← Ch.267 | Ch.269 → |
- Tề Nhạc, lúc này xảy ra đại sự thật rồi. Đi thôi, chúng ta từ thông đạo bí mật trực tiếp đi ra ngoài, đi tới cơ quan vũ trụ quốc gia. Cơ thượng tướng đang ở bên kia.
Hai người thông qua tổng bộ bí mật của Viêm Hoàng Hồn đi lên chiếc xe quân đội đặc thù, Thiên Hồn chạy thẳng tới cơ quan vũ trụ của quốc gia.
- Thiên Hồn đại ca, tiểu hành tinh thật sự sắp va chạm với địa cầu?
Tề Nhạc thình lình hỏi một câu, trên đoạn đường trở về thương thế của hắn đã tốt rất nhiều, nhưng năng lượng bén nhọn của thương Athena cần phải mất thời gian hai ngày mới khu trừ được.
- Ân.
Thiên Hồn đáp ứng trước một tiếng, ngay sau đó kịp phản ứng, thất thanh nói:
- Làm sao anh biết? Đây là bí mật cơ mật nhất mà?
Trong nội tâm Tề Nhạc thầm than một tiếng, xem ra địa vị của mình ở nước cộng hòa Viêm Hoàng này còn xa không sánh bằng Vũ Mâu của Hy Lạp ah! Người ta được thông tri trước tiên mà hiện tại bọn họ còn lén gạt mình.
- Làm sao tôi biết anh không cần hỏi, nhưng đây là thật sao?
Tề Nhạc trầm giọng nói.
Thiên Hồn ngưng trọng gật gật đầu, nói:
- Bất luận anh từ đâu biết được nhưng đây chính là sự thực. Một khỏa tiểu hành tinh vào ba mươi bảy ngày sau sẽ tiến vào khí quyển của địa cầu, kể từ bây giờ từ quỹ tích vận hành của hành tinh kia đúng lúc đụng vài địa cầu chúng ta. Hơn nữa vị trí phi thường đáng sợ, là Thái Bình Dương. Nếu như tiểu hành tinh đụng vào Thái Bình Dương thì với thể tích một phần bảy của nó và lực xung kích cường đại tới mức khổng lồ, đồng thời cũng làm cho toàn bộ sinh vật địa cầu bị hủy diệt sạch sẽ. Một phần mười a! Tiểu hành tinh này không nhỏ hơn mặt trăng đâu. Anh có thể tưởng tượng không?
Tề Nhạc thà rằng Vũ Mâu lại lừa gạt mình cũng không nên nói việc này là thật, nhưng hiện tại sự thật đã bày ra trước mặt.
- Làm sao bây giờ? Viêm Hoàng chuẩn bị ứng đối như thế nào?
Thiên Hồn cười khổ nói:
- Còn ứng đối như thế nào, hiện tại lãnh đạo các quốc gia đang bàn bạc việc này. Đây cũng không phải là vấn đề của một quốc gia. Trong ba mươi bảy ngày này chúng ta nhất định phải nghĩ ra đối sách ứng đối, nếu không văn minh nhân loại bị hủy hoại trong chốc lát. Hiện tại biện pháp thực hiện được chỉ có một mà thôi, cũng là cơ hội duy nhất. Tiểu hành tinh này bay thẳng tới địa cầu của chúng ta thì chúng ta phải đổi quỹ đạo của nó. Như vậy địa cầu sẽ thoát nạn. Tất cả vấn đề được giải quyết, trước mắt Mỹ Kiên Quốc đã phái vệ tinh quan sát rồi, đoán phương hướng của tiểu hành tinh này, chỉ cần biết được quỹ đạo của nó thì các quốc gia sẽ làm ra quyết định cuối cùng.
Tề Nhạc gãi gãi đầu, nói:
- Những chuyện này tôi không hiểu, Thiên Hồn đại ca. Anh chỉ cần nói cho tôi biết chúng ta có thể có bao nhiêu phần nắm chắc?
Thiên Hồn nghiêm túc nhìn qua Tề Nhạc nói:
- Không biết, nếu như kết cấu của nó không vững chắc và thành phần không phải là kim loại nặng thì chúng ta có hơn bảy thành nắm chắc, trái lại cũng chỉ có ba thành. Uy lực công kích lớn nhất trên thế giới này chính là vũ khí hạt nhân, nhưng đại lượng đạn hạt nhân nổ tung cho dù ở ngoài không gian cũng không thể cách trái đất qua gần, nếu không sóng xung kích sẽ sinh ra ảnh hưởng với bầu khí quyển. Bởi vậy lần oanh tạc này phải tiến hành ngoài vũ trụ thật xa. Mà số lượng vũ khí hạt nhân cộng lại ước chừng mười lăm ngàn quả, nhưng không thể sử dụng toàn bộ, bởi vì số lượng tên lửa đạn đạo xuyên lục địa phi thường thưa thớt. Toàn bộ thế giới cũng chỉ khoảng bốn trăm quả mà thôi, cho dù toàn bộ thế giới cộng đồng cố gắng đẩy nhanh tốc độ thì trước khi tiểu hành tinh kia tới tối đa cũng chỉ có thể gom góp được năm trăm quả, dùng chúng chuyên chở hết mức cũng chỉ có thể đạt năm trăm đầu đạn hạt nhân, nhưng chúng ta nhất định không thể đạt hiệu quả cần làm.
