài.
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, đây chính là phong cách xử sự của Tề Nhạc, Trần Tân khách khí như vậy hắn tự nhiên sẽ không dùng phương pháp côn đồ giải quyết, gật đầu nói:
- Thỉnh nhanh lên đi, cám ơn.
Trần Tân đi rồi thì gian phòng hợp chỉ còn lại một mình Tề Nhạc đang ở bên trong. Nếu như là bình thường thì trong loại hoàn cảnh chờ đợi yên tĩnh này Tề Nhạc nhất định sẽ bắt đầu tu luyện, cho dù là bao nhiêu thời gian hắn cũng tranh thủ tăng thực lực của mình lên. Nhưng mà hiện giờ hắn có thể yên tĩnh tu luyện được sao? Tuy hắn cũng biết chính mình vừa rồi làm không thỏa đáng. Nhưng mà hắn không có biện pháp a! Đột nhiên đạt được tin tức của cha mẹ và hắn cũng có khát vọng thân tình bao nhiêu năm qua nên không nhịn được a. Lúc này trong lòng của hắn cảm xúc như ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn), tư vị nói không nên lời là cảm giác gì.
Tề Nhạc đang lẳng lặng chờ đợi nhưng trong đại sảnh Kim Cốc bên dưới có một đám người đi vào. Hơn hai mươi người cầm thùng chứa dụng cụ và mặc trang phục sửa chữa điện đi vào trong. Những người này nhìn sắc mặt rất âm trầm, nhìn qua nhân viên bảo an chào đón thì người cầm đầu phất tay với đám người sau lưng và dừng lại.
- Xin hỏi, các vị tới tiến hành bảo trì sửa chữa sao?
Bảo an khách khí hỏi.
Người cầm đầu gật gật đầu, nói:
- Vâng, chúng tội nhận được thông báo là tới tiến hành sửa chữa bảo trì thang máy.
Bảo an gật gật đầu, nói:
- Xin chờ một chút, tôi sẽ thông báo với người công trì dẫn các vị đi.
Người cầm đầu đáp ứng một tiếng nhìn thấy bảo an rời đi, hắn rất tự nhiên đem tay đặt lên miệng tỉnh táo nói qua thiết bị truyền tin.
*****
- Một tổ, tổ hai, phân biệt phong tỏa lầu chính cùng các con đường liên kết với các hướng ra ngoài khác, ba tổ khống chế bãi đổ xe dưới đất. Cấm bất luận kẻ nào xuất nhập. Tổ bốn khống chế cửa chính, tổ năm tới tổ mười chuẩn bị cùng tôi xông vào. Tổ đặc biệt chuẩn bị, bắt được mục tiêu sau đó phải rút đi không được sai sót chút nào.
Sau khi bàn giao một câu hắn mang theo hơn hai mươi người đi vào đại sảnh.
- Các người làm gì? Nhân viên sửa chữa không được tiến vào thang máy của nhân viên công ty.
Một bảo vệ ngăn cản đám người này. Nhưng mà trả lời hắn chính là phốc một tiếng. Một họng súng đen ngòm mang theo thiết bị giảm thanh bắn ra và lưu lại một lỗ máu trên ngực của nhân viên bảo an.
Nữ nhân viên đại sảnh phát hiện tình huống không tốt, mắt thấy bảo an ngã xuống thì phát ra tiếng thét lên.
Hơn hai mươi thợ sửa chữa trước kia lúc này lấy vũ khí của mình trong thùng dụng cụ ra, những họng súng dài ngắn cũng hình thành mạng lưới phong tỏa trong đại sảnh. Khả năng bắn của bọn họ rất chính xác. Lưới hỏa lực phủ khắp địa sảnh, người trong đại sảnh không còn lại bao nhiêu người. Lúc này cửa lớn có mười người phong tỏa lại. Tất cả vũ khí đều có thiết bị gắn súng giảm thanh, trong quá trình đồ sát không phát ra bao nhiêu âm thanh lớn cả.
