Vay nóng Tima

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 307

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 307: Thông Thiên Nhãn lão Ngưu
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


Nghe xong lão Ngưu nói trong lòng Tề Nhạc không khỏi vui vẻ, hắn biết rõ bên trong cường giả, lão Ngưu không thể nghi ngờ là cường đại nhất. Thông qua chiến một trận địa ngục đã chứng minh ngay cả Đại Ma Vương đều không phải là đối thủ của hắn. Nếu như hắn chịu trợ giúp thì cho dù ma vương cùng Minh Vương liên thủ, cũng không có gì đáng sợ. Dù sao, thực lực của lão Ngưu thật sự quá cường đại, chỉ một mình hắn, cơ hồ có thể đối kháng toàn bộ cường giả trong địa ngục. Về phần những sinh vật khác ở địa ngục còn không khiến Tề Nhạc để vào mắt.

Tề Nhạc cao thấp quét mắt lão Ngưu vài lần, nói:

- Xem ra chuyến đi tới địa ngục thật là không có phí công đi ah! Lão Ngưu, thực lực của ngươi tiến bộ không ít.

Lão Ngưu lườm Tề Nhạc cười hắc hắc nói:

- Ngươi không phải là cũng thế sao? Thực lực của ngươi cũng tiến bộ rất nhiều. Bất quá chúng ta có được đồ vật gì đó không giống nhau mà thôi. Địa ngục có năng lượng hắc ám thuần túy thực là đồ tốt, với ta mà nói chính là thuốc bổ tốt nhất, không nghĩ tới, khi ta đạt cảnh giới cao nhất lại ở trong địa ngục tiếp tục tăng lên. Đúng là phải cảm tạ ngươi, đây là điểm rất trọng yếu rồi.

Tề Nhạc có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, đối với lão Ngưu, trong lòng của hắn tuy rằng tràn ngập cảnh giác, nhưng không thừa nhận cũng không được, người này không chỉ thực lực cường đại, hơn nữa bản thân cũng không thua ở trí tuệ của nhân loại. Muốn tiêu diệt lão Ngưu đúng là chuyện vô cùng khó khăn, hơn nữa hắn ta cũng không phải dễ dàng lợi dụng, trong lòng Tề Nhạc, hắn thủy chung là một tai hoạ ngầm lớn nhất.

Tề Nhạc hướng lão Ngưu nói:

- Cảm tạ cũng không cần. Ta chỉ hy vọng có một ngày chúng ta không phải trở thành địch nhân là tốt nhất.

Lão Ngưu nhìn thật sâu Tề Nhạc, hắn cười ha ha nói:

- Vậy thì phải xem ngươi như thế nào, hiện tại chúng ta có lĩnh vực đồng sanh cộng tử, muốn trở thành địch nhân cũng không thể! Ai gặp nguy hiểm cũng đều phải chết, không phải sao? Ngươi cùng ta không ai tránh được. Có lẽ bản thân chúng ta nên trở thành bằng hữu hoặc nói chính xác hơn là đồng bọn. Đáng tiếc dã tâm của ngươi quá nhỏ, nếu không bằng vào thực lực của chúng ta có thể quét ngang bất kỳ cái vị diện này ở thế giới này.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không, ngươi sai rồi. Trên thế giới này, vĩnh viễn không có Tối Cường Giả tuyệt đối. Nếu không, lúc trước ngươi cường đại như vậy không phải còn bị ta tính kế sao? Đúng rồi, lão Ngưu, ta có chuyện không rõ. Hiện tại thực lực của ta đã tăng lên rất nhiều từ lúc chúng ta quen nhau, nhưng mà ta có thể cảm giác cho dù là hiện tại ta vẫn chênh lệch một khoảng không nhỏ với ngươi như trước. Nhưng mà, ta nghe đại sư Trát Cách Lỗ đã từng nói, ở trên thế giới này của chúng ta có một tầng hàng rào thiên thần, khi con người hoặc là những sinh vật khác thực lực đạt tới trình độ nhất định thì không khả năng tăng lên nữa. Mà loại trình độ này được xưng là Thần cấp, tức là ta đã đạt đến Thần cấp không cách nào tăng lên, nhưng vì sao thực lực của ngươi vẫn có thể mạnh lên.

Phương diện thực lực, Tề Nhạc chưa từng có hoài nghi sự cường đại của lão Ngưu, ngay cả ma vương hắn đều có thể đánh lui, Lucifer cũng có thể tiện tay đánh bay, thực lực siêu cấp như vậy tuyệt đối không phải mình bây giờ có thể so sánh với. Nếu như đem mình, ma vương cùng lão Ngưu xếp cùng một chỗ thì không thể nghi ngờ chính là ba tầng khác biệt. Nói cách khác thực lực bây giờ của chính mình không phải đơn giản chỉ chênh lệch một bậc với lão Ngưu như bây giờ.

