Vay nóng Tinvay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 024

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 024: Ánh trăng bồng bềnh trong nước hồ sen
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


- Anh dám!

Minh Minh tức giận đuổi theo Tề Nhạc, Tề Nhạc chạy vòng quanh cái cây ở phía trước, vừa chạy vừa giễu.

- Có cái gì không dám. Cô nghe nhé, ánh trăng bồng bềnh trong nước hồ sen, Minh Minh ôm eo chú heo, Minh Minh nhếch chân lên, đỉnh đầu chú heo nhỏ, bà mẹ nó, giao hợp... , ah! Mưu sát chồng này.

Bịch...

Rốt cuộc Tề Nhạc cũng bị Minh Minh đuổi kịp, sau đó ăn một cước đá rớt xuống hồ.

Trên mặt nước có bọt khi bốc lên, Tề Nhạc hét một tiếng đầy kinh hãi, thậm chí ngay cả âm thanh giãy dụa cũng không có.

Minh Minh bị bài thơ của Tề Nhạc làm xấu hổ đỏ bừng cả mặt, nhưng mà, sắc mặt của nàng biến đổi, thất thanh nói:

- Chẳng lẽ anh ta không biết bơi?

Cơ hồ không có chút do dự, nàng đã nhảy xuống dưới.

Hồ nước thanh tịnh nhưng lạnh buốt, sau khi Minh Minh nhảy xuống hồ liền lạnh buốt linh hồn, nhưng nàng chẳng quan tâm tới chuyện này, lập tức bơi trong hồ tìm kiếm Tề Nhạc, nàng lúc này rất gấp, đã có chút loạn lên.

Đột nhiên, một bàn tay ôm lấy eo của Minh Mình từ phía sau, Minh Minh vừa muốn lặn xuống, bên tai đã có nhiệt khí.

- Thì ra cô quan tâm tôi như vậy nha.

Âm thanh trêu tức này, chính là đến từ Tề Nhạc.

- Anh, anh mau buông tôi ra.

Tuy Minh Minh bị giật mình, nhưng tâm tình khẩn trương đã buông lỏng rất nhiều.

- Không buông, thật vất vả mới tìm được cơ hội, ai bảo cô đá tôi xuống nước. Chẳng lẽ cô không biết bài thơ của tôi rất tôt sao? Nghe rất vần đấy!

- Chán ghét, anh đi chết đi. Bài thơ đó mà vần cái gì chứ.

Minh Minh vừa nói, vừa giãy dụa, nhưng không biết vì cái gì, có lẽ bởi vì trong nước lạnh như băng, nàng tựa vào trong ngực của Tề Nhạc có cảm giác ấm áp. Giãy dụa cũng chỉ là biểu trưng.

Tề Nhạc nhẹ nhàng động động cái eo của mình, đọc lại bài thơ.

- Tôi phát hiện mình làm heo cũng không tệ nha, Minh Minh nhếch chân lên, đỉnh đầu chú heo nhỏ, ta...

Mấy chữ cuối còn chưa nói xong, miệng đã bị Minh Minh xoay người che lại.

Bây giờ là trời thu, y phục của hai người không nhiều lắm, Minh Minh vừa xoay người, bởi vì bị Tề Nhạc ôm, cho nên bộ ngực đầy đặn áp lên ngực của Tề Nhạc, ánh mắt của hai người tiếp xúc dưới ánh trăng sáng tỏ. Ánh mắt của Minh Minh có chút bối rối, nhưng mà, lúc nàng nhìn thây ánh mắt của Tề Nhạc, lại có chút thất thần.

Hai người cứ đối mắt nhìn nhau, giống như đã quên mất thời gian.

Thả tôi ra đi.

Khi Minh Minh cảm giác được ở bụng dưới của mình có thứ gì đó đang đội lên, lập tức từ trong thất thần tỉnh táo lại, vội vàng đẩy Tề Nhạc ra, sau đó chạy trốn lên bờ.

Tề Nhạc ngâm mình trong nước lạnh, cảm thụ được hương thơm nhàn nhạt trong mũi, trong nội tâm thầm nghĩ, thì ra cảm giác ôm mỹ nhân thoải mái như vậy. Đáng tiếc, chỉ sợ cô hội như vậy sau này không có nữa.

