← Ch.290 | Ch.292 → |
Bốn thanh âm nổ vang kèm theo một mảnh kinh hô, bốn gã bốn cánh Địa Ngục Chiến Sĩ đã bị đánh bay, thân thể trên không trung co rút một hồi rơi xuống bên dưới. Toàn thân tê liệt không cách nào khống chế được thân thể của mình tiếp tục tiến hành phi hành.
Đồng dạng tung bay ở giữa không trung, đồng bọn của họ lập tức có bốn người tiếp đón. Ở ngục của bốn người này đã bị cháy đen, chung quanh thân thể thậm chí có năng lượng lôi điện không ngừng chấn động.
Phải biết rằng, lôi thuộc tính năng lượng gây tổn thương lớn nhất đối với sinh vật Địa Ngục. Bởi vì lôi chính là chính khí Thiên Địa, cho dù âm lôi ở Địa Ngục cũng bảo lưu đặc tính này ở trình độ nhất định, huống chi là Kỳ Lân thần lôi của Tề Nhạc. Tác dụng của nó không chỉ có là bạo tạc nổ tung đồng thời còn dựa vào Hạo Nhiên Chính Khí khổng lồ xua tán khí tức tà ác trên người sinh vật Địa Ngục. Dưới tình huống như thế cho dù bốn tên này không chết thì thân thể cũng sẽ phải chịu thương tổn cực lớn, ít nhất trong thời gian ngắn không thể khôi phục tu vi.
Hai sinh vật sáu cánh cầm đầu liếc nhìn nhau, trong mắt của bọn họ xuất hiện thần sắc kinh ngạc. Lực lượng của bọn họ so với những sinh vật trong địa ngục thì mạnh hơn không biết bao nhiêu, nhưng không biết vì cái gì lúc này lại không dám phát động công kích về phía Tề Nhạc.
Ánh mắt của Tề Nhạc quét qua bọn họ rồi nhìn qua sơn cốc, đột nhiên hắn phát hiện chung quanh biên giới của sơn cốc này sinh trưởng rất nhiều thực vật kỳ quái, đúng vậy, những thực vật này truyền ra năng lượng tự nhiên. Bộ dáng của những thực vật này có sừng hươu nhưng lại có màu tím, thô như cánh tay và sinh trưởng trên mặt nham thạch.
Có thực vật thì chuyện gì cũng dễ xử lý. Phải biết rằng thực vật càng nhiều đối với Tề Nhạc mà nói có ý nghĩa là lực lượng cường đại, đồng thời cũng có ý nghĩa là khả năng trao đổi.
Phân tâm nhị dụng, Tề Nhạc vừa dùng tâm thần quan sát những sinh vật địa ngục này đồng thời dùng tinh thần lực tiến vào trong những thực vật này, Tự Nhiên Chi Nguyên nhanh chóng phát huy tác dụn xứng đáng của nó, càng làm Tề Nhạc vui mừng là cho dù nơi này là địa ngục nhưng cũng không cách nào thoát khỏi phạm trù bao phủ của Tự Nhiên Chi Nguyên. Dưới ảnh hưởng của năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên thì tin tức ngôn ngữ của những thực vật này không ngừng truyền vào trong óc Tề Nhạc, tinh thần lực của hắn nhanh chóng học được ngôn ngữ mới, đây là ngôn ngữ của địa ngục.
- Ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa nghe nào.
Tề Nhạc dựa vào tinh thần lạc ấn trong trí nhớ cho nên lời nói không được lưu loát, đây là lần đầu tiên hắn nói ngôn ngữ địa ngục nên phải như vậy rồi.
Những sinh vật sáu cánh này sững sờ rồi tức giận quát:
- Ngươi, nếu ngươi là tộc nhân của chúng ta thì ở lại nơi này. Vì cái gì cả gan công kích chúng ta? Chẳng lẽ ngươi muốn lập tức trở về trong lồng ngực của đại thần địa ngục sao?
Tề Nhạc sững sờ, cái gì? Mình là tộc nhân của bọn chúng? Chuyện này có phải quá buồn cười không? Chẳng lẽ bởi vì trên người của hắn mặc Kỳ Lân giáp hay sao? Mặc dù khải giáp nhìn có chút tương tự nhưng mà lân giáp của bọn chúng có hình vảy cá nha, mà áo giáp trên người của mình là hình thoi. Tuy khác nhau rất nhỏ nhưng lại không giống nhau. Chẳng lẽ ánh mắt những sinh vật này quá kém hay sao?
Nhưng mà Tề Nhạc nhanh chóng hiểu ra bởi vì hắn phát hiện lân giáp trên người của những sinh vật địa ngục này cũng khác nhau. Trong đó hai gã sinh vật địa ngục sáu cánh có lân giáp phi thường giống nhau đều là hình dáng vẩy cá, nhưng mà quy tắc lân giáp của chúng lại không giống nhau. Đại bộ phận cùng loại với vẩy cá nhưng có một ít là khác nhau.
