Vay nóng Tima

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 238

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 238: Trách nhiệm của huy chương kim cương thủ hộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


- Cừu gia? Chúng ta không có cừu nhân ah! Dù sao tôi cũng không biết. Anh gọi là Tề Nhạc thật không? Nhìn anh tôi có cảm giác rất quen thuộc.

Tề Oánh Oánh làm ra bộ dạng suy nghĩ nhìn qua Tề Nhạc.

Trong lòng Tề Nhạc có chút đau xót, hắn càng ngày càng cảm thấy tài liệu Trương Thông Khiếu đưa cho mình rất chính xác, trong lòng của hắn bất an cũng càng ngày càng nhiều. Trừ khát vọng ra còn có vài phần sợ hãi. Cho dù vạn nhất đoán sai cũng không có gì, nhưng hiện giờ hắn không muốn chịu thêm thống khổ nào nữa cho nên luôn thuyết phục mình, tự nói với mình đây là sự thật, không nên không tin.

- Ah! Tôi nói ra rồi, cha và mẹ có nói anh trai của tôi cũng tên là Tề Nhạc. Nhưng mà những năm qua có quá nhiều người tới nhận là anh của tôi. Anh cũng không phải như vậy chứ?

Có lẽ vì Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp bảo hộ con gái của mình quá nghiêm mật và không có tiếp xúc nhiều các mặt xã hội nên Tề Oánh Oánh rất đơn thuần.

Tề Nhạc cười khổ một tiếng, lắc đầu, nói:

- Tôi cũng không biết. Đây chỉ là sau khi tôi tìm hiểu rõ mới đi tới đây xác định thôi. Hiện tại ở chỗ này đã an toàn, các người nên nghỉ ngơi đi, tôi đi xem bên duới.

Bắn nhau bên ngoài còn chưa chấm dứt, hắn còn rất nhiều chuyện cần xử lý và không muốn chờ đợi ở đây, dựa vào lực lượng cảnh sát thì với tư cách có được huy chương kim cương thủ hộ thì phải xuất lực cho quốc gia, tiêu diệt kẻ bắt cóc cũng phải.

- Tề Nhạc, anh đừng đi.

Nguyệt Quan kinh hô một tiếng.

Tề Nhạc sững sờ, quay đầu lại nhìn về phía nàng, nói:

- Còn có chuyện gì sao?

Gương mặt Nguyệt Quan đỏ lên, ngập ngừng nói:

- Nếu anh đi thì vạn nhất người xấu đi lên thì làm sao bây giờ.

Tề Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Yên tâm đi, không cần lo lắng đâu vì tôi đi kiểm tra rồi, những kẻ bắt cóc ở trên lầu đã bị tiêu diệt rồi. Chỉ còn lại những kẻ bắt cóc đang quần nhau dưới lầu với cảnh sát thôi, các vị yên tâm đi, tôi không có gì đâu.

Đương nhiên hắn không có nói cho Nguyệt Quan tinh thần lực của hắn rất chuẩn xác. Huống chi lúc rời đi hắn cố ý dùng tinh thần lực của mình và Nguyệt Quan cùng Tề Oánh Oánh tương liên, chỉ cần các này xảy ra vấn đề thì Tề Nhạc có thể chạy tới trong thời gian ngắn.

Từ phòng họp Tề Nhạc bình tĩnh tâm thần của mình, cảm giác lạnh như băng xuất hiện trên mặt của hắn, hắn vẫn không đi thang máy, thân thể như hóa thành ánh sáng biến mất trong tầng lầu.

Lý Dương rất tức giận, sau khi hắn nhận được báo động thì lập tức mang theo người quay lại Kim Cốc lần nữa.

Đương nhiên hắn biết rõ đây không phải do Tề Nhạc tạo thành, số lượng kẻ bắt cóc rất nhiều và hỏa lực rất mạnh, xa xa vượt qua tính toán.

Những kẻ bắt cóc nhiều hơn trăm, nhưng trang bị vũ khí róc két và súng sát thương cao.

Dù sao số lượng cảnh sát có hạn, trong thời gian ngắn tụ tập lại còn không nhiều hơn đối phương. Hơn nữa kẻ bắt cóc còn tạo thành tổn thất lớn với cảnh sát a. Tuy hắn đã xin chỉ thị cấp trên cho bộ đội đặc chủng tới chi viện, nhưng hiện tại kẻ bắt cóc hiển nhiên đã chiếm lĩnh cả cao ốc. Phải biết rằng số lượng nhân viên Kim Cốc rất nhiều, một khi đối phương khống chế những nhân viên này làm con tin thì vấn đề nghiêm trọng hơn. Xuất hiện thương vong lớn trong nội thành đối với giới cảnh sát mà nói tuyệt đối là sỉ nhục thật lớn.

Trong lúc Lý Dương chỉ huy cảnh sát bắn trả thì bên tai của hắn xuất hiện âm thanh quen thuộc.