Minh Minh lên bờ, may mắn nàng hôm nay mặc quần dài, cho nên mới không xuất hiện chuyện xấu hổ gì, ngồi ở tảng đá ven bờ, hai tay che bộ ngực của mình lại, tim đập liên hồi, ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng lên vì xấu hổ. Không ăn qua thịt heo, nhưng cũng thấy heo chạy, dùng chân nghĩ cũng biết được cái đó là thứ gì. Đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Minh Minh thân mật với nam nhân như thế.

Lúc này, Minh Minh lại nghe tới câu chuyện cười của Tề Nhạc, nếu như hắn vừa rồi cố ý không buông mình ra, hoặc là cố y xâm phạm mình, vậy mình phải làm như thế nào? Tuy là tiếp xúc gần gũi, nhưng côn đồ này ôm mình, cũng không có làm gì xấu cả. Chẳng lẽ hắn muốn bị nói không bằng cầm thú sao? Trời ạ! Cơ Minh Minh, đầu óc của ngươi đang nghĩ cái gì thế.

"Rầm Ào Ào", Tề Nhạc từ trong nước đi lên, ngồi ở bên cạnh Minh Minh, thò tay cởi áo của mình, dùng sức vặn vặn, có tiếng nước rơi.

Từ vị trí của Minh Minh nhìn thấy lưng của Tề Nhạc, có lẽ bởi vì thân thể hưng phấn, cho nên đồ án Kỳ Lân đã hiện rõ trên người của hưans. Đó là đồ án hoàn mỹ, cho dù chỉ là một hình xăm, nhưng đây tuyệt đối là tác phẩm nghệ thuật. Nhìn thấy thân thể của Tề Nhạc dường như cường tráng hơn đôi chút, hơn nữa hai màu đen bạc trên đồ án Kỳ Lân, ý thức của Minh Minh có chút mông lung, nhất lòng phối hợp với vòng cổ tím, lam, hồng, thanh bốn màu kia, nhìn hắn càng có thêm vài phần khí tức cao quý.

- Minh Minh, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý.

Tề Nhạc vắt khô quần áo rồi đặt lên vai, hỏi dò. Lúc trước hắn bị Minh Minh đá xuống hồ, bởi vì thú vị cho nên đã lặn xuống hồ, muốn nhìn xem Minh Minh sẽ có phản ứng gì. Nhưng mà, hắn tuyệt đối không ngờ, Minh Minh lại không có chút do dự, lập tức nhảy xuống nước hồ lạnh giá. Vào lúc đó, Minh Minh trong ánh mắt Tề Nhạc biến thành tiên nữ tinh khiết. Từ trên người của nàng, Tề Nhạc cảm nhận được cảm giác thân nhân. Cho nên, hắn mới bỏ qua quan niệm địa vị trong nội tâm, ôm cổ Minh Minh. Hắn cũng không có ý định xâm phạm Minh Minh, chỉ cảm thấy ôm nàng rất thoải mái, không chỉ có thân thể thoải mái dễ chịu, quan trọng hơn là từ nội tâm của hắn.

Minh Minh nghiêng đầu nhìn Tề Nhạc, nhưng không có lên tiếng, thân thể run lên nhè nhẹ.

- Ah! Mới vào trong nước, gió thổi qua lạnh như vậy, chúng ta nên trở về ký túc xá đi.

Tề Nhạc cũng cảm thấy hơi lạnh rồi.

Minh Minh cúi đầu, nói:

- Bộ dạng như vậy mà quay về được sao? Nếu để cho Tình Nhi cùng Vân tỷ nhìn thấy, các nàng sẽ nghĩ như thế nào.

- Thế nhưng mà, nếu ở đây cho gió thổi, cô sẽ cảm lạnh, ngày mai cô còn phải đi Thánh Phật Tự đấy. Đều tại tôi không tốt.

Tề Nhạc có chút khó xử nhìn qua Minh Minh, muốn đem quần áo choàng lên người Minh Minh, nhưng mà, quần áo trên người hắn cũng ướt, chỉ sợ không có hiệu quả gì.