Hơn hai mươi người này vừa giết người nhưng giống như vừa giết những con kiến, bọn giết người này không chút dừng lại mà đi vào thang máy dành cho nhân viên công ty. Bọn này vừa tiến vào thang máy lập tức ấn vào cái nút lên tầng cao nhất, thang máy rất lớn vừa vặn có thể dung nạp toàn bộ những kẻ này. Nhưng làm cho bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn là cái nút lên tầng cao nhất không có phát sáng, thang máy cũng duy trì chế độ đứng yên.
Bĩu môi, người cầm đầu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Bọn bảo an chỉ có phương pháp như vậy? Lão tam, giao cho anh đấy, hai mươi giây.
- Vâng.
Một tên nhỏ gầy từ sau lưng đi lên trước, tháo cái mũ trên đầu của mình xuống, không ngờ là một tên da đen, đôi bàn tay của hắn phi thường tinh xảo mà lấy trong thùng dụng cụ của mình vài thứ quái dị, nhanh chóng kết nối với sóng điện tử của thang máy điều chỉnh cái gì đó.
Hai mươi giây qua rất nhanh, một tiếng đinh nhỏ vang lên và số một trăm hai mươi sáng lên. Thang máy nhanh chóng mang những người này lên rất nhanh.
Tiếng còi cảnh sát không hề báo hiệu vang lên bên ngoài đại sảnh Kim Cốc, cao ốc Kim Cốc là tổng bộ của tập đoàn Kim Cốc, biện pháp bảo an phi thường tốt nhưng những tên giết người này động tác quá nhanh, nhưng mà cameras giấu trong góc cũng ghi được hành động của bọn này. Bảo an của phòng giám sát cũng hành động, với tư cách bộ đội đặc chủng bọn họ cũng nhìn ra đám người này rất chuyên nghiệp. Đầu tiên bọn họ báo động và kế tiếp báo cảnh sát. Tất cả bảo an của tập đoàn Kim Cốc nhanh chóng tập trung ở phòng giám sát. Bọn họ cũng có được súng ống, đương nhiên không giống như bọn giết người này, súng ống của họ là hợp pháp.
Tề Nhạc đang ngồi trong phòng hợp đột nhiên nghe được tiếng còi cảnh sát vang lên thì giật mình, trong nội tâm thầm nghĩ chẳng lẽ là đối phó mình sao? Không, không thể nào! Vừa rồi Lý Dương đã nói rất rõ ràng mình sẽ không chính thức sinh ra xung đột với người trong Kim Cốc a, bọn họ báo cảnh sát thế này xem ra là gặp chuyện không may.
Trên tầng một trăm hai mươi của cao ốc Kim Cốc. Trong một văn phòng hoa lệ có một cô gái hai mươi bảy hai mươi tám tuổi mặc trang phục công sở màu xanh da trời đang chỉ vào chương trình học kinh tế của một cô gái mặc áo trắng. Nếu như Tề Nhạc ở chỗ này nhất định sẽ kinh ngạc nhận ra nữ nhân đang giảng bài chính là Nguyệt Quan vừa tách ra không lâu. Lúc này trên mặt Nguyệt Quan nhiều hơn mắt kính viền vàng, nhìn nàng mang theo vài phần phong cách người trí thức. Mà cô gái ngồi trên ghế sô phá là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, nhìn gương mặt có chút tinh quái. Một đôi mắt to tròn tràn ngập hoạt bát.
- Chị Nguyệt Quan, chúng ta nghỉ ngơi một lúc được không? Ở chỗ của em có chocolate của cha mua từ Italy mang về đấy. Có muốn ăn một chút không?
Thiếu nữ nịnh nọt nhìn qua Nguyệt Quan.