- Cho người của anh lui ra phía sau đi, không cần bắn trả đâu, chuyện còn lại giao cho tôi.

Là hắn! Lý Dương vốn đang sững sờ thì nghe được lời này liền vui vẻ, Tề Nhạc đã từng chế ngự hắn ngay lập tức và lại là người có huy chương kim cương thủ hộ, cho dù số lượng bọn bắt cóc có nhiều hơn nữa cũng chưa chắc có thể tạo thành uy hiếp gì với hắn! Lập tức hắn vội vàng ra lệnh cho cảnh sát ngừng bắn, bảo bọn họ lui ra khỏi tầm sát thương vũ khí của bọn bắt cóc bên trong.

Lúc này Tề Nhạc đã xuất hiện trong đại sảnh Kim Cốc, không lâu trước đó hắn còn ở nơi này và bị người ta "cự người ngàn dặm", mà bây giờ nơi này biến thành tu la tràng.

Chí ít có vài chục nhân viên Kim Cốc bị bắn chết. Đám bắt cóc này sử dụng các loại vũ khí cố thủ cửa ra vào cao ốc Kim Cốc.

Đột nhiên Tề Nhạc không khiến cho ai chú ý tới cả, thời điểm bọn bắt cóc chú ý tới thì Tề Nhạc đã động thủ.

Không có dùng vũ khí, dù sao hắn cũng không có vũ khí chính thức.

Thân ảnh như hư ảo quỷ mị xoẹt qua xoẹt lại trong đại sảnh. Thậm chí bọn bắt cóc còn không nhìn rõ cái gì cũng đã ngã xuống đất. Tất cả bọn bắt cóc đều trúng công kích năng lượng. Tề Nhạc cũng không muốn làm bẩn tay của mình cho nên hắn chỉ điểm một ngón tay lên trán của chúng mà thôi. Sau một khắc kẻ bắt cóc này ngã xuống đất, biểu hiện không có chút thương thế nào nhưng từ bộ dáng có thể nhìn ra được não của bọn chúng đã bị Tề Nhạc chấn thành bột nhão.

Tiêu diệt toàn bộ những kẻ bắt cóc trong đại sảnh, Tề Nhạc chỉ dùng thời gian mười giây ngắn ngủi mà thôi, trong đầu Lý Dương lại vang lên âm thanh của Tề Nhạc.

Lúc này đây, Tề Nhạc nói cho hắn biết kẻ bắt cóc trong đại sảnh đã giải quyết và bãi đỗ xe bên ngoài còn thừa lại ba tên bắt cóc.

Lý Dương chỉ huy cảnh sát chạy vào trong đại sảnh tiến hành kết thúc công việc công tác, mà Tề Nhạc chỉ dùng thời gian vài phút liền đem tất cả kẻ bắt cóc bên ngoài bãi đổ xe giải quyết cả. Hắn cũng không phải là sát nhân cuồng. Những kẻ bắt cóc dưới bãi đổ xe còn lưu ba người sống. Bởi vì hắn biết rõ tập kích tập đoàn Kim Cốc lần này hiển nhiên là sớm có dự mưu, tuy chưa hẳn những tên bắt cóc này nói ra nhưng lưu lại mấy người sống đối với cảnh sát mà nói còn hữu dụng, về phần những chuyện khác không cần hắn lo lắng làm gì.

Thời điểm Tề Nhạc chạy vào đại sảnh thì bộ đội cùng cảnh sát vũ trang đã chạy đến, súng vác vai, đạn lên nòng vũ trang đầy đủ chỉa vào Tề Nhạc. Lập tức có vài chục họng súng nhăm ngay thân thể của hắn.

- Không được nhúc nhích.

Tề Nhạc đứng lại, lẳng lặng liếc mắt nhìn qua những cảnh sát vũ trang chung quanh, không đợi hắn nói chuyện, Lý Dương đã ở bên cạnh chạy qua nói.

- Dừng tay, là người một nhà.

Cảnh sát vũ trang lúc này mới buông súng xuống tiếp tục làm công tác của mình.

Lý Dương bước nhanh tới bên người Tề Nhạc, hắn đưa mắt nhìn qua thanh niên áo đen không nhiễm chút máu này, trong mắt xuất hiện sợ hãi thật sâu. Những kẻ bắt cóc trong đại sảnh hơn năm mươi người và không có một người sống, kiểu chết cũng giống nhau cả, nam nhân trước mắt này thật sự quá đáng sợ, nếu như lúc trước bởi vì chuyện của Thương Băng mà hắn muốn tiêu diệt mình chỉ sợ cũng nhẹ nhõm không khác gì đám bắt cóc hiện giờ. Mắt thấy trên người Tề Nhạc phát ra khí tức lạnh như băng thì Lý Dương càng tôn kinh cùng sợ hãi nhiều hơn vài lần.