Nghe nghi vấn của Tề Nhạc, sắc mặt lão Ngưu biến đổi, ánh mắt hắn nhìn Tề Nhạc cũng lóe lên, hắn phảng phất đang lo lắng cái gì đó. Khí tức lộ ra vẻ có chút không ổn định, cảm giác luống cuống bạo ngược của khí tức tiêu cực không ngừng phóng ra từ trên người hắn.

- Tề Nhạc. Có một số việc, ngươi vẫn nên không biết thì còn tốt hơn. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết. Trên thế giới này, có lẽ những sinh vật khác sẽ phải chịu hạn chế. Nhưng mà ta thì ngoại lệ, không có gì có thể hạn chế ta, ngươi cho rằng ta vì sao có thể bằng vào lực lượng của mình dẫn đầu hung thú hoàn toàn đẩy thần thú vào thế hạ phong? Nếu như không phải bởi vì sự xuất hiện của ngươi thì chỉ sợ hiện tại thời kì Viễn Cổ Cự Thú sớm đã là thiên hạ của ta, chỉ mình ta duy ngã độc tôn rồi.

Nhìn dáng vẻ phẫn nộ của lão Ngưu, Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Không có biện pháp, ai bảo trên người của ta chảy xuôi huyết mạch của Kỳ Lân?

Hắn không sợ lão Ngưu phát tác, nếu như lão Ngưu hướng hắn công kích, hắn thậm chí cũng sẽ không hoàn thủ. Tuy rằng trong lòng của Tề Nhạc một mực lo lắng lão Ngưu nghĩ ra biện pháp giải thoát, nhưng ít ra thì hiện tại tác dụng của lĩnh vực đồng sanh cộng tử vẫn tồn tại, lão Ngưu thật là thông minh, vì thế hắn tuyệt đối sẽ không làm xằng làm bậy.

Lão Ngưu cười hắc hắc nói:

- Vừa lúc mới bắt đầu, ta xác thực hận không thể đem ngươi bầm thây vạn đoạn, bất quá về sau ta đã hiểu rõ rồi. Ta phát hiện có lẽ là bởi vì tại thời kì Viễn Cổ Cự Thú cường đại quá lâu khiến cho ta trở nên vô cùng kiêu ngạo, không để ý đến tác dụng của trí tuệ vì thế mới thua ngươi.

- Tuy rằng hiện tại ta bị ngươi hạn chế, nhưng ta không thừa nhận cũng không được ngươi đã cho ta một bài học rất đắt giá, để cho ta nhận thức được tầm quan trọng của trí tuệ. Thẳng thắn mà nói, tánh mạng của ta có thể xem như vô cùng tận, cho dù hiện tại thời kì Viễn Cổ Cự Thú không nằm trong tay của ta thì có hề gì đâu? Hơn nữa, ngươi mang ta tới thời đại kia thuộc về các ngươi để cho ta thấy được rất nhiều đồ vật trước kia chưa từng thấy. Ở thời đại kia của các ngươi, nhân loại không ngờ đáng sợ như thế, rõ ràng có thể sáng tạo ra vũ khí uy lực cường đại như vậy.

- Nếu quả thật đặt ở thời kì Viễn Cổ Cự Thú thì chỉ e ngoại trừ số ít hung thú cường đại nhất ra, những thứ khác căn bản không thể sống sót trước vũ khí hiện đại hoá nhân loại các ngươi. Cho nên nói, ta hiện tại cũng không hận ngươi, ngươi tuy rằng để cho ta mất đi tự do, nhưng cũng cho ta biết rất nhiều thứ. Hơn nữa, được năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên trong thân thể ngươi ảnh hưởng, thực lực của ta còn có tiến bộ rất lớn, đây là thứ mà ta không hề tưởng tượng nổi. Vì thế, ta hiện tại cũng không hận ngươi.

- Tề Nhạc, không bằng chúng ta hợp tác a, chỉ cần ngươi chịu đáp ứng cùng ta hợp tác, tại thời kì Viễn Cổ Cự Thú chúng ta cùng ra sức, tất cả hung thú có thể một lần nữa quy tâm. Đến lúc đó, bất luận là thời đại này hay là thời đại kia của các ngươi, chúng ta chính là cường đại nhất. Ta thậm chí có thể nghĩ biện pháp đem thực lực của ngươi tăng lên tới cấp độ rất cao để cho ngươi đúc lại Hiên Viên Kiếm. Khi đó, coi như là nước lửa phân chia, chúng ta không cần e ngại gì nữa.

Nhìn mục quang tràn ngập dã tâm của Ngưu Ma Vương, Tề Nhạc không khỏi có loại cảm giác không rét mà run.