Nguyệt Quan tức giận nói:
- Oánh Oánh, đã nói với em nhiều lần rồi mà, khi học phải gọi chị là lão sư, còn chưa học được bao nhiêu phút đâu, tại sao em bướng bỉnh như vậy chứ. Bản thân lão sư có rất nhiều việc bận rộn đấy, nếu như không phải thiếu nợ nhân tình của cha em thì chị không có thời gian ở đây đâu. Nghe lời, sau khi khóa học của chúng ta kết thúc thù em có thể đi chơi rồi.
Oánh Oánh bày ra bộ dáng đáng thương, nói:
- Chị Nguyệt Quan, nếu em gọi chị là lão sư, không phải chị sẽ già sao? Bỏ qua cho em đi. Chị cũng biết kinh tế học với em mười khiếu thì chín không thông, dốt đặc cán mai ah! Em chính là gỗ mục mà, cái gọi là gỗ mục không thể làm nên nhà. Đừng làm khó dễ em nữa mà, cha mẹ cũng biết em không thích kinh tế học mà.
Nguyệt Quan bất đắc dĩ thở dài. Nói:
- Chuyện này không có biện pháp? Ai bảo em là người kế thừa duy nhất của bọn họ chứ. Em nhẫn tâm nhìn sản nghiệp cha mẹ em phấn đầu cả đời không có người kế nghiệp sao? Không có người nào sinh ra đã biết cả, chỉ cần em chịu học thì nhất định có thể làm được.
Đúng lúc này âm thanh cảnh báo chói tai vang lên, dọa Nguyệt Quan và thiếu nữ tên Oánh Oánh nhảy dựng lên. Sắc mặt Nguyệt Quan hơi đổi, nàng tới cao ốc Kim Cốc này không phải một hai lần nhưng tiếng cảnh báo này mới nghe được lần dầu, trong nội tâm xuất hiện nghi hoặc.
Oánh Oánh cùng Nguyệt Quan phản ứng hoàn toàn khác nhau, giống như phát hiện ra đại lục mới vậy.
- Cảnh báo ah! Có phải là có chuyện thú vị hay không, em đi xem.
Nói xong nàng liền từ ghế sa *** nhảy lên, quay người muốn chạy ra ngoài.
- Không thể đi.
Nguyệt Quan vội vàng kéo nàng lại.
- Ngươi nha đầu a! Thật không biết vì cái gì mà em không trầm ổn như cha của em chứ. Nên đợi ở đây đi, chị ra ngoài xem.
Nguyệt Quan vừa nói tới chỗ này thì bên ngoài truyền tới âm thanh thảm thiết, tiếng súng dày đặc không ngừng vang lên trong tầng lầu.
Tòa cao ốc Kim Cốc này thì nơi cao nhất chính là văn phòng tổn giám đốc. Có mười nhân viên bảo an chuyên môn bảo vệ. Lúc này những tên giết người kia đang đi tới đây. Bởi vì có cảnh báo nên bọn họ vừa vặn kịp chuẩn bị vũ khí. Trong lúc nhất thời hình thành lưới đạn đan xen vào nhau trên hành lang. Khá tốt cấu tạo của tòa cao ốc này phi thường rắn chắc, đều có thiết kế chống đạn đặc biệt cho nên tiếng súng bên ngoài tuy dày đặc nhưng cũng không có chính thức ảnh hưởng đến người bên trong.
- Nhanh, Oánh Oánh.
Nguyệt Quan không hổ là nữ trung hào kiệt, gặp nguy không loạn, kéo tay Oánh Oánh chạy vào bên trong. Bên trong có một gian chuyên môn tị nạn cũng là chỗ chống đạn. Nàng lôi kéo Oánh Oánh vừa chạy vào thì ấn nút đóng cửa phòng lại. Tim không ngừng đập mạnh và sắc mặt Nguyệt Quan có chút trắng bệch.
- Chị Nguyệt Quan, bên ngoài có bọn cướp sao? Hình như là tiếng súng.
*****
Oánh Oánh tò mò nhìn nàng.