Minh Minh vẫn ngồi ở chỗ đó, thu hai chân vào trước ngực, hai tay ôm lấy đầu gói của mình, cúi đầu không nói một lời. Nhưng thân thể nàng run rẩy càng thêm rõ ràng. Không biết vì cái gì, vào lúc đó, Minh Minh cũng không muốn sử dụng Thăng Vân Quyết khu trừ lạnh giá, dường như cảm giác lạnh lẽo này mới xua tan được suy nghĩ trong nội tâm của nàng.

Vào thời điểm Minh Minh cảm giác lạnh lẽo tăng cao, không biết nên làm thế nào cho phải, đột nhiên, hai cánh tay màu cổ đồng ôm lấy người của nàng, đột nhiên từ vải vóc ẩm ướt sau lưng cảm nhận được khí tức nóng bỏng, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng vào trong lòng. Hai cánh tay ôm lấy nàng, lại khiến cho nàng cảm thấy rất ôn hòa. Lạnh giá giảm xuống rất nhiều, cảm giác ấm áp không ngừng truyền lên người của Minh Minh, khiến nhịp tim đã bình thường trở thành đập lên rộn ràng như trước.

- Như vậy cô sẽ không còn lạnh nữa, chờ khi quần áo đã khô chúng ta liền đi về. Hiện tại y phục ít, cũng hơi dễ chịu một chút.

Tề Nhạc nói cũng không mang hàm nghĩa khiêu khích, giông như đang nói một chuyện rất bình thường.

Cảm giác ấm áp truyền tới, một tay Tề Nhạc ôm Minh Minh buông ra, cổ tay hơi lắc lư, một đoàn lủa sáng hiện, lập tức cảm giác thân thể ấm áp hơn nhiều, đây là hỏa thuộc tính khi vân lực vừa khôi phục của hắn.

*****

Nhìn ngọn lửa ấm áp trước mặt, đột nhiên Minh Minh cảm giác nhiệt độ trong ngực Tề Nhạc tăng lên, một cổ khí lưu nóng rực trực tiếp truyền vào ngực của nàng, làm cho nàng cảm thấy thoải mái dễ chịu.

- Trên ngực của anh là cái gì?

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Là một trong ba kiện Kỳ Lân trân bảo có được hôm nay, tên là Kỳ Lân Xích, nằm ở ngay bộ vị đồ án Kỳ Lân trước ngực, nó có năng lượng thuộc tính hỏa rất mạnh, hơi kích phát là thả nhiệt lượng ra ngoài. Ấm áp chưa?

Minh Minh cảm thấy thân thể ấm lên, vân lực của nàng dưới cổ nhiệt lưu này kích thích cũng sôi trào lên, bắt đầu vận chuyển, khí tức Kỳ Lân trên người Tề Nhạc không ngừng rót vào lỗ chân lông của nàng, dẫn động vân lực trong người của nàng vận chuyển thật nhanh. Đây tuyệt đối là cảm giác mỹ diệu, so với tu luyện bình thường, tốc độ còn nhanh hơn nhiều, hơn nữa căn bản không cần tận lực khống chế.

Minh Minh tu luyện Thăng Vân Quyết chinh là co nguồn gốc từ Thăng Lân Quyết của Tề Nhạc, dưới tác dụng của khí tức Kỳ Lân, Thăng Vân Quyết đương nhiên phát huy uy lực cường đại. Minh Minh cảm giác vân lực trong người của mình tăng lên nhanh chóng, nàng cảm nhận được tiếng tim đập vững vàng của Tề Nhạc, cảm nhận hơi thở của hắn không ngừng phà lên bờ vai của nàng. Tiếp xúc thân mật của hai người ngăn cách bằng lớp vải mỏng, cảm giác khác thường dâng lên trong lòng.

Tề Nhạc cũng cảm thấy thoải mái, cảm giác ôm ấp mỹ nữ vốn mỹ diệu, huống chi Minh Minh còn là mỹ nữ cấp than thở, nếu là trước kia thì hắn nghĩ cũng không dám nghĩ. Không biết vì cái gì, hôm nay sau khi rời khỏi biệt thự Long Vực, tự ti khi hắn đối mặt với Minh Minh đã biến mất, Minh Minh cũng không phải cao không chạm tới như suy nghĩ trước kia của hắn. Tuy hắn không rõ quan hệ giữa mình và Minh Minh là cái dạng gì, nhưng khi ôm lấy thân thể của Minh Minh đúng là chuyện vô cùng thoải mái.