- Đây là địa phương nào?
Tề Nhạc hỏi ra nghi hoặc trong lòng của mình.
Sinh vật sáu cánh trước mặt nói:
- Ngay cả Vạn Ma Sơn Cốc cũng không biết? Ta thật sự thấy thẹn cho bộ tộc hắc ám đấy. Nhưng mà ngươi đã ở đây thì không có khả năng ra ngoài được. Phía dưới còn có những tộc nhân khác đấy. Xem mặt mũi ngươi là tộc nhân của chúng ta nên ngươi đi theo chúng ta xuống. Không nên thử chống cự, nếu không ngươi sẽ tiếp nhận công kích mãnh liệt nhất.
Những sinh vật địa ngục này cảm nhận được thực lực của Tề Nhạc vừa rồi thì càng sợ hãi và nghi hoặc, tuy hắn nói vậy nhưng càng ngưng tụ năng lượng trên người mạnh hơn nữa, có thể thấy hắn không hoàn toàn buông lỏng.
Tề Nhạc làm ra tư thế không kiên nhẫn, nói:
- Tốt. Tôi và các người đi xuống.
Cái gọi là nhập gia tùy tục, thật vất vả học được ngôn ngữ của địa ngục thì chuyện đầu tiên hắn cần làm chính là hiểu về địa ngục. Mà những gia hỏa này đã xem hắn như tộc nhân thì hiển nhiên là đối tượng tìm hiểu tin tức tốt nhất. Cho nên Tề Nhạc cũng không cần phải làm thêm cái gì.
Nghe Tề Nhạc thỏa hiệp thì những sinh vật vây quanh buông lỏng hơn rất nhiều. Hắn lúc này hạ xuống sơn cốc bên dưới.
Đưa mắt nhìn vào trong sơn cốc này thì Tề Nhạc chỉ có một loại cảm giác đó chính là hoa mắt. Những thứ vừa rồi công kích hắn hiển nhiên là một tộc loại trong địa ngục này. Số lượng mười mấy sinh vật hiển nhiên không phải rất nhiều nhưng khi chính thức hạ xuống thì hắn mới phát hiện hơn mười sinh vật kia ở chỗ này là tộc đàn rất đặc biệt. Bởi vì số lượng sinh vật trong địa ngục có tới ba ngàn, Nhưng mà chủng tộc ít nhất cũng hơn một ngàn. Đại khái đề có hình người nhưng tạo hình phi thường lại thiên kỳ bách quái. Hắn càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái.
Trừ mười mấy sinh vật vừa rồi nhìn qua Tề Nhạc thì cơ hồ toàn bộ sinh vật phía dưới đều căm thù hắn, nhưng mà những sinh vật này không còn phát động công kích về phía Tề Nhạc nữa. Trong ánh mắt của chúng lộ ra nét do dự, Tề Nhạc cảm thấy những sinh vật địa ngục này xem hắn là thức ăn của mình a.
- Ta tên là Tát Lộ, ngươi tên là gì?
Sinh vật sáu cánh vừa rồi nhìn qua Tề Nhạc hỏi. Âm thanh của hắn lúc này ổn định hơn nhiều.
Tề Nhạc không có trực tiếp trả lời vấn đề của hắn mà giả vờ sợ hãi.
- Những người khác có tổn thương tôi không?
Tát Lộ khinh thường hừ một tiếng, ngạo nghễ nói:
- Ở chỗ này Hắc Tương nhất tộc chúng ta là vương giả tuyệt đối, nếu như anh là tộc khác thì nói không chừng hiện tại đã bị xé xác thành mảnh nhỏ ăn rồi. Ngay cả xương cốt cặn bã cũng không còn lại. Nhưng nếu anh đã là thành viên Hắc Tương nhất tộc thì tôi sẽ bảo vệ anh. Nhưng mà anh phải nói chuyện của anh trước đã sau đó tôi mới suy nghĩ có giết hay tha anh. Nói, tên của anh là gì? Còn nữa, vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Tề Nhạc nói:
- Lôi điện là năng lực đặc thù của tôi, tôi tên là Tề Nhạc.
- Tề Nhạc? Tên nghe thật kỳ quái.
Tát Lộ nhíu mày, nhưng mà vừa nghe nói Tề Nhạc có năng lực lôi điện thì hào quang trong mắt của hắn nhiều hơn vài phần sợ hãi.
- Khó trách, khó trách lân giáp trên người của anh lại kỳ quái như vậy, vừa rồi anh dùng trạng thái không cánh đánh bại tộc nhân bốn cánh của tôi, thì ra anh là tiên tri trong bổn tộc. Nhưng mà cho dù là Hắc Tương tiên tri thì ở trong bổn tộc có địa vị cũng không dưới Khủng Bố Ma Vương sáu cánh.