*****

Ads Thẳng thắn mà nói, đề nghị của Ngưu Ma Vương làm cho hắn rất động tâm, nếu để cho Ngưu Ma Vương thu phục tất cả hung thú thì đây tuyệt đối là đại quân còn đáng sợ hơn cả Quân Đoàn Nhiên Thiêu ở địa ngục. Nhưng mà rất rõ ràng Ngưu Ma Vương muốn giống như Ma Vương, đều là xâm chiếm Địa Cầu. Mình và hắn hợp tác, tuyệt đối là bảo hổ lột da. Lão Ngưu tuy rằng hiện tại nhìn bề ngoài rất ôn hòa, nhưng mà thực chất bạo ngược cùng tà ác bên trong của hắn không biết thay đổi. Cái này là cái gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời a.

Nhàn nhạt nhìn lão Ngưu, Tề Nhạc nói:

- Lão Ngưu, ngươi không cần nói thêm nữa, chúng ta không thể nào hợp tác. Ngươi bây giờ là sử lệnh của ta, đồng thời chúng ta có hạn chế lĩnh vực đồng sanh cộng tử. Ngươi nói không sai, ta không muốn chết. Nhưng mà ngươi có lẽ cũng nhìn thấy, nếu có ai uy hiếp bằng hữu của ta cùng người thân thì ta không bao giờ sợ chết. Ta một lần nữa nhắc nhở ngươi, không nên đùa giỡng nữa. Nếu không, cho dù thực lực của ngươi mạnh hơn ta cũng phải hiểu được, nếu ta muốn chết thì ngươi tuyệt đối không có khả năng ngăn cản.

Lão Ngưu nhìn Tề Nhạc, trong mắt hung quang chớp liên tục, hắn đương nhiên biết rõ Tề Nhạc nói sự thật. Thực lực của hắn trong cơ thể Tề Nhạc xác thực tăng lên không ít, trong những ngày ở địa ngục nhận được chỗ tốt không ít từ tử nhật. Nhưng vẫn không thể cải biến một sự thật, cái đó chính là thực lực của Tề Nhạc cũng đang đề thăng tiếp cận hắn. Nhân loại lúc trước căn bản không được hắn để vào mắt đến bât giờ đã là một Sinh Tiếu Vương cực kỳ cường đại trong lòng lão Ngưu, trình độ đáng sợ của Tề Nhạc thậm chí còn trên cả Ma Vương. Chỉ riêng Không Động Ấn cũng không phải là dễ đối phó như vậy. Lão Ngưu không có tự tin tuyệt đối có thể đánh bại Tề Nhạc, mà còn ngăn cản hắn là những chuyện khác. Ví dụ như là tự sát.

Quang mang ngưng trọng sáng lên trong mắt của lão Ngưu, hắn trầm giọng nói:

- Tề Nhạc, ngươi có biết ngươi đã buông tha cơ hội tốt nhất. Vốn là chúng ta có thể trở thành đồng bọn. Ngươi là người đầu tiên trên thế giới này để cho ta khâm phục, hơn nữa đưa ra đề nghị này.

Tề Nhạc khẽ mỉm cười nói:

- Có thể làm cho lão Ngưu ngươi coi trọng, xem ra đó là vinh hạnh vô cùng to lớn của ta phải không? Nếu như ngươi có thể buông tha tà ác trong lòng, ta đương nhiên không ngại cùng ngươi trở thành bằng hữu. Đáng tiếc chính là điều đó đối với ngươi mà nói chỉ sợ là không có khả năng.

Lão Ngưu cười lạnh một tiếng, nói:

- Nhân loại các ngươi có câu nói không vừa lòng không nói hơn nửa câu. Ta không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với ngươi nữa. Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Đã từ lúc bị ngươi bắt được thì ta đã trở thành tù binh của ngươi, ngươi thích nói gì thì nói. Hiện tại ta bắt đầu tìm kiếm tung tích của Xi Vưu, chỉ cần ta tìm được hắn. Ngươi theo giúp ta một lần là được rồi. Không cần ngươi động thủ, chỉ cần ngươi trợ giúp ta phòng bị hắn đào tẩu là được. Những thứ còn lại giao cho ta, Bàn Cổ Phủ trong tay tiểu tử kia đúng là phí phạm của giời.

Tề Nhạc tự nhiên sẽ không hoài nghi sự cường thế của lão Ngưu, lúc trước hắn đối mặt Xi Vưu đã từng tay không chiến với Bàn Cổ Phủ ah! Đây là điều mà Tề Nhạc ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, lão Ngưu xác thực cường đại, xem ra chính mình thật sự phải tìm kiếm một vài biện pháp để khắc chế hắn xem có được không.

Lão Ngưu khoanh chân ngồi trên mặt đất. Hai tay bày ra một tư thế kỳ dị, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út gập lại, ngón cái cùng ngón út nhếch lên, sau đó hai tay nâng lên, phân biệt cùng chiếu sáng lên hai cái sừng trâu trên đầu. Bộ dáng này nhìn bề ngoài vô cùng buồn cười.