- Người nào?

Thời điểm Tề Nhạc đang say mê, đột nhiên Minh Minh quát lên một tiếng, trong mắt có ánh sáng lạnh giá hiện ra, nhìn qua hướng khác của hồ nước, Tề Nhạc cũng vô ý thức nhìn qua phương hương kia, nhưng chỉ thấy bóng tối vô tận, cũng không có bóng người.

Minh Minh từ trong ngực Tề Nhạc giãy giụa đứng lên, mái tóc ngắn màu đen nhiều hơn hai sợi tóc đỏ, trong mắt có ánh sáng lóe lên, trong miệng phát ra âm thanh bén nhọn, âm thanh ngưng mà không tán, giông như kim nhọn đâm vào một hướng.

Trong sân trường đại học Thanh Bắc vẫn yên lặng như trước, trong đôi mắt của Minh Minh có thần sắc nghi hoặc hiện ra, Tề Nhạc đứng ở bên cạnh nàng, thấp giọng nói:

- Có chuyện gì sao? Minh Minh.

Hàn quang trong mắt Minh Minh chớp động liên tục, nói:

- Vừa rồi dường như có người đang nhìn chúng ta, tuy hắn che dấu khí tức rất tốt, nhưng tôi là cầm tinh gà, cho nên năng lực phát giác khí tức rất mạnh. Thời điểm hỏa diễm của anh hiện ra, tôi cảm giác có một tia khí tức chấn động. Nếu như không phải như vậy, tôi còn không biết có sự tồn tại của người khác ở đây. Người này là cao thủ, hắn che dấu rất tốt, chạy cũng rất nhanh. Tề Nhạc, anh nên đi theo chúng tôi tới Thánh Phật Tự đi, có lẽ người này vì anh mà tới.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không, tôi sẽ không đi với cô. Tôi đi cũng vô dụng, dù sao trong mắt Hải Như Nguyệt tôi chỉ là phế vật.

Minh Minh quay người lại, nhìn qua Tề Nhạc đang cởi trần, trong mắt xuất hiện tình cảm phức tạp.

- Không nên coi nhẹ mình, tôi tin tưởng anh sẽ trở nên mạnh mẽ. Chúng ta về thôi, ở chỗ này tôi luôn có cảm giác không được an toàn. Nếu như anh thật sự bị người ta nhìn chằm chằm vào, tôi tuyệt đối không thể để anh lại ở Thanh Bắc một mình được.

Lúc đối mặt với Tề Nhạc, nàng nhìn thấy khối lân phiến màu đỏ trong ngực Tề Nhạc, nói cho đúng, vị trí lân phiến nằm giữa ngực và bụng, chính là chỗ của đồ án Kỳ Lân, đang thả hào quang đỏ rực như than hồng, chiếu sáng trong đêm tối.

Tề Nhạc mở hai tay của mình ra đi tới, Minh Minh vội vàng duỗi tay tay của mình ra ngăn cản Tề Nhạc tiến tới.

- Không muốn, anh làm cái gì vậy?

Tề Nhạc làm lơ, nói:

- Cũng không phải chưa ôm qua, không phải tôi muốn sưởi ấm cho cô sao?

Minh Minh tức giận hừ một tiếng, nói:

- Côn đồ như anh luôn muốn khi dễ tôi mà, chúng ta về thôi.

Nói xong, liền đẩy Tề Nhạc ra, sau đó bước đi như chạy trốn về hướng ký túc xá.

- Minh Minh, cô không giận đấy chứ!

Tề Nhạc vội vàng đuổi theo sau, cùng đi theo Minh Minh về ký túc xá.

Lúc thân ảnh của hai người biến mất trong màn đêm, bỗng nhiên có một cái bóng mờ nhìn qua Minh Minh, bởi vì đang trong bóng tối, không cách nào nhìn thấy bộ dáng của người này, cố ý hạ giọng vang lên,

- Xuất hiện, thực sự xuất hiện, mình nên làm như thế nào? Gặp được Minh Minh ở chỗ này. Chẳng lẽ, đây là đêm định mệnh hay sao?