*****

- Thật ác độc ah! Một người sống cũng không có, thời gian giết người lại ngắn như vậy, sao anh làm được?

Lý Dương thấp giọng hỏi.

Tề Nhạc chỉ phía dưới nói:

- Trong ga ra tầng ngầm tôi còn lưu ba người sống đấy, có thể truy tra ra chuyện này là ai làm hay không là bổn sự của anh. Đối với những kẻ bắt cóc này anh cảm thấy cần lưu người sống sao? Các người bắt về còn phải thẩm vấn, còn phải đi qua nhiều thủ tục mà kết quả cuối cùng còn không phải như vậy à. Tôi chỉ tiết kiệm thời gian cho cảnh sát thôi.

Lý Dương cười khổ nói:

- Lần này nhờ có anh. Nếu như không phải anh kịp thời ra tay chỉ sợ tổn thất của cảnh sát không chỉ bao nhiêu đây đâu. Một khi bị đối phương cưỡng ép bắt nhân viên Kim Cốc làm con tin chỉ sợ sẽ thăng lên chủ đề khủng bố quốc tế đấy. Tôi làm sao cảm tạ anh đây?

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng. Nói:

- Không cần cảm ơn cái gì. Đừng quên tôi là người có được huy chương kim cương thủ hộ đấy. Bảo vệ quốc gia là việc cần làm, xem như những tên bắt cóc này xui xẻo.

Lý Dương cũng cười lên, đúng là những tên bắt cóc này không may mắn, không ngờ gặp phải sát tinh Tề Nhạc này. Tuy chuyện này đã giải quyết nhưng tâm tình của hắn không có tốt, chỉ riêng tầng này thì số nhân viên Kim Cốc chết hơn vài chục người rồi, không biết tình hình phía trên ra sao. Xảy ra chuyện lớn thế này chỉ sợ lãnh đạo quốc gia cũng chấn động. Xem ra lần này giới cảnh sát sắp xảy ra động đất.

Tề Nhạc sau khi nói vài câu với Lý Dương liền quay lên tầng một trăm mười. Như lời hắn nói cũng không để cho Nguyệt Quan cùng Tề Oánh Oánh chờ đợi thời gian quá dài.

- Ah! Anh đã trở về.

Nguyệt Quan vừa nhìn thấy Tề Nhạc thì như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Đã giải trừ cảnh báo rồi, kẻ bắt cóc đã bị giải quyết. Các người thế nào rồi?

Nguyệt Quan thở ra một hơi, nói:

- Còn có thể làm sao, chờ ghi khẩu cung thôi, đột nhiên lần này xuất hiện động tĩnh lơn như thế thì chỉ sợ tập đoàn Kim Cốc phiền toái không nhỏ! Rốt cuộc là ai thù hận tập đoàn Kim Cốc lớn như vậy, tôi không nghĩ ra là ai a. Phải biết rằng Tề Thiên Lỗi - Tề tổng là người thiện lương nổi danh đấy, chỉ các quỹ cứu trợ xã hội cũng hơn vài chục triệu rồi. Người tốt như vậy cũng bị thù oán thì bọn người đó thật đáng ghét.

Tề Nhạc liếc mắt nhìn qua Tề Oánh Oánh, nói:

- Đáng chết, đáng chết, người như vậy nhất định không còn sống.

Nguyệt Quan mỉm cười nói:

- Đúng thế, cầm súng giết người thì phải sử bắn mới đủ.

Hiện tại nàng còn không biết Tề Nhạc đã sớm thay quốc gia chấp hành hình phạt rồi.

Cảnh sát vũ trang cũng nhanh chóng tìm được lên tầng này, dưới sự bảo vệ của bọn họ thì Tề Oánh Oánh cùng Nguyệt Quan được đưa xuống đại sảnh, Tề Nhạc cũng xuống theo bọn họ. Vừa đi trong lòng của hắn thầm nghĩ xảy ra chuyện lớn như vậy thì Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp sẽ ra mặt a, dù sao chết nhiều nhân viên như vậy hơn nữa bị kẻ bắt cóc tập kích bọn họ phải nói vài lời an ủi mới được a.

Thời điểm bọn họ xuống lầu lần nữa thì số lượng cảnh sát còn nhiều hơn gấp đôi, thậm chí ngay cả đặc công cũng phái tới. Nhân viên Kim Cốc bị bắn chết trong công ty, tạm thời không cho phép rời đi, cảnh sát thì nhanh chóng triển khai điều tra. Hơn nữa đang tìm trong cao ốc có cá lọt lưới hay không.

Tề Nhạc nhàn nhã đứng ở một bên tựa vào vách tường chờ đợi. Có Lý Dương đảm bảo thì không có ai dám khó xử hắn. Hắn biết rõ chuyện này không nhỏ, gọi điện thoại cho Thiên Hồn của Viêm Hoàng Hồn, đem chuyện này nói rõ một lần hơn nữa cũng đem cách làm của mình nói cho Thiên Hồn nghe. Thiên Hồn bảo Tề Nhạc tạm thời chờ đợi trước, hơn nữa lập tức xin chỉ thị của thượng cấp.