Tề Nhạc nhíu mày, nói:
- Hình như tôi có nghe qua số lượng đầu đạn hạt nhân hiện tại có thể hủy diệt địa cầu mà! Tại sao một tiểu hành tinh chỉ có một phần bảy lại không có biện pháp?
Thiên Hồn mắt trợn trắng, nói:
- Cách hiểu của anh có vấn đề rồi. Hủy diệt địa cầu chính là nói hủy diệt toàn bộ sinh vật trên địa cầu. Mà địa cầu cũng bị phóng xa bao phủ. Cũng không phải nói nổ tung toàn bộ địa cầu. Địa cầu lớn như vậy, tuy uy lực đạn hạt nhân không nhỏ nhưng không cách nào nổ tung vỏ địa cầu đâu. Mà tiểu hành tinh và hủy diệt địa cầu là hai khái niệm khác nhau, chúng ta chỉ có thể nổ nó bay ra chỗ khác hoặc làm nó chuyển hướng thôi, về phần nó biểu hiện ra cái gì không liên quan tới chúng ta. Hiện tại chỉ hy vọng thành phần kim loại nặng của hành tinh này không quá nhiều. Nếu không địa cầu xong đời rồi.
Tề Nhạc sững sờ một chút, giờ mới hiểu được được nên xấu hổ nói:
- Tôi là người mù chữ, Thiên Hồn đại ca. Vậy bây giờ chỉ có thể chờ thôi, Cơ thượng tướng bảo tôi tới là có việc gì?
Sắc mặt Thiên Hồn đại biến, nói:
- Anh nên nghe thượng tướng nói đi, chuyện này tôi nói ra không quá thuận tiện.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới cơ quan vũ trụ quốc gia, trên xe của Thiên Hồn có giấy thông hành đặc thù cũng không gặp ngăn cản gì, đương nhiên thời điểm Thiên Hồn mang theo Tề Nhạc vào đại sảnh cho dù là Tề Nhạc lớn mật cũng phải giật mình, trong đại sảnh có một màn ảnh khổng lồ, phía trên có rất nhiều thứ Tề Nhạc xem không hiểu. Nhưng mà hắn nhận ra cấp bậc trên vai của những người này ít nhất cũng là đại tá. Đa số là các tướng quân, hiển nhiên đây là những lãnh đạo của quân đội. Thần sắc mỗi người vô cùng ngưng trọng, không ngừng thương lượng với nhau cái gì đó cho nên đại sảnh vô cùng ầm ĩ.
Thiên Hồn bảo Tề Nhạc đứng chờ một chút và lập tức đi tìm Cơ thượng tướng.
Tề Nhạc nhìn qua mọi nơi, đối với chuyện địa cầu bị hủy diệt nội tâm của hắn phi thường lo lắng, nhưng dù cho hắn mạnh hơn nữa cũng không có khả năng cho rằng bằng vào sức mình có thể ngăn cản tiểu hành tinh va chạm. Dù sao sức một người có mạnh thế nào cũng có hạn, không có khả năng chống lại vũ trụ a. Hiện tại chỉ hy vọng quốc gia có thể đối kháng với tai nạn này. Đại sư ah đại sư, ngài dự đoán cũng quá mạnh, thì ra tai nạn đầu tiên chính là thế này, hắn là Kỳ Lân thì có tác dụng gì chứ?
Thời gian không dài, Cơ thượng tướng cùng Thiên Hồn đi tới, sắc mặt lão nhân vô cùng ngưng trọng hình như già nua hơn vài phần, nhìn thấy Tề Nhạc miễn cưỡng nở nụ cười đắng chát, nói:
- Đi, anh cùng đi với tôi tới phòng hợp.
Hắn thân thiết vỗ vai của Tề Nhạc và mang theo đi vào văn phòng được thiết trí tạm thời gần đó.
Cơ thượng tướng bảo Thiên Hồn đứng ngoài thủ vệ, không có lệnh của hắn thì bất luận kẻ nào cũng không được phép quấy rầy.
- Vừa rồi Thiên Hồn nói với tôi là đã đem tình hình đại khái nói cho anh nghe rồi.
Cơ thượng tướng nghiêm túc nói.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Vâng, con đã rõ.