Nguyệt Quan lúc này chẳng còn quan tâm tới nàng mà nhanh chóng lục trong túi quần lấy một cái điện thoại ra ngoài, tay nàng đang run rẩy, khá tốt số điện thoại của Trương Thông Khiếu nằm ở dãy quay số nhanh.
- Này, Thông Khiếu sao? Em ở đây gặp chuyện không may. Hình như có kẻ bắt cóc giết người đang xông vào. Không biết bảo an bên ngoài có ngăn cản được hay không, nếu em xảy ra chuyện gì thì anh phải báo thù cho em.
Tuy Nguyệt Quan là nữ cường nhân nhưng đối mặt với cái chết có thể sắp tới thì nàng vẫn khẩn trương và run rẩy.
Trương Thông Khiếu vừa nghe được những lời này của Nguyệt Quan thì sững sờ, ngay sau đó lập tức kịp phản ứng, thất thanh nói:
- Em, em nói cái gì? Bây giờ em ở nơi này, có báo động không?
Nguyệt Quan nói năng lộn xộn đem vị trí của mình nói cho hắn biết.
- Tình huống cụ thể em không biết gì cả, có lẽ là có kẻ báo thù cũng không chừng. Nhưng chắc chắn nhân viên bảo an đã báo động rồi, chỉ không biết cảnh sát có tới kịp hay không.
- Quan quan, em nhất định phải bình tĩnh. Ah, em nói mình đang ở cao ốc Kim Cốc đúng không. Có khả năng Tề Nhạc đang ở bên trong. Được rồi, em trước đừng hỏi chuyện gì. Bây giờ em ở trong văn phòng tổng giám đốc và đừng đi đâu cả, anh lập tức liên hệ với Tề Nhạc, có lẽ hắn có biện pháp.
Trương Thông Khiếu lập tức cúp điện thoại với Nguyệt Quan và điện thoại cho Tề Nhạc.
Tuy Trương Thông Khiếu không biết Tề Nhạc có bao nhiêu bổn sự, nhưng mà sau mấy lần tiếp xúc với Tề Nhạc thì hắn cũng hiểu được Tề Nhạc tuyệt đối không phải là người bình thường, điểm này từ lần đấu giá hội Tề Nhạc làm ra chiếc nhẫn băng phách là thấy được rồi. Vừa rồi hắn đưa tư liệu cho Tề Nhạc và dùng tính cách của Tề Nhạc thì chắc chắn đang ở gần cao ốc Kim Cốc, đây gọi là có bệnh vái tứ phương, lúc này hắn cũng không có bao nhiêu chủ ý.
Tề Nhạc nghe tiếng cảnh báo và đi ra ngoài cũng không có rời khỏi phòng họp, chỉ thông qua tinh thần lực bắt đầu tiến hành dò xét cao ốc. Một trăm hai mươi tiếng súng hấp dẫn lực chú ý của hắn, trong lúc hắn suy nghĩ đang xảy ra chuyện gì thì Trương Thông Khiếu điện thoại gọi tới.
- Cái gì? Anh noi chị Nguyệt Quan đang ở phía trên. Ân, tốt rồi, em biết rõ. Đại cữu ca anh yên tâm đi. Chuyện này giao cho em là được.
Tề Nhạc chưa cho Trương Thông Khiếu quá nhiều cơ hội nói chuyện đã cúp điện thoại rồi rời khỏi phòng họp. Hắn không có ngồi thang máy, bởi vì hắn biết rõ, lên tầng một trăm hai mươi chờ đợi thang máy cần thời gian nhất định, hơn nữa những kẻ bắt cốc kia đã phong tỏa thang máy rồi. Dùng thời gian mấy giây Tề Nhạc tìm được thang bộ, phong vân lực bao trùm toàn thân giống như một đám khói xanh lướt lên lầu.