Bóng đen lóe lên, bỗng nhiên dùng tốc độ mắt thường không thấy được bay đi, lúc thân ảnh này hiện ra trong ánh trăng sáng rõ, lộ ra một đạo hồng sắc quang mang.

Minh Minh cùng Tề Nhạc đi thẳng về ký túc xá, vừa vào cửa, Minh Minh đã trực tiếp đi vào phòng của mình, Tề Nhạc cũng không có tự làm mất mặt, cũng trở về gian phòng của mình. Trở tay đóng cửa lại, hắn vô ý thức sờ lên khỏa Kỳ Lân Châu trên ngực của mình. Cảm giác năng lượng nhàn nhạt đang phát ra, trong ánh mắt Tề Nhạc lại toát ra cảm xúc bi thương.

Sau đó lấy gói thuốc mà Cơ Đức cho hăn ra ngoài, tiếp đó là tiền thắng độ đua xe, cuối cùng, chính là kiện áo choàng đỏ sậm —— Kỳ Lân Ẩn.

Cẩn thận mặc Kỳ Lân Ẩn lên người của mình, che phủ mỗi bộ phận thân thể của mình lại, dường như Kỳ Lân Ẩn cố ý làm ra cho hắn vậy, chiều dài vừa vặn bao phủ tới mu bàn chân.

Kỳ Lân bát trân tượng trưng cho Kỳ Lân nhất tộc xuất hiện, Tề Nhạc biết rõ, đối với mình mà nói, ba kiện Kỳ Lân trân bảo có được hôm nay thật sự quá trọng yếu, có chúng, thực lực của mình sẽ tăng trong phạm vi lớn, đương nhiên, chuyện này sẽ được hiện thực với điều kiện tiên quyết hắn phải tu luyện. Vuốt ve Kỳ Lân Ẩn trên người, trong nội tâm Tề Nhạc đang suy nghĩ có nên đùa với Minh Minh hay không, mà lúc nãy hắn có phải vui đùa một chút không? Dù sao, Minh Minh chỉ xem hắn là bạn thôi. Ngày mai nàng phải đi Thánh Phật Tự, tình huống ba tháng sau thế nào thì không ai nói trước được. Hy vọng bọn họ lên đường bình an.

Nghĩ tới đây, đột nhiênTề Nhạc nhớ tới Điền Thử, vội vàng cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm dãy số của Điền Thử.

Chuông điện thoại reo cả buổi mới có người nhấc máy, âm thanh mông lung buồn ngủ của Điền Thử vang lên.

- Ai thế! Muộn như vậy còn gọi tới làm gì?

Tề Nhạc thấp giọng nói:

- Chuột, là anh.

Nghe được âm thanh Tề Nhạc, Điền Thử lập tức thanh tỉnh vài phần, nói:

- Lão đại, muộn như vậy còn gọi điện cho em có chuyện gì không?

Tề Nhạc nói:

- Ngày mai có khả năng em phải đi Thánh Phật Tự, anh điện thoại dặn dò vài câu.

- Cái gì? Ngày mai? Không phải nói phải chờ tới nghỉ đông sao?

*****

Điền Thử có chút kinh ngạc nói.

Tề Nhạc nói:

- Ngày mai bọn họ sẽ nói cho chú mày biết nguyên nhân, Hải Như Nguyệt Phách Vương Long gần đây thần thông quảng đại, đương nhiên có biện pháp đưa em ra ngoài. Chuột, anh chỉ dặn dò em thế này, nếu như em hy vọng mình trở nên cường đại hơn, hy vọng có thể đạt được nữ nhân mà mình yêu mến. Như vậy, em phải trả giá bằng thật nhiều cố gắng mới được. Anh nghĩ, em phải hiểu rõ ràng, trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, em là nhỏ tuổi nhất, cũng là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thứ sáu yếu nhất.

Điền Thử yên lặng trong chốc lát, nói:

- Lão đại, em hiểu ý của anh rồi.

Sau khi nhìn thấy trận chiến của Mạc Địch cùng Minh Minh, hơn nữa sau đó được Minh Minh giải thích, hắn cũng có nhận thức nhất định về hệ thống đặc thù trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Ý của Tề Nhạc rất rõ ràng, chính là cho hắn biết, nếu như hắn muốn ở cùng một chỗ Mạc Địch lão sư mà hắn yêu mến, như vậy, phải có được thực lực sứng tầm.