Cơ thượng tướng nói:
- Đầu tiên, chuyện này tuyệt đối không thể truyền đi, hiện tại chuyện này vẫn còn giữ bí mật cấp cao nhất vì ngăn ngừa dân chúng khủng hoảng.
*****
Tề Nhạc nói:
- Con hiểu mà ngài yên tâm đi. Ngài bảo con tới là có chuyện gì?
Cơ thượng tướng thở dài một tiếng, nói:
- Vốn tôi cũng không có chủ trương mời anh giúp đỡ. Nhưng mà với tư cách kẻ có được huy chương kim cương thủ hộ thì thời điểm quốc gia cần anh bảo vệ phải động thân thôi, chủ tịch trưng cầu ý kiến của bộ ngoại giao và quyết định cho anh tạm thời tới Viêm Hoàng Hồn, cùng Viêm Hoàng Hồn chấp hành nhiệm vụ đặc thù này.
Tề Nhạc nói:
- Bác à. Con nghe Thiên Hồn đại ca nói lần này cần đạn hạt nhân giải quyết vấn đề, con có thể làm cái gì chứ? Ngài đừng nói là bảo con tới quốc gia khác trộm vũ khí hạt nhân đấy, con nghĩ loại tai nạn này thì những cường quốc kia không thể làm ngơ không làm gì đâu.
Cơ thượng tướng gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, đối mặt với tai nạn sắp tới thì các quốc gia đoàn kết lại trước nay chưa từng có. Gần đây Mỹ Kiên Quốc với địa vị bá chủ là khẩn trương nhất, không chỉ bọn họ phát hiện ra mà còn công bố toàn bộ vũ khí hạt nhân của mình, hơn nữa cũng đưa khoa học kỹ thuật của mình ra cho các cường quốc cộng hưởng, vì đây là nguy cơ cần phải vượt qua. Mà nhiệm vụ anh chấp hành sắp tới là cực kỳ nguy hiểm. Hôm nay gọi anh tới là trưng cầu ý kiến của anh, nếu như anh không muốn thì cho dù trên vai của tôi còn mấy sao tôi cũng giữ gìn anh.
Tề Nhạc không có trực tiếp trả lời đáp ứng hay không đáp ứng, nói:
- Bá phụ, rốt cuộc là nhiệm vụ gì, con phải biết tình huống cụ thể mới quyết định được.
Cơ thượng tướng nói:
- Là như thế này! Tên lửa xuyên lục địa của các quốc gia vô cùng có hạn, hơn nữa trong đám tên lửa này chỉ có một ít là có khả năng chính thức đạt tới khoảng cách đầy đủ để oanh tạc tiểu hành tinh kia thôi. Nhưng mà với số ít đó cũng không tạo ra bao nhiêu uy lực cả, đây chính là vấn đề lớn nhất của chúng ta. Cho nên sau khi các quốc gia bàn bạc với nhau bất luận tiểu hành tinh kia có thành phần gì chúng ta cũng phải làm tốt chuẩn bị. Đạn hạt nhân không thể đặt lên tên lửa xuyên lục địa thì chúng ta nhất định phải phái tàu vũ trụ ra, dùng khoảng cách gần phóng đạn hạt nhân và kíp nổ chúng. Mà phi thuyền vũ trụ kia không thể bắn với khoảng cách quá gần được, bởi vì tiểu hành tinh kia tuy nhỏ nhưng bản thân cũng có lực hút không kém, một khi phi thuyền vũ trụ bị hấp dẫn qua thì uy lực đạn hạt nhân không còn tác dụng gì. Bởi vậy các quốc gia bàn bạc quyết định đem nhân lực thúc dục vũ khí hạt nhân bộc phát. Mỹ Kiên Quốc nghiên cứu ra trang bị đặc thù có thể do người đeo vào, sau đó tiến hành phóng đạn hạt nhân. Nói cách khác, nhiệm vụ lần này là do các anh ngồi phi thuyền vũ trụ lên không gian và trong cự ly cách tiểu hành tinh kia sẽ phóng các anh đi, thời điểm tới gần tiểu hành tinh kia các phải cũng bắn đạn hạt nhân mang theo, dùng tác dụng kíp nổ cuối cùng.
Nghe Cơ thượng tướng Tề Nhạc hít sâu một hơi, tuy Cơ thượng tướng không có nói rõ, nhưng hắn cũng hiểu được đây là tự sát! Dùng thân thể phóng đạn hạt nhân, không nói trước có thể bị vũ khí hạt nhân ảnh hưởng trong khoảng cách gần hay không, chỉ riêng các loại biến hóa trong vũ trụ và sức hút của tiểu hành tinh kia đã là vấn đề lớn. Đây không phải là chuyện cửu tử nhất sinh, chỉ sợ cơ hội còn sống không được một phần ngàn. Nhưng mà đây là biện pháp duy nhất giải quyết vấn đề.
