← Ch.318 | Ch.320 → |
Kỳ thật đây cũng là chuyện Tề Nhạc muốn. Hắn đáp ứng Apollo là dưới tình huống đủ khả năng tiêu diệt Minh giới. Nhưng mà hắn không đáp ứng sẽ làm lúc nào. Đối với thủ hộ giả Hy Lạp thì nội tâm của Tề Nhạc có bài xích, nhất là Vũ Mâu, tuy nàng có dung mạo hoàn mỹ nhưng mà mỗi khi Tề Nhạc nghĩ tới nàng hoặc gặp nàng thì lửa giận trong lòng căn bản không cách nào thu liễm được. Nếu như không phải Vũ Mâu thì có lẽ cuộc sống Tề Nhạc đã khác trước. Mái tóc bạc của hắn không phải do Vũ Mâu ban cho sao?
- Tốt, tôi hiểu ý của ngài rồi, nếu như cần thì tới lúc đó tôi sẽ đi tới Vatican trợ giúp các người. Nhưng mà giáo hoàng bệ hạ cũng phải làm tốt chuẩn bị đấy, dù sao lực lượng của một người không có khả năng ngăn cản quân đoàn Nhiên Thiêu của Tát Dán.
Tề Nhạc không phải người tốt, ít nhất chính hắn không cho rằng mình là người tốt. Hắn là thủ hộ giả phương đông, suy nghĩ trong nội tâm của hắn là thủ hộ phương đông trọng yếu nhất, mà không phải thủ hộ các nơi khác. Giáo đình cùng Hy Lạp đều cần hắn giúp, nhưng mà kết quả Tề Nhạc hy vọng nhất chính là khi lực lượng tà ác bị thanh trừ thì giáo đình cùng thủ hộ giả Hy Lạp cũng anh dũng mà hi sinh được rồi...
Trên mặt toát ra một tia mừng rỡ, lễ nghi phương đông quen thuộc từ Giáo hoàng Martti cúi người cảm ơn Tề nhạc.
- Tôi sẽ chờ ngài về, hợp tác vui vẻ.
Tề Nhạc vươn tay đỡ Martti, nói:
- Hợp tác vui vẻ, Martti bệ hạ. Hiện tại cần làm chính là mau chóng đưa tôi đi Thiên Giới.
Martti gật gật đầu. Nói:
- Tề tiên sinh, ngài đi theo tôi.
Dưới sự dẫn dắt của Martti đi xuyên qua ba tòa cung điện, đi vào tận cùng một cái thánh điện, ở ngoài cửa thánh điện có bốn thủ vệ, những người này mặc áo giáo phương tây thời trung cổ, nhưng mà bốn người này mang lại cho Tề Nhạc cảm giác nguy hiểm. Tới cấp độ này của hắn mà cho hắn cảm giác nguy hiểm hiển nhiên thực lực bốn người giữ cửa rất cường đại.
Một tên duỗi bàn tay bao phủ trong áo giáp thép ngăn trở Martti cùng Tề Nhạc tiến lên.
- Tín vật.
Âm thanh lạnh như băng căn bản không giống lời nói của nhân loại vang lên, Tề Nhạc kinh ngạc phát hiện từ trên người mặc khôi giáp này hắn không nhìn ra dung mạo. Hắn cảm giác được linh hồn lực vô cùng khổng lồ, nhưng mà hắn cũng không cảm nhận được khí tức sinh mệnh nào.
Martti cũng không có bởi vì bị ngăn cản mà tứ giận, ngược lại toát ra một tia thần sắc cung kính khom mình hành lễ, nói:
- Thánh kỵ sĩ tôn kính, Thiên Đế cùng các người tồn tại.
Vừa nói hắn sờ vào ngực trịnh trọng lấy một đoản kiếm dài ba tấc ra đưa cho tên Thánh kỵ sĩ kia.
Kiếm nhỏ màu vàng kim và bên trong phóng ra năng lượng đặc thù, tuy năng lượng này không mạnh nhưng lại làm cho bốn tên Thánh kỵ sĩ đồng thời lui về phía sau một bước không lên tiếng nữa, bọn chúng lại biến thành tồn tại như băng điêu.
Martti quay người lại gật đầu với Tề Nhạc, lúc này mới đi vào bên trong.
Sau khi bọn họ đi xuyên qua cánh cửa này thì xuất hiện trước mặt một đường hầm u tối, trong đường hầm thậm chí không có một ngọn đèn dầu nào, liếc nhìn lại lộ vẻ hắc ám.
Martti trầm giọng nói:
- Tề tiên sinh, đây là mật đạo đi vào quang minh thánh điện, đối với giáo đình chúng tôi mà nói đây là chỗ bí ẩn nhất. Còn hy vọng ngài không nói ra ngoài.