*****
Ads Nói tới chỗ này thì giọng điệu của hắn hòa hoãn trở lại, thậm chí còn có vài phần mừng rỡ.
Tề Nhạc vội vàng gật đầu, nói:
- Đương nhiên, tôi sẽ là thuộc hạ của ngài.
Bây giờ là thuộc hạ thì lát nữa chính là tử thần giải quyết các ngươi. Tâm tình của Tề Nhạc rất bình tĩnh. Hắn vừa trả lời Tát Lộ vừa lặng lẽ quan sát những sinh vật địa ngục ở nơi này, trong nội tâm của hắn thầm giật mình. Những sinh vật địa ngục này rất cường đại, tuy sinh vật như Tát Lộ chỉ là số ít nhưng lại có số lượng tới ba ngàn đấy! Nhiều sinh vật địa ngục này mà ở trên địa cầu thì đây không phải là tai nạn hay sao? Cho dù là hắn và chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cộng thêm thiểu đội Thập Nhị Sinh Tiếu mới có thể hủy diệt toàn bộ những sinh vật này, nhưng đây chỉ là một cái sơn cốc thôi! Thực lực của địa ngục chắc chắn không chỉ có như vậy, nếu thật sự là thế thì quá đáng sợ rồi.
Tát Lộ nói:
- Tại sao anh ở chỗ này, đã có trên trăm năm Tát Đán không có ném thêm người nào vào đấy.
Nghe Tát Lộ nói thì Tề Nhạc có chút tò mò, không ngờ người này lại gọi thẳng tên của Tát Đán, chẳng lẽ trong sinh vật địa ngục còn có sinh vật bất kính với Tát Đán như thế sao? Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Tề Nhạc nhanh chóng tìm ra lời nói dối thỏa đáng nhất.
- Tôi, tôi là vì...
Giả vờ do dự Tề Nhạc nhìn qua Tát Lộ, ấp a ấp úng càng khiến người ta hoài nghi.
ĐỘt nhiên lân phiến trên mặt của Tát Lộ tách ra, bên trong là một gương mặt già nua, hắn có đôi mắt xám trắng giống như cá chết, tướng mạo của Tát Lộ cũng giống như nhân loại. Chuyện này Tề Nhạc càng hiểu vì cái gì đối phương lại xem hắn là tộc nhân.
- Nói. Đến nơi đây thì ngươi không có chuyện không nói, không nói kết quả chính là chết --
Tề Nhạc "Kinh sợ" nói:
- Tôi, tôi nói Bởi vì, bởi vì trong lúc vô tình tôi nhìn thấy chuyện không nên thấy. Cho nên mới...
Nói đến đây Tề Nhạc lại dừng.
Tát Lộ truy vấn:
- Thấy cái gì?
Tề Nhạc cúi đầu xuống, nói:
- Tôi nhìn thấy công chúa trần truồng, hơn nữa tôi nhìn thấy nàng trong thời điểm bắn súng ngắn (*thủ râm). Kết quả bị tuần tra vệ đội phát hiện cho nên mới...
Tát Lộ cười, hắn rất dễ dàng hiểu hàm nghĩa bắn súng ngắn là gì, không chỉ có hắn ngay cả những sinh vật địa ngục bên cạnh chỉ cần nghe Tề Nhạc nói thì cất tiếng cười to.
Trong nội tâm Tề Nhạc có chút nghi hoặc. Như thế nào? Chẳng lẽ chúng phát hiện mình là giả mạo?
Tát Lộ nhanh chóng cho hắn biết đáp án, hắn nhìn qua Tề Nhạc đồi dựng ngón út lên, thông qua tin tức của thực vật truyền lại thì Tề Nhạc biết rõ đây là thủ thế tán thưởng, đây chỉ là thủ thế của Hắc Tương tộc.
- Tốt lắm, đáng tiếc ah! Nếu như anh có thể hiếp con nhỏ lẳng lơ đó thì quá tốt rồi. Lúc đó cũng xả ác khí giúp chúng ta, tiểu tử, yên tâm đi, có lai lịch như vậy ít nhất anh ở đây sẽ không bị mọi người căm thù.
Nói xong thì tất cả ánh mắt địch ý nhìn qua Tề Nhạc đã biến mất hoàn toàn. Ngay cả những sinh vật địa ngục khác cũng không quan tâm Tề Nhạc nữa, bọn họ tiếp tục yên lặng không nhúc nhích.
Tề Nhạc không có lên tiếng. Hiện giờ hắn cần thời gian thông qua Tự Nhiên Chi Nguyên để câu thông với các thực vật chung quanh tìm kiếm các tin tức hữu dụng cho mình, hoặc nói đúng hơn là tìm kiếm tin tức nhiều hơn nữa. Mà chuyện này những thực vật màu tím kia là lựa chọn tốt nhất. Cho nên Tề Nhạc còn phải dừng ở nơi này một thời gian ngắn.