Cơ thượng tướng nhìn thấy sắc mặt Tề Nhạc biến hóa, nói:
- Đương nhiên nếu như tên lửa xuyên lục địa có thể thành công mang đủ đạn hạt nhân ảnh hưởng tới tiểu hành tinh kia thì các người không cần tiến hành chuyện này. Thế nhưng mà phòng ngừa chu đáo chúng ta nhất định phải chuẩn bị mới được. Số lượng vũ khí hạt nhân chúng ta thứ ba thế giới, vì an nguy thế giới chúng ta nghĩa bất dung từ. Bởi vì Mỹ Kiên Quốc nghiên cứu ra vũ khí hạt nhân sức nặng năm trăm ký do binh sĩ mang theo, đây tuyệt đối là phụ tải người bình thường không thể mang theo, cho dù là trong Viêm Hoàng Hồn cũng chỉ có số ít người mới làm được, nếu không cũng không cần đem anh cân nhắc vào đâu, Tề Nhạc, anh trở về cân nhắc trước đi, trong vòng mười ngày cho tôi câu trả lời thuyết phục.
Tề Nhạc mỉm cười, lắc đầu, nói:
- Bá phụ, không cần mười ngày, con hiện giờ cho ngài câu trả lời thuyết phục. Con nguyện ý đi.
Bốn chữ đơn giản đã nói rõ quyết tâm của hắn, nhìn thấy ánh mắt kiên định này Cơ Trường Minh hai mắt ướt át, Cơ thượng tướng âm thanh có chút run rẩy, nói:
- Tề Nhạc, anh thật sự nguyện ý đi sao? Thế nhưng mà Minh Minh nó...
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Bác à, trước khi con lên đường cái gì cũng không nói cho Minh Minh nghe. Hoặc là lúc quốc gia cần thì toàn thể Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều nguyện ý giao tính mạng của mình. Cái gọi là bì chi tương vong mao tương yên phụ, nếu như địa cầu bị hủy diệt thì chết cũng không chỉ chúng ta. Huống hồ chấp hành hành động lần này chúng con chưa chắc đã chết, không phải sao? Cơ hội vẫn còn mà. Con nguyện ý đi, bác à, xin ngài chuyển cáo với thủ trưởng là con đồng ý, trước khi lên đường cứ gọi cho con.
Đột nhiên Cơ Trường Minh đứng lên, già nua cũng không có ảnh hưởng tới thân thể của hắn thẳng tắp, nhìn qua Tề Nhạc hắn hành lễ tiêu chuẩn quân đội, lệ quang trong mắt lập lòe nhìn qua Tề Nhạc, hắn đã nghẹn ngào nói không ra lời.
Kỳ thật trong nội tâm Tề Nhạc cũng không lo lắng quá lớn, đối với người khác mà nói có lẽ nhiệm vụ này chính là chết, nhưng mà với hắn mà nói tỷ lệ sinh tồn còn lớn hơn nhiều. Dù sao, hắn là vương của cầm tinh cường đại. Cho dù đạn hạt nhân có nổ dưới chân của hắn cũng không có khả năng lấy mạng hắn được. Duy nhất có thể tạo ảnh hưởng với hắn là hoàn cảnh không gian. Từ miêu tả của Cơ thượng tướng thì hành động lần này dùng thân thể con người mang theo bom nguyên tử tới một khoảng cách nhất định gần tiểu hành tinh và cho nổ, nếu như sau khi chấp hành nhiệm vụ mà phi thuyền vũ trụ không có kịp thời tới tiếp bọn họ trở về, Tề Nhạc cũng không có khả năng bay trở về, cho dù bay trở về bằng vào năng lực thân thể của hắn có thể xuyên qua bầu khí quyển hay không là vấn đề lớn. Hắn hiện giờ chỉ suy nghĩ những chuyện này mà thôi.
Thời điểm Tề Nhạc trở lại biệt thự Long Vực thì trời đã tối, vì co thể làm cho mình thêm cơ hội sinh tồn hắn cố ý bảo Thiên Hồn cho xem các tài liệu về tiểu hành tinh kia, cái gọi là biết mình biết người mới có thể bách chiến bách thắng. Thông qua tìm hiểu tài liệu hắn mới hiểu vì sao tiểu hành tinh tới đột ngột như vậy.
Thì ra thời điểm tiểu hành tinh này hướng về Thái Dương Hệ đã bị tinh vân của Diêm Vương che chắn, mà về sau bay sát qua Diêm Vương tinh nó trước sau bị mấy khỏa hành tinh khác che chắn cho nên vệ tinh dò xét của trái đất không phát hiện ra được, thời điểm phát hiện ra thật sự thì cũng đã hơi trễ, thời gian lưu lại cho nhân loại càng ngày càng ít.