- Lão đại, hai ngày nay em vẫn luôn suy nghĩ, anh có cảm thấy, em và Mạc Địch lão sư phù hợp không? Em có cơ hội sao?

Tề Nhạc lặng đi một chút, hắn cảm nhận được bất lực trong lời nói của Điền Thử, kiên định nói:

- Hảo huynh đệ, bất luận thời điểm gì, anh sẽ đứng về phe của em. Chênh lệch tuổi không là cái gì, chỉ cần em chịu cố gắng, anh nghĩ, em sẽ thành công.

Điền Thử cảm xúc có chút kích động,

- Lão đại, em cũng nghĩ như vậy. Mỹ nữ em cũng đã gặp không ít, nhưng chưa từng có người nào khiến em nhớ thương như Mạc Địch lão sư. Em thì xấu, lại béo như quả bóng, đối mặt với nàng chắc chắn sẽ có cảm giác tự ti. Nhưng em thật sự rất thích nàng, em nên làm cái gì bây giờ?

Tề Nhạc ngẫm lại, nói:

- Lần này chính là cơ hội tốt, ngày mai đi Thánh Phật Tự có thời gian chừng ba tháng, em nên nắm chắc khoảng thời gian này, anh cảm thấy được, một nam nhân muốn hấp dẫn lực chú ý của nữ nhân, đầu tiên phải biểu hiện năng lực vượt xa những người khác. Bởi vậy, vẫn câu nói kia, cố gắng luyện tốt Thăng Vân Quyết, trở thành một chiến sĩ cầm tinh hợp cách, chính là trụ cột thành công.

- Em hiểu rồi. Lão đại, em sẽ cố gắng. Anh cũng phải cố gắng lên. Chị Minh Minh rất không tồi.

Tề Nhạc lặng đi một lúc, nói:

- Anh và Minh Minh chỉ là bạn bình thường, thực sự không có gì.

Điền Thử cười hắc hắc nói:

- Chỉ có quỷ mới tin anh thôi. Lão đại, người khác em không biết, nhưng anh thì em không rõ sao? Chị Minh Minh đẹp như thế, chắc chắn là cấp bậc than thở, không ra tay thì không phải là anh nữa rồi.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Không biết làm gì, thật sự gặp được mỹ nữ đẳng cấp này, cũng không phải dễ dàng theo đuổi như suy nghĩ của em đâu.

Điền Thử nói:

- Lão đại, cho dù anh có khó khăn cỡ nào cũng không khó bằng việc em theo đuổi Mạc Địch lão sư đâu. Ngay cả em còn có lòng tin, vì sao anh lại không thể?

Tề Nhạc cười nhẹ nói:

- Em không hiểu rồi, anh tinh lực có hạn, hiện tại mỹ nữ nhiều như vậy, không thể vì một thân cây mà bỏ cả khu rừng. Anh rất bác ái mà.

...

- Tốt, em nên đi ngủ sớm đi. Buổi sáng ngày mai bọn người Minh Minh sẽ tới tìm em.

Nói xong câu đó, Tề Nhạc trực tiếp tắt điện thoại. Kỳ thật, câu nói sau cùng của Điền Thử đã gây không ít xúc động cho hắn, đúng nha! Ngay cả Điền Thử theo đổi Mạc Địch còn khó hơn cả chuyện của hắn, thế mà người ta cũng dám theo, vậy tại sao mình không thể theo đuổi Minh Minh chứ?

Dùng sức lắc đầu, tính toán, những chuyện này hiện giờ không quan trọng, chờ mình có năng lực bảo vệ tôn nghiêm Kỳ Lân rồi nói sau. Tề Nhạc luôn luôn là người cầm được buông được. Hôm nay nghe Giải Trĩ giảng thuật câu chuyện Kỳ Lân làm hắn xúc động thật lớn. Không vì chuyện tình cảm mà hao tổn tâm thần, cởi quần áo ướt sũng trên người ra, leo lên giường, bắt đầu tu luyện.