Tề Nhạc lạnh nhạt nói:
- Yên tâm đi. Tôi không có nhiều chuyện như vậy.
Vừa nói hai người từ trong mật địa Tề Nhạc vừa hỏi:
- Giáo hoàng bệ hạ, bốn Thánh kỵ sĩ vừa rồi hình như không phải người bình thường a. Trước kia tôi còn không phát hiện giáo đình các người còn có cao thủ cường đại như vậy. Tại sao tôi không thấy ngài mang bọn họ đi trợ giúp giáo đình?
Martti cười khổ nói:
- Tôi cũng biết bọn họ cường đại, cũng hy vọng có thể mượn nhờ lực lượng của bọn họ, nhưng mà chuyện này là không thể nào. Bởi vì bọn họ vốn không phải là người, cũng không nghe theo lệnh của tôi.
- Ồ.
Tề Nhạc ứng một tiếng tiếp tục đi vào bên trong.
Martti do dự một chút, nói:
- Tề tiên sinh, ngài không hỏi lai lịch của họ sao? Chẳng lẽ ngài không cảm thấy hứng thú?
Tề Nhạc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Không, kỳ thật tôi có cảm thấy hứng thú, chỉ có điều đây là bí mật giáo đình các người, nếu như muốn nói bệ hạ tự nhiên sẽ nói cho tôi biết, nếu không tôi hỏi cũng vô dụng, đúng không?
Martti vốn đang sững sờ thì thần sắc của hắn nhanh chóng khôi phục bình thường, than nhẹ một tiếng, nói:
- Kỳ thật bọn họ cũng không phải người của thế giới chúng ta, chính là bốn thần hồn do Thiên Đế phái tới phụ trợ giáo đình, bọn họ có địa vị siêu nhiên trong giáo đình này. Từ ngày giáo đình thành lập thì bốn thần hồn võ sĩ cũng đã tồn tại, ngay cả tôi cũng không biết thực lực của bọn họ cường đại ra sao. Tôi chỉ biết rõ từ khi giáo đình mới thành lập và vào giờ khắc khó khăn nhất chính bốn thần hồn võ sĩ này đã trợ giúp giáo đình ổn định căn cơ.
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Giáo hoàng bệ hạ nói đùa, có lẽ ngài không cảm giác được thực lực bốn thần hồn võ sĩ kia đã đạt tới đỉnh phong của thế giới này rồi sao?
Phong vân lực tăng lên khiến cho thần hồn của Tề Nhạc tăng lên mức độ khủng bố, tuy chẳng qua liếc nhìn một cái nhưng Tề Nhạc lại có thể cảm giác được thực lực của bốn thần hồn võ sĩ. Đối với thực lực giáo đình hắn cũng thầm giật mình, bốn người kia thực lực đều trên hồng y đại giáo chủ, thậm chí có thể so sánh với Martti. Khó trách giáo đình lại chiếm cứ địa vị chủ đạo trên thế giới này, quả nhiên là có chỗ bất phàm.
Martti không có nói thêm cái gì, Tề Nhạc trước kia biểu hiện thực lực khiển hắn khó chịu, đối với hắn mà nói tuy thờ phụng Thiên Đế là trọng yếu, nhưng ôm cây đại thụ Tề Nhạc còn trọng yếu hơn. Vào lúc này hắn tuyệt đối không đắc tội Tề Nhạc. Nhưng mà hắn làm sao biết rõ sâu trong nội tâm Tề Nhạc thì đã xem hắn và Vũ Mâu xếp ngang nhau, nếu như không phải sắp xảy ra nguy cơ chỉ sợ Tề Nhạc đã ra tay với hắn. Những thủ hộ giả phương tây trong mắt của hắn chỉ là địch nhân mà thôi.
Xuyên qua mật đạo Tề Nhạc theo sau Martti đi vào một gian phòng. Mật đạo cuối cùng chỉ là một gian phòng. Gian phòng rất nhỏ chừng mười mét vuông mà thôi. Cả gian phòng đều tối đen. Nếu như không phải Tề Nhạc thị lực kinh người căn bản không cách nào nhìn thấy thứ gì cả.
Kim sắc quang mang từ trên người Martti sáng lên, hào quang lập loè chiếu sáng mọi thứ nơi này. Giữa không trung của gian phòng nổi lơ lửng một cây thập tự giá màu đen. Khí tức thần thánh của Martti chiếu xạ vào thập tự giá thì thập tự giáp màu đen tỏa ra kim quang. Cả gian phòng tràn ngập khí tức thần thánh. Chính diện là một pho tượng hiện ra ngoài, pho tượng do ngọc hoàn toàn điêu khắc thành, khí tức năng lượng đặc thù không ngừng phóng thích ra ngoài.
Trải qua cảm giác của Tề Nhạc thì hắn cảm thấy pho tượng phóng thích năng lượng tuy không cường đại nhưng lại tràn ngập khí tức linh hồn. Pho tượng là một nữ nhân, một cô gái có tướng mạo vô cùng tốt.