*****
- Tề Nhạc, tình huống như thế nào?
Tất cả mọi người trong đại sảnh chờ đợi Tề Nhạc trở về, bọn họ cũng rất lo lắng, dù sao ai cũng không muốn chết ah! Mà địa cầu hủy diệt thì nhân loại chết càng triệt để.
Tề Nhạc đem việc của mình nói ra một lần, cũng không có giấu diếm cái gì với mọi người của, bởi vì thời điểm này lực lượng của một người là có hạn, hắn muốn bảo vệ thế giới và người thân của mình thì phải nhờ lực lượng của đồng bạn. Về phần có làm hay không nên do mọi người quyết định.
Nghe được Tề Nhạc miêu tả mọi người cũng thở ra một hơi, Hãn Mã giơ cơ bắp cánh tay phải của mình lên, nói:
- Không phải năm trăm ký sao? Tôi ôm năm quả cũng không sao.
Quản Bình gật gật đầu, nói:
- Tôi có thể ôm sáu quả.
Xương Kiệt tức giận nói:
- Có phải anh cố ý hay không, tôi bảy quả.
Như Nguyệt mỉm cười nói:
- Được rồi, các người không nên tranh giành nữa, tình huống cụ thể đến lúc đó nói sau, đầu tiên ai không muốn tham gia hành động thì nhanh nói đi.
- Tôi.
Quan Tĩnh mãnh liệt đứng lên, nhìn qua ánh mắt quái dị của mọi người liền cười hắc hắc, nói:
- Tham gia.
- Kháo.
Mọi người đưa hai mươi cái ngón giữa lên trước mặt của hắn, ngay cả Mạc Địch gần đây vẫn giữ hình tượng cũng phải khinh bỉ thằng này.
Tề Nhạc buồn cười mà nói:
- Anh không phải là kẻ sợ chết nhất hay sao? Tại sao thế? Lần này anh không sợ chết sao?
Quan Tĩnh hiên ngang lẫm liệt nói:
- Đúng thế, tôi muốn làm anh hùng của thế giới. Nhưng lão đại có thể thương lượng với quốc gia một chút hay không, nếu như chúng ta thắng lợi trở về có nên tặng cho tôi mười đại mỹ nhân cùng mười anh đẹp trai không!
Tề Nhạc liếc hắn, nói:
- Đi, còn anh hùng thế giới nữa chứ, tôi thấy anh là gấu đen cũng không sai lắm.
Quan Tĩnh cười hắc hắc, nói:
- Thẳng thắn mà nói cũng không gạt các người. Nhưng phải là ném đầu đạn hạt nhân sao? Nghĩ đến cũng không có nguy hiểm gì quá lớn a. Nếu vạn nhất cái tiểu hành tinh kia đụng vào địa cầu thì cũng phải chết cả thôi mà. Còn không bằng mạo hiểm một chút, nói như thế nào cũng nên tranh thủ cơ hội sống sót cho cha mẹ của mình chứ.
Quan Tĩnh đã quyết định muốn đi thì người khác không ai cự tuyệt, Như Nguyệt dựa vào vai Tề Nhạc nói:
- Anh không cần lo lắng cho mọi người, hành động này với người khác mà nói là cái chết nhưng đối với chúng ta lại không phải. Chúng ta không phải người bình thường, với tư cách thủ hộ giả phương đông loại tình huống này xuất hiện cũng là thời khắc chúng ta bày tỏ tác dụng của mình, không có người nào lui bước đâu. Tề Nhạc, anh có muốn triệu hồi mười hai tiểu đội Sinh Tiếu trở về không, trải qua đặc huấn thời kỳ viễn cổ cự thú thì với tình huống thân thể của bọn họ mang năm trăm ký cũng không coi vào đâu. Như vậy chúng ta chí ít cũng có hơn một trăm người ôm đầu đạn rồi. Hơn nữa có Viêm Hoàng Hồn thì số lượng đầu đạn hạt nhân sẽ mang được nhiều hơn, thậm chí có thể vượt qua số lượng phóng tên lửa liên lục địa đấy.
Nghe Như Nguyệt nói trong nội tâm Tề Nhạc xuất hiện cảm giác kỳ diệu. Mười hai tiểu đội Sinh Tiếu, đúng rồi! Có hơn một trăm người kia thì số lượng đầu đạn hạt nhân mang lên vũ trụ sẽ tăng lên trên phạm vi lớn. Nhưng mà bọn họ có bao nhiêu người còn quay trở về được? Dù sao cùng so sánh với chiến sĩ cầm tinh thì mười hai tiểu đội Sinh Tiếu yếu hơn rất nhiều. Nhưng mà bọn họ đã có được cự thú đồng bọn là Kim Sí Đại Bằng Điêu, nghĩ đến có năng lực phi hành của Kim Sí Đại Bằng Điêu thì chống lại sức hút của tiểu hành tinh không thành vấn đề đâu.