Trải qua điều tra của cảnh sát thì số người chết vượt qua hai trăm, trong đó có một trăm người là kẻ bắt cóc, mà nhân viên tập đoàn Kim Cốc cũng chết gần trăm người. Không có một ai bị thương cả, có thể thấy được kẻ bắt cóc tâm ngoan thủ lạt thế nào.

Tổng cộng hơn hai trăm người tử vong a! Trong nước cộng hòa Viêm Hoàng gần mười năm nay trong thành thị còn chưa xảy ra chuyện ác như vậy. Trong lúc nhất thời lập tức khiếp sợ cả Kinh Thành.

Tề Nhạc vẫn chờ đợi như trước, thời gian một giờ trôi qua đương nhiên hắn không có đợi Thiên Hồn tới, những công việc giải quyết hậu quả thế này bọn họ không cần tham dự.

Thời điểm Tề Nhạc chờ đợi chán một chốc thì Tề Oánh Oánh cùng Nguyệt Quan đã lấy khẩu cung xong, Tề Oánh Oánh lúc này sắc mặt rất khó nhìn. Dù sao nhìn thấy nhiều thi thể được bọc vải trắng thì nàng cũng có cảm giác muốn nôn mửa.

Nhìn thấy sắc mặt Tề Oánh Oánh tái nhợt Tề Nhạc lại đau lòng, đón nàng qua nói:

- Tề tiểu thư. Chuyện đã xảy ra thì không nên nghĩ nhiều làm gì, cảnh sát cùng cha mẹ cô sẽ xử lý tốt chuyện này.

Tề Oánh Oánh khóc rống lên, nói:

- Thế nhưng mà chết rất nhiều người ah! Trong đó có rất nhiều nhân viên ưu tú của công ty. Bọn họ hôm nay đặc biệt tới đây tăng ca lại xảy ra chuyện như vậy...

Tề Nhạc than nhẹ một tiếng, nói:

- Ai cũng không dự kiến được chuyện này. Sớm biết như vậy trước kia không bằng tôi ở trong đại sảnh thì không có tổn thất lớn như vậy.

Đúng thế, nếu không có giám đốc nghiệp vụ Trần Tân đưa hắn lên phòng họp thì có Tề Nhạc ở đại sảnh thì bọn bắt cóc xong đời rồi.

Nguyệt Quan ôm vai Oánh Oánh, nói:

- Tất cả đã chấm dứt rồi, tin tưởng cha của em có thể giải quyết tốt chuyện này.

Oánh Oánh gật gật đầu, nói:

- Có lẽ cha cũng nhận được tin tức rồi, chắc trên đường tới nơi này, hiện giờ xuất hiện khủng bố thì đối với cha mẹ mới là đả kích lớn nhất. Dù sao Kim Cốc trong lòng của bọn họ cũng giống như em, họ xem nó như con của mình! Hơn nữa cũng không thể bàn giao với ban giám đốc được.

Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng phanh xe chói tai, trong nội tâm Tề Nhạc khẽ động như đã cảm giác được cái gì. Hắn có nghiên cứu với xe rất sâu cho nên từ tiếng phanh xe bên ngoài chỉ có lốp xe cao cấp mới có. Chắc chắn không phải xe cảnh sát. Xe cảnh sát không có lốp tốt như vậy. Chẳng lẽ là bọn họ sao?

Không đợi Tề Nhạc suy nghĩ quá nhiều, cảnh sát vây quanh Kim Cốc tránh ra, một đoàn người hơn bảy người đi vào. Một người cầm đầu mặc âu phục màu đen, dáng người cao lớn hơi gầy lông mày thâm tỏa, gương mặt anh tuấn và nặng nề. Ngay cả bước chân di chuyển cũng phù phiếm hiển nhiên là tâm tình cực độ phức tạp. Bên cạnh trung niên anh tuấn này là một mỹ phụ trung niên, váy dài màu trắng làm nét cao quý của nàng hiện rõ, trong mắt cũng có lo lắng rất nhiều. Năm người khác đi theo sau bọn họ không phải là chủ yếu.

- Cha, mẹ!

Tề Oánh Oánh hoan hô một tiếng sau đó chạy qua đôi nam nữ trung niên này, những kinh hãi trước đó giông như được phát tiết ra ngoài, nước mắt tràn mi trực tiếp nhào vào trong ngực mỹ phụ.

Toàn thân Tề Nhạc khẽ run lên, bọn họ là Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp sao?

*****

Lúc trước Hiên Viên hồn chế tạo ảo cảnh hiện ra trong đầu Tề Nhạc, thật sự là bọn họ sao.