Tề Nhạc vừa định cười nhạo lão Ngưu hai câu, rất nhanh, sắc mặt của hắn tức thì trở nên ngưng trọng lên. Hắn thấy rõ ràng, ở giữa trán lão Ngưu sáng lên một đạo quang mang màu vàng, khi nó vừa xuất hiện chỉ là một điểm nhỏ, nhưng ngay sau đó, quang điểm dần dần dời xuống đi qua mi tâm biến thành một đạo ánh sáng màu vàng. Ngay sau đó, một màn kỳ dị xuất hiện, ánh sáng màu vàng vỡ ra hai bên, Tề Nhạc hoảng sợ chứng kiến giữa mi tâm của lão Ngưu lại hiện ra một con mắt, một con mắt dựng thẳng.

Trời ạ! Đây là cái gì? Chẳng lẽ lão Ngưu là Nhị Lang thần trong truyền thuyết sao? Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn biến hóa trên thân của lão Ngưu. Giờ khắc này, khí tức năng lượng tà ác đã hoàn toàn thu liễm, lão Ngưu ngồi nghiêm chỉnh càng giống một siêu cấp cao thủ chính phái.

Ngay tại lúc này, đương nhiên là thời cơ tốt nhất đánh lén lão Ngưu, nếu như trong tay Tề Nhạc còn có Hiên Viên Kiếm thì khi toàn lực thi triển có thể làm trọng thương lão Ngưu. Nhưng mà, lĩnh vực đồng sanh cộng tử hạn chế không chỉ là lão Ngưu, đồng thời cũng đã hạn chế Tề Nhạc. Tề Nhạc nếu giết hắn thì tương đương với chuyện hủy diệt mình. Đây là nguyên nhân là vì sao lão Ngưu tự nhiên thi triển bí kỹ trước mặt mình mà lại không có chút lo lắng.

Tình huống càng thêm kỳ dị xuất hiện, một đạo quang mang màu vàng từ trong con mắt của lão Ngưu xẹt ra. Trong chớp mắt đã khuếch trương ra tạo thành một cái rẻ quạt thật nhỏ, sau đó bắn vào vách tường trước mặt. Thông qua tinh thần lực, Tề Nhạc có thể cảm giác được rõ ràng, quang mang màu vàng ra gian phòng lập tức tản ra, hình thành một vật giống như hình quạt phiêu nhiên bay ra.

Đây là công pháp gì? Tựa hồ là dò xét tinh thần lực, nhưng mà Tề Nhạc lại có thể rõ ràng cảm giác được, đây không đơn giản chỉ là dò xét tinh thần lực như thế, nếu không mình tại sao không có loại tình huống này xuất hiện? Hơn nữa, lão Ngưu phát ra cỗ năng lượng này tạo một khoảng cách bao phủ rộng hơn tinh thần lực của mình rất nhiều.

Thân thể của Lão Ngưu chậm rãi chuyển động, thân thể cao lớn từ mặt đất trôi nổi dựng lên, đứng ở cách mặt đất ba thốn. Con mắt thứ ba bắn ra tia sáng màu vàng cũng đồng dạng đi theo thân thể chuyển động. Tốc độ chuyển động của hắn phi thường, nhưng mà động tác thì cực kỳ hài hòa.

Nhìn lão Ngưu, trong lòng Tề Nhạc không khỏi thầm nghĩ, trên thế giới này chuyện kỳ dị quả nhiên còn nhiều hơn trong tưởng tượng của chính mình a. Ít nhất lão Ngưu hiện tại làm những trò này mình chưa hề nghĩ tới. Đợi tí nữa nhất định phải hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì mới được.

Lão Ngưu chuyển động trọn vẹn giằng co nửa giờ, mới hoàn thành một vòng. Quang mang màu vàng lặng yên thu liễm, con mắt trên trán hắn cũng nhắm lại. Hoàng sắc quang tuyến biến thành quang điện, cuối cùng biến mất vị trí ở giữa trán của hắn. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự rất khó làm cho người ta tin tưởng chỗ đó đã từng xuất hiện một con mắt kỳ dị.

Chậm rãi mở hai mắt ra, lão Ngưu nhìn bề ngoài có chút mệt mỏi, lông mày nhăn lại, hắn thì thào mà nói:

- Không có khả năng ah! Làm sao lại tìm không thấy được? Xi Vưu đến tột cùng đã đi nơi nào? Chẳng lẽ hắn đã có được lực lượng ly khai cái thế giới này? Không, điều đó không có khả năng. Hắn còn chưa thể đạt tới trình độ này, cho dù hắn có lực lượng thần cấp như Tề Nhạc cũng không thể tránh được sự dò xét của Thông Thiên Nhãn.