Nghĩ tới đây Tề Nhạc vô ý thức gật gật đầu, nói:
- Minh Minh, em liên hệ với bác Cơ đi, lát nữa anh sẽ đi qua xem, anh sẽ bảo bác phân phó chế tạo một ít y phục không gian đặc thù để bọn họ có thể sinh tồn trong không gian mới được.
Minh Minh sững sờ một chút, nói:
- Y phục không gian đặc thù?
Đôi mắt dễ thương sáng ngời, nàng lập tức kịp phản ứng.
- Tốt, em hiểu rồi. Em sẽ đi làm ngay.
Tề Nhạc mỉm cười, trong nội tâm thầm nghĩ đã quyết định phải đi thì nhất định phải chuẩn bị vạn toàn mới được, chỉ có như vậy mới bảo đảm sinh tồn tăng lên cao nhất.
Đúng lúc này âm thanh Tuyết Nữ từ trên lầu vang lên.
- Anh à có điện thoại.
Âm thanh của nàng có chút lạnh như băng giống như không cao hứng. Tề Nhạc đi lên lầu đưa ánh mắt hỏi thăm nhìn qua Tuyết Nữ.
Tuyết Nữ trầm giọng nói:
- Là Vũ Mâu.
Nghe được là Vũ Mâu thì Tề Nhạc nhíu mày, nàng tìm mình có chuyện gì? Vừa nghĩ hắn vẫn cầm điện thoại đi vào phòng của mình.
- Chuyện gì?
Tề Nhạc đi thẳng vào vấn đề.
Vũ Mâu nói:
- Tề Nhạc, chuyện này có lẽ anh đã biết rồi, bây giờ quan hệ tới thời khắc tồn vong của địa cầu, tôi nghĩ chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần các anh nhất định cũng được yêu cầu mang đầu đạn hạt nhân lên vũ trụ. Bởi vì Hy Lạp chúng tôi không có đạn hạt nhân cho nên cũng không bị yêu cầu, nhưng Mỹ Kiên Quốc đã đưa ra thỉnh cầu và hy vọng chúng tôi trợ giúp bọn họ. Hiện tại tôi đã đáp ứng. Nghe nói giáo đình cũng đã đáp ứng rồi, chuẩn bị phái đại lượng nhân thủ tham gia hành động lần này.
Tề Nhạc nói:
- Cô nói những chuyện này với tôi là có ý gì?
Vũ Mâu trầm mặc một lát mới nói:
- Tề Nhạc, bất luận anh hay là tôi cũng không hy vọng đồng bạn của mình bị tổn thương. Chỉ có thể tận hết khả năng tăng thực lực lên mà thôi, chỉ có toàn lực mới giúp chúng ta sinh tồn được, cũng có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này. Cho nên tôi muốn hợp tác với các người.
- Hợp tác? Lại là hợp tác.
Tề Nhạc cười lạnh một tiếng, nói:
- Miễn a, tôi cũng không hy vọng có loại minh hữu lúc nào cũng có thể đâm mình một dao.
Vũ Mâu nói:
- Tề Nhạc, chẳng lẽ anh không thể tin tưởng tôi một lần hay sao? Lần này là không giống, vì địa cầu chúng ta phải liên hợp lại. Trên thế giới này có khoa học kỹ thuật vũ trụ tiên tiến nhất là Mỹ Kiên Quốc, đến lúc đó các ngươi cũng phải đi cùng chúng tôi, ngồi cùng một chiếc phi thuyền vũ trụ, nếu như chúng ta không phối hợp lẫn nhau chỉ sợ cuối cùng sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng, vì địa cầu chẳng lẽ anh không nên suy nghĩ một chút được sao, đây là tạm thời mà thôi. Đợi sau khi xong chuyện này anh muốn quyết chiến cũng được. Nguyện ý trả thù chúng tôi cũng không có gì, tôi đều nhận hết.
Nghe âm thanh cầu khẩn của Vũ Mâu tâm tình Tề Nhạc đã tỉnh táo lại, hắn cũng biết trong chuyện này Vũ Mâu không thể nào lại lừa gạt mình. Tuy không muốn thừa nhận nhưng Vũ Mâu nói cũng đúng. Chỉ có tận khả năng tăng thực lực của hai bên lên cao thì khi chấp hành nhiệm vụ sinh tử này mới có thể có thêm cơ hội sống sót. Về phần có thể sống sót chân chính hay không còn phải xem ý trời.
- Nói đi, cô muốn hợp tác thế nào.
Âm thanh của Tề Nhạc bằng phẳng lại.