Thời điểm Tề Nhạc đi lên tầng một trăm hai mươi thì đột nhiên nghe được âm thanh nổ lớn, trong nội tâm lập tức xiết chặt, thân hình lập loè trực tiếp đi vào cửa lớn của tầng một trăm hai mươi. Thời điểm bình thường nơi này có người bảo hộ. Nhưng trước đó các nhân viên bảo an vùi đầu vào chiến đấu với bọn bắt cốc và với thực lực của Tề Nhạc phá cửa rất dễ dàng.
Trang trí của tầng một trăm hai mươi rất hoa lệ, dùng màu bạc cùng phối hợp một ít sắc thái hài hòa làm chủ, lúc này cả hành lang đã biến thành bừa bộn. Vết đạn tùy ý có thể thấy được. Trên mặt đất có hai mươi thi thể nằm la liệt, có trang phục bảo an cũng có trang phụ thợ sửa chữa, mà cánh cửa cuối hành lang mở ra, mùi thuốc súng phà vào mặt Tề Nhạc. Ánh mắt Tề Nhạc lạnh lẽo, sau một khắc thân hình hắn đã xuất hiện ở vị trí cánh cửa.
Tiếng nổ mạng bên ngoài làm thân thể Nguyệt Quan cùng Oánh Oánh run rẩy một cái, các nàng đều hiểu cách cửa bên ngoài đã bị bom nổ tung rồi. Cửa chống đạn có thể ngăn cản đạn nhưng là bom thì chưa hẳn. Lúc này Oánh Oánh cũng hiểu nguy cơ của mình tới gần rồi, sợ tới mức lạnh run, ẩn núp trong ngực của Nguyệt Quan, sắc mặt tái nhợt nói không ra lời.
Lại nghe phanh một tiếng, trong gian phòng tràn ngập thuốc súng và cửa phòng nổ tung. Cầm đầu đám bắt cóc nhìn thấy cửa nổ tung thì trong nội tâm có chút hưng phấn, bom nhựa plastic quả nhiên uy lực không tệ, căn cứ tin tức mục tiêu đang ở đây, mà bây giờ chỉ có gian phòng này là có khả năng giấu người a. Cảnh sát đoán chừng cũng sắp tới rồi, nhưng mà vậy thì sao chứ? Chính mình đã đắc thủ.
Đúng như hắn đoán, khi cửa phòng nổ tung nghe được hai tiếng thét vang lên, còn thừa lại hơn mười tên bắt cóc xông vào trong phòng, họng súng đen nhanh chỉa vào hai nữ nhân.
Đối diện với mấy tên bắt cốc mặc trang phục thợ sửa chữa Nguyệt Quan ngược lại tỉnh táo hơn, nàng giống như người mẹ bảo vệ con của mình đem Oánh Oánh ngăn ở phía sau.
- Các người làm gì? Dám giết người giữa ban ngày sẽ không sợ pháp luật chế tài sao?
Tên cầm đầu đám bắt cóc nhìn qua Nguyệt Quang và họng súng đen trong tay giơ lên, thời gian cấp bách hắn không muốn lãng phí làm gì. Hoa lửa từ họng súng phát ra dưới tác dụng của thiết bị giảm thanh nghe phốc một tiếng, một viên đạn từ họng súng bay ra ngoài lao thẳng đến vị trí tim Nguyệt Quan.
Nguyệt Quan nghe tiếng súng lục vang lên thì vô ý thức nhắm mắt lại, nàng biết rõ mình xong rồi.
Ồ, tại sao không đau? Chẳng lẽ chết là không có cảm giác sao? Nguyệt Quan vô ý thức mở hai mắt ra, đột nhiên nàng phát hiện không biết từ lúc nào trước mặt mình lại có thêm một người. Bóng lưng cao lớn và cao ngạo kia, bả vai rộng lớn trang phục màu đen cộng mái tóc bạc. Cảm giác quen thuộc xuất hiện. Tề Nhạc, là Tề Nhạc. Trong lúc Nguyệt Quan vô ý thức suy nghĩ tới cũng chỉ có Tề Nhạc là như vậy.