Tuy nhìn nét mặt mang theo vài phần tang thương nhưng mà bọn họ không phải là người trong ảo cảnh sao? Bọn họ thật sự là cha mẹ của mình sao? Mặc dù không có bất luận căn cứ khoa học nào nhưng tâm tình Tề Nhạc lúc này vô cùng kích động. Thần quang trong mắt lóe lên liên tục, trong lúc nhất thời thậm chí có chút si mê.

Ứng Tiểu Điệp ôm con gái và lau nước mắt cho Tề Oánh Oánh.

- Bảo bối, con không sao chứ, đừng có dọa mẹ sợ!

Tề Oánh Oánh chỉ thút thít nỉ non nhào vào trong ngực của mẹ, làm vậy nàng mới cảm thấy ôn hòa hơn rất nhiều.

Ngược lại Tề Thiên Lỗi còn tỉnh táo, ánh mắt của hắn chỉ nhìn qua con gái một cai rồi nhìn qua các thi thể trong đại sảnh, cảm xúc bi thống hiện ra trên mặt của hắn, thở sâu, miễn cưỡng bình phục bi thương trong lòng và Tề Thiên Lỗi đi vào trong đại sảnh.

Lúc này đã có nhiều nhân viên tập đoàn Kim Cốc tập trung chung quanh đại sảnh, ở ngay cửa những phóng viên bị cảnh sát ngăn cản bên ngoài. Nhưng mà đèn flash liên tiếp sáng lên, tin tức lớn như vậy những người truyền thông thế này không bao giờ bỏ qua.

Ánh mắt Tề Thiên Lỗi nhìn qua người của các nhân viên, nhìn thấy bộ dáng sợ hãi, kinh hoảng, bi thương thì nội tâm Tề Thiên Lỗi quặn đau kịch liệt, sau khi ngừng một lúc mới mở miệng nói.

- Đầu tiên tôi thật thương tiếc cho những người đã chết, không nghĩ tới tập đoàn Kim Cốc chúng ta lại bị khủng bố tập kích. Nhưng mà tôi tin tưởng chắc chắn sẽ tìm ra kẻ chủ mưu, sẽ bắt những kẻ này vì các tổn thất thất nhân mạng trong tập đoàn Kim Cốc hiện giờ. Tập đoàn xảy ra chuyện lớn như vậy thì tôi bụng làm dạ chịu. Nhưng mà bây giờ không phải lúc bi thương. Đầu tiên chúng ta phải làm chính là giải quyết tốt hậu quả xảy ra. Ở chỗ này tôi đại biểu ban giám đốc tập đoàn Kim Cốc tuyên bố phàm là nhân viên chết trong sự kiện lần này, tất cả phí mai táng do công ty phụ trách. Hơn nữa dựa theo bảo hiểm tai nạn của các nhân viên mà đền bù.

Dựa theo bảo hiểm tai nạn mà đền bù thì với đãi ngộ của tập đoàn Kim Cốc thì mỗi nhân viên có được hơn một triệu tiền đền bù.

Nói đến đây Tề Thiên Lỗi trầm ngâm một chút rồi tiếp tục nói:

- Đồng thời tôi cũng đại biểu cho chúng ta, từ tài sản của mình tôi xuất ra một trăm triệu với tư cách thăm hỏi thân thuộc các nhân viên đã chết. Chỉ cần người nhà các nhân viên đã chết này nguyện ý thì có thể lựa chọn một thành viên trực hệ cho vào công ty làm việc trong ba năm không tiến hành khảo hạch công trạng. Con cái của nhân viên chết đi không có ai chăm sóc thì tất cả sẽ do công ty giải quyết chuyện này. Cụ thể thì tôi thống nhất lấy quỹ từ thiện mà an bài. Ở chỗ này tôi thay mặt các nhân viên đã chết mà thề tôi sẽ làm được hai chuyện, chuyện đầu tiên là tìm ra thủ phạm và báo thù rửa hận cho họ. Chuyện thứ hai là lo hậu sự cho người thân của bọn họ thật thỏa đáng.

Nói đến đây vành mắt Tề Thiên Lỗi đã hồng lên rốt cuộc nói không ra lời, yên lặng đứng ở nơi đó đem âu phục của mình cởi ra rồi che trên thi thể nhân viên trẻ tuổi ở gần mình nhất.

Yên tĩnh, toàn trường lâm vào trong yên tĩnh. Ngay cả cánh sát đang ghi chép cũng yên tĩnh lại. Các nhân viên tập đoàn Kim Cốc sau khi trải qua trầm mặc trong ngắn ngủi thì trong con mắt của bọn họ hào quang dần dần biến hóa. Không biết là ai vỗ tay đầu tiên, dần dần tiếng vỗ tay truyền ra, cả cao ốc Kim Cốc vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Tiếng vỗ tay này và tử thi trên mặt đất hình thành hai nét đối lập nhau. Ngay cả cánh phóng viên bên ngoài cũng vô cùng khâm phục quyết định của Tề Thiên Lỗi và vô ý thức vỗ tay theo những người bên trong Kim Cốc.