Nghe được giọng nói của Tề Nhạc buông lỏng Vũ Mâu lập tức vui mừng, nói:
*****
- Là như thế này, từ bây giờ tới khi bắt đầu hành động thì chuẩn bị trong ba mươi ngày. Trong ba mươi ngày này các quốc gia sẽ khua chiêng gióng trống chuẩn bị. Đối với chúng ta mà nói thì yêu cầu bức thiết nhất chính là huấn luyện trạng thái trong vũ trụ. Chuyện này các quốc gia có thể tiến hành được. Dùng năng lực của chúng ta thì chỉ cần huấn luyện ba ngày là được, chúng ta chỉ cần thích ứng tình huống trong vũ trụ là đủ rồi. Mà thời gian còn lại trừ chấp hành mệnh lệnh và chuẩn bị ra vẫn còn nhiều thời gian. Tôi hy vọng trong thời gian này có thể cùng tiến hành tu luyện với các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần các vị. Như vậy chúng ta mới có thể phối hợp ăn ý, cũng tiện cho việc tăng thực lực. Nếu như anh đồng ý thì giáo đình cũng hy vọng được tham gia lần huấn luyện này.
- Phối hợp huấn luyện với nhau?
Tề Nhạc ngẫm lại, nói:
- Chuyện này là cần thiết, Nhưng là, tập trung huấn luyện có thể. Địa điểm vẫn do tôi định ra. Bởi vì bất luận là các người hay giáo đình thì những người kia đều là cặn bã, những người này khó được tôi tín nhiệm. Nếu như các người không sợ tôi âm thầm đánh lén thì tới Viêm Hoàng a. Tôi sẽ chờ các người ở đây.
Vũ Mâu do dự một chút, nói:
- Hy Lạp chúng tôi không có vấn đề gì, về phần giáo đình thì tôi sẽ trưng cầu ý kiến của bọn họ. Bất luận kết quả như thế nào một tuần sau tôi và Tinh Tọa Thủ Hộ Giả sẽ tới phương đông.
Thật vất vả mới nghe được giọng điệu hòa hoãn của Tề Nhạc một chút, nàng hy vọng có thể bảo lưu cảm giác này nên không nói gì thêm mà cúp điện thoại, lúc này thương nghị với giáo hoàng.
Đúng như Vũ Mâu nói, sau khi quyết định tham gia Tề Nhạc đồng thời thông tri cho bốn đại gia tộc gọi tiểu đội Sinh Tiếu tới, chuẩn bị tiếp nhận đặc huấn vũ trụ của quốc gia. Đồng thời Tề Nhạc cũng yêu cầu Cơ thượng tướng giữ bí mật. Thả Tiểu Bằng ra tập trung các Kim Sí Đại Bằng Điêu lớn nhỏ lại. Lúc này cũng thiết kế trang phục không gian cho bọn chúng. Xếp đặt chủ yếu vẫn là thiết kế lại trang phục và dưỡng khí thôi. Dù sao thân thể Kim Sí Đại Bằng Điêu cực kỳ cường hoành, trải qua trắc nghiệm đơn giản các phóng xạ trong vũ trụ bình thường thì thấy không cách nào sinh ra ảnh hưởng với chúng, chỉ có dưỡng khí mới là vấn đề cần thiết nhất.
Mỗi một người cũng đang bắt đầu công việc của mình, vì giữ bí mật nên Tề Nhạc cũng mang tiểu đội Sinh Tiếu và các đồng bạn của mình đi tới tổng bộ Viêm Hoàng Hồn tiếp nhận đặc huấn trong năm ngày. Kết quả làm cho Cơ thượng tướng giật mình không ngậm miệng được. Hắn không nghĩ tới trong tay của Tề Nhạc lại có lực lượng cường đại như thế. Cho dù là là một thành viên bình thương của tiểu đội Sinh Tiếu thì thành tích kiểm tra lại tốt hơn các thành viên Viêm Hoàng Hồn, không thể so sánh. Tuy bọn họ không đa tài đa nghệ như Viêm Hoàng Hồn, nhưng mà sở trường ngành sản xuất và năng lực chiến đấu tuyệt đối là vô cùng cường hãn. Tùy tiện khảo thí trọng lực đầu tiên thì người bình thường đủ khả năng thừa nhận tối đa không cao hơn trọng lực gấp mười lần, dưới tác dụng trọng lực gấp mười lần người bình thường muốn di động được là cực kỳ khó khăn. Mà những cao thủ chiến đấu trong Viêm Hoàng Hồn cũng cao lắm chỉ đạt được ba mươi lần trọng lực mà thôi, con số này là cực hạn với bọn họ. Nhưng mà tới phiên kiểm tra các tiểu đội Sinh Tiếu thì mấy con số này biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Mọi người đều biết thân lực thân thể của nữ nhân luôn kém hơn đàn ông một chút, nhưng mà thành viên nữ kém cỏi nhất trong các tiểu đội Sinh Tiếu thì thân thể thừa nhận trọng lực cũng đạt tới bảy mươi chín lần. Mà trong đó bảy mươi phần trăm các thành viên Sinh Tiếu đều vượt qua trọng lực gấp trăm lần. Đây là khái niệm gì? Nói cách khác bọn họ mỗi người có thể mang theo phụ trọng mấy ngàn ký, hơn nữa còn có thể hành động bình thường. Đây là tính toán trong hoàn cảnh đặc thù đấy. Trong lúc nhất thời Cơ thượng tướng hưng phấn nhịn không được, dưới tình huống địa cầu gặp nguy cơ thế này hắn có thể nói đã tìm được một đám bảo bối.