*****
Ads Sau lưng nàng có mười hai cánh chim mở ra, hai tay lúc lên lúc xuống bày ra thủ thế vô cùng kỳ dị, mặc dù chỉ là một pho tượng nhưng nàng cho người ta cảm giác sinh mệnh. Trong gian phòng tràn ngập các điêu khắc phù văn phức tạp, những kỳ hiệu này có cộng minh với nhau, hình như là một chỉnh thể nghiêm chỉnh tỏa ra khí tức nóng bỏng, nhưng mà năng lượng của chúng che dấu rất tốt, mà pho tượng này chính là hạch tâm của các kỳ hiệu.
Martti đi đến dưới thập tự giá khom mình hành lễ với pho tượng. Trong miệng thì thào nói vài lời gì đó, hắn dùng một loại ngôn ngữ đặc thù làm cho Tề Nhạc nghe không hiểu.
- Tề tiên sinh.
Martti quay người lại nhìn về phía Tề Nhạc, nói:
- Nơi này chính là cơ mật cao nhất của giáo đình. Tên của nó là Kỳ Thần Thất. Đây là địa phương lịch đại giáo hoàng liên hệ với Thiên Đế. Ngài là ngoại nhân đầu tiên đi tới đây.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Tôi hiểu rồi, yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra đâu. Hiện tại có thể bắt đầu chưa?
Martti gật gật đầu, nói:
- Xin ngài chờ một chốc. Tôi cần hỏi ý chỉ của Thiên Đế mới có thể quyết định.
Vừa nói giáo hoàng quay người lại, hắn lại tiếp tục khom người quỳ bái và dùng ngôn ngữ tối nghĩa nói ra, kim quang trên người của hắn lúc này biến thành màu ngà sữa, hình như pho tượng trước mặt có khí tức thần thánh không ngừng tăng lên. Không lâu sau năng lượng chấn động của Martti đã tăng lên trạng thái đỉnh phong. Gian phòng này vốn rất nhỏ lại tràn ngập năng lượng khổng lồ tự nhiên tỏa ra khí tức thần thánh tràn ngập không gian.
Tề Nhạc đứng ở nơi đó, hắn không cần thúc dục năng lượng và tự hành tỏa ra năng lượng nhàn nhạt lưu chuyển trên làn da, tuy khí tức thần thánh khổng lồ nhưng lại không thể mang tới ảnh hưởng cho hắn.
Giáo hoàng ngâm xướng một câu gì đó. Bỗng nhiên khí tức trên người của hắn tăng lên, hai mắt của pho tượng bán ra kim quang trầm tĩnh trùng hợp bắn vào mắt của giáo hoàng. Thân thể giáo hoàng run rẩy, rất nhanh thân thể của hắn ngừng chấn động, một loại khí tức kinh người hiện ra trên người của hắn, cảm giác giống như linh hồn của pho tượng tiến vào thân thể của hắn.
Năng lượng trong gian phòng biến thành trạng thái tuần hoàn, Tề Nhạc lặng lẽ chờ đợi, đồng thời khí tức thần thánh phun trào, nếu như không lợi dụng thì đó không phải không thể phong cách của hắn. Năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên lặng yên vận chuyển nhanh chóng, năng lượng thần thánh chung quanh bị Tề Nhạc chậm rãi hấp thu, hắn lúc trước từng hợp tác qua với giáo đình một lần nên Tề Nhạc biết rõ năng lượng thần thánh của giáo đình có tác dụng thúc dục Tự Nhiên Chi Nguyên quang hợp, năng lượng của Tự Nhiên Chi Nguyên tăng lên một mức nhất định. Giáo hoàng hiển nhiên đã trao đổi với Thiên Giới, hắn cũng không nóng nảy ảnh hưởng tới thân thể, tu luyện Tự Nhiên Chi Nguyên hơn nữa tăng lên trên phạm vi lớn, đem năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên đưa vào Không Động Ấn dùng phụ trợ đồng bạn tu luyện.
Suốt nửa giờ thời gian kết nối năng lượng giữa giáo hoàng cùng pho tượng dần dần biến mất. Thở dài một hơi thần thái Martti đã khôi phục bình thường, khí tức thần thánh trên người của hắn tự hành vận chuyển.
- Tề tiên sinh, Thiên Đế đồng ý. Đồng ý cho ngài đi tới Thiên Giới tìm kiếm năng lượng của ngài.
Martti như trút được gánh nặng nói với Tề Nhạc.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Chúng ta bắt đầu đi.
- Chờ một chút.