*****

Tề Nhạc ngồi xuống bên cạnh lão Ngưu hỏi dò:

- Làm sao vậy? Tìm không thấy Xi Vưu sao?

Ngoài miệng hỏi tuy rằng ân cần, nhưng trong lòng của Tề Nhạc không khỏi có chút hả hê. Tìm không thấy mới tốt. Nếu để cho ngươi lấy được Bàn Cổ Phủ trong tay Xi Vưu thì không phải sau đó càng khó đối phó hơn sao? Xi Vưu, vậy mới tốt, tiếp tục ẩn núp đi đừng để lão Ngưu tìm thấy.

Lão Ngưu lắc đầu, nói:

- Không đúng, tiểu tử Xi Vưu này nhất định còn ở thời đại này, chỉ là không biết hắn dùng phương pháp gì đem khí tức của mình che dấu, có thể đào thoát trong sự dò xét của ta, đây cơ hồ là chuyện không thể nào. Tiểu tử này lúc nào có được năng lực mạnh như vậy. Cho dù là ngươi cũng không thể ẩn dấu trước Thông Thiên Nhãn của ta.

Tề Nhạc hỏi:

- Thông Thiên Nhãn? Chính là con mắt thứ ba vừa rồi của ngươi sao? Đây là cái gì năng lực? Ngươi nói đi tìm không thấy Xi Vưu, có lẽ là bởi vì phạm vi trinh sát của Thông Thiên Nhãn của ngươi quá nhỏ thôi.

Lão Ngưu khinh thường hừ một tiếng, kiêu ngạo mà nói:

- Ngươi biết cái gì. Thông Thiên Nhãn của ta là sau khi đạt được năng lượng hắc ám đã mở ra năng lực hạng nhất này. Có thể nói là siêu cấp năng lực cùng loại với lĩnh vực áp đảo lĩnh vực, chỉ cần Xi Vưu không chết, còn trên thế giới này, thông qua ta vừa rồi dò xét một vòng, hắn nhất định sẽ bị ta phát hiện.

Nghe xong lão Ngưu nói, Tề Nhạc không khỏi chấn động, sợ hãi lên tiếng:

- Chẳng lẽ nói Thông Thiên Nhãn của ngươi có thể nhìn thấy mỗi một góc nhỏ của thế giới này sao?

Lão Ngưu đắc ý gật nhẹ đầu, nói:

- Đương nhiên, nếu không ta làm sao lại nói là nó có năng lực áp đảo lĩnh vực cơ chứ? Đây chính là dị năng thiên phú của ta, những sinh vật khác không thẻ có được, nếu như ta không phải thần...

Nói tới chỗ này, hắn đột nhiên ý thức được mình nói sai cái gì, vội vàng sửa lại:

- Nếu như không phải ta, những người khác tuyệt đối không có khả năng có được loại năng lực này. Cho dù là ngươi cũng không được. Ngay cả Thông Thiên Nhãn đều tìm không thấy, chứng minh Xi Vưu hoặc là đã bị chết hoặc là thực lực của hắn đã đạt đến trình độ vượt qua cả ta, có thể dùng năng lượng của bản thân để che đậy trinh sát. Nhưng mà thực lực của hắn làm sao có thể vượt qua ta? Nếu như hắn thật sự mạnh hơn ta thì không cần phải tránh né, về phần tình huống thứ ba chính là hắn đã ẩn dấu trong một lĩnh vực cường đại. Nhưng mà loại lĩnh vực này cơ hồ là không tồn tại trên thế giới này, dù sao thì có ai có thể sáng tạo ra lĩnh vực còn mạnh hơn thực lực của ta?

Tề Nhạc không có lên tiếng, trong lòng của hắn vẫn còn vì Thông Thiên Nhãn của lão Ngưu mà rung động. Cho tới nay, hắn đối với tinh thần lực của mình có thể nói là tin tưởng mười phần, phía dưới phạm vi bao phủ của tinh thần lực có thể lên tới một ngàn ki-lô-mét vuông. Đây cơ hồ là một đại thành thị trước mặt, nhưng Thông Thiên Nhãn của lão Ngưu lại có thể chứng kiến toàn bộ một cái góc nhỏ trên địa cầu, thậm chí còn không bị sức hút của trái đất ảnh hưởng, đây không phải nói là con mắt bị lé trẹo sao? Bí mật trên người lão Ngưu thật sự là nhiều lắm, cho dù là chính mình cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ. Giờ khắc này, sự cảnh giác của hắn đối với lão Ngưu càng thêm mạnh hơn.

Lão Ngưu nhìn Tề Nhạc, khí tức không ngừng phát sinh biến hóa, thật lâu về sau trong mắt của hắn đột nhiên hào quang lóe lên, tựa hồ nghĩ tới điều gì:

- Con mẹ nó, ta đã biết. Ta biết rõ tiểu tử này ở nơi nào.

