Vay nóng Tinvay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 288

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 288: Thực hiện lời hứa nhất tịch chi hoan
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


- Cha, là ngài sao?

Tề Nhạc bấm số điện thoại cá nhân của Tề Thiên Lỗi.

- Tề Nhạc? Tên tiểu tử này còn biết gọi điện thoại tới ah! Sao con không trở về gặp mọi người một chút hả?

Tề Thiên Lỗi một bên có chút bất mãn nói.

Tề Nhạc cười làm lành nói:

- Là con không tốt, cha. Ngài cùng mẹ còn có muội muội dạo này vẫn khỏe chứ? Có làm điều dựa theo con nói không?

Tề Thiên Lỗi nghe Tề Nhạc hỏi tình huống tu luyện của bọn hắn, lập tức trở nên hưng phấn:

- Rất quả, ta những ngày này dựa theo phương pháp tu luyện tiến hành tu luyện, trạng thái thân thể khỏe hơn trước kia không biết bao nhiêu lần. Mỗi ngày đều tinh thần mười phần. Mẹ của con cũng giống vậy, chúng ta như trẻ ra rất nhiều tuổi. Xem ra trên cái thế giới này của chúng ta còn có rất nhiều điều thần kỳ.

Nghe Tề Thiên Lỗi nói như vậy, Tề Nhạc lập tức yên lòng:

- Có hiệu quả là tốt rồi. Cha, con bây giờ đang ở Pháp, chỉ sợ phải mất một thời gian ngắn mới có thể trở về.

Tề Thiên Lỗi nói:

- Con ở đâu cũng không sao, nhưng mà cho dù không thường xuyên trở lại thì cũng nên gọi điện hỏi thăm. Chuyện của con thật đúng là làm cho ta và mẹ của con không thể yên tâm. Thường xuyên gọi điện thoại về để chúng ta biết con bình an. Còn những bạn gái của con nữa, phải quan tâm nhiều hơn tới người ta. Vấn đề của các nàng, con không cần lo lắng, ta đã đang giúp con nghĩ biện pháp rồi. Sau khi trở lại ta sẽ nói rõ chi tiết cho con nghe.

Tề Nhạc nói:

- Sao? Cái này cũng được ạ?

Tề Thiên Lỗi mỉm cười nói:

- Có cái gì không được? Ai bảo cha chỉ có một người con trai là con.

- Cha, có thể gửi cho con ít tiền tới đây không, hộ chiếu của con bị mất rồi, hiện tại đang lưu lạc đầu đường a.

Tề Nhạc giả trang ra một bộ dạng vô cùng đáng thương.

Tề Thiên Lỗi sửng sốt một chút, cười mắng:

- Tên tiểu tử này, đừng có giả vờ với ta, bản lĩnh của con thế nào ta còn không biết sao? Lấy tiền đúng không, bao nhiêu? Con nói đi. Trong ba trăm triệu USD, ta tùy thời có thể gửi được.

Tề Nhạc lại càng hoảng sợ, hắn chặn lại nói:

- Không, không cần nhiều như vậy. Cha gửi cho con một trăm vạn để con giải quyết khẩn cấp là được rồi. Hiện tại ngay cả cơm con cũng không ăn nổi, như vậy không phải làm mất mặt lão nhân gia ngài sao?

Tề Thiên Lỗi kinh ngạc hỏi:

- Con thật sự không có tiền sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Đối với thực lực của Tề Nhạc, hắn vẫn luôn yên tâm. Tuy rằng tập đoàn Kỳ Lân không cách nào so sánh với tập đoàn Kim Cốc, nhưng tài sản cũng đã không ít, nhất là Tam đại series sản phẩm đưa ra thị trường đến nay, tuy rằng giá cả đắt đỏ, nhưng là cung không đủ cầu ah!

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Không có chuyện gì đâu, chỉ là có một chút ngoài ý muốn nên tiền và hộ chiếu bị mất. Hiện tại con gặp một người bạn, cha gửi cho con ít tiền, chờ sau khi về nước, con sẽ trả lại.

Tề Thiên Lỗi không vui nói:

- Là cha con mà nói những cái này làm gì, mau đọc số tài khoản cho ta nghe.