Martti nói:
- Tuy Thiên Đế đã đồng ý cho ngài tiến vào Thiên Giới, nhưng mà Tề tiên sinh đã đồng ý trợ giúp giáo đình chúng tôi thì nên tuân thủ. Không biết chúng ta có thể kết thành minh hữu hay không?
Áp chế? Tề Nhạc nhìn qua giáo hoàng cười nhạt một tiếng, nói:
- Giáo hoàng bệ hạ, tôi có thể không đáp ứng sao? Tôi sẽ tận lực giúp đỡ mà thôi. Chẳng lẽ đây không tính là minh hữu sao?
Martti có chút hấp tấp nói:
- Không, không, tôi không có ý này, tôi nói rằng chúng ta nên ký một phần hiệp ước minh hữu với nhau, như vậy cũng có thể để cao khả năng hợp tác của chúng ta.
Đương nhiên Tề Nhạc hiểu được ý của Martti, hắn rõ ràng cho thấy lo lắng của mình, nhưng mà từ góc độ của Tề Nhạc lại không có gì. Hàm nghĩa minh hữu quá rộng, đối với chính mình có tính ước thúc gì chứ?
- Có thể. Nhưng mà phần hiệp ước này tôi sẽ không ký với giáo đình, nếu như ký thì cũng chỉ có Thiên Đế các người mới có tư cách.
Uy áp lại xuất hiện lần nữa, thậm chí Martti không có thời gian phản ứng, thân thể của hắn dưới áp lực khổng lồ này như còng xuống. Đối mặt với khí thế cường đại của Tề Nhạc thì hắn biết rõ nếu như mình còn không giúp hắn tiến vào Thiên Giới thì người phương đông này sẽ làm ra chuyện không tốt cho giáo đình.
- Đương nhiên, đây là đương nhiên. Người mạnh như ngài đương nhiên phải ký với Thiên Đế bệ hạ rồi, vậy thì tốt, hiện tại tôi sẽ đưa ngài đi Thiên Giới, xin ngài đi cẩn thận.
Áp lực trên người giáo hoàng được giải trừ, hào quang nhàn nhạt lập loè, Martti nhanh chóng vẽ một đồ án Lục Mang Tinh trước ngực. Thập Tự Giá trên không trung bắt đầu xoay tròn, khí tức thần thánh tràn đầy hiện ra khắp gian phòng đem chung quanh gạt ra ngoài. Pho tượng kia phóng thích hào quang nhàn nhạt thì hào quang lập loè này này từ Thập Tự Giá bắt đầu chấn động mạnh mẽ.
Xé rách, không gian bị xé rách. Cảm giác Tề Nhạc lúc này hoàn toàn khác với lần trước đi địa ngục và Thần Giới, lúc trước tinh thần lực của hắn không đủ cường đại, nhưng mà không thể so sánh với bây giờ, hắn rõ ràng cảm giác năng lượng xé rách mà quá trình này cũng không phải lập tức có thể hoàn thành, dù sao muốn xé rách không gian cần năng lượng vô cùng khổng lồ. Lãnh Nhi bằng vào ma khí đặc biệt mang mình đi tới địa ngục, mà Vũ Mâu thì cần năng lượng va chạm với mình mới có thể xé rách không gian đưa mình đi Thần Giới. Trước mắt Martti muốn đạt tới xé rách không gian cần phải dùng năng lượng trong gian phòng, đồng thời còn phải không ngừng phóng thích năng lượng liên tục để duy trì. Nhưng mà Tề Nhạc cũng không có không kiễn nhẫn mà tiếp tục chờ đợi.
- Giáo hoàng bệ hạ, tôi giúp đỡ ngài.
Tề Nhạc động, nâng hai tay lên, hai mắt của hắn biến thành màu vàng, ngay sau đó một tầng thanh kim sắc quang mang lại hiện ra, Thập Tự Giá trên không trung lúc này biến mất, một lỗ đen cỡ nắm đấm hiện ra, nhưng mà hai tay Tề Nhạc nâng lên thì khắc động ngừng mở động.
- Mở ra --
Tề Nhạc hét lớn một tiếng, bỗng nhiên hai tay tách ra, cả gian phòng run rẩy kịch liệt và lỗ đen chừng nắm tay lại bị Tề Nhạc xé rách lộ ra đủ cho một người chui qua.
Hào quang lập loè thân ảnh Tề Nhạc đã biến mất. Martti trợn mắt há hốc mồm nhìn qua khe hỡ đang từ từ khép lại, trong miệng tự nhủ:
- Trời ạ! Đây thật sự là nhân lực hay sao? Không ngờ lực lượng của hắn đã đạt tới mức xé rách không gian, phải biết rằng đó là chuyện Thiên Đế bệ hạ không cách nào làm được a! Xem ra ta đã dánh giá thấp thực lực của hắn rồi.