Trong lòng của Tề Nhạc cả kinh, chẳng lẽ hắn đã tìm được Xi Vưu?

Lão Ngưu oán hận nói:

- Trong cái thế giới này, có thể trốn được dò xét Thông Thiên Nhãn của ta chỉ có mấy cái địa phương mà thôi. Nếu ta đoán không lầm. Tiểu tử Xi Vưu này nhất định là sợ bị chúng ta tóm được nên đã đi tìm những thần khí khác. Chỉ có ở trong lĩnh vực thần khí mới có thể che đậy dò xét của Thông Thiên Nhãn a, giống như Côn Lôn thần huyễn lúc trước, còn có địa phương của Hiên Viên mộ.

Sắc mặt Tề Nhạc hơi đổi, nói:

- Vậy ngươi biết hắn hiện tại cụ thể ở địa phương nào không?

Lão Ngưu tức giận nói:

- Ta làm sao có thể biết rõ. Nếu như ta biết rõ những địa phương che dấu thần khí thì còn lưu cho tên đáng ghét đó sao? Cái gọi là cấm chế Thiên thần chỉ cần không phải hạn chế chỉ có nhân loại mới có thể sử dụng thì ta đều có nắm chắc lấy được. Chỉ là khổ nỗi tìm không thấy vị trí thần khí che dấu mà thôi. Xem ra, vận khí của tiểu tử Xi Vưu này thật sự là không tệ. Ta vẫn còn xem thường hắn rồi, dã tâm của thằng này thậm chí có thể so sánh với ta. Bất quá, cho dù để cho hắn sẽ tìm đến một kiện thần khí thì như thế nào?

- Chẳng lẽ dựa theo hai kiện thần khí là hắn có thể đủ chiến thắng ta được sao? Không có thực lực tuyệt đối là không thể nào phát huy ra uy lực chính thức của thần khí. Tại điểm này, ngươi giống như Xi Vưu. Thần khí trong tay các ngươi, quả thực chính là phí của giời. Bất quá ngươi còn mạnh hơn hắn một chút. Ngươi có những người đồng bọn hỗ trợ, tại thời điểm quan trọng có thể phát huy ra uy lực của thần khí, giống như lần trước dẫ tiểu hành tinh rời đi.

- Nếu như ta xem xét thì từ Hiên Viên Kiếm sinh ra đời đến nay, cũng không có phát huy uy lực cường đại như vậy, nếu không nó đã không bị gẫy đôi. Chỉ dựa vào lực lượng của đồng bọn đã đạt tới trạng thái đỉnh phong của thần khí, nếu như một ngày nào đó thực lực bản thân ngươi có thể đạt tới trình độ Đấu Chuyển Tinh Di như vậy thì, Hiên Viên Kiếm cũng sẽ không bẻ gẫy. Sự khống chế với năng lượng khi sử dụng thần khí là điều cực kỳ trọng yếu.

Tề Nhạc hứng thú mà nói:

- Nói như vậy, ngươi đã từng sử dụng thần khí rất mạnh sao?

Ngưu Ma Vương ngạo nghễ nói:

- Đó là đương nhiên. Chỉ có điều vận khí ta không tốt lắm. Nếu không lúc trước trên tay của ta dù chỉ có một thanh thần khí thì ngươi cho rằng hiện tại còn đứng ở chỗ này nói chuyện với ta sao? Lão Ngưu ta có rất nhiều bổn sự, chỉ là ngươi còn không có hoàn toàn chứng kiến mà thôi.

Trên mặt Tề Nhạc thủy chung lộ ra mỉm cười sau lưng, nhưng mà sau lưng nụ cười lại lóe ra vài phần sát khí lạnh như băng.

- Lão Ngưu. Làm sao bây giờ? Ngươi đã tìm không thấy Xi Vưu, chúng ta cũng không có biện pháp đi đối phó hắn. Ngươi nên biết ta không có khả năng một mực ở tại chỗ này. Thời đại kia của chúng ta tùy thời cũng có thể bị địa ngục xâm lấn, ta cần phải trở về để chuẩn bị.

Lão Ngưu nhìn Tề Nhạc sau đó dựng ba ngón tay lên nói:

- Ba ngày a. Lại lưu ba ngày, nếu như ta không cách nào tìm được tung tích hạ lạc của Xi Vưu như trước thì chúng ta sẽ trở về thời đại kia của ngươi. Yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngươi khó xử.

Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn hắn, cười trêu nói:

- Lão Ngưu, từ lúc nào ngươi biết thông tình đạt lý như vậy thế? Có vẻ như đây không phải tính cách của ngươi.