Nhắm mắt lại dụng tâm đi cảm thụ khí tức thực vật chung quanh, đủ loại tin tức nhanh chóng truyền vào trong óc của Tề Nhạc, Tề Nhạc cần hấp thu và loại trừ những tin tức không cần thiết. Thông qua truyền đạt tin tức của thực vật thì Tề Nhạc cũng biết nơi mình đang ở là gì rồi. Tuy những thực vật màu tím này không truyền tin tức của bên ngoài nhưng giúp Tề Nhạc hiểu về địa ngục là đủ rồi.
Đây là một nơi giam giữ, người ở đây đều đã từng đắc tội với Tát Đán. Trải qua ngàn, vạn năm tích góp mới có mức độ quy mô như thế này. Có thể xuất hiện ở chỗ này không người nào không phải cường giả chính thức của địa ngục. Đồng thời cũng là những gia hỏa tràn ngập cừu hận với Tát Đán. Những kẻ ở đây thực lực rất mạnh, vượt qua suy đoán của Tề Nhạc thì trong số này những kẻ có thực lực ngang với Khủng Bố Ma Vương không ít, số lượng thậm chí hơn ba mươi. Chỉ sợ bên ngoài địa ngục cũng không có nhiều cường giả như vậy đâu, về phần Hắc Tương tộc chính là hoàng tộc của thế giới địa ngục, cũng là xuất thân của Tát Đán. Trong thế giới địa ngục thì bọn họ là tộc anh tuấn nhất, đồng thời cũng là tộc có thực lực cường đại nhất. Cũng chính vì thế trong Vạn Ma Sơn Cốc mạnh được yếu thua này số lượng của bọn họ là nhiều nhất, hơn nữa những sinh vật địa ngục khác không dám xúc phạm bọn họ. Đương nhiên trong Vạn Ma Sơn Cốc này tất cả phải dựa vào thực lực nói chuyện. Một cái Hắc Tương tộc có thể sinh tồn tốt trong địa phương này cũng khiến Tề Nhạc giật mình rồi, tin tức từ thực vật cho hắn biết ở chỗ này thậm chí có một vị đại nhân vật. Người này chính là đệ đệ của Tán Đán-- Tát Nã. Tát Nã cũng giống như Tát Đán đều có thực lực cường đai nhất trong Hắc Tương tộc. Lúc trước hai người vì đại chiến tranh đoạt vị trí Đại Ma Vương. Cuối cùng Tát Đán đạt được thắng lợi mà Tát Nã lại bị nhốt ở chỗ này. Những sinh vật địa ngục này bảo vệ hồ dung nham trương ướng nhất lý do chính là đợi Tát Nã ban thưởng. Tin tức ban thưởng rất mơ hồ, hình như là một thứ như khói đen vậy, chuyện này Tề Nhạc có chút không rõ, nhưng mà địa phương Tát Nã sinh hoạt chính là trong hồ dung nham này, chuyện này không thể không làm Tề Nhạc giật mình. Cho dù với thực lực của Tề Nhạc hiện giờ cũng không sống được trong hoàn cảnh nóng như vậy.
Sau khi hiểu những chuyện này càng làm Tề Nhạc kinh ngạc là tòa sơn cốc này, tòa sơn cốc này với tư cách là nơi khủng khiếp nhất trong địa ngục đầu tiên cũng chính là có ba ngàn cường giả bị giam ở đây. Phàm là sinh vật tiến vào nơi này cơ hồ không có thứ gì sống sót. Bởi vì vấn đề thiếu đồ ăn là chuyện lớn. Những thực vật màu tím kia có kịch độc nên không thể ăn. Mà nguồn cung cấp thực vật duy nhất chính là hồ dung nham nóng chảy này. Mà những sinh vật địa ngục ở đây mỗi ngày đều phải thông qua một ít năng lượng của hồ dung nham cung cấp năng lượng cho bản thân. Những kẻ có năng lực thích ứng không kém mà thực lực không mạnh sẽ chết đi. Mà những kẻ năng lực mạnh, thực lực mạnh mới miễn cưỡng sinh tồn được, nhưng mà một khi nhìn thấy có sinh vật mới tới thì bọn họ có quản đối phương là người nào sao? Thôn phệ mới là lựa chọn tốt nhất, ăn chút ít thịt tươi bất luận là chủng tộc gì cũng cảm thấy mỹ vị hơn nham thạch nóng chảy nhiều.
Về phần những sinh vật ở đây không tự giết lẫn nhau đáp án nằm trên người của Tát Nã. Tát Nã chưa bao giờ buông tha chuyện báo thù Tát Đán, cho nên hắn cần thực lực, mà những tên bị giam ở đây chính là thành viên tốt nhất, chỉ cần có thể tìm được phương pháp ra ngoài thì chuyện đầu tiên hắn làm chính là gây phiền toái cho Tát Đán, tranh đoạt đồ vật của mình.