Xé rách không gian cần không chỉ năng lượng cường đại, đồng thời cũng cần cảm ngộ với không gian, xé rách không gian đi tới vị diện khác cần năng lượng và tinh thần lực đạt tới độ cao nhất định, dưới chỉ dẫn linh hồn tìm được tọa độ vốn có mới có thể thực hiện được.
*****
Martti đã cung cấp tọa độ nương tựa vào phong vân lực tiếp cận cảnh giới chín vân thì Tề Nhạc nhẹ nhõm xé rách không gian tiến vào thông đạo đi xuyên vị diện.
So sánh với hai lần vượt qua vị diện không có gì khác nhau, nhưng mà qua trình vượt qua không gian này với Tề Nhạc không có ảnh hưởng gì, thời điểm này áp lực chung quanh biến mất, hắn biết rõ mình đã đi vào Thiên Giới.
Mù sương lượn lờ, dường như trong sương màu này có khí tức năng lượng vô cùng nhẹ nhàng. So sánh với Thần Giới thì khí tức thần thánh của nơi này nhạt đi một chút, nhưng mà lại nhiều hơn vài phần xảm xúc linh hồn.
Vận chuyển phong vân lực xua tan sương mù chung quanh, đúng lúc này hắn nhìn thấy một đám điểu nhân bay về phía của mình. Cầm đầu chính là Quang Diễm Thiên Sứ Rafael. Rafael từng có phân thân giao thủ với hắn ở địa cầu. Theo sau là hơn mười thiên sứ cũng chỉ có hai cánh mà thôi, năng lượng chấn động căn bản không khiến Tề Nhạc chú ý.
- Tề tiên sinh, ngài khỏe. Thật cao hứng khi ngài đi tới Thiên Giới, Thiên Đế đang đợi ngài, xin mời theo tôi.
Rafael giống như đã quên chuyện Tề Nhạc lúc trước đã từng hủy diệt phân thân của hắn, phi thường khách khí nhìn Tề Nhạc nói ra.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Phiền toái dẫn đường.
Rafael mở hai cánh trắng tinh sau lưng của mình ra, phiêu nhiên bay lên, hắn dẫn theo đám thiên sứ bay về một hướng. Tề Nhạc lúc này bay theo sau lưng của hắn, vừa quan sát cảnh tưởng chung quanh.
Thời điểm hắn đi Thần Giới thì hắn cũng không có nhiều nhìn cái gì, nhưng mà Thần Giới và Thiên Giới không có gì khác nhau. Thần Giới tràn ngập khí tức thần thánh như ở địa cầu, trong đó cũng có được non núi, dòng sông. Tất cả không gì khác nhau quá lớn so với địa cầu, tất cả chỉ khác nhau về khí tức mà thôi. Nhưng mà Thiên Giới hoàn toàn không giống, từ mặt đất dưới chân nhìn ra khắp nơi đều là sương mù, hơn nữa không gian nơi này như cứng ngắt lại, cũng có như núi non của Thần Giới, phóng nhãn nhìn lại mọi thứ như trắng xóa.
Rafael cũng không có nói chuyện với Tề Nhạc, thời gian hắn bay chỉ mất đúng nửa tiếng hắn mới mang theo Tề Nhạc dừng lại. Sương mù trắng chậm rãi tan rã, một tòa cung điện màu vàng dưới đất hiện ra trước mặt Tề Nhạc.
Cung điện phi thường nguy nga, ít nhất là Tề Nhạc nhìn thấy lâu đài khổng lồ này cả tòa cung điện có độ cao vượt qua ba ngàn mét, kiến trúc nơi này mang theo bộ dáng Châu Âu cổ điển. Cả cung điện đều có khí tức trầm ổn, trước cung điện chí ít có mấy trăm tên thiên sứ thủ hộ, trừ số ít ra thì đa số thiên sứ đều có hai cánh.
- Nơi này chính là Thần Điện của Thiên Đế. Tề tiên sinh, mời.
Rafael nhìn qua Tề Nhạc làm ra thủ thế, những thiên sứ đi theo sau lưng của hắn lặng yên tản ra chung quanh, lặng yên tán ra hai bên, Tề Nhạc theo sau Rafael đi vào trong Thần Điện của Thiên Đế.
Diện tích Thần Điện cũng vô cùng cao lớn, ít nhất Tề Nhạc cảm thấy là thế. Dưới sự dẫn dắt của Rafael hắn ít nhất đi về phía trước hơn một ngàn mét mới nhìn thấy một tòa cung điện to lớn. Trên đường đi Tề Nhạc phát hiện số lượng thiên sứ trong Thần Điện không nhiều, nhưng ít nhất đều có bốn cánh.