*****

Lão Ngưu lạnh nhạt nói:

- Chẳng lẽ ngươi không biết là hiện tại tính cách của ta càng lúc càng giống nhân loại các ngươi rồi sao? Là một sinh vật cao nhất trên thế giới này, ta sẽ không bởi vì những sinh vật đẳng cấp thấp khác mà khinh thị, mỗi một chủng tộc đều có chỗ học tập đáng giá của nó. Ví dụ như trí tuệ nhân loại các ngươi cùng một ít đồ vật đặc thù. Trở về là trở về, bất quá ngươi nhất định phải đáp ứng ta, sau này mỗi ba tháng một lần phải trở về thời kì Viễn Cổ Cự Thú một chuyến để cho ta tìm kiếm tung tích của Xi Vưu, ta không tin, tiểu tử kia có thể một mực ẩn núp. Chỉ cần hắn vừa xuất hiện thì đó chính là tử kỳ của hắn. Hiện tại ta ngược lại hy vọng hắn có thể kiếm thêm một kiện thần khí nữa, nếu nói như vật thì đúng là tiện nghi cho ta. Hắc hắc hắc hắc!

Nhìn dáng tươi cười âm hiểm trên mặt lão Ngưu, Tề Nhạc không khỏi tại trong lòng cầu nguyện, Xi Vưu tên ngốc kia đừng có xuất hiện thì tốt hơn. Ta thà rằng thần khí trong tay ngươi, cũng không hy vọng rơi vào tay lão Ngưu, lão ta vốn đã cường đại như thế, nếu như có thêm hai kiện thần khí sẽ còn mạnh tới mức độ nào? Chỉ e trên thế giới này không còn có ai có thể chế ngự hắn a.

Ba ngày rất nhanh đã trôi qua, tuy rằng lão Ngưu là sử lệnh của Tề Nhạc, nhưng chỉ cần hai người đi một khoảng cách không quá xa sẽ không không phát sinh vấn đề, lão Ngưu cũng coi như thức thời, chưa từng quấy rối Tề Nhạc. Mà chỉ ở trong phòng tu luyện của hắn, mỗi ngày thi triển Thông Thiên Nhãn một lần tìm kiếm tung tích của Xi Vưu.

Tề Nhạc ba ngày này đều cùng Như Nguyệt trao đổi một chút, đương nhiên hai người không chỉ trao đổi tình cảm và nhục thể. Trong mười hai vị Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Chiến Sĩ, thực lực của Như Nguyệt không thể nghi ngờ là mạnh nhất, cũng tiếp cận cấp bậc chín vân. Thực lực bây giờ của Tề Nhạc không cách nào tiếp tục tăng lên, hắn dứt khoát đem thời gian tu luyện của chính mình phóng trên thân người khác. Năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên phụ trợ tu luyện tốt nhất cũng không thể lãng phí.

Như Nguyệt là lựa chọn thứ nhất của Tề Nhạc, nguyên nhân rất đơn giản, Như Nguyệt tiếp cận nhất cấp bậc chín vân, từ khi đạt đến cấp bậc tám vân Tề Nhạc minh bạch, khi Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Chiến Sĩ đạt tới chín vân thì thực lực sẽ tuyệt đối không tăng lên đơn giản như mấy vân trước, mà là bay vọt về chất. Dù là chỉ có một vị Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Chiến Sĩ đạt tới cấp bậc chín vân, đối với đoàn thể của bọn hắn thì thực lực cũng tăng lên cực lớn.

Ba ngày tu luyện đối với chiến sĩ Sinh Tiếu bọn họ mà nói không lâu lắm, mà Tề Nhạc lựa chọn loại phương pháp này lại làm ra hiệu quả không thể tưởng được. Như Nguyệt từ khi tiến vào cấp bậc tám vân thì tu luyện vô cùng gian khổ, thường thường khắc khổ tu luyện vài ngày, bản thân Long Vân Lực cũng sẽ không có thay đổi gì. Nhưng mà khi Tề Nhạc toàn tâm toàn ý phóng xuất ra năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên, tốc độ tu luyện của nàng giống như là hỏa tiễn bay vọt lên cao. Có lẽ cũng là bởi vì năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên của bản thân Tề Nhạc đã phát sinh biến hóa về chất, chỉ trong ba ngày ngay cả Tề Nhạc cũng không nghĩ tới lại trợ giúp Như Nguyệt đem thực lực tăng lên tới bình cảnh cuối cùng. Đúng vậy chính là bình cảnh cấp bậc tám vân, hiện tại Như Nguyệt chỉ cần làm tiếp đột phá là có thể hoàn toàn đạt với cấp bậc chín vân cường hãn nhất.

- Ngày mai chúng ta sẽ phải trở về, mọi người chuẩn bị sãn sàng nhé, hôm nay chúng ta đi ra ngoài kiếm chút bảo bối rồi trở về.