Tề Thiên Lỗi nâng hai tay của mình lên, tiếng vỗ tay lúc này dần dần dừng lại.

- Không có gì tốt mà vỗ tay. Làm việc trong tập đoàn Kim Cốc mà đánh mất tính mạng của mình thì đây là trách nhiệm của tôi. Mọi người yên tâm, sau này tôi sẽ hết sức tăng cường công tác bảo vệ của công ty lên cao hơn. Nếu như không thể cho mọi người môi trường an toàn để làm việc thì tôi là chủ tịch của ban giám đốc, tổng giám đốc tập đoàn này còn làm được gì nữa. Tốt rồi, hiện tại tôi chỉ nói tới đây thôi, những gì tôi vừa nói thì sẽ làm được. Triệu thư ký, công việc giải quyết tốt hậu quả sẽ do anh và cảnh sát toàn quyền giải quyết.

Sắc mặt của hắn rất khó nhìn, sau khi nói ra những lời này thì đi vào thang máy.

Năm người vây quanh Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp và Tề Oánh Oánh vội vàng theo sau. Nhìn qua bóng lưng tiêu điều của Tề Thiên Lỗi thì con mắt Tề Nhạc có chút mông lung, lệ quang lập lòe, đây mới là nam nhân ah!

Cha của mình là người tình nghĩa như vậy. Còn gì hoàn mỹ hơn đây? Tuy biết rõ đây không phải thời điểm nhưng Tề Nhạc nhịn không được đi theo.

Nguyệt Quan cảm giác được cảm xúc Tề Nhạc có chút không đúng, cũng vội vàng theo sau thấp giọng hỏi:

- Tề Nhạc, anh muốn làm gì?

Trương Thông Khiếu cũng không có nói chuyện thân thế của Tề Nhạc cho nàng nghe, dù sao đây là việc riêng của Tề Nhạc. Không có hắn cho phép thì Trương Thông Khiếu làm việc cẩn thận không nói ra.

Tề Nhạc nhìn qua Nguyệt Quan, nói:

- Chị Nguyệt Quan, chị cùng đi cùng em, đợi lát nữa em nói cho chị biết.

Trong nội tâm Nguyệt Quan có chút hiểu được, nàng hiểu được Tề Nhạc đột nhiên xuất hiện ở tổng bộ tập đoàn Kim Cốc là có việc cần làm. Ánh mắt của hắn nhìn qua vợ chồng Tề Thiên Lỗi hơi quái dị, hiển nhiên chuyện hắn cần làm có liên quan tới vợ chồng họ.

Thủ hạ Tề Thiên Lỗi nhấn thang máy, thang máy đến thì một đoàn người nhanh chóng bước vào. Thời điểm thang máy chuẩn bị đóng lại thì âm thanh lạnh như băng của Tề Nhạc truyền tới.

- Chờ một chút.

Tâm tình của Tề Thiên Lỗi lúc này vô cùng trầm thống, đột nhiên bị quấy rầy thì tức giận ngẩng đầu lên, vừa vặn hai mắt đối mặt với ánh mắt Tề Nhạc. Nhìn thấy con mắt của Tề Nhạc thì Tề Thiên Lỗi hơi sững sờ, cũng không phải bởi vì Tề Nhạc có cái gì. Mà là ánh mắt kiên định của Tề Nhạc thì hắn như nhìn thấy mình hồi còn trẻ. Thời điểm do dự Tề Nhạc đã cùng Nguyệt Quan đi vào thang máy.

Năm nhân viên bảo vệ của Tề Thiên Lỗi cơ hồ trong thời gian ngắn đi lên ngăn ở trước mặt Tề Thiên Lỗi, từ trên người bọn họ Tề Nhạc thậm chí cảm giác được năng lượng chấn động.

- Ah! Mẹ, là con chỉ lo khóc nên quên giới thiệu. Vừa rồi chính là Tề đại ca cứu mạng của con, nếu như không có anh ta thì công ty của chúng ta còn tổn thất lớn hơn nữa.

Âm thanh của Tề Oánh Oánh trợ giúp giải vây cho Tề Nhạc giải.

Tề Thiên Lỗi phất phất tay, ý bảo nhân viên bảo vệ thối lui, ánh mắt nhìn qua người trẻ tuổi này hơi quen thuộc hắn sinh ra vài phần cảm giác hiếu kỳ, thần sắc trên mặt trở nên nhu hòa một ít.

- Thì ra Tề tiên sinh cứu tiểu nữ. Thiên Lỗi cảm tạ tại đây.

Vừa nói hắn xoay người chủ động cảm tạ Tề Nhạc.

Tề Nhạc làm sao nhận cái cúi đầu của hắn cơ chứ, vội vàng ngăn lại.