Tề Nhạc gật nhẹ đầu với Thủy Nguyệt, sau đó đưa số tài khoản cho Tề Thiên Lỗi biết, lúc này mới cúp điện thoại.

Ánh mắt Thủy Nguyệt nhìn Tề Nhạc lộ ra có chút quái dị:

- Tề Nhạc, tôi nhớ được anh trước kia từng từng nói qua, anh là cô nhi, đúng không?

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Trước kia là vậy, nhưng bây giờ thì không phải. Tôi đã tìm được cha mẹ thất lạc nhiều năm của mình.

- Anh thật là khiến người nhìn không thấu ah! Từ lần thứ nhất nhìn thấy anh, đến lần thứ hai, anh mỗi lần cho cảm giác của tôi không giống nhau. Có thể nói cho tôi biết tại sao không?

Thủy Nguyệt nhìn Tề Nhạc, ánh mắt trở nên hơi quái dị.

Tề Nhạc nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Có một số việc cô không nên biết thì tốt hơn. Đúng rồi. Tại sao cô lại tới Pa-ri, không phải tới công tác chứ?

Thủy Nguyệt nói:

- Không phải, cha tôi mở một hội bên này rồi dẫn tôi theo. Mấy ngày nữa chúng tôi sẽ trở về nước. Anh thì sao? Anh tại sao tới đến nơi đây, còn biến thành cái dạng này. Kỳ thật. Anh có thể tìm cảnh sát ah! Đám người cũng có thể sẽ giúp anh mà.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Hiện tại tôi không có chứng minh thân phận gì, quan trọng hơn là tôi không biết tiếng Pháp. May mắn là gặp cô, nếu không thì tôi sẽ phải đói chết. Bất kể nói thế nào thì lần này quả thực phải cám ơn cô, sau này có cái gì cần phải trợ giúp thì cứ tới biệt thự Long Vực tìm tôi. Bất luận sự tình gì, tôi cũng nhất định sẽ giúp cô giải quyết.

Thủy Nguyệt nhìn Tề Nhạc, trong lòng không khỏi có chút giật mình. Nhìn bộ dáng của Tề Nhạc chán nản như thế, nhưng khẩu khí lại kinh người, bất luận cái gì sự tình? Vậy là có ý gì?

Thời điểm tính tiền khiến Thủy Nguyệt lại càng hoảng sợ, cũng không phải bởi vì tiền cơm quá nhiều mà là sau khi tính tiền, nàng phát hiện số dư trong tài khoản lên tới hơn một ngàn vạn USD.

- Tề Nhạc, nhiều tiền như vậy, tôi sao có thể lấy cho anh? Ở nước ngoài muốn rút tiền sẽ bị hạn chế rất nhiều.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Không có sao, cô tạm thời lấy một chút cho tôi là được rồi. Những thứ khác sau này hãy nói a.

Thủy Nguyệt cau mày nói:

- Như vậy sao được, anh cứ thần thần bí bí, sau này biết tìm anh ở đâu?

Tề Nhạc nghĩ một hồi:

- Vậy cũng tốt, không thể lấy tiền cũng có thể dùng tiền a. Chúng ta đi xài nó là được.

Lôi kéo Thủy Nguyệt còn đang trợn mắt há hốc mồm, hai người một lần nữa đi trên đường lớn. Phương pháp mua đồ của Tề Nhạc rất đơn giản, dù sao là tiền phụ thân cho, có thừa cũng chẳng để làm gì, Thủy Nguyệt cũng không cần, cũng chỉ có thể tiêu hết thôi. Vì thế, hắn tại để cho Thủy Nguyệt lấy hai vạn USD tiền mặt thu lại, sau đó dưới sự dẫn dắt của Thủy Nguyệt đi tới trên một con đường mua sắm đắt tiền nhất Pa-ri.

Đầu tiên là tìm cho mình một bộ quần áo trước, tìm một chỗ xử lý mái tóc. Về phần thân thể thì không lớn, thủy vân lực của hắn có năng lực tẩy rửa rất mạnh. Vì thế trên người hắn vẫn rất sạch sẽ.