*****
Ads Sơn cốc này rất kỳ diệu, cũng không chỉ có phong ấn Tề Nhạc nhìn thấy kia. Thông qua tin tức của thực vật màu tím Tề Nhạc hiểu được tòa sơn cốc này hình thành cực kỳ đặc thù, không ai biết nó xuất hiện thế nào, nhưng mà Vạn Ma Sơn Cốc này trước kia được gọi là Vạn Lôi Sơn Cốc. Bất luận là sinh vật gì thò đầu vào trong sơn cốc thì phải chết, cho nên lôi điện này được đặt tên là Địa Ngục Âm Lôi. Phạm vi công kích của Địa Ngục Âm Lôi chừng mấy ngàn cây số vuông. Cho dù thực lực như Tát Nã thì dưới tình huống thực lực bản thân bị thiên địa chính khí khắc chế nên không qua được, cũng không có khả năng thoát đi. Mà cái phong ấn kia chẳng qua chỉ là đạo phòng ngự đồ chơi con nít thôi.
Trong nội tâm của Tề Nhạc có chút may mắn, may mắn là vừa rồi hắn không có liều lĩnh vượt ra ngoài, nếu không kết quả chính là vạn lôi oanh đỉnh. Dưới tình huống không có chuẩn bị thì có kết quả gì còn khó nói. Ít nhất hắn cũng không dám cam đoan Kỳ Lân Thần Lôi có thể hấp thu lôi điện bộc phát trong vũ trụ của tiểu hành tinh như hấp thu Địa Ngục Âm Lôi. Đương nhiên hiện tại có chuẩn bị thì lại khác. Nương tựa vào bất tử lĩnh vực của Không Động Ấn thì phiến Tử Vong Chi Địa này quyết không thể chôn vùi Tề Nhạc được.
Sau khi hiểu được tiền căn hậu quả thì đầu óc của Tề Nhạc nhanh chóng vận chuyển, lúc này trong lòng của hắn đột nhiên sinh ra một suy nghĩ lớn mật, nếu như những sinh vật địa ngục này có thể đi ra ngoài thì dùng số lượng ba ngàn cường giả tập kích Đại Ma Vương Tát Đán thì kết quả là cái dạng gì? Nếu như cả hai lưỡng bại câu thương thì Tát Đán lấy cái gì tấn công địa cầu, lấy cái gì hàng lâm nhân gian? Đây là cơ hội ông trời ban cho nha.
Tề Nhạc cười, rất âm hiểm suy nghĩ chuyện này gây tổn hại gì cho Tát Đán, không nghĩ tới Lãnh Nhi mang hắn tới nơi này đồng thời cũng mang phiền toái cho Tát Đán.
Tề Nhạc rất yên tĩnh, hắn lặng lẽ quan sát và cảm thụ năng lực của những sinh vật địa ngục này. Tát Lộ rất chiếu cố cho hắn, hắn an bài cho Tề Nhạc một nơi không có sinh vật địa ngục nào, dù sao trong thế giới mạnh được yếu thua thì vạn nhất gặp phải gia hỏa điên cuồng thì tùy thời cũng có thể bị công kích.
Sau khi quan sát đơn giản Tề Nhạc phát hiện những gia hỏa này thực lực rất mạnh, nhưng mà còn xa mới đạt tới cấp độ của hắn. Dù sao muốn đạt tới cấp độ tiếp cận thần dễ như vậy sao. Ít nhất hắn còn chưa phát hiện ra siêu cấp cao thủ nào như Lucifer chứ đừng nói cấp bậc như Tát Đán. Tuy Tề Nhạc không biết thực lực Tát Đán mạnh bao nhiêu. Nhưng dù sao hắn làm bá chủ của địa ngục thì có lẽ những sinh vật tràn ngập oán khí với hắn ở đây cũng mang lại không ít phiền toái, nhưng mà thật sự muốn giết Tát Đán chỉ sợ rất khó. Mà kết quả Tề Nhạc muốn nhìn thấy nhất chính là lưỡng bại câu thương, Tát Đán thắng thảm. Hắn cũng không hy vọng Tát Đán chết. Có lẽ là nguyên nhân Lãnh Nhi a, chỉ cần địa ngục không có thực lực tấn công địa cầu thì đủ rồi.
Lúc hắn đang suy nghĩ thì nham thạch nóng chảy trong hồ xuất hiện biến hóa, giũa hồ nham thạch thì có rất nhiều sinh vật đang trông coi, đột nhiên xuất hiện chấn động và bọt khí lớn. Mỗi một bọt khí có đường kính một mét giống như nồi nước sôi lên ùng ục, đương nhiên nhiệt độ nham thạch nóng chảy không phải nước sôi có thể so sánh được.