Rafael nhìn ra nghi hoặc trong nội tâm của Tề Nhạc, mỉm cười nói:
- Trong Thiên Giới chúng tôi thì thiên sứ dựa theo cánh chim mà phân chia đẳng cấp và thực lực, chỉ có thiên sứ hai cánh là không thể tiến vào Thần Điện. Chỉ có ngoài bốn cánh mới có thể tiến nhập Thần Điện phụng dưỡng Thiên Đế bệ hạ. Thiên sứ tới cánh giới sáu cánh như chúng tôi có thể trở thành Đại thiên sứ trưởng và được bệ hạ trọng dụng. Mấy đại thiên sứ trưởng có địa vị rất cao.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Thiên Đế đang ở trong sao?
Rafael nói:
- Vâng, bệ hạ đang chờ đợi Tề tiên sinh đến. Xin mời.
Vừa nói hắn dẫn đầu đi vào cánh cửa đặc biệt to lớn, một tầng kim sắc quang mang từ trên người thiên sứ này phát ra, cánh cửa cao trăm mét này từ từ mở ra.
Tề Nhạc phát hiện lúc hắn đối kháng với phân thân Rafael trên địa cầu cùng Rafael hiện tại quả nhiên khác nhau quá lớn. Thiên sứ ở chỗ này thực lực còn mạnh hơn lúc hắn đối phó nhiều. Cho dù thực lực của giáo hoàng cũng không cách nào so với hắn. Đối lập với Khủng Cụ Ma Vương của địa ngục thì thiên sứ sáu cánh trong Thiên Giới còn mạnh hơn Khủng Cụ Ma Vương một chút. Chuyện này hoàn toàn trái ngược với Tề Nhạc hiểu lúc trước, xem ra thực lực Thiên Giới không phải đơn giản như vậy.
Thần Điện, Thiên Giới là trung tâm của Thần Điện, cũng xưng là Thiên Đế Điện. Nơi này là nơi Thiên Đế xử lý tất cả mọi chuyện của Thiên Giới. Vừa vào đây Tề Nhạc lập tức cảm giác được áp lực khổng lồ, hình như giống như trong lâu đài Ma Vương lúc trước, đó là áp lực nguyên tố vừa tới. Dù sao địa ngục không có năng lượng thần thánh như ở Thiên Giới, không có tình cảnh bị năng lượng hắc ám áp chế, khi tới đây thân thể của hắn cũng nhận được áp chế nhất định.
Ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy tòa Thần Điện này hoàn toàn trống rỗng. Trong tận cùng nhất có một hàng ghế cao lớn, người ngồi ở trên là một nữ nhân sau lưng có mười hai cánh chim trắng tinh như ngọc. So sánh với pho tượng trong mật thất của giáo hoàng thì chân thân của Thiên Đế còn đẹp hơn nhiều, nhất là khí tức năng lượng thần thánh trên người của nàng, bất kỳ nữ nhân nào Tề Nhạc nhìn thấy cũng không có được khí tức như nàng Dù cho là Vũ Mâu ở phương diện này cũng không cách nào so sánh với nàng.
Thiên Đế ngồi đó còn thừa mấy Sí Thiên Sứ đang ở đây, cầm đầu chính là Chiến Đấu Thiên Sứ Michael cùng Cáo Tử Thiên Sứ Gabriel.
Ánh mắt của bọn họ lúc này đều tập trung vào người Tề Nhạc.
- Đội hình như vậy tiếp đón tôi thật sự là vinh hạnh.
Bởi vì dung quang của Thiên Đế nên Tề Nhạc ngẩn ngơi một lúc, rất nhanh tỉnh táo lại tiến lên vài bước, hắn hơi khom người hành lễ.
Trong mắt Thiên Đế bắn ra một đạo dị sắc.
- Anh chính là thủ hộ giả phương đông cường đại nhất trong lời của Martti nói sao?
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Bệ hạ có thể gọi tên của tôi, Tề Nhạc.
Thiên Đế từ chỗ ngồi đứng lên, chậm rãi đi về phía Tề Nhạc, dáng người của nàng cao gầy, tỉ lệ hoàn mỹ, thân cao không kém gì Tề Nhạc, mười hai cánh sau lưng còn tỏa ra kim quang sáng chói hơn cả các thiên sứ khác. Một loại cảm giác thâm bất khả trắc không ngừng phóng xuất ra ngoài. So với Tề Nhạc lúc trước nhìn thấy Tát Đán cũng giống nhau, thậm chí ngay cả trình độ áp bách cũng giống nhau. Nhưng mà Tề Nhạc hiện tại đã không phải là Tề Nhạc lúc trước ở địa ngục.
Hào quang màu bạc từ trên người Tề Nhạc phóng thích ra ngoài, hắn vẫn đứng thẳng sống lưng như trước, bất luận Thiên Đế mang áp lực tăng lên thế nào thì thân thể của hắn không có biến hóa chút nào.