Sáng sớm, Tề Nhạc từ gian phòng của Như Nguyệt đi ra liền đem thanh âm khuếch tán ra tới mỗi một Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần trong phòng.

Chiến sĩ Sinh Tiếu sớm đã thành thói quen phục tùng mệnh lệnh của Tề Nhạc, mọi người từ trong phòng chạy ra. Được Y Nhược an bài xuống, đám người Tề Nhạc ở lại trong một tiểu viện tử của Tộc Thổ, chung quanh có binh sĩ Tộc Thổ tinh nhuệ gác, tuyệt không có người tới quấy rầy.

Yến Tiểu Ất cười hắc hắc, nói:

- Lão đại, hôm nay chúng ta đi kiếm bảo bối gì vậy? Có phải là thứ tốt tăng thực lực của chúng ta lên không?

Tề Nhạc tức giận trừng mắt liếc hắn một cái nói:

- Muốn tăng thực lực lên, chú nhất định phải cố gắng tự mình tu luyện mới được. Nếu không, thực lực làm sao có thể tăng lên. Hiện tại trong số mọi người thì lực công kích của chú yếu nhất, nếu còn không có gắng thêm thì đừng trách anh không nhắc nhở chú.

Yến Tiểu Ất không có chút kinh hoảng vì Tề Nhạc đe dọa mà vẫn cười xấu xa như cũ, hắn làm một bộ dáng bất đắc dĩ nói:

- Em cũng có muốn lực công kích yếu đâu, nhưng mà với tư cách là Chiến Sĩ Sinh Tiếu Dương, trời sinh em đã như thế, em đâu phải chủ chiến. Không có biện pháp, cho dù em đạt đến cấp bậc chín vân, sức chiến đấu cũng sẽ không quá mạnh mẽ. Lão đại à, anh đừng làm khó em, đương nhiên là em nhất định sẽ cố gắng. Đáng thương cho lưu manh em một năm rồi hiện tại ngay cả thời gian đi tìm một người bạn gái cũng không có.

Hồ Quang ở bên cạnh nói với giọng âm dương quái khí:

- Thật sao? Ta như thế nào nhớ rõ lần trước chứng kiến người nào đó cùng vị mỹ nữ của tiểu đội Sinh Tiếu liếc mắt đưa tình. Mà hình như còn thường xuyên tới phòng của người ta tiến hành trao đổi gì gì đó nữa cơ mà.

Nghe Hồ Quang chích một châm thấy máu, Yến Tiểu Ất thẹn quá hoá giận mà nói:

- Hừ, tôi như thế nào cũng mạnh hơn anh, ít nhất là tôi và cô ấy người tình ta nguyện. Anh có muốn thì người ta cũng chẳng đồng ý, ai bảo anh có bộ mặt hèn mọn bỉ ổi như vậy.

- Cái gì? Tiểu tử cậu dám nói anh đây hèn mọn bỉ ổi? Có tin anh đánh cậu một trận tới nỗi cha mẹ nhận không ra không?

Hồ Quang đẩy kính mắt dày cộp lên, đôi mắt nhỏ trừng lên nhìn Yến Tiểu Ất dường như muốn động thủ.

Yến Tiểu Ất dương dương đắc ý mà nói:

- Đến ah! Anh tới ah! Anh làm tôi sợ quá, tiểu tửa kia, không biết là ai đánh cho ai tới nỗi cha mẹ nhận không ra đâu nhé. Hừ hừ!

Ở bên trong các chiến sĩ Sinh Tiếu mà nói thì Yến Tiểu Ất không sợ nhất chính là Hồ Quang rồi. Hai người bọn họ tại sở hữu hai cái cực đoan trong chiến sĩ Sinh Tiếu, cũng không phải sức chiến đấu chủ lực. Năng lực chủ yếu của Yến Tiểu Ất là chữa bệnh, mà Hồ Quang có năng lực là độc. Trong lúc đối kháng thì đúng là Yến Tiểu Ất khắc chế Hồ Quang. Độc tố Đế vương Hắc Mạn Ba của Hồ Quang tuy rằng cường hoành, nhưng mà khi Yến Tiểu Ất tăng lên tới cấp bậc sáu vân thì độc tố của hắn không thể cấu thành bất kỳ uy hiếp đối với Yến Tiểu Ất. Đến khi lực công kích vật lý hắn cuối cùng cũng khác các chiến sĩ Sinh tiếu. Mà lực công kích của Yến Tiểu Ất tuy rằng không giỏi, nhưng phương diện phòng ngự vô cùng cường hãn. Vân Lực Sinh Tiếu Dương có thể khắc chế độc tố của Hồ Quang sẽ làm cho Hồ Quang sinh ra cảm giác khó chịu. Bởi vậy, hai người cả ngày đùa giỡn, Hồ Quang cũng không có biện pháp gì bắt Yến Tiểu Ất.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-360)