Chậm rãi đứng lên, Tề Nhạc biết rõ cơ hội của mình tới rồi. Có lẽ đó cũng không phải không có cơ hội, nhưng mà hắn tuyệt đối không muốn trì hoãn ở thế giới này quá lâu, bởi vì hắn không hy vọng người yêu bởi vì mình mất tích mà thương tâm. Đáp ứng bọn người Như Nguyệt là trở về trong mười ngày, Tề Nhạc bây giờ giống như tên đã lên cung. Nhà mới là nơi hắn hướng tới nhất.
Nhìn qua đám sinh vật địa ngục đang có cảm xúc hưng phấn kia, tuy nơi đứng trong hồ cực kỳ chen chúc nhưng bọn không ngừng đi tới trước giống như không sợ rơi xuống trong hồ dung nham vậy. Loại tình huống này thật sự kỳ dị. Ít nhất Tề Nhạc không cho rằng những sinh vật này rơi vào dung nham có thể sinh tồn. Đây không phải là vấn đề năng lượng, dưới nhiệt độ mấy ngàn độ thì năng lượng cường đại cũng tiêu hao cực nhanh.
Đột nhiên một cổ năng lượng bành trướng từ dung nham hiện ra, ngay sau đó một đạo thân ảnh bắn ra ngoài, thân thể cao lớn chừng bốn năm mét, sau lưng mười cánh chim lập tức mở ra, trong chớp mắt đã phóng lên trời. Nương theo hắn xuất hiện thì vô số chất lỏng nham thạch bắn ra ngoài. Mà những sinh vật phía sau nhảy dựng lên nghênh tiếp những nham thạch đang văng tung tóe kia
Bọn họ điên sao? Trong nội tâm của Tề Nhạc có chút nghi hoặc, hắn cũng cũng không quan tâm tới những dung nham bắn ra này. Ánh mắt của hắn trực tiếp nhìn vào trong hồ dung nham.
Chỉ thấy thân thể của người cao lớn kia tràn ngập lân phiến màu đen, hình dạng lân phiến của hắn là hình tròn, mười cánh sau lưng cực lớn, khí tức năng lượng mạnh mẽ khiến Tề Nhạc cảm thấy kinh hãi. Hắn lập tức đoán được thực lực thằng này không phải Lucifer có khả năng so sánh, có lẽ từ số lượng cánh chim là nhìn ra điểm này. Dùng số lượng cánh chim phán đoán thực lực chỉ có hoàng tộc địa ngục mới có. Thằng này nhất định là đệ đệ của Tát Đán, Tát Nã.
Tướng mạo của Tát Nã nhìn phi thường lãnh khốc, toàn thân của hắn bao phủ trong lân phiến màu đen tỏa ra hào quang màu đỏ, hắc ám cùng hỏa kết hợp sinh ra năng lượng chấn động cực mạnh. Hắn có thể sinh tồn trong nham thạch thì thực lực của hắn nhất định có liên quan tới hỏa.
Tát Nã nhìn cũng không thèm nhìn những sinh vật chung quanh hồ dung nham, thân thể của hắn cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã tiếp cận đỉnh của vách đá. Tâm tình của Tề Nhạc có chút hưng phấn lên, Tát Nã muốn cứng chọi cứng với Địa Ngục Âm Lôi sao? Nếu như là tốt rồi, chỉ như vậy Tề Nhạc mới có thể phán đoán được sức mạnh của âm lôi, cũng có ích cho hành động sau này.
Thân thể cao lớn của Tát Nã quả nhiên lao lên đỉnh vách đá, đúng lúc này không trung cơ hồ sinh ra biến hóa cực nhanh. Bầu trời màu tím biến mất không còn lại gì, không có mây đen chỉ có quang điện màu tím, tiếng sấm nổ mạnh thì tất cả sinh vật địa ngục phía dưới ngẩng đầu nhìn lên, mỗi một sinh vật đều phi thường hoảng sợ nhìn qua, thân thể của bọn họ đang run rẩy. Nhưng mà những sinh vật hắc ám đạt được dung nham của Tát Nã thì làm như không nghe được âm thanh của tiếng sấm, trực tiếp đem chất lỏng cho vào trong miệng và có bộ dáng rất hưởng thụ, năng lượng chấn động trên người của bọn này mạnh hơn trước giống như có công dụng xúc tiến huyết dịch biến đổi thành lực lượng.
Một bóng dáng màu tím trong chớp mắt đã hiện ra trên bầu trời, một tia chóp có lực hút cường địa phun trào, hồ dung nham lúc này sinh ra nhộn nhạo kịch liệt. Mà lúc này trong chu vi hồ nham thạch nóng chảy có không ít sinh vật địa ngục vây quanh, một đám như rời ra xa hơn bỏ chạy ra xa hồ dung nham này.