- Quả nhiên, anh đã vượt qua hạn chế của nhân loại rồi, anh đã đạt tới đẳng cấp ngang hàng với tôi. Trên địa cầu có thể xuất hiện một cường giả giống như anh đã vượt qua phán đoán của tôi rồi. Không biết anh có thể nói cho tôi biết lực lượng của anh rốt cuộc là cái gì?
*****
Ads Thiên Đế nhìn qua Tề Nhạc, trong mắt nhiều hơn vài phần hào quang hiếu kỳ. Nếu như không phải Tề Nhạc biết rõ tuổi của lão quái vật như nàng thì, chỉ sợ Tề Nhạc sẽ bị biểu hiện thanh thuần kia mị hoặc rồi.
- Bệ hạ, điểm này tôi phải hỏi cô mới đúng. Cô biết rõ tôi tới từ phương đông, như vậy lực lượng của tôi được phương đông ban tặng, đúng không?
Tề Nhạc không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời. Thực lực lần nữa tăng lên hắn đã xem mình ngang hàng với Tát Đán cùng với vị Thiên Đế rồi. Địa vị cần có thực lực chèo chống, điểm này Tề Nhạc cũng hiểu không thông. Giờ này khắc này trên thế giới này hắn không e ngại bất cứ sinh vật nào. Cho dù là lão Ngưu tối đa cũng chỉ có thể chiến thắng hắn nhưng không cách nào khuất phục ý chí chiến đấu của hắn.
- Lực lượng phương đông, lực lương tới từ phương đông?
Đôi mi thanh tú của Thiên Đế cau lại, dường như nghĩ tới cái gì đó, hào quang trong mắt của hắn lăng lệ ác liệt như vậy.
- Chuyện của anh thì Martti đã nói với tôi rồi, anh muốn tới Thiên Giới làm cái gì?
Tề Nhạc nói:
- Tôi nghĩ chỉ cần ngài cho tôi biết thông đạo từ Thiên Giới đi thông địa cầu ở đâu thì tôi sẽ đạt được thực lực của mình.
Thiên Đế biến sắc, nói:
- Anh muốn từ thông đạo đi trở về địa cầu sao? Chuyện này là không thể nào, cho dù là tôi cũng không cách nào vượt qua nơi đó.
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Cô không thể thông qua không có nghĩa là tôi không thể không vượt qua, Tát Đán cũng không cách nào thông qua thông đạo từ địa ngục tới địa cầu nhưng tôi làm được.
- Lớn mật.
Mấy Sí Thiên Sứ đồng thời gầm lên một tiếng, năng lượng chấn động khổng lồ lập tức bao phủ thân thể Tề Nhạc.
Khóe miệng toát ra một tia khinh thường, nâng tay phải lên Tề Nhạc làm ra động tác tự nhiên, một tiếng vang nhỏ từ tay hắn phát ra, biến hóa gì cũng không có xuất hiện, Tề Nhạc bước ra một bước, áp lực khổng lồ từ bên trong truyền ra ngoài, mấy Sí Thiên Sứ tập trung năng lượng với hắn mà nói không có gì đáng kể, bọn họ thậm chí có thể tập trung thực lực đánh Tề Nhạc cũng chẳng là gì. Bởi vì trước khi bọn họ tập trung tinh khí thần vào Tề Nhạc thì hắn vẫn đứng ở vị trí vừa rồi.
Thiên Đế động dung,
- Xé rách không gian, anh thậm chí có lực lượng xé rách không gian.
Đúng, Tề Nhạc bằng vào lĩnh ngộ xé rách không gian làm cho chính mình thoát khỏi tập trung năng lượng của Sí Thiên Sứ.
- Bệ hạ, tôi nghĩ sắp tới khi địa ngục và Minh giới đem quân xâm nhập vào địa cầu thì chúng ta sẽ cùng đứng chung chiến tuyến rồi. Chúng ta ai cũng không biết, sắp tới chiến trường phát sinh cái gì, lực lượng của chúng ta cũng tăng lên nhiều mới chắc chắn được nhiều thứ, như vậy đối với uy hiếp của địa ngục cũng giảm xuống nhiều. Cho nên tôi phải xin bệ hạ thành toàn rồi.
Thiên Đế nhìn qua Tề Nhạc, nói:
- Nói như vậy thì anh nguyện ý thay chúng tôi đối phó Tát Đán?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Không, bệ hạ, ngài nói không hoàn toàn đúng, tôi không phải là trợ giúp bọn họ mà chỉ thủ hộ thứ tôi thủ hộ mà thôi. Thỉnh bệ hạ dẫn tôi đi tới nơi này, hy vọng tôi đạt được năng lượng tôi cần. Chỉ sợ thời gian Cửu Tinh Liên Châu không lâu nữa.
Thiên Đế chậm rãi gật gật đầu, vung tay lên cho đám Sí Thiên Sứ lui ra ngoài.
- Tề Nhạc, anh thật sự là một nhân loại sao? Vì cái gì giáo đình của tôi lại không xuất hiện nhân tài như anh?