Nếu so sánh với trước kia thì vân lực đã nhiều hơn, thời điểm thăm dò cách tu luyện lần trước, Tề Nhạc chỉ có thể cảm nhận được lộ tuyến vận hành đại khái của vân lực, còn lần này, vân lực của hắn đã khôi phục, lộ tuyến vận chuyển tím, lam, hồng, thanh bốn sắc quang trong kinh mạch hiện rõ trong đầu của hắn, mỗi một lần lưu chuyển, còn có thể nhìn rõ quỹ tích vận hành của chúng.

Cảm giác ấm áp lưu chuyển trong ngực, mỗi lần Kỳ Lân Châu biến hóa là một màu sắc khác biệt, Tề Nhạc có thể cảm giác được khí tức này tương hợp với thân thể của mình, dưới sự kích thích của Kỳ Lân Châu, tốc độ vận chuyển vân lực tăng lên rất nhiều. Chuyện này làm cho hắn vui mừng, càng thêm mỹ diệu là, mỗi lần vân lực vận chuyển, đều thông qua lỗ chân lông hấp thu năng lượng bên ngoài. Có thể nhìn thấy bốn loại quang điểm đầy màu sắc này kết hợp với vân lực của hắn. Tuy không có làm vân lực mạnh hơn nhiều, nhưng Tề Nhạc cảm giác được, so với lần đầu tiên mình tu luyện Thăng Lân Quyết còn nhanh hơn rất nhiều.

Dần dần, Tề Nhạc hoàn toàn đắm chìm trong quý trình mỹ diệu khi tu luyện, dưới tình huống phân tâm nhị dụng trong nội tâm, phương diện tu luyện vân lực, một phương diện khác, thời khắc chú ý biến hóa của Kỳ Lân Châu, cũng tự hỏi kỹ năng Kỳ Lâm ngày hôm qua miễn cưỡng nhớ được.

Hắn tu luyện tuyệt kỹ Kỳ Lân cũng không phải quá nóng vội, thông qua năng lực hiểu biết về Kỳ Lân, hắn biết rõ vân lực là trụ cột của tất cả, không có vân lực cường đại làm hậu thuẫn, bất luận kỹ xảo gì cũng không thể phát huy tác dụng vốn có của nó. Bởi vậy, hiện tại hắn cần nhất chính là năng cao vân lực của mình lên.

Tu luyện thường thường khiến thời gian trôi qua rất nhanh, vào lúc Tề Nhạc thoát ra khỏi trạng thái tu luyện, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Hoạt động thân thể dồi dào tinh lực một chút, đổi quần áo sạch sẽ, từ trong phòng đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, Tề Nhạc đã phát hiện mình muộn rồi. Trên bàn có bữa sáng, nhưng trong ký túc xá không có bóng người.

Có lẽ vì tránh né Tề Nhạc, Minh Minh đã sớm rời đi, mà Hứa Tình cùng Trầm Vân buổi sáng có khóa, cho nên cũng rời đi. Tề Nhạc nghĩ thầm, nếu đã muộn, vậy thì mình dứt khoát không đi khóa sáng vậy, dù sao đại học không quản nghiêm ngặt chuyện này, mà với kiến thức không ra hồn của hắn, chỉ sợ cố gắng học cũng chẳng có tác dụng gì.

Sau khi ăn bữa sáng xong, lấy gói thuốc ra ngoài, rút một điếu ra hút, thoải mái nói không nên lời, đi đến trước cửa sổ ký túc xá nhìn ra bên ngoài, lúc này đại học Thanh Bắc rất yên tĩnh, đại bộ phận học sinh đều đi học, trong ký túc xá chỉ có những học sinh không có khóa đi lại. Không khí tươi mát từ cửa sổ truyền ra, làm mái tóc dài của Tề Nhạc có chút hỗn loạn.

Tề Nhạc nhìn qua mình đang cởi trần, hắn phát hiện, cơ bắp trên người của mình hình như săn chắc hơn trước, giơ tay nhấc chân càng có lực, mà khỏa Kỳ Lân Châu trên cổ, tăng tốc tu luyện của hắn nhanh hơn, hơn nữa, dường như công pháp tu luyện cũng xuất hiện biến hóa, mà biến hóa đó, chính là do Kỳ Lân Châu này mang lại, nhưng cần phải nghiệm chứng theo thời gian.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-360)