- Tề Nhạc, anh...
Tất nhiên trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì Tề Nhạc rốt cục cũng đuổi tới, hắn xông vào giữa phòng thì viên đạn đã ra khỏi nòng, không có những biện pháp khác Tề Nhạc đành phải dựa vào tốc độ siêu nhân của mình, dùng thân thể cao lớn của mình ngăn cản trước người Nguyệt Quan.
Âm thanh lạnh lùng của Tề Nhạc vang lên.
- Chị Nguyệt Quan, các người không nên cử động và nhắm mắt lại.
Không biết vì cái gì nghe giọng điệu ra lệnh của Tề Nhạc lọt vào tai của Nguyệt Quan thì biến thành mỹ diệu, nàng xoay người đem Oánh Oánh ôm vào ngực mình, vô ý thức nhắm hai mắt lại.
Tề Nhạc lạnh lùng nhìn qua thủ lĩnh của đám bắt cóc. Đối phương đang nhìn qua hắn. Dùng thân thể ngăn cản viên đạn đây là người sao? Hơn nữa đạn mà hắn sử dụng lại chính là Đạn Xuyên Giáp ah! Áo sơ mi màu đen của Tề Nhạc xuất hiện lỗ thủng và lộ ra da thịt màu cổ đồng bên trong. Không có áo chống đạn, cho dù không có áo chống đạn thì chỉ cần không phải sản phẩm công nghệ cao sẽ khó ngăn cản được Đạn Xuyên Giáp, thế nhưng mà người tóc bạc trước mặt lại làm được chuyện này.
Đinh một tiếng vang nhỏ, một đầu đạn từ ngực áo sơ mi của Tề Nhạc rơi xuống mặt đất. Có lẽ nguyên nhân là do thần kinh căng thẳng khiến tất cả đám bắt cóc cơ hồ thời khắc giữ chặt súng trong tay.
*****
Trong lúc nhất thời cả gian phòng vang lên tiếng súng dày đặc, cho dù có ống giảm thanh thì âm thanh phốc phốc vang lên rất rõ trong phòng.
Tề Nhạc không có động. Bởi vì hắn mà động thì Nguyệt Quan phía sau sẽ trúng đạn. Ngân sắc quang mang không hề báo hiệu hiện ra trước người của hắn. Hào quang nhàn nhạt ngưng tụ thành một tấm chắn, tấm chắn diện tích rất lớn, lấy Tề Nhạc làm trung tâm và trong phạm vi mấy mét vuông chung quanh hoàn toàn bao phủ vào bên trong.
Bất luận là viên đạn gì cũng không thể oanh kích được lớp sa mỏng do hào quang màu bạc biến thành, chỉ có thể mang theo từng đạo rung động nhàn nhạt mà thôi, căn bản không có khả năng xuyên qua.
Một tia sát cơ từ trong mắt Tề Nhạc hiện lên, tuy hắn không nguyện ý sử dụng vũ lực với người bình thường, nhưng mà những kẻ này dám uy hiếp và giết người khác thì không bỏ qua được. Nguyệt Quan không không chỉ là hôn thê của Trương Thông Khiếu đồng thời cũng là nhân viên tập đoàn Kỳ Lân a. Huống chi những kẻ bắt cóc giết người nhiều như vậy Tề Nhạc còn cố kỵ giết người sao? Đương nhiên không.
Hừ lạnh một tiếng rồi Tề Nhạc phát ra khí tức Kỳ Lân bành trướng, áp lực thật lớn làm cho tiếng súng dừng lại, sắc mặt đám bắt cóc tái nhợt nhìn qua Tề Nhạc, kể cả như vậy cũng không tên nào nói ra lời. Bọn chúng là lính đánh thuê chuyên nghiệp, đáng tiếc bọn chúng hôm nay không may mắn, thời điểm sắp hoàn thành lại gặp Tề Nhạc.