Hai giờ sau, Tề Nhạc đã rực rỡ hẳn lên, khôi phục lại trạng thái vốn có của hắn. Áo sơ mi, quần đen, giày da đen, tóc có hơi dài được chải gọn gàng, xem ra không ảnh hưởng tới hình tượng lắm. Ngồi ở trong quán cà phê, Thủy Nguyệt ngơ ngác nhìn Tề Nhạc, trong lúc nhất thời trong lòng không khỏi ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn).

Lúc này, xuất hiện trước mặt nàng như là một người khác, giống như là cô bé lọ lem đổi thành công chúa, nàng thậm chí có điểm không dám nhận biết.

Áo sơ mi đen cao quý bên trên khảm nạm ngân thủy tinh, nhìn bề ngoài cao quý trang nhã, dáng người cao lớn, bả vai rộng lớn phảng phất trời sinh hắn chính là một cái móc treo quần áo. Tóc dài màu bạc rói tung đối lập sắc nét với áo đen. Tướng mạo của hắn cùng lần thứ nhất gặp mình không có gì khác biệt, nhưng khí chất lại có biến hóa long trời lở đất biến hóa. Hai con ngươi lóe ra quang mang thâm thúy, tuy rằng hắn mỉm cười, nhưng lại làm cho người ta một loại cảm giác áp bách nhàn nhạt, dường như chỉ khi đối mặt với thượng vị giả mới có. Cho dù là đối với cha mình, Thủy Nguyệt cũng không có cảm giác được loại áp lực này.

*****

Ads Tề Nhạc có chút bất đắc dĩ nói:

- Xem ra, tôi xác thực không phải là người biết tiêu tiền. Vừa rồi chúng ta đi một vòng cũng không xài hết bao nhiêu.

Không có tiêu bao nhiêu theo lời hắn kỳ thật đã có hơn mười vạn đô-la Mỹ biến mất, đương nhiên con số này so với 1000 vạn USD thì không đáng bao nhiêu.

- Thủy Nguyệt, vì sao không mua để tôi mua cho cô một chút đồ, nếu không nhờ cô thì chỉ sợ tôi vẫn còn lưu lạc đầu đường.

Vừa nói dứt lời, hắn không khỏi làm một bộ dáng buồn cười khiến Thủy Nguyệt cảm giác áp bách từ hắn giảm bách vài phần.

Thủy Nguyệt mỉm cười nói:

- Đó là tiền của anh, sao tôi lại muốn được.

Chỉ là bằng hữu bình thường, sao có thể tùy tiện nhận lấy đồ vật người ta tặng. Nam tử trước mặt này luôn thần bí làm cho nàng nhìn không rõ.

- Tề Nhạc, hiện giờ anh là công việc gì? Vẫn là nghệ thuật gia sao? Khó trách anh lại tới nước Pháp.

- Ách... Cái này... Xem là như thế đi. Đợi khi làm xong một số chuyện tôi sẽ đi Đức.

Thủy Nguyệt sửng sốt một chút, nói:

- Nhưng mà hộ chiếu của anh và chứng minh thân phận không phải đều bị mất rồi sao? Làm sao đi tới Đức được?

Tề Nhạc cười cười thần bí nói:

- Sơn nhân tự có diệu kế. Sau này có cái gì khó khăn thì nhớ phải tìm ta.

Thủy Nguyệt đột nhiên nói:

- Tề Nhạc, anh có nhiều tiền không hoặc là nhà anh có rất nhiều tiền?

- Như thế nào? Cô rất cần tiền hả? Bao nhiêu? Nếu như đủ khả năng thì tôi nhất định sẽ giúp cô.

Đối với tiền, Tề Nhạc cũng không có khái niệm gì quá lớn.