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Có lẽ ở phương hướng nào đó thôi. Phương đông của tôi không có thần, cho nên cần sáng tạo ra chính là một vị thần, nếu không chẳng phải bị phương tây đồng hóa sao?
Thiên Đế tự nhiên cười lên, nói:
- Tôi cảm thấy anh mang uy hiếp cho tôi, rất nhiều năm rồi, trước đó lần thứ nhất tôi cảm giác được uy hiếp chính là khí tức của Tát Đán trong chiến tranh thần ma. Anh rất cường đại, tôi muốn anh vĩnh viễn ở trong Thiên Giới.
Tề Nhạc không có bởi vì Thiên Đế nói là e ngại, mỉm cười nói:
- Đáng tiếc, đây chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi. Đúng thế, dùng thực lực của ngài và Sí Thiên Sứ liên hợp lại khẳng định là mạnh hơn tôi, nhưng mà các người chỉ có thể chiến thắng tôi mà thôi, muốn lưu tôi lại chỉ sợ là không thể nào. Huống chi tôi lưu lại địa cầu mới có lợi cho các người, không phải sao? Các người càng hy vọng tôi cường đại đối phó địa ngục, mà địa ngục không có tôi là không thể đối phó. Cho nên nói theo ý nào đó thì lập trường của chúng ta là giống nhau. Thiên Đế bệ hạ, xin mời.
Ánh mắt Thiên Đế nhìn qua Tề Nhạc nhìn qua có vài phần nghi hoặc, sau nửa ngày nàng mới nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:
- Được rồi, tôi trợ giúp anh. Hy vọng anh không nên quên chuyện đã nói với Martti.
Đột nhiên mười hai cánh chim của nàng mở rộng ra, mười hai cánh chim của nàng dài hơn hai mét. Mười hai cánh chim đồng thời khép lại đem Tề Nhạc bao phủ vào bên trong.
Cánh chim màu trắng và hình thành cái kén cực lớn, mà Tề Nhạc cùng Thiên Đế đã bị bao phủ vào trong.
Khí tức của Thiên Đế bởi vì không gian bịt kín không ngừng truyền hương khí vào mũi của Tề Nhạc, đó là hướng khí mang theo khí tức thần thánh, hai người lúc này khoảng cách càng gần hơn, nhìn qua gương mặt Tề Nhạc, Thiên Đế mỉm cười nói:
- Tim của anh đập mạnh hơn.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Bệ hạ nên biết tướng mạo và dáng người của mình ở nhân gian là cấp bậc gì. Tôi chỉ là một nam nhân bình thường mà thôi.
Thiên Đế thở dài một tiếng, nói:
- Tề tiên sinh, hiện giờ ở lại chỗ này chỉ có hai người chúng ta, tôi có việc cần anh giúp đỡ. Chỉ cần anh chịu giúp tôi chuyện này thì cho dù anh sau này quay về địa cầu hay đối mặt công kích của địa ngục cùng Minh giới anh cũng không cần để ý lời hứa với Martti. Chỉ cần tự bảo vệ mình là được rồi.
- Ah?
Trong mắt Tề Nhạc hiện ra một tia hòa quang kinh ngạc, sở dĩ hắn có thể khẳng định Martti sẽ mang mình lên Thiên Giới cũng bởi vì hắn với giá đình mà nói có giá trị lợi dụng quá cao. Thời điểm đối mặt với Thiên Đế thì hắn cũng nghĩ như vậy. Thế nhưng mà ý của Thiên Đế trước mặt nói cho hắn biết giáo đình cũng không phải rất cần hắn trợ giúp.
- Chuyện gì? Nếu tôi làm được thì sẽ làm.
Tề Nhạc hỏi.
Đột nhiên Thiên Đế chậm rãi cúi đầu xuống, thở dài một tiếng, nói:
- Anh cũng biết Thiên Giới hiện tại tuy có được thực lực cường đại, nhưng mà không có ai mở được vị diện này cả, cho dù tôi muốn chống lại địa ngục cũng là chuyện không thể nào. Cửu Tinh Liên Châu đem thông đạo tà ác mở ra. Mà sau Cửu Tinh Liên Châu ngàn năm liền mở thông đạo khác, khi đó địa cầu cũng không còn lại gì rồi, nhưng nếu mở thông đạo đi thông Thiên Giới cùng địa ngục thì lối đi đó cũng có đặc điểm của nó. Chỉ có thực lực đạt tới cấp bạc như anh và tôi mới có thể đi qua.
Trong nội tâm Tề Nhạc khẽ động, hắn đã hiểu ý của Thiên Đế, nói:
- Ý của cô là một ngàn năm sau cô và Tát Đán sẽ chiến đấu với nhau sao?
← Ch. 318 | Ch. 320 → |