*****

- Tề tiên sinh. Chỉ là gặp dịp thôi. Tôi không đảm đương nổi cái cúi đầu của ngài đâu.

Tề Thiên Lỗi ngẩng đầu, lúc này ánh mắt Ứng Tiểu Điệp nhìn qua người Tề Nhạc. Cũng giống như Tề Thiên Lỗi nàng từ trên người Tề Nhạc như cảm giác được cái gì đó, trong lúc nhất thời không nói rõ đây là cảm giác gì.

Ấn nút lên tầng một trăm hai mươi, Tề Thiên Lỗi nhìn qua Tề Nhạc hỏi.

- Tề tiên sinh cũng họ Tề, không phải là người cảnh sát sao?

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không, tôi không phải người của cảnh sát. Lần này tới đây cũng không phải vì những kẻ bắt cóc này.

Nguyệt Quan lúc này cũng mở miệng nói:

- Chú Tề, con giới thiệu cho chú biết một chút vị này chính là tổng giám đốc tập đoàn Kỳ Lân, Tề Nhạc.

Nghe được hai chữ Tề Nhạc này thì thân thể Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp đồng thời chấn động một chút, ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc trở nên lăng lệ hơn rất nhiều. Trong ánh mắt Tề Nhạc toát ra hào quang tự giễu.

- Cái tên này chắc các vị rất quen thuộc. Tôi cũng vì cái tên này mới tới đây, tôi tới là tìm các người.

Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp liếc nhau, cảm giác quái dị trong nội tâm của bọn họ biến mất, nhìn qua thân hình cao lớn và mái tóc bạc trắng của Tề Nhạc hai người do dự. Từng ấy năm tới nay như vậy có vô số người tự nhận là con của bọn họ quá nhiều.

Tuy đó là đau nhức vĩnh viễn trong nội tâm bọn họ nhưng mà bọn họ không hy vọng bị lừa gạt, nhất là loại lừa gạt cảm tình không thể tha thứ được.

Không đợi vợ chồng Tề Thiên Lỗi mở miệng, Tề Nhạc đã chủ động nói ra:

- Tôi biết rõ chuyện này hơi khó tin. Kỳ thật ngay cả tôi cũng không hiểu đây có phải là thật hay không. Tôi đã từng nằm mơ thấy một giấc chiêm bao. Ở trong mộng tôi gặp đôi vợ chồng. Tôi nhớ rất rõ ràng là người chồng trong đôi vợ chồng kia, sau khi con của bọn họ sinh ra đã từng nói một câu thế này, mà những lời này cũng nói lai lịch trong tên con bọn họ. Người chồng nói muốn cho con của mình là núi cao của Tề gia nên gọi là Tề Nhạc.

Tề Nhạc nói xong câu đó Ứng Tiểu Điệp đã hoàn toàn ngốc trệ, mà ánh mắt Tề Thiên Lỗi trở nên lăng lệ ác liệt, cũng mặc kệ bên người có những người khác hắn mạnh mẽ bước lên trước mặt Tề Nhạc, hai tay nắm chặc vai của hắn.

- Nói, là ai cho anh biết những chuyện này.

Tay của Tề Thiên Lỗi rất có lực, cảm thụ được nhiệt lực trong tay của hắn thì một cảm giác huyết mạch tương liên khiến tâm thần Tề Nhạc run lên. Mặc dù không có trải qua khoa học nghiệm chứng, nhưng mà loại cảm giác huyết mạch này là giả được sao? Tinh thần lực của Tề Nhạc không ngừng chấn động. Nhìn qua Tề Thiên Lỗi ánh mắt hắn đã ướt át, trong cổ họng có thứ gì nghẹn lại làm hắn nói không ra lời.

Tề Thiên Lỗi dùng sức lay vai của Tề Nhạc, cảm xúc kính động của hắn bình tĩnh lại.

- Tôi không tin, con của tôi đã sớm chết rồi. Anh không phải là nó. Quyết không thể nào.

Tề Nhạc nâng tay phải của mình lên ngăn tay Tề Thiên Lỗi lại, tuy tay Tề Thiên Lỗi rất có lực nhưng so với Kỳ Lân Tí của Tề Nhạc không đáng gì! Lực lượng của Tề Thiên Lỗi có khả năng chống lại sao?

Lẳng lặng nhìn qua nam nhân hơi già nua này Tề Nhạc thản nhiên nói:

- Nếu như ngài cho rằng tôi mưu đoạt tài sản thì tôi không còn lời nào để nói. Hôm nay có thể gặp các vị đã khiến tôi rất thỏa mãn. Tề tiên sinh, không nên nói nhiều. Bản thân ngài còn rất nhiều chuyện cần làm. Nhưng ngài cũng nên điều tra xem ai là người đã thuê những tên lính đánh thuê khủng bố này. Nếu không có lần thứ nhất thì nhất định có lần thứ hai.