Thủy Nguyệt lắc đầu nói:

- Không phải là tôi cần trợ giúp. Gần đây, tôi cùng cha tham gia các loại hoạt động y học các quốc gia khiến cho tôi có cảm xúc rất sâu. Làm một bác sĩ, nguyên tắc của tôi là tế thế cứu nhân, hy vọng có thể trợ giúp nhiều người hơn. Nhưng mà tôi bây giờ phát hiện, lực lượng của một người cuối cùng là có hạn. Cho dù y thuật của tôi có cao minh, bằng vào lực lượng một người cũng không thể giúp bao nhiêu người. Anh biết không, tại quốc gia của chúng ta còn có rất nhiều nơi rất nghèo khó, có địa phương thậm chí ngay cả nước đều không có. Anh có thể tưởng tượng không, một người một đời người chỉ có thể tắm ba lần. Lần đầu tiên là vào lúc sinh ra, lần thứ hai là trước khi kết hôn và cuối cùng lúc hắn tử vong. Có lẽ anh không tin, nhưng đây là tình huống chân thật ở quốc gia chúng ta. Nơi cằn cối thiếu nước kia, có người một ngày thậm chí chỉ có thể uống mấy muôi nước.

Nói đến đây cảm xúc của Thủy Nguyệt rõ ràng trở nên kích động hơn.

- Một vài chỗ ở nước ngoài cũng có vấn đề như thế, nhưng mà chế độ từ thiện của nước ngoài tốt hơn quốc gia của chúng ta rất nhiều. Người giàu có của quốc gia chúng ta vô cùng, nhưng suốt ngày chỉ biết kiếm tiền như thế nào, mà người giau ở nước ngoài không như vậy. Họ thành lập quỹ ngân sách tận khả năng trợ giúp những người cần phải trợ giúp. Nhìn những điều này, cảm xúc của ta thay đổi, nếu như nhà của anh có rất nhiều tiền thì sao không dùng ở phương diện từ thiện?

Nghe Thủy Nguyệt nói xong, Tề Nhạc không khỏi thay đổi sắc mặt:

- Nhưng mà cơ cấu từ thiện quốc gia chúng ta không phải có rất nhiều sao? Quốc gia hàng năm đều dùng rất nhiều tiền giúp đỡ người nghèo mà.

Thủy Nguyệt thở dài một tiếng, nói:

- Nhưng mà lực lượng quốc gia cũng có hạn, anh phải biết rằng với tư cách là đại quốc đệ nhất thế giới, những thứ khác không nói chỉ riêng lương thực tiêu hao một ngày của chúng ta đã nhiều tới bao nhiêu. Quốc gia mặc dù đang không ngừng nỗ lực, nhưng mà nếu như mỗi người chúng ta đều có thể giúp đỡ một phen, như vậy những người nghèo khó không phải có thể thoát khỏi nghèo khó sớm hơn sao?

Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nghiêm mặt nói:

- Tôi hiểu rồi. Thủy Nguyệt, vậy cô có thể giúp tôi một chuyện không?

Thủy Nguyệt sững sờ hỏi:

- Giúp anh? Anh nói đi.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Cô vừa mới nói là quỹ từ thiện, tôi không có học văn hóa nên đối với những điều này không hiểu rõ lắm. Mà các bằng hữu của tôi cũng bận nhiều việc. Cô đã hi vọng trợ giúp nhiều người thì đối với nhân phẩm của cô, tôi tuyệt đối tín nhiệm. Như vậy đi, tôii mời cô làm chủ trì ngân sách, tôi xuất tiền, cô xuất lực hoàn thành giấc mộng của cô cũng là của tôi. Được chứ?

Thủy Nguyệt không nghĩ ra Tề Nhạc lại sảng khoái đáp ứng ý kiến của mình như thế, càng không thể tưởng được hắn lại quyết định để mình quản lý quỹ từ thiện. Trong lúc nhất thời Thủy Nguyệt không khỏi sững người ra, sau đó ánh mắt nhìn Tề Nhạc trở nên càng ngày càng quái dị.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Sao vậy? chưa từng thấy người đẹp trai như tôi à? Cô không nói gì tức là đã đáp ứng nhé. Quyết định vậy đi, chờ cô về nước thì tới biệt thự Long Vực gặp Như Nguyệt, nói ý nghĩ của cô cho nàng biết, nàng nhất định sẽ toàn lực ủng hộ ngươi. Về phần tài chính, nơi này còn hơn chín trăm vạn USD coi như làm là tài chính khởi động a. Đừng sợ dùng tiền, muốn làm cái gì thì cứ làm, tôi sẽ ủng hộ cô vô điều kiện. Sau này tôi sẽ tận lực rót tài chính vào trong đó để trợ giúp cô hoàn thành sự nghiệp từ thiện.