*****
Không đúng, trong nội tâm Tề Nhạc khẽ động, Tát Nã bắn chất lỏng dung nham nóng chảy tuyệt đối khác biệt với nham thạch trong hồ dung nham này, nếu không thì sao những sinh vật lại có bộ dáng hưởng thụ như vậy, cũng không sợ dung nham nóng chảy làm nóng chết?
Không đợi Tề Nhạc suy nghĩ quá nhiều, Tát Nã đã hòa vào cùng với tia chớp trên không trung. Một đoàn quang cầu đỏ sậm từ trên không trung đánh xuống trực tiếp oanh kích vào Tát Nã. Tiếng nổ vang ầm ầm và bóng dáng kia bị nghiền nát, dòng điện khổng lồ lan tỏa ra khắp sơn cốc phát ra âm thanh xì xì. Năng lượng lôi thuộc tính cường thịnh trước nay chưa từng có, tất cả sinh vật địa ngục đều tránh né. Bọn này đem năng lượng của mình tăng lên mức lớn nhất vì e sợ bị lôi điện cường hoành tiêu diệt.
Toàn thân có chút tê rần. Ngay sau đó Tề Nhạc lập tức cảm giác được năng lượng lôi thuộc tính điên cuồng tiến vào trong thân thể của mình. Tốc độ loại bỏ năng lượng của Tự Nhiên Chi Nguyên cũng nhanh hơn trước kia rất nhiều lần, Tề Nhạc cũng thúc dục lôi vân lực của mình tăng lên đỉnh phong.
Năng lượng lôi thuộc tính tinh khiết khiến Tề Nhạc không tưởng tượng nổi, trong thế giới lôi điện mạnh mẽ như thế này và tinh khiết như vậy thì khiến khí tức tà ác ở chung quanh bị khí tức hạo nhiêm chính khí tiêu diệt, toàn thân của Tề Nhạc tràn ngập cảm giác thoải mái dễ chịu, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ lôi điện tràn ngập chính khí trong địa ngục cũng có hay sao? Không, tuyệt đối không có khả năng này, đây là một thế giới chỉ có năng lượng tà ác thì tại sao có thể ngưng tụ ra lôi điện chính khí chứ? Cho dù ở địa cầu thời kỳ viễn cổ cự thú bất luận dưới tình huống ô nhiễm thế nào thì năng lượng lôi thuộc cũng không có tinh khiết như vậy. Vậy cách giải thích như thế nào đây, có lẽ chỉ có dùng thần tích để hình dung tia chớp kia.
Tát Nã sau khi cứng chọi cứng với tia chớp xong thì sắc mặt trở nên ngưng trọng. Thân thể của hắn không động nhưng mái tóc dài màu đen sau lưng phiêu phù. Lôi điện màu tím ngưng tụ nhiều hơn trên không trung, lại có một tia chớp bổ xuống lần nữa.
Tát Nã tức giận hét lớn một tiếng. Ngửa mặt lên trời đánh ra một quyền, năng lượng khổng lồ thôn phệ tia lôi điện kia, nhưng mà càng làm Tề Nhạc kỳ quái chính là Tát Nã không có thừa thắng xông lên, cũng không có ý định đạo thoát ngược lại quay về sơn cốc.
Nói cũng kỳ quái, quang điện trên không trung vì Tát Nã biến nên khôi phục bình thường, bầu trời màu tím lại xuất hiện và mọi thứ khôi phục như trước kia.
Thân thể cực lớn của Tát Nã từ giữa không trung hạ xuống, sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi giống như đang tự hỏi cái gì đó.
Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng, xem ra thằng này chỉ thăm dò mà thôi, hắn biết rằng mình không cách nào xông ra ngoài nên lập tức buông tha va chạm với sấm sét. Có lẽ vì đạo lý muốn sống ở địa ngục nên vĩnh viễn phải bảo trì thực lực mạnh nhất, nếu không có lẽ người mạnh như Tát Nã cũng có khả năng gặp nguy hiểm.
Thực lực Tát Nã mười cánh đối lập với mình như thế nào? Tề Nhạc cũng không biết. Bởi vì hắn biết rõ thực lực của Tát Nã vô cùng tiếp cận bản thân của mình, nhưng rốt cuộc ai mạnh hơn ai thì hắn không có nắm chắc. Theo lời Lãnh Nhi nói thì Tát Đán đã có mười hai cánh, nói như vậy thực lực của hắn còn cường đại hơn Tát Nã nhiều. Nếu như dưới tình huống có Hiên Viên kiếm và lĩnh vực phân thân có lẽ sẽ liều mạng được, từ trên người Tát Nã có thể thấy được thực lực của mình so với Tát Đán còn kém hơn nhiều.
Tát Lộ cung kính nghênh đón, đám sinh vật Hắc Tương tộc và các sinh vật địa ngục cùng quỳ xuống, cung kính nói:
- Chúc mừng Đại Ma Vương bệ hạ vĩ đại xuất quan.