Bạch sắc quang mang từ trên đầu Tề Nhạc bay lên, đó là một sợi tóc nằm trong sự khống chế tinh diệu của Tề Nhạc bay lên, sợi tóc màu bạc này phân ra thành nhiều đoạn và sau một khắc chúng đã xoẹt qua mi tâm của bọn bắt cóc.
Âm thanh phù phù vang lên liên tiếp, chiến đấu từ khi bắt đầu tới chấm dứt cũng chỉ có tiếng súng vang lên mà thôi.
Nhìn qua vẻ mặt kinh hãi của đám bắt cóc trước khi mất đi sinh mệnh thì hào quang trong mắt Tề Nhạc sáng hơn. Chỉ sợi tóc của hắn thì những tuấn kiệt trong bốn đại gia tộc cũng không ngăn cản nổi huống chi là người bình thường chứ. Đầu lâu rất cứng rắn sao? Trước mặt sợi tóc tràn ngập vân lực thì nó không có chút hiệu quả ngăn cản. Những kẻ bắt cóc này chết giống nhau. Đại não bị đâm thủng và vân lực Kỳ Lân tiêu diệt não bộ của chúng ngay lập tức. Nhìn qua những xác chết hoàn chỉnh này cũng là kiểu chết mau lẹ.
Gương mặt lạnh như băng của hắn hiện ra nét ôn hòa, giết đám này không khiến Tề Nhạc chú ý, xoay người đối mặt với Nguyệt Quan,
- Tốt rồi, không có việc gì. Chị Nguyệt Quan, các người không bị thương chứ.
Đầu của Oánh Oánh từ trong bả vai của Nguyệt Quan nhìn ra ngoài, mang theo chút hiếu kỳ cũng mang theo chút ít sùng bái nhìn qua Tề Nhạc.
- Ah! Những người này anh chế phục rồi sao?
Nhìn qua tiểu cô nương này hào quang trong mắt Tề Nhạc tỏa sáng, ánh mắt của tiểu cô nương thanh tịnh, càng làm hắn giật mình là tiểu cô nương mang lại cảm giác như điện giật cho hắn. Đây không phải cảm tình nam nữ mà là một loại cảm giác nói không nên lời. Giống như hai người đã từng quen nhau trước cách đây thật lâu rồi.
Thân thể Nguyệt Quan cứng ngắc chậm rãi quay người lại thì nàng nhìn qua những tên bắt cóc nằm trên mặt đất liền thét lên kinh hãi.
- Trời ạ! Tề Nhạc, anh đã ngã bọn chúng sao?
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Chị Nguyệt Quan, chị quên em là bảo tiêu của Như Nguyệt sao! Nếu như không có vài phần bổn sự thì sao bảo vệ Như Nguyệt được đây?
Nguyệt Quan thở ra một hơi, nàng cùng Oánh Oánh không có nhìn ra những tên bắt cóc kia đã chết hết rồi. Giờ này khắc này chung quanh tòa cao ốc đều không ngừng có tiếng súng dày đặc vang lên. Kỳ thật cảnh sát đã tới trong thời gian ngắn nhưng lại gặp phải chống cự ương ngạnh của đám bắt cóc, trong lúc nhất thời không thể tiến lên được.
- Tề Nhạc, anh bị thương.
Đột nhiên Nguyệt Quan nhìn thấy vết đạn trên áo sơ mi của Tề Nhạc thì lập tức nhớ lại những tên bắt cóc kia nổ súng bắn minh lúc nãy. Cũng không phải viên đạn không mang tới đau đớn cho nàng mà là nam nhân trước mặt dùng thân thể của mình ngăn cản viên đạn cho nàng! Nhìn qua vị trí vết đạn lại phối hợp với thân thể cao lớn của Tề Nhạc lúc này, nếu như viên đạn bắt trúng thì chính là tim của nàng a.