Thủy Nguyệt đột nhiên cảm giác tim của mình đập rất nhanh, nam nhân trước mặt nhìn có vẻ thuận mắt hơn bề ngoài rất nhiều:

- Tề Nhạc, anh không hỏi tôi muốn làm gì đã đáp ứng mà không cần suy nghĩ sao?

Nàng hỏi dò.

Tề Nhạc cười nói:

- Tôi đã nói là tôi tin tưởng nhân phẩm của cô, có câu đã nghi người thì không dùng, đã dùng người thì không nghi. Cô cứ phóng tay mà làm, kỳ thực tôi cũng có suy nghĩ này, chỉ là tôi quá bận, căn bản không có thời gian đi hỏi. Lần này vừa vặn, cô đưa ra đề nghị này, tôi cảm thấy thời cơ rất thích hợp, cô là người chọn người thích hợp. Cô có phải lo lắng vấn đề tài chính không, yên tâm đi. Tôi nghĩ ít nhất trong vài năm tôi sẽ gửi vào một ít tiền. Về phần cụ thể là bao nhiêu thì phải xem tình huống lợi nhuận của công ty tôi.

Thủy Nguyệt ngơ ngác nhìn Tề Nhạc, nói:

- Nhưng mà anh thực sự đáp ứng sao?

Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:

- Đừng nên hoài nghi thành ý của tôi. Tôi đã từng nói với cô mình là cô nhi, có lẽ khi đột nhiên nghe thấy cha mẹ mình sẽ cảm thấy rất kỳ quái. Lúc nhỏ, tôi thất lạc cha mẹ hoặc là nói tôi bị những tên gia hỏa bất lương bắt cóc. Về sau tôi sinh sống ở cô nhi viện, nếu như không có cơ cấu từ thiện của quốc gia thì chỉ sợ tôi đã chết cóng đầu đường rồi. Đối với quốc gia của chúng ta, trong lòng tôi thủy chung mang một loại cám ơn. Nếu như không có năng lực thì thôi, nhưng hiện giờ tôi có thì tại sao không làm chút sự tình này? Cô nói rất đúng. Nếu như mỗi người chúng ta đều có thể xuất một phần lực thì quốc gia của chúng ta sẽ cường thịnh hơn. Không phải sao?

Thủy Nguyệt gật nhẹ đầu, nhìn Tề Nhạc, trong mắt toát ra một tia quang mang thoải mái:

- Cảm ơn anh, Tề Nhạc. Anh đúng là người tốt.

Tề Nhạc cười ha ha, nói:

*****

- Đừng khen tôi như vậy, tôi không quen lắm. Chúng ta đây quyết định vậy nha, cô làm như thế nào tôi không can thiệp, sau này tôi chỉ phụ trách xuất tiền, cô phải xuất lực. Chỉ là sự nghiệp từ thiện cũng không phải chuyện tình một ngày hay hai ngày, sau này chỉ sợ phải tiêu hao rất nhiều tinh lực. Quỹ ngân sách của chúng ta gọi là quỹ ngân sách Kỳ Lân đi, giống với tên của công ty tôi. Cô tới quản lý, tất cả tiền lương của công nhân cùng với hết thảy chi tiêu đều do cô tính toán, tôi tuyệt không nhúng tay vào làm cô cảm thấy phiền toái.

Thủy Nguyệt lắc đầu, nói:

- Không, tôi không được.

Lúc này đến phiên Tề Nhạc kinh ngạc:

- Cô không phải rất muốn vì sự nghiệp từ thiện xuất lực sao? Vì sao không được? Cô yên tâm, về vấn đề đãi ngộ của cô, tôi không có ý kiến.

- Không, không phải đãi ngộ, tôi không có yêu cầu mức sống cao, chỉ cần duy trì sinh hoạt cơ bản nhất là được rồi. Tôi thậm chí có thể không muốn tiền lương. Chỉ là tôi còn quá trẻ, hơn nữa năng lực của mình còn chưa đủ. Nếu như anh quả thực muốn làm quỹ ngân sách thì tôi đề cử cho anh một người.

Tề Nhạc rất thông minh, hắn lập tức hiểu ý của Thủy Nguyệt:

- Cô nói là cha cô sao?