Đến các thành viên Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần kiểm tra thì không cách nào kiểm tra được. Quan Tĩnh với tư cách là người yếu nhất nên kiểm tra đầu tiên. Sau khi hắn vào phòng trọng lực năm phút đầu tiên thì các thiết bị không còn hoạt động được, kết quả cuối cùng biểu hiện là ba dấu???.
Phải biết rằng phòng kiểm tra trọng lực này là tiên tiến nhất ở Viêm Hoàng, có thể sinh ra hiệu quả trọng lực gấp ba trăm lần, nhưng mà sau khi kiêm tra vận chuyển toàn lực thì Quan Tĩnh mập mạp giống như không có việc gì, trong phòng lúc ẩn lúc hiện giống như không xảy ra cái gì cả. Tình huống như vậy đã khiếp sợ mọi người. Nhất thời các thành viên Sinh Tiếu rất có mặt mũi a, dù sao đây là người có thực lực kém nhất trong bọn họ.
Cơ thượng tướng trực tiếp miễn trừ kiểm tra thân thể của các thành viên Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác, bởi vì hắn sợ trái tim của mình không thừa nhận nổi vui vẻ và kích thích thế này, dù sao hắn cũng cao tuổi a.
Kỳ thật tình huống của Quan Tĩnh rất đặc thù, với tư cách một Huyền Vũ Trư, đặc điểm lớn nhất của hắn chính là lực phòng ngự siêu cường, dưới tình huống kiểm tra trọng lực thì thực lực của hắn mạnh hơn các thành viên Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác, mà trọng lực thừa nhận cũng cao hơn. Đương nhiên ngoại trừ mấy người vượt qua tám vân còn có Hồ Quang là quái thai trực tiếp bỏ qua trọng lực a.
Tiếp nhận huấn luyện vũ trụ phi thường nhẹ nhành, so sánh với tập huấn thời kỳ viễn cổ cự thú thì nhẹ nhàng tới mức các thành viên Sinh Tiếu không thích ứng được, nương tựa vào điều kiện thân thể cường hoành của mình thì bất luận huấn luyện gì cũng chỉ tiếp một lần rồi bỏ qua.
Thời điểm bọn người Tề Nhạc hoàn thành huấn luyện vũ trụ thì tin tức đến từ phi thuyền dò xét của Mỹ Kiên Quốc cũng truyền về.
- Tề Nhạc, anh tới đây một chút.
Sắc mặt Cơ thượng tướng ngưng trọng gọi Tề Nhạc vào một gian phòng an tĩnh.
- Bá phụ, như thế nào? Có vấn đề gì sao? Tôi và đồng bạn chuẩn bị trở về, chúng tôi ở ngay biệt thự Long Vực chờ đợi mệnh lệnh. Có gì cần ngài trực tiếp gọi tới là được rồi.
Cơ Trường Minh thở dài một tiếng, nói:
- Lúc này đây chỉ sợ các các người nhất định phải tiến vào vũ trụ trước rồi.
- Ah? Thành phần của tiểu hành tinh kia có rồi sao?
Tề Nhạc lập tức ý thức được vấn đề.
Cơ Trường Minh gật gật đầu, nói:
- Tình huống phi thường không tốt, tiểu hành tinh mặt ngoài chứa thành phần kim loại rất phong phú, trong đó kim loại nặng chiếm ước chừng một phần ba. Mật độ tiểu hành tinh này phi thường lớn, ngay cả phi thường dò xét suýt nữa bị lực hút của nó phá hư, khá tốt khoa học kỹ thuật Mỹ Kiên Quốc thật tốt mới có thể hoàn thành nhiệm vụ dò xét này. Căn cứ tính toàn sơ bộ của chúng ta cần ít nhất bảy ngàn quả bom hạt nhân đồng thời nổ tung mới có thể khiến tiểu hành tinh này rời khỏi quỹ đạo hiện giờ, bảy ngàn quả bom hạt nhân đấy! Số lượng này các người nhất định phải tham gia từ khi bắt đầu tới cuối cùng. Tên lửa xuyên lục địa sẽ là đợt công kích đầu tiên, mà các người là đợt thứ hai.
← Ch. 267 | Ch. 269 → |