Trên mặt xuất hiện thần sắc cảm kích, nàng không có cố kỵ ánh mắt hiềm nghi của Oánh Oánh đưa tay sờ lên vết đạn trên áo sơ mi của Tề Nhạc, Tề Nhạc lui ra phía sau một bước né tránh tay của Nguyệt Quan. Hắn không muốn bị Trương Thông Khiếu hiểu lầm cái gì.
- Yên tâm đi tôi không sao. Tôi luôn luôn là da dày thịt béo. Chúng ta nên rời đi thôi, ở nơi này rất lộn xộn.
Vừa nói Tề Nhạc đi ra bên ngoài.
Oánh Oánh nhìn qua bóng lưng của Tề Nhạc lại nhìn qua Nguyệt Quan bên cạnh, thấp giọng hỏi:
- Chị Nguyệt Quan, anh ta là siêu nhân sao?
Biểu lộ của Nguyệt Quan có chút mờ mịt.
- Anh ta có phải siêu nhân hay không chị không biết nhưng chị biết anh ấy đã cứu chúng ta.
Tề Nhạc đứng ở cửa ra vào chờ Nguyệt Quan lôi kéo tay Oánh Oánh đi ra mới nói:
- Chị Nguyệt Quan, có lẽ chị nên cảm tạ Thông Khiếu đại ca rồi. Nếu như không phải anh ta thông tri kịp thời thì tôi cũng không có khả năng trùng hợp chạy tới cứu các người. Không cần cảm ơn tôi đâu, vì đây là chuyện tôi nên làm.
Nguyệt Quan lườm hắn một cái, nói:
- Cho dù anh muốn tôi cảm tạ thì tôi cũng không biết nên lấy cái gì cảm tạ anh mới tốt. Nếu không tôi lấy thân báo đáp nhé?
Tề Nhạc bị giật mình. Vội vàng lắc hai tay nói:
- Ngàn vạn lần đừng. Tôi không muốn Thông Khiếu đại ca chạy đi tìm tôi quyết đấu đâu.
Nguyệt Quan nhìn qua bộ dáng bối rối của Tề Nhạc thì buột miệng cười lên.
- Xem như anh khôn khéo, dù sao tôi ở tập đoàn Kỳ Lân cũng bán mạng cho anh đấy. Hiện tại chúng ta nên đi đâu? Bên ngoài còn có tiếng súng chỉ sợ còn chưa an toàn đâu, nếu như tôi đoán không sai thì bọn bắt cóc này tới vì Oánh Oánh. Dù sao nàng cũng là con gái duy nhất của Tề tổng.
Nghe Nguyệt Quan nói câu sau cùng thì cơ bắp trên mặt Tề Nhạc hơi run rẩy một chút, thì ra nàng là con gái của Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp a. Nếu như bọn họ thật sự là cha mẹ của mình thì nàng chẳng phải là em gái của mình sao? Chẳng lẽ đây là sự thật, nếu không vì cái gì vừa rồi mình mới gặp nàng lần đầu thì trong nội tâm sinh ra cảm giác mạnh như vậy? Nhìn qua Tề Oánh Oánh thật sâu, Tề Nhạc dằn chấn động tình cảm trong lòng, nói:
- Cho dù có nguy hiểm gì chỉ cần có tôi ở đây thì không việc gì đâu, an toàn rồi.
Tề Nhạc mang theo hai nữ đi xuống thang lầu, đi tới phòng hợp hắn vừa ngồi lại ban nãy.
Sau khi đóng cửa lại Tề Nhạc nói:
- Nơi đây an toàn rồi. Tề tiểu thư, cừu gia của nhà cô nhiều vậy sao?
Tề Oánh Oánh nhìn qua ánh mắt Tề Nhạc thì rất ngạc nhiên, hình như Tề Nhạc sinh ra cảm giác thân thiết, mặc dù nàng không có tinh thần lực nhạy cảm như Tề Nhạc nhưng trong mơ hồ cũng hiểu được thanh niên trước mặt tràn ngập quan tâm bản thân mình.
← Ch. 236 | Ch. 238 → |