Khuôn mặt của Thủy Nguyệt đỏ lên, nàng gật nhẹ đầu nói:

- Đúng vậy, quyền uy của cha tôi trong giới chuyên gia rất tốt, các phương diện quan hệ cũng đều rất tốt. Để ông ra mặt chủ trì ngân sách này, hẳn là lựa chọn tốt nhất.

Khi nàng nói hai chữ chúng ta, khuôn mặt không khỏi đỏ hơn vài phần.

- Tốt, không có vấn đề. Vậy cô bắt tay vào làm đi, giao cho bác trai tôi lại càng yên tâm. Thủy Nguyệt, tôi có việc phải làm, đại khái là mười ngày nữa mới về nước. Sau này chuyện gì, cô cứ trực tiếp tới biệt thự Long Vực tìm tôi là được hoặc là tìm Như Nguyệt. Chuyện trong nhà đều do nàng phụ trách.

Thủy Nguyệt hỏi dò:

- Hải tổng là bạn gái của anh sao?

Tề Nhạc mỉm cười gật đầu:

- Đúng vậy a! Nàng là quản gia của tôi.

Không biết vì sao, trong lòng của Thủy Nguyệt xuất hiện vài tia thất vọng, nhưng trên mặt nàng không lộ ra điều gì mà chỉ nhàn nhạt cười nói:

- Vậy thật muốn chúc phúc hai người, lúc nào cử hành hôn lễ nhớ cho tôi biết.

Tề Nhạc chở Thủy Nguyệt về nơi nàng ở rồi mới rời đi, gặp dược Thủy Nguyệt với hắn mà nói là một chuyện vui mừng. Cảm xúc của Thủy Nguyệt tác động rất mạnh với hắn, mình có thể xài bao nhiêu tiền? Có nhiều tiền hơn nữa chẳng qua cũng chỉ là những con số mà thôi. Chỉ cần duy trì đủ sinh hoạt cơ bản của mình thì sự nghiệp từ thiện không phải là sự lựa chọn tốt sao?? Đúng, chính là như vậy. Sau này, kiếm nhiều ngoại tệ một chút, sau đó lại mang đi làm từ thiện mới là tốt nhất.

Nghĩ tới đây tâm tình của Tề Nhạc thật tốt, hắn tìm một địa phương không có ai phóng xuất ra Kỳ Lân Ẩn. Dưới trạng thái ẩn thân nhẹ nhàng bay lên, đơn giản phân biệt rõ phương hướng rồi bay đi Đức.

Hào khí bên trong Hắc Ám Quốc Hội phi thường ngưng trọng, nguyên nhân ngưng trọng chỉ có một, bởi vì công chúa lãnh diễm Địa Ngục Tát Lãnh.

Oanh --

Chủ Tịch Hắc Ám Quốc Hội cùng Hoàng Đế Hắc Võ Sĩ liếc nhau, thì thào nói:

- Đây đã là lần thứ bảy của hôm nay rồi, nếu cứ tiếp tục như thế thì ngươi nói xem công chúa điện hạ có thể hủy toàn bộ chỗ này hay không?

Hoàng Đế Hắc Võ Sĩ có chút bất đắc dĩ nói:

- Không có biện pháp, công chúa gần đây tâm tình thật không tốt. Chúng ta làm thuộc hạ biết làm sao được? Chỉ đành tùy ý nàng thôi, ngay cả đại nhân Lucifer đều không có làm được, chúng ta có thể sao?

Chủ Tịch Hắc Ám Quốc Hội thở dài một tiếng nói:

- Xem ra, công chúa điện hạ đối với cả nhân loại kia thật là động chân tình. Bất quá, cũng khó trách. Mỹ nữ yêu anh hùng a. Người kia quá mạnh mẽ, không ngờ lại có thể dùng lực lượng thân thể chống lại tiểu hành tinh, từ trên người hắn, ta mới hiểu được nhân lực đến tột cùng có thể đạt tới loại trình độ gì.