Đinh một tiếng vang nhỏ cửa thang máy mở ra, đã tới tầng một trăm hai mươi, Tề Nhạc kéo Nguyệt Quan đi ra ngoài, nhìn thấy tầng một trăm hai mươi bừa bãi thì hào quang trong mắt của hắn trở nên đạm mạc. Không có nhìn qua Ứng Tiểu Điệp cùng Tề Thiên Lỗi. Hắn mang theo Nguyệt Quan trực tiếp đi ra khỏi thang máy, từ thang lầu xuống dưới.

- Tề Nhạc, anh điên sao? Đây chính là tầng một trăm hai mươi đấy.

Nguyệt Quan mang theo giầy cao gót đi đằng sau Tề Nhạc, có chút bất mãn kêu lên.

Tề Nhạc dừng bước lại lại không có quay đầu nói:

- Nếu như cô cảm thấy vất vả thì tôi cõng cô xuống, thế nào?

Nguyệt Quan sững sờ một chút, cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Chú Tề cùng dì Ứng thật là...

- Không nên hỏi.

Tề Nhạc vứt bỏ ba chữ đi nhanh xuống dưới.

Nguyệt Quan dừng lại nguyên chỗ, trong mắt tràn ngập hào quang khó tin.

- Trời ạ! Chẳng lẽ đây là sự thật, Tề Nhạc cũng không phải là người mưu cầu tài sản a. Nếu như đây là sự thật thì... Tề Nhạc, anh chờ tôi với.

Vừa nói nàng vội vàng đuổi theo xuống dưới.

Tề Nhạc đi rồi thì Tề Thiên Lỗi đứng trong phòng làm việc của mình. Tuy lâm vào trầm mặc nhưng Ứng Tiểu Điệp đem con gái giao cho thủ hạ chiếu cố, đi qua bên người của chồng, đè bả vai chồng mình, nói:

- Đây có phải là sự thật hay không...

Tề Thiên Lỗi quay đầu lại nhìn vợ của mình, trong mắt xuất hiện hào quang thống khổ.

- Anh không biết, anh quả thực không biết. Nhưng mà anh không dám tin tưởng.

Ứng Tiểu Điệp thở dài một tiếng, nói:

- Nhưng mà trong lòng của anh đã tin tưởng. Không phải sao?

Tề Thiên Lỗi sững sờ, nói:

- Vì cái gì nói như vậy? Em hiểu anh sao?

Ứng Tiểu Điệp cười khổ nói:

- Cũng không phải vì tin anh, mà là vì em tin mình.

- À? Em cũng tin anh ta nói là thật?

Tề Thiên Lỗi giật mình nhìn qua vợ của mình.

Ứng Tiểu Điệp nói:

- Chẳng lẽ anh không cảm giác cậu ta có gì khác biệt hay sao? Trước kia tuy có rất nhiều người tới đây, thậm chí có chút ít người tướng mạo giống anh tới chín phần nhưng mà đứa nhỏ vừa rồi cho chúng ta cảm giác quen thuộc và thân thiết đúng không? Em nhìn ra được anh ta cũng không phải kẻ mưu đoạt tài sản của chúng ta mà tới. Anh cũng đã nghe rồi đấy, cậu ta là tổng giám đốc tập đoàn a.

Tề Thiên Lỗi lắc đầu, nói:

- Thế nhưng mà anh phải cẩn thận.

Trong mắt Ứng Tiểu Điệp chợt lóe sáng, nói:

- Em có biện pháp.

Tề Thiên Lỗi vội vàng hỏi:

- Biện pháp gì.

Tuy hắn ở phương diện buôn bán là kỳ tài nhưng Ứng Tiểu Điệp là người hắn bội phục nhất. Ít nhất từ phương diện tài trí hắn tự nhận mình thua xa vợ mình. Nếu như không có vợ phụ trợ thì tập đoàn Kim Cốc tuyệt đối không có ngày hôm nay.

Ứng Tiểu Điệp mỉm cười, nói:

- Chuyện này còn không phải đơn giản ao? Bây giờ chúng ta công bố di chúc ra ngoài sẽ đem toàn bộ tài sản lưu cho Oánh Oánh. Nếu như tình huống như vậy cậu ta vẫn nhận thân thì không có khả năng là giả. Hơn nữa cũng chứng minh anh ta không phải người tham tài.

Tề Thiên Lỗi nhíu mày, nói:

- Thế nhưng mà anh lại cảm giác không ổn. Từ ánh mắt của cậu ta thì anh nhìn ra được đây là hài tử quật cường. Đi thôi, chúng ta đi vào phòng họp trước, có lẽ người của cảnh sát đã tới rồi. Trước tiên nên xử lý công việc ở đây đã. Dù sao đứa trẻ đã xuất hiện trước mặt chúng ta thì không khả năng lại biến mất.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)