Sắc mặt Tát Nã rất lạnh, hắn vung tay lên liền có một cổ năng lượng nóng rực đảo qua người của bọn Tát Lộ, ngay sau đó hơn mười giọt dung nham nóng chảy màu đỏ sậm bay ra ngoài, ngay cả Tề Nhạc cũng có phần, nhưng mà hắn không có quỳ xuống cho nên lộ ra vẻ phi thường đột ngột.
Đám sinh vật địa ngục thấy một màn này thì phi thường hâm mộ và ghen ghét trong lòng, nhưng mà thực lực của Tát Nã cường đại uy hiếp tất cả nên những sinh vật địa ngục này phi thường khắc chế, không có ai dám phát tác cái gì.
Tát Nã đưa mắt nhìn qua người Tề Nhạc, thản nhiên nói:
- Mới tới sao? Tát Lộ, hắn vì nguyên nhân gì tới đây.
Tát Lộ quay đầu lại nhìn qua Tề Nhạc, thấy hắn không có quỳ xuống thì phi thường kinh hãi, liên tiếp nháy mắt vài lần với Tề Nhạc, Tề Nhạc không có phát hiện ra và đứng ở nơi đó. Chê cười, bảo hắn quỳ trước Tát Nã? Trên thế giới này trừ sư trưởng, cha mẹ ra thì không ai có thể khiến hắn quỳ xuống, càng đừng nói là những sinh vật địa ngục tà ác này.
Tát Lộ không dám lãnh đạm, tuy tình huống của Tề Nhạc rất đặc thù nhưng vẫn tự thuật lại lời của Tề Nhạc một lần. Đương nhiên hắn không có hảo tâm trợ giúp Tề Nhạc. Mà là sợ Tát Nã hỉ nộ vô thường bởi vì chuyện Tề Nhạc không quỳ mà giận chó đánh mèo lên bọn họ. Phải biết rằng ở chỗ này Tát Nã chính là chúa tể tuyệt đối, cũng giống như Tát Đán ở bên ngoài là chúa tể địa ngục.
Nghe Tát Lộ nói thì Tát Nã có chút kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc, trong mắt xuất hiện thần sắc nghiềm ngẫm.
- Nói như vậy, nhìn lén cháu gái của ta nên bị đưa tới nơi này?
Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng há chỉ có thể nói nhìn lén, cho dù là toàn thân cũng đã nhìn qua rồi. Hắn cũng không cần che dấu cái gì, trên mặt xuất hiện nụ cười nhạt, nói:
- Không sai.
Tát Nã gật gật đầu:
- Thật can đảm. Đã lâu rồi không có người nào dám nói chuyện với ta như vậy. Tát Lộ, xem ra ngươi còn chưa nói cho hắn biết đây là thế giới như thế nào.
Nghe Tát Nã nói thì Tát Lộ sợ hãi toàn thân run rẩy lên, hắn cơ hồ vọt tới bên người của Tề Nhạc dùng một chưởng đánh vào đỉnh đầu của Tề Nhạc. Chỉ có tiên hạ thủ vi cường tiêu diệt tiểu tử này mới làm Tát Nã không tức giận, chỉ có như vậy mới bảo trụ cái mạng của mình cho nên Tát Lộ lần này dùng toàn lực đánh ra.
- Trở về.
Bỗng nhiên Tát Nã đánh ra một chướng, Tát Lộ đang đánh về phía Tề Nhạc giống như bị năng lượng dẫn dắt rời đi, cổ năng lượng này nghênh tiếp bàn tay của Tát Nã. Bỗng nhiên năng lượng bành trướng hiện ra ngoài, cơ hồ tất cả sinh vật địa ngục và Hắc Tương tộc bị thổi ngã trái ngã phải, Tát Lộ kêu thảm một tiếng bay ra xa xa, trùng trùng điệp điệp đụng vào trong sơn cốc. Không thể không nói nham thạch trong sơn cốc này vô cùng cứng rắn, va chạm mạnh như vậy thậm chí Tát Lộ ngay cả dấu vết cũng không lưu lại, thân thể cũng đã hạ xuống.
Tát Nã cũng không có dùng bao nhiêu lực, cho nên Tát Lộ còn sống thậm chí tổn thương cũng không nặng, ngược lại còn lập tức xoay người quỳ xuống, không ngừng cầu khẩn thỉnh Tát Nã tha thứ cho sai lầm của hắn.
Tát Nã phất phất tay khiến âm thanh của Tát Lộ lập tức đình chỉ, hắn sẽ không giết Tát Lộ. Phải biết rằng từ khi hắn cảm giác có hy vọng rời khỏi nơi này thì hắn cũng đã chú ý tới mỗi sinh vật của địa ngục. Chống lại Tát Đán dễ như vậy sao.
← Ch. 290 | Ch. 292 → |