Hoàng Đế Hắc Võ Sĩ hạ giọng, nói:

- Kỳ thật, người kia đã chết đối với thế giới Địa Ngục chúng ta mà nói, tuyệt đối là chuyện tốt. Dùng thực lực của hắn, nếu như tương lai Địa Ngục chúng ta hàng lâm nhân gian tất nhiên sẽ trở thành lực cản cực đại. Hiện tại hắn chết rồi. Chỉ bằng vào những người như Giáo hoàng làm sao có thể tạo nên uy hiếp gì?

Trong mắt Chủ Tịch Hắc Ám Quốc Hội tản mát ra một tầng quang mang tà ác:

- Cái thế giới này rất nhanh chính là thuộc về chúng ta. Đến lúc đó, ma vương bệ hạ chính là chúa tể của cái thế giới này, hắc ám bao phủ nhân gian, tử thiên phủ lên đại địa. Đây là chuyện tốt đẹp tới cỡ nào a.

Lãnh nhi ngồi ở trên mặt ghế màu đen thở hào hển từng ngụm từng ngụm, bàn hội nghị trước mặt đã biến thành bột mịn. Hào quang năng lượng màu hồng phấn chung quanh thân thể nàng luật động không đều đặn.

Lucifer đứng ở một bên khoanh tay, sắc mặt của hắn rất bình tĩnh, phảng phất trước mắt chỉ là chuyện bình thường. So với Lãnh nhi nổi giận thì tâm tình của hắn rất tốt. Vấn đề Tiểu hành tinh va chạm Địa Cầu đã giải quyết, nhân loại từng làm nhục mình cũng chết, tên gia hỏa sinh ra uy hiếp đối với Địa Ngục hỏa hoàn toàn biến mất, còn có cái gì tươi đẹp hơn nữa? Nếu như không phải bởi vì cảm xúc của Lãnh nhi hiện tại, hắn thật muốn cười to vài tiếng phóng thích khoái ý trong lòng.

- Lucifer thúc thúc.

Lãnh nhi đột nhiên mở miệng nói.

- Hả?

Lucifer từ của mình trong toan tính của mình tỉnh táo lại:

- Tiểu thư.

- Ngài nói đi, hắn thật đã chết rồi sao?

Trong mắt Lãnh nhi tản mát ra một tầng lệ quang, hai tay bởi vì nắm chặt quá độ mà xuất hiện một tia huyết sắc.

Lucifer thở dài một tiếng, nói:

- Tiểu thư, ngươi nhìn rộng ra một chút đi. Ở vào tình huống đó, nhân loại đó không thể nào còn sống. Ngươi cũng thấy đấy, lúc ấy hắn hấp thu năng lượng quá nhiều, chỉ sợ là bệ hạ cũng không cách nào thừa nhận ah! Hơn nữa hắn lại bằng vào hấp thu cường hành năng lượng chống lại tiểu hành tinh. Ngay cả thần khí trên tay hắn đều bị hủy diệt, đừng nói là hắn. Một nhân loại cho dù có mạnh tới đâu, hắn dù sao cũng vẫn là một nhân loại. Tiểu thư, ngươi nén bi thương a.

- Hỗn đản. Tề Nhạc ngươi là tên hỗn đản.

Lãnh nhi tức giận mắng một tiếng:

- Ngươi, làm sao ngươi có thể chết như vậy, chuyện ngươi đã đáp ứng ta còn chưa làm, vì sao ngươi lại chết???

Nước mắt theo gương mặt tuyệt mỹ của nàng chảy ra, thân thể mềm mại run rẩy không ngừng. Nàng ngửa đầu nhìn trần nhà, bi thương trong lòng Lãnh nhi đã đạt đến cực điểm.

Lucifer thông minh không có nói cái gì nữa, ở thời điểm này, cho dù là hắn cũng không dám tưới dầu vào lửa.

- Không cần ác như vậy độc a. Cho dù tôi là hỗn đản, nhưng mà tôi vẫn biết giữ lời hứa mà.

Toàn thân Lucifer hắc quang đại phóng, ánh mắt sắc bén nhìn một phương hướng trầm giọng quát:

- Là ai?

Một đạo thân ảnh màu đen được áo choàng màu đỏ sậm bọc vào chậm rãi xuất hiện trước mặt hai người. Trên mặt Tề Nhạc lộ ra vẻ cười cười lười biếng, ánh mắt nhu hòa nhìn Lãnh nhi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-360)